Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
"Tướng gia nhân từ, van cầu ngài bỏ qua cho Lưu Hưng, một nhà già trẻ chúng ta đều trông cậy vào hắn cả!"
Mẫu thân của Lưu Hưng cùng thê tử của hắn nhìn thấy kết cục của Dương Liễu, bị dọa, vội quỳ xuống cầu xin, Mạnh Uyển nhìn con trai và con gái của Lưu Hưng còn chưa đến mười tuổi, hai đứa bé khóc đến mức khắp mặt đều là nước mắt, nàng cũng không đành lòng.
Thế nhưng Mạnh thừa tướng lại không có ý buông tha.
"Nơi này là phủ Thừa tướng, là Mạnh gia, Lưu Hưng làm hại con gái Mạnh Nguyên Quân ta ở ngay trên đất của ta, nếu bổn tướng tha cho hắn, cả kinh thành này còn không cười đến rụng răng sao?" Liếc qua thi thể của Dương Liễu, Mạnh thừa tướng hừ lạnh: "Xem ra cũng không cần hỏi, người đâu, dẫn Lưu Hưng đi, dùng loạn côn đánh chết, để chung với Dương Liễu rồi ném đến bãi tha ma mau!"
Mẫu thân của Lưu Hưng lập tức hôn mê, thê tử của hắn tuyệt vọng ngã xuống đất, con gái của hắn quỳ xuống, bi thương khóc to: "Đừng giết phụ thân ta, van cầu tướng gia đừng giết phụ thân ta!"
Lưu Hưng suy sụp bị người kéo xuống, Mạnh Uyển không nhịn được nói: "Phụ thân, hay là tha tội chết cho hắn đi, phạt hắn là được rồi!"
Mạnh thừa tướng không có phản ứng gì: "Không được." Nói xong phân phó hộ vệ: "Dẫn người nhà của hắn đi, đừng ở đây ồn ào nữa."
Hộ vệ theo lệnh lôi họ đi, Mạnh Uyển thở dài, tâm tình có chút phức tạp.
Nàng không muốn tàn nhẫn như vậy, nói rõ mọi chuyện cho phụ thân chỉ vì muốn lấy lại công bằng, để phụ thân nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm thị thôi.
Hôm nay khiến cho nhà Lưu Hưng mất đi trụ cột cũng chỉ là việc ngoài ý muốn.
Nhìn Mạnh Uyển nhíu mày, Mạnh thừa tướng lạnh nhạt nói: "Nếu không phải con được cứu kịp thời thì hôm nay người khóc đến khàn giọng không phải người nhà Lưu Hưng mà là ta rồi, con cảm thấy ta có thể tha mạng cho hắn sao?"
Mạnh Uyển nghẹn giọng, mãi sau mới thở dài: "Phụ thân, con chỉ là..."
"Ta biết rõ con đau lòng vì mấy người kia, nhưng ai đau lòng cho con đây?" Mạnh Nguyên Quân nói: "Thực ra, nàng chăm sóc con nhiều năm như vậy, ta có thể cho nàng ta danh phận quý thiếp, vậy mà nàng ta không chỉ không biết đường an phận một chút, còn tìm cách hại con, đây là việc tuyệt đối không thể tha thứ được!" Mạnh thừa tướng đứng lên: "Chuyện này dù con không nói, ta cũng biết một hai, trị tội các nàng chỉ là chuyện sớm muộn. Kinh thành dạo này cũng nhàm chán, không bằng con chọn một nơi để đi dạo giải sầu, đợi con về, mọi chuyện đều đã ổn rồi."
"Phụ thân muốn đưa con đi đâu giải sầu?" Mạnh Uyển nghiêng đầu nói.
Mạnh thừa tướng lộ ra nụ cười, đắc ý nói: "Con đi rồi sẽ biết thôi."
Khi Mạnh thừa tướng giúp Mạnh Uyển chuẩn bị xuất hành, Lâm di nương cùng Mạnh Nhu bị nhốt ở Lan Khê uyển đang khổ sở nghĩ kế thoát tội.
Các nàng nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ đủ loại phương pháp nhưng đều tốn công vô ích vì căn bản Mạnh thừa tướng không thèm để ý đến các nàng.
Ông không những giảm phân nửa ba bữa cơm và tiền tiêu vặt hàng tháng mà còn bỏ đi rất nhiều hạ nhân, thử hỏi một tiểu thư được nuông chiều từ bé cùng di nương của thừa tướng làm sao có thể chịu được? Hai người ngồi trong phòng, bị gió nóng mùa hè thổi vào không ngừng chảy nước mắt.
"Mẫu thân, phụ thân quá ác độc rồi, sao ông ấy chỉ nghe lời nha đầu đó mà không nghe chúng ta giải thích, trực tiếp định tội chúng ta?" Mạnh Nhu không cam lòng nói: "Con cũng là con gái của ông ấy mà!"
Mặt Lâm Uyển không có biểu tình gì: "Ông ấy không nghe vì ông ấy đã biết rõ dù chúng ta giải thích thế nào thì đều là nói dối."
"Mẫu thân..." Mạnh Nhu cầm tay Lâm thị: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Gần đây không biết Mạnh Uyển làm sao, bỗng dưng lại thông minh như vậy, hoàn toàn khác trước, chẳng lẽ có người ở sau lưng chỉ điểm cho nó?"
Lâm di nương cười một tiếng: "Nhu nhi, cuối cùng con cũng nhìn ra, một người bỗng nhiên thay đổi tính tình, không phải trúng tà thì là rõ ràng sau lưng có người chỉ điểm."
"Mẫu thân cảm thấy người sau lưng nàng ta là ai? Tam điện hạ?" Mạnh Nhu tự hỏi.
Lâm di nương bất đắc dĩ lắc đầu: "Sao lại là hắn được? Cho dù hắn muốn giúp, dựa vào tính tình của Mạnh Uyển, hắn cũng không thể khiến nàng nhìn ra.. Còn nữa, đây là việc của phủ Thừa tướng, dù sao hắn cũng là hoàng tử, không thể trực tiếp nhúng tay vào được."
"Vậy là ai gây khó dễ cho chúng ta?" Mạnh Nhu nhăn mày.
Lâm di nương ý vị thâm trường nở nụ cười: "Còn có thể là ai? Đương nhiên là vị trong nội cung kia rồi."
"Người mẫu thân muốn nói là...Hoàng hậu?!"
"Hừ? Tai vách mạch rừng." Lâm di nương che miệng của nàng, không vui nói: "Tình cảm của Hoàng thượng đối với Xương Văn hoàng hậu vô cùng sâu đậm, cho nên, người có thể sống sót trong hậu cung, hơn nữa có thể tiến vào Tiêu Phòng điện sau khi Xương Văn hoàng hậu mất thì sao có thể là nhân vật đơn giản? Bà ta lại là dưỡng mẫu của Triệu Sâm, nếu Triệu Sâm muốn giúp Mạnh Uyển, đương nhiên sẽ bắt đầu từ hoàng hậu."
Mạnh Nhu cắn môi nói: "Tại sao chứ? Nàng ta đâu đáng giá để hắn đối tốt với nàng như vậy?!"
Lâm di nương giận dữ nói: 'Nhu nhi, mẫu thân là mẫu thân ruột thịt của con, nhưng phải nói thật, Triệu Sâm không phải phu quân của con, con đừng nhìn sự nho nhã lễ độ ngoài mặt của hắn, nhưng lòng dạ lại sâu không lường được. Năm đó phụ thân con nguyện ý đưa ta vào cửa là do bị Lão phu nhân ép, nhưng con có cảm thấy hoàng hậu sẽ an bài cho Tam hoàng tử một trắc phi có liên quan đến Lâm quý phi để ràng buộc hắn không?"
"...Không biết."
"Vậy nên con mau chết tâm đi, luật pháp cấm tỷ muội cùng gả cho một người, đương nhiên mẫu thân sẽ tìm cho con một người thật tốt, nhưng tuyệt đối không phải là Tam hoàng tử."
Mạnh Nhu siết chặt khăn tay, tuy không phản bác nhưng trên mặt vẫn để lộ vẻ quật cường.
Lúc ấy, Tam hoàng tử - người được mọi người nhớ thương, đang ở phủ Lư Châu vội vàng bàn việc sửa đê.
Đây vốn là một tòa thành giàu có nhưng vì Tri phủ tham ô mà dân chúng phải chịu lầm than, rất nhiều nạn dân cố gắng trốn sang thành trấn bên cạnh, làm cho tất cả các Tri phủ ở các vùng phụ cận đều rất đau đầu.
Thậm chí còn có một nạn dân chịu ăn xin đi thẳng tới Thượng Kinh cáo trạng, Hoàng thượng biết chuyện đã vô cùng tức giận, lúc này mới phái Tam hoàng tử mà mình tin tưởng nhất điều tra việc này, đồng thời giám sát việc sửa đê.
Triệu Sâm ngồi trong thư phòng phủ đệ của quan viên xem thư, giấy viết thư mỏng mà xa xỉ, lộ ra mùi mực nhàn nhạt, cạnh góc ấn có dấu hiệu kinh thành Hàn Mặc hiên, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân khiến Triệu Sâm không muốn buông xuống.
Nguyên nhân chủ yếu là, phong thư này kí tên Mạnh thừa tướng.
Trong thư, Mạnh Nguyên Quân rất thành khẩn cảm tạ Tam điện hạ tham dự vào sự việc hậu trạch của ông. Hơn nữa, còn giúp ông tìm được người nhà Lưu Hưng bị Lâm Uyển đuổi ra khỏi thành.
Nhưng... lời cảm tạ này nhìn thế nào cũng chướng mắt, rõ ràng là châm chọc hắn ăn no rỗi việc không có chuyện gì lại đi quản việc nhà của đại thần.
Triệu Sâm xoa bóp thái dương, sau khi đọc thư, tâm trạng từ buồn chuyển thành vui, nhưng rồi lại lo lắng, vì Mạnh thừa tướng nói muốn cho hắn một bất ngờ vui vẻ.
Ở hoàn cảnh này mà cho hắn một bất ngờ, hắn cũng không muốn đâu.
Triệu Sâm nhếch khóe miệng, buông phong thư ấy rồi tiếp tục xem những phong thư khác.
Từ Kinh thành đến phủ Lư Châu, thời tiết rất nóng nực, khi đến nơi đã là chuyện của ba ngày sau.
Vệ thống lĩnh Hàn Ninh - tùy tùng tốt nhất của phủ thừa tướng tự mình đưa Mạnh Uyển tới nơi này, xếp cho nàng ở nhà trọ tốt nhất.
Ngồi trong xe ngựa, Mạnh Uyển tò mò vén rèm lên nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy ăn mày đầy đường, rất nhiều cửa hàng từ chối tiếp khách, đối lập hoàn toàn so với kinh thành phồn hoa hưng thịnh.
"Phủ Lư Châu sao lại biến thành như vậy?" Mạnh Uyển giống như tự hỏi.
Phù Phong thở dài nói: "Nghe nói tri phủ trước kia ở đây là Thị Đại, vài ngày trước đã bị xử lí rồi, hơn nữa lại gặp lũ lụt, hoa màu mà người dân khổ sở trồng trọt đều bị hủy, mới khiến nơi đây biến thành thế này."
Mạnh Uyển cau mày: "Ta nghe Tam điện hạ nói, hắn đến đây giám sát việc sửa đê, không biết tiến triển đến đâu rồi?"
Hàn Ninh ngồi ngoài xe ngựa nói: "Tiểu thư không cần lo lắng, Tam điện hạ đã đến đây được một thời gian, phủ Lư Châu hiện tại đã tốt hơn rồi. Tốt lên rất nhiều, buổi trưa mỗi ngày quan phủ đều mở kho phát lương thực, dân chúng sẽ không bị đói."
"Vậy là tốt rồi." Mạnh Uyển yên lòng, lại nhớ đến Triệu Sâm.
Nàng đang nghĩ ngợi, Hàn Ninh lại nói tiếp: "Nói đến cái này, lại phải nói đến nguồn gốc của lương thực kia. Triều đình cấp cho phủ Lư Châu ngân lượng để sửa đê, nhưng căn bản không đủ dùng, thấy dân chúng chịu đói, Tam điện hạ liền tự mở kho giúp nạn thiên tai, sự nhân nghĩa này đúng là làm thuộc hạ bội phục."
Triệu Sâm mở kho riêng giúp nạn thiên tai? Chuyện này đừng nói là Hàn Ninh, chỉ sợ toàn bộ người trong thiên hạ đều bội phục. Nhớ tới bản thân ở trong phủ cẩm y ngọc thực, ở đây dân chúng lại trôi giạt khắp nơi, trong lòng Mạnh Uyển rất băn khoăn. Nàng là người đã từng trải, tuy là việc kiếp trước, nhưng cả đời nàng cũng không thể quên được những kí ức kia.
Vì vậy nàng nói: "Hàn Ninh, chút nữa quan phủ mở kho phát lương thực, các ngươi cũng nên đi hỗ trợ, thuận tiện đi Lâm phủ mua lương thực, cũng coi như thay phụ thân ra sức, thể hiện một phần tâm ý."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Xa phu đỗ xe ngựa ở bên ngoài Tiên Cư lâu, Hàn Ninh kiểm tra xung quanh, xác định an toàn mới vén rèm để Mạnh Uyển xuống xe.
Mạnh Uyển biết rõ mình đến phủ Lư Châu vì muốn gặp Triệu Sâm, nàng cũng rõ nguyên nhân phụ thân đưa mình đến đây, đơn giản là để nàng biết nỗi khổ của dân gian, thuận tiện....
Khụ, tóm lại, nàng không muốn làm sự khổ tâm của phụ thân bị lãng phí, nên câu đầu tiên nàng nói sau khi xuống xe là: "Tam điện hạ đang ở đâu?"
Phù Phong cười chế nhạo: "Tiểu thư thật là nóng vội, vừa mới đến đây, còn chưa rửa mặt nghỉ ngơi đã vội đi tìm điện hạ."
Mạnh Uyển đỏ mặt nói: "Ta chỉ... Phụ thân để ta đến đây, bây giờ đến rồi, sao có thể không thông báo cho Tam điện hạ một tiếng? Nếu để người ta biết, lại nói phủ Thừa tướng chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa."
Hàn Ninh nghe vậy cũng cười: "Tiểu thư, Tam điện hạ đang ở phủ đệ của Tri phủ, nếu người muốn gặp, phái thủ hạ đi bẩm báo một tiếng là được."
"Ai nói ta muốn gặp hắn?" Mạnh Uyển hừ một tiếng đi vào quán rượu: "Ta muốn hắn đi tới gặp ta kìa."
Nàng nói đùa một câu, không ngờ lại thành thật.
Vừa mới tới Tiên Cư lâu chưa tới một canh giờ, nàng mới vừa tắm rửa thay quần áo xong, uống nước ô mai giải nóng, Phù Phong liền gõ cửa: "Tiểu thư, Tam điện hạ tới!"
Nước ô mai trong miệng Mạnh Uyển suýt thì phun ra: "Sao hắn lại đến đây?"
"Là tướng gia nói cho điện hạ là người tới đây." Phù Phong ho một tiếng nói: "Cho nên Tam điện hạ tới tìm người."
Thì ra là phụ thân gửi thư... Đây là điều Triệu Sâm nói cho Phù Phong, nếu không Phù Phong cũng không rõ.
Giải thích tận tình làm gì chứ? Nàng cũng đâu có hiểu lầm.
Mạnh Uyển thở hắt ra, đứng lên nói: "Bộ dạng ta bây giờ ổn chứ?"
Phù Phong kiêu ngạo nói: "Tiểu thư là thiên kim của phủ Thừa tướng, đương nhiên là vô cùng xinh đẹp."
Mạnh Uyển liếc nàng một cái, có chút khẩn trương đi ra ngoài, tại lầu một vắng vẻ nhìn thấy Triệu Sâm một thân áo trắng.
Hắn ngồi ở đó, lưng thẳng tắp, tay áo thêu con rắn trắng mắt đen, giữa lông mày tràn ngập sự sát phạt quý khí, nhưng lại không mất đi sự nho nhã ôn nhu, rõ ràng là ngoái đầu nhìn lại, ngẩng đầu nhìn nàng, trên người lại hiện lên khí chất uy nghiêm không thể xâm phạm, thật muốn xoa bóp mặt hắn, xem có phải hắn là người không thể đụng vào hay không.
"Sao lại đến Lư Châu vào đúng lúc này?"
Hắn đứng lên, âm thanh trầm thấp đầy quyến rũ tràn ngập trong phòng, khiến cho người dù đang đứng dưới ánh nắng chói chang của ngày hè lại cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Biết ngay là vừa mới gặp mặt, hắn sẽ răn dạy nàng mà... o( ̄ヘ ̄o#)
Mạnh Uyển chậm rãi đi xuống, đến trước mặt Tam điện hạ, ngửa mặt nhìn hắn, chớp mắt vô tội nói: "Tam điện hạ sao lại nói vậy? Thần nữ chỉ là bị phụ thân đưa tới đây tu thân dưỡng tính, lại không phải thần nữ muốn vậy, Tam điện hạ là hoàng tử, nếu người không muốn trông thấy thần nữ ở đây, cho người đưa thần nữ trở về, phụ thân thần nữ tất nhiên sẽ không cự tuyệt."
Triệu Sâm rũ mắt xuống nhìn nàng, nàng mặc một bộ y phụ màu hồng, thanh lịch cao quý, tư thái nhanh nhẹn, lúc nói chuyện, con ngươi lại lóe lên ý xấu, nếu là người khác dám tính toán ở trước mặt hắn thì đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, nhưng không biết tại sao, đổi lại thành nàng, hắn không những không ghét bỏ, mà còn có chút...
"....."
Triệu Sâm xoay người, thản nhiên nói: "Nhập gia tùy tục, chuyện đó ta sẽ bàn lại cùng Thừa tướng đại nhân rồi quyết định sau."
Mạnh Uyển thè lưỡi sau lưng của hắn, Triệu Sâm vừa vặn quay đầu lại trông thấy, nàng cũng không xấu hổ chút nào, nheo mắt cười nhạo.
Con ngươi Triệu Sâm cong cong, Tam điện hạ cao quý mà cô độc bỗng nhiên trở nên thân thiết dịu dàng.
Môi hắn hé mở, phân phó Hàn Ninh.
"Thu thập hành trang của tiểu thư nhà ngươi, đưa đến phủ đệ Tri phủ đi."
~~~ Lời tác giả: Tam điện hạ: Lão bà, ta có một căn phòng lớn, nàng không cần ở khách sạn, cùng ta ở, bất động sản ghi tên hai chúng ta, nàng lấy hay không lấy chồng....
~~~ Lời editor: Tác giả lại lảm nhảm các thứ nữa cơ nhưng cũng không liên quan nên không đưa vô. =.= bà tác giả còn đưa cả ngôn ngữ hiện đại cho tam điện hạ nói nữa...
Mẫu thân của Lưu Hưng cùng thê tử của hắn nhìn thấy kết cục của Dương Liễu, bị dọa, vội quỳ xuống cầu xin, Mạnh Uyển nhìn con trai và con gái của Lưu Hưng còn chưa đến mười tuổi, hai đứa bé khóc đến mức khắp mặt đều là nước mắt, nàng cũng không đành lòng.
Thế nhưng Mạnh thừa tướng lại không có ý buông tha.
"Nơi này là phủ Thừa tướng, là Mạnh gia, Lưu Hưng làm hại con gái Mạnh Nguyên Quân ta ở ngay trên đất của ta, nếu bổn tướng tha cho hắn, cả kinh thành này còn không cười đến rụng răng sao?" Liếc qua thi thể của Dương Liễu, Mạnh thừa tướng hừ lạnh: "Xem ra cũng không cần hỏi, người đâu, dẫn Lưu Hưng đi, dùng loạn côn đánh chết, để chung với Dương Liễu rồi ném đến bãi tha ma mau!"
Mẫu thân của Lưu Hưng lập tức hôn mê, thê tử của hắn tuyệt vọng ngã xuống đất, con gái của hắn quỳ xuống, bi thương khóc to: "Đừng giết phụ thân ta, van cầu tướng gia đừng giết phụ thân ta!"
Lưu Hưng suy sụp bị người kéo xuống, Mạnh Uyển không nhịn được nói: "Phụ thân, hay là tha tội chết cho hắn đi, phạt hắn là được rồi!"
Mạnh thừa tướng không có phản ứng gì: "Không được." Nói xong phân phó hộ vệ: "Dẫn người nhà của hắn đi, đừng ở đây ồn ào nữa."
Hộ vệ theo lệnh lôi họ đi, Mạnh Uyển thở dài, tâm tình có chút phức tạp.
Nàng không muốn tàn nhẫn như vậy, nói rõ mọi chuyện cho phụ thân chỉ vì muốn lấy lại công bằng, để phụ thân nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm thị thôi.
Hôm nay khiến cho nhà Lưu Hưng mất đi trụ cột cũng chỉ là việc ngoài ý muốn.
Nhìn Mạnh Uyển nhíu mày, Mạnh thừa tướng lạnh nhạt nói: "Nếu không phải con được cứu kịp thời thì hôm nay người khóc đến khàn giọng không phải người nhà Lưu Hưng mà là ta rồi, con cảm thấy ta có thể tha mạng cho hắn sao?"
Mạnh Uyển nghẹn giọng, mãi sau mới thở dài: "Phụ thân, con chỉ là..."
"Ta biết rõ con đau lòng vì mấy người kia, nhưng ai đau lòng cho con đây?" Mạnh Nguyên Quân nói: "Thực ra, nàng chăm sóc con nhiều năm như vậy, ta có thể cho nàng ta danh phận quý thiếp, vậy mà nàng ta không chỉ không biết đường an phận một chút, còn tìm cách hại con, đây là việc tuyệt đối không thể tha thứ được!" Mạnh thừa tướng đứng lên: "Chuyện này dù con không nói, ta cũng biết một hai, trị tội các nàng chỉ là chuyện sớm muộn. Kinh thành dạo này cũng nhàm chán, không bằng con chọn một nơi để đi dạo giải sầu, đợi con về, mọi chuyện đều đã ổn rồi."
"Phụ thân muốn đưa con đi đâu giải sầu?" Mạnh Uyển nghiêng đầu nói.
Mạnh thừa tướng lộ ra nụ cười, đắc ý nói: "Con đi rồi sẽ biết thôi."
Khi Mạnh thừa tướng giúp Mạnh Uyển chuẩn bị xuất hành, Lâm di nương cùng Mạnh Nhu bị nhốt ở Lan Khê uyển đang khổ sở nghĩ kế thoát tội.
Các nàng nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ đủ loại phương pháp nhưng đều tốn công vô ích vì căn bản Mạnh thừa tướng không thèm để ý đến các nàng.
Ông không những giảm phân nửa ba bữa cơm và tiền tiêu vặt hàng tháng mà còn bỏ đi rất nhiều hạ nhân, thử hỏi một tiểu thư được nuông chiều từ bé cùng di nương của thừa tướng làm sao có thể chịu được? Hai người ngồi trong phòng, bị gió nóng mùa hè thổi vào không ngừng chảy nước mắt.
"Mẫu thân, phụ thân quá ác độc rồi, sao ông ấy chỉ nghe lời nha đầu đó mà không nghe chúng ta giải thích, trực tiếp định tội chúng ta?" Mạnh Nhu không cam lòng nói: "Con cũng là con gái của ông ấy mà!"
Mặt Lâm Uyển không có biểu tình gì: "Ông ấy không nghe vì ông ấy đã biết rõ dù chúng ta giải thích thế nào thì đều là nói dối."
"Mẫu thân..." Mạnh Nhu cầm tay Lâm thị: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Gần đây không biết Mạnh Uyển làm sao, bỗng dưng lại thông minh như vậy, hoàn toàn khác trước, chẳng lẽ có người ở sau lưng chỉ điểm cho nó?"
Lâm di nương cười một tiếng: "Nhu nhi, cuối cùng con cũng nhìn ra, một người bỗng nhiên thay đổi tính tình, không phải trúng tà thì là rõ ràng sau lưng có người chỉ điểm."
"Mẫu thân cảm thấy người sau lưng nàng ta là ai? Tam điện hạ?" Mạnh Nhu tự hỏi.
Lâm di nương bất đắc dĩ lắc đầu: "Sao lại là hắn được? Cho dù hắn muốn giúp, dựa vào tính tình của Mạnh Uyển, hắn cũng không thể khiến nàng nhìn ra.. Còn nữa, đây là việc của phủ Thừa tướng, dù sao hắn cũng là hoàng tử, không thể trực tiếp nhúng tay vào được."
"Vậy là ai gây khó dễ cho chúng ta?" Mạnh Nhu nhăn mày.
Lâm di nương ý vị thâm trường nở nụ cười: "Còn có thể là ai? Đương nhiên là vị trong nội cung kia rồi."
"Người mẫu thân muốn nói là...Hoàng hậu?!"
"Hừ? Tai vách mạch rừng." Lâm di nương che miệng của nàng, không vui nói: "Tình cảm của Hoàng thượng đối với Xương Văn hoàng hậu vô cùng sâu đậm, cho nên, người có thể sống sót trong hậu cung, hơn nữa có thể tiến vào Tiêu Phòng điện sau khi Xương Văn hoàng hậu mất thì sao có thể là nhân vật đơn giản? Bà ta lại là dưỡng mẫu của Triệu Sâm, nếu Triệu Sâm muốn giúp Mạnh Uyển, đương nhiên sẽ bắt đầu từ hoàng hậu."
Mạnh Nhu cắn môi nói: "Tại sao chứ? Nàng ta đâu đáng giá để hắn đối tốt với nàng như vậy?!"
Lâm di nương giận dữ nói: 'Nhu nhi, mẫu thân là mẫu thân ruột thịt của con, nhưng phải nói thật, Triệu Sâm không phải phu quân của con, con đừng nhìn sự nho nhã lễ độ ngoài mặt của hắn, nhưng lòng dạ lại sâu không lường được. Năm đó phụ thân con nguyện ý đưa ta vào cửa là do bị Lão phu nhân ép, nhưng con có cảm thấy hoàng hậu sẽ an bài cho Tam hoàng tử một trắc phi có liên quan đến Lâm quý phi để ràng buộc hắn không?"
"...Không biết."
"Vậy nên con mau chết tâm đi, luật pháp cấm tỷ muội cùng gả cho một người, đương nhiên mẫu thân sẽ tìm cho con một người thật tốt, nhưng tuyệt đối không phải là Tam hoàng tử."
Mạnh Nhu siết chặt khăn tay, tuy không phản bác nhưng trên mặt vẫn để lộ vẻ quật cường.
Lúc ấy, Tam hoàng tử - người được mọi người nhớ thương, đang ở phủ Lư Châu vội vàng bàn việc sửa đê.
Đây vốn là một tòa thành giàu có nhưng vì Tri phủ tham ô mà dân chúng phải chịu lầm than, rất nhiều nạn dân cố gắng trốn sang thành trấn bên cạnh, làm cho tất cả các Tri phủ ở các vùng phụ cận đều rất đau đầu.
Thậm chí còn có một nạn dân chịu ăn xin đi thẳng tới Thượng Kinh cáo trạng, Hoàng thượng biết chuyện đã vô cùng tức giận, lúc này mới phái Tam hoàng tử mà mình tin tưởng nhất điều tra việc này, đồng thời giám sát việc sửa đê.
Triệu Sâm ngồi trong thư phòng phủ đệ của quan viên xem thư, giấy viết thư mỏng mà xa xỉ, lộ ra mùi mực nhàn nhạt, cạnh góc ấn có dấu hiệu kinh thành Hàn Mặc hiên, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân khiến Triệu Sâm không muốn buông xuống.
Nguyên nhân chủ yếu là, phong thư này kí tên Mạnh thừa tướng.
Trong thư, Mạnh Nguyên Quân rất thành khẩn cảm tạ Tam điện hạ tham dự vào sự việc hậu trạch của ông. Hơn nữa, còn giúp ông tìm được người nhà Lưu Hưng bị Lâm Uyển đuổi ra khỏi thành.
Nhưng... lời cảm tạ này nhìn thế nào cũng chướng mắt, rõ ràng là châm chọc hắn ăn no rỗi việc không có chuyện gì lại đi quản việc nhà của đại thần.
Triệu Sâm xoa bóp thái dương, sau khi đọc thư, tâm trạng từ buồn chuyển thành vui, nhưng rồi lại lo lắng, vì Mạnh thừa tướng nói muốn cho hắn một bất ngờ vui vẻ.
Ở hoàn cảnh này mà cho hắn một bất ngờ, hắn cũng không muốn đâu.
Triệu Sâm nhếch khóe miệng, buông phong thư ấy rồi tiếp tục xem những phong thư khác.
Từ Kinh thành đến phủ Lư Châu, thời tiết rất nóng nực, khi đến nơi đã là chuyện của ba ngày sau.
Vệ thống lĩnh Hàn Ninh - tùy tùng tốt nhất của phủ thừa tướng tự mình đưa Mạnh Uyển tới nơi này, xếp cho nàng ở nhà trọ tốt nhất.
Ngồi trong xe ngựa, Mạnh Uyển tò mò vén rèm lên nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy ăn mày đầy đường, rất nhiều cửa hàng từ chối tiếp khách, đối lập hoàn toàn so với kinh thành phồn hoa hưng thịnh.
"Phủ Lư Châu sao lại biến thành như vậy?" Mạnh Uyển giống như tự hỏi.
Phù Phong thở dài nói: "Nghe nói tri phủ trước kia ở đây là Thị Đại, vài ngày trước đã bị xử lí rồi, hơn nữa lại gặp lũ lụt, hoa màu mà người dân khổ sở trồng trọt đều bị hủy, mới khiến nơi đây biến thành thế này."
Mạnh Uyển cau mày: "Ta nghe Tam điện hạ nói, hắn đến đây giám sát việc sửa đê, không biết tiến triển đến đâu rồi?"
Hàn Ninh ngồi ngoài xe ngựa nói: "Tiểu thư không cần lo lắng, Tam điện hạ đã đến đây được một thời gian, phủ Lư Châu hiện tại đã tốt hơn rồi. Tốt lên rất nhiều, buổi trưa mỗi ngày quan phủ đều mở kho phát lương thực, dân chúng sẽ không bị đói."
"Vậy là tốt rồi." Mạnh Uyển yên lòng, lại nhớ đến Triệu Sâm.
Nàng đang nghĩ ngợi, Hàn Ninh lại nói tiếp: "Nói đến cái này, lại phải nói đến nguồn gốc của lương thực kia. Triều đình cấp cho phủ Lư Châu ngân lượng để sửa đê, nhưng căn bản không đủ dùng, thấy dân chúng chịu đói, Tam điện hạ liền tự mở kho giúp nạn thiên tai, sự nhân nghĩa này đúng là làm thuộc hạ bội phục."
Triệu Sâm mở kho riêng giúp nạn thiên tai? Chuyện này đừng nói là Hàn Ninh, chỉ sợ toàn bộ người trong thiên hạ đều bội phục. Nhớ tới bản thân ở trong phủ cẩm y ngọc thực, ở đây dân chúng lại trôi giạt khắp nơi, trong lòng Mạnh Uyển rất băn khoăn. Nàng là người đã từng trải, tuy là việc kiếp trước, nhưng cả đời nàng cũng không thể quên được những kí ức kia.
Vì vậy nàng nói: "Hàn Ninh, chút nữa quan phủ mở kho phát lương thực, các ngươi cũng nên đi hỗ trợ, thuận tiện đi Lâm phủ mua lương thực, cũng coi như thay phụ thân ra sức, thể hiện một phần tâm ý."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Xa phu đỗ xe ngựa ở bên ngoài Tiên Cư lâu, Hàn Ninh kiểm tra xung quanh, xác định an toàn mới vén rèm để Mạnh Uyển xuống xe.
Mạnh Uyển biết rõ mình đến phủ Lư Châu vì muốn gặp Triệu Sâm, nàng cũng rõ nguyên nhân phụ thân đưa mình đến đây, đơn giản là để nàng biết nỗi khổ của dân gian, thuận tiện....
Khụ, tóm lại, nàng không muốn làm sự khổ tâm của phụ thân bị lãng phí, nên câu đầu tiên nàng nói sau khi xuống xe là: "Tam điện hạ đang ở đâu?"
Phù Phong cười chế nhạo: "Tiểu thư thật là nóng vội, vừa mới đến đây, còn chưa rửa mặt nghỉ ngơi đã vội đi tìm điện hạ."
Mạnh Uyển đỏ mặt nói: "Ta chỉ... Phụ thân để ta đến đây, bây giờ đến rồi, sao có thể không thông báo cho Tam điện hạ một tiếng? Nếu để người ta biết, lại nói phủ Thừa tướng chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa."
Hàn Ninh nghe vậy cũng cười: "Tiểu thư, Tam điện hạ đang ở phủ đệ của Tri phủ, nếu người muốn gặp, phái thủ hạ đi bẩm báo một tiếng là được."
"Ai nói ta muốn gặp hắn?" Mạnh Uyển hừ một tiếng đi vào quán rượu: "Ta muốn hắn đi tới gặp ta kìa."
Nàng nói đùa một câu, không ngờ lại thành thật.
Vừa mới tới Tiên Cư lâu chưa tới một canh giờ, nàng mới vừa tắm rửa thay quần áo xong, uống nước ô mai giải nóng, Phù Phong liền gõ cửa: "Tiểu thư, Tam điện hạ tới!"
Nước ô mai trong miệng Mạnh Uyển suýt thì phun ra: "Sao hắn lại đến đây?"
"Là tướng gia nói cho điện hạ là người tới đây." Phù Phong ho một tiếng nói: "Cho nên Tam điện hạ tới tìm người."
Thì ra là phụ thân gửi thư... Đây là điều Triệu Sâm nói cho Phù Phong, nếu không Phù Phong cũng không rõ.
Giải thích tận tình làm gì chứ? Nàng cũng đâu có hiểu lầm.
Mạnh Uyển thở hắt ra, đứng lên nói: "Bộ dạng ta bây giờ ổn chứ?"
Phù Phong kiêu ngạo nói: "Tiểu thư là thiên kim của phủ Thừa tướng, đương nhiên là vô cùng xinh đẹp."
Mạnh Uyển liếc nàng một cái, có chút khẩn trương đi ra ngoài, tại lầu một vắng vẻ nhìn thấy Triệu Sâm một thân áo trắng.
Hắn ngồi ở đó, lưng thẳng tắp, tay áo thêu con rắn trắng mắt đen, giữa lông mày tràn ngập sự sát phạt quý khí, nhưng lại không mất đi sự nho nhã ôn nhu, rõ ràng là ngoái đầu nhìn lại, ngẩng đầu nhìn nàng, trên người lại hiện lên khí chất uy nghiêm không thể xâm phạm, thật muốn xoa bóp mặt hắn, xem có phải hắn là người không thể đụng vào hay không.
"Sao lại đến Lư Châu vào đúng lúc này?"
Hắn đứng lên, âm thanh trầm thấp đầy quyến rũ tràn ngập trong phòng, khiến cho người dù đang đứng dưới ánh nắng chói chang của ngày hè lại cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Biết ngay là vừa mới gặp mặt, hắn sẽ răn dạy nàng mà... o( ̄ヘ ̄o#)
Mạnh Uyển chậm rãi đi xuống, đến trước mặt Tam điện hạ, ngửa mặt nhìn hắn, chớp mắt vô tội nói: "Tam điện hạ sao lại nói vậy? Thần nữ chỉ là bị phụ thân đưa tới đây tu thân dưỡng tính, lại không phải thần nữ muốn vậy, Tam điện hạ là hoàng tử, nếu người không muốn trông thấy thần nữ ở đây, cho người đưa thần nữ trở về, phụ thân thần nữ tất nhiên sẽ không cự tuyệt."
Triệu Sâm rũ mắt xuống nhìn nàng, nàng mặc một bộ y phụ màu hồng, thanh lịch cao quý, tư thái nhanh nhẹn, lúc nói chuyện, con ngươi lại lóe lên ý xấu, nếu là người khác dám tính toán ở trước mặt hắn thì đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, nhưng không biết tại sao, đổi lại thành nàng, hắn không những không ghét bỏ, mà còn có chút...
"....."
Triệu Sâm xoay người, thản nhiên nói: "Nhập gia tùy tục, chuyện đó ta sẽ bàn lại cùng Thừa tướng đại nhân rồi quyết định sau."
Mạnh Uyển thè lưỡi sau lưng của hắn, Triệu Sâm vừa vặn quay đầu lại trông thấy, nàng cũng không xấu hổ chút nào, nheo mắt cười nhạo.
Con ngươi Triệu Sâm cong cong, Tam điện hạ cao quý mà cô độc bỗng nhiên trở nên thân thiết dịu dàng.
Môi hắn hé mở, phân phó Hàn Ninh.
"Thu thập hành trang của tiểu thư nhà ngươi, đưa đến phủ đệ Tri phủ đi."
~~~ Lời tác giả: Tam điện hạ: Lão bà, ta có một căn phòng lớn, nàng không cần ở khách sạn, cùng ta ở, bất động sản ghi tên hai chúng ta, nàng lấy hay không lấy chồng....
~~~ Lời editor: Tác giả lại lảm nhảm các thứ nữa cơ nhưng cũng không liên quan nên không đưa vô. =.= bà tác giả còn đưa cả ngôn ngữ hiện đại cho tam điện hạ nói nữa...
Bình luận facebook