Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Sáu trăm huyền vũ binh sĩ nước Vũ, hẳn là quân chủ lực dưới quyền Sở nữ tướng.
Tấn doanh đại loạn, những huyền vũ binh sĩ này trái lại bởi vì xuất ngoại tìm Sở nữ tướng mà may mắn thoát khỏi, không có ở lúc Ngô Minh thổi ra tiếng sáo ma mị mà phát rồ phát dại tự giết lẫn nhau.
Nghe xong nội dung thám báo, tất cả mọi người cười.
Sáu trăm huyền vũ binh sĩ tự dẫn xác đến.
Dương thống suất cười nói: “Bọn họ tới tìm chúng ta? Điên rồi sao, tự chui đầu vào lưới?”
Ngụy Linh cười nói: “Ta ngược lại thật ra có thể để cho bọn họ mở mang kiến thức một chút xem huyền vũ nữ tướng nước Tề lợi hại thế nào.”
Lý đạo trưởng nói: “Bọn họ cũng là cùng đường mạt lộ. Huyền vũ nữ tướng là thiên đạo của huyền vũ binh sĩ, một đời chỉ có thể hầu hạ một chủ. Nếu là chủ nhân không ở, bọn họ cùng binh sĩ tầm thường không khác gì nhau. Mặc dù là trốn về nước Vũ, cũng không thể lại được hưởng đãi ngộ cùng vinh quang của huyền vũ binh sĩ.”
“Phỏng chừng là dựa vào sự đồng lòng, ở trong loạn quân cướp không ít quân lương châu báu, dự định lại đây chuộc Sở nữ tướng.” Ngô Minh hít một tiếng.
Cùng đường mạt lộ chỉ có một tia hi vọng duy nhất, những huyền vũ binh sĩ này là nhắm mắt mà đến.
“Chúng ta đi nghênh đón đi.” Thế tử phái Dương thống suất lĩnh năm ngàn binh sĩ, theo ra doanh trại.
Dương thống suất sắp xếp thám mã, chỉ dẫn đám huyền vũ binh sĩ nước Vũ giống như con ruồi không đầu loạn hoảng mà quần lại đây.
Mọi người ghìm ngựa chờ ở trước doanh, chỉ thấy xa xa huyền vũ binh sĩ mặc hắc giáp tầng tầng trận thế lại đây. Tuy rằng chỉ có sáu trăm kỵ, nhưng quân dung nghiêm túc, đối mặt đại doanh bàn biên cảnh nước Tề cũng không hề có vẻ sợ hãi.
Những huyền vũ binh sĩ này trên người mặc liên hoàn khải giáp màu đen có viền nạm vàng, vật cưỡi đạp bước đều có nhịp so ra tương đối chỉnh tề. Nếu không phải là nữ tướng bị trói bại quân có xu hướng suy tàn, quân dung sẽ càng thêm tốt.
Ngụy Linh mang theo một trăm tên huyền vũ binh sĩ, ở vị trí bên trái thế tử ghìm ngựa nhìn.
Trong lòng nàng âm thầm ước định sức chiến đấu đối phương, tuy rằng dưới tình huống không có huyền vũ nữ tướng ở đây, nhưng cũng luôn cảm giác trong lòng mình không chắc chắn.
Đây là một loại trực giác. Tuy rằng Ngụy Linh không có tự mình dẫn dắt thuộc hạ xông trận giết địch, nhưng tựa là khuyết thiếu khí lực đối mặt kẻ địch như vậy.
Xung quanh ngựa của huyền vũ binh sĩ, có không ít sĩ tốt tản mác rời rạc. Bọn họ hoặc cưỡi ngựa hoặc bộ hành. Sau khi thấy đại doanh quy mô của nước Tề, không khỏi có chút rối loạn, bắt đầu có số ít đào binh xuất hiện.
Những binh sĩ này có vì mạng sống hi vọng chuộc về Sở nữ tướng, ôm một tia hi vọng tới bên này. Cũng có chính là xuất phát từ lòng chân thành báo quốc, muốn chuộc Sở nữ tướng tới cứu chuộc bại tội của chính mình.
Một tên bách phu trưởng cầm đầu huyền vũ binh sĩ, phóng ngựa tiến lên: “Chư vị tề quân. Ta dưới quyền Sở nữ tướng nước Vũ, bách phu trưởng Hoắc mỗ có lễ rồi!”
Vị huyền vũ binh trưởng này âm thanh vang dội, không hề có một chút nịnh nọt. Càng là đúng mực, sẽ không để cho người cảm thấy quá mức cường tráng.
Người như vậy được lâm thời đề cử làm đầu lĩnh, tự nhiên là có có chút tài năng.
Thế tử nhìn Dương thống suất một cái, ra hiệu để hắn sắp xếp người tiếp lời. Thế tử tuy rằng trong ngày thường đối với thuộc hạ bình dị gần gũi, nhưng không mang ý nghĩa đối xử kẻ địch cũng không phân tôn ti trật tự. Một tên tiểu đội trưởng như vậy, tự nhiên không phiền tới thái tử đối thoại.
Bên người Dương thống suất một vị thiên tướng vượt ra khỏi mọi người: “Vũ quân chư vị, nước Tề tây bắc biên cảnh tổng trại Diệu Uy tướng quân Trương mỗ, ở đây đáp lễ.”
Tiếng nói của hắn không kém chút nào so với đối phương. Trung khí mười phần nói năng có khách khí.
Song phương mở màn vô cùng khách sáo. Dù sao Vũ quân tuy rằng muốn vây hãm thế tử vào chỗ chết, nhưng tình thế đối phương như vậy mà lại đây, mở lời lại có chừng có mực, phía bên mình làm chủ nhà, không nên quá mức hùng hổ doạ người.
Bọn họ ở chỗ này đối thoại, Ngô Minh nhưng đang phân tâm.
Đúng rồi, Mục Thanh Nhã bên kia không biết ra sao? Gia tộc Liên Âm có phải chịu Ma Âm Cốc lại đến quấy rầy hay không? Nhưng mình làm nguyên khí bọn chúng đại thương, chắc chắn khả năng không lớn chứ?
Còn có. Mẹ vợ mẫu thân Mục Thanh Nhã, ăn viên thuốc mình lưu lại chứ? Tình huống yết hầu khôi phục không biết thế nào rồi.
“Mạo muội bước vào quý cảnh. Không phải bất đắc dĩ, vạn mong quý quân xin đừng trách.” Binh trưởng cầm đầu huyền vũ binh sĩ Vũ quốc ở trên ngựa ôm quyền làm lễ.
“Hừ, tấc đất thốn huyết, biên cương đại Tề ta, liền cho được các ngươi ở đây lỗ mãng sao?!” Thiên tướng cũng không hàm hồ, căn bản không cho đối phương không gian ra mặt lễ tiết.
Kỳ thực giờ khắc này huyền vũ binh trưởng lại khách sáo vài câu. Nước Tề bên này cũng sẽ không cỡ nào làm khó dễ đối phương.
Thế nhưng không nghĩ tới, vị huyền vũ binh trưởng này nhưng hướng về phía sau vẫy tay.
Một trăm tên huyền vũ binh sĩ phóng ngựa tiến lên.
Huyền vũ binh trưởng nói: “Chúng ta biết rõ tự ý nhập cảnh, tội cần dùng huyết tới tha thứ. Nếu chúng ta nhập cảnh trăm, liền như vậy, lấy một trăm cái đầu người làm lễ bồi tội!”
Lời còn chưa dứt, vừa nãy một trăm tên huyền vũ binh sĩ vượt ra khỏi mọi người. Lại chính mình rút kiếm tự vẫn!
Bách đạo máu tươi bay lên, trăm người phơi thây tại chỗ.
Đại lượng thi thể ngã chổng vó trên mặt đất, ngựa nhưng đứng bình tĩnh tại chỗ, không có một chút nào hoảng loạn. Mặc dù bị chân thi thể vướng vào bàn đạp kéo thân ngựa nghiêng đi, nhưng ngựa cũng không có phát sinh tiếng hí lên, càng khỏi nói lộn xộn.
Thế tử mọi người xem hoảng sợ.
Thật lớn khí phách, thật mạnh lực liên kết quân tâm!
Khẳng khái chịu chết, có thể nói bi tráng.
Binh sĩ nước Tề bên này, cũng là có tiếng kinh ngạc trầm thấp mà thốt ra. Nhưng quân kỷ nghiêm cẩn, không có cái binh sĩ nào phát sinh nhỏ giọng bàn tán.
Nói tự sát liền tự sát, đây là làm ra một hồi vở kịch nhuộm máu, để phía bên mình sau khi rơi vào lương tâm bất an. Như vậy đối phương đưa ra thỉnh cầu chuộc người, liền không tiện từ chối cho lắm.
Thế tử khẽ cau mày.
Đây là một loại uy hiếp trên đạo nghĩa a!
“Thiệt thòi cho bọn họ nghĩ ra đến, khổ nhục kế mà thôi.” Ngô Minh nhưng ở bên thấp giọng nói: “Bọn họ muốn chết thì kệ bọn họ, chính là không tìm chúng ta, bọn họ quá nửa cũng phải chết.”
Luận da mặt dày cảnh giới, Ngô Minh có thể nói không tầm thường. Lúc này tự nhiên vội vàng nhắc nhở thế tử tuyệt đối đừng bị huyết kế đối phương lừa bịp.
Thấy thế tử mọi người nhìn mình, Ngô Minh lại nói: “Ngàn vạn không thể để cho đối phương nói ra thỉnh cầu chuộc Sở nữ tướng. Ta muốn đoạt lời trước, được không?”
Thế tử gật gù.
Ngô Minh lập tức mời thay đổi vị thiên tướng vừa nãy, cao giọng nói: “Ai nha nha, huyền vũ binh sĩ Vũ quốc lại quả cảm chịu chết, khiến cho nhân gia coi quả thật là kính phục đây.”
Nàng cố ý đem tiến hóa khung máy móc quyến rũ lực phát huy ra, thậm chí chen lẫn một điểm công lực Ma Mị thanh âm.
Âm thanh quyến rũ mười phần như vậy lọt vào tai, tất cả mọi người không hiểu sao đều cảm thấy xương mềm nhũn.
Mới vừa rồi bị một trăm tên huyền vũ binh sĩ làm cho bầu không khí bi tráng tiêu điều, bị lời nói này của Ngô Minh đột nhiên phá giải.
Huyền vũ binh trưởng Vũ quốc đối diện cảm giác có chút tim đập, hắn chuyên về tác chiến trận hình huyền vũ binh sĩ, trình độ huyền khí cũng không cao, ở Ngô Minh ẩn tại Ma Mị thanh âm quấy rầy dưới có chút đần miệng líu lưỡi.
Ngô Minh thấy hắn có chút trì độn, trong lòng mừng rỡ, lại cao giọng nói: “Quái ha, ta nhìn chư vị tráng sĩ khẳng khái chịu chết này, làm sao mỗi một người đều có thương tích tại người?”
Nàng nói xong câu đó, cũng không chờ đối phương phản ứng, lập tức thả người vọt tới đi thu một cái thi thể rơi xuống trên đất, rồi chợ trở lại lưng ngựa.
Thân hình của nàng nhanh như chớp giật, đối phương vừa không có huyền võ cao thủ ở đây, tự nhiên bị nàng đắc thủ.
Chỉ vừa chớp mắt một chút, liền cảm giác một bóng người lóe lên, trong tay nữ hài nhi liền có thêm một bộ thi thể.
Ngô Minh đứng ở trên lưng ngựa tiếng răng rắc vang lên, một tay đỡ lấy thi thể một tay khác đem hắc giáp của hắn xé ra, thình lình lộ ra vết thương tại chỗ đó của người kia.
Với sức quan sát của tiến hóa khung máy móc, đã sớm chú ý tới trăm cái tên huyền vũ binh sĩ đi tự sát này, đều là kẻ có thương tích tại người!
“Thú vị, hắn tự sát ở gáy, làm sao bộ vị sườn lại có vết thương nặng như thế? Ai nha nha, không tự sát sợ cũng sống không được lâu mà!”
Luận bẫy người, Ngô Minh nói mình thứ hai, không ai dám xưng đệ nhất.
Bình luận facebook