Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Trên người bạch y nữ tử liền xuất hiện hỏa hồng chân khí, rất nhanh bao phủ toàn thân nàng ta. Trong nháy mắt chân khí bạo phát khiến cho Lý Lân động dung. Nếu như chân khí trong cơ thể Lý Lân coi là một con sông nhỏ thì chân khí trong cơ thể bạch y nữ tử có thể sánh được với hải dương. Hơn nữa không gian bên người nàng giống như bị chân khí kinh khủng kia chấn vỡ.
Sắc mặt Lý Lân hoảng sợ, cũng âm thầm may mắn cho bản thân vì chưa có suy nghĩ gì xấu, thực lực của bạch y nữ tử này quá ư là khủng bố, dù có trong trạng thái trọng thương nhưng muốn bóp chết Lý Lân cũng chẳng khác gì đập chết một con kiến cả.
Sau nửa canh giờ, khí thế trên người bạch y nữ tử liền thu liễm lại, khí tức cũng dần ổn định. Tầng sương mù trên mặt nàng ta tựa hồ cũng ảm đạm đi một chút, khiến cho Lý Lân thấy được một hình dáng mờ mờ. Bạch y nữ tử mở mắt, như là lôi điện công vào tâm thần khiến cho Lý Lân không tự giác được phải chuyển ánh mắt ra hướng khác, không thể không thừa nhận, sự kinh khủng của nàng ta hắn không thể nào suy đoán nổi.
Lý Lân có chút cảm thán, nữ nhân ở thế giới này thật là cá tính quá đi. Giống như Lâm Vãn Tình ở đế đô vậy, bạch y nữ tử này cũng thế, đều muốn dùng biện pháp để che đi hình dáng của bản thân. Giống như trưởng công chúa, Tần Tuyết Linh, hay là Lưu Thanh Thanh thì lại có tính độc lập vô cùng cao. Nếu như đặt ở kiếp trước tuyệt đối có thể xếp vào hàng ngũ nữ cường nhân rồi. Sau đó là Bạch Tố Tố và La Lâm, hai người có cá tính dị thường. Ở kiếp trước nữ nhân muốn làm tướng cũng vô cùng khó khăn, càng huống chi là nơi phong kiến đại lục với lễ giáo vô cùng nghiêm khắc này.
Lý Lân lấy mấy khổi thịt Nham Xà đưa cho bạch y nữ tử. Người bị thương chỉ có ăn uống đầy đủ thì mới có thể hồi phục nhanh được… Còn mấy tên ngưu tới mức chỉ thu nạp thiên địa nguyên khí là có thể sống thì Lý Lân còn chưa có cảm nhận qua bao giờ.
- Cảm ơn!
Bạch y nữ tử lên tiếng cảm ơn, cũng không cự tuyệt hảo ý của hắn. Vương tọa cao thủ có thể thông qua hấp thu thiên địa nguyên khí để giảm bớt nhu cầu thức ăn, nhưng cũng chỉ giảm thiểu chút thôi, chứ không thể nào từ bỏ được. Trải qua chém giết không ngừng, bạch y nữ tử sớm đã đói meo mốc rồi. Ăn một chút thức ăn coi như cũng có lợi cho việc khôi phục thực lực của nàng.
- Ngươi có thể hay không bắt tới một ít linh thú? Bởi nếu như trốn đi nơi khác thì chúng ta cần đại lượng thức ăn đó.
Lý Lân hơi ngẫm nghĩ rồi nói.
- Hiện tại sợ rằng không được, nếu như ta không cảm nhận sai thì con Đại Địa Bạo Long kia đã cách thác nước này không xa rồi. Chúng ta phải mau chóng dời đi thôi!
Bạch y nữ tử áy náy nói, nếu như nàng không mở cửa hang ra thì Lý Lân tuyệt đối có thể an tâm mà trốn ở đây, chí ít là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện.
- Ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?
- Linh thú trong phương viên mười dặm đều bị con Bạo Long kia điều động, dù cho chúng ta tới đâu thì cũng khó mà thoát khỏi được. Mà thực lực của ngươi đi ra ngoài một mình chính là chịu chết, có muốn đi cùng ta không?
Bạch y nữ tử trả lời.
- Ta còn có sự lựa chọn khác à?
Lý Lân đờ người ra.
Bạch y nữ tử cười lớn, nàng rất thích tính cách thẳng thắn của Lý Lân. Tất nhiên là lấy tư cách một vị thưởng giả thưởng thức một tên thú vị mà thôi. Còn tình yêu nam nữ thì quá ư là mơ tưởng, giống như lời mà nàng ta đã nói, hai người vốn ở hai thế giới bất đồng, gặp được nhau coi như có chút duyên phận rồi. Tất nhiên là cái duyên phận đó không thể nào làm biến mất được ngăn cách do thực lực sai biệt quá lớn giữa hai người.
- Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống thì ngươi sẽ không chết được.
Bạch y nữ tử cười nói.
- Cần ta làm cái gì?
Lý Lân trầm giọng hỏi. Hắn cũng không cho rằng bạch y nữ tử sẽ hảo tâm mang trên mình một sự ràng buộc là hắn. Nhất là khi nàng đã bị thụ thương.
- Ta mang ngươi ra khỏi Hắc Thủy tùng lâm, ngươi giúp ta kiếm một vật. Giao dịch này không đến mức quá đáng chứ.
Bạch y nữ tử thản nhiên nói, bởi nàng biết Lý Lân là một người thông minh, chắc chắn hắn sẽ không cự tuyệt.
- Lẽ nào ngươi tìm lâu như thế mà không thấy được vậy đó ư? Ngươi không kiếm được huống hồ là ta?
Lý Lân tuy rằng tự phụ nhưng không tự đại, luận thực lực thì cửu khiếu hợp nhất cũng chỉ có thể đạt được chiến lực của Võ Tông cao giai mà thôi, sao có thể lọt vào con mắt của vị nữ nhân thần bí cường đại này đây.
- Nơi kia khá là đặc thù, mấy ngày nay ta mới tìm thấy. Đáng tiếc là có ma pháp trận bao phủ lại còn tên Đại Địa Bạo Long như âm hồn bất tán đuổi theo không tha, nếu không thì ta đã có thể lấy được vật đó rồi, đâu đến mức chật vật mà lui ra ngoài đâu.
Thanh âm của nàng có chút buồn bực, bất kì ai gần đạt đến thành công mà bỗng dưng bị cản trở thì đều không hề dễ chịu mà.
- Trận pháp? Linh thú cũng biêt trận pháp?
Lý Lân kinh ngạc hỏi.
- Lời thừa, ngươi cho linh thú là loại dã thú chưa khái hóa à? Cao giai linh thú còn có trí tuệ không kém gì nhân loại đâu, hơn nữa linh thú của linh quy tộc trời sinh đối với trận pháp có lý giải vô cùng, có một số thiên phú dị bẩm linh quy còn có trận pháp thượng thừa trên quy giáp cơ, hơn nữa có một số có thể đạt tới uy lực của Tiên Thiên cảnh giới rồi, vô cùng cực đoan đáng sợ. Chẳng qua trận pháp mà chúng ta cần vượt qua không có quan hệ gì với linh thú hết. Nơi đó là một thượng cổ di tích còn sót lại, trận pháp cũng là do thượng cổ để lại. Còn cụ thể uy lực nó ra sao thì ta cũng không biết, bởi lúc trước ta mới chỉ tới được vùng ngoại vi mà thôi, chưa kịp tra xét chút nào…
Bạch y nữ tử cũng không có ý kiến gì với sự thiếu hiểu biết của Lý Lân. Nhân loại tinh thông chế thuốc, luyện khí, đối với trận pháp cũng có tạo nghệ bất phàm, thế nhưng trên toàn bộ đại lục này, linh quy tộc đã được công nhận là chủng tộc cường hãn nhất trên phương diện trận pháp. Đây là điều thường thức trên toàn bộ đại lục Thương Long, thế nên hoàng tử của thế tục hoàng triều chắc chắn không thể nào không biết.
Lý Lân chẳng có chút xấu hổ nào, bởi khi hắn tới nơi này, hắn cũng cắm đầu vào trau dồi kiến thức rồi. Nhưng do thời gian có hạn, có nhiều thứ tuy đi vào trong não hắn nhưng đâu thể chỉ một hai câu liền có thể khơi gợi ra toàn bộ chứ. Thế nên Lý Lân chưa bao giờ che dấu sự vô tri của bản thân, bởi chỉ có biết mình yếu kém ở đâu thì mới có thể đạt được thành tựu ở chỗ đó. Như thế mới có thể sống tốt được trên phiến đại lục náo động này….
- Đi thôi!
Bạch y nữ tử đứng dậy, không hề dây dưa chút nào.
Lý Lân gật đầu, lặng lẽ đứng ở sau lưng nàng.
Hai người vừa lao từ trong thác nước ra thì phía xa xa truyền tới âm thanh rít gào phẫn nộ.
- Đại Địa Bạo Long đuổi tới rồi! Chúng ta đi mau thôi!
Vừa nói, bạch y nữ tử liền nắm chặt lấy đai lưng của Lý Lân, sau đó kéo theo cả người hắn phóng như điện về phương bắc.
- Cái đậu…!!!
Lý Lân phiền muộn vô cùng, bởi không ngờ rằng hắn lại nhận được đãi ngộ như là trước đây. Lần trước là bị Bách Hiểu Đồng TửTư Đồ Thiên Trùng đuổi cho giống như chó nhà có tang. Mặc dù lần này còn đỡ hơn, nhưng bạch y nữ tử chắc chắn không cho hắn tới gần nàng, nên thân thể hắn cứng còng lại, dị thường khó chịu.
- Hống…!!!
Đại Địa Bạo Long phát hiện ra được tung tích của bạch y nữ tử, hai cặp mắt tràn đầy sát khí, hung ác vô cùng. Nó cũng không ngờ nàng ta lại có thể khó chơi như vậy, nó đã điều động tất cả linh thú tứ giai trong phương viên mười dặm vây bắt, thế nhưng nàng ta vẫn trốn được. Càng khiến cho nó càng thêm tức giận không tả là ở chỗ, bạch y nữ tử dù cho có gặp truy sát tới mức nào cũng không chịu chạy vào bên trong Hắc Thủy tùng lâm, hay là thoát ra ngoài. Nàng ta vẫn chỉ vòng qua lại trong phương viên mười dặm này mà thôi. Hơn nữa, bạch y nữ tử cũng nhiều lần đàm phán với nó, thế nhưng Đại Địa Bạo Long căn bản không nghe, nó cho rằng hành vi đó của nàng ta chính là khiêu khích, thế nên phải truy sát tới cuối cùng.
Đại Địa Bạo Long cũng không tăng tốc thêm làm gì, cũng bởi bạch y nữ tử tinh thông bộ pháp chiến kỹ, nên tốc độ so với nó nhanh hơn mấy lần. Nếu như không phải bạch y nữ tử bị thương do mấy lần phục kích đó thì Đại Địa Bạo Long cũng khó có thể đuổi kịp được.
Rống…!
Thấy thân ảnh bạch y ở phía xa đang dần tiêu thất, Đại Địa Bạo Long liền cuồng hống lần nữa, phương viên mười dặm trong núi đều vang vọng tiếng gầm gừ. Trên bầu trời cũng xuất hiện đại lượng linh thú phi hành, lần này Đại Địa Bạo Long quyết tâm phải giết chết bạch y nữ tử, cho nên nó cũng lôi kéo linh thú phi hành tới. Bởi Đại Địa Bạo Long là bá chủ nơi đây, nên các loài lông nhông trên mặt đất đều sẽ nghe theo sự hiệu triệu của nó, nhưng linh thú trên không thì không như vậy, chúng nằm trong sự cai quản của một vị ngũ giai đỉnh phong Vương thú khác. Lần này bất đắc dĩ phải đoạt quyền, chắc chắn phi hành Vương thú sẽ tìm nó gây phiền phức cho coi, nhưng nó bất chấp sự phiền phức này. Bởi nó bắt buộc phải lấy được linh quy giáp trên tay bạch y nữ tử, hơn nữa đánh chết nàng ta cũng là chuyện bức thiết. Bởi không gian giới chỉ của nhân loại luyện chế luôn có sự hấp dẫn không nhỏ đối với Vương thú bên trong Hắc Thủy tùng lâm. Còn đan dược mà nhân loại luyện chế, coi như là trân bảo tu hành thì đối với chúng cũng không có mấy hấp dẫn, bởi thiên tài địa bảo trong rừng khá nhiều, mà thân hình của cao giai linh thú lại khổng lồ, đan dược của nhân loại đối với chúng có rất ít hiệu dụng.
- Chết tiệt! Lại còn có cả phi hành linh thú nữa!
Bạch y nữ tử chắc chắn chưa có đột phá Võ Vương đỉnh phong, nên không thể nào huyễn hóa ra được đôi cánh bằng chân khí, vì vậy vô pháp phi hành. Tốc độ của nàng tuy rằng nhanh, thế nhưng không thể nào nhanh hơn được đám phi hành linh thú kia, dù sao đó cũng là kỹ năng thiên phú của chúng mà.
- Làm sao đây? Nếu không chúng ta trốn vào bên trong rừng rậm đi, tận lực che dấu hành tung thôi.
Thần sắc Lý Lân nghiêm trọng, lên tiếng.
- Linh thú trên mặt đất càng nhiều, xem ra đành phải lãng phí một miếng rồi.
Thanh âm của bạch y nữ tử có chút tiếc hận, sau đó tay trái nàng lấy ra một miếng bạch sắc ngọc phù. Phía trên ngọc phù có điêu khắc một đồ án lục mang tinh tản ra khí tức bí ẩn… Thoạt trông khá là giống với lục mang tinh trong đan điền của Lý Lân, nhưng nếu quan sát thật kỹ thì có thể thấy được đường nét trên ngọc phù đơn giản hơn nhiều, còn lâu mới có thể phức tạp được bằng miếng lục mang tinh của Lý Lân.
- Nhắm mắt lại!
Bạch y nữ tử quát lớn, hỏa hồng chân khí điên cuồng dũng mãnh chảy vào bên trong ngọc phù, hồng quang từ ngọc phù liền phát ra chói mắt.
Ầm..ầm…!
Trong ánh mắt kinh sợ của Lý Lân, hư không liền rách ra một cái hắc động, bạch y nữ tử không hề do dự mà lôi luôn Lý Lân nhảy vào bên trong đó.
- Ê cái đậu…! Đừng chơi trò này a!
Lần trước bị hút vào không gian thông đạo đã khiến cho Lý Lân ăn đủ khổ rồi, khiến cho tâm lý của hắn lưu lại ám ảnh. Lúc đó hắn chỉ chậm một chút thôi, chắc chắn sẽ bị không gian loạn lưu cuồng bạo xoắn cho thành tương tàu. Giờ bạch y nữ tử bỗng nhiên lại chơi một chiêu như vậy, khiến cho Lý Lân muốn khóc đến nơi.
Một tiếng “Uỳnh” vang lên, không gian thông đạo biến mất, thân ảnh của bạch y nữ tử cũng tan vào hư không.
- Hỗn đản! Chúng lại có cả không gian thần phù!!!
Đại Địa Bạo Long phẫn nộ vô cùng, nếu như hỏi nhân loại có cái gì khiến cho cao giai linh thú ức chế, phẫn nộ nhất, thì không thể nghi ngờ chính là không gian thần phù này. Bởi nhờ có thứ này, mà hàng năm đều có cao thủ nhân loại lẻn vào Hắc Thủy Tùng Lâm liệp sát cao giai linh thú.
Sắc mặt Lý Lân hoảng sợ, cũng âm thầm may mắn cho bản thân vì chưa có suy nghĩ gì xấu, thực lực của bạch y nữ tử này quá ư là khủng bố, dù có trong trạng thái trọng thương nhưng muốn bóp chết Lý Lân cũng chẳng khác gì đập chết một con kiến cả.
Sau nửa canh giờ, khí thế trên người bạch y nữ tử liền thu liễm lại, khí tức cũng dần ổn định. Tầng sương mù trên mặt nàng ta tựa hồ cũng ảm đạm đi một chút, khiến cho Lý Lân thấy được một hình dáng mờ mờ. Bạch y nữ tử mở mắt, như là lôi điện công vào tâm thần khiến cho Lý Lân không tự giác được phải chuyển ánh mắt ra hướng khác, không thể không thừa nhận, sự kinh khủng của nàng ta hắn không thể nào suy đoán nổi.
Lý Lân có chút cảm thán, nữ nhân ở thế giới này thật là cá tính quá đi. Giống như Lâm Vãn Tình ở đế đô vậy, bạch y nữ tử này cũng thế, đều muốn dùng biện pháp để che đi hình dáng của bản thân. Giống như trưởng công chúa, Tần Tuyết Linh, hay là Lưu Thanh Thanh thì lại có tính độc lập vô cùng cao. Nếu như đặt ở kiếp trước tuyệt đối có thể xếp vào hàng ngũ nữ cường nhân rồi. Sau đó là Bạch Tố Tố và La Lâm, hai người có cá tính dị thường. Ở kiếp trước nữ nhân muốn làm tướng cũng vô cùng khó khăn, càng huống chi là nơi phong kiến đại lục với lễ giáo vô cùng nghiêm khắc này.
Lý Lân lấy mấy khổi thịt Nham Xà đưa cho bạch y nữ tử. Người bị thương chỉ có ăn uống đầy đủ thì mới có thể hồi phục nhanh được… Còn mấy tên ngưu tới mức chỉ thu nạp thiên địa nguyên khí là có thể sống thì Lý Lân còn chưa có cảm nhận qua bao giờ.
- Cảm ơn!
Bạch y nữ tử lên tiếng cảm ơn, cũng không cự tuyệt hảo ý của hắn. Vương tọa cao thủ có thể thông qua hấp thu thiên địa nguyên khí để giảm bớt nhu cầu thức ăn, nhưng cũng chỉ giảm thiểu chút thôi, chứ không thể nào từ bỏ được. Trải qua chém giết không ngừng, bạch y nữ tử sớm đã đói meo mốc rồi. Ăn một chút thức ăn coi như cũng có lợi cho việc khôi phục thực lực của nàng.
- Ngươi có thể hay không bắt tới một ít linh thú? Bởi nếu như trốn đi nơi khác thì chúng ta cần đại lượng thức ăn đó.
Lý Lân hơi ngẫm nghĩ rồi nói.
- Hiện tại sợ rằng không được, nếu như ta không cảm nhận sai thì con Đại Địa Bạo Long kia đã cách thác nước này không xa rồi. Chúng ta phải mau chóng dời đi thôi!
Bạch y nữ tử áy náy nói, nếu như nàng không mở cửa hang ra thì Lý Lân tuyệt đối có thể an tâm mà trốn ở đây, chí ít là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện.
- Ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?
- Linh thú trong phương viên mười dặm đều bị con Bạo Long kia điều động, dù cho chúng ta tới đâu thì cũng khó mà thoát khỏi được. Mà thực lực của ngươi đi ra ngoài một mình chính là chịu chết, có muốn đi cùng ta không?
Bạch y nữ tử trả lời.
- Ta còn có sự lựa chọn khác à?
Lý Lân đờ người ra.
Bạch y nữ tử cười lớn, nàng rất thích tính cách thẳng thắn của Lý Lân. Tất nhiên là lấy tư cách một vị thưởng giả thưởng thức một tên thú vị mà thôi. Còn tình yêu nam nữ thì quá ư là mơ tưởng, giống như lời mà nàng ta đã nói, hai người vốn ở hai thế giới bất đồng, gặp được nhau coi như có chút duyên phận rồi. Tất nhiên là cái duyên phận đó không thể nào làm biến mất được ngăn cách do thực lực sai biệt quá lớn giữa hai người.
- Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống thì ngươi sẽ không chết được.
Bạch y nữ tử cười nói.
- Cần ta làm cái gì?
Lý Lân trầm giọng hỏi. Hắn cũng không cho rằng bạch y nữ tử sẽ hảo tâm mang trên mình một sự ràng buộc là hắn. Nhất là khi nàng đã bị thụ thương.
- Ta mang ngươi ra khỏi Hắc Thủy tùng lâm, ngươi giúp ta kiếm một vật. Giao dịch này không đến mức quá đáng chứ.
Bạch y nữ tử thản nhiên nói, bởi nàng biết Lý Lân là một người thông minh, chắc chắn hắn sẽ không cự tuyệt.
- Lẽ nào ngươi tìm lâu như thế mà không thấy được vậy đó ư? Ngươi không kiếm được huống hồ là ta?
Lý Lân tuy rằng tự phụ nhưng không tự đại, luận thực lực thì cửu khiếu hợp nhất cũng chỉ có thể đạt được chiến lực của Võ Tông cao giai mà thôi, sao có thể lọt vào con mắt của vị nữ nhân thần bí cường đại này đây.
- Nơi kia khá là đặc thù, mấy ngày nay ta mới tìm thấy. Đáng tiếc là có ma pháp trận bao phủ lại còn tên Đại Địa Bạo Long như âm hồn bất tán đuổi theo không tha, nếu không thì ta đã có thể lấy được vật đó rồi, đâu đến mức chật vật mà lui ra ngoài đâu.
Thanh âm của nàng có chút buồn bực, bất kì ai gần đạt đến thành công mà bỗng dưng bị cản trở thì đều không hề dễ chịu mà.
- Trận pháp? Linh thú cũng biêt trận pháp?
Lý Lân kinh ngạc hỏi.
- Lời thừa, ngươi cho linh thú là loại dã thú chưa khái hóa à? Cao giai linh thú còn có trí tuệ không kém gì nhân loại đâu, hơn nữa linh thú của linh quy tộc trời sinh đối với trận pháp có lý giải vô cùng, có một số thiên phú dị bẩm linh quy còn có trận pháp thượng thừa trên quy giáp cơ, hơn nữa có một số có thể đạt tới uy lực của Tiên Thiên cảnh giới rồi, vô cùng cực đoan đáng sợ. Chẳng qua trận pháp mà chúng ta cần vượt qua không có quan hệ gì với linh thú hết. Nơi đó là một thượng cổ di tích còn sót lại, trận pháp cũng là do thượng cổ để lại. Còn cụ thể uy lực nó ra sao thì ta cũng không biết, bởi lúc trước ta mới chỉ tới được vùng ngoại vi mà thôi, chưa kịp tra xét chút nào…
Bạch y nữ tử cũng không có ý kiến gì với sự thiếu hiểu biết của Lý Lân. Nhân loại tinh thông chế thuốc, luyện khí, đối với trận pháp cũng có tạo nghệ bất phàm, thế nhưng trên toàn bộ đại lục này, linh quy tộc đã được công nhận là chủng tộc cường hãn nhất trên phương diện trận pháp. Đây là điều thường thức trên toàn bộ đại lục Thương Long, thế nên hoàng tử của thế tục hoàng triều chắc chắn không thể nào không biết.
Lý Lân chẳng có chút xấu hổ nào, bởi khi hắn tới nơi này, hắn cũng cắm đầu vào trau dồi kiến thức rồi. Nhưng do thời gian có hạn, có nhiều thứ tuy đi vào trong não hắn nhưng đâu thể chỉ một hai câu liền có thể khơi gợi ra toàn bộ chứ. Thế nên Lý Lân chưa bao giờ che dấu sự vô tri của bản thân, bởi chỉ có biết mình yếu kém ở đâu thì mới có thể đạt được thành tựu ở chỗ đó. Như thế mới có thể sống tốt được trên phiến đại lục náo động này….
- Đi thôi!
Bạch y nữ tử đứng dậy, không hề dây dưa chút nào.
Lý Lân gật đầu, lặng lẽ đứng ở sau lưng nàng.
Hai người vừa lao từ trong thác nước ra thì phía xa xa truyền tới âm thanh rít gào phẫn nộ.
- Đại Địa Bạo Long đuổi tới rồi! Chúng ta đi mau thôi!
Vừa nói, bạch y nữ tử liền nắm chặt lấy đai lưng của Lý Lân, sau đó kéo theo cả người hắn phóng như điện về phương bắc.
- Cái đậu…!!!
Lý Lân phiền muộn vô cùng, bởi không ngờ rằng hắn lại nhận được đãi ngộ như là trước đây. Lần trước là bị Bách Hiểu Đồng TửTư Đồ Thiên Trùng đuổi cho giống như chó nhà có tang. Mặc dù lần này còn đỡ hơn, nhưng bạch y nữ tử chắc chắn không cho hắn tới gần nàng, nên thân thể hắn cứng còng lại, dị thường khó chịu.
- Hống…!!!
Đại Địa Bạo Long phát hiện ra được tung tích của bạch y nữ tử, hai cặp mắt tràn đầy sát khí, hung ác vô cùng. Nó cũng không ngờ nàng ta lại có thể khó chơi như vậy, nó đã điều động tất cả linh thú tứ giai trong phương viên mười dặm vây bắt, thế nhưng nàng ta vẫn trốn được. Càng khiến cho nó càng thêm tức giận không tả là ở chỗ, bạch y nữ tử dù cho có gặp truy sát tới mức nào cũng không chịu chạy vào bên trong Hắc Thủy tùng lâm, hay là thoát ra ngoài. Nàng ta vẫn chỉ vòng qua lại trong phương viên mười dặm này mà thôi. Hơn nữa, bạch y nữ tử cũng nhiều lần đàm phán với nó, thế nhưng Đại Địa Bạo Long căn bản không nghe, nó cho rằng hành vi đó của nàng ta chính là khiêu khích, thế nên phải truy sát tới cuối cùng.
Đại Địa Bạo Long cũng không tăng tốc thêm làm gì, cũng bởi bạch y nữ tử tinh thông bộ pháp chiến kỹ, nên tốc độ so với nó nhanh hơn mấy lần. Nếu như không phải bạch y nữ tử bị thương do mấy lần phục kích đó thì Đại Địa Bạo Long cũng khó có thể đuổi kịp được.
Rống…!
Thấy thân ảnh bạch y ở phía xa đang dần tiêu thất, Đại Địa Bạo Long liền cuồng hống lần nữa, phương viên mười dặm trong núi đều vang vọng tiếng gầm gừ. Trên bầu trời cũng xuất hiện đại lượng linh thú phi hành, lần này Đại Địa Bạo Long quyết tâm phải giết chết bạch y nữ tử, cho nên nó cũng lôi kéo linh thú phi hành tới. Bởi Đại Địa Bạo Long là bá chủ nơi đây, nên các loài lông nhông trên mặt đất đều sẽ nghe theo sự hiệu triệu của nó, nhưng linh thú trên không thì không như vậy, chúng nằm trong sự cai quản của một vị ngũ giai đỉnh phong Vương thú khác. Lần này bất đắc dĩ phải đoạt quyền, chắc chắn phi hành Vương thú sẽ tìm nó gây phiền phức cho coi, nhưng nó bất chấp sự phiền phức này. Bởi nó bắt buộc phải lấy được linh quy giáp trên tay bạch y nữ tử, hơn nữa đánh chết nàng ta cũng là chuyện bức thiết. Bởi không gian giới chỉ của nhân loại luyện chế luôn có sự hấp dẫn không nhỏ đối với Vương thú bên trong Hắc Thủy tùng lâm. Còn đan dược mà nhân loại luyện chế, coi như là trân bảo tu hành thì đối với chúng cũng không có mấy hấp dẫn, bởi thiên tài địa bảo trong rừng khá nhiều, mà thân hình của cao giai linh thú lại khổng lồ, đan dược của nhân loại đối với chúng có rất ít hiệu dụng.
- Chết tiệt! Lại còn có cả phi hành linh thú nữa!
Bạch y nữ tử chắc chắn chưa có đột phá Võ Vương đỉnh phong, nên không thể nào huyễn hóa ra được đôi cánh bằng chân khí, vì vậy vô pháp phi hành. Tốc độ của nàng tuy rằng nhanh, thế nhưng không thể nào nhanh hơn được đám phi hành linh thú kia, dù sao đó cũng là kỹ năng thiên phú của chúng mà.
- Làm sao đây? Nếu không chúng ta trốn vào bên trong rừng rậm đi, tận lực che dấu hành tung thôi.
Thần sắc Lý Lân nghiêm trọng, lên tiếng.
- Linh thú trên mặt đất càng nhiều, xem ra đành phải lãng phí một miếng rồi.
Thanh âm của bạch y nữ tử có chút tiếc hận, sau đó tay trái nàng lấy ra một miếng bạch sắc ngọc phù. Phía trên ngọc phù có điêu khắc một đồ án lục mang tinh tản ra khí tức bí ẩn… Thoạt trông khá là giống với lục mang tinh trong đan điền của Lý Lân, nhưng nếu quan sát thật kỹ thì có thể thấy được đường nét trên ngọc phù đơn giản hơn nhiều, còn lâu mới có thể phức tạp được bằng miếng lục mang tinh của Lý Lân.
- Nhắm mắt lại!
Bạch y nữ tử quát lớn, hỏa hồng chân khí điên cuồng dũng mãnh chảy vào bên trong ngọc phù, hồng quang từ ngọc phù liền phát ra chói mắt.
Ầm..ầm…!
Trong ánh mắt kinh sợ của Lý Lân, hư không liền rách ra một cái hắc động, bạch y nữ tử không hề do dự mà lôi luôn Lý Lân nhảy vào bên trong đó.
- Ê cái đậu…! Đừng chơi trò này a!
Lần trước bị hút vào không gian thông đạo đã khiến cho Lý Lân ăn đủ khổ rồi, khiến cho tâm lý của hắn lưu lại ám ảnh. Lúc đó hắn chỉ chậm một chút thôi, chắc chắn sẽ bị không gian loạn lưu cuồng bạo xoắn cho thành tương tàu. Giờ bạch y nữ tử bỗng nhiên lại chơi một chiêu như vậy, khiến cho Lý Lân muốn khóc đến nơi.
Một tiếng “Uỳnh” vang lên, không gian thông đạo biến mất, thân ảnh của bạch y nữ tử cũng tan vào hư không.
- Hỗn đản! Chúng lại có cả không gian thần phù!!!
Đại Địa Bạo Long phẫn nộ vô cùng, nếu như hỏi nhân loại có cái gì khiến cho cao giai linh thú ức chế, phẫn nộ nhất, thì không thể nghi ngờ chính là không gian thần phù này. Bởi nhờ có thứ này, mà hàng năm đều có cao thủ nhân loại lẻn vào Hắc Thủy Tùng Lâm liệp sát cao giai linh thú.
Bình luận facebook