Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225
Mà Lý Lân còn phát hiện ra một bộ phận trí nhớ của Lý Huân bị một loại phong ấn kỳ quái bịt lại, phong ấn này đối với Lý Lân, kẻ mà lúc đó chỉ thông thạo da lông về đạo phong ấn thì thật sự quá thâm ảo. May là trí nhớ về công pháp võ đạo và chiến kỹ của Lý Huân không bị phong ấn, trong đó thứ khiến Lý Lân vừa lòng cũng chính là bộ quyền pháp có uy lực bất phàm này.
Sắc mặt Tác Mộc âm sầm lại, biến hóa kỳ dị trong cơ thể khiến gã kinh hồn táng đảm. Nếu tình hình cứ tiếp tục xấu đi thế này, chỉ sợ không cần Lý Lân ra tay, gã cũng sẽ hoàn toàn mất công lực, trở thành một kẻ bình thường.
- Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách! Chỉ có thể loại trừ ẩn họa trong cơ thể rồi sau hãng nghĩ cách đối phó hắn.
Thấy tình thế này bất lợi cho mình, Tác Mộc quyết đoán chuẩn bị rút lui.
- Giờ còn muốn chạy ư, muộn rồi!
Lý Lân nở nụ cười tàn khốc. Sự quyết đoán của kẻ này khiến sát khí bốc lên trong lòng Lý Lân, đó là một địch nhân khủng bố, lần này để gã chạy thì tương lai sẽ hậu hoạn vô cùng. Lý Lân chưa từng có cái thói quen để phiền toái lại chờ sau này giải quyết.
- Tam hoàng tử Lý Lân, bản đại gia thừa nhận là lần này ta xem thường ngươi, lần sau… Tất sẽ khiến ngươi… ăn đủ!
Tác Mộc tinh thông cách bỏ chạy, không có lên cơn đứng lại nói cài câu độc ác mà nhanh chóng bỏ chạy, bởi vì dùng tốc độ cao nhất chạy trốn nên âm thanh truyền đến đều là đứt quãng.
Lý Lân giơ tay phải ra, ở lòng bàn tay hắn nhô lên một nửa thanh đoản đao, trên thân đao lượn lờ ma khí nhàn nhạt.
- Bị ma khí ăn mòn, ta xem ngươi có thể chạy được bao xa!
Lý Lân không có sốt ruột đuổi theo mà để mặc cho Ma đao trong tay tản ra khí tức nhàn nhạt kia, hắn thì lại thông qua linh hồn Ma đao kết nối với ma khí bản nguyên để xác định phương vị Tác Mộc bỏ chạy.
Chỉ chớp mắt sau, Lý Lân nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, nhanh chóng phóng đi phía khác.
Các Hắc Thủy vương thành vài chục dặm, Tác Mộc lảo đảo chạy như bay giữa rừng núi nhưng lại vô cùng cảnh giác. Đan điền khí hải của gã bị một loại năng lượng quỷ dị màu đen bị lấy, mặc cho gã dùng cách nào cũng chẳng phá tan được. Tác Mộc lại không nhận ra đây là ma khí trong truyền thuyết, dù sao với những thứ cấm kỵ như ma khí này không phải ai cũng từng gặp được. Nhưng thứ năng lượng quỷ dị như độc ăn mòn xương thịt này khiến gã sợ hãi, hiện giờ gã phải nhanh chóng tìm được một nơi an toàn, dùng Tiên Thiên chân khí thâm hậu của mình khu trừ nó ra ngoài cơ thể.
Đột nhiên, từ trong thạch lâm bên người gã, một đạo hắc ảnh cùng thế vạn quân kéo tới, Tác Mộc sắc mặt đại biến, chân khí màu đen bên ngoài cơ thể đã trở nên rất loãng, thậm chí cũng khó mà ngưng tụ được áo giáp chân khí.
- Không!!!!
Tác Mộc hoảng sợ hét lên, nhưng tiếc là kẻ địch không hề có lòng thương hại nào mà đao phong lạnh như băng cắm phập vào trong cơ thể gã.
- Ngươi… Ngươi là Tam hoàng tử?
Tác Mộc kinh hãi, gã không thể ngờ là Lý Lân lại có thể chặn đầu gã chính xác đến như vậy, trả cho gã một kích trí mạng như thế. Báo ức thật sự không thoải mái chút nào, gã đánh lén Lý Lân không thành, lại bị Lý Lân đánh lén lấy mạng.
- Không sai! Bản hoàng tử nói rồi, muốn thu chút lãi từ tay của lão già Vũ vương kia!
Lý Lân lộ vẻ hưng phấn trên khuôn mặt, thanh Ma đao đâm vào cơ thể Tác Mộc đang không ngừng cắn nuốt chân khí của gã, linh hồn Ma đao thì theo kinh mạch nhảy vào thức hải của gã, cắn nuốt linh hồn đang ra sức giãy dụa kia.
Bịch!
Thi thể khô quắt của Tác Mộc ngã xuống. Sự khủng bố của Ma đao hơn hẳn đao hồn yếu đuối vừa sinh ra. Bản thể của Ma đao mà ra thì cho dù Tam phẩm Vương Tọa cũng chỉ có thể nuốt hận. Thê thảm nhất là cả người này đều bị Ma đao tham lam hút thành thây khô, bản thể Ma đao không kị bất cứ thứ gì, chân khí, máu huyết, huyết nhục tinh hoa đều là mục tiêu thôn phệ. Một lát sau, một dòng tinh nguyên màu máu thuần túy từ trong Ma đao truyền vào cơ thể Lý Lân, đây không phải nguyên khí tinh thuần lúc trước mà là tinh huyết bản nguyên tinh thuần, là thuốc bổ tốt nhất cho Kim Cương Bất Phôi Thần Công của Lý Lân.
Trong cơ thể Lý Lân vang lên tiếp lốp bốp, dưới sự thúc giục của tinh nguyên màu máu này, xương cốt, cơ bắp toàn thân Lý Lân đều được rèn luyện. Tinh hoa huyết mạch của một vị Tiên Thiên Tam phẩm Vương Tọa đủ để cường độ thân thể Lý Lân tăng lên một cấp, chân khí màu vang lớn mạnh gần như gấp đôi.
Hít sâu một hơi, Lý Lân hài lòng. Dùng bản thể Ma đao, hắn đã tìm được đường tắt để tu luyện Kim Cương Bất Phôi Thần Công. Mà đại sát tứ phương như thế có thương đến thiên hòa hay không, Lý Lân hoàn toàn không để ý. Huống chi kẻ này ra tay với hắn trước, giết gã với Lý Lân mà nói lại càng không nề có gánh nặng tâm lý nào.
Hắn vung một quyền đánh cho nham thạch cứng rắn lõm xuống một hố to, hắn lại đá thân thể khô quắt của Tác Mộc vào, vùi lấp qua loa cho xong. Đương nhiên Lý Lân không quên lấy không gian giới chỉ khỏi tay gã, dù sao đó cũng là một cao thủ Tiên Thiên, trong không gian giới chỉ này ắt sẽ có một khoản tài phú, dù sao không có ai lại e ngại mình quá nhiều của cải cả.
- Ăn thiệt này, tin rằng trong hai tháng tới lão già Vũ vương sẽ không dám làm gì. Hai tháng sau sợ là không phải Tam phẩm Vương Tọa đến thăm đâu.
Lý Lân suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định là sẽ xông vào Hắc Thủy tùng lâm. Hắn nghĩ nếu mình có thể mang Đại Địa Bạo Long ra thì đừng hòng ai có thể uy hiếp sự an toàn của hắn được nữa.
Bước vào Hắc Thủy vương thành, Lý Lân nhanh chóng phát hiện điểm khác biệt, thị trường giao dịch tán tu mà hắn hứng thú khi lần đầu đến đây đã biến mất, toàn bộ Hắc Thủy vương thành ngập tràn bầu không khí khẩn trương.
- Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thần Lang giáo hành động rồi?
Lý Lân không dám trì hoãn mà nhanh chóng đi tới phủ Tổng đốc Hắc Thủy hành tỉnh.
Khi lại lần nữa nhìn thấy vị Hoàng thúc của mình kia, Lý Lân chỉ thấy khuôn mặt ông đầy vẻ vui mừng như nữ thần theo đuổi mười mấy năm đột nhiên chiếu cố đến ông ta vậy.
- Ha ha…..! Ta biết là tiểu tử ngươi sẽ sống sót mà. Người tốt sống không lâu, tai họa lại kéo dài cả ngàn năm. Tiểu tử ngươi vừa nhìn biết ngay là tai họa ngàn năm mà.
Lý Chấn Uy cười lớn, vỗ vỗ vai Lý Lân.
- Đã lâu không gặp, hoàng thúc! Xem ra thời gian này ngài vẫn sống khỏe mạnh ấy nhỉ!
Lý Lân cười nói, không hề để ý đến cánh tay có lực lượng bất phàm của Lý Chấn Uy chụp lên bả vai mình.
Lý Chấn Uy khá kinh ngạc, dường như không thể tin tưởng nói:
- Tiểu tử, ngươi đúng là đã đột phá Tiên Thiên, lá thư của đại ca đúng là không có lừa ta! Mẹ ơi, thế giới này ngày càng điên cuồng rồi! Đám tiểu tử trẻ tuổi các ngươi giờ ai cũng lợi hại hơn lão tử hết rồi!
Nghe được lời của Lý Chấn Uy, Lý Lân không hề tỏ ra kiêu ngạo tự mãn, mà ngược lại, hắn còn nghe ra ý khác ở trong lời của Lý Chấn Uy, hắn hơi khó hiểu hỏi:
- Ý của Hoàng thúc là có người trẻ tuổi sắp đột phá tới Tiên Thiên ư?
- Không sai! Ngươi còn nhớ cái tên trẻ tuổi tên là Ngụy Duyên mà lần trước ngươi dẫn tới không, vị Tam công tử của Ngụy gia ấy!
Lý Chấn Uy nói.
Lý Lân gật đầu, Ngụy Duyên là Tam công tử của Ngụy gia, lúc ấy gã bị Đại công tử của Ngụy gia hãm hại, bị trọng thương bỏ chạy tới Hắc Thủy tùng lâm, rồi được Lý Lân cứu. Sau đó Ngụy Duyên dẫn hắn tới phủ Tổng đốc Hắc Thủy rồi trở về Ngụy gia. Sau đó Lý Lân vì giết công tử Thần Lang giáo mà bắt buộc phải rời đi nên cũng không liên hệ với Ngụy Duyên, không ngờ lần lại lại nghe tin gã đã phá được Tiên Thiên bình chướng, trwor thành một tên cao thủ được mọi người coi trọng.
- Tiểu tử đó đúng là quyết tâm. Sau khi trở lại Ngụy gia thì vô thanh vô tức, bế quan nửa tháng đã đột phá tới Tiên Thiên, mà khi xuất quan thì chuyện đầu tiên là giết chết bốn tên quản sự của Ngụy gia và giam lỏng Đại công tử, lại dùng thủ đoạn cứng rắn để trở thành người thừa kế trưởng hệ của Ngụy gia. Mà ba ngày nữa chính là ngày Ngụy Duyên chính thức kế nhiệm chức gia chủ của Ngụy gia, ngươi tới thật đúng lúc.
- Gia chủ Ngụy gia? Vậy gia chủ đương đại của Ngụy gia đâu? Cho dù Ngụy Duyên tiến giai Tiên Thiên thì cũng chỉ có thực lực Tiên Thiên sơ cấp, để hắn kế thừa vị trí gia chủ liệu có thể bảo vệ địa vị của Ngụy gia ở Hắc Thủy vương thành không?
Lý Lân tò mò hỏi. Nếu hắn nhớ không nhầm thì Ngụy gia xếp trên phủ Tổng đốc Hắc Thủy Đại Đường trên bảng thứ hạng các thế lực của Thiên Cơ môn, điều này chứng tỏ Ngụy gia có cao thủ siêu cấp đã bước vào hàng ngũ Vương Tọa cao cấp, tho lý thì thế lực như vậy không có khả năng giao quyền cho một người trẻ tuổi, trừ phi kẻ làm gia chủ đó chỉ là con rối.
- Bản vương cũng thấy chuyện này kỳ quái, nhưng đây là việc riêng của Ngụy gia, chúng ta cũng không cách nào nhúng tay được. Nếu Ngụy Duyên thật sự có thể trở thành gia chủ Ngụy gia, với giao tình của ngươi và gã, có lẽ Ngụy gia sẽ lựa chọn đứng ở phe Đại Đường chúng ta.
Lý Chấn Uy lạc quan nói.
- Hoàng thúc đừng lạc quan một cách mù quáng như vậy! Ngài nói cho ta biết Hắc Thủy vương thành này đã xảy ra chuyện gì trước đã, sao lần này ta cảm thấy không khí khẩn trương hơn rất nhiều.
Lý Lân lắc lắc đầu, hỏi.
Sắc mặt Tác Mộc âm sầm lại, biến hóa kỳ dị trong cơ thể khiến gã kinh hồn táng đảm. Nếu tình hình cứ tiếp tục xấu đi thế này, chỉ sợ không cần Lý Lân ra tay, gã cũng sẽ hoàn toàn mất công lực, trở thành một kẻ bình thường.
- Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách! Chỉ có thể loại trừ ẩn họa trong cơ thể rồi sau hãng nghĩ cách đối phó hắn.
Thấy tình thế này bất lợi cho mình, Tác Mộc quyết đoán chuẩn bị rút lui.
- Giờ còn muốn chạy ư, muộn rồi!
Lý Lân nở nụ cười tàn khốc. Sự quyết đoán của kẻ này khiến sát khí bốc lên trong lòng Lý Lân, đó là một địch nhân khủng bố, lần này để gã chạy thì tương lai sẽ hậu hoạn vô cùng. Lý Lân chưa từng có cái thói quen để phiền toái lại chờ sau này giải quyết.
- Tam hoàng tử Lý Lân, bản đại gia thừa nhận là lần này ta xem thường ngươi, lần sau… Tất sẽ khiến ngươi… ăn đủ!
Tác Mộc tinh thông cách bỏ chạy, không có lên cơn đứng lại nói cài câu độc ác mà nhanh chóng bỏ chạy, bởi vì dùng tốc độ cao nhất chạy trốn nên âm thanh truyền đến đều là đứt quãng.
Lý Lân giơ tay phải ra, ở lòng bàn tay hắn nhô lên một nửa thanh đoản đao, trên thân đao lượn lờ ma khí nhàn nhạt.
- Bị ma khí ăn mòn, ta xem ngươi có thể chạy được bao xa!
Lý Lân không có sốt ruột đuổi theo mà để mặc cho Ma đao trong tay tản ra khí tức nhàn nhạt kia, hắn thì lại thông qua linh hồn Ma đao kết nối với ma khí bản nguyên để xác định phương vị Tác Mộc bỏ chạy.
Chỉ chớp mắt sau, Lý Lân nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, nhanh chóng phóng đi phía khác.
Các Hắc Thủy vương thành vài chục dặm, Tác Mộc lảo đảo chạy như bay giữa rừng núi nhưng lại vô cùng cảnh giác. Đan điền khí hải của gã bị một loại năng lượng quỷ dị màu đen bị lấy, mặc cho gã dùng cách nào cũng chẳng phá tan được. Tác Mộc lại không nhận ra đây là ma khí trong truyền thuyết, dù sao với những thứ cấm kỵ như ma khí này không phải ai cũng từng gặp được. Nhưng thứ năng lượng quỷ dị như độc ăn mòn xương thịt này khiến gã sợ hãi, hiện giờ gã phải nhanh chóng tìm được một nơi an toàn, dùng Tiên Thiên chân khí thâm hậu của mình khu trừ nó ra ngoài cơ thể.
Đột nhiên, từ trong thạch lâm bên người gã, một đạo hắc ảnh cùng thế vạn quân kéo tới, Tác Mộc sắc mặt đại biến, chân khí màu đen bên ngoài cơ thể đã trở nên rất loãng, thậm chí cũng khó mà ngưng tụ được áo giáp chân khí.
- Không!!!!
Tác Mộc hoảng sợ hét lên, nhưng tiếc là kẻ địch không hề có lòng thương hại nào mà đao phong lạnh như băng cắm phập vào trong cơ thể gã.
- Ngươi… Ngươi là Tam hoàng tử?
Tác Mộc kinh hãi, gã không thể ngờ là Lý Lân lại có thể chặn đầu gã chính xác đến như vậy, trả cho gã một kích trí mạng như thế. Báo ức thật sự không thoải mái chút nào, gã đánh lén Lý Lân không thành, lại bị Lý Lân đánh lén lấy mạng.
- Không sai! Bản hoàng tử nói rồi, muốn thu chút lãi từ tay của lão già Vũ vương kia!
Lý Lân lộ vẻ hưng phấn trên khuôn mặt, thanh Ma đao đâm vào cơ thể Tác Mộc đang không ngừng cắn nuốt chân khí của gã, linh hồn Ma đao thì theo kinh mạch nhảy vào thức hải của gã, cắn nuốt linh hồn đang ra sức giãy dụa kia.
Bịch!
Thi thể khô quắt của Tác Mộc ngã xuống. Sự khủng bố của Ma đao hơn hẳn đao hồn yếu đuối vừa sinh ra. Bản thể của Ma đao mà ra thì cho dù Tam phẩm Vương Tọa cũng chỉ có thể nuốt hận. Thê thảm nhất là cả người này đều bị Ma đao tham lam hút thành thây khô, bản thể Ma đao không kị bất cứ thứ gì, chân khí, máu huyết, huyết nhục tinh hoa đều là mục tiêu thôn phệ. Một lát sau, một dòng tinh nguyên màu máu thuần túy từ trong Ma đao truyền vào cơ thể Lý Lân, đây không phải nguyên khí tinh thuần lúc trước mà là tinh huyết bản nguyên tinh thuần, là thuốc bổ tốt nhất cho Kim Cương Bất Phôi Thần Công của Lý Lân.
Trong cơ thể Lý Lân vang lên tiếp lốp bốp, dưới sự thúc giục của tinh nguyên màu máu này, xương cốt, cơ bắp toàn thân Lý Lân đều được rèn luyện. Tinh hoa huyết mạch của một vị Tiên Thiên Tam phẩm Vương Tọa đủ để cường độ thân thể Lý Lân tăng lên một cấp, chân khí màu vang lớn mạnh gần như gấp đôi.
Hít sâu một hơi, Lý Lân hài lòng. Dùng bản thể Ma đao, hắn đã tìm được đường tắt để tu luyện Kim Cương Bất Phôi Thần Công. Mà đại sát tứ phương như thế có thương đến thiên hòa hay không, Lý Lân hoàn toàn không để ý. Huống chi kẻ này ra tay với hắn trước, giết gã với Lý Lân mà nói lại càng không nề có gánh nặng tâm lý nào.
Hắn vung một quyền đánh cho nham thạch cứng rắn lõm xuống một hố to, hắn lại đá thân thể khô quắt của Tác Mộc vào, vùi lấp qua loa cho xong. Đương nhiên Lý Lân không quên lấy không gian giới chỉ khỏi tay gã, dù sao đó cũng là một cao thủ Tiên Thiên, trong không gian giới chỉ này ắt sẽ có một khoản tài phú, dù sao không có ai lại e ngại mình quá nhiều của cải cả.
- Ăn thiệt này, tin rằng trong hai tháng tới lão già Vũ vương sẽ không dám làm gì. Hai tháng sau sợ là không phải Tam phẩm Vương Tọa đến thăm đâu.
Lý Lân suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định là sẽ xông vào Hắc Thủy tùng lâm. Hắn nghĩ nếu mình có thể mang Đại Địa Bạo Long ra thì đừng hòng ai có thể uy hiếp sự an toàn của hắn được nữa.
Bước vào Hắc Thủy vương thành, Lý Lân nhanh chóng phát hiện điểm khác biệt, thị trường giao dịch tán tu mà hắn hứng thú khi lần đầu đến đây đã biến mất, toàn bộ Hắc Thủy vương thành ngập tràn bầu không khí khẩn trương.
- Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thần Lang giáo hành động rồi?
Lý Lân không dám trì hoãn mà nhanh chóng đi tới phủ Tổng đốc Hắc Thủy hành tỉnh.
Khi lại lần nữa nhìn thấy vị Hoàng thúc của mình kia, Lý Lân chỉ thấy khuôn mặt ông đầy vẻ vui mừng như nữ thần theo đuổi mười mấy năm đột nhiên chiếu cố đến ông ta vậy.
- Ha ha…..! Ta biết là tiểu tử ngươi sẽ sống sót mà. Người tốt sống không lâu, tai họa lại kéo dài cả ngàn năm. Tiểu tử ngươi vừa nhìn biết ngay là tai họa ngàn năm mà.
Lý Chấn Uy cười lớn, vỗ vỗ vai Lý Lân.
- Đã lâu không gặp, hoàng thúc! Xem ra thời gian này ngài vẫn sống khỏe mạnh ấy nhỉ!
Lý Lân cười nói, không hề để ý đến cánh tay có lực lượng bất phàm của Lý Chấn Uy chụp lên bả vai mình.
Lý Chấn Uy khá kinh ngạc, dường như không thể tin tưởng nói:
- Tiểu tử, ngươi đúng là đã đột phá Tiên Thiên, lá thư của đại ca đúng là không có lừa ta! Mẹ ơi, thế giới này ngày càng điên cuồng rồi! Đám tiểu tử trẻ tuổi các ngươi giờ ai cũng lợi hại hơn lão tử hết rồi!
Nghe được lời của Lý Chấn Uy, Lý Lân không hề tỏ ra kiêu ngạo tự mãn, mà ngược lại, hắn còn nghe ra ý khác ở trong lời của Lý Chấn Uy, hắn hơi khó hiểu hỏi:
- Ý của Hoàng thúc là có người trẻ tuổi sắp đột phá tới Tiên Thiên ư?
- Không sai! Ngươi còn nhớ cái tên trẻ tuổi tên là Ngụy Duyên mà lần trước ngươi dẫn tới không, vị Tam công tử của Ngụy gia ấy!
Lý Chấn Uy nói.
Lý Lân gật đầu, Ngụy Duyên là Tam công tử của Ngụy gia, lúc ấy gã bị Đại công tử của Ngụy gia hãm hại, bị trọng thương bỏ chạy tới Hắc Thủy tùng lâm, rồi được Lý Lân cứu. Sau đó Ngụy Duyên dẫn hắn tới phủ Tổng đốc Hắc Thủy rồi trở về Ngụy gia. Sau đó Lý Lân vì giết công tử Thần Lang giáo mà bắt buộc phải rời đi nên cũng không liên hệ với Ngụy Duyên, không ngờ lần lại lại nghe tin gã đã phá được Tiên Thiên bình chướng, trwor thành một tên cao thủ được mọi người coi trọng.
- Tiểu tử đó đúng là quyết tâm. Sau khi trở lại Ngụy gia thì vô thanh vô tức, bế quan nửa tháng đã đột phá tới Tiên Thiên, mà khi xuất quan thì chuyện đầu tiên là giết chết bốn tên quản sự của Ngụy gia và giam lỏng Đại công tử, lại dùng thủ đoạn cứng rắn để trở thành người thừa kế trưởng hệ của Ngụy gia. Mà ba ngày nữa chính là ngày Ngụy Duyên chính thức kế nhiệm chức gia chủ của Ngụy gia, ngươi tới thật đúng lúc.
- Gia chủ Ngụy gia? Vậy gia chủ đương đại của Ngụy gia đâu? Cho dù Ngụy Duyên tiến giai Tiên Thiên thì cũng chỉ có thực lực Tiên Thiên sơ cấp, để hắn kế thừa vị trí gia chủ liệu có thể bảo vệ địa vị của Ngụy gia ở Hắc Thủy vương thành không?
Lý Lân tò mò hỏi. Nếu hắn nhớ không nhầm thì Ngụy gia xếp trên phủ Tổng đốc Hắc Thủy Đại Đường trên bảng thứ hạng các thế lực của Thiên Cơ môn, điều này chứng tỏ Ngụy gia có cao thủ siêu cấp đã bước vào hàng ngũ Vương Tọa cao cấp, tho lý thì thế lực như vậy không có khả năng giao quyền cho một người trẻ tuổi, trừ phi kẻ làm gia chủ đó chỉ là con rối.
- Bản vương cũng thấy chuyện này kỳ quái, nhưng đây là việc riêng của Ngụy gia, chúng ta cũng không cách nào nhúng tay được. Nếu Ngụy Duyên thật sự có thể trở thành gia chủ Ngụy gia, với giao tình của ngươi và gã, có lẽ Ngụy gia sẽ lựa chọn đứng ở phe Đại Đường chúng ta.
Lý Chấn Uy lạc quan nói.
- Hoàng thúc đừng lạc quan một cách mù quáng như vậy! Ngài nói cho ta biết Hắc Thủy vương thành này đã xảy ra chuyện gì trước đã, sao lần này ta cảm thấy không khí khẩn trương hơn rất nhiều.
Lý Lân lắc lắc đầu, hỏi.
Bình luận facebook