Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Ta làm ra vẻ không hiểu, nói:
“Hài nhi không biết nương nương đang nói cái gì?”
Tĩnh Đức phi bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay chỉ thẳng vào mặt ta, nói:
“Long Dận Không! Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ, An Dung vẫn luôn nghe lời, vì sao sau khi gặp ngươi một lần lại đột nhiên quyết định gả nhập Bắc Hồ? Ngươi đã nói với nó cái gì?”
Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:
“Ngươi có làm gì hay không?”
Ta mỉm cười nói:
“Phụ hoàng, việc hôn nhân đương nhiên là do phụ mẫu làm chủ, thế nhưng cũng nên coi trọng chọn lựa của nữ nhi, hoàng muội nếu đã quyết định gả cho Bắc Hồ, đương nhiên là có nói lý của nó. Huống chi lựa chọn của hoàng muội cũng là một lựa chọn không tồi với Đại Khang.”
“Ngươi đánh rắm!”
Trong cơn tức giận, ngay cả lời này Tĩnh Đức phi cũng nói ra được.
Hâm Đức hoàng đế nhíu mày, hiển nhiên là có sự thất vọng với phong độ của Tĩnh Đức phi.
Ta thấy nàng ta tức giận, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, năm đó nàng đã nhiều lần làm nhục mẫu thân ta, hôm nay ta cũng sẽ cho nàng nếm thử cảm giác xa rời người thân.
Ta cung kính nói:
“Phụ hoàng, nương nương, từ phương diện cá nhân của hoàng muội mà nói, khi gả cho Bắc Hồ sẽ đương nhiên được làm thái tử phi, rồi sẽ trở thành hoàng hậu của Bắc Hồ. Nếu như gả cho Hán quốc, Hạng Đạt Thăng chỉ là một tam hoàng tử, địa vị của hai người kém nhau tới ngàn vạn.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu, hắn thấp giọng nói:
“Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới.”
Tĩnh Đức phi nức nở nói:
“Thời tiết của Bắc Hồ vào mùa đông rất lạnh, trong khi người Hồ lại dã man, làm sao An Dung chịu được những khổ sở như vậy chứ.”
Ta cười nói:
“Nương nương vẫn chưa tới Bắc Hồ, sao lại tưởng tượng ra như vậy, đô thành của Bắc Hồ là Ô Khố Tô cũng không thua kém gì so với Khang Đô, Thái tử Bắc Hồ Thác Bạt Thuần Chiếu là một nam nhi am hiểu trí thức lễ nghĩa, còn hơn Hạng Đạt Thăng chỉ biết sống an nhàn sung sướng rất nhiều lần.”
Tĩnh Đức phi gạt lệ nói:
“Nếu như gả cho Bắc Hồ, ta sợ rằng không nhìn thấy nó nữa...”
Ta cười nói.
“Nương nương nói câu ấy là sai rồi, Ô Khố Tô cách Đại Khang chỉ có bảy ngày hành trình, trong khi Hán đô cách Đại Khang tới hơn mười ngày, hơn nữa còn có Trường Giang cách trở, ai xa ai gần chắc chắn người có thể định liệu.”
Tĩnh Đức phi cắn cắn môi nói:
“Thế nhưng ta nghe nói thái tử Bắc Hồ đã có thê tử, An Dung gả vào đó có khả năng sẽ bị làm thiếp không?”
Ta ha ha cười nói:
“Chuyện này nương nương lại càng không cần lo lắng, Thác Bạt Thuần Chiếu đã đáp ứng, chỉ cần An Dung công chúa gả cho Bắc Hồ, hắn sẽ lập muội ấy làm chính thất. Huống chi hai vị thê tử của Thác Bạt Thuần Chiếu lại không mang thai, nếu như An Dung sinh cho hắn một Lân nhi (người con như kỳ lân - ý nói sự quý báu), thì sau này nó sẽ làm Khả Hãn của Bắc Hồ.”
Hai mắt Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên sáng ngời, vỗ đùi một cái, nói:
“Nếu như ngoại tôn của ta có thể làm Khả Hãn Bắc Hồ, vậy thì chẳng phải là hai nhà đã thân lại càng thêm thân hay sao.”
Ta gật đầu nói:
“Phụ hoàng nói rất đúng.”
Hâm Đức hoàng đế ha hả cười nói:
“Tốt! Tốt! Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”
Tĩnh Đức phi cả kinh nói:
“Bệ hạ, lúc nãy người đã nói...”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Dận Không nói có lý, huống chi ta cũng muốn tôn trọng quyết định của An Dung, làm hoàng hậu Bắc Hồ đương nhiên là tốt hơn so với làm một Vương phi bình thường ở Hán quốc. Cái tên hỗn đản Hạng Bác Đào kia cũng không tốt lành gì, khi Khang Tần có chiến sự, hắn đã đứng nhìn, có ý đồ mưu lợi bất chính, loại tiểu nhân này ta khinh thường còn không hết, sao có thể trở thành thông gia với hắn được chứ!”
Tĩnh Đức phi thấy Hâm Đức hoàng đế chủ ý đã quyết không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận hiện thực, thở dài nói:
“Nếu như sau này An Dung có ủy khuất gì, thì ta sẽ không tha cho ngươi.”
Ta cười nói:
“Nương nương yên tâm, Dận Không cũng quan tâm tới An Dung như người vậy.”
Tĩnh Đức phi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người đi ra ngoài.
Hâm Đức hoàng đế nhìn theo bóng lưng của nàng ta, cười khổ lắc đầu nói:
“Nàng yêu thương người con gái này vô cùng, đương nhiên là không muốn gả nó cho Bắc Hồ.”
Hắn chỉ vào cái ghế đối diện, ý bảo ta ngồi xuống, sau đó nói:
“Chuyện này ngươi nhất định phải xử lý tốt, không thể để mất thể diện của Đại Khang ta.”
“Hài nhi biết.”
Hâm Đức hoàng đế lại nói:
“Chuyện Bắc Hồ công chúa thế nào.”
Ta gật đầu, đem chuyện an táng Dận Tường kể lại một lần.
Hâm Đức hoàng đế thở dài nói:
“Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tâm lực của trẫm cũng cạn kiệt rồi, ngày mai ngươi theo ta tới thiên đàn tế thiên!”
Trong lòng ta thầm mừng rỡ không ngớt, hắn mang ta đi thiên đàn tế thiên, có phải là có ý niệm truyền ngôi cho ta hay không?
Hâm Đức hoàng đế dừng dừng lại nói:
“Hai ngày nay ta luôn mơ thấy... Dịch quý phi xuất hiện ở bên cạnh ta, đêm nay ngươi thay ta tới Thục Đức Cung, túc trực bên cạnh linh cữu của nàng.”
Ta có chút dở khóc dở cười, Hâm Đức hoàng đế sao có thể bảo ta đi túc trực linh cữu được chứ, chắc là do hắn nghĩ Dịch quý phi chết oan, nhưng mà cho dù thế nào, ta cũng không thể cự tuyệt.
Đêm nay ta đành phải ở lại Thục Đức Cung, đốt tiền giấy cho nàng, rồi nghiêm chỉnh đứng ở bên cạnh linh bài. Di thể của Dịch quý phi đã an táng từ lâu, linh đường này mới lập được hai ngày, đối với nơi này ta không xa lạ gì, bởi vì đây là địa điểm mà ta gặp Trân Phi lần đầu tiên.
Tiểu thái giám Lạc Mịch đốt nến, thần thần bí bí đi tới bên cạnh ta, thấp giọng nói:
“Bình vương điện hạ, người có biết vì sao bệ hạ bảo người đi túc trực linh cữu không?”
Ta không nhịn được nói:
“Có chuyện cứ nói rõ đi, sao lại phải ấp a ấp úng.”
Lạc Mịch thấp giọng nói:
“Hai ngày nay trong hoàng cung có ma, người ta toàn nói là do linh hồn của Dịch quý phi không siêu thoát được, đêm nào cũng ở trong cung khóc lóc...”
Một trận gió lạnh thổi qua, ta không tự chủ được rùng mình một cái, nhẹ giọng quát lên:
“Trên đời này làm gì có ma quỷ, ngươi nói bậy bạ gì đó.”
Lạc Mịch sợ đến sắc mặt trắng bệch, hàm răng cũng run lên nói:
“Nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy một bạch y nữ tử bay ngang qua nơi này...”
Ta thấy hắn càng nói càng kỳ cục, cả giận nói:
“Cút ra ngoài cho ta, đừng có ở chỗ này giả thần giả quỷ.”
Lạc Mịch xoa xoa mồ hôi lạnh, vội vàng lui ra ngoài.
Trong toàn bộ Thục Đức cung chỉ còn lại có một mình ta, ta không khỏi âm thầm cảm thán, Thục Đức Cung và Thanh Nguyệt cung chính là hai tòa lãnh cung, các phi tần chết ở đây đâu chỉ có một mình Dịch quý phi.
Xem ra Hâm Đức hoàng đế cũng nghe được tin đồn ma quái, bảo ta túc trực ở đây là để an ủi cho oan hồn của Dịch quý phi.
Lúc tối vẫn còn các cung tần quen biết Dịch quý phi tới phúng viếng, từ hành động này cũng nhận thấy, Dịch quý phi là người không tệ, đồng thời những người này cũng không muốn oan hồn của nàng ta quấn bên cạnh mình.
Thiếp thân cung nữ Ngọc Tỏa của Trân Phi cũng tới đây phúng viếng, nàng không ngờ tới người túc trực bên cạnh linh cữu lại là ta, đợi cho người khác rời đi, mới đi tới bên người ta, thấp giọng nói:
“Nương nương bị bệnh…”
Ta ngẩn ra, từ hôm ở Dưỡng Tâm Điện thấy Hâm Đức hoàng đế đánh Trân Phi một cái bạt tai, ta đã không gặp lại nàng nữa.
Ngọc Tỏa nói:
“Vốn chính nương nương muốn tới, nhưng mà do thân thể yếu ớt, nô tỳ mới khuyên người ở lại trong cung nghỉ ngơi.”
Nàng nhẹ giọng nói:
“Nô tỳ sẽ trở về báo lại cho nương nương...”
Ta thấp giọng nói:
“Ngươi bảo nàng yên tâm dưỡng bệnh, không nên tới đây.”
Ta tuy rằng lo lắng bệnh tình của Trân Phi, nhưng cũng không dám mạo hiểm gặp riêng nàng ở trong cung.
Trong đôi mắt của Ngọc Tỏa lộ ra vẻ thất vọng:
“Nô tỳ biết, nương nương rất muốn gặp người.”
Ta lạnh lùng nói:
“Ngươi nói hơi nhiều đấy!”
Từ ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng ho khan, ta và Ngọc Tỏa đồng thời ngẩn ra, bởi thấy Trân Phi khoác một cái áo choàng đi tới.
Ngọc Tỏa vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, nói:
“Sao nương nương lại tới đây!”
Trong đôi mắt của Trân Phi đã có ánh lệ, nàng nhìn chăm chú vào ta, hai giọt lệ kích động rơi xuống.
Nàng không ngờ ởnơi này còn gặp được ta, tình cảnh triền miên ngày xưa nhất thời xông thẳng lên đầu.
“Hài nhi không biết nương nương đang nói cái gì?”
Tĩnh Đức phi bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay chỉ thẳng vào mặt ta, nói:
“Long Dận Không! Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ, An Dung vẫn luôn nghe lời, vì sao sau khi gặp ngươi một lần lại đột nhiên quyết định gả nhập Bắc Hồ? Ngươi đã nói với nó cái gì?”
Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:
“Ngươi có làm gì hay không?”
Ta mỉm cười nói:
“Phụ hoàng, việc hôn nhân đương nhiên là do phụ mẫu làm chủ, thế nhưng cũng nên coi trọng chọn lựa của nữ nhi, hoàng muội nếu đã quyết định gả cho Bắc Hồ, đương nhiên là có nói lý của nó. Huống chi lựa chọn của hoàng muội cũng là một lựa chọn không tồi với Đại Khang.”
“Ngươi đánh rắm!”
Trong cơn tức giận, ngay cả lời này Tĩnh Đức phi cũng nói ra được.
Hâm Đức hoàng đế nhíu mày, hiển nhiên là có sự thất vọng với phong độ của Tĩnh Đức phi.
Ta thấy nàng ta tức giận, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, năm đó nàng đã nhiều lần làm nhục mẫu thân ta, hôm nay ta cũng sẽ cho nàng nếm thử cảm giác xa rời người thân.
Ta cung kính nói:
“Phụ hoàng, nương nương, từ phương diện cá nhân của hoàng muội mà nói, khi gả cho Bắc Hồ sẽ đương nhiên được làm thái tử phi, rồi sẽ trở thành hoàng hậu của Bắc Hồ. Nếu như gả cho Hán quốc, Hạng Đạt Thăng chỉ là một tam hoàng tử, địa vị của hai người kém nhau tới ngàn vạn.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu, hắn thấp giọng nói:
“Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới.”
Tĩnh Đức phi nức nở nói:
“Thời tiết của Bắc Hồ vào mùa đông rất lạnh, trong khi người Hồ lại dã man, làm sao An Dung chịu được những khổ sở như vậy chứ.”
Ta cười nói:
“Nương nương vẫn chưa tới Bắc Hồ, sao lại tưởng tượng ra như vậy, đô thành của Bắc Hồ là Ô Khố Tô cũng không thua kém gì so với Khang Đô, Thái tử Bắc Hồ Thác Bạt Thuần Chiếu là một nam nhi am hiểu trí thức lễ nghĩa, còn hơn Hạng Đạt Thăng chỉ biết sống an nhàn sung sướng rất nhiều lần.”
Tĩnh Đức phi gạt lệ nói:
“Nếu như gả cho Bắc Hồ, ta sợ rằng không nhìn thấy nó nữa...”
Ta cười nói.
“Nương nương nói câu ấy là sai rồi, Ô Khố Tô cách Đại Khang chỉ có bảy ngày hành trình, trong khi Hán đô cách Đại Khang tới hơn mười ngày, hơn nữa còn có Trường Giang cách trở, ai xa ai gần chắc chắn người có thể định liệu.”
Tĩnh Đức phi cắn cắn môi nói:
“Thế nhưng ta nghe nói thái tử Bắc Hồ đã có thê tử, An Dung gả vào đó có khả năng sẽ bị làm thiếp không?”
Ta ha ha cười nói:
“Chuyện này nương nương lại càng không cần lo lắng, Thác Bạt Thuần Chiếu đã đáp ứng, chỉ cần An Dung công chúa gả cho Bắc Hồ, hắn sẽ lập muội ấy làm chính thất. Huống chi hai vị thê tử của Thác Bạt Thuần Chiếu lại không mang thai, nếu như An Dung sinh cho hắn một Lân nhi (người con như kỳ lân - ý nói sự quý báu), thì sau này nó sẽ làm Khả Hãn của Bắc Hồ.”
Hai mắt Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên sáng ngời, vỗ đùi một cái, nói:
“Nếu như ngoại tôn của ta có thể làm Khả Hãn Bắc Hồ, vậy thì chẳng phải là hai nhà đã thân lại càng thêm thân hay sao.”
Ta gật đầu nói:
“Phụ hoàng nói rất đúng.”
Hâm Đức hoàng đế ha hả cười nói:
“Tốt! Tốt! Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”
Tĩnh Đức phi cả kinh nói:
“Bệ hạ, lúc nãy người đã nói...”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Dận Không nói có lý, huống chi ta cũng muốn tôn trọng quyết định của An Dung, làm hoàng hậu Bắc Hồ đương nhiên là tốt hơn so với làm một Vương phi bình thường ở Hán quốc. Cái tên hỗn đản Hạng Bác Đào kia cũng không tốt lành gì, khi Khang Tần có chiến sự, hắn đã đứng nhìn, có ý đồ mưu lợi bất chính, loại tiểu nhân này ta khinh thường còn không hết, sao có thể trở thành thông gia với hắn được chứ!”
Tĩnh Đức phi thấy Hâm Đức hoàng đế chủ ý đã quyết không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận hiện thực, thở dài nói:
“Nếu như sau này An Dung có ủy khuất gì, thì ta sẽ không tha cho ngươi.”
Ta cười nói:
“Nương nương yên tâm, Dận Không cũng quan tâm tới An Dung như người vậy.”
Tĩnh Đức phi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người đi ra ngoài.
Hâm Đức hoàng đế nhìn theo bóng lưng của nàng ta, cười khổ lắc đầu nói:
“Nàng yêu thương người con gái này vô cùng, đương nhiên là không muốn gả nó cho Bắc Hồ.”
Hắn chỉ vào cái ghế đối diện, ý bảo ta ngồi xuống, sau đó nói:
“Chuyện này ngươi nhất định phải xử lý tốt, không thể để mất thể diện của Đại Khang ta.”
“Hài nhi biết.”
Hâm Đức hoàng đế lại nói:
“Chuyện Bắc Hồ công chúa thế nào.”
Ta gật đầu, đem chuyện an táng Dận Tường kể lại một lần.
Hâm Đức hoàng đế thở dài nói:
“Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tâm lực của trẫm cũng cạn kiệt rồi, ngày mai ngươi theo ta tới thiên đàn tế thiên!”
Trong lòng ta thầm mừng rỡ không ngớt, hắn mang ta đi thiên đàn tế thiên, có phải là có ý niệm truyền ngôi cho ta hay không?
Hâm Đức hoàng đế dừng dừng lại nói:
“Hai ngày nay ta luôn mơ thấy... Dịch quý phi xuất hiện ở bên cạnh ta, đêm nay ngươi thay ta tới Thục Đức Cung, túc trực bên cạnh linh cữu của nàng.”
Ta có chút dở khóc dở cười, Hâm Đức hoàng đế sao có thể bảo ta đi túc trực linh cữu được chứ, chắc là do hắn nghĩ Dịch quý phi chết oan, nhưng mà cho dù thế nào, ta cũng không thể cự tuyệt.
Đêm nay ta đành phải ở lại Thục Đức Cung, đốt tiền giấy cho nàng, rồi nghiêm chỉnh đứng ở bên cạnh linh bài. Di thể của Dịch quý phi đã an táng từ lâu, linh đường này mới lập được hai ngày, đối với nơi này ta không xa lạ gì, bởi vì đây là địa điểm mà ta gặp Trân Phi lần đầu tiên.
Tiểu thái giám Lạc Mịch đốt nến, thần thần bí bí đi tới bên cạnh ta, thấp giọng nói:
“Bình vương điện hạ, người có biết vì sao bệ hạ bảo người đi túc trực linh cữu không?”
Ta không nhịn được nói:
“Có chuyện cứ nói rõ đi, sao lại phải ấp a ấp úng.”
Lạc Mịch thấp giọng nói:
“Hai ngày nay trong hoàng cung có ma, người ta toàn nói là do linh hồn của Dịch quý phi không siêu thoát được, đêm nào cũng ở trong cung khóc lóc...”
Một trận gió lạnh thổi qua, ta không tự chủ được rùng mình một cái, nhẹ giọng quát lên:
“Trên đời này làm gì có ma quỷ, ngươi nói bậy bạ gì đó.”
Lạc Mịch sợ đến sắc mặt trắng bệch, hàm răng cũng run lên nói:
“Nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy một bạch y nữ tử bay ngang qua nơi này...”
Ta thấy hắn càng nói càng kỳ cục, cả giận nói:
“Cút ra ngoài cho ta, đừng có ở chỗ này giả thần giả quỷ.”
Lạc Mịch xoa xoa mồ hôi lạnh, vội vàng lui ra ngoài.
Trong toàn bộ Thục Đức cung chỉ còn lại có một mình ta, ta không khỏi âm thầm cảm thán, Thục Đức Cung và Thanh Nguyệt cung chính là hai tòa lãnh cung, các phi tần chết ở đây đâu chỉ có một mình Dịch quý phi.
Xem ra Hâm Đức hoàng đế cũng nghe được tin đồn ma quái, bảo ta túc trực ở đây là để an ủi cho oan hồn của Dịch quý phi.
Lúc tối vẫn còn các cung tần quen biết Dịch quý phi tới phúng viếng, từ hành động này cũng nhận thấy, Dịch quý phi là người không tệ, đồng thời những người này cũng không muốn oan hồn của nàng ta quấn bên cạnh mình.
Thiếp thân cung nữ Ngọc Tỏa của Trân Phi cũng tới đây phúng viếng, nàng không ngờ tới người túc trực bên cạnh linh cữu lại là ta, đợi cho người khác rời đi, mới đi tới bên người ta, thấp giọng nói:
“Nương nương bị bệnh…”
Ta ngẩn ra, từ hôm ở Dưỡng Tâm Điện thấy Hâm Đức hoàng đế đánh Trân Phi một cái bạt tai, ta đã không gặp lại nàng nữa.
Ngọc Tỏa nói:
“Vốn chính nương nương muốn tới, nhưng mà do thân thể yếu ớt, nô tỳ mới khuyên người ở lại trong cung nghỉ ngơi.”
Nàng nhẹ giọng nói:
“Nô tỳ sẽ trở về báo lại cho nương nương...”
Ta thấp giọng nói:
“Ngươi bảo nàng yên tâm dưỡng bệnh, không nên tới đây.”
Ta tuy rằng lo lắng bệnh tình của Trân Phi, nhưng cũng không dám mạo hiểm gặp riêng nàng ở trong cung.
Trong đôi mắt của Ngọc Tỏa lộ ra vẻ thất vọng:
“Nô tỳ biết, nương nương rất muốn gặp người.”
Ta lạnh lùng nói:
“Ngươi nói hơi nhiều đấy!”
Từ ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng ho khan, ta và Ngọc Tỏa đồng thời ngẩn ra, bởi thấy Trân Phi khoác một cái áo choàng đi tới.
Ngọc Tỏa vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, nói:
“Sao nương nương lại tới đây!”
Trong đôi mắt của Trân Phi đã có ánh lệ, nàng nhìn chăm chú vào ta, hai giọt lệ kích động rơi xuống.
Nàng không ngờ ởnơi này còn gặp được ta, tình cảnh triền miên ngày xưa nhất thời xông thẳng lên đầu.