• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tài Năng Tuyệt Sắc (2 Viewers)

  • Chương 146

Người đứng ngoài cửa khiến Thích Ngạo Sương giật mình như không tồn tại.


Gương mặt tuấn mỹ, trong đôi mắt hoa đào tà mị là nụ cười, lắc nhẹ hoa hồng trên tay. Phục sức sang trọng, tóc dài uốn cong, sau lưng là một bó hoa hồng to, càng thêm nổi bật dung nhan tuấn mỹ của hắn. Trừ Vạn Phong Lưu ra thì có thể là ai nữa?


Thích Ngạo Sương nhìn người trước cửa đang mỉm cười bước tới, khẽ cau mày. Là Vạn Phong Lưu phái người công kích bọn họ? Vì sao? Để thử dò xét? Thử dò xét mình hay Tạp Mễ Nhĩ? Có điều, có lẽ phần sau đúng hơn.


“Chào buổi sáng, Vạn thành chủ.” Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã mỉm cười chào hỏi nhưng không có ý đứng dậy. Đáy mắt hắn không chút gợn sóng. Hiển nhiên Tạp Mễ Nhĩ đã sớm biết người tới là Vạn Phong Lưu. Thái độ của Tạp Mễ Nhĩ càng khiến Thích Ngạo Sương thêm khẳng định suy đoán của mình. Rõ ràng Vạn Phong Lưu tới vì Tạp Mễ Nhĩ.


Vạn Phong Lưu không để ý mà cười híp mắt, đi vào rồi ngồi xuống. Trong lúc đó, cửa phòng đóng lại, Vạn Phong Lưu vung tay lên, tạo thành một cái kết giới. Bên trong hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.


“Chào buổi sáng, hai vị. Bữa ăn sáng ở đây có hợp khẩu vị không?” Vạn Phong Lưu cười híp mắt, tùy ý hỏi.


“Cũng không tệ lắm.” Tạp Mễ Nhĩ cười meo meo, đáp.


Có cảm giác như hai con hồ ly đang pha trò. Một người là hồ ly vạn năm, một người là tiểu hồ ly mới tu thành tinh.


Thích Ngạo Sương lạnh mắt nhìn Vạn Phong Lưu. Nàng nhớ Lãnh Lăng Vân từng nhắc người này không đơn giản!


“A, tiểu thư Ngạo Sương, đầu nàng xảy ra chuyện gì vậy? Sao trên người nàng lại có yêu khí?” Vạn Phong Lưu kinh ngạc mà nhìn cái tai lớn đang khẽ động đậy của Thích Ngạo Sương, ngạc nhiên mà hỏi.


“Hình như trí nhớ của người có vấn đề?” Thích Ngạo Sương cũng mỉm cười, hỏi ngược lại. Nếu những Yêu tộc vừa rồi là do Vạn Phong Lưu phái tới để dò xét họ thì sao lại không báo cáo chuyện này cho hắn chứ?


“Tiểu thư Ngạo Sương nói gì vậy?” Vạn Phong Lưu giả bộ ngu, mỉm cười hỏi.


“Xem ra quả thật Vạn thành chủ nghe không hiểu chúng tôi nói gì. Có lẽ chúng ta hiểu lầm rồi.” Tạp Mễ Nhĩ cười nhạt, nói chen vào, “Nếu sáng sớm mà Vạn thành chủ đã tới đây chỉ để hỏi bữa ăn sáng có hợp khẩu vị của chúng ta hay không thì thật đúng là phí tâm. Bây giờ đã biết đáp án, chúng ta liền xin lỗi vì không thể tiếp được nữa. Ta còn muốn đi dạo một lúc với thê tử Ngạo Sương của ta.”


Dứt lời, Tạp Mễ Nhĩ đứng dậy, Thích Ngạo Sương cũng không tỏ thái độ gì, đứng lên theo.


Vạn Phong Lưu vẫn híp đôi mắt hoa đào, lúc này mới không còn sự tự nhiên thoải mái như vừa nãy mà một tia thâm trầm lóe lên trong mắt, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn gì?”


Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Ta không biết Vạn thành chủ đang nói gì.”


“Chúng ta giao dịch đi. Ngươi là người thông minh, ta không cần vòng vo,” Vạn Phong Lưu từ từ đứng lên, xoay người, nhìn Tạp Mễ Nhĩ, trầm giọng nói.


“Ngươi muốn giao dịch với ta?” trong đôi mắt Tạp Mễ Nhĩ lộ ra tia ý cười nhàn nhạt.


“Dù là ai cũng có giá của mình. Không ai có thể là ngoại lệ. Ngươi muốn gì?” Vạn Phong Lưu khẽ híp mắt, trầm giọng hỏi.


“Vạn thành chủ muốn ta làm gì đây?” Tạp Mễ Nhĩ không đáp mà hỏi ngược lại.


“Tham gia thi đấu.” Vạn Phong Lưu lạnh giọng nói.


“Ha ha…” Tạp Mễ Nhĩ cười nhẹ, “Không cần ngươi nói chúng ta cũng sẽ đi.” Chuyện chơi vui như thế sao bỏ qua được.


Vạn Phong Lưu khẽ cau mày, định nói gì đó nhưng Tạp Mễ Nhĩ đã nâng nhẹ tay lên, ngăn lại lời hắn định nói, nhàn nhạt nói một câu, chỉ một câu: “Vạn thành chủ, thế giới này ai cũng có giá của mình nhưng chỉ có ta là không có. Cho nên, đừng nói nhảm nữa.”


Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Phong Lưu co lại, há miệng định nói gì đó nhưng một luồng áp lực vô hình đã đánh tới. Luồng áp lực này trực tiếp đánh vào người hắn, khiến hạch sinh mạng của hắn như vỡ vụn. Vạn Phong Lưu dùng hết sức mạnh thoàn thân mới ổn định được hạch sinh mệnh đang rung động của mình, nhịn lại xúc động muốn phun máu. Đáy mắt Vạn Phong Lưu hiện lên sự kinh ngạc. Rốt cuộc hắn đã hiểu ra rằng nam tử tuấn mỹ trước mắt này hắn không thể khống chế được. Một chút sức mạnh vừa nãy chỉ sợ là phần nổi của tảng băng chìm. Bây giờ rốt cuộc Vạn Phong Lưu đã tin người trước mặt này thật không thể có giá thích hợp.


Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Nhân vật như thế này tới Yêu giới làm gì?


Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ ra khỏi khách điếm, bước từ từ trên đường. Thích Ngạo Sương nhẹ giọng hỏi: “Vạn Phong Lưu tìm thầy để làm gì? Con quên không hỏi sao thầy lại biết Vạn Phong Lưu. Lãnh Lăng Vân từng dặn con phải cẩn thận với người này, rằng hắn không đơn giản.”


“Ha ha, tiểu Ngạo Sương.” Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, nhìn cái tai xù đáng yêu trên đầu nàng, lại đố kỵ mà vươn tay ra sờ. Mặt Thích Ngạo Sương lộ vẻ không vui, hắn mới thu tay lại, nói tiếp, “Con nói không sai. Người này không an phận như vẻ bề ngoài.”


“Hắn muốn làm gì?” Thích Ngạo Sương cau mày, hỏi.


“Con đoán đi.” Tạp Mễ Nhĩ tự nhiên thoải mái hỏi, khóe mắt lại liếc nhìn về một lầu các trên đường. Một người đang đứng sau tấm rèm dày cộm trên lầu, vẫn nhìn theo bọn họ không rời.


“Chẳng lẽ Vạn Phong Lưu muốn làm Đại Yêu Vương?” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, suy nghĩ, kết nối các dấu hiệu lại với nhau, cho ra kết luận này.


“Có lẽ vậy…! Ha ha.” Tạp Mễ Nhĩ đáp trả một cách tùy ý.


Thích Ngạo Sương từ từ nói: “Hắn biết thực lực của thầy rất mạnh, muốn thầy tham gia đại hội tỷ võ, thu hút ánh mắt của mọi người. Hắn thấy được thầy không có hứng thú với vị trí Đại Yêu Vương nên muốn mượn tay thầy diệt trừ những đối thủ cạnh tranh có thực lực mạnh. Cuối cùng thì thua bởi hắn?” Thích Ngạo Sương hơi buồn cười trong lòng. Chủ ý của Vạn Phong Lưu không tệ. Sự sáng suốt của hắn cũng không tồi, có thể nhìn ra Tạp Mễ Nhĩ không hề hứng thú với vị trí Đại Yêu Vương, cũng kiên trì cho rằng ai cũng có cái giá của mình. Nếu chuyện này xảy ra với người khác thì có lẽ Vạn Phong Lưu đã thành công. Dù sao hắn có thể đoạt được vị trí như vậy ở Yêu giới nhất định là có nguyên nhân. Mà hắn cũng có thứ khiến người ta động lòng. Nhưng thật đáng tiếc, người hắn coi trọng lại là Tạp Mễ Nhĩ.


Tạp Mễ Nhĩ…Tạp Mễ Nhĩ như thế, ai cũng không nhìn thấu hắn, kể cả mình. Thích Ngạo sương quay sang nhìn Tạp Mễ Nhĩ mặt mày dịu dàng, luôn mỉm cười. Người này dù đang cười nhưng cũng không vui vẻ. Điều này cho thấy đó là thói quen của hắn hoặc là hắn dùng nó để che giấu. Người như vậy, rốt cuộc là muốn gì?


Hay là…Căn bản hắn chẳng cần gì cả?


“Tiểu Ngạo Sương, còn vài ngày nữa là tới đại hội tỷ võ, con cũng chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ tham gia đại hội này.” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt, nói.


“Vâng.” Thích Ngạo Sương đồng ý rất dứt khoát. Mục đích tới đây của nàng đã rất rõ ràng, giữ được Nhân giới bằng tất cả mọi biện pháp.


Nhân giới có người mà mình nhớ thương, có người mà mình quan tâm.


Phải về, nhất định phải trở về…


Bóng lưng của Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ dần đi xa, biến mất ở ngã tư đường.


Sau tấm rèm dày cộm nặng nề là một đôi mắt đen nhánh đầy vẻ không muốn, ánh mắt vẫn còn dừng lại nơi bóng lưng Thích Ngạo Sương biến mất.


Người đứng sau rèm cửa không phải ai khác, chính là Phong Dật Hiên.


“Người đã đi rồi, còn nhìn theo làm cái lông gì.” Một giọng nói khó chịu truyền tới từ sau lưng Phong Dật Hiên. Người nói chính là Thiếu chủ. Thiếu chủ ngậm trái cây trong miệng, “phì” một tiếng, phun hạt ra.


Phong Dật Hiên không xoay người mà nói thản nhiên: “Nữ hài tử đừng nói chuyện thô lỗ như thế.”


“Lão tử thích nói thế thì sao nào?” Thiếu chủ cắn trái cây trong tay răng rắc như đang trút giận, một ngọn lửa vô danh bừng lên trong mắt.


Phong Dật Hiên từ từ xoay người, lạnh mắt nhìn Thiếu chủ, không nói câu nào.


Thiếu chủ chống lại ánh mắt của Phong Dật Hiên rồi chột dạ nhìn đi chỗ khác. Động tác cắn trái cây chậm lại rồi quay mặt một cách mất tự nhiên.


Phong Dật Hiên vẫn không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn Thiếu chủ.


“Chao ôi, ta sai rồi được chưa.” Thiếu chủ bĩu môi, nói yếu ớt, đổi xưng hô lão tử thành ta. Nhưng trong lòng thì thầm nói, cùng lắm sau này không nói lão tử trước mặt ngươi là được.


Phong Dật Hiên thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa, khi lướt qua người Thiếu chủ thì một câu nói lạnh lẽo bay vào tai Thiếu chủ: “Nhớ, đừng tổn thương nàng. Ngươi nên hiểu rõ tính tình của ta.”


Phong Dật Hiên dứt lời, đầu không quay lại, rời đi.


“Cái gì? Cái gì chứ?” Thiếu chủ như bị lửa thiêu mông, bắn lên, “Ta đâu có. Ta không làm gì cả. Ngươi hung dữ thế với ta làm gì?”


“Ngươi nên cảm thấy may mắn rằng đêm hôm đó người ra tay ngăn cản ngươi là hắn.” giọng nói lạnh lẽo trống rỗng của Phong Dật Hiên bay tới, người đã không thấy. Có điều hơi thở nguy hiểm trong giọng nói này khiến lòng người rung động rất rõ ràng.


Một mình Thiếu chủ ngơ ngác đứng trong phòng, cắn mạnh môi mình. Lời của Phong Dật Hiên rất rõ, tính của Phong Dật Hiên nàng càng rõ hơn. Giờ khắc này, lòng Thiếu chủ càng thêm sợ. Nói vậy là đêm hôm đó hắn không đi xa. Hắn thấy tất cả, thấy mình uy hiếp nàng, cũng thấy mình thiếu chút nữa thì ra tay với nàng.


Thiếu chủ rùng mình một cái. Đúng vậy, thật may là đêm hôm đó Yêu tộc đó đã ra tay ngăn cản mình. Bởi vì nếu là Phong Dật Hiên ra tay thì cũng không chỉ là một câu cảnh cáo. Mà quan hệ của mình và Phong Dật Hiên cũng sẽ…


A ---!!! Thiếu chủ giựt tóc của mình, buồn bực đến mức muốn ngửa mặt lên trời kêu to.


Đồ chơi nhỏ khốn kiếp, dám khiến người ta phiền lòng như vậy! Sớm biết nàng có thể ảnh hưởng tới hắn như thế thì đã chưng nàng ở cái nơi tồi tàn đó rồi.


Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.


A a a a a! Thật đáng ghét, thật phiền não, thật buồn bực…


Thiếu chủ khó chịu trợn trắng mắt. Nếu hành động đêm đó của mình đã bị hắn nhìn thấy rồi thì không còn cách nào nữa.


Chỉ có thể làm như vậy…


Thiếu chủ thở dài trong lòng, sau đó vô cùng ấm ức mà đi ra cửa.


Canh thứ hai


Chỉ còn vài ngày nữa là tới đại hội tỷ võ. Chuyện ghi danh Tạp Mễ Nhĩ đã làm xong. Để dự thi rất đơn giản, nộp một kim tệ, cầm một cái thẻ rồi tới lúc vào trường đấu thì nghe theo sự sắp xếp là được.


Buổi tối hôm trước khi bắt đầu đại hội tỷ võ, Thích Ngạo Sương nghênh đón một người quen đã lâu không gặp.


Chính là lão đầu quái dị Tư Không Lâm. Có lẽ phải gọi là sư phụ trên danh nghĩa của nàng.


Lão đầu với diện mạo không thể nói là đẹp cứ như thế mà xuất hiện từ hư không trên đầu giường Thích Ngạo Sương, lẳng lặng đứng đó. Khi đó, bên cạnh ông là một mỹ nữ siêu cấp mặc quần áo màu vàng.


Vốn Thích Ngạo Sương đang ngủ say thì cảm thấy có tia khác thường, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt không có biểu tình gì của Tư Không Lâm đang đứng trên không trên đầu nàng, chân còn xếp bằng nữa. Tình huống như vậy thật rất quái lạ.


Thích Ngạo Sương mở lớn mắt nhìn lão đầu đang lơ lửng trên đầu mình, mắng thầm trong lòng. Quá vô sỉ, trong lúc người khác đang ngủ mà xuất hiện đường hoàng như vậy, không ngại ngần gì cả. Dù gì mình cũng là nữ nhân mà.


“Được lắm. Ta nhận con là đồ đệ của ta!” dường như Tư Không Lâm nói ra những từ này từ lỗ mũi.


“À.” Thích Ngạo Sương liếc nhìn lão đầu đang lơ lửng trên đầu mình, cũng hừ một tiếng từ lỗ mũi.


“Ngươi phải cực kỳ cảm động, nước mắt đầm đìa nói rằng bái kiến sư phụ chứ.” Tư Không Lâm âm trầm nói.


“A, sư phụ ơi, hu hu hu hu.” Thích Ngạo Sương phối hợp, gào mấy tiếng nhưng không ngồi dậy. Bây giờ nàng đang mặc một cái váy ngủ mỏng, dĩ nhiên là sẽ không bò dậy ôm đùi Tư Không Lâm nước mắt đầm đìa rồi. Nhưng thực lực của lão đầu này rất khủng bố, không đắc tội được, phối hợp một chút thì tốt hơn.


Sắc mặt Tư Không Lâm tái ngắt, rất rõ ràng rằng thái độ qua loa của Thích Ngạo Sương khiến ông khó chịu.


“Sư phụ, người đuổi tới Yêu giới xa xôi này làm gì vậy?” Thích Ngạo Sương nhìn sắc mặt không tốt chút nào của Tư Không Lâm, vội vàng chuyển đề tài.


“Dù sao thì con cũng là đồ đệ duy nhất của ta. Sau này chỉ có con giết người ta chứ không thể bị người ta giết được.” Tư Không Lâm hừ lạnh, nói đầy bá đạo mà lại tàn nhẫn.


Thích Ngạo Sương vừa nghe thì liền thấy vui mừng. Ý trong lời nói này rất rõ ràng. Lão đầu quái dị Tư Không Lâm này rõ ràng là người siêu cấp che chở cho người của mình. Ý của ông là dù cho mình đúng hay sai thì chỉ có mình mới có thể bắt nạt người khác mà người khác thì không thể bắt nạt được mình.


“Sư phụ anh minh, sư phụ cường đại.” Kỹ thuật nịnh bợ của Thích Ngạo Sương rất khá. Dù sao thì Tư Không Lâm cũng sẽ không có phản ứng gì với việc nịnh bợ này.


“Cho con cái này. Nó có thể giúp con tăng ma lực.” quả thật Tư Không Lâm không để ý tới lời nịnh bợ của Thích Ngạo Sương mà vung tay lên trong nháy mắt. Một viên thuốc nhỏ màu đỏ chui vào người Thích Ngạo Sương. Không có cảm giác gì cả. Thích Ngạo Sương trừng mắt nhìn. Khi viên thuốc tiến vào người thì không cảm thấy gì khác lạ cả. Tư Không Lâm không đợi Thích Ngạo Sương có bất kỳ phản ứng gì, vung tay lên lần nữa, ném ra một thứ giống sắt vụn, thiếu chút nữa thì đập vào người Thích Ngạo Sương.


“Đây là cái gì?” Thích Ngạo Sương vươn tay cầm khối sắt vụn hình thù kỳ lạ, hỏi đầy nghi ngờ.


“Con nghĩ rằng nó là gì thì nó là cái đó.” Tư Không Lâm hừ lạnh, nói đầy khinh thường, “Hình như trên người con còn có một thanh kiếm hỏng. Con lấy ra đây.”


Trong lòng Thích Ngạo Sương nghi ngờ nhưng vẫn lấy kiếm Thương Lan ra khỏi chiếc nhẫn không gian. Không ngờ rằng khi lấy kiếm Thương Lan ra thì khối sắt vụn dần dần thay đổi hình dạng, từ từ thay đổi, bao lấy kiếm Thương Lan, mà kiếm Thương Lan thì từ từ biến mất!


Khối sắt vụn đã cắn nuốt kiếm Thương Lan!


“Đây…Đây là cái gì?” Thích Ngạo Sương hỏi đầy kinh ngạc, muốn lấy khối sắt vụn xuống nhưng không có chút tác dụng nào. Thích Ngạo Sương hơi vội vàng. Đùa gì vậy, kiếm Thương Lan cứ bị hủy như thế, sau này biểu tỷ không đuổi mình tới gà bay chó chạy mới là lạ!


“Con nghĩ rằng nó là gì thì nó chính là cái đó.” Tư Không Lâm vẫn giải thích một cách khó hiểu như vậy, sau đó híp mắt, lạnh lùng nói: “Con đã tới tầng thứ mười hai. Ta có một gợi ý duy nhất cho con: mượn sức mạnh của mặt trời chính là bước tu luyện tiếp theo của con, cũng chính là sức mạnh cực nóng.”


Tư Không Lâm bỏ lại những lời này rồi biến mất, im hơi lặng tiếng như khi ông đến.


Thích Ngạo Sương choáng váng, nhìn khối sắt vụn đang không chút kiêng dè gì nuốt lấy kiếm Thương Lan, không làm sao mà dừng hành động của nó lại được.


Rốt cuộc đây là cái gì?


Khối sắt vụn đó hoàn toàn cắt nuốt hết kiếm Thương Lan rất nhanh, rồi biến trở về hình dạng ban đầu, lẳng lặng nằm đó.


Thích Ngạo Sương cầm khối sắt vụn lên, trong lòng không vui. Lão đầu Tư Không Lâm đáng chết này rốt cuộc cho mình cái gì vậy? Kiếm Thương Lan cứ biến mất như vậy!


Thích Ngạo Sương vừa nghĩ đến điều này thì khối sắt vụn trên tay thay đổi, biến thành hình dạng của kiếm Thương Lan rất nhanh! Thích Ngạo Sương sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn kiếm Thương Lan trong tay. Sao khối sắt vụn lại có thể biến thành hình dạng của kiếm Thương Lan? Thích Ngạo Sương duỗi ngón tay gõ gõ thanh kiếm trong tay, thanh kiếm phát ra tiếng thanh thúy du dương. Thân kiếm phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Kiếm tốt! Nhưng thanh kiếm này tuyệt đối không phải kiếm Thương Lan vì nó tốt hơn kiếm Thương Lan nhiều!


Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới câu nói kia của Tư Không Lâm: con nghĩ rằng nó là cái gì thì nó là cái đó.


Chẳng lẽ? Chẳng lẽ?!


Thích Ngạo Sương trợn mắt nhìn thanh kiếm trong tay, một ý nghĩ xẹt qua đầu. Chẳng lẽ khối sắt vụn tầm thường kia có thể biến thành các hình dạng theo ý nghĩ của chủ nhân? Vậy sao lại cắn nuốt kiếm Thương Lan? Thích Ngạo Sương nhìn thanh kiếm trong tay, suy nghĩ.


Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, nội tâm khẽ động, bảo kiếm trên tay nhanh chóng thay đổi hình dạng, biến thành một cái roi thật dài! Nàng mở mắt ra, nhìn cái roi trong tay, hơi suy nghĩ, cái roi biến thành hai thanh kiếm nhẹ nhàng. Dù có thay đổi thành hình hình dạng như thế nào, ma lực khổng lồ ẩn chứa trong vũ khí khiến Thích Ngạo Sương phải líu lưỡi. Đồ tốt! Tuyệt đối là đồ tốt! Có điều sao lại cắn nuốt sạch kiếm Thương Lan? Chẳng lẽ khối sắt vụn này là loại vũ khí có thể trưởng thành? Nó cắn nuốt vũ khí khác để tăng cường thực lực của mình?


Nghĩ tới đây, Thích Ngạo Sương bị dọa nhảy dựng lên, nhưng trong lòng càng thêm vui mừng. Nói vậy là người giao đấu với mình thảm rồi. Người chiến đấu gần với mình, một khi đánh giáp lá cà căn bản liền tuyên bố mất đi vũ khí rồi. Chiến sĩ mà mất đi vũ khí thì tương đương với đánh mất một nửa lực chiến đấu.


Đồ này thật tốt. Nhưng Tư Không Lâm cho viên thuốc nhỏ làm gì? Có thể tăng ma lực của mình? Nhưng sao bây giờ không có cảm giác gì cả?


Thôi, tạm thời không nghĩ nữa. Dù sao thì lão đầu Tư Không Lâm này tuy kỳ lạ nhưng sẽ không hại mình. Phải nghỉ ngơi thật tốt để chờ đại hội tỷ võ bắt đầu.


Vừa định để vũ khí kia bên cạnh ngủ tiếp, thì nó lại bay vèo lên, sau đó rớt thẳng xuống, khí thế to lớn muốn đâm vào ngực Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương kinh hãi, lật người tránh ra, nó lại đuổi sát theo. Chỉ nhìn được bóng dáng còn lưu lại, sau đó nó cắm vào lưng Thích Ngạo Sương. Nàng sửng sốt bởi vì không có cảm giác đau đớn. Ngược lại, nàng cảm thấy như nó dung nhập vào cơ thể mình.


Thích Ngạo Sương đứng chân trần trên đất, nhắm mắt lại cảm nhận vũ khí trong cơ thể mình. Nó cứ như vậy mà ở trong ý thức của nàng, không hề có cảm giác bất ngờ tựa như vốn là một phần của thân thể nàng vậy. Thích Ngạo Sương từ từ nâng hai tay lên, tay phải kề lòng bàn tay trái, điều khiển nó trong ý thức của mình.


Một luồng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay trái của nàng. Chuôi kiếm Thương Lan lộ ra từ tay nàng. Thích Ngạo Sương cầm kiếm bằng tay phải, rút ra khỏi người một cách nhanh chóng, nhưng không có chút cảm giác khó chịu nào.


Bây giờ nếu có người khác ở đây nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc. Bởi vì thiếu nữ trước mắt lại có thể rút ra một thanh kiếm từ trong người mình. Bình thường người có thực lực mạnh mẽ sẽ không để vũ khí tùy thân bên ngoài. Bọn họ đều tạo cho mình một không gian nhỏ, để bên cạnh mình. Như lưỡi hái của Hắc Vũ được để trong một không gian nhỏ do hắn tạo ra, có thể lấy ra bất cứ lúc nào. Thật ra thì cũng tương tự như gọi ra vậy. Nhưng Thích Ngạo Sương lại trực tiếp lấy kiếm từ trong người ra để sử dụng.


Chỉ một câu: đồ tốt.


Sáng sớm ngày hôm sau, Tạp Mễ Nhĩ thấy Thích Ngạo Sương thì đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc rồi biến mất, cuối cùng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Bây giờ thấy có chuyện không tầm thường xảy ra trên người nàng cũng chẳng có gì là lạ. Nàng chính là đặc biệt…


Ba ngày sau, đại hội tỷ võ chính thức bắt đầu. Yêu giới cực kỳ náo nhiệt.


Một ngày ở đây, rất nhiều Yêu tộc tuôn đến như thủy triều đến thành trung tâm, đều là để tham gia đại hội tỷ võ của Yêu tộc.


Trong thành Phong Lưu có một vòng sáng được canh giác nghiêm ngặt. Dù cho Yêu tộc kích động thế nào thì cũng đều xếp hàng ngay ngắn trật tự, đưa ra thẻ bài tranh tài của mình, sau đó đi vào vòng sáng khổng lồ đó rồi biến mất.


Quá nhiều Yêu tộc nên nhốn nha nhốn nháo. Thích Ngạo Sương cố gắng tìm bóng dáng của Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân trong đám người nhưng không thấy được. Thậm chí cả bóng dáng của Bạch Đế và Hắc Vũ cũng không thấy.


Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương mặt bình tĩnh, đi vào cửa.


Vạn Phong Lưu híp mắt nhìn Yêu tộc đang không ngừng bước vào vòng sáng, đáy mắt thoáng qua tia tham trầm. Nhiều Yêu tộc vào như vậy, liệu còn mấy người còn sống để ra ngoài?


Lâu sau, khi tất cả tuyển thủ đã vào trong vòng sáng, Vạn Phong Lưu mới mang theo người của mình vào sau cùng.


Một nhóm tuyển thủ cuối cùng bước vào vòng sáng thì nó biến mất.


Chờ đợi bọn họ là mối nguy không ai biết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Phạm Thiên X Y/N] Con Nợ Tài Năng
Thiên tài tu luyện
  • Đang cập nhật..
Chương 1...
[Zhihu] Tôi có mệnh vượng tài
  • Mạch Mạch không thích ăn rau thơm 陌陌不爱吃香菜
Phần 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom