Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
"Nếu Gia Luật Xích Mi muốn vu cho chúng ta tội mưu phản, vậy thì các huynh đệ sẽ thực sự tạo phản cho hắn xem. Chúng ta có hơn trăm huynh đệ, hoặc là không làm, nhưng đã làm thì sẽ giết tới phủ Thừa tướng, cùng lão ô quy kia lưỡng bại câu thương."
"Hồ đồ!"
Hoàn Nhan Vân Na tức giận dậm chân.
Ta giả vờ hồ đồ nói:
"Lẽ nào chúng ta phải ở nơi này chịu chết?"
Ngữ khí của Hoàn Nhan Vân Na đã hòa hoãn đi, nói:
"Nếu như ngươi làm nhưvậy, là dồn ta vào chỗ bất nghĩa."
Trong lòng ta cười thầm, nhưng ngoài mặt lại làm như anh hùng khí khái:
"Hoàn Nhan tướng quân yên tâm, những chuyện chúng ta làm, đều không liên quan tới tướng quân."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi bây giờ nói như vậy thì có ích lợi gì?"
Nàng thở dài ngồi xuống ghế, ta nhân cơ hội rót cho nàng một chén hương trà.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Gia Luật Xích Mi và ta xưa nay không vừa mắt nhau, lần này có được cơ hội, hắn nhất định sẽ nói trước mặt quốc quân."
Ta áy náy nói:
"Không nghĩ tới chuyện này lại mang tới cho Hoàn Nhan tướng quân phiên phúc lớn như vậy, tại hạ đúng là rất bất an."
Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Vân Na nhăn lại, nói:
"Long Tắc Linh, đến bây giờ ngươi còn diễn trò trước mặt ta?"
Ta ngượng ngùng cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân chăng nhẽ lại không nhận ra thành ý của tại hạ?"
Hoàn Nhan Vân Na không thể tránh được nhìn ta một cái nói:
"Ngươi yên tâm, nếu như lúc nãy ta đã nói lời như vậy, thì sẽ phụ trách việc của Ô thị hành quán."
Ta ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nói:
"Gia Luật Xích Mi quyền cao chức trọng, chuyện lần này sợ không dễ làm."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi đem khế ước nhà đất của Ô thị hành quán toàn bộ giao cho ta."
Ta ngạc nhiên nói:
"Cái gì?"
Hoàn Nhan Vân Na trợn mắt nhìn ta nói:
"Ngươi nghĩ ta tham tài sản của Ô thị? Ta chỉ muốn chứng minh cho Gia Luật Xích Mi biết, rằng ta đã mua Ô thị hành quán."
Ta không khỏi liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Vân Na, nàng cũng không phải là nhẫn tâm lúc người khác nguy nan, mà đúng là có tấm lòng cao thượng.
Lại nhớ chuyện này do mình gây nên, ta không khỏi âm thầm xấu hổ, lấy tính tình của Hoàn Nhan Vân Na, nếu như ta thẳng thắn xin nàng giúp đỡ, thì nàng nhất định sẽ không giúp.
Lúc này nàng đồng ý giúp Ô thị, nhưng mà lòng tin của ta đã giảm mạnh ở trong lòng nàng.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Trở về ta sẽ bảo tổng quản tới thương lượng chuyện của ngươi, ta tuy rằng không tham tài sản của Ô thị, nhưng về thủ tục thì phải làm cho xong, tránh cho quốc quân hỏi tới lại không biết trả lời như thế nào.”
Ta liên tiếp gật đầu nói:
"Tất cả xin nghe tướng quân phân phó."
Hoàn Nhan Vân Na nếu đã tham gia vào chuyện này, thì mọi chuyện khác đương nhiên là yên ổn, Gia Luật Xích Mi cũng không tiếp tục làm khó dễ chúng ta.
Nhưng ta biết đây chi là sự yên tĩnh trước cơn bão, muốn hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ này, chi còn cách rời khỏi Hắc Sa thành, chạy khỏi Đông Hồ.
Thế nhưng dưới tình huống này, thì Gia Luật Xích Mi chắc chắn sẽ chú ý tới từng hành động của ta, chỉ cần chúng ta rời khỏi Hắc Sa thành, thì sẽ mất đi sự che chở của Hoàn Nhan Vân Na, tất sẽ gặp phái sự truy sát của hắn.
Ta yên lặng xem xét kỹ địa đồ, từ Bắc tới nam, từ Tây sang đông, tấm địa đồ này đã được ta nghiên cứu qua vô số lần, trong đầu đã hình thành được lộ tuyến chạy trốn, cái mà ta thiếu, chỉ là thời cơ.
Sát Cáp Thai lặng lẽ từ ngoài cửa đi vào, thấp giọng hướng ta nói:
"Hoàn Nhan tướng quân phái người truyền tin, sáng sớm ngày mai, mời chủ nhân tới Cạnh Sơn Vương Phủ."
"Có chuyện gì vậy?"
Ta vô cùng kinh ngạc hỏi, từ sau lần xảy ra chuyện kia, Hoàn Nhan Vân Na không cho Dực Hổ theo ta học Cách Đấu thuật, mà cũng có nửa tháng, ta chưa từng tới Vương phủ.
Sát Cáp Thai nói:
"Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm, không biết là có quan hệ với chuyện lần trước không? Lẽ nào Gia Luật Xích Mi gây áp lực với Hoàn Nhan tướng quân?"
Ta gật đầu:
"Không loại trừ khả năng này."
Sát Cáp Thai có chút sầu lo nói:
"Có cần mang theo hai huynh đệ đi cùng không?"
Ta ha hả cười nói:
"Không phải đi đánh nhau, mang theo nhiều người làm gì? Hơn nữa Hoàn Nhan tướng quân nếu đã đáp ứng lo chuyện này, thì sẽ không thay đổi. Hay là nàng lại tính cho ta tiếp tục dạy Dực Hổ."
Ánh mắt của Sát Cáp Thai nhìn vào địa đồ trên bàn, hắn thấp giọng nói:
"Chủ nhân, trung tuần cuối tháng này, mục trường sẽ có một đoàn ngựa thồ tới kinh thành, chúng ta có nên nhân cơ hội rời khỏi đây?"
Ta thở dài nói:
"Sát Cáp Thai, việc này ta đã nghĩ rất nhiều lần, bây giờ chưa phải là lúc rời khỏi Hắc Sa thành, Gia Luật Xích Mi tuy rằng không tới tìm chúng ta gây phiền phức, thế nhưng sau lưng sẽ luôn chú ý tới nhất cử nhất động của chúng ta. Nếu như chúng ta rời khỏi đây, mất đi sự bảo hộ của Hoàn Nhan tướng quân, thì hắn sẽ tính đuổi tận giết tuyệt chúng ta."
Sát Cáp Thai sầu lo gật đầu, chán nản nói:
"Lẽ nào chúng ta lại phải ở Hắc Sa thành này nén giận?"
"Gia Luật Xích Mi thân là Đông Hồ thừa tướng, hắn không có khả năng lúc nào cũng chú ý tới chúng ta, chỉ cần có việc nào đó ngoài ý muốn rời sự chú ý của hắn đi, thì đó chính là thời cơ chúng ta rời khỏi đây."
………….
Sáng sớm hôm sau, ta đi tới Cạnh Sơn Vương Phủ, người hầu dẫn ta đi tới hoa viên, Hoàn Nhan Vân Na mặc hồng sắc bì giáp, ngồi ở trong lương đình chờ ta.
"Hoàn Nhan tướng quân!"
Ta cung kính hướng nàng hành lễ nói.
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, đứng lên nói:
"Quốc quân hôm nay triệu ta tới Ngọc Tuyền Cung, đặc biệt nói là mang ngươi cùng đi."
"Ta?"
Ta ngạc nhiên nói. Không biết Đông Hồ quốc quân triệu kiến một Đấu Sĩ như ta làm gì.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Việc này tám phần mười là do Gia Luật Xích Mi quấy phá. Lần này người theo ta vào cung, mọi việc đều phải cẩn thận cẩn thận, nhìn ánh mắt của ta mà hành sự."
Ta trịnh trọng gật đầu.
Ta theo Hoàn Nhan Vân Na rời khỏi Vương Phủ, đi thẳng tới Ngọc Tuyền Cung.
Ngọc Tuyền Cung cách Cạnh Sơn Vương Phủ cũng không tính là xa, đây là một hành cung biệt viện của Đông Hồ quốc quân.
Hoàn Nhan Liệt Thái chọn nơi đây tiếp kiến Hoàn Nhan Vân Na hiển nhiên không phải bàn về chính sự.
Đi dọc theo sơn đạo, gió mát thổi tới, mang theo mùi thơm của hoa dại. Từ hai bên trái phải của rừng rậm, truyền tới tiếng nước chảy vui tai, làm cho tâm tình người khác thoải mái.
Trên đường đi Hoàn Nhan Vân Na luôn trầm mặc, đôi mi đẹp tuyệt vời nhăn lại, trong đôi mắt có sự thê lương, phảng phất như có tâm sự.
Không biết nàng có phải là Ô thị hành quán mà phiền não như vậy không, hay là còn có sự tình khác.
Phía trước xuất hiện một cái cửa, bốn gã binh lính mặc khôi giáp đứng ở hai bên. Chúng ta giao tọa kỵ cho họ, sau khi kiểm tra, rồi mới được bước vào đại môn.
Trước mặt chúng ta là một hồ nước không gợn sóng, giống như một viên ngọc bích khảm trong sơn dã, bốn bề đều là những ngọn núi cao ngất có mây vờn quanh, trông giống như một toàn thành.
Trong lòng ta thầm khen, Đông Hồ quốc quân đúng là biết hưởng thụ, chọn nơi động tiên này làm nơi hướng thanh hàn đúng là rất chính xác.
Thỉnh thoảng có những nữ tử xinh đẹp đi qua, cách ăn mặc của Hồ nữ và Trung Nguyên không giống nhau, khi thời tiết ấm, thì mặc áo da dê, hạ thân mặc váy lụa mỏng, để lộ những cái đùi nhỏ đẹp, chân dài rám nắng, lại càng làm động lòng người.
Mỹ cảnh trước mắt đúng là làm cho ta không khỏi ngây người, Hoàn Nhan Vân Na thấp giọng nhắc nhở:
"Chăng nhẽ ngươi chưa nghe qua câu, nhìn chăm chú vào đồ của người khác là phi lễ?"
Ta cười nhạt nói: "Sự xinh đẹp trên đời chỉ là để thưởng thức, nếu không thì sao thể hiện được giá trị của bản thân các nàng ấy?"
Thâm ý của câu này, trực tiếp rơi vào trên người của Hoàn Nhan Vân Na.
Hoàn Nhan Vân Na dưới ánh mắt nóng rực của ta, có chút e thẹn cúi đầu xuống, nhẹ giọng quát lên:
"To gan! Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
"Hồ đồ!"
Hoàn Nhan Vân Na tức giận dậm chân.
Ta giả vờ hồ đồ nói:
"Lẽ nào chúng ta phải ở nơi này chịu chết?"
Ngữ khí của Hoàn Nhan Vân Na đã hòa hoãn đi, nói:
"Nếu như ngươi làm nhưvậy, là dồn ta vào chỗ bất nghĩa."
Trong lòng ta cười thầm, nhưng ngoài mặt lại làm như anh hùng khí khái:
"Hoàn Nhan tướng quân yên tâm, những chuyện chúng ta làm, đều không liên quan tới tướng quân."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi bây giờ nói như vậy thì có ích lợi gì?"
Nàng thở dài ngồi xuống ghế, ta nhân cơ hội rót cho nàng một chén hương trà.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Gia Luật Xích Mi và ta xưa nay không vừa mắt nhau, lần này có được cơ hội, hắn nhất định sẽ nói trước mặt quốc quân."
Ta áy náy nói:
"Không nghĩ tới chuyện này lại mang tới cho Hoàn Nhan tướng quân phiên phúc lớn như vậy, tại hạ đúng là rất bất an."
Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Vân Na nhăn lại, nói:
"Long Tắc Linh, đến bây giờ ngươi còn diễn trò trước mặt ta?"
Ta ngượng ngùng cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân chăng nhẽ lại không nhận ra thành ý của tại hạ?"
Hoàn Nhan Vân Na không thể tránh được nhìn ta một cái nói:
"Ngươi yên tâm, nếu như lúc nãy ta đã nói lời như vậy, thì sẽ phụ trách việc của Ô thị hành quán."
Ta ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nói:
"Gia Luật Xích Mi quyền cao chức trọng, chuyện lần này sợ không dễ làm."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi đem khế ước nhà đất của Ô thị hành quán toàn bộ giao cho ta."
Ta ngạc nhiên nói:
"Cái gì?"
Hoàn Nhan Vân Na trợn mắt nhìn ta nói:
"Ngươi nghĩ ta tham tài sản của Ô thị? Ta chỉ muốn chứng minh cho Gia Luật Xích Mi biết, rằng ta đã mua Ô thị hành quán."
Ta không khỏi liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Vân Na, nàng cũng không phải là nhẫn tâm lúc người khác nguy nan, mà đúng là có tấm lòng cao thượng.
Lại nhớ chuyện này do mình gây nên, ta không khỏi âm thầm xấu hổ, lấy tính tình của Hoàn Nhan Vân Na, nếu như ta thẳng thắn xin nàng giúp đỡ, thì nàng nhất định sẽ không giúp.
Lúc này nàng đồng ý giúp Ô thị, nhưng mà lòng tin của ta đã giảm mạnh ở trong lòng nàng.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Trở về ta sẽ bảo tổng quản tới thương lượng chuyện của ngươi, ta tuy rằng không tham tài sản của Ô thị, nhưng về thủ tục thì phải làm cho xong, tránh cho quốc quân hỏi tới lại không biết trả lời như thế nào.”
Ta liên tiếp gật đầu nói:
"Tất cả xin nghe tướng quân phân phó."
Hoàn Nhan Vân Na nếu đã tham gia vào chuyện này, thì mọi chuyện khác đương nhiên là yên ổn, Gia Luật Xích Mi cũng không tiếp tục làm khó dễ chúng ta.
Nhưng ta biết đây chi là sự yên tĩnh trước cơn bão, muốn hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ này, chi còn cách rời khỏi Hắc Sa thành, chạy khỏi Đông Hồ.
Thế nhưng dưới tình huống này, thì Gia Luật Xích Mi chắc chắn sẽ chú ý tới từng hành động của ta, chỉ cần chúng ta rời khỏi Hắc Sa thành, thì sẽ mất đi sự che chở của Hoàn Nhan Vân Na, tất sẽ gặp phái sự truy sát của hắn.
Ta yên lặng xem xét kỹ địa đồ, từ Bắc tới nam, từ Tây sang đông, tấm địa đồ này đã được ta nghiên cứu qua vô số lần, trong đầu đã hình thành được lộ tuyến chạy trốn, cái mà ta thiếu, chỉ là thời cơ.
Sát Cáp Thai lặng lẽ từ ngoài cửa đi vào, thấp giọng hướng ta nói:
"Hoàn Nhan tướng quân phái người truyền tin, sáng sớm ngày mai, mời chủ nhân tới Cạnh Sơn Vương Phủ."
"Có chuyện gì vậy?"
Ta vô cùng kinh ngạc hỏi, từ sau lần xảy ra chuyện kia, Hoàn Nhan Vân Na không cho Dực Hổ theo ta học Cách Đấu thuật, mà cũng có nửa tháng, ta chưa từng tới Vương phủ.
Sát Cáp Thai nói:
"Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm, không biết là có quan hệ với chuyện lần trước không? Lẽ nào Gia Luật Xích Mi gây áp lực với Hoàn Nhan tướng quân?"
Ta gật đầu:
"Không loại trừ khả năng này."
Sát Cáp Thai có chút sầu lo nói:
"Có cần mang theo hai huynh đệ đi cùng không?"
Ta ha hả cười nói:
"Không phải đi đánh nhau, mang theo nhiều người làm gì? Hơn nữa Hoàn Nhan tướng quân nếu đã đáp ứng lo chuyện này, thì sẽ không thay đổi. Hay là nàng lại tính cho ta tiếp tục dạy Dực Hổ."
Ánh mắt của Sát Cáp Thai nhìn vào địa đồ trên bàn, hắn thấp giọng nói:
"Chủ nhân, trung tuần cuối tháng này, mục trường sẽ có một đoàn ngựa thồ tới kinh thành, chúng ta có nên nhân cơ hội rời khỏi đây?"
Ta thở dài nói:
"Sát Cáp Thai, việc này ta đã nghĩ rất nhiều lần, bây giờ chưa phải là lúc rời khỏi Hắc Sa thành, Gia Luật Xích Mi tuy rằng không tới tìm chúng ta gây phiền phức, thế nhưng sau lưng sẽ luôn chú ý tới nhất cử nhất động của chúng ta. Nếu như chúng ta rời khỏi đây, mất đi sự bảo hộ của Hoàn Nhan tướng quân, thì hắn sẽ tính đuổi tận giết tuyệt chúng ta."
Sát Cáp Thai sầu lo gật đầu, chán nản nói:
"Lẽ nào chúng ta lại phải ở Hắc Sa thành này nén giận?"
"Gia Luật Xích Mi thân là Đông Hồ thừa tướng, hắn không có khả năng lúc nào cũng chú ý tới chúng ta, chỉ cần có việc nào đó ngoài ý muốn rời sự chú ý của hắn đi, thì đó chính là thời cơ chúng ta rời khỏi đây."
………….
Sáng sớm hôm sau, ta đi tới Cạnh Sơn Vương Phủ, người hầu dẫn ta đi tới hoa viên, Hoàn Nhan Vân Na mặc hồng sắc bì giáp, ngồi ở trong lương đình chờ ta.
"Hoàn Nhan tướng quân!"
Ta cung kính hướng nàng hành lễ nói.
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, đứng lên nói:
"Quốc quân hôm nay triệu ta tới Ngọc Tuyền Cung, đặc biệt nói là mang ngươi cùng đi."
"Ta?"
Ta ngạc nhiên nói. Không biết Đông Hồ quốc quân triệu kiến một Đấu Sĩ như ta làm gì.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Việc này tám phần mười là do Gia Luật Xích Mi quấy phá. Lần này người theo ta vào cung, mọi việc đều phải cẩn thận cẩn thận, nhìn ánh mắt của ta mà hành sự."
Ta trịnh trọng gật đầu.
Ta theo Hoàn Nhan Vân Na rời khỏi Vương Phủ, đi thẳng tới Ngọc Tuyền Cung.
Ngọc Tuyền Cung cách Cạnh Sơn Vương Phủ cũng không tính là xa, đây là một hành cung biệt viện của Đông Hồ quốc quân.
Hoàn Nhan Liệt Thái chọn nơi đây tiếp kiến Hoàn Nhan Vân Na hiển nhiên không phải bàn về chính sự.
Đi dọc theo sơn đạo, gió mát thổi tới, mang theo mùi thơm của hoa dại. Từ hai bên trái phải của rừng rậm, truyền tới tiếng nước chảy vui tai, làm cho tâm tình người khác thoải mái.
Trên đường đi Hoàn Nhan Vân Na luôn trầm mặc, đôi mi đẹp tuyệt vời nhăn lại, trong đôi mắt có sự thê lương, phảng phất như có tâm sự.
Không biết nàng có phải là Ô thị hành quán mà phiền não như vậy không, hay là còn có sự tình khác.
Phía trước xuất hiện một cái cửa, bốn gã binh lính mặc khôi giáp đứng ở hai bên. Chúng ta giao tọa kỵ cho họ, sau khi kiểm tra, rồi mới được bước vào đại môn.
Trước mặt chúng ta là một hồ nước không gợn sóng, giống như một viên ngọc bích khảm trong sơn dã, bốn bề đều là những ngọn núi cao ngất có mây vờn quanh, trông giống như một toàn thành.
Trong lòng ta thầm khen, Đông Hồ quốc quân đúng là biết hưởng thụ, chọn nơi động tiên này làm nơi hướng thanh hàn đúng là rất chính xác.
Thỉnh thoảng có những nữ tử xinh đẹp đi qua, cách ăn mặc của Hồ nữ và Trung Nguyên không giống nhau, khi thời tiết ấm, thì mặc áo da dê, hạ thân mặc váy lụa mỏng, để lộ những cái đùi nhỏ đẹp, chân dài rám nắng, lại càng làm động lòng người.
Mỹ cảnh trước mắt đúng là làm cho ta không khỏi ngây người, Hoàn Nhan Vân Na thấp giọng nhắc nhở:
"Chăng nhẽ ngươi chưa nghe qua câu, nhìn chăm chú vào đồ của người khác là phi lễ?"
Ta cười nhạt nói: "Sự xinh đẹp trên đời chỉ là để thưởng thức, nếu không thì sao thể hiện được giá trị của bản thân các nàng ấy?"
Thâm ý của câu này, trực tiếp rơi vào trên người của Hoàn Nhan Vân Na.
Hoàn Nhan Vân Na dưới ánh mắt nóng rực của ta, có chút e thẹn cúi đầu xuống, nhẹ giọng quát lên:
"To gan! Ngươi nói bậy bạ gì đó?"