Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bộ dáng chật vật của Lý Lân đã biến mất, tiếp đó thay vào bộ thanh sắc hoa phục mà phủ tổng đốc cung cấp, liền hóa thân trở lại công tử thế gia. Vốn là khuôn mặt tuấn tú trải qua một khoảng thời gian kinh lịch nên nhiều thêm một nét kiên nghị. Điều này khiến cho Hổ thị huynh muội có chút ngây người.
- Điện hạ?
Hổ Âm nghi ngờ hỏi.
- Đương nhiên là ta! Khoảng thời gian này ở trong rừng đào sinh, nên không chú ý hình tượng. Thật là khiến các người chê cười.
Lý Lân mời hai người ngồi xuống, cái thân hình hung tráng kia của Hổ Si đứng đó khiến người ta có cảm giác áp lực rất lớn.
- Điện hạ, huynh muội chúng ta tới đây là vì có chuyện không hiểu được.
Hổ Âm lên tiếng, còn Hổ Si thì vẫn một bộ dáng ngu ngơ, khù khờ, tất cả đều theo Hổ Âm.
- Mời nói!
Lý Lân cười, gật đầu.
- Với thân phận của điện hạ thì thừa sức có thể chiêu mộ hậu vệ, tại sao lại coi trọng huynh muội chúng ta? Ca ca tuy có chút sức mạnh nhưng trong Hắc Thủy vương thành cũng chưa là gì, theo đạo lý không thể khơi gợi được hứng thú của điện hạ được.
Hổ Âm liền nói ra nghi hoặc của bản thân.
- Các ngươi nghĩ nhiều rồi. Bổn hoàng tử chiêu người chỉ là vì nhất thời, hơn nữa ta vừa ra khỏi Hắc Thủy tùng lâm nên cần có mấy người để có thể tín nhiệm được. So với người địa phương thì ta càng tin tưởng hai huynh muội các ngươi hơn. Hơn nữa vừa vào thành đã gặp huynh muội các ngươi, đây có lẽ là một loại duyên phận đi, cơ duyên xảo hợp như thế thì bổn hoàng tử liền mời các ngươi thôi.
Lý Lân cũng chẳng nói cái đạo lý gì để đầu độc hai huynh muội này, chỉ thản nhiên nói ra ý muốn của bản thân, cũng không có giấu giếm gì.
- Điện hạ phải chăng là vì thứ này?
Khuôn mặt Hổ Âm đỏ lên, lấy ra một thứ màu trắng bên hông. Cùng lúc đó lục mang tinh bên trong huyệt Khí Hải của Lý Lân liền rung động kịch liệt.
- Đây rốt cuột là thứ gì?
Lý Lân hiếu kỳ hỏi, vì sao lúc đó vì thứ này mà Hổ Si lại nổi giận. Mà Hổ Âm rất hoài niệm thứ này.
- Đây là áo lót của phụ nữ, theo như cha mẹ ta nói, khi ta vừa ra đời đã mặc nó rồi. Sau đó theo tuổi tác lớn lên, cái áo lót này cũng sẽ lớn lên theo. Đối với những gì phụ mẫu nói ta không có tin cho lắm chỉ là mang theo bên mình để có thể nhớ về họ mà thôi.
Khuôn mặt nàng càng đỏ hơn, khi cho một người nam nhân nhìn đồ thiếp thân của mình, đối với một người con gái là một chuyện cực kỳ xấu hổ.
- Áo lót!!!
Khuôn mặt Lý Lân cũng đỏ lên, xấu hổ vô cùng. Trách không được lúc đó Hổ Si lại nổi giận, Lý Lân nếu như hỏi thứ này là gì, sau đó mới mua, thì cũng không thể thoát khỏi việc bị coi là kẻ biến thái đi đùa giỡn người khác.
- Xin lỗi, ta lúc đó chỉ là có cảm giác kỳ quái, cũng không biết nó là thứ gì. Có gì thất lễ xin hãy thứ lỗi.
Lý Lân chân thành xin lỗi.
- Điện hạ quá lời rồi, chúng ta biết là điện hạ không có ác ý, nếu như xin lỗi thì phải là chúng ta mới đúng. Điện hạ thực là cần vật ấy thật sao?
Thanh âm Hổ Âm nhỏ như muỗi, có cảm giác quẫn bách dị thường.
- Được rồi, bổn hoàng tử còn không có cái tính giật đồ của tiểu cô nương, nếu là cha mẹ ngươi lưu lại thì cứ giữ cho cẩn thận! Hổ Âm này, thứ cho ta nói thẳng, cha mẹ ngươi nói chưa chắc là thực, nhưng chỉ sợ cái áo lót đó không phải là vật phổ thông, ngươi nhất định phải cất cho kỹ. Nếu như người khác biết được, ắt gây ra bất lợi cho huynh muội các ngươi.
Có thể khiến cho lục mang tinh rung động, thêm ý thức khát vọng nữa, nhất định thứ này bất phàm. Nếu như hắn đoán không sai thì thứ này hẳn phải có thượng phẩm phong ấn, cụ thể phong ấn cái gì thì chỉ có phá phong thì mới biết được là cái gì. Căn cứ với kinh nghiệm lúc trước, lục mang chỉ có gặp những thứ bị phong ấn mới có cảm ứng, Ma Đao hay thiên thư đều như thế.
- Đa tạ điện hạ!
Hổ Âm cảm kích nói, đồ vật rất có ý nghĩa đặc thù với nàng. Chẳng qua hai người đã nhận lời của Lý Lân, đi theo một hoàng tử tuy có nguy hiểm nhưng so với không có mục tiêu, đi lưu lạc thì còn tốt hơn.
- Đúng rồi, Hổ Si này, ta thấy phản ứng của ngươi rất nhạy cảm, đây là chuyện gì?
Lý Lân nghĩ tới tốc độ không tương xứng với thân hình kia của Hổ Si không khỏi có chút tò mò.
- Ta có thể cảm thụ được bọn họ có hảo ý hay không.
Hổ Si ồm ồm nói.
- Ca ca ta thiên sinh cảm giác linh mẫn hơn thường nhân nhiều, hắn có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh, còn rất nhạy cảm với những thứ không có ý tốt. Huynh muội chúng ta từ khi lưu lạc tới nay vẫn sống sót là nhờ vào cảm ứng của ca ca ta đấy.
Hổ Âm lên tiếng giải thích.
- Có hữu hiệu với phạm vi xa không?
Thần sắc Lý Lân ngưng trọng hơn, hắn tin tưởng cảm giác bản thân, nhưng giờ thấy được một tên còn biến thái hơn, Lý Lân thấy ngạc nhiên là bình thường.
- Phạm vi trăm mét, chỉ cần địch nhân lộ ra một chút sát khí là đều có thể thấy được.
Hổ Si chậm rãi nói, tựa như hắn chẳng có chút kiêu ngạo gì với năng lực này.
- Trăm mét sao?
Lý Lân có chút khiếp sợ, khoảng cách trăm mét thì coi như là Tiên Thiên đỉnh phong cao thủ cũng không thể thoáng cái mà công kích trúng mục tiêu được, mà với sự cảm ứng này có thể đủ làm ra phản ứng rồi.
- Nhặt được bảo vật rồi!
Lý Lân mừng rỡ trong lòng, loại thiên phú này của Hổ Si đúng là thiên sinh hộ vệ rồi.
- Hổ Si, từ nay trở đi thì ngươi sẽ làm thiếp thân thị vệ cho ta, còn Hổ Âm thì hãy nghỉ ngơi đi, rồi học những gì mình thích.
Lý Lân vừa cười vừa nói.
- Điện hạ chướng mắt ta sao? Ta rất lợi hại đấy nha!
Hổ Âm bất mãn nói.
- Không không, ngươi với ca ca ngươi không giống, ngươi vẫn còn trẻ, nên việc học tập tri thức thì quan trọng hơn tu luyện võ đạo.
Lý Lân lắc đầu, để cho một tiểu nha đầu đi theo mình chạy loạn, Lý Lân rất không đành lòng. Hơn nữa Hổ Âm rất khôn khéo nếu như ra sức bồi dưỡng thì có thể có tác dụng cực lớn.
- Ai còn nhỏ, ta đã mười bốn rồi! Điện cũng chỉ lớn hơn ta một tuổi mà thôi!
Hổ Âm không cam lòng, Lý Lân rõ ràng không lớn hơn mình mấy, mà còn nghĩ nàng là trẻ con. Tựa như ca ca của nàng vậy, bình thường không nói gì, nhưng vẫn luôn coi nàng là hài tử.
- Ngươi với ta không giống! Còn có ngươi thực mười bốn hả?
Lý Lân đánh giá thân thể nhu nhược đó, bộ ngực phẳng lì, nha đầu này còn không có hấp dẫn bằng Dao Cơ chưa được mười hai tuổi kìa.
- Điện hạ!!!
Hổ Âm cảm nhận được ánh mắt của Lý Lân nên kêu lên một tiếng hờn dỗi, Lý Lân liền chuyển ánh mắt qua chỗ khác. Bởi bên cạnh còn một tên Sát Thần đen thui đứng đấy, Lý Lân tuy không ngại áp lực của Hổ Si nhưng đứng trước mặt ca ca người ta thì ánh mắt của mình cũng hơi quá. Nếu như Hổ Âm mà biến thành đại mỹ nữ mê người thì ánh mắt của hắn còn có thể giải thích. Giờ con nhóc đó chỉ là mấy thứ hạt đậu, nếu không kiêng nể gì mà nhìn thì đúng là hơi cầm thú chút.
Buổi tối, Lý Lân mang theo Hổ Si đi theo đám tôi tớ tới cửa lớn Vương phủ.
- Hoàng thúc? Ngài đây là?
Lý Lân kinh ngạc, chỉ thấy Lý Chấn Uy thay bộ trang phục Tổng đốc từ lúc nào, giờ đang mang trên mình một bộ bạch sắc hoa phục, còn học đòi văn vẻ cầm một cây quạt nữa, rất có phong vị của mấy vị công tử phong lưu. Trừ có chút lớn tuổi ra thì những thứ khác đều phù hợp hình tượng ăn chơi trác táng.
- Tiểu tử kia, ngươi giả vờ cái gì mà giả vờ! Hoàng thúc mang ngươi đi một nơi tốt trong Hắc Thủy vương thành để vui chơi cho giải tỏa. Ngươi còn mang theo một thằng ngốc đi làm cái gì?
Lý Chấn Uy nhìn thấy sau lưng Lý Lân là Hổ Si, thì rất là bất mãn nói.
- Hắn là hộ vệ của ta mà, mang theo thì có sao. Chẳng qua hình ảnh này của hoàng thúc khiến cho ta thấy như là kẻ ăn chơi trác táng vậy.
Lý Lân cười ghẹo.
- Mợ nó! Tiểu tử ngươi còn thích làm thánh nhân sao. Hoàng thúc này còn nghe nói, tiểu tử ngươi lấy quân đội Đại Đường ta để làm ra một nương tử quân cho Bạch nương tử. Bây giờ gặp hoàng thúc ta thì lại bắt đầu làm thánh nhân. Mọi người đều là nam nhân, sao phải xấu hổ chứ.
Lý Chấn Uy hèn mọn nói.
- Ta giả trang cái gì chứ!
Lý Lân không biết nói gì, đối với những gì Lý Chấn Uy nói cũng không hiểu nổi.
- Đi thôi! Đi thôi! Đến nơi là ngươi sẽ biết!
Lý Chấn Uy cũng không nói lời vô ích, liền bước ra khỏi phủ tổng đốc.
Lý Lân nhăn mặt nhưng vẫn đi theo.
Bóng đêm bao phủ Hắc Thủy vương thành khiến nó thiếu đi một phần khí phách, nhiều thêm một phần thần bí. Hắc Thủy vương thành vào đêm không có an tĩnh, trái lại càng thêm náo nhiệt. Đối với một cao thủ võ học thì trời sáng hay tối chả khác gì nhau, tất nhiên trong bóng đêm thì các nơi có đèn đuốc kia sinh ý rất lớn, đứng ở chỗ cao là có thể thấy được.
Con đường này đi tới vùng trung tâm của Hắc Thủy vương thành, ở giữa ngã tư đường là một tòa nhà cao tới trăm mét, tòa bộ các tòa lầu đều tràn ngập ánh sáng. Phía trên người ồn ào, tiếng oanh yến từ xa đã có thể nghe thấy được.
- Hoàng thúc, đây sẽ không phải là thanh lâu đấy chứ?
Lý Lân có chút khẩn trương, kiếp trước, hắn trải qua biết bao hoàn cảnh nguy hiểm rồi, nhưng chỉ có địa phương này thì xin miễn cho kẻ bất tài này. Không nghĩ tới hôm nay lại bị hoàng thúc hèn mọn mang tới đây.
- Đúng thế, ai chả biết tiểu tử ngươi là kẻ già đời, sao có thể không biết đây! Đi nào! Hoàng thúc hôm nay mời, để cho ngươi vui chơi thỏa thích.
Lý Chấn Uy tủm tỉm cười.
Lý Lân chẳng biết nói gì, chẳng qua hắn cũng chẳng muốn cãi lại làm gì, bởi nếu đã đến thì cứ đi ngó qua chút có gì là không tốt đâu.
- Đừng xem thường nơi này xa hoa tráng lệ, nhưng không phải là cái loại lấy vàng bạc làm trọng như ở thế tục đâu. Ở đây không một nữ nhân nào có tu vi tầm thường, mà cũng không phải ai cũng tiếp đâu. Song tu chắc là ngươi biết nhỉ? Những thanh lâu cao cấp này được thiết lập là vì thế.
Lý Chấn Uy khẽ nói, rất sợ hai kẻ còn lại khiến hắn bị mất mặt.
- Song tu?
Nhắc tới từ này thì Lý Lân không khỏi nhớ lại một đêm điên cuồng ở trong rừng kia, trên mặt hắn không khỏi hiện lên sự hoài niệm.
- Đậu má, nhìn cái mặt tiểu tử ngươi cũng đủ biết chả phải là kẻ tốt lành gì, lộ mặt rồi nhé!
Lý Chấn Uy khinh bỉ nói.
Lý Lân cực kỳ xấu hổ, nhưng cũng chẳng quan tâm tới sự khinh bỉ của vị hoàng thúc này, hắn sớm đã biết tính cách vị hoàng thúc này khó lường, không thể dùng lẽ thường để đối đãi được.
- Đi thôi, hôm nay hoàng thúc xuất huyết nhiều cho ngươi tới Lăng Tiêu kiến thức một chút!
Lý Chấn Uy mang Lý Lân tới cái lầu cao nhất trung ương, thần sắc Lý Lân liền thản nhiên trở lại, Hổ Si vẫn chất phác như thế đi theo.
- Điện hạ?
Hổ Âm nghi ngờ hỏi.
- Đương nhiên là ta! Khoảng thời gian này ở trong rừng đào sinh, nên không chú ý hình tượng. Thật là khiến các người chê cười.
Lý Lân mời hai người ngồi xuống, cái thân hình hung tráng kia của Hổ Si đứng đó khiến người ta có cảm giác áp lực rất lớn.
- Điện hạ, huynh muội chúng ta tới đây là vì có chuyện không hiểu được.
Hổ Âm lên tiếng, còn Hổ Si thì vẫn một bộ dáng ngu ngơ, khù khờ, tất cả đều theo Hổ Âm.
- Mời nói!
Lý Lân cười, gật đầu.
- Với thân phận của điện hạ thì thừa sức có thể chiêu mộ hậu vệ, tại sao lại coi trọng huynh muội chúng ta? Ca ca tuy có chút sức mạnh nhưng trong Hắc Thủy vương thành cũng chưa là gì, theo đạo lý không thể khơi gợi được hứng thú của điện hạ được.
Hổ Âm liền nói ra nghi hoặc của bản thân.
- Các ngươi nghĩ nhiều rồi. Bổn hoàng tử chiêu người chỉ là vì nhất thời, hơn nữa ta vừa ra khỏi Hắc Thủy tùng lâm nên cần có mấy người để có thể tín nhiệm được. So với người địa phương thì ta càng tin tưởng hai huynh muội các ngươi hơn. Hơn nữa vừa vào thành đã gặp huynh muội các ngươi, đây có lẽ là một loại duyên phận đi, cơ duyên xảo hợp như thế thì bổn hoàng tử liền mời các ngươi thôi.
Lý Lân cũng chẳng nói cái đạo lý gì để đầu độc hai huynh muội này, chỉ thản nhiên nói ra ý muốn của bản thân, cũng không có giấu giếm gì.
- Điện hạ phải chăng là vì thứ này?
Khuôn mặt Hổ Âm đỏ lên, lấy ra một thứ màu trắng bên hông. Cùng lúc đó lục mang tinh bên trong huyệt Khí Hải của Lý Lân liền rung động kịch liệt.
- Đây rốt cuột là thứ gì?
Lý Lân hiếu kỳ hỏi, vì sao lúc đó vì thứ này mà Hổ Si lại nổi giận. Mà Hổ Âm rất hoài niệm thứ này.
- Đây là áo lót của phụ nữ, theo như cha mẹ ta nói, khi ta vừa ra đời đã mặc nó rồi. Sau đó theo tuổi tác lớn lên, cái áo lót này cũng sẽ lớn lên theo. Đối với những gì phụ mẫu nói ta không có tin cho lắm chỉ là mang theo bên mình để có thể nhớ về họ mà thôi.
Khuôn mặt nàng càng đỏ hơn, khi cho một người nam nhân nhìn đồ thiếp thân của mình, đối với một người con gái là một chuyện cực kỳ xấu hổ.
- Áo lót!!!
Khuôn mặt Lý Lân cũng đỏ lên, xấu hổ vô cùng. Trách không được lúc đó Hổ Si lại nổi giận, Lý Lân nếu như hỏi thứ này là gì, sau đó mới mua, thì cũng không thể thoát khỏi việc bị coi là kẻ biến thái đi đùa giỡn người khác.
- Xin lỗi, ta lúc đó chỉ là có cảm giác kỳ quái, cũng không biết nó là thứ gì. Có gì thất lễ xin hãy thứ lỗi.
Lý Lân chân thành xin lỗi.
- Điện hạ quá lời rồi, chúng ta biết là điện hạ không có ác ý, nếu như xin lỗi thì phải là chúng ta mới đúng. Điện hạ thực là cần vật ấy thật sao?
Thanh âm Hổ Âm nhỏ như muỗi, có cảm giác quẫn bách dị thường.
- Được rồi, bổn hoàng tử còn không có cái tính giật đồ của tiểu cô nương, nếu là cha mẹ ngươi lưu lại thì cứ giữ cho cẩn thận! Hổ Âm này, thứ cho ta nói thẳng, cha mẹ ngươi nói chưa chắc là thực, nhưng chỉ sợ cái áo lót đó không phải là vật phổ thông, ngươi nhất định phải cất cho kỹ. Nếu như người khác biết được, ắt gây ra bất lợi cho huynh muội các ngươi.
Có thể khiến cho lục mang tinh rung động, thêm ý thức khát vọng nữa, nhất định thứ này bất phàm. Nếu như hắn đoán không sai thì thứ này hẳn phải có thượng phẩm phong ấn, cụ thể phong ấn cái gì thì chỉ có phá phong thì mới biết được là cái gì. Căn cứ với kinh nghiệm lúc trước, lục mang chỉ có gặp những thứ bị phong ấn mới có cảm ứng, Ma Đao hay thiên thư đều như thế.
- Đa tạ điện hạ!
Hổ Âm cảm kích nói, đồ vật rất có ý nghĩa đặc thù với nàng. Chẳng qua hai người đã nhận lời của Lý Lân, đi theo một hoàng tử tuy có nguy hiểm nhưng so với không có mục tiêu, đi lưu lạc thì còn tốt hơn.
- Đúng rồi, Hổ Si này, ta thấy phản ứng của ngươi rất nhạy cảm, đây là chuyện gì?
Lý Lân nghĩ tới tốc độ không tương xứng với thân hình kia của Hổ Si không khỏi có chút tò mò.
- Ta có thể cảm thụ được bọn họ có hảo ý hay không.
Hổ Si ồm ồm nói.
- Ca ca ta thiên sinh cảm giác linh mẫn hơn thường nhân nhiều, hắn có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh, còn rất nhạy cảm với những thứ không có ý tốt. Huynh muội chúng ta từ khi lưu lạc tới nay vẫn sống sót là nhờ vào cảm ứng của ca ca ta đấy.
Hổ Âm lên tiếng giải thích.
- Có hữu hiệu với phạm vi xa không?
Thần sắc Lý Lân ngưng trọng hơn, hắn tin tưởng cảm giác bản thân, nhưng giờ thấy được một tên còn biến thái hơn, Lý Lân thấy ngạc nhiên là bình thường.
- Phạm vi trăm mét, chỉ cần địch nhân lộ ra một chút sát khí là đều có thể thấy được.
Hổ Si chậm rãi nói, tựa như hắn chẳng có chút kiêu ngạo gì với năng lực này.
- Trăm mét sao?
Lý Lân có chút khiếp sợ, khoảng cách trăm mét thì coi như là Tiên Thiên đỉnh phong cao thủ cũng không thể thoáng cái mà công kích trúng mục tiêu được, mà với sự cảm ứng này có thể đủ làm ra phản ứng rồi.
- Nhặt được bảo vật rồi!
Lý Lân mừng rỡ trong lòng, loại thiên phú này của Hổ Si đúng là thiên sinh hộ vệ rồi.
- Hổ Si, từ nay trở đi thì ngươi sẽ làm thiếp thân thị vệ cho ta, còn Hổ Âm thì hãy nghỉ ngơi đi, rồi học những gì mình thích.
Lý Lân vừa cười vừa nói.
- Điện hạ chướng mắt ta sao? Ta rất lợi hại đấy nha!
Hổ Âm bất mãn nói.
- Không không, ngươi với ca ca ngươi không giống, ngươi vẫn còn trẻ, nên việc học tập tri thức thì quan trọng hơn tu luyện võ đạo.
Lý Lân lắc đầu, để cho một tiểu nha đầu đi theo mình chạy loạn, Lý Lân rất không đành lòng. Hơn nữa Hổ Âm rất khôn khéo nếu như ra sức bồi dưỡng thì có thể có tác dụng cực lớn.
- Ai còn nhỏ, ta đã mười bốn rồi! Điện cũng chỉ lớn hơn ta một tuổi mà thôi!
Hổ Âm không cam lòng, Lý Lân rõ ràng không lớn hơn mình mấy, mà còn nghĩ nàng là trẻ con. Tựa như ca ca của nàng vậy, bình thường không nói gì, nhưng vẫn luôn coi nàng là hài tử.
- Ngươi với ta không giống! Còn có ngươi thực mười bốn hả?
Lý Lân đánh giá thân thể nhu nhược đó, bộ ngực phẳng lì, nha đầu này còn không có hấp dẫn bằng Dao Cơ chưa được mười hai tuổi kìa.
- Điện hạ!!!
Hổ Âm cảm nhận được ánh mắt của Lý Lân nên kêu lên một tiếng hờn dỗi, Lý Lân liền chuyển ánh mắt qua chỗ khác. Bởi bên cạnh còn một tên Sát Thần đen thui đứng đấy, Lý Lân tuy không ngại áp lực của Hổ Si nhưng đứng trước mặt ca ca người ta thì ánh mắt của mình cũng hơi quá. Nếu như Hổ Âm mà biến thành đại mỹ nữ mê người thì ánh mắt của hắn còn có thể giải thích. Giờ con nhóc đó chỉ là mấy thứ hạt đậu, nếu không kiêng nể gì mà nhìn thì đúng là hơi cầm thú chút.
Buổi tối, Lý Lân mang theo Hổ Si đi theo đám tôi tớ tới cửa lớn Vương phủ.
- Hoàng thúc? Ngài đây là?
Lý Lân kinh ngạc, chỉ thấy Lý Chấn Uy thay bộ trang phục Tổng đốc từ lúc nào, giờ đang mang trên mình một bộ bạch sắc hoa phục, còn học đòi văn vẻ cầm một cây quạt nữa, rất có phong vị của mấy vị công tử phong lưu. Trừ có chút lớn tuổi ra thì những thứ khác đều phù hợp hình tượng ăn chơi trác táng.
- Tiểu tử kia, ngươi giả vờ cái gì mà giả vờ! Hoàng thúc mang ngươi đi một nơi tốt trong Hắc Thủy vương thành để vui chơi cho giải tỏa. Ngươi còn mang theo một thằng ngốc đi làm cái gì?
Lý Chấn Uy nhìn thấy sau lưng Lý Lân là Hổ Si, thì rất là bất mãn nói.
- Hắn là hộ vệ của ta mà, mang theo thì có sao. Chẳng qua hình ảnh này của hoàng thúc khiến cho ta thấy như là kẻ ăn chơi trác táng vậy.
Lý Lân cười ghẹo.
- Mợ nó! Tiểu tử ngươi còn thích làm thánh nhân sao. Hoàng thúc này còn nghe nói, tiểu tử ngươi lấy quân đội Đại Đường ta để làm ra một nương tử quân cho Bạch nương tử. Bây giờ gặp hoàng thúc ta thì lại bắt đầu làm thánh nhân. Mọi người đều là nam nhân, sao phải xấu hổ chứ.
Lý Chấn Uy hèn mọn nói.
- Ta giả trang cái gì chứ!
Lý Lân không biết nói gì, đối với những gì Lý Chấn Uy nói cũng không hiểu nổi.
- Đi thôi! Đi thôi! Đến nơi là ngươi sẽ biết!
Lý Chấn Uy cũng không nói lời vô ích, liền bước ra khỏi phủ tổng đốc.
Lý Lân nhăn mặt nhưng vẫn đi theo.
Bóng đêm bao phủ Hắc Thủy vương thành khiến nó thiếu đi một phần khí phách, nhiều thêm một phần thần bí. Hắc Thủy vương thành vào đêm không có an tĩnh, trái lại càng thêm náo nhiệt. Đối với một cao thủ võ học thì trời sáng hay tối chả khác gì nhau, tất nhiên trong bóng đêm thì các nơi có đèn đuốc kia sinh ý rất lớn, đứng ở chỗ cao là có thể thấy được.
Con đường này đi tới vùng trung tâm của Hắc Thủy vương thành, ở giữa ngã tư đường là một tòa nhà cao tới trăm mét, tòa bộ các tòa lầu đều tràn ngập ánh sáng. Phía trên người ồn ào, tiếng oanh yến từ xa đã có thể nghe thấy được.
- Hoàng thúc, đây sẽ không phải là thanh lâu đấy chứ?
Lý Lân có chút khẩn trương, kiếp trước, hắn trải qua biết bao hoàn cảnh nguy hiểm rồi, nhưng chỉ có địa phương này thì xin miễn cho kẻ bất tài này. Không nghĩ tới hôm nay lại bị hoàng thúc hèn mọn mang tới đây.
- Đúng thế, ai chả biết tiểu tử ngươi là kẻ già đời, sao có thể không biết đây! Đi nào! Hoàng thúc hôm nay mời, để cho ngươi vui chơi thỏa thích.
Lý Chấn Uy tủm tỉm cười.
Lý Lân chẳng biết nói gì, chẳng qua hắn cũng chẳng muốn cãi lại làm gì, bởi nếu đã đến thì cứ đi ngó qua chút có gì là không tốt đâu.
- Đừng xem thường nơi này xa hoa tráng lệ, nhưng không phải là cái loại lấy vàng bạc làm trọng như ở thế tục đâu. Ở đây không một nữ nhân nào có tu vi tầm thường, mà cũng không phải ai cũng tiếp đâu. Song tu chắc là ngươi biết nhỉ? Những thanh lâu cao cấp này được thiết lập là vì thế.
Lý Chấn Uy khẽ nói, rất sợ hai kẻ còn lại khiến hắn bị mất mặt.
- Song tu?
Nhắc tới từ này thì Lý Lân không khỏi nhớ lại một đêm điên cuồng ở trong rừng kia, trên mặt hắn không khỏi hiện lên sự hoài niệm.
- Đậu má, nhìn cái mặt tiểu tử ngươi cũng đủ biết chả phải là kẻ tốt lành gì, lộ mặt rồi nhé!
Lý Chấn Uy khinh bỉ nói.
Lý Lân cực kỳ xấu hổ, nhưng cũng chẳng quan tâm tới sự khinh bỉ của vị hoàng thúc này, hắn sớm đã biết tính cách vị hoàng thúc này khó lường, không thể dùng lẽ thường để đối đãi được.
- Đi thôi, hôm nay hoàng thúc xuất huyết nhiều cho ngươi tới Lăng Tiêu kiến thức một chút!
Lý Chấn Uy mang Lý Lân tới cái lầu cao nhất trung ương, thần sắc Lý Lân liền thản nhiên trở lại, Hổ Si vẫn chất phác như thế đi theo.
Bình luận facebook