Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
- Cuộc đời mỗi người là do họ tự chọn, lão phu không thể nào can thiệp toàn bộ được. Vũ vương bị nhốt ở cấp Nửa bước Võ hoàng nhiều năm như vậy mà không thể đột phá, đây không phải là thiếu tài nguyên tu luyện, mà là áp lực đến từ phía thực lực. Mà con chưa từng phát hiện ra, lão phu còn ở Yến Kinh ngày nào thì ngày đó tất cả các cao thủ Đại Đường ta đều thiếu ý thức về nguy cơ, bởi vì bọn họ biết lão phu có thể bảo vệ cho sự an toàn của bọn họ, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Đại Đường mãi chưa có vị cao thủ cấp Võ hoàng thứ hai. Lý Lân có rất nhiều bí mật, lão phu dung túng hắn như vậy là hy vọng Đại Đường sẽ đi lên một con đường khác. Mà sau này Vũ vương có chết vì Lý Lân hay không thì phải xem số mệnh riêng của bọn họ. Lão phu tuy tinh thông số học, lại khó có thể tính toán rõ ràng được vận mệnh của một con người. Lão Cửu, chấp niệm trong lòng con quá nặng, lại không biết rằng thực lực võ đạo mới là căn cơ để sống yên trong cái thế giới này.
Đường hoàng đời thứ hai sâu kín nói. Ông cũng biết sự hiện hữu của mình ảnh hưởng rất nhiều tới tâm cảnh của các vị cao thủ võ đạo trong Đại Đường, nhưng rời đi lúc này thì ông lại không yên tâm, dù sao Đại Đường có thể đạt tới bước ngày hôm nay cũng là mấy đời người phấn đấu mà có.
- Vâng! Nhi thần thụ giáo!
Đường hoàng đời thứ ba cung kính đáp. Với thực lực Tam phẩm Vương tọa thì ông thật quá kém cỏi trong phần đông Hoàng tử thế hệ trước của hoàng thất, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác. Dù sao Đường hoàng đời thứ ba tại vị thời gian lâu nhất, mãi đến khi già rồi vẫn chưa từng đột phá Tiên Thiên, đã trì hoãn tiến giai võ đạo của ông một cách nghiêm trọng.
- Tên tiểu tử Thừa Càn kia cũng thú vị đấy, xem ra vị trí Thái tử của Đại Đường này không thể thiếu nó rồi.
Đường hoàng đời thứ hai như là thấy chuyện gì thú vị vậy, vẻ mặt trông khá cổ quái.
Tiến lên Tiên Thiên, toàn bộ ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu trên toàn thân Lý Lân đã được đả thông, sau khi Tiên Thiên nguyên khí rót vào cơ thể, rồi lợi dụng thiên địa nguyên khí nồng đậm tới cực điểm để mở ra xoáy khí khiếu huyệt. Đến khi thiên địa nguyên khí ngừng rót vào cơ thể, trong cơ thể Lý Lân đã có một trăm lẻ tám khiếu huyệt đã hoàn toàn ngưng tụ ra dòng xoáy chân khí, chúng tạo nên hình dáng như một con rồng to lớn uốn lượn, trông cực kỳ thần dị. Tiên Thiên Thuần Dương chân khí dồi dào chạy trong kinh mạch, phát ra những tiếng ầm ầm.
Oành….
Lý Lân vung một quyền lên, tuy không điều động chân khí nhưng lại phát ra âm thanh chói tai, chỉ riêng sức mạnh cơ thể thôi đã có thể nói là kinh thế hãi tục.
- Hiện giờ chỉ bằng sức mạnh cơ thể, ta đã có thể chống chọi được với Tiên Thiên Nhất phẩm Vương Tọa, nếu có thêm Thuần Dương chân khí mênh mông này, ta cũng có sức để đấu một trận với Tam phẩm Vương Tọa rồi. Thực lực tổng hợp lại của ta bây giờ hẳn là không sai biệt với tên Kim trưởng lão đã từng cùng Thần Lang giáo truy sát ta.
Khuôn mặt Lý Lân hiện lên vẻ hưng phấn, với thực lực này mà ở Yến Kinh thì có thể coi là bất phàm, nhưng ở Hắc Thủy vương thành có vô số cao thủ này thì lại chỉ có thể tự bảo vệ được bản thân. Nếu như trong thế lực mà không có Vương Tọa cấp cao tọa trấn thì đừng nói là khống chế toàn bộ hành tỉnh địa vực phía Đông của Hắc Thủy vương thành này, ngay cả có đứng vững được ở Hắc Thủy vương thành không cũng là cả một vấn đề.
- Xem ra trong hai tháng này phải tìm được một vị cường giả có thể trấn áp tứ phương rồi.
Sắc mặt Lý Lân hơi khổ sở, thân phận Hoàng tử của hắn chỉ có lực uy hiếp với những thế lực thế tục bình thường, lại chẳng có chút tác dụng nào với nơi cao thủ hoành hành như Hắc Thủy vương thành.
- Kệ nó, xe tới trước núi ắt có đường! Cùng lắm thì lại vào Hắc Thủy tùng lâm một chuyến!
Lý Lân không thèm phiền não vì chuyện tương lai nữa. Hắn quyết định đến Hắc Thủy vương thành không phải là muốn bồi dưỡng ra một thế lực, mà là tôi luyện thực lực của bản thân. Ở Yến Kinh thì không thiếu võ giả cấp Tiên Thiên, nhưng không có khả năng đến luận bàn với Lý Lân, mà cùng so mưu kế với các vị Hoàng tử Vương gia kia, Lý Lân lại càng không có hứng thú. Hiện tại thứ hắn coi trọng duy nhất chỉ có thực lực, chỉ có thực lực thì bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng có thể dùng nắm đấm đánh tan. Biên quan phía Bắc cũng tập trung không ít cao thủ, một thời gian ngắn nữa thì vẫn chưa đánh được. Lý Lân không muốn lãng phí thời gian vào quyền mưu vô tận kia, huống chi hiện giờ cách ước hẹn một trăm năm với Bách Hiểu Đồng Tử đã không còn xa, Lý Lân càng phải ma luyện hơn nữa. Hắn có dự cảm là Thần Ma học viện còn khủng bố hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều, hắn không muốn đến lúc đó vì thực lực không đủ mà lỡ mất kỳ ngộ. Nghĩ đến đây, Lý Lân hăng hái hẳn lên, Thần Ma học viện tụ tập cường giả thiên tài của toàn bộ đại lục, có thể có cơ hội so đấu với những người này, chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến Lý Lân hưng phấn vô cùng. Hắn không tự giác mà bước nhanh hơn, đến cuối cùng thì cả người như một ảo ảnh màu xanh, tốc độ rất nhanh.
Lần này Lý Lân phát lực là có thể tên Tác Mộc đang đuổi giết phía sau ăn không ít khổ, gã vốn định đi đi đường vòng tới phía trước Lý Lân rồi tiến hành chặn giết, vì thế gã cũng bỏ qua ngựa mà dựa vào chân khí của mình chạy như bay. Nào biết khi gã tới quan đạo dịch trạm cách đó trăm dặm lại phát hiện Lý Lân đã đi qua rồi. Điều này khiến Tác Mộc mắng to một trận, nếu để Lý Lân đến Hắc Thủy vương thành thì có sự che chở của phủ Tổng đốc Hắc Thủy, gã khó có thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn.
- Không được, lần này nhất định phải đuổi kịp thằng nhãi đó!
Tác Mộc nghiến răng, quyết định không phục kích nữa mà trực tiếp đuổi theo, dùng thực lực hùng mạnh của mình chính diện tiêu diệt hắn.
Lần đi Hắc Thủy vương thành này dù Lý Lân đã chạy băng băng với tốc độ cao nhất thì cũng mất ba ngày mới có thể bước vào địa vực Hắc Thủy hành tỉnh. Mà trong ba ngày này, cho dù Lý Lân dừng lại nghỉ ngơi ở đâu một lát thì tất bị Tác Mộc kia đuổi kịp, nhưng điều khiến Tác Mộc buồn bực là cho dù tốc độ gã có nhanh hơn thế nào đi chẳng nữa thì Lý Lân vẫn luôn rời đi trước khi gã đến. Buổi tối trước khi tiến vào Hắc Thủy hành tỉnh, Tác Mộc thậm chí còn phát hiện một đống lửa mà Lý Lân để lại. Biến hóa ngoài kế hoạch này khiến Tác Mộc phẫn nộ, đồng thời cũng đành tiếp tục đuổi theo. Những dấu hiệu luân phiên xuất hiện này, nếu gã không tăng tốc thì e là Lý Lân sẽ đi vào Hắc Thủy vương thành mất, đến lúc đó có lực lượng phủ Tổng đốc Hắc Thủy bảo vệ, tối thiểu là trong hai tháng gã sẽ không có cơ hội ra tay. Mà gã lại không muốn ẩn núp ở Hắc Thủy vương thành hai tháng, dù sao nơi đó quá nguy hiểm, ở lại thì ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Một tên cao thủ Tiên Thiên cho dù có ẩn ẩn dấu dấu thì cũng dễ rơi vào mắt kẻ có tâm, nếu để các thế lực lớn hiểu lầm thì khó mà đảm bảo cho cái mạng của gã được.
Hắc Thủy vương thành vẫn hùng vĩ như vậy, bức tường thành đúc bằng hắc nham kia vẫn tràn ngập khí thế nguy nga, thoạt trông vẫn tang thương mà bá đạo như trước. Theo lời đồn, bức tường bên ngoài Hắc Thủy vương thành kia không phải được xây dựng lên cùng thành trì, mà là thời cổ còn sót lại, hiện giờ có thể nói là Hắc Thủy vương thành phát triển xây dựng mới từ trên di chỉ kiến trúc cổ đại. Về phần nền văn minh trước khi Hắc Thủy vương thành được dựng nên thì đã sớm mai một trong phế tích rồi, đại lục Thương Long này tuy có nhà lịch sử học, nhưng lại không hề có ý thức bảo vệ di vật văn hóa, huống chi các thế lực trong Hắc Thủy vương thành này rắc rối phức tạp, lợi ích đan xen khúc mắc, ở cái nơi thiếu pháp trị và lực lượng ước thúc thì còn có ai có tâm tư mà đi bảo vệ di vật cho được. Điều này cũng đã khiến cho chính người sinh sống trong Hắc Thủy vương thành này cũng không biết thời cổ trên mảnh đất mà bọn họ đang sống kia đã từng xảy ra chuyện gì.
- Cách một tháng, ta đã trở lại rồi! Lần này hãy xem bản hoàng tử làm cho nơi đây trời long đất lở.
Lý Lân khá hưng phấn, dù rời đi một thời gian không ngắn, nhưng thực lực của Lý Lân lại biến hóa cực lớn, từ một tên Võ tông sơ cấp mà thành một vị Nhất phẩm Vương Tọa, sự biến hóa thực lực kiểu này đủ để tất cả mọi người phải trố mắt ra nhìn.
Ngay khi Lý Lân chuẩn bị vào thành, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên xộc thẳng lên não. Lý Lân căng thẳng cả người, theo bản năng vọt tới phía trước với một chiêu Lại Lư Đả Cỏn, tránh được khí thế sắc bén truyền tới từ phía sau.
Ầm!
Nơi Lý Lân vừa đứng xuất hiện một cái hố to, một tên thanh niên trẻ tuổi với dáng vẻ hơi thảm hại đang kinh ngạc nhìn Lý Lân, kẻ đã tránh được một kích tất giết của gã.
- Ngươi là ai?
Lý Lân hỏi với sắc mặt khá khó coi. Hắn không ngờ mình lại bị ám sát lúc này, nếu không phải khi tiến vào Hắc Thủy hành tỉnh rồi nhưng hắn vẫn đề cao cảnh giác thì e rằng lần này không chết thì cũng bị thương. Người này có khí tức rất mạnh, nếu không phải lúc ra tay để lọt ra một tia sát khí thì Lý Lân căn bản là không có thời gian né tránh.
Đường hoàng đời thứ hai sâu kín nói. Ông cũng biết sự hiện hữu của mình ảnh hưởng rất nhiều tới tâm cảnh của các vị cao thủ võ đạo trong Đại Đường, nhưng rời đi lúc này thì ông lại không yên tâm, dù sao Đại Đường có thể đạt tới bước ngày hôm nay cũng là mấy đời người phấn đấu mà có.
- Vâng! Nhi thần thụ giáo!
Đường hoàng đời thứ ba cung kính đáp. Với thực lực Tam phẩm Vương tọa thì ông thật quá kém cỏi trong phần đông Hoàng tử thế hệ trước của hoàng thất, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác. Dù sao Đường hoàng đời thứ ba tại vị thời gian lâu nhất, mãi đến khi già rồi vẫn chưa từng đột phá Tiên Thiên, đã trì hoãn tiến giai võ đạo của ông một cách nghiêm trọng.
- Tên tiểu tử Thừa Càn kia cũng thú vị đấy, xem ra vị trí Thái tử của Đại Đường này không thể thiếu nó rồi.
Đường hoàng đời thứ hai như là thấy chuyện gì thú vị vậy, vẻ mặt trông khá cổ quái.
Tiến lên Tiên Thiên, toàn bộ ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu trên toàn thân Lý Lân đã được đả thông, sau khi Tiên Thiên nguyên khí rót vào cơ thể, rồi lợi dụng thiên địa nguyên khí nồng đậm tới cực điểm để mở ra xoáy khí khiếu huyệt. Đến khi thiên địa nguyên khí ngừng rót vào cơ thể, trong cơ thể Lý Lân đã có một trăm lẻ tám khiếu huyệt đã hoàn toàn ngưng tụ ra dòng xoáy chân khí, chúng tạo nên hình dáng như một con rồng to lớn uốn lượn, trông cực kỳ thần dị. Tiên Thiên Thuần Dương chân khí dồi dào chạy trong kinh mạch, phát ra những tiếng ầm ầm.
Oành….
Lý Lân vung một quyền lên, tuy không điều động chân khí nhưng lại phát ra âm thanh chói tai, chỉ riêng sức mạnh cơ thể thôi đã có thể nói là kinh thế hãi tục.
- Hiện giờ chỉ bằng sức mạnh cơ thể, ta đã có thể chống chọi được với Tiên Thiên Nhất phẩm Vương Tọa, nếu có thêm Thuần Dương chân khí mênh mông này, ta cũng có sức để đấu một trận với Tam phẩm Vương Tọa rồi. Thực lực tổng hợp lại của ta bây giờ hẳn là không sai biệt với tên Kim trưởng lão đã từng cùng Thần Lang giáo truy sát ta.
Khuôn mặt Lý Lân hiện lên vẻ hưng phấn, với thực lực này mà ở Yến Kinh thì có thể coi là bất phàm, nhưng ở Hắc Thủy vương thành có vô số cao thủ này thì lại chỉ có thể tự bảo vệ được bản thân. Nếu như trong thế lực mà không có Vương Tọa cấp cao tọa trấn thì đừng nói là khống chế toàn bộ hành tỉnh địa vực phía Đông của Hắc Thủy vương thành này, ngay cả có đứng vững được ở Hắc Thủy vương thành không cũng là cả một vấn đề.
- Xem ra trong hai tháng này phải tìm được một vị cường giả có thể trấn áp tứ phương rồi.
Sắc mặt Lý Lân hơi khổ sở, thân phận Hoàng tử của hắn chỉ có lực uy hiếp với những thế lực thế tục bình thường, lại chẳng có chút tác dụng nào với nơi cao thủ hoành hành như Hắc Thủy vương thành.
- Kệ nó, xe tới trước núi ắt có đường! Cùng lắm thì lại vào Hắc Thủy tùng lâm một chuyến!
Lý Lân không thèm phiền não vì chuyện tương lai nữa. Hắn quyết định đến Hắc Thủy vương thành không phải là muốn bồi dưỡng ra một thế lực, mà là tôi luyện thực lực của bản thân. Ở Yến Kinh thì không thiếu võ giả cấp Tiên Thiên, nhưng không có khả năng đến luận bàn với Lý Lân, mà cùng so mưu kế với các vị Hoàng tử Vương gia kia, Lý Lân lại càng không có hứng thú. Hiện tại thứ hắn coi trọng duy nhất chỉ có thực lực, chỉ có thực lực thì bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng có thể dùng nắm đấm đánh tan. Biên quan phía Bắc cũng tập trung không ít cao thủ, một thời gian ngắn nữa thì vẫn chưa đánh được. Lý Lân không muốn lãng phí thời gian vào quyền mưu vô tận kia, huống chi hiện giờ cách ước hẹn một trăm năm với Bách Hiểu Đồng Tử đã không còn xa, Lý Lân càng phải ma luyện hơn nữa. Hắn có dự cảm là Thần Ma học viện còn khủng bố hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều, hắn không muốn đến lúc đó vì thực lực không đủ mà lỡ mất kỳ ngộ. Nghĩ đến đây, Lý Lân hăng hái hẳn lên, Thần Ma học viện tụ tập cường giả thiên tài của toàn bộ đại lục, có thể có cơ hội so đấu với những người này, chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến Lý Lân hưng phấn vô cùng. Hắn không tự giác mà bước nhanh hơn, đến cuối cùng thì cả người như một ảo ảnh màu xanh, tốc độ rất nhanh.
Lần này Lý Lân phát lực là có thể tên Tác Mộc đang đuổi giết phía sau ăn không ít khổ, gã vốn định đi đi đường vòng tới phía trước Lý Lân rồi tiến hành chặn giết, vì thế gã cũng bỏ qua ngựa mà dựa vào chân khí của mình chạy như bay. Nào biết khi gã tới quan đạo dịch trạm cách đó trăm dặm lại phát hiện Lý Lân đã đi qua rồi. Điều này khiến Tác Mộc mắng to một trận, nếu để Lý Lân đến Hắc Thủy vương thành thì có sự che chở của phủ Tổng đốc Hắc Thủy, gã khó có thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn.
- Không được, lần này nhất định phải đuổi kịp thằng nhãi đó!
Tác Mộc nghiến răng, quyết định không phục kích nữa mà trực tiếp đuổi theo, dùng thực lực hùng mạnh của mình chính diện tiêu diệt hắn.
Lần đi Hắc Thủy vương thành này dù Lý Lân đã chạy băng băng với tốc độ cao nhất thì cũng mất ba ngày mới có thể bước vào địa vực Hắc Thủy hành tỉnh. Mà trong ba ngày này, cho dù Lý Lân dừng lại nghỉ ngơi ở đâu một lát thì tất bị Tác Mộc kia đuổi kịp, nhưng điều khiến Tác Mộc buồn bực là cho dù tốc độ gã có nhanh hơn thế nào đi chẳng nữa thì Lý Lân vẫn luôn rời đi trước khi gã đến. Buổi tối trước khi tiến vào Hắc Thủy hành tỉnh, Tác Mộc thậm chí còn phát hiện một đống lửa mà Lý Lân để lại. Biến hóa ngoài kế hoạch này khiến Tác Mộc phẫn nộ, đồng thời cũng đành tiếp tục đuổi theo. Những dấu hiệu luân phiên xuất hiện này, nếu gã không tăng tốc thì e là Lý Lân sẽ đi vào Hắc Thủy vương thành mất, đến lúc đó có lực lượng phủ Tổng đốc Hắc Thủy bảo vệ, tối thiểu là trong hai tháng gã sẽ không có cơ hội ra tay. Mà gã lại không muốn ẩn núp ở Hắc Thủy vương thành hai tháng, dù sao nơi đó quá nguy hiểm, ở lại thì ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Một tên cao thủ Tiên Thiên cho dù có ẩn ẩn dấu dấu thì cũng dễ rơi vào mắt kẻ có tâm, nếu để các thế lực lớn hiểu lầm thì khó mà đảm bảo cho cái mạng của gã được.
Hắc Thủy vương thành vẫn hùng vĩ như vậy, bức tường thành đúc bằng hắc nham kia vẫn tràn ngập khí thế nguy nga, thoạt trông vẫn tang thương mà bá đạo như trước. Theo lời đồn, bức tường bên ngoài Hắc Thủy vương thành kia không phải được xây dựng lên cùng thành trì, mà là thời cổ còn sót lại, hiện giờ có thể nói là Hắc Thủy vương thành phát triển xây dựng mới từ trên di chỉ kiến trúc cổ đại. Về phần nền văn minh trước khi Hắc Thủy vương thành được dựng nên thì đã sớm mai một trong phế tích rồi, đại lục Thương Long này tuy có nhà lịch sử học, nhưng lại không hề có ý thức bảo vệ di vật văn hóa, huống chi các thế lực trong Hắc Thủy vương thành này rắc rối phức tạp, lợi ích đan xen khúc mắc, ở cái nơi thiếu pháp trị và lực lượng ước thúc thì còn có ai có tâm tư mà đi bảo vệ di vật cho được. Điều này cũng đã khiến cho chính người sinh sống trong Hắc Thủy vương thành này cũng không biết thời cổ trên mảnh đất mà bọn họ đang sống kia đã từng xảy ra chuyện gì.
- Cách một tháng, ta đã trở lại rồi! Lần này hãy xem bản hoàng tử làm cho nơi đây trời long đất lở.
Lý Lân khá hưng phấn, dù rời đi một thời gian không ngắn, nhưng thực lực của Lý Lân lại biến hóa cực lớn, từ một tên Võ tông sơ cấp mà thành một vị Nhất phẩm Vương Tọa, sự biến hóa thực lực kiểu này đủ để tất cả mọi người phải trố mắt ra nhìn.
Ngay khi Lý Lân chuẩn bị vào thành, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên xộc thẳng lên não. Lý Lân căng thẳng cả người, theo bản năng vọt tới phía trước với một chiêu Lại Lư Đả Cỏn, tránh được khí thế sắc bén truyền tới từ phía sau.
Ầm!
Nơi Lý Lân vừa đứng xuất hiện một cái hố to, một tên thanh niên trẻ tuổi với dáng vẻ hơi thảm hại đang kinh ngạc nhìn Lý Lân, kẻ đã tránh được một kích tất giết của gã.
- Ngươi là ai?
Lý Lân hỏi với sắc mặt khá khó coi. Hắn không ngờ mình lại bị ám sát lúc này, nếu không phải khi tiến vào Hắc Thủy hành tỉnh rồi nhưng hắn vẫn đề cao cảnh giác thì e rằng lần này không chết thì cũng bị thương. Người này có khí tức rất mạnh, nếu không phải lúc ra tay để lọt ra một tia sát khí thì Lý Lân căn bản là không có thời gian né tránh.