Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Trong soái trướng, sau khi nhận được tin tức Vệ quân đang tập kết tại Phí Thành, Tần Mục mới lộ ra thần sắc thở phào nhẹ nhõm. Lão đã sai người nhanh chóng chạy tới Phí Thành, đem tin tức Lý Lân an toàn thông báo. Đồng thời còn ra lệnh cho Phí quân thủ thành bổ sung vào Vệ quân, bù cho lượng quân tổn hại. Về phần chuyện tình Vệ quân buông tha cho Nha Thành để lùi lại, Tần Mục cũng không có nói gì, dù sao dưới tình huống đó, đại quân có thể đột phá vòng vây thuận lợi, đã là một kỳ tích rồi.
- Có tin tức của Sát Sinh Vương chưa?
Tần Mục trầm giọng hỏi, theo như suy tính của lão, hiện nay Sát Sinh Vương với Hắc giáp vệ của hắn đã tới được Khả Đôn thành. Chỉ là Tần Mục vẫn chưa có thông tin chính xác về việc Vệ đội của Sát Sinh Vương rốt cuộc đến như thế nào.
- Báo cáo nguyên soái, vẫn chưa. Người của Sát Sinh Vương khi tiến vào Hắc Lang hoàng triều cứ tựa như bùn vào biển rộng vậy, biến mất không chút dấu vết. Gián điệp của chúng ta ở Hắc Lang hoàng triều truyền tin tới, chưa hề phát hiện hướng đi của Hắc giáp vệ.
Một vị Kim giáp tướng quân trả lời.
- Sát Sinh Vương rốt cuộc muốn làm trò gì? Thông báo cho đám gián điệp của ta ở cảnh nội Hắc Lang hoàng triều, chỉ cần phát hiện tung tích của Hắc giáp vệ, lập tức hồi báo.
Tần Mục trầm giọng ra lệnh, lão không biết sức chiến đấu của đám Hắc giáp vệ quỷ dị dưới trướng Sát Sinh Vương ra sao, nhưng hiện tại Sát Sinh Vương lại án binh bất động, khiến cho hành động của bọn họ cũng trở nên bị động.
- Vâng!
Trời cũng sắp sáng, một buổi tối với bao điều ngoài ý muốn này khiến cho Tần Mục khó có thể nghỉ ngơi được. Hiện tại xử lý xong quân vụ, với thân thể của lão mà cũng thấy mệt mỏi. Tu vi võ đạo của lão mặc dù không tệ, nhưng dù sao thì bản thân cũng đã già, khó có thể so sánh với khi còn trẻ được.
- Nguyên soái, ta về rồi!
Nam Cung Tiểu Vũ chậm rãi bước vào, cung kính nói.
- Tam hoàng tử thế nào rồi? Tuyết Linh là tiểu công chúa Tần gia ta, những thứ bình thường chắc là không dám cầm ra nhỉ.
Tần Mục cười cười, chỉ tay ý bảo Nam Cung Tiểu Vũ ngồi xuống.
- Nguyên soái, người thật sự cho rằng Tam hoàng tử xứng với nàng sao? Chưa nói tới tài năng hắn ra sao, nhưng riêng vấn đề Bạch nương tử đã không phải chuyện nhỏ rồi. Giờ cả Đại Đường ta đều biết quan hệ của Bạch nương tử với Tam hoàng tử rồi, bây giờ Tuyết Linh với hắn, có khi nào biến thành tình cảnh hoành đao đoạt ái không? Huống hồ ta thấy Tam hoàng tử cũng không có ý tứ với Tuyết Linh, ta chỉ lo nó đi theo Tam hoàng tử sẽ chịu nhiều ủy khuất.
Nam Cung Tiểu Vũ kể lể.
- Tiểu Vũ, bản soái biết ngươi vẫn coi Tuyết Linh như con mình, nhưng cái này gọi là quan tâm quá ắt loạn mà. Tam hoàng tử tuy có chút phong lưu, nhưng bản tính không có hư hỏng. Hiện giờ làm gì có kẻ nào không háo sắc, mà huống hồ bên người Lý Lân cũng mới chỉ có một Bạch nương tử.
Tần Mục lắc lắc đầu, cũng không vì chuyện tình Bạch nương tử mà nổi giận với Lý Lân làm gì. Nếu như Lý Lân đi đâu mà cũng thể hiện mình là thánh nhân, lúc đấy Tần Mục mới không thể yên tâm được. Dù sao toàn bộ Thương Long đại lục này đều là như thế. Ngay cả vị Cao phu nhân gì đó còn không có dị nghị, huống hồ là đám nam nhân đây.
- Ta chỉ lo là Tam hoàng tử cũng không phải chỉ có một nữ nhân là Bạch nương tử.
Nói xong, Nam Cung Tiểu Vũ đem chuyện xảy ra ở chỗ Vương lão đầu kể lại cho Tần đại nguyên soái.
Chân mày Tần Mục hơi nhíu, nhưng bình tĩnh rất nhanh. Lão có chút cười không nổi:
- Vừa rồi ta còn nói ngươi quan tâm quá ắt loạn mà! Không nghĩ tới bản soái cũng không tránh được, chuyện mà Tuyết Linh quyết rồi thì dù có tám con ngựa cũng không kéo lại được. Lúc trước lão phu giới thiệu cho nó bao nhiêu là thanh niên tài tuấn nơi Yến Kinh, vậy mà nó chẳng để ý tới một ai. Giờ thực vất vả lắm mới nảy sinh tình cảm với Tam hoàng tử, ho dù ta có phản đối, chỉ sợ cũng không thể thay đổi được nha đầu kia, một khi đã như thế thì chúng ta cứ thuận nước mà đẩy thuyền thôi. Hãy tranh thủ địa vị cho Tuyết Linh trước, mặc kệ là Tam hoàng tử sau này xưng đế hay xưng hoàng, địa vị của Tuyết Linh vẫn luôn được đảm bảo.
Tần Mục chẳng có chút ngại ngần gì nói.
- Nguyên soái thực sự cho rằng Tam hoàng tử có thể trở thành Thái tử Đại Đường sao, có thể chấp chưởng cả một đế quốc khổng lồ ư?
Nam Cung Tiểu Vũ nghĩ thế nào cũng không ra được Lý Lân có cái khí thế quản lý thiên hạ được.
- Không, ngươi lầm rồi! Từ trước tới nay, kẻ có thể làm đại sự thì phải có trí tuệ rộng lớn cùng sự quyết đoán. So với hai cái này thì năng lực kém hơn chút. Ngươi có lẽ chưa có phát hiện, phàm là kẻ tiếp xúc qua với Lý Lân, chưa có ai cho rằng hắn là một tên âm hiểm hết. Ngay cả việc ngươi lo lắng Tuyết Linh đi theo hắn sẽ chịu ủy khuất, nhưng không có nghĩa là ngươi lo nhân phẩm hắn không tốt, không xứng với con bé. Ngươi cũng là kẻ làm tướng, tòng quân bao năm, chẳng lẽ từ chút điểm này mà chưa nhìn ra được sao?
Tần Mục cười hỏi.
- Ý của nguyên soái là?
Nam Cung Tiểu Vũ vẫn có chút mơ màng, hắn vẫn không theo kịp được tư duy của Tần Mục.
- Cái tâm của Tam hoàng tử rất lớn, hơn nữa luôn làm việc đường đường chính chính. Quan trọng là hắn có cái tài dùng người, không ghen ghét với người có tài. Bản soái đã điều tra hành động của hắn sau khi về Vệ quân. Lần này Vệ quân có thể kịp thời ngăn trở sự công kích của Lang kỵ binh, không thể không nói tới sự tín nhiệm của Lý Lân với Chu Thắng Nam và Bạch Tố Tố. Nếu như ngươi ở vào vị trí của hắn, đối mặt với Vệ quân đã nửa năm không gặp, ngươi sẽ làm gì?
Hai mắt Tần Mục lóe sáng.
- Cái này… Ta nghĩ ít nhất ta sẽ lấy lại quyền chỉ huy! Dù sao cũng là quân đội do một tay mình tạo ra, là căn cơ của mình mà.
Nam Cung Tiểu Vũ trả lời, có vẻ ngưng trọng.
- Không sai, nhưng Lý Lân thì không, không nói tới sự tín nhiệm của hắn với Bạch nương tử và Chu Thắng Nam, thì chỉ có thể nói là lòng tham của hắn lớn. Cái địa vị Thái tử mà người khác theo đuổi thì hắn cũng không có để trong mắt. Hơn nữa chúng ta còn chưa để ý tới một chuyện, đó là thực lực của Tam hoàng tử, ngươi nghĩ phải có thực lực ra sao để một đầu Tam giai đỉnh phong linh thú đi theo ngươi?
- Nguyên soái, ý của ngài là Tam hoàng tử có tu vi võ đạo vượt qua Tiên Thiên?
Nam Cung Tiểu Vũ sợ hãi nói.
- Đương nhiên là không có khả năng, hắn tu luyện chưa tới một năm, nếu thực sự mà đạt tới Tiên Thiên, vậy cũng quá nghịch thiên rồi. Cho nên ta nghĩ chắc là thiên phú của hắn đã hấp dẫn đầu linh hổ đi theo. Đừng có xem thường trí tuệ của đám linh thú, bọn chúng cũng giống như người thường, thích đi theo những kẻ có tiềm lực lớn. Những kẻ yêu nghiệt trong truyền thuyết kia thường có một lượng lớn cao thủ đi theo cũng là do cái nguyên nhân này.
- Nguyên soái nói vậy làm ta phát hiện một điểm dị thường. Trên người Tam hoàng tử không có khí tức võ đạo, làm ta cứ tưởng hắn không biết võ công như đồn đại, xem ra trong đó có ẩn tình rồi. Chẳng lẽ hắn có thể thu liễm được khí tức bản thân sao?
Nam Cung Tiểu Vũ nhớ lại việc Lý Lân không để lộ ra một điểm khí tức nào, bộ dáng vẫn luôn văn nhược như thế, quả là khiến hắn tò mò.
- Bản soái cũng không nhìn ra được, nhưng Tam hoàng tử có thể thoát từ trong Hắc Thủy tùng lâm ra ngoài, thì làm sao còn vẻ văn nhược được chứ, huống chi khi hắn là Tam phẩm Võ Sĩ đã khiến cho Bát phẩm Võ Sư ăn quả đau rồi. Kẻ như vậy không thể nói là không có năng lực tu võ được. Bản soái đồng ý để Tuyết Linh theo hắn là vì một vấn đề trọng yếu nữa, hắn là một tên tâm tư thuần túy. Một khi đạt được sự tán thành của hắn, mọi lúc đều sẽ được đối đãi nhiệt tình. Điểm này những vị hoàng tử khá không thể so được. Bệ hạ không chọn Nhị hoàng tử, người có thủ đoạn cao minh nhất, để cầu thân. Mà cũng không phải Ngũ hoàng tử được xem trọng nhất, lại cố tình đẩy ra một tên không đáng được coi trọng như Tam hoàng tử, đã nói lên một điều, trong đám hoàng tử hiện tại, Bệ hạ chú tâm vào hắn. Mà Tần gia nhận đước đại ân của Đường hoàng nhất mạch, cũng là gia tộc được tín nhiệm nhất, đối hoàng tử mà Đường hoàng tán thưởng, ta cũng nguyện ý đánh cuộc một lần.
Thần sắc Tần Mục trở nên kiên định.
- Nguyên soái, mạt tướng thỉnh cầu trong thời gian này việc tiếp đãi Tam hoàng tử xin giao cho ta, ta muốn nhìn xem, kẻ sắp trở thành nam nhân của Tuyết Linh có đáng được ngài đánh giá như vậy không.
Nam Cung Tiểu Vũ trầm giọng nói.
- Vậy cũng tốt, Tiểu Vũ à, ngươi là do một tay bản soái nuôi lớn, bản soái vẫn luôn tin tưởng với con mắt nhìn người của ngươi.
Không biết Tần Mục nói chuyện với Nam Cung Tiểu Vũ cuối cùng có kết quả ra sao, nhưng Nam Cung Tiểu Vũ thực đã làm hết phận sự, Lý Lân dừng chân ở Chân Vũ quan khoảng thời gian này, hắn đúng là một tấc không rời, khiến cho Lý Lân rất là khó xử.
Trong tiểu viện của Vương lão đầu, một tiếng rống bắn thẳng lên trời.
- Lời của lão phu ngươi có hiểu không đấy? Dùng nước lạnh để luyện đến khi nào biến sắc thì thôi, ngươi xem ngươi làm thành cái quái quỷ gì đây?
Vương lão đầu sau khi tỉ mẩn sửa lại bộ râu, liền gầm lên. Bên cạnh hắn, Lý Lân trong trang phục tạp dề tay cầm ống sắt quấy đảo, vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng.
Trong lòng Lý Lân đang âm thầm hối hận, lúc ấy mình bị Vương lão đầu lôi vào phòng để tả lại hình dáng của tam nữ. Bạch Tố Tố thì khỏi phải nói, Chu Thắng Nam cũng bị hắn nhìn sạch sẽ rồi, là bằng hữu của đám sắc lang kiếp trước, hắn chỉ cần nhìn là nhớ kỹ cả ba vòng. Chỉ có Tần Tuyết Linh là có chút phiền phức mà thôi, dù sao đã qua hơn nửa năm không gặp, không biết dáng người của nha đầu kia có biến hóa không. Dù sao mới mười sáu tuổi thì chưa thể thành thục được. Cuối cùng, Lý Lân chỉ có thể dựa vào ước lượng lớn nhất để viết ra vài con số.
- Vương sư phụ, nghe nói bản sự của ngươi là tổ truyền, có thể tạo được nhuyễn giáp cấp linh khí, có thực như vậy không?
Lý Lân tò mò.
Râu mép lão đầu vểnh lên, thần sắc cao ngạo nói:
- Đương nhiên chỉ cần có tài liệu tốt, chuyện làm ra linh khí cấp nhuyễn giáp là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
- Con nhện mà ta nhìn thấy đó, ít nhất cũng là Ngũ phẩm đỉnh phong linh thú đó, chẳng lẽ tơ nhện của nó không đạt tới tiêu chuẩn sao?
Lý Lân lại hỏi tiếp.
- Đựa theo bình thường thì tơ của Tứ phẩm đỉnh phong linh thú là có thể tạo được rồi, lúc lão phu thấy được tơ của con Cốt Ma Quỷ Chu này cũng có ý nghĩ đó. Chẳng qua linh khí cũng không phải là tùy tiện là có thể luyện được đâu. Nếu như là hàng nhuyễn giáp thủ công bình thường, ba ngày là hoàn thành. Nhưng linh khí cấp thì chuyện đó cũng không có đơn giản đâu, vì cần phải dùng Tiên Thiên chi khí của cao thủ Tiên Thiên để luyện chế cơ. Lão phu bất tài, cả đời cố gắng cũng mới chỉ có Thất phẩm Vũ Tông, kiếp này Tiên Thiên là không thể đạt tới.
Vương lão đầu thở dài, giọng nói có chút cô đơn.
- Nếu ta tìm được cao thủ tiên thiên giúp đỡ, có thể làm được không?
Thần sắc Lý Lân lại chớp động.
- Có thể là có thể, nhưng là tổ truyền của lão phu, sao có thể cho người khác biết chứ.
Vương lão đầu lắc lắc đầu, kiên quyết không đáp ứng.
- Có tin tức của Sát Sinh Vương chưa?
Tần Mục trầm giọng hỏi, theo như suy tính của lão, hiện nay Sát Sinh Vương với Hắc giáp vệ của hắn đã tới được Khả Đôn thành. Chỉ là Tần Mục vẫn chưa có thông tin chính xác về việc Vệ đội của Sát Sinh Vương rốt cuộc đến như thế nào.
- Báo cáo nguyên soái, vẫn chưa. Người của Sát Sinh Vương khi tiến vào Hắc Lang hoàng triều cứ tựa như bùn vào biển rộng vậy, biến mất không chút dấu vết. Gián điệp của chúng ta ở Hắc Lang hoàng triều truyền tin tới, chưa hề phát hiện hướng đi của Hắc giáp vệ.
Một vị Kim giáp tướng quân trả lời.
- Sát Sinh Vương rốt cuộc muốn làm trò gì? Thông báo cho đám gián điệp của ta ở cảnh nội Hắc Lang hoàng triều, chỉ cần phát hiện tung tích của Hắc giáp vệ, lập tức hồi báo.
Tần Mục trầm giọng ra lệnh, lão không biết sức chiến đấu của đám Hắc giáp vệ quỷ dị dưới trướng Sát Sinh Vương ra sao, nhưng hiện tại Sát Sinh Vương lại án binh bất động, khiến cho hành động của bọn họ cũng trở nên bị động.
- Vâng!
Trời cũng sắp sáng, một buổi tối với bao điều ngoài ý muốn này khiến cho Tần Mục khó có thể nghỉ ngơi được. Hiện tại xử lý xong quân vụ, với thân thể của lão mà cũng thấy mệt mỏi. Tu vi võ đạo của lão mặc dù không tệ, nhưng dù sao thì bản thân cũng đã già, khó có thể so sánh với khi còn trẻ được.
- Nguyên soái, ta về rồi!
Nam Cung Tiểu Vũ chậm rãi bước vào, cung kính nói.
- Tam hoàng tử thế nào rồi? Tuyết Linh là tiểu công chúa Tần gia ta, những thứ bình thường chắc là không dám cầm ra nhỉ.
Tần Mục cười cười, chỉ tay ý bảo Nam Cung Tiểu Vũ ngồi xuống.
- Nguyên soái, người thật sự cho rằng Tam hoàng tử xứng với nàng sao? Chưa nói tới tài năng hắn ra sao, nhưng riêng vấn đề Bạch nương tử đã không phải chuyện nhỏ rồi. Giờ cả Đại Đường ta đều biết quan hệ của Bạch nương tử với Tam hoàng tử rồi, bây giờ Tuyết Linh với hắn, có khi nào biến thành tình cảnh hoành đao đoạt ái không? Huống hồ ta thấy Tam hoàng tử cũng không có ý tứ với Tuyết Linh, ta chỉ lo nó đi theo Tam hoàng tử sẽ chịu nhiều ủy khuất.
Nam Cung Tiểu Vũ kể lể.
- Tiểu Vũ, bản soái biết ngươi vẫn coi Tuyết Linh như con mình, nhưng cái này gọi là quan tâm quá ắt loạn mà. Tam hoàng tử tuy có chút phong lưu, nhưng bản tính không có hư hỏng. Hiện giờ làm gì có kẻ nào không háo sắc, mà huống hồ bên người Lý Lân cũng mới chỉ có một Bạch nương tử.
Tần Mục lắc lắc đầu, cũng không vì chuyện tình Bạch nương tử mà nổi giận với Lý Lân làm gì. Nếu như Lý Lân đi đâu mà cũng thể hiện mình là thánh nhân, lúc đấy Tần Mục mới không thể yên tâm được. Dù sao toàn bộ Thương Long đại lục này đều là như thế. Ngay cả vị Cao phu nhân gì đó còn không có dị nghị, huống hồ là đám nam nhân đây.
- Ta chỉ lo là Tam hoàng tử cũng không phải chỉ có một nữ nhân là Bạch nương tử.
Nói xong, Nam Cung Tiểu Vũ đem chuyện xảy ra ở chỗ Vương lão đầu kể lại cho Tần đại nguyên soái.
Chân mày Tần Mục hơi nhíu, nhưng bình tĩnh rất nhanh. Lão có chút cười không nổi:
- Vừa rồi ta còn nói ngươi quan tâm quá ắt loạn mà! Không nghĩ tới bản soái cũng không tránh được, chuyện mà Tuyết Linh quyết rồi thì dù có tám con ngựa cũng không kéo lại được. Lúc trước lão phu giới thiệu cho nó bao nhiêu là thanh niên tài tuấn nơi Yến Kinh, vậy mà nó chẳng để ý tới một ai. Giờ thực vất vả lắm mới nảy sinh tình cảm với Tam hoàng tử, ho dù ta có phản đối, chỉ sợ cũng không thể thay đổi được nha đầu kia, một khi đã như thế thì chúng ta cứ thuận nước mà đẩy thuyền thôi. Hãy tranh thủ địa vị cho Tuyết Linh trước, mặc kệ là Tam hoàng tử sau này xưng đế hay xưng hoàng, địa vị của Tuyết Linh vẫn luôn được đảm bảo.
Tần Mục chẳng có chút ngại ngần gì nói.
- Nguyên soái thực sự cho rằng Tam hoàng tử có thể trở thành Thái tử Đại Đường sao, có thể chấp chưởng cả một đế quốc khổng lồ ư?
Nam Cung Tiểu Vũ nghĩ thế nào cũng không ra được Lý Lân có cái khí thế quản lý thiên hạ được.
- Không, ngươi lầm rồi! Từ trước tới nay, kẻ có thể làm đại sự thì phải có trí tuệ rộng lớn cùng sự quyết đoán. So với hai cái này thì năng lực kém hơn chút. Ngươi có lẽ chưa có phát hiện, phàm là kẻ tiếp xúc qua với Lý Lân, chưa có ai cho rằng hắn là một tên âm hiểm hết. Ngay cả việc ngươi lo lắng Tuyết Linh đi theo hắn sẽ chịu ủy khuất, nhưng không có nghĩa là ngươi lo nhân phẩm hắn không tốt, không xứng với con bé. Ngươi cũng là kẻ làm tướng, tòng quân bao năm, chẳng lẽ từ chút điểm này mà chưa nhìn ra được sao?
Tần Mục cười hỏi.
- Ý của nguyên soái là?
Nam Cung Tiểu Vũ vẫn có chút mơ màng, hắn vẫn không theo kịp được tư duy của Tần Mục.
- Cái tâm của Tam hoàng tử rất lớn, hơn nữa luôn làm việc đường đường chính chính. Quan trọng là hắn có cái tài dùng người, không ghen ghét với người có tài. Bản soái đã điều tra hành động của hắn sau khi về Vệ quân. Lần này Vệ quân có thể kịp thời ngăn trở sự công kích của Lang kỵ binh, không thể không nói tới sự tín nhiệm của Lý Lân với Chu Thắng Nam và Bạch Tố Tố. Nếu như ngươi ở vào vị trí của hắn, đối mặt với Vệ quân đã nửa năm không gặp, ngươi sẽ làm gì?
Hai mắt Tần Mục lóe sáng.
- Cái này… Ta nghĩ ít nhất ta sẽ lấy lại quyền chỉ huy! Dù sao cũng là quân đội do một tay mình tạo ra, là căn cơ của mình mà.
Nam Cung Tiểu Vũ trả lời, có vẻ ngưng trọng.
- Không sai, nhưng Lý Lân thì không, không nói tới sự tín nhiệm của hắn với Bạch nương tử và Chu Thắng Nam, thì chỉ có thể nói là lòng tham của hắn lớn. Cái địa vị Thái tử mà người khác theo đuổi thì hắn cũng không có để trong mắt. Hơn nữa chúng ta còn chưa để ý tới một chuyện, đó là thực lực của Tam hoàng tử, ngươi nghĩ phải có thực lực ra sao để một đầu Tam giai đỉnh phong linh thú đi theo ngươi?
- Nguyên soái, ý của ngài là Tam hoàng tử có tu vi võ đạo vượt qua Tiên Thiên?
Nam Cung Tiểu Vũ sợ hãi nói.
- Đương nhiên là không có khả năng, hắn tu luyện chưa tới một năm, nếu thực sự mà đạt tới Tiên Thiên, vậy cũng quá nghịch thiên rồi. Cho nên ta nghĩ chắc là thiên phú của hắn đã hấp dẫn đầu linh hổ đi theo. Đừng có xem thường trí tuệ của đám linh thú, bọn chúng cũng giống như người thường, thích đi theo những kẻ có tiềm lực lớn. Những kẻ yêu nghiệt trong truyền thuyết kia thường có một lượng lớn cao thủ đi theo cũng là do cái nguyên nhân này.
- Nguyên soái nói vậy làm ta phát hiện một điểm dị thường. Trên người Tam hoàng tử không có khí tức võ đạo, làm ta cứ tưởng hắn không biết võ công như đồn đại, xem ra trong đó có ẩn tình rồi. Chẳng lẽ hắn có thể thu liễm được khí tức bản thân sao?
Nam Cung Tiểu Vũ nhớ lại việc Lý Lân không để lộ ra một điểm khí tức nào, bộ dáng vẫn luôn văn nhược như thế, quả là khiến hắn tò mò.
- Bản soái cũng không nhìn ra được, nhưng Tam hoàng tử có thể thoát từ trong Hắc Thủy tùng lâm ra ngoài, thì làm sao còn vẻ văn nhược được chứ, huống chi khi hắn là Tam phẩm Võ Sĩ đã khiến cho Bát phẩm Võ Sư ăn quả đau rồi. Kẻ như vậy không thể nói là không có năng lực tu võ được. Bản soái đồng ý để Tuyết Linh theo hắn là vì một vấn đề trọng yếu nữa, hắn là một tên tâm tư thuần túy. Một khi đạt được sự tán thành của hắn, mọi lúc đều sẽ được đối đãi nhiệt tình. Điểm này những vị hoàng tử khá không thể so được. Bệ hạ không chọn Nhị hoàng tử, người có thủ đoạn cao minh nhất, để cầu thân. Mà cũng không phải Ngũ hoàng tử được xem trọng nhất, lại cố tình đẩy ra một tên không đáng được coi trọng như Tam hoàng tử, đã nói lên một điều, trong đám hoàng tử hiện tại, Bệ hạ chú tâm vào hắn. Mà Tần gia nhận đước đại ân của Đường hoàng nhất mạch, cũng là gia tộc được tín nhiệm nhất, đối hoàng tử mà Đường hoàng tán thưởng, ta cũng nguyện ý đánh cuộc một lần.
Thần sắc Tần Mục trở nên kiên định.
- Nguyên soái, mạt tướng thỉnh cầu trong thời gian này việc tiếp đãi Tam hoàng tử xin giao cho ta, ta muốn nhìn xem, kẻ sắp trở thành nam nhân của Tuyết Linh có đáng được ngài đánh giá như vậy không.
Nam Cung Tiểu Vũ trầm giọng nói.
- Vậy cũng tốt, Tiểu Vũ à, ngươi là do một tay bản soái nuôi lớn, bản soái vẫn luôn tin tưởng với con mắt nhìn người của ngươi.
Không biết Tần Mục nói chuyện với Nam Cung Tiểu Vũ cuối cùng có kết quả ra sao, nhưng Nam Cung Tiểu Vũ thực đã làm hết phận sự, Lý Lân dừng chân ở Chân Vũ quan khoảng thời gian này, hắn đúng là một tấc không rời, khiến cho Lý Lân rất là khó xử.
Trong tiểu viện của Vương lão đầu, một tiếng rống bắn thẳng lên trời.
- Lời của lão phu ngươi có hiểu không đấy? Dùng nước lạnh để luyện đến khi nào biến sắc thì thôi, ngươi xem ngươi làm thành cái quái quỷ gì đây?
Vương lão đầu sau khi tỉ mẩn sửa lại bộ râu, liền gầm lên. Bên cạnh hắn, Lý Lân trong trang phục tạp dề tay cầm ống sắt quấy đảo, vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng.
Trong lòng Lý Lân đang âm thầm hối hận, lúc ấy mình bị Vương lão đầu lôi vào phòng để tả lại hình dáng của tam nữ. Bạch Tố Tố thì khỏi phải nói, Chu Thắng Nam cũng bị hắn nhìn sạch sẽ rồi, là bằng hữu của đám sắc lang kiếp trước, hắn chỉ cần nhìn là nhớ kỹ cả ba vòng. Chỉ có Tần Tuyết Linh là có chút phiền phức mà thôi, dù sao đã qua hơn nửa năm không gặp, không biết dáng người của nha đầu kia có biến hóa không. Dù sao mới mười sáu tuổi thì chưa thể thành thục được. Cuối cùng, Lý Lân chỉ có thể dựa vào ước lượng lớn nhất để viết ra vài con số.
- Vương sư phụ, nghe nói bản sự của ngươi là tổ truyền, có thể tạo được nhuyễn giáp cấp linh khí, có thực như vậy không?
Lý Lân tò mò.
Râu mép lão đầu vểnh lên, thần sắc cao ngạo nói:
- Đương nhiên chỉ cần có tài liệu tốt, chuyện làm ra linh khí cấp nhuyễn giáp là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
- Con nhện mà ta nhìn thấy đó, ít nhất cũng là Ngũ phẩm đỉnh phong linh thú đó, chẳng lẽ tơ nhện của nó không đạt tới tiêu chuẩn sao?
Lý Lân lại hỏi tiếp.
- Đựa theo bình thường thì tơ của Tứ phẩm đỉnh phong linh thú là có thể tạo được rồi, lúc lão phu thấy được tơ của con Cốt Ma Quỷ Chu này cũng có ý nghĩ đó. Chẳng qua linh khí cũng không phải là tùy tiện là có thể luyện được đâu. Nếu như là hàng nhuyễn giáp thủ công bình thường, ba ngày là hoàn thành. Nhưng linh khí cấp thì chuyện đó cũng không có đơn giản đâu, vì cần phải dùng Tiên Thiên chi khí của cao thủ Tiên Thiên để luyện chế cơ. Lão phu bất tài, cả đời cố gắng cũng mới chỉ có Thất phẩm Vũ Tông, kiếp này Tiên Thiên là không thể đạt tới.
Vương lão đầu thở dài, giọng nói có chút cô đơn.
- Nếu ta tìm được cao thủ tiên thiên giúp đỡ, có thể làm được không?
Thần sắc Lý Lân lại chớp động.
- Có thể là có thể, nhưng là tổ truyền của lão phu, sao có thể cho người khác biết chứ.
Vương lão đầu lắc lắc đầu, kiên quyết không đáp ứng.
Bình luận facebook