Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-93
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 91: Thần Phong mở lời
Tịnh Kỳ đứng nhìn bằng hữu đến ngốc luôn Bình thường gặp hắn trên mái nhà, thấy hắn cứ có vẻ dở hơi, thoải mái Thế mà giờ lại thấy cái dáng vẻ kiều mị, cao lãnh kia Thật không dám tin
Ai mà dám tin, Phong lại được "gả" vào phủ Đại thân vương Cha mẹ ơi, "đại gia" này cũng thật là có tiền, có quyền đi Ta kiếm cả đời cũng không "chuộc" được hắn
Nhìn cái điệu bộ phong lưu, tao nhã kia mà xem, cả y phục tinh xảo kia nữa Trông đơn giản thế thôi chứ riêng tiền vải đã đáng giá rồi Đây là cái kẻ cứ suốt ngày đòi ta gọi "Phong ca" à? Khác quá!
Thần Phong liếc mắt thấy Lục Lang đang bê đống vũ khí từ trước cổng lớn, chạy về phía đám Ưng Liệp
- Huynh đệ, gặp lại rồi Chủ nhân của huynh có đi
Chưa kịp nói hết câu đã thấy Tịnh Kỳ đứng ngốc ở bên kia Không nhịn được chạy lại, cười toe toét
- A, Kỳ! Sao biết Phong ca ở đây mà đến tìm?
- Ta thèm vào mà tìm ngươi
Ngay lập tức hàng chục ánh mắt đáng sợ xẹt tới Trời ơi, lỡ mồm phũ "mỹ nhân", bị đám gia nhân Thân vương phủ lườm rồi Tịnh Kỳ bèn chữa lời:
- À à ta đến gặp đại gia á nhầm, gặp Đại thân vương
- Thật à? Đã nói được gì chưa?
- Chưa mà thực ra là
Chưa kịp nói hết câu, Tịnh Kỳ đã bị Thần Phong nắm tay áo, kéo vào phủ
Thiên địa ơi, ta vừa mới bị đá bay ra, giờ lại đi vào vèo vèo thế này Đại thân vương si mê Phong lắm rồi, hắn làm loạn mà mặt cứ tỉnh bơ như không Chắc chắn là loạn đến quen luôn rồi
Đại thân vương nghe quản gia thông báo Thần Phong công tử đến thăm, tức tốc sai nhà bếp chuẩn bị điểm tâm, thay y phục oai phong, đẹp đẽ ra tiếp đón
Vừa vui vẻ bước vào sảnh lớn thì tiểu to gan vừa nãy đập ngay vào mắt Lục Tịnh Kỳ đang ngồi an tĩnh ở bên kia, Thần Phong thì cười cười nói nói Nụ cười làm tan chảy cả băng giá, sao ông nỡ đá đít nhóc con kia ra khỏi phủ một lần nữa đây
Không biết bao lâu rồi, ông mong mỏi được nhìn thấy nụ cười ấy Nụ cười hạnh phúc ông bất giác bắt gặp trước cửa một tửu lâu ở kinh thành trong một chuyến đi bí mật, không ai hay biết Nụ cười thân thương mà ông vẫn luôn mong mỏi chờ đợi Giống hệt như bảo bối bé bỏng của ông
Lòng mềm lại, Đại thân vương nhẹ giọng:
- Phong Nhi, đến rồi đó hả?
- Vâng, Đại thân vương Đây là bằng hữu của Thần Phong
- Ta có gặp qua rồi
Giữa tháng mười mà Tịnh Kỳ đổ mồ hôi Haha ta phải sợ chứ, đây là nhân vật lớn ngang ngửa hoàng thượng cơ mà Không chỉ là gặp qua rồi đâu, còn là nói chuyện rồi và bị đuổi thẳng cổ rồi kia
- Vì sao Phong Nhi quen vị bằng hữu này?- Đại thân vương bỗng dưng cất tiếng hỏi
- Thưa Đại thân vương, chúng tiểu nhân quen nhau đến nay đã gần bốn năm
Đại thân vương lừ mắt Ý là ta không thèm hỏi đến ngươi, mắc gì ngươi trả lời?
Tịnh Kỳ nuốt ngược nửa lời còn lại vào trong, không dám nói nữa Huhu Đại thân vương tha cho ta, ta không dám cướp Phong của người nữa đâu
- Đại thân vương, người đừng làm bằng hữu của Thần Phong sợ - Phong lại nở nụ cười như có như không, lạnh lùng lãnh đạm thường ngày - Ta biết hắn đã gặp người nhưng không nói được gì hết đã phải trở về Vì thế nên hôm nay có ta ở đây, thỉnh cầu Đại thân vương bớt chút thì giờ đàm đạo Thần Phong có hứng thú
Lần đầu tiên Tịnh Kỳ nhìn thấy nụ cười "thương mại" kia của Thần Phong Người khác thì thấy hắn cười lạnh như băng, nhưng Tịnh Kỳ thấy so với điệu bộ ngốc nghếch thường ngày, bây giờ hắn thật là soái quá Trời ơi, một nụ cười mà dẫn được ta vượt qua hàng phòng vệ của Đại thân vương Quá ngầu!
------------------------------------------------------
Be định đăng truyện vào chiều qua rồi Mà không hiểu sao bị lỗi, không tải lên được
Be không để ý nên không biết So sorry nhé
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Tịnh Kỳ đứng nhìn bằng hữu đến ngốc luôn Bình thường gặp hắn trên mái nhà, thấy hắn cứ có vẻ dở hơi, thoải mái Thế mà giờ lại thấy cái dáng vẻ kiều mị, cao lãnh kia Thật không dám tin
Ai mà dám tin, Phong lại được "gả" vào phủ Đại thân vương Cha mẹ ơi, "đại gia" này cũng thật là có tiền, có quyền đi Ta kiếm cả đời cũng không "chuộc" được hắn
Nhìn cái điệu bộ phong lưu, tao nhã kia mà xem, cả y phục tinh xảo kia nữa Trông đơn giản thế thôi chứ riêng tiền vải đã đáng giá rồi Đây là cái kẻ cứ suốt ngày đòi ta gọi "Phong ca" à? Khác quá!
Thần Phong liếc mắt thấy Lục Lang đang bê đống vũ khí từ trước cổng lớn, chạy về phía đám Ưng Liệp
- Huynh đệ, gặp lại rồi Chủ nhân của huynh có đi
Chưa kịp nói hết câu đã thấy Tịnh Kỳ đứng ngốc ở bên kia Không nhịn được chạy lại, cười toe toét
- A, Kỳ! Sao biết Phong ca ở đây mà đến tìm?
- Ta thèm vào mà tìm ngươi
Ngay lập tức hàng chục ánh mắt đáng sợ xẹt tới Trời ơi, lỡ mồm phũ "mỹ nhân", bị đám gia nhân Thân vương phủ lườm rồi Tịnh Kỳ bèn chữa lời:
- À à ta đến gặp đại gia á nhầm, gặp Đại thân vương
- Thật à? Đã nói được gì chưa?
- Chưa mà thực ra là
Chưa kịp nói hết câu, Tịnh Kỳ đã bị Thần Phong nắm tay áo, kéo vào phủ
Thiên địa ơi, ta vừa mới bị đá bay ra, giờ lại đi vào vèo vèo thế này Đại thân vương si mê Phong lắm rồi, hắn làm loạn mà mặt cứ tỉnh bơ như không Chắc chắn là loạn đến quen luôn rồi
Đại thân vương nghe quản gia thông báo Thần Phong công tử đến thăm, tức tốc sai nhà bếp chuẩn bị điểm tâm, thay y phục oai phong, đẹp đẽ ra tiếp đón
Vừa vui vẻ bước vào sảnh lớn thì tiểu to gan vừa nãy đập ngay vào mắt Lục Tịnh Kỳ đang ngồi an tĩnh ở bên kia, Thần Phong thì cười cười nói nói Nụ cười làm tan chảy cả băng giá, sao ông nỡ đá đít nhóc con kia ra khỏi phủ một lần nữa đây
Không biết bao lâu rồi, ông mong mỏi được nhìn thấy nụ cười ấy Nụ cười hạnh phúc ông bất giác bắt gặp trước cửa một tửu lâu ở kinh thành trong một chuyến đi bí mật, không ai hay biết Nụ cười thân thương mà ông vẫn luôn mong mỏi chờ đợi Giống hệt như bảo bối bé bỏng của ông
Lòng mềm lại, Đại thân vương nhẹ giọng:
- Phong Nhi, đến rồi đó hả?
- Vâng, Đại thân vương Đây là bằng hữu của Thần Phong
- Ta có gặp qua rồi
Giữa tháng mười mà Tịnh Kỳ đổ mồ hôi Haha ta phải sợ chứ, đây là nhân vật lớn ngang ngửa hoàng thượng cơ mà Không chỉ là gặp qua rồi đâu, còn là nói chuyện rồi và bị đuổi thẳng cổ rồi kia
- Vì sao Phong Nhi quen vị bằng hữu này?- Đại thân vương bỗng dưng cất tiếng hỏi
- Thưa Đại thân vương, chúng tiểu nhân quen nhau đến nay đã gần bốn năm
Đại thân vương lừ mắt Ý là ta không thèm hỏi đến ngươi, mắc gì ngươi trả lời?
Tịnh Kỳ nuốt ngược nửa lời còn lại vào trong, không dám nói nữa Huhu Đại thân vương tha cho ta, ta không dám cướp Phong của người nữa đâu
- Đại thân vương, người đừng làm bằng hữu của Thần Phong sợ - Phong lại nở nụ cười như có như không, lạnh lùng lãnh đạm thường ngày - Ta biết hắn đã gặp người nhưng không nói được gì hết đã phải trở về Vì thế nên hôm nay có ta ở đây, thỉnh cầu Đại thân vương bớt chút thì giờ đàm đạo Thần Phong có hứng thú
Lần đầu tiên Tịnh Kỳ nhìn thấy nụ cười "thương mại" kia của Thần Phong Người khác thì thấy hắn cười lạnh như băng, nhưng Tịnh Kỳ thấy so với điệu bộ ngốc nghếch thường ngày, bây giờ hắn thật là soái quá Trời ơi, một nụ cười mà dẫn được ta vượt qua hàng phòng vệ của Đại thân vương Quá ngầu!
------------------------------------------------------
Be định đăng truyện vào chiều qua rồi Mà không hiểu sao bị lỗi, không tải lên được
Be không để ý nên không biết So sorry nhé
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook