Growland0010
Tác giả VW
-
Chương 2
Ngày 26/6/20XX
Có một chuyện như thế này, tôi không biết đã có ai trong các bạn đã từng thực sự nghiêm túc nghĩ đến chưa?
Thế giới chúng ta đang sống thực tế là một trong những cánh cửa của vũ trụ. Những cánh cửa này tồn tại song song với nhau, riêng biệt, tách rời, vô quy luật. Chỉ có 3 cách để một con người có thể kết nối những cánh cửa này lại với nhau. Một trong số đó là cái chết. Khi bạn chết đi, bạn sẽ mở được cánh cửa sang một thế giới khác, có thể là thiên đường, có thể là địa ngục, có thể đó chỉ là một không gian riêng biệt, không gian mà bạn sẽ tồn tại trong một thân xác khác, một cái tên khác. Cách thứ 2: những giấc mơ. Ở thế giới của giấc mơ, con người hầu như không có quy luật nào khi điều khiển thể xác của mình, bạn có thể thoải mái chu du trong giấc mộng, nhưng khi chỉ một suy nghĩ thoáng qua, cho dù bạn có ý thức được hay không, dù tốt dù xấu, nó sẽ xảy ra đúng theo cái ý nghĩ “nhất thời” ấy. Những nhân vật, sự kiện tồn tại trong giấc mơ thường thì sẽ có liên hệ nào đó với cuộc sống và trạng thái tâm lý của bạn. Nói phức tạp một chút, giấc mơ có thể và cũng không thể bị chi phối bởi chính bản thân bạn. Cuộc sống và ý thức bạn có thể ảnh hưởng đến những gì diễn ra trong mộng, nhưng bạn lại khó có thể điều khiển được chúng, thậm trí là trí não của bạn có thể trở nên mờ mịt và thiếu logic triệt để. Ngoài hai cách trên thì để có thể di chuyển giữa những cánh cửa, những thế giới này chỉ khi bạn có siêu năng lực. Riêng cách này thì tôi không rõ nó có tồn tại hay không bởi bản thân tôi không hề có siêu năng lực. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng những người tin vào cách thứ nhất thì cũng sẽ tin vào cách thứ ba đi. Dù sao thì hai cách này cũng nằm ngoài tầm hiểu biết của con người. Nếu trên đời này thực sự tồn tại thiên đường và địa ngục thì tại sao lại không có chuyện một số con người sẽ có năng lực đặc biệt có thể nhìn thấy những thế giới khác? Dẫu sao, không trải nghiệm thì chúng ta đâu thể nào biết được?
Tất nhiên việc hôm nay tôi tự dưng lại muốn bàn đến chuyện này đích xác là có nguyên do.
Đã hơn hai tháng kể từ ngày tôi thu âm lần đầu tiên, đây là lần thứ hai. Hàng đêm tôi vẫn mất ngủ, vẫn phải dùng thuốc, và vẫn chìm nghỉm trong trạng thái mệt mỏi. Mọi chuyện vẫn như thế, và cho dù tôi có dùng bao nhiêu thuốc bác sĩ kê, những triệu chứng vẫn không hề có dấu hiệu được cải thiện. Tôi đã từng đi khám toàn diện, kết quả cho thấy ngoài chuyện làm việc nhiều dẫn đến có chút mệt mỏi ra, cơ thể tôi gần như là không có việc gì, thậm chí là vẫn khỏe mạnh, não bộ không có vấn đề gì hết. Bác sĩ bảo rằng những chuyện mất ngủ, đau đầu có thể là do trạng thái tâm lý của tôi không được ổn định, gây nên ảo giác. Tôi hỏi là có cách gì chữa được không, bác sĩ bảo nên đi điều trị tâm lý thử xem thế nào. Đó là lý do tôi tìm đến phòng khám của bác sĩ Tiến, người đã cố gắng điều trị cho tôi suốt gần hai năm nay nhưng không hề có tiến triển. Không phải là tôi nghi ngờ tay nghề của bác, bác là người vừa có kinh nghiệm, vừa có tiếng tăm, thực lực, lại có cái tâm của người thầy thuốc. Bác đã làm cho tôi rất nhiều, tuy vô dụng nhưng lại khiến cho tôi có cảm giác an toàn, ít ra thì có bác ở đây tôi chưa thể chết ngay được. Có người đã từng bảo rằng: ý thức của con người là thứ khó nắm bắt nhất, nó luôn thay đổi, thậm chí có thể biến dạng; bạn nghĩ bạn có thể điều khiển nó, vậy là do bạn quá đề cao bản thân; tiềm năng của con người là vô hạn nhưng tất nhiên luôn kèm theo một điều kiện nào đó, ví như muốn nắm bắt được một người thì bạn cần phải tìm hiểu họ, nhưng cho dù bạn có tìm hiều nhiều đến bao nhiêu, bạn cũng sẽ không bao giờ có thể hiểu hết, bởi vì ngay cả chính người đó cũng không thể hiểu hết bản thân mình. Tôi ghét phải nghĩ đến chuyện nhiều bác sĩ tâm lý không thực sự ý thức được trách nhiệm của mình, cái họ nên làm là giúp đỡ bệnh nhân chứ không phải là cố nắm bắt và điều khiển người ta để chứng minh năng lực hay để thỏa mãn nhu cầu “chinh phục” của bản thân. Bác sĩ Tiến thì không như thế, bác là thật lòng muốn giúp tôi nên mới có thể kiên trì đến như vậy cho dù có liên tục thất bại. Nhìn thấy vẻ mặt buồn nhưng vẫn giữ được nét bình tĩnh của bác mỗi khi tôi bảo không có tiến triển gì cả, tôi lại cảm thấy yên lòng, theo một cách nào đó.
Ngoài việc mệt mỏi, mất ngủ ra thì gần đây tôi lại xuất hiện thêm một số biểu hiện khác, tỷ như câu chuyện ở trên mà tôi kể với các bạn. Tôi bắt đầu mở được cánh cửa sang thế giới khác, bằng cách thứ hai. Nói trừu tượng vậy thôi chứ thực chất chỉ là tôi bắt đầu ý thức được một số sự kiện xảy ra trong giấc mơ của mình. Và kỳ dị là, tất cả những sự kiện đó đều không tốt lành gì, và liên kết chặt chẽ với những điều tôi đã trải qua ở thực tại.
Nếu các bạn muốn nghe tôi kể về những điều đã xảy ra trong những giấc mơ ấy thì xin hãy thứ lỗi cho tôi, tôi chưa thể, tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói ra những điều đó. Xin hãy cho tôi thời gian. Một ngày nào đó, một ngày nào đó có lẽ tôi sẽ nói ra, chỉ là không phải lúc này.
Còn bây giờ, tất cả những gì tôi có thể nói cho bạn biết là trong những giấc mộng ấy, tôi đã nhìn thấy hình ảnh của em tôi. Tôi nhìn thấy An khóc, quỳ trong phòng tôi mà khóc. Nước mắt An chảy xuống và làm ướt sũng hay bàn tay đang ghì chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em. Em khóc nhưng không gian lại vô cùng tĩnh lặng. Em cố ngăn lại những tiếng nấc. Tôi nhìn thấy bản thân mình đang ngồi cạnh em, tựa đầu lên giường, gục xuống bên bàn tay trái, bàn tay phải thả lỏng, mắt nhắm hờ, nhìn mông lung.
Tôi nghe thấy tiếng em nức nở….
“Tại sao lại đến nông nỗi này…. chị ơi?”
Và giọng tôi nhạt nhòa…
“…Yên lặng đi.”
Sau đó mắt tôi nhắm nghiền, không nhìn thấy em khóc nữa….
Thế giới chúng ta đang sống thực tế là một trong những cánh cửa của vũ trụ. Những cánh cửa này tồn tại song song với nhau, riêng biệt, tách rời, vô quy luật. Chỉ có 3 cách để một con người có thể kết nối những cánh cửa này lại với nhau. Một trong số đó là cái chết. Khi bạn chết đi, bạn sẽ mở được cánh cửa sang một thế giới khác, có thể là thiên đường, có thể là địa ngục, có thể đó chỉ là một không gian riêng biệt, không gian mà bạn sẽ tồn tại trong một thân xác khác, một cái tên khác. Cách thứ 2: những giấc mơ. Ở thế giới của giấc mơ, con người hầu như không có quy luật nào khi điều khiển thể xác của mình, bạn có thể thoải mái chu du trong giấc mộng, nhưng khi chỉ một suy nghĩ thoáng qua, cho dù bạn có ý thức được hay không, dù tốt dù xấu, nó sẽ xảy ra đúng theo cái ý nghĩ “nhất thời” ấy. Những nhân vật, sự kiện tồn tại trong giấc mơ thường thì sẽ có liên hệ nào đó với cuộc sống và trạng thái tâm lý của bạn. Nói phức tạp một chút, giấc mơ có thể và cũng không thể bị chi phối bởi chính bản thân bạn. Cuộc sống và ý thức bạn có thể ảnh hưởng đến những gì diễn ra trong mộng, nhưng bạn lại khó có thể điều khiển được chúng, thậm trí là trí não của bạn có thể trở nên mờ mịt và thiếu logic triệt để. Ngoài hai cách trên thì để có thể di chuyển giữa những cánh cửa, những thế giới này chỉ khi bạn có siêu năng lực. Riêng cách này thì tôi không rõ nó có tồn tại hay không bởi bản thân tôi không hề có siêu năng lực. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng những người tin vào cách thứ nhất thì cũng sẽ tin vào cách thứ ba đi. Dù sao thì hai cách này cũng nằm ngoài tầm hiểu biết của con người. Nếu trên đời này thực sự tồn tại thiên đường và địa ngục thì tại sao lại không có chuyện một số con người sẽ có năng lực đặc biệt có thể nhìn thấy những thế giới khác? Dẫu sao, không trải nghiệm thì chúng ta đâu thể nào biết được?
Tất nhiên việc hôm nay tôi tự dưng lại muốn bàn đến chuyện này đích xác là có nguyên do.
Đã hơn hai tháng kể từ ngày tôi thu âm lần đầu tiên, đây là lần thứ hai. Hàng đêm tôi vẫn mất ngủ, vẫn phải dùng thuốc, và vẫn chìm nghỉm trong trạng thái mệt mỏi. Mọi chuyện vẫn như thế, và cho dù tôi có dùng bao nhiêu thuốc bác sĩ kê, những triệu chứng vẫn không hề có dấu hiệu được cải thiện. Tôi đã từng đi khám toàn diện, kết quả cho thấy ngoài chuyện làm việc nhiều dẫn đến có chút mệt mỏi ra, cơ thể tôi gần như là không có việc gì, thậm chí là vẫn khỏe mạnh, não bộ không có vấn đề gì hết. Bác sĩ bảo rằng những chuyện mất ngủ, đau đầu có thể là do trạng thái tâm lý của tôi không được ổn định, gây nên ảo giác. Tôi hỏi là có cách gì chữa được không, bác sĩ bảo nên đi điều trị tâm lý thử xem thế nào. Đó là lý do tôi tìm đến phòng khám của bác sĩ Tiến, người đã cố gắng điều trị cho tôi suốt gần hai năm nay nhưng không hề có tiến triển. Không phải là tôi nghi ngờ tay nghề của bác, bác là người vừa có kinh nghiệm, vừa có tiếng tăm, thực lực, lại có cái tâm của người thầy thuốc. Bác đã làm cho tôi rất nhiều, tuy vô dụng nhưng lại khiến cho tôi có cảm giác an toàn, ít ra thì có bác ở đây tôi chưa thể chết ngay được. Có người đã từng bảo rằng: ý thức của con người là thứ khó nắm bắt nhất, nó luôn thay đổi, thậm chí có thể biến dạng; bạn nghĩ bạn có thể điều khiển nó, vậy là do bạn quá đề cao bản thân; tiềm năng của con người là vô hạn nhưng tất nhiên luôn kèm theo một điều kiện nào đó, ví như muốn nắm bắt được một người thì bạn cần phải tìm hiểu họ, nhưng cho dù bạn có tìm hiều nhiều đến bao nhiêu, bạn cũng sẽ không bao giờ có thể hiểu hết, bởi vì ngay cả chính người đó cũng không thể hiểu hết bản thân mình. Tôi ghét phải nghĩ đến chuyện nhiều bác sĩ tâm lý không thực sự ý thức được trách nhiệm của mình, cái họ nên làm là giúp đỡ bệnh nhân chứ không phải là cố nắm bắt và điều khiển người ta để chứng minh năng lực hay để thỏa mãn nhu cầu “chinh phục” của bản thân. Bác sĩ Tiến thì không như thế, bác là thật lòng muốn giúp tôi nên mới có thể kiên trì đến như vậy cho dù có liên tục thất bại. Nhìn thấy vẻ mặt buồn nhưng vẫn giữ được nét bình tĩnh của bác mỗi khi tôi bảo không có tiến triển gì cả, tôi lại cảm thấy yên lòng, theo một cách nào đó.
Ngoài việc mệt mỏi, mất ngủ ra thì gần đây tôi lại xuất hiện thêm một số biểu hiện khác, tỷ như câu chuyện ở trên mà tôi kể với các bạn. Tôi bắt đầu mở được cánh cửa sang thế giới khác, bằng cách thứ hai. Nói trừu tượng vậy thôi chứ thực chất chỉ là tôi bắt đầu ý thức được một số sự kiện xảy ra trong giấc mơ của mình. Và kỳ dị là, tất cả những sự kiện đó đều không tốt lành gì, và liên kết chặt chẽ với những điều tôi đã trải qua ở thực tại.
Nếu các bạn muốn nghe tôi kể về những điều đã xảy ra trong những giấc mơ ấy thì xin hãy thứ lỗi cho tôi, tôi chưa thể, tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói ra những điều đó. Xin hãy cho tôi thời gian. Một ngày nào đó, một ngày nào đó có lẽ tôi sẽ nói ra, chỉ là không phải lúc này.
Còn bây giờ, tất cả những gì tôi có thể nói cho bạn biết là trong những giấc mộng ấy, tôi đã nhìn thấy hình ảnh của em tôi. Tôi nhìn thấy An khóc, quỳ trong phòng tôi mà khóc. Nước mắt An chảy xuống và làm ướt sũng hay bàn tay đang ghì chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em. Em khóc nhưng không gian lại vô cùng tĩnh lặng. Em cố ngăn lại những tiếng nấc. Tôi nhìn thấy bản thân mình đang ngồi cạnh em, tựa đầu lên giường, gục xuống bên bàn tay trái, bàn tay phải thả lỏng, mắt nhắm hờ, nhìn mông lung.
Tôi nghe thấy tiếng em nức nở….
“Tại sao lại đến nông nỗi này…. chị ơi?”
Và giọng tôi nhạt nhòa…
“…Yên lặng đi.”
Sau đó mắt tôi nhắm nghiền, không nhìn thấy em khóc nữa….
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook