Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330
Trầm Trì gật đầu nói:
“Không sai! Yến Hưng Khải luôn có dã tâm với ngôi vị hoàng đế, để đối phó với Tinh Hậu, cho nên mục đích của hắn giống ta. Chẳng qua là ta đã quên mất một việc, Yến Hưng Khải và Đông Hồ có hẹn ngầm từ trước.”
Trong lòng ta thầm than, Trầm Trì là một người xuất sắc như vậy, mà lại bị tình cảm đẩy vào trong tuyệt cảnh.
Ta lại nói:
“Yến Nguyên Tịch có phải là đã chết hay không?”
Trầm Trì cười nói:
“Yến Nguyên Tịch sớm muộn gì cũng phải chết, Yến Hưng Khải phải thiên tân vạn khổ mới xây dựng nên cục diện ngày hôm nay, sao có thể tình nguyện dâng xã tắc cho hắn?”
Hắn dừng lại một chút. rồi nói:
“Yến Uyên có rất nhiều người con, nhưng chỉ có Yến Nguyên Tịch là có năng lực, chỉ biết là hỏa hầu của hắn còn kém Yến Hưng Khải và Tinh Hậu nhiều lắm.”
Ta cảm thán nói:
“Trước kia nếu như tiên sinh một lòng phù tá Tinh Hậu, thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này.”
Trầm Trì mỉm cười nói:
“Đối với ngươi mà nói Tinh Hậu và Yến Nguyên Tông khác nhau, nhưng đối với ta mà nói bọn họ chẳng có gì khác biệt.”
Ta lại rót đầy chén rượu, đặt trước mặt hắn.
Trầm Trì bỗng nhiên nói:
“Đại Tần nhất định diệt vong.”
Ta ngơ ngác, không hiểu vì sao hắn lại nói câu đó.
Trầm Trì hai mắt lấp lánh nhìn thẳng ta nói:
“Trầm mỗ quyết không nhìn lầm, trong thiên hạ, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản đường đi của ngươi, tám nước sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay của ngươi mà thôi.”
Ta cười nhạt nói:
“Trầm tiên sinh hình như là quá mức xem trọng Dận Không.”
Trằm Trì nghiêm mặt nói:
“Mấy năm nay ta vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của ngươi, chuyện ngươi làm ở Tuyên Thành, ngươi không để ý an nguy đi sứ Hán quốc, phá hỏng liên minh của năm nước, điều đó cho thấy, mục đích của ngươi không chỉ là Đại Khang, mà là cả thiên hạ!”
Trong lòng ta chấn động, nhìn thẳng vào hai mắt của Trầm Trì, xem có thể nhận ra cái gì không.
Trầm Trì nói:
“Long Dận Không, ta cầu ngươi hai chuyện, nếu như ngươi làm được, ta sẽ cho ngươi một cái lễ vật.”
“Trầm tiên sinh mời nói.”
“Sau khi ta chết, có thể an táng ta ở Tế châu hay không? Chỉ có ở nơi đó, tâm tình của ta mới được bình thản.”
Ta gật đầu nói:
“Trầm tiên sinh yên tâm, chuyện này ta có thể làm được.”
Trầm Trì lại nói:
“Khúc Nặc chỉ là một người bị hại vô tội, nàng không có bất kỳ lỗi lầm nào, thái hậu sẽ rõ điều đó hơn bất cứ ai, ta mong ngươi tìm biện pháp cứu nàng ra.”
Trên mặt ta hiện vẻ khó xử, chuyện này không dễ làm như vậy, Tinh Hậu nếu như dùng tội danh thông dâm, hạ ngục hai người, thì Khúc Nặc sao có thể đơn giản thoát thân.
Trầm Trì nói:
“Mục đích thực sự của thái hậu chỉ là muốn đối phó với ta, chỉ cần ta chết, sinh tử của Khúc Nặc đã không còn quan trọng nữa.”
Ta do dự hồi lâu, mới nói:
“Khúc Nặc có tình cảm với tiên sinh, sợ rằng tiên sinh chết, nàng cũng sẽ chết, ta rất khó cứu nàng.”
Ta lấy ra tờ giấy nhận tội, nói:
“Hơn nữa, thái hậu muốn ngươi thừa nhận đã thông dâm với Khúc Nặc, vi phạm vào lỗi này, sẽ bị tru di cửu tộc đó.”
Trầm Trì lạnh lùng nói:
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ký tên hay sao?”
Ta nhắc nhở hắn nói:
“Chẳng cần tiên sinh phải tự tay ký, chỉ cần điểm chi là được rồi.”
Trầm Trì ha hả nở nụ cười một tiếng:
“Các ngươi quả nhiên suy nghĩ chu đáo.”
Ta cười khổ nói:
“Có một số việc, Dận Không cũng chỉ thân bất do kỷ, trừ phi...”
Ta cố ý dừng lại môt chút.
Trầm Trì nói:
“Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra!”
Ta thấp giọng nói:
“Trừ phi tiên sinh thừa nhận mình đã lẻn vào cung giết cung nữ, định cường bạo Khúc Nặc...”
Trầm Trì con ngươi chợt co rút lại, cười lạnh nói:
“Ngươi quả nhiên rất độc ác.”
Ta lúng túng nói:
“Nếu áp dụng phương pháp này, Khúc Nặc sẽ có một con đường sống.”
Trầm Trì gật đầu nói:
“Được rồi đằng nào chẳng là một lần chết, chết oan cũng có khác gì đâu?”
Hắn lấy giấy bút từ trong cạp lồng ta, viết tội trạng của mình, sau đó ký tên, điểm chỉ.
Ta âm thầm thở dài một hơi.
Trầm Trì đem thư nhận tội giao cho ta:
“Ngươi hãy nhờ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.”
“Trầm tiên sinh yên tâm Dận Không tuyệt không nuốt lời.”
Trầm Trì cười nhạt nói:
“Không nghĩ tới người cuối cùng đưa tiễn ta lại là ngươi.”
Hắn ngồi xuống, nói:
“Lúc nãy ta có nói, ta sẽ cho ngươi một lễ vật.”
Trong lòng ta âm thầm kỳ quái, không biết hắn có thể cho ta lễ vật gì?
Trầm Trì nói:
“Ta dám khẳng định, trong lòng ngươi khao khát nhất bây giờ chính là ngôi vị hoàng đế của Đại Khang!”
Ta không chút nào che giấu gật đầu.
Trầm Trì nói:
“Lấy thực lực của ngươi bây giờ ở Khang quốc chẳng có hoàng tử nào có thể so sánh, nhưng mà người có thể cản trở ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế chỉ có Tả Trục Lưu.”
Ta mỉm cười nói:
“Trầm tiên sinh có ý kiến gì không?”
Trầm Trì nói:
“Chuyện Khang Tần liên minh đã thành một kết cục định trước, có phải là ngươi đang định về là lập tức đối phó Tả Trục Lưu?”
Ta bị hắn nói trúng tâm sự, chậm rãi gật đầu.
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Tả Trục Lưu chính là cái họa lớn trong lòng của ta, sao ta có thể để cho hắn kiêu ngạo mãi được.”
Trầm Trì nói:
“Rất nhiều chuyện bảo thủ cần phải thay đổi, từ một chuyện có thể làm cho ngươi sớm đạt được mục đích.”
Trầm Trì nói tiếp:
“Muốn sớm nắm quyền lực, phải biết tận dụng tốt thời cơ.”
Trong lòng ta có ý nghĩ, Trầm Trì giỏi về tận dụng thời gian, đầu tiên là lợi dụng lực lượng Tinh Hậu loại bỏ Bạch Quỹ, sau đó lại dùng lực lượng của Yến Hưng Khải đả kích Tinh Hậu.
Trầm Trì nói:
“Kỳ thực ngươi đã hiểu được chuyện tận dụng tốt lực lượng quanh mình, nhưng không chú trọng tới lực lượng trong nước.”
Ta ngơ ngác, lực lượng trong nước từ trước tới ta nay vô cùng coi trọng, đâu có giống như lời của hắn.
Trầm Trì nói:
“Ổn định Tuyên Thành, mở rộng Tây Cương, mới thực sự có quyền lực siêu nhiên, đâu cần phải hi vọng vào ngôi vị hoàng đế?”
Theo như lời của hắn đó chính là chiến lược di chuyển, muốn bao ta chuyển trọng tâm đấu tranh từ Khang đô tới Tuyên Thành, mở rộng Tây Cương? Chẳng lẽ hắn định bảo ta gây chiến với hai nước Yến, Hàn ư?
Trầm Trì dường như nhìn ra tâm sự của ta, mỉm cười đến:
“Trầm mỗ chỉ cảm thấy tiếp tục dây dưa với đấu tranh cung đình, không bằng đưa mắt nhìn khắp thiên hạ. Nếu như ngươi đạt được liên minh với Đại Tần, đồng thời lại có được sự ủng hộ của Bắc Hồ, vậy chẳng phải là hình thành một điều kiện thuận lợi cho mình rồi hay sao? Ngôi vị hoàng đế chẳng qua chỉ là phù vân, thực lực mới có tác dụng!”
Ta gật đầu, ta thấy Trầm Trì cũng không phải nói bừa, hiện giờ nếu như khơi mào chiến sự với Yến, Hàn thì ta vẫn còn chưa đủ thực lực, có phải hắn muốn hại ta hay không?
Lúc trước hắn bảo Tinh Hậu khởi xướng chiến tranh, mượn cơ hội diệt trừ Bạch Miện, Đại Tần từ đó về sau không gượng dậy nổi, chuyện như vậy quyết không thể tái diễn trên người của ta.
Ta đem dược hoàn bỏ vào trong chén rượu, chậm rãi đưa tới trước mặt Trầm Trì.
Trầm Trì mỉm cười nói:
“Tóm lại ngươi vẫn không buông tha ta.”
Ta thấp giọng nói:
“Tràm tiên sinh chính là kinh thiên vĩ tài, nếu không thể cho ta sở dụng, ta cũng chỉ còn có một cách duy nhất.”
“Không sai! Yến Hưng Khải luôn có dã tâm với ngôi vị hoàng đế, để đối phó với Tinh Hậu, cho nên mục đích của hắn giống ta. Chẳng qua là ta đã quên mất một việc, Yến Hưng Khải và Đông Hồ có hẹn ngầm từ trước.”
Trong lòng ta thầm than, Trầm Trì là một người xuất sắc như vậy, mà lại bị tình cảm đẩy vào trong tuyệt cảnh.
Ta lại nói:
“Yến Nguyên Tịch có phải là đã chết hay không?”
Trầm Trì cười nói:
“Yến Nguyên Tịch sớm muộn gì cũng phải chết, Yến Hưng Khải phải thiên tân vạn khổ mới xây dựng nên cục diện ngày hôm nay, sao có thể tình nguyện dâng xã tắc cho hắn?”
Hắn dừng lại một chút. rồi nói:
“Yến Uyên có rất nhiều người con, nhưng chỉ có Yến Nguyên Tịch là có năng lực, chỉ biết là hỏa hầu của hắn còn kém Yến Hưng Khải và Tinh Hậu nhiều lắm.”
Ta cảm thán nói:
“Trước kia nếu như tiên sinh một lòng phù tá Tinh Hậu, thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này.”
Trầm Trì mỉm cười nói:
“Đối với ngươi mà nói Tinh Hậu và Yến Nguyên Tông khác nhau, nhưng đối với ta mà nói bọn họ chẳng có gì khác biệt.”
Ta lại rót đầy chén rượu, đặt trước mặt hắn.
Trầm Trì bỗng nhiên nói:
“Đại Tần nhất định diệt vong.”
Ta ngơ ngác, không hiểu vì sao hắn lại nói câu đó.
Trầm Trì hai mắt lấp lánh nhìn thẳng ta nói:
“Trầm mỗ quyết không nhìn lầm, trong thiên hạ, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản đường đi của ngươi, tám nước sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay của ngươi mà thôi.”
Ta cười nhạt nói:
“Trầm tiên sinh hình như là quá mức xem trọng Dận Không.”
Trằm Trì nghiêm mặt nói:
“Mấy năm nay ta vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của ngươi, chuyện ngươi làm ở Tuyên Thành, ngươi không để ý an nguy đi sứ Hán quốc, phá hỏng liên minh của năm nước, điều đó cho thấy, mục đích của ngươi không chỉ là Đại Khang, mà là cả thiên hạ!”
Trong lòng ta chấn động, nhìn thẳng vào hai mắt của Trầm Trì, xem có thể nhận ra cái gì không.
Trầm Trì nói:
“Long Dận Không, ta cầu ngươi hai chuyện, nếu như ngươi làm được, ta sẽ cho ngươi một cái lễ vật.”
“Trầm tiên sinh mời nói.”
“Sau khi ta chết, có thể an táng ta ở Tế châu hay không? Chỉ có ở nơi đó, tâm tình của ta mới được bình thản.”
Ta gật đầu nói:
“Trầm tiên sinh yên tâm, chuyện này ta có thể làm được.”
Trầm Trì lại nói:
“Khúc Nặc chỉ là một người bị hại vô tội, nàng không có bất kỳ lỗi lầm nào, thái hậu sẽ rõ điều đó hơn bất cứ ai, ta mong ngươi tìm biện pháp cứu nàng ra.”
Trên mặt ta hiện vẻ khó xử, chuyện này không dễ làm như vậy, Tinh Hậu nếu như dùng tội danh thông dâm, hạ ngục hai người, thì Khúc Nặc sao có thể đơn giản thoát thân.
Trầm Trì nói:
“Mục đích thực sự của thái hậu chỉ là muốn đối phó với ta, chỉ cần ta chết, sinh tử của Khúc Nặc đã không còn quan trọng nữa.”
Ta do dự hồi lâu, mới nói:
“Khúc Nặc có tình cảm với tiên sinh, sợ rằng tiên sinh chết, nàng cũng sẽ chết, ta rất khó cứu nàng.”
Ta lấy ra tờ giấy nhận tội, nói:
“Hơn nữa, thái hậu muốn ngươi thừa nhận đã thông dâm với Khúc Nặc, vi phạm vào lỗi này, sẽ bị tru di cửu tộc đó.”
Trầm Trì lạnh lùng nói:
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ký tên hay sao?”
Ta nhắc nhở hắn nói:
“Chẳng cần tiên sinh phải tự tay ký, chỉ cần điểm chi là được rồi.”
Trầm Trì ha hả nở nụ cười một tiếng:
“Các ngươi quả nhiên suy nghĩ chu đáo.”
Ta cười khổ nói:
“Có một số việc, Dận Không cũng chỉ thân bất do kỷ, trừ phi...”
Ta cố ý dừng lại môt chút.
Trầm Trì nói:
“Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra!”
Ta thấp giọng nói:
“Trừ phi tiên sinh thừa nhận mình đã lẻn vào cung giết cung nữ, định cường bạo Khúc Nặc...”
Trầm Trì con ngươi chợt co rút lại, cười lạnh nói:
“Ngươi quả nhiên rất độc ác.”
Ta lúng túng nói:
“Nếu áp dụng phương pháp này, Khúc Nặc sẽ có một con đường sống.”
Trầm Trì gật đầu nói:
“Được rồi đằng nào chẳng là một lần chết, chết oan cũng có khác gì đâu?”
Hắn lấy giấy bút từ trong cạp lồng ta, viết tội trạng của mình, sau đó ký tên, điểm chỉ.
Ta âm thầm thở dài một hơi.
Trầm Trì đem thư nhận tội giao cho ta:
“Ngươi hãy nhờ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.”
“Trầm tiên sinh yên tâm Dận Không tuyệt không nuốt lời.”
Trầm Trì cười nhạt nói:
“Không nghĩ tới người cuối cùng đưa tiễn ta lại là ngươi.”
Hắn ngồi xuống, nói:
“Lúc nãy ta có nói, ta sẽ cho ngươi một lễ vật.”
Trong lòng ta âm thầm kỳ quái, không biết hắn có thể cho ta lễ vật gì?
Trầm Trì nói:
“Ta dám khẳng định, trong lòng ngươi khao khát nhất bây giờ chính là ngôi vị hoàng đế của Đại Khang!”
Ta không chút nào che giấu gật đầu.
Trầm Trì nói:
“Lấy thực lực của ngươi bây giờ ở Khang quốc chẳng có hoàng tử nào có thể so sánh, nhưng mà người có thể cản trở ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế chỉ có Tả Trục Lưu.”
Ta mỉm cười nói:
“Trầm tiên sinh có ý kiến gì không?”
Trầm Trì nói:
“Chuyện Khang Tần liên minh đã thành một kết cục định trước, có phải là ngươi đang định về là lập tức đối phó Tả Trục Lưu?”
Ta bị hắn nói trúng tâm sự, chậm rãi gật đầu.
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Tả Trục Lưu chính là cái họa lớn trong lòng của ta, sao ta có thể để cho hắn kiêu ngạo mãi được.”
Trầm Trì nói:
“Rất nhiều chuyện bảo thủ cần phải thay đổi, từ một chuyện có thể làm cho ngươi sớm đạt được mục đích.”
Trầm Trì nói tiếp:
“Muốn sớm nắm quyền lực, phải biết tận dụng tốt thời cơ.”
Trong lòng ta có ý nghĩ, Trầm Trì giỏi về tận dụng thời gian, đầu tiên là lợi dụng lực lượng Tinh Hậu loại bỏ Bạch Quỹ, sau đó lại dùng lực lượng của Yến Hưng Khải đả kích Tinh Hậu.
Trầm Trì nói:
“Kỳ thực ngươi đã hiểu được chuyện tận dụng tốt lực lượng quanh mình, nhưng không chú trọng tới lực lượng trong nước.”
Ta ngơ ngác, lực lượng trong nước từ trước tới ta nay vô cùng coi trọng, đâu có giống như lời của hắn.
Trầm Trì nói:
“Ổn định Tuyên Thành, mở rộng Tây Cương, mới thực sự có quyền lực siêu nhiên, đâu cần phải hi vọng vào ngôi vị hoàng đế?”
Theo như lời của hắn đó chính là chiến lược di chuyển, muốn bao ta chuyển trọng tâm đấu tranh từ Khang đô tới Tuyên Thành, mở rộng Tây Cương? Chẳng lẽ hắn định bảo ta gây chiến với hai nước Yến, Hàn ư?
Trầm Trì dường như nhìn ra tâm sự của ta, mỉm cười đến:
“Trầm mỗ chỉ cảm thấy tiếp tục dây dưa với đấu tranh cung đình, không bằng đưa mắt nhìn khắp thiên hạ. Nếu như ngươi đạt được liên minh với Đại Tần, đồng thời lại có được sự ủng hộ của Bắc Hồ, vậy chẳng phải là hình thành một điều kiện thuận lợi cho mình rồi hay sao? Ngôi vị hoàng đế chẳng qua chỉ là phù vân, thực lực mới có tác dụng!”
Ta gật đầu, ta thấy Trầm Trì cũng không phải nói bừa, hiện giờ nếu như khơi mào chiến sự với Yến, Hàn thì ta vẫn còn chưa đủ thực lực, có phải hắn muốn hại ta hay không?
Lúc trước hắn bảo Tinh Hậu khởi xướng chiến tranh, mượn cơ hội diệt trừ Bạch Miện, Đại Tần từ đó về sau không gượng dậy nổi, chuyện như vậy quyết không thể tái diễn trên người của ta.
Ta đem dược hoàn bỏ vào trong chén rượu, chậm rãi đưa tới trước mặt Trầm Trì.
Trầm Trì mỉm cười nói:
“Tóm lại ngươi vẫn không buông tha ta.”
Ta thấp giọng nói:
“Tràm tiên sinh chính là kinh thiên vĩ tài, nếu không thể cho ta sở dụng, ta cũng chỉ còn có một cách duy nhất.”