Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168
"Ah, các ngươi đang làm gì đấy? Các vị học trưởng trốn ở chỗ này làm cái gì vậy?" Một cái đầu nho nhỏ từ sau tường chui ra, gương mặt xinh đẹp thuần khiết, nụ cười đáng yêu vô hại.
Nụ cười rất thuần khiết rất ngây thơ, làm cho lòng người rung động, càng làm cho người ta trong nháy mắt liền quên mất ý muốn ban đầu của bản thân. Đoàn người cũng sửng sốt nhìn nhau một chút.
Thích Ngạo Sương nghe thấy cái thanh âm này, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Chủ nhân cái thanh âm này, nàng dĩ nhiên biết là ai. Ấy là thiếu nữ Yêu Tộc ngày đó ở bên hồ giả bộ vô tội. Vào lúc này đã chạy tới đây, Thích Ngạo Sương cũng không cảm thấy tình cờ. Chẳng lẽ, mới vừa rồi nàng ta là đang tìm mình?
"Khụ khụ...... Mạt Lý Na, làm sao muội lại ở chỗ này?”. Những kẻ kia vốn muốn động thủ, thấy cô gái kia xuất hiện, cư nhiên ngừng lại, mà có chút chần chờ hỏi ra một câu như vậy. Trong giọng nói càng thêm phần phức tạp, có do dự, có thương tiếc, còn có không đành lòng cùng một chút lấy lòng.
"Học trưởng, các ngươi ở chỗ này làm cái gì đấy? Đang chơi đùa sao?" Mạt Lý Na trợn to con ngươi nhìn có vẻ rất tò mò, muốn đi tới nhìn xem đến cùng là xảy ra chuyện gì. Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp có từng tia màu phấn hồng, càng nhìn càng thêm cực kỳ mê người. Lông mi thật dài nháy một cái, đôi môi nhỏ nhỏ khẽ mân mê, thoạt nhìn là ngay lập tức làm cho người thích.
"A, không có chơi cái gì hết. Mạt Lý Na, muội không nên tới đây." Mặt cực kỳ khó coi, A Thập Tâm có chút khẩn trương, sau đó quay đầu đối với những người kia quát lên, "Đi, còn không mau đưa ta đi."
Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, liền nhìn đến mọi người mang A Thập Tâm hoảng hốt chạy bừa ra chỗ khác. Thích Ngạo Sương cũng không có ngăn trở, ở trong học viện mà làm lớn chuyện, đối với nàng không có lợi, đối với Vi Ân Tư cũng không có lợi gì. Vi Ân Tư bị hiếp bách nhưng vẫn im hơi lặng tiếng, tất nhiên có nguyên nhân của hắn. Nhưng nếu Thích Ngạo Sương tùy tiện hành động, có lẽ còn có thể khiến Vi Ân Tư khó xử hơn. Sau này chứng minh Thích Ngạo Sương đoán quả nhiên không sai. Vi Ân Tư xác thực có điều khó xử của mình.
"Ah, bọn họ đi rồi nha. Hai ngươi là học viên mới chứ? Ở chỗ này làm cái gì?" Mạt Lý Na nhẹ nhàng đi lên, nghiêng đầu nhìn Thích Ngạo Sương cùng Vi Ân Tư, mở to hai mắt hỏi, thanh âm ngọt ngào có một cỗ mị hoặc không nói ra được.
Thích Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Mạt Lý Na, mà đi lên phía trước đỡ Vi Ân Tư.
"Tiểu học đệ, làm sao ngươi lại bị thương, không có sao chứ?" Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương không để ý tới nàng, khó chịu âm thầm cắn cắn môi, ngay sau đó sắc mặt lại khôi phục thành dáng vẻ ngây thơ thuần khiết, tiến lên hỏi Vi Ân Tư.
"Không có, không có việc gì. Cám ơn học tỷ quan tâm." Vi Ân Tư đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn là lễ phép gật đầu đáp trả.
"A, ngươi tên là gì? Vị thiếu niên tóc đỏ này chính là bằng hữu ngươi sao? Tên là gì?" Mạt Lý Na cùng Vi Ân Tư nhìn nhau, ánh mắt chợt thay đổi dịu dàng đến khác thường, hơn nữa hình như có một cổ lực hấp dẫn khó tả. Cứ như vậy nhìn thẳng vào Vi Ân Tư, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng, "Ta tên là Mạt Lý Na nha. Các ngươi thì sao?"
"Ta tên Vi Ân Tư, vị này là bạn cùng phòng của ta tên Thích Ngạo Sương......" Vi Ân Tư nhìn si ngốc vào ánh mắt của Mạt Lý Na, lẩm bẩm nói.
Thích Ngạo Sương cau mày, quay đầu nhìn Mạt Lý Na, chợt hừ lạnh một tiếng.
Mạt Lý Na lập tức cảm thấy một cỗ vô hình khí tức bén nhọn đánh về phía nàng, thẳng đến khi chấn động làm cho tâm thần nàng rất mệt mỏi, lui về sau một bước. Mà ngực một hồi bực bội, suýt nữa thở không nổi. Trong mắt Mạt Lý Na không còn vẻ mị hoặc, thay thế vào đó là kinh ngạc, nhưng lại không có sợ hãi.
Thích Ngạo Sương không có nhìn Mạt Lý Na, mà là đỡ Vi Ân Tư dậy từ từ đi về.
Mạt Lý Na không có lên tiếng ngăn trở, mà là đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt. Đợi bóng lưng của Thích Ngạo Sương cùng Vi Ân Tư biến mất không thấy gì nữa, Mạt Lý Na mới thật thấp tự nhủ: "Thích Ngạo Sương sao? Hắc hắc, cuối cùng biết tên của ngươi rồi. Tiểu tử chết toi, chờ làm tù binh của ta đi thôi." Mạt Lý Na sửa lại một chút tóc bên tai, ánh mắt lại trầm xuống. Mới vừa rồi, hắn lại có thể cắt đứt Mị Thuật của mình, thiếu chút nữa làm cho mình bị thương. Hừ hừ, có ý tứ.
Thích Ngạo Sương đỡ Vi Ân Tư hướng đi đến ký túc xá, dọc theo đường đi, Thích Ngạo Sương cũng không nói một lời. Ngược lại là Vi Ân Tư trong lòng có chút bắt đầu thấp thỏm không yên.
Trở lại túc xá, Thích Ngạo Sương nấu nước nóng, đặt ở trên bàn. Tiếp ngồi đó ở vừa một chỗ không nói gì thêm, chỉ là trầm mặc nhìn Vi Ân Tư.
Vi Ân Tư yên lặng cầm lấy khăn lông của mình rửa sạch vết thương, bôi thuốc. Làm xong đây tất cả mới nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, ta không biết làm sao mà mới vừa rồi liền nói cho người kia biết tên của ngươi."
Thích Ngạo Sương ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng cười khổ than thở. Cái tên Vi Ân Tư, thật là một người tốt!
"Ngươi không phải để ý chuyện đó, mới vừa rồi nữ nhân kia dùng Mị Thuật, cho nên ngươi mới luống cuống." Thích Ngạo Sương trầm giọng nói, "Ta muốn hỏi chính là, ngươi tại sao làm như vậy?" Thích Ngạo Sương nói xong, nhìn vết thương trên người Vi Ân Tư trầm mặc. Mới vừa rồi Thích Ngạo Sương biết được chân tướng của chuyện này, cũng đã có hảo cảm với thiếu niên trước mặt. Mặc dù hắn có chút cổ hủ, nhưng cũng có nguyên tắc của bản thân hắn. Tình nguyện bị đả thương bị nhục nhã cũng không chịu hãm hại người khác. Hắn chỉ là một học sinh mới, đối mặt với những học sinh có thực lực sáu sao kia mà vẫn không khuất phục.
Vi Ân Tư nghe được Thích Ngạo Sương giải thích, trên mặt thoáng qua kinh ngạc, tiếp khẽ suy tư, hình như đang hồi tưởng lúc Mạt Lý Na sử dụng Mị Thuật với hắn
Thích Ngạo Sương không dám mở miệng, chỉ là yên lặng chờ đợi câu nói kế tiếp của Vi Ân Tư.
"Ta sẽ không làm làm trái với nguyên tắc của ta." Vi Ân Tư chợt chậm rãi trầm thấp nói, dĩ nhiên là đang nói tới việc những kẻ kia bắt hắn hãm hại Thích Ngạo Sương. Dừng một chút Vi Ân Tư bổ sung, "Tuyệt đối sẽ không, cho dù mất đi tính mạng của ta."
Thích Ngạo Sương nhìn Vi Ân Tư nghiêm túc khác thường, nhìn thân thể gầy yếu của hắn, nhìn lại cương quyết trong mắt của hắn. Chợt, Thích Ngạo Sương cười, đứng dậy đi tới trước mặt của Vi Ân Tư, vỗ mạnh một cái bờ vai của hắn nói: "Mỗi người đều có nguyên tắc của mình. Ta muốn ngươi sẽ là bằng hữu của ta. Một lời đã định."
Vi Ân Tư sửng sốt, chợt ánh mắt lại có chút sáng lên. Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người nói nguyện ý cùng hắn làm bằng hữu! Cho tới bây giờ, những người đó đối với mình chỉ có phỉ nhổ, xem thường, khi dễ, nói lời ác độc châm chọc. Còn lần này thiếu niên liều lĩnh tóc đỏ này, lại còn nói muốn cùng mình kết giao bằng hữu.
"Thế nào? Bị đánh có đau không?" Thích Ngạo Sương lúc này mới nhớ tới, mình vừa chụp lên bả vai của người bị thương.
"Không, không. Không có." Vi Ân Tư vội vàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương nói, "Ngươi, ngươi thật nguyện ý làm bằng hữu với ta?"
"Đúng vậy nha." Thích Ngạo Sương trả lời như đó là chuyện đương nhiên.
"Cho dù, cho dù biết thân thế của ta, ngươi cũng sẽ không đổi ý sao?" Vi Ân Tư chợt có chút khẩn trương.
"Thân thế? Ta cũng không phải là muốn kết bàng hữu với thân thế của ngươi, mà là cùng cái thân thể này của ngươi." Thích Ngạo Sương nhìn Vi Ân Tư bộ dáng khẩn trương, trong lòng có chút nghi ngờ, cũng âm thầm suy đoán. Thân thế của Vi Ân Tư là một ẩn số, hình như là trong lòng hắn còn có một cái gai nhọn.
"Cho dù, cho dù, ta, ta, ta là con riêng......" Vi Ân Tư nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng buồn bã, đem chuyện thân thế của chính mình nói ra. Đau dài không bằng đau ngắn. Nhưng nếu thiếu niên ở trước mắt cùng mình thành bằng hữu, cuối cùng biết được thân thế của mình sẽ phỉ nhổ mình và phản bội mình, không bằng hiện tại liền nói thật đi.
Vi Ân Tư vừa nói xong lời này, liền khẩn trương nhìn Thích Ngạo Sương, trong lòng càng thấp thỏm không thôi.
"Ha ha, con riêng thì như thế nào? Suy nghĩ của ngươi thật là kỳ quái. Con riêng thì không thể kết giao bằng hữu sao?" Thích Ngạo Sương cau mày rất kinh ngạc hỏi.
Vi Ân Tư gắt gao nhìn ánh mắt của Thích Ngạo Sương, lại chỉ thấy trong con ngươi củaThích Ngạo Sương một mảnh trong suốt, chỉ có chân thành, không có một tia giả dối.
"Tạ…. cám ơn ngươi”. Vi Ân Tư đôi môi khẽ run, có chút kích động nói.
"Ha ha, được rồi." Thích Ngạo Sương cười lên, "Phải là ta cảm tạ ngươi. Ngươi tình nguyện bị đánh thành đầu heo cũng không muốn hãm hại ta. Lại nói những người đó bảo ngươi giấu cái gì ở trong ngăn tủ của ta?" Vi Ân Tư tình nguyện bị đánh thành đầu heo cũng không nguyện ý hãm hại Thích Ngạo Sương. Giờ cũng đã có được bằng hữu đầu tiên là Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương hỏi ra lời này, sắc mặt của Vi Ân Tư lại thay đổi rất kỳ quái. Nháy mắt, muốn nói lại thôi.
"Là cái gì?" Thích Ngạo Sương nhìn thái độ của Vi Ân Tư, càng thêm nghi ngờ.
"Cái đó, cái đó......" Vi Ân Tư chần chừ một hồi lâu mới đỏ mặt khạc ra mấy chữ, "Là áo lót nữ nhi."
Ùng ùng ——!!!
Thích Ngạo Sương bị sét đánh.
Áo lót của nữ nhân, giấu đến từ mấy trong ngăn kéo, vu hãm mình là sắc lang sao?
Cái này, cái này......
Có phải quá 囧 hay không?
"Còn là áo lót của hoa khôi của trường Bối Sắt Phân Ni."
( ôi cái tên ~)
Khuôn mặt của Vi Ân Tư chợt đỏ bừng, nhỏ giọng nói, "Ấy là những người này trộm được. Muốn hãm hại cho ngươi. Để cho ngươi biến thành kẻ địch của tất cả mọi ngừoi."
Thích Ngạo Sương kẽ co quắp khóe miệng. Giờ phút này trong lòng cảm kích Vi Ân Tư hơn. Đùa gì thế?! Trộm áo lót của nữ nhân, còn là giáo hoa hậu của trường! Đây nhất định sẽ làm mình trở thành mục tiêu công kích củ toàn bộ đám con trai trong trường! Cực kỳ độc ác, chuyện này xảy ra ở trên người mình, này hoàn toàn là tháng sáu có tuyết—— oan a! Oan không thể oan hơn được nữa!
Cũng may, hoàn hảo. Trán Thích Ngạo Sương toát ra một giọt mồ hôi lạnh. Bây giờ nhìn tiểu tử Vi Ân Tư cái này gầy yếu này là càng nhìn càng thuận mắt. May nhờ phúc của hắn, mình không biến thành Đậu Nga thứ hai.
( Có sự tích “ Nỗi oan của Đậu Nga)
Suy nghĩ một chút nếu như những thiếu nữ kia chỉ vào chop mũi mình kêu: sắc lang a ——
Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút tự dưng thấy không rét mà run.
"Tiểu tử, ngươi làm quá tốt. Tốt vô cùng." Thích Ngạo Sương dưới sự kích động lại vỗ vỗ bả vai bị thương của Vi Ân Tư, làm hắn đau nhe răng trợn mắt
Vi Ân Tư nhe răng, đau đến mức nói cái gì đều nói không ra được.
"Đúng rồi, Vi Ân Tư, hôm nay về Mạt Lý Na đó, về sau nguwoi ít cùng nàng ta tiếp xúc đi. Nàng là Yêu Tộc, rất am hiểu Thuật mị hoặc." Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới cái kẻ có bề ngoài ngây thơ thuần khiết đó, kì thực là một thiếu nữ không đơn giản. Từ thái độ của đám người A Thập Tâm kia đối với nàng ta, người thiếu nữ này ở nơi học viện này tuyệt đối không đơn giản.
"Được. Về sau ta thấy nàng ta liền quay đầu đi." Vi Ân Tư nghiêm túc gật đầu mà đồng ý xuống.
"Nhìn ngươi bị thương nhiều vậy, lại chảy máu nhiều như vậy. Ta mời ngươi đi ăn một bữa lớn." Thích Ngạo Sương cười đối với Vi Ân Tư nói.
"Một bữa lớn?" Vi Ân Tư nghi ngờ.
"Bên kia học viện không phải có con phố sao, có quán rượu ngon nhất ở đó?" Thích Ngạo Sương nói.
"Nhưng là, nhưng nơi đó rất đắt!" Vi Ân Tư lập tức mang dáng vẻ kinh hoảng.
"Tiền ta còn nhiều mà." Thích Ngạo Sương chợt giống như là nhà giàu mới nổi, rút ra mấy tờ tiền lắc lắc rồi cười lớn, bộ dáng kia muốn bao nhiêu tục, có bấy nhiêu.
Vi Ân Tư rơi mồ hôi lạnh.
Buổi tối, hai người đi ăn uống no nê, lại không nghĩ rằng ở nơi nào đó đụng phải người suýt nữa ở trong cuộc, hoa khôi của trường —— Bối Sắt Phân Ni.
Nụ cười rất thuần khiết rất ngây thơ, làm cho lòng người rung động, càng làm cho người ta trong nháy mắt liền quên mất ý muốn ban đầu của bản thân. Đoàn người cũng sửng sốt nhìn nhau một chút.
Thích Ngạo Sương nghe thấy cái thanh âm này, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Chủ nhân cái thanh âm này, nàng dĩ nhiên biết là ai. Ấy là thiếu nữ Yêu Tộc ngày đó ở bên hồ giả bộ vô tội. Vào lúc này đã chạy tới đây, Thích Ngạo Sương cũng không cảm thấy tình cờ. Chẳng lẽ, mới vừa rồi nàng ta là đang tìm mình?
"Khụ khụ...... Mạt Lý Na, làm sao muội lại ở chỗ này?”. Những kẻ kia vốn muốn động thủ, thấy cô gái kia xuất hiện, cư nhiên ngừng lại, mà có chút chần chờ hỏi ra một câu như vậy. Trong giọng nói càng thêm phần phức tạp, có do dự, có thương tiếc, còn có không đành lòng cùng một chút lấy lòng.
"Học trưởng, các ngươi ở chỗ này làm cái gì đấy? Đang chơi đùa sao?" Mạt Lý Na trợn to con ngươi nhìn có vẻ rất tò mò, muốn đi tới nhìn xem đến cùng là xảy ra chuyện gì. Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp có từng tia màu phấn hồng, càng nhìn càng thêm cực kỳ mê người. Lông mi thật dài nháy một cái, đôi môi nhỏ nhỏ khẽ mân mê, thoạt nhìn là ngay lập tức làm cho người thích.
"A, không có chơi cái gì hết. Mạt Lý Na, muội không nên tới đây." Mặt cực kỳ khó coi, A Thập Tâm có chút khẩn trương, sau đó quay đầu đối với những người kia quát lên, "Đi, còn không mau đưa ta đi."
Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, liền nhìn đến mọi người mang A Thập Tâm hoảng hốt chạy bừa ra chỗ khác. Thích Ngạo Sương cũng không có ngăn trở, ở trong học viện mà làm lớn chuyện, đối với nàng không có lợi, đối với Vi Ân Tư cũng không có lợi gì. Vi Ân Tư bị hiếp bách nhưng vẫn im hơi lặng tiếng, tất nhiên có nguyên nhân của hắn. Nhưng nếu Thích Ngạo Sương tùy tiện hành động, có lẽ còn có thể khiến Vi Ân Tư khó xử hơn. Sau này chứng minh Thích Ngạo Sương đoán quả nhiên không sai. Vi Ân Tư xác thực có điều khó xử của mình.
"Ah, bọn họ đi rồi nha. Hai ngươi là học viên mới chứ? Ở chỗ này làm cái gì?" Mạt Lý Na nhẹ nhàng đi lên, nghiêng đầu nhìn Thích Ngạo Sương cùng Vi Ân Tư, mở to hai mắt hỏi, thanh âm ngọt ngào có một cỗ mị hoặc không nói ra được.
Thích Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Mạt Lý Na, mà đi lên phía trước đỡ Vi Ân Tư.
"Tiểu học đệ, làm sao ngươi lại bị thương, không có sao chứ?" Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương không để ý tới nàng, khó chịu âm thầm cắn cắn môi, ngay sau đó sắc mặt lại khôi phục thành dáng vẻ ngây thơ thuần khiết, tiến lên hỏi Vi Ân Tư.
"Không có, không có việc gì. Cám ơn học tỷ quan tâm." Vi Ân Tư đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn là lễ phép gật đầu đáp trả.
"A, ngươi tên là gì? Vị thiếu niên tóc đỏ này chính là bằng hữu ngươi sao? Tên là gì?" Mạt Lý Na cùng Vi Ân Tư nhìn nhau, ánh mắt chợt thay đổi dịu dàng đến khác thường, hơn nữa hình như có một cổ lực hấp dẫn khó tả. Cứ như vậy nhìn thẳng vào Vi Ân Tư, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng, "Ta tên là Mạt Lý Na nha. Các ngươi thì sao?"
"Ta tên Vi Ân Tư, vị này là bạn cùng phòng của ta tên Thích Ngạo Sương......" Vi Ân Tư nhìn si ngốc vào ánh mắt của Mạt Lý Na, lẩm bẩm nói.
Thích Ngạo Sương cau mày, quay đầu nhìn Mạt Lý Na, chợt hừ lạnh một tiếng.
Mạt Lý Na lập tức cảm thấy một cỗ vô hình khí tức bén nhọn đánh về phía nàng, thẳng đến khi chấn động làm cho tâm thần nàng rất mệt mỏi, lui về sau một bước. Mà ngực một hồi bực bội, suýt nữa thở không nổi. Trong mắt Mạt Lý Na không còn vẻ mị hoặc, thay thế vào đó là kinh ngạc, nhưng lại không có sợ hãi.
Thích Ngạo Sương không có nhìn Mạt Lý Na, mà là đỡ Vi Ân Tư dậy từ từ đi về.
Mạt Lý Na không có lên tiếng ngăn trở, mà là đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt. Đợi bóng lưng của Thích Ngạo Sương cùng Vi Ân Tư biến mất không thấy gì nữa, Mạt Lý Na mới thật thấp tự nhủ: "Thích Ngạo Sương sao? Hắc hắc, cuối cùng biết tên của ngươi rồi. Tiểu tử chết toi, chờ làm tù binh của ta đi thôi." Mạt Lý Na sửa lại một chút tóc bên tai, ánh mắt lại trầm xuống. Mới vừa rồi, hắn lại có thể cắt đứt Mị Thuật của mình, thiếu chút nữa làm cho mình bị thương. Hừ hừ, có ý tứ.
Thích Ngạo Sương đỡ Vi Ân Tư hướng đi đến ký túc xá, dọc theo đường đi, Thích Ngạo Sương cũng không nói một lời. Ngược lại là Vi Ân Tư trong lòng có chút bắt đầu thấp thỏm không yên.
Trở lại túc xá, Thích Ngạo Sương nấu nước nóng, đặt ở trên bàn. Tiếp ngồi đó ở vừa một chỗ không nói gì thêm, chỉ là trầm mặc nhìn Vi Ân Tư.
Vi Ân Tư yên lặng cầm lấy khăn lông của mình rửa sạch vết thương, bôi thuốc. Làm xong đây tất cả mới nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, ta không biết làm sao mà mới vừa rồi liền nói cho người kia biết tên của ngươi."
Thích Ngạo Sương ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng cười khổ than thở. Cái tên Vi Ân Tư, thật là một người tốt!
"Ngươi không phải để ý chuyện đó, mới vừa rồi nữ nhân kia dùng Mị Thuật, cho nên ngươi mới luống cuống." Thích Ngạo Sương trầm giọng nói, "Ta muốn hỏi chính là, ngươi tại sao làm như vậy?" Thích Ngạo Sương nói xong, nhìn vết thương trên người Vi Ân Tư trầm mặc. Mới vừa rồi Thích Ngạo Sương biết được chân tướng của chuyện này, cũng đã có hảo cảm với thiếu niên trước mặt. Mặc dù hắn có chút cổ hủ, nhưng cũng có nguyên tắc của bản thân hắn. Tình nguyện bị đả thương bị nhục nhã cũng không chịu hãm hại người khác. Hắn chỉ là một học sinh mới, đối mặt với những học sinh có thực lực sáu sao kia mà vẫn không khuất phục.
Vi Ân Tư nghe được Thích Ngạo Sương giải thích, trên mặt thoáng qua kinh ngạc, tiếp khẽ suy tư, hình như đang hồi tưởng lúc Mạt Lý Na sử dụng Mị Thuật với hắn
Thích Ngạo Sương không dám mở miệng, chỉ là yên lặng chờ đợi câu nói kế tiếp của Vi Ân Tư.
"Ta sẽ không làm làm trái với nguyên tắc của ta." Vi Ân Tư chợt chậm rãi trầm thấp nói, dĩ nhiên là đang nói tới việc những kẻ kia bắt hắn hãm hại Thích Ngạo Sương. Dừng một chút Vi Ân Tư bổ sung, "Tuyệt đối sẽ không, cho dù mất đi tính mạng của ta."
Thích Ngạo Sương nhìn Vi Ân Tư nghiêm túc khác thường, nhìn thân thể gầy yếu của hắn, nhìn lại cương quyết trong mắt của hắn. Chợt, Thích Ngạo Sương cười, đứng dậy đi tới trước mặt của Vi Ân Tư, vỗ mạnh một cái bờ vai của hắn nói: "Mỗi người đều có nguyên tắc của mình. Ta muốn ngươi sẽ là bằng hữu của ta. Một lời đã định."
Vi Ân Tư sửng sốt, chợt ánh mắt lại có chút sáng lên. Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người nói nguyện ý cùng hắn làm bằng hữu! Cho tới bây giờ, những người đó đối với mình chỉ có phỉ nhổ, xem thường, khi dễ, nói lời ác độc châm chọc. Còn lần này thiếu niên liều lĩnh tóc đỏ này, lại còn nói muốn cùng mình kết giao bằng hữu.
"Thế nào? Bị đánh có đau không?" Thích Ngạo Sương lúc này mới nhớ tới, mình vừa chụp lên bả vai của người bị thương.
"Không, không. Không có." Vi Ân Tư vội vàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương nói, "Ngươi, ngươi thật nguyện ý làm bằng hữu với ta?"
"Đúng vậy nha." Thích Ngạo Sương trả lời như đó là chuyện đương nhiên.
"Cho dù, cho dù biết thân thế của ta, ngươi cũng sẽ không đổi ý sao?" Vi Ân Tư chợt có chút khẩn trương.
"Thân thế? Ta cũng không phải là muốn kết bàng hữu với thân thế của ngươi, mà là cùng cái thân thể này của ngươi." Thích Ngạo Sương nhìn Vi Ân Tư bộ dáng khẩn trương, trong lòng có chút nghi ngờ, cũng âm thầm suy đoán. Thân thế của Vi Ân Tư là một ẩn số, hình như là trong lòng hắn còn có một cái gai nhọn.
"Cho dù, cho dù, ta, ta, ta là con riêng......" Vi Ân Tư nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng buồn bã, đem chuyện thân thế của chính mình nói ra. Đau dài không bằng đau ngắn. Nhưng nếu thiếu niên ở trước mắt cùng mình thành bằng hữu, cuối cùng biết được thân thế của mình sẽ phỉ nhổ mình và phản bội mình, không bằng hiện tại liền nói thật đi.
Vi Ân Tư vừa nói xong lời này, liền khẩn trương nhìn Thích Ngạo Sương, trong lòng càng thấp thỏm không thôi.
"Ha ha, con riêng thì như thế nào? Suy nghĩ của ngươi thật là kỳ quái. Con riêng thì không thể kết giao bằng hữu sao?" Thích Ngạo Sương cau mày rất kinh ngạc hỏi.
Vi Ân Tư gắt gao nhìn ánh mắt của Thích Ngạo Sương, lại chỉ thấy trong con ngươi củaThích Ngạo Sương một mảnh trong suốt, chỉ có chân thành, không có một tia giả dối.
"Tạ…. cám ơn ngươi”. Vi Ân Tư đôi môi khẽ run, có chút kích động nói.
"Ha ha, được rồi." Thích Ngạo Sương cười lên, "Phải là ta cảm tạ ngươi. Ngươi tình nguyện bị đánh thành đầu heo cũng không muốn hãm hại ta. Lại nói những người đó bảo ngươi giấu cái gì ở trong ngăn tủ của ta?" Vi Ân Tư tình nguyện bị đánh thành đầu heo cũng không nguyện ý hãm hại Thích Ngạo Sương. Giờ cũng đã có được bằng hữu đầu tiên là Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương hỏi ra lời này, sắc mặt của Vi Ân Tư lại thay đổi rất kỳ quái. Nháy mắt, muốn nói lại thôi.
"Là cái gì?" Thích Ngạo Sương nhìn thái độ của Vi Ân Tư, càng thêm nghi ngờ.
"Cái đó, cái đó......" Vi Ân Tư chần chừ một hồi lâu mới đỏ mặt khạc ra mấy chữ, "Là áo lót nữ nhi."
Ùng ùng ——!!!
Thích Ngạo Sương bị sét đánh.
Áo lót của nữ nhân, giấu đến từ mấy trong ngăn kéo, vu hãm mình là sắc lang sao?
Cái này, cái này......
Có phải quá 囧 hay không?
"Còn là áo lót của hoa khôi của trường Bối Sắt Phân Ni."
( ôi cái tên ~)
Khuôn mặt của Vi Ân Tư chợt đỏ bừng, nhỏ giọng nói, "Ấy là những người này trộm được. Muốn hãm hại cho ngươi. Để cho ngươi biến thành kẻ địch của tất cả mọi ngừoi."
Thích Ngạo Sương kẽ co quắp khóe miệng. Giờ phút này trong lòng cảm kích Vi Ân Tư hơn. Đùa gì thế?! Trộm áo lót của nữ nhân, còn là giáo hoa hậu của trường! Đây nhất định sẽ làm mình trở thành mục tiêu công kích củ toàn bộ đám con trai trong trường! Cực kỳ độc ác, chuyện này xảy ra ở trên người mình, này hoàn toàn là tháng sáu có tuyết—— oan a! Oan không thể oan hơn được nữa!
Cũng may, hoàn hảo. Trán Thích Ngạo Sương toát ra một giọt mồ hôi lạnh. Bây giờ nhìn tiểu tử Vi Ân Tư cái này gầy yếu này là càng nhìn càng thuận mắt. May nhờ phúc của hắn, mình không biến thành Đậu Nga thứ hai.
( Có sự tích “ Nỗi oan của Đậu Nga)
Suy nghĩ một chút nếu như những thiếu nữ kia chỉ vào chop mũi mình kêu: sắc lang a ——
Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút tự dưng thấy không rét mà run.
"Tiểu tử, ngươi làm quá tốt. Tốt vô cùng." Thích Ngạo Sương dưới sự kích động lại vỗ vỗ bả vai bị thương của Vi Ân Tư, làm hắn đau nhe răng trợn mắt
Vi Ân Tư nhe răng, đau đến mức nói cái gì đều nói không ra được.
"Đúng rồi, Vi Ân Tư, hôm nay về Mạt Lý Na đó, về sau nguwoi ít cùng nàng ta tiếp xúc đi. Nàng là Yêu Tộc, rất am hiểu Thuật mị hoặc." Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới cái kẻ có bề ngoài ngây thơ thuần khiết đó, kì thực là một thiếu nữ không đơn giản. Từ thái độ của đám người A Thập Tâm kia đối với nàng ta, người thiếu nữ này ở nơi học viện này tuyệt đối không đơn giản.
"Được. Về sau ta thấy nàng ta liền quay đầu đi." Vi Ân Tư nghiêm túc gật đầu mà đồng ý xuống.
"Nhìn ngươi bị thương nhiều vậy, lại chảy máu nhiều như vậy. Ta mời ngươi đi ăn một bữa lớn." Thích Ngạo Sương cười đối với Vi Ân Tư nói.
"Một bữa lớn?" Vi Ân Tư nghi ngờ.
"Bên kia học viện không phải có con phố sao, có quán rượu ngon nhất ở đó?" Thích Ngạo Sương nói.
"Nhưng là, nhưng nơi đó rất đắt!" Vi Ân Tư lập tức mang dáng vẻ kinh hoảng.
"Tiền ta còn nhiều mà." Thích Ngạo Sương chợt giống như là nhà giàu mới nổi, rút ra mấy tờ tiền lắc lắc rồi cười lớn, bộ dáng kia muốn bao nhiêu tục, có bấy nhiêu.
Vi Ân Tư rơi mồ hôi lạnh.
Buổi tối, hai người đi ăn uống no nê, lại không nghĩ rằng ở nơi nào đó đụng phải người suýt nữa ở trong cuộc, hoa khôi của trường —— Bối Sắt Phân Ni.
Bình luận facebook