Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có : Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!>>
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Lâu Cương Nghị lui xuống, Khinh Tuyết cũng chờ lệnh để lui xuống nốt.
Dù sao nàng cũng rất hiểu, thân là phi tử hậu cung, làm sao có thể can dự triều chính? Sau lưng còn bỏ qua, chứ quang minh chính đại ngồi giữa đại điện nghe nghị sự là chuyện không thể, hơn nữa nàng còn là cống nữ đến từ Tề Dương Quốc.
Cho dù một lần cũng không được.
Nàng cũng không muốn gặp phải phiền toái.
Việc cho nàng xuất hiện vừa rồi, hắn có thể giải thích là cho cha con nàng gặp mặt, giờ không còn chuyện của nàng, nàng cũng không muốn gây thêm thị phi.
Vì thế nàng cung kính xin Hách Liên Bá Thiên cho phép lui xuống.
Hách Liên Bá Thiên cũng không nói gì thêm, vốn dĩ hắn cũng chỉ có ý định để nàng tham gia việc đón Lâu Cương Nghị.
Không biết vì sao, tuy không biết ý nghĩ trong lòng nàng, nhưng hắn muốn nàng được nổi bật một lần, để nàng có thể ngẩng cao đầu trước mặt Lâu Cương Nghị, để nàng có thể đứng trước mặt Lâu Cương Nghị uy phong một lần.
Thân là nữ nhân của hắn, hắn muốn trao cho nàng những thứ tốt nhất.
Đích thật là điều này đã khiến lòng Khinh Tuyết được trấn an không ít.
Đang trên đường hồi cung, lại thấy Chu Uyển Bích đi tới từ hướng đối diện, cười thật thuần khiết, nàng không gặp cô ta đã lâu, không thể tưởng tượng được hôm nay cô ta lại chủ động tới tìm nàng. Con người cô ta, vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc nhờ cậy thì chẳng tìm gặp), nếu không có việc, quyết chẳng đi đến trước mặt nàng làm gì.
Chưa đến gần đã thấy cô ta lên tiếng: “Thần thiếp tham kiến Tuyết Phi nương nương…”
Khinh Tuyết cười nhạt, có chút lạnh lùng, chuyện của Hoa Phi và Linh Phi, nàng vẫn hoài nghi Chu Uyển Bích có nhúng tay can thiệp, từ ngày cô ta nói những lời kia, nàng vẫn một mực hoài nghi.
Nhưng cô ta không hành động trực tiếp, nàng cũng chỉ có thể giả vờ không biết, dù sao Chu Uyển Bích cũng không phải một đối thủ đơn giản, cô ta có Tề Dương Quốc chống lưng.
“Chu thị nữ miễn lễ.” Khinh Tuyết nói.
“Thật là trùng hợp! Không thể ngờ lại gặp Tuyết Phi nương nương ở chỗ này.” Chu Uyển Bích lả lướt cười nói.
Khinh Tuyết chỉ nhìn cô ta với vẻ lãnh đạm, cố ý không nói gì, nàng nhìn ra được, Chu Uyển Bích đang muốn nhân cơ hội nói gì đấy, nhưng nàng cố tình không cho cô ta cơ hội này.
Cô ta có chút mất tự nhiên, nhưng chỉ là trong nhất thời, rồi sau đó vừa cười vừa hỏi: “Nghe nói Lâu Thừa tướng đến đây?”
“Đúng vậy.” Khinh Tuyết cười nhạt, không nóng không lạnh, khiến người khác không thể nhìn ra tâm tư trong lòng, cuối cùng, nàng lại cố ý bồi thêm một câu: ” Lần này Lâu tướng đến cũng là vì chính sự hai nước, nói thế nào thì cũng là chuyện của triều đình, thân là hậu cung phi tử, bớt quan tâm đi mới là phải!”
Nói xong, Khinh Tuyết chậm rãi xoay người, đi về phía Hải Đường Cung.
Nàng cũng không muốn ở chung với Chu Uyển Bích lâu.
Lòng nàng hiện đang rối như tơ vò.
Nàng vẫn một mực muốn báo thù, khi cơ hội đến trái ngược là lại có chút lo lắng, nàng cũng không biết bản thân muốn thế nào, chỉ cảm thấy tâm tư rối rắm, thứ nàng cần lúc này là được yên tĩnh để suy nghĩ.
Không dự đoán được, Chu Uyển Bích không buông tha, ngay khi nàng xoay người cô ta gọi giật lại: “Tuyết Phi nương nương…”
Khinh Tuyết có chút phẫn nộ, dừng bước, nhưng không xoay người, thân phận nàng lúc này, so với Chu Uyển Bích thì cao quý hơn rất nhiều, nàng không nhất định phải trả lời cô ta.
Chợt nghe thấy Chu Uyển Bích chậm rãi lên tiếng: “Tuy nói Lâu tướng là vì chính sự mà đến, nhưng vẫn là người một nước, hơn nữa ông ấy là phụ thân của ngài, nói thế nào thì nói, cũng nên gặp riêng một lần…”
“Ngươi muốn gặp ông ta?” Khinh Tuyết nhất thời mất bình tĩnh, nghe ra được dụng ý của cô ta, hỏi lại.
Chu Uyển Bích cười: “Khó có lúc Lâu tướng đến, chợt thấy có chút nhớ nhà, quả thật là muốn gặp ông ấy một lần.”
“Buổi tối Hoàng Thượng mở tiệc cho hoàng gia, đến lúc đó khắc là ngươi có cơ hội gặp ông ấy!” Nói xong, Khinh Tuyết cũng không dừng lại, đi thẳng về Hải Đường Cung.
Chu Uyển Bích chỉ nhìn nàng đi xa dần, môi dần gợi lên thành một nụ cười lạnh, có vài phần vô tình. Rồi sau đó xoay người rời đi.
Trở lại Hải Đường Cung, Khinh Tuyết chỉ ngồi ở trước sân, lẳng lặng ngồi, ánh mắt không có tiêu cự.
Nàng cũng không biết bản thân bị sao, vốn dĩ đã đến lúc báo thù, hẳn là phải vô cùng cao hứng, nhưng lúc này, nàng phát hiện nàng cảm thấy rất chới với, như không có một chỗ nào để bấu víu.
Hơn nữa, nghĩ đến chuyện phải giết Lâu Cương Nghị, lòng nàng có chút nhức nhối.
“Tuyết Nhi…” Hách Liên Bá Thiên hạ triều liền đến Hải Đường Cung, liền nhìn thấy nàng suy tư trầm mặc, vì thế gọi.
Khinh Tuyết chậm rãi đứng dậy, gật đầu cười: “Hoàng Thượng…”
“Làm sao vậy?” Nhìn nàng ủ dột, dáng vẻ giống như đang lo lắng, hắn liền hỏi. Nhưng không cần hỏi, hắn cũng biết được ít nhiều, nói gì thì nói, người nọ tuy là kẻ thù giết mẹ của nàng, nhưng lại là cha đẻ, giờ phải xuống tay, cũng là một chuyện khó xử.
“Không có gì…” Khinh Tuyết nói, rồi sau đó chậm rãi đứng lên: “Hoàng Thượng hạ triều rồi sao?”
“Đúng vậy.” Hách Liên Bá Thiên đáp.
Khinh Tuyết nở nụ cười, chỉ cảm thấy tâm tư có chút loạn, đến khi nhìn thấy hắn, nàng mới hiểu một phần của việc tâm tư rối loạn.
Báo thù xong nàng sẽ ra đi.
Nhưng con tim đã bắt đầu không đành lòng.
Nhưng không đành lòng thì cũng sao chứ, nếu còn ở lại, chỉ khiến chút ấn tượng tốt đẹp của đối phương cứ nhạt phai dần, tình yêu của Hoàng đế có thể sâu đến bao nhiêu.
Chẳng bằng nhẫn tâm ra đi.
“Hoàng Thượng muốn uống trà không?” Nàng hỏi.
Hách Liên Bá Thiên cười gật gật đầu: “Mấy ngày không uống trà Tuyết Nhi pha, đúng là rất nhớ.”
Khinh Tuyết cười, giơ tay bảo cung nữ chuẩn bị dụng cụ pha trà. Sau này chẳng còn cơ hội làm thế này, dốc sức pha thêm cho hắn một ấm trà cũng là chuyện tốt.
Thấy cung nữ đã chuẩn bị đủ dụng cụ, Khinh Tuyết chậm rãi ngồi xuống, rót nước, đun nước, lấy trà, pha trà, động tác gọn gàng mềm mại, mọi trình tự đều vừa đúng không chút lệch lạc.
Bởi vì hắn, nàng mới học pha trà.
Sau này, có lẽ nàng sẽ không bao giờ pha trà nữa!
Làn khói nước trà mang theo những kí ức về cuộc tình của hai người, rất đau đớn…
Nước trà pha xong, Khinh Tuyết nhẹ nhàng bưng đến trước mặt hắn: “Hoàng Thượng thỉnh người uống!”
Hách Liên Bá Thiên nhận lấy, chậm rãi uống một ngụm, trà hôm nay, hương vị có chút khác so với lúc xưa, mang theo sự chua xót.
Hôm nay nàng gặp lại kẻ thù, thêm chút đa sầu đa cảm, vì lẽ đó hắn không cảm thấy có chỗ nào không hợp lý.
Nhưng hắn không thể tưởng tượng được chuyện mà nàng đang suy nghĩ, chỉ nghĩ là liên quan đến Lâu Cương Nghị kia, hắn cầm tay nàng vỗ về, nói: “Không cần phải suy nghĩ nhiều, nàng muốn gì cứ làm thế, ta sẽ giam hắn lại, nàng muốn xử lý hắn thế nào cứ tự định đoạt.”
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp như ngọc ầng ậc nước, lệ tràn khóe mi, đưa tay lau nước mắt lại phát hiện, càng lau thì nước mắt càng rơi nhanh hơn.
“Làm sao vậy?” Lúc này Hách Liên Bá Thiên mới phát hiện nàng có chút bất thường, vì thế đi tới bên cạnh nàng, đỡ nàng, ánh mắt tràn ngập quan tâm lo lắng.
Khinh Tuyết lắc đầu: “Không có gì!”
Nàng luôn như thế, đối với hắn, dường như nàng giấu diếm rất nhiều bí mật.
Hành động vừa rồi của nàng, không khỏi làm cho hắn hoài nghi, bí mật này, chỉ sợ là không tầm thường.
Thử suy nghĩ theo quan điểm của Tề Dương Quốc, hắn không nói gì nữa, chỉ mím môi.
“Tuyết Nhi, có lúc nàng sẽ đứng giữa ngã ba đường để lựa chọn, nhất định phải suy xét cẩn thận, bởi vì có những lúc, chỉ sai một nước, thua cả ván cờ!” Hách Liên Bá Thiên chậm rãi nói, hắn đang cảnh báo nàng, nếu nàng thật sự là gian tế Tề Dương Quốc phái tới, vậy nàng nhớ cân nhắc cho kĩ trước khi định hành động bất cứ chuyện gì.
Khinh Tuyết cảm thấy đau lòng không diễn tả được, lời ám chỉ của Hách Liên Bá Thiên, khiến tâm trạng lưỡng lự giữa ở và đi của nàng trở nên kiên định, có lẽ, hắn có yêu nàng, nhưng hắn không thể tín nhiệm nàng hoàn toàn, nếu đã vậy, tình yêu này chẳng khác gì một con dao hai lưỡi.
Chỉ cần khẽ sơ ý, sẽ tự làm bị thương chính mình.
“Tuyết Nhi sẽ lựa chọn thật tốt!” Nàng nhẹ nhàng trả lời, lựa chọn của nàng, chính là ra đi.
Rời khỏi những hỗn loạn này.
Chung quy, hắn là nhất đại quân vương, nàng không thể miễn cưỡng hắn sống đời một vợ một chồng không năm thê bẩy thiếp.
“Uhm.” Hách Liên Bá Thiên đáp.
“Hoàng Thượng không cần đi xử lý tấu sớ sao?” Khinh Tuyết ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt đã trở lại trạng thái bình tĩnh. Có những thời điểm, không thể nghĩ thông một chuyện.
Cảm giác lưỡng lự không đành lòng ra đi, nghe được lời Hách Liên Bá Thiên nói đã trở nên kiên định, không còn quá đau khổ như trước.
“Hôm nay ít tấu sớ, trẫm ăn trưa xong đi xử lý cũng được.” Hách Liên Bá Thiên nói.
Rồi như chợt nhớ ra, hắn hỏi: “Tối nay, nàng có hạ quyết tâm được không?” Hắn nhìn ra được, nàng đang mâu thuẫn. Dù hắn có thể giúp nàng tất cả, cũng không thể quyết định thay nàng.
Có những chuyện, phải là bản thân nàng quyết định.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng thở dài một hơi, rồi sau đó kiên định ánh mắt: “Thiếp hạ quyết tâm rồi.”
“Vậy thì tốt.” Hách Liên Bá Thiên gật gật đầu: “Tối nay, nàng cứ chờ mà xem kịch hay!”
Ăn trưa xong, Hách Liên Bá Thiên đi ngay, hắn là một Hoàng đế tốt, đối với chính sự, hắn chưa bao giờ chậm trễ.
* * *
Buổi tối, Khinh Tuyết đã sửa soạn xong xuôi từ lâu, mặc bộ cung phục màu đỏ thêu khổng tước khiến nàng cao quý phi thường, vẻ mặt đạm mạc ưu tư, phối hợp với bộ cung phục hoa lệ thật vô cùng phù hợp.
Mặc kệ thế nào, vẻ đẹp của nàng vẫn loá mắt như trước.
Đôi mắt hình quả hạnh mềm mại phong tình, khẽ cong lên liền khiến người khác hồn xiêu phách lạc, mũi nhỏ nhắn, môi đỏ hồng căng mọng, khiến ai nhìn thấy cũng thèm muốn.
Làn da trắng nõn mượt mà, dáng người gợi cảm, thêm một chút là béo, bớt một chút là gầy.
Khuynh quốc khuynh thành cũng chẳng thể hơn vẻ đẹp này.
Xuân nhi đi sau nàng, tiếng đàn sáo ở phía trước càng lúc càng rõ ràng hơn, giai điệu này hoàn toàn không ôn hòa êm ái như ngày thường, mà thêm phần xôn xao náo nhiệt.
Khinh Tuyết vốn đã tâm thần không yên, lúc này chỉ cảm thấy tiếng lao xao như đâm vào tai, khiến nàng khó chịu không thôi.
Nàng một mực yên lặng tâm niệm “phải báo thù, phải báo thù”, nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy rất hoảng hốt.
Chậm rãi đi về phía bữa tiệc, trong bóng đêm mờ mịt, gió lạnh thổi vù vù, hàng cây tùng trồng hai bên đường vươn cao thẳng tắp, treo đèn lồng sáng lung linh.
Đưa mắt nhìn tới, đèn đuốc sáng rực, người đi kẻ đến như mắc cửi, các mái nhà, các lan can cũng như tỏa sáng lung linh, phồn hoa rực rỡ.
Tiếng ti trúc càng lúc càng thêm rõ ràng, một bản nhạc mới đã bắt đầu được tấu, Khinh Tuyết cảm thấy nhịp tim càng lúc càng loạn, kích động, bối rối, đèn lồng như vô số con mắt màu cam, nhìn nàng cầu xin bi phẫn…
Tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, nàng liều mạng cắn môi, mới có thể đè nén suy nghĩ của chính mình.
Chậm rãi đi đến, chỉ thấy phía trước tuy náo nhiệt, nhưng rất chỉnh tề ngay hàng thẳng lối, dù có nhiều người, nhưng mỗi người hầu đều rất cẩn trọng.
Dù sao đây cũng là tiệc của hoàng gia, hơn nữa còn là vì đón tiếp Lâu Cương Nghị, những người này, tất nhiên là sẽ không dám ăn nói tùy tiện, mọi câu từ cử chỉ trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
Cung nhân truyền lời thấy Khinh Tuyết, cao giọng thông báo: “Tuyết Phi nương nương giá lâm…”
Mọi người vừa nghe liền đồng loạt quay người nhìn nàng.
Rồi sau đó tất cả đều hành lễ: “Tham kiến Tuyết Phi nương nương!”
Dù có nhiều người bất mãn với thân phận Quý phi của nàng, nhưng thân phận thấp hơn, tuy lòng không muốn, vẫn phải cúi đầu hành lễ.
Khinh Tuyết cười nhẹ, trong ánh đèn lung linh, phong hoa bốn phía, đẹp đến mức người khác hít thở không thông.
Trong cao quý lại có vẻ hồn nhiên diễm lệ.
“Các vị miễn lễ!” Nàng phất tay, nhẹ giọng nói.
Khiêm nhường nhưng vẫn lịch sự.
Nàng đi theo hướng cung nữ chỉ, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ghế chủ tọa, rồi sau đó một mực trầm mặc, có đôi khi, nhiều lời là không tốt.
Trong số những viên quan trước mắt, chỉ sợ có quá nửa thấy nàng không vừa mắt.
Vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy cung nhân thông báo: “Tề Dương Quốc đặc sứ – Lâu Cương Nghị đến…”
Từng chữ từng chữ đi vào tai Khinh Tuyết một cách rất rành mạch, đập vào đáy lòng nàng, ánh mắt của nàng lập tức nhìn Lâu Cương Nghị.
Trùng hợp là ông ta cũng đang nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời chỉ thêm nặng nề.
Ông ta chậm rãi đi về phía Khinh Tuyết, khi đi tới giữa sảnh, ông ta thi lễ: “Thần tham kiến Tuyết Phi nương nương…”
“Đại nhân xin đứng lên.” Khinh Tuyết nhẹ giọng nói, nhãn thần có chút thay đổi, nàng vẫn cố duy trì bình tĩnh, nhưng mặc kệ thế nào, nỗi hận đó cũng chẳng thể gạt đi.
Nhất là lúc nhìn thấy Lâm Thành Ngọc đứng bên cạnh ông ta, nàng liền mất khống chế, nhãn thần lộ rõ đau thương.
Nàng nhìn Lâm Thành Ngọc và Lâu Cương Nghị chằm chằm, gằn giọng: “Lâu đại nhân Lâu phu nhân gần đây có mạnh khỏe không?” Từng chữ như được rít qua kẽ răng đang nghiến chặt.
“Tất cả đều ổn.” Lâu Cương Nghị vô cùng trấn định, tuy đoán được bữa tiệc này chẳng có gì tốt đẹp, nhưng có vẻ ông ta chẳng bị ảnh hưởng lắm.
Về phần Lâm Thành Ngọc, bà ta có vẻ khẩn trương, người đàn bà tâm địa độc ác kia, giờ phút này lại tay chân luống cuống, cười ngây ngô: “Tất… cả… đều ổn!”
Bà ta dứt lời cũng là lúc Khinh Tuyết nhận ra trán bà ta đang vã mồ hôi, không lẽ bà ta đã ý thức được nguy hiểm? Có lẽ thế, sau khi hạ triều, nhất định Lâu Cương Nghị đã phân tích lợi hại cho bà ta nghe, thế nên lúc này bà ta mới sợ hãi bất lực như thế.
Hẳn là đã sợ sệt suốt từ lúc đó đến giờ.
Khinh Tuyết cười, cười đến nghiến răng nghiến lợi : “Có tình huống nào mà Lâu phu nhân chưa từng trải qua chứ? Sao tối nay lại có vẻ luống cuống?” Nàng cố ý nói, khiến Lâm Thành Ngọc sợ đến mức không biết phải làm thế nào cho phải.
“Ta… ta…” Lâm Thành Ngọc bị Khinh Tuyết nói thế, cả kinh không biết làm thế nào mới được, bỗng nhiên quỳ sụp xuống: “Tuyết Phi nương nương, trước kia là ta không hiểu chuyện, thiếu suy nghĩ, ta không biết tốt xấu, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân, tạm tha cho ta đi…”
“Lâu phu nhân, bà làm gì đấy?” Khinh Tuyết nhếch môi, cười nhạt, nhưng ai cũng nhận ra, nụ cười kia quá đỗi lạnh lùng.
Hàn ý bắn ra bốn phía.
Lâu Cương Nghị kéo tay Lâm Thành Ngọc: “Bà làm gì đấy!”
Kéo xong ông ta lại nhìn Khinh Tuyết: “Tuyết Phi nương nương, nội nhân lớn tuổi, nói chuyện lạc đề, ngài đừng để ý.”
Khinh Tuyết nhìn Lâu Cương Nghị, nở nụ cười thật diễm lệ: “Lâu đại nhân yên tâm, cái gì nên để ý, cái gì không nên để ý, trong lòng bản cung tất nhiên là biết rõ.”
Câu nói đa nghĩa này cả Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc đều hiểu, nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Quả nhiên, Lâm Thành Ngọc vừa nghe thế, lại ngã quỵ xuống.
Một con người vốn gớm ghê, lúc đối diện với cái chết, thì ra lại đáng cười đến vậy.
Bà ta cũng biết sợ hãi, bà ta cũng biết sợ hãi sao?
Bà ta sợ chết, vậy năm đó khi hành hạ mẫu thân, bà ta có nghĩ tới chuyện tha cho mẫu thân một con đường sống không.
Không hề, nàng nhìn thấy rất rõ ràng, khi tra tấn mẫu thân, bà ta cười lạnh, mụ đàn bà rắn rết này, hôm nay sẽ là ngày chết của bà ta.
Đúng lúc này, chủ nhân bữa tiệc xuất hiện.
Một thân long bào vàng chói, khiến ai cũng thấy rõ từ xa.
Hách Liên Bá Thiên toàn thân lãnh lệ, mặt không chút thay đổi, khí phách đi thẳng vào trong bữa tiệc.
Tối nay hắn không đội vương miện cửu long, mà dùng ngọc quan giữ tóc, nhưng vẫn không bớt chút uy nghiêm nào. Hắn trời sinh đã có sự uy nghiêm khiến người khác kính sợ, khiến không ai dám khinh nhờn.
Không chờ cung nhân thông báo, ai nấy đều đứng dậy, sửa lại áo xống, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Thật vô cùng vang dội.
Khinh Tuyết có thể cảm nhận được, sự trung thành mà các thần tử dành cho Hách Liên Bá Thiên cao hơn tất cả.
Nàng cũng xuống khỏi bục hành lễ.
Hách Liên Bá Thiên khoát tay chặn lại: “Các khanh miễn lễ!”
Rồi sau đó đi về hướng chủ tọa, đến bên cạnh Khinh Tuyết, nhẹ nhàng đỡ lưng nàng, kéo nàng đi sát bên cạnh, để mọi người nhận rõ hắn sủng ái nàng nhiều thế nào.
Vốn dĩ đã có không ít viên quan bất mãn, chẳng qua là chưa dám lên tiếng.
Khinh Tuyết bình tĩnh gật đầu, ngồi yên tĩnh lặng, nhưng đôi mắt, nhìn như bình tĩnh, thật ra đang nổi sóng dữ dội.
Hách Liên Bá Thiên cũng không hàn huyên gì với Lâu Cương Nghị, chỉ ra lệnh bắt đầu ca múa.
Mấy chục mỹ nữ ca múa, đúng là rất đẹp mắt.
Nhưng số người để tâm thưởng thức lại quá ít.
Tất cả đều đang bận suy đoán tâm tư của Hách Liên Bá Thiên, ngay chính Khinh Tuyết cũng đang đoán, nàng chưa từng hỏi Hách Liên Bá Thiên là rốt cục hắn định đối phó Lâu Cương Nghị thế nào, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không tò mò.
Trong bữa tiệc này, hắn định làm cách nào để dồn Lâu Cương Nghị đến chỗ chết?
Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!>>
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Lâu Cương Nghị lui xuống, Khinh Tuyết cũng chờ lệnh để lui xuống nốt.
Dù sao nàng cũng rất hiểu, thân là phi tử hậu cung, làm sao có thể can dự triều chính? Sau lưng còn bỏ qua, chứ quang minh chính đại ngồi giữa đại điện nghe nghị sự là chuyện không thể, hơn nữa nàng còn là cống nữ đến từ Tề Dương Quốc.
Cho dù một lần cũng không được.
Nàng cũng không muốn gặp phải phiền toái.
Việc cho nàng xuất hiện vừa rồi, hắn có thể giải thích là cho cha con nàng gặp mặt, giờ không còn chuyện của nàng, nàng cũng không muốn gây thêm thị phi.
Vì thế nàng cung kính xin Hách Liên Bá Thiên cho phép lui xuống.
Hách Liên Bá Thiên cũng không nói gì thêm, vốn dĩ hắn cũng chỉ có ý định để nàng tham gia việc đón Lâu Cương Nghị.
Không biết vì sao, tuy không biết ý nghĩ trong lòng nàng, nhưng hắn muốn nàng được nổi bật một lần, để nàng có thể ngẩng cao đầu trước mặt Lâu Cương Nghị, để nàng có thể đứng trước mặt Lâu Cương Nghị uy phong một lần.
Thân là nữ nhân của hắn, hắn muốn trao cho nàng những thứ tốt nhất.
Đích thật là điều này đã khiến lòng Khinh Tuyết được trấn an không ít.
Đang trên đường hồi cung, lại thấy Chu Uyển Bích đi tới từ hướng đối diện, cười thật thuần khiết, nàng không gặp cô ta đã lâu, không thể tưởng tượng được hôm nay cô ta lại chủ động tới tìm nàng. Con người cô ta, vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc nhờ cậy thì chẳng tìm gặp), nếu không có việc, quyết chẳng đi đến trước mặt nàng làm gì.
Chưa đến gần đã thấy cô ta lên tiếng: “Thần thiếp tham kiến Tuyết Phi nương nương…”
Khinh Tuyết cười nhạt, có chút lạnh lùng, chuyện của Hoa Phi và Linh Phi, nàng vẫn hoài nghi Chu Uyển Bích có nhúng tay can thiệp, từ ngày cô ta nói những lời kia, nàng vẫn một mực hoài nghi.
Nhưng cô ta không hành động trực tiếp, nàng cũng chỉ có thể giả vờ không biết, dù sao Chu Uyển Bích cũng không phải một đối thủ đơn giản, cô ta có Tề Dương Quốc chống lưng.
“Chu thị nữ miễn lễ.” Khinh Tuyết nói.
“Thật là trùng hợp! Không thể ngờ lại gặp Tuyết Phi nương nương ở chỗ này.” Chu Uyển Bích lả lướt cười nói.
Khinh Tuyết chỉ nhìn cô ta với vẻ lãnh đạm, cố ý không nói gì, nàng nhìn ra được, Chu Uyển Bích đang muốn nhân cơ hội nói gì đấy, nhưng nàng cố tình không cho cô ta cơ hội này.
Cô ta có chút mất tự nhiên, nhưng chỉ là trong nhất thời, rồi sau đó vừa cười vừa hỏi: “Nghe nói Lâu Thừa tướng đến đây?”
“Đúng vậy.” Khinh Tuyết cười nhạt, không nóng không lạnh, khiến người khác không thể nhìn ra tâm tư trong lòng, cuối cùng, nàng lại cố ý bồi thêm một câu: ” Lần này Lâu tướng đến cũng là vì chính sự hai nước, nói thế nào thì cũng là chuyện của triều đình, thân là hậu cung phi tử, bớt quan tâm đi mới là phải!”
Nói xong, Khinh Tuyết chậm rãi xoay người, đi về phía Hải Đường Cung.
Nàng cũng không muốn ở chung với Chu Uyển Bích lâu.
Lòng nàng hiện đang rối như tơ vò.
Nàng vẫn một mực muốn báo thù, khi cơ hội đến trái ngược là lại có chút lo lắng, nàng cũng không biết bản thân muốn thế nào, chỉ cảm thấy tâm tư rối rắm, thứ nàng cần lúc này là được yên tĩnh để suy nghĩ.
Không dự đoán được, Chu Uyển Bích không buông tha, ngay khi nàng xoay người cô ta gọi giật lại: “Tuyết Phi nương nương…”
Khinh Tuyết có chút phẫn nộ, dừng bước, nhưng không xoay người, thân phận nàng lúc này, so với Chu Uyển Bích thì cao quý hơn rất nhiều, nàng không nhất định phải trả lời cô ta.
Chợt nghe thấy Chu Uyển Bích chậm rãi lên tiếng: “Tuy nói Lâu tướng là vì chính sự mà đến, nhưng vẫn là người một nước, hơn nữa ông ấy là phụ thân của ngài, nói thế nào thì nói, cũng nên gặp riêng một lần…”
“Ngươi muốn gặp ông ta?” Khinh Tuyết nhất thời mất bình tĩnh, nghe ra được dụng ý của cô ta, hỏi lại.
Chu Uyển Bích cười: “Khó có lúc Lâu tướng đến, chợt thấy có chút nhớ nhà, quả thật là muốn gặp ông ấy một lần.”
“Buổi tối Hoàng Thượng mở tiệc cho hoàng gia, đến lúc đó khắc là ngươi có cơ hội gặp ông ấy!” Nói xong, Khinh Tuyết cũng không dừng lại, đi thẳng về Hải Đường Cung.
Chu Uyển Bích chỉ nhìn nàng đi xa dần, môi dần gợi lên thành một nụ cười lạnh, có vài phần vô tình. Rồi sau đó xoay người rời đi.
Trở lại Hải Đường Cung, Khinh Tuyết chỉ ngồi ở trước sân, lẳng lặng ngồi, ánh mắt không có tiêu cự.
Nàng cũng không biết bản thân bị sao, vốn dĩ đã đến lúc báo thù, hẳn là phải vô cùng cao hứng, nhưng lúc này, nàng phát hiện nàng cảm thấy rất chới với, như không có một chỗ nào để bấu víu.
Hơn nữa, nghĩ đến chuyện phải giết Lâu Cương Nghị, lòng nàng có chút nhức nhối.
“Tuyết Nhi…” Hách Liên Bá Thiên hạ triều liền đến Hải Đường Cung, liền nhìn thấy nàng suy tư trầm mặc, vì thế gọi.
Khinh Tuyết chậm rãi đứng dậy, gật đầu cười: “Hoàng Thượng…”
“Làm sao vậy?” Nhìn nàng ủ dột, dáng vẻ giống như đang lo lắng, hắn liền hỏi. Nhưng không cần hỏi, hắn cũng biết được ít nhiều, nói gì thì nói, người nọ tuy là kẻ thù giết mẹ của nàng, nhưng lại là cha đẻ, giờ phải xuống tay, cũng là một chuyện khó xử.
“Không có gì…” Khinh Tuyết nói, rồi sau đó chậm rãi đứng lên: “Hoàng Thượng hạ triều rồi sao?”
“Đúng vậy.” Hách Liên Bá Thiên đáp.
Khinh Tuyết nở nụ cười, chỉ cảm thấy tâm tư có chút loạn, đến khi nhìn thấy hắn, nàng mới hiểu một phần của việc tâm tư rối loạn.
Báo thù xong nàng sẽ ra đi.
Nhưng con tim đã bắt đầu không đành lòng.
Nhưng không đành lòng thì cũng sao chứ, nếu còn ở lại, chỉ khiến chút ấn tượng tốt đẹp của đối phương cứ nhạt phai dần, tình yêu của Hoàng đế có thể sâu đến bao nhiêu.
Chẳng bằng nhẫn tâm ra đi.
“Hoàng Thượng muốn uống trà không?” Nàng hỏi.
Hách Liên Bá Thiên cười gật gật đầu: “Mấy ngày không uống trà Tuyết Nhi pha, đúng là rất nhớ.”
Khinh Tuyết cười, giơ tay bảo cung nữ chuẩn bị dụng cụ pha trà. Sau này chẳng còn cơ hội làm thế này, dốc sức pha thêm cho hắn một ấm trà cũng là chuyện tốt.
Thấy cung nữ đã chuẩn bị đủ dụng cụ, Khinh Tuyết chậm rãi ngồi xuống, rót nước, đun nước, lấy trà, pha trà, động tác gọn gàng mềm mại, mọi trình tự đều vừa đúng không chút lệch lạc.
Bởi vì hắn, nàng mới học pha trà.
Sau này, có lẽ nàng sẽ không bao giờ pha trà nữa!
Làn khói nước trà mang theo những kí ức về cuộc tình của hai người, rất đau đớn…
Nước trà pha xong, Khinh Tuyết nhẹ nhàng bưng đến trước mặt hắn: “Hoàng Thượng thỉnh người uống!”
Hách Liên Bá Thiên nhận lấy, chậm rãi uống một ngụm, trà hôm nay, hương vị có chút khác so với lúc xưa, mang theo sự chua xót.
Hôm nay nàng gặp lại kẻ thù, thêm chút đa sầu đa cảm, vì lẽ đó hắn không cảm thấy có chỗ nào không hợp lý.
Nhưng hắn không thể tưởng tượng được chuyện mà nàng đang suy nghĩ, chỉ nghĩ là liên quan đến Lâu Cương Nghị kia, hắn cầm tay nàng vỗ về, nói: “Không cần phải suy nghĩ nhiều, nàng muốn gì cứ làm thế, ta sẽ giam hắn lại, nàng muốn xử lý hắn thế nào cứ tự định đoạt.”
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp như ngọc ầng ậc nước, lệ tràn khóe mi, đưa tay lau nước mắt lại phát hiện, càng lau thì nước mắt càng rơi nhanh hơn.
“Làm sao vậy?” Lúc này Hách Liên Bá Thiên mới phát hiện nàng có chút bất thường, vì thế đi tới bên cạnh nàng, đỡ nàng, ánh mắt tràn ngập quan tâm lo lắng.
Khinh Tuyết lắc đầu: “Không có gì!”
Nàng luôn như thế, đối với hắn, dường như nàng giấu diếm rất nhiều bí mật.
Hành động vừa rồi của nàng, không khỏi làm cho hắn hoài nghi, bí mật này, chỉ sợ là không tầm thường.
Thử suy nghĩ theo quan điểm của Tề Dương Quốc, hắn không nói gì nữa, chỉ mím môi.
“Tuyết Nhi, có lúc nàng sẽ đứng giữa ngã ba đường để lựa chọn, nhất định phải suy xét cẩn thận, bởi vì có những lúc, chỉ sai một nước, thua cả ván cờ!” Hách Liên Bá Thiên chậm rãi nói, hắn đang cảnh báo nàng, nếu nàng thật sự là gian tế Tề Dương Quốc phái tới, vậy nàng nhớ cân nhắc cho kĩ trước khi định hành động bất cứ chuyện gì.
Khinh Tuyết cảm thấy đau lòng không diễn tả được, lời ám chỉ của Hách Liên Bá Thiên, khiến tâm trạng lưỡng lự giữa ở và đi của nàng trở nên kiên định, có lẽ, hắn có yêu nàng, nhưng hắn không thể tín nhiệm nàng hoàn toàn, nếu đã vậy, tình yêu này chẳng khác gì một con dao hai lưỡi.
Chỉ cần khẽ sơ ý, sẽ tự làm bị thương chính mình.
“Tuyết Nhi sẽ lựa chọn thật tốt!” Nàng nhẹ nhàng trả lời, lựa chọn của nàng, chính là ra đi.
Rời khỏi những hỗn loạn này.
Chung quy, hắn là nhất đại quân vương, nàng không thể miễn cưỡng hắn sống đời một vợ một chồng không năm thê bẩy thiếp.
“Uhm.” Hách Liên Bá Thiên đáp.
“Hoàng Thượng không cần đi xử lý tấu sớ sao?” Khinh Tuyết ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt đã trở lại trạng thái bình tĩnh. Có những thời điểm, không thể nghĩ thông một chuyện.
Cảm giác lưỡng lự không đành lòng ra đi, nghe được lời Hách Liên Bá Thiên nói đã trở nên kiên định, không còn quá đau khổ như trước.
“Hôm nay ít tấu sớ, trẫm ăn trưa xong đi xử lý cũng được.” Hách Liên Bá Thiên nói.
Rồi như chợt nhớ ra, hắn hỏi: “Tối nay, nàng có hạ quyết tâm được không?” Hắn nhìn ra được, nàng đang mâu thuẫn. Dù hắn có thể giúp nàng tất cả, cũng không thể quyết định thay nàng.
Có những chuyện, phải là bản thân nàng quyết định.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng thở dài một hơi, rồi sau đó kiên định ánh mắt: “Thiếp hạ quyết tâm rồi.”
“Vậy thì tốt.” Hách Liên Bá Thiên gật gật đầu: “Tối nay, nàng cứ chờ mà xem kịch hay!”
Ăn trưa xong, Hách Liên Bá Thiên đi ngay, hắn là một Hoàng đế tốt, đối với chính sự, hắn chưa bao giờ chậm trễ.
* * *
Buổi tối, Khinh Tuyết đã sửa soạn xong xuôi từ lâu, mặc bộ cung phục màu đỏ thêu khổng tước khiến nàng cao quý phi thường, vẻ mặt đạm mạc ưu tư, phối hợp với bộ cung phục hoa lệ thật vô cùng phù hợp.
Mặc kệ thế nào, vẻ đẹp của nàng vẫn loá mắt như trước.
Đôi mắt hình quả hạnh mềm mại phong tình, khẽ cong lên liền khiến người khác hồn xiêu phách lạc, mũi nhỏ nhắn, môi đỏ hồng căng mọng, khiến ai nhìn thấy cũng thèm muốn.
Làn da trắng nõn mượt mà, dáng người gợi cảm, thêm một chút là béo, bớt một chút là gầy.
Khuynh quốc khuynh thành cũng chẳng thể hơn vẻ đẹp này.
Xuân nhi đi sau nàng, tiếng đàn sáo ở phía trước càng lúc càng rõ ràng hơn, giai điệu này hoàn toàn không ôn hòa êm ái như ngày thường, mà thêm phần xôn xao náo nhiệt.
Khinh Tuyết vốn đã tâm thần không yên, lúc này chỉ cảm thấy tiếng lao xao như đâm vào tai, khiến nàng khó chịu không thôi.
Nàng một mực yên lặng tâm niệm “phải báo thù, phải báo thù”, nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy rất hoảng hốt.
Chậm rãi đi về phía bữa tiệc, trong bóng đêm mờ mịt, gió lạnh thổi vù vù, hàng cây tùng trồng hai bên đường vươn cao thẳng tắp, treo đèn lồng sáng lung linh.
Đưa mắt nhìn tới, đèn đuốc sáng rực, người đi kẻ đến như mắc cửi, các mái nhà, các lan can cũng như tỏa sáng lung linh, phồn hoa rực rỡ.
Tiếng ti trúc càng lúc càng thêm rõ ràng, một bản nhạc mới đã bắt đầu được tấu, Khinh Tuyết cảm thấy nhịp tim càng lúc càng loạn, kích động, bối rối, đèn lồng như vô số con mắt màu cam, nhìn nàng cầu xin bi phẫn…
Tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, nàng liều mạng cắn môi, mới có thể đè nén suy nghĩ của chính mình.
Chậm rãi đi đến, chỉ thấy phía trước tuy náo nhiệt, nhưng rất chỉnh tề ngay hàng thẳng lối, dù có nhiều người, nhưng mỗi người hầu đều rất cẩn trọng.
Dù sao đây cũng là tiệc của hoàng gia, hơn nữa còn là vì đón tiếp Lâu Cương Nghị, những người này, tất nhiên là sẽ không dám ăn nói tùy tiện, mọi câu từ cử chỉ trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
Cung nhân truyền lời thấy Khinh Tuyết, cao giọng thông báo: “Tuyết Phi nương nương giá lâm…”
Mọi người vừa nghe liền đồng loạt quay người nhìn nàng.
Rồi sau đó tất cả đều hành lễ: “Tham kiến Tuyết Phi nương nương!”
Dù có nhiều người bất mãn với thân phận Quý phi của nàng, nhưng thân phận thấp hơn, tuy lòng không muốn, vẫn phải cúi đầu hành lễ.
Khinh Tuyết cười nhẹ, trong ánh đèn lung linh, phong hoa bốn phía, đẹp đến mức người khác hít thở không thông.
Trong cao quý lại có vẻ hồn nhiên diễm lệ.
“Các vị miễn lễ!” Nàng phất tay, nhẹ giọng nói.
Khiêm nhường nhưng vẫn lịch sự.
Nàng đi theo hướng cung nữ chỉ, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ghế chủ tọa, rồi sau đó một mực trầm mặc, có đôi khi, nhiều lời là không tốt.
Trong số những viên quan trước mắt, chỉ sợ có quá nửa thấy nàng không vừa mắt.
Vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy cung nhân thông báo: “Tề Dương Quốc đặc sứ – Lâu Cương Nghị đến…”
Từng chữ từng chữ đi vào tai Khinh Tuyết một cách rất rành mạch, đập vào đáy lòng nàng, ánh mắt của nàng lập tức nhìn Lâu Cương Nghị.
Trùng hợp là ông ta cũng đang nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời chỉ thêm nặng nề.
Ông ta chậm rãi đi về phía Khinh Tuyết, khi đi tới giữa sảnh, ông ta thi lễ: “Thần tham kiến Tuyết Phi nương nương…”
“Đại nhân xin đứng lên.” Khinh Tuyết nhẹ giọng nói, nhãn thần có chút thay đổi, nàng vẫn cố duy trì bình tĩnh, nhưng mặc kệ thế nào, nỗi hận đó cũng chẳng thể gạt đi.
Nhất là lúc nhìn thấy Lâm Thành Ngọc đứng bên cạnh ông ta, nàng liền mất khống chế, nhãn thần lộ rõ đau thương.
Nàng nhìn Lâm Thành Ngọc và Lâu Cương Nghị chằm chằm, gằn giọng: “Lâu đại nhân Lâu phu nhân gần đây có mạnh khỏe không?” Từng chữ như được rít qua kẽ răng đang nghiến chặt.
“Tất cả đều ổn.” Lâu Cương Nghị vô cùng trấn định, tuy đoán được bữa tiệc này chẳng có gì tốt đẹp, nhưng có vẻ ông ta chẳng bị ảnh hưởng lắm.
Về phần Lâm Thành Ngọc, bà ta có vẻ khẩn trương, người đàn bà tâm địa độc ác kia, giờ phút này lại tay chân luống cuống, cười ngây ngô: “Tất… cả… đều ổn!”
Bà ta dứt lời cũng là lúc Khinh Tuyết nhận ra trán bà ta đang vã mồ hôi, không lẽ bà ta đã ý thức được nguy hiểm? Có lẽ thế, sau khi hạ triều, nhất định Lâu Cương Nghị đã phân tích lợi hại cho bà ta nghe, thế nên lúc này bà ta mới sợ hãi bất lực như thế.
Hẳn là đã sợ sệt suốt từ lúc đó đến giờ.
Khinh Tuyết cười, cười đến nghiến răng nghiến lợi : “Có tình huống nào mà Lâu phu nhân chưa từng trải qua chứ? Sao tối nay lại có vẻ luống cuống?” Nàng cố ý nói, khiến Lâm Thành Ngọc sợ đến mức không biết phải làm thế nào cho phải.
“Ta… ta…” Lâm Thành Ngọc bị Khinh Tuyết nói thế, cả kinh không biết làm thế nào mới được, bỗng nhiên quỳ sụp xuống: “Tuyết Phi nương nương, trước kia là ta không hiểu chuyện, thiếu suy nghĩ, ta không biết tốt xấu, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân, tạm tha cho ta đi…”
“Lâu phu nhân, bà làm gì đấy?” Khinh Tuyết nhếch môi, cười nhạt, nhưng ai cũng nhận ra, nụ cười kia quá đỗi lạnh lùng.
Hàn ý bắn ra bốn phía.
Lâu Cương Nghị kéo tay Lâm Thành Ngọc: “Bà làm gì đấy!”
Kéo xong ông ta lại nhìn Khinh Tuyết: “Tuyết Phi nương nương, nội nhân lớn tuổi, nói chuyện lạc đề, ngài đừng để ý.”
Khinh Tuyết nhìn Lâu Cương Nghị, nở nụ cười thật diễm lệ: “Lâu đại nhân yên tâm, cái gì nên để ý, cái gì không nên để ý, trong lòng bản cung tất nhiên là biết rõ.”
Câu nói đa nghĩa này cả Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc đều hiểu, nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Quả nhiên, Lâm Thành Ngọc vừa nghe thế, lại ngã quỵ xuống.
Một con người vốn gớm ghê, lúc đối diện với cái chết, thì ra lại đáng cười đến vậy.
Bà ta cũng biết sợ hãi, bà ta cũng biết sợ hãi sao?
Bà ta sợ chết, vậy năm đó khi hành hạ mẫu thân, bà ta có nghĩ tới chuyện tha cho mẫu thân một con đường sống không.
Không hề, nàng nhìn thấy rất rõ ràng, khi tra tấn mẫu thân, bà ta cười lạnh, mụ đàn bà rắn rết này, hôm nay sẽ là ngày chết của bà ta.
Đúng lúc này, chủ nhân bữa tiệc xuất hiện.
Một thân long bào vàng chói, khiến ai cũng thấy rõ từ xa.
Hách Liên Bá Thiên toàn thân lãnh lệ, mặt không chút thay đổi, khí phách đi thẳng vào trong bữa tiệc.
Tối nay hắn không đội vương miện cửu long, mà dùng ngọc quan giữ tóc, nhưng vẫn không bớt chút uy nghiêm nào. Hắn trời sinh đã có sự uy nghiêm khiến người khác kính sợ, khiến không ai dám khinh nhờn.
Không chờ cung nhân thông báo, ai nấy đều đứng dậy, sửa lại áo xống, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Thật vô cùng vang dội.
Khinh Tuyết có thể cảm nhận được, sự trung thành mà các thần tử dành cho Hách Liên Bá Thiên cao hơn tất cả.
Nàng cũng xuống khỏi bục hành lễ.
Hách Liên Bá Thiên khoát tay chặn lại: “Các khanh miễn lễ!”
Rồi sau đó đi về hướng chủ tọa, đến bên cạnh Khinh Tuyết, nhẹ nhàng đỡ lưng nàng, kéo nàng đi sát bên cạnh, để mọi người nhận rõ hắn sủng ái nàng nhiều thế nào.
Vốn dĩ đã có không ít viên quan bất mãn, chẳng qua là chưa dám lên tiếng.
Khinh Tuyết bình tĩnh gật đầu, ngồi yên tĩnh lặng, nhưng đôi mắt, nhìn như bình tĩnh, thật ra đang nổi sóng dữ dội.
Hách Liên Bá Thiên cũng không hàn huyên gì với Lâu Cương Nghị, chỉ ra lệnh bắt đầu ca múa.
Mấy chục mỹ nữ ca múa, đúng là rất đẹp mắt.
Nhưng số người để tâm thưởng thức lại quá ít.
Tất cả đều đang bận suy đoán tâm tư của Hách Liên Bá Thiên, ngay chính Khinh Tuyết cũng đang đoán, nàng chưa từng hỏi Hách Liên Bá Thiên là rốt cục hắn định đối phó Lâu Cương Nghị thế nào, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không tò mò.
Trong bữa tiệc này, hắn định làm cách nào để dồn Lâu Cương Nghị đến chỗ chết?
Bình luận facebook