Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331
“Ta không trách ngươi, ta có viết một bộ Luật lệnh tâm đắc, nếu như ngươi không chê, ta sẽ đưa cho ngươi xem.”
Ta bình tĩnh nói:
“Nếu như có ngày Dận Không thống nhất thiên hạ, nhất định, sẽ để Trầm tiên sinh được chính danh.”
Trầm Trì cười ha hả, đứng dậy ngạo nghễ đứng thẳng, cao giọng nói:
“Nếu quả thật có ngày nào đó, ngươi đặt tên ngọn núi chôn ta là Phu Tử nhai, khắc ba chữ Luật Dân Luận lên trên vách núi.”
“Dận Không quyết sẽ không quên!”
Trầm Trì đặt chén rượu xuống mặt đất, cời đai lưng xuống, thắt ở bên trần địa lao:
“Ta sợ tội tự sát, đó là đáp án thỏa mãn cho tất cả mọi người!”
Viền mắt của ta bỗng nhiên đã ươn ướt, nhìn thấy một nhân tài kiệt xuất chết đi trước mắt mình, trong lòng ta sầu não vô cùng.
Ta yên lặng xoay người sang chỗ khác, lẳng lặng đi ra cửa, cánh cửa đá rất nặng chậm rãi đóng lại, không biết từ đâu có một ngọn gió thổi tới, làm cho ánh lửa chặp chờn, thân ảnh của ta trở nên bất định, giống như tâm tình phức tạp của ta...
Ta không đi xem Khúc Nặc thế nào, vì ta không cách nào che giấu được tâm tình của mình, căn bản là ta chưa từng nghĩ tới, cái chết của Trầm Trì lại làm ta xúc động tới như vậy.
Khi cánh cửa đá kia đóng lại, trong lòng ta đã bắt đầu hối hận, hối hận vì không có biện pháp khống chế hắn cho nên không còn cách nào khác là phải loại bỏ.
Tinh Hậu vẫn đang đợi tin tức của ta, thấy biểu tình ta như vậy, nàng đương nhiên đoán được chuện gì.
Ta đem thư nhận tội của Trầm Trì đặt vào trong tay của nàng, Tinh Hậu nhìn xong, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự vui mừng:
“Có phải là hắn đã uống độc tửu?”
Ta chậm rãi lắc đầu, thanh âm trầm trọng nói:
“Hắn đã chết...”
Tinh Hậu ngơ ngác, sau đó nhìn kỹ thư nhận tội, nói:
“Đã chết cũng tốt, dù sao có chứng cứ phạm tội này trong tay, không ai có thể nói được câu nào nữa.”
Ta thấp giọng nói:
“Trầm Trì tự sát chết nhưng cũng có hai điều kiện trao đổi.”
Tinh Hậu đôi mi thanh tú vi nhăn lại, nói:
“Nói nghe một chút.”
“Chuyện thứ nhất là hắn muốn an táng thi thể của hắn ở chỗ ở cũ tại Tế châu.”
Tinh Hậu cười nhạt nói:
“Việc này đâu khó, ta sẽ bảo ngươi đem thi thể hắn về an táng ở Tế châu.”
Ta do dự một chút mới nói:
“Chuyện thứ hai, hắn xin buông tha cho tính mạng của Khúc Nặc.”
Sắc mặt Tinh Hậu chuyển sang lạnh lùng:
“Ngươi đáp ứng hắn?”
Ta gật đầu nói:
“Trầm Trì nếu như đã thừa nhận ý đồ cường bạo Khúc Nặc, như vậy cũng...”
Tinh Hậu lạnh lùng nói:
“Ngươi nhớ tới cái duyên một đêm với Khúc Nặc?”
Ta thẳng thắn nói:
“Hài nhi đúng là có cái ý niệm này.”
Tinh Hậu than thở:
“Sao ta không biết nha đầu Khúc Nặc kia vô tội, nhưng mà nó biết kế hoạch hãm hại Trầm Trì của chúng ta, sao ta có thể lưu nó lại trên đời này chứ.”
Ta buồn bã cúi đầu xuống.
Tinh Hậu nói:
“Nếu Trầm Trì đã nhận tội, ta sẽ bảo đảm danh tiết của nó, đồng thời cũng bảo đảm cho nhà nó không chết, còn về phần Khúc Nặc bắt buộc phải tuẫn táng theo Yến Nguyên Tông.”
Ta có nói gì đi nữa, Tinh Hậu cũng không thay đổi quyết định của mình, nói cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi. Khổ nỗi là trong tay ta hiện giờ không có Thất Nhật Túy, nếu không ta sẽ cho Khúc Nặc ăn, tránh cho nàng một kiếp nạn.
Tâm tình của ta trầm trọng, khi trở lại Phong Lâm các đã là nửa đêm, điều khiến ta vui mừng là Tiêu Tín đã từ Khang đô tới đây, đồng hành với hắn còn có Đại Khang Sử Tiết Trác Khởi Phu.
Người này là bạn tốt của Dực Vương Lâm Bi Phong, đã từng chưởng quản Đại Khang Hình bộ, cương trực ghét dua nịnh, theo lý thuyết thì việc đi sứ của hắn không phải trong chức trách, nhưng không biết tại sao Hâm Đức hoàng đế lại phải hắn đi lần này.
Trác Khởi Phu đang định trở lại dịch quán nghỉ ngơi, nhưng không ngờ khi ra cửa đụng phải ta. Ta lại mời hắn vào trong nhà.
Trác Khởi Phu cười nói:
“Bình vương điện hạ, lần này hạ quan mang theo thánh chỉ của bệ hạ tới đây.”
Ta cuống quít quỳ xuống nói:
“Dận Không tiếp chỉ.”
Trác Khởi Phu nói:
“Bệ hạ nói mật chỉ này điện hạ đích thân mở.”
Hắn đặt mật chỉ vào trong tay của ta.
Hai tay ta tiếp nhận, chậm rãi mở ra, sau khi xem nội dung thì trong lòng đại hỉ.
Hâm Đức hoàng để trắng trợn ca ngợi việc ta đi Hán đô, lại đồng ý ủy thác toàn quyền việc liên minh với Tần quốc, theo như nội dung thì hắn vô cùng tín nhiệm ta.
Ta đọc lại mật chỉ một lần nữa, nhưng không thấy một chữ nào nhắc tới chuyện lập thái tử, có lẽ Hâm Đức hoàng đế đã quên?
Trác Khởi Phu nói:
“Lúc hạ quan tới đây, chính miệng bệ hạ đã nói điện hạ phá hỏng được liên minh năm nước, khi trở lại Khang đô, bệ hạ sẽ giữ lời hứa lập người làm Đại Khang thái tử.”
Ta nói chuyện với Trác Khởi Phu một lúc, sau đó hắn đứng dậy cáo từ. Thông qua buổi nói chuyện ta cũng hiểu thêm về tình hình thực tế của Đại Khang, hơn nữa ta thấy nó cũng không có quá nhiều tác dụng bằng những tin tức do Tiêu Tín cung cấp.
Ta không ăn cơm mà gọi Tiêu Tín vào trong thư phòng.
Tiêu Tín cung kính hướng ta thi lễ, sau đó giao một phong thư cho ta, phong thư không đề tên, không biết là ai gửi cho ta.
Ta cười nói:
“Ai gửi vậy? Sao thần bí thế?”
Tiêu Tín cười nói:
“Điện hạ nhìn sẽ biết.”
Ta không hỏi nữa, mỉm cười nói:
“Tình hình Khang đô hiện nay thế nào?”
Tiêu Tín nói:
“Tất cả mọi người từ vua tới dân đều thừa nhận điện hạ, thậm chí ngay cả Tả Trục Lưu và các vị vương tử cũng nhiều lần ca ngợi trước mặt hoàng thượng, đều nói là minh quân tương lai.”
Ta ha hả phá lên cười:
“Tại sao ta nghe như họ đang chửi ta vậy?”
Tiêu Tín mỉm cười nói:
“Điện hạ anh minh, Trần tiên sinh nói điện hạ không mất người nào làm tan rã liên minh năm nước, hiện giờ bất cứ ai gièm pha Bình vương đều là người có hành vi không sáng suốt. Nếu như không thể gièm pha, thì chỉ còn cách là ca ngợi, tốt nhất là nói Bình vương điện hạ anh minh như Nghiêu Thuấn, thần võ như Viêm Hoàng, làm cho tâm tình của Hâm Đức hoàng đế không được tốt.”
Ta gật đầu cười nói:
“Tả Trục Lưu quả nhiên lợi hại!”
Tiêu Tín nói:
“Tất cả mọi người đều biết việc Tần Khang liên minh đã trở thành kết cục đã định, Trác Khởi Phu đến đây trên danh nghĩa là mời người trở lại Khang đô, nhưng thực tế lại là người giám thị mà Hâm Đức hoàng đế phái tới. Người này tuy rằng cương trực công chính, thế nhưng là người ngu trung, điện hạ vẫn phải cẩn thận ba phần.”
Ta cười nói:
“Tiêu Tín, mấy ngày không gặp, ngươi đã trưởng thành hơn rồi.”
Tiêu Tín mỉm cười nói:
“Thứ nhất là bởi vì tuổi lớn hơn, thứ hai là hành trình tới Đại Hán xảy ra không ít chuyện, cho nên cũng không thể mãi là tiểu hài tử được.”
Hắn dừng một chút lại nói:
“Trước khi Tiêu Tín tới Đại Tần, Trần tiên sinh và Dực vương điện hạ đều có dặn thuộc hạ, sau khi Bình vương hoàn thành việc liên minh, thi ngàn vạn lần không thể về Khang đô, bề ngoài thì Hâm Đức hoàng đế biểu hiện như sắp phong ngôi vị thái tử cho người, thực chất lại ghen tỵ vô cùng.”
Ta gật đầu nói:
“Chuyện này ta đã sớm biết, phụ hoàng tuy rằng tuổi tác đã cao, thế nhưng đối với quyền lực và danh lợi càng lúc càng ham thích, nếu không thì cũng chẳng có chuyện tới bây giờ vẫn chưa có người thừa kế.”
Tiêu Tín nói:
“Quốc nội dân loạn vẫn đang tiếp tục, hơn nữa phạm vi càng lúc càng lớn, nhi tử của Tả Trục Lưu là Tả Đông Tường bởi vì trấn áp dân loạn có công nên thăng tiến rất nhanh.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Muốn đạp đổ cây đại thụ Tả Trục Lưu, thì đầu tiên là phải diệt từ từng đứa con của hắn, ngoài mặt là binh phạt nhưng đánh về tâm lý cũng là một đòn quan trọng, phải làm cho hắn suy sụp, sau đó cho hắn một kích trí mạng.”
Ta nhíu nhíu mày nói:
“Tiêu Tín, chuyện xây dựng tân cung đã tạm dừng hay chưa? Tại sao dân loạn còn chưa yên?”
Tiêu Tín thở dài nói:
“Nói tới chuyện thuế khóa thì Hâm Đức hoàng đế lại càng tăng thêm, làm cho gánh nặng của người dân nhiều lên. Chuyện xây dựng tân cung này chẳng qua chỉ là một cái mồi dẫn lửa mà thôi. Hiện giờ không biết là tên phương sĩ khốn kiếp nào hiến kế, xây dựng một cái Lô đỉnh thật lớn ở phía bắc của Thái Miếu, theo hình Bắc đẩu Thất tinh, lấy máu của đồng nam đồng nữ làm lô dẫn, luyện chế trường sinh bất lão tiên đan, Hâm Đức hoàng đế đối với chuyện này chẳng có nghi ngờ gì cả.”
Ta bình tĩnh nói:
“Nếu như có ngày Dận Không thống nhất thiên hạ, nhất định, sẽ để Trầm tiên sinh được chính danh.”
Trầm Trì cười ha hả, đứng dậy ngạo nghễ đứng thẳng, cao giọng nói:
“Nếu quả thật có ngày nào đó, ngươi đặt tên ngọn núi chôn ta là Phu Tử nhai, khắc ba chữ Luật Dân Luận lên trên vách núi.”
“Dận Không quyết sẽ không quên!”
Trầm Trì đặt chén rượu xuống mặt đất, cời đai lưng xuống, thắt ở bên trần địa lao:
“Ta sợ tội tự sát, đó là đáp án thỏa mãn cho tất cả mọi người!”
Viền mắt của ta bỗng nhiên đã ươn ướt, nhìn thấy một nhân tài kiệt xuất chết đi trước mắt mình, trong lòng ta sầu não vô cùng.
Ta yên lặng xoay người sang chỗ khác, lẳng lặng đi ra cửa, cánh cửa đá rất nặng chậm rãi đóng lại, không biết từ đâu có một ngọn gió thổi tới, làm cho ánh lửa chặp chờn, thân ảnh của ta trở nên bất định, giống như tâm tình phức tạp của ta...
Ta không đi xem Khúc Nặc thế nào, vì ta không cách nào che giấu được tâm tình của mình, căn bản là ta chưa từng nghĩ tới, cái chết của Trầm Trì lại làm ta xúc động tới như vậy.
Khi cánh cửa đá kia đóng lại, trong lòng ta đã bắt đầu hối hận, hối hận vì không có biện pháp khống chế hắn cho nên không còn cách nào khác là phải loại bỏ.
Tinh Hậu vẫn đang đợi tin tức của ta, thấy biểu tình ta như vậy, nàng đương nhiên đoán được chuện gì.
Ta đem thư nhận tội của Trầm Trì đặt vào trong tay của nàng, Tinh Hậu nhìn xong, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự vui mừng:
“Có phải là hắn đã uống độc tửu?”
Ta chậm rãi lắc đầu, thanh âm trầm trọng nói:
“Hắn đã chết...”
Tinh Hậu ngơ ngác, sau đó nhìn kỹ thư nhận tội, nói:
“Đã chết cũng tốt, dù sao có chứng cứ phạm tội này trong tay, không ai có thể nói được câu nào nữa.”
Ta thấp giọng nói:
“Trầm Trì tự sát chết nhưng cũng có hai điều kiện trao đổi.”
Tinh Hậu đôi mi thanh tú vi nhăn lại, nói:
“Nói nghe một chút.”
“Chuyện thứ nhất là hắn muốn an táng thi thể của hắn ở chỗ ở cũ tại Tế châu.”
Tinh Hậu cười nhạt nói:
“Việc này đâu khó, ta sẽ bảo ngươi đem thi thể hắn về an táng ở Tế châu.”
Ta do dự một chút mới nói:
“Chuyện thứ hai, hắn xin buông tha cho tính mạng của Khúc Nặc.”
Sắc mặt Tinh Hậu chuyển sang lạnh lùng:
“Ngươi đáp ứng hắn?”
Ta gật đầu nói:
“Trầm Trì nếu như đã thừa nhận ý đồ cường bạo Khúc Nặc, như vậy cũng...”
Tinh Hậu lạnh lùng nói:
“Ngươi nhớ tới cái duyên một đêm với Khúc Nặc?”
Ta thẳng thắn nói:
“Hài nhi đúng là có cái ý niệm này.”
Tinh Hậu than thở:
“Sao ta không biết nha đầu Khúc Nặc kia vô tội, nhưng mà nó biết kế hoạch hãm hại Trầm Trì của chúng ta, sao ta có thể lưu nó lại trên đời này chứ.”
Ta buồn bã cúi đầu xuống.
Tinh Hậu nói:
“Nếu Trầm Trì đã nhận tội, ta sẽ bảo đảm danh tiết của nó, đồng thời cũng bảo đảm cho nhà nó không chết, còn về phần Khúc Nặc bắt buộc phải tuẫn táng theo Yến Nguyên Tông.”
Ta có nói gì đi nữa, Tinh Hậu cũng không thay đổi quyết định của mình, nói cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi. Khổ nỗi là trong tay ta hiện giờ không có Thất Nhật Túy, nếu không ta sẽ cho Khúc Nặc ăn, tránh cho nàng một kiếp nạn.
Tâm tình của ta trầm trọng, khi trở lại Phong Lâm các đã là nửa đêm, điều khiến ta vui mừng là Tiêu Tín đã từ Khang đô tới đây, đồng hành với hắn còn có Đại Khang Sử Tiết Trác Khởi Phu.
Người này là bạn tốt của Dực Vương Lâm Bi Phong, đã từng chưởng quản Đại Khang Hình bộ, cương trực ghét dua nịnh, theo lý thuyết thì việc đi sứ của hắn không phải trong chức trách, nhưng không biết tại sao Hâm Đức hoàng đế lại phải hắn đi lần này.
Trác Khởi Phu đang định trở lại dịch quán nghỉ ngơi, nhưng không ngờ khi ra cửa đụng phải ta. Ta lại mời hắn vào trong nhà.
Trác Khởi Phu cười nói:
“Bình vương điện hạ, lần này hạ quan mang theo thánh chỉ của bệ hạ tới đây.”
Ta cuống quít quỳ xuống nói:
“Dận Không tiếp chỉ.”
Trác Khởi Phu nói:
“Bệ hạ nói mật chỉ này điện hạ đích thân mở.”
Hắn đặt mật chỉ vào trong tay của ta.
Hai tay ta tiếp nhận, chậm rãi mở ra, sau khi xem nội dung thì trong lòng đại hỉ.
Hâm Đức hoàng để trắng trợn ca ngợi việc ta đi Hán đô, lại đồng ý ủy thác toàn quyền việc liên minh với Tần quốc, theo như nội dung thì hắn vô cùng tín nhiệm ta.
Ta đọc lại mật chỉ một lần nữa, nhưng không thấy một chữ nào nhắc tới chuyện lập thái tử, có lẽ Hâm Đức hoàng đế đã quên?
Trác Khởi Phu nói:
“Lúc hạ quan tới đây, chính miệng bệ hạ đã nói điện hạ phá hỏng được liên minh năm nước, khi trở lại Khang đô, bệ hạ sẽ giữ lời hứa lập người làm Đại Khang thái tử.”
Ta nói chuyện với Trác Khởi Phu một lúc, sau đó hắn đứng dậy cáo từ. Thông qua buổi nói chuyện ta cũng hiểu thêm về tình hình thực tế của Đại Khang, hơn nữa ta thấy nó cũng không có quá nhiều tác dụng bằng những tin tức do Tiêu Tín cung cấp.
Ta không ăn cơm mà gọi Tiêu Tín vào trong thư phòng.
Tiêu Tín cung kính hướng ta thi lễ, sau đó giao một phong thư cho ta, phong thư không đề tên, không biết là ai gửi cho ta.
Ta cười nói:
“Ai gửi vậy? Sao thần bí thế?”
Tiêu Tín cười nói:
“Điện hạ nhìn sẽ biết.”
Ta không hỏi nữa, mỉm cười nói:
“Tình hình Khang đô hiện nay thế nào?”
Tiêu Tín nói:
“Tất cả mọi người từ vua tới dân đều thừa nhận điện hạ, thậm chí ngay cả Tả Trục Lưu và các vị vương tử cũng nhiều lần ca ngợi trước mặt hoàng thượng, đều nói là minh quân tương lai.”
Ta ha hả phá lên cười:
“Tại sao ta nghe như họ đang chửi ta vậy?”
Tiêu Tín mỉm cười nói:
“Điện hạ anh minh, Trần tiên sinh nói điện hạ không mất người nào làm tan rã liên minh năm nước, hiện giờ bất cứ ai gièm pha Bình vương đều là người có hành vi không sáng suốt. Nếu như không thể gièm pha, thì chỉ còn cách là ca ngợi, tốt nhất là nói Bình vương điện hạ anh minh như Nghiêu Thuấn, thần võ như Viêm Hoàng, làm cho tâm tình của Hâm Đức hoàng đế không được tốt.”
Ta gật đầu cười nói:
“Tả Trục Lưu quả nhiên lợi hại!”
Tiêu Tín nói:
“Tất cả mọi người đều biết việc Tần Khang liên minh đã trở thành kết cục đã định, Trác Khởi Phu đến đây trên danh nghĩa là mời người trở lại Khang đô, nhưng thực tế lại là người giám thị mà Hâm Đức hoàng đế phái tới. Người này tuy rằng cương trực công chính, thế nhưng là người ngu trung, điện hạ vẫn phải cẩn thận ba phần.”
Ta cười nói:
“Tiêu Tín, mấy ngày không gặp, ngươi đã trưởng thành hơn rồi.”
Tiêu Tín mỉm cười nói:
“Thứ nhất là bởi vì tuổi lớn hơn, thứ hai là hành trình tới Đại Hán xảy ra không ít chuyện, cho nên cũng không thể mãi là tiểu hài tử được.”
Hắn dừng một chút lại nói:
“Trước khi Tiêu Tín tới Đại Tần, Trần tiên sinh và Dực vương điện hạ đều có dặn thuộc hạ, sau khi Bình vương hoàn thành việc liên minh, thi ngàn vạn lần không thể về Khang đô, bề ngoài thì Hâm Đức hoàng đế biểu hiện như sắp phong ngôi vị thái tử cho người, thực chất lại ghen tỵ vô cùng.”
Ta gật đầu nói:
“Chuyện này ta đã sớm biết, phụ hoàng tuy rằng tuổi tác đã cao, thế nhưng đối với quyền lực và danh lợi càng lúc càng ham thích, nếu không thì cũng chẳng có chuyện tới bây giờ vẫn chưa có người thừa kế.”
Tiêu Tín nói:
“Quốc nội dân loạn vẫn đang tiếp tục, hơn nữa phạm vi càng lúc càng lớn, nhi tử của Tả Trục Lưu là Tả Đông Tường bởi vì trấn áp dân loạn có công nên thăng tiến rất nhanh.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Muốn đạp đổ cây đại thụ Tả Trục Lưu, thì đầu tiên là phải diệt từ từng đứa con của hắn, ngoài mặt là binh phạt nhưng đánh về tâm lý cũng là một đòn quan trọng, phải làm cho hắn suy sụp, sau đó cho hắn một kích trí mạng.”
Ta nhíu nhíu mày nói:
“Tiêu Tín, chuyện xây dựng tân cung đã tạm dừng hay chưa? Tại sao dân loạn còn chưa yên?”
Tiêu Tín thở dài nói:
“Nói tới chuyện thuế khóa thì Hâm Đức hoàng đế lại càng tăng thêm, làm cho gánh nặng của người dân nhiều lên. Chuyện xây dựng tân cung này chẳng qua chỉ là một cái mồi dẫn lửa mà thôi. Hiện giờ không biết là tên phương sĩ khốn kiếp nào hiến kế, xây dựng một cái Lô đỉnh thật lớn ở phía bắc của Thái Miếu, theo hình Bắc đẩu Thất tinh, lấy máu của đồng nam đồng nữ làm lô dẫn, luyện chế trường sinh bất lão tiên đan, Hâm Đức hoàng đế đối với chuyện này chẳng có nghi ngờ gì cả.”