Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
"Đi đâu? Ngươi không phải là muốn kêu người bắt Thích Ngạo Sương chứ?" mặt của Kiều Nạp Sâm liền biến sắc, cau mày kêu lên.
ĐỊch Thản Tư trầm mặc, không để ý đến Kiều Nạp Sâm, mà là tiếp tục đi về phía trước đi. Thích Ngạo Sương cũng trầm mặc đi theo.
"Này! Địch Thản Tư, ngươi không phải là kẻ độc ác như vậy chứ?" Kiều Nạp Sâm tức tức oa oa bắt đầu kêu lên.
"Ngu ngốc."
" Kém cỏi"
Hai thanh âm trăm miệng một lời.
Nói trắng ra từ “ ngu ngốc” chính là Thích Ngạo Sương, nói “ kém cỏi” là Địch Thản Tư. Mặt hai người không chút thay đổi.
Sau đó hai người cùng nhau đi về phía trước đi không lại để ý sẽ đến Kiều Nạp Sâm đang hóa đá.
"Cái thế giới này, chỉ có ngươi hiểu lòng ta." Hai người song song đi với nhay, Đich Thản Tư chợt nói ra một câu như vậy.
Thích Ngạo Sương ngẩn ra, quay đầu nhìn ĐịchThản Tư, Đich Thản Tư vẫn mang gương mặt bình tĩnh, giống như lời nói mới vừa rồi không phải hắn nói. Thích Ngạo Sương cười nhạt, không nói gì. Nàng hiểu, nếu như giờ phút này mình là thân phận nữ tử, lời này có chút mập mờ. Nhưng mà giờ phút này mình là nam tử, cho nên rõ ràng, Địch Thản Tư bây giờ là coi nàng như huynh đệ, làm bằng hữu. Địch Thản Tư vì sao nói ra như vậy, Thích Ngạo Sương hoàn toàn hiểu. Bởi vì nàng có thể hiểu được ý tứ của hắn.
Kiều Nạp Sâm một hồi lâu mới đuổi đi theo, gãi gãi đầu, hiểu rằng mình đã hiểu lầm Địch Thản Tư. Vì vậy trầm mặc đi theo phía sau.
"Đi Điện Vĩnh Hằng xem một chút." Địch Thản Tư trầm giọng nói, "Nơi đó là chỗ ở của những kẻ tài ba ở Cửu Thành Thiên”
"A, lại đi sao? Những người đó đi bộ thôi mà lỗ mũi cũng hướng lên trời." Kiều Nạp Sâm giựt giựt khóe miệng khó chịu nói. Vĩnh Hằng Điện là chỗ ở của những kẻ cường hãn nhất thành Cửu Thành Thiên. Có rất nhiều chủng tộc khác nhau, Cửu Thành Thiên cung cấp tài lực, vật lực cho bọn họ, thời điểm Cửu Thành Thiên cần thì ho phải xuất ra toàn lực để giúp đỡ. Ở cửu thiên thành địa vị của họ tương đối cao, tự nhiên Kiều Nạp Sâm dùng câu “đi bộ lỗ mũi cũng hướng trời” để hình dung tuyệt đối không hề quá mức.
"Lần này đại hội tứ thành còn phải dựa vào bọn họ. Cho nên đi xem một chút, có thể có người của thành khác trà trộn vào." Đich Thản Tư chậm rãi nói.
"Thôi đi, những lão gì kia thì có gì khả nghi. Là ngươi không muốn tham gia, giờ ngươi lại nguyện ý chạy đến đó xem họ diễu võ dương oai?" Kiều Nạp Sâm hiển nhiên đối với những người đó không có hảo cảm gì.
Địch Thản Tư không nói gì thêm. Thích Ngạo Sương quan sát tất cả chung quanh, chợt Trường Không chui ra, đứng ở trên vai Thích Ngạo Sương tò mò nhìn xung quanh.
"Đây là cái gì?" Kiều Nạp Sâm kinh ngạc nhìn Trường Không đột nhiên xuất hiện "Ngươi nuôi sủng vật sao? Ngươi còn nuôi cái loại động vật nhỏ lông lá này? Chẳng lẽ là vì hấp dẫn các nữ tử sao? Ngươi quá bỉ ổi." Kiều Nạp Sâm chậc chậc cảm thán.
Thích Ngạo Sương im lặng. Trường Không hóa hình thành cái bộ dáng này cũng không phải là m chủ ý của mình. Mà là người này tự mình muốn biến thành cái bộ dáng này. Kiều Nạp Sâm nói ũng đúng. Trường Không trở nên đáng yêu như vây, chính là vì muốn hấp dẫn nữ sinh. Tên tiểu sắc lang này.
"Chít chít!" Trường Không xông lên hạ móng vuốt đe dọa Kiều Nạp Sâm, hình như có gì bất mãn ở đây. Hắn đương nhiên bất mãn câu nói sau cùng của Kiều Nạp Sâm. Cái gì mà bỉ ổi? Kêu loạn cái gì chứ? Đây gọi là mưu kế.
Địch Thản Tư chỉ là nhàn nhạt liếc mắt Trường Không một cái, liền thu hồi ánh mắt. Mà Trường Không vốn đang diễu võ dương oai, bị Địch Thản Tư thoáng nhìn lập tức yên tĩnh lại, lẳng lặng đứng ở trên vai Thích Ngạo Sương.
"Thích Ngạo Sương, tên tiểu tử này, có chút, có chút......" thanh âm Trường Không chợt vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.
"Thế nào?" Thích Ngạo Sương âm thầm cùng Trường Không trao đổi.
"Người này không dễ chọc." Trường Không nói thầm.
"Không phải thời điểm ở ao đầm ngươi đã nhìn qua sao? Chíp Bông cũng nói hắn không dễ chọc đó a." Thích Ngạo Sương có chút kỳ quái.
"Không, khi đó ánh mắt hắn nhìn xuyên qua ta nhưng bây giờ lại nhìn thẳng vào ta. Người đàn ông này, rất lạnh lùng và rất nguy hiểm." Trường Không có chút nặng nề nói ra một câu nói như vậy, sau đó bổ sung, "Ngươi phải cẩn thận hắn." Trường Không trong lòng có chút sợ, cảm giác người nam nhân kia, hình như có thể nhìn thấu mình. Loại cảm giác này, thật không tốt, vô cùng không tốt.
"Biết rồi." Thích Ngạo Sương đồng ý. Thực lực của Địch Thản Tư quả thật so với mình cao rất nhiều, Trường Không có kết luận này cũng không kỳ quái.
Điện Vĩnh Hằng ở chỗ sâu nhất trong Thành, hoàn cảnh ưu nhã yên lặng. Chia làm rất nhiều tiểu viện, những tiểu viện chính là chỗ dành cho khách quý.
Ba người đi tới cửa chính, hai thủ vệ canh cửa đang đứng nghiêm.
"Ta không thể vào được rồi" Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ, "Có lẽ hơn hai tháng sau, ta sẽ cùng thành chủ thành Thiên Bảo tham gia đại hội. Hiện tại đi vào, về sau có lẽ sẽ có nhiều phiền toái."
Địch Thản Tư vừa định mở miệng nói, nhưng Thích Ngạo Sương bổ sung: "Ta hiểu biết rõ ngươi không để ý. Nhưng là tỷ tỷ của ngươi, và cả tỷ phu của ngươi cũng phải suy tính thiệt hơn."
Địch Thản Tư khẽ cau mày, cuối cùng không có nói cái gì nữa, mà là nhẹ nhàng gật đầu: "Như vậy ngươi ở nơi này chờ ta."
"Ta cũng vậy không đi đâu, ta mới không muốn nhìn thấy mấy cái lão mà lỗ mũi cứ hướng lên trời, " Kiều Nạp Sâm đứng bên cạnh Thích Ngạo Sương, thúc giục Địch Thản Tư, "Ngươi nhanh lên một chút đi, nhanh đi tra xét một cái rồitrở lại. Còn chờ ngươi dẫn chúng ta đi xem khách sạn tốt nhất đấy."
Địch Thản Tư không nói gì thêm, gật đầu một cái, đi vào.
"Thích Ngạo Sương, ta đã nói với ngươi, thức ăn của cái khách sạn kia, mùi vị, chậc chậc...." Kiều Nạp Sâm vừa lòng híp mắt, hình như đang hồi tưởng mĩ vị gì đó.
Đang trong lúc Kiều Nạp Sâm híp mắt, chợt truyền đến một thanh âm non nớt.
"Kiều Nạp Sâm ca ca!" Một thanh âm non nớt trong vắt truyền đến.
Sắc mặt của Kiều Nạp Sâm biến đổi, vô cùng mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía sau. Thích Ngạo Sương cũng quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, một đứa bed phấn nộn, mặc cao quý, xem ra chỉ có 5, 6 tuổi, mà phía sau nó là mấy tì nữ cùng hộ vệ.
"Là nhi tử của Thành Chủ, Cơ Lạp. Phiền chết, gọi Địch Thản Tư là cậu, lại gọi ta là ca ca." Kiều Nạp Sâm khóe miệng có chút run rẩy, hiển nhiên đối với sự xưng hô này là cực độ không hài lòng.
Thích Ngạo Sương nghe âm thầm buồn cười. Sự xưng hô này quả thật cũng khôi hài, đem Kiều Nạp Sâm thành kẻ đồng lứa với nó.
"Cơ Lạp, làm sao ngươi tới nơi này?" Kiều Nạp Sâm nặn ra khuôn mặt tươi cười.
"Ta tới tìm cậu Địch Thản Tư. Tìm hắn cùng gì Lan Ni đi chơi." Cơ Lạp lộ ra ngây thơ nụ cười, sau đó quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương cau mày hỏi, "Ngươi là ai? Nhìn thấy bản thiếu gia cũng không chào hỏi?" tuổi còn nhỏ mà đã hống hách.
"Hắn là bằng hữu của Địch Thản Tư cữu cữu. Địch Thản Tư bây giờ đang ở bên trong làm việc, Cơ Lạp, ngươi về trước đi. Một hồi ta nói cho Địch Thản Tư để cho hắn đi tìm ngươi." Kiều Nạp Sâm hiển nhiên không thế nào thích cái vẻ vênh váo tự đắc của đứa bé, qua loa đáp trả. Đáy mắt đã hiện lên một tia khinh thường. Tìm Địch Thản Tư cùng Lan Ni chơi, sợ rằng là thủ đoạn của Lan Ni thôi. Cái đứa bé này cứ như vậy bị gà mje đó lợi dụng sao?
"Bằng hữu?" Cơ Lạp ngước đầu, híp mắt quan sát Thích Ngạo Sương, cau mày nói, "Ngươi tên là gì? Ta ngày trước cũng không gặp qua ngươi? Còn là tóc đỏ." Cơ Lạp không khách khí nói chuyện. Vốn muốn nói tóc đỏ rất chói mắt, rất khó coi. Nhưng nghĩ tới mẫu thân bình thường dạy, Cơ Lạp vẫn là nhịn được. Chỉ là, Lan Ni a di giao phó chuyện nhất định phải hoàn thành. Cho dù tóc đỏ nhìn có khó chịu một chút.
Thích Ngạo Sương nhìn đứa bé trước mắt vênh mặt hất hàm sai khiến, lại nhìn thấy đấy mắt nó có một tia thâm trầm, trong lòng có chút phức tạp. Đứa bé này, mới nhỏ như vậy, đã có tính cách như thế, lớn lên về sau này không biết ra sao? Theo lý thuyết Kiều Nạp Sâm đã nói rõ ràng, đứa bé này có thái độ còn như vậy. Thoạt nhìn hình như là bị người xui khiến. Mà kẻ xui khiến chắc chắn là Lan Ni rồi. Nên nói đứa bé này tính cách không tốt, hay là nói Lan Ni rất có thủ đoạn? Hay là hai người đều có? Nếu như ngày sau nó thừa kế chức Thành chủ thì là phúc hay là họa?
"Hắn gọi là Thích Ngạo Sương. Được rồi, Cơ Lạp, ngươi về nhà đi." Kiều Nạp Sâm qua loa thúc giục.
"Thích Ngạo Sương? Thế nào mà tên lại giống nữ nhân vậy?" Trên khuôn mặt nho nhỏ của Cơ Lạp lộ ra vẻ châm biếm thực không hợp với tuổi của nó.
Thích Ngạo Sương nhàn nhạt liếc nhìn Cơ Lạp, không nói gì, mà là quay đầu nhìn về phía cửa Điện Vĩnh Hằng, chờ đợi Địch Thản Tư ra.
"Cơ Lạp, nói chuyện với bề trên phải biết khách khí chứ? Địch Thản Tư không có ở đây, sao ngươi không tự mình đi tìm, hoặc trở về nhà đi." Sắc mặt Kiều Nạp Sâm bỗng chốc biến đổi, cũng không khách khí nữa, mà là lạnh giọng nói ra một câu nói như vậy. Lời nói ác độc Kiều Nạp Sâm vào giờ khắc này làm Cơ Lạp nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt. Này hai người thị nữ cũng cúi không dám nói. Thiếu chủ nhà họ không phải là người hiền lành nhưng Kiều Nạp Sâm còn độc miệng hơn. Tốt nhất là ngậm miệng không nói gì cả.
Lời nói của Kiều Nạp Sâm làm cho Cơ Lạp tức giận nhưng không dám phát tác.
"Hừ! Tự ta đi vào là được." Cơ Lạp nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không dám làm gì Kiều Nạp Sâm, chỉ là giận dữ liếc nhìn bóng lưng của Thích Ngạo Sương, tiếp lướt qua hai người trực tiếp đi vào Điện Vĩnh Hằng. Phía sau, hai người thị nữ vội vàng đi theo.
"Thích Ngạo Sương, không nên cùng cái đứa gtrer bị nuông chiều hư hỏng này mà so đo. Đoán chừng nó vừa bị gà mẹ Lan Ni kia xúi dục đến." Kiều Nạp Sâm xoay người đứng ở bên cạnh Thích Ngạo Sương khuyên lơn.
" Ta biết." Thích Ngạo Sương gật đầu, tự nhiên sẽ không so đo với đứa trẻ. Chỉ vì Cửu Thiên Thành Chủ mà bi ai thôi. Đời sau như vậy, có thể gánh trách nhiệm nặng nề sao? Nhỏ tuổi không phải lấy cớ, phàm là đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có hay bình thường thì nhân cách của nó cũng được hình thành dưới sự dạy dỗ của người lớn trong gia đình. Đứa trẻ này bị chiều hư, thử hỏi không trách cha mẹ nó thì có thể trách ai?
"Thôi, không nói cái này." Kiều Nạp Sâm thấy có chút vô vị tẻ nhạt.
Hai người trầm mặc xuống, một lát sau, Địch Thản Tư ôm Cơ Lạp đi ra. Cơ Lạp miệng vểnh lên vô cùng cao, hình như rất không vui mừng.
"Cữu cữu, mang ta đi chỗ Lan Ni a di chơi nha, có được hay không vậy?" Cơ Lạp quệt mồm, vươn tay ôm cổ của Địch Thản Tư, làm nũng.
"Chính con tự đi đi. Không muốn đi thì để thị nữ bế con." Địch Thản Tư đem Cơ Lạp để xuống, sờ sờ đầu nó rồi nói.
"Cữu cữu!" Cơ Lạp dậm chân, còn muốn nói điều gì.
Địch Thản Tư lại quay đầu lại nói với Kiều Nạp Sâm: "Chúng ta đi thôi, ngươi không phải là muốn ăn cơm sao?"
" Ừ." Kiều Nạp Sâm gật đầu, không có đi nhìn Cơ Lạp đang mang bộ dạng bị chọc tức.
"Các ngươi, mang Thiếu chủ trở về." Địch Thản Tư phân phó cho thị nữ.
"Dạ, đại nhân." Hai người thị nữ không dám thở mạnh ngay lập tức vâng mệnh.
Địch Thản Tư không nói gì nữa, mang theo Kiều Nạp Sâm cùng Thích Ngạo Sương đi ra ngoài.
"Cữu cữu!" Cơ Lạp ở phía sau lên tiếng hô to, nhưng Địch Thản Tư không có quay đầu lại.
"Thiếu chủ, chúng ta đi thôi." Phía sau thị nữ nhỏ giọng mà nói.
Trong mắt Cơ Lạp lóe lên một tia ác độc, đột nhiên xoay người duỗi ra ngón tay ngoắc ngoắc rồi nói với thị nữ sau lưng: "Ngươi, ngồi chồm hổm xuống."
Hơi kinh ngạc nhưng thị nữ kia vẫn là nghe lời ngồi chồm hổm xuống.
"Pằng!" một tiếng, Cơ Lạp hung hăng cho thị nữ kia một bạt tai. Mặc dù là đứa bé hơi sức không lớn, đánh không đau, nhưng lại vang dội. ( Còn nhỏ tuổi mà hỗn láo)
"Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta là chủ nhân của các ngươi, lúc nào thì đến phiên các ngươi ra lệnh cho ta?" Cơ Lạp trong lòng tức giận, đem lửa giận toàn bộ phát tiết vào thị nữ kia
"Vâng" thị nữ cúi đầu, sợ hãi.
"Đi đến chỗ Lan Ni a di. Đi!" Cơ Lạp hận hận híp híp mắt, thở phì phò rời đi. Sau lưng hai người thị nữ liên tục không ngừng đi theo.
Lúc này ba người đã ra khỏi phủ thành chủ, đi đến đầu đường.
"Ta nói này Địch Thản Tư, Cơ Lạp kia quả thực thiếu quản giáo. Nói năng lỗ mãng, tìm Thích Ngạo Sương gây phiền phức. Chắc la Lan Ni xui khiến đấy." Kiều Nạp Sâm trong lòng vẫn còn có chút khó chịu, bắt đầu om sòm.
"Chuyện là thế nào?" Địch Thản Tư trầm giọng hỏi.
"Chính là vậy….., hắn a, thứ nhất là......" Kiều Nạp Sâm thêm dầu thêm mỡ đem chuyện nãy của Cơ Lạp nói ra cặn kẽ, cuối cùng bĩu môi nói, " Ta không hiểu sao nó lại nghe lời của Lan Ni, Lan Ni kia muốn ngươi yêu nàng ta thì nàng ta mới chịu sao?"
Thích Ngạo Sương thủy chung không nói gì, gương mặt bình tĩnh, giống như những chuyện này cùng với nàng không liên quan một dạng.
" Ừ" ĐỊch Thản Tư nghe xong Kiều Nạp Sâm lời nói, nhưng chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng liền không nói nữa.
"Này! Ngươi liền ừ một tiếng thế thôi à? Ngươi không quản giáo gì nó sao? Gà mẹ Lan Ni đó xui khiến cháu ngươi, ngộ nhỡ về sau làm điều gì không cứu vớt được thì sao?" Kiều Nạp Sâm tức tức oa oa, nói ra mối nguy hại về sau.
"Ừ." Địch Thản Tư còn là ừ một tiếng.
Kiều Nạp Sâm bĩu môi, nhìn một chút, vô lực không biết nói gì nữa
"Tối nay, gặp nhau trong rừng." Địch Thản Tư chợt nói ra một câu nói như vậy.
" Trong rừng, đi làm cái gì nơi đó? Nơi đó hoang vu, hơn nữa còn có ma thú ẩn hiện. Khuya khoắt đi đến nơi đó làm cái gì?" Kiều Nạp Sâm nghi ngờ không hiểu, Địch Thản Tư chợt nói ra những lời này làm cái gì?
"Trong rừng, chỗ Ô Vuông Nhai. Nhớ phải đến" Địch Thản Tư dặn dò
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì. ĐỊch Thản Tư rốt cuộc là cái gì ý tứ? Muốn làm cái gì?
"Sát khí." Thanh âm Trường Không vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.
"Cái gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ.
"Hắn mới vừa rồi trên người toát ra sát khí, tuy chỉ có như vậy một tia, nhưng mà ta lại cảm thấy. Hắn rất biết ẩn nặc sát khí của mình." Trường Không khẳng định trả lời.
Sát khí? lời Địch Thản Tư mới vừa nói có lộ sát khí?!
Hắn tối nay muốn làm cái gì?
( Chúng ta sắp gặp lại A Bảo đáng yêu và thùng dấm Phá Thiên nha các nàng)
ĐỊch Thản Tư trầm mặc, không để ý đến Kiều Nạp Sâm, mà là tiếp tục đi về phía trước đi. Thích Ngạo Sương cũng trầm mặc đi theo.
"Này! Địch Thản Tư, ngươi không phải là kẻ độc ác như vậy chứ?" Kiều Nạp Sâm tức tức oa oa bắt đầu kêu lên.
"Ngu ngốc."
" Kém cỏi"
Hai thanh âm trăm miệng một lời.
Nói trắng ra từ “ ngu ngốc” chính là Thích Ngạo Sương, nói “ kém cỏi” là Địch Thản Tư. Mặt hai người không chút thay đổi.
Sau đó hai người cùng nhau đi về phía trước đi không lại để ý sẽ đến Kiều Nạp Sâm đang hóa đá.
"Cái thế giới này, chỉ có ngươi hiểu lòng ta." Hai người song song đi với nhay, Đich Thản Tư chợt nói ra một câu như vậy.
Thích Ngạo Sương ngẩn ra, quay đầu nhìn ĐịchThản Tư, Đich Thản Tư vẫn mang gương mặt bình tĩnh, giống như lời nói mới vừa rồi không phải hắn nói. Thích Ngạo Sương cười nhạt, không nói gì. Nàng hiểu, nếu như giờ phút này mình là thân phận nữ tử, lời này có chút mập mờ. Nhưng mà giờ phút này mình là nam tử, cho nên rõ ràng, Địch Thản Tư bây giờ là coi nàng như huynh đệ, làm bằng hữu. Địch Thản Tư vì sao nói ra như vậy, Thích Ngạo Sương hoàn toàn hiểu. Bởi vì nàng có thể hiểu được ý tứ của hắn.
Kiều Nạp Sâm một hồi lâu mới đuổi đi theo, gãi gãi đầu, hiểu rằng mình đã hiểu lầm Địch Thản Tư. Vì vậy trầm mặc đi theo phía sau.
"Đi Điện Vĩnh Hằng xem một chút." Địch Thản Tư trầm giọng nói, "Nơi đó là chỗ ở của những kẻ tài ba ở Cửu Thành Thiên”
"A, lại đi sao? Những người đó đi bộ thôi mà lỗ mũi cũng hướng lên trời." Kiều Nạp Sâm giựt giựt khóe miệng khó chịu nói. Vĩnh Hằng Điện là chỗ ở của những kẻ cường hãn nhất thành Cửu Thành Thiên. Có rất nhiều chủng tộc khác nhau, Cửu Thành Thiên cung cấp tài lực, vật lực cho bọn họ, thời điểm Cửu Thành Thiên cần thì ho phải xuất ra toàn lực để giúp đỡ. Ở cửu thiên thành địa vị của họ tương đối cao, tự nhiên Kiều Nạp Sâm dùng câu “đi bộ lỗ mũi cũng hướng trời” để hình dung tuyệt đối không hề quá mức.
"Lần này đại hội tứ thành còn phải dựa vào bọn họ. Cho nên đi xem một chút, có thể có người của thành khác trà trộn vào." Đich Thản Tư chậm rãi nói.
"Thôi đi, những lão gì kia thì có gì khả nghi. Là ngươi không muốn tham gia, giờ ngươi lại nguyện ý chạy đến đó xem họ diễu võ dương oai?" Kiều Nạp Sâm hiển nhiên đối với những người đó không có hảo cảm gì.
Địch Thản Tư không nói gì thêm. Thích Ngạo Sương quan sát tất cả chung quanh, chợt Trường Không chui ra, đứng ở trên vai Thích Ngạo Sương tò mò nhìn xung quanh.
"Đây là cái gì?" Kiều Nạp Sâm kinh ngạc nhìn Trường Không đột nhiên xuất hiện "Ngươi nuôi sủng vật sao? Ngươi còn nuôi cái loại động vật nhỏ lông lá này? Chẳng lẽ là vì hấp dẫn các nữ tử sao? Ngươi quá bỉ ổi." Kiều Nạp Sâm chậc chậc cảm thán.
Thích Ngạo Sương im lặng. Trường Không hóa hình thành cái bộ dáng này cũng không phải là m chủ ý của mình. Mà là người này tự mình muốn biến thành cái bộ dáng này. Kiều Nạp Sâm nói ũng đúng. Trường Không trở nên đáng yêu như vây, chính là vì muốn hấp dẫn nữ sinh. Tên tiểu sắc lang này.
"Chít chít!" Trường Không xông lên hạ móng vuốt đe dọa Kiều Nạp Sâm, hình như có gì bất mãn ở đây. Hắn đương nhiên bất mãn câu nói sau cùng của Kiều Nạp Sâm. Cái gì mà bỉ ổi? Kêu loạn cái gì chứ? Đây gọi là mưu kế.
Địch Thản Tư chỉ là nhàn nhạt liếc mắt Trường Không một cái, liền thu hồi ánh mắt. Mà Trường Không vốn đang diễu võ dương oai, bị Địch Thản Tư thoáng nhìn lập tức yên tĩnh lại, lẳng lặng đứng ở trên vai Thích Ngạo Sương.
"Thích Ngạo Sương, tên tiểu tử này, có chút, có chút......" thanh âm Trường Không chợt vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.
"Thế nào?" Thích Ngạo Sương âm thầm cùng Trường Không trao đổi.
"Người này không dễ chọc." Trường Không nói thầm.
"Không phải thời điểm ở ao đầm ngươi đã nhìn qua sao? Chíp Bông cũng nói hắn không dễ chọc đó a." Thích Ngạo Sương có chút kỳ quái.
"Không, khi đó ánh mắt hắn nhìn xuyên qua ta nhưng bây giờ lại nhìn thẳng vào ta. Người đàn ông này, rất lạnh lùng và rất nguy hiểm." Trường Không có chút nặng nề nói ra một câu nói như vậy, sau đó bổ sung, "Ngươi phải cẩn thận hắn." Trường Không trong lòng có chút sợ, cảm giác người nam nhân kia, hình như có thể nhìn thấu mình. Loại cảm giác này, thật không tốt, vô cùng không tốt.
"Biết rồi." Thích Ngạo Sương đồng ý. Thực lực của Địch Thản Tư quả thật so với mình cao rất nhiều, Trường Không có kết luận này cũng không kỳ quái.
Điện Vĩnh Hằng ở chỗ sâu nhất trong Thành, hoàn cảnh ưu nhã yên lặng. Chia làm rất nhiều tiểu viện, những tiểu viện chính là chỗ dành cho khách quý.
Ba người đi tới cửa chính, hai thủ vệ canh cửa đang đứng nghiêm.
"Ta không thể vào được rồi" Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ, "Có lẽ hơn hai tháng sau, ta sẽ cùng thành chủ thành Thiên Bảo tham gia đại hội. Hiện tại đi vào, về sau có lẽ sẽ có nhiều phiền toái."
Địch Thản Tư vừa định mở miệng nói, nhưng Thích Ngạo Sương bổ sung: "Ta hiểu biết rõ ngươi không để ý. Nhưng là tỷ tỷ của ngươi, và cả tỷ phu của ngươi cũng phải suy tính thiệt hơn."
Địch Thản Tư khẽ cau mày, cuối cùng không có nói cái gì nữa, mà là nhẹ nhàng gật đầu: "Như vậy ngươi ở nơi này chờ ta."
"Ta cũng vậy không đi đâu, ta mới không muốn nhìn thấy mấy cái lão mà lỗ mũi cứ hướng lên trời, " Kiều Nạp Sâm đứng bên cạnh Thích Ngạo Sương, thúc giục Địch Thản Tư, "Ngươi nhanh lên một chút đi, nhanh đi tra xét một cái rồitrở lại. Còn chờ ngươi dẫn chúng ta đi xem khách sạn tốt nhất đấy."
Địch Thản Tư không nói gì thêm, gật đầu một cái, đi vào.
"Thích Ngạo Sương, ta đã nói với ngươi, thức ăn của cái khách sạn kia, mùi vị, chậc chậc...." Kiều Nạp Sâm vừa lòng híp mắt, hình như đang hồi tưởng mĩ vị gì đó.
Đang trong lúc Kiều Nạp Sâm híp mắt, chợt truyền đến một thanh âm non nớt.
"Kiều Nạp Sâm ca ca!" Một thanh âm non nớt trong vắt truyền đến.
Sắc mặt của Kiều Nạp Sâm biến đổi, vô cùng mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía sau. Thích Ngạo Sương cũng quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, một đứa bed phấn nộn, mặc cao quý, xem ra chỉ có 5, 6 tuổi, mà phía sau nó là mấy tì nữ cùng hộ vệ.
"Là nhi tử của Thành Chủ, Cơ Lạp. Phiền chết, gọi Địch Thản Tư là cậu, lại gọi ta là ca ca." Kiều Nạp Sâm khóe miệng có chút run rẩy, hiển nhiên đối với sự xưng hô này là cực độ không hài lòng.
Thích Ngạo Sương nghe âm thầm buồn cười. Sự xưng hô này quả thật cũng khôi hài, đem Kiều Nạp Sâm thành kẻ đồng lứa với nó.
"Cơ Lạp, làm sao ngươi tới nơi này?" Kiều Nạp Sâm nặn ra khuôn mặt tươi cười.
"Ta tới tìm cậu Địch Thản Tư. Tìm hắn cùng gì Lan Ni đi chơi." Cơ Lạp lộ ra ngây thơ nụ cười, sau đó quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương cau mày hỏi, "Ngươi là ai? Nhìn thấy bản thiếu gia cũng không chào hỏi?" tuổi còn nhỏ mà đã hống hách.
"Hắn là bằng hữu của Địch Thản Tư cữu cữu. Địch Thản Tư bây giờ đang ở bên trong làm việc, Cơ Lạp, ngươi về trước đi. Một hồi ta nói cho Địch Thản Tư để cho hắn đi tìm ngươi." Kiều Nạp Sâm hiển nhiên không thế nào thích cái vẻ vênh váo tự đắc của đứa bé, qua loa đáp trả. Đáy mắt đã hiện lên một tia khinh thường. Tìm Địch Thản Tư cùng Lan Ni chơi, sợ rằng là thủ đoạn của Lan Ni thôi. Cái đứa bé này cứ như vậy bị gà mje đó lợi dụng sao?
"Bằng hữu?" Cơ Lạp ngước đầu, híp mắt quan sát Thích Ngạo Sương, cau mày nói, "Ngươi tên là gì? Ta ngày trước cũng không gặp qua ngươi? Còn là tóc đỏ." Cơ Lạp không khách khí nói chuyện. Vốn muốn nói tóc đỏ rất chói mắt, rất khó coi. Nhưng nghĩ tới mẫu thân bình thường dạy, Cơ Lạp vẫn là nhịn được. Chỉ là, Lan Ni a di giao phó chuyện nhất định phải hoàn thành. Cho dù tóc đỏ nhìn có khó chịu một chút.
Thích Ngạo Sương nhìn đứa bé trước mắt vênh mặt hất hàm sai khiến, lại nhìn thấy đấy mắt nó có một tia thâm trầm, trong lòng có chút phức tạp. Đứa bé này, mới nhỏ như vậy, đã có tính cách như thế, lớn lên về sau này không biết ra sao? Theo lý thuyết Kiều Nạp Sâm đã nói rõ ràng, đứa bé này có thái độ còn như vậy. Thoạt nhìn hình như là bị người xui khiến. Mà kẻ xui khiến chắc chắn là Lan Ni rồi. Nên nói đứa bé này tính cách không tốt, hay là nói Lan Ni rất có thủ đoạn? Hay là hai người đều có? Nếu như ngày sau nó thừa kế chức Thành chủ thì là phúc hay là họa?
"Hắn gọi là Thích Ngạo Sương. Được rồi, Cơ Lạp, ngươi về nhà đi." Kiều Nạp Sâm qua loa thúc giục.
"Thích Ngạo Sương? Thế nào mà tên lại giống nữ nhân vậy?" Trên khuôn mặt nho nhỏ của Cơ Lạp lộ ra vẻ châm biếm thực không hợp với tuổi của nó.
Thích Ngạo Sương nhàn nhạt liếc nhìn Cơ Lạp, không nói gì, mà là quay đầu nhìn về phía cửa Điện Vĩnh Hằng, chờ đợi Địch Thản Tư ra.
"Cơ Lạp, nói chuyện với bề trên phải biết khách khí chứ? Địch Thản Tư không có ở đây, sao ngươi không tự mình đi tìm, hoặc trở về nhà đi." Sắc mặt Kiều Nạp Sâm bỗng chốc biến đổi, cũng không khách khí nữa, mà là lạnh giọng nói ra một câu nói như vậy. Lời nói ác độc Kiều Nạp Sâm vào giờ khắc này làm Cơ Lạp nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt. Này hai người thị nữ cũng cúi không dám nói. Thiếu chủ nhà họ không phải là người hiền lành nhưng Kiều Nạp Sâm còn độc miệng hơn. Tốt nhất là ngậm miệng không nói gì cả.
Lời nói của Kiều Nạp Sâm làm cho Cơ Lạp tức giận nhưng không dám phát tác.
"Hừ! Tự ta đi vào là được." Cơ Lạp nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không dám làm gì Kiều Nạp Sâm, chỉ là giận dữ liếc nhìn bóng lưng của Thích Ngạo Sương, tiếp lướt qua hai người trực tiếp đi vào Điện Vĩnh Hằng. Phía sau, hai người thị nữ vội vàng đi theo.
"Thích Ngạo Sương, không nên cùng cái đứa gtrer bị nuông chiều hư hỏng này mà so đo. Đoán chừng nó vừa bị gà mẹ Lan Ni kia xúi dục đến." Kiều Nạp Sâm xoay người đứng ở bên cạnh Thích Ngạo Sương khuyên lơn.
" Ta biết." Thích Ngạo Sương gật đầu, tự nhiên sẽ không so đo với đứa trẻ. Chỉ vì Cửu Thiên Thành Chủ mà bi ai thôi. Đời sau như vậy, có thể gánh trách nhiệm nặng nề sao? Nhỏ tuổi không phải lấy cớ, phàm là đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có hay bình thường thì nhân cách của nó cũng được hình thành dưới sự dạy dỗ của người lớn trong gia đình. Đứa trẻ này bị chiều hư, thử hỏi không trách cha mẹ nó thì có thể trách ai?
"Thôi, không nói cái này." Kiều Nạp Sâm thấy có chút vô vị tẻ nhạt.
Hai người trầm mặc xuống, một lát sau, Địch Thản Tư ôm Cơ Lạp đi ra. Cơ Lạp miệng vểnh lên vô cùng cao, hình như rất không vui mừng.
"Cữu cữu, mang ta đi chỗ Lan Ni a di chơi nha, có được hay không vậy?" Cơ Lạp quệt mồm, vươn tay ôm cổ của Địch Thản Tư, làm nũng.
"Chính con tự đi đi. Không muốn đi thì để thị nữ bế con." Địch Thản Tư đem Cơ Lạp để xuống, sờ sờ đầu nó rồi nói.
"Cữu cữu!" Cơ Lạp dậm chân, còn muốn nói điều gì.
Địch Thản Tư lại quay đầu lại nói với Kiều Nạp Sâm: "Chúng ta đi thôi, ngươi không phải là muốn ăn cơm sao?"
" Ừ." Kiều Nạp Sâm gật đầu, không có đi nhìn Cơ Lạp đang mang bộ dạng bị chọc tức.
"Các ngươi, mang Thiếu chủ trở về." Địch Thản Tư phân phó cho thị nữ.
"Dạ, đại nhân." Hai người thị nữ không dám thở mạnh ngay lập tức vâng mệnh.
Địch Thản Tư không nói gì nữa, mang theo Kiều Nạp Sâm cùng Thích Ngạo Sương đi ra ngoài.
"Cữu cữu!" Cơ Lạp ở phía sau lên tiếng hô to, nhưng Địch Thản Tư không có quay đầu lại.
"Thiếu chủ, chúng ta đi thôi." Phía sau thị nữ nhỏ giọng mà nói.
Trong mắt Cơ Lạp lóe lên một tia ác độc, đột nhiên xoay người duỗi ra ngón tay ngoắc ngoắc rồi nói với thị nữ sau lưng: "Ngươi, ngồi chồm hổm xuống."
Hơi kinh ngạc nhưng thị nữ kia vẫn là nghe lời ngồi chồm hổm xuống.
"Pằng!" một tiếng, Cơ Lạp hung hăng cho thị nữ kia một bạt tai. Mặc dù là đứa bé hơi sức không lớn, đánh không đau, nhưng lại vang dội. ( Còn nhỏ tuổi mà hỗn láo)
"Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta là chủ nhân của các ngươi, lúc nào thì đến phiên các ngươi ra lệnh cho ta?" Cơ Lạp trong lòng tức giận, đem lửa giận toàn bộ phát tiết vào thị nữ kia
"Vâng" thị nữ cúi đầu, sợ hãi.
"Đi đến chỗ Lan Ni a di. Đi!" Cơ Lạp hận hận híp híp mắt, thở phì phò rời đi. Sau lưng hai người thị nữ liên tục không ngừng đi theo.
Lúc này ba người đã ra khỏi phủ thành chủ, đi đến đầu đường.
"Ta nói này Địch Thản Tư, Cơ Lạp kia quả thực thiếu quản giáo. Nói năng lỗ mãng, tìm Thích Ngạo Sương gây phiền phức. Chắc la Lan Ni xui khiến đấy." Kiều Nạp Sâm trong lòng vẫn còn có chút khó chịu, bắt đầu om sòm.
"Chuyện là thế nào?" Địch Thản Tư trầm giọng hỏi.
"Chính là vậy….., hắn a, thứ nhất là......" Kiều Nạp Sâm thêm dầu thêm mỡ đem chuyện nãy của Cơ Lạp nói ra cặn kẽ, cuối cùng bĩu môi nói, " Ta không hiểu sao nó lại nghe lời của Lan Ni, Lan Ni kia muốn ngươi yêu nàng ta thì nàng ta mới chịu sao?"
Thích Ngạo Sương thủy chung không nói gì, gương mặt bình tĩnh, giống như những chuyện này cùng với nàng không liên quan một dạng.
" Ừ" ĐỊch Thản Tư nghe xong Kiều Nạp Sâm lời nói, nhưng chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng liền không nói nữa.
"Này! Ngươi liền ừ một tiếng thế thôi à? Ngươi không quản giáo gì nó sao? Gà mẹ Lan Ni đó xui khiến cháu ngươi, ngộ nhỡ về sau làm điều gì không cứu vớt được thì sao?" Kiều Nạp Sâm tức tức oa oa, nói ra mối nguy hại về sau.
"Ừ." Địch Thản Tư còn là ừ một tiếng.
Kiều Nạp Sâm bĩu môi, nhìn một chút, vô lực không biết nói gì nữa
"Tối nay, gặp nhau trong rừng." Địch Thản Tư chợt nói ra một câu nói như vậy.
" Trong rừng, đi làm cái gì nơi đó? Nơi đó hoang vu, hơn nữa còn có ma thú ẩn hiện. Khuya khoắt đi đến nơi đó làm cái gì?" Kiều Nạp Sâm nghi ngờ không hiểu, Địch Thản Tư chợt nói ra những lời này làm cái gì?
"Trong rừng, chỗ Ô Vuông Nhai. Nhớ phải đến" Địch Thản Tư dặn dò
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì. ĐỊch Thản Tư rốt cuộc là cái gì ý tứ? Muốn làm cái gì?
"Sát khí." Thanh âm Trường Không vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.
"Cái gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ.
"Hắn mới vừa rồi trên người toát ra sát khí, tuy chỉ có như vậy một tia, nhưng mà ta lại cảm thấy. Hắn rất biết ẩn nặc sát khí của mình." Trường Không khẳng định trả lời.
Sát khí? lời Địch Thản Tư mới vừa nói có lộ sát khí?!
Hắn tối nay muốn làm cái gì?
( Chúng ta sắp gặp lại A Bảo đáng yêu và thùng dấm Phá Thiên nha các nàng)
Bình luận facebook