Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
“Lão không biết xấu hổ mang theo tiểu không biết xấu hổ muốn lấy thanh kiếm này về!” Lạp Tây Á giận dữ. Nàng cố gắng đè lại lửa giận nói với Khắc Lôi Nhã.
“Thật mất mặt.” Khắc Lôi Nhã thản nhiên nói. nàng không muốn bị liên lụy vào việc tranh lợi ích giữa các gia tộc. Những chuyện này để cho gia gia xử lý. Nhưng nếu họ nghĩ Khắc Lôi Nhã dễ khi dễ như thế thì hoàn toàn sai lầm rồi đấy.
“Tẫn Diêm, lại đây.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện lên một tia cười nhạt lành lạnh. Nàng quay đầu, ngoắc ngón tay gọi Tẫn Diêm phía sau.
“Tiểu thư?” Mặc dù giọng điệu của Tẫn Diêm mang ý hỏi thăm, nhưng trong lòng hắn rất hiểu. Mỗi khi tiểu thư nở nụ cười trên mặt là lúc có người gặp xui xẻo.
“Ngươi làm thế này…thế này… Ừ, đúng. Cứ như vậy đi.” Nghe Khắc Lôi Nhã nhẹ giọng giao phó xong, Tẫn Diêm chau lông mày. Hắn đang rất buồn cười, nhưng phải nhịn vì sợ người trong đại sảnh nghe thấy. Ngõa Nhĩ Đa thì chẳng cố kỵ gì điều này nên hắn cười nghiêng ngửa trong đầu Khắc Lôi Nhã cả nửa ngày. Quá âm hiểm. Chắc phải làm một quyển sách tên là “Mười tám kế hại người của tiểu ác ma”.
“Lạp Tây Á, đi theo ta. Chúng ta đến sân huấn luyện.” Khắc Lôi Nhã quay đầu nói với Lạp Tây Á.
Lạp Tây Á cười thành một đóa hoa. Nàng thầm ảo não tại sao mình không nghĩ được biện pháp tốt này.
Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á không tới sảnh, mà vòng cửa sau, đi tới sân huấn luyện.
Đợi bóng dáng hai người biến mất, Tẫn Diêm lập tức đổi bộ mặt đau buồn phẫn nộ. Được rồi, hắn không thể không thừa nhận rằng nét mặt thế này đã thành công làm khó hắn! Hắn luyện tập mất hai phút, cốt cuộc cũng trưng ra được vẻ mặt đau buồn phẫn nộ một cách miễn cưỡng.
Tẫn Diêm bước vào đại sảnh, vọt tới chỗ ngồi phía trên của Công Tước Cổ Đốn, mặt đầy lo âu và đau thương căm giận mà bẩm báo: “Đại nhân, không xong! Đại tiểu thư và nhị tiểu thư…”
“Cái gì?Chuyện gì? Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á làm sao?” Công Tước Cổ Đốn kinh hãi đứng lên. Nếu là người khác, ông đã sớm lớn tiếng quát thuộc hạ của mình khiến họ sợ hãi rồi. Nhưng ông chưa từng gặp qua bộ dáng thế này của Tẫn Diêm. Dùng mông cũng có thể biết đã xảy ra chuyện lớn gì rồi! (amen $.$) Khắc Lôi Nhã chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Cổ Đốn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Lạp Tây Á – đứa bé này tâm cao khí ngạo nhưng vô cùng có thực lực, không thể gặp chuyện không may! Chẳng lẽ mâu thuẫn giữa hai tỷ muội tăng lên khiến chuyện gì xảy ra hay sao?
“Đại nhân, hôm nay có người khiêu chiến đại tiểu thư, thỉnh cầu nàng quyết đấu, cũng hết sức vũ nhục nhà Hi Nhĩ. Đại tiểu thư tức giận, tiếp nhận quyết đấu. Mặc dù thắng, nhưng đại tiểu thư vẫn thịnh nộ có người có thể vũ nhục nhà Hi Nhĩ như thế. Nàng trách mình không đủ thực lực cho nên hiện tại giống như phát điên, liều mạng đối chiến luyện tập với nhị tiểu thư ở sân huấn luyện. Nếu không dừng lại, thuộc hạ sợ thân thể đại tiểu thư chịu không nổi mất.” Lời nói và cảm xúc của Tẫn Diêm rất phong phú, lúc nhanh lúc chậm, lúc đau buồn phẫn nộ, lúc lo lắng. Hắn chưa bao giờ có biểu hiện thế này và nói nhiều như vậy. Nếu Ngõa Nhĩ Đa ở đây, nhất định sẽ cảm thán chàng kỵ sĩ đẹp trai, chính trực này đã hoàn toàn bị Khắc Lôi Nhã dạy hư.
“Cái gì?!!” Công Tước Cổ Đốn sắc mặt nặng nề, đứng lên, không quản La Môn đại nhân ở bên cạnh, vội vội vàng vàng phóng tới hậu viện. Tẫn Diêm cũng đi theo sau.
La Môn đại nhân co quắp khóe miệng, sắc mặt trở nên tối tăm. Nghe mấy lời Tẫn Diêm vừa nói, La Môn đại nhân hiểu rằng thanh kiếm kia đừng nghĩ sẽ lấy lại được trong hôm nay. Hắn còn có cảm giác bị tính kế! Mình quá khinh thường tiểu thư hoa si này rồi. Hắn đánh đòn phủ đầu, vốn là hy vọng Công Tước Cổ Đốn sẽ đem chuyện lớn hóa nhỏ, rồi đưa thêm chút quà tặng là có thể đem bảo vật gia truyền về. Nếu Công Tước Cổ Đốn biết cặn kẽ mọi chuyện chắc hẳn sẽ không hẹp hòi mà truy cứu. Nhưng bây giờ xong rồi. Xong thật rồi! Đừng nói là không lấy được kiếm, có khi còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Công Tước Cổ Đốn.
“Gia gia, đó là….” Ái Lệ Ti tức giận mở miệng. Sao nàng không hiểu đây là quỷ kế của Khắc Lôi Nhã chứ.
“Câm miệng!” La Môn đại nhân tức giận quát lớn “Về thôi. Từ nay không cho phép ngươi chọc người nhà Hi Nhĩ!” La Môn đại nhân đứng dậy, không chào Công Tước Cổ Đốn, dẫn Ái Lệ Ti vội vàng rời đi. Để ngày khác tới bái phỏng, nói lời xin lỗi vậy. Sắc mặt Ái Lệ Ti tái nhợt.
Trong xe ngựa, Ái Lệ Ti cúi đầu không nói tiếng nào. La Môn đại nhân nhìn nàng, sắc mặt phức tạp, thở dài, chậm rãi nói: “Con đang trách gia gia?”
“Không, gia gia, con không có ý trách cứ người.” Ái Lệ Ti ngẩng đầu, sợ hãi nói.
“Ái Lệ Ti, con là hy vọng của nhà La Môn chúng ta, nhưng quá nóng vội. Con hiểu tại sao gia gia quát con không?” La Môn đại nhân ý vị sâu xa hỏi.
“Con không nên trêu chọc người nhà Hi Nhĩ.” Ái Lệ Ti cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
“Không!” La Môn đại nhân kiên quyết phủ định.
“Là sao?” Ái Lệ Ti nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mắt hỏi.
“Ta quát con hiện tại không nên chọc vào người không thể chọc.” ánh mắt La Môn đại nhân băng lạnh.
Con ngươi Ái Lệ Ti ngay lập tức sáng rỡ. Nàng hiểu ý gia gia. Bây giờ nhà La Môn không thể chọc nhà Hi Nhĩ. Mình đã phạm sai lầm. Nhưng, có một ngày… Nhất định sẽ có một ngày, mình có thể trêu chọc nhà họ!
La Môn đại nhân vui mừng nhìn nét mặt Ái Lệ Ti biến đổi. Hắn hiểu cháu gái đã lĩnh ngộ được ý tứ của mình. Hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu Ái Lệ Ti: “Con phải cố gắng, không ngừng cố gắng vượt qua chính mình. Sẽ có một ngày như vậy!”
“Dạ, con biết rồi, gia gia.” Ái Lệ Ti nặng nề gật đầu, thầm hạ quyết tâm. Đúng vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ giẫm Khắc Lôi Nhã và nhà Hi Nhĩ dưới chân mình, sẽ bóp chết nhà Hi Nhĩ! Vừa nghĩ đến mục tiêu to lớn này, máu cả người Ái Lệ Ti liền sôi trào.
La Môn đại nhân chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng dâng lên một nụ cười lạnh lẽo. Cờ Tường Vi sẽ không thể tung bay mãi trên An Mạt Cách Lan!
Lúc này, tại sân huấn luyện ở hậu viện phủ Hi Nhĩ.
Cổ Đốn chứng kiến một màn khiến ông sợ đến mất hồn mất vía. Hai cháu gái bảo bối đều không muốn sống mà thả ra những ma pháp hoa lệ đối chiến. Bụi bay cuồn cuộn đầy trời, trận trận cuồng phong thổi loạn tóc mọi người.
“Mau dừng tay cho ta! Dừng tay!” Công Tước Cổ Đốn nóng nảy la to. Ông cực kỳ gấp gáp. Không ngờ rằng hai tiểu tổ tông vẫn như nước với lửa. Không thể để một trong hai người bị thương được.
Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á lúc này mới dừng tay, nhất trí nhìn về phía Công Tước Cổ Đốn bên cạnh. Tốt, lão đầu vô sỉ đó không tới đây.
“A, gia gia, La Môn đại nhân đi rồi?” Lạp Tây Á nhảy cà tưng, vui sướng hỏi.
“Cái gì?” Công Tước Cổ Đốn đầu tiên là sửng sốt, sau đó há to miệng. Nhưng từ lời nói của Lạp Tây Á và nét mặt lạnh nhạt của Khắc Lôi Nhã, ông liền hiểu tất cả.
“ Các ngươi… Tốt!” Công Tước Cổ Đốn nở nụ cười, quay lại nhìn Tẫn Diêm nói: “Tẫn Diêm, không ngờ ngươi lại…”
“Ta bị đại tiểu thư ép.” Mặt Tẫn Diêm không đổi sắc, đẩy trách nhiệm cho Khắc Lôi Nhã. Công Tước đại nhân tự nhiên sẽ không trách nàng. Nhưng không biết người có tâm huyết dâng trào mà trách cứ hắn không.
“Gia gia, lão đầu kia thật vô sỉ. Rõ ràng là Ái Lệ Ti vũ nhục nhà Hi Nhĩ trước, tỷ tỷ mới đồng ý quyết đấu với nàng. Hơn nữa chính là nàng đánh cuộc.” mặt Lạp Tây Á đầy bất bình, giận dữ nói.
“Ha ha, ta đoán được. Lúc đó các con chưa về, ta lại không có ở đó. Ta chỉ ứng phó, cho lão chút mặt mũi thôi.” Công Tước Cổ Đốn cười như lão hồ ly “Hiện tại tốt rồi. Lão đã đi. Thanh kiếm kia đâu? Ta xem một chút.”
“Ở đây.” Lạp Tây Á đưa Ma Pháp Kiếm cho Công Tước Cổ Đốn.
“Kiếm tốt. Quả nhiên là kiếm tốt.” Ông nhìn bảo kiếm trong tay, than thở.
“Tỷ tỷ tặng con.” Lạp Tây Á kiêu ngạo nói.
“Con là Ma Pháp Sư, lấy kiếm làm gì? Đưa đây đưa đây!” Công Tước Cổ Đốn lầu bầu, cầm kiếm không buông. Nói giỡn sao. Bảo vật gia truyền nhà người ta sao kém được?
Ngõa Nhĩ Đa bĩu môi. Thì ra vô sỉ nhất chính là lão đầu này!
“A! Tỷ tỷ đã tặng cho con rồi. Không cho.” Lạp Tây Á kêu to.
“Con là Ma Pháp Sư, lấy kiếm làm gì?” Lão đầu Cổ Đốn không buông tay.
Khắc Lôi Nhã buồn cười nhìn hai người đang tranh nhau, mở miệng nói: “Được rồi, Lạp Tây Á. Sau này ta sẽ tìm cho ngươi cái khác hợp hơn. Cái này ngươi đưa cho gia gia đi.”
Lạp Tây Á nghe xong, quệt miệng nhìn Cổ Đốn đang đắc chí cầm bảo kiếm, không tình nguyện nói: “Thật chứ? Gia gia cũng thật là.”
Ma Pháp Kiếm cực kỳ hiếm có. Cổ Đốn hấp ta hấp tấp ôm thanh Viêm Ma Kiếm đi, chuẩn bị thưởng cho thuộc hạ của ông. Tâm tình của ông thật tốt. Thấy hai tỷ muội tình cảm tốt như vậy, trong lòng còn ngọt hơn ăn mật ong. Còn lấy được thanh Ma Pháp Kiếm vô cùng trân quý này. Thật cảm ơn cháu gái nhà La Môn không hiểu chuyện, giúp họ lấy được binh khí hiếm hoi quý báu này.
Mấy ngày sau, học viện Húc Nhật hoạt động trở lại.
Lúc Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á cùng xuất hiện ở cửa học viện, thì con ngươi của những học viên đều rơi xuống đất.
Hai tỷ muội luôn luôn như nước với lửa lại xuất hiện cùng nhau, hơn nữa còn là hình ảnh hài hòa như thế.
Hai bóng dáng kiều diễm khiến người ta phải chăm chú ngắm nhìn. Đặc biệt là Khắc Lôi Nhã danh tiếng mới nổi.
Nhưng mới đi qua rừng cây của học viện, họ liền gặp một trư ca.
“Thật mất mặt.” Khắc Lôi Nhã thản nhiên nói. nàng không muốn bị liên lụy vào việc tranh lợi ích giữa các gia tộc. Những chuyện này để cho gia gia xử lý. Nhưng nếu họ nghĩ Khắc Lôi Nhã dễ khi dễ như thế thì hoàn toàn sai lầm rồi đấy.
“Tẫn Diêm, lại đây.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện lên một tia cười nhạt lành lạnh. Nàng quay đầu, ngoắc ngón tay gọi Tẫn Diêm phía sau.
“Tiểu thư?” Mặc dù giọng điệu của Tẫn Diêm mang ý hỏi thăm, nhưng trong lòng hắn rất hiểu. Mỗi khi tiểu thư nở nụ cười trên mặt là lúc có người gặp xui xẻo.
“Ngươi làm thế này…thế này… Ừ, đúng. Cứ như vậy đi.” Nghe Khắc Lôi Nhã nhẹ giọng giao phó xong, Tẫn Diêm chau lông mày. Hắn đang rất buồn cười, nhưng phải nhịn vì sợ người trong đại sảnh nghe thấy. Ngõa Nhĩ Đa thì chẳng cố kỵ gì điều này nên hắn cười nghiêng ngửa trong đầu Khắc Lôi Nhã cả nửa ngày. Quá âm hiểm. Chắc phải làm một quyển sách tên là “Mười tám kế hại người của tiểu ác ma”.
“Lạp Tây Á, đi theo ta. Chúng ta đến sân huấn luyện.” Khắc Lôi Nhã quay đầu nói với Lạp Tây Á.
Lạp Tây Á cười thành một đóa hoa. Nàng thầm ảo não tại sao mình không nghĩ được biện pháp tốt này.
Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á không tới sảnh, mà vòng cửa sau, đi tới sân huấn luyện.
Đợi bóng dáng hai người biến mất, Tẫn Diêm lập tức đổi bộ mặt đau buồn phẫn nộ. Được rồi, hắn không thể không thừa nhận rằng nét mặt thế này đã thành công làm khó hắn! Hắn luyện tập mất hai phút, cốt cuộc cũng trưng ra được vẻ mặt đau buồn phẫn nộ một cách miễn cưỡng.
Tẫn Diêm bước vào đại sảnh, vọt tới chỗ ngồi phía trên của Công Tước Cổ Đốn, mặt đầy lo âu và đau thương căm giận mà bẩm báo: “Đại nhân, không xong! Đại tiểu thư và nhị tiểu thư…”
“Cái gì?Chuyện gì? Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á làm sao?” Công Tước Cổ Đốn kinh hãi đứng lên. Nếu là người khác, ông đã sớm lớn tiếng quát thuộc hạ của mình khiến họ sợ hãi rồi. Nhưng ông chưa từng gặp qua bộ dáng thế này của Tẫn Diêm. Dùng mông cũng có thể biết đã xảy ra chuyện lớn gì rồi! (amen $.$) Khắc Lôi Nhã chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Cổ Đốn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Lạp Tây Á – đứa bé này tâm cao khí ngạo nhưng vô cùng có thực lực, không thể gặp chuyện không may! Chẳng lẽ mâu thuẫn giữa hai tỷ muội tăng lên khiến chuyện gì xảy ra hay sao?
“Đại nhân, hôm nay có người khiêu chiến đại tiểu thư, thỉnh cầu nàng quyết đấu, cũng hết sức vũ nhục nhà Hi Nhĩ. Đại tiểu thư tức giận, tiếp nhận quyết đấu. Mặc dù thắng, nhưng đại tiểu thư vẫn thịnh nộ có người có thể vũ nhục nhà Hi Nhĩ như thế. Nàng trách mình không đủ thực lực cho nên hiện tại giống như phát điên, liều mạng đối chiến luyện tập với nhị tiểu thư ở sân huấn luyện. Nếu không dừng lại, thuộc hạ sợ thân thể đại tiểu thư chịu không nổi mất.” Lời nói và cảm xúc của Tẫn Diêm rất phong phú, lúc nhanh lúc chậm, lúc đau buồn phẫn nộ, lúc lo lắng. Hắn chưa bao giờ có biểu hiện thế này và nói nhiều như vậy. Nếu Ngõa Nhĩ Đa ở đây, nhất định sẽ cảm thán chàng kỵ sĩ đẹp trai, chính trực này đã hoàn toàn bị Khắc Lôi Nhã dạy hư.
“Cái gì?!!” Công Tước Cổ Đốn sắc mặt nặng nề, đứng lên, không quản La Môn đại nhân ở bên cạnh, vội vội vàng vàng phóng tới hậu viện. Tẫn Diêm cũng đi theo sau.
La Môn đại nhân co quắp khóe miệng, sắc mặt trở nên tối tăm. Nghe mấy lời Tẫn Diêm vừa nói, La Môn đại nhân hiểu rằng thanh kiếm kia đừng nghĩ sẽ lấy lại được trong hôm nay. Hắn còn có cảm giác bị tính kế! Mình quá khinh thường tiểu thư hoa si này rồi. Hắn đánh đòn phủ đầu, vốn là hy vọng Công Tước Cổ Đốn sẽ đem chuyện lớn hóa nhỏ, rồi đưa thêm chút quà tặng là có thể đem bảo vật gia truyền về. Nếu Công Tước Cổ Đốn biết cặn kẽ mọi chuyện chắc hẳn sẽ không hẹp hòi mà truy cứu. Nhưng bây giờ xong rồi. Xong thật rồi! Đừng nói là không lấy được kiếm, có khi còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Công Tước Cổ Đốn.
“Gia gia, đó là….” Ái Lệ Ti tức giận mở miệng. Sao nàng không hiểu đây là quỷ kế của Khắc Lôi Nhã chứ.
“Câm miệng!” La Môn đại nhân tức giận quát lớn “Về thôi. Từ nay không cho phép ngươi chọc người nhà Hi Nhĩ!” La Môn đại nhân đứng dậy, không chào Công Tước Cổ Đốn, dẫn Ái Lệ Ti vội vàng rời đi. Để ngày khác tới bái phỏng, nói lời xin lỗi vậy. Sắc mặt Ái Lệ Ti tái nhợt.
Trong xe ngựa, Ái Lệ Ti cúi đầu không nói tiếng nào. La Môn đại nhân nhìn nàng, sắc mặt phức tạp, thở dài, chậm rãi nói: “Con đang trách gia gia?”
“Không, gia gia, con không có ý trách cứ người.” Ái Lệ Ti ngẩng đầu, sợ hãi nói.
“Ái Lệ Ti, con là hy vọng của nhà La Môn chúng ta, nhưng quá nóng vội. Con hiểu tại sao gia gia quát con không?” La Môn đại nhân ý vị sâu xa hỏi.
“Con không nên trêu chọc người nhà Hi Nhĩ.” Ái Lệ Ti cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
“Không!” La Môn đại nhân kiên quyết phủ định.
“Là sao?” Ái Lệ Ti nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mắt hỏi.
“Ta quát con hiện tại không nên chọc vào người không thể chọc.” ánh mắt La Môn đại nhân băng lạnh.
Con ngươi Ái Lệ Ti ngay lập tức sáng rỡ. Nàng hiểu ý gia gia. Bây giờ nhà La Môn không thể chọc nhà Hi Nhĩ. Mình đã phạm sai lầm. Nhưng, có một ngày… Nhất định sẽ có một ngày, mình có thể trêu chọc nhà họ!
La Môn đại nhân vui mừng nhìn nét mặt Ái Lệ Ti biến đổi. Hắn hiểu cháu gái đã lĩnh ngộ được ý tứ của mình. Hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu Ái Lệ Ti: “Con phải cố gắng, không ngừng cố gắng vượt qua chính mình. Sẽ có một ngày như vậy!”
“Dạ, con biết rồi, gia gia.” Ái Lệ Ti nặng nề gật đầu, thầm hạ quyết tâm. Đúng vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ giẫm Khắc Lôi Nhã và nhà Hi Nhĩ dưới chân mình, sẽ bóp chết nhà Hi Nhĩ! Vừa nghĩ đến mục tiêu to lớn này, máu cả người Ái Lệ Ti liền sôi trào.
La Môn đại nhân chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng dâng lên một nụ cười lạnh lẽo. Cờ Tường Vi sẽ không thể tung bay mãi trên An Mạt Cách Lan!
Lúc này, tại sân huấn luyện ở hậu viện phủ Hi Nhĩ.
Cổ Đốn chứng kiến một màn khiến ông sợ đến mất hồn mất vía. Hai cháu gái bảo bối đều không muốn sống mà thả ra những ma pháp hoa lệ đối chiến. Bụi bay cuồn cuộn đầy trời, trận trận cuồng phong thổi loạn tóc mọi người.
“Mau dừng tay cho ta! Dừng tay!” Công Tước Cổ Đốn nóng nảy la to. Ông cực kỳ gấp gáp. Không ngờ rằng hai tiểu tổ tông vẫn như nước với lửa. Không thể để một trong hai người bị thương được.
Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á lúc này mới dừng tay, nhất trí nhìn về phía Công Tước Cổ Đốn bên cạnh. Tốt, lão đầu vô sỉ đó không tới đây.
“A, gia gia, La Môn đại nhân đi rồi?” Lạp Tây Á nhảy cà tưng, vui sướng hỏi.
“Cái gì?” Công Tước Cổ Đốn đầu tiên là sửng sốt, sau đó há to miệng. Nhưng từ lời nói của Lạp Tây Á và nét mặt lạnh nhạt của Khắc Lôi Nhã, ông liền hiểu tất cả.
“ Các ngươi… Tốt!” Công Tước Cổ Đốn nở nụ cười, quay lại nhìn Tẫn Diêm nói: “Tẫn Diêm, không ngờ ngươi lại…”
“Ta bị đại tiểu thư ép.” Mặt Tẫn Diêm không đổi sắc, đẩy trách nhiệm cho Khắc Lôi Nhã. Công Tước đại nhân tự nhiên sẽ không trách nàng. Nhưng không biết người có tâm huyết dâng trào mà trách cứ hắn không.
“Gia gia, lão đầu kia thật vô sỉ. Rõ ràng là Ái Lệ Ti vũ nhục nhà Hi Nhĩ trước, tỷ tỷ mới đồng ý quyết đấu với nàng. Hơn nữa chính là nàng đánh cuộc.” mặt Lạp Tây Á đầy bất bình, giận dữ nói.
“Ha ha, ta đoán được. Lúc đó các con chưa về, ta lại không có ở đó. Ta chỉ ứng phó, cho lão chút mặt mũi thôi.” Công Tước Cổ Đốn cười như lão hồ ly “Hiện tại tốt rồi. Lão đã đi. Thanh kiếm kia đâu? Ta xem một chút.”
“Ở đây.” Lạp Tây Á đưa Ma Pháp Kiếm cho Công Tước Cổ Đốn.
“Kiếm tốt. Quả nhiên là kiếm tốt.” Ông nhìn bảo kiếm trong tay, than thở.
“Tỷ tỷ tặng con.” Lạp Tây Á kiêu ngạo nói.
“Con là Ma Pháp Sư, lấy kiếm làm gì? Đưa đây đưa đây!” Công Tước Cổ Đốn lầu bầu, cầm kiếm không buông. Nói giỡn sao. Bảo vật gia truyền nhà người ta sao kém được?
Ngõa Nhĩ Đa bĩu môi. Thì ra vô sỉ nhất chính là lão đầu này!
“A! Tỷ tỷ đã tặng cho con rồi. Không cho.” Lạp Tây Á kêu to.
“Con là Ma Pháp Sư, lấy kiếm làm gì?” Lão đầu Cổ Đốn không buông tay.
Khắc Lôi Nhã buồn cười nhìn hai người đang tranh nhau, mở miệng nói: “Được rồi, Lạp Tây Á. Sau này ta sẽ tìm cho ngươi cái khác hợp hơn. Cái này ngươi đưa cho gia gia đi.”
Lạp Tây Á nghe xong, quệt miệng nhìn Cổ Đốn đang đắc chí cầm bảo kiếm, không tình nguyện nói: “Thật chứ? Gia gia cũng thật là.”
Ma Pháp Kiếm cực kỳ hiếm có. Cổ Đốn hấp ta hấp tấp ôm thanh Viêm Ma Kiếm đi, chuẩn bị thưởng cho thuộc hạ của ông. Tâm tình của ông thật tốt. Thấy hai tỷ muội tình cảm tốt như vậy, trong lòng còn ngọt hơn ăn mật ong. Còn lấy được thanh Ma Pháp Kiếm vô cùng trân quý này. Thật cảm ơn cháu gái nhà La Môn không hiểu chuyện, giúp họ lấy được binh khí hiếm hoi quý báu này.
Mấy ngày sau, học viện Húc Nhật hoạt động trở lại.
Lúc Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á cùng xuất hiện ở cửa học viện, thì con ngươi của những học viên đều rơi xuống đất.
Hai tỷ muội luôn luôn như nước với lửa lại xuất hiện cùng nhau, hơn nữa còn là hình ảnh hài hòa như thế.
Hai bóng dáng kiều diễm khiến người ta phải chăm chú ngắm nhìn. Đặc biệt là Khắc Lôi Nhã danh tiếng mới nổi.
Nhưng mới đi qua rừng cây của học viện, họ liền gặp một trư ca.
Bình luận facebook