Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 355
Xích Lỗ Ôn ân cần nói:
“Có biết bọn họ xung đột với ai hay không?”
Đột Tạ lắc đầu nói:
“Thuộc hạ không đi vào, mà chỉ đứng ở bên ngoài, khi thấy bên ngoài Tiêu Kim Quật có binh lính kéo tới, ở trong lại xảy ra ẩu đả, nên vội vàng tới phủ công chúa thông báo, nhưng về tới đó mới biết chủ nhân tới đây làm khách.”
Ta thấp giọng nói:
“Lục Châu công chúa có biết hay không?”
Đột Tạ nói:
“Thuộc hạ không dám kinh động tới vương phi”
Ta gật đầu nói:
“Dẫn ta đi, ta muốn xem có chuyên gì đã xảy ra.”
Xích Lỗ Ôn nói:
“Ta cùng đi với điện hạ.”
Hắn giao thiệp rất rộng ở Ô Khố Tô thành, đi theo ta sẽ là một sự trợ giúp lớn.
Khi chúng ta đi tới Tiêu Kim Quật, quả nhiên thấy binh sĩ Bắc Hồ vây quanh nơi này chặt như nêm cối, tướng lĩnh dẫn đầu là người mà Xích Lỗ Ôn quen.
Xích Lỗ Ôn mỉm cười đi tới rỉ tai vài câu với tướng lĩnh kia sau đó đi trở lại bên cạnh ta, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, thấp giọng nói:
“Phiền toái rồi, thủ hạ của điện hạ đánh bị thương con trai của nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ là Hốt Hồ!”
Trong lòng ta không khỏi trầm xuống, đột nhiên có một thanh âm giận dữ vang lên:
“Vương bát đản, ngươi có dám đấu với lão tử không, định lấy nhiều thắng ít hay sao? Cẩn thận ta cắt cái của quý của con rùa nhỏ này.”
Ta nhận ra đây chính là thanh âm của Nhã Khắc, ta không khỏi nhíu mày, sớm biết rằng hắn thích gây rối như thế này ta sẽ không dẫn theo hắn cùng đi.
Ta hướng Xích Lỗ Ôn nói:
“Xích Lỗ Ôn huynh, ngươi nói với hắn một tiếng, ta đi vào bên trong giải quyết chuyện này.”
Xích Lỗ Ôn gật đầu lại đi tới bên cạnh tướng lĩnh kia nói vài câu, tướng lĩnh kia do dự một chút, rốt cục gật đầu.
Các binh sĩ xung quanh tách thành một lối, ta ung dung bước vào trong.
Trong Tiêu Kim Quật đã trở thành một đống bừa bãi, bàn ghế bị đập tan tành, chén đĩa rơi khắp nơi, hiển nhiên là nơi này vừa trải qua một trận đại chiến.
Có một nữ tử người Hồ váy áo xốc xếch đang ngồi run rẩy dưới gầm bàn, có hơn mười võ sĩ Bắc Hồ nằm dưới đất, xem ra bị thương không nhẹ.
Ta cất bước đi lên tầng hai, thấy Nhã Khắc và Lang Thứ mỗi người tóm lấy một bả vai của một người Hồ đang muốn đi xuống, trên mặt của người Hồ kia toàn là máu, chắc là con trai của Bác Thiếp Nhĩ.
Bọn họ không ngờ là ta tới, cho nên ngẩn người không biết làm gì cho phải.
Ta lạnh lùng nói:
“Nhã Khắc an đáp, ngươi quả nhiên lại gây sự cho ta!”
Nhã Khắc nói:
“Tên hỗn đản này dám ở trước mặt mọi người cường bạo nữ tử Xoa Tháp tộc!”
Lúc này ta mới biết chuyện này có nguyên nhân, ta xoay người nhìn lại thấy một tiểu cô nương gầy yếu đang cuộn mình ở một góc tường. Tuổi của cô bé này chỉ chừng mười một, quần áo bị xé rách nhiều chỗ, để lộ làn da trắng muốt, trong ánh mắt của cô bé hiện lên sự kinh hoàng.
Ta thấp giọng nói:
“Các ngươi buông hắn ra!”
Nhã Khắc nói:
“Chuyện này không thể cho qua như vậy!”
Ta giận dữ hét:
“Ta bảo ngươi buông hắn ra!”
Lang Thứ sợ hãi buông ra trước, Nhã Khắc do dự một chút mới chịu buông tay.
Hốt Hồ ngã xuống đất, khóe miệng vẫn chảy máu không ngừng, ta đưa tay xem hắn còn thở không, thấy hắn vẫn còn hô hấp, mới hơi yên lòng.
Nhã Khắc cởi áo ngoài, khoác lên người của nữ hài tử Xoa Tháp tộc kia.
Lúc này, có mấy cô gái đi ra vây lấy cô bé kia, nhẹ giọng an ủi, phải qua hồi lâu, cô bé mới định thần lại được, lớn tiếng khóc ồ lên.
Nhã Khắc uất hận nói:
“Con rùa đen này vô sỉ tới cực điểm, có bao nhiêu mỹ nữ ở đây không muốn, lại đi cường bạo nữ hài tử!”
Ta cả giận nói:
“Ngươi cho rằng mình cao thượng hơn hắn ư?”
Nhã Khắc chưa bao giờ thấy ta tức giận như vậy, lập tức đứng ngây ngốc tại chỗ.
Ta cố nén tức giận nói:
“Cha của hắn là Bắc Hô đại nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ.”
Nhã Khắc bực tức nói:
“Vậy thì thế nào?”
Hắn đương nhiên là biết mình đã gây đại họa, thanh âm nhỏ đi rất nhiều.
Binh sĩ Bắc Hồ ở bên ngoài đã đi vào trong, tướng lĩnh chỉ huy sóng vai tới Xích Lỗ Ôn đi tới bên cạnh chúng ta, có lẽ hắn đã biết thân phận của ta qua Xích Lồ Ôn cho nên lời nói có chút cung kính.
Hắn cùng ta đi ra một góc, thấp giọng nói:
“Bình vương điện hạ, chuyện này ty chức nên làm thế nào cho phải.”
Ta mỉm cười nói:
“Ngươi trước tiên cứu chữa cho Hốt Hồ đã.”
Hắn dùng vẻ mặt đau khổ nói:
“Hốt Hồ công tử bị thương thế này, ty chức nên giải thích như thế nào với nguyên soái?”
“Ngươi không cần phải lo lắng, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới phủ nguyên soái tạ lỗi.”
Tướng lĩnh này cũng hiểu, hắn không đắc tội được với ai trong cả hai bên, cho nên quyết định:
“Trước khi xử lý xong chuyện này, mấy thủ hạ của Bình vương không được rời khỏi phủ công chúa.”
Ta gặt đâu nói:
‘‘Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm khó ngươi.”
Xích Lỗ Ôn lại kéo tướng lĩnh này sang một bên, hiển nhiên là trợ giúp cho ta, sau một lát họ mang Hốt Hồ rời đi.
Trải qua viẹc này, ta cũng không dám tiếp tục ở Tiêu Kim Quật, sợ Bác Thiếp Nhĩ quay trở lại trả thù, cuống quít mang theo Nhã Khắc quay trở về phủ công chúa.
Mấy người Nhã Khắc đều biết mình gây đại họa, không dám lên tiếng, im lặng theo ta vào trong thư phòng.
Nhã Khắc dẫn đầu nói:
“Chuyện này đều là do ta gây ra, không có liên quan vì tới mấy người bọn họ, có trách thì hãy trách ta đi.”
Ta thở dài nói:
“Hiện giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, nếu như chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta phải mau chóng giải quyết nó...”
Ta dừng lại một chút nói:
“Chớ quên bất cứ lúc nào ta cũng đứng ở bên các ngươi.”
Trong ánh mắt của mấy người bọn họ tỏa ra quang mang kích động.
Nhã Khắc nói:
“Nếu như tên Hốt Hồ kia không qua đáng, ta cũng không nặng tay như vậy.”
Ta trầm ngâm trong chốc lát, dứt khoát nói:
“Mấy người các ngươi lập tức rời khỏi Bắc Hồ!”
Nhã Khắc và Lang Thứ đồng thời nói:
“Không được, thuộc hạ quyết không rời đi!”
Ta cả giận nói:
“Chuyện này không phải do các ngươi làm chủ, Bác Thiếp Nhĩ ở Bắc Hồ quyền cao chức trọng, nếu như muốn đối phó các ngươi thì các ngươi sẽ không có lực hoàn thủ. Các ngươi rời khỏi đây, hắn chắc chắn sẽ gây sự với ta, nhưng mà với thân phận của ta, hắn sẽ không dám làm quá.”
Xích Lỗ Ôn mở miệng nói:
“Bình vương điện hạ nói không sai, biện pháp tốt nhất hiện giờ là các người phải mau chóng rời khỏi đây.”
“Có biết bọn họ xung đột với ai hay không?”
Đột Tạ lắc đầu nói:
“Thuộc hạ không đi vào, mà chỉ đứng ở bên ngoài, khi thấy bên ngoài Tiêu Kim Quật có binh lính kéo tới, ở trong lại xảy ra ẩu đả, nên vội vàng tới phủ công chúa thông báo, nhưng về tới đó mới biết chủ nhân tới đây làm khách.”
Ta thấp giọng nói:
“Lục Châu công chúa có biết hay không?”
Đột Tạ nói:
“Thuộc hạ không dám kinh động tới vương phi”
Ta gật đầu nói:
“Dẫn ta đi, ta muốn xem có chuyên gì đã xảy ra.”
Xích Lỗ Ôn nói:
“Ta cùng đi với điện hạ.”
Hắn giao thiệp rất rộng ở Ô Khố Tô thành, đi theo ta sẽ là một sự trợ giúp lớn.
Khi chúng ta đi tới Tiêu Kim Quật, quả nhiên thấy binh sĩ Bắc Hồ vây quanh nơi này chặt như nêm cối, tướng lĩnh dẫn đầu là người mà Xích Lỗ Ôn quen.
Xích Lỗ Ôn mỉm cười đi tới rỉ tai vài câu với tướng lĩnh kia sau đó đi trở lại bên cạnh ta, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, thấp giọng nói:
“Phiền toái rồi, thủ hạ của điện hạ đánh bị thương con trai của nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ là Hốt Hồ!”
Trong lòng ta không khỏi trầm xuống, đột nhiên có một thanh âm giận dữ vang lên:
“Vương bát đản, ngươi có dám đấu với lão tử không, định lấy nhiều thắng ít hay sao? Cẩn thận ta cắt cái của quý của con rùa nhỏ này.”
Ta nhận ra đây chính là thanh âm của Nhã Khắc, ta không khỏi nhíu mày, sớm biết rằng hắn thích gây rối như thế này ta sẽ không dẫn theo hắn cùng đi.
Ta hướng Xích Lỗ Ôn nói:
“Xích Lỗ Ôn huynh, ngươi nói với hắn một tiếng, ta đi vào bên trong giải quyết chuyện này.”
Xích Lỗ Ôn gật đầu lại đi tới bên cạnh tướng lĩnh kia nói vài câu, tướng lĩnh kia do dự một chút, rốt cục gật đầu.
Các binh sĩ xung quanh tách thành một lối, ta ung dung bước vào trong.
Trong Tiêu Kim Quật đã trở thành một đống bừa bãi, bàn ghế bị đập tan tành, chén đĩa rơi khắp nơi, hiển nhiên là nơi này vừa trải qua một trận đại chiến.
Có một nữ tử người Hồ váy áo xốc xếch đang ngồi run rẩy dưới gầm bàn, có hơn mười võ sĩ Bắc Hồ nằm dưới đất, xem ra bị thương không nhẹ.
Ta cất bước đi lên tầng hai, thấy Nhã Khắc và Lang Thứ mỗi người tóm lấy một bả vai của một người Hồ đang muốn đi xuống, trên mặt của người Hồ kia toàn là máu, chắc là con trai của Bác Thiếp Nhĩ.
Bọn họ không ngờ là ta tới, cho nên ngẩn người không biết làm gì cho phải.
Ta lạnh lùng nói:
“Nhã Khắc an đáp, ngươi quả nhiên lại gây sự cho ta!”
Nhã Khắc nói:
“Tên hỗn đản này dám ở trước mặt mọi người cường bạo nữ tử Xoa Tháp tộc!”
Lúc này ta mới biết chuyện này có nguyên nhân, ta xoay người nhìn lại thấy một tiểu cô nương gầy yếu đang cuộn mình ở một góc tường. Tuổi của cô bé này chỉ chừng mười một, quần áo bị xé rách nhiều chỗ, để lộ làn da trắng muốt, trong ánh mắt của cô bé hiện lên sự kinh hoàng.
Ta thấp giọng nói:
“Các ngươi buông hắn ra!”
Nhã Khắc nói:
“Chuyện này không thể cho qua như vậy!”
Ta giận dữ hét:
“Ta bảo ngươi buông hắn ra!”
Lang Thứ sợ hãi buông ra trước, Nhã Khắc do dự một chút mới chịu buông tay.
Hốt Hồ ngã xuống đất, khóe miệng vẫn chảy máu không ngừng, ta đưa tay xem hắn còn thở không, thấy hắn vẫn còn hô hấp, mới hơi yên lòng.
Nhã Khắc cởi áo ngoài, khoác lên người của nữ hài tử Xoa Tháp tộc kia.
Lúc này, có mấy cô gái đi ra vây lấy cô bé kia, nhẹ giọng an ủi, phải qua hồi lâu, cô bé mới định thần lại được, lớn tiếng khóc ồ lên.
Nhã Khắc uất hận nói:
“Con rùa đen này vô sỉ tới cực điểm, có bao nhiêu mỹ nữ ở đây không muốn, lại đi cường bạo nữ hài tử!”
Ta cả giận nói:
“Ngươi cho rằng mình cao thượng hơn hắn ư?”
Nhã Khắc chưa bao giờ thấy ta tức giận như vậy, lập tức đứng ngây ngốc tại chỗ.
Ta cố nén tức giận nói:
“Cha của hắn là Bắc Hô đại nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ.”
Nhã Khắc bực tức nói:
“Vậy thì thế nào?”
Hắn đương nhiên là biết mình đã gây đại họa, thanh âm nhỏ đi rất nhiều.
Binh sĩ Bắc Hồ ở bên ngoài đã đi vào trong, tướng lĩnh chỉ huy sóng vai tới Xích Lỗ Ôn đi tới bên cạnh chúng ta, có lẽ hắn đã biết thân phận của ta qua Xích Lồ Ôn cho nên lời nói có chút cung kính.
Hắn cùng ta đi ra một góc, thấp giọng nói:
“Bình vương điện hạ, chuyện này ty chức nên làm thế nào cho phải.”
Ta mỉm cười nói:
“Ngươi trước tiên cứu chữa cho Hốt Hồ đã.”
Hắn dùng vẻ mặt đau khổ nói:
“Hốt Hồ công tử bị thương thế này, ty chức nên giải thích như thế nào với nguyên soái?”
“Ngươi không cần phải lo lắng, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới phủ nguyên soái tạ lỗi.”
Tướng lĩnh này cũng hiểu, hắn không đắc tội được với ai trong cả hai bên, cho nên quyết định:
“Trước khi xử lý xong chuyện này, mấy thủ hạ của Bình vương không được rời khỏi phủ công chúa.”
Ta gặt đâu nói:
‘‘Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm khó ngươi.”
Xích Lỗ Ôn lại kéo tướng lĩnh này sang một bên, hiển nhiên là trợ giúp cho ta, sau một lát họ mang Hốt Hồ rời đi.
Trải qua viẹc này, ta cũng không dám tiếp tục ở Tiêu Kim Quật, sợ Bác Thiếp Nhĩ quay trở lại trả thù, cuống quít mang theo Nhã Khắc quay trở về phủ công chúa.
Mấy người Nhã Khắc đều biết mình gây đại họa, không dám lên tiếng, im lặng theo ta vào trong thư phòng.
Nhã Khắc dẫn đầu nói:
“Chuyện này đều là do ta gây ra, không có liên quan vì tới mấy người bọn họ, có trách thì hãy trách ta đi.”
Ta thở dài nói:
“Hiện giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, nếu như chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta phải mau chóng giải quyết nó...”
Ta dừng lại một chút nói:
“Chớ quên bất cứ lúc nào ta cũng đứng ở bên các ngươi.”
Trong ánh mắt của mấy người bọn họ tỏa ra quang mang kích động.
Nhã Khắc nói:
“Nếu như tên Hốt Hồ kia không qua đáng, ta cũng không nặng tay như vậy.”
Ta trầm ngâm trong chốc lát, dứt khoát nói:
“Mấy người các ngươi lập tức rời khỏi Bắc Hồ!”
Nhã Khắc và Lang Thứ đồng thời nói:
“Không được, thuộc hạ quyết không rời đi!”
Ta cả giận nói:
“Chuyện này không phải do các ngươi làm chủ, Bác Thiếp Nhĩ ở Bắc Hồ quyền cao chức trọng, nếu như muốn đối phó các ngươi thì các ngươi sẽ không có lực hoàn thủ. Các ngươi rời khỏi đây, hắn chắc chắn sẽ gây sự với ta, nhưng mà với thân phận của ta, hắn sẽ không dám làm quá.”
Xích Lỗ Ôn mở miệng nói:
“Bình vương điện hạ nói không sai, biện pháp tốt nhất hiện giờ là các người phải mau chóng rời khỏi đây.”