Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Ngõa Nhĩ Đa hắng giọng một cái, nói: “Ngươi nghĩ xem. Nếu xuất hiện người như vậy, thần điện Quang Minh chẳng lẽ không sợ địa vị bị lung lay sao? Cho nên bọn họ sẽ vận dụng tất cả các biện pháp. Theo tác phong của Nữ Thần Quang Minh, nhất định sẽ tìm thấy trước rồi biến thành người của nàng. Người đó sẽ trung thành với nàng, là tay sai của nàng.”
“Nếu như không thuần hóa được thì sao” Khắc Lôi Nhã híp mắt, trong con ngươi xanh biếc bắn ra ánh sáng lạnh.
“Đương nhiên là tiêu diệt sạch sẽ!”, Ngõa Nhĩ Đa hừ lạnh, rồi hứ một tiếng “Trước giờ đều như vậy.”
“Ngươi đã từng bị Nữ Thần Quang Minh làm như vậy?” Khắc Lôi Nhã vừa hỏi liền cảm thấy có gì đó không đúng. Điều này hẳn phải có ý nghĩa khác. Theo giọng điệu phẫn hận của Ngõa Nhĩ Đa, hình như điểm gì đó không tầm thường.
“Khi ta chưa tiếp xúc Ma Pháp Hắc Ám, ta từng bái một Mục Sư làm thầy. Nhưng người ti tiện vô sỉ đó đã chèn ép, hãm hại, chiếm đoạt thành quả luyện kim của ta.” Tinh thần Ngõa Nhĩ Đa dao động kịch kiệt. Hiển nhiên là bị kích thích khi nhớ lại chuyện trước kia.
Khắc Lôi Nhã không chen vào, chỉ lẳng lặng nghe Ngõa Nhĩ Đa tức giận gầm nhẹ. Nàng mơ hồ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Thiên tư của Ngõa Nhĩ Đa hơn người, được thần điện Quang Minh nhìn trúng thu làm thành viên. Nhưng sau đó hắn lại bị người ghen tỵ, chèn ép. Hắn trở thành Pháp Sư Hắc Ám bị mọi người phỉ nhổ có quan hệ rất lớn với chuyện này.
Ngõa Nhĩ Đa chợt trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Khắc Lôi Nhã biết hắn đã tỉnh táo lại. Hắn không muốn nói, nàng cũng không hỏi.
Mỗi người đều có bí mật.
Khắc Lôi Nhã hưởng thụ gió mát ở vườn hoa, suy tư một vài vấn đề cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Kết thúc bữa tiệc, nàng cùng Công Tước Cổ Đốn rời đi.
“Gia gia, người thay mặt cho con trước đi. Con còn chưa hoàn thành việc học.” Khắc Lôi Nhã nói.
“Ừ. Ta cũng có ý này. Con dấu thành chủ con đưa cho ta. Ta sẽ tìm quản gia cho con. Con muốn đi xem hay tự mình xử lý tất cả các sự vụ lúc nào cũng được.” Công Tước Cổ Đốn không để thành trì nho nhỏ này trong mắt. Chuyện nhỏ này không thể ảnh hưởng đến việc học tập ma pháp với đại sư Khắc Lý Phu được.
“Cám ơn gia gia.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười nói.
“Con phải học tập đại sư Khắc Lý Phu thật tốt. Nếu có một ngày con trở thành Thánh Ma Đạo Sư, cờ hoa Sắc Vi nhà Hi Nhĩ có thể tung bay vĩnh viễn.” trong mắt Cổ Đốn tỏa ra tinh quang.
“Con sẽ nỗ lực, không để gia gia thất vọng.” Khắc Lôi Nhã gật đầu.
“Ta tin tưởng con. Có một ngày con sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của ta, trở thành niềm kiêu ngạo của nhà Hi Nhĩ, càng là niềm kiêu ngạo của An Mạt Cách Lan.” Trong mắt Cổ Đốn tràn đầy chờ mong. “Những người đó còn giữ ấn tượng trước kia về con. Ta biết có một ngày con sẽ khiến họ phải kinh ngạc. Họ sẽ gọi con là đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu chứ không phải là cháu gái của ta nữa. Cái tên Khắc Lôi Nhã sẽ oanh động! Con chính là con, là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Mắt Cổ Đốn sáng quắc, nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.
Khắc Lôi Nhã mỉm cười không nói gì thêm. Nhưng cảm động trong lòng không gì có thể so sánh được. Lão nhân trước mắt này có kỳ vọng rất lớn đối với cháu gái của mình như một người bình thường. Khắc Lôi Nhã có chút không hiểu. Lão nhân này còn hiểu rõ bản thân hơn.
Cổ Đốn không ngờ rằng kỳ vọng này thành hiện thực nhanh như vậy.
Cuộc sống trong thời gian nghỉ hè của Khắc Lôi Nhã tương đối khô khan: luyện tập ma pháp với Ô Mã Lý. Buổi sáng học văn học, buổi chiều học cưỡi ngựa và kiếm thuật. Khắc Lý Phu phái người đem tới một ít đạo cụ trân quý nhưng hắn không xuất hiện. Chắc là đang bận thí nghiệm.
Không ai biết rằng mỗi buổi tối khi Khắc Lôi Nhã trở về phòng ngủ, trên người vết thương chồng chất.
“Khắc Lôi Nhã, ngươi hành hạ mình như vậy có gì tốt?” Ngõa Nhĩ Đa tò mò hỏi. Mỗi buổi tối sau khi tắm xong, Khắc Lôi Nhã mới để lộ ra vết thương dọa người. Nàng có thuốc trị thương thần kỳ từ chỗ Khắc Lý Phu, có thể khiến nó khép lại trong nháy mắt. Khắc Lý Phu cũng không hỏi nàng xin thuốc này làm gì. Chỉ cần nàng muốn, hắn nhất định sẽ cho.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, lấy thuốc bôi lên vết thương. Hình như nàng không có cảm giác đau đớn. Ngõa Nhĩ Đa cũng không dám nhìn. Cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám xem thân thể Khắc Lôi Nhã. Nhưng hắn vẫn nghi ngờ tại sao nàng phải như vậy? Cần gì phải cực khổ như thế. Nàng bây giờ được Công Tước yêu mến, có Khắc Lý Phu làm chỗ dựa, muốn cái gì mà không có? Tại sao phải khiến mình chịu uất ức như vậy?
Mười ngày cuối của kỳ nghỉ hè, xảy ra một chuyện lớn.
Nước láng giềng Lạp Cách Tạp đưa học sinh học viện Ma Pháp tới trao đổi với học viện Húc Nhật. Ngoài mặt gọi là trao đổi nhưng mọi người đều hiểu đây là một cuộc tỷ thí, thị uy. Trên đại lục này, Lạp Cách Tạp là nước có thực lực đứng sau An Mạt Cách Lan. Những năm gần đây thực lực tăng lên, rục rịch ngóc đầu dậy. Lần trao đổi học sinh này không đơn giản.
“Chúng ta không thể thua.” Công Tước Cổ Đốn sắc mặt nặng nề ngồi trước thư án, truyền đạt ý tử của Hoàng đế bệ hạ.
“Ý của đại nhân là trong tình huống cần thiết chúng ta có thể dùng một chút biện pháp sao?” Ô Mã Lý mặc trường bào Ma Pháp màu đen đứng ở một bên thấp giọng hỏi.
“Không ngoại trừ thủ đoạn. Lần tranh tài trước Lạp Tây Á có thể thắng trong nguy hiểm, là do đối phương xuất hiện sơ hở. Lần này rất khó nói.” Gương mặt của Công Tước Cổ Đốn nặng nề. “Lần này chẳng những Hoàng đế bệ hạ sẽ tham dự, mà còn có cả thần điện Quang Minh. Cho tới nay thực lực của chủ điện Quang Minh mạnh nhất nước ta. Nếu lần này thua, không ai dám đảm bảo thần điện Quang Minh sẽ không hướng về bên đó.” Tất cả các quý tộc ở đế đô cũng sẽ quan sát trận tỷ thí này. Lần này, tuyệt đối không thể thua. Nó còn ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia. Chuyện phức tạp đến mức không ai dám khinh suất. Cho nên, dù không chừa thủ đoạn nào, cũng phải thắng bằng được!
“Đúng rồi. Không thể để cho Khắc Lôi Nhã tỷ thí lần này. Nàng còn chưa có trưởng thành. Ta không hy vọng nàng bị tổn thương dù chỉ một chút.” Công Tước Cổ Đốn cau mày bổ sung.
“Dạ, đại nhân.” Ô Mã Lý hớn hở đồng ý. Hắn là người không muốn thấy Khắc Lôi Nhã bị tổn thương nhất.
Nhưng sự việc có thể phát triển theo suy nghĩ của họ như vậy sao?
“Nếu như không thuần hóa được thì sao” Khắc Lôi Nhã híp mắt, trong con ngươi xanh biếc bắn ra ánh sáng lạnh.
“Đương nhiên là tiêu diệt sạch sẽ!”, Ngõa Nhĩ Đa hừ lạnh, rồi hứ một tiếng “Trước giờ đều như vậy.”
“Ngươi đã từng bị Nữ Thần Quang Minh làm như vậy?” Khắc Lôi Nhã vừa hỏi liền cảm thấy có gì đó không đúng. Điều này hẳn phải có ý nghĩa khác. Theo giọng điệu phẫn hận của Ngõa Nhĩ Đa, hình như điểm gì đó không tầm thường.
“Khi ta chưa tiếp xúc Ma Pháp Hắc Ám, ta từng bái một Mục Sư làm thầy. Nhưng người ti tiện vô sỉ đó đã chèn ép, hãm hại, chiếm đoạt thành quả luyện kim của ta.” Tinh thần Ngõa Nhĩ Đa dao động kịch kiệt. Hiển nhiên là bị kích thích khi nhớ lại chuyện trước kia.
Khắc Lôi Nhã không chen vào, chỉ lẳng lặng nghe Ngõa Nhĩ Đa tức giận gầm nhẹ. Nàng mơ hồ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Thiên tư của Ngõa Nhĩ Đa hơn người, được thần điện Quang Minh nhìn trúng thu làm thành viên. Nhưng sau đó hắn lại bị người ghen tỵ, chèn ép. Hắn trở thành Pháp Sư Hắc Ám bị mọi người phỉ nhổ có quan hệ rất lớn với chuyện này.
Ngõa Nhĩ Đa chợt trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Khắc Lôi Nhã biết hắn đã tỉnh táo lại. Hắn không muốn nói, nàng cũng không hỏi.
Mỗi người đều có bí mật.
Khắc Lôi Nhã hưởng thụ gió mát ở vườn hoa, suy tư một vài vấn đề cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Kết thúc bữa tiệc, nàng cùng Công Tước Cổ Đốn rời đi.
“Gia gia, người thay mặt cho con trước đi. Con còn chưa hoàn thành việc học.” Khắc Lôi Nhã nói.
“Ừ. Ta cũng có ý này. Con dấu thành chủ con đưa cho ta. Ta sẽ tìm quản gia cho con. Con muốn đi xem hay tự mình xử lý tất cả các sự vụ lúc nào cũng được.” Công Tước Cổ Đốn không để thành trì nho nhỏ này trong mắt. Chuyện nhỏ này không thể ảnh hưởng đến việc học tập ma pháp với đại sư Khắc Lý Phu được.
“Cám ơn gia gia.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười nói.
“Con phải học tập đại sư Khắc Lý Phu thật tốt. Nếu có một ngày con trở thành Thánh Ma Đạo Sư, cờ hoa Sắc Vi nhà Hi Nhĩ có thể tung bay vĩnh viễn.” trong mắt Cổ Đốn tỏa ra tinh quang.
“Con sẽ nỗ lực, không để gia gia thất vọng.” Khắc Lôi Nhã gật đầu.
“Ta tin tưởng con. Có một ngày con sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của ta, trở thành niềm kiêu ngạo của nhà Hi Nhĩ, càng là niềm kiêu ngạo của An Mạt Cách Lan.” Trong mắt Cổ Đốn tràn đầy chờ mong. “Những người đó còn giữ ấn tượng trước kia về con. Ta biết có một ngày con sẽ khiến họ phải kinh ngạc. Họ sẽ gọi con là đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu chứ không phải là cháu gái của ta nữa. Cái tên Khắc Lôi Nhã sẽ oanh động! Con chính là con, là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Mắt Cổ Đốn sáng quắc, nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.
Khắc Lôi Nhã mỉm cười không nói gì thêm. Nhưng cảm động trong lòng không gì có thể so sánh được. Lão nhân trước mắt này có kỳ vọng rất lớn đối với cháu gái của mình như một người bình thường. Khắc Lôi Nhã có chút không hiểu. Lão nhân này còn hiểu rõ bản thân hơn.
Cổ Đốn không ngờ rằng kỳ vọng này thành hiện thực nhanh như vậy.
Cuộc sống trong thời gian nghỉ hè của Khắc Lôi Nhã tương đối khô khan: luyện tập ma pháp với Ô Mã Lý. Buổi sáng học văn học, buổi chiều học cưỡi ngựa và kiếm thuật. Khắc Lý Phu phái người đem tới một ít đạo cụ trân quý nhưng hắn không xuất hiện. Chắc là đang bận thí nghiệm.
Không ai biết rằng mỗi buổi tối khi Khắc Lôi Nhã trở về phòng ngủ, trên người vết thương chồng chất.
“Khắc Lôi Nhã, ngươi hành hạ mình như vậy có gì tốt?” Ngõa Nhĩ Đa tò mò hỏi. Mỗi buổi tối sau khi tắm xong, Khắc Lôi Nhã mới để lộ ra vết thương dọa người. Nàng có thuốc trị thương thần kỳ từ chỗ Khắc Lý Phu, có thể khiến nó khép lại trong nháy mắt. Khắc Lý Phu cũng không hỏi nàng xin thuốc này làm gì. Chỉ cần nàng muốn, hắn nhất định sẽ cho.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, lấy thuốc bôi lên vết thương. Hình như nàng không có cảm giác đau đớn. Ngõa Nhĩ Đa cũng không dám nhìn. Cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám xem thân thể Khắc Lôi Nhã. Nhưng hắn vẫn nghi ngờ tại sao nàng phải như vậy? Cần gì phải cực khổ như thế. Nàng bây giờ được Công Tước yêu mến, có Khắc Lý Phu làm chỗ dựa, muốn cái gì mà không có? Tại sao phải khiến mình chịu uất ức như vậy?
Mười ngày cuối của kỳ nghỉ hè, xảy ra một chuyện lớn.
Nước láng giềng Lạp Cách Tạp đưa học sinh học viện Ma Pháp tới trao đổi với học viện Húc Nhật. Ngoài mặt gọi là trao đổi nhưng mọi người đều hiểu đây là một cuộc tỷ thí, thị uy. Trên đại lục này, Lạp Cách Tạp là nước có thực lực đứng sau An Mạt Cách Lan. Những năm gần đây thực lực tăng lên, rục rịch ngóc đầu dậy. Lần trao đổi học sinh này không đơn giản.
“Chúng ta không thể thua.” Công Tước Cổ Đốn sắc mặt nặng nề ngồi trước thư án, truyền đạt ý tử của Hoàng đế bệ hạ.
“Ý của đại nhân là trong tình huống cần thiết chúng ta có thể dùng một chút biện pháp sao?” Ô Mã Lý mặc trường bào Ma Pháp màu đen đứng ở một bên thấp giọng hỏi.
“Không ngoại trừ thủ đoạn. Lần tranh tài trước Lạp Tây Á có thể thắng trong nguy hiểm, là do đối phương xuất hiện sơ hở. Lần này rất khó nói.” Gương mặt của Công Tước Cổ Đốn nặng nề. “Lần này chẳng những Hoàng đế bệ hạ sẽ tham dự, mà còn có cả thần điện Quang Minh. Cho tới nay thực lực của chủ điện Quang Minh mạnh nhất nước ta. Nếu lần này thua, không ai dám đảm bảo thần điện Quang Minh sẽ không hướng về bên đó.” Tất cả các quý tộc ở đế đô cũng sẽ quan sát trận tỷ thí này. Lần này, tuyệt đối không thể thua. Nó còn ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia. Chuyện phức tạp đến mức không ai dám khinh suất. Cho nên, dù không chừa thủ đoạn nào, cũng phải thắng bằng được!
“Đúng rồi. Không thể để cho Khắc Lôi Nhã tỷ thí lần này. Nàng còn chưa có trưởng thành. Ta không hy vọng nàng bị tổn thương dù chỉ một chút.” Công Tước Cổ Đốn cau mày bổ sung.
“Dạ, đại nhân.” Ô Mã Lý hớn hở đồng ý. Hắn là người không muốn thấy Khắc Lôi Nhã bị tổn thương nhất.
Nhưng sự việc có thể phát triển theo suy nghĩ của họ như vậy sao?
Bình luận facebook