Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh cùng mọi người theo Phúc chấp sự được dẫn đi diện kiến, tiến vào trong khu vực nội môn.
Kiến trúc nội môn trang hoàng so với ngoại môn rõ ràng tốt hơn rất nhiều, cùng so với khu vực tuyệt đẹp như Nguyên Liệu Điện cũng càng có khí thế hùng tráng hơn.
Chỗ mà đại trưởng lão xử lý công việc, tựa là bên trong điện.
Đệ tử, người hầu đi qua bên người, đối với đám người Ngô Minh cũng không có quá nhiều ánh nhìn soi mói, hiển nhiên kỷ luật nội môn rất nghiêm minh.
Một loại bầu không khí uy nghiêm vô hình tồn tại ở bên trong địa vực nội môn. Thân là Tề quốc nhị vương tử Tông Trí Liên cũng còn tốt, Hỗ Vân Thương một cái si nhân lại cũng không coi quyền thế vào đâu.
Nhị Nha Đầu cùng Mục Thanh Nhã thì lại khẩn trương đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, bước đi đều có chút bất ổn.
Thực tế là lượng lớn huyền khí cao thủ tụ tập, khí thế của họ ngưng tụ ở đây trên dưới cả mấy trăm năm, khiến những người có tu vi thấp có cảm giác ngột ngạt.
Ngô Minh nhưng thật ra lại là ngoại lệ trong ngoại lệ, nhàn nhã giống như ngao du vậy, cũng không có nửa điểm cảm giác lạ lẫm của một người nhà quê tiến vào nơi điện đài hùng vĩ.
Phúc chấp sự âm thầm thu vào trong mắt, cũng là đối với vị cô nương này càng có lòng tin. Không hổ là nữ đệ tử mà Bạch trưởng lão thà rằng đánh bạc mặt mũi, cũng phải khẩn cấp hạ dụ lệnh thay đổi tiềm tinh bảng.
Trên thực tế, sau khi Ngô Minh cùng siêu cấp tiến hóa khung máy móc hợp thể, thật giống như thiếu hụt một loại bản năng cảm nhận nguy hiểm của sinh vật, chỉ là hoàn toàn dựa dẫm vào cảnh báo từ khung máy móc.
Đến bên trong cửa điện, Phúc chấp sự xin mời bốn người bọn Hỗ Vân Thương trước tiên ở ngoài sảnh uống trà chờ đợi.
Mục Thanh Nhã, Nhị Nha Đầu ngay đến ngồi cũng không dám ngồi, vội vã cuống cuồng thúc thủ đứng ở nơi đó.
“Đừng lo lắng nữa, các trưởng lão tông môn kỳ thực rất dễ nói chuyện.” Ngô Minh nhún vai một cái điều tiết bầu không khí: “Các ngươi biết không, trước đây không lâu ta còn đã bắt nạt một vị trưởng lão đây, thậm chí còn bị gõ cho một bút trúc giang.” (ý nói cho một bài học)
“Đó là ngươi a…” Thanh âm nói chuyện của Nhị Nha Đầu đều có chút run.
Mục Thanh Nhã cũng gật đầu, nàng so với Nhị Nha Đầu thì trấn định hơn một chút. Nhưng đụng phải tông môn trưởng lão loại cảnh tượng hùng tráng này, vẫn là căng thẳng đến cực điểm.
Một tên quản sự của tông môn là đã có thể cùng một vị môn chủ hay chưởng môn ngoại môn cũng ngồi một chỗ, chấp sự thì lại càng muốn cao hơn mấy phần. Địa vị trưởng lão càng được tôn sùng, huống hồ là đại trưởng lão.
Quản sự, chấp sự, hộ pháp, trưởng lão, tông chủ, đây là đẳng cấp thông thường từ thấp đến cao trong tông môn.
Xem hai cái nha đầu vẫn còn có cảm giác căng thẳng, Ngô Minh liền trêu ghẹo nói: “Các ngươi nghĩ như thế này đi, tông môn tựa là một cái quán cơm lớn.”
Quán cơm? Phúc chấp sự ở một bên nghe được mà sững sờ. Có năng lực cùng trí tưởng tượng có thể đem tông môn so sánh với quán cơm, tuyệt đối đếm trên đầu ngón tay.
“Đệ tử ngoại môn tựa là giúp việc sau bếp, đệ tử nội môn tựa là chân chạy bàn đại sảnh, quản sự là bồi bàn, chấp sự tựa là bếp trưởng, chưởng quỹ chính là tính sổ sách trước sảnh, đại trưởng lão nhiều nhất xem như là chưởng quỹ, chỉ có tông chủ mới là ông chủ lớn của quán cơm.” Ngô Minh tóm lại nói rằng.
Đám người Nhị Nha Đầu nghe đến choáng váng.
Chúng ta hiện tại được mời tới đây, đoán chừng cũng là bởi vì nhận được lời khen ngợi của khách quan, chưởng quỹ gọi mấy người tiểu nhị chúng ta lại đây cổ vũ một phen, khen thưởng nhiều nhất cũng chỉ mấy đồng. Ngươi nói một chút xem, có cái gì cần phải căng thẳng? Nhiều nhất chúng ta nói mấy câu đắc tội ông chủ rồi, tiếp tục quay về sau bếp giúp việc là cùng.”
“…” Nhị Nha Đầu cùng Mục Thanh Nhã sửng sốt trong chốc lát, cẩn thận ngẫm lại, đột nhiên rất muốn cười.
Quả thật cũng đúng là như thế, hà tất đem chuyện này nhìn ra nặng nề như vậy?
Hai nàng nhất thời cảm thấy trong lòng thả lỏng hơn rất nhiều.
Phúc chấp sự nghe được cái trán trực tiếp nhảy ra hắc tuyến, có người dám đem cấp bậc thân phận trong tông môn làm ra so sánh như vậy, toàn bộ tông môn chỉ cần một bàn tay cũng đếm được.
Bất quá Hỗ Vân Thương đột nhiên ngơ ngác mà hỏi một câu: “Nếu như chưởng quỹ khai trừ tiểu nhị đáng ghét, vậy phải làm sao bây giờ?”
Vừa nghe lời này, hai cô gái trong nháy mắt như bị sét đánh vậy.
“Ngươi cái tên ngu ngốc!” Ngô Minh đi qua ở trên đầu Hỗ Vân Thương gõ một cái, cả giận nói: “Đuổi đi rồi thì ngươi sẽ không biết kiếm việc khác sao? Không biết suy nghĩ, nơi này không lưu ta tự có nơi khác chứa ta!”
“…” Phúc chấp sự quả thực không nghe lọt.
Lời này có ý tứ gì? Tuy rằng không hiểu được trọn vẹn, nhưng nghe ra được đại ý, ngươi còn dám ruồng bỏ tông môn hay sao?
Câu nói như thế này, toàn bộ tông môn có năng lực đường hoàng nói ra, cũng chỉ có một mình cái Tiêu Nữ này!
Hai cô gái sau khi nghe sợ đến sắc mặt trắng xanh, Mục Thanh Nhã vội vã đưa tay che miệng Ngô Minh lại.
Non mềm tay nhỏ mang theo một cỗ mùi thơm thiếu nữ che ở ngoài miệng, khiến cho Ngô Minh một điểm đều không ngại.
“Tiêu cô nương, nhanh theo ta tiến vào đi.” Phúc chấp sự vội vã mang theo Ngô Minh đi vào diện kiến các trưởng lão.
Mới vừa vào vách ngăn nội đường, bên trong có Hỉ chấp sự ra đón, chắp tay nói: “Đại trưởng lão truyền Tiêu Nhược Dao đi vào đường.”
Vào nội đường, chỉ thấy đại trưởng lão đã từng gặp qua ở trong kỳ nhập thí lần trước chính đang cầm một quyển sổ sách trong tay lật xem.
Nội đường chỉ có một mình hắn, không còn người nào khác.
Phúc chấp sự, Hỉ chấp sự trịnh trọng chắp tay, đứng chờ ở bên cạnh cửa.
Ngô Minh trong bụng hoài nghi, hẳn là còn có Bạch trưởng lão và rất nhiều người khác đang ẩn nấp ở nơi nào đó, lén lút nhìn mình.
“Vào đi?” Đại trưởng lão đem thư giản thả xuống.
“Tiêu Nhược Dao, gặp qua Đại trưởng lão.” Ngô Minh liền chắp tay.
“Lão phu từng thấy ức thuật kinh người của ngươi, so với trí nhớ là cực tốt.” Đại trưởng lão mí mắt cũng không nhấc, lại cầm lấy một quyển sách khác, nhìn mấy lần, trực tiếp hỏi: “Nơi này có ghi chép một việc vặt phải quyết định. Có một tên đệ tử, nói năng lỗ mãng, luôn miệng nói muốn tông môn phải cho hắn đãi ngộ tốt nhất trợ giúp phát triển luyện khí, bằng không liền đầu nhập nơi khác.”
Ngô Minh tầm mắt hơi rũ xuống, lại cung kính mà chăm chú nhìn đại trưởng lão nói chuyện.
Đại trưởng lão hỏi: “Tiêu Nhược Dao, ngươi giúp lão phu ngẫm lại xem, việc này phải giải quyết làm sao mới có thể dứt điểm?”
“Tông môn sư ân, sao có thể dung thứ kẻ hai lòng!” Ngô Minh nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy, ở dưới tình huống bình thường, tên đệ tử này đáng bị phạt thật nặng, không thể để loại lời nói này có bất kỳ thổ nhưỡng gì để mà tiếp tục sinh sôi.”
“Hừm, như vậy phải phạt làm sao mới thỏa đáng?” Đại trưởng lão hờ hững hỏi: “Là đánh năm mươi bản, hay là vả miệng ba mươi cái?”
Ngô Minh vội vàng nói: “Xin thứ cho ta vẫn chưa nói hết. Như tên đệ tử này là nói chơi, hoặc là ở dưới hoàn cảnh đặc biệt an ủi một ít người không cần căng thẳng mà nói như thế, có thể không đáng trách phạt. Khiến cho trong lòng người đó rõ ràng, quyết không tái phạm cũng đã đủ rồi.”
“…” Đại trưởng lão để quyển sách trên tay xuống, nhìn Ngô Minh.
Ngô Minh chắp tay, cũng không có lại lên tiếng.
“Tiêu Nhược Dao, ngươi nói xem, người này sẽ hiểu sao?”
“Tự nhiên rõ ràng. Phỏng chừng chỉ là an ủi đồng bạn không giữ mồm giữ miệng mà thôi, sau này nhất định chú ý.”
“Hừm, vậy cứ như thế, ngươi đi xuống đi. Hi vọng người này rõ ràng mới tốt.”
“Tiêu Nhược Dao giúp tên đệ tử này cảm ơn Đại trưởng lão.” Ngô Minh kính cẩn lui về phía sau hai bước, rồi lại dừng bước, chắp tay nói: “Đệ tử có cái yêu cầu quá đáng.”
Đại trưởng lão do dự một chút, mới nói: “Yêu cầu quá đáng?”
“Không phải vì chính mình, mà là Nhị Nha Đầu cùng thôn với ta, ở Nguyên Liệu Điện không cẩn thận đánh nát nguyên liệu điện cơ tinh thạch, kính xin Đại trưởng lão chiếu cố nàng một chút.”
Đại trưởng lão gật đầu: “Hừm, ta sẽ an bài người cho nàng đặt móng tinh thạch càng tốt hơn, ngươi chớ phiền muộn nữa.”
“Đa tạ đại trưởng lão.” Ngô Minh lúc này mới thối lui.
Lui ra nội đường, Phúc chấp sự cũng không nói nhiều, trực tiếp dẫn Ngô Minh đi tới phòng chờ.
Nhị Nha Đầu vui vẻ nhảy tới chào đón: “Nữu Nhi, thế nào? Đại trưởng lão nói cái gì? Có ban thưởng cho ngươi cái gì không?”
“Không chịu đòn là tốt lắm rồi.” Ngô Minh vẻ mặt đưa đám, đem sự tình giải thích một phen, chỉ là không có nói vấn đề đặt móng tinh thạch của Nhị Nha Đầu đã được giải quyết.
Phúc chấp sự ở trong lòng hiểu rõ, nghe được nàng ẩn giấu nội dung thỉnh nguyện thay Nhị Nha Đầu, nhất thời đánh giá đối với Ngô Minh lại tiến lên một nấc thang: Không vì lợi ích mà lấy lòng đồng bạn, hài tử như vậy đã rất hiếm thấy.
Bái kiến thất bại a, thói quen trạch nam đúng là hại chết người, Ngô Minh trong lòng lệ rơi đầy mặt.
Chỉ là, trong lúc rời khỏi điện, Ngô Minh nghe được đại trưởng lão ở bên trong khặc ba tiếng.
Ngô Minh nhất thời trong lòng khẽ động…
Bình luận facebook