Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
- Lo lắng cho ta, ta có cái gì phải lo lắng?
Đối với lời nói của Bát hoàng tử, Lý Lân không giải thích được hỏi.
- Căn cứ vào tin tức của đệ, Phụ hoàng đã làm ra kế hoạch phản kích toàn diện, cụ thể kế hoạch thì đệ không rõ ràng lắm, bất quá đệ đạt được một tin tức quan hệ đến chúng ta, lần này Tứ phương chiến tranh, Phụ hoàng sẽ từ trong tám vị Hoàng tử chọn ra bốn người làm giám quân đi tới trong quân doanh trước lịch lãm Tứ phương. Mà tuổi đệ nhỏ nhất, chắc chắn sẽ không bị chọn, Ngũ Ca đã rời khỏi Đại Đường đi tới Thần Ma học viện. Thất hoàng huynh không thích văn ghét võ, cũng rất có thể không bị chọn. Còn lại sẽ từ Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh, Tam ca ngươi, Tứ hoàng huynh, Lục hoàng huynh trong năm người chọn lựa ra bốn người. Hiện nay chiến cuộc Tứ phương phương Bắc là hung hiểm nhất, ba trung cấp Hoàng triều trăm vạn Lang kỵ binh xâm lấn, mà quân đoàn Chân Vũ phía Bắc hiện nay chỉ có năm mươi vạn người, binh lực chỉ bằng một nửa địch nhân. Nếu thực sự đánh lên, khẳng định dị thường hung hiểm. Bởi vậy đệ phán đoán, mấy vị Hoàng tử khác nhất định sẽ không lựa chọn đi phương Bắc.
Bát hoàng tử tỉ mỉ phân tích nói.
- Ý đệ là ta có khả năng rất lớn sẽ bị các Hoàng tử khác đẩy đi đảm nhiệm giám quân phía Bắc?
Lý Lân sắc mặt từ từ trầm xuống. Bát hoàng tử mặc dù không nói rõ, nhưng Lý Lân cũng có thể đoán được, chính mình không quyền không thế chỉ sợ là nhân tuyển tốt nhất đi tới phía Bắc làm bia đỡ đạn.
- Rất có thể. Chiến tranh lần này, phía Bắc có tam quốc. Tất nhiên cũng là chiến trường tàn khốc nhất. Mà từ thế cục hiện nay đến xem, ai là người thứ nhất đi tới phương Bắc thì người đó xui xẻo. Điểm ấy nếu như mấy vị Hoàng huynh khác nhìn không thấu, thì người phía sau bọn họ cũng nhất định sẽ không để cho bọn họ lựa chọn đi tới phía Bắc. Tam ca, huynh cần phải chuẩn bị sẵn sàng, lần này sợ rằng huynh không tránh thoát.
Tuy rằng rất nhiều tin tức đều là hắn suy đoán. Nhưng Bát hoàng tử cùng Lý Lân lại bất đồng, cậu hắn là Binh Bộ Thượng Thư, quyền cao chức trọng, khẳng định biết rất nhiều tin tức. Bát hoàng tử tuổi nhỏ mà không xuất kinh chỉ sợ cũng là thủ bút của vị Binh bộ thượng thư Nghê Sùng Tư đại nhân này.
- Đệ cho rằng trừ ta, mấy vị Hoàng tử khác ai còn có thể bị lựa chọn.
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Nhị hoàng huynh cùng Lục hoàng huynh chắc chắn sẽ không lựa chọn lưu lại. Hai vị hoàng huynh đều là người có dã tâm, mơ ước ngôi vị Thái tử, hơn nữa nếu để cho bọn họ lựa chọn, bọn họ nhất định sẽ đi phía Tây cùng phía Nam. Hoàng triều Xuất Vân cùng Hoàng triều Hỏa Tang tuy rằng đã xuất binh, nhưng binh lực quy mô không lớn, bằng vào hữu binh phía Tây cùng phía Nam hiện nay đủ sức để chống đối tiến công của địch nhân, Chỉ cần đi tới hai nơi này, gần như không cần mạo hiểm quá lớn đã có thể lấy được quân công.
Bát hoàng tử nói.
- Vậy tại sao không đi phía Đông, dù sao nơi ấy hiện tại không có chiến sự, thậm chí có khả năng rất lớn không cần đánh chém.
Lý Lân nói.
- Phía Đông Hoàng triều Thanh Mộc là nước phụ thuộc Đại Diễn Tông, bọn họ có hay không cùng chúng ta khai chiến hoàn toàn quyết định bởi thái độ của Đại Diễn Tông, hiện tại thái độ Đại Diễn Tông không rõ. Nếu như không đánh, vậy phía Đông sẽ cực kỳ an tĩnh, nếu như đấu võ, thậm chí so với phía Bắc còn hung hiểm hơn. Các Hoàng huynh khác khẳng định cũng thấy rõ điểm này. Phía Đông có thể nói là chỗ gần với phía Bắc mà không bị lựa chọn. Nếu như đệ không nhìn lầm, Đại hoàng huynh nhất định sẽ tranh thủ lưu lại, dù sao ở lại Đế đô cũng có thể tích tụ thế lực, còn có thể tại thời điểm Tứ phía thất lợi lấy thân phận Chúa cứu thế xuất hiện.
Bát hoàng tử chậm rãi nói, hiện tại hắn tựa như một mưu sĩ trẻ trung, chỉ là bởi vì tuổi tác cùng vấn đề từng trải vẫn còn khuyết thiếu tự tin một cỗ bày mưu nghĩ kế.
- Lục đục với nhau như vậy, Phụ hoàng sẽ không làm như không thấy chứ?
Lý Lân nghĩ đến Hoàng đế bệ hạ trên triều đình cao cao tại thượng. Đường Hoàng Lý Chấn Viễn hiện tại không phải là đồ ngốc, ngược lại hắn cực kỳ khôn khéo. Chút tiểu tâm tư ấy của chư vị Hoàng tử hắn không có khả năng không biết. Lý Lân ngược lại ngóng trông Hoàng đế bệ hạ có thể ra tay khiến tất cả Hoàng tử đều an phận thủ thường.
- Chỉ sợ là như vậy, nếu như Phụ hoàng không muốn để cho chúng ta tranh đấu, ông làm sao có thể quyết định để tám vị Hoàng tử lâm triều, hiện tại càng tung ngôi vị Thái tử ra làm mồi dụ. Đây tất cả đều nói cho chúng ta biết, Bệ hạ thật sự muốn từ trong cuộc tranh đấu giữa huynh đệ chúng ta tuyển ra một người ưu tú nhất đảm nhiệm Thái tử.
Bát hoàng tử cười khổ nói. Hắn đối với bảo tọa Hoàng đế ngược lại không có ý kiến gì.
Bát hoàng tử tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng thiên tư thông tuệ, đối với chỗ mà rất nhiều người khác không nhìn thấy có kiến giải độc đáo của riêng mình. So với việc khống chế tất cả Hoàng giả, hắn thích hợp làm một mưu thần ẩn cư phía sau màn hơn. Thời điểm Ngũ hoàng tử còn ở đây, Bát hoàng tử có rất ít cơ hội như vậy, bởi vì Ngũ hoàng tử khôn khéo không kém hơn hắn, thậm chí Ngũ hoàng tử cân nhắc vấn đề so với hắn còn toàn diện hơn. Hơn nữa Ngũ hoàng tử đối với hắn sủng nịch, rất nhiều mặt đen tối cũng không để hắn tiếp xúc, cuối cùng mấy ngày nay rời khỏi mới cho hắn cảm nhân được tất cả mặt âm ám trong Hoàng cung. Đây cũng là vì sao Bát hoàng tử ngày hôm nay có thể nói ra nhiều nguyên nhân trọng yếu như vậy.
Ngũ hoàng tử đi học viện Thần Ma, nhìn như lấy lui làm tiến, thế nhưng trực giác nói cho Bát hoàng tử, Ngũ Ca đã triệt để mất đi tư cách cạnh tranh ngôi vị Thái tử. Học viện Thần Ma ba năm mở ra một lần, nhưng muốn tốt nghiệp sẽ phải xem thiên phú tu luyện của chính mình. Có người một hai năm là có thể tốt nghiệp, có người mấy chục năm đều không thể tốt nghiệp. Cái này vô hình chung khiến Ngũ hoàng tử cạnh tranh ngôi vị Thái tử lớn nhất bị loại bỏ ra. Mà điểm này Ngũ hoàng tử tự mình cũng rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khi hắn rời khỏi thì đem Bát hoàng tử giao phó cho Lý Lân. Tại giữa hoàng quyền tranh đấu, chỉ có Hoàng giả mới có thể sinh tồn. Mưu thần tuy rằng nhiều mưu kế, nhưng thiếu khuyết cái phần quyết đoán kia của Hoàng giả.
- Nếu sự tình đã như vậy, ta đây cũng không có biện pháp lựa chọn. Chiến trường phía Bắc tuy rằng hung hiểm, nhưng cũng ẩn chứa kỳ ngộ rất lớn. Nếu như ta có thể sống sót từ phía Bắc trở về, vậy ngôi vị Thái tử Bổn hoàng tử chắc chắn nắm được.
Lý Lân trầm mặt, nhưng lời nói ra lại âm vang mạnh mẽ, tràn ngập một cỗ lăng nhiên khí phách thế gian.
- Tam ca. Huynh thật sự không cân nhắc một chút sao. Huynh bây giờ kinh mạch bị hao tổn, đang nghỉ ngơi a! Chỉ cần huynh...
Bát hoàng tử mở miệng nói.
- Không cần. Nam tử hán đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm. Để Bổn hoàng tử giả trang bị thương trốn tránh trách nhiệm loại chuyện mất mặt này ta tuyệt đối không làm được. Lão Bát, là một người nam nhân, dưới háng có chim, thì nhất định phải đỉnh thiên lập địa.
Lý Lân trầm giọng nói. Trong giọng nói kiên định khiến Bát hoàng tử có chút động dung. Một đôi con ngươi tràn ngập vẻ trí tuệ của hắn tỉ mỉ đánh giá Lý Lân, tựa hồ muốn thông qua biểu tình của Lý Lân nhìn rõ ràng nội tâm của hắn.
- Lão Bát, tuy rằng ta rất đẹp trai, nhưng đệ nhìn chằm chằm ta như thế thực sự làm cho ta rất xấu hổ.
Vẻ nghiêm túc trên mặt Lý Lân tiêu thất, có chút bỡn cợt nói.
Tiểu chính thái sắc mặt đỏ lên, vội vàng quay đầu đi. Hơi khẩn trương nói rằng:
- Ta... ta không thích nam nhân!
- Ha ha!
Lý Lân bị chọc cho cười lớn. Lời nói vừa nãy của Bát hoàng tử quả thật làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Thế nhưng hiện tại Bát hoàng tử xấu hổ mới như một tiểu chính thái mười ba tuổi, quả thực khả ái ghê gớm.
Lý Lân cực kỳ thân mật ôm bả vai hắn, mang theo vẻ hơi hèn mọn cười nói:
- Lão Bát, xem ra đệ đã là nam nhân, nếu không chúng ta thảo luận vấn đề nam nhân đều hiểu?
- Vấn đề nam nhân đều hiểu? Đó là vấn đề gì?
Bát hoàng tử đối với nửa câu đầu của Lý Lân rất vui vẻ, nhưng rõ ràng đối với sự thân mật của Lý Lân không thích ứng được, có chút khước từ nói.
- Không thể nào! Ngươi có phải là nam nhân hay không? Thậm chí ngay cả sự tình nam nhân đều hiểu cũng không biết!
Lý Lân buông hắn ra, vẻ mặt khinh bỉ nói.
- Đệ... Đệ...
Bát hoàng tử cứng họng, có chút nói không nên lời. Một khuôn mặt nhỏ nhắn trở lên đỏ bừng.
- Ai! Vốn tưởng rằng gặp được tri âm, không nghĩ tới là thằng nhóc cái gì cũng đều không hiểu, nhân sinh thực sự không thú vị, không thú vị a!
Lý Lân xoay người, giả vờ tịch mịch nói.
Phía sau Bát hoàng tử một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, tròng mắt xoay chuyển, nhưng thủy chung không hiểu nổi sự tình nam nhân đều hiểu là cái gì.
- Thật là một tiểu chính thái ngây thơ, xem ra hắn vẫn là đáng giá tín nhiệm.
Lý Lân trải qua quan sát, cơ bản xác định tâm tính của Bát hoàng tử. Trong lòng coi như đối với hắn ta cơ bản đã thành lập tín nhiệm. Lý Lân không hiểu cái gì tâm tính của mưu thần cùng tâm tính Hoàng giả, hắn chỉ bằng vào cảm giác biết Bát hoàng tử đối với hắn không có uy hiếp, ngược lại Bát hoàng tử rất có thể trở thành một cánh tay đắc lực của hắn.
Ngày thứ hai lâm triều, Lý Lân vẫn như cũ đứng ở sát bên chúng Hoàng tử. Chỉ là trên mặt không còn ngụy trang sắc mặt tái nhợt, cả người bộ mặt hồng hào, thoạt nhìn cực kỳ khỏe mạnh.
- Chư vị ái khanh, hiện tại sáu quốc bên cạnh, âm mưu phá vỡ hoàng triều Đại Đường ta, trở ngại Đại Đường ta tiến giai cao cấp hoàng triều, Trẫm quyết định ra sức đánh. Đại Đường ta mang binh sĩ mấy trăm vạn, lại có vô số tướng lĩnh thiện chiến, lần này chúng ta không chỉ muốn chiến, còn muốn đánh ra quốc uy, quân uy của Đại đường ta. Vì cổ vũ sĩ khí tướng sĩ nơi tiền tuyến, trẫm quyết định phái Hoàng tử làm giám quân, thay mặt Trẫm tuần thú Tứ phương. Chư vị ái khanh có kiến nghị gì tốt không?
Đường Hoàng Lý Chấn Viễn mở miệng nói.
- Khởi tấu Bệ hạ, Nhị hoàng tử hiền lương cơ trí, thần đề cử Nhị hoàng tử Điện hạ trước tiên đi tới giám quân quân đoàn phía Tây.
Hộ bộ thượng thư Chu Kiến Dân mở miệng nói đầu tiên. Lễ bộ Thượng thư sắc mặt co lại, Chu Kiến Dân đoạt lời nói của hắn, bất quá hắn cũng không cam lòng chịu rớt lại phía sau.
- Khởi tấu bệ hạ, Lục hoàng tử thiên phú dị bẩm, thần đề cử Lục hoàng tử Điện hạ trước tiên đi tới giám quân quân đoàn Chu Tước phía Nam.
Hai bộ thượng thư trước sau mở miệng, dự định hai phe. Hoàng đế bệ hạ liếc qua Nhị hoàng tử cùng Lục hoàng tử một chút, trên mặt không có biểu tình gì, chưa lập tức đồng ý, cũng chưa từng phản đối.
- Bệ hạ, lão thần cho rằng để Tam hoàng tử trước tiên đi đảm nhiệm giám quân quân đoàn Chân Vũ phía Bắc, Tứ hoàng tử đi đảm nhiệm giám quân quân đoàn Thanh Long phía Đông là cực kì thích hợp.
Thừa tướng Tào Khải Công tiến lên một bước nói.
- Ồ? Vậy Đại hoàng tử của trẫm liền an vị ở Đế đô hưởng phúc, mắt nhìn huynh đệ hắn ở tiền tuyến liều mạng sao?
Hoàng đế bệ hạ mở miệng nói, sắc mặt hơi âm trầm.
- Khởi tấu bệ hạ, Đại hoàng tử Điện hạ là người thừa kế dòng chính của Đại Đường ta, lão thần cho rằng Điện hạ ở lại Đế đô so với đi đến tiền tuyến càng thêm có lợi cho ổn định nhân tâm.
Tào Khải Công mặt biến sắc, kiên trì nói.
- Hừ! Trẫm còn chưa có chết đâu! Cần gì dùng lão đại đến ổn định nhân tâm. Tào thừa tướng, ngươi che chở Đại hoàng tử như vậy, có hay không có mục đích không thể cho ai biết?
Trên mặt Hoàng đế bệ hạ xuất hiện tức giận, lời nói nghiêm khắc trước đó chưa từng có.
- Lão thần đáng chết, làm thiên uy Bệ hạ tức giận.
Tào Khải Công sợ đến cả người quỳ xuống.
- Hừ! Lão đại, ngươi nghĩ thế nào?
Đường Hoàng không thèm nhìn Tào Khải Công nữa, mà đem ánh mắt nhìn về phía Đại hoàng tử.
- Phụ... Hoàng, nhi thần... Nhi thần nguyện ý trước tiên đi tới giám quân quân đoàn Thanh Long phía Đông.
Đại hoàng tử cắn răng một cái nói.
- Vậy sao? Cũng được, vậy cho ngươi đi quân đoàn phía Đông.
Trong mắt Hoàng đế bệ hạ hiện lên một vệt thất vọng. Sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Lý Lân đứng ở sát chúng hoàng tử.
- Lão tam, ngươi có ý kiến gì không? Có thể nói!
Hoàng đế bệ hạ mở miệng nói. Lý Lân mỗi lần lâm triều đều đứng ở chỗ khoảng cách xa nhất Hoàng đế bệ hạ, vẫn cúi đầu, có đôi khi Hoàng đế bệ hạ đều cho rằng Lý Lân tiểu tử này là đang ngủ gà ngủ gật. Nếu như Bệ hạ không mở miệng, Lý Lân khi lâm triều đều tựa như bức tượng điêu khắc không bao giờ lên tiếng.
- Nhi thần nguyện ý đi giám quân quân đoàn phía Bắc thay thế phụ hoàng!
Lý Lân ngóc lên đầu, ngữ khí tự tin nói.
Đối với lời nói của Bát hoàng tử, Lý Lân không giải thích được hỏi.
- Căn cứ vào tin tức của đệ, Phụ hoàng đã làm ra kế hoạch phản kích toàn diện, cụ thể kế hoạch thì đệ không rõ ràng lắm, bất quá đệ đạt được một tin tức quan hệ đến chúng ta, lần này Tứ phương chiến tranh, Phụ hoàng sẽ từ trong tám vị Hoàng tử chọn ra bốn người làm giám quân đi tới trong quân doanh trước lịch lãm Tứ phương. Mà tuổi đệ nhỏ nhất, chắc chắn sẽ không bị chọn, Ngũ Ca đã rời khỏi Đại Đường đi tới Thần Ma học viện. Thất hoàng huynh không thích văn ghét võ, cũng rất có thể không bị chọn. Còn lại sẽ từ Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh, Tam ca ngươi, Tứ hoàng huynh, Lục hoàng huynh trong năm người chọn lựa ra bốn người. Hiện nay chiến cuộc Tứ phương phương Bắc là hung hiểm nhất, ba trung cấp Hoàng triều trăm vạn Lang kỵ binh xâm lấn, mà quân đoàn Chân Vũ phía Bắc hiện nay chỉ có năm mươi vạn người, binh lực chỉ bằng một nửa địch nhân. Nếu thực sự đánh lên, khẳng định dị thường hung hiểm. Bởi vậy đệ phán đoán, mấy vị Hoàng tử khác nhất định sẽ không lựa chọn đi phương Bắc.
Bát hoàng tử tỉ mỉ phân tích nói.
- Ý đệ là ta có khả năng rất lớn sẽ bị các Hoàng tử khác đẩy đi đảm nhiệm giám quân phía Bắc?
Lý Lân sắc mặt từ từ trầm xuống. Bát hoàng tử mặc dù không nói rõ, nhưng Lý Lân cũng có thể đoán được, chính mình không quyền không thế chỉ sợ là nhân tuyển tốt nhất đi tới phía Bắc làm bia đỡ đạn.
- Rất có thể. Chiến tranh lần này, phía Bắc có tam quốc. Tất nhiên cũng là chiến trường tàn khốc nhất. Mà từ thế cục hiện nay đến xem, ai là người thứ nhất đi tới phương Bắc thì người đó xui xẻo. Điểm ấy nếu như mấy vị Hoàng huynh khác nhìn không thấu, thì người phía sau bọn họ cũng nhất định sẽ không để cho bọn họ lựa chọn đi tới phía Bắc. Tam ca, huynh cần phải chuẩn bị sẵn sàng, lần này sợ rằng huynh không tránh thoát.
Tuy rằng rất nhiều tin tức đều là hắn suy đoán. Nhưng Bát hoàng tử cùng Lý Lân lại bất đồng, cậu hắn là Binh Bộ Thượng Thư, quyền cao chức trọng, khẳng định biết rất nhiều tin tức. Bát hoàng tử tuổi nhỏ mà không xuất kinh chỉ sợ cũng là thủ bút của vị Binh bộ thượng thư Nghê Sùng Tư đại nhân này.
- Đệ cho rằng trừ ta, mấy vị Hoàng tử khác ai còn có thể bị lựa chọn.
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Nhị hoàng huynh cùng Lục hoàng huynh chắc chắn sẽ không lựa chọn lưu lại. Hai vị hoàng huynh đều là người có dã tâm, mơ ước ngôi vị Thái tử, hơn nữa nếu để cho bọn họ lựa chọn, bọn họ nhất định sẽ đi phía Tây cùng phía Nam. Hoàng triều Xuất Vân cùng Hoàng triều Hỏa Tang tuy rằng đã xuất binh, nhưng binh lực quy mô không lớn, bằng vào hữu binh phía Tây cùng phía Nam hiện nay đủ sức để chống đối tiến công của địch nhân, Chỉ cần đi tới hai nơi này, gần như không cần mạo hiểm quá lớn đã có thể lấy được quân công.
Bát hoàng tử nói.
- Vậy tại sao không đi phía Đông, dù sao nơi ấy hiện tại không có chiến sự, thậm chí có khả năng rất lớn không cần đánh chém.
Lý Lân nói.
- Phía Đông Hoàng triều Thanh Mộc là nước phụ thuộc Đại Diễn Tông, bọn họ có hay không cùng chúng ta khai chiến hoàn toàn quyết định bởi thái độ của Đại Diễn Tông, hiện tại thái độ Đại Diễn Tông không rõ. Nếu như không đánh, vậy phía Đông sẽ cực kỳ an tĩnh, nếu như đấu võ, thậm chí so với phía Bắc còn hung hiểm hơn. Các Hoàng huynh khác khẳng định cũng thấy rõ điểm này. Phía Đông có thể nói là chỗ gần với phía Bắc mà không bị lựa chọn. Nếu như đệ không nhìn lầm, Đại hoàng huynh nhất định sẽ tranh thủ lưu lại, dù sao ở lại Đế đô cũng có thể tích tụ thế lực, còn có thể tại thời điểm Tứ phía thất lợi lấy thân phận Chúa cứu thế xuất hiện.
Bát hoàng tử chậm rãi nói, hiện tại hắn tựa như một mưu sĩ trẻ trung, chỉ là bởi vì tuổi tác cùng vấn đề từng trải vẫn còn khuyết thiếu tự tin một cỗ bày mưu nghĩ kế.
- Lục đục với nhau như vậy, Phụ hoàng sẽ không làm như không thấy chứ?
Lý Lân nghĩ đến Hoàng đế bệ hạ trên triều đình cao cao tại thượng. Đường Hoàng Lý Chấn Viễn hiện tại không phải là đồ ngốc, ngược lại hắn cực kỳ khôn khéo. Chút tiểu tâm tư ấy của chư vị Hoàng tử hắn không có khả năng không biết. Lý Lân ngược lại ngóng trông Hoàng đế bệ hạ có thể ra tay khiến tất cả Hoàng tử đều an phận thủ thường.
- Chỉ sợ là như vậy, nếu như Phụ hoàng không muốn để cho chúng ta tranh đấu, ông làm sao có thể quyết định để tám vị Hoàng tử lâm triều, hiện tại càng tung ngôi vị Thái tử ra làm mồi dụ. Đây tất cả đều nói cho chúng ta biết, Bệ hạ thật sự muốn từ trong cuộc tranh đấu giữa huynh đệ chúng ta tuyển ra một người ưu tú nhất đảm nhiệm Thái tử.
Bát hoàng tử cười khổ nói. Hắn đối với bảo tọa Hoàng đế ngược lại không có ý kiến gì.
Bát hoàng tử tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng thiên tư thông tuệ, đối với chỗ mà rất nhiều người khác không nhìn thấy có kiến giải độc đáo của riêng mình. So với việc khống chế tất cả Hoàng giả, hắn thích hợp làm một mưu thần ẩn cư phía sau màn hơn. Thời điểm Ngũ hoàng tử còn ở đây, Bát hoàng tử có rất ít cơ hội như vậy, bởi vì Ngũ hoàng tử khôn khéo không kém hơn hắn, thậm chí Ngũ hoàng tử cân nhắc vấn đề so với hắn còn toàn diện hơn. Hơn nữa Ngũ hoàng tử đối với hắn sủng nịch, rất nhiều mặt đen tối cũng không để hắn tiếp xúc, cuối cùng mấy ngày nay rời khỏi mới cho hắn cảm nhân được tất cả mặt âm ám trong Hoàng cung. Đây cũng là vì sao Bát hoàng tử ngày hôm nay có thể nói ra nhiều nguyên nhân trọng yếu như vậy.
Ngũ hoàng tử đi học viện Thần Ma, nhìn như lấy lui làm tiến, thế nhưng trực giác nói cho Bát hoàng tử, Ngũ Ca đã triệt để mất đi tư cách cạnh tranh ngôi vị Thái tử. Học viện Thần Ma ba năm mở ra một lần, nhưng muốn tốt nghiệp sẽ phải xem thiên phú tu luyện của chính mình. Có người một hai năm là có thể tốt nghiệp, có người mấy chục năm đều không thể tốt nghiệp. Cái này vô hình chung khiến Ngũ hoàng tử cạnh tranh ngôi vị Thái tử lớn nhất bị loại bỏ ra. Mà điểm này Ngũ hoàng tử tự mình cũng rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khi hắn rời khỏi thì đem Bát hoàng tử giao phó cho Lý Lân. Tại giữa hoàng quyền tranh đấu, chỉ có Hoàng giả mới có thể sinh tồn. Mưu thần tuy rằng nhiều mưu kế, nhưng thiếu khuyết cái phần quyết đoán kia của Hoàng giả.
- Nếu sự tình đã như vậy, ta đây cũng không có biện pháp lựa chọn. Chiến trường phía Bắc tuy rằng hung hiểm, nhưng cũng ẩn chứa kỳ ngộ rất lớn. Nếu như ta có thể sống sót từ phía Bắc trở về, vậy ngôi vị Thái tử Bổn hoàng tử chắc chắn nắm được.
Lý Lân trầm mặt, nhưng lời nói ra lại âm vang mạnh mẽ, tràn ngập một cỗ lăng nhiên khí phách thế gian.
- Tam ca. Huynh thật sự không cân nhắc một chút sao. Huynh bây giờ kinh mạch bị hao tổn, đang nghỉ ngơi a! Chỉ cần huynh...
Bát hoàng tử mở miệng nói.
- Không cần. Nam tử hán đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm. Để Bổn hoàng tử giả trang bị thương trốn tránh trách nhiệm loại chuyện mất mặt này ta tuyệt đối không làm được. Lão Bát, là một người nam nhân, dưới háng có chim, thì nhất định phải đỉnh thiên lập địa.
Lý Lân trầm giọng nói. Trong giọng nói kiên định khiến Bát hoàng tử có chút động dung. Một đôi con ngươi tràn ngập vẻ trí tuệ của hắn tỉ mỉ đánh giá Lý Lân, tựa hồ muốn thông qua biểu tình của Lý Lân nhìn rõ ràng nội tâm của hắn.
- Lão Bát, tuy rằng ta rất đẹp trai, nhưng đệ nhìn chằm chằm ta như thế thực sự làm cho ta rất xấu hổ.
Vẻ nghiêm túc trên mặt Lý Lân tiêu thất, có chút bỡn cợt nói.
Tiểu chính thái sắc mặt đỏ lên, vội vàng quay đầu đi. Hơi khẩn trương nói rằng:
- Ta... ta không thích nam nhân!
- Ha ha!
Lý Lân bị chọc cho cười lớn. Lời nói vừa nãy của Bát hoàng tử quả thật làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Thế nhưng hiện tại Bát hoàng tử xấu hổ mới như một tiểu chính thái mười ba tuổi, quả thực khả ái ghê gớm.
Lý Lân cực kỳ thân mật ôm bả vai hắn, mang theo vẻ hơi hèn mọn cười nói:
- Lão Bát, xem ra đệ đã là nam nhân, nếu không chúng ta thảo luận vấn đề nam nhân đều hiểu?
- Vấn đề nam nhân đều hiểu? Đó là vấn đề gì?
Bát hoàng tử đối với nửa câu đầu của Lý Lân rất vui vẻ, nhưng rõ ràng đối với sự thân mật của Lý Lân không thích ứng được, có chút khước từ nói.
- Không thể nào! Ngươi có phải là nam nhân hay không? Thậm chí ngay cả sự tình nam nhân đều hiểu cũng không biết!
Lý Lân buông hắn ra, vẻ mặt khinh bỉ nói.
- Đệ... Đệ...
Bát hoàng tử cứng họng, có chút nói không nên lời. Một khuôn mặt nhỏ nhắn trở lên đỏ bừng.
- Ai! Vốn tưởng rằng gặp được tri âm, không nghĩ tới là thằng nhóc cái gì cũng đều không hiểu, nhân sinh thực sự không thú vị, không thú vị a!
Lý Lân xoay người, giả vờ tịch mịch nói.
Phía sau Bát hoàng tử một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, tròng mắt xoay chuyển, nhưng thủy chung không hiểu nổi sự tình nam nhân đều hiểu là cái gì.
- Thật là một tiểu chính thái ngây thơ, xem ra hắn vẫn là đáng giá tín nhiệm.
Lý Lân trải qua quan sát, cơ bản xác định tâm tính của Bát hoàng tử. Trong lòng coi như đối với hắn ta cơ bản đã thành lập tín nhiệm. Lý Lân không hiểu cái gì tâm tính của mưu thần cùng tâm tính Hoàng giả, hắn chỉ bằng vào cảm giác biết Bát hoàng tử đối với hắn không có uy hiếp, ngược lại Bát hoàng tử rất có thể trở thành một cánh tay đắc lực của hắn.
Ngày thứ hai lâm triều, Lý Lân vẫn như cũ đứng ở sát bên chúng Hoàng tử. Chỉ là trên mặt không còn ngụy trang sắc mặt tái nhợt, cả người bộ mặt hồng hào, thoạt nhìn cực kỳ khỏe mạnh.
- Chư vị ái khanh, hiện tại sáu quốc bên cạnh, âm mưu phá vỡ hoàng triều Đại Đường ta, trở ngại Đại Đường ta tiến giai cao cấp hoàng triều, Trẫm quyết định ra sức đánh. Đại Đường ta mang binh sĩ mấy trăm vạn, lại có vô số tướng lĩnh thiện chiến, lần này chúng ta không chỉ muốn chiến, còn muốn đánh ra quốc uy, quân uy của Đại đường ta. Vì cổ vũ sĩ khí tướng sĩ nơi tiền tuyến, trẫm quyết định phái Hoàng tử làm giám quân, thay mặt Trẫm tuần thú Tứ phương. Chư vị ái khanh có kiến nghị gì tốt không?
Đường Hoàng Lý Chấn Viễn mở miệng nói.
- Khởi tấu Bệ hạ, Nhị hoàng tử hiền lương cơ trí, thần đề cử Nhị hoàng tử Điện hạ trước tiên đi tới giám quân quân đoàn phía Tây.
Hộ bộ thượng thư Chu Kiến Dân mở miệng nói đầu tiên. Lễ bộ Thượng thư sắc mặt co lại, Chu Kiến Dân đoạt lời nói của hắn, bất quá hắn cũng không cam lòng chịu rớt lại phía sau.
- Khởi tấu bệ hạ, Lục hoàng tử thiên phú dị bẩm, thần đề cử Lục hoàng tử Điện hạ trước tiên đi tới giám quân quân đoàn Chu Tước phía Nam.
Hai bộ thượng thư trước sau mở miệng, dự định hai phe. Hoàng đế bệ hạ liếc qua Nhị hoàng tử cùng Lục hoàng tử một chút, trên mặt không có biểu tình gì, chưa lập tức đồng ý, cũng chưa từng phản đối.
- Bệ hạ, lão thần cho rằng để Tam hoàng tử trước tiên đi đảm nhiệm giám quân quân đoàn Chân Vũ phía Bắc, Tứ hoàng tử đi đảm nhiệm giám quân quân đoàn Thanh Long phía Đông là cực kì thích hợp.
Thừa tướng Tào Khải Công tiến lên một bước nói.
- Ồ? Vậy Đại hoàng tử của trẫm liền an vị ở Đế đô hưởng phúc, mắt nhìn huynh đệ hắn ở tiền tuyến liều mạng sao?
Hoàng đế bệ hạ mở miệng nói, sắc mặt hơi âm trầm.
- Khởi tấu bệ hạ, Đại hoàng tử Điện hạ là người thừa kế dòng chính của Đại Đường ta, lão thần cho rằng Điện hạ ở lại Đế đô so với đi đến tiền tuyến càng thêm có lợi cho ổn định nhân tâm.
Tào Khải Công mặt biến sắc, kiên trì nói.
- Hừ! Trẫm còn chưa có chết đâu! Cần gì dùng lão đại đến ổn định nhân tâm. Tào thừa tướng, ngươi che chở Đại hoàng tử như vậy, có hay không có mục đích không thể cho ai biết?
Trên mặt Hoàng đế bệ hạ xuất hiện tức giận, lời nói nghiêm khắc trước đó chưa từng có.
- Lão thần đáng chết, làm thiên uy Bệ hạ tức giận.
Tào Khải Công sợ đến cả người quỳ xuống.
- Hừ! Lão đại, ngươi nghĩ thế nào?
Đường Hoàng không thèm nhìn Tào Khải Công nữa, mà đem ánh mắt nhìn về phía Đại hoàng tử.
- Phụ... Hoàng, nhi thần... Nhi thần nguyện ý trước tiên đi tới giám quân quân đoàn Thanh Long phía Đông.
Đại hoàng tử cắn răng một cái nói.
- Vậy sao? Cũng được, vậy cho ngươi đi quân đoàn phía Đông.
Trong mắt Hoàng đế bệ hạ hiện lên một vệt thất vọng. Sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Lý Lân đứng ở sát chúng hoàng tử.
- Lão tam, ngươi có ý kiến gì không? Có thể nói!
Hoàng đế bệ hạ mở miệng nói. Lý Lân mỗi lần lâm triều đều đứng ở chỗ khoảng cách xa nhất Hoàng đế bệ hạ, vẫn cúi đầu, có đôi khi Hoàng đế bệ hạ đều cho rằng Lý Lân tiểu tử này là đang ngủ gà ngủ gật. Nếu như Bệ hạ không mở miệng, Lý Lân khi lâm triều đều tựa như bức tượng điêu khắc không bao giờ lên tiếng.
- Nhi thần nguyện ý đi giám quân quân đoàn phía Bắc thay thế phụ hoàng!
Lý Lân ngóc lên đầu, ngữ khí tự tin nói.
Bình luận facebook