Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 882
- Hoắc Địch tướng quân, ngươi có biết một Hồng y giáo chủ chết không rõ nguyên cớ sẽ mang tới cho đế quốc Tây Byzantium (Bê-zăng-tin) cái gì không?
Vị Bạch y giáo chủ cầm đầu sắc mặt âm trầm. Dưới tay mỗi vị Hồng y giáo chủ của giáo hội Quang Minh đều có năm đến mười vị Bạch y giáo chủ khác nhau. Giữa những Bạch y giáo chủ và Hồng y giáo chủ này có thể cảm ứng lẫn nhau thông qua thánh lực. Hồng y giáo chủ Tạp Tư Lạp vừa chết, năm vị Bạch y giáo chủ đã đồng thời cảm ứng được rồi. Nhưng bọn họ không dám tự mình tới dò xét, chỉ có thể đến tìm tướng quân Hoắc Địch của Lôi Đình quân đế quốc Byzantium đóng ở đất này.
- Bản tướng quân không phải Thánh chức giả, không có cảm ứng cái quái gì, hơn nữa bản quân nhận được mệnh lệnh đóng giữ đất này, nghỉ ngơi đợi lệnh, cũng không phải để bảo vệ Hồng y giáo chủ.
Tướng quân Hoắc Địch cười lạnh nói. Những Thánh chức giả này bình thường kiêu ngạo vô cùng, đến khi đối mặt với nguy hiểm thực sự, lại có vẻ quá ăn hại.
- Hoắc Địch tướng quân, xin suy nghĩ một chút. Nếu không chúng ta sẽ tham tấu ngươi với hoàng đế bệ hạ.
Bạch y giáo chủ Ti Ân sắc mặt âm trầm nói. Bọn họ không có dũng khí tự mình đi điều tra, nhưng nếu cứ để thế trở về, tất nhiên sẽ chịu chế tài theo pháp quy của giáo đình. Bạch y giáo chủ có quan hệ phụ thuộc với Hồng y giáo chủ, Hồng y giáo chủ chết đi, Bạch y giáo chủ tuy không đến mức tuẫn táng, nhưng nếu ngay cả nguyên nhân cũng không tìm hiểu rõ ràng, vậy chính là không làm tròn chức trách, sẽ bị phán quyết là làm phản. Mà thân là một thành viên của giáo đình Quang Minh, tất cả Thánh chức giả cho dù tự sát cũng không muốn để cho giáo đình phán xét. Nó là nơi dơ bẩn duy nhất ở giáo đình Quang Minh, khiến tất cả Thánh chức giả vừa nói đến là biến sắc.
- Muốn dò thì tự đi, bản tướng quân sẽ không mang tính mạng binh sĩ dưới tay đi mạo hiểm.
Hoắc Địch tướng quân tuy thô dã, nhưng lại không ngốc. Thực lực của Tạp Tư Lạp hắn biết, trong hàng ngũ Hồng y giáo chủ cũng coi như là cao thủ. Sĩ tốt dưới tay bản thân ứng phó cao thủ phổ thông còn được, Võ Tôn đỉnh phong đã có phần lực bất tòng tâm. Đối mặt với đối thủ cường đại không biết, Hoắc Địch tướng quân thà bị bệ hạ đế quốc trách phạt.
- Ngươi...
Bạch y chủ giáo Ti Ân tức giận, nhưng đối mặt với hành động lưu manh của Hoắc Địch tướng quân. Y thực không có chút biện pháp nào. Bản thân tuy là Thánh chức giả, nhưng chỉ là Bạch y giáo chủ, địa vị trong đế quốc thế tục không tính là cao. Nếu Hồng y giáo chủ Tạp Tư Lạp không có chuyện gì, hoàng đế bệ hạ của đế quốc Tây Byzantium có lẽ sẽ trừng phạt Hoắc Địch tướng quân vì y tố cáo, nhưng hiện giờ thì chưa chắc. Đế vương của đế quốc Tây Byzantium vốn là người cao ngạo. Thánh chức giả cả đế quốc trừ Hồng y giáo chủ Tạp Tư Lạp, không một ai lọt vào mắt hắn. Lại thêm hiện giờ Quang Ám đại lục thế cục hỗn loạn, sức ảnh hưởng của giáo đình Quang Minh cũng chịu dao động.
- Bản tướng quân còn phải huấn luyện, không tiễn!
Cánh tay cụt của Hoắc Địch tướng quân vung lên, đánh bay toàn bộ những Bạch y giáo chủ này ra ngoài.
Ngoài quân doanh, Bạch y giáo chủ Ti Ân sắc mặt âm trầm, y nhìn quân doanh khí thế hùng tráng, sắc mặt lóe lên một tia oán độc.
- Ti Ân giáo chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một vị bạch y giáo chủ mở miệng hỏi. Trên mặt gã có vẻ khủng hoảng và tuyệt vọng. Thượng cấp trực tiếp của bọn họ chết không rõ ràng, hiện giờ trở về không rõ nguyên nhân khẳng định sẽ bị phạt nặng. Không nói có thể giữ được chức vị hiện giờ hay không, cái đầu trên cổ có thể giữ được hay không còn chưa biết.
- Không muốn chết thì phải tìm hiểu rõ nguyên nhân cái chết của Tạp Tư Lạp giáo chủ, có lẽ chúng ta không phải đối thủ của hung thủ, nhưng tất phải tìm hiểu rõ thân phận của hắn, nếu không trở về rất có thể sẽ bị phán xét.
Sắc mặt Ti Ân giáo chủ khó coi. So với trở về không rõ ràng phải tiến vào sở thẩm phán đáng sợ, Ti Ân thà đi thăm dò một chuyến.
Các vị bạch y giáo chủ sắc mặt âm trầm gật đầu, so hai cái hại chọn cái nhẹ hơn, loại chuyện này bọn họ tự nhiên biết được cách chọn lọc.
Các vị bạch y giáo chủ theo vị trí cảm ứng cuối cùng bay đi, cũng coi như bọn họ may mắn, phương hướng hành động của họ khác với thanh niên mê mang. Khi bọn họ đến nơi Tạp Tư Lạp ngã xuống, nhìn cả mặt đất máu thịt nát vụn, mảnh vụn thánh trang quen thuộc của Hồng y giáo chủ khiến bọn họ làm sao không biết những vụn xác dưới đất chính là cấp trên trực tiếp của họ.
- Trời ơi, nơi này không có bất cứ thần lực gì lưu lại, rốt cuộc là ai giết Hồng y giáo chủ đại nhân.
Sắc mặt Ti Ân càng thêm khó coi. Nếu Tạp Tư Lạp giáo chủ bị người giết chết, vậy đối phương tất nhiên là một cường giả thể thuật, Bạch y giáo chủ Ti Ân liên tưởng một chút đến những ma thú hóa hình. Nhưng đế quốc Tây Byzantium nằm ở rìa đại lục, nơi này không hề có ma thú cường đại.
- Ti Ân giáo chủ, không thấy thắt lưng không gian của Tạp Tư Lạp đại nhân, có lẽ đã bị hung thủ cầm đi rồi.
Một Bạch y giáo chủ đột nhiên lộ ra một tia vui mừng.
Ti Ân cũng lộ vẻ vui mừng, nói:
- Tốt quá, xem ra chúa cũng không hề vứt bỏ chúng ta. Chúng ta đi thôi! Giáo đình nhất định sẽ báo thù cho Tạp Tư Lạp.
Thắt lưng không gian chuyên thuộc của Hồng y giáo chủ kia không đơn giản chỉ để cất giữ bảo bối, còn có rất nhiều diệu dụng khác, quan trọng nhất là cường giả giáo đình có thể căn cứ vào thứ này để truy kích người đang giữ nó. Có manh mối này, mấy vị Bạch y giáo chủ cũng có thể trở về rồi.
Ở nơi khác, thanh niên mê mang đi xuyên mấy trăm kilômét, tiến vào phạm vi đế quốc Tây Byzantium từ một mảnh rừng nguyên thủy.
Gào!
Một con voi lớn cao mười mét đột nhiên đi ra từ trong rừng, quanh người đầy lân giáp, ngà voi to lớn lóe lên vẻ sắc bén. Quan trọng nhất là, thanh niên mê mang nhìn ra vẻ trí tuệ trong mắt nó.
- Con voi này có trí tuệ, mà thực lực là cực kỳ cường đại. Thú vị, có lẽ có thể tìm được tin tức về thế giới này từ chỗ nó!
Thanh niên mê mang thoáng suy tư, đi về phía con voi. Cảnh này nếu để người dân của đế quốc Tây Byzantium nhìn thấy, nhất định sẽ mềm nhũn người, tiểu tiện không khống chế. Con voi trước mắt không phải kẻ vô danh, đây chính là tử thần biên thùy của đế quốc Tây Byzantium, ma thú boss khủng bố. Lôi Đình quân mà Hoắc Địch tướng quân chỉ huy chấn giữ nơi này, chủ yếu phòng thủ chính là con ma thú chi vương hung tàn thành tính mà trí tuệ cực cao này.
Gào!
Cự Tượng gào thét, một loại cảm giác nguy hiểm từ bản năng dâng lên. Ma thú khác với linh thú yêu thú ở Thương Long đại lục, ma thú là nguyên tố thần thú, có thể đơn thuần hấp thu nguyên tố giữa trời đất hình thành ma tinh. Con voi trước mắt chính là một con ma thú chân chính, hơn nữa phẩm cấp không thấp, ở nơi biên cảnh đế quốc này chính là ma thú vô địch.
Con voi nâng cao cái vòi, mạnh mẽ đè ép bất an trong lòng, đôi mắt to lớn đánh giá thanh niên, nhìn thế nào cũng không nghĩ đây là một cường giả. Nếu không thể uy hiếp đến hắn, vậy chính là một bữa ăn ngon ông trời đưa tới. Nhân loại ăn ngon hơn ma thú nhiều, nhất là cường giả trong bọn họ, thánh lực thuần túy rất tốt để chúng hình thành ma tinh.
Ầm một tiếng, vòi voi như roi sắt đánh về phía thanh niên.
Thanh niên mê mang ra tay, nắm lấy cái vòi voi, lực lượng khủng bố trong nháy mắt tiêu tan vô hình. Cho dù con voi có giãy dụa thế nào, lực lượng khủng bố cũng không thể thoát khỏi cánh tay của thanh niên. Động tác nhìn như nhẹ nhàng kia lại ẩn hàm lực lượng khủng bố.
- Đừng giãy dụa, ta sẽ không thương tổn ngươi!
Thanh niên mê man mở miệng, nụ cười trên mặt rất chân thành.
Trong mắt con voi lóe lên vẻ giảo hoạt, rất nhanh ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, cái vòi lớn không ngừng cọ xát thanh niên mê man, động tác tuy thô lỗ, nhưng lại có ý làm nũng.
Thanh niên mê man cười, nhẹ nhàng thả vòi nó ra.
Con voi vừa thu được tự do liền quay người bỏ chạy. Thân thể to lớn chạy va vào một mảnh cây rừng. Trong rừng rộng dày đặc sinh ra một đường thông thẳng tắp.
Trên mặt thanh niên mê man lộ vẻ hài hước, bước tới một bước, chỉ hai ba bước đã tới sau lưng voi.
- Dừng lại cho ta!
Thanh niên mê man thần sắc bình tĩnh, đấm nhẹ một đấm lên lưng voi.
Răng rắc!
Trong thân thể con voi truyền đến tiếng xương cốt trật khớp, con voi đang xông tới đột nhiên mềm nhũn, thân thể to lớn như máy ủi trượt đi cả trăm mét. Mặt voi bị va chạm đến mức bầm dập. Trong đôi mắt to lớn đầy vẻ hoảng sợ.
- Chạy cái gì chứ, ta chỉ muốn biết tình hình của thế giới này, truyền tất cả những gì ngươi biết vào thức hải ta đi.
Thanh niên mê man trầm giọng nói. Hắn tin rằng con voi này nghe hiểu. Dù sao thực lực của nó cũng đạt tới Thần cấp, nếu không cũng không thể xưng vương xưng bá ở mảnh địa vực này, ngay cả đế quốc Tây Byzantium cường đại cũng không thể làm gì nó.
Con voi không dám không nghe, vội vàng truyền tất cả những gì mình biết truyền vào thức hải thanh niên mê man.
Trong nháy mắt trí nhớ truyền vào, dường như kích thích ký ức của thanh niên mê man, chỉ thấy vẻ mê man trên mặt tiêu tan, đôi mắt mở ra lóe lên tinh quang khó giấu.
- Ta là Lý Lân, ta lại không chết!
Lý Lân nhìn hai tay mình, biểu cảm có vẻ đặc sắc. Vốn cho rằng đã phân thân toái cốt hình thần câu diệt, không ngờ tới lại còn sống.
Vị Bạch y giáo chủ cầm đầu sắc mặt âm trầm. Dưới tay mỗi vị Hồng y giáo chủ của giáo hội Quang Minh đều có năm đến mười vị Bạch y giáo chủ khác nhau. Giữa những Bạch y giáo chủ và Hồng y giáo chủ này có thể cảm ứng lẫn nhau thông qua thánh lực. Hồng y giáo chủ Tạp Tư Lạp vừa chết, năm vị Bạch y giáo chủ đã đồng thời cảm ứng được rồi. Nhưng bọn họ không dám tự mình tới dò xét, chỉ có thể đến tìm tướng quân Hoắc Địch của Lôi Đình quân đế quốc Byzantium đóng ở đất này.
- Bản tướng quân không phải Thánh chức giả, không có cảm ứng cái quái gì, hơn nữa bản quân nhận được mệnh lệnh đóng giữ đất này, nghỉ ngơi đợi lệnh, cũng không phải để bảo vệ Hồng y giáo chủ.
Tướng quân Hoắc Địch cười lạnh nói. Những Thánh chức giả này bình thường kiêu ngạo vô cùng, đến khi đối mặt với nguy hiểm thực sự, lại có vẻ quá ăn hại.
- Hoắc Địch tướng quân, xin suy nghĩ một chút. Nếu không chúng ta sẽ tham tấu ngươi với hoàng đế bệ hạ.
Bạch y giáo chủ Ti Ân sắc mặt âm trầm nói. Bọn họ không có dũng khí tự mình đi điều tra, nhưng nếu cứ để thế trở về, tất nhiên sẽ chịu chế tài theo pháp quy của giáo đình. Bạch y giáo chủ có quan hệ phụ thuộc với Hồng y giáo chủ, Hồng y giáo chủ chết đi, Bạch y giáo chủ tuy không đến mức tuẫn táng, nhưng nếu ngay cả nguyên nhân cũng không tìm hiểu rõ ràng, vậy chính là không làm tròn chức trách, sẽ bị phán quyết là làm phản. Mà thân là một thành viên của giáo đình Quang Minh, tất cả Thánh chức giả cho dù tự sát cũng không muốn để cho giáo đình phán xét. Nó là nơi dơ bẩn duy nhất ở giáo đình Quang Minh, khiến tất cả Thánh chức giả vừa nói đến là biến sắc.
- Muốn dò thì tự đi, bản tướng quân sẽ không mang tính mạng binh sĩ dưới tay đi mạo hiểm.
Hoắc Địch tướng quân tuy thô dã, nhưng lại không ngốc. Thực lực của Tạp Tư Lạp hắn biết, trong hàng ngũ Hồng y giáo chủ cũng coi như là cao thủ. Sĩ tốt dưới tay bản thân ứng phó cao thủ phổ thông còn được, Võ Tôn đỉnh phong đã có phần lực bất tòng tâm. Đối mặt với đối thủ cường đại không biết, Hoắc Địch tướng quân thà bị bệ hạ đế quốc trách phạt.
- Ngươi...
Bạch y chủ giáo Ti Ân tức giận, nhưng đối mặt với hành động lưu manh của Hoắc Địch tướng quân. Y thực không có chút biện pháp nào. Bản thân tuy là Thánh chức giả, nhưng chỉ là Bạch y giáo chủ, địa vị trong đế quốc thế tục không tính là cao. Nếu Hồng y giáo chủ Tạp Tư Lạp không có chuyện gì, hoàng đế bệ hạ của đế quốc Tây Byzantium có lẽ sẽ trừng phạt Hoắc Địch tướng quân vì y tố cáo, nhưng hiện giờ thì chưa chắc. Đế vương của đế quốc Tây Byzantium vốn là người cao ngạo. Thánh chức giả cả đế quốc trừ Hồng y giáo chủ Tạp Tư Lạp, không một ai lọt vào mắt hắn. Lại thêm hiện giờ Quang Ám đại lục thế cục hỗn loạn, sức ảnh hưởng của giáo đình Quang Minh cũng chịu dao động.
- Bản tướng quân còn phải huấn luyện, không tiễn!
Cánh tay cụt của Hoắc Địch tướng quân vung lên, đánh bay toàn bộ những Bạch y giáo chủ này ra ngoài.
Ngoài quân doanh, Bạch y giáo chủ Ti Ân sắc mặt âm trầm, y nhìn quân doanh khí thế hùng tráng, sắc mặt lóe lên một tia oán độc.
- Ti Ân giáo chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một vị bạch y giáo chủ mở miệng hỏi. Trên mặt gã có vẻ khủng hoảng và tuyệt vọng. Thượng cấp trực tiếp của bọn họ chết không rõ ràng, hiện giờ trở về không rõ nguyên nhân khẳng định sẽ bị phạt nặng. Không nói có thể giữ được chức vị hiện giờ hay không, cái đầu trên cổ có thể giữ được hay không còn chưa biết.
- Không muốn chết thì phải tìm hiểu rõ nguyên nhân cái chết của Tạp Tư Lạp giáo chủ, có lẽ chúng ta không phải đối thủ của hung thủ, nhưng tất phải tìm hiểu rõ thân phận của hắn, nếu không trở về rất có thể sẽ bị phán xét.
Sắc mặt Ti Ân giáo chủ khó coi. So với trở về không rõ ràng phải tiến vào sở thẩm phán đáng sợ, Ti Ân thà đi thăm dò một chuyến.
Các vị bạch y giáo chủ sắc mặt âm trầm gật đầu, so hai cái hại chọn cái nhẹ hơn, loại chuyện này bọn họ tự nhiên biết được cách chọn lọc.
Các vị bạch y giáo chủ theo vị trí cảm ứng cuối cùng bay đi, cũng coi như bọn họ may mắn, phương hướng hành động của họ khác với thanh niên mê mang. Khi bọn họ đến nơi Tạp Tư Lạp ngã xuống, nhìn cả mặt đất máu thịt nát vụn, mảnh vụn thánh trang quen thuộc của Hồng y giáo chủ khiến bọn họ làm sao không biết những vụn xác dưới đất chính là cấp trên trực tiếp của họ.
- Trời ơi, nơi này không có bất cứ thần lực gì lưu lại, rốt cuộc là ai giết Hồng y giáo chủ đại nhân.
Sắc mặt Ti Ân càng thêm khó coi. Nếu Tạp Tư Lạp giáo chủ bị người giết chết, vậy đối phương tất nhiên là một cường giả thể thuật, Bạch y giáo chủ Ti Ân liên tưởng một chút đến những ma thú hóa hình. Nhưng đế quốc Tây Byzantium nằm ở rìa đại lục, nơi này không hề có ma thú cường đại.
- Ti Ân giáo chủ, không thấy thắt lưng không gian của Tạp Tư Lạp đại nhân, có lẽ đã bị hung thủ cầm đi rồi.
Một Bạch y giáo chủ đột nhiên lộ ra một tia vui mừng.
Ti Ân cũng lộ vẻ vui mừng, nói:
- Tốt quá, xem ra chúa cũng không hề vứt bỏ chúng ta. Chúng ta đi thôi! Giáo đình nhất định sẽ báo thù cho Tạp Tư Lạp.
Thắt lưng không gian chuyên thuộc của Hồng y giáo chủ kia không đơn giản chỉ để cất giữ bảo bối, còn có rất nhiều diệu dụng khác, quan trọng nhất là cường giả giáo đình có thể căn cứ vào thứ này để truy kích người đang giữ nó. Có manh mối này, mấy vị Bạch y giáo chủ cũng có thể trở về rồi.
Ở nơi khác, thanh niên mê mang đi xuyên mấy trăm kilômét, tiến vào phạm vi đế quốc Tây Byzantium từ một mảnh rừng nguyên thủy.
Gào!
Một con voi lớn cao mười mét đột nhiên đi ra từ trong rừng, quanh người đầy lân giáp, ngà voi to lớn lóe lên vẻ sắc bén. Quan trọng nhất là, thanh niên mê mang nhìn ra vẻ trí tuệ trong mắt nó.
- Con voi này có trí tuệ, mà thực lực là cực kỳ cường đại. Thú vị, có lẽ có thể tìm được tin tức về thế giới này từ chỗ nó!
Thanh niên mê mang thoáng suy tư, đi về phía con voi. Cảnh này nếu để người dân của đế quốc Tây Byzantium nhìn thấy, nhất định sẽ mềm nhũn người, tiểu tiện không khống chế. Con voi trước mắt không phải kẻ vô danh, đây chính là tử thần biên thùy của đế quốc Tây Byzantium, ma thú boss khủng bố. Lôi Đình quân mà Hoắc Địch tướng quân chỉ huy chấn giữ nơi này, chủ yếu phòng thủ chính là con ma thú chi vương hung tàn thành tính mà trí tuệ cực cao này.
Gào!
Cự Tượng gào thét, một loại cảm giác nguy hiểm từ bản năng dâng lên. Ma thú khác với linh thú yêu thú ở Thương Long đại lục, ma thú là nguyên tố thần thú, có thể đơn thuần hấp thu nguyên tố giữa trời đất hình thành ma tinh. Con voi trước mắt chính là một con ma thú chân chính, hơn nữa phẩm cấp không thấp, ở nơi biên cảnh đế quốc này chính là ma thú vô địch.
Con voi nâng cao cái vòi, mạnh mẽ đè ép bất an trong lòng, đôi mắt to lớn đánh giá thanh niên, nhìn thế nào cũng không nghĩ đây là một cường giả. Nếu không thể uy hiếp đến hắn, vậy chính là một bữa ăn ngon ông trời đưa tới. Nhân loại ăn ngon hơn ma thú nhiều, nhất là cường giả trong bọn họ, thánh lực thuần túy rất tốt để chúng hình thành ma tinh.
Ầm một tiếng, vòi voi như roi sắt đánh về phía thanh niên.
Thanh niên mê mang ra tay, nắm lấy cái vòi voi, lực lượng khủng bố trong nháy mắt tiêu tan vô hình. Cho dù con voi có giãy dụa thế nào, lực lượng khủng bố cũng không thể thoát khỏi cánh tay của thanh niên. Động tác nhìn như nhẹ nhàng kia lại ẩn hàm lực lượng khủng bố.
- Đừng giãy dụa, ta sẽ không thương tổn ngươi!
Thanh niên mê man mở miệng, nụ cười trên mặt rất chân thành.
Trong mắt con voi lóe lên vẻ giảo hoạt, rất nhanh ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, cái vòi lớn không ngừng cọ xát thanh niên mê man, động tác tuy thô lỗ, nhưng lại có ý làm nũng.
Thanh niên mê man cười, nhẹ nhàng thả vòi nó ra.
Con voi vừa thu được tự do liền quay người bỏ chạy. Thân thể to lớn chạy va vào một mảnh cây rừng. Trong rừng rộng dày đặc sinh ra một đường thông thẳng tắp.
Trên mặt thanh niên mê man lộ vẻ hài hước, bước tới một bước, chỉ hai ba bước đã tới sau lưng voi.
- Dừng lại cho ta!
Thanh niên mê man thần sắc bình tĩnh, đấm nhẹ một đấm lên lưng voi.
Răng rắc!
Trong thân thể con voi truyền đến tiếng xương cốt trật khớp, con voi đang xông tới đột nhiên mềm nhũn, thân thể to lớn như máy ủi trượt đi cả trăm mét. Mặt voi bị va chạm đến mức bầm dập. Trong đôi mắt to lớn đầy vẻ hoảng sợ.
- Chạy cái gì chứ, ta chỉ muốn biết tình hình của thế giới này, truyền tất cả những gì ngươi biết vào thức hải ta đi.
Thanh niên mê man trầm giọng nói. Hắn tin rằng con voi này nghe hiểu. Dù sao thực lực của nó cũng đạt tới Thần cấp, nếu không cũng không thể xưng vương xưng bá ở mảnh địa vực này, ngay cả đế quốc Tây Byzantium cường đại cũng không thể làm gì nó.
Con voi không dám không nghe, vội vàng truyền tất cả những gì mình biết truyền vào thức hải thanh niên mê man.
Trong nháy mắt trí nhớ truyền vào, dường như kích thích ký ức của thanh niên mê man, chỉ thấy vẻ mê man trên mặt tiêu tan, đôi mắt mở ra lóe lên tinh quang khó giấu.
- Ta là Lý Lân, ta lại không chết!
Lý Lân nhìn hai tay mình, biểu cảm có vẻ đặc sắc. Vốn cho rằng đã phân thân toái cốt hình thần câu diệt, không ngờ tới lại còn sống.
Bình luận facebook