Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Dùng phương thức tàn nhẫn nhất chém giết Đinh Lỗi, sắc mặt Lý Lân trở lên vô cùng tái nhợt. Chân khí trong cơ thể tiêu hao trên phạm vi lớn khiến hắn cảm thấy ăn không tiêu. Nhưng nhìn hiệu quả khiến hơn hai vạn binh sĩ Ngự Lâm quân dưới võ đài trợn mắt há hốc mồm, trong lòng Lý Lân vẫn có chút cảm giác thoả mãn.
Đối với một chi quân đội hoàn toàn xa lạ, nếu muốn triệt để làm họ kinh sợ thì phải thị uy. Đương nhiên, Lý Lân cũng có thể áp dụng phương thứ càng thêm ổn thỏa, trước tiên tiếp chưởng quyền chỉ huy, sau đó chầm chậm từng bước thu phục tướng lĩnh các quân, cuối cùng tiếp tục khiến toàn quân khuất phục. Chỉ tiếc hiện tại đội quân này phải lên trên chiến trường, từ các loại dấu hiệu biểu hiện, đội quân này kinh nghiệm chiến đấu rất có hạn, thậm chí có thể nói căn bản chưa chịu qua tẩy lễ của chiến tranh. Nếu như đơn thuần lôi ra một binh sĩ tu vi võ đạo trên cấp Võ sư, sức chiến đấu coi như không tệ, thế nhưng một khi chỉnh hợp lại thành đội quân, nhất định là đạo quân ô hợp. Chính vì hiểu điểm này, Lý Lân mới cần trước tiên chỉnh lí lại toàn quân, sau đó thông qua cách khác để đề cao sức chiến đấu của đội quân.
Tuy rằng Lý Lân chưa có suất lĩnh qua quân đội có quy mô như vậy, nhưng hắn dù sao cũng là nhân tài đã tiếp thu qua sự huấn luyện quân sự hiện đại hoá toàn diện. Cường độ hắn huấn luyện cùng phương thức huấn luyện còn nhiều đến nỗi thậm chí vượt qua cả bộ đội đặc chủng của các quốc gia khác, bằng không hắn cũng không thể nào mới hai mươi tuổi đã có thể leo lên bảo tọa lính đánh thuê đứng đầu thế giới, xác xuất hoàn thành các loại nhiệm vụ nguy hiểm đến lúc chết đều vẫn duy trì trăm phần trăm thành công.
- Ngươi là người cuối cùng!
Lý Lân chầm chậm ngừng lại thở dốc, sắc mặt trắng nhợt trở lại hồng hào, thân thể hiên ngang phát ra chiến ý dồi dào, đôi mắt hổ chăm chú nhìn Hổ ca.
Cơ thể Hổ ca trở lên căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân đầy vẻ ngưng trọng.
Lý Lân chầm chậm duỗi người ra, từ trong không gian giới chỉ lấy ra Ma Đao giơ cao trong tay. Trong nháy mắt nắm chặt lấy Ma Đao, có lẽ là do Lý Lân ảo giác. Hắn cảm thấy Ma Đao ít rỉ sét đi một chút, chỗ màu đỏ như máu bị gãy càng thêm xán lạn.
Thấy đoạn đao huyết sắc trong tay Lý Lân, Hổ ca biến sắc. Lấy nhãn lực của gã tự nhiên nhìn ra vừa rồi cơ thể Đinh Lỗi trong nháy mắt cứng ngắc, mà hết thảy những phát sinh này chính là vì đoạn đao rỉ sét loang lổ kia. Hơn nữa bội đao Lý Lân dùng trước đó rõ ràng cũng là một thanh bảo đao, nhưng trong lúc chiến đấu lại bị Lý Lân tuỳ tiện vứt bỏ, nhưng tại thời điểm mấu chốt nhất lại đem đoạn đao này ra sử dụng, từ chỗ này cũng có thể nhìn ra đoạn đao này bất phàm.
- Điện hạ thần uy, Úy Trì Hổ cam bái hạ phong, ta chịu thua!
Hổ ca cao giọng nói. Trong giọng nói không có chút nào uể oải, trái lại, Lý Lân còn nghe được một tia mừng rỡ.
Lý Lân ngạc nhiên, không nghĩ tới Úy Trì Hổ sẽ chịu thua. Phải biết rằng, mười người lên võ đài, Úy Trì Hổ là người duy nhất đã chạm đến bình phong cấp Tông sư, cũng là một người duy nhất khiến Lý Lân không có nắm chắc đánh thắng. Dù sao thực lực đạt tới trình độ nhất định là có thể bù đắp chênh lệch về kinh nghiệm. Ví dụ chính là Đinh Lỗi cấp bậc cửu phẩm Võ sư, nếu như không phải là ma khí trên đoạn đao trong nháy mắt ăn mòn thân thể của y, Lý Lân dù có thủ đoạn mạnh hơn chỉ sợ cũng khó có thể làm tổn thương giết chết y.
- Ngươi rất tốt! Có thực lực, có mưu lược. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy theo Bổn hoàng tử đi!
Vẻ nghiêm túc trên mặt Lý Lân biến mất, đến bây giờ hắn đã thu được thứ mình cần, không cần thiết lại phải đánh trận chiến không nắm chắc này.
- Tạ ơn Điện hạ!
Úy Trì Hổ quỳ một chân xuống đất, tay phải đặt ở tim, vẻ kiêu ngạo khó thuần trên mặt biến mất, thay lấp bằng vẻ khiêm tốn vui lòng phục tùng.
Trong lòng Lý Lân khẽ động, nhưng trên mặt không biểu thị chút nào, hắn gật đầu, coi như tiếp nhận thuần phục của Úy Trì Hổ.
Lý Lân đi tới sát rìa đài, đối mặt với đám người đông nghịt phía dưới.
- Các tướng sĩ!
Lý Lân hô lớn, binh sĩ phía dưới lập tức đem ánh mắt nhìn về phía Lý Lân, lúc này trong mắt các binh sĩ không còn xem thường, chỉ còn lại kính nể. Một người đánh với mười người, liên tiếp hành hạ đến chết hai gã đối thủ cảnh giới vượt xa mình. Sức chiến đấu như vậy quả thực khủng bố. Trong quân là một chỗ sùng bái cường giả, cảnh giới võ đạo của Lý Lân tuy rằng thấp, nhưng lại dùng hành động thực tế chinh phục mọi người.
Đương nhiên, trong hai vạn năm nghìn Ngự Lâm quân, khẳng định không có khả năng đều là binh sĩ đơn thuần. Vừa vặn ngược lại, trong đó có rất nhiều thám tử của thế lực khắp nơi cùng đệ tử thế gia mạ vàng đến đây. Bọn họ từng người sắc mặt đều thay đổi, suy nghĩ sau chuyện này làm sao có thể đem tin tức truyền trở về. Thực lực của Tam hoàng tử, thủ đoạn của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử quyết đoán, những điều này đều là tin tức trọng yếu có thể ảnh hưởng đến tương lai của các đại gia tộc nơi Đế đô. Dù sao so với quân sĩ bình thường, đệ tử thế gia đối với triều đình phân tranh càng thêm coi trọng.
- Hiện tại do Bổn hoàng tử tiếp nhận quyền chỉ huy. Kế tiếp tốc độ hành quân của quân ta cần nhanh hơn. Căn cứ mệnh lệnh của quân bộ, chúng ta phải trong nửa tháng chạy tới biên quan, đây là trách nhiệm bảo vệ quốc gia của chúng ta. Hiện tại kẻ địch đang tiến công vào quốc thổ chúng ta, hủy hoại quê hương chúng ta. Các chiến sĩ nơi tiền tuyến đang đẫm máu hăng hái chiến đấu, là một gã nam nhi nhiệt huyết, chúng ta phải dốc hết toàn lực đi tới tiếp viện, đem kẻ địch xâm lược triệt để đuổi ra khỏi thổ địa chúng ta. Từ hôm nay trở đi, Bổn hoàng tử sẽ một lần nữa quy định lại chế độ thưởng phạt, tất cả các chức quan toàn bộ dựa vào quân công đổi lấy. Tại trong đội ngũ do Bổn hoàng tử suất lĩnh không có quý tộc, không có bình dân, chỉ có quân công và đẳng cấp binh sĩ không giống nhau mà thôi. Hơn nữa Bổn hoàng tử sẽ từ trong quân lựa chọn ra binh sĩ ưu tú, đề cử tiến vào học viện quân sự của Đế quốc để đào tạo sâu hơn. Nếu như quân công các ngươi đủ cao, phong hầu bái tướng tên lưu lại trong sử sách sẽ không còn là mộng tưởng.
Lý Lân cao giọng nói. Toàn quân trên dưới đều bởi vì lời nói của Lý Lân mà khí thế phấn chấn hẳn lên. Phong hầu bái tướng a! Bao nhiêu nam nhi đẫm máu sa trường đều không phải vì cái này sao!
- Trần Mặc, đưa bản đồ đây!
Lý Lân trầm giọng nói.
Đứng ở sát rìa đài cao Trần Mặc nhanh chân chạy đến, đem bản đồ quân sự trong ngực đưa cho Lý Lân. Lý Lân mở ra vừa nhìn qua, thoáng nhíu mày. Xem bản đồ đối với Lý Lân mà nói cũng không có gì khó khăn, rắc rối duy nhất là, bản đồ quân dụng của Đại Đường thật sự quá mức đơn sơ, hơn nữa trên mặt có rất nhiều chỗ quân sự đánh dấu cùng kiếp trước không giống nhau, khiến Lý Lân thoáng nhìn cảm thấy rất phiền phức. Bất quá Lý Lân đối với cái này cũng không nóng nảy, tại phần dùng bút than trên bản đồ Trần Mặc cung cấp vẽ một đường hắc tuyến, chính là tuyến đường đội quân cần phải hành quân lần này.
- Các tướng sĩ, Bổn hoàng tử tuyên bố mệnh lệnh thứ nhất, những Lão binh đã trải qua chiến trường ra khỏi hàng! Các ngươi đem một nhóm chiến mã phân phối cho mỗi người, tạm thời làm đội cận vệ của Bổn hoàng tử. Còn lại bất luận là quan quân hay là binh sĩ tất cả đều xuống ngựa. Bổn hoàng tử sẽ cho các ngươi thời gian năm canh giờ, từ quan đạo chỗ này chạy tới Phượng Vĩ Trấn! Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có thời gian năm canh giờ, người thất bại toàn bộ bị trục xuất quay về Đế đô. Thủ hạ của Bổn hoàng tử không cần những binh sĩ nhút nhát!
Lý Lân trầm giọng nói.
Toàn quân tất cả xôn xao. Từ nơi này đến Phượng Vĩ trấn cách khoảng hơn hai trăm dặm. Năm canh giờ chạy tới, đây quả thực là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. So với binh lính bình thường, những quan quân xuất thân từ thế gia quý tộc sắc mặt càng thay đổi. Tại hàng đầu tiên của toàn quân, ba nghìn tên Lão binh đã trải qua chiến trường giống như những mũi thương đứng thẳng tắp lên. Trên mặt từng người đầy vẻ nghiêm túc, trong đó trên người một ít người càng lượn lờ máu tanh sát khí. Quy mô của bọn họ tuy rằng chỉ có ba nghìn người, thế nhưng khí thế tản mát ra lại vượt xa hai vạn đại quân đoàn Ngự Lâm quân.
Lý Lân đi xuống đài cao, đi tới trước mặt ba nghìn Lão binh, rất nhanh, chiến mã trong toàn quân bị đánh đứng lên. Chiến mã trong quân có khoảng chừng năm nghìn con, Lý Lân tự nhiên sẽ không đem nó để lại, đây chính là vật tư chiến lược trọng yếu.
- Lên ngựa, theo Bổn hoàng tử đi đến Phượng Vĩ Trấn trước!
Lý Lân hét lớn, leo lên chiến mã trước tiên. Úy Trì Hổ cùng Thiết Giáp vệ theo sát hắn bước trên hai con chiến mã.
- Điện hạ, chúng ta cứ đi như vậy?
Trần Mặc kéo chặt cương ngựa nói.
- Đương nhiên, Trần tướng quân, ngươi là lão binh trên chiến trường, hẳn hiểu trên chiến trường chân chính cần cái gì. Ngươi cho rằng hiện tại Ngự Lâm quân trên chiến trường sẽ có biểu hiện gì?
Lý Lân trầm giọng hỏi, ánh mắt nhìn về phía mấy phó tướng khác chưa lên ngựa thực khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
- Này... Ngự Lâm quân đều là binh sĩ ưu tú từ bộ đội biên phòng các nơi cùng quân bảo vệ thành tuyển ra, hơn nữa thực lực thấp nhất cũng là Nhất phẩm Võ sư, lực lượng như vậy trên chiến trường nhất định có thể đủ phát huy ra tác dụng rất lớn.
Trần Mặc ngẫm lại nói.
- Sai! Mười phần sai. Bổn hoàng tử có thể chắc chắn, những người này trên chiến trường, sợ rằng người còn sống ngay cả một nửa cũng không đến, nếu như đối đầu với kẻ địch mạnh, tổn thất còn có thể lớn hơn nữa. Trên chiến trường chân chính, binh sĩ có thể sống sót chưa chắc thực lực đã cực mạnh, mà càng nhiều là người có ý thức đoàn đội, binh sĩ có thể cùng chiến hữu hợp tác chiến đấu. Ngự Lâm quân kỷ luật mặc dù nghiêm, thế nhưng tính kỷ luật không có nghĩa là sức chiến đấu mạnh. Một binh sĩ mặc kệ hắn bình thường huấn luyện khắc khổ cỡ nào, đều khó có khả năng trăm phần trăm đảm bảo sống sót ở trên chiến trường. Hơn nữa thành phần Ngự Lâm quân quá phức tạp, Bổn hoàng tử cũng không muốn hầu hạ một đám lão binh. Bổn hoàng tử mang binh là muốn đánh trận, không phải đi dạo chơi ngoại thành miễn phí như vậy.
Lý Lân trầm giọng nói. Hiện nay chi Ngự Lâm quân dưới trướng hắn bao gồm bốn sư đoàn, vậy chính là có bốn phó tướng, ngoài Kim Giáp tướng quân Hồ Ngôn bị Thiết Giáp vệ tiêu diệt ra, quan chỉ huy cấp cao cũng chỉ có Trần Mặc là một phó tướng quan quân đã trải qua chiến trường. Quân đội như vậy lên trên chiến trường sẽ xảy ra trạng huống gì thì ai cũng không cách nào nói rõ. Bởi vậy Lý Lân quyết định chọn dùng thủ đoạn đào thải đi một nhóm người, sau đó lại chậm rãi thanh lý rèn luyện. Đem chi Ngự Lâm quân này chế tạo thành một chi quân đội tinh nhuệ thật mạnh có thể để hắn sử dụng.
- Vâng! Điện hạ!
Trần Mặc gật đầu tán đồng, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân có thêm một chút hồ nghi. Theo gã hiểu biết, Tam hoàng tử sống lâu trong thâm cung, ngay cả lộ diện cũng chưa từng, thế nhưng từ khi hắn tiến vào quân doanh, nói chuyện làm việc đều rất có trật tự, thoạt nhìn giống như một lão binh bách chiến trở về nhà. Một ít quan điểm đặc biệt của hắn nhìn như hơi ngược đời, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm lại lại cảm thấy rất có đạo lý.
- Úy Trì Hổ! Ngươi đã trải qua chiến trường chưa?
Lý Lân nghiêng đầu hỏi. Hắn thu Úy Trì Hổ làm cận vệ chỉ là nhất thời cao hứng, hơn nữa nhìn thấy Úy Trì Hổ tại trong quân cũng có chút uy vọng, tối thiểu Bưu Tử bị mình đánh bại đối với gã rất cung kính. Có thể tại trong đám binh lính cứng đầu làm Lão đại, đây chính là một mãnh tướng được dạy dỗ.
- Thuộc hạ từng tại quân đoàn Bạch Hổ phía Tây đảm nhiệm chức doanh trưởng, sau đó lại từ trong Ngự lâm quân được phân phối đến trong quân của Điện hạ.
Úy Trì Hổ nói.
- Doanh trưởng? Không nghĩ tới ngươi còn là một quan quân!
Lý Lân cười cười. Doanh trưởng tuy rằng không lớn, nhưng dầu gì cũng chỉ huy hai trăm năm mươi người, hơn nữa từ trong mấy lần tiếp xúc, Lý Lân phát hiện Úy Trì Hổ cũng không phải cái loại người lỗ mãng. Nói chuyện cử động rất có quy củ, điều này làm cho Lý Lân đối với gã sinh ra hứng thú bồi dưỡng. Muốn nắm giữ một chi bộ đội, nhất định phải có tướng lĩnh tâm phúc hoàn toàn nghe theo lệnh của mình. Trần Mặc mặc dù không tệ, hơn nữa chức vụ phó tướng cũng đủ. Thế nhưng chức vị càng cao, biết càng nhiều, cũng lại càng khó có thể khống chế. Bởi vậy, so với việc mời chào tướng lĩnh cấp cao, Lý Lân càng có khuynh hướng từ tầng dưới chót đề bạt trọng dụng người mà mình nhìn trúng. Dù sao tình cảnh hiện tại của hắn thật không tốt, người muốn đối phó hắn cũng không ít, càng có không ít người muốn mạng của hắn.
Đối với một chi quân đội hoàn toàn xa lạ, nếu muốn triệt để làm họ kinh sợ thì phải thị uy. Đương nhiên, Lý Lân cũng có thể áp dụng phương thứ càng thêm ổn thỏa, trước tiên tiếp chưởng quyền chỉ huy, sau đó chầm chậm từng bước thu phục tướng lĩnh các quân, cuối cùng tiếp tục khiến toàn quân khuất phục. Chỉ tiếc hiện tại đội quân này phải lên trên chiến trường, từ các loại dấu hiệu biểu hiện, đội quân này kinh nghiệm chiến đấu rất có hạn, thậm chí có thể nói căn bản chưa chịu qua tẩy lễ của chiến tranh. Nếu như đơn thuần lôi ra một binh sĩ tu vi võ đạo trên cấp Võ sư, sức chiến đấu coi như không tệ, thế nhưng một khi chỉnh hợp lại thành đội quân, nhất định là đạo quân ô hợp. Chính vì hiểu điểm này, Lý Lân mới cần trước tiên chỉnh lí lại toàn quân, sau đó thông qua cách khác để đề cao sức chiến đấu của đội quân.
Tuy rằng Lý Lân chưa có suất lĩnh qua quân đội có quy mô như vậy, nhưng hắn dù sao cũng là nhân tài đã tiếp thu qua sự huấn luyện quân sự hiện đại hoá toàn diện. Cường độ hắn huấn luyện cùng phương thức huấn luyện còn nhiều đến nỗi thậm chí vượt qua cả bộ đội đặc chủng của các quốc gia khác, bằng không hắn cũng không thể nào mới hai mươi tuổi đã có thể leo lên bảo tọa lính đánh thuê đứng đầu thế giới, xác xuất hoàn thành các loại nhiệm vụ nguy hiểm đến lúc chết đều vẫn duy trì trăm phần trăm thành công.
- Ngươi là người cuối cùng!
Lý Lân chầm chậm ngừng lại thở dốc, sắc mặt trắng nhợt trở lại hồng hào, thân thể hiên ngang phát ra chiến ý dồi dào, đôi mắt hổ chăm chú nhìn Hổ ca.
Cơ thể Hổ ca trở lên căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân đầy vẻ ngưng trọng.
Lý Lân chầm chậm duỗi người ra, từ trong không gian giới chỉ lấy ra Ma Đao giơ cao trong tay. Trong nháy mắt nắm chặt lấy Ma Đao, có lẽ là do Lý Lân ảo giác. Hắn cảm thấy Ma Đao ít rỉ sét đi một chút, chỗ màu đỏ như máu bị gãy càng thêm xán lạn.
Thấy đoạn đao huyết sắc trong tay Lý Lân, Hổ ca biến sắc. Lấy nhãn lực của gã tự nhiên nhìn ra vừa rồi cơ thể Đinh Lỗi trong nháy mắt cứng ngắc, mà hết thảy những phát sinh này chính là vì đoạn đao rỉ sét loang lổ kia. Hơn nữa bội đao Lý Lân dùng trước đó rõ ràng cũng là một thanh bảo đao, nhưng trong lúc chiến đấu lại bị Lý Lân tuỳ tiện vứt bỏ, nhưng tại thời điểm mấu chốt nhất lại đem đoạn đao này ra sử dụng, từ chỗ này cũng có thể nhìn ra đoạn đao này bất phàm.
- Điện hạ thần uy, Úy Trì Hổ cam bái hạ phong, ta chịu thua!
Hổ ca cao giọng nói. Trong giọng nói không có chút nào uể oải, trái lại, Lý Lân còn nghe được một tia mừng rỡ.
Lý Lân ngạc nhiên, không nghĩ tới Úy Trì Hổ sẽ chịu thua. Phải biết rằng, mười người lên võ đài, Úy Trì Hổ là người duy nhất đã chạm đến bình phong cấp Tông sư, cũng là một người duy nhất khiến Lý Lân không có nắm chắc đánh thắng. Dù sao thực lực đạt tới trình độ nhất định là có thể bù đắp chênh lệch về kinh nghiệm. Ví dụ chính là Đinh Lỗi cấp bậc cửu phẩm Võ sư, nếu như không phải là ma khí trên đoạn đao trong nháy mắt ăn mòn thân thể của y, Lý Lân dù có thủ đoạn mạnh hơn chỉ sợ cũng khó có thể làm tổn thương giết chết y.
- Ngươi rất tốt! Có thực lực, có mưu lược. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy theo Bổn hoàng tử đi!
Vẻ nghiêm túc trên mặt Lý Lân biến mất, đến bây giờ hắn đã thu được thứ mình cần, không cần thiết lại phải đánh trận chiến không nắm chắc này.
- Tạ ơn Điện hạ!
Úy Trì Hổ quỳ một chân xuống đất, tay phải đặt ở tim, vẻ kiêu ngạo khó thuần trên mặt biến mất, thay lấp bằng vẻ khiêm tốn vui lòng phục tùng.
Trong lòng Lý Lân khẽ động, nhưng trên mặt không biểu thị chút nào, hắn gật đầu, coi như tiếp nhận thuần phục của Úy Trì Hổ.
Lý Lân đi tới sát rìa đài, đối mặt với đám người đông nghịt phía dưới.
- Các tướng sĩ!
Lý Lân hô lớn, binh sĩ phía dưới lập tức đem ánh mắt nhìn về phía Lý Lân, lúc này trong mắt các binh sĩ không còn xem thường, chỉ còn lại kính nể. Một người đánh với mười người, liên tiếp hành hạ đến chết hai gã đối thủ cảnh giới vượt xa mình. Sức chiến đấu như vậy quả thực khủng bố. Trong quân là một chỗ sùng bái cường giả, cảnh giới võ đạo của Lý Lân tuy rằng thấp, nhưng lại dùng hành động thực tế chinh phục mọi người.
Đương nhiên, trong hai vạn năm nghìn Ngự Lâm quân, khẳng định không có khả năng đều là binh sĩ đơn thuần. Vừa vặn ngược lại, trong đó có rất nhiều thám tử của thế lực khắp nơi cùng đệ tử thế gia mạ vàng đến đây. Bọn họ từng người sắc mặt đều thay đổi, suy nghĩ sau chuyện này làm sao có thể đem tin tức truyền trở về. Thực lực của Tam hoàng tử, thủ đoạn của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử quyết đoán, những điều này đều là tin tức trọng yếu có thể ảnh hưởng đến tương lai của các đại gia tộc nơi Đế đô. Dù sao so với quân sĩ bình thường, đệ tử thế gia đối với triều đình phân tranh càng thêm coi trọng.
- Hiện tại do Bổn hoàng tử tiếp nhận quyền chỉ huy. Kế tiếp tốc độ hành quân của quân ta cần nhanh hơn. Căn cứ mệnh lệnh của quân bộ, chúng ta phải trong nửa tháng chạy tới biên quan, đây là trách nhiệm bảo vệ quốc gia của chúng ta. Hiện tại kẻ địch đang tiến công vào quốc thổ chúng ta, hủy hoại quê hương chúng ta. Các chiến sĩ nơi tiền tuyến đang đẫm máu hăng hái chiến đấu, là một gã nam nhi nhiệt huyết, chúng ta phải dốc hết toàn lực đi tới tiếp viện, đem kẻ địch xâm lược triệt để đuổi ra khỏi thổ địa chúng ta. Từ hôm nay trở đi, Bổn hoàng tử sẽ một lần nữa quy định lại chế độ thưởng phạt, tất cả các chức quan toàn bộ dựa vào quân công đổi lấy. Tại trong đội ngũ do Bổn hoàng tử suất lĩnh không có quý tộc, không có bình dân, chỉ có quân công và đẳng cấp binh sĩ không giống nhau mà thôi. Hơn nữa Bổn hoàng tử sẽ từ trong quân lựa chọn ra binh sĩ ưu tú, đề cử tiến vào học viện quân sự của Đế quốc để đào tạo sâu hơn. Nếu như quân công các ngươi đủ cao, phong hầu bái tướng tên lưu lại trong sử sách sẽ không còn là mộng tưởng.
Lý Lân cao giọng nói. Toàn quân trên dưới đều bởi vì lời nói của Lý Lân mà khí thế phấn chấn hẳn lên. Phong hầu bái tướng a! Bao nhiêu nam nhi đẫm máu sa trường đều không phải vì cái này sao!
- Trần Mặc, đưa bản đồ đây!
Lý Lân trầm giọng nói.
Đứng ở sát rìa đài cao Trần Mặc nhanh chân chạy đến, đem bản đồ quân sự trong ngực đưa cho Lý Lân. Lý Lân mở ra vừa nhìn qua, thoáng nhíu mày. Xem bản đồ đối với Lý Lân mà nói cũng không có gì khó khăn, rắc rối duy nhất là, bản đồ quân dụng của Đại Đường thật sự quá mức đơn sơ, hơn nữa trên mặt có rất nhiều chỗ quân sự đánh dấu cùng kiếp trước không giống nhau, khiến Lý Lân thoáng nhìn cảm thấy rất phiền phức. Bất quá Lý Lân đối với cái này cũng không nóng nảy, tại phần dùng bút than trên bản đồ Trần Mặc cung cấp vẽ một đường hắc tuyến, chính là tuyến đường đội quân cần phải hành quân lần này.
- Các tướng sĩ, Bổn hoàng tử tuyên bố mệnh lệnh thứ nhất, những Lão binh đã trải qua chiến trường ra khỏi hàng! Các ngươi đem một nhóm chiến mã phân phối cho mỗi người, tạm thời làm đội cận vệ của Bổn hoàng tử. Còn lại bất luận là quan quân hay là binh sĩ tất cả đều xuống ngựa. Bổn hoàng tử sẽ cho các ngươi thời gian năm canh giờ, từ quan đạo chỗ này chạy tới Phượng Vĩ Trấn! Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có thời gian năm canh giờ, người thất bại toàn bộ bị trục xuất quay về Đế đô. Thủ hạ của Bổn hoàng tử không cần những binh sĩ nhút nhát!
Lý Lân trầm giọng nói.
Toàn quân tất cả xôn xao. Từ nơi này đến Phượng Vĩ trấn cách khoảng hơn hai trăm dặm. Năm canh giờ chạy tới, đây quả thực là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. So với binh lính bình thường, những quan quân xuất thân từ thế gia quý tộc sắc mặt càng thay đổi. Tại hàng đầu tiên của toàn quân, ba nghìn tên Lão binh đã trải qua chiến trường giống như những mũi thương đứng thẳng tắp lên. Trên mặt từng người đầy vẻ nghiêm túc, trong đó trên người một ít người càng lượn lờ máu tanh sát khí. Quy mô của bọn họ tuy rằng chỉ có ba nghìn người, thế nhưng khí thế tản mát ra lại vượt xa hai vạn đại quân đoàn Ngự Lâm quân.
Lý Lân đi xuống đài cao, đi tới trước mặt ba nghìn Lão binh, rất nhanh, chiến mã trong toàn quân bị đánh đứng lên. Chiến mã trong quân có khoảng chừng năm nghìn con, Lý Lân tự nhiên sẽ không đem nó để lại, đây chính là vật tư chiến lược trọng yếu.
- Lên ngựa, theo Bổn hoàng tử đi đến Phượng Vĩ Trấn trước!
Lý Lân hét lớn, leo lên chiến mã trước tiên. Úy Trì Hổ cùng Thiết Giáp vệ theo sát hắn bước trên hai con chiến mã.
- Điện hạ, chúng ta cứ đi như vậy?
Trần Mặc kéo chặt cương ngựa nói.
- Đương nhiên, Trần tướng quân, ngươi là lão binh trên chiến trường, hẳn hiểu trên chiến trường chân chính cần cái gì. Ngươi cho rằng hiện tại Ngự Lâm quân trên chiến trường sẽ có biểu hiện gì?
Lý Lân trầm giọng hỏi, ánh mắt nhìn về phía mấy phó tướng khác chưa lên ngựa thực khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
- Này... Ngự Lâm quân đều là binh sĩ ưu tú từ bộ đội biên phòng các nơi cùng quân bảo vệ thành tuyển ra, hơn nữa thực lực thấp nhất cũng là Nhất phẩm Võ sư, lực lượng như vậy trên chiến trường nhất định có thể đủ phát huy ra tác dụng rất lớn.
Trần Mặc ngẫm lại nói.
- Sai! Mười phần sai. Bổn hoàng tử có thể chắc chắn, những người này trên chiến trường, sợ rằng người còn sống ngay cả một nửa cũng không đến, nếu như đối đầu với kẻ địch mạnh, tổn thất còn có thể lớn hơn nữa. Trên chiến trường chân chính, binh sĩ có thể sống sót chưa chắc thực lực đã cực mạnh, mà càng nhiều là người có ý thức đoàn đội, binh sĩ có thể cùng chiến hữu hợp tác chiến đấu. Ngự Lâm quân kỷ luật mặc dù nghiêm, thế nhưng tính kỷ luật không có nghĩa là sức chiến đấu mạnh. Một binh sĩ mặc kệ hắn bình thường huấn luyện khắc khổ cỡ nào, đều khó có khả năng trăm phần trăm đảm bảo sống sót ở trên chiến trường. Hơn nữa thành phần Ngự Lâm quân quá phức tạp, Bổn hoàng tử cũng không muốn hầu hạ một đám lão binh. Bổn hoàng tử mang binh là muốn đánh trận, không phải đi dạo chơi ngoại thành miễn phí như vậy.
Lý Lân trầm giọng nói. Hiện nay chi Ngự Lâm quân dưới trướng hắn bao gồm bốn sư đoàn, vậy chính là có bốn phó tướng, ngoài Kim Giáp tướng quân Hồ Ngôn bị Thiết Giáp vệ tiêu diệt ra, quan chỉ huy cấp cao cũng chỉ có Trần Mặc là một phó tướng quan quân đã trải qua chiến trường. Quân đội như vậy lên trên chiến trường sẽ xảy ra trạng huống gì thì ai cũng không cách nào nói rõ. Bởi vậy Lý Lân quyết định chọn dùng thủ đoạn đào thải đi một nhóm người, sau đó lại chậm rãi thanh lý rèn luyện. Đem chi Ngự Lâm quân này chế tạo thành một chi quân đội tinh nhuệ thật mạnh có thể để hắn sử dụng.
- Vâng! Điện hạ!
Trần Mặc gật đầu tán đồng, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân có thêm một chút hồ nghi. Theo gã hiểu biết, Tam hoàng tử sống lâu trong thâm cung, ngay cả lộ diện cũng chưa từng, thế nhưng từ khi hắn tiến vào quân doanh, nói chuyện làm việc đều rất có trật tự, thoạt nhìn giống như một lão binh bách chiến trở về nhà. Một ít quan điểm đặc biệt của hắn nhìn như hơi ngược đời, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm lại lại cảm thấy rất có đạo lý.
- Úy Trì Hổ! Ngươi đã trải qua chiến trường chưa?
Lý Lân nghiêng đầu hỏi. Hắn thu Úy Trì Hổ làm cận vệ chỉ là nhất thời cao hứng, hơn nữa nhìn thấy Úy Trì Hổ tại trong quân cũng có chút uy vọng, tối thiểu Bưu Tử bị mình đánh bại đối với gã rất cung kính. Có thể tại trong đám binh lính cứng đầu làm Lão đại, đây chính là một mãnh tướng được dạy dỗ.
- Thuộc hạ từng tại quân đoàn Bạch Hổ phía Tây đảm nhiệm chức doanh trưởng, sau đó lại từ trong Ngự lâm quân được phân phối đến trong quân của Điện hạ.
Úy Trì Hổ nói.
- Doanh trưởng? Không nghĩ tới ngươi còn là một quan quân!
Lý Lân cười cười. Doanh trưởng tuy rằng không lớn, nhưng dầu gì cũng chỉ huy hai trăm năm mươi người, hơn nữa từ trong mấy lần tiếp xúc, Lý Lân phát hiện Úy Trì Hổ cũng không phải cái loại người lỗ mãng. Nói chuyện cử động rất có quy củ, điều này làm cho Lý Lân đối với gã sinh ra hứng thú bồi dưỡng. Muốn nắm giữ một chi bộ đội, nhất định phải có tướng lĩnh tâm phúc hoàn toàn nghe theo lệnh của mình. Trần Mặc mặc dù không tệ, hơn nữa chức vụ phó tướng cũng đủ. Thế nhưng chức vị càng cao, biết càng nhiều, cũng lại càng khó có thể khống chế. Bởi vậy, so với việc mời chào tướng lĩnh cấp cao, Lý Lân càng có khuynh hướng từ tầng dưới chót đề bạt trọng dụng người mà mình nhìn trúng. Dù sao tình cảnh hiện tại của hắn thật không tốt, người muốn đối phó hắn cũng không ít, càng có không ít người muốn mạng của hắn.
Bình luận facebook