Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Trong không gian giới chỉ hắn để cũng không nhiều tinh thạch, nhưng một vạn trung phẩm tinh thạch với mười vạn hạ phẩm tinh thạch, món tài phú này đối với võ giả bình thường đã là một số tiền lớn rồi. Nhưng đối với Lý Lân, có thể coi là mưa bụi được rồi. Về phần tại sao không cho thêm hơn, đó không phải là vì Lý Lân keo kiệt, mà là cái đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội, khiến cho Lý Lân không dám cho nhiều… Số lượng này là Lý Lân đã phải suy xét nhiều lần rồi, bởi đối với Thiết lão nhân cổ quái đó, Lý Lân vẫn không có chút tín nhiệm nào.
Về phần mấy thứ linh dược, khoáng thạch, có cho thì tiểu nha đầu cũng không có dùng nổi. Lý Lân lại lấy ra cho nàng một số tu luyện đan dược, chữa thương đan dược. Hắn cũng cho nàng một đống vàng bạc thế tục, bởi ai mà biết dọc đường có cần dùng tới hay không. Về phần vũ khí, Lý Lân cũng lấy ra hai thanh đoản kiếm, một thanh trường kiếm trong đống thần binh của mình. Với cảnh giới bây giờ của hắn, những binh khí này chỉ có đám võ giả dưới Tiên Thiên mới coi trọng, hắn không coi vào đâu nhưng đưa cho tiểu nha đầu phòng thân thì vừa hợp.
Lý Lân vốn định dặn dò thêm, nhưng mọi chuyện cứ nối gót nhau mà tới, Bảo Lai đã vội vã bước vào.
- Điện hạ, bệ hạ có lệnh cho ngài, lập tức tới ngự thư phòng kiến giá!
- Phụ hoàng sao?
Lý Lân ngạc nhiên, hắn vội vàng đi tới, cũng thể hiện thái độ Đường hoàng ra sao. Dù sao thì quan niệm giai cấp trong lòng hắn vẫn nhẹ hơn so với những người khác.
- Bản hoàng tử đi nhé.
Lý Lân sờ đầu Dao Cơ, rồi xoay người đi khỏi Cảnh Thái cung.
Ngự thư phòng ở gần lối vào nội thành hoàng cung, là nơi mà Đường hoàng tiếp kiến các vị quần thần, và xử lý chính vụ. Lãnh thổ Đại Đường mở rộng, sự vụ càng nhiều, không có khả năng để tới lúc lâm triều mới xử lý. Thế nên, mấy chuyện mà không cần phải thảo luận trên triều thì đều được tập trung tới ngự thư phòng cho Đường hoàng quyết định. Hiện tại chuyện quân tình biên quan là nhiều nhất, cho nên ngự thư phòng đã thành nơi Đường hoàng xử lý quân sự rồi.
Nhưng ngự thư phòng hôm nay lại rất yên tĩnh, Đường hoàng thì bình tĩnh lật xem tấu chương. Vẻ uể oải xuất hiện trên khuôn mặt oai hùng, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng lộ tinh quang, Lý Lân dưới sự dẫn đường của thái giám liền chậm rãi đi tới. Đối với vị phụ hoàng trên danh nghĩa này, Lý Lân cũng không dám làm càn, cũng không phải sợ hãi, bản năng là không thể thân cận được. Thường nói hoàng gia bất thân, Đường hoàng cao cao tại thượng, trên vai gánh trọng trách của cả một quốc gia, có thể nói là nặng nề vô cùng, chuyện hậu cung cũng không có thời gian để mà quan tâm.
Ước chừng nửa canh giờ, Đường hoàng cũng chưa dừng việc xử lý chính vụ, mà Lý Lân vẫn đứng im lặng ở giữa phòng, hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu rèn luyện chân khí trong cơ thể. Tiên Thiên Nhất Khí bí quyết cũng không cần phải ngồi xuống, mà từ sau cửu đại khiếu huyệt có dị biến, Tiên Thiên Nhất Khí tùy thời đều tự vận chuyển, không ngừng hấp thu lấy thiên địa nguyên khí bên ngoài để chuyển thành tu vi. Chỉ là tốc độ còn xa mới bằng được chăm chú ngồi xuống tu luyện.
Đường hoàng muốn làm gì thì Lý Lân không biết, chỉ là vừa ăn phải quả đắng với Thiết Hạo Dương, cho nên Lý Lân càng quan trọng vấn đề về thực lực, với hắn mà nói, chỉ là thiếu thời gian, cho nên không thể lãng phí dù chỉ là một giây.
Ba….!
Một âm thanh không lớn truyền tới, Lý Lân mở mắt, nhìn thấy Đường hoàng đã buông bút lông, đôi mắt hổ bình tĩnh đáng giá hắn.
- Trẫm nhận được tin tức, nhưng không nghĩ tới là ngươi sẽ lưu lạc được tới Hắc Thủy tùng lâm.
Giọng nói bình thản, không có chút tình thân, chỉ là so với lúc nói chuyện với văn võ đại thần, thì có thêm một chút chân thực hơn.
- Con cũng không nghĩ tới, nhưng mà có thể thoát được một mạng đã là không tồi rồi, còn có lựa chọn nào đâu.
Lý Lân trả lời. Mặc dù Lý Chấn Viễn là Đường hoàng, nhưng hắn cũng không có sợ hãi. Dù cho kiếp trước, hắn thấy sinh tử vô số, hiện tại uy áp của Võ Hoàng cao thủ còn đỡ được, huống chi là một Đường hoàng không hề phóng chút khí thế nào.
- Ngươi tốt lắm, trong số các hoàng tử chỉ có mình ngươi là trẫm không thể nhìn thấu, có thể cho ta biết nguyên nhân vì sao ngươi từ khi ra khỏi hoàng cung lại không kiêng nể gì hành sự hay không?
Đường hoàng hiện lên một sắc thái dò hỏi, đối với tấm bình phong ngăn cách phụ tử này, Đường hoàng cũng bất đắc dĩ. Lý Lân trải qua như thế nào trong cung, ông tự nhiên rất rõ ràng, chính vì hiểu rõ, cho nên Đường hoàng luôn có tâm lý áy náy với Lý Lân. Ông có thể thống trị cả một Đại Đường, thế nhưng lại không thể cho con mình một cuộc sống tốt.
- Vì muốn sống!
Lý Lân bình tĩnh trả lời, sự khẳng định trong giọng nói khiến cho Đường hoàng có chút xót xa trong lòng.
- Trẫm thực có lỗi với ngươi! Bao năm nay ngươi đã phải chịu khổ nhiều rồi.
Đường hoàng là người chính trực, nhưng truyền thống từ trong xương, đối với chuyện tình hậu cung rất ít khi can thiệp. Tất cả đều cho Hoàng hậu xử lý, những gì Lý Lân gặp phải lúc trước, ông cũng biết, nhưng hắn cũng không can thiệp. Đại Đường trải qua truyền thừa bao năm nay, hoàng cung thay đổi thế lực liên miên, đã hình thành các loại quy tắc, cho dù là Đường hoàng cũng không thể can thiệp. Dù sao thì quyền lợi chân chính ở Đại Đường lại ở cấm địa sâu trong cung.
- Không sao hết, chỉ cần có thể sống thì sẽ không còn oán giận.
Lý Lân của bây giờ đã không phải Lý Lân trước kia, nhưng lời xin lỗi của Đường hoàng lại khiến cho Lý Lân từ đáy lòng sinh ra cảm giác ủy khuất, loại cảm giác này khiến cho hắn không thoải mái cho lắm.
- Cầm đi, đây là thánh chỉ triệu ngươi tạm thời quay về kinh, có đạo thánh chỉ này, không ai có thể làm phiền ngươi. Nhưng mà ngươi cũng không thể ở lại Yến Kinh lâu được, nơi này cũng rất nguy hiểm.
Đường hoàng lấy một đạo thánh chỉ ném cho Lý Lân, khuôn mặt oai hùng lại lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lý Lân cảm thấy sửng sốt, không nghĩ tới Đường hoàng lại cho hắn một đạo thánh chỉ, khiến cho hắn bớt đi một nỗi ưu phiền.
- Phụ hoàng cũng không thể khống chế thế cục hiện nay sao?
Lý Lân không nhịn được đành lên tiếng hỏi. Đường hoàng muốn bảo hộ hắn sao hắn không biết, không phải mưu kế của Đường hoàng thì Tần gia sao lại chọn hắn, lại cho hắn lấy đi viên ngọc quý của họ. Đám hỏi chính trị thì cũng cần có thực lực để làm căn cơ nữa.
Đường hoàng thở dài, ánh mắt hiện vẻ phức tạp:
- Không có thực lực thì nói gì tới việc nắm giữ thế cục. Có lẽ tin tức trẫm sắp thoái vị ngươi cũng đã nghe qua rồi. Không sai, chuyện này là thực, nhưng mà không phải là có người ép trẫm, mà là do trẫm chủ động nói ra.
- Vì sao?
Lý Lân ngạc nhiên hỏi, ở trong lúc Đại Đường tiến giai, ngôi vị thái tử đang được tranh giành tới mức đầu rơi máu chảy thì Đường hoàng Lý Chấn Viễn lại muốn chủ động thoái vị.
- Vì muốn sống!
Trên khuôn mặt Đường hoàng lại lộ ra nụ cười, tuy lặp lại lời nói của Lý Lân nhưng lại để lộ ra một chút bất đắc dĩ, không cam lòng.
Lý Lân trầm mặc. Tranh đấu quyền lợi vốn vẫn tàn khốc, hành động phá hủy Trích Tinh lâu nửa năm trước của Lý Chấn Viễn ắt đã nhận được sự tán thành của Đại Đường lão tổ. Thế mà thế cục Đại Đường hiện nay đến cả lão tổ cũng khó có thể nắm bắt được trong tay. Dù sao sáu đời hoàng tử xuất thế, khiến cho vũ lực của Đại Đường bước lên một cấp bậc, khiến cho cái thứ gọi là Tiên Thiên vô địch biến mất hẳn. Những chuyện như thực lực của những hoàng tử hơn mấy trăm tuổi kia là ra sao thì không ai có thể nói rõ/ Hơn nữa Đại Đường còn xuất hiện trưởng lão viện thần bí, càng khiến cho nó mang thêm lên mình một tấm màng thần bí. Khiến cho cả vị Lý Chấn Viễn chưa có đột phá Tiên Thiên này phải buông bỏ tất thảy, nói trắng ra thì thế tục hoàng quyền vẫn coi trọng thực lực hàng đầu.
- Trong các hoàng tử của ta, lão đại chẳng qua là người có nhiều hậu thuẫn, mặc dù sau lưng có thế lực hùng hậu như khó thành đại khí. Lão nhị với lão ngũ ta xem trọng nhất, lão nhị có thực lực có dã tâm, tâm cơ đứng vào loại thượng thừa. Chỉ là khí phách có chút yếu thế, còn lão ngũ thì càng giống trẫm, có năng lực, biết quyết đoán, nhưng khuyết điểm quá rõ ràng, hắn quá trọng tình, người như vậy làm sao có thể làm vua. Lão tứ chỉ là một đứa nhóc bị làm hư, cho dù có tổn thất nặng nề cũng không thể tiến bộ. Lão lục thì dã tâm không nhỏ, nhưng mà âm mưu quỷ kế quá nhiều, hắn luôn thích dùng vẻ hàm hậu khác người để ngụy trang, kẻ như thế chỉ có thể thành công nhất thời, chứ không thể huy hoàng mãi mãi. Lão thất bị ảnh hưởng nhiều về nho gia, ngôn luận, nguyên tắc chắc chắn, nhưng không biết biến báo. Lão bát thì có trí tuệ, nhưng còn quá trẻ, trận tranh giành này hẳn là không chen vào được. Chỉ có ngươi là trẫm không nhìn lầm, trên người ngươi xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn, tới tận bây giờ trẫm cũng không đoán ra nổi. Ngươi là nhi tử cua ta, ta muốn hiểu hơn về ngươi một chút.
Ánh mắt Đường hoàng như đâm xuyên thấu qua người Lý Lân vậy.
Ánh mắt của Đường hoàng khiến cho Lý Lân không tự chủ được phải căng thẳng, mặc dù trong lòng hiểu rằng Đường hoàng sẽ không gây cho hắn bất lợi gì, nhưng Lý Lân vẫn cẩn thận như cũ.
Với lịch duyệt của của Lý Chấn Viễn sao không nhìn ra vấn đề của Lý Lân, chỉ khẽ thở dài trong lòng, có chút vô lực khoát tay nói:
- Ngươi về đi thôi! Mấy ngày này hãy tìm hiểu rõ chuyện tình ở Yến Kinh, đối với tương lai của ngươi sẽ có giúp đỡ lớn đấy.
Về phần mấy thứ linh dược, khoáng thạch, có cho thì tiểu nha đầu cũng không có dùng nổi. Lý Lân lại lấy ra cho nàng một số tu luyện đan dược, chữa thương đan dược. Hắn cũng cho nàng một đống vàng bạc thế tục, bởi ai mà biết dọc đường có cần dùng tới hay không. Về phần vũ khí, Lý Lân cũng lấy ra hai thanh đoản kiếm, một thanh trường kiếm trong đống thần binh của mình. Với cảnh giới bây giờ của hắn, những binh khí này chỉ có đám võ giả dưới Tiên Thiên mới coi trọng, hắn không coi vào đâu nhưng đưa cho tiểu nha đầu phòng thân thì vừa hợp.
Lý Lân vốn định dặn dò thêm, nhưng mọi chuyện cứ nối gót nhau mà tới, Bảo Lai đã vội vã bước vào.
- Điện hạ, bệ hạ có lệnh cho ngài, lập tức tới ngự thư phòng kiến giá!
- Phụ hoàng sao?
Lý Lân ngạc nhiên, hắn vội vàng đi tới, cũng thể hiện thái độ Đường hoàng ra sao. Dù sao thì quan niệm giai cấp trong lòng hắn vẫn nhẹ hơn so với những người khác.
- Bản hoàng tử đi nhé.
Lý Lân sờ đầu Dao Cơ, rồi xoay người đi khỏi Cảnh Thái cung.
Ngự thư phòng ở gần lối vào nội thành hoàng cung, là nơi mà Đường hoàng tiếp kiến các vị quần thần, và xử lý chính vụ. Lãnh thổ Đại Đường mở rộng, sự vụ càng nhiều, không có khả năng để tới lúc lâm triều mới xử lý. Thế nên, mấy chuyện mà không cần phải thảo luận trên triều thì đều được tập trung tới ngự thư phòng cho Đường hoàng quyết định. Hiện tại chuyện quân tình biên quan là nhiều nhất, cho nên ngự thư phòng đã thành nơi Đường hoàng xử lý quân sự rồi.
Nhưng ngự thư phòng hôm nay lại rất yên tĩnh, Đường hoàng thì bình tĩnh lật xem tấu chương. Vẻ uể oải xuất hiện trên khuôn mặt oai hùng, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng lộ tinh quang, Lý Lân dưới sự dẫn đường của thái giám liền chậm rãi đi tới. Đối với vị phụ hoàng trên danh nghĩa này, Lý Lân cũng không dám làm càn, cũng không phải sợ hãi, bản năng là không thể thân cận được. Thường nói hoàng gia bất thân, Đường hoàng cao cao tại thượng, trên vai gánh trọng trách của cả một quốc gia, có thể nói là nặng nề vô cùng, chuyện hậu cung cũng không có thời gian để mà quan tâm.
Ước chừng nửa canh giờ, Đường hoàng cũng chưa dừng việc xử lý chính vụ, mà Lý Lân vẫn đứng im lặng ở giữa phòng, hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu rèn luyện chân khí trong cơ thể. Tiên Thiên Nhất Khí bí quyết cũng không cần phải ngồi xuống, mà từ sau cửu đại khiếu huyệt có dị biến, Tiên Thiên Nhất Khí tùy thời đều tự vận chuyển, không ngừng hấp thu lấy thiên địa nguyên khí bên ngoài để chuyển thành tu vi. Chỉ là tốc độ còn xa mới bằng được chăm chú ngồi xuống tu luyện.
Đường hoàng muốn làm gì thì Lý Lân không biết, chỉ là vừa ăn phải quả đắng với Thiết Hạo Dương, cho nên Lý Lân càng quan trọng vấn đề về thực lực, với hắn mà nói, chỉ là thiếu thời gian, cho nên không thể lãng phí dù chỉ là một giây.
Ba….!
Một âm thanh không lớn truyền tới, Lý Lân mở mắt, nhìn thấy Đường hoàng đã buông bút lông, đôi mắt hổ bình tĩnh đáng giá hắn.
- Trẫm nhận được tin tức, nhưng không nghĩ tới là ngươi sẽ lưu lạc được tới Hắc Thủy tùng lâm.
Giọng nói bình thản, không có chút tình thân, chỉ là so với lúc nói chuyện với văn võ đại thần, thì có thêm một chút chân thực hơn.
- Con cũng không nghĩ tới, nhưng mà có thể thoát được một mạng đã là không tồi rồi, còn có lựa chọn nào đâu.
Lý Lân trả lời. Mặc dù Lý Chấn Viễn là Đường hoàng, nhưng hắn cũng không có sợ hãi. Dù cho kiếp trước, hắn thấy sinh tử vô số, hiện tại uy áp của Võ Hoàng cao thủ còn đỡ được, huống chi là một Đường hoàng không hề phóng chút khí thế nào.
- Ngươi tốt lắm, trong số các hoàng tử chỉ có mình ngươi là trẫm không thể nhìn thấu, có thể cho ta biết nguyên nhân vì sao ngươi từ khi ra khỏi hoàng cung lại không kiêng nể gì hành sự hay không?
Đường hoàng hiện lên một sắc thái dò hỏi, đối với tấm bình phong ngăn cách phụ tử này, Đường hoàng cũng bất đắc dĩ. Lý Lân trải qua như thế nào trong cung, ông tự nhiên rất rõ ràng, chính vì hiểu rõ, cho nên Đường hoàng luôn có tâm lý áy náy với Lý Lân. Ông có thể thống trị cả một Đại Đường, thế nhưng lại không thể cho con mình một cuộc sống tốt.
- Vì muốn sống!
Lý Lân bình tĩnh trả lời, sự khẳng định trong giọng nói khiến cho Đường hoàng có chút xót xa trong lòng.
- Trẫm thực có lỗi với ngươi! Bao năm nay ngươi đã phải chịu khổ nhiều rồi.
Đường hoàng là người chính trực, nhưng truyền thống từ trong xương, đối với chuyện tình hậu cung rất ít khi can thiệp. Tất cả đều cho Hoàng hậu xử lý, những gì Lý Lân gặp phải lúc trước, ông cũng biết, nhưng hắn cũng không can thiệp. Đại Đường trải qua truyền thừa bao năm nay, hoàng cung thay đổi thế lực liên miên, đã hình thành các loại quy tắc, cho dù là Đường hoàng cũng không thể can thiệp. Dù sao thì quyền lợi chân chính ở Đại Đường lại ở cấm địa sâu trong cung.
- Không sao hết, chỉ cần có thể sống thì sẽ không còn oán giận.
Lý Lân của bây giờ đã không phải Lý Lân trước kia, nhưng lời xin lỗi của Đường hoàng lại khiến cho Lý Lân từ đáy lòng sinh ra cảm giác ủy khuất, loại cảm giác này khiến cho hắn không thoải mái cho lắm.
- Cầm đi, đây là thánh chỉ triệu ngươi tạm thời quay về kinh, có đạo thánh chỉ này, không ai có thể làm phiền ngươi. Nhưng mà ngươi cũng không thể ở lại Yến Kinh lâu được, nơi này cũng rất nguy hiểm.
Đường hoàng lấy một đạo thánh chỉ ném cho Lý Lân, khuôn mặt oai hùng lại lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lý Lân cảm thấy sửng sốt, không nghĩ tới Đường hoàng lại cho hắn một đạo thánh chỉ, khiến cho hắn bớt đi một nỗi ưu phiền.
- Phụ hoàng cũng không thể khống chế thế cục hiện nay sao?
Lý Lân không nhịn được đành lên tiếng hỏi. Đường hoàng muốn bảo hộ hắn sao hắn không biết, không phải mưu kế của Đường hoàng thì Tần gia sao lại chọn hắn, lại cho hắn lấy đi viên ngọc quý của họ. Đám hỏi chính trị thì cũng cần có thực lực để làm căn cơ nữa.
Đường hoàng thở dài, ánh mắt hiện vẻ phức tạp:
- Không có thực lực thì nói gì tới việc nắm giữ thế cục. Có lẽ tin tức trẫm sắp thoái vị ngươi cũng đã nghe qua rồi. Không sai, chuyện này là thực, nhưng mà không phải là có người ép trẫm, mà là do trẫm chủ động nói ra.
- Vì sao?
Lý Lân ngạc nhiên hỏi, ở trong lúc Đại Đường tiến giai, ngôi vị thái tử đang được tranh giành tới mức đầu rơi máu chảy thì Đường hoàng Lý Chấn Viễn lại muốn chủ động thoái vị.
- Vì muốn sống!
Trên khuôn mặt Đường hoàng lại lộ ra nụ cười, tuy lặp lại lời nói của Lý Lân nhưng lại để lộ ra một chút bất đắc dĩ, không cam lòng.
Lý Lân trầm mặc. Tranh đấu quyền lợi vốn vẫn tàn khốc, hành động phá hủy Trích Tinh lâu nửa năm trước của Lý Chấn Viễn ắt đã nhận được sự tán thành của Đại Đường lão tổ. Thế mà thế cục Đại Đường hiện nay đến cả lão tổ cũng khó có thể nắm bắt được trong tay. Dù sao sáu đời hoàng tử xuất thế, khiến cho vũ lực của Đại Đường bước lên một cấp bậc, khiến cho cái thứ gọi là Tiên Thiên vô địch biến mất hẳn. Những chuyện như thực lực của những hoàng tử hơn mấy trăm tuổi kia là ra sao thì không ai có thể nói rõ/ Hơn nữa Đại Đường còn xuất hiện trưởng lão viện thần bí, càng khiến cho nó mang thêm lên mình một tấm màng thần bí. Khiến cho cả vị Lý Chấn Viễn chưa có đột phá Tiên Thiên này phải buông bỏ tất thảy, nói trắng ra thì thế tục hoàng quyền vẫn coi trọng thực lực hàng đầu.
- Trong các hoàng tử của ta, lão đại chẳng qua là người có nhiều hậu thuẫn, mặc dù sau lưng có thế lực hùng hậu như khó thành đại khí. Lão nhị với lão ngũ ta xem trọng nhất, lão nhị có thực lực có dã tâm, tâm cơ đứng vào loại thượng thừa. Chỉ là khí phách có chút yếu thế, còn lão ngũ thì càng giống trẫm, có năng lực, biết quyết đoán, nhưng khuyết điểm quá rõ ràng, hắn quá trọng tình, người như vậy làm sao có thể làm vua. Lão tứ chỉ là một đứa nhóc bị làm hư, cho dù có tổn thất nặng nề cũng không thể tiến bộ. Lão lục thì dã tâm không nhỏ, nhưng mà âm mưu quỷ kế quá nhiều, hắn luôn thích dùng vẻ hàm hậu khác người để ngụy trang, kẻ như thế chỉ có thể thành công nhất thời, chứ không thể huy hoàng mãi mãi. Lão thất bị ảnh hưởng nhiều về nho gia, ngôn luận, nguyên tắc chắc chắn, nhưng không biết biến báo. Lão bát thì có trí tuệ, nhưng còn quá trẻ, trận tranh giành này hẳn là không chen vào được. Chỉ có ngươi là trẫm không nhìn lầm, trên người ngươi xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn, tới tận bây giờ trẫm cũng không đoán ra nổi. Ngươi là nhi tử cua ta, ta muốn hiểu hơn về ngươi một chút.
Ánh mắt Đường hoàng như đâm xuyên thấu qua người Lý Lân vậy.
Ánh mắt của Đường hoàng khiến cho Lý Lân không tự chủ được phải căng thẳng, mặc dù trong lòng hiểu rằng Đường hoàng sẽ không gây cho hắn bất lợi gì, nhưng Lý Lân vẫn cẩn thận như cũ.
Với lịch duyệt của của Lý Chấn Viễn sao không nhìn ra vấn đề của Lý Lân, chỉ khẽ thở dài trong lòng, có chút vô lực khoát tay nói:
- Ngươi về đi thôi! Mấy ngày này hãy tìm hiểu rõ chuyện tình ở Yến Kinh, đối với tương lai của ngươi sẽ có giúp đỡ lớn đấy.
Bình luận facebook