• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Thái Tử (4 Viewers)

  • Chương 173

Thác Bạt Hàn im lặng không nói, vẻ mặt khá phức tạp.


- Nếu bản hoàng tử dám đến thì chắc chắn là có thể toàn thân trở ra. Lão nguyên soái dù có tu vi Võ Tông bát phẩm, nhưng khí huyết suy bại, nếu thực sự ra tay thì chắc cũng chỉ còn chiến lực tầm Võ Tông lục hoặc thất phẩm. Bản hoàng tử bất tài, cũng từng giết vài tên Võ Tông bát cửu phẩm rồi. Ta khuyên các ngươi đừng thử thì tốt hơn.


Lý Lân nói với sắc mặt bình tĩnh. Khí thế của Dương Cố nguyên soái đến trước mặt hắn liền bị tiêu trừ đi.


Sắc mặt Thác Bạt Hàn và Dương Cố đồng thời thay đổi. Thác Bạt Hàn mở miệng nói:


- Ngươi nói ngươi là Tam hoàng tử Lý Lân của Đại Đường? Nhưng căn cứ tin tình báo của bản cung, Tam hoàng tử Đại Đường vốn là văn chẳng thành mà võ cũng chẳng nên, làm sao có được thực lực như ngươi.


Dù nghi ngờ Lý Lân khuếch đại, nhưng Thác Bạt Hàn với thiên tính thận trọng vẫn quyết định xem tình hình thế nào rồi tính.


- Lời đồn lời đồn, tình báo không thể xác định được thật giả nên mới gọi là lời đồn. Nếu quả thật bản hoàng tử thể hiện ra thiên phú dị bẩm, e là đã không thể sống được đến ngày hôm nay. Hoàng cung đại viện tối tăm u ám thế nào, ta tin là Thác Bạt thái tử còn hiểu rõ hơn cả bản hoàng tử. Vì sinh tồn, bản hoàng tử che dấu tu vi, đây cũng là chuyện thường tình.


Lý Lân cười cười, không kiêu ngạo mà chỉ có sự bình tĩnh thản nhiên. Không đến một năm, Lý Lân từ một người không biết võ đạo trở thành cao thủ có thể đối kháng với Võ Tông cửu phẩm, theo thế lực tăng trưởng, tâm cảnh của hắn cũng biến hóa rất lớn, tâm tình cũng trở nên tự tin hơn khi có thực lực mạnh mẽ.


Đối với lời của Lý Lân, Thác Bạt Hàn lại gật đầu đồng ý. Ai cũng nói là Thiên gia tốt thế này thế kia, nhưng chỉ có đám con cháu Thiên gia bọn họ mới biết được nỗi chua xót trong đó. Đấu đá quyền lợi có thể biến một người thành một con quái vật, một con quái vật trong mắt chỉ có quyền lực, bỏ hết đạo đức, bỏ hết giới hạn, bỏ qua nguyên tắc, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. So với vị Tam hoàng tử không quyền không thế Lý Lân này, Thác Bạt Hàn là trưởng tử thì vẫn còn may mắn lắm, ít nhất thì hiện tại địa vị của hắn đã được củng cố, trong triều cũng có rất nhiều thần tử ủng hộ hắn, đủ để áp chế vài đệ đệ muốn tranh giành vị trí với mình.


- Nếu ta đoán không nhầm, người vừa đi kia chính là Đại thái tử Đế Quốc Uy của Thần Lang hoàng triều! Quả nhiên là có được cái mã tốt!


Lý Lân mở miệng nói.


- Đúng vậy, người đó chính là Đại thái tử Đế Quốc Uy. Bây giờ y đang ở trong quân của chúng ta, có ở đây, cho dù bản thái tử muốn hợp tác với ngươi thì cũng khó mà giấu diếm được tai mắt của y.


Thác Bạt Hàn không hề giấu diếm mà trực tiếp nói ra chướng ngại vật khá lớn là Đế Quốc Uy trong chuyện hợp tác này. Mà Lý Lân có thể thẹn quá hóa giận giết hắn hay không thì hắn chẳng hề để ý. Dù sao nơi đây cũng là đại trướng của trung quân, nếu Lý Lân giết hắn rồi thì chính Lý Lân cũng đừng mong chạy trốn thành công. Theo phương diện này thì Thác Bạt Hàn vẫn đánh giá thấp năng lực ngụy trang của Lý Lân. Đương nhiên nếu hai người hợp tác thành công thì hắn cũng không cách nào biết được thuật dịch dung xuất thần nhập hóa kia của Lý Lân.


- Thác Bạt thái tử nói vậy thì thiếu thành ý quá. Cuộc đối thoại lúc nãy của các ngươi bản hoàng tử nghe không sót một chữ. Các ngươi nên biết, Vệ Quốc quân là đội quân do một tay bản hoàng tử thành lập, là căn cơ của bản hoàng tử, mà năm mươi vạn Lang kỵ binh tinh nhuệ kia cũng là nền tảng của Hắc Lang hoàng triều các ngươi. Nếu thật sự tử chiến thì binh lính của Vệ Quốc quân có được ưu thế về địa hình hoàn toàn có thể khiến Lang kỵ binh của ngươi tổn thất đi hơn nửa. Mà bản hoàng tử cam đoan rằng ngươi chẳng bắt được dù chỉ một tướng lĩnh trong Vệ Quốc quân của ta.


Lý Lân trầm giọng nói. Sự tự tin trong lời của hắn khiến Thác Bạt Hàn dường như đang nhìn thấy Đế Quốc Uy, kẻ mà lúc nào cũng đầy tự tin như vậy. Rõ ràng là hai người này có tướng mạo khác nhau, địa vị khác nhau, nhưng khí chất trên người bọn họ lại tương tự nhau, điều này khiến tinh thần vốn bình tĩnh của Thác Bạt Hàn lại dao động.


Sự dao động của Thác Bạt Hàn đều bị Lý Lân thấy được, hắn sở dĩ thay đổi chủ ý, không muốn giết người mà muốn biến thành hợp tác, thì trừ việc quan hệ của Hắc Lang hoàng triều và mẫu quốc Thần Lang càng xấu đi, Lý Lân càng hy vọng có thể bảo vệ an toàn cho Vệ quân hơn. Cho dù hắn có giết chết được Thác Bạt Hàn và Dương Cố, thì đám Lang kỵ binh vây công Vệ quân cũng sẽ lâm vào náo loạn. Còn muốn giúp đám người Bạch Tố Tố nắm lấy cơ hội phá vây thì tổn thương nặng nề là điều không thể tránh khỏi, nó lại là thứ mà Lý Lân không muốn thấy.


- Thác Bạt thái tử, điều này đối với cả hai chúng ta đều là nhất cử lưỡng tiện, huống chi Hắc Lang hoàng triều còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu với Đại Đường sao? Cho dù hôm nay ngươi có thể diệt được Vệ quân của ta, lại có thể bảo vệ được đám Lang kỵ binh dưới trướng nhưng ai có thể đảm bảo các ngươi sau này cũng thuận lợi được như thế. Mất đi năm mươi vạn Lang kỵ binh này thì Hắc Lang hoàng triều cũng sẽ mất đi sức mạnh để tự bảo vệ mình. Đại Đường ta chỉ cần phái ra một nhánh quân là có thể quét ngang toàn bộ Hắc Lang hoàng triều, cho dù Đại Đường chúng ta không xuất binh tấn công thì mẫu quốc sau lưng các ngươi sẽ chịu bảo vệ các ngươi nữa hay sao?


Lý Lân trầm giọng nói, ánh mắt đầy vẻ trào phúng nhìn Thác Bạt Hàn. Hai nước không bao giờ có sự hữu nghị vĩnh hằng, chỉ có lợi ích trần trụi mà thôi.


- Ngươi rốt cuộc là có ý gì?


Khuôn mặt Thác Bạt Hàn lạnh lùng, âm trầm. Bởi Lý Lân đã chọc đúng nỗi đau trong lòng hắn, viện quân của Thần Lang hoàng triều chậm chạp không tới, Hắc Lang hoàng triều đúng là sắp không kiên trì được nữa rồi. Hắn cũng nghi ngờ Thần Lang hoàng triều là muốn mượn đao giết người, để khi có thể tiêu diệt được Vệ quân liền có thể biến Hắc Lang hoàng triều thành một tỉnh của Thần Lang hoàng triều. Dù sao nước phụ thuộc cũng không có nghe lời như là một tỉnh phụ thuộc của đế quốc cho được, nếu như Thần Lang hoàng triều thực sự có tâm như thế thì Hắc Lang hoàng triều căn bản không có sức lực để phản kháng.


Lý Lân cười cười, Thác Bạt Hàn không giận tím mặt chứng tỏ hắn cũng đang suy nghĩ vấn đề này, coi như hắn đã ghi nhận ý kiến của Lý Lân, chỉ là đang lừa dối chính mình, không dám nhận mà thôi.


- Bản hoàng tử muốn nói gì, ngươi hẳn phải rõ ràng. Đường đường là Đại Thái tử của Thần Lang hoàng triều, thân phận cao quý cỡ nào, làm sao phải tòng quân đi theo các ngươi tới vùng biên cương nguy hiểm này chiến đấu với Đại Đường chúng ta. Mà viện quân của Thần Lang hoàng triều cũng chưa thấy bóng dáng, điều này tự nhiên hiển hiện ra rằng Thần Lang hoàng triều chắc chắn còn có âm mưu khác. Mà theo tình báo của bản hoàng tử thì một tên đại tướng quân của Thần Lang hoàng triều đã tới Hắc Thủy vương thành, mục đích thì không nói cũng biết.


Lý Lân ném ra một quả bom nặng ký, thích thú nhìn khuôn mặt sợ hãi của Thác Bạt Hàn và Dương Cố.


- Đó là thực sao?


Thác Bạt Hàn lúc trước còn ở trong nước đã nghe nói hắn muốn suất lĩnh quân đội Tam đại lang quốc để đánh bại quân đội Đại Đường, cướp lấy quyền khống chế của Hắc Thủy hành tỉnh, tiện đà đánh chiếm mảnh đất phì nhiêu của Đại Đường. Nhưng nhìn lại tình huống bây giờ có vẻ không đúng, Hắc Thủy hành tỉnh ở phía Đông đúng là bảo địa, chỉ riêng quản lý cửa vào của Hắc Thủy tùng lâm đã là một bút tài chính khổng lồ rồi. Chỉ có điều Hắc Thủy tỉnh và Thần Lang hoàng triều không có giáp nhau, mà trung gian còn có Tam đại lang quốc. Nếu như Thần Lang hoàng triều có ý muốn thu Hắc Thủy tỉnh vào túi mình, ắt sẽ không để cho một khối đất lệ thuộc tự kinh doanh, mà phải ở gần để còn quản lý. Thế nên nhất định phải tiêu diệt một trong ba hoặc cả ba lang quốc, mà ở trong ba nước thì Hắc Lang hoàng triều yếu nhất, nếu trận này mà tổn thất toàn bộ tinh nhuệ, Thần Lang hoàng triều mà muốn xử bọn họ, chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi. Nghĩ tới đây, Thác Bạt Hàn không khỏi rùng mình, mồ hôi đã chảy đẫm lưng áo.


- Bản hoàng tử tự mình tới đây, chính là chứng minh thành ý của mình rồi. Tất nhiên sẽ không lừa ngươi chuyện này làm gì. Bây giờ ngươi cũng rõ thế cuộc rồi đấy, chúng ta hợp tác chính là cục diện hai bên cùng có lợi. Hơn nữa chúng ta cũng có thể tiếp tục hợp tác về sau nữa. Đại Đường ta cũng không có tâm diệt Hắc Lang hoàng triều, mà chỉ muốn tự vệ thôi. Nếu như Hắc Lang hoàng triều các người không có năng lực chiếm đoạt thổ địa của Đại Đường ta thì, sao không diễn một màn kịch với chúng ta? Như thế các ngươi dễ ăn nói với Thần Lang hoàng triều, lại có thể bảo đảm sức mạnh của mình.


Lý Lân nói một thôi một hồi như thế với Thác Bạt Hàn, cũng đã là phiêu lưu mạo hiểm rồi. Bởi nếu hắn mà không làm ra quyết định nhanh chóng thì Lý Lân cũng chỉ có thể giết hai người bọn họ, sau đó thông báo cho Bạch Tố Tố và Chu Thắng Nam, thừa dịp Lang kỵ binh náo loạn thì phá vòng vây. Còn Vệ quân còn sót lại bao nhiêu thì Lý Lân cũng không có sức mà đi tính toán nữa.


- Điện hạ, thân phận người này rất đáng ngờ, có nên tra xét trước rồi hãy quyết định không?


Dương Cố có chút nghiêm nghị, ánh mắt để vẻ nguy hiểm nhìn Lý Lân. Lão ta căn bản cũng không thể tin được lời Lý Lân nói, bởi thấy thế nào cũng hoang đường vô cùng. Ân oán của Đại Đường và Hắc Lang vô cùng sâu, cho dù là Thác Bạt Hàn nguyện ý thì bên Đại Đường chỉ một Lý Lân là có thể quyết định được hay sao? Hơn nữa chuyện này có thể là một cái bẫy hay không, cái tròng làm tan rã liên minh của Tam đại lang quốc. Nghĩ càng nhiều thì càng thêm kiêng kỵ, ánh mắt nhìn Lý Lân của lão càng thêm bất thiện.


Sắc mặt Lý Lân biến lạnh, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Dương Cố, âm thanh lãnh khốc vang lên:


- Lão già kia, đừng thấy bản hoàng tử cho ngươi mặt mũi mà không biết xấu hổ, nếu để ta cảm nhận được sát cơ của ngươi thêm một lần nữa thì ngươi sau này chỉ có con đường chết thôi đấy.


Khí tức trên người Lý Lân phóng ra, chân khí dâng trào như biển cả khiến cho Dương Cố sợ hết hồn. Mặc dù Dương Cố xuất thân là võ tướng, nhưng ở độ tuổi này đạt được Bát phẩm Võ Tông, tất phải lý giải khá sâu với võ đạo. Hơn nữa nhìn khí tức trên người Lý Lân, Dương Cố chắc chắn cảnh giới của Lý Lân cũng không cao, chí ít còn chưa đạt tới cảnh giới của bản thân. Thế nhưng lượng chân khí trong cơ thể hắn lại khinh khủng mạnh mẽ, khiến cho lão ta khi cảm nhận được cỗ khí thế này mặt cũng trắng bệch ra. Hiện tại lão ta đã có chút tin tưởng về việc Lý Lân giết qua cao giai Võ Tông rồi.


- Làm sao ta có thể tin được ngươi?


Thác Bạt Hàn hỏi lại.


- Thế cục trước mắt này chỉ có thể tin ta thì ngươi mới có chút hy vọng sống mà thôi. Mà đối với đám hoàng thất chúng ta thì thân phận của chúng ta đến từ quốc gia, chỉ khi quốc gia tồn tại, thì chúng ta mới là những vị thái tử, hoàng tử cao cao tại thượng. Nếu như mất đi quốc gia, chúng ta sẽ mất đi tất cả, điểm ấy hẳn là Thác Bạt Thái tử phải rõ ràng chứ.


Lý Lân trả lời, giọng nói của hắn rất chân thành, khiến cho nội tâm Thác Bạt Hàn càng thêm dao động.


- Điện hạ, ta không đồng ý hợp tác với kẻ không rõ lai lịch này. Mặc dù viện quân Thần Lang hoàng triều chưa tới, nhưng chúng ta dù sao cũng là nước phụ thuộc, nếu như tin chúng ta hợp tác với Đại Đường mà lộ ra thì chính là phẩn bội mẫu quốc. Lúc ấy Thần Lang hoàng triều sẽ lấy đó làm cái cớ để tiêu diệt chúng ta. Điện hạ xin hãy nghĩ lại!!!


Giọng Dương Cố trầm hẳn xuống, sự uy hiếp của Lý Lân lão không để ý, dù cho sự thật như Lý Lân từng nói, chiến lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, nhưng lão ta đã không còn là đám thanh niên dã tâm bừng bừng nữa rồi. Lão ta đã già rồi, nhất niệm lớn nhất trong lòng chính là quốc vận của Hắc Lang hoàng triều mà thôi. Lão căn bản không muốn đem vận mệnh của Hắc Lang hoàng triều buộc vào người tên thiếu niên này.


- Tam hoàng tử chắc cũng biết bên người Đại thái tử có một cao thủ, có thể ảnh hưởng tới chiến cuộc.


Thát Bạt Hàn mở miệng, vẻ mặt khá là quỷ dị.


- Bản hoàng tử tất nhiên là biết, có phải là người trung niên ôm kiếm kia không?


- Đúng thế, chính là hắn. Người này chính là sư phụ dạy võ cho Đại thái tử, căn cứ thông tin của ta thì hắn kém nhất cũng đã đạt tới Bát phẩm Vương Tọa, rất nhanh sẽ đạt tới Cửu phẩm. Kẻ thực lực như thế thì không phải lấy số người là có thể chống lại được, thế nên, mặc dù đề nghị của ngươi rất hấp dẫn, nhưng ta sẽ không mạo hiểm làm đâu.


Thát Bạt Hàn thể hiện sự kiêng kỵ với trung niên ôm kiếm, bởi thế giới này thực lực vi tôn, cao giai Vương Tọa có năng lực lấy thủ cấp tướng quân trong vạn quân. Hơn nữa nhìn thanh kiếm mà hắn ôm mãi không rời cũng đủ biết, tên này là kẻ khó dây dưa nhất trong đám võ giả, Kiếm sĩ. Bày âm mưu quỷ kế trước mắt đám người này thì vô cùng nguy hiểm, theo Đại thái tử tuy có khả năng Hắc Lang hoàng triều sẽ bị Thần Lang thôn tính, nhưng hợp tác với Lý Lân thì nguy cơ trước mắt có thể giải trừ, một khi tin tức lộ ra, Hắc Lang hoàng triều sẽ bị tan thành mây khói là điều chắc chắn, nên việc lựa chọn khiến cho Thác Bạt Hàn cảm thấy khó xử.


- Cao giai Vương Tọa xác thực là phiền phức! Nhưng bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện tình trên chiến trường, bằng không Tiên Thiên võ sư của Đại Đường sẽ tấn công ngay. Toàn bộ chiến trường Bắc Cương sẽ bởi vì Tiên Thiên võ sư gia nhập mà xảy ra biến hóa, hơn nữa ta thấy trung niên nhân kia không phải là người thích giêt chóc, chỉ là người đảm bảo an toàn cho Đại thái tử mà thôi, thế nên hắn căn bản sẽ không nhúng tay vào đâu.


Lý Lân lên tiếng, cho dù Đại Đường có nhiều Tiên Thiên cao thủ tới biên quan, nhưng cho tới tận giờ, Lý Lân vẫn không thể thấy được cái đám thần long thấy đầu không thấy chim, à đuôi Vương Tọa đang ẩn giấu ở đâu. Nếu như đám người này đều ở trong quân doan, thì Vệ quân của hắn sao lại bị động tới mức này.


- Điện hạ!


Dương Cố hô một tiếng, vẻ mặt có chút lo lắng, Thác Bạt Hàn rõ ràng đã bị Lý Lân đả động rồi, chuyện này đối với lão ta chưa hẳn là chuyện tốt.


- Nguyên soái, Hắc Lang hoàng triều đầu tiên là nước độc lập, thứ hai mới là phụ thuộc vào Thần Lang hoàng triều. Trăm năm qua Hắc Lang hoàng triều tuy dựa vào Thần Lang hoàng triều, an nhàn an dật, đã mất đi nhuệ khí và cốt khí ban đầu. Nhớ năm đó lịch sử của Hắc Lang hoàng triều ta, những năm đầu kiến quốc, nhân tài đông đúc, dựa vào thực lực cường hãn để chinh chiến tứ phương, chậm rãi để thành một trung cấp hoàng triều. Trong Tam đại lang quốc đứng thứ nhất, đến cả Thần Lang hoàng triều cũng phải lôi kéo Hắc Lang chúng ta, giờ thì ra sao? Hắc Lang hoàng triều không ngừng bị suy yếu, đứng nói Thần Lang hoàng triều, chỉ riêng Xích Lang và Ngân Lang thôi, hai quốc gia này mới kiến lập không tới ba trăm năm mà cũng đã vượt qua chúng ta. Cứ như thế thì chỉ sợ thời gian tới, toàn bộ Hắc Lang hoàng triều sẽ bị giáng xuống làm Sơ cấp hoàng triều mất. Còn đâu sự phong quang của chúng ta? Là một người nam nhân, ta muốn đánh cược một lần, đánh cược Hắc Lang hoàng triều không bị tiêu diệt lúc này, hơn nữa sẽ thoát khỏi nguy cơ mà đi tới ánh sáng.


Thác Bạt Hàn ngửa mặt lên nói, là một thái tử một quốc, hắn đã chán ghét cái thứ hành vi giả dối của đám thái tử, chỉ là vì vận mệnh của Hắc Lang hoàng triều, vì huynh đệ dưới trướng, nên hắn dù buồn nôn cũng phải nói như thế.


Nghe xong lời của Thác Bạt Hàn thì Dương Cố cũng lâm vào trầm mặc. Khác với sự phồn vinh của Đại Đường, thời gian kiến quốc của Hắc Lang cũng không thua gì Đại Đường nhưng lại có nhược điểm trí mạng. Hắc Lang hoàng triều trừ ba vị quốc chủ tài hùng, các đời sau càng ngày càng yếu kém. Càng khiến cho quốc lực tích trữ trăm năm của Hắc Lang hoàng triều bị tiêu hao gần hết. Bây giờ Hắc Lang hoàng triều đã đứng vào vị trí thấp nhất trong đám Trung cấp hoàng triều. Thái độ của các nước láng giềng phụ thuộc Thần Lang hoàng triều cũng càng thêm ương ngạnh, sự bóc lột của thượng quốc cũng càng ngày càng tăng thêm. Thậm chí Dương Cố còn nghe nói Thần Lang hoàng triều còn muốn phái Tổng đốc tới Hắc Lang hoàng triều để hiệp trợ hoàng đế bệ hạ thống trị triều cương. Chuyện này tuy chưa có thực hiện, nhưng tin tức cũng bị truyền ra ngoài. Điều này chứng tỏ Thần Lang hoàng triều đã từng cân nhắc tính khả thi của vấn đề này, chỉ cần thái độ của họ về việc này cũng đủ khiến cho Dương Cố sinh ra ác cảm. Chỉ là Hắc Lang hoàng triều bây giờ cũng chưa phải đèn cạn hết dầu, vi phạm mệnh lệnh của Đại thái tử thật sự quá mức nguy hiểm.


- Điện hạ, lão thần ta một lòng vì Hắc Lang hoàng triều suy nghĩ, hy vọng chúng ta có thể vĩnh viễn truyền thừa. Ngài chính là hy vọng của hoàng triều, nên xin ngài đừng nhúng tay vào chuyện này.


Dương Cố đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt già thể hiện vẻ kiên định quyết tuyệt.


- Nguyên soái, ngài muốn làm gì?


Thác Bạt Hàn lòng trầm xuống, hắn có cảm giác xấu. Dương Cố là trụ cột của Hắc Lang hoàng triều, là đại nguyên soái của Hắc Lang hoàng triều, nếu như hắn có chuyện gì thì đó chính là đả kích khổng lồ của Hắc Lang hoàng triều.


- Nếu điện hạ thể hiện thái độ của mình trước mặt Đại thái tử, chẳng khác gì đại biểu cho Hắc Lang hoàng triều, thế nên không thể để bản thân bị nghi ngờ, niềm hy vọng cuối cùng của hoàng triều phải được bảo vệ, điện hạ không thể nhúng tay vào, những thứ này hãy để cho lão thần đi! Thần già rồi, danh tiếng cũng sớm không màng. Chỉ cần Hắc Lang hoàng triều có thể thiên thu vạn đại truyền thừa, lão thần có chết cũng không từ. Vì lẽ đó lần hợp tác với Vệ quân này liền để lão thần ra mặt xử lý đi. Điện hạ cũng chỉ là bị lão thần che dấu mà thôi.


Dương Cố trầm giọng nói, là một thống soái, danh dự nặng tựa Thái Sơn, mà giờ vì sự truyền thừa của Hắc Lang hoàng triều mà Dương Cố lại cam nguyện nhận chuyện phản bội Thần Lang hoàng triều thay cho Thác Bạt Hàn. Chuyện này mà bị lộ ra thì tuy rằng Hắc Lang hoàng triều có thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng tính mạng của Dương Cố khó có thể bảo toàn, thậm chí cửu tộc của ông ta cũng gặp nạn, bởi vậy sự quyết tâm của ông thực lớn.


- Nguyên soái, chuyện này không thể nào, đây là chuyện hợp tác của bản thái tử với hoàng tử của Đại Đường. Hảo ý của Nguyên soái, bản thái tử hiểu, nhưng ta không có nhu nhược đến mức phải đứng sau lưng kẻ khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom