Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
“Đó là thiếu niên biến thái đã thua ngươi sao?” Ngõa Nhĩ Đa cũng cảm nhận được bất thường.
“Không phải.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng lắc đầu.
“Sát thủ do đặc sứ đại nhân phái tới. Tính tình cẩn thận quá đáng của hắn không cho phép tiểu thư trưởng thành. Người xuất chiến ngày đó đã khiến tên heo mập này hoảng sợ.” Tẫn Diêm cười khẽ. Khó có thể nghe được lời như thế từ miệng hắn.
Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng than thở. Thắng lợi ngày đó là nhờ may mắn. Sợ rằng ngay cả Giáo Hoàng cũng không biết được tại sao mình lại thắng cho nên mới không để ý. Nhưng đặc sứ đại nhân kia, hình như nghĩ mình có thực lực. Ai, quả nhiên…Nàng thấy thật oan uổng.
Ngõa Nhĩ Đa nghe được tiếng thở dài của Khắc Lôi Nhã liền đoán được nàng đang nghĩ gì. Hắn muốn cười nhưng không dám.
“Chỉ là, không cần ngươi động thủ.” Khắc Lôi Nhã híp mắt cảm nhận động tĩnh bên ngoài. Có hai nhóm người. Phía sau có người chặn đường. Khắc Lôi Nhã lập tức hiểu được nhất định là người của gia gia phái tới bảo vệ nàng. Người đã sớm đoán được tình huống này.
“Ừ. Chúng ta đi tiếp thôi.” Tẫn Diêm vừa cảm thụ động tĩnh bên ngoài vừa mỉm cười nói. Những người đó đang đợi họ đến một nơi vắng người liền ra tay. Nhưng đến đó, người nào giết người nào còn chưa biết được.
Xe ngựa bình an vô sự đi tới cửa Công Hội Ma Pháp. Ma Pháp Học Đồ thấy người vừa xuống xe lập tức tiến lên đón. Đại danh Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã trong một đêm đã vang dội cả đế đô.
Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm dưới sự hướng dẫn của Ma Pháp Học Đồ đi thang máy thẳng tới trước cửa phòng thí nghiệm của Khắc Lý Phu ở lầu cuối. Ma Pháp Học Đồ hành lễ với nàng rồi lui xuống.
Khắc Lôi Nhã gõ cửa: “Sư phụ.”
“Không có ở đây.” Bên trong truyền đến thanh âm dứt khoát của Khắc Lý Phu, mang theo chút tức giận.
Ngõa Nhĩ Đa nghẹn cười. Tính tình lão đầu này thật trẻ con. Người đang ở bên trong lại còn nói không ở đây. Rất rõ ràng hắn đang tức giận chuyện Khắc Lôi Nhã học Đấu Khí mà không nói cho hắn biết. Chuyện này cũng là bình thường. Bất kể là một chiến sĩ học ma pháp, hay Ma Pháp Sư học Đấu Khí, thân là sư phụ của bọn họ nhất định sẽ cảm thấy sỉ nhục và tức giận.
“Sư phụ, ta tới nhận lỗi với người. Ta đồng ý bất kỳ yêu cầu gì của người.” trên mặt Khắc Lôi Nhã hiện lên nụ cười thản nhiên, chậm rãi nói rõ ràng.
“Thật?!” Cửa ngay lập tức mở ra, lộ ra khuôn mặt hớn hở của Khắc Lý Phu.
Ngõa Nhĩ Đa co quắp. Hoan hô tiểu ác ma! Nàng lại dám chắc chắn như vậy…Ngõa Nhĩ Đa có chút đồng tình nhìn Khắc Lý Phu. Thật đáng thương. Hắn sẽ bị tính kế thôi! Tuyệt đối! Khẳng định! Hắn thề!
“Thật!” Khắc Lôi Nhã gật đầu, chắc chắn nói “Chỉ cần sư phụ không tức giận nữa. Ta học Đấu Khí chỉ để tự vệ. Dưới tình huống nguy cấp không thể đọc câu thần chú ta còn có thể thoát thân.”
Khắc Lý Phu quệt miệng, không nói lời nào.
“Lúc nãy trên đường đến đây ta gặp phải sát thủ. Với thân phận bây giờ của ta sau này sẽ thường xuyên gặp phải chuyện này. Ma pháp của sư phụ mới thật là bảo vật, Đấu Khí chỉ dùng để thoát thân thôi. Chẳng lẽ sư phụ nhẫn tâm nhìn ta không đọc kịp câu thần chú mà bị kiếm đâm vào tim sao?” Khắc Lôi Nhã đổi bộ dạng đáng thương hỏi.
Khắc Lý Phu kéo tóc, cả giận nói: “Ai muốn giết ngươi? Dám động tới ngươi, ta sẽ dùng cấm chú nổ chết cả nhà hắn!”
Tẫn Diêm và Ngõa Nhĩ Đa co quắp khóe miệng. Dùng cấm chú nổ chết cả nhà? Sợ rằng không chỉ như vậy, mà còn là nổ cả một thành trì luôn!
“Sư phụ không giận nữa?” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười.
“Ngươi phải bảo đảm lời vừa nãy ta mới không giận.” Khắc Lý Phu nghiêng người để bọn họ vào rồi nói.
“Ừ, nhưng chỉ có một yêu cầu thôi.” Đáy mắt Khắc Lôi Nhã thoáng qua một tia giảo hoạt không dễ phát hiện.
“Được. Một yêu cầu thì một yêu cầu.” ánh mắt Khắc Lý Phu rơi vào trên đường viền hoa xinh đẹp trên váy của nàng, con ngươi xoay tròn.
Ngõa Nhĩ Đa và Tẫn Diêm lập tức hiểu lão đầu háo sắc này muốn làm gì. Hắn muốn làm chuyện mình chưa bao giờ thành công. Chính là vén váy Khắc Lôi Nhã!!
“Chính là…chính là…ta muốn vén váy của ngươi. Không cho phép ngươi đá mặt ta.” Khắc Lý Phu nhăn nhó nói.
“Được.” Khắc Lôi Nhã đồng ý, khiến cho Tẫn Diêm và Ngõa Nhĩ Đa giật mình không thôi.
Ngay sau đó, Ngõa Nhĩ Đa một lần nữa khẳng định và chắc chắn, tiểu ác ma chính là tiểu ác ma! Ngàn vạn lần không được chọc nàng, cũng đừng nghĩ tới chiếm một chút tiện nghi của nàng.
Cõi lòng Khắc Lý Phu đầy kích động, nhấc váy của Khắc Lôi Nhã lên. Nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại. Khắc Lôi Nhã mặc bên dưới chính là quần bó dùng khi huấn luyện!! Nó bó chặt lấy chân nàng đến nỗi gió thổi cũng không lọt. (ta chết =]])
Khắc Lôi Nhã bình tĩnh kéo váy xuống, nhẹ nhàng nói với Khắc Lý Phu đang nghẹn họng nhìn trân trối: “Sư phụ, con đã thỏa mãn yêu cầu của người rồi. Người không giận con nữa chứ?”
Khắc Lý Phu mặt như đưa đám, giựt giựt khóe miệng: “Ừ, ừ…”
Ngõa Nhĩ Đa cười nghiêng ngửa. Quả nhiên lão đầu háo sắc này bị tính kế. Ác ma Khắc Lôi Nhã này cũng thật lợi hại. Cư nhiên đoán ra được Khắc Lý Phu sẽ nói ra yêu cầu vô lễ này mà nghĩ đối sách. Tẫn Diêm phía sau cũng cười đến nghẹn.
“Sư phụ, ta muốn cho người xem cái này.” Khắc Lôi Nhã ôm Bạch Đế trên ngực ra “Ma thú này là gì vậy?”
“Cái gì thế này?” Khắc Lý Phu kinh ngạc nhìn Tiểu Mao Cầu trong tay Khắc Lôi Nhã “Ngươi thích sủng vật khả ái như thế này từ khi nào vậy?”
“Sư phụ không biết?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ. Nếu ngay cả Thánh Ma Đạo Sư cũng không biết, thì không có cách nào biết được thân phận của vật nhỏ này rồi.
Khắc Lý Phu cau mày, nghiêm túc đánh giá vật nhỏ trên ngực Khắc Lôi Nhã. Nhìn đi nhìn lại rồi lắc đầu nói: “Chưa từng thấy qua. Cũng chưa từng nghe nói qua.”
Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, cúi đầu nhìn Bạch Đế trên ngực. Tên tiểu tử này xuất hiện thật quỷ dị, ký kết khế ước cũng thật bá đạo. Nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy bất kỳ ma lực nào của nó. Nhìn như thế nào thì tên tiểu tử này cũng giống một vật nhỏ khả ái, không giống ma thú có thể có lực lượng ép buộc người ta ký kết khế ước.
“Khắc Lôi Nhã! Sau khi ta thí nghiệm xong ngươi nhất định phải một tấc không rời theo ta tu hành.” Lỗ mũi Khắc Lý Phu phun ra khí lạnh, trong lòng vẫn còn uất ức và không cam lòng.
“Được. Nhưng thí nghiệm của người làm đã lâu rồi.” Khắc Lôi Nhã tạm thời gác chuyện Bạch Đế sang một bên, nghi ngờ hỏi.
“Tài liệu rất hiếm. Tìm thật khó.” Khắc Lý Phu than thở. “Đúng rồi, nếu ngươi đã tới, ta liền thuận tiện dạy cho ngươi mấy câu thần chú. Ngươi tự nhớ đi.” Vừa dứt lời, Khắc Lý Phu vươn tay bắn ra, một đạo ánh sáng nhu hòa tiến vào trong đầu Khắc Lôi Nhã. Một ít câu thần chú không lưu loát tràn vào trong ý thức của nàng.
“Được rồi. Không có việc gì nữa thì ngươi đi đi. Mọi việc bên này ổn thỏa ta sẽ tới tìm ngươi.” Khắc Lôi Nhã phất tay, nói.
“Ừ.” Khắc Lôi Nhã gật đầu ôm Bạch Đế ra ngoài.
Nàng vừa lên xe ngựa thì nhìn thấy một chiếc xe khác dừng lại ở cửa Công Hội Ma Pháp. Dấu hiệu trên đó là của thần điện Quang Minh.
Người của thần điện Quang Minh đến đây làm gì?
Khắc Lôi Nhã nhìn từ cửa sổ, thấy Lao Nhĩ tinh thần sáng láng bước xuống, liền hiểu hắn tới đây để làm gì. Thì ra là “bạn lâu năm” của sư phụ. Nhưng thần điện Quang Minh và Công Hội Ma Pháp trước nay nước sông không phạm nước giếng. Hai người cũng phải kiêng dè, lén lút đùa giỡn. Sao hôm nay Lao Nhĩ lại xuất hiện ở đây?
“Tiểu thư. Việc này có chút kỳ quái.” Tẫn Diêm nói.
“Thần thánh của thần điện Quang Minh quang minh chính đại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ thời gian như trong lời tiên đoán sắp đến?” thanh âm Ngõa Nhĩ Đa vang lên.
“Lời tiên đoán gì?” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt hỏi.
“Lời nói vô căn cứ thôi. Có một lời tiên đoán từ ngàn năm trước, gì mà khi cô gái song hắc xuất hiện, ánh sáng sẽ bị phá vỡ.” Ngõa Nhĩ Đa thuận miệng nói. “Cho tới bây giờ không thấy cô gái tóc đen mắt đen xuất hiện, cho nên chỉ là nói bậy. Chúng ta đi thôi.”
Khắc Lôi Nhã gật đầu: “Đi thôi. Đi tới thư viện đế đô. Ta muốn tìm thử xem ở đó có sách tranh nào nói về ma thú chưa từng thấy hay không. Xem xem tiểu tử này rốt cuộc là cái gì.” Khắc Lôi Nhã cúi đầu nhìn Bạch Đế an tĩnh nằm trên ngực nàng.
Thư viện đế đô, cửa bạch ngọc cao lớn, trước cửa có một cuốn sách được điêu khắc trông rất hùng vĩ, tượng trưng cho sự thông thái.
Đây là nơi Khắc Lôi Nhã thường tới trước kia. Nàng tới không phải để đọc sách, mà làm tìm mỹ nam. (zừa đọc sách zừa có thể ngắm zai, thú zui tao nhã =))
Bóng dáng của Khắc Lôi Nhã xuất hiện ở cửa thư viện dẫn tới xôn xao. Các thiếu nam thiếu nữ nhìn nàng, nhỏ giọng nghị luận.
Chữ chui vào lỗ tai nàng nhiều nhất là kỳ tích Khắc Lôi Nhã.
“Cái phong hào này xuất hiện lúc nào vậy?” nàng cau mày thản nhiên nói.
“Từ sau ngày tiểu thư phô bày Ma Vũ Song Tu đánh bại thiếu niên kia, người của đế đô đã xưng hô như vậy. Kỳ tích Khắc Lôi Nhã.” Tẫn Diêm nhẹ nhàng nói. Tỷ tỷ của thiên tài Lạp Tây Á là kỳ tích Khắc Lôi Nhã.
Không thú vị. Khắc Lôi Nhã khẽ nguyền rủa một tiếng, đi tới khu vực tạp học.
Mấy đạo ánh mắt không tốt dõi theo nàng.
“Không phải.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng lắc đầu.
“Sát thủ do đặc sứ đại nhân phái tới. Tính tình cẩn thận quá đáng của hắn không cho phép tiểu thư trưởng thành. Người xuất chiến ngày đó đã khiến tên heo mập này hoảng sợ.” Tẫn Diêm cười khẽ. Khó có thể nghe được lời như thế từ miệng hắn.
Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng than thở. Thắng lợi ngày đó là nhờ may mắn. Sợ rằng ngay cả Giáo Hoàng cũng không biết được tại sao mình lại thắng cho nên mới không để ý. Nhưng đặc sứ đại nhân kia, hình như nghĩ mình có thực lực. Ai, quả nhiên…Nàng thấy thật oan uổng.
Ngõa Nhĩ Đa nghe được tiếng thở dài của Khắc Lôi Nhã liền đoán được nàng đang nghĩ gì. Hắn muốn cười nhưng không dám.
“Chỉ là, không cần ngươi động thủ.” Khắc Lôi Nhã híp mắt cảm nhận động tĩnh bên ngoài. Có hai nhóm người. Phía sau có người chặn đường. Khắc Lôi Nhã lập tức hiểu được nhất định là người của gia gia phái tới bảo vệ nàng. Người đã sớm đoán được tình huống này.
“Ừ. Chúng ta đi tiếp thôi.” Tẫn Diêm vừa cảm thụ động tĩnh bên ngoài vừa mỉm cười nói. Những người đó đang đợi họ đến một nơi vắng người liền ra tay. Nhưng đến đó, người nào giết người nào còn chưa biết được.
Xe ngựa bình an vô sự đi tới cửa Công Hội Ma Pháp. Ma Pháp Học Đồ thấy người vừa xuống xe lập tức tiến lên đón. Đại danh Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã trong một đêm đã vang dội cả đế đô.
Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm dưới sự hướng dẫn của Ma Pháp Học Đồ đi thang máy thẳng tới trước cửa phòng thí nghiệm của Khắc Lý Phu ở lầu cuối. Ma Pháp Học Đồ hành lễ với nàng rồi lui xuống.
Khắc Lôi Nhã gõ cửa: “Sư phụ.”
“Không có ở đây.” Bên trong truyền đến thanh âm dứt khoát của Khắc Lý Phu, mang theo chút tức giận.
Ngõa Nhĩ Đa nghẹn cười. Tính tình lão đầu này thật trẻ con. Người đang ở bên trong lại còn nói không ở đây. Rất rõ ràng hắn đang tức giận chuyện Khắc Lôi Nhã học Đấu Khí mà không nói cho hắn biết. Chuyện này cũng là bình thường. Bất kể là một chiến sĩ học ma pháp, hay Ma Pháp Sư học Đấu Khí, thân là sư phụ của bọn họ nhất định sẽ cảm thấy sỉ nhục và tức giận.
“Sư phụ, ta tới nhận lỗi với người. Ta đồng ý bất kỳ yêu cầu gì của người.” trên mặt Khắc Lôi Nhã hiện lên nụ cười thản nhiên, chậm rãi nói rõ ràng.
“Thật?!” Cửa ngay lập tức mở ra, lộ ra khuôn mặt hớn hở của Khắc Lý Phu.
Ngõa Nhĩ Đa co quắp. Hoan hô tiểu ác ma! Nàng lại dám chắc chắn như vậy…Ngõa Nhĩ Đa có chút đồng tình nhìn Khắc Lý Phu. Thật đáng thương. Hắn sẽ bị tính kế thôi! Tuyệt đối! Khẳng định! Hắn thề!
“Thật!” Khắc Lôi Nhã gật đầu, chắc chắn nói “Chỉ cần sư phụ không tức giận nữa. Ta học Đấu Khí chỉ để tự vệ. Dưới tình huống nguy cấp không thể đọc câu thần chú ta còn có thể thoát thân.”
Khắc Lý Phu quệt miệng, không nói lời nào.
“Lúc nãy trên đường đến đây ta gặp phải sát thủ. Với thân phận bây giờ của ta sau này sẽ thường xuyên gặp phải chuyện này. Ma pháp của sư phụ mới thật là bảo vật, Đấu Khí chỉ dùng để thoát thân thôi. Chẳng lẽ sư phụ nhẫn tâm nhìn ta không đọc kịp câu thần chú mà bị kiếm đâm vào tim sao?” Khắc Lôi Nhã đổi bộ dạng đáng thương hỏi.
Khắc Lý Phu kéo tóc, cả giận nói: “Ai muốn giết ngươi? Dám động tới ngươi, ta sẽ dùng cấm chú nổ chết cả nhà hắn!”
Tẫn Diêm và Ngõa Nhĩ Đa co quắp khóe miệng. Dùng cấm chú nổ chết cả nhà? Sợ rằng không chỉ như vậy, mà còn là nổ cả một thành trì luôn!
“Sư phụ không giận nữa?” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười.
“Ngươi phải bảo đảm lời vừa nãy ta mới không giận.” Khắc Lý Phu nghiêng người để bọn họ vào rồi nói.
“Ừ, nhưng chỉ có một yêu cầu thôi.” Đáy mắt Khắc Lôi Nhã thoáng qua một tia giảo hoạt không dễ phát hiện.
“Được. Một yêu cầu thì một yêu cầu.” ánh mắt Khắc Lý Phu rơi vào trên đường viền hoa xinh đẹp trên váy của nàng, con ngươi xoay tròn.
Ngõa Nhĩ Đa và Tẫn Diêm lập tức hiểu lão đầu háo sắc này muốn làm gì. Hắn muốn làm chuyện mình chưa bao giờ thành công. Chính là vén váy Khắc Lôi Nhã!!
“Chính là…chính là…ta muốn vén váy của ngươi. Không cho phép ngươi đá mặt ta.” Khắc Lý Phu nhăn nhó nói.
“Được.” Khắc Lôi Nhã đồng ý, khiến cho Tẫn Diêm và Ngõa Nhĩ Đa giật mình không thôi.
Ngay sau đó, Ngõa Nhĩ Đa một lần nữa khẳng định và chắc chắn, tiểu ác ma chính là tiểu ác ma! Ngàn vạn lần không được chọc nàng, cũng đừng nghĩ tới chiếm một chút tiện nghi của nàng.
Cõi lòng Khắc Lý Phu đầy kích động, nhấc váy của Khắc Lôi Nhã lên. Nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại. Khắc Lôi Nhã mặc bên dưới chính là quần bó dùng khi huấn luyện!! Nó bó chặt lấy chân nàng đến nỗi gió thổi cũng không lọt. (ta chết =]])
Khắc Lôi Nhã bình tĩnh kéo váy xuống, nhẹ nhàng nói với Khắc Lý Phu đang nghẹn họng nhìn trân trối: “Sư phụ, con đã thỏa mãn yêu cầu của người rồi. Người không giận con nữa chứ?”
Khắc Lý Phu mặt như đưa đám, giựt giựt khóe miệng: “Ừ, ừ…”
Ngõa Nhĩ Đa cười nghiêng ngửa. Quả nhiên lão đầu háo sắc này bị tính kế. Ác ma Khắc Lôi Nhã này cũng thật lợi hại. Cư nhiên đoán ra được Khắc Lý Phu sẽ nói ra yêu cầu vô lễ này mà nghĩ đối sách. Tẫn Diêm phía sau cũng cười đến nghẹn.
“Sư phụ, ta muốn cho người xem cái này.” Khắc Lôi Nhã ôm Bạch Đế trên ngực ra “Ma thú này là gì vậy?”
“Cái gì thế này?” Khắc Lý Phu kinh ngạc nhìn Tiểu Mao Cầu trong tay Khắc Lôi Nhã “Ngươi thích sủng vật khả ái như thế này từ khi nào vậy?”
“Sư phụ không biết?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ. Nếu ngay cả Thánh Ma Đạo Sư cũng không biết, thì không có cách nào biết được thân phận của vật nhỏ này rồi.
Khắc Lý Phu cau mày, nghiêm túc đánh giá vật nhỏ trên ngực Khắc Lôi Nhã. Nhìn đi nhìn lại rồi lắc đầu nói: “Chưa từng thấy qua. Cũng chưa từng nghe nói qua.”
Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, cúi đầu nhìn Bạch Đế trên ngực. Tên tiểu tử này xuất hiện thật quỷ dị, ký kết khế ước cũng thật bá đạo. Nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy bất kỳ ma lực nào của nó. Nhìn như thế nào thì tên tiểu tử này cũng giống một vật nhỏ khả ái, không giống ma thú có thể có lực lượng ép buộc người ta ký kết khế ước.
“Khắc Lôi Nhã! Sau khi ta thí nghiệm xong ngươi nhất định phải một tấc không rời theo ta tu hành.” Lỗ mũi Khắc Lý Phu phun ra khí lạnh, trong lòng vẫn còn uất ức và không cam lòng.
“Được. Nhưng thí nghiệm của người làm đã lâu rồi.” Khắc Lôi Nhã tạm thời gác chuyện Bạch Đế sang một bên, nghi ngờ hỏi.
“Tài liệu rất hiếm. Tìm thật khó.” Khắc Lý Phu than thở. “Đúng rồi, nếu ngươi đã tới, ta liền thuận tiện dạy cho ngươi mấy câu thần chú. Ngươi tự nhớ đi.” Vừa dứt lời, Khắc Lý Phu vươn tay bắn ra, một đạo ánh sáng nhu hòa tiến vào trong đầu Khắc Lôi Nhã. Một ít câu thần chú không lưu loát tràn vào trong ý thức của nàng.
“Được rồi. Không có việc gì nữa thì ngươi đi đi. Mọi việc bên này ổn thỏa ta sẽ tới tìm ngươi.” Khắc Lôi Nhã phất tay, nói.
“Ừ.” Khắc Lôi Nhã gật đầu ôm Bạch Đế ra ngoài.
Nàng vừa lên xe ngựa thì nhìn thấy một chiếc xe khác dừng lại ở cửa Công Hội Ma Pháp. Dấu hiệu trên đó là của thần điện Quang Minh.
Người của thần điện Quang Minh đến đây làm gì?
Khắc Lôi Nhã nhìn từ cửa sổ, thấy Lao Nhĩ tinh thần sáng láng bước xuống, liền hiểu hắn tới đây để làm gì. Thì ra là “bạn lâu năm” của sư phụ. Nhưng thần điện Quang Minh và Công Hội Ma Pháp trước nay nước sông không phạm nước giếng. Hai người cũng phải kiêng dè, lén lút đùa giỡn. Sao hôm nay Lao Nhĩ lại xuất hiện ở đây?
“Tiểu thư. Việc này có chút kỳ quái.” Tẫn Diêm nói.
“Thần thánh của thần điện Quang Minh quang minh chính đại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ thời gian như trong lời tiên đoán sắp đến?” thanh âm Ngõa Nhĩ Đa vang lên.
“Lời tiên đoán gì?” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt hỏi.
“Lời nói vô căn cứ thôi. Có một lời tiên đoán từ ngàn năm trước, gì mà khi cô gái song hắc xuất hiện, ánh sáng sẽ bị phá vỡ.” Ngõa Nhĩ Đa thuận miệng nói. “Cho tới bây giờ không thấy cô gái tóc đen mắt đen xuất hiện, cho nên chỉ là nói bậy. Chúng ta đi thôi.”
Khắc Lôi Nhã gật đầu: “Đi thôi. Đi tới thư viện đế đô. Ta muốn tìm thử xem ở đó có sách tranh nào nói về ma thú chưa từng thấy hay không. Xem xem tiểu tử này rốt cuộc là cái gì.” Khắc Lôi Nhã cúi đầu nhìn Bạch Đế an tĩnh nằm trên ngực nàng.
Thư viện đế đô, cửa bạch ngọc cao lớn, trước cửa có một cuốn sách được điêu khắc trông rất hùng vĩ, tượng trưng cho sự thông thái.
Đây là nơi Khắc Lôi Nhã thường tới trước kia. Nàng tới không phải để đọc sách, mà làm tìm mỹ nam. (zừa đọc sách zừa có thể ngắm zai, thú zui tao nhã =))
Bóng dáng của Khắc Lôi Nhã xuất hiện ở cửa thư viện dẫn tới xôn xao. Các thiếu nam thiếu nữ nhìn nàng, nhỏ giọng nghị luận.
Chữ chui vào lỗ tai nàng nhiều nhất là kỳ tích Khắc Lôi Nhã.
“Cái phong hào này xuất hiện lúc nào vậy?” nàng cau mày thản nhiên nói.
“Từ sau ngày tiểu thư phô bày Ma Vũ Song Tu đánh bại thiếu niên kia, người của đế đô đã xưng hô như vậy. Kỳ tích Khắc Lôi Nhã.” Tẫn Diêm nhẹ nhàng nói. Tỷ tỷ của thiên tài Lạp Tây Á là kỳ tích Khắc Lôi Nhã.
Không thú vị. Khắc Lôi Nhã khẽ nguyền rủa một tiếng, đi tới khu vực tạp học.
Mấy đạo ánh mắt không tốt dõi theo nàng.
Bình luận facebook