Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Một màn này thật quá 囧 đi.
Vốn là có căn nhà gỗ nhỏ ở đây giờ lại không thấy, mặt đất là một mớ hỗn độn. Khắp nơi toàn là gỗ xốc xếch chất đống. Còn giường, đồ dùng nhà bếp, bàn ghế, ngổn ngang khắp nơi. Hình như vừa trải qua một cuộc đại chiến nào đó. Thiên Cương Phong lão tóc đã rối như cái ổ gà, đưa lưng về phía Khắc Lôi Nhã đang cầm cái chùy khua khua gõ gõ sửa chữa gì đó, còn đâu là hình tượng một Tuyệt Thế Cao Thủ?
Khóe miệng Khắc Lôi Nhã khẽ co quắp, chỉ nghe thấy Thiên Cương Phong lão trong miệng hùng hùng hổ hổ chửi bới: "Cái tên tiểu tử thối này, lại dám đem chỗ này của ta phá hủy thành như vậy, không để cho ngươi nếm chút đau khổ thật là không phải đạo."
Một màn này là do Phong Dật Hiên đạo diễn?
"Thiên Cương Phong lão......" Âm thanh Khắc Lôi Nhã yếu ớt hô lên.
"Hả?" Thiên Cương Phong lão hung thần ác sát quay đầu lại nhìn nàng, thái độ rõ ràng biểu đạt, t tâm tình đang không tốt, chớ nên trêu chọc.
"Đây là có chuyện đã gì xảy ra?" Khắc Lôi Nhã nhìn mặt đất đầy hỗn độn.
"Lại còn hỏi chuyện gì ư? Cái tiểu tử thối kia đột phá đến tầng thứ chín, trực tiếp phá hủy cả chỗ này của ta." Thiên Cương Phong lão hung thần ác sát vung vung cái chùy thủ trong tay.
"Sặc....." Khắc Lôi Nhã nhìn Thiên Cương Phong lão đang phát điên lên, tại sao nàng lại cảm thấy lão đang tức giận nhưng lại còn có chút vui mừng?
"Ha ha, sau đó ta liền đá hắn một cước bay đến không gian tu luyện rồi. Nơi đó cao thủ nhiều như mây, ta cũng không tin không ngược chết được tên tiểu tử thối đó." Thiên Cương Phong lão chống nạnh cười ha ha, đắc chí không thôi ( Lão này có họ hàng gì với cái lão Khắc Lý Phu không thế? )
" Không gian tu luyện? Là nơi nào vậy?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ, đây là lần đầu tiên nàng nghe được cái nơi như vậy.
"Chỗ đó à, rất nguy hiểm, cũng rất hấp dẫn. Là một nơi tu luyện rất tốt.Ta và lão tặc Tư Không Lâm đã từng đến đó. Ở trong đó chỗ nào cũng có cường giả, cá lớn nuốt cá bé." Thiên Cương Phong lão híp mắt nhớ lại.
Cónơi như vậy sao? Vì sao chưa từng nghe qua?
"Vì sao con chưa từng nghe qua nhỉ, hơn nữa cũng không có sách vở gì ghi lại." Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.
"Ha ha, Cô gái nhỏ, con làm sao biết được, về phương diện này, không đạt tới thực lực nhất định thì sẽ không có cách nào tiến vào thế giới kia, ở đó và cái thế giới này không hề giống nhau, ở đó rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều là dựa vào thực lực để nói chuyện." Tư Không Lâm ngồi xuống, cầm công cụ trong tay vừa vứt xuống, vừa nhìn Khắc Lôi Nhã nói, "Cô gái nhỏ, con tới nơi này làm cái gì?"
"Con, con thủy chung không có cách nào đột phá tầng tiếp theo Liên Hoa Bảo Giám,vẫn một mực ở tầng thứ tám. Cho nên, con muốn tới thỉnh giáo tiền bối......" Khắc Lôi Nhã cắn cắn môi, nói ra mục đích chính của mình.
“ Cô gái nhỏ, con có biết cách nhanh nhất khiến thực lực của một người cường đại là gì không" trên mặt Thiên Cương Phong lão nghiêm túc nói.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, nhìn Thiên Cương Phong lão, nàng biết, Thiên Cương Phong lão hỏi như vậy, nhất định ông ấy đã có đáp án.
"Đó chính là không ngừng đối kháng cùng với cường giả, một mất một còn để thức tỉnh thực lực của bản thân." Thiên Cương Phong lão nói nhẹ nhõm.
"Nếu không có mạnh lên được thì sao?" Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng hỏi.
"Vậy thì chỉ còn nước chết chứ sao." Thiên Cương Phong lão coi như chuyện đương nhiên mà trả lời. Khắc Lôi Nhã im lặng. Cái này mà gọi là biện pháp ư?
Nhưng Khắc Lôi Nhã lại suy nghĩ đến thời điểm chống lại Hoa Nghệ Lâm, thời điểm đó cái chết đã gần trong gang tấc, trong khoảnh khắc đó nàng đã lĩnh ngộ được tầng thứ tám của Liên Hoa Bảo Giám.
Tiểu tử thối kia cũng gặp vấn đề trong đột phá cánh giới, cho nên ta ném hắn tới đó. Có thể trở lại hay không tất cả phụ thuộc vào bản thân hắn." Thiên Cương Phong lão ngáp dài, lúc này mới nói ra mục đích thực sự đưa Phong Dật Hiên đi. Thiên Cương Phong lão nghiêng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã nói, " còn con, con cũng phải đột phá, vậy con muốn đi hay không?Đối với Liên Hoa Bảo Giám ta không cách nào cho con lời khuyên gì nhiều, bới vì bí pháp này vốn là của lão tặc Tư Không Lâm sáng chế. Hiện tại ta cũng không biết tung tích hắn."
"Con đi." Khắc Lôi Nhã không có chút do dự nào, kiên quyết nói.
"Ha ha, Cô gái nhỏ, thật không tệ!" Thiên Cương Phong lão đứng lên mà cười cười ha ha, "Ta sẽ đưa con đi, tiểu tử kia mới đi không bao lâu, các con có thể gặp được nhau."
Thiên Cương Phong lão cũng không trì hoãn, vội vàng lấy trong Nhẫn Không Gian ra rất nhiều khoáng thạch, trên mặt đất bày ra trận pháp, là một trận gồm tám mũi nhọn!
"Đi đến đó, phải cẩn thận một chút. Nếu các con muốn trở lại, nhất định phải đến được ngọn nói cao nhất, nơi đó mới có Truyện Tống Trận. Nhưngmuốn đến đó hoàn toàn không dễ dàng.Đến đó các con tự dưng sẽ biết." Thiên Cương Phong lão bắt đầu khởi động trận pháp, ánh sáng màu trắng dần dần sáng lên.
“ Vâng." Khắc Lôi Nhã gật đầu, đi vào trong Truyện Tống Trận, bạch quang che mất thân hình Khắc Lôi Nhã, Khắc Lôi Nhã biến mất ở trong Truyền Tống Trận.
"Ai nha, lại hao tốn rất nhiều quáng thạch của ta rồi." Thiên Cương Phong lão nhìn số khoáng thạch trên đất đau lòng mà hô lên như vậy. Những quáng thạch này, có tiền cũng không mua được. Có thể cung cấp đủ năng lượng cường đại cho Truyện Tống Trận, sau đó còn truyền tống người. Thần điện Quang Minh tự nhiên cũng sẽ có những thứ đồ này, chỉ có ở thời điểm khẩn cấp mới sử dụng. Có thể thấy được những quáng thạch này trân quý đến mức nào. Mà Thiên Cương Phong lão vừa tiêu hao cả một đống lớn.
Thiên Cương Phong lão đặt mông ngồi xuống, nhìn đầy đất khoáng thạch, nói thật nhỏ: "Ta tin tưởng hai người các con nhất định có thể trở về."
Khắc Lôi Nhã chỉ cảm thấy dưới chân khẽ phồng lên, trước mắt nàng là một mảnh hắc ám, thời điểm sáng lên lần nữa, cảnh tượng chung quanh đã thay đổi không giống như cũ nữa. Chung quanh là một mảnh rừng rậm xanh ngắt, còn tới không kịp quan sát cẩn thận chung quanh, liền bị một tiếng gầm lên thu hút sự chú ý nàng.
"Tiểu tử thối, thật không biết điều, ta coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi!" Một thanh âm bén nhọn chói tai vang lên, trong giọng nói là thẹn quá hóa giận.
"Cái mụ già xấu xí ghê tởm này, đi chết đi." Mà thanh âm đáp lại kia Khắc Lôi Nhã lại rất quen thuộc.
Phong Dật Hiên!
Khắc Lôi Nhã nhanh chóng hướng tới phát ra âm thanh, chỉ vì nàng có thể nghe ra âm thanh của Phong Dật Hiên có một chút không ổn định, nói cách khác Phong Dật Hiên chắc chắn đang bị thương!
Ầm!
Một tiếng vang lên thật lớn, Khắc Lôi Nhã xông tới liền nhìn thấy một người nữ tử xinh đẹp trong tay cầm thanh kiếm to và bén nhọn đang công kích Phong Dật Hiên. Phong Dật Hiên cấp tốc lui về phía sau, đối với hắn mà nói, cùng chiến sĩ cận chiến là hành động rất không sáng suốt. Mà khóe miệng Phong Dật Hiên hiện lên tia đỏ thẫm nói rõ rằng giờ phút này hắn đang ở thế hạ phong. Cô gái xinh đẹp hình như cũng không muốn lập tức giết chết Phong Dật hiên, mà là từng bước từng bước mà ép sát, sử xuất ma pháp đem Phong Dật hiên ép đến mức thật là nhếch nhác, trước mắt lại là kiếm khí bén nhọn không cho hắn làm phép, ép hắn chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.
Cô gái xinh đẹp đó rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh. Hơn nữa, nàng luôn chớp thời cơ, bén nhọn công kích từng đợt sóng tiếp nối nhau, khiến Phong Dật hiên muốn làm phép cũng không có thời gian. Đây là kinh nghiệm chỉ có thể chiến đấu rất nhiều lần mới có thể nắm được chính xác điểm này. Ma pháp, dù là không niệm chú ngữ, cũng cần dùng một ít thời gian, mà nữ tử cả người đầy mê hoặc này, cũng không cho Phong Dật Hiên một chút thời gian.
Kiếm Thương Lan trong nháy mắt xuất hiện trên tay Khắc Lôi Nhã, nàng liền điểm mũi chân một cái, bay vút lên, tiến đến nghênh đón công kích. Nàng là vì Phong Dật Hiên mà đỡ một kiếm này.
Choang!
Thanh âm binh khí va chạm vào nhau vang lên trong rừng rậm.
"Khắc Lôi Nhã!" Thanh âm Phong Dật Hiên vang lên vừa mừng vừa sợ.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, mặt nặng nề, chỉ vì lần đầu giao thủ, mà đã cảm thấy thực lực của đối phương.
Cô gái xinh đẹp này thực lực quả là rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh.
"Ngươi là ai?!" Mặt cô gái xinh đẹp tức giận nhìn Khắc Lôi Nhã gầm lên. Mắt thấy chuyện tốt sắp thành, lại đột nhiên xuất hiện đâu ra một con nhóc phá hỏng!
Khắc Lôi Nhã trầm mặc không nói, chỉ tỉnh táo ngăn cản công kích cô gái xinh đẹp kia.
Chỉ cần cầm cự một lúc là đủ rồi, kéo dài một chút thời gian cho Phong Dật Hiên.Thời gian đã đủ cho Phong Dật hiên làm phép! Thân là Ma Pháp Sư, thực lực và phương diện tốc độ của Bỉ Khắc Lợi Á thì Phong Dật Hiên còn kém hơn một chút. Nhưng đã đạt trình độ ma pháp......
Cô gái trẻ đẹp này rất mạnh, nhưng còn chưa đủ!
Phong Dật hiên đứng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngón tay trên không trung kéo lê hình cung, khẽ quát một tiếng: "Phong tù!"
Trong một nháy mắt, không khí chung quanh nhanh chóng lưu động,ngay lập tức cô gái xinh đẹp nhanh chóng tạo thành một đạo lá chắn chung quanh thân mình. Khắc Lôi Nhã lui về phía sau, cô gái xinh đẹp muốn đuổi theo, lại bị một cỗ sức gió cường đại hất trở lại, chung quanh gió càng ngày càng lớn, đem cô gái giam cầm tại bên trong.
Khắc Lôi Nhã nhìn này một chiêu Phong Tù bén nhọn, khẽ nhíu mày, trình độ Phong Dật Hiên cư nhiên lại tăng nhanh như vậy.
Âm thanh không ngừng vang lên, là do cô gái xinh đẹp đang dùng kiếm chém bức tường gió kia.
Khắc Lôi Nhã thu kiếm lại, cùng Phong Dật hiên liếc mắt nhìn nhau, không có lời nói nào thừa thải, đã ngầm hiểu ý tứ của đối phương.
Sau một khắc, ở bên trong cô gái xinh đẹp đã bắn ra Đấu Khí, sử dụng kiếm bổ vào bức tường gió kia. Vậy mà còn chưa chờ nàng ta lấy lại tinh thần, trước mắt đập vào chính là ngọn lửa mạnh hừng hực hiêu đốt! Ngọn lửa màu vàng tản ra hơi thở nóng bỏng khác thường làm cho nàng trong lòng cảm thấy quái lạ dị thường, nghĩ nhanh chóng né tránh, lại phát hiện không có cách nào lui về phía sau.
Chỉ vì Phong Dật hiên lần nữa sử dụng phong tù, Cô gái xinh đẹp bị ngọn lửa hung mãnh lần nữa giam ở bên trong.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên không có chút cử động nào.
Khắc Lôi Nhã giơ tay lên, trên tay nàng lại lập tức xuất hiện một thanh trường thương do ngọn lửa màu vàng hóa thành.
"Đi!" tay Khắc Lôi Nhã lui về phía sau lấy đà, nữa nhắm ngay cùng hướng ngọn gió kia toàn lực phóng ra.
Hỏa Diễm Thương gào thét bay về phía Phong Tù, Phong Tù tự động nứt ra một cái hố khiến Hỏa Diễm Thương thuận lợi xuyên thẳng qua..
Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã phối hợp hoàn toàn là không chê vào đâu được. Từ khi Khắc Lôi Nhã ngăn cản nữ tử đến đánh gục nàng ta, chỉ là hai phút ngắn ngủn! Hai người ăn ý cỡ nào.
Âm thanh thê lương vang lên, kế tiếp không nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa, chỉ còn ngọn lửa đang thiêu đốt mọi thứ, trong không khí từ từ bắt đầu tràn ngập g một cỗ khét lẹt.
Giải quyết xong cô gái đẹp đẽ này, lúc này hai người mới nhìn về phía đối phương.
"Khắc Lôi Nhã, sao nàng lại tới đây?" Phong Dật Hiên vui mừng nhưng lòng vẫn có một tia lo âu. Không gian tu luyện, nơi này không phải nơi nguy hiểm bình thường, hắn vừa tới liền gặp được cường giả như vậy. Như vậy kế tiếp thật sự......
" Mục đích cũng giống ngươi." Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Phong Tù và ngọn lửa đã dần dần biến mất, lạnh nhạt nói, "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tiền bối nói vừa đem ngươi đưa tới đây không lâu, làm thế nào mà nhanh như vậy đã cùng nàng ta giao đấu vậy....."
Hỏi tới điều này, trên mặt Phong Dật Hiên thoáng qua vẻ lúng túng, hắn không cách nào mở miệng nói là mụ già xấu xí không biết xấu hổ đó nhìn trúng hắn muốn mang hắn về làm người hầu kiêm nam sủng của mụ.( tội nghiệp người đẹp. Như thế mà bị anh Phong chê xấu)
Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặt có chút khác thường Phong Dật Hiên liền hiểu rõ, cũng không nữa hỏi nữa, mà là cau mày nói: "Trước tiên chúng ta phải làm việc này đã."
"Ân." Phong Dật Hiên nhìn thấy Khắc Lôi Nhã không hỏi tới nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, cái này cho ngươi." Từ trong Nhẫn Không Gian, Khắc Lôi Nhã móc ra một chiếc nhẫn đưa ra trước mặt của Phong Dật Hiên.
Phong Dật Hiên mắt trợn to, ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn trong tay Khắc Lôi Nhã, một hồi lâu không hề cử động.
"Thế nào? Không cần? Vậy thì thôi." Khắc Lôi Nhã làm bộ muốn thu chiếc nhẫn trở về.
Phong Dật hiên lại nhanh tay đoạt lấy, cười hề hề nhìn bảo bối trên tay mình, liên tục không ngừng nói: "Muốn! Làm sao lại không muốn ".
"Nhỏ máu nhận chủ đi thôi." Khắc Lôi Nhã nhìn máu rỉ ra ở khóe miệng Phong Dật Hiên, không khỏi cười nhạt, không cần cắn ngón tay, chỉ cần trực tiếp lấy máu ở khóe miệng là được rồi.
Phong Dật Hiên đem chiếc Nhẫn Không Gian đã là của mình mở ra, cảm nhận được không gian bên trong, càng thêm kinh hãi. Không gian không ngờ lại to lớn như thế! Khắc Lôi Nhã lại tặng hắn đồ trân quý như thế! Vật này làm sao nàng có được? Mặc kệ như thế nào, giờ phút này trong lòng Phong Dật Hiên cảm động cũng là thật.
"Khắc Lôi Nhã, Đây là nàng đang cầu hôn ta sao?" Phong Dật Hiên vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay cười hì hì, lại khôi phục dáng vẻ muốn bị người khác đánh.
" Trả ta chiếc nhẫn." mặt Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo, u ám phun ra một câu như vậy.
"Đã nhỏ máu nhận chủ rồi." Phong Dật hiên hả hê gật gù nói, "Ta không thể nào buông tha quyền sở hữu nó. Trừ phi, nàng giết ta."
Bốp!
Sau một khắc, Phong Dật Hiên che mặt của mình ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu rên, một quyền này Khắc Lôi Nhã ngay giữa mắt Phong Dật Hiên. Khắc Lôi Nhã không để ý đến Phong Dật Hiên đang ngồi ở đó kêu đau, mà là nhíu mày.
"Có người tới." Khắc Lôi Nhã nhỏ giọng nói, cảnh giác nhìn phía trước.
Phong Dật Hiên tự nhiên cũng đã nhận ra, mặt nặng nề đứng lên, cũng cảnh giác nhìn phía trước.
Khắc Lôi Nhã nháy mắt với Phong Dật Hiên, hai người lặng yên không tiếng động di chuyển sang bên cạnh, che giấu hơi thở, Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên đều am hiểu ẩn nấp.
Hai người cũng không có đi xa, ẩn nấp ở phía sau một cây đại thụ lẳng lặng nhìn về phía bên này.
"Mễ Á thật sự là phiền toái, một mình chạy nhanh như vậy làm cái gì, đại hội chọn rể của thành Tri Chu sớm hơn dự định. Hơn nữa, Thành chủ là muốn giao nữ nhi của hắn tự chọn chồng, Mễ Á ngu ngốc này chạy nhanh như vậy làm cái gì chứ.” Một thanh âm tràn đầy oán trách cùng khinh thường.
"Ngươi biết cái gì. Nữ nhi thành chủ chọn chồng, nhưng là nhi tử của thành chủ là một mỹ nam tử. Mễ Á là muốn đến sớm một chút xem mặt vị mỹ nam tử kia." Lại một âm thanh khác vang lên.
"Chậc chậc, nàng ta mà đến chỉ để xem một chút thôi sao? Nàng ta cho là nhi tử của thành chủ cùng những người bình thường trong quá khứ giống nhau để mặt cho nàng độc ác chà đạp sao?” Âm thanh người đầu tiên lại vang lên lần nữa.
"Cũng đúng." Âm thanh của một tên thô lỗ hừ lạnh, chợt giọng tràn đầy nghi ngờ, "Từ đâu tới mà có mùi cháy khét?"
"Hả?"
Bóng dáng ba nam tử dần dần tiến vào tầm mắt Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên. Ba người ăn mặc cũng không khác biệt lắm, thân hình cũng rất khôi ngô, đều là màu xanh lam, trên lưng cũng đeo một thanh đao lớn, tướng mạo cùng cô gái xinh đẹp lúc nãy có mấy phần tương tự. Ba người này là người thân của nàng ta sao? Lại là chiến sĩ
"Đây là cái gì?" Đi đằng trước nam tử khôi ngô dẫn đầu phát hiện trên đất có một đống kia không nhìn ra thi thể nguyên vẹn
"Đó là kiếm của Mễ Á!" Bên cạnh một nam tử khác tinh mắt chợt lên tiếng kinh hô, bước nhanh đi lên phía trước, khom lưng nhặt lên thanh kiếm trên đất.
Sắc mặt ba nam nhân chợt đại biến, cùng đồng loạt nhìn đống thi thể nám đen kia, đáy mắt là sự ngờ vực thật không thể tin được sự thật này. đống thi thể nám đen gì đó trên đất kia, là muội muội của bọn hắn?
"Đại ca! Đây, đây là Mễ Á?!"Thanh âm của nam tử cầm kiếm đang run rẩy.
Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi lặng yên không tiếng động lẻn đi. Ở lại chỗ này cũng không phải là hành động sáng suốt. Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên dần dần đi xa, nam nhân dẫn đầu ngẩng đầu lên, cau mày quay đầu nhìn sang bên phải, hình như có người ở bên kia là của hắn ảo giác sao?. Nhưng là loại cảm giác này cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, lập tức bị tiếng rống to của đệ đệ của hắn lôi kéo chú ý lực.
"Đại ca, đó là Mễ Á, thật sự là Mễ Á!!! Tại sao có thể như vậy! Là ai, là ai đã giết Mễ Á!" tâm thanh đau đớn truyền từ xa tới lỗ tai Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên, hai người giả vờ mắt điếc tai ngơ, càng nhanh chóng rời đi rồi.
"Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy?" Phong Dật hiên lau khô vết máu nơi khóe miệng, cau mày khó chịu nói thầm, " Thực lực của ba nam nhân này còn hơn hắn cái mụ già kia, hôm nay nếu không phải nàng kịp thời xuất hiện, tacó lẽ đã chết chỗ này. Cái lão già chết tiệt đó, cũng không nói rõ ràng đây rốt cuộc là nơi nào!"
"Phong lão chỉ nói cái chỗ này là nơi dựa vào thực lực nói chuyện, cá lớn nuốt cá bé." Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, hồi tưởng lời nói Thiên Cương Phong lão, thật ra thì tại nơi nào cũng phải dựa vào thực lực để nói chuyện?Nơi nào cũng là cá lớn nuốt cá bé. Chỉ là, ý tứ của Phong lão hình như còn có ý nghĩa khác. Chẳng lẽ nói, cái chỗ này không có luật lệ, an ninh gì sao.
"Dù sao cái chỗ này làm cho người ta cực kỳ khó chịu." Phong Dật Hiên ngẩng đầu nhìn trời, vốn cho là mình cởi bỏ phong ấn, lại đột phá tầng thứ chín, cũng coi là người lợi hại rồi, không ngờ đi tới nơi này liền phải chịu nhục nhã như vậy.
"Phong lão nói rồi, muốn đi về nhất đỉnh phải lên được ngọn núi cao nhất ở đây. Ở đó có Truyền Tống Trận." Khắc Lôi Nhã nhìn về phía trước, nheo mắt lại. Ở xa xa có một tòa nhà to lớn ở trên đỉnh núi.
"Lão già này thật là giảo hoạt." Phong Dật Hiên chợt bi phẫn kêu lên.
"Thế nào?" Khắc Lôi Nhã quay đầu lại nhìn Phong Dật Hiên đang trong bộ giáng kẻ phát điên không hiểu liền hỏi.
"Lão già độc ác! Lão nói với ta chỉ cần ta tìm được ngọn núi cao nhất, ngọn núi kia tổng cộng có chín tầng, mỗi một tầng có một thành, chỉ cần ta từng tầng một thông qua, lên tới chỗ cao nhất thì có thể trở về." Phong Dật Hiên gào khóc kêu lên, "Nếu là hắn nói chỗ cao nhất có một Truyền Tống Trận, ta đánh không lại mà muốn trở về, ta còn có biện pháp lẻn lên chỗ cao nhất đi lên tìm được Truyền Tống Trận sau đó truyền tống đi về " Che giấu hơi thở đúng là biện pháp không tệ.
"Đi thôi." Khắc Lôi Nhã hiểu rằng Thiên Cương Phong lão đã nói như vậy là để cho bọn họ cố gắng chiến đấu, chứ cái nơi như thế làm sao dễ dàng mà đi lên được.
Khắc Lôi Nhã đoán hoàn toàn không sai. Ngọn núi kia, cũng gọi là thí luyện sơn. Chia làm chín tầng, mỗi một tầng có một vị cường giả chiếm đoạt, đạt tới thực lực nhất định mới có thể tiến vào giao đấu trong thành. Dĩ nhiên, người có thực lực cũng có thể khiêu Chiến với Thành chủ, tranh đoạt chức Thành chủ. Có chút tương tự Kim Tự Tháp, tầng tầng lên cao, càng lên cao thì người có thực lực càng mạnh cành ít. Nơi này, giết người không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, không có quốc gia, càng không có vương pháp. Đây là một vùng đất tự do, cũng là một mảnh đất tràn đầy bạo lực, chém giết, máu tanh khắp nơi.
Nếu nói địa điểm này là Không Gian tu luyện thì, ở đây người ta gọi chỗ này là Huyết Trì.
Lúc này Thiên Cương Phong lão vẫn còn ở đó gõ mấy cái cọc gỗ, tự mình lẩm bẩm: "Tiểu tử thối và cô gái nhỏ lần này nếu như có thể thông qua chín tòa thành này, trở lại sẽ thay da đổi thịt. Ấy da da, ta thật đúng là là mong đợi quá"
Giờ này hai người đó đang ở trong một trận chiến sinh tử.
Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên đang ở trong Không Gian tu luyện và đã gặp rất nhiều cường giả. Bọn họ không gây chuyện không có nghĩa là người khác sẽ không tớilàm phiền bọn họ.
Mà lý do lại vô cùng kỳ quặc, có người coi trọng đồ vật của Phong Dật hiên, có người coi trọng quần áo Khắc Lôi Nhã. Tóm lại, tùy tiện tìm một lý do liền vung tay đại khai sát giới. ĐƯờng đi trong ngọn núi này có thể nói là gian nguy rình rập. Nhưng hai người liên thủ có thể nói ăn ý khác thường, đánh chết không ít cường giả, ngưng chỉ là các cường giả có thực lực tương đối, cường giả chân chính còn rất nhiều cũng tụ tập tại trong thành trên ngọn núi kia. Tự nhiên hai người cũng gặp qua những kẻ mà bọn họ đấu không lại.
"Khắc Lôi Nhã, nàng đi trước!" Trong nháy mắt Phong Dật Hiên thả ra vô số Phong Nhận ngăn cản đối phương.
Lần này gặp phải đối thủ là ma pháp sư cường hãn làm cho hai người lo sợ không thôi. Lão già này một đôi mắt chim ưng, đáy mắt lại điểm thêm chút cuồng bạo. Mà lí do tấn công bọn họ lại càng hoang đường hơn, bởi vì thấy bọn họ chướng mắt. Chỉ là không vừa mắt mà có thể đại khai sát giới.
"Dừng!" Lão già khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng phất một cái, liền đem Phong Nhận mà Phong Dật Hiên thả ra toàn bộ đều tiêu tán trong không trung, chỉ để lại một con gió nhẹ nhàng trêu tức, sắc mặt Phong Dật Hiên đại biến, không có chút do dự nào liền lắc mình chắn trước mặt của Khắc Lôi Nhã. Lão già cười lạnh, ung dung cất bước đến gần hai người.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, ngón tay gảy nhẹ, vô số Bông Sen màu vàng bay ra.
Không đợi Khắc Lôi Nhã xuất chiêu tiếp theo, sắc mặt lão già kia đã thay đổi, đột nhiên lui về phía sau đi, cảnh giác nhìn Khắc Lôi Nhã, cau mày cao giọng hỏi “Tư Không Lâm gì của ngươi?"
Trong giọng nói lại có một tia sợ hãi không dễ dàng phát giác!
Phong Dật hiên sửng sốt, Khắc Lôi Nhã hơi ngẩn ra, còn chưa kịp nói chuyện, lão già kia cũng đang không ngừng lui về phía sau đi.
Trong miệng càng thêm nhỏ giọng mà nói thầm: "Lại có thể biết Tư Không Lâm và Liên Hoa Bảo Giám! Lại có thể biết Liên Hoa Bảo Giám......" Trong giọng nói ý sợ hãi là càng tới càng rõ ràng. Này lão già bạo ngược nói xong nhanh chóng xoay người thi triển Kim Lực bay lượn ở giữa không trung, muốn chạy trốn càng nhanh càng tốt.
Khắc Lôi Nhã nhìn bóng lưng biến mất trầm mặc, Tư Không Lâm, rốt cuộc là loại người gì, có thể khiến cái lão cường giả bạo ngược vô thường sợ như vậy!
"Xem ra hắn cũng cho rằng nàng là đồ đệ Tư Không Lâm." Phong Dật Hiên vuốt cằm của mình nhìn phương xa nói thầm, "Tư Không Lâm đến cùng là nhân vật lợi hại đến mức nào? Nghe nói so với lão già kia còn lợi hại hơn, nhưng mà ta lại chưa bao giờ thấy lão ấy thua ai."
Trong nháy mắt Khắc Lôi Nhã khiến vô số Bông Sen vàng trong không trung biến mất toàn bộ, trong lòng cũng nghi ngờ. Tư Không Lâm, rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào?
"Khắc Lôi Nhã, chúng ta đi thôi." Phong Dật Hiên đột nhiên xoay người, mặt trong nháy mắt cùng mặt Khắc Lôi Nhã dán lại rất gần. Thậm chí cũng có thể cảm hơi thở ấm ấm của nàng phả trên mặt của hắn.
Vốn là có căn nhà gỗ nhỏ ở đây giờ lại không thấy, mặt đất là một mớ hỗn độn. Khắp nơi toàn là gỗ xốc xếch chất đống. Còn giường, đồ dùng nhà bếp, bàn ghế, ngổn ngang khắp nơi. Hình như vừa trải qua một cuộc đại chiến nào đó. Thiên Cương Phong lão tóc đã rối như cái ổ gà, đưa lưng về phía Khắc Lôi Nhã đang cầm cái chùy khua khua gõ gõ sửa chữa gì đó, còn đâu là hình tượng một Tuyệt Thế Cao Thủ?
Khóe miệng Khắc Lôi Nhã khẽ co quắp, chỉ nghe thấy Thiên Cương Phong lão trong miệng hùng hùng hổ hổ chửi bới: "Cái tên tiểu tử thối này, lại dám đem chỗ này của ta phá hủy thành như vậy, không để cho ngươi nếm chút đau khổ thật là không phải đạo."
Một màn này là do Phong Dật Hiên đạo diễn?
"Thiên Cương Phong lão......" Âm thanh Khắc Lôi Nhã yếu ớt hô lên.
"Hả?" Thiên Cương Phong lão hung thần ác sát quay đầu lại nhìn nàng, thái độ rõ ràng biểu đạt, t tâm tình đang không tốt, chớ nên trêu chọc.
"Đây là có chuyện đã gì xảy ra?" Khắc Lôi Nhã nhìn mặt đất đầy hỗn độn.
"Lại còn hỏi chuyện gì ư? Cái tiểu tử thối kia đột phá đến tầng thứ chín, trực tiếp phá hủy cả chỗ này của ta." Thiên Cương Phong lão hung thần ác sát vung vung cái chùy thủ trong tay.
"Sặc....." Khắc Lôi Nhã nhìn Thiên Cương Phong lão đang phát điên lên, tại sao nàng lại cảm thấy lão đang tức giận nhưng lại còn có chút vui mừng?
"Ha ha, sau đó ta liền đá hắn một cước bay đến không gian tu luyện rồi. Nơi đó cao thủ nhiều như mây, ta cũng không tin không ngược chết được tên tiểu tử thối đó." Thiên Cương Phong lão chống nạnh cười ha ha, đắc chí không thôi ( Lão này có họ hàng gì với cái lão Khắc Lý Phu không thế? )
" Không gian tu luyện? Là nơi nào vậy?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ, đây là lần đầu tiên nàng nghe được cái nơi như vậy.
"Chỗ đó à, rất nguy hiểm, cũng rất hấp dẫn. Là một nơi tu luyện rất tốt.Ta và lão tặc Tư Không Lâm đã từng đến đó. Ở trong đó chỗ nào cũng có cường giả, cá lớn nuốt cá bé." Thiên Cương Phong lão híp mắt nhớ lại.
Cónơi như vậy sao? Vì sao chưa từng nghe qua?
"Vì sao con chưa từng nghe qua nhỉ, hơn nữa cũng không có sách vở gì ghi lại." Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.
"Ha ha, Cô gái nhỏ, con làm sao biết được, về phương diện này, không đạt tới thực lực nhất định thì sẽ không có cách nào tiến vào thế giới kia, ở đó và cái thế giới này không hề giống nhau, ở đó rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều là dựa vào thực lực để nói chuyện." Tư Không Lâm ngồi xuống, cầm công cụ trong tay vừa vứt xuống, vừa nhìn Khắc Lôi Nhã nói, "Cô gái nhỏ, con tới nơi này làm cái gì?"
"Con, con thủy chung không có cách nào đột phá tầng tiếp theo Liên Hoa Bảo Giám,vẫn một mực ở tầng thứ tám. Cho nên, con muốn tới thỉnh giáo tiền bối......" Khắc Lôi Nhã cắn cắn môi, nói ra mục đích chính của mình.
“ Cô gái nhỏ, con có biết cách nhanh nhất khiến thực lực của một người cường đại là gì không" trên mặt Thiên Cương Phong lão nghiêm túc nói.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, nhìn Thiên Cương Phong lão, nàng biết, Thiên Cương Phong lão hỏi như vậy, nhất định ông ấy đã có đáp án.
"Đó chính là không ngừng đối kháng cùng với cường giả, một mất một còn để thức tỉnh thực lực của bản thân." Thiên Cương Phong lão nói nhẹ nhõm.
"Nếu không có mạnh lên được thì sao?" Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng hỏi.
"Vậy thì chỉ còn nước chết chứ sao." Thiên Cương Phong lão coi như chuyện đương nhiên mà trả lời. Khắc Lôi Nhã im lặng. Cái này mà gọi là biện pháp ư?
Nhưng Khắc Lôi Nhã lại suy nghĩ đến thời điểm chống lại Hoa Nghệ Lâm, thời điểm đó cái chết đã gần trong gang tấc, trong khoảnh khắc đó nàng đã lĩnh ngộ được tầng thứ tám của Liên Hoa Bảo Giám.
Tiểu tử thối kia cũng gặp vấn đề trong đột phá cánh giới, cho nên ta ném hắn tới đó. Có thể trở lại hay không tất cả phụ thuộc vào bản thân hắn." Thiên Cương Phong lão ngáp dài, lúc này mới nói ra mục đích thực sự đưa Phong Dật Hiên đi. Thiên Cương Phong lão nghiêng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã nói, " còn con, con cũng phải đột phá, vậy con muốn đi hay không?Đối với Liên Hoa Bảo Giám ta không cách nào cho con lời khuyên gì nhiều, bới vì bí pháp này vốn là của lão tặc Tư Không Lâm sáng chế. Hiện tại ta cũng không biết tung tích hắn."
"Con đi." Khắc Lôi Nhã không có chút do dự nào, kiên quyết nói.
"Ha ha, Cô gái nhỏ, thật không tệ!" Thiên Cương Phong lão đứng lên mà cười cười ha ha, "Ta sẽ đưa con đi, tiểu tử kia mới đi không bao lâu, các con có thể gặp được nhau."
Thiên Cương Phong lão cũng không trì hoãn, vội vàng lấy trong Nhẫn Không Gian ra rất nhiều khoáng thạch, trên mặt đất bày ra trận pháp, là một trận gồm tám mũi nhọn!
"Đi đến đó, phải cẩn thận một chút. Nếu các con muốn trở lại, nhất định phải đến được ngọn nói cao nhất, nơi đó mới có Truyện Tống Trận. Nhưngmuốn đến đó hoàn toàn không dễ dàng.Đến đó các con tự dưng sẽ biết." Thiên Cương Phong lão bắt đầu khởi động trận pháp, ánh sáng màu trắng dần dần sáng lên.
“ Vâng." Khắc Lôi Nhã gật đầu, đi vào trong Truyện Tống Trận, bạch quang che mất thân hình Khắc Lôi Nhã, Khắc Lôi Nhã biến mất ở trong Truyền Tống Trận.
"Ai nha, lại hao tốn rất nhiều quáng thạch của ta rồi." Thiên Cương Phong lão nhìn số khoáng thạch trên đất đau lòng mà hô lên như vậy. Những quáng thạch này, có tiền cũng không mua được. Có thể cung cấp đủ năng lượng cường đại cho Truyện Tống Trận, sau đó còn truyền tống người. Thần điện Quang Minh tự nhiên cũng sẽ có những thứ đồ này, chỉ có ở thời điểm khẩn cấp mới sử dụng. Có thể thấy được những quáng thạch này trân quý đến mức nào. Mà Thiên Cương Phong lão vừa tiêu hao cả một đống lớn.
Thiên Cương Phong lão đặt mông ngồi xuống, nhìn đầy đất khoáng thạch, nói thật nhỏ: "Ta tin tưởng hai người các con nhất định có thể trở về."
Khắc Lôi Nhã chỉ cảm thấy dưới chân khẽ phồng lên, trước mắt nàng là một mảnh hắc ám, thời điểm sáng lên lần nữa, cảnh tượng chung quanh đã thay đổi không giống như cũ nữa. Chung quanh là một mảnh rừng rậm xanh ngắt, còn tới không kịp quan sát cẩn thận chung quanh, liền bị một tiếng gầm lên thu hút sự chú ý nàng.
"Tiểu tử thối, thật không biết điều, ta coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi!" Một thanh âm bén nhọn chói tai vang lên, trong giọng nói là thẹn quá hóa giận.
"Cái mụ già xấu xí ghê tởm này, đi chết đi." Mà thanh âm đáp lại kia Khắc Lôi Nhã lại rất quen thuộc.
Phong Dật Hiên!
Khắc Lôi Nhã nhanh chóng hướng tới phát ra âm thanh, chỉ vì nàng có thể nghe ra âm thanh của Phong Dật Hiên có một chút không ổn định, nói cách khác Phong Dật Hiên chắc chắn đang bị thương!
Ầm!
Một tiếng vang lên thật lớn, Khắc Lôi Nhã xông tới liền nhìn thấy một người nữ tử xinh đẹp trong tay cầm thanh kiếm to và bén nhọn đang công kích Phong Dật Hiên. Phong Dật Hiên cấp tốc lui về phía sau, đối với hắn mà nói, cùng chiến sĩ cận chiến là hành động rất không sáng suốt. Mà khóe miệng Phong Dật Hiên hiện lên tia đỏ thẫm nói rõ rằng giờ phút này hắn đang ở thế hạ phong. Cô gái xinh đẹp hình như cũng không muốn lập tức giết chết Phong Dật hiên, mà là từng bước từng bước mà ép sát, sử xuất ma pháp đem Phong Dật hiên ép đến mức thật là nhếch nhác, trước mắt lại là kiếm khí bén nhọn không cho hắn làm phép, ép hắn chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.
Cô gái xinh đẹp đó rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh. Hơn nữa, nàng luôn chớp thời cơ, bén nhọn công kích từng đợt sóng tiếp nối nhau, khiến Phong Dật hiên muốn làm phép cũng không có thời gian. Đây là kinh nghiệm chỉ có thể chiến đấu rất nhiều lần mới có thể nắm được chính xác điểm này. Ma pháp, dù là không niệm chú ngữ, cũng cần dùng một ít thời gian, mà nữ tử cả người đầy mê hoặc này, cũng không cho Phong Dật Hiên một chút thời gian.
Kiếm Thương Lan trong nháy mắt xuất hiện trên tay Khắc Lôi Nhã, nàng liền điểm mũi chân một cái, bay vút lên, tiến đến nghênh đón công kích. Nàng là vì Phong Dật Hiên mà đỡ một kiếm này.
Choang!
Thanh âm binh khí va chạm vào nhau vang lên trong rừng rậm.
"Khắc Lôi Nhã!" Thanh âm Phong Dật Hiên vang lên vừa mừng vừa sợ.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, mặt nặng nề, chỉ vì lần đầu giao thủ, mà đã cảm thấy thực lực của đối phương.
Cô gái xinh đẹp này thực lực quả là rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh.
"Ngươi là ai?!" Mặt cô gái xinh đẹp tức giận nhìn Khắc Lôi Nhã gầm lên. Mắt thấy chuyện tốt sắp thành, lại đột nhiên xuất hiện đâu ra một con nhóc phá hỏng!
Khắc Lôi Nhã trầm mặc không nói, chỉ tỉnh táo ngăn cản công kích cô gái xinh đẹp kia.
Chỉ cần cầm cự một lúc là đủ rồi, kéo dài một chút thời gian cho Phong Dật Hiên.Thời gian đã đủ cho Phong Dật hiên làm phép! Thân là Ma Pháp Sư, thực lực và phương diện tốc độ của Bỉ Khắc Lợi Á thì Phong Dật Hiên còn kém hơn một chút. Nhưng đã đạt trình độ ma pháp......
Cô gái trẻ đẹp này rất mạnh, nhưng còn chưa đủ!
Phong Dật hiên đứng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngón tay trên không trung kéo lê hình cung, khẽ quát một tiếng: "Phong tù!"
Trong một nháy mắt, không khí chung quanh nhanh chóng lưu động,ngay lập tức cô gái xinh đẹp nhanh chóng tạo thành một đạo lá chắn chung quanh thân mình. Khắc Lôi Nhã lui về phía sau, cô gái xinh đẹp muốn đuổi theo, lại bị một cỗ sức gió cường đại hất trở lại, chung quanh gió càng ngày càng lớn, đem cô gái giam cầm tại bên trong.
Khắc Lôi Nhã nhìn này một chiêu Phong Tù bén nhọn, khẽ nhíu mày, trình độ Phong Dật Hiên cư nhiên lại tăng nhanh như vậy.
Âm thanh không ngừng vang lên, là do cô gái xinh đẹp đang dùng kiếm chém bức tường gió kia.
Khắc Lôi Nhã thu kiếm lại, cùng Phong Dật hiên liếc mắt nhìn nhau, không có lời nói nào thừa thải, đã ngầm hiểu ý tứ của đối phương.
Sau một khắc, ở bên trong cô gái xinh đẹp đã bắn ra Đấu Khí, sử dụng kiếm bổ vào bức tường gió kia. Vậy mà còn chưa chờ nàng ta lấy lại tinh thần, trước mắt đập vào chính là ngọn lửa mạnh hừng hực hiêu đốt! Ngọn lửa màu vàng tản ra hơi thở nóng bỏng khác thường làm cho nàng trong lòng cảm thấy quái lạ dị thường, nghĩ nhanh chóng né tránh, lại phát hiện không có cách nào lui về phía sau.
Chỉ vì Phong Dật hiên lần nữa sử dụng phong tù, Cô gái xinh đẹp bị ngọn lửa hung mãnh lần nữa giam ở bên trong.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên không có chút cử động nào.
Khắc Lôi Nhã giơ tay lên, trên tay nàng lại lập tức xuất hiện một thanh trường thương do ngọn lửa màu vàng hóa thành.
"Đi!" tay Khắc Lôi Nhã lui về phía sau lấy đà, nữa nhắm ngay cùng hướng ngọn gió kia toàn lực phóng ra.
Hỏa Diễm Thương gào thét bay về phía Phong Tù, Phong Tù tự động nứt ra một cái hố khiến Hỏa Diễm Thương thuận lợi xuyên thẳng qua..
Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã phối hợp hoàn toàn là không chê vào đâu được. Từ khi Khắc Lôi Nhã ngăn cản nữ tử đến đánh gục nàng ta, chỉ là hai phút ngắn ngủn! Hai người ăn ý cỡ nào.
Âm thanh thê lương vang lên, kế tiếp không nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa, chỉ còn ngọn lửa đang thiêu đốt mọi thứ, trong không khí từ từ bắt đầu tràn ngập g một cỗ khét lẹt.
Giải quyết xong cô gái đẹp đẽ này, lúc này hai người mới nhìn về phía đối phương.
"Khắc Lôi Nhã, sao nàng lại tới đây?" Phong Dật Hiên vui mừng nhưng lòng vẫn có một tia lo âu. Không gian tu luyện, nơi này không phải nơi nguy hiểm bình thường, hắn vừa tới liền gặp được cường giả như vậy. Như vậy kế tiếp thật sự......
" Mục đích cũng giống ngươi." Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Phong Tù và ngọn lửa đã dần dần biến mất, lạnh nhạt nói, "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tiền bối nói vừa đem ngươi đưa tới đây không lâu, làm thế nào mà nhanh như vậy đã cùng nàng ta giao đấu vậy....."
Hỏi tới điều này, trên mặt Phong Dật Hiên thoáng qua vẻ lúng túng, hắn không cách nào mở miệng nói là mụ già xấu xí không biết xấu hổ đó nhìn trúng hắn muốn mang hắn về làm người hầu kiêm nam sủng của mụ.( tội nghiệp người đẹp. Như thế mà bị anh Phong chê xấu)
Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặt có chút khác thường Phong Dật Hiên liền hiểu rõ, cũng không nữa hỏi nữa, mà là cau mày nói: "Trước tiên chúng ta phải làm việc này đã."
"Ân." Phong Dật Hiên nhìn thấy Khắc Lôi Nhã không hỏi tới nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, cái này cho ngươi." Từ trong Nhẫn Không Gian, Khắc Lôi Nhã móc ra một chiếc nhẫn đưa ra trước mặt của Phong Dật Hiên.
Phong Dật Hiên mắt trợn to, ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn trong tay Khắc Lôi Nhã, một hồi lâu không hề cử động.
"Thế nào? Không cần? Vậy thì thôi." Khắc Lôi Nhã làm bộ muốn thu chiếc nhẫn trở về.
Phong Dật hiên lại nhanh tay đoạt lấy, cười hề hề nhìn bảo bối trên tay mình, liên tục không ngừng nói: "Muốn! Làm sao lại không muốn ".
"Nhỏ máu nhận chủ đi thôi." Khắc Lôi Nhã nhìn máu rỉ ra ở khóe miệng Phong Dật Hiên, không khỏi cười nhạt, không cần cắn ngón tay, chỉ cần trực tiếp lấy máu ở khóe miệng là được rồi.
Phong Dật Hiên đem chiếc Nhẫn Không Gian đã là của mình mở ra, cảm nhận được không gian bên trong, càng thêm kinh hãi. Không gian không ngờ lại to lớn như thế! Khắc Lôi Nhã lại tặng hắn đồ trân quý như thế! Vật này làm sao nàng có được? Mặc kệ như thế nào, giờ phút này trong lòng Phong Dật Hiên cảm động cũng là thật.
"Khắc Lôi Nhã, Đây là nàng đang cầu hôn ta sao?" Phong Dật Hiên vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay cười hì hì, lại khôi phục dáng vẻ muốn bị người khác đánh.
" Trả ta chiếc nhẫn." mặt Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo, u ám phun ra một câu như vậy.
"Đã nhỏ máu nhận chủ rồi." Phong Dật hiên hả hê gật gù nói, "Ta không thể nào buông tha quyền sở hữu nó. Trừ phi, nàng giết ta."
Bốp!
Sau một khắc, Phong Dật Hiên che mặt của mình ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu rên, một quyền này Khắc Lôi Nhã ngay giữa mắt Phong Dật Hiên. Khắc Lôi Nhã không để ý đến Phong Dật Hiên đang ngồi ở đó kêu đau, mà là nhíu mày.
"Có người tới." Khắc Lôi Nhã nhỏ giọng nói, cảnh giác nhìn phía trước.
Phong Dật Hiên tự nhiên cũng đã nhận ra, mặt nặng nề đứng lên, cũng cảnh giác nhìn phía trước.
Khắc Lôi Nhã nháy mắt với Phong Dật Hiên, hai người lặng yên không tiếng động di chuyển sang bên cạnh, che giấu hơi thở, Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên đều am hiểu ẩn nấp.
Hai người cũng không có đi xa, ẩn nấp ở phía sau một cây đại thụ lẳng lặng nhìn về phía bên này.
"Mễ Á thật sự là phiền toái, một mình chạy nhanh như vậy làm cái gì, đại hội chọn rể của thành Tri Chu sớm hơn dự định. Hơn nữa, Thành chủ là muốn giao nữ nhi của hắn tự chọn chồng, Mễ Á ngu ngốc này chạy nhanh như vậy làm cái gì chứ.” Một thanh âm tràn đầy oán trách cùng khinh thường.
"Ngươi biết cái gì. Nữ nhi thành chủ chọn chồng, nhưng là nhi tử của thành chủ là một mỹ nam tử. Mễ Á là muốn đến sớm một chút xem mặt vị mỹ nam tử kia." Lại một âm thanh khác vang lên.
"Chậc chậc, nàng ta mà đến chỉ để xem một chút thôi sao? Nàng ta cho là nhi tử của thành chủ cùng những người bình thường trong quá khứ giống nhau để mặt cho nàng độc ác chà đạp sao?” Âm thanh người đầu tiên lại vang lên lần nữa.
"Cũng đúng." Âm thanh của một tên thô lỗ hừ lạnh, chợt giọng tràn đầy nghi ngờ, "Từ đâu tới mà có mùi cháy khét?"
"Hả?"
Bóng dáng ba nam tử dần dần tiến vào tầm mắt Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên. Ba người ăn mặc cũng không khác biệt lắm, thân hình cũng rất khôi ngô, đều là màu xanh lam, trên lưng cũng đeo một thanh đao lớn, tướng mạo cùng cô gái xinh đẹp lúc nãy có mấy phần tương tự. Ba người này là người thân của nàng ta sao? Lại là chiến sĩ
"Đây là cái gì?" Đi đằng trước nam tử khôi ngô dẫn đầu phát hiện trên đất có một đống kia không nhìn ra thi thể nguyên vẹn
"Đó là kiếm của Mễ Á!" Bên cạnh một nam tử khác tinh mắt chợt lên tiếng kinh hô, bước nhanh đi lên phía trước, khom lưng nhặt lên thanh kiếm trên đất.
Sắc mặt ba nam nhân chợt đại biến, cùng đồng loạt nhìn đống thi thể nám đen kia, đáy mắt là sự ngờ vực thật không thể tin được sự thật này. đống thi thể nám đen gì đó trên đất kia, là muội muội của bọn hắn?
"Đại ca! Đây, đây là Mễ Á?!"Thanh âm của nam tử cầm kiếm đang run rẩy.
Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi lặng yên không tiếng động lẻn đi. Ở lại chỗ này cũng không phải là hành động sáng suốt. Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên dần dần đi xa, nam nhân dẫn đầu ngẩng đầu lên, cau mày quay đầu nhìn sang bên phải, hình như có người ở bên kia là của hắn ảo giác sao?. Nhưng là loại cảm giác này cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, lập tức bị tiếng rống to của đệ đệ của hắn lôi kéo chú ý lực.
"Đại ca, đó là Mễ Á, thật sự là Mễ Á!!! Tại sao có thể như vậy! Là ai, là ai đã giết Mễ Á!" tâm thanh đau đớn truyền từ xa tới lỗ tai Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên, hai người giả vờ mắt điếc tai ngơ, càng nhanh chóng rời đi rồi.
"Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy?" Phong Dật hiên lau khô vết máu nơi khóe miệng, cau mày khó chịu nói thầm, " Thực lực của ba nam nhân này còn hơn hắn cái mụ già kia, hôm nay nếu không phải nàng kịp thời xuất hiện, tacó lẽ đã chết chỗ này. Cái lão già chết tiệt đó, cũng không nói rõ ràng đây rốt cuộc là nơi nào!"
"Phong lão chỉ nói cái chỗ này là nơi dựa vào thực lực nói chuyện, cá lớn nuốt cá bé." Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, hồi tưởng lời nói Thiên Cương Phong lão, thật ra thì tại nơi nào cũng phải dựa vào thực lực để nói chuyện?Nơi nào cũng là cá lớn nuốt cá bé. Chỉ là, ý tứ của Phong lão hình như còn có ý nghĩa khác. Chẳng lẽ nói, cái chỗ này không có luật lệ, an ninh gì sao.
"Dù sao cái chỗ này làm cho người ta cực kỳ khó chịu." Phong Dật Hiên ngẩng đầu nhìn trời, vốn cho là mình cởi bỏ phong ấn, lại đột phá tầng thứ chín, cũng coi là người lợi hại rồi, không ngờ đi tới nơi này liền phải chịu nhục nhã như vậy.
"Phong lão nói rồi, muốn đi về nhất đỉnh phải lên được ngọn núi cao nhất ở đây. Ở đó có Truyền Tống Trận." Khắc Lôi Nhã nhìn về phía trước, nheo mắt lại. Ở xa xa có một tòa nhà to lớn ở trên đỉnh núi.
"Lão già này thật là giảo hoạt." Phong Dật Hiên chợt bi phẫn kêu lên.
"Thế nào?" Khắc Lôi Nhã quay đầu lại nhìn Phong Dật Hiên đang trong bộ giáng kẻ phát điên không hiểu liền hỏi.
"Lão già độc ác! Lão nói với ta chỉ cần ta tìm được ngọn núi cao nhất, ngọn núi kia tổng cộng có chín tầng, mỗi một tầng có một thành, chỉ cần ta từng tầng một thông qua, lên tới chỗ cao nhất thì có thể trở về." Phong Dật Hiên gào khóc kêu lên, "Nếu là hắn nói chỗ cao nhất có một Truyền Tống Trận, ta đánh không lại mà muốn trở về, ta còn có biện pháp lẻn lên chỗ cao nhất đi lên tìm được Truyền Tống Trận sau đó truyền tống đi về " Che giấu hơi thở đúng là biện pháp không tệ.
"Đi thôi." Khắc Lôi Nhã hiểu rằng Thiên Cương Phong lão đã nói như vậy là để cho bọn họ cố gắng chiến đấu, chứ cái nơi như thế làm sao dễ dàng mà đi lên được.
Khắc Lôi Nhã đoán hoàn toàn không sai. Ngọn núi kia, cũng gọi là thí luyện sơn. Chia làm chín tầng, mỗi một tầng có một vị cường giả chiếm đoạt, đạt tới thực lực nhất định mới có thể tiến vào giao đấu trong thành. Dĩ nhiên, người có thực lực cũng có thể khiêu Chiến với Thành chủ, tranh đoạt chức Thành chủ. Có chút tương tự Kim Tự Tháp, tầng tầng lên cao, càng lên cao thì người có thực lực càng mạnh cành ít. Nơi này, giết người không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, không có quốc gia, càng không có vương pháp. Đây là một vùng đất tự do, cũng là một mảnh đất tràn đầy bạo lực, chém giết, máu tanh khắp nơi.
Nếu nói địa điểm này là Không Gian tu luyện thì, ở đây người ta gọi chỗ này là Huyết Trì.
Lúc này Thiên Cương Phong lão vẫn còn ở đó gõ mấy cái cọc gỗ, tự mình lẩm bẩm: "Tiểu tử thối và cô gái nhỏ lần này nếu như có thể thông qua chín tòa thành này, trở lại sẽ thay da đổi thịt. Ấy da da, ta thật đúng là là mong đợi quá"
Giờ này hai người đó đang ở trong một trận chiến sinh tử.
Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên đang ở trong Không Gian tu luyện và đã gặp rất nhiều cường giả. Bọn họ không gây chuyện không có nghĩa là người khác sẽ không tớilàm phiền bọn họ.
Mà lý do lại vô cùng kỳ quặc, có người coi trọng đồ vật của Phong Dật hiên, có người coi trọng quần áo Khắc Lôi Nhã. Tóm lại, tùy tiện tìm một lý do liền vung tay đại khai sát giới. ĐƯờng đi trong ngọn núi này có thể nói là gian nguy rình rập. Nhưng hai người liên thủ có thể nói ăn ý khác thường, đánh chết không ít cường giả, ngưng chỉ là các cường giả có thực lực tương đối, cường giả chân chính còn rất nhiều cũng tụ tập tại trong thành trên ngọn núi kia. Tự nhiên hai người cũng gặp qua những kẻ mà bọn họ đấu không lại.
"Khắc Lôi Nhã, nàng đi trước!" Trong nháy mắt Phong Dật Hiên thả ra vô số Phong Nhận ngăn cản đối phương.
Lần này gặp phải đối thủ là ma pháp sư cường hãn làm cho hai người lo sợ không thôi. Lão già này một đôi mắt chim ưng, đáy mắt lại điểm thêm chút cuồng bạo. Mà lí do tấn công bọn họ lại càng hoang đường hơn, bởi vì thấy bọn họ chướng mắt. Chỉ là không vừa mắt mà có thể đại khai sát giới.
"Dừng!" Lão già khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng phất một cái, liền đem Phong Nhận mà Phong Dật Hiên thả ra toàn bộ đều tiêu tán trong không trung, chỉ để lại một con gió nhẹ nhàng trêu tức, sắc mặt Phong Dật Hiên đại biến, không có chút do dự nào liền lắc mình chắn trước mặt của Khắc Lôi Nhã. Lão già cười lạnh, ung dung cất bước đến gần hai người.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, ngón tay gảy nhẹ, vô số Bông Sen màu vàng bay ra.
Không đợi Khắc Lôi Nhã xuất chiêu tiếp theo, sắc mặt lão già kia đã thay đổi, đột nhiên lui về phía sau đi, cảnh giác nhìn Khắc Lôi Nhã, cau mày cao giọng hỏi “Tư Không Lâm gì của ngươi?"
Trong giọng nói lại có một tia sợ hãi không dễ dàng phát giác!
Phong Dật hiên sửng sốt, Khắc Lôi Nhã hơi ngẩn ra, còn chưa kịp nói chuyện, lão già kia cũng đang không ngừng lui về phía sau đi.
Trong miệng càng thêm nhỏ giọng mà nói thầm: "Lại có thể biết Tư Không Lâm và Liên Hoa Bảo Giám! Lại có thể biết Liên Hoa Bảo Giám......" Trong giọng nói ý sợ hãi là càng tới càng rõ ràng. Này lão già bạo ngược nói xong nhanh chóng xoay người thi triển Kim Lực bay lượn ở giữa không trung, muốn chạy trốn càng nhanh càng tốt.
Khắc Lôi Nhã nhìn bóng lưng biến mất trầm mặc, Tư Không Lâm, rốt cuộc là loại người gì, có thể khiến cái lão cường giả bạo ngược vô thường sợ như vậy!
"Xem ra hắn cũng cho rằng nàng là đồ đệ Tư Không Lâm." Phong Dật Hiên vuốt cằm của mình nhìn phương xa nói thầm, "Tư Không Lâm đến cùng là nhân vật lợi hại đến mức nào? Nghe nói so với lão già kia còn lợi hại hơn, nhưng mà ta lại chưa bao giờ thấy lão ấy thua ai."
Trong nháy mắt Khắc Lôi Nhã khiến vô số Bông Sen vàng trong không trung biến mất toàn bộ, trong lòng cũng nghi ngờ. Tư Không Lâm, rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào?
"Khắc Lôi Nhã, chúng ta đi thôi." Phong Dật Hiên đột nhiên xoay người, mặt trong nháy mắt cùng mặt Khắc Lôi Nhã dán lại rất gần. Thậm chí cũng có thể cảm hơi thở ấm ấm của nàng phả trên mặt của hắn.
Bình luận facebook