-
Chương 37
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Nguyên liệu bổ dương khoẻ thận, như là bột khô hải mã, bột thận lừa khô các loại, mùi vị nhạt loãng, cũng không tính là xuân dược, không đến nỗi làm người nảy sinh dục vọng khó có thể kiềm chế, chỉ là càng dễ khiến người ta nảy sinh cảm xúc mãnh liệt một chút.
Điếm tiểu nhị nghĩ, hai người kia chỉ sợ là có chút quan hệ, nhưng người nam nhân lại khiến ta không vui, ngươi đã đắc tội ta như vậy, cũng đừng trách ta hại ngươi không còn mặt mũi gặp người.
Khà khà, cái bột hải mã khô này, cùng với bột thận lừa khô tuy rằng dược tính không lớn, nhưng đối với nam nữ trẻ tuổi vẫn đủ để thúc giục sự ham muốn. Buổi tối phần dưới của nam tử trẻ tuổi nóng hừng hực, đến thời điểm đó có xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách người khác.
Quấn quít lấy anh chàng đẹp trai thiện ẩm tiểu cô nương a, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây… Điếm tiểu nhị hắc hắc mà cười trộm, thời điểm nâng cái vò rượu đi ra ngoài rất nhanh liền thay đổi biểu cảm trên gương mặt.
Hỗ Vân Thương ánh mắt mông lung nhìn sắc trời dần dần tối, trong miệng bắt đầu lè nhè đọc lên câu thơ Lý Bạch ở trong lúc táng đao được Ngô Minh tặng cho.
Ngô Minh nghịch ngợm xếp những cái vỏ bình rượu lại thành một hàng, trong lòng suy nghĩ có thể chưng cất tốt hơn hay không, ủ ra rượu ngon đến kiếm tiền.
Khi tiểu nhị mang rượu lên thì, Ngô Minh thử hỏi rằng: “Hỗ Vân Thương, ngươi còn dám cùng ta thử đao sao?”
“Trên tay không có đao, mà cũng không có tâm trạng động đao.” Hỗ Vân Thương lắc đầu một cái, tiếp tục làm ra bộ dáng lãnh khốc.
Trời ạ! Còn chưa có chuốc đủ rượu, Ngô Minh mắng trong lòng một câu, bắt chuyện tiểu nhị nói: “Lên chén lớn hơn, cái vò rượu này để ở lại đây đi!”
A? Tiểu nhị choáng váng.
Nàng còn muốn uống nguyên một vò rượu?
Hừ, uống thì uống đi, dù sao ngân lượng ta cũng nhận trước rồi.
Tiểu nhị mang lên hai cái bát.
Kỳ thực cũng chính là tiện tay đem ra hai cái, đang muốn thu lại một cái bát dư ra kia, Ngô Minh đã lại giành cầm lấy trước.
“Cạn chén rượu lớn mới sảng khoái.” Ngô Minh vui vẻ nâng bát nghiêng vò rượu, trực tiếp hướng về trong bát rót rượu.
Tiểu nhị há hốc mồm, căn bản không chú ý tiểu cô nương lời nói thô tục.
Nam nhân biết uống rượu đã thấy qua rất nhiều, nữ nhân có thể uống cũng có, nhưng có thể cùng nam nhân cụng rượu như vậy, một người liền uống cạn một cân rượu mạnh, còn là chỉ uống không, hơn nữa giờ khắc này còn dùng chén lớn rót rượu, chuyện này thấy thế nào cũng làm cho người khó có thể tin được.
Nhưng mà mình tận mắt nhìn thấy bọn họ uống, rượu cũng là do tự tay mình mang lên. Thậm chí chính bản thân mình còn cẩn thận nhìn chằm chằm mỗi một cái động tác uống rượu của tiểu nha đầu kia, thật đúng là không có dùng cái thủ thuật che mắt gì.
Nhớ lại vừa nãy, khi mới bắt đầu uống, nha đầu này còn bị hơi rượu bốc lên mà đỏ bừng cả mặt. Nhưng đến bình thứ bốn năm, sắc mặt liền trắng trẻo lại như thường, không hề giống với dáng vẻ đã uống qua rượu mạnh vậy!
Giờ khắc này toàn bộ quán cơm nhỏ đều là hương tửu, một dòng rượu trắng óng ánh như nước suối từ bên trong miệng vò trút ra, đổ vào trong cái bát miệng rộng.
Ngô Minh vung cánh tay lên, cả bát rượu liền như thế đổ hết vào trong miệng.
“Hương vị không sai.” Ngô Minh cân nhắc có nên giơ vò rượu lên trực tiếp uống hay không.
Hai ngày tới cũng không có được ăn cơm, giờ khắc này có Hỗ Vân Thương chịu bỏ tiền túi ra mời khách uống rượu, cần gì phải khách khí? Như nước sông đổ về biển a, ngược lại có thể chứa đựng hết mà!
Ngô Minh cũng không khách khí, an vị ở phía đối diện Hỗ Vân Thương, đã có kinh nghiệm làm lần thứ nhất rồi, liền cầm cái bát chậm rãi uống.
Nghĩ đến vừa nãy học cô nàng này uống rượu rất sảng khoái, Hỗ Vân Thương liền thử cái bát miệng rộng kia, cũng đổ tràn đầy một bát, thử ồng ộc uống vào.
Trong lúc hơi rượu càng thêm hừng hực hung mãnh đổ qua lồng ngực xuống bụng đó, Hỗ Vân Thương quát to một tiếng: “Quả nhiên sảng khoái!”
Sau đó, hắn liền đem chung rượu đẩy qua một bên, chỉ dùng bát đến uống rượu.
Rất nhanh, Hỗ Vân Thương uống rượu uống đến say rồi, hướng về người Ngô Minh với tay một cái, liền nói: “Lão huynh…”
Ngô Minh liền xoay người lách sang bên cạnh, tránh thoát khỏi động tác vỗ vai của hắn.
Hỗ Vân Thương thấy nàng né tránh, lắc lắc cái đầu, để cho mình tỉnh táo lại một chút, tự giễu nói: “Ta cư nhiên lại đem ngươi xem là nam nhân, quả thật là thú vị. Hơn nữa lại là do một tiểu cô nương như ngươi vậy, dạy cho ta biết cách dùng bát lớn cạn chén rượu đầy, thực sự là uổng công Hỗ Vân Thương ta làm một đại nam nhân rồi.”
Người phát sầu, càng uống càng phát sầu.
Sắc trời đã tối, ánh trăng dần lên.
Hỗ Vân Thương bắt đầu bưng bát rượu điên cuồng uống, đột nhiên hứng khởi, tay gõ mặt bàn lớn tiếng hát vang:
“Hướng lên trời vọng ~~ lưỡi kiếm ba thước cũng có thể chiến đấu ~~ ”
“Đạp núi rừng ~~ cúi xuống nhìn một đời ngang dọc ~~ ”
“Hỏi thiên hạ ~~ nơi nào ta không được xông vào ~~ ”
“Không thể quên ~~ khi nhớ về quê hương lừng lẫy…”
Giọng ca Hỗ Vân Thương tràn ngập mùi vị nam tử nơi sa mạc thảo nguyên, ở bên trong rừng trúc bồng bềnh phiêu đãng.
Ngô Minh rung đùi đắc ý ở nơi đó phụ ca.
Nhưng trên thực tế, trong lòng nàng…
Làm bộ phong trần a… Ngô Minh thầm nhủ ở trong lòng, cái tên si nhân này liền mượn rượu cất lời ca, chính là mấy tên điển hình thích ra vẻ bụi bặm phong trần!
Điếm tiểu nhị ở bên kia nói thầm: “Có câu nói nam sầu sẽ xướng ca nữ sầu sẽ buông thả, cái tên hán tử này sau khi say rượu hát ca xong, không chừng sẽ làm cho tiểu nha đầu này buông thả phóng túng một đêm…”
Chờ xướng âm dần ngưng lại, Ngô Minh lặng lẽ đem tiểu nhị gọi đến: “Có đao không?”
“Làm gì?” Tiểu nhị không hiểu.
“Ngươi xem không phải hắn say rồi sao.”
“A? Đúng vậy.”
Ngô Minh mắt lộ ra hung quang: ” Đó là một cơ hội tốt…”
“…”
“Ngươi không cảm thấy hắn rất có tiền sao? Nhân lúc hắn say rồi, còn không lấy đao đi?”
“…”
“Chỉ đùa một chút thôi, ha ha, cầm thanh đao đến, chúng ta để cho hắn múa đao.”
“… Thật sự?”
“Phí lời, ngươi muốn xem trò vui không? Hắn mới vừa rồi còn trách cứ ngươi đây, có cái kẻ ngu si này múa kiếm, chúng ta nhìn chơi còn không hảo?”
“Dạ, nhưng thật ra có một cây đao chặt củi.”
“… Đao đốn củi? Còn có cái nào khác không?”
“Còn có một cái dao phay.”
“… Đều đem ra đi.”
“Được rồi.”
Rất nhanh, hai tay tiểu nhị cùng xách lên một cây đao bổ củi và một con dao phay.
“Hỗ huynh, sao không múa đao giải khuây?” Ngô Minh quay về phía Hỗ Vân Thương kêu lên, hắn vừa mới ca hát xong hãy còn có chút lặng lẽ đờ ra.
Nói, rồi đem đao đốn củi hướng hắn ném đi.
Hỗ Vân Thương luyện đao nhiều năm tập thành thói quen, đưa tay chộp một cái, đem chuôi đao đốn củi nắm ở trong tay.
Sau đó, hắn liền liếc nhìn cây đao đốn củi dài một thước đờ ra.
“Đi múa vài đường đao phát tiết một chút chứ!” Ngô Minh hướng phía cửa tiệm cơm chỉ tay, giựt giây Hỗ Vân Thương dùng ra Hỗ môn đao pháp để nàng có thể hảo hảo học tập.
“…” Hỗ Vân Thương thân hình có chút lay động, hơi nấc rượu, chậm rãi đi đến bên ngoài, nghiêng đầu ngước nhìn vầng trăng lưỡi liềm, đao đốn củi rủ xuống, một lát không lên tiếng.
“Hỗ huynh, một người múa đao vô vị, ta đến trợ hứng!” Ngô Minh đem dao phay giơ lên, lên tiếng nhắc nhở xong liền bổ tới.
“Hồ môn đao pháp?” Hỗ Vân Thương thấy đao thế tiến lại đây, đột nhiên cả kinh, vung đao đốn củi lên nghênh đón.
“Đao pháp Hỗ Đao môn, mở lại tiến trình học tập! 99%…” Hệ thống trong đầu Ngô Minh đột nhiên bắt đầu ghi số.
Không thể nào? Tiểu nhị ở một bên kinh ngạc: Cái hán tử say rượu này nắm đao bổ củi, một cái tiểu cô nương cầm dao phay, lại muốn thử đao?
Hai đao chạm vào nhau, Hỗ Vân Thương nhất thời nổi lên hứng thú rồi, nhưng trong nháy mắt tiếp theo…
Đang —— mới vừa động thủ, dao phay của Ngô Minh bị chém mẻ bay đi.
Hắn tuyệt đối mạnh hơn so với lúc ban ngày! Ngô Minh đã có nhãn lực quan sát võ kỹ, chỉ nhìn hắn vung đao bằng một tay, trong lòng liền kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra? Ngô Minh không hiểu, lẽ nào ban ngày hắn ẩn giấu thực lực?
Kỳ thực, ban ngày Hỗ Vân Thương ở thời điểm cùng Hồ Sách đánh một hồi, lúc đó là hắn ở Tàng Kinh Các mới vừa xem xong thư sách, có ngộ ra được linh cảm mới.
Hắn đem linh cảm mới lĩnh ngộ hòa vào Hỗ gia đao pháp tổ truyền, chuyện này kỳ thực có dễ dàng như vậy sao? Bởi vậy lúc đó rất nhanh bại dưới tay Hồ Sách.
Giờ khắc này say rượu, hắn trái lại có thể theo bản năng phát huy ra toàn bộ bản lĩnh võ học mười mấy năm qua của chính mình.
Nhưng chỉ cần vẻn vẹn một nhát đao như vậy, hệ thống phân tích trong đầu Ngô Minh lại đã hoàn thành: ( 100%! Hỗ môn đao pháp phân tích hoàn tất!)
Edit: Bồng Bồng
Nguyên liệu bổ dương khoẻ thận, như là bột khô hải mã, bột thận lừa khô các loại, mùi vị nhạt loãng, cũng không tính là xuân dược, không đến nỗi làm người nảy sinh dục vọng khó có thể kiềm chế, chỉ là càng dễ khiến người ta nảy sinh cảm xúc mãnh liệt một chút.
Điếm tiểu nhị nghĩ, hai người kia chỉ sợ là có chút quan hệ, nhưng người nam nhân lại khiến ta không vui, ngươi đã đắc tội ta như vậy, cũng đừng trách ta hại ngươi không còn mặt mũi gặp người.
Khà khà, cái bột hải mã khô này, cùng với bột thận lừa khô tuy rằng dược tính không lớn, nhưng đối với nam nữ trẻ tuổi vẫn đủ để thúc giục sự ham muốn. Buổi tối phần dưới của nam tử trẻ tuổi nóng hừng hực, đến thời điểm đó có xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách người khác.
Quấn quít lấy anh chàng đẹp trai thiện ẩm tiểu cô nương a, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây… Điếm tiểu nhị hắc hắc mà cười trộm, thời điểm nâng cái vò rượu đi ra ngoài rất nhanh liền thay đổi biểu cảm trên gương mặt.
Hỗ Vân Thương ánh mắt mông lung nhìn sắc trời dần dần tối, trong miệng bắt đầu lè nhè đọc lên câu thơ Lý Bạch ở trong lúc táng đao được Ngô Minh tặng cho.
Ngô Minh nghịch ngợm xếp những cái vỏ bình rượu lại thành một hàng, trong lòng suy nghĩ có thể chưng cất tốt hơn hay không, ủ ra rượu ngon đến kiếm tiền.
Khi tiểu nhị mang rượu lên thì, Ngô Minh thử hỏi rằng: “Hỗ Vân Thương, ngươi còn dám cùng ta thử đao sao?”
“Trên tay không có đao, mà cũng không có tâm trạng động đao.” Hỗ Vân Thương lắc đầu một cái, tiếp tục làm ra bộ dáng lãnh khốc.
Trời ạ! Còn chưa có chuốc đủ rượu, Ngô Minh mắng trong lòng một câu, bắt chuyện tiểu nhị nói: “Lên chén lớn hơn, cái vò rượu này để ở lại đây đi!”
A? Tiểu nhị choáng váng.
Nàng còn muốn uống nguyên một vò rượu?
Hừ, uống thì uống đi, dù sao ngân lượng ta cũng nhận trước rồi.
Tiểu nhị mang lên hai cái bát.
Kỳ thực cũng chính là tiện tay đem ra hai cái, đang muốn thu lại một cái bát dư ra kia, Ngô Minh đã lại giành cầm lấy trước.
“Cạn chén rượu lớn mới sảng khoái.” Ngô Minh vui vẻ nâng bát nghiêng vò rượu, trực tiếp hướng về trong bát rót rượu.
Tiểu nhị há hốc mồm, căn bản không chú ý tiểu cô nương lời nói thô tục.
Nam nhân biết uống rượu đã thấy qua rất nhiều, nữ nhân có thể uống cũng có, nhưng có thể cùng nam nhân cụng rượu như vậy, một người liền uống cạn một cân rượu mạnh, còn là chỉ uống không, hơn nữa giờ khắc này còn dùng chén lớn rót rượu, chuyện này thấy thế nào cũng làm cho người khó có thể tin được.
Nhưng mà mình tận mắt nhìn thấy bọn họ uống, rượu cũng là do tự tay mình mang lên. Thậm chí chính bản thân mình còn cẩn thận nhìn chằm chằm mỗi một cái động tác uống rượu của tiểu nha đầu kia, thật đúng là không có dùng cái thủ thuật che mắt gì.
Nhớ lại vừa nãy, khi mới bắt đầu uống, nha đầu này còn bị hơi rượu bốc lên mà đỏ bừng cả mặt. Nhưng đến bình thứ bốn năm, sắc mặt liền trắng trẻo lại như thường, không hề giống với dáng vẻ đã uống qua rượu mạnh vậy!
Giờ khắc này toàn bộ quán cơm nhỏ đều là hương tửu, một dòng rượu trắng óng ánh như nước suối từ bên trong miệng vò trút ra, đổ vào trong cái bát miệng rộng.
Ngô Minh vung cánh tay lên, cả bát rượu liền như thế đổ hết vào trong miệng.
“Hương vị không sai.” Ngô Minh cân nhắc có nên giơ vò rượu lên trực tiếp uống hay không.
Hai ngày tới cũng không có được ăn cơm, giờ khắc này có Hỗ Vân Thương chịu bỏ tiền túi ra mời khách uống rượu, cần gì phải khách khí? Như nước sông đổ về biển a, ngược lại có thể chứa đựng hết mà!
Ngô Minh cũng không khách khí, an vị ở phía đối diện Hỗ Vân Thương, đã có kinh nghiệm làm lần thứ nhất rồi, liền cầm cái bát chậm rãi uống.
Nghĩ đến vừa nãy học cô nàng này uống rượu rất sảng khoái, Hỗ Vân Thương liền thử cái bát miệng rộng kia, cũng đổ tràn đầy một bát, thử ồng ộc uống vào.
Trong lúc hơi rượu càng thêm hừng hực hung mãnh đổ qua lồng ngực xuống bụng đó, Hỗ Vân Thương quát to một tiếng: “Quả nhiên sảng khoái!”
Sau đó, hắn liền đem chung rượu đẩy qua một bên, chỉ dùng bát đến uống rượu.
Rất nhanh, Hỗ Vân Thương uống rượu uống đến say rồi, hướng về người Ngô Minh với tay một cái, liền nói: “Lão huynh…”
Ngô Minh liền xoay người lách sang bên cạnh, tránh thoát khỏi động tác vỗ vai của hắn.
Hỗ Vân Thương thấy nàng né tránh, lắc lắc cái đầu, để cho mình tỉnh táo lại một chút, tự giễu nói: “Ta cư nhiên lại đem ngươi xem là nam nhân, quả thật là thú vị. Hơn nữa lại là do một tiểu cô nương như ngươi vậy, dạy cho ta biết cách dùng bát lớn cạn chén rượu đầy, thực sự là uổng công Hỗ Vân Thương ta làm một đại nam nhân rồi.”
Người phát sầu, càng uống càng phát sầu.
Sắc trời đã tối, ánh trăng dần lên.
Hỗ Vân Thương bắt đầu bưng bát rượu điên cuồng uống, đột nhiên hứng khởi, tay gõ mặt bàn lớn tiếng hát vang:
“Hướng lên trời vọng ~~ lưỡi kiếm ba thước cũng có thể chiến đấu ~~ ”
“Đạp núi rừng ~~ cúi xuống nhìn một đời ngang dọc ~~ ”
“Hỏi thiên hạ ~~ nơi nào ta không được xông vào ~~ ”
“Không thể quên ~~ khi nhớ về quê hương lừng lẫy…”
Giọng ca Hỗ Vân Thương tràn ngập mùi vị nam tử nơi sa mạc thảo nguyên, ở bên trong rừng trúc bồng bềnh phiêu đãng.
Ngô Minh rung đùi đắc ý ở nơi đó phụ ca.
Nhưng trên thực tế, trong lòng nàng…
Làm bộ phong trần a… Ngô Minh thầm nhủ ở trong lòng, cái tên si nhân này liền mượn rượu cất lời ca, chính là mấy tên điển hình thích ra vẻ bụi bặm phong trần!
Điếm tiểu nhị ở bên kia nói thầm: “Có câu nói nam sầu sẽ xướng ca nữ sầu sẽ buông thả, cái tên hán tử này sau khi say rượu hát ca xong, không chừng sẽ làm cho tiểu nha đầu này buông thả phóng túng một đêm…”
Chờ xướng âm dần ngưng lại, Ngô Minh lặng lẽ đem tiểu nhị gọi đến: “Có đao không?”
“Làm gì?” Tiểu nhị không hiểu.
“Ngươi xem không phải hắn say rồi sao.”
“A? Đúng vậy.”
Ngô Minh mắt lộ ra hung quang: ” Đó là một cơ hội tốt…”
“…”
“Ngươi không cảm thấy hắn rất có tiền sao? Nhân lúc hắn say rồi, còn không lấy đao đi?”
“…”
“Chỉ đùa một chút thôi, ha ha, cầm thanh đao đến, chúng ta để cho hắn múa đao.”
“… Thật sự?”
“Phí lời, ngươi muốn xem trò vui không? Hắn mới vừa rồi còn trách cứ ngươi đây, có cái kẻ ngu si này múa kiếm, chúng ta nhìn chơi còn không hảo?”
“Dạ, nhưng thật ra có một cây đao chặt củi.”
“… Đao đốn củi? Còn có cái nào khác không?”
“Còn có một cái dao phay.”
“… Đều đem ra đi.”
“Được rồi.”
Rất nhanh, hai tay tiểu nhị cùng xách lên một cây đao bổ củi và một con dao phay.
“Hỗ huynh, sao không múa đao giải khuây?” Ngô Minh quay về phía Hỗ Vân Thương kêu lên, hắn vừa mới ca hát xong hãy còn có chút lặng lẽ đờ ra.
Nói, rồi đem đao đốn củi hướng hắn ném đi.
Hỗ Vân Thương luyện đao nhiều năm tập thành thói quen, đưa tay chộp một cái, đem chuôi đao đốn củi nắm ở trong tay.
Sau đó, hắn liền liếc nhìn cây đao đốn củi dài một thước đờ ra.
“Đi múa vài đường đao phát tiết một chút chứ!” Ngô Minh hướng phía cửa tiệm cơm chỉ tay, giựt giây Hỗ Vân Thương dùng ra Hỗ môn đao pháp để nàng có thể hảo hảo học tập.
“…” Hỗ Vân Thương thân hình có chút lay động, hơi nấc rượu, chậm rãi đi đến bên ngoài, nghiêng đầu ngước nhìn vầng trăng lưỡi liềm, đao đốn củi rủ xuống, một lát không lên tiếng.
“Hỗ huynh, một người múa đao vô vị, ta đến trợ hứng!” Ngô Minh đem dao phay giơ lên, lên tiếng nhắc nhở xong liền bổ tới.
“Hồ môn đao pháp?” Hỗ Vân Thương thấy đao thế tiến lại đây, đột nhiên cả kinh, vung đao đốn củi lên nghênh đón.
“Đao pháp Hỗ Đao môn, mở lại tiến trình học tập! 99%…” Hệ thống trong đầu Ngô Minh đột nhiên bắt đầu ghi số.
Không thể nào? Tiểu nhị ở một bên kinh ngạc: Cái hán tử say rượu này nắm đao bổ củi, một cái tiểu cô nương cầm dao phay, lại muốn thử đao?
Hai đao chạm vào nhau, Hỗ Vân Thương nhất thời nổi lên hứng thú rồi, nhưng trong nháy mắt tiếp theo…
Đang —— mới vừa động thủ, dao phay của Ngô Minh bị chém mẻ bay đi.
Hắn tuyệt đối mạnh hơn so với lúc ban ngày! Ngô Minh đã có nhãn lực quan sát võ kỹ, chỉ nhìn hắn vung đao bằng một tay, trong lòng liền kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra? Ngô Minh không hiểu, lẽ nào ban ngày hắn ẩn giấu thực lực?
Kỳ thực, ban ngày Hỗ Vân Thương ở thời điểm cùng Hồ Sách đánh một hồi, lúc đó là hắn ở Tàng Kinh Các mới vừa xem xong thư sách, có ngộ ra được linh cảm mới.
Hắn đem linh cảm mới lĩnh ngộ hòa vào Hỗ gia đao pháp tổ truyền, chuyện này kỳ thực có dễ dàng như vậy sao? Bởi vậy lúc đó rất nhanh bại dưới tay Hồ Sách.
Giờ khắc này say rượu, hắn trái lại có thể theo bản năng phát huy ra toàn bộ bản lĩnh võ học mười mấy năm qua của chính mình.
Nhưng chỉ cần vẻn vẹn một nhát đao như vậy, hệ thống phân tích trong đầu Ngô Minh lại đã hoàn thành: ( 100%! Hỗ môn đao pháp phân tích hoàn tất!)
Bình luận facebook