Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Khi Hạng Thiếu Long về đến hành quán, chỉ còn một giờ nữa là mặt trời ló dạng, kể xong toàn bộ câu chuyện cho Ð ằng Dực nghe thì ngáp dài.
Ðằng Dực khen, „Ðệ thật giỏi, ngược lại còn khiến cho Triệu Chi hoài nghi là Hạng Thiếu Long. Song theo ta thấy, cô ả đó đối với ngươi cũng không hề có ác ý, chỉ là muốn ép ngươi đối phó Triệu Mục."
Hạng Thiếu Long kêu lên, „Hảo ý đến nỗi chĩa mũi tên vào lưng của người ta à?"
Ðằng Dực nói, „Ðệ hai lần phá hoại kế hoạch hành thích của người ta, ả Ðiền Nhu ấy lại háo thắng, chỉ muốn hạ uy phong của đệ mà thôi."
Hạng Thiếu Long nhớ lại đã bỡn cợt Triệu Chi trên đường đến Quách gia, ả có vẻ chấp nhận, rõ ràng có tình ý với mình, giờ đây nếu nàng hiểu nhầm người đã chiếm phần tiện nghi chính là Ðổng Khuông mà không phải là Hạng Thiếu Long, không biết có cảm giác như thế nào?
Nhớ lại khi nàng phát giác Hạng Thiếu Long chính là Ðổng Khuông, dáng vẻ thất vọng ấy tuyệt không thể giả vờ.
Ðằng Dực cười, „Ðã là như thế, chúng ta hãy ngủ một giấc, kệ mẹ nó xảy ra chuyện gì!"
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng cũng thấy đúng, trở về phòng ngủ vùi một giấc, đến khi Ô Quả vào gọi dậy thì đã quá giờ ăn trưa, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Mấy ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên ngủ ngon như vậy.
ô Quả nói, „Nhị gia đang chờ tam gia ăn cơm ở ngoài!"
Hạng Thiếu Long bò dậy, tắm rửa thay y phục xong thì ra ngoài gặp Ðằng Dực.
Hai người ăn cơm.
ô Quả ngồi bên cạnh nói, „Nhã phu nhân sai người đến mời tam gia đêm mai đến phu nhân phủ dự yến, đèn lúc đó bà ta sẽ phái người đến đón, hi vọng tam gia có thể đến chỗ bà ta sớm hơn."
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ lại đêm qua ả đã hứa với Lý Viên, lúc ấy cứ tưởng ả nói đùa, ai ngờ làm thật. Cười gượng nói, „Huynh xem, chúng ta đến Hàm Ðan để làm gì, suýt tý nữa mỗi đêm đều phải đi dự yến với người ta."
Ðằng Dực cười nói, „ứng phó Triệu Mục không khó, nhưng đối phó với bọn nữ nhân thì làm cho tam đệ khốn khổ."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðệ thật muốn làm cho Triệu Nhã một vố lớn, để hả mối hận trong lòng, nhưng như thế nhất định sẽ bị ả nhận ra. Như nhị ca nói, chỉ cần ả đánh hơi được thì tiểu đệ chẳng thế giấu được vào đâu, huống hồ chi ả chuyên gia về nam nhân ấy lại lại quen thuộc cơ thể của đệ như vậy."
Ðằng Dực lắc đầu nói, „Ta cũng ái ngại cho hoàn cảnh của đệ... ôi!" rồi nói tiếp, „Nhưng không phải hoàn toàn không có cách, đêm qua ta rảnh rỗi, dạo quanh hậu viên, trong đó có một loại cây, nếu trích nước ra, bôi một ít lên người, thì có thể phát ra mùi giống như cơ thể con người, ngửi cũng dễ chịu lắm, nghe tự nhiên hơn hương thơm mà nữ nhân ướp trong áo, điều này có thể giải quyết được vấn đề mùi cơ thể, nếu trên người của ngươi không có dấu vết gì đặc biệt, thổi tắt đèn thì vẫn có thể giấu được."
ô Quả ngồi bên cạnh nén không được, nói, „Thân hình tam gia to lớn khác người, vừa vào thì Triệu Nhã đã biết."
Ðằng Dực và Hạng Thiếu Long nghe vậy cười phá lên.
Hạng Thiếu Long nói, „Ngươi thật biết nịnh bợ, nhưng ta chỉ nói chơi thôi, đâu có làm thật, càng không đáng mạo hiểm như thế. ôi! Làm thế thì thật không ổn tí nào."
Ðằng Dực nhịn cười không được, nói, „Nhưng cũng cứ hãy bôi chất nước ấy vào người cũng chẳng sao, dù cho có thân mật với Triệu Nhã một chút cũng chẳng có vấn đề gì, để ta lập tức bào chế cho đệ."
ô Quả ngạc nhiên nói, „Quả thật có loài cây như vậy sao?"
Ðằng Dực từ ngày có Thiện Lan thì con người cũng cởi mở hơn nhiều, vỗ vai y, nói, „Loại cây này có tác dụng kích thích, nữ nhân rất thích ngửi, bọn tiểu tử ở nhà quê như Kinh Tuấn, khi hẹn hò với khuê nữ nhà người thì thường bôi chất này lên người, nhưng phải pha với nước, nếu không thì toàn thân sẽ nổi ban. Ngươi có muốn thử không?"
ô Quả vui mừng nói, „Về Hàm Dương nhất định sẽ tìm mỹ nhân thử xem sao."
Hạng Thiếu Long hỏi, „Còn có chuyện gì nữa?"
ô Quả nói, „Triệu quán chủ của võ sĩ hành quán sai người đưa thiếp mời đến bảo rằng buổi luận kiếm ngày mai sẽ đổi thành trưa ngày mốt, mời tam gia đến dự."
Hạng Thiếu Long nói với Ðằng Dực, „Gã Lý Viên thật đáng ghét, nói không chừng ta sẽ dạy cho y một bài học."
Lúc ấy có người vào báo, „Long Dương quân đến tìm tam gia, đang đợi ở ngoại sảnh."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, khổ não nhìn Ðằng Dực nói, „Có thứ gì dùng để trừ yêu hay không, để y ngửi xong thì co giò chạy mất."
Ðằng Dực mỉm cười, „Lần này lão ca cũng đành phải ngưỡng mộ diễm phúc của tam đệ!"
Thấy mã si Ðổng Khuông bước ra đầy uy võ, Long Dương quân bằng tư thế uyển chuyển, yểu điệu nhất đứng dậy rồi chào gã với dáng vẻ của một nữ nhân.
Hạng Thiếu Long thấy dáng vẻ ấy không biết nên cười hay khóc, trong lòng thầm kêu khổ, mỉm cười nói, „Quân thượng đại giá quang lâm, bỉ nhân quả thật bất ngờ."
Ðôi mắt biết nói chuyện của Long Dương quân nhìn lướt trên người gã, ung dung cười nói, „Bổn quân hôm nay đến tìm Ðổng tiên sinh, sự thực là có điều chất chứa trong lòng, cần phải nói ra cho mau."
Hôm nay y quay lại dáng vẻ của người đàn ông, nhưng quần áo vẫn cứ loè loẹt, nếu y là nữ nhân thực sự, Hạng Thiếu Long nhất định sẽ khen nàng xinh đẹp, nhưng giờ đây tim lại đập thình thịch, nếu những điều muốn nói của y là những lời tình tứ, chỉ có trời mới biết ứng phó như thế nào.
Hai người ngồi xong, Long Dương quân nghiêm mặt nói, „Bổn quân cho rằng Ðổng tiên sinh quyết định quay về nước Triệu quả thật là mù quáng."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhưng trong lòng thầm thở phào, lấy làm lạ nói, „Quân thượng có gì nói ra lời ấy?"
Long Dương quân thấy bên cạnh không có người, khẽ kháng nói, „Ta rất yêu một nhân tài như Ðổng tiên sinh, nên không màng mọi thứ mà nói ra ý nghĩ trong lòng, nước Triệu giờ đây cũng giống như một miệng giếng đã sắp cạn khô, dù sức lực của tiên sinh có mạnh đến đâu, công cụ đào giếng có đầy đủ đến cỡ nào, nhưng cứ giữ rịt lấy miệng giếng ấy thì cuối cùng cũng dẫn đến kết quả giếng khô người chết."
Hạng Thiếu Long giật mình, trước giờ gã vẫn không coi trọng kẻ dùng nam sắc mê hoặc Ngụy vương mà có được địa vị cao này, giờ đây nghe y so sánh sinh động đến thế, đã chỉ ra chính xác tình thế hiện nay của nước Triệu, bất đồ lại phải nhìn y bằng con mắt khác. Nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên nói, „Mới đây nước Triệu đã đại thắng người Yên, làm sao là một miệng giếng sắp cạn được?"
"Người sắp chết, cũng có lúc hồi quang phản chiếu, trước khi mặt trời xuống núi là lúc đẹp nhất. Đó toàn là nhờ nước Triệu vẫn còn hai vị đại tướng, gánh vác đại cuộc. Nếu một trong hai người này mà đi, tiên sinh nói thử xem nước Triệu còn lại được gì?" Long Dương quân cười nói.
"Hai người quân thượng nói phải chăng Liêm Pha và Lý Mục?" Hạng Thiếu Long nói.
Long Dương quân nói, „Chính là hai người ấy, Liêm Pha tuổi tác đã cao, giữ thành còn dư, tiến thủ không đủ, gần đây lại có lời đồn y đánh Yên mất lực, Hiếu Thành vương ngày càng nghi ngờ y, nên mới có thuyết sẽ thay đổi tướng trước trận tiền ở Hàm Ðan, chẳng ai biết có lặp lại chuyện cũ Triệu Quát thay cho Liêm Pha lúc diễn ra trận Trường Bình hay không."
Không để gã chen vào, Long Dương quân vẫn cứ thản nhiên nói tiếp, „Cho đến việc Lý Mục trung thành mà không được coi trọng, làm người không được tròn trịa, nếu gặp minh chủ, thì đó chính là mãnh tướng có thể giành được cả thiên hạ, nhưng đáng tiếc gặp phải một tên đa nghi như Triệu Hiếu Thành vương, kẻ rất thích được khen này, lại có Cự Lộc hầu đứng bên lung lạc, cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì tốt, đáng tiếc là y đã đoán được mà vẫn cứ quyến luyến, nếu không vua tôi trên dưới đại Ngụy ta, tất đã đón chào."
Lời này của y, Hạng Thiếu Long lập tức biết ngay người Ngụy ắt hẳn đã từng tiếp xúc với hai vị đại tướng này, Lý Mục thì từ chối, không hiểu Liêm Pha thì thế nào. Long Dương quân quả thật lợi hại, nếu chỉ lời này mà có thể trừ đi được hai cây trụ lớn của nước Triệu, nước Triệu chẳng phải sẽ bị người Ngụy nuốt trọn hay sao?
Long Dương quân thấy gã suy nghĩ, tưởng rằng đã lay động được gã, lại uốn ba tấc lưỡi nói tiếp, „Ðổng tiên sinh có lẽ đang lấy làm lạ vì sao bổn quân to gan đến vậy, phê bình người Triệu ở ngay kinh đô của họ. Một là bổn quân không coi chúng ra gì, chúng sẽ chẳng dám động đến nửa cọng lông của bổn quân, điều quan trọng là bổn quân rất ngưỡng mộ Ðổng tiên sinh, không nhẫn tâm thấy tâm huyết của ngài đổ ra sông biển, lại phải trầm luân trở thành kẻ mất nước.
Huống chi Tần vương và người Triệu có mối thù sâu, tuyệt sẽ không tha cho bọn họ. Chim khôn lựa cây mà đậu, nếu tiên sinh chịu giúp cho đại Ngụy chúng tôi, bổn quân bảo đảm tiên sinh sẽ được đãi ngộ hơn cả ở nước Triệu, chí ít sẽ không vì mấy câu nói của một tên Lý Viên chưa đắc thế, chạy lon ton cho Xuân Thân quân mà hoảng hốt đến nỗi suýt tý nữa đuổi tiên sinh đi."
Hạng Thiếu Long thầm khen lợi hại, biết Long Dương quân có tai mắt bên cạnh Triệu vương, cho nên mới nắm bắt thời cơ, dụ y đầu Ngụy.
Nhưng cũng không khỏi bội phục cặp mắt của nhạc phụ Ô ứng Nguyên, cho mình cái thân phận mã si này. Lúc này các nước đều coi trọng ngựa chiến, mà Ðổng Khuông là một nhân vật mà các nước đều muốn có.
Giả vờ cảm động nói, „Lời này của quân thượng quả thật khiến người ta phải suy nghĩ, bỉ nhân nhất định sẽ suy nghĩ kỹ, lại còn phải giải thích với người trong tộc, nhưng tạm thời...“
Long Dương quân thấy gã không từ chối ngay thì vui lắm, liếc mắt đưa tình với gã rồi nói, „Nô gia hiểu rõ tâm sự của nam nhân, Ðổng tiên sinh đừng nóng lòng, tốt nhất có thể dò thám được tình hình nước Triệu, thì biết ngay nô gia không nói dối nửa lời."
Hạng Thiếu Long cũng bất đồ khâm phục công phu du thuyết của y, chỉ mấy câu thôi đã chỉ ra căn bệnh của nước Triệu. Rồi thở dài nói, „Nếu Ðổng mỗ không phải người Triệu thì lập tức có thể chấp nhận ngay."
Long Dương quân dịu dàng nói, „Ðối với Hiếu Thành vương mà nói, ngoài họ Triệu ra, đâu có ai là người Triệu. Nếu đổi lại chẳng phải là Triệu Mục và Triệu Nhã, đã thất bại trong chuyện Ô gia, thì đã sớm bị y ngũ mã phân thây rồi. Có tài mà không biết mến tài, Hạng Thiếu Long chính là một ví dụ tốt nhất, nếu chẳng phải tiên sinh đã tặng một ngàn thớt ngựa chiến, không quá một năm, nước triệu chẳng còn con ngựa nào nữa."
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng ngươi quả thật ác độc, kêu ta đi, cũng có nghĩa là chặt giò người Triệu.
Long Dương quân hạ giọng nói, „Nghe nói Triệu Bá nhận lời của tên tiểu tử không biết trời cao đất dày Lý Viên ấy, trưa ngày mốt sẽ cử hành hội luận kiếm ở hành quán, chỉ cần tiên sinh gật đầu, nô gia sẽ sai người đến hạ uy phong của y, xem y có còn kiêu ngạo nữa hay không."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, mỗi lần nhắc tới Lý Viên, Long Dương quân đều cắn răng nghiến lợi, theo lý thì Lý Viên cao lớn tuấn tú như thế, không có lý do gì không lọt vào mắt xanh của Long Dương quân, xem ra Lý Viên đã từng từ chối thẳng thừng y nên mới khiến y vì yêu chuyển thành hận.
Hoặc có lẽ y không ưa một mỹ nam tử theo kiểu tuấn tú nhã nhặn như Lý Viên, mà lại thích cái vẻ thô kệch mạnh mẽ như mình... ôi, mình lại nghĩ đi đâu nữa rồi.
Long Dương quân bất ngờ đứng dậy, cáo từ, „Tiên sinh xin hãy nghĩ cho kỹ, nếu có câu trả lời thì xin hãy báo cho nô gia."
Hạng Thiếu Long cảm thấy bối rối khi y chốc thì Xưng bổn quân, chốc thì xưng nô gia, vội vàng tiễn y ra cổng rồi mới quay vào.
Dù thế nào đi nữa, gã cũng không thể coi thường con người nửa nam nửa nữ này.
Long Dương quân đi xong, Hạng Thiếu Long cũng rảnh rỗi một mình dạo bước quanh viên lâm, nhớ lại ngày ấy lẻn vào đây, lần đầu tiên gặp được Chu Cơ.
Dù Cho Cơ là người thế nào, nhưng sự thật gã vẫn thấy nàng có thiện cảm với mình, đó là điều không thể giả được.
Bỗng nhiên gã cảm thấy buồn rầu, lẻ loi, sự thực thì gã phải cảm thấy thỏa mãn hơn bất cứ người nào mới phải, đối với người hiện đại, đến thời cổ đại vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, cuộc sống của gã chí ít cũng phong phú hơn người hiện đại hai lần. Bởi vì gã có kinh nghiệm cả hai thời đại.
Sau những ngày tháng sóng gió, ngay cả cách nghĩ, cách ăn nói đều giống như người ở thời đại này.
Ðêm qua gã muốn giết người diệt khẩu, đó là cách làm mà cả Ô Trác và Ðằng Dực đều cho rằng hợp lý nhất.
May mà biết dừng lại đúng lúc, nếu không lương tâm sẽ bị trừng phạt. Nghĩ tới đây, bỗng cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra.
Lúc này đã vào cuối thu, khí trời lạnh lẽo, ngoài vườn rơi đầy lá vàng, khiến cho buổi hoàng hôn trở nên ảm đạm.
Yến tiệc nhiều khi cũng hay, nhưng cứ mãi vui chơi vô vị như thế này, rất dễ dàng quên đi mình là ai.
Bất đồ gã nhớ lại bầy thiếp yêu ở nước Tần xa xôi, nghĩ về chuyện họ đang mong ngóng mình trở về mà không khỏi buồn rầu.
Rồi thuận miệng đọc hai câu thơ của Lý Bạch, „Khí ngã khứ giả giả tạc nhất bất khả lưu, loạn ngã tâm giả kim nhật chi đa phiền ưu."
Có tiếng vỗ tay ở phía sau.
Hạng Thiếu Long giật mình quay lại, thấy Ðằng Dực dắt một người mặc áo rộng thùng thình, đó chính là Kỷ Yên Nhiên đang mở to mắt nhìn gã.
Mỹ nhân ấy trên mắt lộ vẻ ngạc nhiên, miệng thì lẩm nhẩm lại hai câu thơ ấy.
Hạng Thiếu Long cảm thấy lúng túng, bước lên nói, „Yên Nhiên đến gặp ta như thế này, sao che được tai mắt của kẻ khác?
Ðằng Dực nói, „Yên Nhiên giờ đây đang vào hoàng cung dự yến, đi ngang qua đây nên vào thăm đệ, vốn là không muốn giấu kẻ khác. Hai câu thơ ban nãy thật là tuyệt vời, được rồi! Các người hãy nói chuyện đi." Nói xong tránh ra ngoài.
Kỷ Yên Nhiên nhoẻn cười, ngã vào lòng gã khen, „Hôm nay Lý Viên đưa hai câu thơ y làm cho thiếp xem, Kỷ Yên Nhiên cũng rất lấy làm lạ vì tài học của y, luôn miệng khen, nhưng so với hai câu thơ lúc nãy của chàng thì bài thơ của Lý Viên cũng giống như trẻ con, không thể sinh động bằng chàng. Kỷ Yên Nhiên đành bái phục."
Hạng Thiếu Long đỏ mặt, may mà Kỷ yên Nhiên không thấy, ghì sát nàng vào rồi nói, „Ðừng khen ta như thế, đó gọi là trong mắt tình nhân có Tây Thi."
Kỷ Yên Nhiên giật mình, rời khỏi vòng tay gã, định thần nhìn gã rồi nói, „Trời ơi! Lời chàng thuận miệng nói ra mà tuyệt vời đặc sắc đến thế, lại nhớ tới câu quyền lực tuyệt đối sẽ làm cho người ta sa đọa tuyệt đối, chỉ một câu đã nói lên được vấn đề của tất cả các quốc gia hiện nay, ngay cả Hàn Phi công tử cũng không thể nói ra được những lời hay như thế.
Nói xong thì hôn lên môi gã.
Kỷ Yên Nhiên lại nói tiếp, „Hạng lang ơi! Hãy làm một bài thơ cho người ta đi! Ðể người ta phối với nhạc chương, sau này sẽ trở thành thiên cổ tuyệt xướng."
Hạng Thiếu Long trong lòng cười khổ, gã không thể nào đọc một bài thơ từ đầu tới cuối, làm sao có thể tặng cho mỹ nhân này, vả lại lấy sáng tác của người khác làm của mình, đồng nghĩa với xâm phạm bản quyền, dùng lời để nói thì cũng được, nếu quả thật truyền tụng đến thiên cổ thì há chẳng phải đánh cắp bản quyền sáng tác của người ta hay sao, đành cười gượng nói, „Trên đời này mọi vật chỉ là làn khói thoảng qua, cần gì phải truyền tụng thiên cổ?"
Kỷ Yên Nhiên thở dài, ngã vào lòng gã, rồi vừa giận vừa vui nói, „Thiếu Long ơi! Chàng hại chết người ta rồi đó, đêm nay Yên Nhiên ngoài nhớ đến chàng thì còn có thể nghĩ được gì đây? Nhưng không thể ở lại cùng chàng. Người ta không biết đâu, bắt đầu từ ngày mai, chàng phải công khai theo đuổi để Yên Nhiên chính thức đầu hàng chàng, chuyện này chàng đừng xem là làn khói thoảng qua nhé."
Rồi lại than, „Làn khói thoảng qua! Buồn và đẹp đến mê người, chỉ có chàng mới có thể nói ra những lời hay đến vậy.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, quả thật càng lúc càng hỏng bét, sau này nàng ép mình làm thơ viết từ, mình phải trở thành một tên đạo văn mất thôi.
Kỷ Yên Nhiên bịn rịn nói, „Yên Nhiên phải đi rồi, Trâu tiên sinh đang ở trên xe chờ thiếp, thế này nhé! Chàng cứ làm thơ văn, thiếp sẽ phối nhạc, chỉ hát cho mình chàng nghe mà thôi, thiếp biết chàng không thích danh lẫn lợi. Danh lợi thật khiến cho người ta phiền não, cuối cùng sẽ có một ngày thiếp ở bên chàng rồi đó."
Vào đến nhà trong, Ðằng Dực nói, „Giờ đây ta có thể hiểu vì sao đệ giành được Kỷ tài nữ, hai câu thơ ấy quả là kiệt tác, còn cảm đông hơn cả Kinh Thi. Những bài thơ ấy chắc đệ cũng biết chứ."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ, ngoài hai câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hiếu cầu, lão tử đối với Kinh Thi một khiếu cũng chẳng thông, chỉ đành lấp liếm cho qua chuyện.
"Tên hôn quân Hiếu Thành vương quả thật khiến người ta chán ngán, nếu đệ là mã si Ðổng Khuông, giờ đây sẽ lập tức chuồn mất. Ðệ xem, y vì sợ Lý Viên, buổi tiệc đêm nay mời Yên Nhiên, tất cả những kẻ có máu mặt đều được mời, chỉ thiếu mình đệ, „ Ðằng Dực nói.
Hạng Thiếu Long vỡ lẽ ra, chả trách nào Long Dương quân vội vàng bỏ đi, thì ra là vào hoàng cung dự yến. Cười nói, „Khó có được cơ hội rảnh rỗi thế này, chúng ta hãy thử đi dạo quan kỹ ở đây, không say không về."
Ðằng Dực nghiêm mặt nói, „Trong quan kỹ có rất nhiều nữ tử đáng thương, tam đệ nỡ nào đến bỡn cợt bọn họ?"
Hạng Thiếu Long nhớ lại Tố Nữ, cảm thấy hối hận nói, „Nhị ca dạy thật phải!"
Ðàng Dực nói, „Ðệ quả thật là người hiếm có, chịu tiếp nhận ý kiến của người khác như vậy, nào chúng ta hãy đi dạo chơi."
Hai người nói là làm, rời khỏi hành quán.
Ra khỏi hành quán, cả hai dạo bước về khu đông đúc nhất của Hàm Ðan.
Người đi đường đều lạnh lùng, dáng vẻ hơi ủ rũ, không giống như trước lúc họ rời khỏi Hàm Ðan.
Câu chuyện của Ô gia là một sự đả kích đối với người Triệu, và sự đả kích này đã được thể hiện rõ ở Hàm Ðan.
Người Triệu e sợ người Tần là điều có thể hiểu được, cuộc thảm sát trong trận Trường Bình đã làm cho họ sợ đến vỡ mật.
Sản nghiệp của Quách Tùng nhiều đến thế, đương nhiên không thể nói đi là đi, nhưng người dân bình thường thì khác, họ có thể mượn cớ đế chuồn khỏi thành, từ đó có thể trốn về quê hoặc sang nước khác.
Sự di cư đó có tác dụng tốt cho sự đoàn kết của dân tộc Trung Hoa, khiến cho quan niệm quốc gia ngày càng yếu ớt, có lợi cho sự xuất hiện của cục diện thống nhất.
Giờ đây bảy nước tranh hùng, mang chút hơi hướng của sự đấu tranh của các hoàng tộc khác họ.
Lời của Ðằng Dực chợt làm gã bừng tỉnh, chỉ nghe y nói, „Có người đi theo chúng ta."
Hạng Thiếu Long cảnh giác, không quay đầu lại, trầm giọng hỏi, „Bao nhiêu người?"
Ðằng Dực bình tĩnh nói, „Chí ít có bảy đến tám người, thân thủ cũng khá lắm."
Hạng Thiếu Long nói, „Có lẽ là những kẻ theo dõi chúng ta đêm qua ở ngoài hành quán, ở Hàm Ðan ai có thể làm được điều đó?, Ðằng Dực mỉm cười nói, „Hay là bắt một tên đến tra hỏi thì khắc biết ngay."
Hạng Thiếu Long hiểu ý, hai người đi đến một con đường vắng, hai bên là rừng cây phong, phía trước là một cây cầu đá, vắt ngang qua con sông nhỏ, bờ bên kia là mấy căn nhà trệt.
Chưa đến chỗ câu cầu, phía sau có tiếng bước chân vang lên, có người quát, „Ðổng Khuông, hãy dừng bước!"
Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực nhìn nhau cười, dừng chân xoay người lại.
Chỉ thấy hai mươi kiếm thủ cao lớn, xông lên bao vây họ.
Hạng Thiếu Long định thần nhìn, gã chẳng nhận được kẻ nào cả, trong lòng nghĩ ra một ý, quát lớn, „Lý Viên có bản lãnh thì hãy tự đến giết ta, tại sao lại phái bọn tiểu lâu la các ngươi đến chịu chết."
Bọn kiếm thủ đều ngạc nhiên, xem ra Hạng Thiếu Long đã nói trúng, lột trần thân phận của chúng.
Hai người nhân lúc đối phương đang phân tâm, rút kiếm xông đến.
Những kẻ ấy không ngờ đối phương nói đánh là đánh, ra tay trước, chế phục người, nên cũng luống cuống rút kiếm ra đỡ.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng, phát huy toàn lực, đầu tiên bạt kiếm của tên địch xông tới, rồi tung ra một cước, trúng ngay vào bụng, kẻ ấy đau đến nỗi quặn người rồi té xuống đất.
Bên phía Ðằng Dực cũng có tiếng vút vút vang lên, tiếng vũ khí rớt xuống và tiếng kêu thảm thiết chốc chốc lại vang lên, lúc ấy lại có kẻ trúng đòn.
Hạng Thiếu Long một chiêu đã chiếm được phần hơn, nhưng không dám chậm trễ, bọn này là những hảo thủ có kinh nghiệm phong phú, tuy mới bắt đầu giao phong gặp bất lợi, nhưng không ai lùi bước, hai thanh trường kiếm tấn công như sấm giật ào hai phía trái phải của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long nghiêng người sang phải quét một kiếm vào tên đại hán đang cầm kiếm đâm ngang tới, keng một tiếng, tên đại hán ấy nghiến răng đỡ kiếm này của gã.
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng rỡ, thi triển chiêu lấy công thay thủ, chém mạnh vào làn kiếm quang của đối phương, khiến cho kẻ này phải lùi về sau để tránh.
Kiếm bên trái cũng đâm tới ngực.
Hạng Thiếu Long xoay người, né đòn này của đối phương. Lúc này nếu gã rút phi châm phóng ra thì kẻ địch khó mà chạy thoát, nhưng gã không làm như vậy, trừ phi có thể giết hết toàn bộ những tên này, rồi sau đó hủy xác đi, nếu không sẽ bị người Triệu phát hiện gã chính là Hạng Thiếu Long.
Khi ý nghĩ này lướt nhanh qua đầu, trường kiếm đã tới sau eo, Hạng Thiếu Long lật tay hồi kiếm, chém mạnh vào gần đốc kiếm của đối phương. Người này không bằng tên lúc nãy, hổ khẩu rách toạc, thanh trường kiếm cũng bị chém mẻ một miếng lớn, rơi xuống đất.
Hạng Thiếu Long lao vào y để tránh kiếm của tên bên phải đang quét tới lần nữa, cùi chỏ thúc vào ngực kẻ này.
Có tiếng xương gãy, đồng thời kẻ địch cũng chảy máu mũi, té văng ra ngoài, va phải một tên địch đang xông lên.
"Keng."
Hạng Thiếu Long đỡ thanh kiếm của tên lúc nãy, đột nhiên rùn người xuống, dang chân quét ngang ra.
Kẻ này không ngờ lại có chiêu quái lạ như thế, kêu thảm một tiếng, đầu tiên hai chân bốc lên khỏi mặt đất, lăn tròn trên không rồi rơi lại xuống đất.
Lúc này lại có thanh trường kiếm lao tới nữa, cố gắng tấn công.
Kẻ này quả thật anh dũng phi thường, khiến cho gã ứng phó rất khó khăn.
Nếu không có Ðằng Dực bên cạnh, chỉ một mình gã thì khó mà đoán được thắng bại.
Gã không thể nào chạm được vào người của tên đại hán ấy, triển khai thế thủ của Mặc tử kiếm pháp, ép ba luồng kiếm quang tản ra.
Lúc này Ðằng Dực hừ một tiếng, chạm phải lưng gã, rõ ràng là đang bị thua thiệt.
Hạng Thiếu Long vội vàng quay đầu lại xem, chỉ thấy kẻ địch đã có ba tên ngã lăn xuống đất, nhưng vẫn còn năm sáu tên lao đến như hổ điên, tấn công Ðằng Dực, quát lớn, „Vào trong rừng." Rồi một kiếm gạt ra kẻ địch, tung cước đá bị thương một người, bị kẻ địch chém một kiếm vào vai trái, tuy không sâu đến gân cốt, nhưng máu cũng tuôn ra nhuộm đỏ cả áo.
Ðằng Dực quát lớn, chém bay vũ khí của một tên trong số ấy, thiết quyền đấm ra, trúng vào mặt kẻ ấy, tên này lập tức ngất xỉu Nguy cơ đã giảm, hai người mở đường máu, chạy vào trong rừng.
Bọn người này thấy họ hung dữ như vậy, không dám đuổi theo, huýt một tiếng sáo rồi đỡ những tên bị thương thất thểu bước qua cầu.
Ðằng Dực định đuổi theo thì Hạng Thiếu Long kéo lại, „Ðể cho bọn chúng đi! Bắt được người thì cũng vô dụng thôi, rốt cuộc thì chẳng phải không đụng được Lý Viên hay sao?"
Ðằng Dực nói, „Ðệ đã bị thương!"
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhìn thấy vết thương bên vai trái, cười nói, „Nặng hơn nhị ca, có đáng là gì! Song nhóm kiếm thủ này quả là lợi hại, chẳng trách nào Lý Viên kiêu ngạo như vậy."
Ðằng Dực ha ha cười lớn nói, „Chúng ta có hơi khinh địch rồi đó."
Hạng Thiếu Long khoác vai y, hi hi ha ha đi về nhà. Hạng Thiếu Long trong lòng tưởng tượng ra bộ mặt khó coi của Lý Viên khi nhìn thấy bọn thủ hạ của mình.
Ðằng Dực khen, „Ðệ thật giỏi, ngược lại còn khiến cho Triệu Chi hoài nghi là Hạng Thiếu Long. Song theo ta thấy, cô ả đó đối với ngươi cũng không hề có ác ý, chỉ là muốn ép ngươi đối phó Triệu Mục."
Hạng Thiếu Long kêu lên, „Hảo ý đến nỗi chĩa mũi tên vào lưng của người ta à?"
Ðằng Dực nói, „Ðệ hai lần phá hoại kế hoạch hành thích của người ta, ả Ðiền Nhu ấy lại háo thắng, chỉ muốn hạ uy phong của đệ mà thôi."
Hạng Thiếu Long nhớ lại đã bỡn cợt Triệu Chi trên đường đến Quách gia, ả có vẻ chấp nhận, rõ ràng có tình ý với mình, giờ đây nếu nàng hiểu nhầm người đã chiếm phần tiện nghi chính là Ðổng Khuông mà không phải là Hạng Thiếu Long, không biết có cảm giác như thế nào?
Nhớ lại khi nàng phát giác Hạng Thiếu Long chính là Ðổng Khuông, dáng vẻ thất vọng ấy tuyệt không thể giả vờ.
Ðằng Dực cười, „Ðã là như thế, chúng ta hãy ngủ một giấc, kệ mẹ nó xảy ra chuyện gì!"
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng cũng thấy đúng, trở về phòng ngủ vùi một giấc, đến khi Ô Quả vào gọi dậy thì đã quá giờ ăn trưa, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Mấy ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên ngủ ngon như vậy.
ô Quả nói, „Nhị gia đang chờ tam gia ăn cơm ở ngoài!"
Hạng Thiếu Long bò dậy, tắm rửa thay y phục xong thì ra ngoài gặp Ðằng Dực.
Hai người ăn cơm.
ô Quả ngồi bên cạnh nói, „Nhã phu nhân sai người đến mời tam gia đêm mai đến phu nhân phủ dự yến, đèn lúc đó bà ta sẽ phái người đến đón, hi vọng tam gia có thể đến chỗ bà ta sớm hơn."
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ lại đêm qua ả đã hứa với Lý Viên, lúc ấy cứ tưởng ả nói đùa, ai ngờ làm thật. Cười gượng nói, „Huynh xem, chúng ta đến Hàm Ðan để làm gì, suýt tý nữa mỗi đêm đều phải đi dự yến với người ta."
Ðằng Dực cười nói, „ứng phó Triệu Mục không khó, nhưng đối phó với bọn nữ nhân thì làm cho tam đệ khốn khổ."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðệ thật muốn làm cho Triệu Nhã một vố lớn, để hả mối hận trong lòng, nhưng như thế nhất định sẽ bị ả nhận ra. Như nhị ca nói, chỉ cần ả đánh hơi được thì tiểu đệ chẳng thế giấu được vào đâu, huống hồ chi ả chuyên gia về nam nhân ấy lại lại quen thuộc cơ thể của đệ như vậy."
Ðằng Dực lắc đầu nói, „Ta cũng ái ngại cho hoàn cảnh của đệ... ôi!" rồi nói tiếp, „Nhưng không phải hoàn toàn không có cách, đêm qua ta rảnh rỗi, dạo quanh hậu viên, trong đó có một loại cây, nếu trích nước ra, bôi một ít lên người, thì có thể phát ra mùi giống như cơ thể con người, ngửi cũng dễ chịu lắm, nghe tự nhiên hơn hương thơm mà nữ nhân ướp trong áo, điều này có thể giải quyết được vấn đề mùi cơ thể, nếu trên người của ngươi không có dấu vết gì đặc biệt, thổi tắt đèn thì vẫn có thể giấu được."
ô Quả ngồi bên cạnh nén không được, nói, „Thân hình tam gia to lớn khác người, vừa vào thì Triệu Nhã đã biết."
Ðằng Dực và Hạng Thiếu Long nghe vậy cười phá lên.
Hạng Thiếu Long nói, „Ngươi thật biết nịnh bợ, nhưng ta chỉ nói chơi thôi, đâu có làm thật, càng không đáng mạo hiểm như thế. ôi! Làm thế thì thật không ổn tí nào."
Ðằng Dực nhịn cười không được, nói, „Nhưng cũng cứ hãy bôi chất nước ấy vào người cũng chẳng sao, dù cho có thân mật với Triệu Nhã một chút cũng chẳng có vấn đề gì, để ta lập tức bào chế cho đệ."
ô Quả ngạc nhiên nói, „Quả thật có loài cây như vậy sao?"
Ðằng Dực từ ngày có Thiện Lan thì con người cũng cởi mở hơn nhiều, vỗ vai y, nói, „Loại cây này có tác dụng kích thích, nữ nhân rất thích ngửi, bọn tiểu tử ở nhà quê như Kinh Tuấn, khi hẹn hò với khuê nữ nhà người thì thường bôi chất này lên người, nhưng phải pha với nước, nếu không thì toàn thân sẽ nổi ban. Ngươi có muốn thử không?"
ô Quả vui mừng nói, „Về Hàm Dương nhất định sẽ tìm mỹ nhân thử xem sao."
Hạng Thiếu Long hỏi, „Còn có chuyện gì nữa?"
ô Quả nói, „Triệu quán chủ của võ sĩ hành quán sai người đưa thiếp mời đến bảo rằng buổi luận kiếm ngày mai sẽ đổi thành trưa ngày mốt, mời tam gia đến dự."
Hạng Thiếu Long nói với Ðằng Dực, „Gã Lý Viên thật đáng ghét, nói không chừng ta sẽ dạy cho y một bài học."
Lúc ấy có người vào báo, „Long Dương quân đến tìm tam gia, đang đợi ở ngoại sảnh."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, khổ não nhìn Ðằng Dực nói, „Có thứ gì dùng để trừ yêu hay không, để y ngửi xong thì co giò chạy mất."
Ðằng Dực mỉm cười, „Lần này lão ca cũng đành phải ngưỡng mộ diễm phúc của tam đệ!"
Thấy mã si Ðổng Khuông bước ra đầy uy võ, Long Dương quân bằng tư thế uyển chuyển, yểu điệu nhất đứng dậy rồi chào gã với dáng vẻ của một nữ nhân.
Hạng Thiếu Long thấy dáng vẻ ấy không biết nên cười hay khóc, trong lòng thầm kêu khổ, mỉm cười nói, „Quân thượng đại giá quang lâm, bỉ nhân quả thật bất ngờ."
Ðôi mắt biết nói chuyện của Long Dương quân nhìn lướt trên người gã, ung dung cười nói, „Bổn quân hôm nay đến tìm Ðổng tiên sinh, sự thực là có điều chất chứa trong lòng, cần phải nói ra cho mau."
Hôm nay y quay lại dáng vẻ của người đàn ông, nhưng quần áo vẫn cứ loè loẹt, nếu y là nữ nhân thực sự, Hạng Thiếu Long nhất định sẽ khen nàng xinh đẹp, nhưng giờ đây tim lại đập thình thịch, nếu những điều muốn nói của y là những lời tình tứ, chỉ có trời mới biết ứng phó như thế nào.
Hai người ngồi xong, Long Dương quân nghiêm mặt nói, „Bổn quân cho rằng Ðổng tiên sinh quyết định quay về nước Triệu quả thật là mù quáng."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhưng trong lòng thầm thở phào, lấy làm lạ nói, „Quân thượng có gì nói ra lời ấy?"
Long Dương quân thấy bên cạnh không có người, khẽ kháng nói, „Ta rất yêu một nhân tài như Ðổng tiên sinh, nên không màng mọi thứ mà nói ra ý nghĩ trong lòng, nước Triệu giờ đây cũng giống như một miệng giếng đã sắp cạn khô, dù sức lực của tiên sinh có mạnh đến đâu, công cụ đào giếng có đầy đủ đến cỡ nào, nhưng cứ giữ rịt lấy miệng giếng ấy thì cuối cùng cũng dẫn đến kết quả giếng khô người chết."
Hạng Thiếu Long giật mình, trước giờ gã vẫn không coi trọng kẻ dùng nam sắc mê hoặc Ngụy vương mà có được địa vị cao này, giờ đây nghe y so sánh sinh động đến thế, đã chỉ ra chính xác tình thế hiện nay của nước Triệu, bất đồ lại phải nhìn y bằng con mắt khác. Nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên nói, „Mới đây nước Triệu đã đại thắng người Yên, làm sao là một miệng giếng sắp cạn được?"
"Người sắp chết, cũng có lúc hồi quang phản chiếu, trước khi mặt trời xuống núi là lúc đẹp nhất. Đó toàn là nhờ nước Triệu vẫn còn hai vị đại tướng, gánh vác đại cuộc. Nếu một trong hai người này mà đi, tiên sinh nói thử xem nước Triệu còn lại được gì?" Long Dương quân cười nói.
"Hai người quân thượng nói phải chăng Liêm Pha và Lý Mục?" Hạng Thiếu Long nói.
Long Dương quân nói, „Chính là hai người ấy, Liêm Pha tuổi tác đã cao, giữ thành còn dư, tiến thủ không đủ, gần đây lại có lời đồn y đánh Yên mất lực, Hiếu Thành vương ngày càng nghi ngờ y, nên mới có thuyết sẽ thay đổi tướng trước trận tiền ở Hàm Ðan, chẳng ai biết có lặp lại chuyện cũ Triệu Quát thay cho Liêm Pha lúc diễn ra trận Trường Bình hay không."
Không để gã chen vào, Long Dương quân vẫn cứ thản nhiên nói tiếp, „Cho đến việc Lý Mục trung thành mà không được coi trọng, làm người không được tròn trịa, nếu gặp minh chủ, thì đó chính là mãnh tướng có thể giành được cả thiên hạ, nhưng đáng tiếc gặp phải một tên đa nghi như Triệu Hiếu Thành vương, kẻ rất thích được khen này, lại có Cự Lộc hầu đứng bên lung lạc, cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì tốt, đáng tiếc là y đã đoán được mà vẫn cứ quyến luyến, nếu không vua tôi trên dưới đại Ngụy ta, tất đã đón chào."
Lời này của y, Hạng Thiếu Long lập tức biết ngay người Ngụy ắt hẳn đã từng tiếp xúc với hai vị đại tướng này, Lý Mục thì từ chối, không hiểu Liêm Pha thì thế nào. Long Dương quân quả thật lợi hại, nếu chỉ lời này mà có thể trừ đi được hai cây trụ lớn của nước Triệu, nước Triệu chẳng phải sẽ bị người Ngụy nuốt trọn hay sao?
Long Dương quân thấy gã suy nghĩ, tưởng rằng đã lay động được gã, lại uốn ba tấc lưỡi nói tiếp, „Ðổng tiên sinh có lẽ đang lấy làm lạ vì sao bổn quân to gan đến vậy, phê bình người Triệu ở ngay kinh đô của họ. Một là bổn quân không coi chúng ra gì, chúng sẽ chẳng dám động đến nửa cọng lông của bổn quân, điều quan trọng là bổn quân rất ngưỡng mộ Ðổng tiên sinh, không nhẫn tâm thấy tâm huyết của ngài đổ ra sông biển, lại phải trầm luân trở thành kẻ mất nước.
Huống chi Tần vương và người Triệu có mối thù sâu, tuyệt sẽ không tha cho bọn họ. Chim khôn lựa cây mà đậu, nếu tiên sinh chịu giúp cho đại Ngụy chúng tôi, bổn quân bảo đảm tiên sinh sẽ được đãi ngộ hơn cả ở nước Triệu, chí ít sẽ không vì mấy câu nói của một tên Lý Viên chưa đắc thế, chạy lon ton cho Xuân Thân quân mà hoảng hốt đến nỗi suýt tý nữa đuổi tiên sinh đi."
Hạng Thiếu Long thầm khen lợi hại, biết Long Dương quân có tai mắt bên cạnh Triệu vương, cho nên mới nắm bắt thời cơ, dụ y đầu Ngụy.
Nhưng cũng không khỏi bội phục cặp mắt của nhạc phụ Ô ứng Nguyên, cho mình cái thân phận mã si này. Lúc này các nước đều coi trọng ngựa chiến, mà Ðổng Khuông là một nhân vật mà các nước đều muốn có.
Giả vờ cảm động nói, „Lời này của quân thượng quả thật khiến người ta phải suy nghĩ, bỉ nhân nhất định sẽ suy nghĩ kỹ, lại còn phải giải thích với người trong tộc, nhưng tạm thời...“
Long Dương quân thấy gã không từ chối ngay thì vui lắm, liếc mắt đưa tình với gã rồi nói, „Nô gia hiểu rõ tâm sự của nam nhân, Ðổng tiên sinh đừng nóng lòng, tốt nhất có thể dò thám được tình hình nước Triệu, thì biết ngay nô gia không nói dối nửa lời."
Hạng Thiếu Long cũng bất đồ khâm phục công phu du thuyết của y, chỉ mấy câu thôi đã chỉ ra căn bệnh của nước Triệu. Rồi thở dài nói, „Nếu Ðổng mỗ không phải người Triệu thì lập tức có thể chấp nhận ngay."
Long Dương quân dịu dàng nói, „Ðối với Hiếu Thành vương mà nói, ngoài họ Triệu ra, đâu có ai là người Triệu. Nếu đổi lại chẳng phải là Triệu Mục và Triệu Nhã, đã thất bại trong chuyện Ô gia, thì đã sớm bị y ngũ mã phân thây rồi. Có tài mà không biết mến tài, Hạng Thiếu Long chính là một ví dụ tốt nhất, nếu chẳng phải tiên sinh đã tặng một ngàn thớt ngựa chiến, không quá một năm, nước triệu chẳng còn con ngựa nào nữa."
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng ngươi quả thật ác độc, kêu ta đi, cũng có nghĩa là chặt giò người Triệu.
Long Dương quân hạ giọng nói, „Nghe nói Triệu Bá nhận lời của tên tiểu tử không biết trời cao đất dày Lý Viên ấy, trưa ngày mốt sẽ cử hành hội luận kiếm ở hành quán, chỉ cần tiên sinh gật đầu, nô gia sẽ sai người đến hạ uy phong của y, xem y có còn kiêu ngạo nữa hay không."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, mỗi lần nhắc tới Lý Viên, Long Dương quân đều cắn răng nghiến lợi, theo lý thì Lý Viên cao lớn tuấn tú như thế, không có lý do gì không lọt vào mắt xanh của Long Dương quân, xem ra Lý Viên đã từng từ chối thẳng thừng y nên mới khiến y vì yêu chuyển thành hận.
Hoặc có lẽ y không ưa một mỹ nam tử theo kiểu tuấn tú nhã nhặn như Lý Viên, mà lại thích cái vẻ thô kệch mạnh mẽ như mình... ôi, mình lại nghĩ đi đâu nữa rồi.
Long Dương quân bất ngờ đứng dậy, cáo từ, „Tiên sinh xin hãy nghĩ cho kỹ, nếu có câu trả lời thì xin hãy báo cho nô gia."
Hạng Thiếu Long cảm thấy bối rối khi y chốc thì Xưng bổn quân, chốc thì xưng nô gia, vội vàng tiễn y ra cổng rồi mới quay vào.
Dù thế nào đi nữa, gã cũng không thể coi thường con người nửa nam nửa nữ này.
Long Dương quân đi xong, Hạng Thiếu Long cũng rảnh rỗi một mình dạo bước quanh viên lâm, nhớ lại ngày ấy lẻn vào đây, lần đầu tiên gặp được Chu Cơ.
Dù Cho Cơ là người thế nào, nhưng sự thật gã vẫn thấy nàng có thiện cảm với mình, đó là điều không thể giả được.
Bỗng nhiên gã cảm thấy buồn rầu, lẻ loi, sự thực thì gã phải cảm thấy thỏa mãn hơn bất cứ người nào mới phải, đối với người hiện đại, đến thời cổ đại vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, cuộc sống của gã chí ít cũng phong phú hơn người hiện đại hai lần. Bởi vì gã có kinh nghiệm cả hai thời đại.
Sau những ngày tháng sóng gió, ngay cả cách nghĩ, cách ăn nói đều giống như người ở thời đại này.
Ðêm qua gã muốn giết người diệt khẩu, đó là cách làm mà cả Ô Trác và Ðằng Dực đều cho rằng hợp lý nhất.
May mà biết dừng lại đúng lúc, nếu không lương tâm sẽ bị trừng phạt. Nghĩ tới đây, bỗng cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra.
Lúc này đã vào cuối thu, khí trời lạnh lẽo, ngoài vườn rơi đầy lá vàng, khiến cho buổi hoàng hôn trở nên ảm đạm.
Yến tiệc nhiều khi cũng hay, nhưng cứ mãi vui chơi vô vị như thế này, rất dễ dàng quên đi mình là ai.
Bất đồ gã nhớ lại bầy thiếp yêu ở nước Tần xa xôi, nghĩ về chuyện họ đang mong ngóng mình trở về mà không khỏi buồn rầu.
Rồi thuận miệng đọc hai câu thơ của Lý Bạch, „Khí ngã khứ giả giả tạc nhất bất khả lưu, loạn ngã tâm giả kim nhật chi đa phiền ưu."
Có tiếng vỗ tay ở phía sau.
Hạng Thiếu Long giật mình quay lại, thấy Ðằng Dực dắt một người mặc áo rộng thùng thình, đó chính là Kỷ Yên Nhiên đang mở to mắt nhìn gã.
Mỹ nhân ấy trên mắt lộ vẻ ngạc nhiên, miệng thì lẩm nhẩm lại hai câu thơ ấy.
Hạng Thiếu Long cảm thấy lúng túng, bước lên nói, „Yên Nhiên đến gặp ta như thế này, sao che được tai mắt của kẻ khác?
Ðằng Dực nói, „Yên Nhiên giờ đây đang vào hoàng cung dự yến, đi ngang qua đây nên vào thăm đệ, vốn là không muốn giấu kẻ khác. Hai câu thơ ban nãy thật là tuyệt vời, được rồi! Các người hãy nói chuyện đi." Nói xong tránh ra ngoài.
Kỷ Yên Nhiên nhoẻn cười, ngã vào lòng gã khen, „Hôm nay Lý Viên đưa hai câu thơ y làm cho thiếp xem, Kỷ Yên Nhiên cũng rất lấy làm lạ vì tài học của y, luôn miệng khen, nhưng so với hai câu thơ lúc nãy của chàng thì bài thơ của Lý Viên cũng giống như trẻ con, không thể sinh động bằng chàng. Kỷ Yên Nhiên đành bái phục."
Hạng Thiếu Long đỏ mặt, may mà Kỷ yên Nhiên không thấy, ghì sát nàng vào rồi nói, „Ðừng khen ta như thế, đó gọi là trong mắt tình nhân có Tây Thi."
Kỷ Yên Nhiên giật mình, rời khỏi vòng tay gã, định thần nhìn gã rồi nói, „Trời ơi! Lời chàng thuận miệng nói ra mà tuyệt vời đặc sắc đến thế, lại nhớ tới câu quyền lực tuyệt đối sẽ làm cho người ta sa đọa tuyệt đối, chỉ một câu đã nói lên được vấn đề của tất cả các quốc gia hiện nay, ngay cả Hàn Phi công tử cũng không thể nói ra được những lời hay như thế.
Nói xong thì hôn lên môi gã.
Kỷ Yên Nhiên lại nói tiếp, „Hạng lang ơi! Hãy làm một bài thơ cho người ta đi! Ðể người ta phối với nhạc chương, sau này sẽ trở thành thiên cổ tuyệt xướng."
Hạng Thiếu Long trong lòng cười khổ, gã không thể nào đọc một bài thơ từ đầu tới cuối, làm sao có thể tặng cho mỹ nhân này, vả lại lấy sáng tác của người khác làm của mình, đồng nghĩa với xâm phạm bản quyền, dùng lời để nói thì cũng được, nếu quả thật truyền tụng đến thiên cổ thì há chẳng phải đánh cắp bản quyền sáng tác của người ta hay sao, đành cười gượng nói, „Trên đời này mọi vật chỉ là làn khói thoảng qua, cần gì phải truyền tụng thiên cổ?"
Kỷ Yên Nhiên thở dài, ngã vào lòng gã, rồi vừa giận vừa vui nói, „Thiếu Long ơi! Chàng hại chết người ta rồi đó, đêm nay Yên Nhiên ngoài nhớ đến chàng thì còn có thể nghĩ được gì đây? Nhưng không thể ở lại cùng chàng. Người ta không biết đâu, bắt đầu từ ngày mai, chàng phải công khai theo đuổi để Yên Nhiên chính thức đầu hàng chàng, chuyện này chàng đừng xem là làn khói thoảng qua nhé."
Rồi lại than, „Làn khói thoảng qua! Buồn và đẹp đến mê người, chỉ có chàng mới có thể nói ra những lời hay đến vậy.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, quả thật càng lúc càng hỏng bét, sau này nàng ép mình làm thơ viết từ, mình phải trở thành một tên đạo văn mất thôi.
Kỷ Yên Nhiên bịn rịn nói, „Yên Nhiên phải đi rồi, Trâu tiên sinh đang ở trên xe chờ thiếp, thế này nhé! Chàng cứ làm thơ văn, thiếp sẽ phối nhạc, chỉ hát cho mình chàng nghe mà thôi, thiếp biết chàng không thích danh lẫn lợi. Danh lợi thật khiến cho người ta phiền não, cuối cùng sẽ có một ngày thiếp ở bên chàng rồi đó."
Vào đến nhà trong, Ðằng Dực nói, „Giờ đây ta có thể hiểu vì sao đệ giành được Kỷ tài nữ, hai câu thơ ấy quả là kiệt tác, còn cảm đông hơn cả Kinh Thi. Những bài thơ ấy chắc đệ cũng biết chứ."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ, ngoài hai câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hiếu cầu, lão tử đối với Kinh Thi một khiếu cũng chẳng thông, chỉ đành lấp liếm cho qua chuyện.
"Tên hôn quân Hiếu Thành vương quả thật khiến người ta chán ngán, nếu đệ là mã si Ðổng Khuông, giờ đây sẽ lập tức chuồn mất. Ðệ xem, y vì sợ Lý Viên, buổi tiệc đêm nay mời Yên Nhiên, tất cả những kẻ có máu mặt đều được mời, chỉ thiếu mình đệ, „ Ðằng Dực nói.
Hạng Thiếu Long vỡ lẽ ra, chả trách nào Long Dương quân vội vàng bỏ đi, thì ra là vào hoàng cung dự yến. Cười nói, „Khó có được cơ hội rảnh rỗi thế này, chúng ta hãy thử đi dạo quan kỹ ở đây, không say không về."
Ðằng Dực nghiêm mặt nói, „Trong quan kỹ có rất nhiều nữ tử đáng thương, tam đệ nỡ nào đến bỡn cợt bọn họ?"
Hạng Thiếu Long nhớ lại Tố Nữ, cảm thấy hối hận nói, „Nhị ca dạy thật phải!"
Ðàng Dực nói, „Ðệ quả thật là người hiếm có, chịu tiếp nhận ý kiến của người khác như vậy, nào chúng ta hãy đi dạo chơi."
Hai người nói là làm, rời khỏi hành quán.
Ra khỏi hành quán, cả hai dạo bước về khu đông đúc nhất của Hàm Ðan.
Người đi đường đều lạnh lùng, dáng vẻ hơi ủ rũ, không giống như trước lúc họ rời khỏi Hàm Ðan.
Câu chuyện của Ô gia là một sự đả kích đối với người Triệu, và sự đả kích này đã được thể hiện rõ ở Hàm Ðan.
Người Triệu e sợ người Tần là điều có thể hiểu được, cuộc thảm sát trong trận Trường Bình đã làm cho họ sợ đến vỡ mật.
Sản nghiệp của Quách Tùng nhiều đến thế, đương nhiên không thể nói đi là đi, nhưng người dân bình thường thì khác, họ có thể mượn cớ đế chuồn khỏi thành, từ đó có thể trốn về quê hoặc sang nước khác.
Sự di cư đó có tác dụng tốt cho sự đoàn kết của dân tộc Trung Hoa, khiến cho quan niệm quốc gia ngày càng yếu ớt, có lợi cho sự xuất hiện của cục diện thống nhất.
Giờ đây bảy nước tranh hùng, mang chút hơi hướng của sự đấu tranh của các hoàng tộc khác họ.
Lời của Ðằng Dực chợt làm gã bừng tỉnh, chỉ nghe y nói, „Có người đi theo chúng ta."
Hạng Thiếu Long cảnh giác, không quay đầu lại, trầm giọng hỏi, „Bao nhiêu người?"
Ðằng Dực bình tĩnh nói, „Chí ít có bảy đến tám người, thân thủ cũng khá lắm."
Hạng Thiếu Long nói, „Có lẽ là những kẻ theo dõi chúng ta đêm qua ở ngoài hành quán, ở Hàm Ðan ai có thể làm được điều đó?, Ðằng Dực mỉm cười nói, „Hay là bắt một tên đến tra hỏi thì khắc biết ngay."
Hạng Thiếu Long hiểu ý, hai người đi đến một con đường vắng, hai bên là rừng cây phong, phía trước là một cây cầu đá, vắt ngang qua con sông nhỏ, bờ bên kia là mấy căn nhà trệt.
Chưa đến chỗ câu cầu, phía sau có tiếng bước chân vang lên, có người quát, „Ðổng Khuông, hãy dừng bước!"
Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực nhìn nhau cười, dừng chân xoay người lại.
Chỉ thấy hai mươi kiếm thủ cao lớn, xông lên bao vây họ.
Hạng Thiếu Long định thần nhìn, gã chẳng nhận được kẻ nào cả, trong lòng nghĩ ra một ý, quát lớn, „Lý Viên có bản lãnh thì hãy tự đến giết ta, tại sao lại phái bọn tiểu lâu la các ngươi đến chịu chết."
Bọn kiếm thủ đều ngạc nhiên, xem ra Hạng Thiếu Long đã nói trúng, lột trần thân phận của chúng.
Hai người nhân lúc đối phương đang phân tâm, rút kiếm xông đến.
Những kẻ ấy không ngờ đối phương nói đánh là đánh, ra tay trước, chế phục người, nên cũng luống cuống rút kiếm ra đỡ.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng, phát huy toàn lực, đầu tiên bạt kiếm của tên địch xông tới, rồi tung ra một cước, trúng ngay vào bụng, kẻ ấy đau đến nỗi quặn người rồi té xuống đất.
Bên phía Ðằng Dực cũng có tiếng vút vút vang lên, tiếng vũ khí rớt xuống và tiếng kêu thảm thiết chốc chốc lại vang lên, lúc ấy lại có kẻ trúng đòn.
Hạng Thiếu Long một chiêu đã chiếm được phần hơn, nhưng không dám chậm trễ, bọn này là những hảo thủ có kinh nghiệm phong phú, tuy mới bắt đầu giao phong gặp bất lợi, nhưng không ai lùi bước, hai thanh trường kiếm tấn công như sấm giật ào hai phía trái phải của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long nghiêng người sang phải quét một kiếm vào tên đại hán đang cầm kiếm đâm ngang tới, keng một tiếng, tên đại hán ấy nghiến răng đỡ kiếm này của gã.
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng rỡ, thi triển chiêu lấy công thay thủ, chém mạnh vào làn kiếm quang của đối phương, khiến cho kẻ này phải lùi về sau để tránh.
Kiếm bên trái cũng đâm tới ngực.
Hạng Thiếu Long xoay người, né đòn này của đối phương. Lúc này nếu gã rút phi châm phóng ra thì kẻ địch khó mà chạy thoát, nhưng gã không làm như vậy, trừ phi có thể giết hết toàn bộ những tên này, rồi sau đó hủy xác đi, nếu không sẽ bị người Triệu phát hiện gã chính là Hạng Thiếu Long.
Khi ý nghĩ này lướt nhanh qua đầu, trường kiếm đã tới sau eo, Hạng Thiếu Long lật tay hồi kiếm, chém mạnh vào gần đốc kiếm của đối phương. Người này không bằng tên lúc nãy, hổ khẩu rách toạc, thanh trường kiếm cũng bị chém mẻ một miếng lớn, rơi xuống đất.
Hạng Thiếu Long lao vào y để tránh kiếm của tên bên phải đang quét tới lần nữa, cùi chỏ thúc vào ngực kẻ này.
Có tiếng xương gãy, đồng thời kẻ địch cũng chảy máu mũi, té văng ra ngoài, va phải một tên địch đang xông lên.
"Keng."
Hạng Thiếu Long đỡ thanh kiếm của tên lúc nãy, đột nhiên rùn người xuống, dang chân quét ngang ra.
Kẻ này không ngờ lại có chiêu quái lạ như thế, kêu thảm một tiếng, đầu tiên hai chân bốc lên khỏi mặt đất, lăn tròn trên không rồi rơi lại xuống đất.
Lúc này lại có thanh trường kiếm lao tới nữa, cố gắng tấn công.
Kẻ này quả thật anh dũng phi thường, khiến cho gã ứng phó rất khó khăn.
Nếu không có Ðằng Dực bên cạnh, chỉ một mình gã thì khó mà đoán được thắng bại.
Gã không thể nào chạm được vào người của tên đại hán ấy, triển khai thế thủ của Mặc tử kiếm pháp, ép ba luồng kiếm quang tản ra.
Lúc này Ðằng Dực hừ một tiếng, chạm phải lưng gã, rõ ràng là đang bị thua thiệt.
Hạng Thiếu Long vội vàng quay đầu lại xem, chỉ thấy kẻ địch đã có ba tên ngã lăn xuống đất, nhưng vẫn còn năm sáu tên lao đến như hổ điên, tấn công Ðằng Dực, quát lớn, „Vào trong rừng." Rồi một kiếm gạt ra kẻ địch, tung cước đá bị thương một người, bị kẻ địch chém một kiếm vào vai trái, tuy không sâu đến gân cốt, nhưng máu cũng tuôn ra nhuộm đỏ cả áo.
Ðằng Dực quát lớn, chém bay vũ khí của một tên trong số ấy, thiết quyền đấm ra, trúng vào mặt kẻ ấy, tên này lập tức ngất xỉu Nguy cơ đã giảm, hai người mở đường máu, chạy vào trong rừng.
Bọn người này thấy họ hung dữ như vậy, không dám đuổi theo, huýt một tiếng sáo rồi đỡ những tên bị thương thất thểu bước qua cầu.
Ðằng Dực định đuổi theo thì Hạng Thiếu Long kéo lại, „Ðể cho bọn chúng đi! Bắt được người thì cũng vô dụng thôi, rốt cuộc thì chẳng phải không đụng được Lý Viên hay sao?"
Ðằng Dực nói, „Ðệ đã bị thương!"
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhìn thấy vết thương bên vai trái, cười nói, „Nặng hơn nhị ca, có đáng là gì! Song nhóm kiếm thủ này quả là lợi hại, chẳng trách nào Lý Viên kiêu ngạo như vậy."
Ðằng Dực ha ha cười lớn nói, „Chúng ta có hơi khinh địch rồi đó."
Hạng Thiếu Long khoác vai y, hi hi ha ha đi về nhà. Hạng Thiếu Long trong lòng tưởng tượng ra bộ mặt khó coi của Lý Viên khi nhìn thấy bọn thủ hạ của mình.
Bình luận facebook