Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Editor: Ali
Beta: Tửu Thanh
Vũ cơ to gan dám ăn mặc táo bạo lúc trước, giờ đang không ngừng run rẩy quỳ trên mặt đất, nàng ta thận trọng nói: "Nô tỳ đáng chết, thỉnh điện hạ bớt giận, xin điện hạ khai ân."
Triệu Sâm không liếc nhìn nàng ta một cái, chậm rãi đứng lên, di chuyển từng bước chậm rãi từ trên bậc thang, Tinh Trầm đi phía sau, nghe tiếng hắn ra lệnh: "Bắt Tôn Thanh An và những vũ cơ kia lại, như mọi người vừa thấy, bọn họ đã chọc giận ta ngay trong bữa tiệc này."
Tinh Trầm lập tức làm theo, vẻ mặt các vũ cơ trong nháy mắt chuyển sang trạng thái hoảng loạn, riêng Tôn Thanh An thì khác, hắn không hề vội vã, không nói tiếng nào mặc cho người ta lôi hắn xuống.
Đến thời điểm hiện tại, nơi này, cũng chỉ còn lại các vũ cơ và các quan viên.
Triệu Sâm chắp tay phía sau, nhìn người ở đang quỳ giữa điện, chậm rãi đi tới. Bề ngoài, hắn mang vẻ ôn tồn lễ độ, dung nhan tuấn mĩ, nhưng bao quanh thân hình kia lại là một loại khí tức quyết đoán của một con người nắm trong tay quyền sinh sát chúng sinh.
Thái tử đương triều quả nhiên là danh bất hư truyền.
"Các vị ở đây hẳn là đều đã nhìn thấy kết quả của những kẻ dám chọc giận ta, trong lòng mọi người hẳn đã hiểu rõ, vậy ta cũng không cần phải nhắc nhở nhiều nữa." Triệu Sâm dừng bước rồi lại nói tiếp: "Trong khoảng thời gian một ngày, hắn sẽ ở trong cung chờ lấy kết quả, nếu không có câu trả lời chắc chắn, hai kẻ vừa bị bắt kia đương nhiên phải chết."
Dứt lời, Triệu Sâm rời khỏi hiện trường, vũ cơ bên trong có người muốn xông tới, lại bị người tỷ muội bên cạnh giữ chặt, lắc đầu ra hiệu không nên.
Cận vệ bên cạnh Thái tử thấy vậy, trực tiếp tiến lên bắt hai người. Xen lẫn trong đám quan viên, một nam nhân nào đó thấy cảnh kia, ánh mắt liền tối sầm lại, cả người trở nên cứng ngắc.
Lúc đêm khuya, Triệu Sâm mới trở lại.
Mạnh Uyển vẫn chưa ngủ.
Triệu Sâm bước vào phòng, nhìn ngọn nến sắp cháy hết, hắn đi qua, ngồi bên cạnh nàng hỏi: "Thêu gì thế?"
Mạnh Uyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Uyên ương."
Triệu Sâm nhìn vật trên tay nàng, nhíu mày liền nói: "Sao ta cảm giác có gì đó không đúng lắm?"
Mạnh Uyển dừng động tác lại, nhẹ nhàng trả lời: "Bởi vì uyên ương thêu không được đầy đủ, thiếu tay thiếu chân mà." Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nháy mắt mấy cái.
Triệu Sâm khẽ cười, đây là nụ cuời thật lòng đầu tiên của hắn trong đêm nay, nhìn nàng mà bất đắc dĩ nói: "Tinh nghịch."
"Đó là đồ dùng cho con." Mạnh Uyển buông vật trên tay xuống, tựa vào đệm sau lưng, nhẹ vỗ bụng nói: "Ta cũng có thể sinh con."
Triệu Sâm nhìn bụng nàng, dường như có chút cảm động.
Đúng vậy, không lâu nữa, Uyển Uyển sẽ trở thành mẫu thân. Hắn đưa tay khẽ xoa bụng nàng, ôn nhu nói: "Tin tưởng ta, nàng sẽ được làm mẫu thân ngay thôi."
Mạnh Uyển dùng mặt cọ xát mu bàn tay hắn, mà đáp lại lời hứa kia một cách đầy chắc chắn: "Ta tin tưởng, mỗi ngày đều chàng ra sức như vậy, ta không tin là không được."
Triệu Sâm xấu hổ nhìn nàng, lâu lắm rồi Mạnh Uyển không được nói chuyện với hắn một cách thoải mái như vậy, trong lòng không khỏi có chút ngây dại.
Hắn dùng tay xoa cái mũi nhỏ xinh kia, thấy nàng đáng yêu nhíu mày, không khỏi cong mắt cười.
"Tối nay, điện hạ làm việc thuận lợi chứ?" Nắm chặt bàn tay đang tùy ý làm loạn của hắn, Mạnh Uyến hàm xúc hỏi.
Triệu Sâm gật đầu: "Tất cả đều thuận lợi, nhanh thì ba ngày, chậm thì bảy ngày chúng ta có thể hồi kinh."
"Thật ra, ta cũng không muốn trở về." Mạnh Uyển nói, dịch người, tránh khỏi tầm kiểm soát của Triệu Sâm.
Triệu Sâm do dự một chút, nằm bên cạnh nàng. Mạnh Uyển chủ động tiến vào trong ngực hắn, hắn ôm chặt lấy nàng. Hai người nhắm mắt lại, nhất thời trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Một lát sau, Mạnh Uyển mở miệng lần nữa, nàng ôn nhu nói: "Có khi nào chàng bỗng nhiên rời bỏ ta không?"
Triệu Sâm khựng lại, nhưng vẫn trả lời: "Không đâu."
"Dừng lại, chàng đang nói dối kìa." Mạnh Uyển từ từ nói, "Nhưng mà ta vẫn tin tưởng chàng sẽ không bỏ rơi ta."
Triệu Sâm nắm lấy bờ vai nhỏ gầy của nàng, kéo dài khoảng cách của hai người, nhìn sâu vào đôi mắt của Mạnh Uyển mà hỏi: "Sao tự nhiên lại hỏi thế?"
Mạnh Uyển đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của hắn, viền mắt đỏ lên, nàng nói khẽ: "Ta xin lỗi."
"Sao bỗng nhiên lại nói xin lỗi?" Triệu Sâm nhíu mày lại.
"Câu này ta thiếu chàng quá lâu rồi." Nàng nói xong, liền cúi đầu xuống, hàng mi cong dài che phủ đôi mắt, không dám nhìn mặt hắn.
Triệu Sâm im lặng một lát, hắn không chớp mắt nhìn nàng, có lẽ đã đoán được điều nàng suy nghĩ, nhưng hắn vẫn không dám thẳng thắn, chỉ là lập lờ nước đôi mà trả lời: "Vậy sau này chỉ cần nàng ngoan ngoãn, đừng để cho ta phải lo lắng là được."
Mạnh Uyển gật đầu: "Được, vậy chàng nói lời phải giữ lời, đừng đột nhiên rời bỏ ta."
Triệu Sâm chống cằm lên đỉnh đầu nàng, lòng đau như dao cắt. Hắn không muốn nói dối nàng bất cứ chuyện gì, nhưng riêng chuyện này, hắn không thể không nói.
"Được." Rốt cuộc Triệu Sâm vẫn nói, "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Mạnh Uyển nhắm mắt lại, hắn thở dài một hơi, ôm nàng chặt hơn nữa.
Đêm đó, Triệu Sâm chỉ ở lại phủ, không đi đâu hết.
Mạnh Uyển vốn cho rằng, hắn nói có thể hồi kinh sớm, nghĩa là hắn cần bận rộn mấy ngày nữa mới về được, ai ngờ hắn lại chẳng đi đâu cả.
"Điện hạ không cần xử lý công việc sao?" Mạnh Uyển không nhịn được hỏi.
Hắn ngồi bên kia nhìn chằm chằm nàng cả ngày, trừ phi nàng ra ngoài, nếu không ánh mắt hắn tuyệt đối không rời khỏi nàng.
Triệu Sâm vô tội nhìn nàng, hắn nói: "Là nàng không cho ta đi."
Mạnh Uyển phát điên: "Chàng biết đó không phải ý của ta, chàng..."
Triệu Sâm rất không đành lòng nhìn nàng tức giận, dịu dàng giải thích: "Ta biết, chỉ là hôm nay ta có việc phải ở lại đây, nàng không cần phải quản ta. Có điều, việc ta thật sự muốn biết nhất chính là, khi không có ta ở đây, nàng sẽ làm những gì."
Mấy chuyện như thế này, chỉ sợ về sau hắn sẽ không có cơ hội làm nữa, bây giờ nhìn kĩ, sau này dù nàng ở đâu, hắn đều có thể nhớ lại hình bóng nàng trong căn phòng này.
Mạnh Uyển nói: "Chàng cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, ta làm cái gì cũng không được tự nhiên."
Triệu Sâm suy tư một lúc, nhẹ gật đầu, đứng lên nói: "Nàng nhắm mắt lại."
Mạnh Uyển hơi nghi hoặc một chút, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền. Bên tai còn nghe thấy tiếng Triệu Sâm: "Đếm đến ba thì mở mắt ra."
Mạnh Uyển hít một hơi, đếm: "Một, hai, ba."
Đếm xong nàng mở mắt ra, nhưng nơi này chỉ còn một mình nàng.
Mạnh Uyển có chút sốt ruột, tìm khắp mọi nơi trong điện, nhưng ngay cả nửa cái bóng của hắn cũng không thấy. Nàng lại chạy đến cổng nhìn ra ngoài, cũng không thấy hắn đâu.
Phù Phong thấy nàng đang tìm gì đó, nhịn không được hỏi: "Thái tử phi muốn tìm cái gì sao? Nô tì có thể tìm giúp người."
Thấy nàng ấy, Mạnh Uyển vội hỏi: "Em có trông thấy Thái tử điện hạ ra ngoài không?"
"Không có, không phải Thái tử điện hạ ở bên trong sao?" Phù Phong ngạc nhiên hỏi.
Không thấy? Mạnh Uyển buồn bực, trong phòng cũng không tìm thấy hắn, chắc hắn đã rời đi rồi.
Mạnh Uyển hồn bay phách lạc uể oải tiến vào trong điện, đi đến bên giường ngồi xuống, không làm gì cả, chỉ là ngồi đó ngẩn người.
Hai mắt nàng trống rỗng, đăm đăm nhìn phía xa, không có tiêu cự.
Triệu Sâm trốn ở trên mái, thấy nàng như thế liền hiểu, thì ra những lúc hắn không có ở đây, nàng cô đơn như thế.
Nếu vậy, sau này, nếu hắn rời xa nàng vĩnh viễn thì nàng sẽ ra sao?
Triệu Sâm cực kì khó chịu, môi mỏng mím chặt lại, hận không thể lập tức nhảy xuống dưới với nàng, nhưng với xúc cảm hiện tại của hắn, hắn không dám xác định mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Một lát sau, Mạnh Uyển mới cử động, nàng đứng dậy, lấy một cái bao từ dưới ngăn tủ ra, bên trong là một ít quần áo, một cái kim khâu, một cuộn chỉ. Nàng ngồi xuống, từ từ, cẩn thận may.
Triệu Sâm ngơ ngẩn, giờ nàng lại may quần áo cho hắn xem ư?
Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc không tên, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, không cất được một tiếng.
Hắn bối rối, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Vốn biết trước việc này khổ cực cỡ nào, nhưng đến lúc nó thực sự xảy ra... đúng là một ngày mà ngỡ như một năm vậy.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, hình như là Tinh Trầm, Triệu Sâm xoay người, nhảy xuống, hắn đột nhiên xuất hiện trong điện khiến Mạnh Uyển giật nảy mình, kim trực tiếp đâm vào ngón tay.
"A!" Nàng ngạc nhiên hô một tiếng, che ngón tay, Triệu Sâm vội đến bên nàng, đưa ngón tay bỏ vào trong miệng.
Tinh Trầm đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong, không cần nghĩ cũng biết hai người đang làm gì, hận không thể cho thời gian quay ngược trở lại, rồi trực tiếp hồi kinh, tránh phiền phức.
"Còn đau không?" Đưa ngón tay nàng ra, Triệu Sâm tự trách hỏi.
Hắn hỏi một đằng nàng trả lời một nẻo, Mạnh Uyển nói: "Chàng vẫn ở chỗ này từ nãy đến giờ đấy à?"
Triệu Sâm gật đầu.
Mạnh Uyển định cho hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ quần áo, cuối cùng dự định tan vỡ mất rồi.
Triệu Sâm ho một tiếng, ngại ngùng nói: "À, ta có thể giả vờ như không nhìn thấy."
Mạnh Uyển tức giận trực tiếp hét lên: "Chàng đi đi, ta không muốn thấy mặt chàng."
"Được, lần này ta đi, ta cũng có việc cần làm." Triệu Sâm cười nói.
Mạnh Uyển nhìn về phía cửa, chợt thấy tay áo Tinh Trầm lấp ló đằng sau vì vậy chỉ có thể nói: "Đi đi, chính sự quan trọng hơn."
Triệu Sâm cúi đầu hôn lên gò má nàng, nhấc chân đi tới cửa nói: "Đến rồi à?"
"Còn một người chưa bị bắt, còn lại đều đã bị trói lại, đang chờ ngài ở bên kia." Tinh Trầm ôm quyền nói.
"Rất tốt, tối hôm qua cũng bắt được bốn người, đem bọn họ về tiền điện hết đi."
Tinh Trầm lĩnh mệnh rời đi, Triệu Sâm quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Uyển. Thấy ngón tay nàng vẫn còn đau, hắn cũng đau lòng, nhưng mà vẫn nên xử lí chính sự trước mới được.
Rời khỏi tẩm điện, Triệu Sâm bước nhanh về phía tiền điện, liếc mắt qua liền nhìn thấy có năm người bị trói lại, trong đó có Tôn Thanh An cùng mấy vũ cơ tối qua, hai vũ cơ đằng sau thấy hắn liền ghé tai nhau lén lén lút lút nói chuyện gì đó.
Triệu Sâm vừa tới, liền có người chuyển ghế đến và che dù ngay cạnh. Hắn ngồi xuống, dựa người vào ghế, hai chân vắt chéo nhau, động tác tỉnh táo mà tao nhã làm cho những kẻ ở dưới tức giận đến nghiến răng.
"Điện hạ, người đó hẳn là ở trong khu vực bên cạnh." Tinh Trầm thấp giọng nói.
Triệu Sâm nhìn thoáng xung quanh, khi nhìn đến cái cây phía sau hắn, ánh mắt liền dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: "Cho người chuẩn bị một thùng nước sôi."
Tinh Trầm gật đầu, phân phó người phía dưới chuẩn bị, hạ nhân rất nhanh bưng tới một thùng nước sôi lớn, ở một nơi nóng nực như vậy lại thêm cái thời tiết như thế, cái thùng quả thật có thể luộc chín mọi vật.
"Ném một người vào." Triệu Sâm bình thản cất lời, giống như vừa nói một câu nói giản đơn "Hôm nay thời tiết không tốt lắm."
Nhìn bọn hạ nhân đi tới chuẩn bị bắt người ném vào thùng nước nóng, Tôn Thanh An không nhịn được nói: "Nếu muốn, thì ném ta đây này, tha cho các nàng đi."
Triệu Sâm nhìn hắn mà như bị chọc cười: "Tôn đại nhân không cần sốt ruột, chẳng mấy chốc sẽ đến phiên ngươi, yên tâm, tất cả các ngươi đều có phần. Người đâu, đem thêm mấy thùng nước nóng tới."
Tôn Thanh An thấy thế không khỏi nhíu mày. Triệu Sâm nhìn mấy nữ tử mặt mũi tràn đầy âm trầm.
Hạ nhân dựa theo sự phân phó mang tới mấy thùng nước nóng, trực tiếp lôi một vũ cơ ra, định ném vào thì Tôn Thanh An lại mở miệng lần nữa: "Triệu Sâm, ngươi bắt nạt nữ tử, còn xứng làm đại trượng phu sao?"
Bị chất vấn, nhưng Triệu Sâm vẫn thản nhiên như cũ mà nói: "Loại người độc ác như ngươi, mà cũng được coi là nam nhân sao?"
Tôn Thanh An thấy hắn không nể mặt mình chút nào, tức giận mắng mỏ: "Hèn hạ!"
Triệu Sâm cười khẽ, phất tay ra hiệu cho người kia ném vũ cơ xuống.
Tôn Thanh An trơ mắt nhìn đồng bọn của mình bị ném xuống, đang định nói cái gì thì cách đó không xa, phía sau cái cây liền xuất hiện một người muốn chạy đến cứu nữ tử kia, nhưng không thể, bởi vì Tinh Trầm đã ngay lập tức phái người bao vây hắn.
"Muốn tạo phản sao?" Triệu Sâm đứng lên, nhìn những 'nhân vật chính' đã có mặt đầy đủ liền nói: "Các ngươi cải trang thành người tha hương, đến kinh thành kiếm sống, có âm mưu gì?"
Nam nhân kia cười lạnh: "Không phải ngươi cũng biết rồi à, vì sao còn hỏi."
Triệu Sâm cười: "Có người đã ghi chép lại, thứ đó trở thành chứng cứ tố cáo các ngươi, lúc Đương kim Thánh Thượng đăng cơ, cả nhà Niếp gia bị xử trảm chỉ còn mình con trai trưởng còn sống, là ngươi phải không?"
Người kia nghe được câu này liền ra sức giãy dụa. Tất cả mọi người dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Triệu Sâm, Triệu Sâm thấy vô vị, chán nản thu tầm mắt, xoay người ra lệnh: "Tinh Trầm, xử lý chuyện còn lại cho tốt, ta đi trước."
Thời gian của hắn rất quý giá, dùng để lãng phí trên người bọn họ làm hắn rất đau lòng đấy.
Triệu Sâm cứ thế mà đi, Tinh Trầm bị yêu cầu giải quyết tốt hậu quả quả thật rất muốn khóc, nhưng hắn vẫn còn nhịn được, đưa bọn chúng vào đại lao, nghiêm hình tra khảo.
Cuối cùng, mọi việc đã được giải quyết
Triệu Sâm rời đi chưa tới hai canh giờ đã trở về, Mạnh Uyển có chút kinh ngạc.
"Chàng hình như rất nhớ nhà." Mạnh Uyển trêu đùa.
"Ta rất đói." Triệu Sâm che bụng đi tới nói.
Mạnh Uyển đau lòng nhìn hắn, "Để ta bảo ngự thiện phòng mang thức ăn cho chàng."
Triệu Sâm kinh ngạc nói: "Nàng đã chuẩn bị thức ăn rồi sao?"
Mạnh Uyển đắc ý: "Không phải lần trước chàng nhắc nhở đầu bếp lúc nào cũng phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn sao?"
Không lâu sau, đồ ăn được mang lên, Triệu Sâm vừa ăn vừa nói: "Mọi chuyện đã được giải quyết, ngày mai chúng ta lập tức hồi kinh."
"Được." Mạnh Uyển đáp
"Nếu như nàng cảm thấy gấp quá thì chúng ta có thể ở lại đây mấy ngày, cảnh sắc ở đây cũng không tệ, ta có thể dẫn nàng đi dạo."
Mạnh Uyển lắc đầu: "Không cần, rất mệt, ta cũng không muốn đi, ta muốn
hồi kinh."
Triệu Sâm gật đầu, tiếp tục ăn cơm, ăn hết sức chăm chú.
Đúng lúc này, Phù Phong đi đến, hành lễ nói: "Thỉnh an Thái tử, Thái tử phi điện hạ. Thị vệ truyền tin vừa phái người đến thông báo, trên đường gặp được Vân Thủy đại sư, bây giờ ngài ấy đang chờ tại tiền điện."
Triệu Sâm nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phù Phong. Phù Phong biết là mình đã lỡ lời, trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
Chỉ nghe bên tai là tiếng Mạnh Uyển: "Chiêu đãi Vân Thủy đại sư cho tốt, lát nữa bổn cung sẽ đến cùng Điện hạ."
Phù Phong lĩnh mệnh lui ra, Mạnh Uyển đứng dậy đang định nói cái gì thì lập tức bị Triệu Sâm ôm lấy, nàng từ đứng thành nằm, còn khiến nàng xấu hổ hơn cả lúc nãy.
"Chàng muốn làm gì?"
Triệu Sâm bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ muốn thi triển khinh công cùng nàng thôi."
Nói xong, trong nháy mắt, hình bóng hai người biến mất, lúc ẩn lúc hiện trong cung.
Mạnh Uyển hít một hơi, im lặng không đáp lại hắn.
Beta: Tửu Thanh
Vũ cơ to gan dám ăn mặc táo bạo lúc trước, giờ đang không ngừng run rẩy quỳ trên mặt đất, nàng ta thận trọng nói: "Nô tỳ đáng chết, thỉnh điện hạ bớt giận, xin điện hạ khai ân."
Triệu Sâm không liếc nhìn nàng ta một cái, chậm rãi đứng lên, di chuyển từng bước chậm rãi từ trên bậc thang, Tinh Trầm đi phía sau, nghe tiếng hắn ra lệnh: "Bắt Tôn Thanh An và những vũ cơ kia lại, như mọi người vừa thấy, bọn họ đã chọc giận ta ngay trong bữa tiệc này."
Tinh Trầm lập tức làm theo, vẻ mặt các vũ cơ trong nháy mắt chuyển sang trạng thái hoảng loạn, riêng Tôn Thanh An thì khác, hắn không hề vội vã, không nói tiếng nào mặc cho người ta lôi hắn xuống.
Đến thời điểm hiện tại, nơi này, cũng chỉ còn lại các vũ cơ và các quan viên.
Triệu Sâm chắp tay phía sau, nhìn người ở đang quỳ giữa điện, chậm rãi đi tới. Bề ngoài, hắn mang vẻ ôn tồn lễ độ, dung nhan tuấn mĩ, nhưng bao quanh thân hình kia lại là một loại khí tức quyết đoán của một con người nắm trong tay quyền sinh sát chúng sinh.
Thái tử đương triều quả nhiên là danh bất hư truyền.
"Các vị ở đây hẳn là đều đã nhìn thấy kết quả của những kẻ dám chọc giận ta, trong lòng mọi người hẳn đã hiểu rõ, vậy ta cũng không cần phải nhắc nhở nhiều nữa." Triệu Sâm dừng bước rồi lại nói tiếp: "Trong khoảng thời gian một ngày, hắn sẽ ở trong cung chờ lấy kết quả, nếu không có câu trả lời chắc chắn, hai kẻ vừa bị bắt kia đương nhiên phải chết."
Dứt lời, Triệu Sâm rời khỏi hiện trường, vũ cơ bên trong có người muốn xông tới, lại bị người tỷ muội bên cạnh giữ chặt, lắc đầu ra hiệu không nên.
Cận vệ bên cạnh Thái tử thấy vậy, trực tiếp tiến lên bắt hai người. Xen lẫn trong đám quan viên, một nam nhân nào đó thấy cảnh kia, ánh mắt liền tối sầm lại, cả người trở nên cứng ngắc.
Lúc đêm khuya, Triệu Sâm mới trở lại.
Mạnh Uyển vẫn chưa ngủ.
Triệu Sâm bước vào phòng, nhìn ngọn nến sắp cháy hết, hắn đi qua, ngồi bên cạnh nàng hỏi: "Thêu gì thế?"
Mạnh Uyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Uyên ương."
Triệu Sâm nhìn vật trên tay nàng, nhíu mày liền nói: "Sao ta cảm giác có gì đó không đúng lắm?"
Mạnh Uyển dừng động tác lại, nhẹ nhàng trả lời: "Bởi vì uyên ương thêu không được đầy đủ, thiếu tay thiếu chân mà." Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nháy mắt mấy cái.
Triệu Sâm khẽ cười, đây là nụ cuời thật lòng đầu tiên của hắn trong đêm nay, nhìn nàng mà bất đắc dĩ nói: "Tinh nghịch."
"Đó là đồ dùng cho con." Mạnh Uyển buông vật trên tay xuống, tựa vào đệm sau lưng, nhẹ vỗ bụng nói: "Ta cũng có thể sinh con."
Triệu Sâm nhìn bụng nàng, dường như có chút cảm động.
Đúng vậy, không lâu nữa, Uyển Uyển sẽ trở thành mẫu thân. Hắn đưa tay khẽ xoa bụng nàng, ôn nhu nói: "Tin tưởng ta, nàng sẽ được làm mẫu thân ngay thôi."
Mạnh Uyển dùng mặt cọ xát mu bàn tay hắn, mà đáp lại lời hứa kia một cách đầy chắc chắn: "Ta tin tưởng, mỗi ngày đều chàng ra sức như vậy, ta không tin là không được."
Triệu Sâm xấu hổ nhìn nàng, lâu lắm rồi Mạnh Uyển không được nói chuyện với hắn một cách thoải mái như vậy, trong lòng không khỏi có chút ngây dại.
Hắn dùng tay xoa cái mũi nhỏ xinh kia, thấy nàng đáng yêu nhíu mày, không khỏi cong mắt cười.
"Tối nay, điện hạ làm việc thuận lợi chứ?" Nắm chặt bàn tay đang tùy ý làm loạn của hắn, Mạnh Uyến hàm xúc hỏi.
Triệu Sâm gật đầu: "Tất cả đều thuận lợi, nhanh thì ba ngày, chậm thì bảy ngày chúng ta có thể hồi kinh."
"Thật ra, ta cũng không muốn trở về." Mạnh Uyển nói, dịch người, tránh khỏi tầm kiểm soát của Triệu Sâm.
Triệu Sâm do dự một chút, nằm bên cạnh nàng. Mạnh Uyển chủ động tiến vào trong ngực hắn, hắn ôm chặt lấy nàng. Hai người nhắm mắt lại, nhất thời trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Một lát sau, Mạnh Uyển mở miệng lần nữa, nàng ôn nhu nói: "Có khi nào chàng bỗng nhiên rời bỏ ta không?"
Triệu Sâm khựng lại, nhưng vẫn trả lời: "Không đâu."
"Dừng lại, chàng đang nói dối kìa." Mạnh Uyển từ từ nói, "Nhưng mà ta vẫn tin tưởng chàng sẽ không bỏ rơi ta."
Triệu Sâm nắm lấy bờ vai nhỏ gầy của nàng, kéo dài khoảng cách của hai người, nhìn sâu vào đôi mắt của Mạnh Uyển mà hỏi: "Sao tự nhiên lại hỏi thế?"
Mạnh Uyển đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của hắn, viền mắt đỏ lên, nàng nói khẽ: "Ta xin lỗi."
"Sao bỗng nhiên lại nói xin lỗi?" Triệu Sâm nhíu mày lại.
"Câu này ta thiếu chàng quá lâu rồi." Nàng nói xong, liền cúi đầu xuống, hàng mi cong dài che phủ đôi mắt, không dám nhìn mặt hắn.
Triệu Sâm im lặng một lát, hắn không chớp mắt nhìn nàng, có lẽ đã đoán được điều nàng suy nghĩ, nhưng hắn vẫn không dám thẳng thắn, chỉ là lập lờ nước đôi mà trả lời: "Vậy sau này chỉ cần nàng ngoan ngoãn, đừng để cho ta phải lo lắng là được."
Mạnh Uyển gật đầu: "Được, vậy chàng nói lời phải giữ lời, đừng đột nhiên rời bỏ ta."
Triệu Sâm chống cằm lên đỉnh đầu nàng, lòng đau như dao cắt. Hắn không muốn nói dối nàng bất cứ chuyện gì, nhưng riêng chuyện này, hắn không thể không nói.
"Được." Rốt cuộc Triệu Sâm vẫn nói, "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Mạnh Uyển nhắm mắt lại, hắn thở dài một hơi, ôm nàng chặt hơn nữa.
Đêm đó, Triệu Sâm chỉ ở lại phủ, không đi đâu hết.
Mạnh Uyển vốn cho rằng, hắn nói có thể hồi kinh sớm, nghĩa là hắn cần bận rộn mấy ngày nữa mới về được, ai ngờ hắn lại chẳng đi đâu cả.
"Điện hạ không cần xử lý công việc sao?" Mạnh Uyển không nhịn được hỏi.
Hắn ngồi bên kia nhìn chằm chằm nàng cả ngày, trừ phi nàng ra ngoài, nếu không ánh mắt hắn tuyệt đối không rời khỏi nàng.
Triệu Sâm vô tội nhìn nàng, hắn nói: "Là nàng không cho ta đi."
Mạnh Uyển phát điên: "Chàng biết đó không phải ý của ta, chàng..."
Triệu Sâm rất không đành lòng nhìn nàng tức giận, dịu dàng giải thích: "Ta biết, chỉ là hôm nay ta có việc phải ở lại đây, nàng không cần phải quản ta. Có điều, việc ta thật sự muốn biết nhất chính là, khi không có ta ở đây, nàng sẽ làm những gì."
Mấy chuyện như thế này, chỉ sợ về sau hắn sẽ không có cơ hội làm nữa, bây giờ nhìn kĩ, sau này dù nàng ở đâu, hắn đều có thể nhớ lại hình bóng nàng trong căn phòng này.
Mạnh Uyển nói: "Chàng cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, ta làm cái gì cũng không được tự nhiên."
Triệu Sâm suy tư một lúc, nhẹ gật đầu, đứng lên nói: "Nàng nhắm mắt lại."
Mạnh Uyển hơi nghi hoặc một chút, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền. Bên tai còn nghe thấy tiếng Triệu Sâm: "Đếm đến ba thì mở mắt ra."
Mạnh Uyển hít một hơi, đếm: "Một, hai, ba."
Đếm xong nàng mở mắt ra, nhưng nơi này chỉ còn một mình nàng.
Mạnh Uyển có chút sốt ruột, tìm khắp mọi nơi trong điện, nhưng ngay cả nửa cái bóng của hắn cũng không thấy. Nàng lại chạy đến cổng nhìn ra ngoài, cũng không thấy hắn đâu.
Phù Phong thấy nàng đang tìm gì đó, nhịn không được hỏi: "Thái tử phi muốn tìm cái gì sao? Nô tì có thể tìm giúp người."
Thấy nàng ấy, Mạnh Uyển vội hỏi: "Em có trông thấy Thái tử điện hạ ra ngoài không?"
"Không có, không phải Thái tử điện hạ ở bên trong sao?" Phù Phong ngạc nhiên hỏi.
Không thấy? Mạnh Uyển buồn bực, trong phòng cũng không tìm thấy hắn, chắc hắn đã rời đi rồi.
Mạnh Uyển hồn bay phách lạc uể oải tiến vào trong điện, đi đến bên giường ngồi xuống, không làm gì cả, chỉ là ngồi đó ngẩn người.
Hai mắt nàng trống rỗng, đăm đăm nhìn phía xa, không có tiêu cự.
Triệu Sâm trốn ở trên mái, thấy nàng như thế liền hiểu, thì ra những lúc hắn không có ở đây, nàng cô đơn như thế.
Nếu vậy, sau này, nếu hắn rời xa nàng vĩnh viễn thì nàng sẽ ra sao?
Triệu Sâm cực kì khó chịu, môi mỏng mím chặt lại, hận không thể lập tức nhảy xuống dưới với nàng, nhưng với xúc cảm hiện tại của hắn, hắn không dám xác định mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Một lát sau, Mạnh Uyển mới cử động, nàng đứng dậy, lấy một cái bao từ dưới ngăn tủ ra, bên trong là một ít quần áo, một cái kim khâu, một cuộn chỉ. Nàng ngồi xuống, từ từ, cẩn thận may.
Triệu Sâm ngơ ngẩn, giờ nàng lại may quần áo cho hắn xem ư?
Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc không tên, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, không cất được một tiếng.
Hắn bối rối, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Vốn biết trước việc này khổ cực cỡ nào, nhưng đến lúc nó thực sự xảy ra... đúng là một ngày mà ngỡ như một năm vậy.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, hình như là Tinh Trầm, Triệu Sâm xoay người, nhảy xuống, hắn đột nhiên xuất hiện trong điện khiến Mạnh Uyển giật nảy mình, kim trực tiếp đâm vào ngón tay.
"A!" Nàng ngạc nhiên hô một tiếng, che ngón tay, Triệu Sâm vội đến bên nàng, đưa ngón tay bỏ vào trong miệng.
Tinh Trầm đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong, không cần nghĩ cũng biết hai người đang làm gì, hận không thể cho thời gian quay ngược trở lại, rồi trực tiếp hồi kinh, tránh phiền phức.
"Còn đau không?" Đưa ngón tay nàng ra, Triệu Sâm tự trách hỏi.
Hắn hỏi một đằng nàng trả lời một nẻo, Mạnh Uyển nói: "Chàng vẫn ở chỗ này từ nãy đến giờ đấy à?"
Triệu Sâm gật đầu.
Mạnh Uyển định cho hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ quần áo, cuối cùng dự định tan vỡ mất rồi.
Triệu Sâm ho một tiếng, ngại ngùng nói: "À, ta có thể giả vờ như không nhìn thấy."
Mạnh Uyển tức giận trực tiếp hét lên: "Chàng đi đi, ta không muốn thấy mặt chàng."
"Được, lần này ta đi, ta cũng có việc cần làm." Triệu Sâm cười nói.
Mạnh Uyển nhìn về phía cửa, chợt thấy tay áo Tinh Trầm lấp ló đằng sau vì vậy chỉ có thể nói: "Đi đi, chính sự quan trọng hơn."
Triệu Sâm cúi đầu hôn lên gò má nàng, nhấc chân đi tới cửa nói: "Đến rồi à?"
"Còn một người chưa bị bắt, còn lại đều đã bị trói lại, đang chờ ngài ở bên kia." Tinh Trầm ôm quyền nói.
"Rất tốt, tối hôm qua cũng bắt được bốn người, đem bọn họ về tiền điện hết đi."
Tinh Trầm lĩnh mệnh rời đi, Triệu Sâm quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Uyển. Thấy ngón tay nàng vẫn còn đau, hắn cũng đau lòng, nhưng mà vẫn nên xử lí chính sự trước mới được.
Rời khỏi tẩm điện, Triệu Sâm bước nhanh về phía tiền điện, liếc mắt qua liền nhìn thấy có năm người bị trói lại, trong đó có Tôn Thanh An cùng mấy vũ cơ tối qua, hai vũ cơ đằng sau thấy hắn liền ghé tai nhau lén lén lút lút nói chuyện gì đó.
Triệu Sâm vừa tới, liền có người chuyển ghế đến và che dù ngay cạnh. Hắn ngồi xuống, dựa người vào ghế, hai chân vắt chéo nhau, động tác tỉnh táo mà tao nhã làm cho những kẻ ở dưới tức giận đến nghiến răng.
"Điện hạ, người đó hẳn là ở trong khu vực bên cạnh." Tinh Trầm thấp giọng nói.
Triệu Sâm nhìn thoáng xung quanh, khi nhìn đến cái cây phía sau hắn, ánh mắt liền dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: "Cho người chuẩn bị một thùng nước sôi."
Tinh Trầm gật đầu, phân phó người phía dưới chuẩn bị, hạ nhân rất nhanh bưng tới một thùng nước sôi lớn, ở một nơi nóng nực như vậy lại thêm cái thời tiết như thế, cái thùng quả thật có thể luộc chín mọi vật.
"Ném một người vào." Triệu Sâm bình thản cất lời, giống như vừa nói một câu nói giản đơn "Hôm nay thời tiết không tốt lắm."
Nhìn bọn hạ nhân đi tới chuẩn bị bắt người ném vào thùng nước nóng, Tôn Thanh An không nhịn được nói: "Nếu muốn, thì ném ta đây này, tha cho các nàng đi."
Triệu Sâm nhìn hắn mà như bị chọc cười: "Tôn đại nhân không cần sốt ruột, chẳng mấy chốc sẽ đến phiên ngươi, yên tâm, tất cả các ngươi đều có phần. Người đâu, đem thêm mấy thùng nước nóng tới."
Tôn Thanh An thấy thế không khỏi nhíu mày. Triệu Sâm nhìn mấy nữ tử mặt mũi tràn đầy âm trầm.
Hạ nhân dựa theo sự phân phó mang tới mấy thùng nước nóng, trực tiếp lôi một vũ cơ ra, định ném vào thì Tôn Thanh An lại mở miệng lần nữa: "Triệu Sâm, ngươi bắt nạt nữ tử, còn xứng làm đại trượng phu sao?"
Bị chất vấn, nhưng Triệu Sâm vẫn thản nhiên như cũ mà nói: "Loại người độc ác như ngươi, mà cũng được coi là nam nhân sao?"
Tôn Thanh An thấy hắn không nể mặt mình chút nào, tức giận mắng mỏ: "Hèn hạ!"
Triệu Sâm cười khẽ, phất tay ra hiệu cho người kia ném vũ cơ xuống.
Tôn Thanh An trơ mắt nhìn đồng bọn của mình bị ném xuống, đang định nói cái gì thì cách đó không xa, phía sau cái cây liền xuất hiện một người muốn chạy đến cứu nữ tử kia, nhưng không thể, bởi vì Tinh Trầm đã ngay lập tức phái người bao vây hắn.
"Muốn tạo phản sao?" Triệu Sâm đứng lên, nhìn những 'nhân vật chính' đã có mặt đầy đủ liền nói: "Các ngươi cải trang thành người tha hương, đến kinh thành kiếm sống, có âm mưu gì?"
Nam nhân kia cười lạnh: "Không phải ngươi cũng biết rồi à, vì sao còn hỏi."
Triệu Sâm cười: "Có người đã ghi chép lại, thứ đó trở thành chứng cứ tố cáo các ngươi, lúc Đương kim Thánh Thượng đăng cơ, cả nhà Niếp gia bị xử trảm chỉ còn mình con trai trưởng còn sống, là ngươi phải không?"
Người kia nghe được câu này liền ra sức giãy dụa. Tất cả mọi người dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Triệu Sâm, Triệu Sâm thấy vô vị, chán nản thu tầm mắt, xoay người ra lệnh: "Tinh Trầm, xử lý chuyện còn lại cho tốt, ta đi trước."
Thời gian của hắn rất quý giá, dùng để lãng phí trên người bọn họ làm hắn rất đau lòng đấy.
Triệu Sâm cứ thế mà đi, Tinh Trầm bị yêu cầu giải quyết tốt hậu quả quả thật rất muốn khóc, nhưng hắn vẫn còn nhịn được, đưa bọn chúng vào đại lao, nghiêm hình tra khảo.
Cuối cùng, mọi việc đã được giải quyết
Triệu Sâm rời đi chưa tới hai canh giờ đã trở về, Mạnh Uyển có chút kinh ngạc.
"Chàng hình như rất nhớ nhà." Mạnh Uyển trêu đùa.
"Ta rất đói." Triệu Sâm che bụng đi tới nói.
Mạnh Uyển đau lòng nhìn hắn, "Để ta bảo ngự thiện phòng mang thức ăn cho chàng."
Triệu Sâm kinh ngạc nói: "Nàng đã chuẩn bị thức ăn rồi sao?"
Mạnh Uyển đắc ý: "Không phải lần trước chàng nhắc nhở đầu bếp lúc nào cũng phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn sao?"
Không lâu sau, đồ ăn được mang lên, Triệu Sâm vừa ăn vừa nói: "Mọi chuyện đã được giải quyết, ngày mai chúng ta lập tức hồi kinh."
"Được." Mạnh Uyển đáp
"Nếu như nàng cảm thấy gấp quá thì chúng ta có thể ở lại đây mấy ngày, cảnh sắc ở đây cũng không tệ, ta có thể dẫn nàng đi dạo."
Mạnh Uyển lắc đầu: "Không cần, rất mệt, ta cũng không muốn đi, ta muốn
hồi kinh."
Triệu Sâm gật đầu, tiếp tục ăn cơm, ăn hết sức chăm chú.
Đúng lúc này, Phù Phong đi đến, hành lễ nói: "Thỉnh an Thái tử, Thái tử phi điện hạ. Thị vệ truyền tin vừa phái người đến thông báo, trên đường gặp được Vân Thủy đại sư, bây giờ ngài ấy đang chờ tại tiền điện."
Triệu Sâm nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phù Phong. Phù Phong biết là mình đã lỡ lời, trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
Chỉ nghe bên tai là tiếng Mạnh Uyển: "Chiêu đãi Vân Thủy đại sư cho tốt, lát nữa bổn cung sẽ đến cùng Điện hạ."
Phù Phong lĩnh mệnh lui ra, Mạnh Uyển đứng dậy đang định nói cái gì thì lập tức bị Triệu Sâm ôm lấy, nàng từ đứng thành nằm, còn khiến nàng xấu hổ hơn cả lúc nãy.
"Chàng muốn làm gì?"
Triệu Sâm bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ muốn thi triển khinh công cùng nàng thôi."
Nói xong, trong nháy mắt, hình bóng hai người biến mất, lúc ẩn lúc hiện trong cung.
Mạnh Uyển hít một hơi, im lặng không đáp lại hắn.
Bình luận facebook