Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Cầm trong tay quân lệnh của Tần Mục, Lý Lân từ Chân Vũ quan suất lĩnh tám vạn kỵ binh xuôi về phương nam. Mặc dù đi phía sau có tám vạn đại quân cưỡi ngựa chạy như bay nhưng trong lòng Lý Lân lại không hề có cảm giác an toàn. Từ khi nói chuyện cùng Tần Mục, Lý Lân đã biết mình không thể thay đổi quyết định của lão ta. Làm cho hắn có vẻ kinh ngạc chính là, hắn từ đầu tới cuối cũng không có từ trong lời nói của Tần Mục cảm nhận được địch ý, ngược lại, trong lời nói của lão ta còn có nhàn nhạt quan tâm cùng bảo vệ. Loại cảm giác này ở nửa năm trước đảm bảo không có. Cũng chính là loại cảm giác này, làm cho Lý Lân mê hoặc đồng thời cũng thúc đẩy hắn nhận lời đề nghị từ Tần Mục, dẫn dắt viện quân trở về Nha thành, tham dự trận chiến giữa Vệ Quốc quân cùng mười vạn Lang kỵ binh.
- Điện hạ, đại quân hiện tại hẳn đang cùng Lang kỵ binh giao thủ! Thần vừa mới ở Chân Vũ quan thấy được diều hâu đưa tin Nha thành đang khai chiến.
Úy Trì Hổ cưỡi ngựa đi đến bên người Lý Lân nói.
- Sao ngươi không nói sớm?
Sắc mặt Lý Lân trầm xuống. Không nghĩ tới Vệ Quốc quân cùng Lang kỵ binh giao chiến lại diễn ra ở Nha thành.
- Không phải là mười vạn Lang kỵ binh thôi sao! Vệ Quốc quân chúng ta có hơn hai mươi vạn người, lại có lợi khí chuyên dùng đối phó với Lang kỵ binh, đánh đuổi bọn chúng căn bản không thành vấn đề.
Úy Trì Hổ nói. Hiện tại chiến tranh nơi biên quan đã khác rất nhiều so với nửa năm trước, Đại Đường nắm giữ thủ đoạn đối kháng hữu hiệu với Lang kỵ binh, nếu không phải Thần Lang Hoàng Triều tham dự, tam đại Lang quốc sớm đã bị bình định hoàn toàn, làm sao còn có cục diện giằng co như bây giờ.
- Chiến tranh là chiến trường tràn ngập ngẫu nhiên. Địch quân Lang kỵ binh có gan tấn công, tất nhiên bọn chúng có chỗ dựa, chúng ta bây giờ nên tận lực chạy tới chiến trường, giảm bớt tổn thất cho quân ta.
Lý Lân trầm giọng nói. Nửa năm qua tuy Vệ Quốc quân đã sáng tạo ra uy danh hiển hách, binh lực trong quân cũng không có quá nhiều giảm sút, nhưng ở đáy lòng Lý Lân thì Vệ Quốc quân vẫn là một đám quân ô hợp có sức chiến đấu không mạnh. Hơn nữa bản thân hắn đối với cách nhìn về Lang kỵ binh còn dừng lại ở nửa năm trước, tự nhiên không bằng Đại Đường hiện tại vừa đạt được sự tự tin như vậy.
Úy Trì Hổ nhìn sắc mặt Lý Lân ngưng trọng, không khỏi thu hồi lòng khinh thị của mình. Dù sao trên chiến trường vốn không có thắng lợi tuyệt đối.
- Điện hạ, cho dù chúng ta toàn bộ đều là kỵ binh nhưng muốn chạy tới Nha thành ít nhất cũng cần tới ba canh giờ. Mà ba canh giờ đã đủ để chiến tranh phân ra thắng lợi. Mạt tướng đề nghị chúng ta vòng ra phía sau địch nhân. Nếu Lang kỵ binh thắng lợi thì chúng ta sẽ tấn công đồn quân nhu của bọn chúng, còn nếu Lang kỵ binh thất bại thì chúng ta có thể tiến hành phục kích tàn quân.
Úy Trì Hổ đề nghị nói. Lang kỵ binh bởi vì rất linh hoạt, vì thế chỉ cần không lâm vào trong vòng vây thì rất khó tiêu diệt toàn bộ.
Lý Lân nghĩ nghĩ, nói:
- Úy Trì hổ, truyền mệnh lệnh của bản hoàng tử, một nửa kỵ binh chuyển làm bộ tốt, ngươi dẫn theo bộ binh mau chóng chạy tới Nha thành, mặt khác kỵ binh chia làm hai nửa, một nửa kỵ binh sẽ mỗi người hai ngựa, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Nha thành.
Ngựa chiến Đại Đường tố chất mặc dù không tệ, nhưng nếu dưới tình huống chở người chạy nước đại ba canh giờ trên đường, sợ rằng khi chạy tới Nha thành thì chiến mã cũng chỉ còn nước bỏ đi. Mỗi người hai ngựa mặc dù sẽ làm cho binh lực giảm phân nửa, nhưng lại có thể giữ vững tốc độ nhanh nhất chạy tới Nha thành, lại có thể đảm bảo sau khi chạy tới Nha thành chiến mã vẫn giữ được một thân chiến lực đầy đủ cho chiến đấu.
- Rõ! Mạt tướng cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Úy Trì Hổ lớn tiếng nói.
Tám vạn kỵ binh chia làm bốn tốp kỵ binh, từng tốp đều có một gã ngân giáp tướng quân làm chủ tướng. Bởi vì quân tình khẩn cấp, Lý Lân cũng không còn thời gian nhớ kỹ tên từng người. Hiện tại hắn ra mệnh lệnh chia ra kỵ binh làm bốn gã chủ tướng lập tức rùm beng hết cả lên. Không có người nào nguyện ý cho binh sĩ dưới trướng mình giao ra chiến mã, rồi đi bộ về tận Nha thành.
Đối mặt với loại cục diện này, Lý Lân chỉ thản nhiên nói một câu:
- Các ngươi chỉ có thời gian uống một chén trà, nếu không để lại một nửa số người thì bản hoàng tử sẽ để lại đầu của các ngươi!
Bốn ngân giáp tướng quân đều thay đổi sắc mặt. Đồn đại về Lý Lân ở trong quân cũng không nhiều, dù sao từ lúc hắn cầm binh tới nay vẫn chưa chân chính đánh giặc, uy danh của Vệ Quốc quân chủ yếu nhờ Bạch nương tử cùng Chu Thắng Nam bằng vào chiến công xuất sắc đánh ra. Nhưng bốn vị ngân giáp tướng quân lại thật sự cảm nhận được cỗ sát khí trên người Lý Lân. Bọn họ tin chắc nếu không dựa theo yêu cầu của Lý Lân mà làm, chỉ sợ bọn họ thật sự không bảo đảm được cái đầu của mình không rơi xuống. Quân nhân Đại Đường cũng không sợ chết, nhưng không có người nào nguyện ý lấy đầu của mình ra để thí nghiệm xem Lý Lân có thật sự dám giết người hay không. Dù sao đầu người không phải rau hẹ, chém đứt sẽ không mọc ra được.
Thời gian uống cạn nửa chén trà sắp trôi qua, đại quân một chia thành hai. Đám binh lính bị lưu lại tuy rằng yêu ngựa hơn yêu người, nhưng quân lệnh như núi đổ, huống chi bốn vị ngân giáp tướng quân đã ban bố mệnh lệnh chết, trong thời gian uống cạn nửa chén trà không hoàn thành nhiệm vụ đầu cũng đừng mong giữ lại.
Lý Lân hướng Úy Trì Hổ liếc mắt ra hiệu, sau đó mang theo bốn vị ngân giáp tướng quân với ánh mắt phức tạp cùng bốn vạn kỵ binh mỗi người hai ngựa hướng về đông bắc Nha thành phóng hết tốc lực.
Trên đống phế tích Nha thành lúc này, Đệ nhất quân đoàn đang phải trải qua đợt tấn công hung mãnh nhất của Lang kỵ binh. Chiến tranh diễn ra trong thời gian không dài, nhưng tuyến ngoài cùng chỗ giao chiến đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Nhiệm vụ của Đệ nhất quân đoàn là phòng thủ tác chiến, bọn họ muốn lợi dụng khu phế tích Nha thành để ngăn trở đợt tấn công hung mãnh nhất của Lang kỵ binh. Ưu thế của Lang kỵ binh chính là nhanh chóng linh hoạt. Thương lang thảo nguyên có hình thể khổng lồ hơn rất nhiều so với chiến mã, đã vậy chiến mã còn không được trang bị răng thép móng sắc. Điều này làm cho Lang kỵ binh có lực sát thương rất mạnh. Từng tốp kỵ binh bị Lang kỵ binh đánh bay, đồng thời tất cả thương lang đã được bôi thuốc chống lại độc dược khi bị nỏ tiễn bắn trúng. Song phương một khi bắt đầu chiến đấu liền lâm vào giai đoạn điên cuồng nhất.
Chủ tướng lãnh đạo Đệ nhất quân đoàn Trương Xung đang ở hậu phương tham chiến, bên người là mấy trăm tên vệ đội tinh nhuệ. Sau khi Lý Lân mất tích, Bạch Tố Tố kiêm nhiệm chức tướng quân Đệ nhất quân đoàn, sau lại vì Vệ Quốc quân luân phiên đại chiến, chiến lực của Đệ nhất quân đoàn được ma luyện không ít, Bạch Tố tố cũng chính thức thụ phong kim giáp tướng quân, nếu còn tiếp tục kiêm nhiệm chủ tướng Đệ nhất quân đoàn đã không còn thích hợp. Vì thế vị trí này tự nhiên được trao cho các vị tướng lĩnh thiết giáp tướng quân. Ngay từ đầu Bạch Tố Tố cùng Chu Thắng Nam đã nhắm trúng thiết giáp tướng quân Cận vệ sư đoàn Úy Trì Hổ. Nhưng Úy Trì Hổ lại tỏ vẻ chính mình không muốn rời khỏi Cận vệ sư đoàn, cho dù có thăng chức cũng không muốn. Sau đó Bạch Tố Tố đề bạt phó tướng cận vệ sư đoàn, cũng có cấp bậc thiết giáp tướng quân làm chủ tướng Đệ nhất sư đoàn. Trương Xung tuy có tu vi võ đạo không bằng Úy Trì Hổ, nhưng ở phương diện hành quân đánh giặc, xuất thân hiệu úy của gã so với Úy Trì Hổ còn muốn tinh thông hơn nhiều, sau khi lên chức chủ tướng Đệ nhất quân đoàn Trương Xung xông vào mấy trận đại chiến đã có biểu hiện biết tròn biết méo. Chu Thắng Nam đã muốn định ra quân công chiến báo, chuẩn bị dâng lên Tần Mục nguyên soái, thăng Trương Xung làm ngân giáp tướng quân, chính thức đảm nhiệm chủ tướng Đệ nhất quân đoàn.
- Tướng quân, Lang kỵ binh trang bị lân giáp, lực sát thương của tên nỏ giảm mạnh. Vì vậy lá chắn binh giáp nơi tiền tuyến tổn thất thảm trọng, yêu cầu lập tức tiếp viện.
Lính liên lạc chạy tới trước mặt Trương Xung lớn tiếng nói.
- Nói cho bọn hắn biết, binh lực trong tay lão tử đều đã tung ra toàn bộ. Ngăn cản được Lang kỵ binh đang xung phong ta sẽ nhớ công đầu cho bọn hắn, ngăn không được, mọi người sẽ không ai được mang đầu trở về. Vệ Quốc quân chỉ có anh linh chết trận, không có người nhu nhược sợ chiến.
Trương Xung lạnh giọng nói. Đồng thời điều động Cảnh Vệ doanh của mình đi ra chiến tuyến tàn khốc nhất. Lang kỵ binh lần này rõ ràng đã có cải biến chiến pháp. Từ tiếng kêu truyền lại hai bên, Trương Xung biết rõ kế hoạch đánh bọc hai cánh của Vệ Quốc quân đã bị chết non. Hiện tại toàn bộ chiến cuộc đã thật sự biến thành chiến trận ngăn chặn. Hơn nữa còn là trận chiến song phương đánh bừa. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trương Xung không ngừng co rúm, lá chắn binh giáp phía trước đều là quân tinh nhuệ của Đệ nhất quân đoàn, không nghĩ tới lại tiêu hao không công ở chỗ này.
- Tướng quân, đại tướng quân bảo chúng ta cố kiên trì nửa canh giờ. Cận vệ sư đoàn đã xuất động, đang cố gắng phân tích thủ đoạn của địch nhân cùng tìm kiếm mắt xích bạc nhược nhất trong chiến trận của địch quân. Chúng ta có thể buông tha cho trận địa phía trước nhất, lấy khoảng cách để giảm nhuệ khí công kích của địch nhân.
Mệnh lệnh đến từ Bạch nương tử làm cho sắc mặt Trương Xung ngưng trọng. Ở một khắc giao thủ này gã đã cảm nhận được điều dị thường trong quân đội địch nhân, bọn chúng không hề dựa theo phương thức vốn có tiến hành xung phong, mà là lựa chọn nhiều đường xông tới một trận tuyến. Giống nhau bọn chúng ở đấu võ một khắc này đã tính đến đấu pháp của Vệ Quốc quân, lấy cố ý làm vô tâm, cho dù binh lực không bằng một nửa Vệ Quốc quân, nhưng vẫn như cũ chiếm thế thượng phong.
- Nói cho đại tướng quân, Đệ nhất quân đoàn cho dù liều sạch tất cả mọi người, cũng sẽ không để một tên Lang kỵ binh đi qua.
Trương Xung trầm giọng nói.
- Tướng quân, đại tướng quân nói rồi, ngài tin tưởng thực lực của Đệ nhất quân đoàn, hiện ở chính giữa quân trướng ngay tại phía sau các ngươi, cận vệ sư đoàn đã điều động toàn bộ lực lượng tham chiến. Nếu Đệ nhất quân đoàn bị Lang kỵ binh đột phá, ngài sẽ đi theo Đệ nhất quân đoàn quyết chết!
Lính liên lạc thấp giọng nói. Đây là trước khi đi Bạch Tố Tố có dặn dò. Đại Đường cùng Lang quốc giao chiến, các Thống soái cho dù vũ lực siêu quần cũng sẽ không tự mình đấu tranh anh dũng. Vì ở cái nơi như Thương Long đại lục cao thủ vô số căn bản không thể thực hiện được.
Trên mặt Trương Xung hiện lên chút cảm kích khi được tín nhiệm, gã mặc dù ở Ngự Lâm quân đã từng đảm nhiệm chức hiệu úy, nhưng Ngự Lâm quân trừ cái tên vang dội ra, năng lực thực chiến thực sự yếu ớt bạc nhược. Ngắn ngủn nửa năm chinh chiến làm cho khí chất của gã đã xảy ra biến hóa rất lớn. Mà gã có năng lực đánh bại mấy lão già hiệu úy trong quân leo lên lãnh đạo Đệ nhất quân đoàn, cùng Bạch Tố Tố có mối quan hệ cực kì to lớn.
- Lấy chiến đao của bản tướng ra đây, bản tướng muốn đích thân lao tới tiền tuyến, cho dù có tan xương nát thịt cũng không để cho Lang kỵ binh bước qua nửa bước.
Trên mặt Trương Xung hiện lên một vẻ kiên quyết. Nửa năm qua Vệ Quốc quân liên tục giành chiến thắng, quân đội chưa bao giờ trải qua cái gọi là thua trận thảm hại. Thần thoại Vệ Quốc quân bất bại không thể dừng lại ở Đệ nhất quân đoàn được. Trương Xung làm một gã quân nhân chân chính, vinh dự cao hơn tất cả.
Từ lúc Trương Xung mặc chiến giáp xuất hiện ở đạo phòng tuyến trước nhất, toàn bộ Đệ nhất quân đoàn gồm bảy tám vạn người bộc phát ra tiếng hoan hô kịch liệt. Vài lần đại chiến Trương Xung luôn tại phía sau chỉ huy, làm cho bọn lính đối với gã hiểu biết không nhiều lắm. Nhận được sự đồng cảm tự nhiên cũng không mạnh. Hiện tại chiến cuộc xuất hiện bất ổn, Trương Xung lại xuất hiện ở đạo phòng tuyến thứ nhất, quả thật đối với quân sĩ Đệ nhất quân đoàn sinh ra ủng hộ cực lớn. Nguyên bản mấy thiết giáp tướng quân khác bởi vì Trương Xung đoạt mất chức chủ tướng Đệ nhất quân đoàn mà sinh lòng bất mãn cũng bắt đầu có nhận thức về dũng khí của gã, cũng học theo gã lao ra chiến trường giao chiến. Nguyên bản chiến trường bị Lang kỵ binh tấn công cho bấp bênh trong nháy mắt được củng cố vững chắc.
Ô ô ——!
Trong đại đội Lang kỵ binh truyền đến tiếng kèn trầm thấp, trận hình Lang kỵ binh xảy ra biến hóa cực lớn, tất cả thương lang nhìn trời rít gào.
Thương lang rít gào làm chấn động toàn bộ chiến trường. Chiến mã Đại Đường đang cùng Lang kỵ binh giao chiến một chỗ bỗng bốn chân mềm nhũn, hất văng kỵ binh ngồi trên lưng ngựa xuống đất. Chiến trường trong nháy mắt biến thành một mảnh hỗn loạn.
- Có chuyện gì vậy?
Cảm nhận được một màn bất thường này, Bạch Tố Tố biến sắc.
- Đây chẳng lẽ là... Binh trận?
Chu Thắng Nam nhìn kỹ một chút, trên mặt xuất hiện thần sắc cực kì ngưng trọng.
- Binh trận? Là cái gì vậy?
Sắc mặt Bạch Tố Tố bắt đầu khó coi. Nguyên bản mấy tốp Lang kỵ binh bị phân tán ra thừa cơ hội này hoàn toàn tụ hợp lại. Trải qua trận chém giết vừa rồi, mười vạn Lang kỵ binh tổn thất chừng gần ba vạn người. Cho dù Lang kỵ binh cưỡi thương lang trên người bọc giáp trụ cũng khó mà hoàn toàn bảo hộ chu toàn. Chỉ cần một mũi độc tiễn đâm thủng da thịt thương lang, cũng có thể trong thời gian cực ngắn đem một con thương lang hùng tráng đánh ngã.
- Binh trận là thành tựu cao nhất của đế quốc thượng cổ thời kì dùng binh, lợi dụng trận pháp đem tất cả sức chiến đấu của một chi quân đội tập trung lại sử dụng. Tại thời điểm đế quốc thượng cổ, bộ binh có thể đem hàng tỉ đại quân thông qua đại trận huyền ảo nhất chỉnh hợp làm một, phát huy ra uy lực hủy thiên diệt địa. Từ sau khi đế quốc thượng cổ bị biến mất, Binh trận phần lớn đã thất truyền. Trừ bên trong lãnh thổ ba đại siêu cấp hoàng triều ra, hoàng triều có thể nắm giữ Binh trận trong tay chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới trong tay Thần Lang Hoàng triều cũng có Binh trận.
Vẻ mặt Chu Thắng Nam cực kì ngưng trọng. Uy lực cực kì khủng bố của binh trận là thủ đoạn quan trọng nhất của đế quốc thượng cổ dùng để trấn áp bát phương. Nếu Thần Lang Hoàng triều thật sự nắm giữ trong tay Binh trận đầy đủ, lúc đó chỉ sợ toàn bộ thế cục chiến tranh nơi biên quan sẽ phát sinh biến hóa cực lớn.
Hống ——!
Một tiếng sói tru thật lớn từ trong đội ngũ Lang kỵ binh truyền đến. Một con thương lang khổng lồ kích thước chừng trăm trượng màu xám xuất hiện ở trên bầu trời Lang kỵ binh, đem mấy vạn Lang kỵ binh hoàn toàn bao phủ. Tựa như trong thần thoại, bảy vạn Lang kỵ binh ngay trước con mắt Đại Đường biến mất không thấy gì nữa.
Toàn bộ Vệ Quốc quân chấn động, từ khi lên phía bắc được nửa năm cùng trải qua vô số trận huyết chiến, cho tới bây giờ còn chưa trông thấy loại chuyện tình quỷ dị như này.
- Ra lệnh cho toàn bộ các xe bắn đá đưa vào tác chiến. Nhất định phải đánh gãy vận chuyển của Binh trận Lang kỵ binh.
Sắc mặt Chu Thắng Nam trở nên rất khó coi. Nàng la lớn, Bạch Tố vốn không dám chậm trễ chút nào. Ra lệnh cho mấy trăm cỗ xe bắn đá đang ẩn núp bắt đầu phát uy.
Một quả cự thạch nặng gần tấn cứ thay nhau bắn về phía con thương lang thần tuấn đứng giữa vạn đại quân kia.
Leng keng leng keng! Cự thạch đánh lên mình con thương lang hư ảo khổng lồ kia, không những không tổn thương nó mà còn phát ra những âm thanh của kim loại, uy lực khủng bố của cự thạch nháy mắt hóa thành bột mịn.
- Không có hiệu quả! Làm sao có thể, chẳng lẽ con thương lang hư ảo này là thực thể sống sao?
Bạch Tố Tố không thể tưởng tượng nói.
- Đây là sự khủng bố của Binh trận, hóa hư thành thực có thể phát huy ra uy lực khủng bố. Nhưng mà tướng quân không cần phải lo lắng, hiện tại xem ra, Binh trận Lang kỵ binh này không phải hoàn toàn viên mãn, chúng ta dùng cự thạch oanh kích vẫn sẽ phi thường hữu hiệu.
Chu Thắng Nam nhìn ảo ảnh thương lang ảm đạm đi mấy phần, trên mặt thoáng thả lỏng. Nếu như là Binh trận hoàn chỉnh, cho dù chỉ cần Binh trận cấp thấp nhất cũng đủ để xé bọn họ thành những mảnh nhỏ. Lợi dụng Binh trận huyễn hóa ra sinh linh tuyệt đối không đơn thuần là lượng chồng, lại càng không phải là chất sinh ra biến hóa. Binh trận là kết quả của sự hợp nhất binh đạo cùng trận đạo phát huy tới đỉnh cao, cũng là uy hiếp lớn nhất đối với đế quốc thời thượng cổ.
- Ra lệnh cho toàn quân, địch quân sử dụng chính là Binh trận không hoàn chỉnh, tập trung tất cả lực lượng quân đội cùng nhau đánh con thương lang này. Không tiếc bất cứ giá nào đánh nát nó!
Bạch Tố Tố trầm giọng hô.
Theo mệnh lệnh của Bạch Tố Tố, toàn quân đang bị kích động bước đầu được trấn an. Binh trận huyễn hóa ra thương lang mặc dù ngoại dự liệu của tất cả mọi người. Nhưng Vệ Quốc quân sớm đã không phải là một đám ô hợp năm đó. Sau khi nhận được mệnh lệnh, vô số cung tiễn, tên nỏ, trường thương, cự thạch điên cuồng bắn về phía còn thương lang cực lớn đứng trong thiên không kia.
Thân thể khổng lồ của thương lang bắt đầu chuyển động. Một cái móng vuốt to hơn mười trượng đập xuống, gần trăm binh lính trực tiếp ép thành bột mịn. Mặt đất tức thì bị đánh ra một cái hố to sâu bảy tám thước.
Khí thế toàn quân thoáng bị kiềm hãm, ngay sau đó càng thêm vô số mũi tên cùng cự thạch bắn về phía cự thú gần như hư ảo đứng giữa bầu trời kia.
Cự thú phát ra một tiếng rít gào đau đớn, tứ trảo điên cuồng bổ loạn khiến binh sĩ Vệ Quốc quốc tổn thất thảm trọng, mặt khác ảo ảnh thương lang cũng càng thêm ảm đạm.
Nhưng đúng vào lúc này, một đạo hắc ảnh giống như tia chớp nhảy vào trong hư không.
Bạch Tố Tố biến sắc, thấp giọng nói:
- Không tốt, đó là...
- Là con linh thú kia của điện hạ, đang yên đang lành nó xông lên rốt cuộc muốn làm gì?
Trên mặt Chu Thắng Nam cũng biến sắc. Thời điểm Lý Lân đi chân vũ quan cũng không có mang theo linh miêu. Linh miêu tối hôm qua vì quá tò mò nên uống rất nhiều rượu, biến thành một con mèo say, mãi đến khi Lang kỵ binh đánh tới linh miêu vẫn còn ngủ trong lều vải đựng rượu ngon. Sau đó vì đại chiến diễn ra khiến cự thạch bay tung tóe đập sập lều trại, tính cả linh miêu đều bị đập bẹp dưới mặt đất. Tiểu tử này bị rượu ngon vỡ ra tưới tỉnh, khiến nó cực kì phẫn nộ. Khi thấy trên bầu trời là một con thương lang màu xám khổng lồ đang rít gào. Một đôi con mắt giết người không đền mạng không những không sợ hãi, trái lại tràn đầy khát vọng như nhìn thấy một bàn mỹ thực mê người. Thậm chí loại khát vọng này khiến nó ngay cả làn mưa tên bay dày đặc trong không trung cũng không thèm để ý.
- Đáng chết, làm sao nó lại gây rối vào đúng lúc này!
Bạch Tố Tố trầm giọng nói. Đây là chiến trường, không có khả năng vì một con linh miêu nho nhỏ mà đình chỉ chiến tranh. Cho dù con linh miêu này là sủng vật của Lý Lân, Bạch Tố Tố cũng không có một chút ý niệm hạ đạt đình chỉ công kích. Huống chi cho dù nàng có muốn đình chỉ cũng khó mà cứu lại thế cục. Thân thể linh miêu đã sắp nhảy vào bên trong cơn mưa vũ tiễn. Bạch Tố Tố đã có thể tiên đoán được linh miêu sẽ bị vũ tiễn đầy trời bắn thành mảnh nhỏ. Nhưng làm cho hai người khiếp sợ chính là. Linh miêu thế nhưng cực kỳ quỷ dị né qua vũ tiễn đầy trời, linh hoạt rơi xuống một khối đá lớn bị thương lang đánh vỡ.
- Nó muốn làm cái gì?
Chu Thắng Nam kinh ngạc nói. Tối hôm qua sau khi Lý Lân rời đi nàng đã từng đi qua lều vải đựng rượu nhìn thấy linh miêu, vốn dĩ kiến thức của nàng cũng chỉ coi tiểu tử này là một con linh thú bình thường. Ngay lúc đó nàng còn đối với việc Lý Lân nuôi nhốt loại sủng vật vô dụng này rất là khinh bỉ. Nhưng hiện tại Chu Thắng Nam đã phải nhận thức theo cách khác, riêng loại tốc độ quỷ mị kia cũng không phải là linh thú cao giai có thể có được.
- Không biết, đối với tiểu tử này, điện hạ cũng không nói gì thêm!
Bạch Tố Tố lắc đầu. Trong lòng có chút lo lắng. Cho dù linh miêu có thể bằng vào tốc độ tránh thoát vũ tiễn, nhưng đối mặt dù sao cũng là mấy vạn Lang kỵ binh hình thành ra ảo ảnh thương lang. Thấy thế nào thân ảnh hai bên đều không có quan hệ trực tiếp.
Một tiếng nổ mạnh vang lên làm cự thạch dập nát, linh miêu tránh ở trên khối đá lớn cũng biến mất không thấy gì nữa. Nhìn thấy một màn này, Bạch Tố Tố biến sắc, có chút chần chờ nói:
- Tiểu tử kia chết rồi sao?
Chu Thắng Nam lắc đầu, nói:
- Không nhìn rõ, giống như tiêu thất!
Cho dù là một con linh miêu nho nhỏ sau khi đụng nát cũng sẽ lưu lại một chút máu cùng xương. Nhưng sau khi cự thạch hóa thành bột mịn, lại không hề có dấu vệt linh miêu để lại. Tựa như khi thương lang đánh xuống thì linh miêu cũng đồng thời biến mất không thấy gì nữa.
- Hay là tiểu tử kia đã chui vào bên trong cơ thể con thương lang kia! Dù sao thứ này nhìn thế nào cũng không giống là thương lang chân chính.
Bạch Tố Tố suy đoán nói.
- Điều này không có khả năng. Con thương lang này chính là thần thú do tinh thần võ đạo của mấy vạn Lang kỵ binh phối hợp với trận pháp võ đạo hình thành. Tuy rằng chưa hoàn chỉnh, thoạt nhìn có chút hư ảo, nhưng lại là chân khí cô đọng, cứng hơn sắt thép, không cần nói một con linh thú chưa có giai, cho dù là vương thú trên tứ phẩm cũng chưa hẳn có thể đánh vỡ thân thể thương lang đứng trước mắt này.
Chu Thắng Nam lắc đầu. Ngay cả vũ khí khủng bố nhất là tên nỏ cùng xe bắn đá đều không thể đánh nát thân thể thương lang, bằng vào một con thú con say rượu làm sao khả năng chui vào trong đó.
Rống ——!
Thương lang lớn tiếng rít gào, hai chân trước không ngừng tấn công về bốn phía, nơi lợi trảo đi qua, tính cả doanh trại lẫn bãi phế tích Nha Thành đồng thời hóa thành bột mịn.
- Tướng quân, ngươi có phát hiện hay không, con thương lang này thủy chung chỉ hoạt động ở một khu vực nhất định, tuy rằng nó khủng bố dị thường, nhưng khó có thể di động phạm vi lớn. Hơn nữa hành động cũng rất là chậm chạp, tỏ rõ vấn đề rất lớn. Vì vậy ta nghĩ nên cho quân đội cận chiến tản ra, tập trung tất cả cung tiễn tên nỏ cùng xe bắn đá oanh kích cự ly xa. Nhiều nhất hai canh giờ con thương lang này sẽ hao hết chân khí dẫn đến tan vỡ. Đến lúc đó đại cục đã định.
Chu Thắng Nam vô cùng khẳng định nói.
Bạch Tố Tố gật gật đầu, ra lệnh cho lính liên lạc đánh ra cờ tín hiệu, Vệ Quốc quân nhanh chóng biến hóa trận hình. Nguyên bản bộ binh mang trang bị nặng phòng thủ ở chiến tuyến đầu tiên bắt đầu lui về phía sau rất nhanh, cùng thương lang đang điên cuồng giữ một khoảng cách.
- Binh trận của địch nhân thiếu sót mấu chốt nhất là ở bộ phận, nếu không huyễn hóa ra thương lang sẽ không khô khan như thế.
Trên mặt Chu Thắng Nam càng thêm thoải mái. Mặc dù tổn thất thảm trọng, nhưng chỉ cần địch nhân không có thủ đoạn mới, thắng lợi của bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.
Rống ——!
Thương lang khổng lồ đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, cả người giữ vững động tác này cứng lại.
- Sao lại thế này? Thương lang tại sao lại bất động?
Vẻ mặt Bạch Tố Tố khẽ động. Cả người có chút kích động. Chẳng lẽ trong nội bộ Binh trận địch nhân xảy ra vấn đề, vậy bọn họ chỉ cần đánh một tiếng trống làm tinh thần quân mình hăng hái lên rồi tiêu hao hết năng lượng của thương lang, chấm dứt trận chiến tranh đen đủi này.
- Không đúng, ngươi xem trong con ngươi của thương lang kìa.
Trên mặt Chu Thắng Nam hiện lên một vệt ngưng trọng. Chỉ thấy trong con ngươi dài chừng ba trượng của thương lang không ngờ hiện lên một chút sợ hãi cực kỳ nhân tính hóa.
- Ta không nhìn lầm chứ! Con thương lang này thế nhưng đang sợ hãi!
Bạch Tố Tố vốn không tin hô.
- Đây là Binh trận cực kì khủng bố, căn cứ tư liệu lịch sử ghi chép lại, Binh trận chân chính huyền ảo không sứt mẻ có thể đem toàn quân hóa thành một pho tượng có thân thể có huyết nhục, có tư tưởng, có tư duy, tựa như một sinh linh bình thường tồn tại. Nhưng mà loại binh trận đó đều là cơ mật trọng yếu nhất của đế quốc thượng cổ, từ khi đế quốc thượng cổ bị hủy diệt cũng mất luôn con đường truyền thừa.
Chu Thắng Nam hơi suy nghĩ nói. Đem hàng tỉ đại quân thông qua trận pháp hóa làm một sinh linh sinh động, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào chứ. Mà tập trung hàng tỉ chiến lực của đại quân hình thành nên pho tượng sinh linh sẽ có được chiến lực thế nào. Hủy thiên diệt địa dường như cũng không phải là không có khả năng
- Đợi một chút, ta sao lại có cảm giác con thương lang này nhỏ hơn một ít so với vừa rồi nhỉ!
Bạch Tố Tố cau mày, có chút không xác định nói.
- Nhỏ hơn một chút sao?
Chu Thắng Nam ngạc nhiên. Căn cứ tư liệu lịch sử ghi chép lại, Binh trận hình thành võ đạo thần thú có thể bị đánh nát, cũng sẽ bị chân khí tiêu hao hết hóa thành bọt nước, nhưng còn chưa nghe nói Binh trận hình thành thần thú sẽ thu nhỏ hình thể lại.
- Điện hạ, đại quân hiện tại hẳn đang cùng Lang kỵ binh giao thủ! Thần vừa mới ở Chân Vũ quan thấy được diều hâu đưa tin Nha thành đang khai chiến.
Úy Trì Hổ cưỡi ngựa đi đến bên người Lý Lân nói.
- Sao ngươi không nói sớm?
Sắc mặt Lý Lân trầm xuống. Không nghĩ tới Vệ Quốc quân cùng Lang kỵ binh giao chiến lại diễn ra ở Nha thành.
- Không phải là mười vạn Lang kỵ binh thôi sao! Vệ Quốc quân chúng ta có hơn hai mươi vạn người, lại có lợi khí chuyên dùng đối phó với Lang kỵ binh, đánh đuổi bọn chúng căn bản không thành vấn đề.
Úy Trì Hổ nói. Hiện tại chiến tranh nơi biên quan đã khác rất nhiều so với nửa năm trước, Đại Đường nắm giữ thủ đoạn đối kháng hữu hiệu với Lang kỵ binh, nếu không phải Thần Lang Hoàng Triều tham dự, tam đại Lang quốc sớm đã bị bình định hoàn toàn, làm sao còn có cục diện giằng co như bây giờ.
- Chiến tranh là chiến trường tràn ngập ngẫu nhiên. Địch quân Lang kỵ binh có gan tấn công, tất nhiên bọn chúng có chỗ dựa, chúng ta bây giờ nên tận lực chạy tới chiến trường, giảm bớt tổn thất cho quân ta.
Lý Lân trầm giọng nói. Nửa năm qua tuy Vệ Quốc quân đã sáng tạo ra uy danh hiển hách, binh lực trong quân cũng không có quá nhiều giảm sút, nhưng ở đáy lòng Lý Lân thì Vệ Quốc quân vẫn là một đám quân ô hợp có sức chiến đấu không mạnh. Hơn nữa bản thân hắn đối với cách nhìn về Lang kỵ binh còn dừng lại ở nửa năm trước, tự nhiên không bằng Đại Đường hiện tại vừa đạt được sự tự tin như vậy.
Úy Trì Hổ nhìn sắc mặt Lý Lân ngưng trọng, không khỏi thu hồi lòng khinh thị của mình. Dù sao trên chiến trường vốn không có thắng lợi tuyệt đối.
- Điện hạ, cho dù chúng ta toàn bộ đều là kỵ binh nhưng muốn chạy tới Nha thành ít nhất cũng cần tới ba canh giờ. Mà ba canh giờ đã đủ để chiến tranh phân ra thắng lợi. Mạt tướng đề nghị chúng ta vòng ra phía sau địch nhân. Nếu Lang kỵ binh thắng lợi thì chúng ta sẽ tấn công đồn quân nhu của bọn chúng, còn nếu Lang kỵ binh thất bại thì chúng ta có thể tiến hành phục kích tàn quân.
Úy Trì Hổ đề nghị nói. Lang kỵ binh bởi vì rất linh hoạt, vì thế chỉ cần không lâm vào trong vòng vây thì rất khó tiêu diệt toàn bộ.
Lý Lân nghĩ nghĩ, nói:
- Úy Trì hổ, truyền mệnh lệnh của bản hoàng tử, một nửa kỵ binh chuyển làm bộ tốt, ngươi dẫn theo bộ binh mau chóng chạy tới Nha thành, mặt khác kỵ binh chia làm hai nửa, một nửa kỵ binh sẽ mỗi người hai ngựa, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Nha thành.
Ngựa chiến Đại Đường tố chất mặc dù không tệ, nhưng nếu dưới tình huống chở người chạy nước đại ba canh giờ trên đường, sợ rằng khi chạy tới Nha thành thì chiến mã cũng chỉ còn nước bỏ đi. Mỗi người hai ngựa mặc dù sẽ làm cho binh lực giảm phân nửa, nhưng lại có thể giữ vững tốc độ nhanh nhất chạy tới Nha thành, lại có thể đảm bảo sau khi chạy tới Nha thành chiến mã vẫn giữ được một thân chiến lực đầy đủ cho chiến đấu.
- Rõ! Mạt tướng cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Úy Trì Hổ lớn tiếng nói.
Tám vạn kỵ binh chia làm bốn tốp kỵ binh, từng tốp đều có một gã ngân giáp tướng quân làm chủ tướng. Bởi vì quân tình khẩn cấp, Lý Lân cũng không còn thời gian nhớ kỹ tên từng người. Hiện tại hắn ra mệnh lệnh chia ra kỵ binh làm bốn gã chủ tướng lập tức rùm beng hết cả lên. Không có người nào nguyện ý cho binh sĩ dưới trướng mình giao ra chiến mã, rồi đi bộ về tận Nha thành.
Đối mặt với loại cục diện này, Lý Lân chỉ thản nhiên nói một câu:
- Các ngươi chỉ có thời gian uống một chén trà, nếu không để lại một nửa số người thì bản hoàng tử sẽ để lại đầu của các ngươi!
Bốn ngân giáp tướng quân đều thay đổi sắc mặt. Đồn đại về Lý Lân ở trong quân cũng không nhiều, dù sao từ lúc hắn cầm binh tới nay vẫn chưa chân chính đánh giặc, uy danh của Vệ Quốc quân chủ yếu nhờ Bạch nương tử cùng Chu Thắng Nam bằng vào chiến công xuất sắc đánh ra. Nhưng bốn vị ngân giáp tướng quân lại thật sự cảm nhận được cỗ sát khí trên người Lý Lân. Bọn họ tin chắc nếu không dựa theo yêu cầu của Lý Lân mà làm, chỉ sợ bọn họ thật sự không bảo đảm được cái đầu của mình không rơi xuống. Quân nhân Đại Đường cũng không sợ chết, nhưng không có người nào nguyện ý lấy đầu của mình ra để thí nghiệm xem Lý Lân có thật sự dám giết người hay không. Dù sao đầu người không phải rau hẹ, chém đứt sẽ không mọc ra được.
Thời gian uống cạn nửa chén trà sắp trôi qua, đại quân một chia thành hai. Đám binh lính bị lưu lại tuy rằng yêu ngựa hơn yêu người, nhưng quân lệnh như núi đổ, huống chi bốn vị ngân giáp tướng quân đã ban bố mệnh lệnh chết, trong thời gian uống cạn nửa chén trà không hoàn thành nhiệm vụ đầu cũng đừng mong giữ lại.
Lý Lân hướng Úy Trì Hổ liếc mắt ra hiệu, sau đó mang theo bốn vị ngân giáp tướng quân với ánh mắt phức tạp cùng bốn vạn kỵ binh mỗi người hai ngựa hướng về đông bắc Nha thành phóng hết tốc lực.
Trên đống phế tích Nha thành lúc này, Đệ nhất quân đoàn đang phải trải qua đợt tấn công hung mãnh nhất của Lang kỵ binh. Chiến tranh diễn ra trong thời gian không dài, nhưng tuyến ngoài cùng chỗ giao chiến đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Nhiệm vụ của Đệ nhất quân đoàn là phòng thủ tác chiến, bọn họ muốn lợi dụng khu phế tích Nha thành để ngăn trở đợt tấn công hung mãnh nhất của Lang kỵ binh. Ưu thế của Lang kỵ binh chính là nhanh chóng linh hoạt. Thương lang thảo nguyên có hình thể khổng lồ hơn rất nhiều so với chiến mã, đã vậy chiến mã còn không được trang bị răng thép móng sắc. Điều này làm cho Lang kỵ binh có lực sát thương rất mạnh. Từng tốp kỵ binh bị Lang kỵ binh đánh bay, đồng thời tất cả thương lang đã được bôi thuốc chống lại độc dược khi bị nỏ tiễn bắn trúng. Song phương một khi bắt đầu chiến đấu liền lâm vào giai đoạn điên cuồng nhất.
Chủ tướng lãnh đạo Đệ nhất quân đoàn Trương Xung đang ở hậu phương tham chiến, bên người là mấy trăm tên vệ đội tinh nhuệ. Sau khi Lý Lân mất tích, Bạch Tố Tố kiêm nhiệm chức tướng quân Đệ nhất quân đoàn, sau lại vì Vệ Quốc quân luân phiên đại chiến, chiến lực của Đệ nhất quân đoàn được ma luyện không ít, Bạch Tố tố cũng chính thức thụ phong kim giáp tướng quân, nếu còn tiếp tục kiêm nhiệm chủ tướng Đệ nhất quân đoàn đã không còn thích hợp. Vì thế vị trí này tự nhiên được trao cho các vị tướng lĩnh thiết giáp tướng quân. Ngay từ đầu Bạch Tố Tố cùng Chu Thắng Nam đã nhắm trúng thiết giáp tướng quân Cận vệ sư đoàn Úy Trì Hổ. Nhưng Úy Trì Hổ lại tỏ vẻ chính mình không muốn rời khỏi Cận vệ sư đoàn, cho dù có thăng chức cũng không muốn. Sau đó Bạch Tố Tố đề bạt phó tướng cận vệ sư đoàn, cũng có cấp bậc thiết giáp tướng quân làm chủ tướng Đệ nhất sư đoàn. Trương Xung tuy có tu vi võ đạo không bằng Úy Trì Hổ, nhưng ở phương diện hành quân đánh giặc, xuất thân hiệu úy của gã so với Úy Trì Hổ còn muốn tinh thông hơn nhiều, sau khi lên chức chủ tướng Đệ nhất quân đoàn Trương Xung xông vào mấy trận đại chiến đã có biểu hiện biết tròn biết méo. Chu Thắng Nam đã muốn định ra quân công chiến báo, chuẩn bị dâng lên Tần Mục nguyên soái, thăng Trương Xung làm ngân giáp tướng quân, chính thức đảm nhiệm chủ tướng Đệ nhất quân đoàn.
- Tướng quân, Lang kỵ binh trang bị lân giáp, lực sát thương của tên nỏ giảm mạnh. Vì vậy lá chắn binh giáp nơi tiền tuyến tổn thất thảm trọng, yêu cầu lập tức tiếp viện.
Lính liên lạc chạy tới trước mặt Trương Xung lớn tiếng nói.
- Nói cho bọn hắn biết, binh lực trong tay lão tử đều đã tung ra toàn bộ. Ngăn cản được Lang kỵ binh đang xung phong ta sẽ nhớ công đầu cho bọn hắn, ngăn không được, mọi người sẽ không ai được mang đầu trở về. Vệ Quốc quân chỉ có anh linh chết trận, không có người nhu nhược sợ chiến.
Trương Xung lạnh giọng nói. Đồng thời điều động Cảnh Vệ doanh của mình đi ra chiến tuyến tàn khốc nhất. Lang kỵ binh lần này rõ ràng đã có cải biến chiến pháp. Từ tiếng kêu truyền lại hai bên, Trương Xung biết rõ kế hoạch đánh bọc hai cánh của Vệ Quốc quân đã bị chết non. Hiện tại toàn bộ chiến cuộc đã thật sự biến thành chiến trận ngăn chặn. Hơn nữa còn là trận chiến song phương đánh bừa. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trương Xung không ngừng co rúm, lá chắn binh giáp phía trước đều là quân tinh nhuệ của Đệ nhất quân đoàn, không nghĩ tới lại tiêu hao không công ở chỗ này.
- Tướng quân, đại tướng quân bảo chúng ta cố kiên trì nửa canh giờ. Cận vệ sư đoàn đã xuất động, đang cố gắng phân tích thủ đoạn của địch nhân cùng tìm kiếm mắt xích bạc nhược nhất trong chiến trận của địch quân. Chúng ta có thể buông tha cho trận địa phía trước nhất, lấy khoảng cách để giảm nhuệ khí công kích của địch nhân.
Mệnh lệnh đến từ Bạch nương tử làm cho sắc mặt Trương Xung ngưng trọng. Ở một khắc giao thủ này gã đã cảm nhận được điều dị thường trong quân đội địch nhân, bọn chúng không hề dựa theo phương thức vốn có tiến hành xung phong, mà là lựa chọn nhiều đường xông tới một trận tuyến. Giống nhau bọn chúng ở đấu võ một khắc này đã tính đến đấu pháp của Vệ Quốc quân, lấy cố ý làm vô tâm, cho dù binh lực không bằng một nửa Vệ Quốc quân, nhưng vẫn như cũ chiếm thế thượng phong.
- Nói cho đại tướng quân, Đệ nhất quân đoàn cho dù liều sạch tất cả mọi người, cũng sẽ không để một tên Lang kỵ binh đi qua.
Trương Xung trầm giọng nói.
- Tướng quân, đại tướng quân nói rồi, ngài tin tưởng thực lực của Đệ nhất quân đoàn, hiện ở chính giữa quân trướng ngay tại phía sau các ngươi, cận vệ sư đoàn đã điều động toàn bộ lực lượng tham chiến. Nếu Đệ nhất quân đoàn bị Lang kỵ binh đột phá, ngài sẽ đi theo Đệ nhất quân đoàn quyết chết!
Lính liên lạc thấp giọng nói. Đây là trước khi đi Bạch Tố Tố có dặn dò. Đại Đường cùng Lang quốc giao chiến, các Thống soái cho dù vũ lực siêu quần cũng sẽ không tự mình đấu tranh anh dũng. Vì ở cái nơi như Thương Long đại lục cao thủ vô số căn bản không thể thực hiện được.
Trên mặt Trương Xung hiện lên chút cảm kích khi được tín nhiệm, gã mặc dù ở Ngự Lâm quân đã từng đảm nhiệm chức hiệu úy, nhưng Ngự Lâm quân trừ cái tên vang dội ra, năng lực thực chiến thực sự yếu ớt bạc nhược. Ngắn ngủn nửa năm chinh chiến làm cho khí chất của gã đã xảy ra biến hóa rất lớn. Mà gã có năng lực đánh bại mấy lão già hiệu úy trong quân leo lên lãnh đạo Đệ nhất quân đoàn, cùng Bạch Tố Tố có mối quan hệ cực kì to lớn.
- Lấy chiến đao của bản tướng ra đây, bản tướng muốn đích thân lao tới tiền tuyến, cho dù có tan xương nát thịt cũng không để cho Lang kỵ binh bước qua nửa bước.
Trên mặt Trương Xung hiện lên một vẻ kiên quyết. Nửa năm qua Vệ Quốc quân liên tục giành chiến thắng, quân đội chưa bao giờ trải qua cái gọi là thua trận thảm hại. Thần thoại Vệ Quốc quân bất bại không thể dừng lại ở Đệ nhất quân đoàn được. Trương Xung làm một gã quân nhân chân chính, vinh dự cao hơn tất cả.
Từ lúc Trương Xung mặc chiến giáp xuất hiện ở đạo phòng tuyến trước nhất, toàn bộ Đệ nhất quân đoàn gồm bảy tám vạn người bộc phát ra tiếng hoan hô kịch liệt. Vài lần đại chiến Trương Xung luôn tại phía sau chỉ huy, làm cho bọn lính đối với gã hiểu biết không nhiều lắm. Nhận được sự đồng cảm tự nhiên cũng không mạnh. Hiện tại chiến cuộc xuất hiện bất ổn, Trương Xung lại xuất hiện ở đạo phòng tuyến thứ nhất, quả thật đối với quân sĩ Đệ nhất quân đoàn sinh ra ủng hộ cực lớn. Nguyên bản mấy thiết giáp tướng quân khác bởi vì Trương Xung đoạt mất chức chủ tướng Đệ nhất quân đoàn mà sinh lòng bất mãn cũng bắt đầu có nhận thức về dũng khí của gã, cũng học theo gã lao ra chiến trường giao chiến. Nguyên bản chiến trường bị Lang kỵ binh tấn công cho bấp bênh trong nháy mắt được củng cố vững chắc.
Ô ô ——!
Trong đại đội Lang kỵ binh truyền đến tiếng kèn trầm thấp, trận hình Lang kỵ binh xảy ra biến hóa cực lớn, tất cả thương lang nhìn trời rít gào.
Thương lang rít gào làm chấn động toàn bộ chiến trường. Chiến mã Đại Đường đang cùng Lang kỵ binh giao chiến một chỗ bỗng bốn chân mềm nhũn, hất văng kỵ binh ngồi trên lưng ngựa xuống đất. Chiến trường trong nháy mắt biến thành một mảnh hỗn loạn.
- Có chuyện gì vậy?
Cảm nhận được một màn bất thường này, Bạch Tố Tố biến sắc.
- Đây chẳng lẽ là... Binh trận?
Chu Thắng Nam nhìn kỹ một chút, trên mặt xuất hiện thần sắc cực kì ngưng trọng.
- Binh trận? Là cái gì vậy?
Sắc mặt Bạch Tố Tố bắt đầu khó coi. Nguyên bản mấy tốp Lang kỵ binh bị phân tán ra thừa cơ hội này hoàn toàn tụ hợp lại. Trải qua trận chém giết vừa rồi, mười vạn Lang kỵ binh tổn thất chừng gần ba vạn người. Cho dù Lang kỵ binh cưỡi thương lang trên người bọc giáp trụ cũng khó mà hoàn toàn bảo hộ chu toàn. Chỉ cần một mũi độc tiễn đâm thủng da thịt thương lang, cũng có thể trong thời gian cực ngắn đem một con thương lang hùng tráng đánh ngã.
- Binh trận là thành tựu cao nhất của đế quốc thượng cổ thời kì dùng binh, lợi dụng trận pháp đem tất cả sức chiến đấu của một chi quân đội tập trung lại sử dụng. Tại thời điểm đế quốc thượng cổ, bộ binh có thể đem hàng tỉ đại quân thông qua đại trận huyền ảo nhất chỉnh hợp làm một, phát huy ra uy lực hủy thiên diệt địa. Từ sau khi đế quốc thượng cổ bị biến mất, Binh trận phần lớn đã thất truyền. Trừ bên trong lãnh thổ ba đại siêu cấp hoàng triều ra, hoàng triều có thể nắm giữ Binh trận trong tay chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới trong tay Thần Lang Hoàng triều cũng có Binh trận.
Vẻ mặt Chu Thắng Nam cực kì ngưng trọng. Uy lực cực kì khủng bố của binh trận là thủ đoạn quan trọng nhất của đế quốc thượng cổ dùng để trấn áp bát phương. Nếu Thần Lang Hoàng triều thật sự nắm giữ trong tay Binh trận đầy đủ, lúc đó chỉ sợ toàn bộ thế cục chiến tranh nơi biên quan sẽ phát sinh biến hóa cực lớn.
Hống ——!
Một tiếng sói tru thật lớn từ trong đội ngũ Lang kỵ binh truyền đến. Một con thương lang khổng lồ kích thước chừng trăm trượng màu xám xuất hiện ở trên bầu trời Lang kỵ binh, đem mấy vạn Lang kỵ binh hoàn toàn bao phủ. Tựa như trong thần thoại, bảy vạn Lang kỵ binh ngay trước con mắt Đại Đường biến mất không thấy gì nữa.
Toàn bộ Vệ Quốc quân chấn động, từ khi lên phía bắc được nửa năm cùng trải qua vô số trận huyết chiến, cho tới bây giờ còn chưa trông thấy loại chuyện tình quỷ dị như này.
- Ra lệnh cho toàn bộ các xe bắn đá đưa vào tác chiến. Nhất định phải đánh gãy vận chuyển của Binh trận Lang kỵ binh.
Sắc mặt Chu Thắng Nam trở nên rất khó coi. Nàng la lớn, Bạch Tố vốn không dám chậm trễ chút nào. Ra lệnh cho mấy trăm cỗ xe bắn đá đang ẩn núp bắt đầu phát uy.
Một quả cự thạch nặng gần tấn cứ thay nhau bắn về phía con thương lang thần tuấn đứng giữa vạn đại quân kia.
Leng keng leng keng! Cự thạch đánh lên mình con thương lang hư ảo khổng lồ kia, không những không tổn thương nó mà còn phát ra những âm thanh của kim loại, uy lực khủng bố của cự thạch nháy mắt hóa thành bột mịn.
- Không có hiệu quả! Làm sao có thể, chẳng lẽ con thương lang hư ảo này là thực thể sống sao?
Bạch Tố Tố không thể tưởng tượng nói.
- Đây là sự khủng bố của Binh trận, hóa hư thành thực có thể phát huy ra uy lực khủng bố. Nhưng mà tướng quân không cần phải lo lắng, hiện tại xem ra, Binh trận Lang kỵ binh này không phải hoàn toàn viên mãn, chúng ta dùng cự thạch oanh kích vẫn sẽ phi thường hữu hiệu.
Chu Thắng Nam nhìn ảo ảnh thương lang ảm đạm đi mấy phần, trên mặt thoáng thả lỏng. Nếu như là Binh trận hoàn chỉnh, cho dù chỉ cần Binh trận cấp thấp nhất cũng đủ để xé bọn họ thành những mảnh nhỏ. Lợi dụng Binh trận huyễn hóa ra sinh linh tuyệt đối không đơn thuần là lượng chồng, lại càng không phải là chất sinh ra biến hóa. Binh trận là kết quả của sự hợp nhất binh đạo cùng trận đạo phát huy tới đỉnh cao, cũng là uy hiếp lớn nhất đối với đế quốc thời thượng cổ.
- Ra lệnh cho toàn quân, địch quân sử dụng chính là Binh trận không hoàn chỉnh, tập trung tất cả lực lượng quân đội cùng nhau đánh con thương lang này. Không tiếc bất cứ giá nào đánh nát nó!
Bạch Tố Tố trầm giọng hô.
Theo mệnh lệnh của Bạch Tố Tố, toàn quân đang bị kích động bước đầu được trấn an. Binh trận huyễn hóa ra thương lang mặc dù ngoại dự liệu của tất cả mọi người. Nhưng Vệ Quốc quân sớm đã không phải là một đám ô hợp năm đó. Sau khi nhận được mệnh lệnh, vô số cung tiễn, tên nỏ, trường thương, cự thạch điên cuồng bắn về phía còn thương lang cực lớn đứng trong thiên không kia.
Thân thể khổng lồ của thương lang bắt đầu chuyển động. Một cái móng vuốt to hơn mười trượng đập xuống, gần trăm binh lính trực tiếp ép thành bột mịn. Mặt đất tức thì bị đánh ra một cái hố to sâu bảy tám thước.
Khí thế toàn quân thoáng bị kiềm hãm, ngay sau đó càng thêm vô số mũi tên cùng cự thạch bắn về phía cự thú gần như hư ảo đứng giữa bầu trời kia.
Cự thú phát ra một tiếng rít gào đau đớn, tứ trảo điên cuồng bổ loạn khiến binh sĩ Vệ Quốc quốc tổn thất thảm trọng, mặt khác ảo ảnh thương lang cũng càng thêm ảm đạm.
Nhưng đúng vào lúc này, một đạo hắc ảnh giống như tia chớp nhảy vào trong hư không.
Bạch Tố Tố biến sắc, thấp giọng nói:
- Không tốt, đó là...
- Là con linh thú kia của điện hạ, đang yên đang lành nó xông lên rốt cuộc muốn làm gì?
Trên mặt Chu Thắng Nam cũng biến sắc. Thời điểm Lý Lân đi chân vũ quan cũng không có mang theo linh miêu. Linh miêu tối hôm qua vì quá tò mò nên uống rất nhiều rượu, biến thành một con mèo say, mãi đến khi Lang kỵ binh đánh tới linh miêu vẫn còn ngủ trong lều vải đựng rượu ngon. Sau đó vì đại chiến diễn ra khiến cự thạch bay tung tóe đập sập lều trại, tính cả linh miêu đều bị đập bẹp dưới mặt đất. Tiểu tử này bị rượu ngon vỡ ra tưới tỉnh, khiến nó cực kì phẫn nộ. Khi thấy trên bầu trời là một con thương lang màu xám khổng lồ đang rít gào. Một đôi con mắt giết người không đền mạng không những không sợ hãi, trái lại tràn đầy khát vọng như nhìn thấy một bàn mỹ thực mê người. Thậm chí loại khát vọng này khiến nó ngay cả làn mưa tên bay dày đặc trong không trung cũng không thèm để ý.
- Đáng chết, làm sao nó lại gây rối vào đúng lúc này!
Bạch Tố Tố trầm giọng nói. Đây là chiến trường, không có khả năng vì một con linh miêu nho nhỏ mà đình chỉ chiến tranh. Cho dù con linh miêu này là sủng vật của Lý Lân, Bạch Tố Tố cũng không có một chút ý niệm hạ đạt đình chỉ công kích. Huống chi cho dù nàng có muốn đình chỉ cũng khó mà cứu lại thế cục. Thân thể linh miêu đã sắp nhảy vào bên trong cơn mưa vũ tiễn. Bạch Tố Tố đã có thể tiên đoán được linh miêu sẽ bị vũ tiễn đầy trời bắn thành mảnh nhỏ. Nhưng làm cho hai người khiếp sợ chính là. Linh miêu thế nhưng cực kỳ quỷ dị né qua vũ tiễn đầy trời, linh hoạt rơi xuống một khối đá lớn bị thương lang đánh vỡ.
- Nó muốn làm cái gì?
Chu Thắng Nam kinh ngạc nói. Tối hôm qua sau khi Lý Lân rời đi nàng đã từng đi qua lều vải đựng rượu nhìn thấy linh miêu, vốn dĩ kiến thức của nàng cũng chỉ coi tiểu tử này là một con linh thú bình thường. Ngay lúc đó nàng còn đối với việc Lý Lân nuôi nhốt loại sủng vật vô dụng này rất là khinh bỉ. Nhưng hiện tại Chu Thắng Nam đã phải nhận thức theo cách khác, riêng loại tốc độ quỷ mị kia cũng không phải là linh thú cao giai có thể có được.
- Không biết, đối với tiểu tử này, điện hạ cũng không nói gì thêm!
Bạch Tố Tố lắc đầu. Trong lòng có chút lo lắng. Cho dù linh miêu có thể bằng vào tốc độ tránh thoát vũ tiễn, nhưng đối mặt dù sao cũng là mấy vạn Lang kỵ binh hình thành ra ảo ảnh thương lang. Thấy thế nào thân ảnh hai bên đều không có quan hệ trực tiếp.
Một tiếng nổ mạnh vang lên làm cự thạch dập nát, linh miêu tránh ở trên khối đá lớn cũng biến mất không thấy gì nữa. Nhìn thấy một màn này, Bạch Tố Tố biến sắc, có chút chần chờ nói:
- Tiểu tử kia chết rồi sao?
Chu Thắng Nam lắc đầu, nói:
- Không nhìn rõ, giống như tiêu thất!
Cho dù là một con linh miêu nho nhỏ sau khi đụng nát cũng sẽ lưu lại một chút máu cùng xương. Nhưng sau khi cự thạch hóa thành bột mịn, lại không hề có dấu vệt linh miêu để lại. Tựa như khi thương lang đánh xuống thì linh miêu cũng đồng thời biến mất không thấy gì nữa.
- Hay là tiểu tử kia đã chui vào bên trong cơ thể con thương lang kia! Dù sao thứ này nhìn thế nào cũng không giống là thương lang chân chính.
Bạch Tố Tố suy đoán nói.
- Điều này không có khả năng. Con thương lang này chính là thần thú do tinh thần võ đạo của mấy vạn Lang kỵ binh phối hợp với trận pháp võ đạo hình thành. Tuy rằng chưa hoàn chỉnh, thoạt nhìn có chút hư ảo, nhưng lại là chân khí cô đọng, cứng hơn sắt thép, không cần nói một con linh thú chưa có giai, cho dù là vương thú trên tứ phẩm cũng chưa hẳn có thể đánh vỡ thân thể thương lang đứng trước mắt này.
Chu Thắng Nam lắc đầu. Ngay cả vũ khí khủng bố nhất là tên nỏ cùng xe bắn đá đều không thể đánh nát thân thể thương lang, bằng vào một con thú con say rượu làm sao khả năng chui vào trong đó.
Rống ——!
Thương lang lớn tiếng rít gào, hai chân trước không ngừng tấn công về bốn phía, nơi lợi trảo đi qua, tính cả doanh trại lẫn bãi phế tích Nha Thành đồng thời hóa thành bột mịn.
- Tướng quân, ngươi có phát hiện hay không, con thương lang này thủy chung chỉ hoạt động ở một khu vực nhất định, tuy rằng nó khủng bố dị thường, nhưng khó có thể di động phạm vi lớn. Hơn nữa hành động cũng rất là chậm chạp, tỏ rõ vấn đề rất lớn. Vì vậy ta nghĩ nên cho quân đội cận chiến tản ra, tập trung tất cả cung tiễn tên nỏ cùng xe bắn đá oanh kích cự ly xa. Nhiều nhất hai canh giờ con thương lang này sẽ hao hết chân khí dẫn đến tan vỡ. Đến lúc đó đại cục đã định.
Chu Thắng Nam vô cùng khẳng định nói.
Bạch Tố Tố gật gật đầu, ra lệnh cho lính liên lạc đánh ra cờ tín hiệu, Vệ Quốc quân nhanh chóng biến hóa trận hình. Nguyên bản bộ binh mang trang bị nặng phòng thủ ở chiến tuyến đầu tiên bắt đầu lui về phía sau rất nhanh, cùng thương lang đang điên cuồng giữ một khoảng cách.
- Binh trận của địch nhân thiếu sót mấu chốt nhất là ở bộ phận, nếu không huyễn hóa ra thương lang sẽ không khô khan như thế.
Trên mặt Chu Thắng Nam càng thêm thoải mái. Mặc dù tổn thất thảm trọng, nhưng chỉ cần địch nhân không có thủ đoạn mới, thắng lợi của bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.
Rống ——!
Thương lang khổng lồ đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, cả người giữ vững động tác này cứng lại.
- Sao lại thế này? Thương lang tại sao lại bất động?
Vẻ mặt Bạch Tố Tố khẽ động. Cả người có chút kích động. Chẳng lẽ trong nội bộ Binh trận địch nhân xảy ra vấn đề, vậy bọn họ chỉ cần đánh một tiếng trống làm tinh thần quân mình hăng hái lên rồi tiêu hao hết năng lượng của thương lang, chấm dứt trận chiến tranh đen đủi này.
- Không đúng, ngươi xem trong con ngươi của thương lang kìa.
Trên mặt Chu Thắng Nam hiện lên một vệt ngưng trọng. Chỉ thấy trong con ngươi dài chừng ba trượng của thương lang không ngờ hiện lên một chút sợ hãi cực kỳ nhân tính hóa.
- Ta không nhìn lầm chứ! Con thương lang này thế nhưng đang sợ hãi!
Bạch Tố Tố vốn không tin hô.
- Đây là Binh trận cực kì khủng bố, căn cứ tư liệu lịch sử ghi chép lại, Binh trận chân chính huyền ảo không sứt mẻ có thể đem toàn quân hóa thành một pho tượng có thân thể có huyết nhục, có tư tưởng, có tư duy, tựa như một sinh linh bình thường tồn tại. Nhưng mà loại binh trận đó đều là cơ mật trọng yếu nhất của đế quốc thượng cổ, từ khi đế quốc thượng cổ bị hủy diệt cũng mất luôn con đường truyền thừa.
Chu Thắng Nam hơi suy nghĩ nói. Đem hàng tỉ đại quân thông qua trận pháp hóa làm một sinh linh sinh động, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào chứ. Mà tập trung hàng tỉ chiến lực của đại quân hình thành nên pho tượng sinh linh sẽ có được chiến lực thế nào. Hủy thiên diệt địa dường như cũng không phải là không có khả năng
- Đợi một chút, ta sao lại có cảm giác con thương lang này nhỏ hơn một ít so với vừa rồi nhỉ!
Bạch Tố Tố cau mày, có chút không xác định nói.
- Nhỏ hơn một chút sao?
Chu Thắng Nam ngạc nhiên. Căn cứ tư liệu lịch sử ghi chép lại, Binh trận hình thành võ đạo thần thú có thể bị đánh nát, cũng sẽ bị chân khí tiêu hao hết hóa thành bọt nước, nhưng còn chưa nghe nói Binh trận hình thành thần thú sẽ thu nhỏ hình thể lại.
Bình luận facebook