Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
"Nếu như không được?!" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt hỏi ngược một câu.
Mọi người trong lòng dâng lên một cỗ khí lạnh, nếu như không được? Một kích này của Phong Dật Hiên, ai có thể ngăn cản? thực lực của Phong Dật Hiên bây giờ có thể tự xưng là biến thái, nhưng nếu hắn toàn lực nhất kích, có lẽ chính hắn cũng ngăn cản không được, huống chi những người khác.
Phong Dật Hiên trừng mắt nhìn, thử dò xét tính huơ ra một kiếm đánh về phía kết giới. Lực lượng bắn ngược trở về khiến Phong Dật Hiên há to miệng, sức lực cùng tốc độ y đúc lúc hắn xuất ra. Phong Dật Hiên lập tức kết một tấm chắn Ma Pháp Thuẫn, chặn lại công kích kia. Trong lòng có chút mồ hôi lạnh, nếu một kiếm này mình dụng hết toàn lực mà không có phá được kết giới hậu quả sẽ là như thế nào đây?
"Vậy làm sao bây giờ?"Phong Dật Hiên thu kiếm trong tay về buồn bực hỏi. Nghĩ tới nếu như mình bị chính pháp thuật của mình đánh ngã, trong lòng liền dâng lên một cỗ cảm giác rất không thoải mái.
"Đúng vậy, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta bị giam ở đây?" khóe mắt Tập Ít Kì nghiêng nghiêng nhìn qua mấy xác chết bên cạnh hắn, sợ run cả người. Những người này rõ ràng đã chết rồi, vẫn còn giữ vững hành động khi còn sống, ở trên đường đi đi lại lại không có mục đích. Thật là quỷ dị tới cực điểm.
"Ha ha, chớ uổng phí tâm cơ rồi. Cái trận này, mặc kệ lực lượng của các ngươi dù cường đại thế nào cũng không thể phá được. Nghĩmuốn chết lập tức thì cứ công kích vào kết giới đi, hay muốn chết chậm một chút thì ngoan ngoãn đợi ở bên trong đi, ha ha ha ~ ~" ngoài trận truyền đến âm thanh tiếng cười lớn quỷ quái. Không cần phải nói cũng biết chính là cái lão quái nhân đã bẫy bọn họ. Tiếp thanh âm dần dần đi xa, hiển nhiên người nọ cho là trận pháp này của lão không có người nào có thể phá hủy, tìm nơi thoải mái để nghỉ ngơi. Quái nhân đơn giản nghĩ, chẳng cần hao tổn chút sức nào cả, có thể thong thả đợi nhặt xác của bọn hắn.
"Mẹ nó! Cái lão tiện nhân!" Tập Ít Kì tức giận mắng.
"Đi ra ngoài liền đem ngươi là thịt” Phong Dật Hiên cắn răng tức giận mắng.
Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói: "Ta chưa từng thấy qua trận pháp như vậy, cũng chưa từng nghe qua có hình dạng trận thế này. Tàng Thư Phòng của thần điện Quang Minh cũng chưa từng thấy ghi lại."
"Thôi đi, Tàng Thư Phòng của thần điện Quang Minh không có ghi lại không có nghĩa là không ai biết.!" Tập Ít Kì mặc dù biết Lãnh Lăng Vân đã cùng bọn họ chung một chiến tuyến, nhưng là vừa nghe đến mấy chữ thần điện Quang Minh này thì không thoải mái hừ lạnh ra tiếng.
"Ý của ngươi là ngươi biết?" một câu lạnh lùng củaThích Ngạo Sương lập tức khiến Tập Ít Kì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng vòng.
"Đi nghỉ một chút trước đã, đứng ở chỗ này cũng không phải là biện pháp." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói, "Đến lữ điếm ngồi thương lượng một chút."
Mọi người đồng ý, Tập Ít Tư đi ở phía trước, mang theo mọi người hướng lữ điếm đi tới. Tập Ít Kì ở phía sau không cam lòng, không ngừng thả ma pháp công kích nhỏ cố gắng phá kết giới, nhưng kết quả chẳng khác gì lúc nãy, vĩnh viễn nhẫn tâm như vậy đánh trở lại. Mặc dù Tập Ít Kì có chuẩn bị, vẫn bị trò đùa của mình làm cho đau kêu oái oái. Mấy người trước mặt hoàn toàn không thấy hắn, chỉ lo đi về phía trước.
Đi đến lữ điếm, trong đại sảnh không có khách, lão bản cứ lau đi lau lại một cái ly, không ngừng lau chùi, mà trong đại sảnh bên cạnh bàn, có một tiểu nhị đứng trước cái bàn dùng khăn không ngừng lau chùi cái bàn. Hai người động tác cứ như vậy lặp lại.
Tập Ít Kì nhìn trong nội tâm lại nao nao, ngồi ở bàn xa nhất, nuốt một ngụm nước bọt, tận lực không nhìn tới này hai xác chết này.
"Tiểu thư, ta ghét nơi này......" thanh âm Tập Ít Kì cũng kèm theo run rẩy.
"Hai người thấy thế nào?" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ trên đường, như cũ là người đi đường đi qua đi lại.
"Giải trừ trận pháp, hoặc mạnh mẽ phá trận, hoặc giết chết người bày trận." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói.
"Những cách này chẳng khác gì là một cách. Người bày trận đang bên ngoài, nếu muốn giết hắn, vẫn phải là đi ra ngoài. Tình trạng bây giờ là không ra được." Phong Dật Hiên có chút không vui nói.
"Vấn đề là, hắn làm như thế nào mà bày trận được? Cái trấn nhỏ này nói lớn không lớn, nhưng là nói nhỏ cũng không nhỏ. Từ đầu đến cuối, chúng ta liền nhìn thấy một mình hắn. Khi chúng ta đi vào không lâu trận pháp này liền lập tức khởi động." Thích Ngạo Sương khẽ cau mày trầm tư.
"Ban đầu sư phụ bày trận cũng phải cần hai chúng ta hiệp trợ, hoặc là những người khác hiệp trợ. Một mình hắn là không có biện pháp bố trí trận pháp quá lớn." Tập Ít Tư vuốt cằm của mình cũng suy tư, "Nhưng là trận pháp khổng lồ như thế, một người như thế nào làm được đây?"
"Chẳng lẽ đối phương phải có cái bảo vật gì?" Tập Ít Kì nháy mắt, ngồi trên băng ghế cái mông dịch sang bên Tập Ít Tư, hắn vừa nhìn thấy này động tác của hai cái xác trong lòng liền một hồi sợ hãi.
"Bảo vật?" Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Tập Ít Kì.
"Ta đoán." Tập Ít Kì nói đại.
Trong lòng của Thích Ngạo Sương chợt vừa lóe lên, hỏi: "Hai ngừoi còn nhớ rõ trận pháp kia làm sao khởi động không?"
"Hình như là trên đỉnh đầu sáng lên, sau đó liền khởi động." Phong Dật Hiên hồi tưởng.
"Phương hướng ở đâu?" Thích Ngạo Sương hỏi tới.
"Phương hướng? Hình như là từ một điểm tản ra bốn hướng." tu vi của Phong Dật Hiên không thể không khiến người ta sợ hãi than, trong nháy mắt đó chuyện thế nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng!
“Đi." Thích Ngạo Sương chợt đứng dậy.
"Đi đâu?" Mọi người hỏi.
"Đi đến trung tâm cái trấn này." trong nội tâm của Thích Ngạo Sương khẽ động. Người của thế giới này không biết, nhưng là nàng lại biết. Có một loại trận pháp, là cần có trận nhãn hỗ trợ. Nhưng nếu Phong Dật Hiên không có nhớ lầm, mà mình cũng không có đoán sai, cái này khổng lồ trận pháp là có trận nhãn, mà trận nhãn nhất định ở trung tâm của tiểu trấn này. Đó chính là mấu chốt để phá trận pháp!
"Trấn trung tâm ấy là hồ nhỏ, đáy hồ làmột suối nước ngầm dưới lòng đất." Tập Ít Tư ở phía sau bổ sung, trong lòng hắn cũng là nghi ngờ không hiểu, Thích Ngạo Sương rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Chỗ đó có thể có cái gì? Đều là nước mà.
"Cùng đi theo đi, lời lão bà đại nhân của ta là chân lý!" Phong Dật Hiên khó chịu liếc mắt nhìn. Tập Ít Tư im lặng, mắt trợn trắng theo sát ở phía sau.
Giờ phút này Thích Ngạo Sương không có tâm tình so đo cái này với Phong Dật Hiên, mà là cấp tốc hướng tới trung tâm trấn.
Trung tâm trấn quả nhiên là một mặt hồ bích lục nhỏ, bên hồ có loại thực vậy gì đó sinh trưởng mà mọi người chưa từng thấy qua, bộ dạng bừng bừng sức sống. Ở chung quanh hồ, cũng thấy từng dãy thềm đá, dễ dàng cho mọi người đi xuống múc nước.
"Cái này hồ, có vấn đề sao?" Tập Ít Tư cau mày nhìn cái hồ, không nhìn ra bất kỳ dị tượng a.
Thích Ngạo Sương cũng không nói chuyện, mà là ngồi xuống, nhắm mắt lại, trầm ngâm cảm giác tình huống dưới nước. Phong Dật Hiên thấy thế, cũng trầm ngâm cảm ứng.
Tập Ít Kì vừa muốn mở miệng hỏi bọn họ đang làm gì, lãnh Lăng Vân làm cá ngăn lại động tác, ý bảo hắn an tĩnh một chút. Tập Ít Kì lập tức im lặng.
Quả nhiên!
Thích Ngạo Sương khóe miệng nâng lên đường cong nhàn nhạt.
Đáy hồ này quả nhiên có vấn đề. Ở nơi rất sâu, lại có một cỗ nhàn nhạt ma pháp đang hoạt động. Hình như là có đồ vật gì đó thả ra ma pháp.
Thích Ngạo Sương thu hồi cảm giác của mình, mở mắt.
Phong Dật Hiên cũng mở mắt ra, không đợi thích Ngạo Sương nói chuyện, Phong Dật Hiên đã cau mày trầm giọng nói: "Này dưới nước có một đồ vật hình tròn đang tản ra một cỗ ma pháp, không biết là có cùng trận pháp này liên quan hay không."
Thích Ngạo Sương trong lòng giật mình, Phong Dật Hiên lại có thể dò xét đến cả hình dáng của vật này. Nàng không cách nào thấy rõ ràng hình dạng, chỉ có thể cảm thấy ma pháp đang động.
"Đúng là như vậy." Thích Ngạo Sương gật đầu.
"Hả? Không thể nào?" Tập ít thứ nhất mặt hoài nghi "cùng trận pháp này có liên quan thì chỉ có người bên ngoài thôi. Cùng bên trong có quan hệ gì?"
"Trận nhãn. Có lẽ, vật phía dưới kia chính là trận nhãn của trận pháp này." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói ra một câu nói như vậy.
"Trận nhãn? Thứ gì?" Tập Ít Kì hỏi ra, lúc này không phải mình hắn nghi ngờ, những người khác cũng mang khuôn mặt nghi ngờ.
“ Là đồ để chống đỡ một trận pháp cao cấp." Thích Ngạo Sương chỉ có thể giải thích như vậy.
Mọi người người hiểu người không.
"Tiểu thư, làm sao người biết?" Tập Ít Tư chợt khẽ cau mày hỏi câu.
Dứt lời, tất cả mọi người mang một loại ánh mắt phức tạp nhìn Thích Ngạo Sương.
"Muốn biết?" Thích Ngạo Sương mỉm cười như hoa. ( có mùi nguy hiểm)
"Không,giờ lại không muốn rồi." Tập Ít Tư chợt thấy lưng toát ra một hồi mồ hôi lạnh, hắn hiểu được, mỗi lần Thích Ngạo Sương vừa lộ ra nụ cười này thì tuyệt đối có người sẽ xui xẻo. Hắn dám dùng tính mạng của mình ra bảo đảm, câu nói tiếp theo của Thích Ngạo Sương tuyệt đối là ngươi chắc chắn muốn biết sao? Quá ác liệt rồi, rất rất rất ác liệt. Tốt nhất đừng hỏi, đợi thời điểm tiểu thư muốn nói liền nhất định sẽ nói ra.
"Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tập Ít Kì không chú ý Thích Ngạo Sương vì sao biết cái này, mà là như thế nào có thể mau rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
"Đợi đến buổi tối. Rồi đem cái vật kia vớt lên. Nếu ban ngày thì khi người bày trận nhìn thấy chúng ta xuống nước, biết phía dưới có đồ đã bị lộ nhất định hắn sẽ có biện pháp ngăn lại. Lúc tối đợi hắn buông lỏng cảnh giác là được." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời.
"Hiện tại, có lẽ hắn đang thông qua cái gì quan sát hành vi của chúng ta." Lãnh Lăng Vân tiến lên, trên tay phát ra bạch quang, sau đó quay đầu nói, "Không có độc."
"Ngươi giám định nước có độc hay không làm cái quái gì, ta tuyệt đối không muốn uống nước chỗ này đâu." Tập Ít Kì mang vẻ mặt chán ghét nói.
"Đi múc nước." Thích Ngạo Sương lại như vậy ra lệnh.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tiểu thư trong Nhẫn Không Gian của người không phải chứa rất nhiều nước hay sao" Tập Ít Kì kêu lên cứ như oan uổng, uất ức lắm.
"Cái tên đần độn này! Làm cho giống một chút thôi, nếu như người kia nhìn thấy chúng ta đến đây, có lẽ sẽ sinh nghi." Phong Dật Hiên lấy hai tay ôm ở trước ngực vừa khinh bỉ vừa dạy dỗ tên đần độn kia.
( Hiểu ý đồng đội. 100 điểm cho đội Khắc Lôi Nhã và hai anh chàng nam sủng của chị. Mà cái kế sách này quá chu toàn.Thật khâm phục)
Tập Ít Kì buồn bực tiến lên, cởi xuống túi nước bên hông bắt đầu múc nước. Tập Ít Tư cũng tiến lên bắt đầu múc nước.
Thích Ngạo Sương đoán không sai, lão quái nhân bày trận quả thật chú ý tới điểm này. Hắn giờ phút này núp ở một tảng đá khổng lồ mát mẻ, thuận tiện nhìn một chút thủy tinh cầu trong tay. Khi thấy Thích Ngạo Sương và đám người vây ở này bên hồ nhỏ thì trong lòng căng thẳng. Thế nhưng khi thấy Lãnh Lăng Vân giám định nước hồ không có độc, mọi người bắt đầu múc nước thì lập tức yên lòng. Thu hồi thủy tinh cầu ngáp một cái lật người tiếp tục ngủ. Hãy nói đi, làm sao có thể có người đoán được trận pháp kia có điểm mấu chốt chính là ở đáy hồ. Đội trưởng cũng thật là đề cao bọn nhỏ quá rồi. Đám người kia mặc dù trong đó có người nghe nói diệt sạch 12 Đại Giáo Chủ của thần điện Quang Minh, nhưng là so với tổ chức của bọn họ thì, thần điện Quang Minh chả là cái thá gì cả. Một người trong tổ chức thôi có thể tự mình xóa sạch bọn thần điện.
Đêm phủ xuống, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm xuống nhanh chóng. Ánh trăng mông lung.
Trấn nhỏ, trên đường phố những người đi đường kia vẫn còn giữ vững động tác ban ngày đi tới đi lui.
Đoàn người của Thích Ngạo Sương, khoác áo choàng, hướng đến trung tâm trấn nhỏ.
Đi tới bên hồ, Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Tập Ít Kì, ra lệnh "Đi xuống đi."
"A! Không phải chứ, tại sao lại là ta!" Tập Ít Kì kêu rên.
"Bởi vì ngươi là người muốn rời khỏi đây nhất." Thích Ngạo Sương chỉ một câu nói đem lời kêu thán của Tập Ít Kì quăng trở về.
"Không có thiên lý, cái kia nơi đó lạnh băng, ngươi để cho thân thể pháp sư suy nhược này đi xuống, đây không phải là tội mưu sát sao?" Tập Ít Kì vẻ mặt đưa đám, di chuyển đến bên hồ.
"Nói nhiều!" Thích Ngạo Sương quát lạnh một tiếng, trong nháy mắt vung tay lên.
Ý thức Tập Ít Kì phản xạ ôm đầu ngồi xổm xuống, nhưng không có nghênh đón đau đớn như trong tưởng tượng, trên người lại truyền đến cảm giác ấm áp. Tập Ít Kì lúc này mới cúi đầu nhìn qua thân thể của mình, thân thể của mình chung quanh được bọc một tầng kết giới tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng.
"Nhanh một chút đi. Một hồi kết giới không còn nữa thì ngươi chờ đông cứng đi." Thích Ngạo Sương thúc giục.
"Ngàn lần dù chết cũng không chối từ, thưa tiểu thư, tâm địa của người thật lương thiện, tiểu thư đúng là đúng là người tốt." Tập Ít Kì đứng lên, không nói hai lời liền đi vào trong nước. ( ặc anh thật đáng thương)
Tập Ít Tư đứng ở bên bờ khẽ co quắp khóe miệng. Thật là tên này có tế bào não đơn thuần! Rõ ràng là làm nô bộc, nàng ta cho một cái kết giới cũng là bình thường, nhưng bây giờ hắn lại coi như là một cái ân huệ lớn lao.
Tập Ít Kì ở dưới nước, mừng rỡ phát hiện quả nhiên thân thể và nước tách rời ra, không thấm, kết giới còn tản ra một cảm giác ấm áp. Nghĩ tới cảnh cáo cuối cùng của Thích Ngạo Sương, Tập Ít Kì hiểu kết giới này thời gian có hạn, vì vậy vội vàng hướng chỗ sâu nhất mà lặn tới.
Nước hồ cũng không phải là rất sâu, lặn một hồi, Tập Ít Kì cũng cảm thấy suối nước dưới đất có vẻ hơi phun lực lên. Mà một vật hình tròn tròn gì đó cũng đập vào mắt hắn. Chậm rãi mà tới gần, Tập Ít Kì cảm thấy vật kia phát tán ma pháp ra ngoài. Chính là cái đồ này? Chính là cái gì đó trận nhãn?
Tập Ít Kì định đưa tay ra cầm lấy, chợt nhớ tới lời của Thích Ngạo Sương đã dặn dò, vì vậy lại rút tay trở về, vội vàng bơi lên, quyết định hay là bẩm báo Thích Ngạo Sương trước thì hơn.
Lên bờ, tất cả mọi người đang đợi,
"Như thế nào?" Thích Ngạo Sương tiến lên hỏi thăm.
"Có một vật tròn tròn gì đó, tản ra ma pháp. Ta không động vào nó." Tập Ít Kì trả lời.
" Ừ" Thích Ngạo Sương gật đầu"đúng là vật kia rồi."
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta làm thế nào đây?" Tập Ít Kì cúi đầu nhìn kết giới trên người mình từ từ biến mất, nháy mắt hỏi. Hắn thật sự là muốn nhanh chóng rời đi thôi.
"Ta đi xuống xem một chút. Các ngươi tại đây chờ." Thích Ngạo Sương dứt lời nhẹ nhàng trong nháy mắt, trên người cũng bao trùm một tầng thật mỏng kết giới màu vàng nhạt.
"Ta và nàng cùng đi." Phong Dật Hiên đi lên trước.
"Không." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu nói, "Mọi người cũng ở lại chỗ này. Các ngươi đều là Ma Pháp Sư, nếu như phía dưới làm trễ nãi lâu một chút, sức lực các ngươi không đủ."
Mọi người lúc này mới nhớ tới quả thật như thế, khi bọn hắn năm người chỉ có Thích Ngạo Sương là ma vũ song tu, là một Ma Pháp Sư, cũng là Chiến Sĩ.
"Nhưng.....!" Phong Dật hiên còn muốn nói điều gì, Thích Ngạo Sương giơ tay lên che miệng hắn.
"Ngươi đi xuống cũng không giúp được gì. Không bằng ở phía trên tiếp ứng. Mọi người biết trận nhãn là vật gì sao?" Thích Ngạo Sương một câu nói khiến Phong Dật Hiên không có lời nào để nói nữa.
"Không cần lo lắng, không có việc gì. Phá trận là cần một chút thời gian. Ở phía trên chờ ta là tốt rồi." Thích Ngạo Sương nói xong cũng xuống nước.
Phong Dật Hiên theo ở phía sau, đứng ở mép nước lo lắng nhìn dưới nước.
Thích Ngạo Sương lặn xuống dưới đi, càng ngày càng gần, trầm ngâm nhìn quả nhiên thấy được này sáng trong vòng tròn nhỏ. Lại gần, mới nhìn rõ, vật kia chỉ bằng lòng bài tay trẻ con, đặt ngang ở nơi đó chậm rãi xoay tròn. Ngay mặt của nó giống như gương trơn bóng, hình như là thủy tinh làm thành, mà phía sau là làm bằng đồng, phía trên có vẽ hoa văn thần bí. Tản ra một cỗ nhàn nhạt ma pháp.
Lấy? Nhưng phải lấy như thế nào?
Thích Ngạo Sương trầm tư, đưa tay ra chạm vào vòng tròn kia.
Thích Ngạo Sương tay mới vừa chạm tới vật kia thì cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi!
Hiện ra ở trước mắt Thích Ngạo Sương là một mảnh bờ cát rộng lớn, mênh mông. Biển rộng mà khô khốc, không có một giọt nước biển. Trên bờ biển rất nhiều màu sắc xinh đẹp.
Hưu!
Sau lưng tiếng động rất nhỏ khiến Thích Ngạo Sương cảnh giác, chợt quay đầu lại, lại thấy gương mặt giống mình như đúc.
Thích Ngạo Sương cảnh giác lui về phía sau hai bước.
Ảo giác sao?
Ngoài dự liệu của Thích Ngạo Sương chính là đối phương sắc mặt khẽ biến, lui về phía sau hai bước.
"Ngươi là ai?" Đối phương cau mày nhìn Thích Ngạo Sương hỏi. thanh âm đối phương cư nhiên chính là giống y hệt âm thanh của nàng.
Thích Ngạo Sương khẽ kinh hãi, đây chính là câu nàng muốn hỏi.
Thích Ngạo Sương trầm mặc nhìn người trước mắt diện mạo giống nàng như đúc. Cái này căn bản là mình, thần thái cũng là một, giống như mình đang soi gương vậy.
Mặt sắc của đối phương chợt trầm xuống, này lạnh lẽo vẻ mặt ở trong mắt Thích Ngạo Sương chính là rất quen thuộc. Đôi môi mỏng khinh thường phun ra hai chữ: "Ảo giác!"
Không đợi Thích Ngạo Sương ra tay, trong tay của đối phương đã xuất hiện một thanh Kim Sắc Hỏa Diễm khổng lồ! Kiếm khí bén nhọn khiến Thích Ngạo Sương lần nữa giật mình! Thích Ngạo Sương lắc mình tránh thoát, kiếm khí lướt qua nhau, một luồng ánh sáng chóe lên..
"Hừ!" Thấy Thích Ngạo Sương tránh thoát, đối phương cười lạnh một tiếng, lần nữa huy kiếm nhào tới.
"Ngươi là ai?" Thích Ngạo Sương nhanh nhẹn lui về phía sau, trầm giọng hỏi.
"Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã” Đối phương huy kiếm bén nhọn công kích tới, lạnh lùng nói, "Phải nhanh giải quyết xong áo giác này, bọn họ vẫn còn ở phía trên chờ ta."
Sau một khắc con ngươi của " Khắc Lôi Nhã" phóng đại, khóe miệng chảy ra vết máu đỏ thẫm, không thể tin nhìn trước mặt Thích Ngạo Sương vẫn sạch sẽ mà đứng ở đó. Mà thân thể của nàng, đã bị cự kiếm trong tay của Thích Ngạo Sương đâm xuyên. Máu theo thanh cự kiếm không ngừng nhỏ xuống.
"Tại sao?" Trợn to hai mắt "Khắc Lôi Nhã" hình như không hiểu tại sao mình bị giết trong nháy mắt như vậy. Rõ ràng là hoàn toàn dựa theo bản mẫu của nàng ta, vì sao còn bị giết nhẹ nhàng như thế.
"Thứ nhất, cái tên này Khắc Lôi Nhã này đã theo mẹ ta chết đi. Thứ hai, ngươi quá nhiều lời." Thích Ngạo Sương rút kiếm ra, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng.Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã...... Cái tên nàytrong ngày Khải Sắt Lâm chết đi liền theo đó biến mất. Cái bảo vật này có chức năng chính là như vậy sao? Bày trận phản xạ tất cả công kích, thời điểm khi có người chạm lấy nó thì nó sẽ khiến người đó tiến vào cái thế giới này, phỏng chế ra chính họ. Nhưng là, lần này, cái bảo vật này hình như không có nhìn thấu bản chất. Mình, đã không còn là Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã trước đây rồi.
(Quá nhọ cho cái bảo vật vì nó gặp phải chị Nhã)
Sau một khắc" Khắc Lôi Nhã" kia biến mất, vết máu trên đất biến mất, vết máu Thích Ngạo Sương chém cũng biến mất. Trước mắt biển rộng khô khốc trong nháy mắt tràn đầy nước biển. Từng đợt từng đợt sóng biển đang cọ rửa bãi biển.
Trên bờ biển, cô gái nhỏ chân trần một thân quần áo trắng, mặt phấn mài ngài, xông tới Thích Ngạo Sương cười rực rỡ một tiếng.
Thích Ngạo Sương còn chưa có lấy lại tinh thần, tất cả trước mắt nháy mắt biến mất. Biển rộng nước xanh, bãi biển năm màu sắc, tiểu cô nương cười rạng rỡ, trong nháy mắt này toàn bộ biến mất.
Đợi Thích Ngạo Sương lấy lại tinh thần, cúi đầu phát hiện tay mình đang nắm một cái vòng tròn nho nhỏ.
Ở bên hồ bốn người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Kết giới đang chậm rãi nhạt dần, tiếp biến mất.
Trận bị phá rồi!
Ở đó nơi quái nhân ngủ trên tảng đá khổng lồ, giờ phút này bỗng nhiên thức tỉnh, sắc mặt trắng bạch, hết trắng rồi lại đen!
Trận pháp bị phá rồi!
Hơn nữa bảo vật của mình nghiên mực Lưu Ly đổi chủ!!! ( lại lụm được bảo vật)
Trời đánh! nghiên mực Lưu Ly đổi chủ?! Có lầm hay không! mới vừa rồi đã đổi chủ! Bây giờ mình không mảy may cảm nhận được nghiên mực Lưu Ly tồn tại.
Là ai? Sẽ là ai? Lại có thể phá trận, hơn nữa để nghiên mực Lưu Ly của mình nhận chủ khác! Quái nhân chợt gãi gãi tóc của mình. Rất buồn bực ngửa mặt lên trời than, nhưng là lại sợ mấy người phá được trận pháp đó. Hắn tuyệt đối không phải là đối thủ nếu bọn họ liên thủ lại. Xem ra chính mình thật sự là đã xem thường bọn họ!
Quái nhân lần này hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi. Sớm biết liền ngoan ngoãn nghe đội trưởng lời nói, cmọi người cùng nhau hành động. Như vậy cũng không đến nỗi trộm gà không được còn mất nắm gạo. Hiện tại người không có giết chết, ngược lại còn mất đi bảo bối của chính mình.
Đáng chết!
Quái nhân trong lòng tức giận cực kỳ, nhưng vẫn là lý trí lập tức đứng dậy, theo phương hướng nào đó cấp tốc mà rời đi, cách xa trấn nhỏ. Hiện tại hắn muốn làm chính là lập tức cùng đám đội trưởng hợp lại, đem việc vừa xảy ra nói cho đội trưởng. Nhất định phải đoạt lại nghiên mực Lưu Ly!
Thích Ngạo Sương lúc này cũng lên bờ.
Mọi người vội vàng xông tới.
"Sương Sương, mới vừa rồi nàng đã xảy ra chuyện gì, ta cảm nhận thấy nàng vẫn không nhúc nhích, ta muốn xuống, lại sợ sẽ ảnh hưởng nàng." Phong Dật Hiên lo lắng hỏi ý tứ là hắn rất lo lắng, ở rất nhiều lần ngay tại thời khắc mấu chốt, nếu là có ảnh hưởng bên ngoài, thì tất cả sẽ thất bại trong gang tấc.
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, thấy kết giới đã biến mất, nhất thời hiểuvòng tròn này đích thị là trận nhãn, cũng chính là mấu chốt phá trận. Chỉ là, có người nào nói cho nàng biết hay không, một cỗ nhàn nhạt ma pháp cảm nhận giữa nàng và vật tròn tròn này là gì?vừa rồi có chuyện gì xảy ra?
"Trận nhãn là cái này." Thích Ngạo Sương lấy ra vòng tròn nhỏ" cái này gọi là nghiên mực Lưu Ly."
" nghiên mực Lưu Ly?" Mọi người cùng kêu lên nghi ngờ hỏi.
"Làm sao biết tên của nó?" Tập Ít Kì trừng to mắt mà nhìn nghiên mực Lưu Ly trong tay Thích Ngạo Sương, thật là một vật nhỏ xinh đẹp.
"Chính nàng nói cho ta biết."Thích Ngạo Sương đem Lưu Ly nghiên mực cất đi.
(Nói nhỏ các nàng. Cái con bé Lưu Ly đó đòi cưới Kim Liên nhà chị Nhã đó)
"Gạt người!" Tập Ít Kì nhảy lên tố cáo. Vật phẩm làm sao sẽ nói chuyện, rõ ràng cho thấy tiểu thư lại đang lừa gạt hắn.
"Đi trước hết làm thịt cái lão già bày trận." Phong Dật Hiên cắn răng nói.
"Đúng, đúng, trước hết làm thịt hắn, một hồichạy mất thì muốn làm thịt cũng không được." Tập Ít Kì cũng cắn răng nghiến lợi nói.
"Nên bỏ đi." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói, "Khi kết giới phá trong nháy mắt hắn cũng cảm thấy rồi".
Lòng của mọi người khẽ chìm, bọn họ hiểu, phía trước, sợ rằng có nguy hiểm lớn hơn nữa đang đợi bọn họ.
Mọi người trong lòng dâng lên một cỗ khí lạnh, nếu như không được? Một kích này của Phong Dật Hiên, ai có thể ngăn cản? thực lực của Phong Dật Hiên bây giờ có thể tự xưng là biến thái, nhưng nếu hắn toàn lực nhất kích, có lẽ chính hắn cũng ngăn cản không được, huống chi những người khác.
Phong Dật Hiên trừng mắt nhìn, thử dò xét tính huơ ra một kiếm đánh về phía kết giới. Lực lượng bắn ngược trở về khiến Phong Dật Hiên há to miệng, sức lực cùng tốc độ y đúc lúc hắn xuất ra. Phong Dật Hiên lập tức kết một tấm chắn Ma Pháp Thuẫn, chặn lại công kích kia. Trong lòng có chút mồ hôi lạnh, nếu một kiếm này mình dụng hết toàn lực mà không có phá được kết giới hậu quả sẽ là như thế nào đây?
"Vậy làm sao bây giờ?"Phong Dật Hiên thu kiếm trong tay về buồn bực hỏi. Nghĩ tới nếu như mình bị chính pháp thuật của mình đánh ngã, trong lòng liền dâng lên một cỗ cảm giác rất không thoải mái.
"Đúng vậy, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta bị giam ở đây?" khóe mắt Tập Ít Kì nghiêng nghiêng nhìn qua mấy xác chết bên cạnh hắn, sợ run cả người. Những người này rõ ràng đã chết rồi, vẫn còn giữ vững hành động khi còn sống, ở trên đường đi đi lại lại không có mục đích. Thật là quỷ dị tới cực điểm.
"Ha ha, chớ uổng phí tâm cơ rồi. Cái trận này, mặc kệ lực lượng của các ngươi dù cường đại thế nào cũng không thể phá được. Nghĩmuốn chết lập tức thì cứ công kích vào kết giới đi, hay muốn chết chậm một chút thì ngoan ngoãn đợi ở bên trong đi, ha ha ha ~ ~" ngoài trận truyền đến âm thanh tiếng cười lớn quỷ quái. Không cần phải nói cũng biết chính là cái lão quái nhân đã bẫy bọn họ. Tiếp thanh âm dần dần đi xa, hiển nhiên người nọ cho là trận pháp này của lão không có người nào có thể phá hủy, tìm nơi thoải mái để nghỉ ngơi. Quái nhân đơn giản nghĩ, chẳng cần hao tổn chút sức nào cả, có thể thong thả đợi nhặt xác của bọn hắn.
"Mẹ nó! Cái lão tiện nhân!" Tập Ít Kì tức giận mắng.
"Đi ra ngoài liền đem ngươi là thịt” Phong Dật Hiên cắn răng tức giận mắng.
Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói: "Ta chưa từng thấy qua trận pháp như vậy, cũng chưa từng nghe qua có hình dạng trận thế này. Tàng Thư Phòng của thần điện Quang Minh cũng chưa từng thấy ghi lại."
"Thôi đi, Tàng Thư Phòng của thần điện Quang Minh không có ghi lại không có nghĩa là không ai biết.!" Tập Ít Kì mặc dù biết Lãnh Lăng Vân đã cùng bọn họ chung một chiến tuyến, nhưng là vừa nghe đến mấy chữ thần điện Quang Minh này thì không thoải mái hừ lạnh ra tiếng.
"Ý của ngươi là ngươi biết?" một câu lạnh lùng củaThích Ngạo Sương lập tức khiến Tập Ít Kì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng vòng.
"Đi nghỉ một chút trước đã, đứng ở chỗ này cũng không phải là biện pháp." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói, "Đến lữ điếm ngồi thương lượng một chút."
Mọi người đồng ý, Tập Ít Tư đi ở phía trước, mang theo mọi người hướng lữ điếm đi tới. Tập Ít Kì ở phía sau không cam lòng, không ngừng thả ma pháp công kích nhỏ cố gắng phá kết giới, nhưng kết quả chẳng khác gì lúc nãy, vĩnh viễn nhẫn tâm như vậy đánh trở lại. Mặc dù Tập Ít Kì có chuẩn bị, vẫn bị trò đùa của mình làm cho đau kêu oái oái. Mấy người trước mặt hoàn toàn không thấy hắn, chỉ lo đi về phía trước.
Đi đến lữ điếm, trong đại sảnh không có khách, lão bản cứ lau đi lau lại một cái ly, không ngừng lau chùi, mà trong đại sảnh bên cạnh bàn, có một tiểu nhị đứng trước cái bàn dùng khăn không ngừng lau chùi cái bàn. Hai người động tác cứ như vậy lặp lại.
Tập Ít Kì nhìn trong nội tâm lại nao nao, ngồi ở bàn xa nhất, nuốt một ngụm nước bọt, tận lực không nhìn tới này hai xác chết này.
"Tiểu thư, ta ghét nơi này......" thanh âm Tập Ít Kì cũng kèm theo run rẩy.
"Hai người thấy thế nào?" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ trên đường, như cũ là người đi đường đi qua đi lại.
"Giải trừ trận pháp, hoặc mạnh mẽ phá trận, hoặc giết chết người bày trận." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói.
"Những cách này chẳng khác gì là một cách. Người bày trận đang bên ngoài, nếu muốn giết hắn, vẫn phải là đi ra ngoài. Tình trạng bây giờ là không ra được." Phong Dật Hiên có chút không vui nói.
"Vấn đề là, hắn làm như thế nào mà bày trận được? Cái trấn nhỏ này nói lớn không lớn, nhưng là nói nhỏ cũng không nhỏ. Từ đầu đến cuối, chúng ta liền nhìn thấy một mình hắn. Khi chúng ta đi vào không lâu trận pháp này liền lập tức khởi động." Thích Ngạo Sương khẽ cau mày trầm tư.
"Ban đầu sư phụ bày trận cũng phải cần hai chúng ta hiệp trợ, hoặc là những người khác hiệp trợ. Một mình hắn là không có biện pháp bố trí trận pháp quá lớn." Tập Ít Tư vuốt cằm của mình cũng suy tư, "Nhưng là trận pháp khổng lồ như thế, một người như thế nào làm được đây?"
"Chẳng lẽ đối phương phải có cái bảo vật gì?" Tập Ít Kì nháy mắt, ngồi trên băng ghế cái mông dịch sang bên Tập Ít Tư, hắn vừa nhìn thấy này động tác của hai cái xác trong lòng liền một hồi sợ hãi.
"Bảo vật?" Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Tập Ít Kì.
"Ta đoán." Tập Ít Kì nói đại.
Trong lòng của Thích Ngạo Sương chợt vừa lóe lên, hỏi: "Hai ngừoi còn nhớ rõ trận pháp kia làm sao khởi động không?"
"Hình như là trên đỉnh đầu sáng lên, sau đó liền khởi động." Phong Dật Hiên hồi tưởng.
"Phương hướng ở đâu?" Thích Ngạo Sương hỏi tới.
"Phương hướng? Hình như là từ một điểm tản ra bốn hướng." tu vi của Phong Dật Hiên không thể không khiến người ta sợ hãi than, trong nháy mắt đó chuyện thế nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng!
“Đi." Thích Ngạo Sương chợt đứng dậy.
"Đi đâu?" Mọi người hỏi.
"Đi đến trung tâm cái trấn này." trong nội tâm của Thích Ngạo Sương khẽ động. Người của thế giới này không biết, nhưng là nàng lại biết. Có một loại trận pháp, là cần có trận nhãn hỗ trợ. Nhưng nếu Phong Dật Hiên không có nhớ lầm, mà mình cũng không có đoán sai, cái này khổng lồ trận pháp là có trận nhãn, mà trận nhãn nhất định ở trung tâm của tiểu trấn này. Đó chính là mấu chốt để phá trận pháp!
"Trấn trung tâm ấy là hồ nhỏ, đáy hồ làmột suối nước ngầm dưới lòng đất." Tập Ít Tư ở phía sau bổ sung, trong lòng hắn cũng là nghi ngờ không hiểu, Thích Ngạo Sương rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Chỗ đó có thể có cái gì? Đều là nước mà.
"Cùng đi theo đi, lời lão bà đại nhân của ta là chân lý!" Phong Dật Hiên khó chịu liếc mắt nhìn. Tập Ít Tư im lặng, mắt trợn trắng theo sát ở phía sau.
Giờ phút này Thích Ngạo Sương không có tâm tình so đo cái này với Phong Dật Hiên, mà là cấp tốc hướng tới trung tâm trấn.
Trung tâm trấn quả nhiên là một mặt hồ bích lục nhỏ, bên hồ có loại thực vậy gì đó sinh trưởng mà mọi người chưa từng thấy qua, bộ dạng bừng bừng sức sống. Ở chung quanh hồ, cũng thấy từng dãy thềm đá, dễ dàng cho mọi người đi xuống múc nước.
"Cái này hồ, có vấn đề sao?" Tập Ít Tư cau mày nhìn cái hồ, không nhìn ra bất kỳ dị tượng a.
Thích Ngạo Sương cũng không nói chuyện, mà là ngồi xuống, nhắm mắt lại, trầm ngâm cảm giác tình huống dưới nước. Phong Dật Hiên thấy thế, cũng trầm ngâm cảm ứng.
Tập Ít Kì vừa muốn mở miệng hỏi bọn họ đang làm gì, lãnh Lăng Vân làm cá ngăn lại động tác, ý bảo hắn an tĩnh một chút. Tập Ít Kì lập tức im lặng.
Quả nhiên!
Thích Ngạo Sương khóe miệng nâng lên đường cong nhàn nhạt.
Đáy hồ này quả nhiên có vấn đề. Ở nơi rất sâu, lại có một cỗ nhàn nhạt ma pháp đang hoạt động. Hình như là có đồ vật gì đó thả ra ma pháp.
Thích Ngạo Sương thu hồi cảm giác của mình, mở mắt.
Phong Dật Hiên cũng mở mắt ra, không đợi thích Ngạo Sương nói chuyện, Phong Dật Hiên đã cau mày trầm giọng nói: "Này dưới nước có một đồ vật hình tròn đang tản ra một cỗ ma pháp, không biết là có cùng trận pháp này liên quan hay không."
Thích Ngạo Sương trong lòng giật mình, Phong Dật Hiên lại có thể dò xét đến cả hình dáng của vật này. Nàng không cách nào thấy rõ ràng hình dạng, chỉ có thể cảm thấy ma pháp đang động.
"Đúng là như vậy." Thích Ngạo Sương gật đầu.
"Hả? Không thể nào?" Tập ít thứ nhất mặt hoài nghi "cùng trận pháp này có liên quan thì chỉ có người bên ngoài thôi. Cùng bên trong có quan hệ gì?"
"Trận nhãn. Có lẽ, vật phía dưới kia chính là trận nhãn của trận pháp này." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói ra một câu nói như vậy.
"Trận nhãn? Thứ gì?" Tập Ít Kì hỏi ra, lúc này không phải mình hắn nghi ngờ, những người khác cũng mang khuôn mặt nghi ngờ.
“ Là đồ để chống đỡ một trận pháp cao cấp." Thích Ngạo Sương chỉ có thể giải thích như vậy.
Mọi người người hiểu người không.
"Tiểu thư, làm sao người biết?" Tập Ít Tư chợt khẽ cau mày hỏi câu.
Dứt lời, tất cả mọi người mang một loại ánh mắt phức tạp nhìn Thích Ngạo Sương.
"Muốn biết?" Thích Ngạo Sương mỉm cười như hoa. ( có mùi nguy hiểm)
"Không,giờ lại không muốn rồi." Tập Ít Tư chợt thấy lưng toát ra một hồi mồ hôi lạnh, hắn hiểu được, mỗi lần Thích Ngạo Sương vừa lộ ra nụ cười này thì tuyệt đối có người sẽ xui xẻo. Hắn dám dùng tính mạng của mình ra bảo đảm, câu nói tiếp theo của Thích Ngạo Sương tuyệt đối là ngươi chắc chắn muốn biết sao? Quá ác liệt rồi, rất rất rất ác liệt. Tốt nhất đừng hỏi, đợi thời điểm tiểu thư muốn nói liền nhất định sẽ nói ra.
"Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tập Ít Kì không chú ý Thích Ngạo Sương vì sao biết cái này, mà là như thế nào có thể mau rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
"Đợi đến buổi tối. Rồi đem cái vật kia vớt lên. Nếu ban ngày thì khi người bày trận nhìn thấy chúng ta xuống nước, biết phía dưới có đồ đã bị lộ nhất định hắn sẽ có biện pháp ngăn lại. Lúc tối đợi hắn buông lỏng cảnh giác là được." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời.
"Hiện tại, có lẽ hắn đang thông qua cái gì quan sát hành vi của chúng ta." Lãnh Lăng Vân tiến lên, trên tay phát ra bạch quang, sau đó quay đầu nói, "Không có độc."
"Ngươi giám định nước có độc hay không làm cái quái gì, ta tuyệt đối không muốn uống nước chỗ này đâu." Tập Ít Kì mang vẻ mặt chán ghét nói.
"Đi múc nước." Thích Ngạo Sương lại như vậy ra lệnh.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tiểu thư trong Nhẫn Không Gian của người không phải chứa rất nhiều nước hay sao" Tập Ít Kì kêu lên cứ như oan uổng, uất ức lắm.
"Cái tên đần độn này! Làm cho giống một chút thôi, nếu như người kia nhìn thấy chúng ta đến đây, có lẽ sẽ sinh nghi." Phong Dật Hiên lấy hai tay ôm ở trước ngực vừa khinh bỉ vừa dạy dỗ tên đần độn kia.
( Hiểu ý đồng đội. 100 điểm cho đội Khắc Lôi Nhã và hai anh chàng nam sủng của chị. Mà cái kế sách này quá chu toàn.Thật khâm phục)
Tập Ít Kì buồn bực tiến lên, cởi xuống túi nước bên hông bắt đầu múc nước. Tập Ít Tư cũng tiến lên bắt đầu múc nước.
Thích Ngạo Sương đoán không sai, lão quái nhân bày trận quả thật chú ý tới điểm này. Hắn giờ phút này núp ở một tảng đá khổng lồ mát mẻ, thuận tiện nhìn một chút thủy tinh cầu trong tay. Khi thấy Thích Ngạo Sương và đám người vây ở này bên hồ nhỏ thì trong lòng căng thẳng. Thế nhưng khi thấy Lãnh Lăng Vân giám định nước hồ không có độc, mọi người bắt đầu múc nước thì lập tức yên lòng. Thu hồi thủy tinh cầu ngáp một cái lật người tiếp tục ngủ. Hãy nói đi, làm sao có thể có người đoán được trận pháp kia có điểm mấu chốt chính là ở đáy hồ. Đội trưởng cũng thật là đề cao bọn nhỏ quá rồi. Đám người kia mặc dù trong đó có người nghe nói diệt sạch 12 Đại Giáo Chủ của thần điện Quang Minh, nhưng là so với tổ chức của bọn họ thì, thần điện Quang Minh chả là cái thá gì cả. Một người trong tổ chức thôi có thể tự mình xóa sạch bọn thần điện.
Đêm phủ xuống, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm xuống nhanh chóng. Ánh trăng mông lung.
Trấn nhỏ, trên đường phố những người đi đường kia vẫn còn giữ vững động tác ban ngày đi tới đi lui.
Đoàn người của Thích Ngạo Sương, khoác áo choàng, hướng đến trung tâm trấn nhỏ.
Đi tới bên hồ, Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Tập Ít Kì, ra lệnh "Đi xuống đi."
"A! Không phải chứ, tại sao lại là ta!" Tập Ít Kì kêu rên.
"Bởi vì ngươi là người muốn rời khỏi đây nhất." Thích Ngạo Sương chỉ một câu nói đem lời kêu thán của Tập Ít Kì quăng trở về.
"Không có thiên lý, cái kia nơi đó lạnh băng, ngươi để cho thân thể pháp sư suy nhược này đi xuống, đây không phải là tội mưu sát sao?" Tập Ít Kì vẻ mặt đưa đám, di chuyển đến bên hồ.
"Nói nhiều!" Thích Ngạo Sương quát lạnh một tiếng, trong nháy mắt vung tay lên.
Ý thức Tập Ít Kì phản xạ ôm đầu ngồi xổm xuống, nhưng không có nghênh đón đau đớn như trong tưởng tượng, trên người lại truyền đến cảm giác ấm áp. Tập Ít Kì lúc này mới cúi đầu nhìn qua thân thể của mình, thân thể của mình chung quanh được bọc một tầng kết giới tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng.
"Nhanh một chút đi. Một hồi kết giới không còn nữa thì ngươi chờ đông cứng đi." Thích Ngạo Sương thúc giục.
"Ngàn lần dù chết cũng không chối từ, thưa tiểu thư, tâm địa của người thật lương thiện, tiểu thư đúng là đúng là người tốt." Tập Ít Kì đứng lên, không nói hai lời liền đi vào trong nước. ( ặc anh thật đáng thương)
Tập Ít Tư đứng ở bên bờ khẽ co quắp khóe miệng. Thật là tên này có tế bào não đơn thuần! Rõ ràng là làm nô bộc, nàng ta cho một cái kết giới cũng là bình thường, nhưng bây giờ hắn lại coi như là một cái ân huệ lớn lao.
Tập Ít Kì ở dưới nước, mừng rỡ phát hiện quả nhiên thân thể và nước tách rời ra, không thấm, kết giới còn tản ra một cảm giác ấm áp. Nghĩ tới cảnh cáo cuối cùng của Thích Ngạo Sương, Tập Ít Kì hiểu kết giới này thời gian có hạn, vì vậy vội vàng hướng chỗ sâu nhất mà lặn tới.
Nước hồ cũng không phải là rất sâu, lặn một hồi, Tập Ít Kì cũng cảm thấy suối nước dưới đất có vẻ hơi phun lực lên. Mà một vật hình tròn tròn gì đó cũng đập vào mắt hắn. Chậm rãi mà tới gần, Tập Ít Kì cảm thấy vật kia phát tán ma pháp ra ngoài. Chính là cái đồ này? Chính là cái gì đó trận nhãn?
Tập Ít Kì định đưa tay ra cầm lấy, chợt nhớ tới lời của Thích Ngạo Sương đã dặn dò, vì vậy lại rút tay trở về, vội vàng bơi lên, quyết định hay là bẩm báo Thích Ngạo Sương trước thì hơn.
Lên bờ, tất cả mọi người đang đợi,
"Như thế nào?" Thích Ngạo Sương tiến lên hỏi thăm.
"Có một vật tròn tròn gì đó, tản ra ma pháp. Ta không động vào nó." Tập Ít Kì trả lời.
" Ừ" Thích Ngạo Sương gật đầu"đúng là vật kia rồi."
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta làm thế nào đây?" Tập Ít Kì cúi đầu nhìn kết giới trên người mình từ từ biến mất, nháy mắt hỏi. Hắn thật sự là muốn nhanh chóng rời đi thôi.
"Ta đi xuống xem một chút. Các ngươi tại đây chờ." Thích Ngạo Sương dứt lời nhẹ nhàng trong nháy mắt, trên người cũng bao trùm một tầng thật mỏng kết giới màu vàng nhạt.
"Ta và nàng cùng đi." Phong Dật Hiên đi lên trước.
"Không." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu nói, "Mọi người cũng ở lại chỗ này. Các ngươi đều là Ma Pháp Sư, nếu như phía dưới làm trễ nãi lâu một chút, sức lực các ngươi không đủ."
Mọi người lúc này mới nhớ tới quả thật như thế, khi bọn hắn năm người chỉ có Thích Ngạo Sương là ma vũ song tu, là một Ma Pháp Sư, cũng là Chiến Sĩ.
"Nhưng.....!" Phong Dật hiên còn muốn nói điều gì, Thích Ngạo Sương giơ tay lên che miệng hắn.
"Ngươi đi xuống cũng không giúp được gì. Không bằng ở phía trên tiếp ứng. Mọi người biết trận nhãn là vật gì sao?" Thích Ngạo Sương một câu nói khiến Phong Dật Hiên không có lời nào để nói nữa.
"Không cần lo lắng, không có việc gì. Phá trận là cần một chút thời gian. Ở phía trên chờ ta là tốt rồi." Thích Ngạo Sương nói xong cũng xuống nước.
Phong Dật Hiên theo ở phía sau, đứng ở mép nước lo lắng nhìn dưới nước.
Thích Ngạo Sương lặn xuống dưới đi, càng ngày càng gần, trầm ngâm nhìn quả nhiên thấy được này sáng trong vòng tròn nhỏ. Lại gần, mới nhìn rõ, vật kia chỉ bằng lòng bài tay trẻ con, đặt ngang ở nơi đó chậm rãi xoay tròn. Ngay mặt của nó giống như gương trơn bóng, hình như là thủy tinh làm thành, mà phía sau là làm bằng đồng, phía trên có vẽ hoa văn thần bí. Tản ra một cỗ nhàn nhạt ma pháp.
Lấy? Nhưng phải lấy như thế nào?
Thích Ngạo Sương trầm tư, đưa tay ra chạm vào vòng tròn kia.
Thích Ngạo Sương tay mới vừa chạm tới vật kia thì cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi!
Hiện ra ở trước mắt Thích Ngạo Sương là một mảnh bờ cát rộng lớn, mênh mông. Biển rộng mà khô khốc, không có một giọt nước biển. Trên bờ biển rất nhiều màu sắc xinh đẹp.
Hưu!
Sau lưng tiếng động rất nhỏ khiến Thích Ngạo Sương cảnh giác, chợt quay đầu lại, lại thấy gương mặt giống mình như đúc.
Thích Ngạo Sương cảnh giác lui về phía sau hai bước.
Ảo giác sao?
Ngoài dự liệu của Thích Ngạo Sương chính là đối phương sắc mặt khẽ biến, lui về phía sau hai bước.
"Ngươi là ai?" Đối phương cau mày nhìn Thích Ngạo Sương hỏi. thanh âm đối phương cư nhiên chính là giống y hệt âm thanh của nàng.
Thích Ngạo Sương khẽ kinh hãi, đây chính là câu nàng muốn hỏi.
Thích Ngạo Sương trầm mặc nhìn người trước mắt diện mạo giống nàng như đúc. Cái này căn bản là mình, thần thái cũng là một, giống như mình đang soi gương vậy.
Mặt sắc của đối phương chợt trầm xuống, này lạnh lẽo vẻ mặt ở trong mắt Thích Ngạo Sương chính là rất quen thuộc. Đôi môi mỏng khinh thường phun ra hai chữ: "Ảo giác!"
Không đợi Thích Ngạo Sương ra tay, trong tay của đối phương đã xuất hiện một thanh Kim Sắc Hỏa Diễm khổng lồ! Kiếm khí bén nhọn khiến Thích Ngạo Sương lần nữa giật mình! Thích Ngạo Sương lắc mình tránh thoát, kiếm khí lướt qua nhau, một luồng ánh sáng chóe lên..
"Hừ!" Thấy Thích Ngạo Sương tránh thoát, đối phương cười lạnh một tiếng, lần nữa huy kiếm nhào tới.
"Ngươi là ai?" Thích Ngạo Sương nhanh nhẹn lui về phía sau, trầm giọng hỏi.
"Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã” Đối phương huy kiếm bén nhọn công kích tới, lạnh lùng nói, "Phải nhanh giải quyết xong áo giác này, bọn họ vẫn còn ở phía trên chờ ta."
Sau một khắc con ngươi của " Khắc Lôi Nhã" phóng đại, khóe miệng chảy ra vết máu đỏ thẫm, không thể tin nhìn trước mặt Thích Ngạo Sương vẫn sạch sẽ mà đứng ở đó. Mà thân thể của nàng, đã bị cự kiếm trong tay của Thích Ngạo Sương đâm xuyên. Máu theo thanh cự kiếm không ngừng nhỏ xuống.
"Tại sao?" Trợn to hai mắt "Khắc Lôi Nhã" hình như không hiểu tại sao mình bị giết trong nháy mắt như vậy. Rõ ràng là hoàn toàn dựa theo bản mẫu của nàng ta, vì sao còn bị giết nhẹ nhàng như thế.
"Thứ nhất, cái tên này Khắc Lôi Nhã này đã theo mẹ ta chết đi. Thứ hai, ngươi quá nhiều lời." Thích Ngạo Sương rút kiếm ra, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng.Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã...... Cái tên nàytrong ngày Khải Sắt Lâm chết đi liền theo đó biến mất. Cái bảo vật này có chức năng chính là như vậy sao? Bày trận phản xạ tất cả công kích, thời điểm khi có người chạm lấy nó thì nó sẽ khiến người đó tiến vào cái thế giới này, phỏng chế ra chính họ. Nhưng là, lần này, cái bảo vật này hình như không có nhìn thấu bản chất. Mình, đã không còn là Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã trước đây rồi.
(Quá nhọ cho cái bảo vật vì nó gặp phải chị Nhã)
Sau một khắc" Khắc Lôi Nhã" kia biến mất, vết máu trên đất biến mất, vết máu Thích Ngạo Sương chém cũng biến mất. Trước mắt biển rộng khô khốc trong nháy mắt tràn đầy nước biển. Từng đợt từng đợt sóng biển đang cọ rửa bãi biển.
Trên bờ biển, cô gái nhỏ chân trần một thân quần áo trắng, mặt phấn mài ngài, xông tới Thích Ngạo Sương cười rực rỡ một tiếng.
Thích Ngạo Sương còn chưa có lấy lại tinh thần, tất cả trước mắt nháy mắt biến mất. Biển rộng nước xanh, bãi biển năm màu sắc, tiểu cô nương cười rạng rỡ, trong nháy mắt này toàn bộ biến mất.
Đợi Thích Ngạo Sương lấy lại tinh thần, cúi đầu phát hiện tay mình đang nắm một cái vòng tròn nho nhỏ.
Ở bên hồ bốn người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Kết giới đang chậm rãi nhạt dần, tiếp biến mất.
Trận bị phá rồi!
Ở đó nơi quái nhân ngủ trên tảng đá khổng lồ, giờ phút này bỗng nhiên thức tỉnh, sắc mặt trắng bạch, hết trắng rồi lại đen!
Trận pháp bị phá rồi!
Hơn nữa bảo vật của mình nghiên mực Lưu Ly đổi chủ!!! ( lại lụm được bảo vật)
Trời đánh! nghiên mực Lưu Ly đổi chủ?! Có lầm hay không! mới vừa rồi đã đổi chủ! Bây giờ mình không mảy may cảm nhận được nghiên mực Lưu Ly tồn tại.
Là ai? Sẽ là ai? Lại có thể phá trận, hơn nữa để nghiên mực Lưu Ly của mình nhận chủ khác! Quái nhân chợt gãi gãi tóc của mình. Rất buồn bực ngửa mặt lên trời than, nhưng là lại sợ mấy người phá được trận pháp đó. Hắn tuyệt đối không phải là đối thủ nếu bọn họ liên thủ lại. Xem ra chính mình thật sự là đã xem thường bọn họ!
Quái nhân lần này hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi. Sớm biết liền ngoan ngoãn nghe đội trưởng lời nói, cmọi người cùng nhau hành động. Như vậy cũng không đến nỗi trộm gà không được còn mất nắm gạo. Hiện tại người không có giết chết, ngược lại còn mất đi bảo bối của chính mình.
Đáng chết!
Quái nhân trong lòng tức giận cực kỳ, nhưng vẫn là lý trí lập tức đứng dậy, theo phương hướng nào đó cấp tốc mà rời đi, cách xa trấn nhỏ. Hiện tại hắn muốn làm chính là lập tức cùng đám đội trưởng hợp lại, đem việc vừa xảy ra nói cho đội trưởng. Nhất định phải đoạt lại nghiên mực Lưu Ly!
Thích Ngạo Sương lúc này cũng lên bờ.
Mọi người vội vàng xông tới.
"Sương Sương, mới vừa rồi nàng đã xảy ra chuyện gì, ta cảm nhận thấy nàng vẫn không nhúc nhích, ta muốn xuống, lại sợ sẽ ảnh hưởng nàng." Phong Dật Hiên lo lắng hỏi ý tứ là hắn rất lo lắng, ở rất nhiều lần ngay tại thời khắc mấu chốt, nếu là có ảnh hưởng bên ngoài, thì tất cả sẽ thất bại trong gang tấc.
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, thấy kết giới đã biến mất, nhất thời hiểuvòng tròn này đích thị là trận nhãn, cũng chính là mấu chốt phá trận. Chỉ là, có người nào nói cho nàng biết hay không, một cỗ nhàn nhạt ma pháp cảm nhận giữa nàng và vật tròn tròn này là gì?vừa rồi có chuyện gì xảy ra?
"Trận nhãn là cái này." Thích Ngạo Sương lấy ra vòng tròn nhỏ" cái này gọi là nghiên mực Lưu Ly."
" nghiên mực Lưu Ly?" Mọi người cùng kêu lên nghi ngờ hỏi.
"Làm sao biết tên của nó?" Tập Ít Kì trừng to mắt mà nhìn nghiên mực Lưu Ly trong tay Thích Ngạo Sương, thật là một vật nhỏ xinh đẹp.
"Chính nàng nói cho ta biết."Thích Ngạo Sương đem Lưu Ly nghiên mực cất đi.
(Nói nhỏ các nàng. Cái con bé Lưu Ly đó đòi cưới Kim Liên nhà chị Nhã đó)
"Gạt người!" Tập Ít Kì nhảy lên tố cáo. Vật phẩm làm sao sẽ nói chuyện, rõ ràng cho thấy tiểu thư lại đang lừa gạt hắn.
"Đi trước hết làm thịt cái lão già bày trận." Phong Dật Hiên cắn răng nói.
"Đúng, đúng, trước hết làm thịt hắn, một hồichạy mất thì muốn làm thịt cũng không được." Tập Ít Kì cũng cắn răng nghiến lợi nói.
"Nên bỏ đi." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói, "Khi kết giới phá trong nháy mắt hắn cũng cảm thấy rồi".
Lòng của mọi người khẽ chìm, bọn họ hiểu, phía trước, sợ rằng có nguy hiểm lớn hơn nữa đang đợi bọn họ.
Bình luận facebook