Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Động tác Khắc Lôi Nhã dừng lại, Giáo Hoàng trước mặt nàng mừng như điện, cổ uy áp này, nàng cũng biết rõ.
Nữ Thần Quang Minh xuất hiện. Giống với lúc thần Hắc Ám xuất hiện, đây không phải là bản thể của Nữ Thần, xuất hiện ở nơi này chì là hình ảnh mà thôi, thực lực này chỉ có một nữa mà thôi. Nhưng áp lực này cũng đủ làm nàng không thể đi chuyển.
"Hừ!" Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng, thu hồi kiếm, bây giờ nàng đã không còn như trước để dàng bị thần áp chế mà không thể nhúc nhích.
"Nữ thần điện hạ!"Giáo Hoàng mừng rỡ nhìn lên không trung, trên bầu trời ánh sáng càng ngày càng thuần khiết.
Ánh sáng trắng thánh khiết cứ như thế chậm rãi phủ xuống, từ từ thấy bóng dáng mơ hồ của Nữ Thần. Rồi rõ dần, dung nhan tuyệt thế của Nữ Thần Quang Minh xuất hiện.
Khắc Lôi Nhã nắm chặt kiếm Thương Lan trong tay, cảm giác đau đớn từ dấu ấn bóng tối mờ ảo, cảm giác càng ngày càng đau. Loại đau đớn tận xương tủy.
"Linh hồn dơ bẩn, chỉ có thể hủy diệt ngươi mới có thể cứu sống ngươi." Nữ thần này thanh âm dễ nghe trong tất cả đều là uy nghiêm.
Khóe mắt Khắc Lôi Nhã liếc nhìn mu bàn tay của mình, dấu kí màu đen kia từ từ nổi lên, càng ngày càng rõ ràng. Không để ý đến lời nói dối trá của Nữ Thần Quang Minh. Nữ Thần Quang Minh tự mình xuất hiện là muốn giết Khắc Lôi Nhã, trong nháy mắt Khắc Lôi Nhã đã hiểu, tất cả là vì dấu ấn trên tay nàng.
"Người là tiện nhân vô sỉ, muốn giết ta?!" Khắc Lôi Nhã cảnh giới nhìn động tác Nữ Thần Quang Minh, đôi môi khẽ mở, nói nói. Nàng nói chuyện với thần Hắc Ám. Trong lòng Khắc Lôi Nhã xác định, thần Hắc Ám bỉ ổi hạ tiện nhất định đang nhìn tất cả. Nhưng vẫn không ra tay. Kiêng kỵ Nữ Thần Quang Minh? Trừ nguyên nhân này, không tìm được lý do nào khác rồi.
Trầm mặc, chung quanh trầm mặc.
Thần Hắc Ám vững như bàn thạch, không tính ra tay.
Hắn không muốn mạo hiểm. Hắn ti tiện thế làm sao mà không rõ tình hình trước mắt. Gặp phải hồng mềm liền bóp, gặp đá cứng liền giả chết. Nếu không thì tại sao vẫn chưa xuất hiện.
Dừng! Khắc Lôi Nhã khinh thường xì một tiếng. Nhắm thẳng kiếm Thương Lan trong tay về phía Nữ Thần Quang Minh. Trong lòng kiên quyết.
Vừa rồi một lần nữa Khắc Lôi Nhã đột phá, nhưng vẫn không phải đối thủ của Nữ Thần Quang Minh. Huống chi, còn có một nguy cơ mất mạng đang đến gần. Đột phá đến tầng 11 Liên Hoa Bảo Giám, Thiên kiếp nhất định sẽ nhanh chống xuất hiện. Theo kinh nghiệm của nàng, giờ phút này Thiên Lôi đã phải xuất hiện rồi. Nhưng tại sao không còn chưa có động tĩnh. Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là giây phút bình yên trước khi cơn bão ập đến! Thiên Lôi cũng ở sẽ nổi lên, hung mãnh xuất hiện! Lần trước Kim Liên trợ giúp nàng đột phá tầng 10 nên bây giờ vẫn đang ngủ. Không tỉnh lại nhanh như vậy!
Khắc Lôi Nhã không thấy, trên mặt đất hai Tiểu Mao Cầu Bạch Đế và Hắc vũ đang nhìn nhau, trong mắt Bạch Đế đều là tức giận và gấp gáp. Hắc vũ lại vẫy cánh một bộ dạng không quan tâm.
"Nhanh!!" Khắc Lôi Nhã giận tái mặt, khẽ quát một tiếng, kiếm Thương Lan quang trong tay, một đạo ánh sáng vàng kim Hỏa Diễm gào thét cuồng bạo bổ về phía Nữ Thần Quang Minh. Ngọn lửa trên không trung càng ngày càng mãnh liệt, xé rách không khí mà gào thét đánh tới. Nếu một kiếm này đánh lên người một cường giả, nhất định sẽ làm cho đối phương tan thành mây khói. Nhưng mà, đối phương lại là Nữ Thần Quang Minh.
Nữ Thần Quang Minh chỉ nhẹ nhàng giơ quyền trượng trong tay, sắc mặt lạnh nhạt, cổ lực gào thét đang hướng về phía Nữ Thần dừng lại. Sau đó, trong nháy mắt ánh sáng màu vàng kim Hỏa Diễm cứ như vậy biến mất.
Đây chính là chênh lệch giữa thần và người sao?
Ngón tay nắm chặt kiếm Thương Lan của Khắc Lôi Nhã đã trắng bệch.
"Con kiến hôi." Trong mắt Nữ Thần Quang Minh hiện lên dòng chữ này, một nụ cười thoáng qua, quyền trượng trong tay Nữ Thần Quang Minh vung khẽ, một đạo ánh sáng trắng chiếu nghiêng xuống đầu Khắc Lôi Nhã, bao trùm Khắc Lôi Nhã.
Áp lực cuồng bạo từ 4 phía đánh tới khiến mạch máu toàn thân Khắc Lôi Nhã tê liệt, Khắc Lôi Nhã bị cỗ lực lượng này chèn ép, không cách nào nhúc nhích. Liều mạng động thanh kiếm trong tay, tay khẽ run, nhưng cũng không cách nào động. Sau một khắc, Khắc Lôi Nhã khổ sở nhíu mày. Máu trong người đang nghịch lưu, xương cốt toàn thân đều muốn vỡ vụn. Khắc Lôi Nhã cảm thấy, mình thật nhỏ bé trước áp lực này, căn bản không cách nào đánh trả.
Cỗ áp lực này càng lúc càng lớn, Khắc Lôi Nhã đem kiếm cắm trên mặt đất, chống đỡ thân thể. Nhịp tim càng lúc càng nhanh, dường như muốn vỡ ra.
Tất cả đều kết thúc như vậy sao?
Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng tràn đầy không cam lòng.
Đây chính là sự khác nhau của thần và người sao?
Khóe miệng Nữ Thần Quang Minh thản nhiên nâng lên nụ cười nhạt. Uy hiếp trước mắt đã được tiêu trừ.
Thế nhưng, đang lúc Nữ Thần Quang Minh cho là đã thắng, lấy Khắc Lôi Nhã làm trung tâm, một cỗ ánh sáng hồng tràn ra. Trực tiếp làm cho up áp của Nữ Thần Quang Minh biến mất. Tiếp đó, vẻ mặt Nữ Thần Quang Minh kinh ngạc, áp lực này có thể phá tan uy áp của nàng. Đánh nàng lui vài mét. Làm cho hình ảnh của nàng âm đạm đi. Sắc mặt cũng trở nên khó coi. Rõ ràng, áp lực này đối với nàng tôn hại không nhỏ.
Lực lượng này phát ra từ trên người Khắc Lôi Nhã. Đó là dây chuyền mà Thiếu chủ Ma giới đưa cho nàng. Lại có thể có uy lực mạnh như vậy! Khắc Lôi Nhã kinh hãi không thôi, chỉ một sợi dây chuyền đạ có sức mạnh như vậy. Nhìn lại thì bây giờ nàng có thể đánh te tua thần Hắc Ám tuyệt đối không phải là nói khoác.
Ánh sáng màu hồng dần dần tiêu tán, tim Nữ Thần Quang Minh lại đập liên tục. Nàng rất tức giận, hơi thở Ma tộc. Cái tiểu nha đầu lại có bảo vật Ma tộc bảo vệ. Ma tộc lại có thể trợ giúp một người?!
Nữ Thần Quang Minh đè nén cực độ khó chịu xuống, trong lòng càng thêm kiên quyết phải lập tức hủy diệt người trước mắt.
Khắc Lôi Nhã vươn tay sờ sờ dây chuyền trước ngực mình, Thiếu chủ đã nói, cái dây chuyền này chỉ có thể cứu mình một lần. Vậy, kế tiếp?
"Nhân loại dơ bẩn, thế mà lai làm bạn với Ma tộc ác độc, nhất định hôm nay phải giết ngươi." Nữ Thần Quang Minh quơ pháp trượng trong tay, sắc mặt nặng nề.
"Chậc chậc, thiệt là. Làm ta hao tổn năng lực vất vả dành dụm của ta." Một giọng nói bất mãn mang theo hài hước từ sau lưng Khắc Lôi Nhã truyền đến.
Khắc Lôi Nhã ngẩn ra, hơi thở này, cổ lực lượng cường đại này, dường như rất quen, nhưng mà lại xa lạ.
"Là ngươi!" Nữ Thần Quang Minh kinh hô.
Người nào? Nữ Thần Quang Minh quen biết?
Khắc Lôi Nhã chậm rãi quay đầu lại, sau một khắc thì giật mình trước dung nhan tuyệt mỹ, một thân áo đen, tóc đen như mực, con ngươi thâm thúy hài hước đang nhìn phía về phía Nữ Thần Quang Minh. Cả người tản ra hơi thở thần bí, hơi tự đắc.
Giọng nói này, Khắc Lôi Nhã cau mày, chợt nhớ ra, đây là giọng nói của Hắc vũ! Thời điểm Hắc Vũ mạnh mẽ ký khế ước cùng nàng chính là giọng nói này! Nam tử tuyệt mỹ lãnh ngạo trước mắt là Hắc Vũ? Khắc Lôi Nhã không cách nào nghĩ ra Mao cầu màu đen nho nhỏ lại là một nam tử tuyệt mỹ thần bí.
"Hừ! Ngươi vẫn chưa chết, chỉ là, hôm nay ta sẽ không để cho ngươi sống sót rời đi!" Giọng nói cay nghiệt và tức giận của Nữ Thần Quang Minh.
"Còn chưa biết người nào chết đấy." Hắc Vũ miễn cưỡng đáp, Nhịn không được nhìn về khoảng không rống lên một câu, "Thần Hắc Ám, cái người hèn nhát này lúc nào rồi mà còn chưa xuất hiện? Ra đây nhanh lên. Bây giờ là cơ hội tốt, đợi thêm chút nữa Bạch Đế cũng có thể khôi phục hình người."
"Cái gì?" Giọng nói kinh ngạc Nữ Thần Quang Minh.
"Ngu ngốc, ngươi cảm thấy đối với nhân phẩm hạ tiện của thần Hắc Ám, hắn sẽ không thời thời khắc khắc chú ý tới vật tế của mình à?" Hắc Vũ khinh thường xì miệng.
"Hắc vũ, cái tên khốn kiếp......" Giọng nói buồn bực trầm thấp vang lên. Bóng tối bắt đầu lan tràn, ánh sáng màu đỏ máu bắt đầu thoáng hiện.
"Ngươi vốn hạ tiện, ta nói sai sao? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn bỏ đá xuống giếng không phải chuyện ngươi thích nhất sao? sao lại sợ Nữ Thần Quang Minh thế. Vật tế hoàn mĩ cũng không cần à." Hắc Vũ khinh thường phản bác. Trên thực tế hắn biết rõ phẩm hạnh hạ tiện của thần Hắc Ám nhất. Nếu không chắn thắng, hắn tuyệt đối sẽ không hiện thân. Hơn nữa nếu không vừa rồi trên người Khắc lôi Nhã xuất hiện bảo vật, tranh thủ thời gian cho hắn hiện thân, thì thầnHắc Ám sẽ không quyết định mạo hiểm mà hiện thân. Hắn biêt rõ vị thần này. A, vị thần cực điểm bỉ ổi.
Không có giọng nói trầm thấp đáp lại, chỉ thấy bóng đêm càng thêm dày đặc. Tất nhiên, thần Hắc Ám xuất hiện.
Hưu ~!
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, bóng dáng của Bạch Đế cũng xuất hiện.
Tóc như tuyết, con mắt tựa như trăng.
Bạch Đế đứng lẳng lặng bên cạnh Hắc Vũ. Trong nháy mắt hai người trở thành hình ảnh hoàn mỹ nhất thới giới. Hắc Vũ tà mị, Bạch Đế lạnh lùng. Tản ra một cỗ khí thế mê hoặc lòng người.
"Rất tốt, các ngươi đều ở đây." Nữ Thần Quang Minh không sợ hãi ngược lại cười lớn,"Bạch Đế Hắc Vũ, các ngươi nghĩ các ngươi có thể giống như trước không? Thần Hắc Ám, người cũng quá xấu xa hạ lưu. Hôm nay ta liền giải quyết các ngươi cùng một lần!"
Đáy mắt Hắc Vũ thoáng qua một tia nặng nề. Đúng vậy, thực lực hắn và Bạch Đế không bằng trước kia, bây giờ có thể hiện nguyên hình là đo lực lượng đã dành dụm từ lâu. Có thể chống đỡ được bao lâu hắn là người biết rõ nhất. Phải trong thời gian giới hạn đánh lui Nữ thần Quang Minh!
"Xa xôi chi tịch!" Nữ Thần Quang Minh khẽ quát một tiếng, quơ quyền trượng trong tay. Một đạo ánh sáng trắng khổng lồ điên cuồng đánh úp về phía Khắc Lôi Nhã. Nàng tính toán, lực lượng bây giờ của Hắc Vũ và Bạch Đế khôi phục bao nhiệu nàng không rõ, còn có thần Hắc Ám. Phải nhanh chóng hủy diệt linh hồn Khắc Lôi Nhã, tiêu trừ mối nguy cơ này, về sau sẽ không cần lo lắng. Nếu như linh hồn hoàn mỹ bị Thần Hắc Ám hiến tế cho mẹ, mẹ nhất định sẽ có quyết định hoang đường. Tuyệt đối không thể khiến chuyện như vậy xảy ra!
Hắc Vũ và Bạch Đế đã nhanh chóng vọt tới trước mặt của Khắc Lôi Nhã, đồng thời hai người xuất Thủ Ấn, một tấm chắn xuất hiện trước mắt Khắc Lôi Nhã. Ánh sáng khổng lồ mạnh mẽ đánh tới, sau đó từ từ tản ra. Giống như vô số pháo hoa xinh đẹp, xuyên thấu bóng đêm. Cứ như vậy đánh thẳng vào 2 lá chắn trước mặt Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã chú ý tới 2 người họ có chút bất an, 2 người đều lui về phía sau hai bước.
Thần Hắc Ám tiểu nhân xấu xa, sao có thể buông tha cơ hội này. Một đạo bóng tối mạnh mẽ đánh về phía Nữ Thần Quang Minh. Nữ Thần Quang Minh không chút hoang mang đem quyền trượng giơ lên, trong miệng đọc một dòng chú ngữ ngắn, xuất hiện một lá chắn trắng khổng lồ, chắn lai toàn bộ công kích của Thần Hắc Ám.
Nhìn chiến trường trước mắt Khắc Lôi Nhã có chút đờ đẫn. Đây chính là thần với thần đánh nhau sao? Không ở cùng một cấp bậc. Rốt cuộc thân phận Bạch Đế và Hắc vũ là gì? Tại sao biết thần Hắc Ám và Nữ Thần Quang Minh? Câu nói kia? Trước kia như thế nào?
"Quang Minh Phong Bạo!" Nữ Thần Quang Minh hừ lạnh một tiếng, đỡ được công kích của Thần Hắc Ám. Quơ quyền trượng trong tay, giữa không trung xuất hiện một vòng tròn, trong nháy mắt, lập tức vòng tròn màu trắng xuất hiện cuồng phong, càng lúc càng lớn, gào thét tiến tới. Trong nó bao hàm lực lượng ánh sáng khổng lồ, cuồng phong quét tới, thi thể các Đại giáo chủ trên mặt đất biến thành tro. Sắc mặt Giáo Hoàng hốt hoảng, Thiên sứ trên người Giáo Hoàng cũng không nghĩ tới Nữ Thần Quang Minh vì tiêu diệt người trước mắt lai dùng tới chiêu thức này. Cũng không màn chú ý chết đi sống của Giáo Hoàng. Thiên sứ trong cơ thể Giáo hoàng nhanh chóng bay đi, toát khỏi cơn cuồng phong kia. Muốn bay ra xa, nhưng lai bị chậm một bước. Trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Giáo Hoàng cau mày, sau một khắc, trên người hắn thoáng một đạo bạch quang, thiên sứ trên người của hắn cứ như thế rời đi. Để lại Giáo Hòang từ từ hội phục tinh thần. Phía xa Lạp Tây Á và Lạp Cách sớm đã bị Nữ Thần Quang Minh làm cho hôn mê. Mọi chuyện xảy ra bọn họ không biết.
"PHÁ...!" Hắc Vũ khẽ quát một tiếng, tư thế giống Bạch Đế. Thân thể hai người khẽ trầm xuống, huơ tay phải, tay trái cầm tay cổ tay phải thật chặt, trong nháy mắt lòng bàn tay hai người cũng phát ra một đạo lực lượng hung mãnh, một đen một trắng, ở giữa không trung tụ lại, giống như một lưỡi đao vô cùng sắc bén, cứ như vậy cắt không khí mà đi, đánh về phía này Quang Minh Phong Bạo.
Quang Minh Phong Bạo bị mở ra, khoảng rồng trên mặt đất. Tất cả 2 bên Khắc Lôi Nhã biến thành tro.
Bao gồm, thi thể Khải Sắt Lâm...
Khải Sắt Lâm trơ mắt nhìn thi thể Khải Sắt Lâm biến mất trong nháy mắt, máu trong người đọng lại. Giống như bản thân ngâm vào hàng băng.
Mẹ!
Mẹ!!!
Trong mắt Khắc Lôi Nhã là hình bóng Khải Sắt Lâm dịu dàng mỉm cười.
Khắc Lôi Nhã nhớ tới khi mình mới đến cái thế giới này, là Khải Sắt Lâm dịu dàng mỉm cười với nàng, chân thật quan tâm nàng, Khải Sắt Lâm dùng tánh mạng bảo vệ nàng.
Nụ cười dịu dàng đó, hôm nay, đều không còn nữa.
Chết không toàn thây, tan thành mây khói.
Ô Mã Lý, người thầy toàn tâm toàn ý dạy nàng, dốc hết tất cả. Hôm nay, thân thể lạnh lẽo nằm trên vũng máu. Đến cuối cùng, vẫn kêu tên Khắc Lôi Nhã.
Thù hận, Khắc Lôi Nhã thù hận ngập trời, che mất tâm trí nàng, cắn nuốt linh hồn của nàng.
Bạch Đế và Hắc Vũ vẫn còn đang bận đối kháng với công kích của Nữ Thần Quang Minh, Thần Hắc Ám bỉ ổi thì đánh lén Nữ Thần Quang Minh, hiệu quả quá nhỏ. Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy lo âu trong mắt đối phương. Lực lượng của bọn họ không còn nhiều. Nhưng mà, chỉ cần như thế là cũng tốt rồi. Thần không thể xuất hiện ở thế giời này quá lâu, chỉ cần trì hoãn đến khi Nữ thần Quang Minh rời đi.
Nhưng, bọn họ có thể kéo dài đến lúc đó sao? Bọn hắn của hôm nay không phải hắn như trước kia. Muốn khôi phục, đã là vô ích.
Không có ai chú ý tới vẻ mặt Khắc Lôi Nhã lúc này. Khắc Lôi Nhã cúi đầu, ánh mắt cứ như vậy thẳng tắp nhìn về phía Khải Sắt Lâm. Từ từ, ánh mắt của Khắc Lôi Nhã thay đổi hư vô, trong mắt đều nhìn tới gì.
Tâm trống rỗng, ánh mắt cũng như mất linh hồn.
"Mẹ...... "
Môi Khắc Lôi Nhã khẽ động, sâu kín phun ra hai chữ.
Nhẹ nhàng nói ra 2 chữ, giống như âm thanh ma quỷ, trong nháy mắt xuyên thấu màng nhĩ của mọi người, thậm chí linh hồn.
Bạch Đế và Hắc vũ cau mày, lực lượng đáng sợ làm bọn họ cảm thấy sợ hãi đến cả linh hồn.
Nữ Thần Quang Minh và Thần Hắc Ám cũng cảm nhận được, trong nháy mắt trong lòng không yên, pháp thuật trong tay cũng ngưng thi triển.
Ánh mắt tất cả mọi người kinh ngạc, lấy Khắc Lôi Nhã làm trung tâm một luồng gió xoáy màu đen nổi lên, càng lúc càng lớn. Khắc Lôi Nhã đứng ở chính giữa, ánh mắt đã không còn ánh sáng, tóc tung bay, tay áo bay bay. Cảm giác tà mị khó tả. Lại lộ ra vẻ đau thương, khổ sở, tuyệt vọng. Càng làm cho người ta không thể tin chính là, con ngươi màu xanh của Khắc Lôi Nhã đang dần dần biến thành màu đen, tóc màu vàng cũng từ từ biến thành đen. Càng lúc càng đen, ánh mắt của Khắc Lôi Nhã sâu không thấy đáy, tóc dài đen mực tung bay.
Cô gái song hắc! Tóc đen mắt đen!!!
Cô gái trong truyền thuyết! Cô gái trong truyền thuyết sẽ lật nghiêng ngã ánh sáng dẫn dắt bóng tối!
Mọi người đều nhìn chăm chú cảnh tượng trước mắt.
Chẳng lẽ lời tiên đoán là thật?
Sắc mặt bây giờ của Nữ Thần Quang Minh đã tái nhợt, trong lòng nóng như lửa đốt! Vốn cho là cô gái này chỉ có dấu ấn bóng tối, linh hồn hoàn mỹ, cho nên phải hủy diệt. Không ngờ nàng lại còn là cô gái song hắc trong truyền thuyết! Càng không thể nào buôn tha cho nàng! Nàng phải chết, hôm nay phải nàng tan thành mây khói!
Trong lòng Thần Hắc Ám mừng như điên. Hắn đã xác định, cô gái trước mắt nhất định có thể lật nghiêng ánh sáng! Hôm nay mạo hiểm đối kháng cùng Nữ Thần Quang Minh thật đáng giá!
"Ánh sáng chém!" quyền trượng trong tay Nữ Thần Quang Minh đã đổi thành một thanh bảo kiếm khổng lồ, thừa dịp mọi người còn chưa lấy lại tinh thần nàng liền xuất thủ. Thời gian không còn nhiều, phải hủy diệt cô gái này trước khi rời đi!
Thần Hắc Ám há có thể để cho nàng được như ý?
Hơi thở bóng tối trong nháy mắt tạo thành một lá chắn trước mặt Khắc Lôi Nhã. Trong lòng thần Hắc Ám cũng có chút gắp gáp. Thời gian của hắn cũng không nhiều! Vị đều này, hắn không thể ở lại quá lâu. Thời gian của hắn thậm chí còn phải ngắn Nữ Thần Quang Minh! Vì vậy hiện tại là sự thống trị của Nữ Thần Quang Minh, đây là lợi ích nàng có. Mặc kệ còn lai bao nhiêu thời gian và bao nhiêu sức lực! Nếu vừa rồi muốn ngồi xem Bạch Đế và Hắc Vũ đánh nhau với Nữ Thần Quang Minh để minh làm ngư ông đắc lợi, thì bây giờ Thần Hắc Ám là tâm cam tình nguyện bảo vệ Khắc Lôi Nhã. Bạch Đế và Hắc Vũ cũng nhanh chóng, ngăn cản trước mặt Khắc Lôi Nhã, lần nữa tạo lá chắn. Trong lòng bọn họ lo lắng không dứt. Nếu là trước kia, có thể ngăn cản công kích này như bây giờ có thể sao?
Một kích này của Nữ Thần Quang Minh cũng là không phải là chuyện đùa, nàng dụng hết toàn sức mạnh.
Cổ lực lượng cuồng bạo đánh vào lá chắn của Thần Hắc Ám, ngừng lại, nhưng không tiêu tán đi. Mà là giằng co ở tại bên ngoài. Lá chắn màu đen hơi run lên, kháng cự cỗ lực lượng này. Bạch Đế và Hắc Vũ cau mày, thầm nói không tốt. Quả nhiên, sau một khắc lá chắn màu đen liền bể nát. Thần Hắc Ám bị cắn trả, thời gian xuất hiện cũng đã hết. Thần Hắc Ám không cam lòng biến mất. Lực lượng đáng sợ này lần nữa đụng phải lá chắn của Bạch Đế và Hắc Vũ.
Bạch Đế và Hắc Vũ không dám khinh thường, đem hết toàn lực duy trì lá chắn.
"Liên yểm ——"vẫn như cũ ánh mắt là một mảnh hư vô, nhẹ nhàng huy động kiếm trong tay, mở miệng.
Khắc Lôi Nhã huơ một kiếm này, phía trước cái gì nhìn cũng không thấy được. Không có kiếm khí, không có lửa diễm. Nhưng mà, Bạch Đế và Hắc Vũ đứng ở phía trước nàng lại cảm nhận được một cỗ lực lượng cuồng bạo khổng lồ cắt vào không khí, cắt qua lá chắn bọn họ, ầm ầm đụng phải cỗ lực lượng kia của Nữ Thần Quang Minh. Không hề đụng vào mà tiêu tan! Cắt ngang cổ lực ánh sáng của Nữ thần Quang Minh, lực lượng hư vô cứ như vậy trực tiếp đánh úp về phía Nữ Thần Quang Minh! 2 đạo ánh sáng bị cắt đứt, lai nhập chung lai với nhau, điên cuồng đánh úp về phía Khắc Lôi Nhã.
"Khắc Lôi Nhã!" Bạch Đế và Hắc Vũ hô nhỏ một tiếng, hai người không suy nghĩ gì, liền mỗi người một bên chặn 2 cột ánh sáng kia.
Oanh
Tiếng nổ lớn vang dội phía chân trời.
Ánh sáng khổng lồ chói mắt phát sáng lên cao, làm sáng cả bầu trời đêm.
Nữ Thần Quang Minh đột nhiên bị cỗ lực lượng của Khắc Lôi Nhã đánh trúng, rên lên một tiếng, đầy tức giận và không cam lòng, thân hình từ từ biến mất không thấy nữa. Thời gian của nàng cũng đã hết. Nàng thế nào cũng không thể tin, nàng tự mình xuất hiện, ngay cả một con người tầm thường cũng không giải quyết được.
Mà Bạch Đế và Hắc Vũ vì chặn lại một kích cuồng bạo cho Khắc Lôi Nhã, ha người họ đã dùng hết tất cả lực lượng.
Tiếng nổ lớn qua đi, hai nam tử tuyệt mỹ biến mất, chỉ còn lai 2 mao cầu suy yếu một trắng một đen.
Khắc Lôi Nhã kinh ngạc đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn một mảnh hư vô.
Xung quanh trống rỗng, ở phía xa, là 2 nữa thi thể của Ô Mã Lý. Lạp Tây Á và Lạp Cách vẫn hôn mê bất tỉnh, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi. Bọn họ không chịu nổi áp lực lúc nãy. Mà Công Tước Cổ Đốn vẫn trước gần chết nằm ở đó. Một cái chân của Giáo Hoàng biến mất, sắc mặt tái nhợt hôn mê.
Khắc Lôi Nhã không them nhìn tới, trong lòng cái gì cũng không có. Cứ như vậy đứng tại chỗ.
"Chiêm chiếp!"
"Ôi Ôi!"
Bạch Đế và Hắc Vũ dưới chân Khắc Lôi Nhã nhảy lên, rất gấp gáp và lo lắng.
Khắc Lôi Nhã vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng. Tâm hồn, tựa như trống rỗng.
Lúc này, bóng đêm mông lung càng thêm tối mờ.
Bạch Đế và Hắc Vũ ngẩng đầu nhìn lại, hơn nóng nảy nhảy lên.
Bầu trời vô số mây đen, mà trong tầng mây ấy lăn lộn tia chớp. Vận khí lần này còn tốt. Mười đạo Thiên Lôi, lần này Khắc Lôi Nhã phải đối mặt với 10 đạo thiên lôi. Đột phá lúc giao đấu cùng Giáo hoàng. Nhưng mà, sao bây giờ thiên lôi mới xuất hiện, có thể biết kiếp lôi lần này rất đáng sợ.
Khắc Lôi Nhã cái gì cũng không them nhìn, không nghe, chỉ lẳng lặng đứng đó. Bạch Đế và Hắc Vũ lo lắng. Bọn họ hiểu, giờ phút này Khắc Lôi Nhã đang đắm chìm trong vô tận thống khổ và thù hận, tâm trí bị che mờ. Không cách nào tỉnh táo được đối mặt Thiên Lôi. Hơn nữa bọn họ biết, cho dù hiện tai Khắc Lôi Nhã tỉnh tái, cũng không cách nào bình an đón nhận kiếp lôi này!
Ầm Ầm
Tiếng sấm nằng nề xuất hiện từ phía chân trời.
Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên bả vai Khắc Lôi Nhã, vội gọi, hi vọng Khắc Lôi Nhã tỉnh táo lại. Khắc Lôi Nhã lại không có phản ứng.
Mây đen dầy đặc bầu trời, sấm chớp cũng xuất hiện, va vào nhau, gầm thét. Làm người mất hồn bạt vía.
"Chiêm chiếp!" Bạch Đế nóng nảy, liền há mồm cắn vành tai Khắc Lôi Nhã, đau đớn để cho nàng tỉnh táo. Hắc vũ vừa thấy vậy, cũng cắn một vành tai còn lai của Khắc Lôi Nhã, nghĩ kêu Khắc Lôi Nhã tỉnh.
Cuối cùng ánh mắt của Khắc Lôi Nhã cũng có chút khôi phục bình thường, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về sấm chớp trên đỉnh đầu của mình, trong mắt một mảnh chết chóc, vẫn không có bất kỳ cử động. Rầm!
Một đạo sấm chớp giống như cây cột lớn hạ xuống, xông thẳng về phía Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã lẳng lặng ngẩng đầu nhìn sấp chớp đang tới gần, gương mặt bình tĩnh, không chuyển động.
Có lẽ, kết thúc tất cả là tốt nhất, không phải sao?
Sau một khắc, Khắc Lôi Nhã lại giật mình.
Một cánh tay có lực kéo nàng và ôm nàng thật chặt, Khắc Lôi Nhã rơi vào trong lòng ngực ấm áp. Khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc.
Trong 2 con ngươi màu đen đều là kiên nghị, mái tóc màu lửa đỏ tung bay.
Là ngươi? Tại sao lại là ngươi?
Phong Dật Hiên......
"Sát" một tay Phong Dật Hiên đem Khắc Lôi Nhã ôm vào trong ngực, một tay giơ lên cao, khẽ quát, nháy mắt phía trên đầu 2 người xuất hiện một lá chắn bằng gió. Là lá chắn mà cũng không phải là lá chắn. Là một lá chắn gió xoay tròn. Sấm chớp đánh xuống, không đánh xuyên qua tấm lá chắn, mà nó bị xoáy vào trong cơn gió sấm chớp tỏa ra xung quanh. Giống như pháo hoa rực rỡ.
"Thật xin lỗi, ta tới chậm." Phong Dật Hiên ôm Khắc Lôi Nhã thật chặt, nói nhỏ bên tay Khắc Lôi Nhã. Trong giọng nói tràn đầy áy náy, đau lòng và lo lắng, còn có tự trách. Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, tựa đầu vào trong ngực Phong Dật Hiên, không nói nên lời.
Lòng của Phong Dật Hiên níu chặt, có cảm giác giờ phút này người trong ngực nhu nhược như sắp bể nát. Cảm giác đau lòng cứ như thế lan tràn ra.
Khi Lãnh Lăng Vân chạy tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Bầu trời tầng tầng lớp lớp mấy đen, Sấm hình trụ khổng lồ đánh xuống, mà bên dưới, một nam tử tuyệt mỹ mái tóc màu đỏ đang ôm một người trong ngực, một tay giơ lên cao, Phong Dật Hiên làm phép để đón sấm chớp, lại là hắn! Ánh mắt của Lãnh Lăng Vân rơi vào người trong ngực Phong Dật Hiên. Lập tức tim hắn giống như ngưng đập. Cô gái tóc đen, nàng, màu tóc thay đổi, nhưng hắn vẫn nhận ra. Đó là Khắc Lôi Nhã! Khung cảnh xung quanh rất kinh hoàng, một vùng đất toàn máu, phía xa Giáo Hoàng nằm trong vũng máu, Ô Mã Lý bị chém làm 2, tay Công Tước Cổ Đốn bị phế, Lạp Tây Á và Lạp Cách hôn mê. Xem ra tất cả đều là huyết tinh là tàn khốc. Nhưng mà, hai người đứng ở kia điềm tĩnh như vậy, ấm áp như vậy, tuyệt mỹ như vậy! Cảnh tượng trước mắt làm ánh mắt Lãnh Lăng Vân đau nhói, mà tâm cũng đau nhức.
Thời điểm Khắc Lôi Nhã nguy hiểm nhất, là Phong Dật hiên đứng cạnh nàng, không phải là mình.
Giờ phút này Phong Dật Hiên tuyệt không dám khinh thường, mặc dù hắn đột phá đến cấp 11 Thiên Cương Phong Lệ, nhưng 10 đạo thiên lôi, muốn đón lấy toàn bộ thì rất khó khăn. Trong lòng thầm mắng, nếu như lão già đáng chết đó, ở đây thì tốt. Tuyệt đối có thể ngăn trụ 10 đạo sâm chớp này trên đầu Phong Dật Hiên, cúi đầu nhìn Khắc Lôi Nhã mềm yếu trong ngực. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Khắc Lôi Nhã bất lực như thế. Bất luận như thế nào, nhất định phải ngăn cản mười đạo thiên lôi này! Lãnh Lăng Vân đứng cách đó không xa, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt chưa hoàn hồn lại. Cho đến đạo thiên lôi thứ 8 đánh xuống, trên mặt Phong Dật Hiên có vẻ mỏi mệt, lúc này Lãnh Lăng Vân mới phục hồi tinh thần.
Bây giờ không phải thời điểm ngẩn người!
Tiếp tục như vậy, Phong Dật Hiên cũng không kiên ttrì nổi, sẽ bi thiên lôi đánh chết cùng với Khắc Lôi Nhã!
Chân mày Phong Dật Hiên nhíu chặt, vẫn như cũ ôm thật chặt Khắc Lôi Nhã hắn đã không còn lực để khống chế sấm chớp. Tám đạo thiên lôi, lực lượng của hắn đã tiêu hao hết. Những đạo thiên lôi tiếp theo, lực lượng sẽ cuồng hơn dữ dội hơn. Sợ rằng mình cũng không tiếp nổi, Phong Dật Hiên nghiêng mắt nhìn thấy Lãnh Lăng Vân cách đó không xa, trong lòng khẽ lo lắng, chẳng lẽ hắn muốn bỏ đá xuống giếng? Không đúng, người hắn đang ôm trong ngực là ai? Không phải tiểu quỷ Huyền Huyền cả ngày quấn lấy Khắc Lôi Nhã sao? Hình như, chết? Đã xảy ra chuyện gì? Ngay sau đó tiếng gầm rú trên bầu trời đem suy nghĩ hắn trở lại Phong Dật Hiên thầm mắng, bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ chuyện này. Phải nghĩ biện pháp bảo vệ tốt người trong ngực! Sức lực Phong Dật Hiên bị rút dần, lá chắn trên đỉnh dầu đang biến mất, một tay ôm thật chặt Khắc Lôi Nhã vào trong lòng.
Hắn muốn dùng chính thân thể mình đỡ hai đạo thiên lôi cuối cùng cho Khắc Lôi Nhã! Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng buông thân thể đã sớm mất đi nhiệt độ của Lãnh Huyên Huyên xuống, lấy từ trên cổ dây chuyền giọt nước trong suốt, kéo xuống. Chấp tay trước ngực, chính giữa là dây chuyền, nhắm mắt lại, nhanh chóng niệm chú ngữ.
"Vách đá dựng đứng!" Lãnh Lăng Vân Phi nhanh chóng đọc xong chú ngữ, đột nhiên mở mắt. Trên tay hiện ra ánh sáng tím, ánh sáng màu tím chói mắt chiếu nghiêng về phía Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên, tạo thành một rào chắc.
Rầm!!!
Dạo thiên lôi thứ 9 uy lực đáng sợ đánh xuống, nặng nề đánh vào rào chắn màu tím kia. Hàng rào chắn màu tím lắc nhẹ, không có bị tan vỡ. Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng thở phào một cái, hoàn hảo. Vật này hôm nay rốt cuộc cũng phát huy công dụng.
Phong Dật Hiên ôm Khắc Lôi Nhã, ngẩng đầu liền di tượng trên đỉnh, quay đầu nhìn về phía Lăng Lăng vân, biết là Lãnh Lăng Vân cứu mình và Khắc Lôi Nhã.
Đạo thiên lôi hung bạo cuối cùng hạ xuống thì Lãnh Lăng Vân khẽ hí mắt, đôi môi khẽ động, nhanh chóng đọc chú ngữ. Ánh sáng tím trên dĩnh đầu Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã bắn ra bốn phía, trong nháy mắt độ dầy cũng tăng gấp hai.
Rầm!
Một đạo thiên lôi cuối cùng rốt cuộc mạnh mẽ bổ vào hàng rào màu tím.
Thiên lôi tiêu tán, ánh sáng tím biến mất, rào chắn vỡ vụn.
Lãnh Lăng Vân phun ra một ngụm máu tươi. Âm thầm kinh hãi, không ngờ sấm chớp này bá đạo như thế, cắn trả người làm phép!
Xung quanh từ từ yên tĩnh lại, mây đen trên nhanh chóng tản đi. Ánh trắng mông lung dần lộ mặt.
"Mau rời đi thôi." Lãnh Lăng Vân đè nén xuống khó chịu trong lồng, ôm lấy thân thể Lãnh Huyên Huyên, đi về phía trước thúc giục. Người của Thần điện sẽ nhanh chóng chay đến. Bây giờ bọn họ cũng đã không còn lực chiến đấu. Nếu như bây giờ gặp địch nhân, hậu quả rất khó nói.
Ánh mắt có chút phức tạp của Phong Dật Hiên nhìn Lãnh Lăng Vân, nhưng vẫn gật đầu một cái Phong Dật Hiên cúi đầu nhìn người trong ngực, người trong ngực sớm đã hôn mê. Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên vai Phong Dật Hiên, lo lắng nhìn Khắc Lôi Nhã trong ngực Phong Dật Hiên.
"Đi thôi, trước về nhà ta." Phong Dật Hiên đến gần Lãnh Lăng Vân, lấy ra quyển trục Không gian Tống Truyền xé ra, ánh sáng thoáng qua, bóng dáng của bọn họ cũng biến mất.
Rất nhanh, Thánh nữ Liễu Tuyết Tình và người của Thần điện đã chạy tới, khi thấy cảnh tượng thê thảm trước mắt, toàn bộ giật nẩy người. Mọi người không tin vào mắt mình. Giáo Hoàng mất một chân, máu nhuộm đỏ đất. Thân thể Ô Mã Lý bị phách thành hai nửa, máu óc tung tóe đầy đất. Một cánh tay Công Tước Cổ Đốn đã trờ thành hư không, huyết tương đọng lại chung quanh. Miệng lỗ mũi lỗ tai Lạp Tây Á và Lạp Cách rỉ máu, hôn mê bất tỉnh. Mười hai vị Đại Giáo Chủ, không còn nhìn rat hi thể, thi thể không trọn vẹn.
Quá tàn khốc!
Ai gây ra?
Khắc Lôi Nhã không có ở đây, cũng không có thi thể! Chạy? Lăng Vân đâu? Cùng Khắc Lôi Nhã rốn sao?
Như vậy những người này là người nào giết? Chẳng lẽ là Clare? Liễu Tuyết chuyện lập tức phủ quyết suy đoán của mình. Cái đó tiểu tiện nhân mặc dù rất mạnh, nhưng là tuyệt đối không thể nào đối với mình sư phụ hạ như vậy độc thủ. Cũng không thể đánh chết nhiều như vậy Đại Giáo Chủ cùng trọng thương Giáo Hoàng!
Chuyện gì đã xảy ra, phải cứu sống mấy người trước mắt mới có thể biết.
Các mục sư đã bắt đầu liều mạng trị liệu.
Mây từ từ che kín ánh trăng mông lung, chung quanh tối dần.
Hai ngày sau, An Mạt Cách Lam bày ra một tin đồn rợn người.
Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã vốn là ánh sao tỏa sáng trên bầu trời, bởi vì bị trục xuất khỏi Thần điện, phát điên chết mẹ mình Hi Nhĩ Khải Sắt Lâm, lão sư Ô Mã Lý, bị thương nặng ông nội Cổ Đốn của nàng, Hi Nhĩ Công Tước. Thủ đoạn tàn nhẫn đáng sợ. Thần điện Quang Minh chắc sẽ không tiếp nhận người ác độc như vậy, hạ lệnh truy nã, Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã kêu gọi thần Hắc Ám đánh bị thương nặng người của thần điện Quang Minh. Quyến rũ Thánh tử Lãnh Lăng Vân rời bỏ Thần Điện. Bây giờ, trọng thưởng truy nã Khắc Lôi Nhã, bất luận chết sống. Thánh tử Lãnh Lăng Vân bởi vì bị che mờ tâm trí, hi vọng Thánh tử sớm ngày tỉnh lại, trở về lồng ngực Nữ.
Tin tức này, tạo nên sóng to gió lớn.
Lạp Cách Tạp, mật thất Phong phủ.
"Bọn người đê tiện!" Phong Dật hiên nhìn tin tức trong tay, tức phát runkhông đợi đến lức nhìn hết đã đem lá thư xé nát.
"Có phải vu oan tất cả cho Khắc Lôi Nhã hay không?" Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt hỏi, thấy phản ứng của Phong Dật Hiên Lãnh Lăng Vân đã hiểu hết. Thủ đoạn thần điện Quang Minh, sao hắn không rõ.
"Đê tiện! Đê tiện!" Phong Dật Hiên tức không thốt nên lời. Thần điện Quang Minh cư nhiên có thể vô sỉ hạ tiện đến mức này!
Lãnh Lăng Vân trầm mặc, nhìn người trên giường, trong lòng khổ sở. Khắc Lôi Nhã vẫn như cũ không thức tỉnh, vẫn hôn mê, hoặc giả là không muốn tỉnh. Trạng thái này Khắc Lôi Nhã thân là Mục Sư Lãnh Lăng Vân dĩ nhiên hiểu, nàng đang trốn tránh, trốn tránh thực tế, không muốn tỉnh lại. Không muốn đối mặt với sự thật. Nhưng nếu nàng tỉnh lại, người ta vu oan hãm hại nàng giết chết người thân nhất của nàng, nàng sẽ như thế nào? Phải đối mặt như thế nào? Lãnh Lăng Vân nghĩ tới đây, trong lòng liền rất đau lòng.
Phong Dật Hiên vươn tay nắm lất tay Khắc Lôi Nhã, nóng nảy nói: "Tại sao nàng còn không tỉnh? Đã hai ngày rồi, tại sao còn không tỉnh?"
Lãnh Lăng Vân trầm mặc, hồi lâu nói: "Nàng đang trốn tránh thực tế, không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này. Cho nên không muốn tỉnh lại."
Phong Dật Hiên sững sờ, ngay sau đó là đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Khắc Lôi Nhã. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng bên gối Khắc Lôi Nhã, lo lắng nhìn mặt Khắc Lôi Nhã.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi nhất định phải tỉnh lại. Ngươi còn phải báo thù! Mẹ của ngươi, sư phụ của ngươi bị kẻ thù giết chết, chẳng lẽ ngươi muốn ngủ mãi không đối mặt sao?" Lãnh Lăng Vân nhìn gương mặt của Khắc Lôi Nhã, lạnh giọng nói.
"Ngươi!" Phong Dật Hiên cắn răng nhìn vẻ mặt lạnh lẽo Lãnh Lăng Vân, chán nản. Mặc dù biện pháp này rất tàn nhẫn, nhưng lại cách hữ hiệu nhất gọi Khắc Lôi Nhã tỉnh lại.
"Khắc Lôi Nhã, tỉnh." Phong Dật hiên nắm tay Khắc Lôi Nhã thật chặt, trầm giọng, "Nàng biết không? Trên lưng nàng có nổi oan rất lớn. Mẹ của nàng tuyệt đối sẽ không muốn nhìn bộ dáng bây giờ của nàng, tỉnh lại. Chẳng lẽ nàng muốn uổng phí tình yêu của mẹ nàng sao?"
Mẹ......
Sư phụ............
Chậm rãi, từ từ, lông mi thật dài Khắc Lôi Nhã khẽ run lên.
"Khắc Lôi Nhã!" Phong Dật Hiên kích động nắm chặt tay Khắc Lôi Nhã.
Trong lòng của Lãnh Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi mở mắt ra.
Trong ánh mắt, không có mê mang, không có tuyệt vọng......
Chỉ có kiên định!
"Khắc Lôi Nhã." Phong Dật Hiên lo lắng gọi.
Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, nhẹ nhàng một chữ: "Còn sống."
Trên mặt Phong Dật Hiên mỉm cười, tản đá trong lòng rơi xuống.
Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng nói: "Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh."
"Ừ, ta tỉnh." Khắc Lôi Nhã chậm rãi đứng dậy, Phong Dật Hiên vội vàng tiến lên đỡ Khắc Lôi Nhã.
"Để cho các ngươi lo lắng." Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng tựa đầu vào giường.
"Không có việc gì là tốt." Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng gật đầu.
"Nói cho ta biết mọi chuyện thế nào rồi." con ngươi đen nhánh của Khắc Lôi Nhã một mảnh sâu xa.
Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân liếc mắt nhìn nhau.
Phải nói sao?
Khắc Lôi Nhã bị vu oan hãm hại trở thành hung thủ giết chết người nàng quan tâm nhất, phải nói sao?
Nữ Thần Quang Minh xuất hiện. Giống với lúc thần Hắc Ám xuất hiện, đây không phải là bản thể của Nữ Thần, xuất hiện ở nơi này chì là hình ảnh mà thôi, thực lực này chỉ có một nữa mà thôi. Nhưng áp lực này cũng đủ làm nàng không thể đi chuyển.
"Hừ!" Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng, thu hồi kiếm, bây giờ nàng đã không còn như trước để dàng bị thần áp chế mà không thể nhúc nhích.
"Nữ thần điện hạ!"Giáo Hoàng mừng rỡ nhìn lên không trung, trên bầu trời ánh sáng càng ngày càng thuần khiết.
Ánh sáng trắng thánh khiết cứ như thế chậm rãi phủ xuống, từ từ thấy bóng dáng mơ hồ của Nữ Thần. Rồi rõ dần, dung nhan tuyệt thế của Nữ Thần Quang Minh xuất hiện.
Khắc Lôi Nhã nắm chặt kiếm Thương Lan trong tay, cảm giác đau đớn từ dấu ấn bóng tối mờ ảo, cảm giác càng ngày càng đau. Loại đau đớn tận xương tủy.
"Linh hồn dơ bẩn, chỉ có thể hủy diệt ngươi mới có thể cứu sống ngươi." Nữ thần này thanh âm dễ nghe trong tất cả đều là uy nghiêm.
Khóe mắt Khắc Lôi Nhã liếc nhìn mu bàn tay của mình, dấu kí màu đen kia từ từ nổi lên, càng ngày càng rõ ràng. Không để ý đến lời nói dối trá của Nữ Thần Quang Minh. Nữ Thần Quang Minh tự mình xuất hiện là muốn giết Khắc Lôi Nhã, trong nháy mắt Khắc Lôi Nhã đã hiểu, tất cả là vì dấu ấn trên tay nàng.
"Người là tiện nhân vô sỉ, muốn giết ta?!" Khắc Lôi Nhã cảnh giới nhìn động tác Nữ Thần Quang Minh, đôi môi khẽ mở, nói nói. Nàng nói chuyện với thần Hắc Ám. Trong lòng Khắc Lôi Nhã xác định, thần Hắc Ám bỉ ổi hạ tiện nhất định đang nhìn tất cả. Nhưng vẫn không ra tay. Kiêng kỵ Nữ Thần Quang Minh? Trừ nguyên nhân này, không tìm được lý do nào khác rồi.
Trầm mặc, chung quanh trầm mặc.
Thần Hắc Ám vững như bàn thạch, không tính ra tay.
Hắn không muốn mạo hiểm. Hắn ti tiện thế làm sao mà không rõ tình hình trước mắt. Gặp phải hồng mềm liền bóp, gặp đá cứng liền giả chết. Nếu không thì tại sao vẫn chưa xuất hiện.
Dừng! Khắc Lôi Nhã khinh thường xì một tiếng. Nhắm thẳng kiếm Thương Lan trong tay về phía Nữ Thần Quang Minh. Trong lòng kiên quyết.
Vừa rồi một lần nữa Khắc Lôi Nhã đột phá, nhưng vẫn không phải đối thủ của Nữ Thần Quang Minh. Huống chi, còn có một nguy cơ mất mạng đang đến gần. Đột phá đến tầng 11 Liên Hoa Bảo Giám, Thiên kiếp nhất định sẽ nhanh chống xuất hiện. Theo kinh nghiệm của nàng, giờ phút này Thiên Lôi đã phải xuất hiện rồi. Nhưng tại sao không còn chưa có động tĩnh. Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là giây phút bình yên trước khi cơn bão ập đến! Thiên Lôi cũng ở sẽ nổi lên, hung mãnh xuất hiện! Lần trước Kim Liên trợ giúp nàng đột phá tầng 10 nên bây giờ vẫn đang ngủ. Không tỉnh lại nhanh như vậy!
Khắc Lôi Nhã không thấy, trên mặt đất hai Tiểu Mao Cầu Bạch Đế và Hắc vũ đang nhìn nhau, trong mắt Bạch Đế đều là tức giận và gấp gáp. Hắc vũ lại vẫy cánh một bộ dạng không quan tâm.
"Nhanh!!" Khắc Lôi Nhã giận tái mặt, khẽ quát một tiếng, kiếm Thương Lan quang trong tay, một đạo ánh sáng vàng kim Hỏa Diễm gào thét cuồng bạo bổ về phía Nữ Thần Quang Minh. Ngọn lửa trên không trung càng ngày càng mãnh liệt, xé rách không khí mà gào thét đánh tới. Nếu một kiếm này đánh lên người một cường giả, nhất định sẽ làm cho đối phương tan thành mây khói. Nhưng mà, đối phương lại là Nữ Thần Quang Minh.
Nữ Thần Quang Minh chỉ nhẹ nhàng giơ quyền trượng trong tay, sắc mặt lạnh nhạt, cổ lực gào thét đang hướng về phía Nữ Thần dừng lại. Sau đó, trong nháy mắt ánh sáng màu vàng kim Hỏa Diễm cứ như vậy biến mất.
Đây chính là chênh lệch giữa thần và người sao?
Ngón tay nắm chặt kiếm Thương Lan của Khắc Lôi Nhã đã trắng bệch.
"Con kiến hôi." Trong mắt Nữ Thần Quang Minh hiện lên dòng chữ này, một nụ cười thoáng qua, quyền trượng trong tay Nữ Thần Quang Minh vung khẽ, một đạo ánh sáng trắng chiếu nghiêng xuống đầu Khắc Lôi Nhã, bao trùm Khắc Lôi Nhã.
Áp lực cuồng bạo từ 4 phía đánh tới khiến mạch máu toàn thân Khắc Lôi Nhã tê liệt, Khắc Lôi Nhã bị cỗ lực lượng này chèn ép, không cách nào nhúc nhích. Liều mạng động thanh kiếm trong tay, tay khẽ run, nhưng cũng không cách nào động. Sau một khắc, Khắc Lôi Nhã khổ sở nhíu mày. Máu trong người đang nghịch lưu, xương cốt toàn thân đều muốn vỡ vụn. Khắc Lôi Nhã cảm thấy, mình thật nhỏ bé trước áp lực này, căn bản không cách nào đánh trả.
Cỗ áp lực này càng lúc càng lớn, Khắc Lôi Nhã đem kiếm cắm trên mặt đất, chống đỡ thân thể. Nhịp tim càng lúc càng nhanh, dường như muốn vỡ ra.
Tất cả đều kết thúc như vậy sao?
Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng tràn đầy không cam lòng.
Đây chính là sự khác nhau của thần và người sao?
Khóe miệng Nữ Thần Quang Minh thản nhiên nâng lên nụ cười nhạt. Uy hiếp trước mắt đã được tiêu trừ.
Thế nhưng, đang lúc Nữ Thần Quang Minh cho là đã thắng, lấy Khắc Lôi Nhã làm trung tâm, một cỗ ánh sáng hồng tràn ra. Trực tiếp làm cho up áp của Nữ Thần Quang Minh biến mất. Tiếp đó, vẻ mặt Nữ Thần Quang Minh kinh ngạc, áp lực này có thể phá tan uy áp của nàng. Đánh nàng lui vài mét. Làm cho hình ảnh của nàng âm đạm đi. Sắc mặt cũng trở nên khó coi. Rõ ràng, áp lực này đối với nàng tôn hại không nhỏ.
Lực lượng này phát ra từ trên người Khắc Lôi Nhã. Đó là dây chuyền mà Thiếu chủ Ma giới đưa cho nàng. Lại có thể có uy lực mạnh như vậy! Khắc Lôi Nhã kinh hãi không thôi, chỉ một sợi dây chuyền đạ có sức mạnh như vậy. Nhìn lại thì bây giờ nàng có thể đánh te tua thần Hắc Ám tuyệt đối không phải là nói khoác.
Ánh sáng màu hồng dần dần tiêu tán, tim Nữ Thần Quang Minh lại đập liên tục. Nàng rất tức giận, hơi thở Ma tộc. Cái tiểu nha đầu lại có bảo vật Ma tộc bảo vệ. Ma tộc lại có thể trợ giúp một người?!
Nữ Thần Quang Minh đè nén cực độ khó chịu xuống, trong lòng càng thêm kiên quyết phải lập tức hủy diệt người trước mắt.
Khắc Lôi Nhã vươn tay sờ sờ dây chuyền trước ngực mình, Thiếu chủ đã nói, cái dây chuyền này chỉ có thể cứu mình một lần. Vậy, kế tiếp?
"Nhân loại dơ bẩn, thế mà lai làm bạn với Ma tộc ác độc, nhất định hôm nay phải giết ngươi." Nữ Thần Quang Minh quơ pháp trượng trong tay, sắc mặt nặng nề.
"Chậc chậc, thiệt là. Làm ta hao tổn năng lực vất vả dành dụm của ta." Một giọng nói bất mãn mang theo hài hước từ sau lưng Khắc Lôi Nhã truyền đến.
Khắc Lôi Nhã ngẩn ra, hơi thở này, cổ lực lượng cường đại này, dường như rất quen, nhưng mà lại xa lạ.
"Là ngươi!" Nữ Thần Quang Minh kinh hô.
Người nào? Nữ Thần Quang Minh quen biết?
Khắc Lôi Nhã chậm rãi quay đầu lại, sau một khắc thì giật mình trước dung nhan tuyệt mỹ, một thân áo đen, tóc đen như mực, con ngươi thâm thúy hài hước đang nhìn phía về phía Nữ Thần Quang Minh. Cả người tản ra hơi thở thần bí, hơi tự đắc.
Giọng nói này, Khắc Lôi Nhã cau mày, chợt nhớ ra, đây là giọng nói của Hắc vũ! Thời điểm Hắc Vũ mạnh mẽ ký khế ước cùng nàng chính là giọng nói này! Nam tử tuyệt mỹ lãnh ngạo trước mắt là Hắc Vũ? Khắc Lôi Nhã không cách nào nghĩ ra Mao cầu màu đen nho nhỏ lại là một nam tử tuyệt mỹ thần bí.
"Hừ! Ngươi vẫn chưa chết, chỉ là, hôm nay ta sẽ không để cho ngươi sống sót rời đi!" Giọng nói cay nghiệt và tức giận của Nữ Thần Quang Minh.
"Còn chưa biết người nào chết đấy." Hắc Vũ miễn cưỡng đáp, Nhịn không được nhìn về khoảng không rống lên một câu, "Thần Hắc Ám, cái người hèn nhát này lúc nào rồi mà còn chưa xuất hiện? Ra đây nhanh lên. Bây giờ là cơ hội tốt, đợi thêm chút nữa Bạch Đế cũng có thể khôi phục hình người."
"Cái gì?" Giọng nói kinh ngạc Nữ Thần Quang Minh.
"Ngu ngốc, ngươi cảm thấy đối với nhân phẩm hạ tiện của thần Hắc Ám, hắn sẽ không thời thời khắc khắc chú ý tới vật tế của mình à?" Hắc Vũ khinh thường xì miệng.
"Hắc vũ, cái tên khốn kiếp......" Giọng nói buồn bực trầm thấp vang lên. Bóng tối bắt đầu lan tràn, ánh sáng màu đỏ máu bắt đầu thoáng hiện.
"Ngươi vốn hạ tiện, ta nói sai sao? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn bỏ đá xuống giếng không phải chuyện ngươi thích nhất sao? sao lại sợ Nữ Thần Quang Minh thế. Vật tế hoàn mĩ cũng không cần à." Hắc Vũ khinh thường phản bác. Trên thực tế hắn biết rõ phẩm hạnh hạ tiện của thần Hắc Ám nhất. Nếu không chắn thắng, hắn tuyệt đối sẽ không hiện thân. Hơn nữa nếu không vừa rồi trên người Khắc lôi Nhã xuất hiện bảo vật, tranh thủ thời gian cho hắn hiện thân, thì thầnHắc Ám sẽ không quyết định mạo hiểm mà hiện thân. Hắn biêt rõ vị thần này. A, vị thần cực điểm bỉ ổi.
Không có giọng nói trầm thấp đáp lại, chỉ thấy bóng đêm càng thêm dày đặc. Tất nhiên, thần Hắc Ám xuất hiện.
Hưu ~!
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, bóng dáng của Bạch Đế cũng xuất hiện.
Tóc như tuyết, con mắt tựa như trăng.
Bạch Đế đứng lẳng lặng bên cạnh Hắc Vũ. Trong nháy mắt hai người trở thành hình ảnh hoàn mỹ nhất thới giới. Hắc Vũ tà mị, Bạch Đế lạnh lùng. Tản ra một cỗ khí thế mê hoặc lòng người.
"Rất tốt, các ngươi đều ở đây." Nữ Thần Quang Minh không sợ hãi ngược lại cười lớn,"Bạch Đế Hắc Vũ, các ngươi nghĩ các ngươi có thể giống như trước không? Thần Hắc Ám, người cũng quá xấu xa hạ lưu. Hôm nay ta liền giải quyết các ngươi cùng một lần!"
Đáy mắt Hắc Vũ thoáng qua một tia nặng nề. Đúng vậy, thực lực hắn và Bạch Đế không bằng trước kia, bây giờ có thể hiện nguyên hình là đo lực lượng đã dành dụm từ lâu. Có thể chống đỡ được bao lâu hắn là người biết rõ nhất. Phải trong thời gian giới hạn đánh lui Nữ thần Quang Minh!
"Xa xôi chi tịch!" Nữ Thần Quang Minh khẽ quát một tiếng, quơ quyền trượng trong tay. Một đạo ánh sáng trắng khổng lồ điên cuồng đánh úp về phía Khắc Lôi Nhã. Nàng tính toán, lực lượng bây giờ của Hắc Vũ và Bạch Đế khôi phục bao nhiệu nàng không rõ, còn có thần Hắc Ám. Phải nhanh chóng hủy diệt linh hồn Khắc Lôi Nhã, tiêu trừ mối nguy cơ này, về sau sẽ không cần lo lắng. Nếu như linh hồn hoàn mỹ bị Thần Hắc Ám hiến tế cho mẹ, mẹ nhất định sẽ có quyết định hoang đường. Tuyệt đối không thể khiến chuyện như vậy xảy ra!
Hắc Vũ và Bạch Đế đã nhanh chóng vọt tới trước mặt của Khắc Lôi Nhã, đồng thời hai người xuất Thủ Ấn, một tấm chắn xuất hiện trước mắt Khắc Lôi Nhã. Ánh sáng khổng lồ mạnh mẽ đánh tới, sau đó từ từ tản ra. Giống như vô số pháo hoa xinh đẹp, xuyên thấu bóng đêm. Cứ như vậy đánh thẳng vào 2 lá chắn trước mặt Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã chú ý tới 2 người họ có chút bất an, 2 người đều lui về phía sau hai bước.
Thần Hắc Ám tiểu nhân xấu xa, sao có thể buông tha cơ hội này. Một đạo bóng tối mạnh mẽ đánh về phía Nữ Thần Quang Minh. Nữ Thần Quang Minh không chút hoang mang đem quyền trượng giơ lên, trong miệng đọc một dòng chú ngữ ngắn, xuất hiện một lá chắn trắng khổng lồ, chắn lai toàn bộ công kích của Thần Hắc Ám.
Nhìn chiến trường trước mắt Khắc Lôi Nhã có chút đờ đẫn. Đây chính là thần với thần đánh nhau sao? Không ở cùng một cấp bậc. Rốt cuộc thân phận Bạch Đế và Hắc vũ là gì? Tại sao biết thần Hắc Ám và Nữ Thần Quang Minh? Câu nói kia? Trước kia như thế nào?
"Quang Minh Phong Bạo!" Nữ Thần Quang Minh hừ lạnh một tiếng, đỡ được công kích của Thần Hắc Ám. Quơ quyền trượng trong tay, giữa không trung xuất hiện một vòng tròn, trong nháy mắt, lập tức vòng tròn màu trắng xuất hiện cuồng phong, càng lúc càng lớn, gào thét tiến tới. Trong nó bao hàm lực lượng ánh sáng khổng lồ, cuồng phong quét tới, thi thể các Đại giáo chủ trên mặt đất biến thành tro. Sắc mặt Giáo Hoàng hốt hoảng, Thiên sứ trên người Giáo Hoàng cũng không nghĩ tới Nữ Thần Quang Minh vì tiêu diệt người trước mắt lai dùng tới chiêu thức này. Cũng không màn chú ý chết đi sống của Giáo Hoàng. Thiên sứ trong cơ thể Giáo hoàng nhanh chóng bay đi, toát khỏi cơn cuồng phong kia. Muốn bay ra xa, nhưng lai bị chậm một bước. Trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Giáo Hoàng cau mày, sau một khắc, trên người hắn thoáng một đạo bạch quang, thiên sứ trên người của hắn cứ như thế rời đi. Để lại Giáo Hòang từ từ hội phục tinh thần. Phía xa Lạp Tây Á và Lạp Cách sớm đã bị Nữ Thần Quang Minh làm cho hôn mê. Mọi chuyện xảy ra bọn họ không biết.
"PHÁ...!" Hắc Vũ khẽ quát một tiếng, tư thế giống Bạch Đế. Thân thể hai người khẽ trầm xuống, huơ tay phải, tay trái cầm tay cổ tay phải thật chặt, trong nháy mắt lòng bàn tay hai người cũng phát ra một đạo lực lượng hung mãnh, một đen một trắng, ở giữa không trung tụ lại, giống như một lưỡi đao vô cùng sắc bén, cứ như vậy cắt không khí mà đi, đánh về phía này Quang Minh Phong Bạo.
Quang Minh Phong Bạo bị mở ra, khoảng rồng trên mặt đất. Tất cả 2 bên Khắc Lôi Nhã biến thành tro.
Bao gồm, thi thể Khải Sắt Lâm...
Khải Sắt Lâm trơ mắt nhìn thi thể Khải Sắt Lâm biến mất trong nháy mắt, máu trong người đọng lại. Giống như bản thân ngâm vào hàng băng.
Mẹ!
Mẹ!!!
Trong mắt Khắc Lôi Nhã là hình bóng Khải Sắt Lâm dịu dàng mỉm cười.
Khắc Lôi Nhã nhớ tới khi mình mới đến cái thế giới này, là Khải Sắt Lâm dịu dàng mỉm cười với nàng, chân thật quan tâm nàng, Khải Sắt Lâm dùng tánh mạng bảo vệ nàng.
Nụ cười dịu dàng đó, hôm nay, đều không còn nữa.
Chết không toàn thây, tan thành mây khói.
Ô Mã Lý, người thầy toàn tâm toàn ý dạy nàng, dốc hết tất cả. Hôm nay, thân thể lạnh lẽo nằm trên vũng máu. Đến cuối cùng, vẫn kêu tên Khắc Lôi Nhã.
Thù hận, Khắc Lôi Nhã thù hận ngập trời, che mất tâm trí nàng, cắn nuốt linh hồn của nàng.
Bạch Đế và Hắc Vũ vẫn còn đang bận đối kháng với công kích của Nữ Thần Quang Minh, Thần Hắc Ám bỉ ổi thì đánh lén Nữ Thần Quang Minh, hiệu quả quá nhỏ. Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy lo âu trong mắt đối phương. Lực lượng của bọn họ không còn nhiều. Nhưng mà, chỉ cần như thế là cũng tốt rồi. Thần không thể xuất hiện ở thế giời này quá lâu, chỉ cần trì hoãn đến khi Nữ thần Quang Minh rời đi.
Nhưng, bọn họ có thể kéo dài đến lúc đó sao? Bọn hắn của hôm nay không phải hắn như trước kia. Muốn khôi phục, đã là vô ích.
Không có ai chú ý tới vẻ mặt Khắc Lôi Nhã lúc này. Khắc Lôi Nhã cúi đầu, ánh mắt cứ như vậy thẳng tắp nhìn về phía Khải Sắt Lâm. Từ từ, ánh mắt của Khắc Lôi Nhã thay đổi hư vô, trong mắt đều nhìn tới gì.
Tâm trống rỗng, ánh mắt cũng như mất linh hồn.
"Mẹ...... "
Môi Khắc Lôi Nhã khẽ động, sâu kín phun ra hai chữ.
Nhẹ nhàng nói ra 2 chữ, giống như âm thanh ma quỷ, trong nháy mắt xuyên thấu màng nhĩ của mọi người, thậm chí linh hồn.
Bạch Đế và Hắc vũ cau mày, lực lượng đáng sợ làm bọn họ cảm thấy sợ hãi đến cả linh hồn.
Nữ Thần Quang Minh và Thần Hắc Ám cũng cảm nhận được, trong nháy mắt trong lòng không yên, pháp thuật trong tay cũng ngưng thi triển.
Ánh mắt tất cả mọi người kinh ngạc, lấy Khắc Lôi Nhã làm trung tâm một luồng gió xoáy màu đen nổi lên, càng lúc càng lớn. Khắc Lôi Nhã đứng ở chính giữa, ánh mắt đã không còn ánh sáng, tóc tung bay, tay áo bay bay. Cảm giác tà mị khó tả. Lại lộ ra vẻ đau thương, khổ sở, tuyệt vọng. Càng làm cho người ta không thể tin chính là, con ngươi màu xanh của Khắc Lôi Nhã đang dần dần biến thành màu đen, tóc màu vàng cũng từ từ biến thành đen. Càng lúc càng đen, ánh mắt của Khắc Lôi Nhã sâu không thấy đáy, tóc dài đen mực tung bay.
Cô gái song hắc! Tóc đen mắt đen!!!
Cô gái trong truyền thuyết! Cô gái trong truyền thuyết sẽ lật nghiêng ngã ánh sáng dẫn dắt bóng tối!
Mọi người đều nhìn chăm chú cảnh tượng trước mắt.
Chẳng lẽ lời tiên đoán là thật?
Sắc mặt bây giờ của Nữ Thần Quang Minh đã tái nhợt, trong lòng nóng như lửa đốt! Vốn cho là cô gái này chỉ có dấu ấn bóng tối, linh hồn hoàn mỹ, cho nên phải hủy diệt. Không ngờ nàng lại còn là cô gái song hắc trong truyền thuyết! Càng không thể nào buôn tha cho nàng! Nàng phải chết, hôm nay phải nàng tan thành mây khói!
Trong lòng Thần Hắc Ám mừng như điên. Hắn đã xác định, cô gái trước mắt nhất định có thể lật nghiêng ánh sáng! Hôm nay mạo hiểm đối kháng cùng Nữ Thần Quang Minh thật đáng giá!
"Ánh sáng chém!" quyền trượng trong tay Nữ Thần Quang Minh đã đổi thành một thanh bảo kiếm khổng lồ, thừa dịp mọi người còn chưa lấy lại tinh thần nàng liền xuất thủ. Thời gian không còn nhiều, phải hủy diệt cô gái này trước khi rời đi!
Thần Hắc Ám há có thể để cho nàng được như ý?
Hơi thở bóng tối trong nháy mắt tạo thành một lá chắn trước mặt Khắc Lôi Nhã. Trong lòng thần Hắc Ám cũng có chút gắp gáp. Thời gian của hắn cũng không nhiều! Vị đều này, hắn không thể ở lại quá lâu. Thời gian của hắn thậm chí còn phải ngắn Nữ Thần Quang Minh! Vì vậy hiện tại là sự thống trị của Nữ Thần Quang Minh, đây là lợi ích nàng có. Mặc kệ còn lai bao nhiêu thời gian và bao nhiêu sức lực! Nếu vừa rồi muốn ngồi xem Bạch Đế và Hắc Vũ đánh nhau với Nữ Thần Quang Minh để minh làm ngư ông đắc lợi, thì bây giờ Thần Hắc Ám là tâm cam tình nguyện bảo vệ Khắc Lôi Nhã. Bạch Đế và Hắc Vũ cũng nhanh chóng, ngăn cản trước mặt Khắc Lôi Nhã, lần nữa tạo lá chắn. Trong lòng bọn họ lo lắng không dứt. Nếu là trước kia, có thể ngăn cản công kích này như bây giờ có thể sao?
Một kích này của Nữ Thần Quang Minh cũng là không phải là chuyện đùa, nàng dụng hết toàn sức mạnh.
Cổ lực lượng cuồng bạo đánh vào lá chắn của Thần Hắc Ám, ngừng lại, nhưng không tiêu tán đi. Mà là giằng co ở tại bên ngoài. Lá chắn màu đen hơi run lên, kháng cự cỗ lực lượng này. Bạch Đế và Hắc Vũ cau mày, thầm nói không tốt. Quả nhiên, sau một khắc lá chắn màu đen liền bể nát. Thần Hắc Ám bị cắn trả, thời gian xuất hiện cũng đã hết. Thần Hắc Ám không cam lòng biến mất. Lực lượng đáng sợ này lần nữa đụng phải lá chắn của Bạch Đế và Hắc Vũ.
Bạch Đế và Hắc Vũ không dám khinh thường, đem hết toàn lực duy trì lá chắn.
"Liên yểm ——"vẫn như cũ ánh mắt là một mảnh hư vô, nhẹ nhàng huy động kiếm trong tay, mở miệng.
Khắc Lôi Nhã huơ một kiếm này, phía trước cái gì nhìn cũng không thấy được. Không có kiếm khí, không có lửa diễm. Nhưng mà, Bạch Đế và Hắc Vũ đứng ở phía trước nàng lại cảm nhận được một cỗ lực lượng cuồng bạo khổng lồ cắt vào không khí, cắt qua lá chắn bọn họ, ầm ầm đụng phải cỗ lực lượng kia của Nữ Thần Quang Minh. Không hề đụng vào mà tiêu tan! Cắt ngang cổ lực ánh sáng của Nữ thần Quang Minh, lực lượng hư vô cứ như vậy trực tiếp đánh úp về phía Nữ Thần Quang Minh! 2 đạo ánh sáng bị cắt đứt, lai nhập chung lai với nhau, điên cuồng đánh úp về phía Khắc Lôi Nhã.
"Khắc Lôi Nhã!" Bạch Đế và Hắc Vũ hô nhỏ một tiếng, hai người không suy nghĩ gì, liền mỗi người một bên chặn 2 cột ánh sáng kia.
Oanh
Tiếng nổ lớn vang dội phía chân trời.
Ánh sáng khổng lồ chói mắt phát sáng lên cao, làm sáng cả bầu trời đêm.
Nữ Thần Quang Minh đột nhiên bị cỗ lực lượng của Khắc Lôi Nhã đánh trúng, rên lên một tiếng, đầy tức giận và không cam lòng, thân hình từ từ biến mất không thấy nữa. Thời gian của nàng cũng đã hết. Nàng thế nào cũng không thể tin, nàng tự mình xuất hiện, ngay cả một con người tầm thường cũng không giải quyết được.
Mà Bạch Đế và Hắc Vũ vì chặn lại một kích cuồng bạo cho Khắc Lôi Nhã, ha người họ đã dùng hết tất cả lực lượng.
Tiếng nổ lớn qua đi, hai nam tử tuyệt mỹ biến mất, chỉ còn lai 2 mao cầu suy yếu một trắng một đen.
Khắc Lôi Nhã kinh ngạc đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn một mảnh hư vô.
Xung quanh trống rỗng, ở phía xa, là 2 nữa thi thể của Ô Mã Lý. Lạp Tây Á và Lạp Cách vẫn hôn mê bất tỉnh, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi. Bọn họ không chịu nổi áp lực lúc nãy. Mà Công Tước Cổ Đốn vẫn trước gần chết nằm ở đó. Một cái chân của Giáo Hoàng biến mất, sắc mặt tái nhợt hôn mê.
Khắc Lôi Nhã không them nhìn tới, trong lòng cái gì cũng không có. Cứ như vậy đứng tại chỗ.
"Chiêm chiếp!"
"Ôi Ôi!"
Bạch Đế và Hắc Vũ dưới chân Khắc Lôi Nhã nhảy lên, rất gấp gáp và lo lắng.
Khắc Lôi Nhã vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng. Tâm hồn, tựa như trống rỗng.
Lúc này, bóng đêm mông lung càng thêm tối mờ.
Bạch Đế và Hắc Vũ ngẩng đầu nhìn lại, hơn nóng nảy nhảy lên.
Bầu trời vô số mây đen, mà trong tầng mây ấy lăn lộn tia chớp. Vận khí lần này còn tốt. Mười đạo Thiên Lôi, lần này Khắc Lôi Nhã phải đối mặt với 10 đạo thiên lôi. Đột phá lúc giao đấu cùng Giáo hoàng. Nhưng mà, sao bây giờ thiên lôi mới xuất hiện, có thể biết kiếp lôi lần này rất đáng sợ.
Khắc Lôi Nhã cái gì cũng không them nhìn, không nghe, chỉ lẳng lặng đứng đó. Bạch Đế và Hắc Vũ lo lắng. Bọn họ hiểu, giờ phút này Khắc Lôi Nhã đang đắm chìm trong vô tận thống khổ và thù hận, tâm trí bị che mờ. Không cách nào tỉnh táo được đối mặt Thiên Lôi. Hơn nữa bọn họ biết, cho dù hiện tai Khắc Lôi Nhã tỉnh tái, cũng không cách nào bình an đón nhận kiếp lôi này!
Ầm Ầm
Tiếng sấm nằng nề xuất hiện từ phía chân trời.
Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên bả vai Khắc Lôi Nhã, vội gọi, hi vọng Khắc Lôi Nhã tỉnh táo lại. Khắc Lôi Nhã lại không có phản ứng.
Mây đen dầy đặc bầu trời, sấm chớp cũng xuất hiện, va vào nhau, gầm thét. Làm người mất hồn bạt vía.
"Chiêm chiếp!" Bạch Đế nóng nảy, liền há mồm cắn vành tai Khắc Lôi Nhã, đau đớn để cho nàng tỉnh táo. Hắc vũ vừa thấy vậy, cũng cắn một vành tai còn lai của Khắc Lôi Nhã, nghĩ kêu Khắc Lôi Nhã tỉnh.
Cuối cùng ánh mắt của Khắc Lôi Nhã cũng có chút khôi phục bình thường, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về sấm chớp trên đỉnh đầu của mình, trong mắt một mảnh chết chóc, vẫn không có bất kỳ cử động. Rầm!
Một đạo sấm chớp giống như cây cột lớn hạ xuống, xông thẳng về phía Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã lẳng lặng ngẩng đầu nhìn sấp chớp đang tới gần, gương mặt bình tĩnh, không chuyển động.
Có lẽ, kết thúc tất cả là tốt nhất, không phải sao?
Sau một khắc, Khắc Lôi Nhã lại giật mình.
Một cánh tay có lực kéo nàng và ôm nàng thật chặt, Khắc Lôi Nhã rơi vào trong lòng ngực ấm áp. Khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc.
Trong 2 con ngươi màu đen đều là kiên nghị, mái tóc màu lửa đỏ tung bay.
Là ngươi? Tại sao lại là ngươi?
Phong Dật Hiên......
"Sát" một tay Phong Dật Hiên đem Khắc Lôi Nhã ôm vào trong ngực, một tay giơ lên cao, khẽ quát, nháy mắt phía trên đầu 2 người xuất hiện một lá chắn bằng gió. Là lá chắn mà cũng không phải là lá chắn. Là một lá chắn gió xoay tròn. Sấm chớp đánh xuống, không đánh xuyên qua tấm lá chắn, mà nó bị xoáy vào trong cơn gió sấm chớp tỏa ra xung quanh. Giống như pháo hoa rực rỡ.
"Thật xin lỗi, ta tới chậm." Phong Dật Hiên ôm Khắc Lôi Nhã thật chặt, nói nhỏ bên tay Khắc Lôi Nhã. Trong giọng nói tràn đầy áy náy, đau lòng và lo lắng, còn có tự trách. Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, tựa đầu vào trong ngực Phong Dật Hiên, không nói nên lời.
Lòng của Phong Dật Hiên níu chặt, có cảm giác giờ phút này người trong ngực nhu nhược như sắp bể nát. Cảm giác đau lòng cứ như thế lan tràn ra.
Khi Lãnh Lăng Vân chạy tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Bầu trời tầng tầng lớp lớp mấy đen, Sấm hình trụ khổng lồ đánh xuống, mà bên dưới, một nam tử tuyệt mỹ mái tóc màu đỏ đang ôm một người trong ngực, một tay giơ lên cao, Phong Dật Hiên làm phép để đón sấm chớp, lại là hắn! Ánh mắt của Lãnh Lăng Vân rơi vào người trong ngực Phong Dật Hiên. Lập tức tim hắn giống như ngưng đập. Cô gái tóc đen, nàng, màu tóc thay đổi, nhưng hắn vẫn nhận ra. Đó là Khắc Lôi Nhã! Khung cảnh xung quanh rất kinh hoàng, một vùng đất toàn máu, phía xa Giáo Hoàng nằm trong vũng máu, Ô Mã Lý bị chém làm 2, tay Công Tước Cổ Đốn bị phế, Lạp Tây Á và Lạp Cách hôn mê. Xem ra tất cả đều là huyết tinh là tàn khốc. Nhưng mà, hai người đứng ở kia điềm tĩnh như vậy, ấm áp như vậy, tuyệt mỹ như vậy! Cảnh tượng trước mắt làm ánh mắt Lãnh Lăng Vân đau nhói, mà tâm cũng đau nhức.
Thời điểm Khắc Lôi Nhã nguy hiểm nhất, là Phong Dật hiên đứng cạnh nàng, không phải là mình.
Giờ phút này Phong Dật Hiên tuyệt không dám khinh thường, mặc dù hắn đột phá đến cấp 11 Thiên Cương Phong Lệ, nhưng 10 đạo thiên lôi, muốn đón lấy toàn bộ thì rất khó khăn. Trong lòng thầm mắng, nếu như lão già đáng chết đó, ở đây thì tốt. Tuyệt đối có thể ngăn trụ 10 đạo sâm chớp này trên đầu Phong Dật Hiên, cúi đầu nhìn Khắc Lôi Nhã mềm yếu trong ngực. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Khắc Lôi Nhã bất lực như thế. Bất luận như thế nào, nhất định phải ngăn cản mười đạo thiên lôi này! Lãnh Lăng Vân đứng cách đó không xa, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt chưa hoàn hồn lại. Cho đến đạo thiên lôi thứ 8 đánh xuống, trên mặt Phong Dật Hiên có vẻ mỏi mệt, lúc này Lãnh Lăng Vân mới phục hồi tinh thần.
Bây giờ không phải thời điểm ngẩn người!
Tiếp tục như vậy, Phong Dật Hiên cũng không kiên ttrì nổi, sẽ bi thiên lôi đánh chết cùng với Khắc Lôi Nhã!
Chân mày Phong Dật Hiên nhíu chặt, vẫn như cũ ôm thật chặt Khắc Lôi Nhã hắn đã không còn lực để khống chế sấm chớp. Tám đạo thiên lôi, lực lượng của hắn đã tiêu hao hết. Những đạo thiên lôi tiếp theo, lực lượng sẽ cuồng hơn dữ dội hơn. Sợ rằng mình cũng không tiếp nổi, Phong Dật Hiên nghiêng mắt nhìn thấy Lãnh Lăng Vân cách đó không xa, trong lòng khẽ lo lắng, chẳng lẽ hắn muốn bỏ đá xuống giếng? Không đúng, người hắn đang ôm trong ngực là ai? Không phải tiểu quỷ Huyền Huyền cả ngày quấn lấy Khắc Lôi Nhã sao? Hình như, chết? Đã xảy ra chuyện gì? Ngay sau đó tiếng gầm rú trên bầu trời đem suy nghĩ hắn trở lại Phong Dật Hiên thầm mắng, bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ chuyện này. Phải nghĩ biện pháp bảo vệ tốt người trong ngực! Sức lực Phong Dật Hiên bị rút dần, lá chắn trên đỉnh dầu đang biến mất, một tay ôm thật chặt Khắc Lôi Nhã vào trong lòng.
Hắn muốn dùng chính thân thể mình đỡ hai đạo thiên lôi cuối cùng cho Khắc Lôi Nhã! Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng buông thân thể đã sớm mất đi nhiệt độ của Lãnh Huyên Huyên xuống, lấy từ trên cổ dây chuyền giọt nước trong suốt, kéo xuống. Chấp tay trước ngực, chính giữa là dây chuyền, nhắm mắt lại, nhanh chóng niệm chú ngữ.
"Vách đá dựng đứng!" Lãnh Lăng Vân Phi nhanh chóng đọc xong chú ngữ, đột nhiên mở mắt. Trên tay hiện ra ánh sáng tím, ánh sáng màu tím chói mắt chiếu nghiêng về phía Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên, tạo thành một rào chắc.
Rầm!!!
Dạo thiên lôi thứ 9 uy lực đáng sợ đánh xuống, nặng nề đánh vào rào chắn màu tím kia. Hàng rào chắn màu tím lắc nhẹ, không có bị tan vỡ. Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng thở phào một cái, hoàn hảo. Vật này hôm nay rốt cuộc cũng phát huy công dụng.
Phong Dật Hiên ôm Khắc Lôi Nhã, ngẩng đầu liền di tượng trên đỉnh, quay đầu nhìn về phía Lăng Lăng vân, biết là Lãnh Lăng Vân cứu mình và Khắc Lôi Nhã.
Đạo thiên lôi hung bạo cuối cùng hạ xuống thì Lãnh Lăng Vân khẽ hí mắt, đôi môi khẽ động, nhanh chóng đọc chú ngữ. Ánh sáng tím trên dĩnh đầu Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã bắn ra bốn phía, trong nháy mắt độ dầy cũng tăng gấp hai.
Rầm!
Một đạo thiên lôi cuối cùng rốt cuộc mạnh mẽ bổ vào hàng rào màu tím.
Thiên lôi tiêu tán, ánh sáng tím biến mất, rào chắn vỡ vụn.
Lãnh Lăng Vân phun ra một ngụm máu tươi. Âm thầm kinh hãi, không ngờ sấm chớp này bá đạo như thế, cắn trả người làm phép!
Xung quanh từ từ yên tĩnh lại, mây đen trên nhanh chóng tản đi. Ánh trắng mông lung dần lộ mặt.
"Mau rời đi thôi." Lãnh Lăng Vân đè nén xuống khó chịu trong lồng, ôm lấy thân thể Lãnh Huyên Huyên, đi về phía trước thúc giục. Người của Thần điện sẽ nhanh chóng chay đến. Bây giờ bọn họ cũng đã không còn lực chiến đấu. Nếu như bây giờ gặp địch nhân, hậu quả rất khó nói.
Ánh mắt có chút phức tạp của Phong Dật Hiên nhìn Lãnh Lăng Vân, nhưng vẫn gật đầu một cái Phong Dật Hiên cúi đầu nhìn người trong ngực, người trong ngực sớm đã hôn mê. Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên vai Phong Dật Hiên, lo lắng nhìn Khắc Lôi Nhã trong ngực Phong Dật Hiên.
"Đi thôi, trước về nhà ta." Phong Dật Hiên đến gần Lãnh Lăng Vân, lấy ra quyển trục Không gian Tống Truyền xé ra, ánh sáng thoáng qua, bóng dáng của bọn họ cũng biến mất.
Rất nhanh, Thánh nữ Liễu Tuyết Tình và người của Thần điện đã chạy tới, khi thấy cảnh tượng thê thảm trước mắt, toàn bộ giật nẩy người. Mọi người không tin vào mắt mình. Giáo Hoàng mất một chân, máu nhuộm đỏ đất. Thân thể Ô Mã Lý bị phách thành hai nửa, máu óc tung tóe đầy đất. Một cánh tay Công Tước Cổ Đốn đã trờ thành hư không, huyết tương đọng lại chung quanh. Miệng lỗ mũi lỗ tai Lạp Tây Á và Lạp Cách rỉ máu, hôn mê bất tỉnh. Mười hai vị Đại Giáo Chủ, không còn nhìn rat hi thể, thi thể không trọn vẹn.
Quá tàn khốc!
Ai gây ra?
Khắc Lôi Nhã không có ở đây, cũng không có thi thể! Chạy? Lăng Vân đâu? Cùng Khắc Lôi Nhã rốn sao?
Như vậy những người này là người nào giết? Chẳng lẽ là Clare? Liễu Tuyết chuyện lập tức phủ quyết suy đoán của mình. Cái đó tiểu tiện nhân mặc dù rất mạnh, nhưng là tuyệt đối không thể nào đối với mình sư phụ hạ như vậy độc thủ. Cũng không thể đánh chết nhiều như vậy Đại Giáo Chủ cùng trọng thương Giáo Hoàng!
Chuyện gì đã xảy ra, phải cứu sống mấy người trước mắt mới có thể biết.
Các mục sư đã bắt đầu liều mạng trị liệu.
Mây từ từ che kín ánh trăng mông lung, chung quanh tối dần.
Hai ngày sau, An Mạt Cách Lam bày ra một tin đồn rợn người.
Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã vốn là ánh sao tỏa sáng trên bầu trời, bởi vì bị trục xuất khỏi Thần điện, phát điên chết mẹ mình Hi Nhĩ Khải Sắt Lâm, lão sư Ô Mã Lý, bị thương nặng ông nội Cổ Đốn của nàng, Hi Nhĩ Công Tước. Thủ đoạn tàn nhẫn đáng sợ. Thần điện Quang Minh chắc sẽ không tiếp nhận người ác độc như vậy, hạ lệnh truy nã, Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã kêu gọi thần Hắc Ám đánh bị thương nặng người của thần điện Quang Minh. Quyến rũ Thánh tử Lãnh Lăng Vân rời bỏ Thần Điện. Bây giờ, trọng thưởng truy nã Khắc Lôi Nhã, bất luận chết sống. Thánh tử Lãnh Lăng Vân bởi vì bị che mờ tâm trí, hi vọng Thánh tử sớm ngày tỉnh lại, trở về lồng ngực Nữ.
Tin tức này, tạo nên sóng to gió lớn.
Lạp Cách Tạp, mật thất Phong phủ.
"Bọn người đê tiện!" Phong Dật hiên nhìn tin tức trong tay, tức phát runkhông đợi đến lức nhìn hết đã đem lá thư xé nát.
"Có phải vu oan tất cả cho Khắc Lôi Nhã hay không?" Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt hỏi, thấy phản ứng của Phong Dật Hiên Lãnh Lăng Vân đã hiểu hết. Thủ đoạn thần điện Quang Minh, sao hắn không rõ.
"Đê tiện! Đê tiện!" Phong Dật Hiên tức không thốt nên lời. Thần điện Quang Minh cư nhiên có thể vô sỉ hạ tiện đến mức này!
Lãnh Lăng Vân trầm mặc, nhìn người trên giường, trong lòng khổ sở. Khắc Lôi Nhã vẫn như cũ không thức tỉnh, vẫn hôn mê, hoặc giả là không muốn tỉnh. Trạng thái này Khắc Lôi Nhã thân là Mục Sư Lãnh Lăng Vân dĩ nhiên hiểu, nàng đang trốn tránh, trốn tránh thực tế, không muốn tỉnh lại. Không muốn đối mặt với sự thật. Nhưng nếu nàng tỉnh lại, người ta vu oan hãm hại nàng giết chết người thân nhất của nàng, nàng sẽ như thế nào? Phải đối mặt như thế nào? Lãnh Lăng Vân nghĩ tới đây, trong lòng liền rất đau lòng.
Phong Dật Hiên vươn tay nắm lất tay Khắc Lôi Nhã, nóng nảy nói: "Tại sao nàng còn không tỉnh? Đã hai ngày rồi, tại sao còn không tỉnh?"
Lãnh Lăng Vân trầm mặc, hồi lâu nói: "Nàng đang trốn tránh thực tế, không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này. Cho nên không muốn tỉnh lại."
Phong Dật Hiên sững sờ, ngay sau đó là đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Khắc Lôi Nhã. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng bên gối Khắc Lôi Nhã, lo lắng nhìn mặt Khắc Lôi Nhã.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi nhất định phải tỉnh lại. Ngươi còn phải báo thù! Mẹ của ngươi, sư phụ của ngươi bị kẻ thù giết chết, chẳng lẽ ngươi muốn ngủ mãi không đối mặt sao?" Lãnh Lăng Vân nhìn gương mặt của Khắc Lôi Nhã, lạnh giọng nói.
"Ngươi!" Phong Dật Hiên cắn răng nhìn vẻ mặt lạnh lẽo Lãnh Lăng Vân, chán nản. Mặc dù biện pháp này rất tàn nhẫn, nhưng lại cách hữ hiệu nhất gọi Khắc Lôi Nhã tỉnh lại.
"Khắc Lôi Nhã, tỉnh." Phong Dật hiên nắm tay Khắc Lôi Nhã thật chặt, trầm giọng, "Nàng biết không? Trên lưng nàng có nổi oan rất lớn. Mẹ của nàng tuyệt đối sẽ không muốn nhìn bộ dáng bây giờ của nàng, tỉnh lại. Chẳng lẽ nàng muốn uổng phí tình yêu của mẹ nàng sao?"
Mẹ......
Sư phụ............
Chậm rãi, từ từ, lông mi thật dài Khắc Lôi Nhã khẽ run lên.
"Khắc Lôi Nhã!" Phong Dật Hiên kích động nắm chặt tay Khắc Lôi Nhã.
Trong lòng của Lãnh Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi mở mắt ra.
Trong ánh mắt, không có mê mang, không có tuyệt vọng......
Chỉ có kiên định!
"Khắc Lôi Nhã." Phong Dật Hiên lo lắng gọi.
Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, nhẹ nhàng một chữ: "Còn sống."
Trên mặt Phong Dật Hiên mỉm cười, tản đá trong lòng rơi xuống.
Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng nói: "Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh."
"Ừ, ta tỉnh." Khắc Lôi Nhã chậm rãi đứng dậy, Phong Dật Hiên vội vàng tiến lên đỡ Khắc Lôi Nhã.
"Để cho các ngươi lo lắng." Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng tựa đầu vào giường.
"Không có việc gì là tốt." Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng gật đầu.
"Nói cho ta biết mọi chuyện thế nào rồi." con ngươi đen nhánh của Khắc Lôi Nhã một mảnh sâu xa.
Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân liếc mắt nhìn nhau.
Phải nói sao?
Khắc Lôi Nhã bị vu oan hãm hại trở thành hung thủ giết chết người nàng quan tâm nhất, phải nói sao?
Bình luận facebook