Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 543
Bòi vì có kinh nghiệm lần trước, lần này ta không nhừng mang theo binh mã mà con đem theo cả mấy hảo thủ là Đường Muội, Xa Hạo, A Đông tói Mâu thị bảo tàng.
Ngoài ra ta còn cho người mòi cả Gia Cát Tiêu Liên am hiếu cơ quan thuật tói đây, xem hắn có thế vạch trần bí mật của Mâu thị bảo tàng hay không.
Bình tình mà xét, mặc dù ta đã đáp ủng thinh cầu của Thải Tuyêít, nhưng trong lòng ta vẫn tồn tại hi vọng xa vời, hi vọng có thế mạnh mê giừ nàng lại. Nếu không cũng không sắp xếp chu đáo chặt chè và tường tận như vậy.
Gia Cát Tiếu Liên quan sát chung quanh Mâu thị bảo tàng nhiều lần, lại tham khảo thêm bản vẽ dưói đất của Liền Việt hồi lâu mói thờ dài nói:
"Bản vẽ này và kết cấu bên ngoài không có chút nào phù họp cả."
Liên Việt đỏ mặt nói:
'Thuộc hạ chi có thế làm được như vậy, cơ quan bên trong biến hóa ngàn vạn, hai lần chứng kiến đều hoàn toàn khác nhau."
Gia Cát Tiều Liên nói:
'Thật không nghi ra trên đòi này thâmụ chí còn có cơ quan phức tạp như thế, ta muôn kiếm tra thực tế một chút."
la lăc đau nói:
Trước tôi mai mọi người tô't nhất không nên hành động thiếu suy nghi."
Đêm mai là kỳ hạn cư ôi cùng của ước định giừa ta và Thải Tuyết, ta không muôn xảy ra chuyện gì ngoài ý muôn.
Liên Việt đi rồi ta mói hỏi Gia Cát Tiếu Liên:
"Gia Cát tiên sinh, ngài có tin sự ki diệu của vùng này không, lại có thế thấy được vạn vật trong tròi đất, gió sương mưa tuyết?"
Gia Cát Tiếu Liên nhìn chăm chú lên bầu tròi đêm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng kích động:
"Công tử có phát hiện, hiện tượng thiên văn phía trên Tử cô' hoàn toàn khác biệt vói bên ngoài?"
Ta học theo bộ dạng của hắn nhìn lên không trung nhưng lại không phát hiện bất kỳ điều huyền diệu
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Noi đây cất giấu một bí mật vô cùng lỏn, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không có gì lạ cả.”
Lúc này Cao Quang Viễn đến đây gặp, ta không muôn quấy rầy Gia Cát Tiếu Liên đang yên lặng suy tư, cùng Cao Quang Viền đi đến ngọn đồi nhỏ phía trước.
Cao Quang Viền cười nói:
"Bệ hạ, tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, chi chò' đến lúc giao dịch."
Ta thấp giọng nói:
"Binh mã đã ẩn núp kì càng chưa?"Cao Quang Viền gật đầu nói:
"Người của chủng ta có chừng năm vạn, đã bao vây trọn cả Tử cốc. Chi cần có bất cứ hành động khác thường nào liền có thế san bằng noi này."
Hắn tiến lại gần ta hon một chút, đầy nghi hoặc hỏi:
"Người muôn giao dịch mà bệ hạ nói rốt cuộc là ai?”
Ta cười nói:
"Ngày mai ngài sẽ biết được."
Liên Việt và Xa Hạo hoi bôi rối đi về phía chúng ta.
Hai người hành lề vói ta xong, Xa Hạo nói:
"Chủ nhân, góc đông nam Tử cốc đột nhiên xuất hiện một cái hô' cực lỏn, than đá bên trên không ngừng roi xuống."
"Cái gì?"
Trong lòng ta không nhịn được hoảng sợ, rõ ràng là tôi mai mói giao dịch, tại sao bây giò' đã bắt đầu thu lấy than đá của ta? Cứ theo đà này thì đến trước lúc giao dịch, chăng phải là vẫn không thế nào lấp đay lừ cốc í
Cao Quang Viền nói:
"Phía ngoài Tử cốc chủng ta vẫn còn không ít than đá."
Lòi còn chưa dứt đã nghe một tiếng nố ầm vang, trong Tử cốc bồng nhiên xuất hiện năm sáu lỗ thủng sụp đố xuống, than đã không ngừng tuôn xuống phía dưói.
Liên Việt nói:
"Lần này phiền toái, xem ra có người muôn đốỉ ý rồi."
Ta nhìn kiến trúc hình tròn màu vàng kim phía xa xa, thấy đinh kiến trúc cực lớnó dường như sáng hon lúc trước rất nhiều.
Ta cắn chặt môi, trong lòng vô cùng rối loạn. Xem ra Thải Tuyết cũng không muón gặp ta mà dự định trực tiếp ròi khỏi noi này.
Cao Quang Viền nói:
"Bệ hạ, có can đô't hết than đá hay không?"
la phiền muộn lăc đau.
Chợt nghe Gia Cát Tiếu Liên ờ phía xa nói lớn:
"Đúng rồi, nhừng cừa động này chính là tương ứng vói vị trí trong Bắc Đấu thất tinh!"
Chủng ta đồng loạt chạy tói bên Gia Cát Tiếu Liên, ngón tay Gia Cát Tiếu Liên chi vào kiến trúc vàng kim hình tròn, nói:
"Tòa kiến trúc kia chắc chắn không phải Mâu thị bảo tàng.”
"Xin Gia Cát tiên sinh chi giáo?”
Gia Cát Tiếu Liên đặt chiếc la bàn trên tay xuống, chi thng về phía đông nói: "Phía đông Tử cốc có nước hay không?" "Dưới hồ nhỏ mói chính là Mâu thị bảo tàng.”
Lúc này bảy lỗ thủng cực lỏn trong Tử cốc đột nhiên phun ra ngọn lửa phừng phừng, chiếu sáng cả Tử cốc thành một vùng đỏ bừng.
Ta quyết đoán ra lện:
"A Đông, ngươi dần theo hai ngàn người chặn lối vào Tử cốc, nếu có bất cứ người nào ra vào noi này đều bắn chết cho ta. Nhừng người còn lại theo ta đến hồ nhỏ phía trước."
Ho nhỏ cách Tử cốc chừng năm dặm, từ xa liền nhìn thấy mặt hồ lóe ra ánh sáng bảy màu không ngừng biến đốỉ.
Ta hạ lệnh cho binh lính bao vây quanh hồ, cát dưói chân nóng rực khác thường, cầm một nắm cát lên mói phát hiện hạt cát cũng có màu đỏ.
Ta âm thầm ngạc nhiên, ngày đó ta roi vào trong nội cung cũng từng phát hiện một cái hồ bán nguyện có cát màu đỏ vây xung quanh, không nghi tói cát noi này và noi đó cũng giông nhau, chi là mặt hồ này hình tròn, khác vói mặt hồ ta chứng kiến đêm đó.
Ánh sáng trên mặt hồ không ngừng biến đốỉ, nhiệt độ xung quanh cũng không ngừng tăng lên. Thấy cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, Cao Quang Viền cũng không kim được lo lắng, thấp giọng nói:
"Bệ hạ, thần cảm thấy noi này hoi ki lạ. Vì an toàn của ngài, bệ hạ nên ròi khỏi noi này rồi nói sau."
Ta dứt khoát lắc đầu, trong lòng đã sớm quyết định, bất kế như thế nào tôi nay ta cũng phải gặp lại Thải Tuyết một lần. Nếu không sợ rằng đòi này kiếp này ta cũng không còn cơ hội nào đế gặp nàng
Ta dứt khoát lắc đầu, trong lòng đã sớm quyết định, bất kế như thế nào tôi nay ta cũng phải gặp lại Thải Tuyết một lần. Nếu không sợ rằng đòi này kiếp này ta cũng không còn cơ hội nào đế gặp nàng
Nước trong hồ nhỏ rõ ràng là dâng lên rất nhiều. Gia Cát Tiếu Liên thình thoảng chủ ý đến thiên văn, thinh thoàng lại cho người thông báo tinh trạng nước dâng lên của hồ nhỏ, sắc mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Theo như người từ Tử cốc báo lại, than đá trong cốc đã cháy lên hừng hực, đến giờ vẫn không thấy bất cứ kẻ nào ra vào cừa cốc.
Trong lòng ta không nhịn được lo lắng loạn lên. Nếu mấy người Thải Tuyết vẫn sông trong Tử cốc, trận hỏa hoạn này có thế gây tai họa cho bọn họ không?
Nếu là bọn họ thực sự chết trong biến lửa, chăng phải ta chính là người hại chết bọn họ? Trái tim bị giày vò nhiều lần khiến ta mất đi bình tình như ngày xưa.
Dường như Gia Cát Tiếu Liên nhận ra sự bất an của ta, thấp giọng nói:
"Tử cốc vốn là cửa Từ, hồ nước nhỏ này mói là cửa Sinh. Bệ hạ không cần lo lắng."Lòi còn chưa dứt đã nghe thấy một tiếng nố vang tròi, một cột nước từ mặt hồ phóng lên cao, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng bảy màu lộ ra vẻ mỹ lệ khác thường.
Chủng ta vô ý thức lui về phía sau, vô số giọt nước từ phía trên roi xuống đầu chủng ta, hồ nước từ từ xoay tròn tạo nên một vũng nước xoáy cực lớn ờ giừa hồ.
Phía Tử cốc liên tục truyền đến nhừng tiếng nố vang, mặt đất dưói chân cũng vì nhừng vụ nố kịch liệt này mà chân động, sắc mặt của rất nhiều binh lính trờ nên trắng bệch, bọn họ chưa từng trải qua tinh cảnh khiến người ta sợ hãi như thế này.
Gia Cát Tiếu Liên lớn tiếng nói:
Trong này có rất nhiều loại bô' cục, thực sự chính là một trận pháp.”
Hắn thấp giọng thò' dài, nói:
"Càn, Đoái, Hỏa, Lôi, Phong, Thủy, Cần, Không.."
Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào trung tâm nước xoáy:
"Quá tuyệt diệu, thái cực sinh lường nghi, lường nghi sinh tứ tượng, trong đó thậm chí ẩn chứa ngàn vạn biến hóa, trong thiên hạ thậm chí lại có cao nhân như vây!"
Trong lòng ta âm thầm cười khổ, tất cả cảnh tượng trước mắt tám phần mưòi là do lão quái vật Tào Duệ kia gây nên, ảo diệu trong đó không phải người bình thường có thế hiếu được.
Gia Cát Tiếu Liên nhìn về phương hướng Tử cốc, sau đó lại nhìn bầu tròi, cuôi cùng mói nhìn vào hồ nhỏ, lấm bấm nói:
'Không đúng... Vị trí quẻ cân dường như hoi không đúng...”Ta không dám quấy rầy hắn suy nghi, yên lặng quan sát sự biến hóa trên nét mặt của Gia Cát Tiếu Liên.
"Chng lẽ là ta sai lầm rồi?"
Gia Cát Tiếu Liên đã hoàn toàn đắm chim trong đó.
Đường Muội ờ bên cạnh ta nói nhỏ:
"Bệ hạ, ánh sáng màu xanh lam kia dường như sắp biến mất rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn lại, đúng là thấy ánh xanh lam trong số bảy màu ánh sáng dần dần mờ nhạt đi, xem ra sẽ phải biến mất.
Gia Cát Tiếu Liên nắm chặt hai tay nói:
"Đúng vậy, vị trí quẻ Cần có thiếu sót rất nhiều, mà đó cũng không phải cừa vào."
Mặt đất đột nhiên chân động, nhiều tên binh lính trong lúc bất ngờ không kịp chuẩn bị đều té ngã trên mặt đất, Gia Cát Tiếu Liên đang ngồi trên xe lăn cũng bị chân động khiến hắn văng lên mặt đất.
Ta ở cách hắn gần nhất, vội vàng chạy tói đờ hắn dậy. Lúc này mực nước trong hồ lại tăng vọt, sóng lớn cuồn cuồn ra từ mặt hồ, cuốn về bôn phía.
Gia Cát Tiếu Liên lớn tiếng nói:
"Lập tức ròi khỏi noi này, mọi người bảo vệ bệ hạ rút lui về phía bắc!"
Mặt đất càng chân động kịch liệt, trong lúc chân động dưói chân đột nhiên xuất hiện một khe nứt không lồ. Mấy tên binh sĩ không kịp chạy thoát bị roi xuống khe nứt, trong nháy mắt cái khe lại khép J lại. Đứng trước sức mạnh của tự nhiên, chủng ta lại tỏ ra yếu đuôi sợ hãi như vậy.
Gia Cát Tiếu Liên chi về một ngọn núi ở phía bắc, chủng ta vội vàng chạy trôn lên sườn núi. Xoay người nhìn lại thấy hồ nhỏ sóng lỏn ngập trời, từ cốc cách đó không xa cũng bốc cháy hừng hực.
Bầu tròi đột nhiên trò' nên u ám, không còn thấy một ngôi sao nào. Tâng mât dày đặc tụ tập trên không trung tạo thành một luồng nước xoáy cực lỏn đang không ngừng từ từ hạ xuống.
Tốc độ xoay tròn của hồ nước càng ngày càng nhanh, tầng mây phía trên dường như bị mặt nước hấp dần, mũi nhọn trung tâm chi thăng về phía vị trí trung tâm của nước xoáy trong hồ.
Vô số tia chóp vòn quanh tầng mây, tựa như có ngàn vạn con rắn đang chuyến động trong đó.
Gia Cát Tiếu Liên thấp giọng nói:
"Trung tâm nước xoáy chính là vị trí quẻ Khôn, lối ra của trận này nằm ở đó!"
Trong lòng ta chán nản đến cực điếm, xem ra đòi này kiếp này không thế nào gặp lại Huyền Anh và Thải Tuyết được nừa, ta thậm chí tự tay tiền người minh yêu ròi đi.
Ánh sáng mãnh liệt bắn ra từ trung tâm nước xoáy, chiếu sáng cả vùng thiên địa này thành màu vàng óng. Tất cả chủng ta đều không chông đờ nối ánh sáng mãnh liệt này chiếu vào, vội vàng nhắm chặt hai mắt lại.
Cho dù nhắm mắt lại cũng có thế cảm thấy được sự kích thích từ ánh sáng mãnh liệt kia.
Qua một lúc lấu, bên tai lại vàng lên một tiếng nố lớn hon nừa, dòng khí nóng rực thốỉ từ phía cốc đến đập thăng vào mặt, trong không khí tràn ngập bụi bặm và lưu huỳnh.
Dường như ánh sáng yếu đi một chút, ta thừ mở mắt ra, chi thấy xung quanh tràn đây sương mù, mơ hồ có thế thấy rất nhiều điếm sáng.
Giọng nói của Gia Cát Tiếu Liên vang lên bên cạnh ta:
Trước khi sương mù tản đi mọi người không được hành động thiếu suy nghi."
Trên ngực ta đột nhiên cảm thấy đau đón, ta hoảng sợ vén vạt áo lên lại thấy vết hôn của Thải Tuyết mờ đi rất nhiều. Không biết tại sao ta lại đột nhiên sinh ra dự cảm không tô't, Thải Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muôn chứ?
Hai canh giờ sau sương mù trước mặt mói từ từ tản đi, bầu tròi xa xa đã trờ nên xanh mờ mờ, xem ra không lâu nừa là đến bình minh.
Phía Tử cốc bốc lên từng luồng khói đen, xem ra than đá vẫn chưa cháy hết. Ho nhỏ lại càng biến hóa lớn hon nừa, hồ nước thậm chí qua một đêm đã hoàn toàn khô cạn, đáy hồ hiện ra trước mắt chủng ta.
Dưói đáy hồ cũng không phải cát mà là một quần thế kiến trúc không lồ do kim loại tạo nên, dưới ánh nắng sớm lóe ra ánh sáng lạnh lèo âm u.
Ta chưa từng thấy kiến trúc nào có phong cách như vậy, lại càng không thế tường tượng nối một quần thế kiến trúc to lỏn như thế thậm chí hoàn toàn dùng kim loại đúc thành.
Gia Cát Tiếu Liên cũng ngạc nhiên không kém gì ta, hắn cho võ sĩ bên cạnh đấy minh đi về phía đáy hồ.Ta vốn muôn cùng hắn đi về phía trước, nhưng đau đón trên ngực càng ngày càng kịch liệt, bên tai dường như còn nghe được tiếng rên ri khố sở của Thải Tuyết.
Tay phải ta run rẩy che ngực, trái tim cũng không tự chủ được đập mạnh hon.
Ta gần như có thế chắc chắn nhất định là Thải Tuyết đã xảy ra chuyện gì đó, xoay người lại hét lên giận dừ:
'Mọi người nghe rõ cho ta, tim kiếm khắp từng góc nhỏ trong khu kiến trúc này!”
Gia Cát Tiếu Liên dừng bước, đột nhiên quay đầu lại nói lớn:
"Bệ hạ, nhất định không được làm vậy. Cơ quan ở noi này chằng chịt, nếu đế cho tướng sĩ tùy tiện xông vào sẽ chi tạo thành hi sinh không đáng có."
Ta đến trước mặt Gia Cát Tiếu Liên, nói nhỏ đến mức chi có hắn mói nghe được:
"Ta... Nghe được Thải Tuyết kêu cứu vói ta, nàng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó..."
Gia Cát Tiếu Liên tràn đầy ngạc nhiên nói:
"Bệ hạ nói là... Thải Tuyết cô nương ờ..." Ta nặng nề gật đầu.
Ánh mắt Gia Cát Tiếu Liên nhìn về phía đáy hồ, một lúc sau mói thò' dài nói:
"Nhưng là ta vẫn chưa tim được cửa vào chính xác, rốt cuộc là Khôn vị hay Cần vị?"
Ta quả quyết nói:
Cân vị!
Gia Cát Tiếu Liên kinh ngạc nói:
"Tại sao bệ hạ có thế kết luận như vậy?”
Gia Cát Tiếu Liên kinh ngạc nói:
"Tại sao bệ hạ có thế kết luận như vậy?”
Ta thấp giọng nói:
"Ngài có tin trên đòi này có cảm ứng tâm linh không?”
Gia Cát Tiếu Liên không trả lòi, nhưng ta biết rõ ràng là hắn không tin.
Ta bước về hướng Cần vị, Gia Cát Tiếu Liên nói vói theo:
"Bệ hạ, hay là đế ta dần người đi trước dần đường.”
Chủng ta đi dọc theo con đường phức tạp khó có thế phân biệt đế tiến về phía trước. Năm mưoi tên lính dưói sự chi dần của Gia Cát Tiếu Liên dè dặt mò' đường.
Mồi khi đến một noi địa hình phức tạp, cho dù Gia Cát Tiêu Liên cũng không thế kết luận nên đi như thế nào, bên tai ta lại vang lên tiếng Thải Tuyết kêu cứu. Sự thật chứng minh mồi lần quyết đoán của ta đều chính xác.Trong ánh mắt Gia Cát Tiếu Liên tràn đầy vẻ kinh ngạc, hắn rốt cuộc bắt đầu tin có thần minh ờ noi sâu xa chi dần ta.
Năm tấm cừa sắt không lồ chặn lại lối đi của chủng ta, Gia Cát Tiếu Liên quyết đoán loại trừ ba cừa trong sô' đó, còn dư lại hai cánh cừa khiến chủng ta lại lâm vào cảnh không biết đi hướng nào. Mà lúc này ta cũng không còn nghe được tiếng kêu cứu của Thải Tuyết nừa.
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Năm cánh của này đều có thế mò' ra, nhưng chi có một trong số đó đi thông đến Sinh lộ, nếu như mờ sai lầm, toàn bộ năm cánh cừa này sẽ trờ thành Tử lộ, chủng ta sẽ không còn cơ hội tiến vào nừa."
Trong lòng ta yên lặng cầu khấn:
"Thải Tuyết! Cho ta một chi dần!"
Nhưng bên tai cũng không nghe được giọng nói nào.
Ta vén vạt áo lên, thấy dấu môi son do Thải Tuyết lưu lại lại hồng nhuận lên, ta đi đến cánh cửa khác lại phát hiện màu sắc của dấu môi son đó nhạt đi rất nhiều, trong lòng không nhịn được vui mừng, Thải Tuyết vẫn đang chờ ta đến.
Ta nhanh chóng đưa ra quyết định, chi về cánh cừa sắt ban đầu nói:
"Chính là nó!”
Mưòi tên võ sĩ họp lực chầm chậm đấy cánh của sắt ra, một cửa động cực lớn xuất hiện trước mặt chủng ta. Trên mặt Gia Cát Tiếu Liên lộ ra vẻ vui mừng:
"Phán đoán của bệ hạ chính xác."Hai trăm tên võ sĩ đi trước mò' đường, sau đó là Gia Cát Tiếu Liên dần theo hai trăm tên võ sĩ theo sát, ta dưói sự bảo vệ của Xa Hạo, Liên Việt và hai trăm tên võ sĩ theo sát Gia Cát Tiếu Liên. Đây là kết quả do ta gạt bỏ hết ý kiến của mọi người, kiên trì đi trước.
Cây đuốc chiếu sáng ngòi cả đường hầm, hai bên vách tường điêu khắc hoa văn tinh xảo. Từ trước đến nay ta luôn si mê nhừng thứ này, nhưng bây giờ ta không có lòng dạ nào đế dừng lại thưởng thức, trong đầu vẫn luôn hiện lên hình bóng xin đẹp của Thải Tuyết. Nếu như Thải Tuyết xảy ra bất cứ chuyện gì, ta tự nhận minh cũng không thế nào chịu được đả kích lớn như vậy.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng võ sĩ hô lên kinh hãi, trong lòng ta chợt khấn trương.
Một ông lão bị thương cả người đầm đìa máu đen nằm ờ noi đó. Ta tiến đến gần lại phát hiện ông lão này chính là Khúc Chiêu Hiên, một trong bôn trường lão của Ma môn.
Khúc Chiêu Hiên thấy ta, hai mắt đột nhiên sáng lên, khàn giọng nói:
"Long Dận Không...”
»1 T» f,f
lo gan!
Các võ sĩ thấy hắn gọi thng tên tục của ta, cùng giận dừ mắng mỏ.
Ta ra hiệu cho mọi người lui xuống, đi tói trước mặt Khúc Chiêu Hiên. Khúc Chiêu Hiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay ta, lúc này ta mói nhìn rõ trên ngực hắn có hai lồ máu, máu tưoi vẫn còn đang chảy ra. Vói võ công xuất thần nhập hóa của hắn, trong thiên hạ đã có rất ít người có thế khiến hắn bị thương, là ai có võ công cao cường như vậy?
"Đi... Cứu Công chúa..."
Khúc Chiêu Hiên dùng hết sức lực nói.
Ta đã đoán ra Công chúa mà hắn nói chắc chắn là Thải Tuyết, lo lắng vừa rồi cuôỉ cùng cũng bị chứng thực, ta cao giọng hạ lệnh:
"Lập tức lao vào cho ta!"
Khúc Chiêu Hiên nắm chặt tay ta nói:
'Không được... Lôi đi phía trước trừ tộc của chủng ta ra... Chi... Chi có người tu luyện Vô Gian Huyền Công mói có thế thông qua... Nếu bọn họ tiếp tục đi tói... Sè chi làm xúc động cơ quan... Khiến cho... Nổ tung...”
Khúc Chiêu Hiên nhét một viên tinh thạch hình tròn màu xanh biếc vào trong tay ta, nói:
"Nó... Sẽ chi dần.. Ngươi...”
Lòi còn chưa dứt hắn đã gục đầu xuống, ta xem xét qua thấy hắn không còn chút hoi thò' nào.
"Bệ hạ! Xin người nghi lại!"
Gia Cát Tiếu Liên nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giừa ta và Khúc Chiêu Hiên, hắn thấp giọng khuyên can ta, nhưng khí nhìn thấy ánh mắt kiên định của ta liền hiếu rõ có nói gì đi nừa cũng không thế làm ta thay đốỉ ý định, ảm đạm thò' dài nói:
"Nàng quan trọng vói ngài như vậy sao?"
Ta gật mạnh đầu, nói:
"Nếu không đi cứu nàng ta sẽ hối hận cả đời! ”
Tiến vào đoạn đường có ánh sáng xanh mông lung phía trước, hoi nước trong không khí xung quanh tựa như bị hút sạch. Lúc này ta mói hiếu được ý nghía thực sự của nhừng gì Khúc Chiêu Hiên nói, phương pháp hít thờ trong Vô Gian Huyền Công có thế giúp ta hô hấp tự nhiên trong hoàn cảnh này.
Tinh thạch màu xanh biếc lóe lên tia sáng ki dị dần đường cho ta, đi một quãng đường chừng nửa dặm, trước mắt ta đột nhiên sáng bừng. Đây là một đại sảnh dùng thủy tinh tạo thành, đứng trong đó tựa như ờ trong một thế giói trong suốt sáng ngòi.
Trong không gian nhìn như thuần khiết này lại nồng nặc mùi máu tanh.
Tào Duệ và Viên Thiên Trì trôi lơ lửng giừa không trung, hai người đang họp lực chông lại một lão già tóc trắng.
Ta chưa từng gặp lão già kia. Dựa vào tình thế trước mắ có lẽ lão già kia chính là hung thủ giết hại Khúc Chiêu Hiên.
Thân thế ba người chầm chậm xoay tròn trên không trung, một đoàn anh sáng khác nhau quay tròn xung quanh thân thế bọn hắn.
Khuôn mặt Tào Duệ lộ ra vẻ khá kinh ngạc, sự xuất hiện của ta nằm ngoài dự đoán của hắn.
Ta cũng không quan tâm đến tinh hình chiến đấu giừa bọn họ, Thải Tuyết và Huyền Anh mói là nhừng người ta quan tâm nhất.
Trong đại sảnh bày mưòi cái lồng bằng thủy tinh trong suô't, ta phát hiện ra Huyền Anh và Thải Tuyết trong đó.
Ta khó có thế kim nén được sự kích động trong lòng, lỏn tiếng kêu gọi, vọt tói chỗ Thải Tuyết. Nhưng trên lồng thủy tinh kia không có bất kỳ khe hờ nào, hai người các nàng dường như bị đông cứng ờ trong đó.
Ta dốc sức gõ lên phía ngoài nhưng hai nàng dường như đã tiến vào giấc ngủ say, không có bất kỳ phản ứng nào.
Tào Duệ và Viên Thiên Trì cùng phát ra một tiếng kêu thảm, thân thế bọn họ bay ngược ra ngoài, nặng nề đụng lên vách tường.
Thân thế lão già tóc trắng kia tựa như chim ưng từ trên không trung lướt về phía Thải Tuyết, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh thiết kiếm màu đen nặng nề, hai tay giơ lên qua đinh đầu, dốc hết sức bổ về phía Thải Tuyết.
Trong lòng ta giật minh, nếu đế hắn bổ trúng lồng thủy tinh, Thải Tuyết chắc chắn sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Trong lúc cấp bách ta cũng chng thèm quan tâm minh có phải đôi thủ của hắn hay không, rút trường đao bên hông ra, rông lỏn một tiếng, ngưng tụ hết công lực toàn thân nghênh đón.
Đao kiếm chạm vào nhau, trường đao trong tay ta lập tức bị trường kiếm của lão già chém thành hai đoạn. Thế chém của thiết kiếm không dừng lại, biến hóa khéo léo trên không trung, chuyến chém thành đâm về phía trái tim ta vô cùng chuẩn xác.
Viên Thiên Trì thét lên kinh hãi, trong lòng ta liền trầm xuống, chăng lê tính mạng minh chi vì khinh địch mà kết thúc như vậy?
Mũi kiếm lạnh như băng đâm vào da thịt ta. Sau cơn sợ hãi khó có thế nói nên lời, ta lập tức phát hiện minh vẫn còn sông trên thế giói này.
Da thịt noi mũi kiếm đâm vào trở nên sáng ngòi khác thường, ánh sáng màu đỏ từ trong lồng ngực ta xuyên suô't ra ngoài, vị trí một kiếm này đâm trúng chính là noi Thải Tuyết lưu lại dấu môi son.
Mũi kiếm lạnh như băng đâm vào da thịt ta. Sau cơn sợ hãi khó có thế nói nên lời, ta lập tức phát hiện minh vẫn còn sông trên thế giói này.
Da thịt noi mũi kiếm đâm vào trở nên sáng ngòi khác thường, ánh sáng màu đỏ từ trong lồng ngực ta xuyên suô't ra ngoài, vị trí một kiếm này đâm trúng chính là noi Thải Tuyết lưu lại dấu môi son.
Mặc dù thiết kiếm không thế đâm vào thân thế ta, nhưng lực lượng không lồ từ trên thân kiếm lại đấy ta về phía sau. Lưng ta nặng nề đụng vào lồng thủy tinh, ta nghe thấy rõ ràng âm thanh thủy tinh vờ vụn vang lên. Trên khóe môi của lão già lộ ra nụ cười tàn khốc, hắn thông qua ta đế truyền lực lượng lên lồng thủy tinh phía sau.
Ánh sáng trên ngực trở nên nhạt đi, mũi kiếm lại tiến vào sâu trong cơ thế ta một chút.
Một đôi tay mềm mai ôm chặt lấy thân thế ta từ phía sau, ánh sáng vốn đã ảm đạm lại bừng sáng lên mãnh liệt.
Trong lòng dâng lên dũng khí vô hạn, tất cả tiềm lực của ta bòi vì Thải Tuyết xuất hiện mà được khơi dậy. Nếu như một kiếm này đâm xuyên qua thân thế ta, ta và Thải Tuyết đều không thế may mắn thoát được.Trong mắt lão già bồng nhiên toát ra vẻ do dự, ứìiết kiếm cũng dừng lại trên ngực ta mà không tiếp tục đâm tói.
Cùng lúc đó, Tào Duệ và Viên Thiên Trì lại lao lên phía sau hắn, lão già thay đốỉ phương hướng thiết kiếm, oô' gắng quét ngang ngực Viên Thiên Trì và Tào Duệ.
Song ứìiết kiếm dường như đã họp thành một thế vói ta, lão già kia dùng hết toàn lực thậm chí cũng không thế rút thiết kiếm ra khỏi cơ thế ta. Cả chuôi kiếm bị ánh sáng phát ra từ cơ thế ta bao phủ, trên mặt lão già lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Tào Duệ nắm chặt cơ hội ngàn năm có một này, một quyền đánh trúng sau lưng lão già. Gần như cùng lúc đó, Viên Thiên Trì cũng ngưng tụ công lực toàn thân đánh trúng xương sườn của Lão già.
Khuôn mặt của lão già bòi vì đau đón mà trở nên vặn vẹo, nhanh chóng vứt bỏ thiết kiếm, gầm nhẹ một tiếng, hai đấm chia ta đánh úp về phí Tào Duệ và Viền Thiên Trì. Một tiếng thình thịch vang lên, thân thế ba người cùng bay ngược ra ngoài, nặng nề roi trên mặt đất.
Máu tưoi phun ra từ trong miệng lão già, hắn cười sầu thảm:
"Hắn... Hắn thậm chí....đã tu luyện Vô Gian Huyền Cổng..."
Sau lưng Tào Duệ dựa sát vào vách tường mói có thế chông đờ cho minh không bị quỳ rạp xuống đất, Viên Thiên Trì thì đã sớm hôn mề.
Tào Duệ cười lạnh nói:
"Tổ Cuồng Khiếu... Ngươi chấp nhận số phận đi.."
Trong lòng ta kinh hãi, không ngờ lão già trước mặt này lại chính là người sáng lập Ma môn Tố Cuồng Khiếu mà Tào Duệ nói, cũng chính là Không Không chân nhân. Tào Duệ từng nói hắn đã sớm chết đi, nhưng không ngờ hắn vẫn còn sông trên cõi đòi này.
Thải Tuyết ờ phía sau bồng buông lỏng thân thế ta, thân thế mềm mại ngã xuống mặt đất. Ta vội vàng ôm nàng vào trong lòng.
Tổ Cuồng Khiếu thê thảm cười nói:
Tiếu tử, không phải ta thua trong tay ngươi. Nếu không phải ta thấy ngươi đôi vói nàng thật lòng nên nảy sinh lòng thương hại, lúc này ngươi đã chết rồi.”
Thải Tuyết nằm trong lòng ta, dựa vào ta nâng đờ mói đứng lên được, nhẹ giọng nói:
"Đã qua nhiều năm như vậy, vì sao trong lòng Tổ tiên sinh vẫn không... Buông bỏ được... chuyện cũ kia..."
Giọng nói của Tổ Cuồng Khiếu đột nhiên trò nên bén nhọn:
"Ta đương nhiên không thế nào quên được, nếu như hắn chết trước mặt ngươi, ngươi có thế quên được hắn sao?"
Thải Tuyết nhìn ta, trong mắt không che giấu được tinh ý vô hạn, trong chốc lát cũng không cách nào trả lòi được câu hỏi của Tổ Cuồng Khiếu.
I ô Cuông Khiêu nói:
"Chi vì ta đã yêu một cô gái bình thường, nhưng các ngươi lại từng bước ép ta, chính các ngươi đã cưóp đi tính mạng của nàng, là các ngươi khiến ta phải cô đon khố sờ trên cõi đòi này cả ngàn năm.’’
Tào Duệ không có chút sức lực nào nói:
"Chính bản thân ngươi mói là người hại chết nàng... Nếu không phải ngươi có dã tâm nắm giừ thiên hạ... Nàng tai sao phải chết?"
Nét mặt Tổ Cuồng Khiếu ảm đạm nói:
"Ngươi nói không sai... Là ta hại chết..."
Ánh mắt hắn nhìn vào Thải Tuyết nói:
"Công chúa... Ngươi dũng cảm hon ta, nếu như năm đó ta không tiếc hi sinh nguyên năng trong co thế, người yêu ta đã không phải chết.."
Trong lòng ta giật minh, từ nhừng lòi của Tổ Cuồng Khiếu ta đã mơ hồ cảm thấy có điều không ôn. Tào Duệ ảm đạm thò' dài:
"Vì hắn, thậm chí Công chúa dám buông bỏ tất cả..."
Tổ Cuồng Khiếu lại cười phá lên:
"Tào Duệ, đòi này kiếp này ngươi cũng sẽ không hiếu được tinh là thứ gì, cho dù người có tiếp tục sông đến ngàn vạn năm cũng sẽ chi cô độc cả đòi."
Tào Duệ ảm đạm không nói.
Thải Tuyết vô lực nằm trong lòng ta, giọng nói trở nên cực kỳ suy yếu:
'Tào tiên sinh... Chi sợ ta... Ta không có cách nào đi cùng ngài được..."
Trong ánh mắt Tào Duệ lộ ra vẻ vô cùng mất mát.
Thải Tuyết rút một thanh đạo nhỏ sắc bén ra từ bên hông, nhẹ nhàng cắt mờ vạt áo của ta, ôn nhu "Công tử, Thải Tuyết muôn làm một việc...”
Ta gật đầu, ta tin tường Thải Tuyết chắc chắn sẽ không hại ta.
Thải Tuyết cấn thận đâm đao nhỏ vào vết thương do kiếm gây ra trên ngực ta, đau đón khiến trán ta chảy ra mồ hôi lạnh. Thải Tuyết nói:
"Ta từng đế lại một bức tinh đồ trong cơ thế công tử, ta không nờ xa công tử... Mong đợi một ngày công từ sẽ đi tìm ta...”
Một viên tinh thế nhỏ như hạt đậu tương tản ra ánh sáng màu hồng bị Thải Tuyết cấn thận lấy ra, ta gần như thoát lực té trên mặt đất.
Thải Tuyết ôm chặt lấy thân thế ta, roi lệ nói:
"Hoặc có một ngày ta sẽ đi tim công tử..ế"
Trí nhớ của ta đột nhiên trờ nên mơ hồ, trong mông lung chi nghe thấy Thải Tuyết nói:
"Huyền Anh chính là thuần âm thế, đem vật này cấy vào trong đầu nàng, nàng có thế dần mọi người trở về...”
Dường như ta tiến vào một mộng cảnh vô cùng vô tận, trong mộng cảnh ta trần truồng đứng trong hồ nước trong suốt, ngửa đầu nhìn bầu tròi cao xa tinh khiết.
Đáy hồ đều là cát trắng xóa, ngoài ra ta không nhìn thấy một sinh mệnh nào khác. Ta đang ờ đâu? Đây là thực hay là mộng? Ta còn sông hay đã chết?
"Bệ hạ!"
Tiếng gọi lo lắng của mọi người vang lên bên tai ta, ta chầm chậm mờ mắt ra, thấy thuộc hạ trung thành đang xúm lại xung quanh ta.
"Bệ hạ, rốt cuộc ngài đã tinh!"
Gia Cát Tiếu Liên trước nay vẫn không dề dàng biếu lộ tinh cảm cũng vui mừng gần như phát khóc. "Ta đang ờ đâu?"
Ta tràn đây mê mang hỏi, trong đầu thậm chí trò' nên trông tron.
"Bệ hạ, ngài vẫn ở trên Phật Yết son. Ngài đã ngủ ba ngày ba đêm!"
Lúc này ta mói nhớ ra chuyện minh tiến vào đường hầm, nhưng chuyện xảy ra sau đó bất kế ta cố gắng thế nào cũng không nhớ ra nối.
Ta dõi mắt nhìn về phía trước lại thấy trong hồ nhỏ sóng xanh lăn tăn, bôn phía núi xanh vòn quanh, hoàn toàn khác vói âh tượng trước đây của ta. Ta mò' mịt hỏi:
"Tại sao ta lại ở chồ này?"
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Bệ hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta chậm rãi lắc đầu nói:
"Ngươi không nên hỏi ta, ta đã không nhớ rõ nữa..."
Thấm thoắt đã trở lại Khang đô nửa năm, nhừng thứ chủng ta nhìn thấy trong hồ nhỏ hoàn toàn biến mất tựa như bị bóc hoi khỏi nhân gian. Gia Cát Tiếu Liên từng cho người lục soát kì đáy hồ, kiến trúc bằng kim loại chủng ta nhìn thấy đã biến mất không đế lại dấu vết gì.
Vàng trong Tử cốc vẫn còn ở noi đó, khoản tiền tài lỏn này trờ thành trụ cột đế phát triến kinh tế cho Đại Khang.
Mồi người đều nhận ra sự buồn bực trong lòng ta, nhừng người vợ yêu thay nhau dùng tất cả biện pháp khuyên bảo ta, nhưng ta vẫn không thế nào xóa đi nồi khổ riêng trong lòng.
Ta đã quên hết nhừng chuyện xảy ra khi tiến vào lối đường hầm, ta không biết có phải Thải Tuyết đã ròi khỏi thế giói này hay không, có lẽ vinh viền ta cũng không có duyên được gặp lại nàng.
Ta ngắm nhìn bông tuyết bay múa trong không trung, đây là trận tuyết roi cuôi cùng của năm nay tại Khang Đô. Tuyết xuân yên lặng, mọi âm thanh đều cô đon, không biết tại sao ta lại nhớ lại đêm đầu tiên ta và Thải Tuyết găọ nhau, trong lòng lại âm thầm đau khổ.
Tay phải của ta theo thói quen vuốt ve lên ngực, không biết tại sao dấu son môi Thải Tuyết đế lại thậm chí cũng biến mất, tất cả đều xảy ra sau khi ta tiến vào đường hầm nhưng ta lại không nhớ rõ được chút gì.
Đại Kết Cục: Trăng tròn.
Sò' nhi im lặng xuất hiện ờ phía sau của ta, ôn nhu nói: "Bên ngoài tròi lạnh như vậy, sao huynh lại ăn mặc phong phanh thế này, nếu như bị bệnh chng phải là bất hạnh cho người trong thiên hạ hay sao?"
Nàng khoác thêm cho ta một cái áo lông cừu, ta cười ôm Sở nhi vào trong lòng, nói:
"Cảm ơn muội."
Sỡ nhi nói:
"Nếu như huynh có tâm sự gì thì nói ra được không? Mấy tỷ muội thấy huynh lúc nào cũng không vui, ai nấy đều lo lắng."
Ta thờ dài một hơi, đưa tay kéo chiếc áo lông cừu, nói tránh đi:
"Vừa nhìn ta đã biết đây là do Duyên Bình may, ở trong cung, chi có nàng ta mói thêu được như thế này.”
Ta chợt nhớ minh đã lâu rồi không gặp Duyên Bình, thấp giọng nói:
"Gần đây tại sao ta không gặp nàng ta?"
Sỡ nhi nói:
"Duyên Bình bị bệnh, đã xin muội nghi, hiện giờ đã về nhà nghi ngoi, thòi gian cũng được ba tháng rồi, áo khoác này là do nàng ta hôm trước sai người đưa tói.”
Ta gật đầu, Dịch An lúc này cũng mang trà tói, ta hỏi Dịch An bệnh tinh của Dueyen Bình, không ngờ rằng bệnh của nàng ta lại càng lúc càng nặng.Lúc còn nhỏ, ta được Duyên Bình và Dịch An thay phiên nhau chiếu cô', ta đã coi hai người bọn họ là người thân của minh. Lúc này nghe nói Duyên Bình bị bệnh nặng, trong lòng không yên, cho nên ta bảo Dịch An cùng đi tói nhà của nàng ta thăm bệnh.
Lúc này tròi đã hoàng hôn, tuyết lớn vẫn cứ roi, không thấy dấu hiệu ngừng nghi, cho dù như vậy, hàng quán hai bên đường vẫn rất là náo nhiệt, khắp noi đều là cảnh tượng phồn vinh.
Chăng biết từ lúc nào, kinh tế của Khang quốc đã khôi phục như xưa, hon nừa ta mang về một lượng lớn vàng bc từ tử cốc, cho nên chi trong một thòi gian ngắn, kinh tế Đại Khang phát triến vùn vụt, thực sự trờ thành bá chủ của Trung Nguyên.
Ta vốn định tiêu diệt Tề quốc đầu tiên, thế nhưng Tề vương Kinh Phong Đồng lại bị ta hù dọa vờ mật, phái sử giả tói kết minh, nhưng thực chất là cúi đầu xưng thần.
Bây giò' đưa mắt nhìn khắp Trung Nguyên, cũng chi còn lại Hán quốc là địch nhân duy nhất của ta.
Ta phong cho Tiêu Tín làm thống lình, dần 10 vạn đại quân tói ven bò' Trường giang, đọi tói ngày xuân là phát động tông tiến công đánh Hán quốc, chinh phục đôi thủ cuôi cùng của ta ờ Trung Nguyên.
Khi xe ngựa tói chỗ của Duyên Bình, ta chậm rãi xuống xe ngựa, hướng A Đông nói:
"Ngươi không cần theo ta tiến vào, ta muôn Dịch An cùng đi.”
Đấy cửa phòng ra, thấy phòng ốc được quét tước sạch sẽ, ta thầm nghi trong lòng:
"Xem ra bệnh tinh Duyên Bình không nghiêm trọng lắm, từ trước tói giờ nàng ta chi có một minh ờ đây."
Phòng bếp có tiếng mờ cửa, ta xoay người nhìn lại, cả người giông bị sét đánh, ngơ ngác đủng ờ tại chồ, hai mắt lập tức ươn ướt.
Thải Tuyết bưng chén thuốc xuất hiện trước mặt của ta, khi nàng nhìn thấy ta, nước mắt đã ngập tràn đôi mắt đẹp, run giọng nói:
"Thiếp bết, sẽ có một ngày công tử sẽ tói...”
Lệ nóng chảy xuống đôi má của nàng, ta vọt tói, vừng vàng đem Thải Tuyết ôm vào trong ngực:
'Kiếp này ta không bao giờ cho nàng ròi xa ta nừa."
"Thiếp không bao giò' đi... không bao giò' ròi xa công tử..."
Vầng trăng tròn chậm rãi di chuyến lên giừa không trung, đem hai thân hình đang ôm nhau của chủng ta họp thành một, chim đắm trong ánh trăng huyền ảo...
Ta không hỏi tói nhừng chuyện đã xảy ra vói nàng, mà chi cần nàng ở bên cạnh ta, nhừng chuyện khác đã không còn quan trọng nừa rồi.
Mồi người vợ của ta đều vì sự xuất hiện của Thải Tuyết mà nhảy nhót vui mừng, nhừng ngày thống khố của ta, các nàng đều biết cả.
Vân Na cam bàn tay của Thải Tuyết, cười duyên nói:
"Thải Tuyết muội tử trở về là tốt rồi, người hiếu Dận Không nhất là muội, người Dận Không yêu nhất cũng là muội."Sò' nhi cười nói:
"Nếu như muội nhìn thấy Dận Không trong thòi gian này mất hồn mất vía, thì muội mói biết vị trí của muội quan trọng tói bậc nào."
Yến Lâm nói:
'Khi không có được trong tay, huynh ấy lại càng yêu, đọi khi lừa được cô lên giường rồi, trong cảm nhận của hắn, c không còn trọng yếu như trước nừa đâu."
Nha đầu ghê tởm này lại dám bôi nhọ ta như vậy.
Thải Tuyết bị các nàng nói tói mức mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống. Dao Như và Thải Tuyết từ trước đến nay cảm tinh tốt nhất, thấy Thải Tuyết xấu hố như vậy, vội vã thay nàng giải vây nói:
"Bây giờ người có tinh cũng trờ thành quyến thuộc, tròi đúng là chiều lòng người.”
Ta đang muôn nói, nhưng thấy Dịch An đã đi tới, hướng ta nhỏ giọng nói:
"Bệ hạ, Trần tiên sinh và Hứa tướng quốc có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Ta gật đầu:
"Bảo họ tói Duyệt Tâm điện chò' ta, ta lập tức tói ngay."
Sắc mặt của Trần Tử Tô và Hứa Vũ Thần cực kỳ ngưng trọng, ta nhìn thấy Hứa Vũ Thần có bộ dáng như vậy, chắc chắn sẽ không kinh ngạc, nhưng Trần Tử Tổ từ trước tói nay luôn ung dung bình tình cũng có sắc mặt như vậy, đúng là làm cho ta có chút ngạc nhiên.
Ta cười nói:
"Có chuyện gì khiến hai người nghiêm túc như vậy?"
Trần Tử Tô dân đau nói:
"Nghe nói bệ hạ đã tim được Thải Tuyết cô nương, hai chủng thần đặc biệt tói chúc mừng.”
Ta ha hả cười nói:
"Chi sợ không đon giản như vậy đâu, có chuyện gì mau nói đi."
Hứa Vũ Thần nói:
"Thác Bạt Thuần Chiếu đã nhất thống người Ho, quân đội của hắn quy mô tập kích ờ thảo nguyên bắc bộ của Đại Khang."
Ta nhíu mày nói:
"Hắn vừa mói trải qua một trận chiến, chng nhè lại định khiêu khích chúng ta hay sao?"
Trần Tử Tô nói:
"Thần đã điều tra rõ, Thác Bạt Thuần Chiếu lấy lý do là luyện binh, trước khi hắn tập kết cũng đã thông báo cho thủ thành của chủng ta như vậy.”
Ta cười lạnh nói:
"Trong lòng hắn luôn có dã tâm, trước giờ vẫn bất binh chuyện đất Tần lần trước, hiện giờ Đông Ho đã bị hắn bình định, rất có khả năng hắn sẽ tân công chủng ta."
Ta đi qua đi lại nói:
"Xem ra chi có tạm hoãn tiến công Hán quốc, bảo hắn lên phía bắc hóa giải nguy cơ."
Hứa Vũ Thần nói:
"Lần này lại mất một phen công phu rồi.”
Ta nhận ra ý của hắn, ánh mắt ta trò' nên sắc bén, nói:
Hứa tướng quốc nói nhừng lòi này là có ý gì?
Hứa Vũ Thần thờ dài một hoi nói:
"Bệ hạ còn nhớ rõ chuyện trước kia bệ hạ phái Tiêu Tín đi chinh phạt Hán quốc, thần kiệt lực phản đôi hay không?"
Ta gật đầu nói:
"Ta đương nhiên nhớ, tướng quồc sợ Tiêu Tín khi đánh hạ xong Hán quốc, sẽ chiếm lấy phía nam Trường Giang, dùng nó làm cơ sờ chông lại ta?"
Hứa Vũ Thần nói:
"Nhưng sau đó bệ hạ đã thuyết phục thần."
Ta mim cười nói:
'Cho dù hắn có bản lình, cũng không dám ngang nhiên mưu phản."
Trần Tử Tô nói:
"Nhưng bây giờ lại phát sinh biến hóa, nếu như người Ho xuôi nam, khi Tiêu Tín tân công phía nam sẽ có cơ hội tự lập. Trong một thòi gian ngắn, chúng ta không cách nào chủ ý tói hắn được, hắn là người cảnh giác, biết chóp thòi cơ sẽ không bỏ qua cơ hội tô't như thế này."
Ta cười khố nói:
"Vì sao các ngươi nhận định, Tiêu Tín tất phản?"
Trần Tử Tô nói:
"Trước khi Tiêu Tín xuất chinh, Tử Tô đã nói chuyện. Thần đã từng hỏi hắn, nếu như người Ho làm loạn, chủng ta nên đánh Hán trước hay là Kháng Ho trước? Bệ hạ đoán xem hắn trả lòi như thế nào?”
Ta đã mất đi hứng thú suy đoán, lắc đầu biếu thị đoán không ra.
Trần Tử Tô nói:
"Tiêu Tín trong lúc vô tinh nói một câu nói, muôn chông ngoài tất phải bình nội.”
Ta bồng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
"Truyền ý chi của ta, bảo Tiêu Tín lập tức về Khang đô thương nghị chuyện Kháng Hồ."Hứa Vũ Thần nói:
"Thần dám nói hắn sẽ không sẽ trở lại.”
Trần Tử Tô nói:
"Lúc này hắn về thì thế cục còn khó khăn hon, nếu như hắn không về, thì bệ hạ hãy làm theo câu nói của Tiêu Tín, muôn chông ngoài tất phải bình nội.”
Hứa Vũ Thần cố sức gật đầu, cách nghi của hắn giông như cách nghi của Trần Tử Tô.
Nếu như thực sự Tiêu Tín không còn nghe ta điều khiên, ta nên như thế nào? Ta chậm rãi xoay người nhìn chín rồng vàng đang nhảy múa xung quanh Long ỷ, ta vốn định đọi khi thống nhất thiên hạ mói phải lo lắng tói chuyện của Tiêu Tín, nhưng không ngờ Thác Bạt Thuần Chiếu làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của ta.
Nếu như người Ho xâm nhập phía nam, không có hậu phương ốn định, ta không cách nào tác chiến vói họ được, chuyện đáng lo trước mắt không phải là Hán quốc, mà là Tiêu Tín.
Tất cả mọi chuyện không nằm ngoại dự liệu của Trần Tử Tô, việc triệu Tiêu Tín về kinh không thuận lợi, Tiêu Tín khuyên ta nên đánh Hán quốc trước, sau khi thống nhất Trung Nguyên sẽ chuyên tâm đánh nhau vói người Ho.
"Hắn quả nhiên có mang dị tâm!"
Ta phẫn nộ ném tấu chương của Tiêu Tín ra ngoài.
Sò' nhi và Vân Na liếc mắt nhìn nhau, Sở nhi nhẹ giọng nói:
"Tiêu Tín nói cũng không phải là không có lý, muôn chông ngoài tất phải bình nội."Ta cười lạnh một tiếng nói:
"Bình nội, nội loạn của ta chính là hắn, nếu như hắn thành công đánh được Hán quốc, dựa vào sự hiếm trở của Trường Giang đế chông lại ta, khi đó muôn đôi phó vói hắn lại càng thêm khó khăn."
Vân Na cau đôi mi thanh tú nói:
'Tiêu Tín lần này kháng chi không về, hiến nhiên đã khám phá ra ý đồ của bệ hạ, nếu như chủng ta tiếp tục ép hắn, chi khiến hắn thực sự làm phản.”
Ta cả giận nói:
"Sớm biết như vậy, ta đã không giao nhiệm vụ đánh Hán quốc cho hắn."
Sỡ nhi nói:
"Bây giò' nói điều này cũng không có nghía gì cả, chuyện quan trọng là làm sao triệu hắn trở về được." Ta cười khố nói:
"Xem ra trận chiến này không tránh khỏi rồi, Tiêu Tín đã một lòng làm phản, sao hắn có thế về được cơ chứ?"
Sò' nhi nhăn mày nói:
"Chúng ta không có gì đế quản hắn hay sao."
Ta nghe được câu nói này của nàng, trong lòng đột nhiên có ý nghi, Tiêu Tín vẫn thầm mến Lục Châu, nếu như Lục Châu có chuyện gì, hắn sẽ không tiếc tất cả tói Khang đô cứu viện, thế nhưng ta làm như vậy, chăng phải là quá mức đê tiện hay sao?
Gió đêm thốỉ nhẹ, ta và Lục Châu ờ Trừ Tủ Cung uống trà, Lục Châu đã cảm nhận được điều gì đó, môTanh đào giật giật nói:
Gió đêm thốỉ nhẹ, ta và Lục Châu ờ Trừ Tủ Cung uống trà, Lục Châu đã cảm nhận được điều gì đó, môTanh đào giật giật nói:
"Có phải huynh phiền vì chuyện ca ca của muội không?"
Ta không nói gì, nàng đúng là một con người cam chịu.
Lục Châu nói:
'Muội dự định tói o Khô' Tô thành một chuyến, gặp mặt hoàng huynh, mong huynh ấy bỏ ý niệm xuôi nam trong đầu."
Lục Châu tuy rằng đã lỏn, thế nhưng vói tính tinh thuần khiết của nàng sao tường tượng được sự hiếm ác của trường đòi, Thác Bạt Thuần Chiếu quyết không phải là một người vì tinh thân mà bỏ ý định của minh.
Ta cười nhạt nói:
"Nếu như nàng đi, chng khác là đưa dê vào miệng cọp, có khi hắn lại bắt nàng làm con tin cũng nên."
Thác Bạt Thuần Chiếu đã từng làm như vậy.
Lục Châu thấy vậy thì hết hồn, ký ức trước kia nàng vẫn còn nhó' rõ, nàng không muôn tái diễn chuyện như vậy nên nhào vào trong lòng ta nói:
'Thế nhưng... Thế nhưng nếu như không thế khuyên can hoàng huynh bỏ đi ý niệm xâm nhập phía nam trong đầu, bách tính hai nước chăng phải lại bị chiến hỏa giày xéo hay sao?"
Ta khè vuốt vai nàng nói:
"Lục Châu, ta có chuyện muôn cầu nàng.”
Lục Châu thản nhiên cười nói:
"Từ khi nào huynh trờ nên khách khí như vậy, có phải huynh đã coi muội là người ngoài không?”
Ta thấp giọng nói:
"Chuyện này sợ rằng khiến muội phải chịu ủy khuất."
Lục Châu cam bàn tay của ta, nói:
"Chi cần có thế giúp huynh, Lục Châu bị ủy khuất một chút có đáng là gì?"
Trong lòng ta cảm động, công bình mà nói, ta không muôn lợi dụng người minh yêu đế đạt được mục đích, thế nhưng thế cục trước mắt đã khiến ta không thế làm gì khác hon.
Sáng sớm hôm sau, Lục Châu bị ta cách chức đuôi vào lãnh cung, vói tội danh là tiết lộ chuyện quốc sự cho Ho quốc. Ta chiếu cáo thiên hạ rằng, bảy ngày sau sẽ lấy máu nàng tế cờ, cổ vù sĩ khí, sau đó triến khai quyết chiến vói người Ho.
Bí mật này chi có ta và Lục Châu hai người biết, các vị ái thê của ta bị tin này làm cho khiếp sợ, lù lượt kéo tói khuyên ta.
Ta đã chuẩn bị chuyện này, cho nên trôn ra ngoài hành cung ờ ngoại thành Khang đô, nghiêm lệnh cho Ngự Lâm quân không cho bất cứ ai vào trong.
Đây chính là một canh bạc của ta, vật đặt cược chính là tinh cảm của Tiêu Tín vói Lục Châu.
Ta mất ngủ đúng sáu ngày trong hành cung, tói ngày hồi hoàng cung, vẫn không có tin tức gì của Tiêu Tín. Có thế hắn không nhận được tin tức, hoặc hắn đã nhận ra mưu đồ của ta. Ngày mai ta sẽ hạ chiếu đặc xá cho Lục Châu, xem ra kế sách này đã trò' thành trò cười cho hắn.
Trò lại trong cung, Trần Tử Tổ và Hứa Vũ Thần cùng các thần tử đã chò' ờ đó, đương nhiên là cầu tinh cho Lục Châu.
Ta không nhịn được phất phất tay nói:
"Chuyện mà trầm đã quyết, không ai có thế thay đốỉ, các ngươTai dám khuyên ta, ta sẽ chém đầu người đó.”
Trần Tử Tổ mim cười nói:
"Từ Tô và các vị đại nhân ờ đây không phải khuyên bệ hạ, mà vì tấu chương của Tiêu tướng quân, hai ngày trước tướng quân đã về tói Khang đô."
Ta vô cùng mừng rờ, nhưng lại không biếu hiện lên mặt, thấp giọng nói:
"Hiện giờ hắn về đây làm cái gì?"
Trần Tử Tô nói:
"Phải hỏi chính hắn mói biết."
Ta bảo mọi người lui ra, chi lưu lại minh Tử Tô ò lại thương lượng.
Trần Tử Tô nói:
"Chiêu Khố nhục kế này của bệ hạ đúng là cao minh."
Ta xấu hổ cười nói:
"Hiện tại ta thật có chút hối hận."
Trần Tử Tổ mim cười nói:
'Thật ra đôi vói người như Tiêu Tín, chủng ta không cần có kế sách gì cao siêu, kế sách của bệ hạ lần này là thích họp nhất."
Ta gật đầu nói:
"Tiêu Tín lần này bị ép phản hồi Khang Đô, chắc chắn hắn đã chuẩn bị kỹ lường."
Trần Tử Tô nói:
"Đứng vậy, đôi vói Tiêu Tín, chủng ta chi có thế dùng hai từ "liên lụy"."
"Ý của Trần tiên sinh là...”
Trần Tử Tô nói:
"Uy tín mà Tiêu Tín vất vả tích lũy ờ trong quân nhiều năm không phải là nói là hết, nếu như chủng ta không nghi tói phương pháp xử lý hắn, chi sợ rằng sẽ mang lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Ta cũng đã lo lắng tói chuyện này, khi Tiêu Tín tói Khang đô, ta cũng không lập tức hạ thủ vói hắn.
Trần Tử Tô nói:
"Thần có một kiến nghị, bệ hạ còn nhó' chủng ta đã từng nói, Tiêu Tín và Cao Hàm ai đánh được Hàn đô sẽ trọng thưởng cho người đó.”
Ta cười nói:
"Tiên sinh không nói tói chuyện này, đúng là ta đã quên mất."
Trần Tử Tô nói:
"Thần có một kiến nghị, bệ hạ còn nhó' chủng ta đã từng nói, Tiêu Tín và Cao Hàm ai đánh được Hàn đô sẽ trọng thưởng cho người đó.”
Ta cười nói:
"Tiên sinh không nói tói chuyện này, đúng là ta đã quên mất."
Trần Tử Tô nói:
'Tiêu Tín đã tói lúc lập gia đình, sao bệ hạ không nhân cơ hội này làm một chuyện tốt."
Ta cười nhạt nói:
"Không biết Trần tiên sinh đã chọn được con gái nhà ai rồi?"
Trần Tử Tô nói:
"Bệ hạ còn nhớ Phượng Mị có một ngưi con gái hay không?”
Ta gật đầu nói:
"Đứng vậy, Phượng Mị đúng là có một người con gái.”Trong lòng ta đã hiếu ý của Trần Tử Tô, thầm khen hắn cao minh. Yên quốc tuy rằng đã diệt vong, nhưng thân phận của Phượng Mị vẫn còn, coi như cũng môn đăng hộ đôi vói Tiêu Tín.
Trần Tử Tô nói:
"Nghe nói Tử La công chúa thanh lệ vô luân, huệ chất lan tâm, đã có rất nhiều người cầu hôn, bệ hạ thúc đấy việc hôn nhân này, đúng là một chuyện tốt."
"Tốt, ta lập tức đi tìm Phượng MỊ nói chuyện.”
Phượng MỊ ngàn vạn lần không ngờ ta lại tói phủ đệ của nàng bái phỏng, từ khi nàng tói Khang đô, ta chưa bao giờ tói thăm nàng.
Có thế nhận ra, Phượng Mị trang điếm thật lâu mói ra gặp ta.
Ta thờ ơ phẩm hương trà, cô' ý không nhìn tói nàng.
Phượng MỊ cười duyên nói:
"Phượng Mị không biết bệ hạ đến, không tiếp đón từ xa, mong rằng bệ hạ thứ tội.”
Ta cười nhạt nói:
"Hoàng hậu Phượng Mị có cần khách khí vói ta như vậy không?"
Phượng MỊ thâm ý nói:
"Nếu như không có sự quan tâm của bệ hạ, ta và con gái sao có thế bình yên sinh sông ờ Khang đô, đại ân đại đức như vậy, Phượng MỊ kết cỏ ngậm vành cũng khó có thế báo đáp."Ta cười ha hả, cô' ý nhìn bôn phía nhìn một cái nói:
"Vì sao không thấy con gái của hoàng hậu đâu nhi?"
Câu hỏi bất thình linh của ta làm cho Phượng MỊ lấy làm kinh hãi, thấy nàng thấp thỏm lo âu, trong lòng ta nhịn không được cười thầm, Phượng Mị có lê cho rằng ta có chủ ý vói con gái của nàng.
Phượng MỊ thấp giọng nói:
"Từ La còn bé, ta sao dám đế nó gặp bệ hạ."
Ta cười nói:
"Nghe tiếng Tử La công chúa thanh lệ vô luân, huệ chất lan tâm đã lâu, hôm nay ta tói ân cần thăm hỏi hoàng hậu Phượng Mị, đồng thòi cũng muôn gặp Tử La công chúa."
Khuôn mặt của Phượng Mị không còn chút máu, nàng nhất định đã hiếu nhầm ý của ta, trong lòng ta cười thầm, nhưng cũng lưòi vạch trần.
Tuy rằng ta đã có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy Tử La cũng khiến ta ngẩn ngơ, nàng quả nhiên là tròi sinh vưu vật, băng cơ ngọc da, mồi động tác giơ tay nhấc chân đều hiện lên sự quyến rũ, nhu mi động lòng người.
"Tử La khấu kiến bệ hạ..”
Thanh âm của nàng như hoàng oanh trong cốc vắng, trong lòng ta rung động, nhưng khi nhó' tói mục đích chủ yếu lần này bèn thu liềm tâm thần, mim cười nói:
"Quả nhiên là động lòng người, ta gặp còn phải thích.”
Lòi vừa nói ra, khuôn mặt Tử La nhất thòi đỏ bừng, ôn nhu nói:
bệ hạ nói đùa rồi.
Nàng dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn ta một cái.
Ta mim cười nói:
"Hoàng hậu Phượng Mị, ta có một ý nghi, không biết ngươi có thế đáp ứng không?”
Phượng MỊ thấp thỏm bất an, run giọng nói:
"Bệ hạ có chuyện phân phó, Phượng Mị sao dám chôi từ."
Ta ha hả cười nói:
"Ta có ý định thu Tử La làm con gái nuôi, không biết hoàng hậu Phượng Mị nghi sao?"
Phượng MỊ thò' phào nhẹ nhõm thật dài, câu nói này của ta khiến cho nàng yên lòng, cười nói: "Cầu còn không được, cầu còn không dược.''
Nàng hướng Tử La nói:
"Con gái, còn không mau bái kiến phụ hoàng!"
Không nghi tói Tử La cắn môi nói:
"Bệ hạ còn trẻ như vậy, tôi đa chi làm ca ca của con mà thổi..."
Phượng MỊ cả giận nói:
"To gan! Ta xưa nay dậy con thế nào, sao con có thế vô lề như vậy!"
Tử La vành mắt đỏ hồng, lệ roi như mưa, đôi mắt nhìn ta u oán, trong lòng ta nhịn không được lên, nàng không muôn làm con gái nuôi của ta, chăng nhè đã có lòng ái mộ?Tử La thấy mẫu thân tức giận, không thế làm gì khác hon là nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng!"
Ta cười nói:
"Con gái ngoan!"
Trong lòng thì cảm thấy có chút buồn cười, ta chi hon Tử La chừng 10 tuốỉ, đột nhiên gọi một người như vậy là con gái đúng là có là lạ.
Ta lấy ngọc bội trên người xuống, đặt vào trong tay của Tử La, khi tiếp xúc cảm thấy da thịt nàng mềm mại vô cùng, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuôi, mỹ nừ như thế này mà chuyến cho hắn, có lẽ sau này ta sẽ phải hôi hận.
Tử La nhận thấy sự thất thô' của ta, không dám rút tay về, đỏ mặt nói:
"Phụ hoàng...”
Lúc này ta mói giật minh, cười buông bàn tay của nàng ra, nói:
"Đây là lề vật ta tặng cho con, chi can cam nó, con có thế tự do ra vào hoàng cung."
"Đa tạ phụ hoàng!"
Ta lại nói:
"Từ La cũng đã tói tuối lập gia đình, không biết đã chọn được ai chưa?"
Phượng MỊ lắc đầu nói:
"Người cầu hôn có không ít, nhưng mà vẫn chưa tim được đôi tượng."Ta mim cười nói:
"Tử La, con thích con trai kiếu gì, nói thử ra xem nào.”
Tử La mặt đỏ hồng, dũng cảm nói:
"Tử La thích nhất là nam tử như phụ hoàng...”
"Nha đầu to gan, nói bậy bạ gì đó?”
Đây là lần thứ hai Phượng MỊ quát Tử La.
Ta lúc này cũng nhận ra được, trong lòng Tử La đã sớm mang hình bóng của ta, trong lòng nhịn không được ngầm cười khổ, vốn định làm mai môi cho Tiêu Tín, không ngờ Tử La lạ biếu lộ tinh cảm vói ta, sớm biết như vậy, ta đã giao chuyện này cho Sở nhi đi làm, tránh khỏi phiền phức.
Ta binh tình nói:
"Ta đã chọn cho con một người, Đại tướng quân Tiêu Tín chắc con cũng nghe nói tói, hắn là nhân tài kiệt xuất, ta coi hắn như con của minh, cho nên nghi Tử La và hắn đúng là một đôi trai tài gái sắc"
Khuôn mặt của Tử La trở nên trắng bệch, lạnh lùng nói:
"Con chưa gặp mặt Tiêu Tín, sao phải gả cho hắn?"
Phượng MỊ cả giận nói:
"Nha đầu kia, càng lớn càng không hiếu chuyện, còn không mau về phòng!"
Tử La nước mắt roi như mưa, nhìn ta một cái rồi mói đi về phòng.
Phượng MỊ áy náy nói:
"Bệ hạ, đứa nhỏ này đã bị ta làm hư, ngàn vạn lần đừng lên trách nó làm gì.”
Ta mim cười nói:
"Ta đã coi nó như con gái của minh, sao có thế trách được cơ chứ?"
Phượng MỊ nói:
"Hôm nay bệ hạ tói vì chuyện của Tiêu Tín và Tử La hay sao?"
Ta gật đầu nói:
"Không sai, ý của ngươi thế nào?"
Phượng MỊ trầm ngâm trong chốc lát mói nói:
"Nếu như bệ hạ đã mò' lòi, Phượng Mị đương nhiên không dám cự tuyệt, huống chi Tiêu đại tướng quân chính là trụ cột của nước nhà, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, nếu như Tử La có thế gả cho hắn, cũng không tính là làm xấu con gái của ta.”
Ta cười nói:
"Ngươi đã đồng ý, vậy thì việc này cứ quyết định như vậy đi."
Phượng MỊ thấp giọng nói:
"Bệ hạ, ta sẽ khuyên bảo Tử La, nhưng mà cũng xin người đáp ứng, nếu như Tử La kiên quyết từ chôi, mong người đừng ép nó."
Ta gật đầu nói:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ép duyên người khác."
Chính ngọ hôm sau, Tiêu Tín quả nhiên xuất hiện trong Khang Đô, sau khi tin tường hắn trở lại hoàng thành, ta lập tức tuyên bô' đặc xá cho Lục Châu, hon nừa cũng mờ tiệc tẩy trần cho Tiêu Tín, Lục Châu cũng ờ trong đó.
Chính ngọ hôm sau, Tiêu Tín quả nhiên xuất hiện trong Khang Đô, sau khi tin tường hắnrở lại hoàng thành, ta lập tức tuyên bô' đặc xá cho Lục Châu, hon nừa cũng mờ tiệc tẩy trần cho Tiêu Tín, Lục Châu cũng ờ trong đó.
Tiêu Tín sắc mặt ngưng trọng, hắn mói xuất hiện ở Khang đô thì đã nghe tin tức đặc xá cho Lục Châu. Tất cả đã chứng minh, ta cô' ý dụ hắn tói Khang đô, nếu như Tiêu Tín dám trở về, điều đó cũng chứng minh, hắn đã chuẩn bị được kỹ càng.
"Thần Tiêu Tín khấu kiên bệ hạ! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Sắc mặt của Tiêu Tín vẫn hết sức khiêm tốn và cung kính.
Ta mim cười đưa tay nâng hắn dậy nói:
"Ngươi về là ta yên tâm rồi."
Thần lan này về đây là vì việc người Hồ xuôi nam.
Ta khoát tay áo nói:
"Hôm nay không nói chuyện quốc sự!"
Rồi ta xoay người hướng Lục Châu nói:
"Lục Châu, khách ta mòi đã tói chưa?"
Lục Châu thản nhiên cười nói:
"Chắc là đã tói rồi!"
Tiêu Tín mê hoặc nói:
"Không biết còn người nào nừa tham gia yến tiệc?”
Lục Châu nói:
"Bệ hạ tuyến cho ngươi một tuyệt đại giai nhân, hôm nay an bài cho hai người gặp mặt.”
Tiêu Tín lấy làm kinh hãi, cuông quít nói:
"Bệ hạ, Tiêu Tín vẫn chưa muôn thành thân!"
Ta mim cười nói:
"Tiêu Tín, năm nay ngươi không còn nhỏ nừa, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, chăng nhẽ ngươi định ờ không cả đòi?”
Tiêu Tín nói:
"Nam nhi phải biết lấy sự nghiệp làm đầu..."
Ta nói một câu hai nghía:
"Lập nghiệp và thành gia vốn là hai chuyện không mâu thuần vói nhau, ta cưới nhiều vợ như vậy, ngươi có thấy ta chậm trề chuyện gì hay không?”
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ chính là thiên tử, sao Tiêu Tín dám so sánh vói người."
Ta cười nói:
"Người con gái này cũng không phải là người ngoài, nàng chính là Tử La công chúa con gái của hoàng hậu Phượng Mị. Ta đã nhận nàng làm con gái nuôi, cho dù là dung mạo, phẩm chất, hay đạo đức đều là người hiếm có, chng nhè ngươi không tin vào ánh mắt của ta?"
Thần không dám, nhưng mà Tử La công chúa xuất chủng như vậy, Tiêu Tín chi sợ không xứng vói nàng.”
Ta cười lạnh nói:
"Tiêu Tín, có phải ngươi coi thường con gái nuôi của ta hay không?"
"Thần không dám!"
Lục Châu thấy giọng điệu của ta trờ nên nghiêm trọng, cuông quít mở miệng khuyên lon:
"Huynh gấp cái gì? Chờ khi hai người họ gặp mặt, biết đâu lại có tinh vói nhau cũng nên!"
Đúng lúc này, Phượng MỊ mang theo Tử La tói đây, ta và Lục Châu mim cười tiến lên nghênh đón.
Dưói sự an bài của chủng ta, Tiêu Tín và Tử La nhập tiệc, hai người không nói gì vói nhau, đồng thòi cũng chng thèm liếc mắt nhìn nhau.
Ta đương nhiên biết mọi chuyện, trong lòng cảm thán, có lẽ ta sinh ra không phải đế làm chuyện mai mối.
Sau khi tan tiệc, ta bảo Lục Châu đi theo hỏi ý kiến của Tiêu Tín, còn ta thì dần Tử La tói cửu khúc trường kiều.
Tử La yên lặng đi theo phía sau của ta, khi tói trên trường kiều, đột nhiên ôn nhu nói:
"Bệ hạ chng nhè phải gả ta cho hắn ư?"
Cho dù ta đã nhận nàng làm con gái nuôi, nhưng nàng không gọi ta là phụ hoàng.
Ta cười nhạt nói:
"Lê nào Tiêu Tín không đủ làm cho con động tâm hay sao?"
Tử La cố sức lăc đau nói:
Trong lòng ta đã sớm có lựa chọn, cho dù thế nào cũng không gả cho hắn. "
Ta chậm rãi xoay người sang chồ khác, đã thấy Tử La si ngốc nhìn ta, trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy nước mắt.
"Tử La không muôn gả cho hắn!”
Ta nhíu mày, không nghi tói chuyện lại biến thành cục diện như thế này.
Ta lạnh lùng nói:
"Lệnh của cha mẹ, lòi của người mai môi, không tói lượt ngươi tự chủ trương!”
Đế nàng lại một minh, ta xoay người đi tói chỗ của Lục Châu.
Tử La lấy hết dũng khí ờ phía sau ta kêu lên:
'Chăng nhè bệ hạ không muôn biết người trong lòng của Tử La là ai hay sao?”
Ta dừng lại một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Từ sắc mặt của Lục Châu, ta đã biết cuộc nói chuyện vói Tiêu Tín không có tiến triến gì cả, tính cố chấp của Tiêu Tín vượt xa sự tường tượng của ta.
Sáng sớm hôm sau, ta hạ chi phong Tiêu Tín là Trung Dùng Vương, ngự ban cho Tiêu Tín và Tử La thành thân, việc này ta không hề cần sự đồng ý của Tiêu Tín và Tử La, ta thân là Đại Khang đế vương, bá chủ Trung Nguyên, một chuyện nhỏ như vậy, sao ta cần phải đế ý tói cảm nhận của bọn họ.
Lần gặp Tiêu Tín tiếp theo, ta thấy hắn bị áp lực, chắc là hắn đã nhận ra ta muôn dùng hôn nhân làm thứ đế ràng buộc hắn, đế cho người thiên hạ biết ân đức của ta đôi vói hắn. Bề ngoài tuy rằng là thăng tiến, nhưng thực tế ta lại tước đi binh quyền của hắn, đế cho hắn ờ trong Khang đô, sông trong sự không chế của ta.
Trước khi tói ngày đại hôn, ta tự minh tói phủ đệ của hắn thăm hắn.
Một thòi gian không gặp, Tiêu Tín gầy đi rất nhiều, cũng trầm mặc hon rất nhiều.
Ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn, cùng Tiêu Tín đôi ấm.
Tiêu Tín không có tâm tinh uống rượu, mói chi uống hai chén đã đế chén rượu xuống, buồn bã thò' dài một hoi.
Ta mim cười nói:
"Ngày cưới sắp tói, vì sao ngươi lại thò' dài, chng nhè không hài lòng vói sự sắp xếp của ta?"
Tiêu Tín thấp giọng nói:
"Thần đang lo lắng việc người Ho, Thác Bạt Thuần Chiếu đã nhìn chằm chằm vào biên giói Đại Khang, sao thần có tâm trạng cưới vợ được chứ."
Ta ha hả cười nói:
"Muôn chông ngoài tất phải bình nội, lòi nói của ngươi rất có lý.”
Tiêu Tín nhíu mày, nhưng không có lên tiếng.
Ta tự uống hết ly rượu ngon nói:
"Người Ho muôn xâm nhập phía nam cũng phải chờ tói mùa xuân, chủng ta vẫn có thòi gian chu đáo đế chuẩn bị, ta đã phái tướng quân Ho Văn Mạc thống suất đại quân tói phương bắc phòng bị."
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ, vì bình định Hán quốc, chủng ta đã tập trung khá nhiều binh lực, số binh lực còn lại có lẽ không đủ mạnh."
Ta cười nói:
"Vân Na đã tự minh tói phương nam đốc chiến, trong vòng 1 tháng có thế đánh bại Hán quốc!"
Tiêu Tín thất kinh, hắn vạn lần không ngờ ta lại bảo Vân Na tói đốc chiến, càng không ngờ tói ta lại phát động tân công vói Hán quốc nên thấp giọng nói:
"Việc chinh chiến sao có thế làm phiền nương nương, vói lại thần chính là thống suất...”
Ta cười thật đắc ý, nói:
"Tiêu Tín, nhiều năm qua ngươi vẫn không ngại gian khố Đông dẹp Bắc giúp ta, cho nên ta muôn tranh thủ thòi gian đại hôn, đế ngươi có thế nghi ngoi một chút, yên tâm ờ lại Khang đô sông mấy năm nhàn nhã. Đồng thòi cũng duy trì hương khói cho Tiêu thị, coi như là an ủi linh hồn của phụ thân ngươi."
Tiêu Tín cười nhạt một tiếng, hắn biết ta đã ngả bài, nên cũng không còn giấu diếm nừa.
Tiêu Tín nói:
'Tiêu Tín vào sông ra chết trên sa trường có thế được, nhưng bảo thần sông na nhàn hường phúc ở Khang đô đúng là khó hon giết thần đi.”
Ánh mắt của ta trở nên sắc bén.
Tiêu Tín chng hề sợ hãi, nói:
"Hon nừa, tướng lình thủ hạ của Tiêu Tín tuy rằng thiện chiến, nhưng đa số đều là người thô lỗ vô lề, nương nương tói đó, bọn họ chưa chắc đã chịu nghe lời."
Câu này hắn ám chi ta, nếu như ta hạ thủ vói hắn, thì thủ hạ của hắn cũng nhân cơ hội làm loạn.
Ta nờ nụ cười, lẽ nào Tiêu Tín cho rằng, dựa vào số binh mã và thủ hạ của hắn có thế chông lại được ta?
Ta nờ nụ cười, lẽ nào Tiêu Tín cho rằng, dựa vào số binh mã và thủ hạ của hắn có thế chông lại được ta?
Ta ngưng mắt nhìn bản đồ trong phòng của Tiêu Tín nói:
"Yên, Tần, Trung Sơn, Tân, Hàn, Tề đã nằm dưói chân Đại Khang, chi còn một Hán quốc không đáng đế ta nghi nhiều.”
Tiêu Tín nói:
"Con giun xéo mãi cũng oằn, Hán quồc ngày xưa đã từng cường thịnh, nhừng năm gần đây, bản đồ Đại Khang không ngừng mò' rộng, thế nhưng Hán quốc cũng chưa bao giò' ngừng phát triến về kinh tế lần quân sự. Nhất là thủy quân của Hán quốc, bệ hạ muôn đánh nước này, sợ rằng không dề dàng như vậy."Hắn dừng lại một chút lại nói:
"Nương nương tuy rằng thiện chiến, thế nhưng không có sờ trường gì đặc biệt đôi vói thủy quân, xin thứ cho Tiêu Tín nói thăng, lân này bệ hạ bảo nương nương đi chinh chiến vói thủy quân của Hán quốc, đây không phải là thượng sách. Nếu như chi cần có một chút sai sót, tôn thất sẽ thảm trọng vô cùng. Tề quốc tuy rằng đã thần phục, thế nhưng quân ta thảm bại, Tề vương chưa hn sẽ không phản chiến, huống chi phương bắc của chủng ta vần bị người Ho nhòm ngó, mong bệ hạ có thế lo lắng nhiều hon, tránh đế suy nghi nhất thòi biến thành hận thiên cố."
Ta chậm rãi đi tói trước bản đồ, dùng ngón tay phác họa lộ tuyến hai bò' Trường Giang, nói:
"Thủy quân Hán quốc đúng là mạnh nhất thiên hạ, nhưng họ chắc chắn sẽ thất bại.”
Tiêu Tín ngơ ngác, sự tin tường của ta khiến hắn hoài nghi suy nghi trong lòng minh.
Ta cười nói:
"Có chuyện ngươi sợ rằng còn không biết, một khi chúng ta khai chiến vói Hán quốc, Lý Mộ Vũ sẽ ngả theo trận doanh của chủng ta. Sự bô' phòng ờ bên bờ Trường Giang sẽ không còn tác dụng vói chủng ta, Vân Na tuy rằng không thiện thuỷ chiến, thế khi vượt qua được Trường Giang, rất ít người có thế ngăn cản được bước tiến của nàng. "
Tiêu Tín thần tinh buồn bã, ta không đem chuyện Lý Mộ Vũ cho hắn biết, chắc chắn hắn đã nhận ra, ta không con tin tường hắn đã lâu rồi.
Ta lại nói:
Thân là sĩ tốt Đại Khang, ngươi củng nên hiếu, ngươi vì ai mà chiến đấu?”
Cho dù ta có cầm quân hay không, thì địa vị của ta vần làm cho mọi người phải tôn sùng.
Tiêu Tín trầm mặc hồi lâu mói nói: "Bệ hạ triệu thần về kinh sư, chắc chắn không chi vì chuyện thành thân cho thần."
Ta ngưng mắt nhìn Tiêu Tín, giông như muôn xem trong tâm tư của hắn đang nghi gì:
"Tiêu Tín, ta bảo ngươi Bắc thượng Kháng Ho, tại sao ngươi không đi?"
"Lòng trung của thần vói bệ hạ có tròi biết, thần làm chuyện gì cũng vì lợi ích của Đại Khang.”
Ta cười lạnh xoay người nói:
"Tiêu Tín, ta cũng không phải là không tin ngươi, nhưng mà có quá nhiều người nói vào tai ta, ngươi có mưu phản ý! "
Tiêu Tín hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
"Bệ hạ, Tiêu Tín có thể có hôm nay, tất cả đều là do bệ hạ ban tặng, Tiêu Tín làm sao dám có ý mưu phản, mong rằng bệ hạ minh xét, không nên bị người khác mê hoặc.”
Ta cười lớn đờ hắn lên, nói:
"Ta cũng đã nói vói bọn họ, Tiêu Tín là thuộc hạ trung thành nhất của ta, cũng là đứa cháu của người bạn thân nhất của ta, cho dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không bao giò' có tâm mưu phản."
"Đa tạ bệ hạ!"
Sắc mặt Tiêu Tín đã trắng bệch.
"Ngươi chi cần nghi ngoi một chút, cần gì thì bảo Xa hộ vệ đi làm, chuyện trong quân, tạm thòi ngươi không cần quản tói nừa."
Tiêu Tín yên lặng gật đầu, trong lòng hắn lúc này thống khố tói cực điếm.
Vân Na tự minh tói Nam Cương đốc chiến, chính là chủ ý của Trần Tử Tô, muôn không chế được thủ hạ thân tín của Tiêu Tín, chi bằng vào sự uy hiếp của Vân Na thì chưa đủ.
Trong thòi khắc mấu chô't, Khinh Nhan cũng phải hiện thân, dùng thuật dịch dung diệu tuyệt thiên hạ, tái tạo lại hình dáng của Tiêu Tín, cùng vói Vân Na đi Nam cương. Chuyện này ta không nói cho Tiêu Tín biết, đại cục vẫn nằm trong tay của ta.
Ra khỏi tướng quân phủ, ta thấy một đoàn người đang đứng, người dần đầu chính là Xa Hạo, thấy ta hắn cuông quít dần mọi người thi lề.
Ta mim cười nói:
"Mấy ngày tói chắc phải khố cực cho các ngươi rồi."
Xa Hạo nói:
"Chủ nhân yên tâm, Xa Hạo nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”
Lúc này xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, Đường Muội phóng ngựa như bay chạy tói noi này. Xa Hạo thấp giọng hướng ta nói:
"Lúc nãy Đường Muội có tói hai lần, nhưng đều bị thuộc hạ ngăn cản."
Ta gật đầu, Đường Muội không ngờ lại tói đây gặp ta, hắn xoay người xuống ngựa, vội vàng hành l "Đường Muội tham kiến bệ hạ.”Ta cười nhạt nói:
"Ta bảo ngươi đi Lục Hải Nguyên lo việc, sao ngươi vẫn ở chỗ này?”
Đường Muội vẫn quỳ trên mặt đất nói:
"Bệ hạ, thần muôn xin người một việc"
Ta thò dài nói:
"Từ sau khi ta đăng cơ, ta có cảm giác tinh cảm của ta và ngươi xa lạ rất nhiều, không biết là ta thay đốỉ, hay là do ngươi thay đối."
Đường Muội và Xa Hạo yên lặng không nói gì.
Một trận gió lạnh thốỉ qua, ta rùng minh chi vào trong xe nói:
"Đường Muội, ngươi theo ta lên xe nói chuyện."
Đường Muội đi theo ta vào bên trong xe, thấp giọng nói:
"Bệ hạ, thần muôn xin bệ hạ tha cho Tiêu Tín."
Ta ha hả nở nụ cười:
"Đường Muội, ta đã bao giò' nói sẽ đôi phó vói hắn chưa?"
Đường Muội vành mắt đều đỏ lên, run giọng nói:
"Bệ hạ, Tiêu Tín tuy rằng không phải do Tiêu đại ca sinh ra, thế nhưng nó cũng là người thân duy nhất của đại ca. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, nó cũng đã giúp bệ hạ đánh Đông dẹp Bắc, lập nhiều chiến công hiến hách, người trẻ tuốỉ khó tránh khỏi có chút ngạo khí, thế nhưng mà nói nó làm phản, Đường Muội có chết cũng sẽ không tin tường!"
Ta cười nói:
"Tinh cảm của ta và Tiêu đại ca quyết không dưới ngươi, ta cũng yêu thương Tiêu Tín không kém ngươi đâu, ngươi yên tâm, sáng nay ta đã bảo Vân Na cùng hắn trở lại Nam Cương.”
Đường Muội bán tín bán nghi nói:
"Bệ hạ nếu như cho hắn trở về Nam Cương, tại sao lại bảo Xa tướng quân bao vây phủ tướng quân, không cho bất cứ ai vào?"
"Ngươi không tin ta?"
Sắc mặt của ta biến chuyên.
Đường Muội nói:
"Đường Muội không dám, Đường Muội tuy rằng ngu dô't, thế nhưng cũng có thế nhận ra chuyện lần này Tiêu Tín kháng chi đã chọc giận bệ hạ. Đường Muội không dám cầu bệ hạ đặc xá cho hắn, chi cầu bệ hạ có thế lưu lại cho hắn một cái mạng, đế hắn bình an sông qua ngày, vậy thì Tiêu đại ca cũng có thế nhắm mắt."
Ta gật đầu nói:
"Ngươi yên tâm, ta coi hắn như con ruột của ta, sao có thế làm hại hắn cơ chứ?"
Đường Muội bán tín bán nghi gật đầu.
Trở lại trong cung, Phượng Mị lại đến đây bái kiến ta, Sỡ nhi và Thải Tuyết đang ờ một bên tiếp kiến. Đôi mắt đẹp của Phượng MỊ do khóc nên đỏ bừng, không cần hỏi cũng biết, nàng ta lo lắng chuyện của con gái.
Ta vốn không muôn nói chuyện vói nàng ta, tiếc rằng Sỡ nhi lại giừ ta lại:
"Phượng MỊ có lòi muôn nói vói huynh."
Ta chi đành ngồi xuống, lúc này tâm tình của ta bị Đường Muội làm cho không vui, không nhịn được "Hoàng hậu Phượng Mị muôn hối hôn ư?"
Phượng MỊ cắn cắn môTanh đào, lấy hết dũng khí nói:
'Cho dù bệ hạ nói như thế nào, Phượng MỊ cũng phải nói ra lòi trong lòng.”
Nàng quỳ xuống đất nói:
"Từ lúc bệ hạ tứ hôn, Tử La đã bắt đầu tuyệt thực, lúc này nó đang hấp hối, nếu như tiếp tục thêm nừa, thi chăng cần đợi tói thòi gian đại hôn, con gái của ta đã..."
Nói đến chỗ thương tâm, nàng nhịn không được khóc òa lên.
Sò' nhi và Thải Tuyết ở một bên nhìn ta có ý oán trách.
Ta cười nhạt nói:
"Ta tuy rằng tứ hôn, thế nhưng đâu có bảo bọn họ lập tức cử hành hôn lên, hon nừa Tiêu Tín đã hộ tông Vân Na đi tói Nam Cương, chuyện này sau này hãy nói có được hay không?"
Phượng MỊ nức nờ nói:
"Phượng MỊ cả gan nói một câu, kỳ thực Tử La không thích Tiêu Tín, từ nhỏ nó đã coi bệ hạ là anh hùng trong lòng, chưa bao giờ thay đối..."
Phượng MỊ nức nờ nói:
"Phượng MỊ cả gan nói một câu, kỳ thực Tử La không thích Tiêu Tín, từ nhỏ nó đã coi bệ hạ là anh hùng trong lòng, chưa bao giờ thay đối..."
Đôi mắt của Sỡ nhi và Thải Tuyết cứ nhìn chằm chằm vào ta, khiến cho ta xấu hổ vô cùng, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, có thế được mỹ nhân thầm yêu, dù sao cũng là chuyện vinh hạnh, ờ phương diện này Tiêu Tín không phải là đôi thủ của ta.
Phượng MỊ thấp giọng nói:
"Nếu như bệ hạ thương đứa nhỏ này, mong rằng bệ hạ có thế hạ minh toi khuyên Tử La ăn cơm, bằng không... ta cũng chi còn cách nhặt xác con gái minh mà thổi..."
Nàng khóc vô cùng thương tâm.Sò' nhi thờ dài một hoi nói:
"Phượng MỊ tỷ tỷ, tỷ về trước đi, ta đáp ứng tỷ lát nừa sẽ khuyên bệ hạ tói thăm Tử La.”
Phượng MỊ liên tục tạ ân, lúc này mói ròi khỏi hoàng cung.
Phượng MỊ đi rồi, Sỡ nhi và Thải Tuyết cười khanh khách đi tói chỗ ta, Sở nhi châm chọc nói:
"Muội còn tường huynh tổ chức hôn lề cho Tiêu Tín, không ngờ lại lấy việc công làm việc tư, ngay cả con gái của minh cũng có chủ ý."
Thải Tuyết cười nói:
"Chuyện này cũng khó trách, phong thái của bệ hạ làm gì có nừ nhân nào kháng cự được."
Nha đầu kia sao có thế học được công phu miệng lười sắc bén vậy cơ chứ.
Ta cười khố nói:
"Trời đất chứng giám, sao ta dám có chủ ý vói Tử La được, trước kia nếu có ý nghi gì khác, sao ta dám nhận nàng ta làm con gái nuôi?"
"Hiện giờ huynh hối hận rồi à?"
Sỡ nhi hỏi.
Ta ha hả cười nói:
"Đúng là... có một chút...”
Đôi bàn tay trắng liên tục đấm như mưa vào người của ta.Phía sau màn chen vang lên tiếng cười duyên, hóa ra các vị ái thê của ta đều nấp ờ phía sau, một đám người vây ta lại, ta cuông quít xin khoan dung nói:
"Ta biết sai rồi, biết sai rồi, mong rằng chư vị nương nương thứ tội..."
Ta tuy rằng không muôn gặp Tử La, nhưng có Sỡ nhi và Thải Tuyết khuyên nhủ, trong khi Tử La lại tuyệt thực, cho nên Sở nhi đã dùng cách của nàng, khiến cho cô bé này hồi tâm. Sau khi Tử La thành phi tử của ta, nàng mói nói cho ta biết, Sỡ nhi đã đáp ứng nàng, sau này nạp nàng làm phi tần.
Vân Na và Lý Mộ Vũ nội ứng ngoại họp dưới, Hán quốc chi kiên trì được hai tháng là diệt vong. Ta dựa theo ước định trước kia của ta và cô mẫu Trường Thi, phong Hạng Đạt Sinh là Hán vương, Vân Na và Khinh Nhan hai người dùng trí tuệ xuất chủng, thanh trừ toàn bộ tai họa ờ phía nam.
Thành công tiêu diệt Hán quốc, ta cũng thành công thống nhất Trung Nguyên, tám nước chia rẽ ngày xưa nay đã họp lại thành một thể.
Thác Bạt Thuần Chiếu không ngờ ta chi dùng một thòi gian ngắn là thành công tiêu diệt Hán quốc, ta đem phần lớn binh lực lên phía bắc, hình thành trận tuyến quy mô kháng cự hắn.
Mùa xuân năm đó, sau khi suy nghi mãi, Thác Bạt Thuần Chiếu bỏ qua ý niệm xuôi nam trong đầu, muôn hòa đàm vói ta ờ Lục Hải Nguyên, một lần nừa ký kết hiệp ước biên giói.
Ta xem xong quốc thư của Thác Bạt Thuần Chiếu, cười lạnh đặt trên long án.
Tất cả triều thần văn võ đều đang chò' đọi thái độ của ta.
Ta lỏn tiếng nói:
"Hứa tướng quốc!"
Hứa Vũ Thần chậm rãi ra khỏi hàng nói: "Có thần!"
'Thay ta thảo một bức thư gửi cho Thác Bạt Thuần Chiếu, biên giói giừa Đại Khang và Ho Quốc đã xác định từ lâu, không cần đám phán gì nwaxa cả. Nếu như một lòng tuân thủ ước định, thì Khang - Ho chung sông hòa thuận. Nếu như không bằng lòng, vậy thì mòi hắn sẵn sàng ra trận, cùng chủng ta gặp nhau bằng binh đao ờ Bắc cương."
Câu nói đầy khí phách này của ta được nói một cách như đinh đóng cột.
Ánh mắt của quần thần chuyến sang tự hào và kính ne, quốc gia hùng mạnh phải có tôn nghiêm của nó, trải qua bao nhiêu năm ẩn nhẫn, sau khi thống nhất Trung Nguyên, cư ôi cùng cũng có thế cứng rắn kháng cự lại vói người Ho.
Sau khi bãi triều, Xa Hạo tói gặp ta, mang theo tin tức Tiêu Tín bệnh nặng, sau khi ta suy nghi, quyết định tói gặp hắn một lần.
Nêu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt không thế tin bệnh nhân hấp hối trước mặt này lại là Tiêu Tín, nghe thấy tiếng bước chân của ta, Tiêu Tín nở nụ cười bằng đôi môi tái nhợt:
"Bệ hạ... tói rồi...”
Ta gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy, nếu như không phải ta giam lỏng hắn, thì Tiêu Tín cũng không luân lạc tói mức này.
Tiêu Tín nhìn về phía Xa Hạo nói:
"Xa hộ vệ, ta .. có mấy câu muôn nói vói bệ hạ."
Xa Hạo nhìn ta một cái, ta phất tay bảo hắn rời đi, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tín.
Tiêu Tín giằng co ngồi dậy, nói:
"Bệ hạ vì sao không giêít thần.ẻ."
"Vì sao ta phải giết ngươi?”
"Bệ hạ... chăng phải là đang nghi... thần có ý mưu phản hay sao?"
Ta hỏi ngược lại:
"Ngươi thực sự có tâm mưu phản ư?”
Ta tuy rằng giam lỏng Tiêu Tín nhiều năm, thế nhưng chng bao giờ định tội danh của hắn cả. Tiêu Tín trầm mặc xuống, hồi lâu mói nói:
"Trước kia Tiêu Tín không nên trở lại Khang đô, đó là một sai lầm..."
Ta cười lạnh nói:
"Ngươi cho rằng, 10 vạn binh mã của ngươi có thế nghịch chuyến được càn khôn hay sao?"
Tiêu Tín nói:
Trong thiên hạ nếu như có một người có thế làm được, người đó sẽ... là ta..."
Trong lòi nói của hắn tràn ngập tự tin và mất mác, sau khi nói xong hắn ho khù khụ, qua một hồi mói bình phục lại được, khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
Ta nhìn Tiêu Tín, yên lặng nghi đến, nếu như lúc trước ta do dự vói nó, hậu quả thực sự khó mà tường tượng.
Tiêu Tín nói:
"Mấy năm qua qua thần đã nghi nhiều tói một việc, bệ hạ mạnh hon thần ờ điểm nào. Hôm nay thần mói nghi tới, thần thiện cầm quân, nhưng rong ruốỉ chiến trường, chưa chắc đã có thế nắm được thiên hạ..."
Tiêu Tín nghi ngoi một chút mói nói tiếp:
"Bệ hạ có biết vì sao... thần có ý mưu phản không?"
Ta bồng nhiên cảm thấy được câu nói của Tiêu Tín hôm nay vô cùng khác thường, sao hắn lại thừa nhận chuyện mưu phản, chng nhè bệnh của hắn đã không còn thuốc thang nào có thế chừa khỏi, hoặc là do thoái chí vói cảnh ngộ trước mắt?
"Trước kia, thần nghe nói bệ hạ phế Lục Châu vào lãnh cung, là thần biết bệ hạ đã có ý đôi phó vói thần..., nhưng mà thần vẫn tới, bòi vì trong lòng ta... kiếp này, không có chuyện gì có thế quan trọng hon chuyện của nàng."
Trong mắt của Tiêu Tín đã có hai dòng lệ.
Ta hít một hoi, kiếp này Tiêu Tín đúng là khôn khổ, nếu không vì chuyện này, hắn vẫn là tướng lình trung thành nhất của ta.
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ, thần xin người một việc, trước khi thần chết, có thế cho thần nhìn một lần được không?”
Ta chậm rãi đủng dậy, đi ra ngoài cừa, trước khi đóng cửa, ta dừng lại một chút, nói:
"Không được!"
Một cơn gió thu thốỉ qua, một chiếc lá vàng roi xuống trước mặt của ta...
Vĩ thanh.
Năm mói lại tói, khắp noi trong Khang đô giăng đèn kết hoa, bách tính có cuộc sông yên vui, nên trên mặt lúc nào cũng hiện nụ cười hạnh phúc hạnh phúc và sung sướng.
Ta mang các vị ái thê ngồi trên đài cao của Quảng Đức điện, thưởng thức pháo hoa và màn biếu diễn múa phía trước. Sở nhi và Vân Na phân biệt ngồi hai bên của ta, Thải Tuyết và Khinh Nhan ở một bên nhỏ giọng nói gì đó, Thải Tuyết thinh thoảng cúi đầu xuống, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Yến Lâm và Lục Châu nghe trộm được nội dung các nàng nói chuyện, cười cười chạy tói chỗ của ta ta
"Chúc mừng huynh, lại được làm cha rồi!"
Các vị kiều thê cùng nhau cười rộ lên, Thải Tuyết nghe thấy mọi người cười như vậy, biết cuộc nói chuyện giừ minh và Khinh Nhan đã bị mọi người biết hết, nên đỏ mặt cúi đầu xuống.
Lúc này Dao Như, Côc Tiêm Tiêm, Hoàn Tiếu Trác, Lục Châu, A Y Cố Lệ, Lệ Cơ, Tác Mạt Nhi, Tư Hầu, Mộ Dung Yên Yên và Khinh Nhan đều lên quảng trường, biếu diền màn múa hát.
Nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, bất giác ta đã trầm mê vào trong đó, nhừng giải lụa màu trong tay các nàng bay múa, đúng là động lòng người.
Nhó' tói ngày xưa gian khố phân đấu, trong lòng ta âm thầm cảm thán
Sau khi Tiêu Tín chêít, Đường Muội yên lặng ròi xa ta, sau đó ta nghe nói hắn mang theo vợ con tói chân núi Âm son chăn thả, hắn và Tiêu Trân Kỳ tinh thâm, cho nên đem cái chết của Tiêu Tín đố lên đầu ta, kiếp này hắn sẽ không bao giò' tha thứ cho ta được.
Biến mất cùng vói hắn còn có Trần Tử Tô, đôi vói chuyện này ta đã sớm có tâm lý chuẩn bị, trước kia ta muôn phong hắn làm tướng quốc, nhưng Trần Tử Tổ liền bày tỏ ý nghi thành công thì cáo lão của hắn, quy ẩn điền viên là một lựa chọn tốt nhất của hắn.
Bôn phía quảng trường, pháo hoa liên tục bắn lên cao, chiếu sáng bầu tròi đêm, nhừng tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, hóa ra đó là thanh âm của bách tính.
Một bóng hình xinh đẹp trong các vị ái thê của ta bay vọt lên, tiếng cười khè như chuông bạc, ta không khỏi chân động, đưa mắt nhìn lại, thấy một thiếu nừ thiên kiều bá mị đang đứng ờ noi đó, không phải là u u thì còn là ai?
Trong lòng ta kích động khó có thế ức chế, chạy tói chỗ nàng, khi cam bàn tay của nàng ta mói nói: "Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"
u u quyến rũ liếc mắt nhìn ta, ôn nhu nói:
"Còn nhớ lòi hứa trước kia của muội vói huynh không?"
Ta nặng nề gạt đau.
u u vươn tay điếm lên trán ta một cái, nói:
"Muội còn tường rằng một năm là huynh có thế thống nhất Trung Nguyên, không nghi tên ngu ngốc này khiến muội phải đọi lâu như vậy!"
Trong lòng âm thầm kích động, mờ rộng cánh tay ôm người ngọc vào trong lòng.
Hứa Vũ Thần và Cao Quang Viền đồng thòi lớn tiếng nói:
"Chúc bệ hạ và chư vị nương nương Giang Sơn vinh cô', thiên thu vạn tái, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế..M
Ta kề sát vào tai của u u, nhỏ giọng trêu đùa:
"Đêm nay ta sẽ không cho nàng đào tấu."
"Chi sợ huynh không có bản lình như vậy."
"Ta đã nghi ra một biện pháp tốt!"
"Nói nghe một chút!"
"Còi sạch quần áo của nàng, sau đó đốt đi, đảm bảo nàng không dám ra khỏi phòng?"
"Long Dận Không, ngươi phủ thêm một cái long bào vẫn chi là một tên lưu manh..."
Ngoài ra ta còn cho người mòi cả Gia Cát Tiêu Liên am hiếu cơ quan thuật tói đây, xem hắn có thế vạch trần bí mật của Mâu thị bảo tàng hay không.
Bình tình mà xét, mặc dù ta đã đáp ủng thinh cầu của Thải Tuyêít, nhưng trong lòng ta vẫn tồn tại hi vọng xa vời, hi vọng có thế mạnh mê giừ nàng lại. Nếu không cũng không sắp xếp chu đáo chặt chè và tường tận như vậy.
Gia Cát Tiếu Liên quan sát chung quanh Mâu thị bảo tàng nhiều lần, lại tham khảo thêm bản vẽ dưói đất của Liền Việt hồi lâu mói thờ dài nói:
"Bản vẽ này và kết cấu bên ngoài không có chút nào phù họp cả."
Liên Việt đỏ mặt nói:
'Thuộc hạ chi có thế làm được như vậy, cơ quan bên trong biến hóa ngàn vạn, hai lần chứng kiến đều hoàn toàn khác nhau."
Gia Cát Tiều Liên nói:
'Thật không nghi ra trên đòi này thâmụ chí còn có cơ quan phức tạp như thế, ta muôn kiếm tra thực tế một chút."
la lăc đau nói:
Trước tôi mai mọi người tô't nhất không nên hành động thiếu suy nghi."
Đêm mai là kỳ hạn cư ôi cùng của ước định giừa ta và Thải Tuyết, ta không muôn xảy ra chuyện gì ngoài ý muôn.
Liên Việt đi rồi ta mói hỏi Gia Cát Tiếu Liên:
"Gia Cát tiên sinh, ngài có tin sự ki diệu của vùng này không, lại có thế thấy được vạn vật trong tròi đất, gió sương mưa tuyết?"
Gia Cát Tiếu Liên nhìn chăm chú lên bầu tròi đêm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng kích động:
"Công tử có phát hiện, hiện tượng thiên văn phía trên Tử cô' hoàn toàn khác biệt vói bên ngoài?"
Ta học theo bộ dạng của hắn nhìn lên không trung nhưng lại không phát hiện bất kỳ điều huyền diệu
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Noi đây cất giấu một bí mật vô cùng lỏn, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không có gì lạ cả.”
Lúc này Cao Quang Viễn đến đây gặp, ta không muôn quấy rầy Gia Cát Tiếu Liên đang yên lặng suy tư, cùng Cao Quang Viền đi đến ngọn đồi nhỏ phía trước.
Cao Quang Viền cười nói:
"Bệ hạ, tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, chi chò' đến lúc giao dịch."
Ta thấp giọng nói:
"Binh mã đã ẩn núp kì càng chưa?"Cao Quang Viền gật đầu nói:
"Người của chủng ta có chừng năm vạn, đã bao vây trọn cả Tử cốc. Chi cần có bất cứ hành động khác thường nào liền có thế san bằng noi này."
Hắn tiến lại gần ta hon một chút, đầy nghi hoặc hỏi:
"Người muôn giao dịch mà bệ hạ nói rốt cuộc là ai?”
Ta cười nói:
"Ngày mai ngài sẽ biết được."
Liên Việt và Xa Hạo hoi bôi rối đi về phía chúng ta.
Hai người hành lề vói ta xong, Xa Hạo nói:
"Chủ nhân, góc đông nam Tử cốc đột nhiên xuất hiện một cái hô' cực lỏn, than đá bên trên không ngừng roi xuống."
"Cái gì?"
Trong lòng ta không nhịn được hoảng sợ, rõ ràng là tôi mai mói giao dịch, tại sao bây giò' đã bắt đầu thu lấy than đá của ta? Cứ theo đà này thì đến trước lúc giao dịch, chăng phải là vẫn không thế nào lấp đay lừ cốc í
Cao Quang Viền nói:
"Phía ngoài Tử cốc chủng ta vẫn còn không ít than đá."
Lòi còn chưa dứt đã nghe một tiếng nố ầm vang, trong Tử cốc bồng nhiên xuất hiện năm sáu lỗ thủng sụp đố xuống, than đã không ngừng tuôn xuống phía dưói.
Liên Việt nói:
"Lần này phiền toái, xem ra có người muôn đốỉ ý rồi."
Ta nhìn kiến trúc hình tròn màu vàng kim phía xa xa, thấy đinh kiến trúc cực lớnó dường như sáng hon lúc trước rất nhiều.
Ta cắn chặt môi, trong lòng vô cùng rối loạn. Xem ra Thải Tuyết cũng không muón gặp ta mà dự định trực tiếp ròi khỏi noi này.
Cao Quang Viền nói:
"Bệ hạ, có can đô't hết than đá hay không?"
la phiền muộn lăc đau.
Chợt nghe Gia Cát Tiếu Liên ờ phía xa nói lớn:
"Đúng rồi, nhừng cừa động này chính là tương ứng vói vị trí trong Bắc Đấu thất tinh!"
Chủng ta đồng loạt chạy tói bên Gia Cát Tiếu Liên, ngón tay Gia Cát Tiếu Liên chi vào kiến trúc vàng kim hình tròn, nói:
"Tòa kiến trúc kia chắc chắn không phải Mâu thị bảo tàng.”
"Xin Gia Cát tiên sinh chi giáo?”
Gia Cát Tiếu Liên đặt chiếc la bàn trên tay xuống, chi thng về phía đông nói: "Phía đông Tử cốc có nước hay không?" "Dưới hồ nhỏ mói chính là Mâu thị bảo tàng.”
Lúc này bảy lỗ thủng cực lỏn trong Tử cốc đột nhiên phun ra ngọn lửa phừng phừng, chiếu sáng cả Tử cốc thành một vùng đỏ bừng.
Ta quyết đoán ra lện:
"A Đông, ngươi dần theo hai ngàn người chặn lối vào Tử cốc, nếu có bất cứ người nào ra vào noi này đều bắn chết cho ta. Nhừng người còn lại theo ta đến hồ nhỏ phía trước."
Ho nhỏ cách Tử cốc chừng năm dặm, từ xa liền nhìn thấy mặt hồ lóe ra ánh sáng bảy màu không ngừng biến đốỉ.
Ta hạ lệnh cho binh lính bao vây quanh hồ, cát dưói chân nóng rực khác thường, cầm một nắm cát lên mói phát hiện hạt cát cũng có màu đỏ.
Ta âm thầm ngạc nhiên, ngày đó ta roi vào trong nội cung cũng từng phát hiện một cái hồ bán nguyện có cát màu đỏ vây xung quanh, không nghi tói cát noi này và noi đó cũng giông nhau, chi là mặt hồ này hình tròn, khác vói mặt hồ ta chứng kiến đêm đó.
Ánh sáng trên mặt hồ không ngừng biến đốỉ, nhiệt độ xung quanh cũng không ngừng tăng lên. Thấy cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, Cao Quang Viền cũng không kim được lo lắng, thấp giọng nói:
"Bệ hạ, thần cảm thấy noi này hoi ki lạ. Vì an toàn của ngài, bệ hạ nên ròi khỏi noi này rồi nói sau."
Ta dứt khoát lắc đầu, trong lòng đã sớm quyết định, bất kế như thế nào tôi nay ta cũng phải gặp lại Thải Tuyết một lần. Nếu không sợ rằng đòi này kiếp này ta cũng không còn cơ hội nào đế gặp nàng
Ta dứt khoát lắc đầu, trong lòng đã sớm quyết định, bất kế như thế nào tôi nay ta cũng phải gặp lại Thải Tuyết một lần. Nếu không sợ rằng đòi này kiếp này ta cũng không còn cơ hội nào đế gặp nàng
Nước trong hồ nhỏ rõ ràng là dâng lên rất nhiều. Gia Cát Tiếu Liên thình thoảng chủ ý đến thiên văn, thinh thoàng lại cho người thông báo tinh trạng nước dâng lên của hồ nhỏ, sắc mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Theo như người từ Tử cốc báo lại, than đá trong cốc đã cháy lên hừng hực, đến giờ vẫn không thấy bất cứ kẻ nào ra vào cừa cốc.
Trong lòng ta không nhịn được lo lắng loạn lên. Nếu mấy người Thải Tuyết vẫn sông trong Tử cốc, trận hỏa hoạn này có thế gây tai họa cho bọn họ không?
Nếu là bọn họ thực sự chết trong biến lửa, chăng phải ta chính là người hại chết bọn họ? Trái tim bị giày vò nhiều lần khiến ta mất đi bình tình như ngày xưa.
Dường như Gia Cát Tiếu Liên nhận ra sự bất an của ta, thấp giọng nói:
"Tử cốc vốn là cửa Từ, hồ nước nhỏ này mói là cửa Sinh. Bệ hạ không cần lo lắng."Lòi còn chưa dứt đã nghe thấy một tiếng nố vang tròi, một cột nước từ mặt hồ phóng lên cao, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng bảy màu lộ ra vẻ mỹ lệ khác thường.
Chủng ta vô ý thức lui về phía sau, vô số giọt nước từ phía trên roi xuống đầu chủng ta, hồ nước từ từ xoay tròn tạo nên một vũng nước xoáy cực lớn ờ giừa hồ.
Phía Tử cốc liên tục truyền đến nhừng tiếng nố vang, mặt đất dưói chân cũng vì nhừng vụ nố kịch liệt này mà chân động, sắc mặt của rất nhiều binh lính trờ nên trắng bệch, bọn họ chưa từng trải qua tinh cảnh khiến người ta sợ hãi như thế này.
Gia Cát Tiếu Liên lớn tiếng nói:
Trong này có rất nhiều loại bô' cục, thực sự chính là một trận pháp.”
Hắn thấp giọng thò' dài, nói:
"Càn, Đoái, Hỏa, Lôi, Phong, Thủy, Cần, Không.."
Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào trung tâm nước xoáy:
"Quá tuyệt diệu, thái cực sinh lường nghi, lường nghi sinh tứ tượng, trong đó thậm chí ẩn chứa ngàn vạn biến hóa, trong thiên hạ thậm chí lại có cao nhân như vây!"
Trong lòng ta âm thầm cười khổ, tất cả cảnh tượng trước mắt tám phần mưòi là do lão quái vật Tào Duệ kia gây nên, ảo diệu trong đó không phải người bình thường có thế hiếu được.
Gia Cát Tiếu Liên nhìn về phương hướng Tử cốc, sau đó lại nhìn bầu tròi, cuôi cùng mói nhìn vào hồ nhỏ, lấm bấm nói:
'Không đúng... Vị trí quẻ cân dường như hoi không đúng...”Ta không dám quấy rầy hắn suy nghi, yên lặng quan sát sự biến hóa trên nét mặt của Gia Cát Tiếu Liên.
"Chng lẽ là ta sai lầm rồi?"
Gia Cát Tiếu Liên đã hoàn toàn đắm chim trong đó.
Đường Muội ờ bên cạnh ta nói nhỏ:
"Bệ hạ, ánh sáng màu xanh lam kia dường như sắp biến mất rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn lại, đúng là thấy ánh xanh lam trong số bảy màu ánh sáng dần dần mờ nhạt đi, xem ra sẽ phải biến mất.
Gia Cát Tiếu Liên nắm chặt hai tay nói:
"Đúng vậy, vị trí quẻ Cần có thiếu sót rất nhiều, mà đó cũng không phải cừa vào."
Mặt đất đột nhiên chân động, nhiều tên binh lính trong lúc bất ngờ không kịp chuẩn bị đều té ngã trên mặt đất, Gia Cát Tiếu Liên đang ngồi trên xe lăn cũng bị chân động khiến hắn văng lên mặt đất.
Ta ở cách hắn gần nhất, vội vàng chạy tói đờ hắn dậy. Lúc này mực nước trong hồ lại tăng vọt, sóng lớn cuồn cuồn ra từ mặt hồ, cuốn về bôn phía.
Gia Cát Tiếu Liên lớn tiếng nói:
"Lập tức ròi khỏi noi này, mọi người bảo vệ bệ hạ rút lui về phía bắc!"
Mặt đất càng chân động kịch liệt, trong lúc chân động dưói chân đột nhiên xuất hiện một khe nứt không lồ. Mấy tên binh sĩ không kịp chạy thoát bị roi xuống khe nứt, trong nháy mắt cái khe lại khép J lại. Đứng trước sức mạnh của tự nhiên, chủng ta lại tỏ ra yếu đuôi sợ hãi như vậy.
Gia Cát Tiếu Liên chi về một ngọn núi ở phía bắc, chủng ta vội vàng chạy trôn lên sườn núi. Xoay người nhìn lại thấy hồ nhỏ sóng lỏn ngập trời, từ cốc cách đó không xa cũng bốc cháy hừng hực.
Bầu tròi đột nhiên trò' nên u ám, không còn thấy một ngôi sao nào. Tâng mât dày đặc tụ tập trên không trung tạo thành một luồng nước xoáy cực lỏn đang không ngừng từ từ hạ xuống.
Tốc độ xoay tròn của hồ nước càng ngày càng nhanh, tầng mây phía trên dường như bị mặt nước hấp dần, mũi nhọn trung tâm chi thăng về phía vị trí trung tâm của nước xoáy trong hồ.
Vô số tia chóp vòn quanh tầng mây, tựa như có ngàn vạn con rắn đang chuyến động trong đó.
Gia Cát Tiếu Liên thấp giọng nói:
"Trung tâm nước xoáy chính là vị trí quẻ Khôn, lối ra của trận này nằm ở đó!"
Trong lòng ta chán nản đến cực điếm, xem ra đòi này kiếp này không thế nào gặp lại Huyền Anh và Thải Tuyết được nừa, ta thậm chí tự tay tiền người minh yêu ròi đi.
Ánh sáng mãnh liệt bắn ra từ trung tâm nước xoáy, chiếu sáng cả vùng thiên địa này thành màu vàng óng. Tất cả chủng ta đều không chông đờ nối ánh sáng mãnh liệt này chiếu vào, vội vàng nhắm chặt hai mắt lại.
Cho dù nhắm mắt lại cũng có thế cảm thấy được sự kích thích từ ánh sáng mãnh liệt kia.
Qua một lúc lấu, bên tai lại vàng lên một tiếng nố lớn hon nừa, dòng khí nóng rực thốỉ từ phía cốc đến đập thăng vào mặt, trong không khí tràn ngập bụi bặm và lưu huỳnh.
Dường như ánh sáng yếu đi một chút, ta thừ mở mắt ra, chi thấy xung quanh tràn đây sương mù, mơ hồ có thế thấy rất nhiều điếm sáng.
Giọng nói của Gia Cát Tiếu Liên vang lên bên cạnh ta:
Trước khi sương mù tản đi mọi người không được hành động thiếu suy nghi."
Trên ngực ta đột nhiên cảm thấy đau đón, ta hoảng sợ vén vạt áo lên lại thấy vết hôn của Thải Tuyết mờ đi rất nhiều. Không biết tại sao ta lại đột nhiên sinh ra dự cảm không tô't, Thải Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muôn chứ?
Hai canh giờ sau sương mù trước mặt mói từ từ tản đi, bầu tròi xa xa đã trờ nên xanh mờ mờ, xem ra không lâu nừa là đến bình minh.
Phía Tử cốc bốc lên từng luồng khói đen, xem ra than đá vẫn chưa cháy hết. Ho nhỏ lại càng biến hóa lớn hon nừa, hồ nước thậm chí qua một đêm đã hoàn toàn khô cạn, đáy hồ hiện ra trước mắt chủng ta.
Dưói đáy hồ cũng không phải cát mà là một quần thế kiến trúc không lồ do kim loại tạo nên, dưới ánh nắng sớm lóe ra ánh sáng lạnh lèo âm u.
Ta chưa từng thấy kiến trúc nào có phong cách như vậy, lại càng không thế tường tượng nối một quần thế kiến trúc to lỏn như thế thậm chí hoàn toàn dùng kim loại đúc thành.
Gia Cát Tiếu Liên cũng ngạc nhiên không kém gì ta, hắn cho võ sĩ bên cạnh đấy minh đi về phía đáy hồ.Ta vốn muôn cùng hắn đi về phía trước, nhưng đau đón trên ngực càng ngày càng kịch liệt, bên tai dường như còn nghe được tiếng rên ri khố sở của Thải Tuyết.
Tay phải ta run rẩy che ngực, trái tim cũng không tự chủ được đập mạnh hon.
Ta gần như có thế chắc chắn nhất định là Thải Tuyết đã xảy ra chuyện gì đó, xoay người lại hét lên giận dừ:
'Mọi người nghe rõ cho ta, tim kiếm khắp từng góc nhỏ trong khu kiến trúc này!”
Gia Cát Tiếu Liên dừng bước, đột nhiên quay đầu lại nói lớn:
"Bệ hạ, nhất định không được làm vậy. Cơ quan ở noi này chằng chịt, nếu đế cho tướng sĩ tùy tiện xông vào sẽ chi tạo thành hi sinh không đáng có."
Ta đến trước mặt Gia Cát Tiếu Liên, nói nhỏ đến mức chi có hắn mói nghe được:
"Ta... Nghe được Thải Tuyết kêu cứu vói ta, nàng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó..."
Gia Cát Tiếu Liên tràn đầy ngạc nhiên nói:
"Bệ hạ nói là... Thải Tuyết cô nương ờ..." Ta nặng nề gật đầu.
Ánh mắt Gia Cát Tiếu Liên nhìn về phía đáy hồ, một lúc sau mói thò' dài nói:
"Nhưng là ta vẫn chưa tim được cửa vào chính xác, rốt cuộc là Khôn vị hay Cần vị?"
Ta quả quyết nói:
Cân vị!
Gia Cát Tiếu Liên kinh ngạc nói:
"Tại sao bệ hạ có thế kết luận như vậy?”
Gia Cát Tiếu Liên kinh ngạc nói:
"Tại sao bệ hạ có thế kết luận như vậy?”
Ta thấp giọng nói:
"Ngài có tin trên đòi này có cảm ứng tâm linh không?”
Gia Cát Tiếu Liên không trả lòi, nhưng ta biết rõ ràng là hắn không tin.
Ta bước về hướng Cần vị, Gia Cát Tiếu Liên nói vói theo:
"Bệ hạ, hay là đế ta dần người đi trước dần đường.”
Chủng ta đi dọc theo con đường phức tạp khó có thế phân biệt đế tiến về phía trước. Năm mưoi tên lính dưói sự chi dần của Gia Cát Tiếu Liên dè dặt mò' đường.
Mồi khi đến một noi địa hình phức tạp, cho dù Gia Cát Tiêu Liên cũng không thế kết luận nên đi như thế nào, bên tai ta lại vang lên tiếng Thải Tuyết kêu cứu. Sự thật chứng minh mồi lần quyết đoán của ta đều chính xác.Trong ánh mắt Gia Cát Tiếu Liên tràn đầy vẻ kinh ngạc, hắn rốt cuộc bắt đầu tin có thần minh ờ noi sâu xa chi dần ta.
Năm tấm cừa sắt không lồ chặn lại lối đi của chủng ta, Gia Cát Tiếu Liên quyết đoán loại trừ ba cừa trong sô' đó, còn dư lại hai cánh cừa khiến chủng ta lại lâm vào cảnh không biết đi hướng nào. Mà lúc này ta cũng không còn nghe được tiếng kêu cứu của Thải Tuyết nừa.
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Năm cánh của này đều có thế mò' ra, nhưng chi có một trong số đó đi thông đến Sinh lộ, nếu như mờ sai lầm, toàn bộ năm cánh cừa này sẽ trờ thành Tử lộ, chủng ta sẽ không còn cơ hội tiến vào nừa."
Trong lòng ta yên lặng cầu khấn:
"Thải Tuyết! Cho ta một chi dần!"
Nhưng bên tai cũng không nghe được giọng nói nào.
Ta vén vạt áo lên, thấy dấu môi son do Thải Tuyết lưu lại lại hồng nhuận lên, ta đi đến cánh cửa khác lại phát hiện màu sắc của dấu môi son đó nhạt đi rất nhiều, trong lòng không nhịn được vui mừng, Thải Tuyết vẫn đang chờ ta đến.
Ta nhanh chóng đưa ra quyết định, chi về cánh cừa sắt ban đầu nói:
"Chính là nó!”
Mưòi tên võ sĩ họp lực chầm chậm đấy cánh của sắt ra, một cửa động cực lớn xuất hiện trước mặt chủng ta. Trên mặt Gia Cát Tiếu Liên lộ ra vẻ vui mừng:
"Phán đoán của bệ hạ chính xác."Hai trăm tên võ sĩ đi trước mò' đường, sau đó là Gia Cát Tiếu Liên dần theo hai trăm tên võ sĩ theo sát, ta dưói sự bảo vệ của Xa Hạo, Liên Việt và hai trăm tên võ sĩ theo sát Gia Cát Tiếu Liên. Đây là kết quả do ta gạt bỏ hết ý kiến của mọi người, kiên trì đi trước.
Cây đuốc chiếu sáng ngòi cả đường hầm, hai bên vách tường điêu khắc hoa văn tinh xảo. Từ trước đến nay ta luôn si mê nhừng thứ này, nhưng bây giờ ta không có lòng dạ nào đế dừng lại thưởng thức, trong đầu vẫn luôn hiện lên hình bóng xin đẹp của Thải Tuyết. Nếu như Thải Tuyết xảy ra bất cứ chuyện gì, ta tự nhận minh cũng không thế nào chịu được đả kích lớn như vậy.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng võ sĩ hô lên kinh hãi, trong lòng ta chợt khấn trương.
Một ông lão bị thương cả người đầm đìa máu đen nằm ờ noi đó. Ta tiến đến gần lại phát hiện ông lão này chính là Khúc Chiêu Hiên, một trong bôn trường lão của Ma môn.
Khúc Chiêu Hiên thấy ta, hai mắt đột nhiên sáng lên, khàn giọng nói:
"Long Dận Không...”
»1 T» f,f
lo gan!
Các võ sĩ thấy hắn gọi thng tên tục của ta, cùng giận dừ mắng mỏ.
Ta ra hiệu cho mọi người lui xuống, đi tói trước mặt Khúc Chiêu Hiên. Khúc Chiêu Hiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay ta, lúc này ta mói nhìn rõ trên ngực hắn có hai lồ máu, máu tưoi vẫn còn đang chảy ra. Vói võ công xuất thần nhập hóa của hắn, trong thiên hạ đã có rất ít người có thế khiến hắn bị thương, là ai có võ công cao cường như vậy?
"Đi... Cứu Công chúa..."
Khúc Chiêu Hiên dùng hết sức lực nói.
Ta đã đoán ra Công chúa mà hắn nói chắc chắn là Thải Tuyết, lo lắng vừa rồi cuôỉ cùng cũng bị chứng thực, ta cao giọng hạ lệnh:
"Lập tức lao vào cho ta!"
Khúc Chiêu Hiên nắm chặt tay ta nói:
'Không được... Lôi đi phía trước trừ tộc của chủng ta ra... Chi... Chi có người tu luyện Vô Gian Huyền Công mói có thế thông qua... Nếu bọn họ tiếp tục đi tói... Sè chi làm xúc động cơ quan... Khiến cho... Nổ tung...”
Khúc Chiêu Hiên nhét một viên tinh thạch hình tròn màu xanh biếc vào trong tay ta, nói:
"Nó... Sẽ chi dần.. Ngươi...”
Lòi còn chưa dứt hắn đã gục đầu xuống, ta xem xét qua thấy hắn không còn chút hoi thò' nào.
"Bệ hạ! Xin người nghi lại!"
Gia Cát Tiếu Liên nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giừa ta và Khúc Chiêu Hiên, hắn thấp giọng khuyên can ta, nhưng khí nhìn thấy ánh mắt kiên định của ta liền hiếu rõ có nói gì đi nừa cũng không thế làm ta thay đốỉ ý định, ảm đạm thò' dài nói:
"Nàng quan trọng vói ngài như vậy sao?"
Ta gật mạnh đầu, nói:
"Nếu không đi cứu nàng ta sẽ hối hận cả đời! ”
Tiến vào đoạn đường có ánh sáng xanh mông lung phía trước, hoi nước trong không khí xung quanh tựa như bị hút sạch. Lúc này ta mói hiếu được ý nghía thực sự của nhừng gì Khúc Chiêu Hiên nói, phương pháp hít thờ trong Vô Gian Huyền Công có thế giúp ta hô hấp tự nhiên trong hoàn cảnh này.
Tinh thạch màu xanh biếc lóe lên tia sáng ki dị dần đường cho ta, đi một quãng đường chừng nửa dặm, trước mắt ta đột nhiên sáng bừng. Đây là một đại sảnh dùng thủy tinh tạo thành, đứng trong đó tựa như ờ trong một thế giói trong suốt sáng ngòi.
Trong không gian nhìn như thuần khiết này lại nồng nặc mùi máu tanh.
Tào Duệ và Viên Thiên Trì trôi lơ lửng giừa không trung, hai người đang họp lực chông lại một lão già tóc trắng.
Ta chưa từng gặp lão già kia. Dựa vào tình thế trước mắ có lẽ lão già kia chính là hung thủ giết hại Khúc Chiêu Hiên.
Thân thế ba người chầm chậm xoay tròn trên không trung, một đoàn anh sáng khác nhau quay tròn xung quanh thân thế bọn hắn.
Khuôn mặt Tào Duệ lộ ra vẻ khá kinh ngạc, sự xuất hiện của ta nằm ngoài dự đoán của hắn.
Ta cũng không quan tâm đến tinh hình chiến đấu giừa bọn họ, Thải Tuyết và Huyền Anh mói là nhừng người ta quan tâm nhất.
Trong đại sảnh bày mưòi cái lồng bằng thủy tinh trong suô't, ta phát hiện ra Huyền Anh và Thải Tuyết trong đó.
Ta khó có thế kim nén được sự kích động trong lòng, lỏn tiếng kêu gọi, vọt tói chỗ Thải Tuyết. Nhưng trên lồng thủy tinh kia không có bất kỳ khe hờ nào, hai người các nàng dường như bị đông cứng ờ trong đó.
Ta dốc sức gõ lên phía ngoài nhưng hai nàng dường như đã tiến vào giấc ngủ say, không có bất kỳ phản ứng nào.
Tào Duệ và Viên Thiên Trì cùng phát ra một tiếng kêu thảm, thân thế bọn họ bay ngược ra ngoài, nặng nề đụng lên vách tường.
Thân thế lão già tóc trắng kia tựa như chim ưng từ trên không trung lướt về phía Thải Tuyết, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh thiết kiếm màu đen nặng nề, hai tay giơ lên qua đinh đầu, dốc hết sức bổ về phía Thải Tuyết.
Trong lòng ta giật minh, nếu đế hắn bổ trúng lồng thủy tinh, Thải Tuyết chắc chắn sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Trong lúc cấp bách ta cũng chng thèm quan tâm minh có phải đôi thủ của hắn hay không, rút trường đao bên hông ra, rông lỏn một tiếng, ngưng tụ hết công lực toàn thân nghênh đón.
Đao kiếm chạm vào nhau, trường đao trong tay ta lập tức bị trường kiếm của lão già chém thành hai đoạn. Thế chém của thiết kiếm không dừng lại, biến hóa khéo léo trên không trung, chuyến chém thành đâm về phía trái tim ta vô cùng chuẩn xác.
Viên Thiên Trì thét lên kinh hãi, trong lòng ta liền trầm xuống, chăng lê tính mạng minh chi vì khinh địch mà kết thúc như vậy?
Mũi kiếm lạnh như băng đâm vào da thịt ta. Sau cơn sợ hãi khó có thế nói nên lời, ta lập tức phát hiện minh vẫn còn sông trên thế giói này.
Da thịt noi mũi kiếm đâm vào trở nên sáng ngòi khác thường, ánh sáng màu đỏ từ trong lồng ngực ta xuyên suô't ra ngoài, vị trí một kiếm này đâm trúng chính là noi Thải Tuyết lưu lại dấu môi son.
Mũi kiếm lạnh như băng đâm vào da thịt ta. Sau cơn sợ hãi khó có thế nói nên lời, ta lập tức phát hiện minh vẫn còn sông trên thế giói này.
Da thịt noi mũi kiếm đâm vào trở nên sáng ngòi khác thường, ánh sáng màu đỏ từ trong lồng ngực ta xuyên suô't ra ngoài, vị trí một kiếm này đâm trúng chính là noi Thải Tuyết lưu lại dấu môi son.
Mặc dù thiết kiếm không thế đâm vào thân thế ta, nhưng lực lượng không lồ từ trên thân kiếm lại đấy ta về phía sau. Lưng ta nặng nề đụng vào lồng thủy tinh, ta nghe thấy rõ ràng âm thanh thủy tinh vờ vụn vang lên. Trên khóe môi của lão già lộ ra nụ cười tàn khốc, hắn thông qua ta đế truyền lực lượng lên lồng thủy tinh phía sau.
Ánh sáng trên ngực trở nên nhạt đi, mũi kiếm lại tiến vào sâu trong cơ thế ta một chút.
Một đôi tay mềm mai ôm chặt lấy thân thế ta từ phía sau, ánh sáng vốn đã ảm đạm lại bừng sáng lên mãnh liệt.
Trong lòng dâng lên dũng khí vô hạn, tất cả tiềm lực của ta bòi vì Thải Tuyết xuất hiện mà được khơi dậy. Nếu như một kiếm này đâm xuyên qua thân thế ta, ta và Thải Tuyết đều không thế may mắn thoát được.Trong mắt lão già bồng nhiên toát ra vẻ do dự, ứìiết kiếm cũng dừng lại trên ngực ta mà không tiếp tục đâm tói.
Cùng lúc đó, Tào Duệ và Viên Thiên Trì lại lao lên phía sau hắn, lão già thay đốỉ phương hướng thiết kiếm, oô' gắng quét ngang ngực Viên Thiên Trì và Tào Duệ.
Song ứìiết kiếm dường như đã họp thành một thế vói ta, lão già kia dùng hết toàn lực thậm chí cũng không thế rút thiết kiếm ra khỏi cơ thế ta. Cả chuôi kiếm bị ánh sáng phát ra từ cơ thế ta bao phủ, trên mặt lão già lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Tào Duệ nắm chặt cơ hội ngàn năm có một này, một quyền đánh trúng sau lưng lão già. Gần như cùng lúc đó, Viên Thiên Trì cũng ngưng tụ công lực toàn thân đánh trúng xương sườn của Lão già.
Khuôn mặt của lão già bòi vì đau đón mà trở nên vặn vẹo, nhanh chóng vứt bỏ thiết kiếm, gầm nhẹ một tiếng, hai đấm chia ta đánh úp về phí Tào Duệ và Viền Thiên Trì. Một tiếng thình thịch vang lên, thân thế ba người cùng bay ngược ra ngoài, nặng nề roi trên mặt đất.
Máu tưoi phun ra từ trong miệng lão già, hắn cười sầu thảm:
"Hắn... Hắn thậm chí....đã tu luyện Vô Gian Huyền Cổng..."
Sau lưng Tào Duệ dựa sát vào vách tường mói có thế chông đờ cho minh không bị quỳ rạp xuống đất, Viên Thiên Trì thì đã sớm hôn mề.
Tào Duệ cười lạnh nói:
"Tổ Cuồng Khiếu... Ngươi chấp nhận số phận đi.."
Trong lòng ta kinh hãi, không ngờ lão già trước mặt này lại chính là người sáng lập Ma môn Tố Cuồng Khiếu mà Tào Duệ nói, cũng chính là Không Không chân nhân. Tào Duệ từng nói hắn đã sớm chết đi, nhưng không ngờ hắn vẫn còn sông trên cõi đòi này.
Thải Tuyết ờ phía sau bồng buông lỏng thân thế ta, thân thế mềm mại ngã xuống mặt đất. Ta vội vàng ôm nàng vào trong lòng.
Tổ Cuồng Khiếu thê thảm cười nói:
Tiếu tử, không phải ta thua trong tay ngươi. Nếu không phải ta thấy ngươi đôi vói nàng thật lòng nên nảy sinh lòng thương hại, lúc này ngươi đã chết rồi.”
Thải Tuyết nằm trong lòng ta, dựa vào ta nâng đờ mói đứng lên được, nhẹ giọng nói:
"Đã qua nhiều năm như vậy, vì sao trong lòng Tổ tiên sinh vẫn không... Buông bỏ được... chuyện cũ kia..."
Giọng nói của Tổ Cuồng Khiếu đột nhiên trò nên bén nhọn:
"Ta đương nhiên không thế nào quên được, nếu như hắn chết trước mặt ngươi, ngươi có thế quên được hắn sao?"
Thải Tuyết nhìn ta, trong mắt không che giấu được tinh ý vô hạn, trong chốc lát cũng không cách nào trả lòi được câu hỏi của Tổ Cuồng Khiếu.
I ô Cuông Khiêu nói:
"Chi vì ta đã yêu một cô gái bình thường, nhưng các ngươi lại từng bước ép ta, chính các ngươi đã cưóp đi tính mạng của nàng, là các ngươi khiến ta phải cô đon khố sờ trên cõi đòi này cả ngàn năm.’’
Tào Duệ không có chút sức lực nào nói:
"Chính bản thân ngươi mói là người hại chết nàng... Nếu không phải ngươi có dã tâm nắm giừ thiên hạ... Nàng tai sao phải chết?"
Nét mặt Tổ Cuồng Khiếu ảm đạm nói:
"Ngươi nói không sai... Là ta hại chết..."
Ánh mắt hắn nhìn vào Thải Tuyết nói:
"Công chúa... Ngươi dũng cảm hon ta, nếu như năm đó ta không tiếc hi sinh nguyên năng trong co thế, người yêu ta đã không phải chết.."
Trong lòng ta giật minh, từ nhừng lòi của Tổ Cuồng Khiếu ta đã mơ hồ cảm thấy có điều không ôn. Tào Duệ ảm đạm thò' dài:
"Vì hắn, thậm chí Công chúa dám buông bỏ tất cả..."
Tổ Cuồng Khiếu lại cười phá lên:
"Tào Duệ, đòi này kiếp này ngươi cũng sẽ không hiếu được tinh là thứ gì, cho dù người có tiếp tục sông đến ngàn vạn năm cũng sẽ chi cô độc cả đòi."
Tào Duệ ảm đạm không nói.
Thải Tuyết vô lực nằm trong lòng ta, giọng nói trở nên cực kỳ suy yếu:
'Tào tiên sinh... Chi sợ ta... Ta không có cách nào đi cùng ngài được..."
Trong ánh mắt Tào Duệ lộ ra vẻ vô cùng mất mát.
Thải Tuyết rút một thanh đạo nhỏ sắc bén ra từ bên hông, nhẹ nhàng cắt mờ vạt áo của ta, ôn nhu "Công tử, Thải Tuyết muôn làm một việc...”
Ta gật đầu, ta tin tường Thải Tuyết chắc chắn sẽ không hại ta.
Thải Tuyết cấn thận đâm đao nhỏ vào vết thương do kiếm gây ra trên ngực ta, đau đón khiến trán ta chảy ra mồ hôi lạnh. Thải Tuyết nói:
"Ta từng đế lại một bức tinh đồ trong cơ thế công tử, ta không nờ xa công tử... Mong đợi một ngày công từ sẽ đi tìm ta...”
Một viên tinh thế nhỏ như hạt đậu tương tản ra ánh sáng màu hồng bị Thải Tuyết cấn thận lấy ra, ta gần như thoát lực té trên mặt đất.
Thải Tuyết ôm chặt lấy thân thế ta, roi lệ nói:
"Hoặc có một ngày ta sẽ đi tim công tử..ế"
Trí nhớ của ta đột nhiên trờ nên mơ hồ, trong mông lung chi nghe thấy Thải Tuyết nói:
"Huyền Anh chính là thuần âm thế, đem vật này cấy vào trong đầu nàng, nàng có thế dần mọi người trở về...”
Dường như ta tiến vào một mộng cảnh vô cùng vô tận, trong mộng cảnh ta trần truồng đứng trong hồ nước trong suốt, ngửa đầu nhìn bầu tròi cao xa tinh khiết.
Đáy hồ đều là cát trắng xóa, ngoài ra ta không nhìn thấy một sinh mệnh nào khác. Ta đang ờ đâu? Đây là thực hay là mộng? Ta còn sông hay đã chết?
"Bệ hạ!"
Tiếng gọi lo lắng của mọi người vang lên bên tai ta, ta chầm chậm mờ mắt ra, thấy thuộc hạ trung thành đang xúm lại xung quanh ta.
"Bệ hạ, rốt cuộc ngài đã tinh!"
Gia Cát Tiếu Liên trước nay vẫn không dề dàng biếu lộ tinh cảm cũng vui mừng gần như phát khóc. "Ta đang ờ đâu?"
Ta tràn đây mê mang hỏi, trong đầu thậm chí trò' nên trông tron.
"Bệ hạ, ngài vẫn ở trên Phật Yết son. Ngài đã ngủ ba ngày ba đêm!"
Lúc này ta mói nhớ ra chuyện minh tiến vào đường hầm, nhưng chuyện xảy ra sau đó bất kế ta cố gắng thế nào cũng không nhớ ra nối.
Ta dõi mắt nhìn về phía trước lại thấy trong hồ nhỏ sóng xanh lăn tăn, bôn phía núi xanh vòn quanh, hoàn toàn khác vói âh tượng trước đây của ta. Ta mò' mịt hỏi:
"Tại sao ta lại ở chồ này?"
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Bệ hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta chậm rãi lắc đầu nói:
"Ngươi không nên hỏi ta, ta đã không nhớ rõ nữa..."
Thấm thoắt đã trở lại Khang đô nửa năm, nhừng thứ chủng ta nhìn thấy trong hồ nhỏ hoàn toàn biến mất tựa như bị bóc hoi khỏi nhân gian. Gia Cát Tiếu Liên từng cho người lục soát kì đáy hồ, kiến trúc bằng kim loại chủng ta nhìn thấy đã biến mất không đế lại dấu vết gì.
Vàng trong Tử cốc vẫn còn ở noi đó, khoản tiền tài lỏn này trờ thành trụ cột đế phát triến kinh tế cho Đại Khang.
Mồi người đều nhận ra sự buồn bực trong lòng ta, nhừng người vợ yêu thay nhau dùng tất cả biện pháp khuyên bảo ta, nhưng ta vẫn không thế nào xóa đi nồi khổ riêng trong lòng.
Ta đã quên hết nhừng chuyện xảy ra khi tiến vào lối đường hầm, ta không biết có phải Thải Tuyết đã ròi khỏi thế giói này hay không, có lẽ vinh viền ta cũng không có duyên được gặp lại nàng.
Ta ngắm nhìn bông tuyết bay múa trong không trung, đây là trận tuyết roi cuôi cùng của năm nay tại Khang Đô. Tuyết xuân yên lặng, mọi âm thanh đều cô đon, không biết tại sao ta lại nhớ lại đêm đầu tiên ta và Thải Tuyết găọ nhau, trong lòng lại âm thầm đau khổ.
Tay phải của ta theo thói quen vuốt ve lên ngực, không biết tại sao dấu son môi Thải Tuyết đế lại thậm chí cũng biến mất, tất cả đều xảy ra sau khi ta tiến vào đường hầm nhưng ta lại không nhớ rõ được chút gì.
Đại Kết Cục: Trăng tròn.
Sò' nhi im lặng xuất hiện ờ phía sau của ta, ôn nhu nói: "Bên ngoài tròi lạnh như vậy, sao huynh lại ăn mặc phong phanh thế này, nếu như bị bệnh chng phải là bất hạnh cho người trong thiên hạ hay sao?"
Nàng khoác thêm cho ta một cái áo lông cừu, ta cười ôm Sở nhi vào trong lòng, nói:
"Cảm ơn muội."
Sỡ nhi nói:
"Nếu như huynh có tâm sự gì thì nói ra được không? Mấy tỷ muội thấy huynh lúc nào cũng không vui, ai nấy đều lo lắng."
Ta thờ dài một hơi, đưa tay kéo chiếc áo lông cừu, nói tránh đi:
"Vừa nhìn ta đã biết đây là do Duyên Bình may, ở trong cung, chi có nàng ta mói thêu được như thế này.”
Ta chợt nhớ minh đã lâu rồi không gặp Duyên Bình, thấp giọng nói:
"Gần đây tại sao ta không gặp nàng ta?"
Sỡ nhi nói:
"Duyên Bình bị bệnh, đã xin muội nghi, hiện giờ đã về nhà nghi ngoi, thòi gian cũng được ba tháng rồi, áo khoác này là do nàng ta hôm trước sai người đưa tói.”
Ta gật đầu, Dịch An lúc này cũng mang trà tói, ta hỏi Dịch An bệnh tinh của Dueyen Bình, không ngờ rằng bệnh của nàng ta lại càng lúc càng nặng.Lúc còn nhỏ, ta được Duyên Bình và Dịch An thay phiên nhau chiếu cô', ta đã coi hai người bọn họ là người thân của minh. Lúc này nghe nói Duyên Bình bị bệnh nặng, trong lòng không yên, cho nên ta bảo Dịch An cùng đi tói nhà của nàng ta thăm bệnh.
Lúc này tròi đã hoàng hôn, tuyết lớn vẫn cứ roi, không thấy dấu hiệu ngừng nghi, cho dù như vậy, hàng quán hai bên đường vẫn rất là náo nhiệt, khắp noi đều là cảnh tượng phồn vinh.
Chăng biết từ lúc nào, kinh tế của Khang quốc đã khôi phục như xưa, hon nừa ta mang về một lượng lớn vàng bc từ tử cốc, cho nên chi trong một thòi gian ngắn, kinh tế Đại Khang phát triến vùn vụt, thực sự trờ thành bá chủ của Trung Nguyên.
Ta vốn định tiêu diệt Tề quốc đầu tiên, thế nhưng Tề vương Kinh Phong Đồng lại bị ta hù dọa vờ mật, phái sử giả tói kết minh, nhưng thực chất là cúi đầu xưng thần.
Bây giò' đưa mắt nhìn khắp Trung Nguyên, cũng chi còn lại Hán quốc là địch nhân duy nhất của ta.
Ta phong cho Tiêu Tín làm thống lình, dần 10 vạn đại quân tói ven bò' Trường giang, đọi tói ngày xuân là phát động tông tiến công đánh Hán quốc, chinh phục đôi thủ cuôi cùng của ta ờ Trung Nguyên.
Khi xe ngựa tói chỗ của Duyên Bình, ta chậm rãi xuống xe ngựa, hướng A Đông nói:
"Ngươi không cần theo ta tiến vào, ta muôn Dịch An cùng đi.”
Đấy cửa phòng ra, thấy phòng ốc được quét tước sạch sẽ, ta thầm nghi trong lòng:
"Xem ra bệnh tinh Duyên Bình không nghiêm trọng lắm, từ trước tói giờ nàng ta chi có một minh ờ đây."
Phòng bếp có tiếng mờ cửa, ta xoay người nhìn lại, cả người giông bị sét đánh, ngơ ngác đủng ờ tại chồ, hai mắt lập tức ươn ướt.
Thải Tuyết bưng chén thuốc xuất hiện trước mặt của ta, khi nàng nhìn thấy ta, nước mắt đã ngập tràn đôi mắt đẹp, run giọng nói:
"Thiếp bết, sẽ có một ngày công tử sẽ tói...”
Lệ nóng chảy xuống đôi má của nàng, ta vọt tói, vừng vàng đem Thải Tuyết ôm vào trong ngực:
'Kiếp này ta không bao giờ cho nàng ròi xa ta nừa."
"Thiếp không bao giò' đi... không bao giò' ròi xa công tử..."
Vầng trăng tròn chậm rãi di chuyến lên giừa không trung, đem hai thân hình đang ôm nhau của chủng ta họp thành một, chim đắm trong ánh trăng huyền ảo...
Ta không hỏi tói nhừng chuyện đã xảy ra vói nàng, mà chi cần nàng ở bên cạnh ta, nhừng chuyện khác đã không còn quan trọng nừa rồi.
Mồi người vợ của ta đều vì sự xuất hiện của Thải Tuyết mà nhảy nhót vui mừng, nhừng ngày thống khố của ta, các nàng đều biết cả.
Vân Na cam bàn tay của Thải Tuyết, cười duyên nói:
"Thải Tuyết muội tử trở về là tốt rồi, người hiếu Dận Không nhất là muội, người Dận Không yêu nhất cũng là muội."Sò' nhi cười nói:
"Nếu như muội nhìn thấy Dận Không trong thòi gian này mất hồn mất vía, thì muội mói biết vị trí của muội quan trọng tói bậc nào."
Yến Lâm nói:
'Khi không có được trong tay, huynh ấy lại càng yêu, đọi khi lừa được cô lên giường rồi, trong cảm nhận của hắn, c không còn trọng yếu như trước nừa đâu."
Nha đầu ghê tởm này lại dám bôi nhọ ta như vậy.
Thải Tuyết bị các nàng nói tói mức mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống. Dao Như và Thải Tuyết từ trước đến nay cảm tinh tốt nhất, thấy Thải Tuyết xấu hố như vậy, vội vã thay nàng giải vây nói:
"Bây giờ người có tinh cũng trờ thành quyến thuộc, tròi đúng là chiều lòng người.”
Ta đang muôn nói, nhưng thấy Dịch An đã đi tới, hướng ta nhỏ giọng nói:
"Bệ hạ, Trần tiên sinh và Hứa tướng quốc có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Ta gật đầu:
"Bảo họ tói Duyệt Tâm điện chò' ta, ta lập tức tói ngay."
Sắc mặt của Trần Tử Tô và Hứa Vũ Thần cực kỳ ngưng trọng, ta nhìn thấy Hứa Vũ Thần có bộ dáng như vậy, chắc chắn sẽ không kinh ngạc, nhưng Trần Tử Tổ từ trước tói nay luôn ung dung bình tình cũng có sắc mặt như vậy, đúng là làm cho ta có chút ngạc nhiên.
Ta cười nói:
"Có chuyện gì khiến hai người nghiêm túc như vậy?"
Trần Tử Tô dân đau nói:
"Nghe nói bệ hạ đã tim được Thải Tuyết cô nương, hai chủng thần đặc biệt tói chúc mừng.”
Ta ha hả cười nói:
"Chi sợ không đon giản như vậy đâu, có chuyện gì mau nói đi."
Hứa Vũ Thần nói:
"Thác Bạt Thuần Chiếu đã nhất thống người Ho, quân đội của hắn quy mô tập kích ờ thảo nguyên bắc bộ của Đại Khang."
Ta nhíu mày nói:
"Hắn vừa mói trải qua một trận chiến, chng nhè lại định khiêu khích chúng ta hay sao?"
Trần Tử Tô nói:
"Thần đã điều tra rõ, Thác Bạt Thuần Chiếu lấy lý do là luyện binh, trước khi hắn tập kết cũng đã thông báo cho thủ thành của chủng ta như vậy.”
Ta cười lạnh nói:
"Trong lòng hắn luôn có dã tâm, trước giờ vẫn bất binh chuyện đất Tần lần trước, hiện giờ Đông Ho đã bị hắn bình định, rất có khả năng hắn sẽ tân công chủng ta."
Ta đi qua đi lại nói:
"Xem ra chi có tạm hoãn tiến công Hán quốc, bảo hắn lên phía bắc hóa giải nguy cơ."
Hứa Vũ Thần nói:
"Lần này lại mất một phen công phu rồi.”
Ta nhận ra ý của hắn, ánh mắt ta trò' nên sắc bén, nói:
Hứa tướng quốc nói nhừng lòi này là có ý gì?
Hứa Vũ Thần thờ dài một hoi nói:
"Bệ hạ còn nhớ rõ chuyện trước kia bệ hạ phái Tiêu Tín đi chinh phạt Hán quốc, thần kiệt lực phản đôi hay không?"
Ta gật đầu nói:
"Ta đương nhiên nhớ, tướng quồc sợ Tiêu Tín khi đánh hạ xong Hán quốc, sẽ chiếm lấy phía nam Trường Giang, dùng nó làm cơ sờ chông lại ta?"
Hứa Vũ Thần nói:
"Nhưng sau đó bệ hạ đã thuyết phục thần."
Ta mim cười nói:
'Cho dù hắn có bản lình, cũng không dám ngang nhiên mưu phản."
Trần Tử Tô nói:
"Nhưng bây giờ lại phát sinh biến hóa, nếu như người Ho xuôi nam, khi Tiêu Tín tân công phía nam sẽ có cơ hội tự lập. Trong một thòi gian ngắn, chúng ta không cách nào chủ ý tói hắn được, hắn là người cảnh giác, biết chóp thòi cơ sẽ không bỏ qua cơ hội tô't như thế này."
Ta cười khố nói:
"Vì sao các ngươi nhận định, Tiêu Tín tất phản?"
Trần Tử Tô nói:
"Trước khi Tiêu Tín xuất chinh, Tử Tô đã nói chuyện. Thần đã từng hỏi hắn, nếu như người Ho làm loạn, chủng ta nên đánh Hán trước hay là Kháng Ho trước? Bệ hạ đoán xem hắn trả lòi như thế nào?”
Ta đã mất đi hứng thú suy đoán, lắc đầu biếu thị đoán không ra.
Trần Tử Tô nói:
"Tiêu Tín trong lúc vô tinh nói một câu nói, muôn chông ngoài tất phải bình nội.”
Ta bồng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
"Truyền ý chi của ta, bảo Tiêu Tín lập tức về Khang đô thương nghị chuyện Kháng Hồ."Hứa Vũ Thần nói:
"Thần dám nói hắn sẽ không sẽ trở lại.”
Trần Tử Tô nói:
"Lúc này hắn về thì thế cục còn khó khăn hon, nếu như hắn không về, thì bệ hạ hãy làm theo câu nói của Tiêu Tín, muôn chông ngoài tất phải bình nội.”
Hứa Vũ Thần cố sức gật đầu, cách nghi của hắn giông như cách nghi của Trần Tử Tô.
Nếu như thực sự Tiêu Tín không còn nghe ta điều khiên, ta nên như thế nào? Ta chậm rãi xoay người nhìn chín rồng vàng đang nhảy múa xung quanh Long ỷ, ta vốn định đọi khi thống nhất thiên hạ mói phải lo lắng tói chuyện của Tiêu Tín, nhưng không ngờ Thác Bạt Thuần Chiếu làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của ta.
Nếu như người Ho xâm nhập phía nam, không có hậu phương ốn định, ta không cách nào tác chiến vói họ được, chuyện đáng lo trước mắt không phải là Hán quốc, mà là Tiêu Tín.
Tất cả mọi chuyện không nằm ngoại dự liệu của Trần Tử Tô, việc triệu Tiêu Tín về kinh không thuận lợi, Tiêu Tín khuyên ta nên đánh Hán quốc trước, sau khi thống nhất Trung Nguyên sẽ chuyên tâm đánh nhau vói người Ho.
"Hắn quả nhiên có mang dị tâm!"
Ta phẫn nộ ném tấu chương của Tiêu Tín ra ngoài.
Sò' nhi và Vân Na liếc mắt nhìn nhau, Sở nhi nhẹ giọng nói:
"Tiêu Tín nói cũng không phải là không có lý, muôn chông ngoài tất phải bình nội."Ta cười lạnh một tiếng nói:
"Bình nội, nội loạn của ta chính là hắn, nếu như hắn thành công đánh được Hán quốc, dựa vào sự hiếm trở của Trường Giang đế chông lại ta, khi đó muôn đôi phó vói hắn lại càng thêm khó khăn."
Vân Na cau đôi mi thanh tú nói:
'Tiêu Tín lần này kháng chi không về, hiến nhiên đã khám phá ra ý đồ của bệ hạ, nếu như chủng ta tiếp tục ép hắn, chi khiến hắn thực sự làm phản.”
Ta cả giận nói:
"Sớm biết như vậy, ta đã không giao nhiệm vụ đánh Hán quốc cho hắn."
Sỡ nhi nói:
"Bây giò' nói điều này cũng không có nghía gì cả, chuyện quan trọng là làm sao triệu hắn trở về được." Ta cười khố nói:
"Xem ra trận chiến này không tránh khỏi rồi, Tiêu Tín đã một lòng làm phản, sao hắn có thế về được cơ chứ?"
Sò' nhi nhăn mày nói:
"Chúng ta không có gì đế quản hắn hay sao."
Ta nghe được câu nói này của nàng, trong lòng đột nhiên có ý nghi, Tiêu Tín vẫn thầm mến Lục Châu, nếu như Lục Châu có chuyện gì, hắn sẽ không tiếc tất cả tói Khang đô cứu viện, thế nhưng ta làm như vậy, chăng phải là quá mức đê tiện hay sao?
Gió đêm thốỉ nhẹ, ta và Lục Châu ờ Trừ Tủ Cung uống trà, Lục Châu đã cảm nhận được điều gì đó, môTanh đào giật giật nói:
Gió đêm thốỉ nhẹ, ta và Lục Châu ờ Trừ Tủ Cung uống trà, Lục Châu đã cảm nhận được điều gì đó, môTanh đào giật giật nói:
"Có phải huynh phiền vì chuyện ca ca của muội không?"
Ta không nói gì, nàng đúng là một con người cam chịu.
Lục Châu nói:
'Muội dự định tói o Khô' Tô thành một chuyến, gặp mặt hoàng huynh, mong huynh ấy bỏ ý niệm xuôi nam trong đầu."
Lục Châu tuy rằng đã lỏn, thế nhưng vói tính tinh thuần khiết của nàng sao tường tượng được sự hiếm ác của trường đòi, Thác Bạt Thuần Chiếu quyết không phải là một người vì tinh thân mà bỏ ý định của minh.
Ta cười nhạt nói:
"Nếu như nàng đi, chng khác là đưa dê vào miệng cọp, có khi hắn lại bắt nàng làm con tin cũng nên."
Thác Bạt Thuần Chiếu đã từng làm như vậy.
Lục Châu thấy vậy thì hết hồn, ký ức trước kia nàng vẫn còn nhó' rõ, nàng không muôn tái diễn chuyện như vậy nên nhào vào trong lòng ta nói:
'Thế nhưng... Thế nhưng nếu như không thế khuyên can hoàng huynh bỏ đi ý niệm xâm nhập phía nam trong đầu, bách tính hai nước chăng phải lại bị chiến hỏa giày xéo hay sao?"
Ta khè vuốt vai nàng nói:
"Lục Châu, ta có chuyện muôn cầu nàng.”
Lục Châu thản nhiên cười nói:
"Từ khi nào huynh trờ nên khách khí như vậy, có phải huynh đã coi muội là người ngoài không?”
Ta thấp giọng nói:
"Chuyện này sợ rằng khiến muội phải chịu ủy khuất."
Lục Châu cam bàn tay của ta, nói:
"Chi cần có thế giúp huynh, Lục Châu bị ủy khuất một chút có đáng là gì?"
Trong lòng ta cảm động, công bình mà nói, ta không muôn lợi dụng người minh yêu đế đạt được mục đích, thế nhưng thế cục trước mắt đã khiến ta không thế làm gì khác hon.
Sáng sớm hôm sau, Lục Châu bị ta cách chức đuôi vào lãnh cung, vói tội danh là tiết lộ chuyện quốc sự cho Ho quốc. Ta chiếu cáo thiên hạ rằng, bảy ngày sau sẽ lấy máu nàng tế cờ, cổ vù sĩ khí, sau đó triến khai quyết chiến vói người Ho.
Bí mật này chi có ta và Lục Châu hai người biết, các vị ái thê của ta bị tin này làm cho khiếp sợ, lù lượt kéo tói khuyên ta.
Ta đã chuẩn bị chuyện này, cho nên trôn ra ngoài hành cung ờ ngoại thành Khang đô, nghiêm lệnh cho Ngự Lâm quân không cho bất cứ ai vào trong.
Đây chính là một canh bạc của ta, vật đặt cược chính là tinh cảm của Tiêu Tín vói Lục Châu.
Ta mất ngủ đúng sáu ngày trong hành cung, tói ngày hồi hoàng cung, vẫn không có tin tức gì của Tiêu Tín. Có thế hắn không nhận được tin tức, hoặc hắn đã nhận ra mưu đồ của ta. Ngày mai ta sẽ hạ chiếu đặc xá cho Lục Châu, xem ra kế sách này đã trò' thành trò cười cho hắn.
Trò lại trong cung, Trần Tử Tổ và Hứa Vũ Thần cùng các thần tử đã chò' ờ đó, đương nhiên là cầu tinh cho Lục Châu.
Ta không nhịn được phất phất tay nói:
"Chuyện mà trầm đã quyết, không ai có thế thay đốỉ, các ngươTai dám khuyên ta, ta sẽ chém đầu người đó.”
Trần Tử Tổ mim cười nói:
"Từ Tô và các vị đại nhân ờ đây không phải khuyên bệ hạ, mà vì tấu chương của Tiêu tướng quân, hai ngày trước tướng quân đã về tói Khang đô."
Ta vô cùng mừng rờ, nhưng lại không biếu hiện lên mặt, thấp giọng nói:
"Hiện giờ hắn về đây làm cái gì?"
Trần Tử Tô nói:
"Phải hỏi chính hắn mói biết."
Ta bảo mọi người lui ra, chi lưu lại minh Tử Tô ò lại thương lượng.
Trần Tử Tô nói:
"Chiêu Khố nhục kế này của bệ hạ đúng là cao minh."
Ta xấu hổ cười nói:
"Hiện tại ta thật có chút hối hận."
Trần Tử Tổ mim cười nói:
'Thật ra đôi vói người như Tiêu Tín, chủng ta không cần có kế sách gì cao siêu, kế sách của bệ hạ lần này là thích họp nhất."
Ta gật đầu nói:
"Tiêu Tín lần này bị ép phản hồi Khang Đô, chắc chắn hắn đã chuẩn bị kỹ lường."
Trần Tử Tô nói:
"Đứng vậy, đôi vói Tiêu Tín, chủng ta chi có thế dùng hai từ "liên lụy"."
"Ý của Trần tiên sinh là...”
Trần Tử Tô nói:
"Uy tín mà Tiêu Tín vất vả tích lũy ờ trong quân nhiều năm không phải là nói là hết, nếu như chủng ta không nghi tói phương pháp xử lý hắn, chi sợ rằng sẽ mang lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Ta cũng đã lo lắng tói chuyện này, khi Tiêu Tín tói Khang đô, ta cũng không lập tức hạ thủ vói hắn.
Trần Tử Tô nói:
"Thần có một kiến nghị, bệ hạ còn nhó' chủng ta đã từng nói, Tiêu Tín và Cao Hàm ai đánh được Hàn đô sẽ trọng thưởng cho người đó.”
Ta cười nói:
"Tiên sinh không nói tói chuyện này, đúng là ta đã quên mất."
Trần Tử Tô nói:
"Thần có một kiến nghị, bệ hạ còn nhó' chủng ta đã từng nói, Tiêu Tín và Cao Hàm ai đánh được Hàn đô sẽ trọng thưởng cho người đó.”
Ta cười nói:
"Tiên sinh không nói tói chuyện này, đúng là ta đã quên mất."
Trần Tử Tô nói:
'Tiêu Tín đã tói lúc lập gia đình, sao bệ hạ không nhân cơ hội này làm một chuyện tốt."
Ta cười nhạt nói:
"Không biết Trần tiên sinh đã chọn được con gái nhà ai rồi?"
Trần Tử Tô nói:
"Bệ hạ còn nhớ Phượng Mị có một ngưi con gái hay không?”
Ta gật đầu nói:
"Đứng vậy, Phượng Mị đúng là có một người con gái.”Trong lòng ta đã hiếu ý của Trần Tử Tô, thầm khen hắn cao minh. Yên quốc tuy rằng đã diệt vong, nhưng thân phận của Phượng Mị vẫn còn, coi như cũng môn đăng hộ đôi vói Tiêu Tín.
Trần Tử Tô nói:
"Nghe nói Tử La công chúa thanh lệ vô luân, huệ chất lan tâm, đã có rất nhiều người cầu hôn, bệ hạ thúc đấy việc hôn nhân này, đúng là một chuyện tốt."
"Tốt, ta lập tức đi tìm Phượng MỊ nói chuyện.”
Phượng MỊ ngàn vạn lần không ngờ ta lại tói phủ đệ của nàng bái phỏng, từ khi nàng tói Khang đô, ta chưa bao giờ tói thăm nàng.
Có thế nhận ra, Phượng Mị trang điếm thật lâu mói ra gặp ta.
Ta thờ ơ phẩm hương trà, cô' ý không nhìn tói nàng.
Phượng MỊ cười duyên nói:
"Phượng Mị không biết bệ hạ đến, không tiếp đón từ xa, mong rằng bệ hạ thứ tội.”
Ta cười nhạt nói:
"Hoàng hậu Phượng Mị có cần khách khí vói ta như vậy không?"
Phượng MỊ thâm ý nói:
"Nếu như không có sự quan tâm của bệ hạ, ta và con gái sao có thế bình yên sinh sông ờ Khang đô, đại ân đại đức như vậy, Phượng MỊ kết cỏ ngậm vành cũng khó có thế báo đáp."Ta cười ha hả, cô' ý nhìn bôn phía nhìn một cái nói:
"Vì sao không thấy con gái của hoàng hậu đâu nhi?"
Câu hỏi bất thình linh của ta làm cho Phượng MỊ lấy làm kinh hãi, thấy nàng thấp thỏm lo âu, trong lòng ta nhịn không được cười thầm, Phượng Mị có lê cho rằng ta có chủ ý vói con gái của nàng.
Phượng MỊ thấp giọng nói:
"Từ La còn bé, ta sao dám đế nó gặp bệ hạ."
Ta cười nói:
"Nghe tiếng Tử La công chúa thanh lệ vô luân, huệ chất lan tâm đã lâu, hôm nay ta tói ân cần thăm hỏi hoàng hậu Phượng Mị, đồng thòi cũng muôn gặp Tử La công chúa."
Khuôn mặt của Phượng Mị không còn chút máu, nàng nhất định đã hiếu nhầm ý của ta, trong lòng ta cười thầm, nhưng cũng lưòi vạch trần.
Tuy rằng ta đã có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy Tử La cũng khiến ta ngẩn ngơ, nàng quả nhiên là tròi sinh vưu vật, băng cơ ngọc da, mồi động tác giơ tay nhấc chân đều hiện lên sự quyến rũ, nhu mi động lòng người.
"Tử La khấu kiến bệ hạ..”
Thanh âm của nàng như hoàng oanh trong cốc vắng, trong lòng ta rung động, nhưng khi nhó' tói mục đích chủ yếu lần này bèn thu liềm tâm thần, mim cười nói:
"Quả nhiên là động lòng người, ta gặp còn phải thích.”
Lòi vừa nói ra, khuôn mặt Tử La nhất thòi đỏ bừng, ôn nhu nói:
bệ hạ nói đùa rồi.
Nàng dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn ta một cái.
Ta mim cười nói:
"Hoàng hậu Phượng Mị, ta có một ý nghi, không biết ngươi có thế đáp ứng không?”
Phượng MỊ thấp thỏm bất an, run giọng nói:
"Bệ hạ có chuyện phân phó, Phượng Mị sao dám chôi từ."
Ta ha hả cười nói:
"Ta có ý định thu Tử La làm con gái nuôi, không biết hoàng hậu Phượng Mị nghi sao?"
Phượng MỊ thò' phào nhẹ nhõm thật dài, câu nói này của ta khiến cho nàng yên lòng, cười nói: "Cầu còn không được, cầu còn không dược.''
Nàng hướng Tử La nói:
"Con gái, còn không mau bái kiến phụ hoàng!"
Không nghi tói Tử La cắn môi nói:
"Bệ hạ còn trẻ như vậy, tôi đa chi làm ca ca của con mà thổi..."
Phượng MỊ cả giận nói:
"To gan! Ta xưa nay dậy con thế nào, sao con có thế vô lề như vậy!"
Tử La vành mắt đỏ hồng, lệ roi như mưa, đôi mắt nhìn ta u oán, trong lòng ta nhịn không được lên, nàng không muôn làm con gái nuôi của ta, chăng nhè đã có lòng ái mộ?Tử La thấy mẫu thân tức giận, không thế làm gì khác hon là nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng!"
Ta cười nói:
"Con gái ngoan!"
Trong lòng thì cảm thấy có chút buồn cười, ta chi hon Tử La chừng 10 tuốỉ, đột nhiên gọi một người như vậy là con gái đúng là có là lạ.
Ta lấy ngọc bội trên người xuống, đặt vào trong tay của Tử La, khi tiếp xúc cảm thấy da thịt nàng mềm mại vô cùng, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuôi, mỹ nừ như thế này mà chuyến cho hắn, có lẽ sau này ta sẽ phải hôi hận.
Tử La nhận thấy sự thất thô' của ta, không dám rút tay về, đỏ mặt nói:
"Phụ hoàng...”
Lúc này ta mói giật minh, cười buông bàn tay của nàng ra, nói:
"Đây là lề vật ta tặng cho con, chi can cam nó, con có thế tự do ra vào hoàng cung."
"Đa tạ phụ hoàng!"
Ta lại nói:
"Từ La cũng đã tói tuối lập gia đình, không biết đã chọn được ai chưa?"
Phượng MỊ lắc đầu nói:
"Người cầu hôn có không ít, nhưng mà vẫn chưa tim được đôi tượng."Ta mim cười nói:
"Tử La, con thích con trai kiếu gì, nói thử ra xem nào.”
Tử La mặt đỏ hồng, dũng cảm nói:
"Tử La thích nhất là nam tử như phụ hoàng...”
"Nha đầu to gan, nói bậy bạ gì đó?”
Đây là lần thứ hai Phượng MỊ quát Tử La.
Ta lúc này cũng nhận ra được, trong lòng Tử La đã sớm mang hình bóng của ta, trong lòng nhịn không được ngầm cười khổ, vốn định làm mai môi cho Tiêu Tín, không ngờ Tử La lạ biếu lộ tinh cảm vói ta, sớm biết như vậy, ta đã giao chuyện này cho Sở nhi đi làm, tránh khỏi phiền phức.
Ta binh tình nói:
"Ta đã chọn cho con một người, Đại tướng quân Tiêu Tín chắc con cũng nghe nói tói, hắn là nhân tài kiệt xuất, ta coi hắn như con của minh, cho nên nghi Tử La và hắn đúng là một đôi trai tài gái sắc"
Khuôn mặt của Tử La trở nên trắng bệch, lạnh lùng nói:
"Con chưa gặp mặt Tiêu Tín, sao phải gả cho hắn?"
Phượng MỊ cả giận nói:
"Nha đầu kia, càng lớn càng không hiếu chuyện, còn không mau về phòng!"
Tử La nước mắt roi như mưa, nhìn ta một cái rồi mói đi về phòng.
Phượng MỊ áy náy nói:
"Bệ hạ, đứa nhỏ này đã bị ta làm hư, ngàn vạn lần đừng lên trách nó làm gì.”
Ta mim cười nói:
"Ta đã coi nó như con gái của minh, sao có thế trách được cơ chứ?"
Phượng MỊ nói:
"Hôm nay bệ hạ tói vì chuyện của Tiêu Tín và Tử La hay sao?"
Ta gật đầu nói:
"Không sai, ý của ngươi thế nào?"
Phượng MỊ trầm ngâm trong chốc lát mói nói:
"Nếu như bệ hạ đã mò' lòi, Phượng Mị đương nhiên không dám cự tuyệt, huống chi Tiêu đại tướng quân chính là trụ cột của nước nhà, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, nếu như Tử La có thế gả cho hắn, cũng không tính là làm xấu con gái của ta.”
Ta cười nói:
"Ngươi đã đồng ý, vậy thì việc này cứ quyết định như vậy đi."
Phượng MỊ thấp giọng nói:
"Bệ hạ, ta sẽ khuyên bảo Tử La, nhưng mà cũng xin người đáp ứng, nếu như Tử La kiên quyết từ chôi, mong người đừng ép nó."
Ta gật đầu nói:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ép duyên người khác."
Chính ngọ hôm sau, Tiêu Tín quả nhiên xuất hiện trong Khang Đô, sau khi tin tường hắn trở lại hoàng thành, ta lập tức tuyên bô' đặc xá cho Lục Châu, hon nừa cũng mờ tiệc tẩy trần cho Tiêu Tín, Lục Châu cũng ờ trong đó.
Chính ngọ hôm sau, Tiêu Tín quả nhiên xuất hiện trong Khang Đô, sau khi tin tường hắnrở lại hoàng thành, ta lập tức tuyên bô' đặc xá cho Lục Châu, hon nừa cũng mờ tiệc tẩy trần cho Tiêu Tín, Lục Châu cũng ờ trong đó.
Tiêu Tín sắc mặt ngưng trọng, hắn mói xuất hiện ở Khang đô thì đã nghe tin tức đặc xá cho Lục Châu. Tất cả đã chứng minh, ta cô' ý dụ hắn tói Khang đô, nếu như Tiêu Tín dám trở về, điều đó cũng chứng minh, hắn đã chuẩn bị được kỹ càng.
"Thần Tiêu Tín khấu kiên bệ hạ! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Sắc mặt của Tiêu Tín vẫn hết sức khiêm tốn và cung kính.
Ta mim cười đưa tay nâng hắn dậy nói:
"Ngươi về là ta yên tâm rồi."
Thần lan này về đây là vì việc người Hồ xuôi nam.
Ta khoát tay áo nói:
"Hôm nay không nói chuyện quốc sự!"
Rồi ta xoay người hướng Lục Châu nói:
"Lục Châu, khách ta mòi đã tói chưa?"
Lục Châu thản nhiên cười nói:
"Chắc là đã tói rồi!"
Tiêu Tín mê hoặc nói:
"Không biết còn người nào nừa tham gia yến tiệc?”
Lục Châu nói:
"Bệ hạ tuyến cho ngươi một tuyệt đại giai nhân, hôm nay an bài cho hai người gặp mặt.”
Tiêu Tín lấy làm kinh hãi, cuông quít nói:
"Bệ hạ, Tiêu Tín vẫn chưa muôn thành thân!"
Ta mim cười nói:
"Tiêu Tín, năm nay ngươi không còn nhỏ nừa, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, chăng nhẽ ngươi định ờ không cả đòi?”
Tiêu Tín nói:
"Nam nhi phải biết lấy sự nghiệp làm đầu..."
Ta nói một câu hai nghía:
"Lập nghiệp và thành gia vốn là hai chuyện không mâu thuần vói nhau, ta cưới nhiều vợ như vậy, ngươi có thấy ta chậm trề chuyện gì hay không?”
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ chính là thiên tử, sao Tiêu Tín dám so sánh vói người."
Ta cười nói:
"Người con gái này cũng không phải là người ngoài, nàng chính là Tử La công chúa con gái của hoàng hậu Phượng Mị. Ta đã nhận nàng làm con gái nuôi, cho dù là dung mạo, phẩm chất, hay đạo đức đều là người hiếm có, chng nhè ngươi không tin vào ánh mắt của ta?"
Thần không dám, nhưng mà Tử La công chúa xuất chủng như vậy, Tiêu Tín chi sợ không xứng vói nàng.”
Ta cười lạnh nói:
"Tiêu Tín, có phải ngươi coi thường con gái nuôi của ta hay không?"
"Thần không dám!"
Lục Châu thấy giọng điệu của ta trờ nên nghiêm trọng, cuông quít mở miệng khuyên lon:
"Huynh gấp cái gì? Chờ khi hai người họ gặp mặt, biết đâu lại có tinh vói nhau cũng nên!"
Đúng lúc này, Phượng MỊ mang theo Tử La tói đây, ta và Lục Châu mim cười tiến lên nghênh đón.
Dưói sự an bài của chủng ta, Tiêu Tín và Tử La nhập tiệc, hai người không nói gì vói nhau, đồng thòi cũng chng thèm liếc mắt nhìn nhau.
Ta đương nhiên biết mọi chuyện, trong lòng cảm thán, có lẽ ta sinh ra không phải đế làm chuyện mai mối.
Sau khi tan tiệc, ta bảo Lục Châu đi theo hỏi ý kiến của Tiêu Tín, còn ta thì dần Tử La tói cửu khúc trường kiều.
Tử La yên lặng đi theo phía sau của ta, khi tói trên trường kiều, đột nhiên ôn nhu nói:
"Bệ hạ chng nhè phải gả ta cho hắn ư?"
Cho dù ta đã nhận nàng làm con gái nuôi, nhưng nàng không gọi ta là phụ hoàng.
Ta cười nhạt nói:
"Lê nào Tiêu Tín không đủ làm cho con động tâm hay sao?"
Tử La cố sức lăc đau nói:
Trong lòng ta đã sớm có lựa chọn, cho dù thế nào cũng không gả cho hắn. "
Ta chậm rãi xoay người sang chồ khác, đã thấy Tử La si ngốc nhìn ta, trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy nước mắt.
"Tử La không muôn gả cho hắn!”
Ta nhíu mày, không nghi tói chuyện lại biến thành cục diện như thế này.
Ta lạnh lùng nói:
"Lệnh của cha mẹ, lòi của người mai môi, không tói lượt ngươi tự chủ trương!”
Đế nàng lại một minh, ta xoay người đi tói chỗ của Lục Châu.
Tử La lấy hết dũng khí ờ phía sau ta kêu lên:
'Chăng nhè bệ hạ không muôn biết người trong lòng của Tử La là ai hay sao?”
Ta dừng lại một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Từ sắc mặt của Lục Châu, ta đã biết cuộc nói chuyện vói Tiêu Tín không có tiến triến gì cả, tính cố chấp của Tiêu Tín vượt xa sự tường tượng của ta.
Sáng sớm hôm sau, ta hạ chi phong Tiêu Tín là Trung Dùng Vương, ngự ban cho Tiêu Tín và Tử La thành thân, việc này ta không hề cần sự đồng ý của Tiêu Tín và Tử La, ta thân là Đại Khang đế vương, bá chủ Trung Nguyên, một chuyện nhỏ như vậy, sao ta cần phải đế ý tói cảm nhận của bọn họ.
Lần gặp Tiêu Tín tiếp theo, ta thấy hắn bị áp lực, chắc là hắn đã nhận ra ta muôn dùng hôn nhân làm thứ đế ràng buộc hắn, đế cho người thiên hạ biết ân đức của ta đôi vói hắn. Bề ngoài tuy rằng là thăng tiến, nhưng thực tế ta lại tước đi binh quyền của hắn, đế cho hắn ờ trong Khang đô, sông trong sự không chế của ta.
Trước khi tói ngày đại hôn, ta tự minh tói phủ đệ của hắn thăm hắn.
Một thòi gian không gặp, Tiêu Tín gầy đi rất nhiều, cũng trầm mặc hon rất nhiều.
Ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn, cùng Tiêu Tín đôi ấm.
Tiêu Tín không có tâm tinh uống rượu, mói chi uống hai chén đã đế chén rượu xuống, buồn bã thò' dài một hoi.
Ta mim cười nói:
"Ngày cưới sắp tói, vì sao ngươi lại thò' dài, chng nhè không hài lòng vói sự sắp xếp của ta?"
Tiêu Tín thấp giọng nói:
"Thần đang lo lắng việc người Ho, Thác Bạt Thuần Chiếu đã nhìn chằm chằm vào biên giói Đại Khang, sao thần có tâm trạng cưới vợ được chứ."
Ta ha hả cười nói:
"Muôn chông ngoài tất phải bình nội, lòi nói của ngươi rất có lý.”
Tiêu Tín nhíu mày, nhưng không có lên tiếng.
Ta tự uống hết ly rượu ngon nói:
"Người Ho muôn xâm nhập phía nam cũng phải chờ tói mùa xuân, chủng ta vẫn có thòi gian chu đáo đế chuẩn bị, ta đã phái tướng quân Ho Văn Mạc thống suất đại quân tói phương bắc phòng bị."
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ, vì bình định Hán quốc, chủng ta đã tập trung khá nhiều binh lực, số binh lực còn lại có lẽ không đủ mạnh."
Ta cười nói:
"Vân Na đã tự minh tói phương nam đốc chiến, trong vòng 1 tháng có thế đánh bại Hán quốc!"
Tiêu Tín thất kinh, hắn vạn lần không ngờ ta lại bảo Vân Na tói đốc chiến, càng không ngờ tói ta lại phát động tân công vói Hán quốc nên thấp giọng nói:
"Việc chinh chiến sao có thế làm phiền nương nương, vói lại thần chính là thống suất...”
Ta cười thật đắc ý, nói:
"Tiêu Tín, nhiều năm qua ngươi vẫn không ngại gian khố Đông dẹp Bắc giúp ta, cho nên ta muôn tranh thủ thòi gian đại hôn, đế ngươi có thế nghi ngoi một chút, yên tâm ờ lại Khang đô sông mấy năm nhàn nhã. Đồng thòi cũng duy trì hương khói cho Tiêu thị, coi như là an ủi linh hồn của phụ thân ngươi."
Tiêu Tín cười nhạt một tiếng, hắn biết ta đã ngả bài, nên cũng không còn giấu diếm nừa.
Tiêu Tín nói:
'Tiêu Tín vào sông ra chết trên sa trường có thế được, nhưng bảo thần sông na nhàn hường phúc ở Khang đô đúng là khó hon giết thần đi.”
Ánh mắt của ta trở nên sắc bén.
Tiêu Tín chng hề sợ hãi, nói:
"Hon nừa, tướng lình thủ hạ của Tiêu Tín tuy rằng thiện chiến, nhưng đa số đều là người thô lỗ vô lề, nương nương tói đó, bọn họ chưa chắc đã chịu nghe lời."
Câu này hắn ám chi ta, nếu như ta hạ thủ vói hắn, thì thủ hạ của hắn cũng nhân cơ hội làm loạn.
Ta nờ nụ cười, lẽ nào Tiêu Tín cho rằng, dựa vào số binh mã và thủ hạ của hắn có thế chông lại được ta?
Ta nờ nụ cười, lẽ nào Tiêu Tín cho rằng, dựa vào số binh mã và thủ hạ của hắn có thế chông lại được ta?
Ta ngưng mắt nhìn bản đồ trong phòng của Tiêu Tín nói:
"Yên, Tần, Trung Sơn, Tân, Hàn, Tề đã nằm dưói chân Đại Khang, chi còn một Hán quốc không đáng đế ta nghi nhiều.”
Tiêu Tín nói:
"Con giun xéo mãi cũng oằn, Hán quồc ngày xưa đã từng cường thịnh, nhừng năm gần đây, bản đồ Đại Khang không ngừng mò' rộng, thế nhưng Hán quốc cũng chưa bao giò' ngừng phát triến về kinh tế lần quân sự. Nhất là thủy quân của Hán quốc, bệ hạ muôn đánh nước này, sợ rằng không dề dàng như vậy."Hắn dừng lại một chút lại nói:
"Nương nương tuy rằng thiện chiến, thế nhưng không có sờ trường gì đặc biệt đôi vói thủy quân, xin thứ cho Tiêu Tín nói thăng, lân này bệ hạ bảo nương nương đi chinh chiến vói thủy quân của Hán quốc, đây không phải là thượng sách. Nếu như chi cần có một chút sai sót, tôn thất sẽ thảm trọng vô cùng. Tề quốc tuy rằng đã thần phục, thế nhưng quân ta thảm bại, Tề vương chưa hn sẽ không phản chiến, huống chi phương bắc của chủng ta vần bị người Ho nhòm ngó, mong bệ hạ có thế lo lắng nhiều hon, tránh đế suy nghi nhất thòi biến thành hận thiên cố."
Ta chậm rãi đi tói trước bản đồ, dùng ngón tay phác họa lộ tuyến hai bò' Trường Giang, nói:
"Thủy quân Hán quốc đúng là mạnh nhất thiên hạ, nhưng họ chắc chắn sẽ thất bại.”
Tiêu Tín ngơ ngác, sự tin tường của ta khiến hắn hoài nghi suy nghi trong lòng minh.
Ta cười nói:
"Có chuyện ngươi sợ rằng còn không biết, một khi chúng ta khai chiến vói Hán quốc, Lý Mộ Vũ sẽ ngả theo trận doanh của chủng ta. Sự bô' phòng ờ bên bờ Trường Giang sẽ không còn tác dụng vói chủng ta, Vân Na tuy rằng không thiện thuỷ chiến, thế khi vượt qua được Trường Giang, rất ít người có thế ngăn cản được bước tiến của nàng. "
Tiêu Tín thần tinh buồn bã, ta không đem chuyện Lý Mộ Vũ cho hắn biết, chắc chắn hắn đã nhận ra, ta không con tin tường hắn đã lâu rồi.
Ta lại nói:
Thân là sĩ tốt Đại Khang, ngươi củng nên hiếu, ngươi vì ai mà chiến đấu?”
Cho dù ta có cầm quân hay không, thì địa vị của ta vần làm cho mọi người phải tôn sùng.
Tiêu Tín trầm mặc hồi lâu mói nói: "Bệ hạ triệu thần về kinh sư, chắc chắn không chi vì chuyện thành thân cho thần."
Ta ngưng mắt nhìn Tiêu Tín, giông như muôn xem trong tâm tư của hắn đang nghi gì:
"Tiêu Tín, ta bảo ngươi Bắc thượng Kháng Ho, tại sao ngươi không đi?"
"Lòng trung của thần vói bệ hạ có tròi biết, thần làm chuyện gì cũng vì lợi ích của Đại Khang.”
Ta cười lạnh xoay người nói:
"Tiêu Tín, ta cũng không phải là không tin ngươi, nhưng mà có quá nhiều người nói vào tai ta, ngươi có mưu phản ý! "
Tiêu Tín hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
"Bệ hạ, Tiêu Tín có thể có hôm nay, tất cả đều là do bệ hạ ban tặng, Tiêu Tín làm sao dám có ý mưu phản, mong rằng bệ hạ minh xét, không nên bị người khác mê hoặc.”
Ta cười lớn đờ hắn lên, nói:
"Ta cũng đã nói vói bọn họ, Tiêu Tín là thuộc hạ trung thành nhất của ta, cũng là đứa cháu của người bạn thân nhất của ta, cho dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không bao giò' có tâm mưu phản."
"Đa tạ bệ hạ!"
Sắc mặt Tiêu Tín đã trắng bệch.
"Ngươi chi cần nghi ngoi một chút, cần gì thì bảo Xa hộ vệ đi làm, chuyện trong quân, tạm thòi ngươi không cần quản tói nừa."
Tiêu Tín yên lặng gật đầu, trong lòng hắn lúc này thống khố tói cực điếm.
Vân Na tự minh tói Nam Cương đốc chiến, chính là chủ ý của Trần Tử Tô, muôn không chế được thủ hạ thân tín của Tiêu Tín, chi bằng vào sự uy hiếp của Vân Na thì chưa đủ.
Trong thòi khắc mấu chô't, Khinh Nhan cũng phải hiện thân, dùng thuật dịch dung diệu tuyệt thiên hạ, tái tạo lại hình dáng của Tiêu Tín, cùng vói Vân Na đi Nam cương. Chuyện này ta không nói cho Tiêu Tín biết, đại cục vẫn nằm trong tay của ta.
Ra khỏi tướng quân phủ, ta thấy một đoàn người đang đứng, người dần đầu chính là Xa Hạo, thấy ta hắn cuông quít dần mọi người thi lề.
Ta mim cười nói:
"Mấy ngày tói chắc phải khố cực cho các ngươi rồi."
Xa Hạo nói:
"Chủ nhân yên tâm, Xa Hạo nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”
Lúc này xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, Đường Muội phóng ngựa như bay chạy tói noi này. Xa Hạo thấp giọng hướng ta nói:
"Lúc nãy Đường Muội có tói hai lần, nhưng đều bị thuộc hạ ngăn cản."
Ta gật đầu, Đường Muội không ngờ lại tói đây gặp ta, hắn xoay người xuống ngựa, vội vàng hành l "Đường Muội tham kiến bệ hạ.”Ta cười nhạt nói:
"Ta bảo ngươi đi Lục Hải Nguyên lo việc, sao ngươi vẫn ở chỗ này?”
Đường Muội vẫn quỳ trên mặt đất nói:
"Bệ hạ, thần muôn xin người một việc"
Ta thò dài nói:
"Từ sau khi ta đăng cơ, ta có cảm giác tinh cảm của ta và ngươi xa lạ rất nhiều, không biết là ta thay đốỉ, hay là do ngươi thay đối."
Đường Muội và Xa Hạo yên lặng không nói gì.
Một trận gió lạnh thốỉ qua, ta rùng minh chi vào trong xe nói:
"Đường Muội, ngươi theo ta lên xe nói chuyện."
Đường Muội đi theo ta vào bên trong xe, thấp giọng nói:
"Bệ hạ, thần muôn xin bệ hạ tha cho Tiêu Tín."
Ta ha hả nở nụ cười:
"Đường Muội, ta đã bao giò' nói sẽ đôi phó vói hắn chưa?"
Đường Muội vành mắt đều đỏ lên, run giọng nói:
"Bệ hạ, Tiêu Tín tuy rằng không phải do Tiêu đại ca sinh ra, thế nhưng nó cũng là người thân duy nhất của đại ca. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, nó cũng đã giúp bệ hạ đánh Đông dẹp Bắc, lập nhiều chiến công hiến hách, người trẻ tuốỉ khó tránh khỏi có chút ngạo khí, thế nhưng mà nói nó làm phản, Đường Muội có chết cũng sẽ không tin tường!"
Ta cười nói:
"Tinh cảm của ta và Tiêu đại ca quyết không dưới ngươi, ta cũng yêu thương Tiêu Tín không kém ngươi đâu, ngươi yên tâm, sáng nay ta đã bảo Vân Na cùng hắn trở lại Nam Cương.”
Đường Muội bán tín bán nghi nói:
"Bệ hạ nếu như cho hắn trở về Nam Cương, tại sao lại bảo Xa tướng quân bao vây phủ tướng quân, không cho bất cứ ai vào?"
"Ngươi không tin ta?"
Sắc mặt của ta biến chuyên.
Đường Muội nói:
"Đường Muội không dám, Đường Muội tuy rằng ngu dô't, thế nhưng cũng có thế nhận ra chuyện lần này Tiêu Tín kháng chi đã chọc giận bệ hạ. Đường Muội không dám cầu bệ hạ đặc xá cho hắn, chi cầu bệ hạ có thế lưu lại cho hắn một cái mạng, đế hắn bình an sông qua ngày, vậy thì Tiêu đại ca cũng có thế nhắm mắt."
Ta gật đầu nói:
"Ngươi yên tâm, ta coi hắn như con ruột của ta, sao có thế làm hại hắn cơ chứ?"
Đường Muội bán tín bán nghi gật đầu.
Trở lại trong cung, Phượng Mị lại đến đây bái kiến ta, Sỡ nhi và Thải Tuyết đang ờ một bên tiếp kiến. Đôi mắt đẹp của Phượng MỊ do khóc nên đỏ bừng, không cần hỏi cũng biết, nàng ta lo lắng chuyện của con gái.
Ta vốn không muôn nói chuyện vói nàng ta, tiếc rằng Sỡ nhi lại giừ ta lại:
"Phượng MỊ có lòi muôn nói vói huynh."
Ta chi đành ngồi xuống, lúc này tâm tình của ta bị Đường Muội làm cho không vui, không nhịn được "Hoàng hậu Phượng Mị muôn hối hôn ư?"
Phượng MỊ cắn cắn môTanh đào, lấy hết dũng khí nói:
'Cho dù bệ hạ nói như thế nào, Phượng MỊ cũng phải nói ra lòi trong lòng.”
Nàng quỳ xuống đất nói:
"Từ lúc bệ hạ tứ hôn, Tử La đã bắt đầu tuyệt thực, lúc này nó đang hấp hối, nếu như tiếp tục thêm nừa, thi chăng cần đợi tói thòi gian đại hôn, con gái của ta đã..."
Nói đến chỗ thương tâm, nàng nhịn không được khóc òa lên.
Sò' nhi và Thải Tuyết ở một bên nhìn ta có ý oán trách.
Ta cười nhạt nói:
"Ta tuy rằng tứ hôn, thế nhưng đâu có bảo bọn họ lập tức cử hành hôn lên, hon nừa Tiêu Tín đã hộ tông Vân Na đi tói Nam Cương, chuyện này sau này hãy nói có được hay không?"
Phượng MỊ nức nờ nói:
"Phượng MỊ cả gan nói một câu, kỳ thực Tử La không thích Tiêu Tín, từ nhỏ nó đã coi bệ hạ là anh hùng trong lòng, chưa bao giờ thay đối..."
Phượng MỊ nức nờ nói:
"Phượng MỊ cả gan nói một câu, kỳ thực Tử La không thích Tiêu Tín, từ nhỏ nó đã coi bệ hạ là anh hùng trong lòng, chưa bao giờ thay đối..."
Đôi mắt của Sỡ nhi và Thải Tuyết cứ nhìn chằm chằm vào ta, khiến cho ta xấu hổ vô cùng, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, có thế được mỹ nhân thầm yêu, dù sao cũng là chuyện vinh hạnh, ờ phương diện này Tiêu Tín không phải là đôi thủ của ta.
Phượng MỊ thấp giọng nói:
"Nếu như bệ hạ thương đứa nhỏ này, mong rằng bệ hạ có thế hạ minh toi khuyên Tử La ăn cơm, bằng không... ta cũng chi còn cách nhặt xác con gái minh mà thổi..."
Nàng khóc vô cùng thương tâm.Sò' nhi thờ dài một hoi nói:
"Phượng MỊ tỷ tỷ, tỷ về trước đi, ta đáp ứng tỷ lát nừa sẽ khuyên bệ hạ tói thăm Tử La.”
Phượng MỊ liên tục tạ ân, lúc này mói ròi khỏi hoàng cung.
Phượng MỊ đi rồi, Sỡ nhi và Thải Tuyết cười khanh khách đi tói chỗ ta, Sở nhi châm chọc nói:
"Muội còn tường huynh tổ chức hôn lề cho Tiêu Tín, không ngờ lại lấy việc công làm việc tư, ngay cả con gái của minh cũng có chủ ý."
Thải Tuyết cười nói:
"Chuyện này cũng khó trách, phong thái của bệ hạ làm gì có nừ nhân nào kháng cự được."
Nha đầu kia sao có thế học được công phu miệng lười sắc bén vậy cơ chứ.
Ta cười khố nói:
"Trời đất chứng giám, sao ta dám có chủ ý vói Tử La được, trước kia nếu có ý nghi gì khác, sao ta dám nhận nàng ta làm con gái nuôi?"
"Hiện giờ huynh hối hận rồi à?"
Sỡ nhi hỏi.
Ta ha hả cười nói:
"Đúng là... có một chút...”
Đôi bàn tay trắng liên tục đấm như mưa vào người của ta.Phía sau màn chen vang lên tiếng cười duyên, hóa ra các vị ái thê của ta đều nấp ờ phía sau, một đám người vây ta lại, ta cuông quít xin khoan dung nói:
"Ta biết sai rồi, biết sai rồi, mong rằng chư vị nương nương thứ tội..."
Ta tuy rằng không muôn gặp Tử La, nhưng có Sỡ nhi và Thải Tuyết khuyên nhủ, trong khi Tử La lại tuyệt thực, cho nên Sở nhi đã dùng cách của nàng, khiến cho cô bé này hồi tâm. Sau khi Tử La thành phi tử của ta, nàng mói nói cho ta biết, Sỡ nhi đã đáp ứng nàng, sau này nạp nàng làm phi tần.
Vân Na và Lý Mộ Vũ nội ứng ngoại họp dưới, Hán quốc chi kiên trì được hai tháng là diệt vong. Ta dựa theo ước định trước kia của ta và cô mẫu Trường Thi, phong Hạng Đạt Sinh là Hán vương, Vân Na và Khinh Nhan hai người dùng trí tuệ xuất chủng, thanh trừ toàn bộ tai họa ờ phía nam.
Thành công tiêu diệt Hán quốc, ta cũng thành công thống nhất Trung Nguyên, tám nước chia rẽ ngày xưa nay đã họp lại thành một thể.
Thác Bạt Thuần Chiếu không ngờ ta chi dùng một thòi gian ngắn là thành công tiêu diệt Hán quốc, ta đem phần lớn binh lực lên phía bắc, hình thành trận tuyến quy mô kháng cự hắn.
Mùa xuân năm đó, sau khi suy nghi mãi, Thác Bạt Thuần Chiếu bỏ qua ý niệm xuôi nam trong đầu, muôn hòa đàm vói ta ờ Lục Hải Nguyên, một lần nừa ký kết hiệp ước biên giói.
Ta xem xong quốc thư của Thác Bạt Thuần Chiếu, cười lạnh đặt trên long án.
Tất cả triều thần văn võ đều đang chò' đọi thái độ của ta.
Ta lỏn tiếng nói:
"Hứa tướng quốc!"
Hứa Vũ Thần chậm rãi ra khỏi hàng nói: "Có thần!"
'Thay ta thảo một bức thư gửi cho Thác Bạt Thuần Chiếu, biên giói giừa Đại Khang và Ho Quốc đã xác định từ lâu, không cần đám phán gì nwaxa cả. Nếu như một lòng tuân thủ ước định, thì Khang - Ho chung sông hòa thuận. Nếu như không bằng lòng, vậy thì mòi hắn sẵn sàng ra trận, cùng chủng ta gặp nhau bằng binh đao ờ Bắc cương."
Câu nói đầy khí phách này của ta được nói một cách như đinh đóng cột.
Ánh mắt của quần thần chuyến sang tự hào và kính ne, quốc gia hùng mạnh phải có tôn nghiêm của nó, trải qua bao nhiêu năm ẩn nhẫn, sau khi thống nhất Trung Nguyên, cư ôi cùng cũng có thế cứng rắn kháng cự lại vói người Ho.
Sau khi bãi triều, Xa Hạo tói gặp ta, mang theo tin tức Tiêu Tín bệnh nặng, sau khi ta suy nghi, quyết định tói gặp hắn một lần.
Nêu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt không thế tin bệnh nhân hấp hối trước mặt này lại là Tiêu Tín, nghe thấy tiếng bước chân của ta, Tiêu Tín nở nụ cười bằng đôi môi tái nhợt:
"Bệ hạ... tói rồi...”
Ta gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy, nếu như không phải ta giam lỏng hắn, thì Tiêu Tín cũng không luân lạc tói mức này.
Tiêu Tín nhìn về phía Xa Hạo nói:
"Xa hộ vệ, ta .. có mấy câu muôn nói vói bệ hạ."
Xa Hạo nhìn ta một cái, ta phất tay bảo hắn rời đi, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tín.
Tiêu Tín giằng co ngồi dậy, nói:
"Bệ hạ vì sao không giêít thần.ẻ."
"Vì sao ta phải giết ngươi?”
"Bệ hạ... chăng phải là đang nghi... thần có ý mưu phản hay sao?"
Ta hỏi ngược lại:
"Ngươi thực sự có tâm mưu phản ư?”
Ta tuy rằng giam lỏng Tiêu Tín nhiều năm, thế nhưng chng bao giờ định tội danh của hắn cả. Tiêu Tín trầm mặc xuống, hồi lâu mói nói:
"Trước kia Tiêu Tín không nên trở lại Khang đô, đó là một sai lầm..."
Ta cười lạnh nói:
"Ngươi cho rằng, 10 vạn binh mã của ngươi có thế nghịch chuyến được càn khôn hay sao?"
Tiêu Tín nói:
Trong thiên hạ nếu như có một người có thế làm được, người đó sẽ... là ta..."
Trong lòi nói của hắn tràn ngập tự tin và mất mác, sau khi nói xong hắn ho khù khụ, qua một hồi mói bình phục lại được, khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
Ta nhìn Tiêu Tín, yên lặng nghi đến, nếu như lúc trước ta do dự vói nó, hậu quả thực sự khó mà tường tượng.
Tiêu Tín nói:
"Mấy năm qua qua thần đã nghi nhiều tói một việc, bệ hạ mạnh hon thần ờ điểm nào. Hôm nay thần mói nghi tới, thần thiện cầm quân, nhưng rong ruốỉ chiến trường, chưa chắc đã có thế nắm được thiên hạ..."
Tiêu Tín nghi ngoi một chút mói nói tiếp:
"Bệ hạ có biết vì sao... thần có ý mưu phản không?"
Ta bồng nhiên cảm thấy được câu nói của Tiêu Tín hôm nay vô cùng khác thường, sao hắn lại thừa nhận chuyện mưu phản, chng nhè bệnh của hắn đã không còn thuốc thang nào có thế chừa khỏi, hoặc là do thoái chí vói cảnh ngộ trước mắt?
"Trước kia, thần nghe nói bệ hạ phế Lục Châu vào lãnh cung, là thần biết bệ hạ đã có ý đôi phó vói thần..., nhưng mà thần vẫn tới, bòi vì trong lòng ta... kiếp này, không có chuyện gì có thế quan trọng hon chuyện của nàng."
Trong mắt của Tiêu Tín đã có hai dòng lệ.
Ta hít một hoi, kiếp này Tiêu Tín đúng là khôn khổ, nếu không vì chuyện này, hắn vẫn là tướng lình trung thành nhất của ta.
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ, thần xin người một việc, trước khi thần chết, có thế cho thần nhìn một lần được không?”
Ta chậm rãi đủng dậy, đi ra ngoài cừa, trước khi đóng cửa, ta dừng lại một chút, nói:
"Không được!"
Một cơn gió thu thốỉ qua, một chiếc lá vàng roi xuống trước mặt của ta...
Vĩ thanh.
Năm mói lại tói, khắp noi trong Khang đô giăng đèn kết hoa, bách tính có cuộc sông yên vui, nên trên mặt lúc nào cũng hiện nụ cười hạnh phúc hạnh phúc và sung sướng.
Ta mang các vị ái thê ngồi trên đài cao của Quảng Đức điện, thưởng thức pháo hoa và màn biếu diễn múa phía trước. Sở nhi và Vân Na phân biệt ngồi hai bên của ta, Thải Tuyết và Khinh Nhan ở một bên nhỏ giọng nói gì đó, Thải Tuyết thinh thoảng cúi đầu xuống, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Yến Lâm và Lục Châu nghe trộm được nội dung các nàng nói chuyện, cười cười chạy tói chỗ của ta ta
"Chúc mừng huynh, lại được làm cha rồi!"
Các vị kiều thê cùng nhau cười rộ lên, Thải Tuyết nghe thấy mọi người cười như vậy, biết cuộc nói chuyện giừ minh và Khinh Nhan đã bị mọi người biết hết, nên đỏ mặt cúi đầu xuống.
Lúc này Dao Như, Côc Tiêm Tiêm, Hoàn Tiếu Trác, Lục Châu, A Y Cố Lệ, Lệ Cơ, Tác Mạt Nhi, Tư Hầu, Mộ Dung Yên Yên và Khinh Nhan đều lên quảng trường, biếu diền màn múa hát.
Nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, bất giác ta đã trầm mê vào trong đó, nhừng giải lụa màu trong tay các nàng bay múa, đúng là động lòng người.
Nhó' tói ngày xưa gian khố phân đấu, trong lòng ta âm thầm cảm thán
Sau khi Tiêu Tín chêít, Đường Muội yên lặng ròi xa ta, sau đó ta nghe nói hắn mang theo vợ con tói chân núi Âm son chăn thả, hắn và Tiêu Trân Kỳ tinh thâm, cho nên đem cái chết của Tiêu Tín đố lên đầu ta, kiếp này hắn sẽ không bao giò' tha thứ cho ta được.
Biến mất cùng vói hắn còn có Trần Tử Tô, đôi vói chuyện này ta đã sớm có tâm lý chuẩn bị, trước kia ta muôn phong hắn làm tướng quốc, nhưng Trần Tử Tổ liền bày tỏ ý nghi thành công thì cáo lão của hắn, quy ẩn điền viên là một lựa chọn tốt nhất của hắn.
Bôn phía quảng trường, pháo hoa liên tục bắn lên cao, chiếu sáng bầu tròi đêm, nhừng tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, hóa ra đó là thanh âm của bách tính.
Một bóng hình xinh đẹp trong các vị ái thê của ta bay vọt lên, tiếng cười khè như chuông bạc, ta không khỏi chân động, đưa mắt nhìn lại, thấy một thiếu nừ thiên kiều bá mị đang đứng ờ noi đó, không phải là u u thì còn là ai?
Trong lòng ta kích động khó có thế ức chế, chạy tói chỗ nàng, khi cam bàn tay của nàng ta mói nói: "Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"
u u quyến rũ liếc mắt nhìn ta, ôn nhu nói:
"Còn nhớ lòi hứa trước kia của muội vói huynh không?"
Ta nặng nề gạt đau.
u u vươn tay điếm lên trán ta một cái, nói:
"Muội còn tường rằng một năm là huynh có thế thống nhất Trung Nguyên, không nghi tên ngu ngốc này khiến muội phải đọi lâu như vậy!"
Trong lòng âm thầm kích động, mờ rộng cánh tay ôm người ngọc vào trong lòng.
Hứa Vũ Thần và Cao Quang Viền đồng thòi lớn tiếng nói:
"Chúc bệ hạ và chư vị nương nương Giang Sơn vinh cô', thiên thu vạn tái, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế..M
Ta kề sát vào tai của u u, nhỏ giọng trêu đùa:
"Đêm nay ta sẽ không cho nàng đào tấu."
"Chi sợ huynh không có bản lình như vậy."
"Ta đã nghi ra một biện pháp tốt!"
"Nói nghe một chút!"
"Còi sạch quần áo của nàng, sau đó đốt đi, đảm bảo nàng không dám ra khỏi phòng?"
"Long Dận Không, ngươi phủ thêm một cái long bào vẫn chi là một tên lưu manh..."
Bình luận facebook