• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tài Năng Tuyệt Sắc (1 Viewer)

  • Chương 74

Phản ứng đầu tiên của Khắc Lôi Nhã khi cầm thanh kiếm là vội vàng cắm lại chỗ cũ.


Bỗng, nàng cứng người. Gió lạnh thổi vù vù sau lưng. Khắc Lôi Nhã chậm rãi cúi đầu, ngớ ngẩn nhìn bảo kiếm trong tay.


Không phải chỉ có hậu duệ của Lý gia mới có thể rút ra sao? Không phải là phải có ý chí kiên định, lực lượng cường đại mới có thể rút ta sao? Tại sao mình vừa đụng một cái thì nó liền rớt ra?


Khắc Lôi Nhã máy móc quay đầu lại thì thấy nét mặt mọi người rất đặc sắc. Đặc biệt là Lý Nguyệt Văn. Nàng ta cứ trợn to mắt nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay Khắc Lôi Nhã.


“Này…Không phải chỉ có người Lý gia mới có thể rút ra sao? Bảo kiếm chọn sai người rồi. Có muốn ta cắm lại không?” Khắc Lôi Nhã nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Lý Nguyệt Văn, hỏi yếu ớt.


“Bảo, bảo kiếm nhận ngươi làm chủ nhân rồi!” Hạ Thiên lắp bắp, duỗi ngón tay chỉ bảo kiếm trong tay Khắc Lôi Nhã. Trong mắt nàng tràn đầy sự khó tin và kinh ngạc. Đầu những người khác cũng trống rỗng, cứ đứng sững sờ nhìn Khắc Lôi Nhã.


“Ta, ta sẽ cắm lại ngay…” nét mặt Khắc Lôi Nhã rất vô tội, nói nhỏ.


“Ngươi! Xú nha đầu!” Lý Nguyệt Văn như phát điên, nắm cổ áo Khắc Lôi Nhã, dùng sức mà lắc, “Ngươi cho rằng bảo kiếm của Lý gia là cái gì? Còn muốn cắm lại? Nó lựa chọn ngươi, lựa chọn ngươi là chủ nhân của mình? Có lầm hay không vậy? Có còn thiên lý nữa không?!”


Giọng nói điên cuồng đầy giận dữ của Lý Nguyệt Văn vang động trong sơn động. Khắc Lôi Nhã bị lắc đến hoa cả mắt, không thể phản bác một câu.


“Được rồi, Nguyệt Văn, bảo kiếm lựa chọn Khắc Lôi Nhã là sự thật. Chúng ta không thể thay đổi được gì.” Giọng nói nhẹ nhàng của Lý Minh Ngữ truyền tới.


Lý Nguyệt Văn giận dữ buông cổ áo Khắc Lôi Nhã ra nhưng vẫn căm tức nhìn nàng.


Khắc Lôi Nhã nhìn bảo kiếm trong tay, khẽ giựt giựt khóe miệng. Nàng rất muốn nói ta cũng không muốn bảo kiếm nhận mình làm chủ nhân đâu. Nhưng đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lý Nguyệt Văn, Khắc Lôi Nhã vẫn còn sáng suốt mà nuốt những lời này lại.


“Chuyện gì vậy? Không phải bảo kiếm chỉ chọn người của Lý gia làm chủ nhân à? Sao ta có thể rút ra được?” Khắc Lôi Nhã nhìn bảo kiếm trong tay, khó hiểu.


“Ngươi có thể…” Lý Nguyệt Văn gầm lên, muốn nói gì đó nhưng Lý Minh Ngữ lại quát khẽ.


“Nguyệt Văn!” sắc mặt Lý Minh Ngữ rất phức tạp. Hắn trầm giọng nói: “Kiếm Thương Lan nhận Khắc Lôi Nhã làm chủ nhân là sự thật. Nếu nó đã nhận chủ thì tất có nguyên nhân. Chỉ là chúng ta cũng không biết tại sao.”


Khắc Lôi Nhã nhìn sắc mặt phức tạp của hai người đầy nghi ngờ. Hình như họ đang giấu giếm gì đó.


“Đây là thần khí? Ta không cảm thấy có gì khác biệt.” Khắc Lôi Nhã giơ kiếm Thương Lan lên, nhẹ nhàng huơ, nói đầy nghi ngờ.


“Kiếm Thương Lan là vũ khí có thể phát triển. Khi ngươi trưởng thành thì nó cũng trưởng thành theo. Lúc đó ngươi mới có thể phát huy uy lực của nó. Đây chính là nguyên nhân tại sao nó được gọi là thần khí. Bây giờ nhìn thì thấy kiếm Thương Lan trong tay ngươi chỉ là một thanh kiếm bình thường mà thôi.” Lý Nguyệt Văn nói rất bất mãn.


Quả nhiên, ánh sáng màu bạc của kiếm Thương Lan mờ dần, biến thành một thanh trường kiếm bình thường hết mức.


Khắc Lôi Nhã giơ kiếm Thương Lan đầy đau khổ. Vũ khí mà cũng coi thường người như vậy. Lần đầu tiên nghe nói có thứ vũ khí có thể trưởng thành cùng với người.


“Nhưng phải làm sao bây giờ? Các ngươi muốn tìm nó để chấn hưng Lý gia. Ngươi không thể về tay không được…” Khắc Lôi Nhã không thoải mái với kiếm Thương Lan trong tay nhưng khi nghĩ đến chuyện này thì nàng rất lo lắng mà hỏi hai huynh muội Lý thị.


“Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Chúng ta đã cố hết sức rồi. Nếu ông trời muốn diệt Lý gia…” trong giọng nói của Lý Minh Ngữ mang theo sự thê lương.


“Sẽ không đâu đại ca! Ta sẽ không để cho Lý gia đến bước đường cùng!” Lý Nguyệt Văn nóng nảy, vội vàng nói.


Khắc Lôi Nhã nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng dâng lên tư vị phức tạp. Nếu không phải bảo kiếm lên cơn động kinh nhận nàng làm chủ nhân thì chuyện sẽ không đến mức này!


“Ta, ta có thể giúp gì cho các ngươi không?” Khắc Lôi Nhã mở miệng, nhẹ nhàng hỏi.


“Không cần đâu. Bảo kiếm nhận ngươi làm chủ nhân là ý trời…” Lý Minh Ngữ nhỏ giọng nói. Hắn còn chưa nói hết đã bị Lý Nguyệt Văn chen ngang.


“Ngươi đừng nói muốn giúp chúng ta, ngươi phải chịu trách nhiệm!!!” Lý Nguyệt Văn hầm hừ tức giận, lớn tiếng nói. (~> ta thấy tỷ này rất vô lý. K nói rõ sao Nhã tỷ biết được. Cứ hét lên cũng chả làm được gì @.@)


“Ừ, được. Là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Khắc Lôi Nhã gật đầu như gà mổ thóc, “Vậy ta có thể làm gì cho các ngươi?”


“Ba tháng sau trong cuộc tỷ võ của tứ đại gia tộc, ngươi phải đại diện cho Lý gia xuất chiến. Dùng kiếm Thương Lan!” Lý Nguyệt Văn hùng hồn nói.


“À?” Khắc Lôi Nhã mở miệng, nhìn Lý Nguyệt Văn chằm chằm, “Người ngoài có thể thay thế xuất chiến thay cho Lý gia à?”


“Ai nói ngươi là người ngoài?!” Lý Nguyệt Văn lẹ mồm lẹ miệng, sắp nói cái gì đó thì bị ánh mắt cảnh cáo của Lý Minh Ngữ chặn lại. Nàng lập tức chuyển thái độ, “Kiếm Thương Lan của chúng ta đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi! Ngươi cũng được coi là một nửa người của Lý gia! Sao ngươi không thể xuất chiến thay chúng ta?”


“Vậy à?” Khắc Lôi Nhã chớp mắt nhìn kiếm Thương Lan không tầm thường trong tay. Nàng rất vô tội nha!


“Sao? Xú nha đầu này. Ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ! Thần khí đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi. Ngươi cũng phải làm chút chuyện cho Lý gia chứ?” Lý Nguyệt Văn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.


“Cũng đúng.” Khắc Lôi Nhã vuốt cằm, thở dài, “Được rồi. Ba tháng sau ta sẽ dùng tên giả xuất chiến giúp các ngươi.”


“Rất tốt.” Lý Nguyệt Văn hài lòng gật đầu.


Lý Minh Ngữ vẫn còn lo lắng, chưa kịp phục hồi tinh thần. Hai người kia cứ kẻ xướng người họa mà quyết định mọi việc như thế?!


“Chỉ là bây giờ ngươi quá yếu. Đến một nửa uy lực của kiếm Thương Lan cũng không phát huy được. Ta sẽ huấn luyện cho ngươi trong vòng ba tháng này!” hai mắt Lý Nguyệt Văn sáng rỡ, nói vô cùng “dữ tợn”.


Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng. Nàng bỗng cảm thấy tiền đồ của mình một mảnh xám xịt. Khắc Lôi Nhã ai oán nhìn bảo kiếm trong tay, thầm mắng mình quá tùy tiện. Tê chân thì dựa vào cái gì không được lại đi dựa vào thanh bảo kiếm chết tiệt này. Bây giờ bị kéo xuống nước rồi! Thật vô tội! Thật buồn bực!


Mọi người cho Khắc Lôi Nhã một ánh mắt đồng tình. Tạp Mễ Nhĩ nhún vai, bày tỏ thái độ lực bất tòng tâm. Đáy mắt Tẫn Diêm mang theo ý tứ cho dù tiểu thư đi đâu ta cũng đi theo!


“Hai tháng tới sẽ đến núi Mê Đồ để huấn luyện. Một tháng sau sẽ trở về Lý gia tiếp tục luyện.” Lý Nguyệt Văn nói đầy hung hãn.


Khắc Lôi Nhã im lặng.


“Vậy chúng ta ra ngoài đi. Nhưng làm sao để ra được đây?” Khắc Lôi Nhã nhìn cầu trượt khổng lồ, hỏi.


“Bên kia có cầu thang.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười chỉ vào cầu thang dài bên cạnh, nói.


Mọi người quay đầu lại thì thấy bên cạnh cầu trượt có một cầu thang rất dài. Họ đột nhiên cảm nhận được người thiết kế sơn động và bố trí kết giới này quả là người xấu tính đầy thú vị. Có cầu thang nhưng không cho người ta đi mà khiến người ta phải mài mông trên cầu trượt!


Vừa lúc đó, cửa động vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó sơn động rung chuyển. Đá rơi xuống không ngừng, sơn động muốn sụp xuống.


“A a a a! Sơn động sắp sụp!” Hạ Thiên hoảng sợ hét ầm lên.


Khắc Lôi Nhã phất tay bố trí kết giới. Mọi người được quây lại.


“Là người của Hoa gia!” sắc mặt Lý Nguyệt Văn trở nên lạnh lẽo, nói chắc như đinh đóng cột.


Mọi người ngạc nhiên. Khắc Lôi Nhã cũng hỏi đầy nghi ngờ: “Không thể nào. Trên biển không có bất kỳ chỗ nào có thể ẩn núp. Chỉ cần thuyền bè đến gần nhất định chúng ta sẽ phát hiện ra. Thuyền trưởng và đoàn thủy thủ đều do thành chủ lựa chọn tỉ mỉ, đều là những quân nhân trung thành với đế quốc.”


Đá ầm ầm nện lên kết giới. Thoạt nhìn sơn động lung lay muốn sụp rất nguy hiểm nhưng nó vẫn chưa sụp xuống. Ngược lại ánh sáng ở cửa động dần tắt, cửa sơn động bị chôn vùi.


“Chỉ có một khả năng. Đó là trong đoàn thủy thủ có người của bọn họ.” sắc mặt Lý Nguyệt Văn càng ngày càng lạnh.


“Không thể.” Tạp Mễ Nhĩ nói rất dịu dàng, “Ta đã kiểm tra toàn bộ người được thành chủ chọn. Mỗi người đều là con dân của đế quốc, là người có huyết thống An Mạt Cách Lan thuần chủng. Bối cảnh của bọn họ rất trong sạch.”


“Không phải là người, mà là tinh thần.” Lý Nguyệt Văn cắn răng nặn ra một câu.


Sơn động yên tĩnh trở lại. Trên mặt đất toàn là đá rơi. Cửa động hoàn toàn bị bịt chặt.


“Là sao?” Khắc Lôi Nhã nghe ra điểm bất thường.


“Hoa gia có một phép thuật cao cấp rất tà ác, có thể chuyển dời ý chí lên một người khác. Chúng sẽ cắn nuốt hoàn toàn ý chí của người đó rồi điều khiển thân thể của họ.” sắc mặt Lý Minh Ngữ cũng rất khó nhìn, trầm giọng nói, “Không ngờ lần này vì ngăn trở chúng ta mà chúng bỏ ra giá cao như vậy. Cư nhiên phái ra người có ma pháp cao thâm như thế!”


Cũng chính là đấu lực tinh thần? Khắc Lôi Nhã hiểu ra điểm này.


“Nếu như có người có lực tinh thần mạnh hơn đối phương thì sao?” Khắc Lôi Nhã lập tức hỏi ngược lại, gỡ bỏ kết giới.


“Chúng sẽ bị cắn trả. Nặng thì tử vong, nhẹ thì si ngốc. Cho nên họ không dám tùy tiện sử dụng ma pháp tà ác này. Lần này là ra tay với những thuyền viên chứ không dám chọn người của các ngươi.” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh một tiếng, “Ta đoán chúng nghĩ cho nổ cái sơn động này là có thể chôn sống chúng ta. Nhưng sơn động này lại không bị phá hủy dễ dàng như vậy. Nhất định là chúng đang mai phục, chờ chúng ta ra ngoài.”


“Vậy thì ra ngoài tiêu diệt chúng!” Hắc Long Bản âm trầm nói.


“Ma pháp này hay nha.” Ngõa Nhĩ Đa nhe răng cười đầy hứng thú. Pháp Sư Hắc Ám như hắn rất muốn biết cái ma pháp tà ác kia là thế nào, tiện thể học luôn cũng tốt.


“Ta rất muốn biết người thi triển ma pháp ở đâu.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện ra nụ cười quỷ dị, nói rất dịu dàng, “Nếu hủy diệt thân thể hắn vậy thì ý chí tinh thần hắn gửi trên người người khác sẽ thế nào đây?”


Sau khi nghe xong lời Khắc Lôi Nhã, đáy lòng mọi người đều trở nên lạnh lẽo.


“Đi thôi. Ra ngoài rồi nói!” Khắc Lôi Nhã cầm kiếm Thương Lan lên, dẫn đầu mọi người đi ra.


Đoàn người đi theo cầu thang lên trên. Hắc Long Bản tùy ý phất tay thả ra ma pháp dọn đường.


“Đợi đã…!” Lý Nguyệt Văn đứng lại, lạnh giọng gọi mọi người dừng lại.


“Sao vậy?” Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, tập trung suy nghĩ để cảm nhận nhưng không phát hiện có gì bất thường.


“Khắc Lôi Nhã, ngươi quá lệ thuộc vào sự mạnh mẽ của con rồng này. Việc này không tốt cho quá trình trưởng thành của ngươi! Cho nên bắt đầu từ bây giờ, không cho phép hắn ra tay. Trừ phi ngươi chỉ còn một hơi thở hắn mới được động thủ!” Lý Nguyệt Văn nói rất nghiêm túc.


“À?” Khắc Lôi Nhã há hốc miệng, nhìn đá đầy trên cầu thang mà đau đầu. Chẳng lẽ nàng phải tự mình động thủ?


“Cố gắng lên, đoàn trưởng. Ta sẽ quạt cho ngươi.” Tạp Mễ Nhĩ bày ra vẻ xót xa, đứng sau lưng Khắc Lôi Nhã. Không biết hắn lấy được một cái quạt ở đâu ra, chuẩn bị quạt cho nàng.


Hắc Long Bản chủ động lui lại, nhường vị trí cho Khắc Lôi Nhã.


Hạ Thiên nhếch miệng cười không thành tiếng. Kiều Sở Tâm nháy mắt tỏ vẻ không hiểu.


Ngõa Nhĩ Đa ngáp dài, tựa vào vách tường đợi. Tẫn Diêm muốn nói cái gì đó thì bị giọng nói âm trầm của Lý Nguyệt Văn cắt ngang: “Nếu các ngươi muốn ba tháng sau Khắc Lôi Nhã chết trên đài tỷ võ thì cứ ra tay.” Tẫn Diêm liền im lặng, lui xuống.


Khắc Lôi Nhã thở dài đầy bất đắc dĩ, hậm hực đẩy cái quạt trên tay Tạp Mễ Nhĩ, cố gắng bắn ra Đấu Khí để dọn đường.


Con đường khá dài được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người đi tới cửa sơn động.


Khắc Lôi Nhã huy kiếm, gầm lên. Một cỗ Đấu Khí cường đại đánh về phía tảng đá chặn cửa động. Sau tiếng nổ, tảng đá vỡ vụn. Sơn động sáng lên ngay lập tức.


Trước mắt vừa sáng lên, Khắc Lôi Nhã liền bày kết giới. Ngay sau đó là tiếng mũi tên đụng vào kết giới đinh đinh đang đang. Quả nhiên có mai phục ở cửa!


“Hài tử, hãy bay đi!” Khắc Lôi Nhã nén oán khí trong lòng, khạc ra một câu nói đầy hung tợn. Mọi người chưa rõ có chuyện gì thì Khắc Lôi Nhã đã niệm thần chú. Ngọn lửa màu vàng nhanh chóng lớn dần trên tay nàng!


Khắc Lôi Nhã ném ngọn lửa ra. Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Quả nhiên có không ít người kêu thảm, văng lên trời.


“Khắc Lôi Nhã, những người này là đoàn thủy thủ.” Hạ Thiên nói rất yếu ớt.


“Ý chí của họ đã bị cắn nuốt. Trong cơ thể bọn họ chính là ý chí của Hoa gia. Khi ý chí của Hoa gia rời khỏi thì những thân thể kia chỉ là đồ vô dụng. Khiến những quân nhân kiêu ngạo nhất của đế quốc trở thành cái xác không hồn là sự sỉ nhục lớn nhất với bọn họ.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhưng đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn mềm mỏng nói ra những lời này.


“Đúng vậy. Cái chết chính là sự giải thoát cho bọn họ.” Tẫn Diêm nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định, trầm giọng nói.


Hạ Thiên trầm mặc. Trong đám người này chỉ có nàng là không hiểu rõ ý nghĩa của cái chết như vậy.


Khắc Lôi Nhã không nói nhiều mà hươ kiếm Thương Lan trong tay, xông lên. Nàng vận dụng lực tinh thần liều mạng công kích cỗ ý chí tinh thần ẩn núp trong thân thể của các thủy thủ.


Lý Nguyệt Văn nhàn nhã ngồi trên đất nhìn Khắc Lôi Nhã biểu diễn. Những thủy thủ này quá yếu. Thân thể họ bị xâm chiếm nhưng thực lực rất yếu. Khắc Lôi Nhã có thể đối phó dễ dàng được.


Khắc Lôi Nhã xử lý mọi việc rất nhanh. Nàng cầm kiếm Thương Lan trở lại, mặt đen lại. Một đám người đang ngồi nghỉ ngơi liền đứng lên.


“Không thấy ý chí trên thân thể mấy người kia.” Khắc Lôi Nhã lạnh nhạt nói, “Muốn điều khiến được thân thể của họ thì người thi triển ma pháp không ở quá xa đúng không?”


“Đúng! Mau, ở trên thuyền!” Lý Nguyệt Văn tỉnh ngộ, dẫn đầu mọi người chạy đi.


“Người kia không thể điều khiển toàn bộ đoàn thủy thủ. Nhất định là một nửa thao túng một nửa chế phục. Hắn sẽ không giết chết họ bởi vì hắn còn phải trở về!” Lý Minh Ngữ cau mày, vừa theo sát phía sau vừa giải thích.


Quả nhiên khi đoàn người chạy về thuyền thì trên thuyền an tĩnh khác thường. Họ tìm được thuyền trưởng và đoàn thủy thủ bị trói chặt trong khoang thuyền.


Những người được cởi trói nói cho bọn họ biết rằng thật không tin được những đồng đội sống chung với nhau lâu như vậy đột nhiên ra tay với bọn họ. Sau đó chúng trói chặt bọn họ lại rồi cầm vũ khí xuống thuyền.


Khắc Lôi Nhã không nghe họ nói mà trực tiếp đi xuống tầng hầm. Chỉ có chỗ đó là bọn họ không giao tiếp! Những người khác cũng theo sau Khắc Lôi Nhã.


Trong chỗ chưa rượu vang lên tiếng ho khan đang được đè nén. Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng, một cước đá văng cửa chính. Trong căn phòng mờ mờ không thấy rõ mọi vật. Khắc Lôi Nhã tiện tay thả ra một quả cầu lửa để chiếu sáng. Họ nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi trong góc đang che ngực, cố đè nén tiếng ho khan. Máu tươi đỏ thẫm nơi khóe miệng cho thấy hắn bị thương không nhẹ.


“Hoa Nam Thiên!” Lý Nguyệt Văn kinh hô, gọi tên đối phương.


“Ngươi dám đơn thân độc mã tới ám sát chúng ta.” Đáy mắt Lý Minh Ngữ hiện lên ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.


“Một mình ta là đủ rồi.” nam tử trẻ tuổi tên là Hoa Nam Thiên cười lạnh, lạnh giọng trả lời.


Thế nhưng hắn vừa nói xong thì một cỗ lực lượng mạnh mẽ bất ngờ đánh vào mặt hắn, đánh hắn té xuống đất không thể đứng dậy nổi!


Mọi người há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngây ngẩn cả người. Khắc Lôi Nhã đá một cước lên mặt Hoa Nam Thiên, giẫm lên đầu hắn.


“Một mình ngươi là đủ? Vậy bây giờ ngươi đang làm gì? Ngươi bị ta dẫm lên, hộc máu, bị ta chà đạp không đáng một đồng.” ánh mắt Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, giọng nói lạnh lùng tàn khốc rất đáng sợ.


Tất cả mọi người giật mình. Họ chưa từng gặp qua Khắc Lôi Nhã thế này.


“Không có thực lực thì đừng có đánh rắm! Có sức mạnh là điều kiện tiên quyết.” giọng nói lạnh lẽo của Khắc Lôi Nhã vang vọng trong phòng. Tất cả chỉ là dối trá. Chỉ có thực lực mới là thật! Ngươi có sức mạnh thì chân lý thuộc về ngươi! Mọi hành động của ngươi lúc đó đều là tiêu chuẩn của chính nghĩa! Cho nên phải mạnh mẽ! Phải mạnh mẽ!


Hoa Nam Thiên bị Khắc Lôi Nhã giẫm dưới chân, nhìn nàng bằng ánh mắt căm hận. Trong đáy mắt hắn là thù hận ngút trời và cả không cam lòng.


Khắc Lôi Nhã nhìn người bị mình giẫm dưới chân đầy lạnh lùng, cười lạnh: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ngươi hận ta? Ngươi không có tư cách hận ta! Muốn hận hãy hận chính bản thân mình quá yếu đuối. Nếu ngươi mạnh hơn ta thì người bị giẫm dưới chân hôm nay là ta chứ không phải ngươi. Mà ta tuyệt đối sẽ không hận ngươi. Ta chỉ hận bản thân mình yếu đuối không thể thắng nổi ngươi. Hoặc là ta sẽ hận chính mình quá tự kiêu và lỗ mãng mà từ chối sự giúp đỡ của người khác, muốn tự mình tùy tiện làm việc.”


Mọi người cứ sững sờ mà nhìn Khắc Lôi Nhã. Nàng trước mắt rất xa lạ, rất xa lạ nhưng lại tỏa ra một sức quyến rũ không thể diễn tả được. Chuyện này là sao? Không ai giải thích được.


Đáy mắt Hoa Nam Thiên thoáng qua sự kinh ngạc và tức giận. Khắc Lôi Nhã đã nói trúng chỗ đau của hắn. Hắn muốn một mình lập công ám sát huynh muội Lý thị nhưng không ngờ bọn họ có người có thể công kích bằng tinh thần. Lại càng không ngờ rằng lực tinh thần của người này lại mạnh đến thế!


“Tha cho ta một con đường sống, ta sẽ trả giá xứng đáng.” Hoa Nam Thiên nói.


“Mạng của ngươi rất đáng giá?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, tăng thêm lực trên chân.


“Kinh tế của Lý gia không bằng Hoa gia chúng ta. Ta trả cho ngươi năm trăm vạn kim tệ.” Hoa Nam Thiên nói rất khó khăn dưới chân Khắc Lôi Nhã.


Khắc Lôi Nhã quay đầu lại, thấy sắc mặt Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn hơi đổi, có lúng túng, có tức giận. Nàng hiểu những lời của người này là thật. Xem ra quả thật Lý gia đã rất sa sút.


“Ta hỏi ngươi một vấn đề.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện lên một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn.


“Chuyện gì?” Hoa Nam Thiên cảm thân cái chân trên đầu mình càng ngày càng nặng.


“Lúc ngươi giết người, đối phương cầu xin ngươi tha mạng hay nói sẽ trả giá lớn để đổi tính mạng của mình, ngươi sẽ làm thế nào?” Khắc Lôi Nhã nói rất nhẹ nhàng mềm mỏng, “Ngươi mà nói láo thì sẽ chết nhanh hơn đấy. Đừng quên lực tinh thần của ta mạnh hơn ngươi rất nhiều. Ta có thể cảm nhận được sự dao động tinh thần của ngươi, cho dù là chỉ một tia nhỏ nhoi.” Giọng nói Khắc Lôi Nhã lạnh lùng tàn khốc khiến cho lòng mọi người bị chấn động.


Hoa Nam Thiên nuốt nước miếng một cái, nói rất gian nan: “Ta…Ta sẽ giết đối phương.”


“Vậy được.” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi giơ kiếm Thương Lan trong tay lên. Nàng đâm kiếm vào ngực Hoa Nam Thiên một cách từ từ và vô cùng dịu dàng. Nụ cười mê hoặc lòng người và động tác vô cùng ưu nhã ấy khắc sâu vào lòng mỗi người ở đây.


Con ngươi Hoa Nam Thiên mở thật lớn, hiện lên đầy tia máu và cả sự bất ngờ. Thiếu nữ có bề ngoài bình thường này có thể thản nhiên, ưu nhã mà lấy tính mạng người ta như thế.


“Chuyện mình làm không xong còn có tư cách gì mà cầu xin người khác? Mạng của ngươi là mạng, của người khác thì không phải sao?” giọng Khắc Lôi Nhã vang lên nhẹ nhàng, thâm thúy.


Mọi người nghi ngờ. Đây là thiếu nữ rực rỡ đó sao? Là tiểu cô nương lương thiện từng cam kết sẽ bảo vệ họ vĩnh viễn sao? Nàng và thiếu nữ lấy tính mạng người khác một cách tàn khốc này là một sao?


Không phải cảm giác của họ sai. Hành động mâu thuẫn như vậy lại xảy ra trên người thiếu nữ này!


Máu tươi phun ra vẽ nên một đường vòng cung yêu dã. Máu phun lên mặt Khắc Lôi Nhã nhưng nàng dường như không cảm nhận được mà chỉ chậm rãi rút kiếm ra, xoay người.


Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười như gió xuân, tiến lên, móc ra khăn tay sạch sẽ, động tác vô cùng tự nhiên, lau vết máu trên mặt Khắc Lôi Nhã rất cẩn thận.


Không ai biết dấu ấn màu đen trên tay Khắc Lôi Nhã càng khắc sâu hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Phạm Thiên X Y/N] Con Nợ Tài Năng
Thiên tài tu luyện
  • Đang cập nhật..
Chương 1...
[Zhihu] Tôi có mệnh vượng tài
  • Mạch Mạch không thích ăn rau thơm 陌陌不爱吃香菜
Phần 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom