Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229
Đúng lúc Thanh Hoa chuẩn bị ra tay đánh lén, Nguyệt Vương lại hô lên: "Nhìn kìa, phía trước có người đến!"
Tất cả mọi người đứng lên, quả nhiên thấy nơi xa có một đám người đang tiếp cận họ rất nhanh.
"Là người của Thiên vương sao?" Mễ Tu Tư cau mày nhìn về phía trước.
"Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm......" Thích Ngạo Sương lại kinh ngạc nhìn về những người đang tiến đến,phun ra hai cái tên này.
"Bọn họ......" Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, trong mắt có nghi ngờ.
"Là quân của Thiên Vương." Mễ Tu Tư khẳng định nói.
Cầm đầu đám người là Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm, phía sau là các thị vệ. Tất cả mọi người đang cưỡi trên những con chim bay to lớn. Một nhóm người bay đến cách bọn Thích Ngạo Sương năm mươi mét thì dừng lại.
"Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm......" Thích Ngạo Sương mở miệng, vẻ mặt nghi ngờ.
"Chúng ta tới đón ngươi." ánh mắt của Kiều Nạp Sâm rất là phức tạp, cứ như vậy sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, trầm giọng nói.
"Đón ta?" Thích Ngạo Sương hơn nghi ngờ.
"Thiên vương đang đợi các ngươi. Đến đây đi." Địch Thản Tư cũng là lạnh lùng bỏ lại những lời này, thay đổi phương hướng.
"Yên tâm, Thiên vương sẽ không làm hại các ngươi, hắn đang chờ các ngươi đến." Kiều Nạp Sâm vẻ mặt có chút cổ quái, nhìn Thích Ngạo Sương hình như muốn nói lại thôi.
"Đi." ánh mắt của Nguyệt Vương trầm xuống, nói như đinh chém sắt. Cuối cùng cũng đã tới thời điểm phải đối mặt.
Mễ Tu Tư gật đầu một cái, cưỡi ngựa đi heo Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm. Đoàn người hung dũng tiến vào tòa thành của Thiên Vương.
"Kiều Nạp Sâm, các huynh làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này?" Thích Ngạo Sương mở miệng hỏi thăm. Bởi vì nàng đã chú ý tới y phục của Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm hơi khác thường. Hai người mặc y phục cao quý, bên bả vai lại có trang bị cả khối giáp, bảo kiếm đeo bên hông.
"Ta là Vĩnh Vương. Địch Thản Tư là Bạch Vương." Kiều Nạp Sâm nói một câu trọng điểm.
"Như vậy, các ngươi là người của Thiên vương hay sao?" Nguyệt Vương nghe đến đó, nhướng mày, trầm giọng hỏi.
"Cái gì mà người của ai, chúng ta chỉ làm khác mà thôi." Kiều Nạp Sâm liếc Nguyệt Vương một cái, không vui nói "Hiện tại phụ trách truyền lời. Thiên vương đang đợi các ngươi."
"Kiều Nạp Sâm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Thích Ngạo Sương dĩ nhiên hiểu chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
"Ngươi đi đã rồi biết." Kiều Nạp Sâm xoay mặt, không nói gì thêm.
Địch Thản Tư bay thẳng đến ở phía trước, trầm mặc không nói. Kiều Nạp Sâm bay lên, cùng Địch Thản Tư song song phi hành.
"Địch Thản Tư, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?" Kiều Nạp Sâm đến gần Địch Thản Tư, dùng thanh âm mà chỉ có hai người mới nghe được nói với hắn.
Địch Thản Tư không nhìn Kiều Nạp Sâm, cũng không nói, mà là là kéo dây cương, cho chim bay nhanh hơn.
Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm và cả đoàn người Thích Ngạo Sươn bay đến cung điện của Thiên Vương. Xa xa Thích Ngạo Sương liền thấy một tòa cung điện cao lớn, lơ lửng trên mặt hồ, nước hồ một mảnh màu xanh lá, cung điện toàn bộ được xây dựng bằng loại đá trắng như tuyết. Màu trắng cung điện và màu xanh của nước hồ tạo thành một cảnh tượng xa hoa. Thích Ngạo Sương trầm ngâm nhìn, cung điện lơ lửng trên mặt nước? vậy chỗ cái bóng đó chính là chỗ của Tạp Mễ Nhĩ?
Mọi người đáp xuống trước cung điện, trong cung điện lập tức chạy đến hai nhóm thị vệ, xếp thành hàng sau khi nhận lấy dây cương, đem toàn bộ chim bay đi vê phía khác. Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư đi ở phía trước, đoàn người Thích Ngạo Sương theo sát ở phía sau, cứ như vậy vào cung điện.
Vào cung điện, có giọng hát bay vào tai mọi người. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc nhau một cái, họ đều thấy chút kinh ngạc trong mắt đối phương.
Càng đi vào sâu trong cung điện, tiếng hát và tiếng cười đùa càng rõ ràng hơn. Thích Ngạo Sương quan sát cái cung điện này, cung điện mặc dù được trang hoàng hết sức cao quý, nhưng là có chút cũng rất kỳ quái. Trên tường có rất nhiều gương, ngay cả trên trần nhà cũng có gương rất lớn. Mấy chỗ rẽ đều có gương. Mỗi khúc ngoặt thì mọi người đều bị hình ảnh của chính mình dọa hết hồn.
"Tại sao lại có nhiều gương như vậy? Hắn ta không phải biến thái tới mức này chứ." Nguyệt Vương khẽ cau mày, tựa như đang lầm bầm lầu bầu vừa tựa như nói với mọi người.
"Ngươi nói là, trước kia cái cung điện này không phải như thế?" Lai Lỵ mở to hai mắt tò mò nhìn chung quanh đặt câu hỏi.
"Dĩ nhiên là không có dáng vẻ cổ quái như vậy." Mễ Tu Tư tức giận trả lời, "Cũng không biết trong đầu hắn nghĩ như thế nào!"
"Nhìn thấy hắn thì biết thôi." Nguyệt Vương lạnh nhạt nói, "Nếu hắn phái người đến tìm chúng ta, chỉ sợ hắn đã có đối sách rồi."
Mễ Tu Tư giựt giựt khóe miệng không nói gì thêm.
Mọi người tới đại điện, những tiết mục ca múa kia vẫn được tiến hành. Mà ở trên đại điện, một nam tử tuấn mĩ, y phục đơn giản mà cao quý, cứ như vậy lười biếng tựa vào trên ghế ngồi. Hắn một thân áo đen, thậm chí không có chút trang sức nào, một mái tóc trắng như tuyết không cột lên mà tùy ý thả ra, tóc dài chạm mặt đất. Dưới cặp lông mày thật dài là con ngươi mà nâu, khóe miệng của hắn khẽ mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Khi thấy đám người Thích Ngạo Sương tới, vẻ mặt như cũ không có thay đổi gì.
Thích Ngạo Sương nhìn người đàn ông này, hắn chính là Bạch vương tiền nhiệm, bây giờ trở thánh Thiên vương sao? Vốn cho rằng hắn sẽ là kẻ tràn đầy hơi thở bạo ngược, nhưng tại sao hắn lại mang cho nàng cảm giác nhu nhược và còn có cả đau thương.
Lai Lỵ nhìn Thiên Vương đang ngồi phía trên bằng con mắt thù hận. Chính là kẻ này làm cho tộc nàng bị diệt hết, đáng hận, đáng chết! Lai Lỵ siết chặt quả đấm, người khẽ run. Lúc này, một bàn tay ấm áp nhẹ nhành đặt trên bả vai nàng. Lai Lỵ quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Tấn Diêm. Tẫn Diêm nhẹ nhàng lắc đầu. Nước mắt Lai Lỵ sắp rớt xuống, nàng hiểu ý tứ của Tấn Diêm. Nàng bây giờ không phải đối thủ của Thiên vương, trước tiên hãy yên lặng theo dõi biến hóa.
"Ngươi đã tới." Thiên vương khẽ ngẩng đầu, nhưng không có nhìn những người khác một cái, chỉ nhìn Thích Ngạo Sương mỉm cười nói ra khỏi một câu nói như vậy.
"Ngươi biết ta sẽ tới sao?" ánh mắt Thích Ngạo Sương khẽ chìm, nghe được câu nói của Thiên vương có hàm ý khác.
"Dĩ nhiên, ta một mực chờ ngươi. Hắn giúp ta hoàn thành nguyện vọng, ta phải báo đáp hắn, ta một mực chờ ngươi ở đây." Trên khuôn mặt tuấn mĩ của Thiên vương mang nụ cười nhàn nhạt..
"Tây tháp! Ngươi giết hại Thiên vương, trời đất không dung!" Nguyệt Vương tứ giận gọi thẳng tên thiên vương.
"Hừ!" Thiên vương hừ lạnh một tiếng, tay nhè nhẹ vung lên, Nguyệt Vương liền giống như một viên đạn, bay thẳng tới đạp mạnh vào bức tường. Nguyệt Vương như một con búp bê sứ vỡ tan tành, xụi lơ rơi xuống nền nhà. Hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
"Nguyệt Nha Nhi!" trong lòng Mễ Tu Tư trầm xuống, sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng chạy tới đỡ.
"Hả?"Thiên Vương đứng lên tính tung ra một chiêu tiếp theo nhưng rốt cuộc hắn lại ngừng động tác.
Sắc mặt của Lai Lỵ bây giờ đã một mảnh tái nhợt. Nàng rốt cuộc hiểu rõ rằng trước mặt Thiên Vương mình bé nhỏ tới mức nào. Nếu Thiên vương nguyện ý, trong nháy mắt có thể giết chết nàng. Thanh Hoa cũng chỉ lơ đễnh. Hắn vẫn còn kém xa chủ nhân
"Thiên vương!" ánh mắt của Thích Ngạo Sương lạnh xuống, "Ngươi chờ ta, không phải để ta xem cái này chứ?"
"Dĩ nhiên không phải." Thiên vương khẽ mỉm cười, thả tay xuống, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương nói, "Ta chờ ngươi, là vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người kia."
"Có ý gì, " sắc mặt của Phong Dật Hiên trầm xuống. Tâm nguyện cuối cùng, lời này là có ý gì?
"Trước đó, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề." Thiên vương không để ý đến Phong Dật Hiên vấn đề, mà là chậm rãi lần nữa ngồi xuống, nhìn Thích Ngạo Sương, vẻ mặt nghiêm túc.
"Vấn đề gì? Tâm nguyện cuối cùng là có ý gì? Là hắn?" Thích Ngạo Sương thấy Thiên vương lộ ra vẻ mặt như thế, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Hắn nói tâm nguyện cuối cùng? Chẳng lẽ lại là tâm nguyện cuối cùng của Tạp Mễ Nhĩ?
"Ngươi, cho rằng yêu là cái gì? Ngươi yêu một người, phải làm gì cho họ?" Thiên vương không trả lời vấn đề của Thích Ngạo Sương, mà là trầm giọng hỏi, chợt từ từ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, mà vẻ mặt của hắn lại là càng ngày càng hưởng thụ, càng ngày càng thỏa mãn. Cảnh tượng quỷ dị khác thường.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, nàng thật là không ngờ Thiên vương đột nhiên lại hỏi vấn đề này.
"Yêu, yêu là......" Thích Ngạo Sương á khẩu không trả lời được, nàng chợt phát hiện mình không có cách nào trả lời được cái vấn đề này. Yêu là cho đi? Yêu là hai người bên nhau mãi mãi? Yêu là cả đời theo đuổi? Yêu là......
"Yêu là hai người hi sinh vì nhau. Có thể làm bất cứ chuyện gì. Hi vọng hai người có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ." Kiều Nạp Sâm rốt cuộc cũng chen miệng vào. Đây chính là tình yêu của hắn, chỗ này cũng có nhiều người đồng ý.
"Không!" Thiên vương lại như đinh chém sắt hủy bỏ, tiếp đó tay phải hắn nhẹ nhàng vuốt tay trái, mặt hạnh phúc mà thỏa mãn nói, "Yêu, là yêu đến khi trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, từng miếng từng miếng ăn hết vào bụng."
Trên đại điện mọi người đều là cả kinh, trong lòng đều lạnh toát đến cực điểm. Bởi vì động tác của Thiên Vương quá quỷ dị: "Ta yêu hắn, cho nên ta xơi tái hắn rồi, hắn đang ở tong thân thể của ta....."
Những lời này tất cả mọi người đều nghe rõ, trong đầu ai cũng nổ tung. Lai Lỵ đưa tay che miệng của mình, bộ mặt không thể tin, đáy mắt có hoảng sợ cùng cực. Trong đại điện an tĩnh đến quỷ dị, không có một thanh âm nào. Mọi người nghe được tiếng tim mình đập.
"Đây chính là yêu cực hạn, các ngươi có hiểu không?" Thiên vương chậm rãi quay đầu, nhìn Thích Ngạo Sương, mỉm cười, "Ngươi đã đến rồi, ta muốn báo đáp nguyện vọng của hắn, cho nên ngươi đi đi......"
( Sặc ~ thế rốt cuộc cha nội này yêu ông Thiên Vương cũ hay Tạp Mễ Nhĩ vậy???? Biến cmn thái ~~)
Tất cả mọi người đứng lên, quả nhiên thấy nơi xa có một đám người đang tiếp cận họ rất nhanh.
"Là người của Thiên vương sao?" Mễ Tu Tư cau mày nhìn về phía trước.
"Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm......" Thích Ngạo Sương lại kinh ngạc nhìn về những người đang tiến đến,phun ra hai cái tên này.
"Bọn họ......" Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, trong mắt có nghi ngờ.
"Là quân của Thiên Vương." Mễ Tu Tư khẳng định nói.
Cầm đầu đám người là Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm, phía sau là các thị vệ. Tất cả mọi người đang cưỡi trên những con chim bay to lớn. Một nhóm người bay đến cách bọn Thích Ngạo Sương năm mươi mét thì dừng lại.
"Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm......" Thích Ngạo Sương mở miệng, vẻ mặt nghi ngờ.
"Chúng ta tới đón ngươi." ánh mắt của Kiều Nạp Sâm rất là phức tạp, cứ như vậy sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, trầm giọng nói.
"Đón ta?" Thích Ngạo Sương hơn nghi ngờ.
"Thiên vương đang đợi các ngươi. Đến đây đi." Địch Thản Tư cũng là lạnh lùng bỏ lại những lời này, thay đổi phương hướng.
"Yên tâm, Thiên vương sẽ không làm hại các ngươi, hắn đang chờ các ngươi đến." Kiều Nạp Sâm vẻ mặt có chút cổ quái, nhìn Thích Ngạo Sương hình như muốn nói lại thôi.
"Đi." ánh mắt của Nguyệt Vương trầm xuống, nói như đinh chém sắt. Cuối cùng cũng đã tới thời điểm phải đối mặt.
Mễ Tu Tư gật đầu một cái, cưỡi ngựa đi heo Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm. Đoàn người hung dũng tiến vào tòa thành của Thiên Vương.
"Kiều Nạp Sâm, các huynh làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này?" Thích Ngạo Sương mở miệng hỏi thăm. Bởi vì nàng đã chú ý tới y phục của Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm hơi khác thường. Hai người mặc y phục cao quý, bên bả vai lại có trang bị cả khối giáp, bảo kiếm đeo bên hông.
"Ta là Vĩnh Vương. Địch Thản Tư là Bạch Vương." Kiều Nạp Sâm nói một câu trọng điểm.
"Như vậy, các ngươi là người của Thiên vương hay sao?" Nguyệt Vương nghe đến đó, nhướng mày, trầm giọng hỏi.
"Cái gì mà người của ai, chúng ta chỉ làm khác mà thôi." Kiều Nạp Sâm liếc Nguyệt Vương một cái, không vui nói "Hiện tại phụ trách truyền lời. Thiên vương đang đợi các ngươi."
"Kiều Nạp Sâm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Thích Ngạo Sương dĩ nhiên hiểu chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
"Ngươi đi đã rồi biết." Kiều Nạp Sâm xoay mặt, không nói gì thêm.
Địch Thản Tư bay thẳng đến ở phía trước, trầm mặc không nói. Kiều Nạp Sâm bay lên, cùng Địch Thản Tư song song phi hành.
"Địch Thản Tư, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?" Kiều Nạp Sâm đến gần Địch Thản Tư, dùng thanh âm mà chỉ có hai người mới nghe được nói với hắn.
Địch Thản Tư không nhìn Kiều Nạp Sâm, cũng không nói, mà là là kéo dây cương, cho chim bay nhanh hơn.
Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm và cả đoàn người Thích Ngạo Sươn bay đến cung điện của Thiên Vương. Xa xa Thích Ngạo Sương liền thấy một tòa cung điện cao lớn, lơ lửng trên mặt hồ, nước hồ một mảnh màu xanh lá, cung điện toàn bộ được xây dựng bằng loại đá trắng như tuyết. Màu trắng cung điện và màu xanh của nước hồ tạo thành một cảnh tượng xa hoa. Thích Ngạo Sương trầm ngâm nhìn, cung điện lơ lửng trên mặt nước? vậy chỗ cái bóng đó chính là chỗ của Tạp Mễ Nhĩ?
Mọi người đáp xuống trước cung điện, trong cung điện lập tức chạy đến hai nhóm thị vệ, xếp thành hàng sau khi nhận lấy dây cương, đem toàn bộ chim bay đi vê phía khác. Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư đi ở phía trước, đoàn người Thích Ngạo Sương theo sát ở phía sau, cứ như vậy vào cung điện.
Vào cung điện, có giọng hát bay vào tai mọi người. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc nhau một cái, họ đều thấy chút kinh ngạc trong mắt đối phương.
Càng đi vào sâu trong cung điện, tiếng hát và tiếng cười đùa càng rõ ràng hơn. Thích Ngạo Sương quan sát cái cung điện này, cung điện mặc dù được trang hoàng hết sức cao quý, nhưng là có chút cũng rất kỳ quái. Trên tường có rất nhiều gương, ngay cả trên trần nhà cũng có gương rất lớn. Mấy chỗ rẽ đều có gương. Mỗi khúc ngoặt thì mọi người đều bị hình ảnh của chính mình dọa hết hồn.
"Tại sao lại có nhiều gương như vậy? Hắn ta không phải biến thái tới mức này chứ." Nguyệt Vương khẽ cau mày, tựa như đang lầm bầm lầu bầu vừa tựa như nói với mọi người.
"Ngươi nói là, trước kia cái cung điện này không phải như thế?" Lai Lỵ mở to hai mắt tò mò nhìn chung quanh đặt câu hỏi.
"Dĩ nhiên là không có dáng vẻ cổ quái như vậy." Mễ Tu Tư tức giận trả lời, "Cũng không biết trong đầu hắn nghĩ như thế nào!"
"Nhìn thấy hắn thì biết thôi." Nguyệt Vương lạnh nhạt nói, "Nếu hắn phái người đến tìm chúng ta, chỉ sợ hắn đã có đối sách rồi."
Mễ Tu Tư giựt giựt khóe miệng không nói gì thêm.
Mọi người tới đại điện, những tiết mục ca múa kia vẫn được tiến hành. Mà ở trên đại điện, một nam tử tuấn mĩ, y phục đơn giản mà cao quý, cứ như vậy lười biếng tựa vào trên ghế ngồi. Hắn một thân áo đen, thậm chí không có chút trang sức nào, một mái tóc trắng như tuyết không cột lên mà tùy ý thả ra, tóc dài chạm mặt đất. Dưới cặp lông mày thật dài là con ngươi mà nâu, khóe miệng của hắn khẽ mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Khi thấy đám người Thích Ngạo Sương tới, vẻ mặt như cũ không có thay đổi gì.
Thích Ngạo Sương nhìn người đàn ông này, hắn chính là Bạch vương tiền nhiệm, bây giờ trở thánh Thiên vương sao? Vốn cho rằng hắn sẽ là kẻ tràn đầy hơi thở bạo ngược, nhưng tại sao hắn lại mang cho nàng cảm giác nhu nhược và còn có cả đau thương.
Lai Lỵ nhìn Thiên Vương đang ngồi phía trên bằng con mắt thù hận. Chính là kẻ này làm cho tộc nàng bị diệt hết, đáng hận, đáng chết! Lai Lỵ siết chặt quả đấm, người khẽ run. Lúc này, một bàn tay ấm áp nhẹ nhành đặt trên bả vai nàng. Lai Lỵ quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Tấn Diêm. Tẫn Diêm nhẹ nhàng lắc đầu. Nước mắt Lai Lỵ sắp rớt xuống, nàng hiểu ý tứ của Tấn Diêm. Nàng bây giờ không phải đối thủ của Thiên vương, trước tiên hãy yên lặng theo dõi biến hóa.
"Ngươi đã tới." Thiên vương khẽ ngẩng đầu, nhưng không có nhìn những người khác một cái, chỉ nhìn Thích Ngạo Sương mỉm cười nói ra khỏi một câu nói như vậy.
"Ngươi biết ta sẽ tới sao?" ánh mắt Thích Ngạo Sương khẽ chìm, nghe được câu nói của Thiên vương có hàm ý khác.
"Dĩ nhiên, ta một mực chờ ngươi. Hắn giúp ta hoàn thành nguyện vọng, ta phải báo đáp hắn, ta một mực chờ ngươi ở đây." Trên khuôn mặt tuấn mĩ của Thiên vương mang nụ cười nhàn nhạt..
"Tây tháp! Ngươi giết hại Thiên vương, trời đất không dung!" Nguyệt Vương tứ giận gọi thẳng tên thiên vương.
"Hừ!" Thiên vương hừ lạnh một tiếng, tay nhè nhẹ vung lên, Nguyệt Vương liền giống như một viên đạn, bay thẳng tới đạp mạnh vào bức tường. Nguyệt Vương như một con búp bê sứ vỡ tan tành, xụi lơ rơi xuống nền nhà. Hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
"Nguyệt Nha Nhi!" trong lòng Mễ Tu Tư trầm xuống, sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng chạy tới đỡ.
"Hả?"Thiên Vương đứng lên tính tung ra một chiêu tiếp theo nhưng rốt cuộc hắn lại ngừng động tác.
Sắc mặt của Lai Lỵ bây giờ đã một mảnh tái nhợt. Nàng rốt cuộc hiểu rõ rằng trước mặt Thiên Vương mình bé nhỏ tới mức nào. Nếu Thiên vương nguyện ý, trong nháy mắt có thể giết chết nàng. Thanh Hoa cũng chỉ lơ đễnh. Hắn vẫn còn kém xa chủ nhân
"Thiên vương!" ánh mắt của Thích Ngạo Sương lạnh xuống, "Ngươi chờ ta, không phải để ta xem cái này chứ?"
"Dĩ nhiên không phải." Thiên vương khẽ mỉm cười, thả tay xuống, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương nói, "Ta chờ ngươi, là vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người kia."
"Có ý gì, " sắc mặt của Phong Dật Hiên trầm xuống. Tâm nguyện cuối cùng, lời này là có ý gì?
"Trước đó, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề." Thiên vương không để ý đến Phong Dật Hiên vấn đề, mà là chậm rãi lần nữa ngồi xuống, nhìn Thích Ngạo Sương, vẻ mặt nghiêm túc.
"Vấn đề gì? Tâm nguyện cuối cùng là có ý gì? Là hắn?" Thích Ngạo Sương thấy Thiên vương lộ ra vẻ mặt như thế, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Hắn nói tâm nguyện cuối cùng? Chẳng lẽ lại là tâm nguyện cuối cùng của Tạp Mễ Nhĩ?
"Ngươi, cho rằng yêu là cái gì? Ngươi yêu một người, phải làm gì cho họ?" Thiên vương không trả lời vấn đề của Thích Ngạo Sương, mà là trầm giọng hỏi, chợt từ từ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, mà vẻ mặt của hắn lại là càng ngày càng hưởng thụ, càng ngày càng thỏa mãn. Cảnh tượng quỷ dị khác thường.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, nàng thật là không ngờ Thiên vương đột nhiên lại hỏi vấn đề này.
"Yêu, yêu là......" Thích Ngạo Sương á khẩu không trả lời được, nàng chợt phát hiện mình không có cách nào trả lời được cái vấn đề này. Yêu là cho đi? Yêu là hai người bên nhau mãi mãi? Yêu là cả đời theo đuổi? Yêu là......
"Yêu là hai người hi sinh vì nhau. Có thể làm bất cứ chuyện gì. Hi vọng hai người có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ." Kiều Nạp Sâm rốt cuộc cũng chen miệng vào. Đây chính là tình yêu của hắn, chỗ này cũng có nhiều người đồng ý.
"Không!" Thiên vương lại như đinh chém sắt hủy bỏ, tiếp đó tay phải hắn nhẹ nhàng vuốt tay trái, mặt hạnh phúc mà thỏa mãn nói, "Yêu, là yêu đến khi trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, từng miếng từng miếng ăn hết vào bụng."
Trên đại điện mọi người đều là cả kinh, trong lòng đều lạnh toát đến cực điểm. Bởi vì động tác của Thiên Vương quá quỷ dị: "Ta yêu hắn, cho nên ta xơi tái hắn rồi, hắn đang ở tong thân thể của ta....."
Những lời này tất cả mọi người đều nghe rõ, trong đầu ai cũng nổ tung. Lai Lỵ đưa tay che miệng của mình, bộ mặt không thể tin, đáy mắt có hoảng sợ cùng cực. Trong đại điện an tĩnh đến quỷ dị, không có một thanh âm nào. Mọi người nghe được tiếng tim mình đập.
"Đây chính là yêu cực hạn, các ngươi có hiểu không?" Thiên vương chậm rãi quay đầu, nhìn Thích Ngạo Sương, mỉm cười, "Ngươi đã đến rồi, ta muốn báo đáp nguyện vọng của hắn, cho nên ngươi đi đi......"
( Sặc ~ thế rốt cuộc cha nội này yêu ông Thiên Vương cũ hay Tạp Mễ Nhĩ vậy???? Biến cmn thái ~~)
Bình luận facebook