Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Tối tăm, hỗn độn, mê mang, nghi ngờ, tức giận, không cam lòng, hối hận… Tất cả những tâm tình này trong nháy mắt tràn đầy tâm trí Khắc Lôi Nhã.
“Ngươi là ác ma hóa thân, căn bản không nên xuất hiện ở trên đời này”
“Không, ngươi còn kinh khủng hơn ác ma. Người làm cho người ta căm hận, phỉ nhổ!”
“Trong lòng ngươi còn đen tối hơn đêm tối”
Chung quanh không ngừng có những âm thanh ác độc công kích, nguyền rủa Khắc Lôi Nhã.
“Ngươi là con của tội nghiệt, sớm nên róc xương lóc thịt, tan thành mây khói!”
Chân mày Khắc Lôi Nhã càng nhíu chặt lại.
Âm u? Đáng chết?
Khắc Lôi Nhã mê mang nhìn vẻ tối tăm xung quanh.
Chẳng lẽ, tử vong chính là phương thức giải quyết tốt nhất của mình sao?
“Đúng! Chỉ khi ngươi chết, tất cả mới được cứu. Những người ngươi quan tâm nhất cũng rất muốn thấy ngươi chết. Mau giải thoát đi để cứu bọn họ.” Âm thanh ác độc từ từ trở nên ôn hòa, dẫn đường cho Khắc Lôi Nhã. “Cô bé, đến đây đi. Trở về với lồng ngực của thần nào.”
Thế nhưng, sau khi một câu nói cuối cùng kết thúc, Khắc Lôi Nhã đột nhiên mở mắt ra.
Ánh sáng trắng bao phủ xung quanh nàng trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung. Trong đầu nàng không có những thanh âm ác độc nguyền rủa ấy nữa. Thật thần kỳ! Đó chính là bí pháp mà bằng hữu của Ô Mã Lý truyền lại cho nàng!
“Khắc Lôi Nhã, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” - Tẫn Diêm khẩn trương hỏi. Bộ dạng mới vừa rồi của nàng thực dọa người.
“Hừ!” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng, búng ngón tay một cái. Một ngọn lửa nho nhỏ cứ như vậy xông về một góc âm u. Một tiếng hét thảm vang lên ngay sau đó.
Tẫn Diêm kinh ngạc nhìn về phương hướng Khắc Lôi Nhã công kích. Lúc này mới phát hiện một khối đen phát ra ánh sáng. Một bóng người chậm rãi đứng lên. Bóng dáng nho nhỏ nhạt nhòa, tựa như một khắc sau sẽ biến mất lập tức.
“Này?” Tẫn Diêm nhìn chằm chằm bóng người kia, hô nhỏ “Là Vong Linh”
“Không tệ lắm, cư nhiên có thể giấu giếm hơi thở đi theo tới tận đây”. Khắc Lôi Nhã tiến lên nhặt hòn đá nhỏ, cầm trong tay vuốt vuốt.
Vẻ mặt của bóng người nhàn nhạt thoáng chốc trở nên hoảng sợ.
“Ngươi chính là người giao thủ với Thánh tử sau đó thiếu chút nữa chết? Giấu mình vào tảng đá, chờ có thân thể thích hợp sau đó cướp lấy?” Khắc Lôi Nhã không nhanh không chậm nói xong, dùng lực ngắt hòn đá trong tay.
Bóng người kia lập tức la hoảng lên: “Đừng! Van cầu ngươi đừng bóp vỡ!”
“Ngươi coi trọng thân thể ta sao?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh thưởng thức hòn đá trong tay, hỏi.
“Bởi vì… bởi vì ngươi là người có chuyện xưa. Như vậy sâu trong đáy lòng nhất định có nhiều nơi âm u. Hơn nữa, ngươi là Ma Pháp Sư. Rất thích hợp”. Bóng người kia do dự nói, thanh âm dần dần yếu đi, chỉ sợ Khắc Lôi Nhã không vui một chút liền bóp vỡ hòn đá trong tay.
Sắc mặt Tẫn Diêm biến đổi, có chút hồ nghi nhìn bóng người nhàn nhạt này. Vong Linh này nói gì vậy? Khắc Lôi Nhã là người có chuyện xưa? Hắn và Á Đức Lý Nam Hi có thể khẳng định nàng không phải người trước kia. Nhưng nàng là ai? Giờ phút này Tẫn Diêm thậm chí rất muốn cầm hòn đá màu đen đó tự mình hỏi một chút.
Ánh mắt hồ nghi của hắn được Khắc Lôi Nhã thu vào trong mắt. Nàng hừ lạnh một tiếng, hung hăng bấm bấm tảng đá. Bóng người kia gào lên: “Đừng! Ta đều đã nói hết. Đừng mà!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Khắc Lôi Nhã quát lạnh “Vào đây cho ta!”. Có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi tiểu tử này, nhưng không phải ở đây.
“A! Được”. Bóng người mặt mày ủ ê đáp lời. Hắn đã mất đi thân thể, lực lượng cũng mất, sao còn tư cách cò kè mặc cả cơ chứ.
Tiếp theo một màn khói đen dâng lên, bóng người biến mất.
“Khắc Lôi Nhã….?” Ý nghi ngờ nàng rõ ràng hiện lên trong mắt Tẫn Diêm.
“Không có gì. Chỉ là một người bại trận, mất đi thân thể, đem linh hồn gửi vào hòn đá. Nhân lúc ta tiếp nhận truyền thừa bí pháp mà nhiễu loạn ta, muốn chiếm thân thể của ta mà thôi”. Khắc Lôi Nhã hời hợt giải thích. Nếu không phải sâu trong lòng nàng có chút mê mang thì sao có thể bị nhiễu loạn được. Mặc dù Khắc Lôi Nhã nói nhẹ nhàng như thế nhưng Tẫn Diêm biết mới vừa rồi vô cùng nguy hiểm. Trong lòng tò mò làm thế nào Khắc Lôi Nhã tỉnh lại được nên hỏi: “Này…ngươi làm sao phát hiện sự tồn tại của Vong Linh?”
“Bởi vì câu nói sau cùng của hắn”. Khắc Lôi Nhã cười lạnh một tiếng, lặp lại lời nói vừa rồi của người kia “Cô bé, đến đây đi. Trở về với lồng ngực của thần nào”, dứt lời, ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá, nhẹ nhàng đẩy. Cửa cư nhiên mở ra!
Nàng đi về phía trước, Tẫn Diêm theo sau. Trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện khác. Ngữ điệu khinh thường trong lời nói của Khắc Lôi Nhã hắn nghe được.
Phía sau cửa đá là từng nấc thang đi thẳng xuống dưới. Ở cuối con đường, hai người nhìn thấy một gian phòng cực kỳ đơn sơ. Giường đá, băng đá, tảng đá. Ngoài ra không có thêm vật gì khác. Xem ra người kia đã dùng biện pháp đặc biệt niêm phong bí pháp vào đây. Lại có bản đá nhỏ khóa lại. Không có bất kỳ chữ viết lưu lại. Như vậy mới yên tâm.
Mật thất trống rỗng. Hai người theo đường cũ trở về. Tẫn Diêm mang theo Khắc Lôi Nhã ra khỏi thác nước như khi đi vào.
Trên đường trở về, hơi thở của ánh sáng và bóng tối dần dần phai đi. Bọn ma thú từ từ khôi phục bình thường. Thuận tay giết mấy con ma thú cấp ba và cấp bốn, Khắc Lôi Nhã cũng tìm đoạn hồn thảo hoàn thành nhiệm vụ. Nàng không chú ý tới lúc Tẫn Diêm thấy nàng ra tay trong đáy mắt có chứa chút nghi ngờ. Hắn nghi ngờ bản lĩnh lâm nguy không sợ hãi cùng thân thủ gọn gàng linh hoạt của nàng. Đây không phải phong thái của người mới mà là Khắc Lôi Nhã thuận đường tru diệt mà thôi.
“Ma hạch này có thể làm nhẫn cho mẫu thân”. Khắc Lôi Nhã dùng chủy thủ đào ra ma hạch trong đầu một ma thú cấp bốn, thản nhiên nói. Ma hạch này khác với những ma hạch khác. Bên trong màu xanh dương đậm là một màu thuần lam. Tẫn Diêm cảm thấy rất kỳ quái. Người thiếu nữ trước mắt này rốt cuộc là ai? Hoàn toàn không thể nhìn thấu nàng. Chủy thủ trong tay nàng tung bay khéo léo như một vũ điệu, nhẹ nhàng linh hoạt liền cắt đầu ma thú, đào ra ma hạch. Một màn trước mắt này, ai sẽ tin tưởng nàng trước kia là hoa si ngu ngốc đâu? Mấy lần chiến đấu ngắn ngủi đã đem ma pháp vận dụng thuần thục như thế. Không cần hắn thủ hộ nàng cũng có thể giết chết ma thú.
“Đi thôi”. Khắc Lôi Nhã đứng lên, cất ma hạch, thuần thục cắm chủy thủ vào trong giày.
Trên đường trở về cũng chỉ tìm được hai khỏa đoạn trường thảo. Nhưng cũng có thể giao trả nhiệm vụ rồi.
Ra khỏi núi Tật Phong, hai người quyết định ở trong trấn nhỏ gần đấy nghỉ ngơi một đêm rồi xuất phát.
Màn đêm buông xuống.
Khắc Lôi Nhã ăn xong vào phòng, cài cửa lại. Sau đó nàng lấy một quyển trục nhẹ nhàng xé ra. Một cỗ ma lực cứ như vậy tứ tán ra, tạo thành một cái lồng trong phòng. Nó che giấu cảm ứng ma pháp khiến cho tiếng nói chuyện trong phòng không người nào nghe được.
Làm xong, Khắc Lôi Nhã mới lấy hòn đá đen nho nhỏ từ trong túi ra.
“Ra ngoài”. Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nhìn hòn đá màu đen trên bàn nói.
Hòn đá kia không có bất kỳ động tĩnh nào, xung quanh cũng an tĩnh như vậy. Khắc Lôi Nhã cũng không lên tiếng mà đem chủy thủ trong giày rút ra, đâm về hòn đá đen kia.
“Chớ a, chớ a~~~”, một tiếng kinh hô vang lên.
Khắc Lôi Nhã nhìn bóng người hiển hiện ra, cắm chủy thủ trở lại trong giày. Vào thời điểm bóng người cho rằng đã tránh được một kiếp, nàng duỗi tay bắn vào hòn đá kia. Bóng người lập tức bị đau run run thành một đoàn.
“Ngươi và hòn đá này hình như cùng một linh hồn, một nhịp thở. Lại có thể khiến ngươi cảm nhận được đau đớn.” Khắc Lôi Nhã rất hăng hái nhìn hòn đá tỏa ra nhàn nhạt u quang trước mắt.
Bóng người kia run run một hồi. Thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết này tuyệt đối không phải là thiên sứ, mà là tiểu ác ma!
“Nói đi. Ngươi là ai? Tại sao lại đánh nhau cùng Thánh tử? Hòn đá này là như thế nào?”, Khắc Lôi Nhã vuốt vuốt cục đá nhỏ, hỏi.
Tại sao người thiếu nữ này cho hắn cảm giác tương tự như cái đó?!
“Nói đi, ngươi là Pháp Sư Hắc Ám sao? Ngươi tới Núi Tật Phong làm gì? Đừng nói với ta là ngươi ước hẹn với Thánh tử ở đây đấy.” Thanh âm Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo, chỉ ra nghề nghiệp của bóng người này. Tiếng cười của nàng khiến bóng người kia sợ hãi không nhẹ.
Hắn hiểu được rằng hôm nay mình gặp phải sát tinh rồi. Người này hắn tuyệt đối không thể tùy tiện ứng phó được.
“Ngươi là ác ma hóa thân, căn bản không nên xuất hiện ở trên đời này”
“Không, ngươi còn kinh khủng hơn ác ma. Người làm cho người ta căm hận, phỉ nhổ!”
“Trong lòng ngươi còn đen tối hơn đêm tối”
Chung quanh không ngừng có những âm thanh ác độc công kích, nguyền rủa Khắc Lôi Nhã.
“Ngươi là con của tội nghiệt, sớm nên róc xương lóc thịt, tan thành mây khói!”
Chân mày Khắc Lôi Nhã càng nhíu chặt lại.
Âm u? Đáng chết?
Khắc Lôi Nhã mê mang nhìn vẻ tối tăm xung quanh.
Chẳng lẽ, tử vong chính là phương thức giải quyết tốt nhất của mình sao?
“Đúng! Chỉ khi ngươi chết, tất cả mới được cứu. Những người ngươi quan tâm nhất cũng rất muốn thấy ngươi chết. Mau giải thoát đi để cứu bọn họ.” Âm thanh ác độc từ từ trở nên ôn hòa, dẫn đường cho Khắc Lôi Nhã. “Cô bé, đến đây đi. Trở về với lồng ngực của thần nào.”
Thế nhưng, sau khi một câu nói cuối cùng kết thúc, Khắc Lôi Nhã đột nhiên mở mắt ra.
Ánh sáng trắng bao phủ xung quanh nàng trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung. Trong đầu nàng không có những thanh âm ác độc nguyền rủa ấy nữa. Thật thần kỳ! Đó chính là bí pháp mà bằng hữu của Ô Mã Lý truyền lại cho nàng!
“Khắc Lôi Nhã, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” - Tẫn Diêm khẩn trương hỏi. Bộ dạng mới vừa rồi của nàng thực dọa người.
“Hừ!” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng, búng ngón tay một cái. Một ngọn lửa nho nhỏ cứ như vậy xông về một góc âm u. Một tiếng hét thảm vang lên ngay sau đó.
Tẫn Diêm kinh ngạc nhìn về phương hướng Khắc Lôi Nhã công kích. Lúc này mới phát hiện một khối đen phát ra ánh sáng. Một bóng người chậm rãi đứng lên. Bóng dáng nho nhỏ nhạt nhòa, tựa như một khắc sau sẽ biến mất lập tức.
“Này?” Tẫn Diêm nhìn chằm chằm bóng người kia, hô nhỏ “Là Vong Linh”
“Không tệ lắm, cư nhiên có thể giấu giếm hơi thở đi theo tới tận đây”. Khắc Lôi Nhã tiến lên nhặt hòn đá nhỏ, cầm trong tay vuốt vuốt.
Vẻ mặt của bóng người nhàn nhạt thoáng chốc trở nên hoảng sợ.
“Ngươi chính là người giao thủ với Thánh tử sau đó thiếu chút nữa chết? Giấu mình vào tảng đá, chờ có thân thể thích hợp sau đó cướp lấy?” Khắc Lôi Nhã không nhanh không chậm nói xong, dùng lực ngắt hòn đá trong tay.
Bóng người kia lập tức la hoảng lên: “Đừng! Van cầu ngươi đừng bóp vỡ!”
“Ngươi coi trọng thân thể ta sao?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh thưởng thức hòn đá trong tay, hỏi.
“Bởi vì… bởi vì ngươi là người có chuyện xưa. Như vậy sâu trong đáy lòng nhất định có nhiều nơi âm u. Hơn nữa, ngươi là Ma Pháp Sư. Rất thích hợp”. Bóng người kia do dự nói, thanh âm dần dần yếu đi, chỉ sợ Khắc Lôi Nhã không vui một chút liền bóp vỡ hòn đá trong tay.
Sắc mặt Tẫn Diêm biến đổi, có chút hồ nghi nhìn bóng người nhàn nhạt này. Vong Linh này nói gì vậy? Khắc Lôi Nhã là người có chuyện xưa? Hắn và Á Đức Lý Nam Hi có thể khẳng định nàng không phải người trước kia. Nhưng nàng là ai? Giờ phút này Tẫn Diêm thậm chí rất muốn cầm hòn đá màu đen đó tự mình hỏi một chút.
Ánh mắt hồ nghi của hắn được Khắc Lôi Nhã thu vào trong mắt. Nàng hừ lạnh một tiếng, hung hăng bấm bấm tảng đá. Bóng người kia gào lên: “Đừng! Ta đều đã nói hết. Đừng mà!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Khắc Lôi Nhã quát lạnh “Vào đây cho ta!”. Có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi tiểu tử này, nhưng không phải ở đây.
“A! Được”. Bóng người mặt mày ủ ê đáp lời. Hắn đã mất đi thân thể, lực lượng cũng mất, sao còn tư cách cò kè mặc cả cơ chứ.
Tiếp theo một màn khói đen dâng lên, bóng người biến mất.
“Khắc Lôi Nhã….?” Ý nghi ngờ nàng rõ ràng hiện lên trong mắt Tẫn Diêm.
“Không có gì. Chỉ là một người bại trận, mất đi thân thể, đem linh hồn gửi vào hòn đá. Nhân lúc ta tiếp nhận truyền thừa bí pháp mà nhiễu loạn ta, muốn chiếm thân thể của ta mà thôi”. Khắc Lôi Nhã hời hợt giải thích. Nếu không phải sâu trong lòng nàng có chút mê mang thì sao có thể bị nhiễu loạn được. Mặc dù Khắc Lôi Nhã nói nhẹ nhàng như thế nhưng Tẫn Diêm biết mới vừa rồi vô cùng nguy hiểm. Trong lòng tò mò làm thế nào Khắc Lôi Nhã tỉnh lại được nên hỏi: “Này…ngươi làm sao phát hiện sự tồn tại của Vong Linh?”
“Bởi vì câu nói sau cùng của hắn”. Khắc Lôi Nhã cười lạnh một tiếng, lặp lại lời nói vừa rồi của người kia “Cô bé, đến đây đi. Trở về với lồng ngực của thần nào”, dứt lời, ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá, nhẹ nhàng đẩy. Cửa cư nhiên mở ra!
Nàng đi về phía trước, Tẫn Diêm theo sau. Trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện khác. Ngữ điệu khinh thường trong lời nói của Khắc Lôi Nhã hắn nghe được.
Phía sau cửa đá là từng nấc thang đi thẳng xuống dưới. Ở cuối con đường, hai người nhìn thấy một gian phòng cực kỳ đơn sơ. Giường đá, băng đá, tảng đá. Ngoài ra không có thêm vật gì khác. Xem ra người kia đã dùng biện pháp đặc biệt niêm phong bí pháp vào đây. Lại có bản đá nhỏ khóa lại. Không có bất kỳ chữ viết lưu lại. Như vậy mới yên tâm.
Mật thất trống rỗng. Hai người theo đường cũ trở về. Tẫn Diêm mang theo Khắc Lôi Nhã ra khỏi thác nước như khi đi vào.
Trên đường trở về, hơi thở của ánh sáng và bóng tối dần dần phai đi. Bọn ma thú từ từ khôi phục bình thường. Thuận tay giết mấy con ma thú cấp ba và cấp bốn, Khắc Lôi Nhã cũng tìm đoạn hồn thảo hoàn thành nhiệm vụ. Nàng không chú ý tới lúc Tẫn Diêm thấy nàng ra tay trong đáy mắt có chứa chút nghi ngờ. Hắn nghi ngờ bản lĩnh lâm nguy không sợ hãi cùng thân thủ gọn gàng linh hoạt của nàng. Đây không phải phong thái của người mới mà là Khắc Lôi Nhã thuận đường tru diệt mà thôi.
“Ma hạch này có thể làm nhẫn cho mẫu thân”. Khắc Lôi Nhã dùng chủy thủ đào ra ma hạch trong đầu một ma thú cấp bốn, thản nhiên nói. Ma hạch này khác với những ma hạch khác. Bên trong màu xanh dương đậm là một màu thuần lam. Tẫn Diêm cảm thấy rất kỳ quái. Người thiếu nữ trước mắt này rốt cuộc là ai? Hoàn toàn không thể nhìn thấu nàng. Chủy thủ trong tay nàng tung bay khéo léo như một vũ điệu, nhẹ nhàng linh hoạt liền cắt đầu ma thú, đào ra ma hạch. Một màn trước mắt này, ai sẽ tin tưởng nàng trước kia là hoa si ngu ngốc đâu? Mấy lần chiến đấu ngắn ngủi đã đem ma pháp vận dụng thuần thục như thế. Không cần hắn thủ hộ nàng cũng có thể giết chết ma thú.
“Đi thôi”. Khắc Lôi Nhã đứng lên, cất ma hạch, thuần thục cắm chủy thủ vào trong giày.
Trên đường trở về cũng chỉ tìm được hai khỏa đoạn trường thảo. Nhưng cũng có thể giao trả nhiệm vụ rồi.
Ra khỏi núi Tật Phong, hai người quyết định ở trong trấn nhỏ gần đấy nghỉ ngơi một đêm rồi xuất phát.
Màn đêm buông xuống.
Khắc Lôi Nhã ăn xong vào phòng, cài cửa lại. Sau đó nàng lấy một quyển trục nhẹ nhàng xé ra. Một cỗ ma lực cứ như vậy tứ tán ra, tạo thành một cái lồng trong phòng. Nó che giấu cảm ứng ma pháp khiến cho tiếng nói chuyện trong phòng không người nào nghe được.
Làm xong, Khắc Lôi Nhã mới lấy hòn đá đen nho nhỏ từ trong túi ra.
“Ra ngoài”. Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nhìn hòn đá màu đen trên bàn nói.
Hòn đá kia không có bất kỳ động tĩnh nào, xung quanh cũng an tĩnh như vậy. Khắc Lôi Nhã cũng không lên tiếng mà đem chủy thủ trong giày rút ra, đâm về hòn đá đen kia.
“Chớ a, chớ a~~~”, một tiếng kinh hô vang lên.
Khắc Lôi Nhã nhìn bóng người hiển hiện ra, cắm chủy thủ trở lại trong giày. Vào thời điểm bóng người cho rằng đã tránh được một kiếp, nàng duỗi tay bắn vào hòn đá kia. Bóng người lập tức bị đau run run thành một đoàn.
“Ngươi và hòn đá này hình như cùng một linh hồn, một nhịp thở. Lại có thể khiến ngươi cảm nhận được đau đớn.” Khắc Lôi Nhã rất hăng hái nhìn hòn đá tỏa ra nhàn nhạt u quang trước mắt.
Bóng người kia run run một hồi. Thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết này tuyệt đối không phải là thiên sứ, mà là tiểu ác ma!
“Nói đi. Ngươi là ai? Tại sao lại đánh nhau cùng Thánh tử? Hòn đá này là như thế nào?”, Khắc Lôi Nhã vuốt vuốt cục đá nhỏ, hỏi.
Tại sao người thiếu nữ này cho hắn cảm giác tương tự như cái đó?!
“Nói đi, ngươi là Pháp Sư Hắc Ám sao? Ngươi tới Núi Tật Phong làm gì? Đừng nói với ta là ngươi ước hẹn với Thánh tử ở đây đấy.” Thanh âm Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo, chỉ ra nghề nghiệp của bóng người này. Tiếng cười của nàng khiến bóng người kia sợ hãi không nhẹ.
Hắn hiểu được rằng hôm nay mình gặp phải sát tinh rồi. Người này hắn tuyệt đối không thể tùy tiện ứng phó được.
Bình luận facebook