Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233
Ta và người nhà ở trong một khe núi. Khe núi này không lớn, tộc nhân khác cũng ở đây. Ta rất muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới.
Nhưng mẫu thân không cho ta đi.
Ta thấy rất phiền. Ta không muốn cứ duỗi người nằm đó phơi nắng cả ngày.
Ta chán. Bình thường ta rất thích mẫu thân gãi gãi cằm mình, sau đó ôm ta ra phơi nắng. Nhưng có một ngày ta thấy chán. Ta muốn đi ra ngoài. Ta muốn xem thế giới bên ngoài.
Mẫu thân vừa nghe ta có ý nghĩ này liền kéo lấy đuôi ta, nhấc ta lên. Ta cảm thấy trời đất đảo điên, rất khó chịu, chỉ có thể vùng vẫy bốn chân không ngừng.
“Con là đồ ngốc! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Không cho phép ra ngoài. Bộ tộc của chúng ta đã ẩn cư lâu như thế, nếu bây giờ xuất hiện trước mắt người đời thì sẽ mang đến đại họa đấy!” Mẫu thân túm cái đuôi của ta, lắc đến mức ta muốn ói.
Ta chưa thể biến thành hình người. Ta mới chào đời được một trăm năm, mà mẫu thân thì đã 3000 tuổi rồi.
“Vì sao?” Ta định hỏi nhưng lời ra đến miệng chỉ biến thành tiếng meo meo.
Đúng, bộ tộc của chúng ta tên là tộc mèo tầm bảo. Ta không biết vì sao lại có cái tên kỳ lạ như thế. Chỉ biết trong nhà của người nào trong tộc cũng trang trí bằng những thứ lấp lánh hoặc vàng rực rỡ. Có tộc nhân nói cho ta biết, tìm kiếm những thứ này là bản năng của chúng ta.
Là vậy à? Ta chỉ ngửi thấy chúng tỏa ra mùi rất thơm.
Mẫu thân thả ta xuống, ấn ta vào đầu gối, vuốt ve tai của ta, nói: “Con chỉ cần nhớ rằng chúng ta không thể xuất hiện trước mắt người đời được. Nếu không sẽ mang tới đại họa cho tộc nhân của chúng ta. Bởi vì bản năng của chúng ta là thứ con người luôn ao ước.”
Chẳng hiểu gì! Ý là sao?
“Được rồi, phải đi tắm thôi. Con là con mèo nhỏ bẩn thỉu.” Mẫu thân nói những lời này xong thì ta kinh hãi đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Đừng! Con không muốn!” Ta kêu to, liều mạng lắc đầu, liều mạng giãy giụa. Tiếng meo meo vang vọng trong khe núi. Ta nghe thấy tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của tên Lợi Lan đáng ghét.
Dưới ánh mặt trời, ta vừa biến thành hình người, nàng liền chống nạnh, chỉ vào ta kể chuyện cười: “Mọi người tới đây nhìn đi. Đại tiểu thư của tộc trưởng lại giận dỗi rồi. Đồ mèo bẩn thỉu không chịu tắm!”
Đáng ghét! Xú gia hỏa đáng ghét này!
Tức chết ta.
Được lắm, chờ ta tắm xong xem ta thu thập ngươi thế nào!
Mẫu thân quăng ta vào con suối nhỏ. Nước suối lạnhh như băng thấm vào người ta. Lạnh quá đi! Cảm giác này thật đáng ghét. Ta liếc thấy Lợi Lan đứng bên cạnh xem trò vui, càng thêm bốc lửa trong lòng. Đồ đáng ghét!
Rốt cuộc cũng tắm xong. Ta tự nhảy lên, dùng hết sức mình mà lắc người.
Nước bắn rào rào lên hết người tỷ ấy. Nghe tỷ ấy thét chói tai, ta mừng đến nỗi nhảy cẫng lên. Đáng đời! Ai bảo tỷ cười nhạo ta.
“A Bảo!”
Tiếng mắng nghiêm nghị của mẫu thân truyền vào tai ta.
Hừ! Định dạy dỗ ta à? Bản mèo không chơi với các người.
Ta cúi đầu, ép sát người rồi vọt ra xa, núp trong bụi cỏ quan sát bọn họ.
Sau đó, tiếng mẫu thân và Lợi Lan truyền vào tai ta.
“Lợi Lan, cám ơn con. Nếu không có con a Bảo không ngoan ngoãn chịu tắm thế đâu.” Giọng mẫu thân nhẹ nhàng dịu dàng.
“Không có gì đâu. A Bảo chưa lớn nên hơi nghịch ngợm thôi mà.” Lợi Lan đáng ghét này lại dám nói ta thế.
“Xin lỗi con. Con ướt hết rồi.” Mẫu thân lại còn xin lỗi cái người đáng ghét đó giùm ta. Không phải chỉ vì đã hóa thành hình người thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người khác đâu cơ chứ.
“Không sao ạ. Con vẫn coi a Bảo là muội muội mà.” Lợi Lan mỉm cười, nói.
…..
Cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng. Thật khó chịu. Chẳng lẽ đồ đáng ghét này cười nhạo ta là để ta chịu tắm à? Hừ! Không cần tỷ xen vào chuyện của người khác! Đáng ghét!
“A Bảo, a Bảo, muội đang ở đâu? Ta dẫn muội đi ngắm hoa tường vi đang nở bên kia khe núi nhé. Còn có rất nhiều bươm bướm nữa.” Giọng nói đáng ghét của Lợi Lan lại bay tới. Đồ khó ưa. Dám dùng trò bắt bướm mà ta thích nhất để dụ ta.
Không thể bị người khác dụ dỗ được! Kiên quyết không thể.
“A Bảo, a Bảo…”
Vẫn còn gọi à?
Không nghe! Không nghe! Ta bịt tai, cong mông lên, cẩn thận lui lại.
Rốt cuộc cũng cách bọn họ một quãng xa. Ta thở phào, sau đó chạy về phía trước.
Không cần chơi với Lợi Lan, ta chơi một mình. Tự ta đi bắt bướm cũng được!
Mùa này là mùa muôn hoa khoe sắc, những con bướm xinh đẹp bay đầy trời. Ha ha, bọn chúng rất đẹp, đầy màu sắc. Ta đuổi theo! Ta nhảy lên! Ta không tin mình không bắt được!
Nhưng rất khó bắt được tụi bướm này. Ta chạy tới mức thở không ra hơi. Lúc lấy lại được tinh thần thì phát hiện ra mình đã đứng ở cửa vào khe núi. A, cái bức tường màu trắng này có phải là kết giới trong lời mẫu thân không nhỉ?
Rời khỏi đây thôi. Mẫu thân từng nói, không nên đi lại ở đây.
Quay về tìm phụ thân, chắc chắn người đã chuẩn bị trái cây ngon ngọt cho mình rồi, hì hì.
“Này, mèo con, đừng đi, đợi đã. Ta có đồ ăn ngon này.” Một giọng nói truyền tới.
Cái gì? Đồ ăn ngon?
Ta nhìn theo nơi phát ra tiếng thì thấy một người đang cầm một con cá đứng ngoài kết giới!
Đùa gì vậy! Một con cá sống mà lại còn nhỏ!
Bản mèo không ăn thứ ghê tởm đó!
Thứ này mà gọi là đồ ăn ngon à? Não người này bị úng nước à?
Hừ! Không thèm để ý! Ta quay lại, chạy về phía trước.
Nhưng một tiếng “ầm” thật lớn truyền tới từ sau lưng. Sau đó ta thấy đầu thật choáng. Sao ta lại cảm thấy mình đang bay lên nhỉ? Bỗng, trước mắt ta tối sầm, không thể nhìn thấy gì cả.
Đau đầu quá, đau quá….
Mẫu thân…Mẫu thân, đầu con đau quá.
Hu hu hu hu….
Ta mở mắt ra nhìn xung quanh thì thấy tràn ngập màu đỏ. Có chuyện gì vậy?
Móng vuốt đau quá, đầu cũng đau, tai cũng đau. Cái thứ dinh dính trên đầu là gì vậy?
Ta di chuyển móng vuốt từ từ. A! Máu! Máu! Lúc rơi từ trên cây xuống một chân ta cũng đau thế này, cũng chảy máu. Lúc đó mẫu thân mắng ta xối xả, vừa mắng vừa khóc. Lúc này, trên đầu, trên tai, trên vuốt đầy máu, không biết bị mắng thế nào nữa. Hu hu hu, mẫu thân có đánh mình, sau đó nhốt lại không cho ăn ngon không?
Ta càng nghĩ càng sợ. Hay là cứ về trước đã. Tìm chỗ nào đó trốn rồi tính tiếp. Đợi máu ngừng chảy, ta tới bên dòng suối rửa sạch rồi về.
Tới chỗ ta hay trốn. Không ai tìm được chỗ đó cả, ha ha.
Ta trốn trong cái hang nhỏ, liếm vết thương trên móng vuốt. Đau quá. Nhưng không thể liếm được trên đầu và tai, chỉ có thể chờ nó tự khép lại.
Sắc trời dần tối. Hoàng hôn nhuộm đỏ khe núi.
Ừ, máu ngừng chảy rồi. Bây giờ tới suối tắm một cái, sau đó sạch sẽ trở về, mẫu thân sẽ không phát hiện ra. Ha ha, ta thông minh quá!
Nhưng càng đi trong khe núi ta lại càng thấy không đúng lắm. Sao máu trên đầu ta đã ngừng chảy, mắt không bị máu làm mờ mà vẫn thấy trên đất nhuộm đỏ màu máu?
A? Sao mẹ ba lại nằm bất động trên đất thế? Lạ quá, sao bà lại trở lại nguyên hình? Trên cái ghế trải lông thú màu xám cũng có vết máu. Mẹ ba bị thế này là do tiếng ầm ầm kỳ lạ đó à? Ha ha, lát nữa mẫu thân sẽ mắng bà cho xem.
“Mẹ ba, mẹ đang làm gì ở đây vậy?” Ta bước lên, định đỡ mẹ ba lên nhưng bà lại không thèm để ý tới ta!
Tại sao vậy? Sao mẹ ba đáng yêu xinh đẹp lại nằm trên đất không đứng dậy? Trên đất rất bẩn, bùn đất cũng biến thành màu đỏ.
Ta định gọi mọi người tới chế giễu mẹ ba nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy rất nhiều rất nhiều người đều nằm bất động trên đất. Có người biến về nguyên hình, có người vẫn ở hình người. Nhưng kỳ lạ là trên người bọn họ đầy máu và đều nằm bất động. Kỳ lạ quá!
“Mẫu thân, mẫu thân…”
Sao khe núi này bỗng yên tĩnh đến thế? Chỉ có tiếng meo meo của ta mà thôi.
Cảm giác này không tốt, vô cùng không tốt!
Không thấy Bỉ Lợi Lan thích giành thịt nướng với ta đâu cả!
Mẫu thân đâu? Mẫu thân đi đâu rồi? Sao tất cả mọi người lại nằm bất động trên đất thế kia? Vừa rồi trên người ta cũng có máu nhưng vẫn có thể động đậy, sao bọn họ lại không?
Dám không để ý tới ta! Đáng ghét. Lát nữa bảo mẫu thân giáo huấn các người! Dù sao ta cũng là nữ nhi của tộc trưởng nhé! Dám coi thường ta!
Ta chạy về đến cửa nhà thì thấy mẫu thân nằm trên đất không nhúc nhích. Y phục màu trắng như tuyết rách tươm, trên người tràn đầy máu tươi. Có chuyện gì vậy?
“Mẫu thân! Mẫu thân, người sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Ta xông lên, lay mạnh người mẫu thân. Một cảm giác điên cuồng dâng lên trong lòng khiến ta thấy sợ. Thật sợ mẫu thân cứ nằm thế, không bao giờ quan tâm tới ta nữa.
“A Bảo…” Mẫu thân từ từ mở hai mắt ra.
Ha ha, mẫu thân để ý tới ta rồi. Ta biết ngay chắc chắn mẫu thân sẽ quan tâm mình mà!
“A Bảo, con không sao, thật…thật quá tốt…” Giọng mẫu thân thật nhỏ, thật nhỏ. Ta phải kề sát vào người mới nghe được. Kỳ lạ, mẫu thân chưa ăn cơm à? Lúc rống ta giọng người rất lớn mà.
“Mẫu thân, có chuyện gì vậy? Sao mọi người đều nằm bất động trên đất hết thế? Mặt trời đã lặn, đâu phơi nắng được nữa.” Giọng ta chỉ có một chuỗi meo meo nhưng mẫu thân vẫn hiểu.
“Hài tử…Sau này ta không thể ở bên con nữa. Con đừng nói gì cả, hãy nghe ta nói đây. Con phải nhớ kỹ những gì ta nói hôm nay.” Giọng mẫu thân rất nhỏ nhưng mang theo một cảm giác mà ta không diễn tả nổi. Ta gật đầu, chờ mẫu thân nói.
“Hôm nay tộc mèo tầm bảo của chúng ta bị loài người tập kích. Loài người tham lam, tàn bạo, hung ác đã diệt tộc của chúng ta, đưa ca ca và tỷ tỷ con đi. Bọn họ nghĩ rằng trên thế gian này chỉ còn một đôi mèo tầm bảo cuối cùng nên mới đuổi tận giết tuyệt chúng ta. Con phải nhớ, cố sống cho tốt. A Bảo, con phải chăm chỉ tu luyện. Con phải trở nên mạnh mẽ. Con phải báo thù cho chúng ta, cứu ca ca và tỷ tỷ con…” Mẫu thân nói một hơi không dừng lại.
Ta hiểu được một ít.
“A Bảo, ta sắp chết rồi…Phụ thân con đan cười với ta kìa. Ta phải đi đây.” Mẫu thân nở nụ cười kỳ lạ.
Đi? Đi đâu?
Mẫu thân muốn bỏ ta lại?
Đừng, mẫu thân! Người đi đâu? Mang a Bảo theo với!
Nhưng mẫu thân không để ý tới ta. Người cứ thế mà nhắm mắt lại, không mở ra nữa. Thân thể bà dần trở về nguyên hình. Bộ lông trắng như tuyết rách tươm, tràn đầy máu tươi. Thân thể của các tộc nhân khác cũng dần dần trở về nguyên hình. Bọn họ cũng đẫm máu, không động đậy. Không thấy ca ca và tỷ tỷ đâu cả.
Tộc nhân chết hết rồi?
Chết là sao?
Là không bao giờ quan tâm tới ta nữa à?
Lợi Lan đâu? Đồ đáng ghét đó đâu rồi? Cũng toàn thân đầy máu tươi bất động ở đó, không bao giờ để ý tới ta, không bao giờ cười nhạo ta sợ tắm nữa? Như vậy cũng tốt. Nhưng sao mắt ta lại mơ hồ như thế? Sao ta không thấy rõ những gì trước mắt nữa?
Lợi Lan sẽ không bao giờ cướp đồ ăn của ta, không bao giờ cười nhạo ta sợ tắm, không bao giờ đưa ta đi bắt bướm nữa….
Không bao giờ…
Meo meo ————
Thật đáng ghét! Đừng! Đừng không quan tâm tới ta!
Mẫu thân! Lợi Lan!
Lợi Lan, ta vẫn coi tỷ là tỷ tỷ ruột. Đừng không quan tâm ta. Ta có đồ ăn ngon sẽ chia cho tỷ một nửa. Ta sẽ ngoan ngoãn tắm. Ta và tỷ đi bắt bướm với nhau nhé.
Ta vươn móng vuốt lay Lợi Lan thật mạnh nhưng người tỷ ấy thật lanh, thật lạnh.
Tỷ ấy sẽ không bao giờ quan tâm ta nữa…..
Mọi người cũng không quan tâm ta nữa….
Ta đứng trên đài cao trong khe núi, ngồi chồm hổm nhìn về phương xa, nhìn máu nhuộm đỏ khắp nơi. Tất cả mọi người bất động….
Trời tối.
Mưa rồi.
Lạnh quá….
Màu đỏ từ từ biến mất, thay vào đó là màu đen.
Mẫu thân, phụ thân, Lợi Lan….
Trời sáng rồi.
Mặt trời lên rồi nhưng sao vẫn lạnh.
Không muốn động đậy, không muốn đi đâu, không muốn ăn gì.
Cứ nhìn mẫu thân và mọi người như thế, có lẽ sẽ có một ngày bọn họ đột nhiên tỉnh lại không? Chắc bọn họ chỉ đùa ta thôi nhỉ?
Có lẽ mẫu thân sẽ đứng lên ôm ta, gãi gãi cằm ta, ôm ta phơi nắng. Đồ đáng ghét Lợi Lan đó không chừng sẽ cướp đồ ăn ngon từ chỗ phụ thân tới khoe khoang với ta!
Trời lại tối, ngày mới lại đến.
Nhưng mẫu thân không dậy, Lợi Lan cũng thế. Phụ thân và tộc nhân cũng vậy. Ca ca và tỷ tỷ không bao giờ trở về được.
Cho đến một ngày, một mùi kỳ lạ phát ra từ người mẫu thân và mọi người. Thân thể bọn họ từ từ biến mất thì ta mới hiểu ra.
Bọn họ bỏ ta đi thật rồi! Bọn họ sẽ không quan tâm tới ta nữa thật rồi!
Meo meo hu hu ————
Tại sao?
Vì cái gì?
Trong khe núi chỉ còn lại tiếng kêu của ta. Ta dùng hết sức mà kêu. Ta không biết ta muốn nói gì, chỉ biết kêu cho đến lúc cổ họng đau đớn, mùi tanh tanh ngọt ngọt dâng lên thì ta mới không thể kêu được nữa.
Ta chỉ biết, ở đây ta chỉ còn lại một mình.
Ta lẳng lặng nằm trên đài cao trong khe núi, nhìn tất cả phía dưới.
Cứ nằm như thế, có một ngày mẫu thân sẽ tới đưa ta đi phải không?
Nhưng ta không đợi được mẫu thân.
Mà đợi được loài người.
Nhưng mẫu thân không cho ta đi.
Ta thấy rất phiền. Ta không muốn cứ duỗi người nằm đó phơi nắng cả ngày.
Ta chán. Bình thường ta rất thích mẫu thân gãi gãi cằm mình, sau đó ôm ta ra phơi nắng. Nhưng có một ngày ta thấy chán. Ta muốn đi ra ngoài. Ta muốn xem thế giới bên ngoài.
Mẫu thân vừa nghe ta có ý nghĩ này liền kéo lấy đuôi ta, nhấc ta lên. Ta cảm thấy trời đất đảo điên, rất khó chịu, chỉ có thể vùng vẫy bốn chân không ngừng.
“Con là đồ ngốc! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Không cho phép ra ngoài. Bộ tộc của chúng ta đã ẩn cư lâu như thế, nếu bây giờ xuất hiện trước mắt người đời thì sẽ mang đến đại họa đấy!” Mẫu thân túm cái đuôi của ta, lắc đến mức ta muốn ói.
Ta chưa thể biến thành hình người. Ta mới chào đời được một trăm năm, mà mẫu thân thì đã 3000 tuổi rồi.
“Vì sao?” Ta định hỏi nhưng lời ra đến miệng chỉ biến thành tiếng meo meo.
Đúng, bộ tộc của chúng ta tên là tộc mèo tầm bảo. Ta không biết vì sao lại có cái tên kỳ lạ như thế. Chỉ biết trong nhà của người nào trong tộc cũng trang trí bằng những thứ lấp lánh hoặc vàng rực rỡ. Có tộc nhân nói cho ta biết, tìm kiếm những thứ này là bản năng của chúng ta.
Là vậy à? Ta chỉ ngửi thấy chúng tỏa ra mùi rất thơm.
Mẫu thân thả ta xuống, ấn ta vào đầu gối, vuốt ve tai của ta, nói: “Con chỉ cần nhớ rằng chúng ta không thể xuất hiện trước mắt người đời được. Nếu không sẽ mang tới đại họa cho tộc nhân của chúng ta. Bởi vì bản năng của chúng ta là thứ con người luôn ao ước.”
Chẳng hiểu gì! Ý là sao?
“Được rồi, phải đi tắm thôi. Con là con mèo nhỏ bẩn thỉu.” Mẫu thân nói những lời này xong thì ta kinh hãi đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Đừng! Con không muốn!” Ta kêu to, liều mạng lắc đầu, liều mạng giãy giụa. Tiếng meo meo vang vọng trong khe núi. Ta nghe thấy tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của tên Lợi Lan đáng ghét.
Dưới ánh mặt trời, ta vừa biến thành hình người, nàng liền chống nạnh, chỉ vào ta kể chuyện cười: “Mọi người tới đây nhìn đi. Đại tiểu thư của tộc trưởng lại giận dỗi rồi. Đồ mèo bẩn thỉu không chịu tắm!”
Đáng ghét! Xú gia hỏa đáng ghét này!
Tức chết ta.
Được lắm, chờ ta tắm xong xem ta thu thập ngươi thế nào!
Mẫu thân quăng ta vào con suối nhỏ. Nước suối lạnhh như băng thấm vào người ta. Lạnh quá đi! Cảm giác này thật đáng ghét. Ta liếc thấy Lợi Lan đứng bên cạnh xem trò vui, càng thêm bốc lửa trong lòng. Đồ đáng ghét!
Rốt cuộc cũng tắm xong. Ta tự nhảy lên, dùng hết sức mình mà lắc người.
Nước bắn rào rào lên hết người tỷ ấy. Nghe tỷ ấy thét chói tai, ta mừng đến nỗi nhảy cẫng lên. Đáng đời! Ai bảo tỷ cười nhạo ta.
“A Bảo!”
Tiếng mắng nghiêm nghị của mẫu thân truyền vào tai ta.
Hừ! Định dạy dỗ ta à? Bản mèo không chơi với các người.
Ta cúi đầu, ép sát người rồi vọt ra xa, núp trong bụi cỏ quan sát bọn họ.
Sau đó, tiếng mẫu thân và Lợi Lan truyền vào tai ta.
“Lợi Lan, cám ơn con. Nếu không có con a Bảo không ngoan ngoãn chịu tắm thế đâu.” Giọng mẫu thân nhẹ nhàng dịu dàng.
“Không có gì đâu. A Bảo chưa lớn nên hơi nghịch ngợm thôi mà.” Lợi Lan đáng ghét này lại dám nói ta thế.
“Xin lỗi con. Con ướt hết rồi.” Mẫu thân lại còn xin lỗi cái người đáng ghét đó giùm ta. Không phải chỉ vì đã hóa thành hình người thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người khác đâu cơ chứ.
“Không sao ạ. Con vẫn coi a Bảo là muội muội mà.” Lợi Lan mỉm cười, nói.
…..
Cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng. Thật khó chịu. Chẳng lẽ đồ đáng ghét này cười nhạo ta là để ta chịu tắm à? Hừ! Không cần tỷ xen vào chuyện của người khác! Đáng ghét!
“A Bảo, a Bảo, muội đang ở đâu? Ta dẫn muội đi ngắm hoa tường vi đang nở bên kia khe núi nhé. Còn có rất nhiều bươm bướm nữa.” Giọng nói đáng ghét của Lợi Lan lại bay tới. Đồ khó ưa. Dám dùng trò bắt bướm mà ta thích nhất để dụ ta.
Không thể bị người khác dụ dỗ được! Kiên quyết không thể.
“A Bảo, a Bảo…”
Vẫn còn gọi à?
Không nghe! Không nghe! Ta bịt tai, cong mông lên, cẩn thận lui lại.
Rốt cuộc cũng cách bọn họ một quãng xa. Ta thở phào, sau đó chạy về phía trước.
Không cần chơi với Lợi Lan, ta chơi một mình. Tự ta đi bắt bướm cũng được!
Mùa này là mùa muôn hoa khoe sắc, những con bướm xinh đẹp bay đầy trời. Ha ha, bọn chúng rất đẹp, đầy màu sắc. Ta đuổi theo! Ta nhảy lên! Ta không tin mình không bắt được!
Nhưng rất khó bắt được tụi bướm này. Ta chạy tới mức thở không ra hơi. Lúc lấy lại được tinh thần thì phát hiện ra mình đã đứng ở cửa vào khe núi. A, cái bức tường màu trắng này có phải là kết giới trong lời mẫu thân không nhỉ?
Rời khỏi đây thôi. Mẫu thân từng nói, không nên đi lại ở đây.
Quay về tìm phụ thân, chắc chắn người đã chuẩn bị trái cây ngon ngọt cho mình rồi, hì hì.
“Này, mèo con, đừng đi, đợi đã. Ta có đồ ăn ngon này.” Một giọng nói truyền tới.
Cái gì? Đồ ăn ngon?
Ta nhìn theo nơi phát ra tiếng thì thấy một người đang cầm một con cá đứng ngoài kết giới!
Đùa gì vậy! Một con cá sống mà lại còn nhỏ!
Bản mèo không ăn thứ ghê tởm đó!
Thứ này mà gọi là đồ ăn ngon à? Não người này bị úng nước à?
Hừ! Không thèm để ý! Ta quay lại, chạy về phía trước.
Nhưng một tiếng “ầm” thật lớn truyền tới từ sau lưng. Sau đó ta thấy đầu thật choáng. Sao ta lại cảm thấy mình đang bay lên nhỉ? Bỗng, trước mắt ta tối sầm, không thể nhìn thấy gì cả.
Đau đầu quá, đau quá….
Mẫu thân…Mẫu thân, đầu con đau quá.
Hu hu hu hu….
Ta mở mắt ra nhìn xung quanh thì thấy tràn ngập màu đỏ. Có chuyện gì vậy?
Móng vuốt đau quá, đầu cũng đau, tai cũng đau. Cái thứ dinh dính trên đầu là gì vậy?
Ta di chuyển móng vuốt từ từ. A! Máu! Máu! Lúc rơi từ trên cây xuống một chân ta cũng đau thế này, cũng chảy máu. Lúc đó mẫu thân mắng ta xối xả, vừa mắng vừa khóc. Lúc này, trên đầu, trên tai, trên vuốt đầy máu, không biết bị mắng thế nào nữa. Hu hu hu, mẫu thân có đánh mình, sau đó nhốt lại không cho ăn ngon không?
Ta càng nghĩ càng sợ. Hay là cứ về trước đã. Tìm chỗ nào đó trốn rồi tính tiếp. Đợi máu ngừng chảy, ta tới bên dòng suối rửa sạch rồi về.
Tới chỗ ta hay trốn. Không ai tìm được chỗ đó cả, ha ha.
Ta trốn trong cái hang nhỏ, liếm vết thương trên móng vuốt. Đau quá. Nhưng không thể liếm được trên đầu và tai, chỉ có thể chờ nó tự khép lại.
Sắc trời dần tối. Hoàng hôn nhuộm đỏ khe núi.
Ừ, máu ngừng chảy rồi. Bây giờ tới suối tắm một cái, sau đó sạch sẽ trở về, mẫu thân sẽ không phát hiện ra. Ha ha, ta thông minh quá!
Nhưng càng đi trong khe núi ta lại càng thấy không đúng lắm. Sao máu trên đầu ta đã ngừng chảy, mắt không bị máu làm mờ mà vẫn thấy trên đất nhuộm đỏ màu máu?
A? Sao mẹ ba lại nằm bất động trên đất thế? Lạ quá, sao bà lại trở lại nguyên hình? Trên cái ghế trải lông thú màu xám cũng có vết máu. Mẹ ba bị thế này là do tiếng ầm ầm kỳ lạ đó à? Ha ha, lát nữa mẫu thân sẽ mắng bà cho xem.
“Mẹ ba, mẹ đang làm gì ở đây vậy?” Ta bước lên, định đỡ mẹ ba lên nhưng bà lại không thèm để ý tới ta!
Tại sao vậy? Sao mẹ ba đáng yêu xinh đẹp lại nằm trên đất không đứng dậy? Trên đất rất bẩn, bùn đất cũng biến thành màu đỏ.
Ta định gọi mọi người tới chế giễu mẹ ba nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy rất nhiều rất nhiều người đều nằm bất động trên đất. Có người biến về nguyên hình, có người vẫn ở hình người. Nhưng kỳ lạ là trên người bọn họ đầy máu và đều nằm bất động. Kỳ lạ quá!
“Mẫu thân, mẫu thân…”
Sao khe núi này bỗng yên tĩnh đến thế? Chỉ có tiếng meo meo của ta mà thôi.
Cảm giác này không tốt, vô cùng không tốt!
Không thấy Bỉ Lợi Lan thích giành thịt nướng với ta đâu cả!
Mẫu thân đâu? Mẫu thân đi đâu rồi? Sao tất cả mọi người lại nằm bất động trên đất thế kia? Vừa rồi trên người ta cũng có máu nhưng vẫn có thể động đậy, sao bọn họ lại không?
Dám không để ý tới ta! Đáng ghét. Lát nữa bảo mẫu thân giáo huấn các người! Dù sao ta cũng là nữ nhi của tộc trưởng nhé! Dám coi thường ta!
Ta chạy về đến cửa nhà thì thấy mẫu thân nằm trên đất không nhúc nhích. Y phục màu trắng như tuyết rách tươm, trên người tràn đầy máu tươi. Có chuyện gì vậy?
“Mẫu thân! Mẫu thân, người sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Ta xông lên, lay mạnh người mẫu thân. Một cảm giác điên cuồng dâng lên trong lòng khiến ta thấy sợ. Thật sợ mẫu thân cứ nằm thế, không bao giờ quan tâm tới ta nữa.
“A Bảo…” Mẫu thân từ từ mở hai mắt ra.
Ha ha, mẫu thân để ý tới ta rồi. Ta biết ngay chắc chắn mẫu thân sẽ quan tâm mình mà!
“A Bảo, con không sao, thật…thật quá tốt…” Giọng mẫu thân thật nhỏ, thật nhỏ. Ta phải kề sát vào người mới nghe được. Kỳ lạ, mẫu thân chưa ăn cơm à? Lúc rống ta giọng người rất lớn mà.
“Mẫu thân, có chuyện gì vậy? Sao mọi người đều nằm bất động trên đất hết thế? Mặt trời đã lặn, đâu phơi nắng được nữa.” Giọng ta chỉ có một chuỗi meo meo nhưng mẫu thân vẫn hiểu.
“Hài tử…Sau này ta không thể ở bên con nữa. Con đừng nói gì cả, hãy nghe ta nói đây. Con phải nhớ kỹ những gì ta nói hôm nay.” Giọng mẫu thân rất nhỏ nhưng mang theo một cảm giác mà ta không diễn tả nổi. Ta gật đầu, chờ mẫu thân nói.
“Hôm nay tộc mèo tầm bảo của chúng ta bị loài người tập kích. Loài người tham lam, tàn bạo, hung ác đã diệt tộc của chúng ta, đưa ca ca và tỷ tỷ con đi. Bọn họ nghĩ rằng trên thế gian này chỉ còn một đôi mèo tầm bảo cuối cùng nên mới đuổi tận giết tuyệt chúng ta. Con phải nhớ, cố sống cho tốt. A Bảo, con phải chăm chỉ tu luyện. Con phải trở nên mạnh mẽ. Con phải báo thù cho chúng ta, cứu ca ca và tỷ tỷ con…” Mẫu thân nói một hơi không dừng lại.
Ta hiểu được một ít.
“A Bảo, ta sắp chết rồi…Phụ thân con đan cười với ta kìa. Ta phải đi đây.” Mẫu thân nở nụ cười kỳ lạ.
Đi? Đi đâu?
Mẫu thân muốn bỏ ta lại?
Đừng, mẫu thân! Người đi đâu? Mang a Bảo theo với!
Nhưng mẫu thân không để ý tới ta. Người cứ thế mà nhắm mắt lại, không mở ra nữa. Thân thể bà dần trở về nguyên hình. Bộ lông trắng như tuyết rách tươm, tràn đầy máu tươi. Thân thể của các tộc nhân khác cũng dần dần trở về nguyên hình. Bọn họ cũng đẫm máu, không động đậy. Không thấy ca ca và tỷ tỷ đâu cả.
Tộc nhân chết hết rồi?
Chết là sao?
Là không bao giờ quan tâm tới ta nữa à?
Lợi Lan đâu? Đồ đáng ghét đó đâu rồi? Cũng toàn thân đầy máu tươi bất động ở đó, không bao giờ để ý tới ta, không bao giờ cười nhạo ta sợ tắm nữa? Như vậy cũng tốt. Nhưng sao mắt ta lại mơ hồ như thế? Sao ta không thấy rõ những gì trước mắt nữa?
Lợi Lan sẽ không bao giờ cướp đồ ăn của ta, không bao giờ cười nhạo ta sợ tắm, không bao giờ đưa ta đi bắt bướm nữa….
Không bao giờ…
Meo meo ————
Thật đáng ghét! Đừng! Đừng không quan tâm tới ta!
Mẫu thân! Lợi Lan!
Lợi Lan, ta vẫn coi tỷ là tỷ tỷ ruột. Đừng không quan tâm ta. Ta có đồ ăn ngon sẽ chia cho tỷ một nửa. Ta sẽ ngoan ngoãn tắm. Ta và tỷ đi bắt bướm với nhau nhé.
Ta vươn móng vuốt lay Lợi Lan thật mạnh nhưng người tỷ ấy thật lanh, thật lạnh.
Tỷ ấy sẽ không bao giờ quan tâm ta nữa…..
Mọi người cũng không quan tâm ta nữa….
Ta đứng trên đài cao trong khe núi, ngồi chồm hổm nhìn về phương xa, nhìn máu nhuộm đỏ khắp nơi. Tất cả mọi người bất động….
Trời tối.
Mưa rồi.
Lạnh quá….
Màu đỏ từ từ biến mất, thay vào đó là màu đen.
Mẫu thân, phụ thân, Lợi Lan….
Trời sáng rồi.
Mặt trời lên rồi nhưng sao vẫn lạnh.
Không muốn động đậy, không muốn đi đâu, không muốn ăn gì.
Cứ nhìn mẫu thân và mọi người như thế, có lẽ sẽ có một ngày bọn họ đột nhiên tỉnh lại không? Chắc bọn họ chỉ đùa ta thôi nhỉ?
Có lẽ mẫu thân sẽ đứng lên ôm ta, gãi gãi cằm ta, ôm ta phơi nắng. Đồ đáng ghét Lợi Lan đó không chừng sẽ cướp đồ ăn ngon từ chỗ phụ thân tới khoe khoang với ta!
Trời lại tối, ngày mới lại đến.
Nhưng mẫu thân không dậy, Lợi Lan cũng thế. Phụ thân và tộc nhân cũng vậy. Ca ca và tỷ tỷ không bao giờ trở về được.
Cho đến một ngày, một mùi kỳ lạ phát ra từ người mẫu thân và mọi người. Thân thể bọn họ từ từ biến mất thì ta mới hiểu ra.
Bọn họ bỏ ta đi thật rồi! Bọn họ sẽ không quan tâm tới ta nữa thật rồi!
Meo meo hu hu ————
Tại sao?
Vì cái gì?
Trong khe núi chỉ còn lại tiếng kêu của ta. Ta dùng hết sức mà kêu. Ta không biết ta muốn nói gì, chỉ biết kêu cho đến lúc cổ họng đau đớn, mùi tanh tanh ngọt ngọt dâng lên thì ta mới không thể kêu được nữa.
Ta chỉ biết, ở đây ta chỉ còn lại một mình.
Ta lẳng lặng nằm trên đài cao trong khe núi, nhìn tất cả phía dưới.
Cứ nằm như thế, có một ngày mẫu thân sẽ tới đưa ta đi phải không?
Nhưng ta không đợi được mẫu thân.
Mà đợi được loài người.
Bình luận facebook