PHIÊN NGOẠI 1 : Thẩm Thần
Tên tôi là Thẩm Thần. Trong năm đầu tiên của trường trung học, tôi dường như không có bạn bè nào trong lớp.
Ngồi phía trước tôi là một chàng trai hiền lành, cậu ấy trắng trẻo lại cao ráo, không giống như tôi, một người gầy gò với nước da trắng bệch, cậu ấy thật sự là một người rất mạnh mẽ và ấm áp. Tôi tưởng tượng rằng bản thân có thể giống như cậu ấy.
Tên của cậu ấy cũng rất hay, Tạ Văn Bân, khác hẳn với tôi, tôi vô cùng không thích khi tên của mình lại là sự kết hợp giữa họ của bố và mẹ. Không phải lúc nào tôi cũng tùy tiện đặt những câu hỏi của tôi với cậu ấy.
Năm lớp 11, tôi cùng cậu ấy được phân vào lớp khoa học, ở đây tôi đã quen được một nhóm bạn cứ ngỡ rằng có thể khoác vai nhau cùng chơi đùa, nhưng thực chất bọn họ chỉ luôn muốn tìm cách để trêu chọc tôi.
Tôi càng nhẫn nhịn, bọn họ lại càng lấn tới, càng lúc càng hung hãn hơn. Trương Thành Vũ chính là một trong số đó, ngoài ra còn có một người nữa cũng hùa theo cậu ta - Dương Nghị. Tôi không thích chơi bóng rổ nhưng cậu ta luôn kéo tôi vào sân, Tạ Văn Bân lúc đó đã đứng ngăn cản bọn họ lôi tôi đến sân bóng rổ 2 lần, sau đó cũng bị Trương Thành Vũ và đám anh em của cậu ta cảnh cáo.
“Tạ Văn Bân, bọn tôi khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng xen vào việc của người khác, lo mà giải những bài toán khó của mình đi.”
Bọn họ cố tình đánh tôi bằng quả bóng trên sân, kéo tôi lên rồi lại kéo lê xuống và cười nhạo rằng tôi quá ẻo lả. Có lần Trương Thành Vũ cùng đám bạn của cậu ta đã kéo tôi rồi dồn tôi vào góc tường, sau đó lấy chiếc khăn màu đỏ trùm lên đầu của tôi “Ai đó hãy đến và nhấc chiếc khăn che mặt của tiểu thư Thẩm đi, hahaha….”
Có lần Dương Nghị sai tôi đi mua nước cho cậu ta, tôi không đồng ý liền bị cậu ta kéo xềnh xệch vào nhà vệ sinh rồi đánh đập tôi, Trương Thành Vũ nhìn thấy cũng không thèm quan tâm hay ngăn cản.
Kể từ đó, tôi đã ở nhà ăn rất nhiều.
Nhưng tôi vẫn không hề tăng cân hay cao lên được, mẹ tôi nhìn thấy vậy đã vô cùng lo lắng nên tôi đành phải từ bỏ phương pháp tăng cân và chiều cao này.
Lớp chúng tôi có một bạn học nữ tên Ôn Giai Giai, cô ấy rất xinh đẹp và thường chạy đến chỗ Tạ Văn Bân, ngồi vào chỗ của tôi. Tôi và Tạ Văn Bân vẫn là một người ngồi trước, một người ngồi sau, đôi lúc tôi chỉ có thể đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình.
Có lần Tạ Văn Bân đã thực sự tức giận, cậu ấy nói với Ôn Giai Giai bằng giọng điệu vô cùng gay gắt “ Không thấy bạn học ngồi ở đây quay lại à, cậu còn không tránh chỗ? Bộ mắt mù rồi à?”
Từ đó Ôn Giai Giai thường xuyên nhắm đến tôi, ban đầu tôi cứ nghĩ chỉ là ảo giác của mình thôi, nhưng sau này mới biết là không phải vậy. Ôn Giai Giai cùng với bạn cùng bàn của Tạ Văn Bân là Vương Lâm, họ là những người bạn rất thân với nhau.
Ngoài ra tôi cũng hay nghe Vương Lâm nói những chuyện không hay về tôi với Tạ Văn Bân, cô ta cũng không ngại tôi nghe mà nói rất to, Tạ Văn Bân không phản bác lại, cũng không trả lời cô ấy.
Cuộc xung đột thực sự nổ ra trong một buổi họp mặt.
Lớp trưởng của chúng tôi - Trần Cảnh Nghi là một cô gái có xuất thân từ gia đình khá giả, cô ấy đã mời tất cả các bạn học trong lớp đến một khách sạn cao cấp để ăn tối. Trong những món đó, có món thịt thỏ, tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ là lúc đấy tôi đang cầm con dao trên bàn, không ngừng lẩm bẩm “Tại sao lại ăn thịt thỏ..”
Trong ấn tượng của tôi, những chú thỏ trắng trẻo và mập mạp đáng yêu, chúng tự do chạy nhảy trên những cánh đồng và sinh tồn tự do tự tại, vì thế việc ăn thịt thỏ khiến tôi có chút không thể chấp nhận được, nhưng tôi chắc chắn sẽ không áp đặt suy nghĩ của bản thân mình lên người khác.
Trần Lan đang ngồi ở bên cạnh chợt đi đến cạnh tôi “ Thẩm Thần, cậu vừa nói cái gì cơ?”
Tôi lúc đó cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp trả lời “Tại sao chúng ta lại ăn thịt thỏ?”
Cô ấy vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó mỉm cười rất khoa trương “Thẩm Thần, cậu làm tôi mắc cười quá đi, cậu thật là trà xanh quá, cậu chắc chắn là con thỏ rất đáng yêu nhưng lại đang ngồi đây ăn nó sao?”
“Thật là buồn cười chết tôi rồi.”
Giọng điệu của cô ấy lớn đến nỗi khiến tai tôi trở nên đau nhức, và ánh mắt của những người xung quanh dường như đều bị cô ta thu hút. Trần Lan vẫn tiếp tục cười nói với mọi người rằng tôi không ăn thịt thỏ. Bọn họ đều quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm và có chút giễu cợt “Chắc cậu ta đã được sinh ra sai giới tính rồi.”
“Hahahaha…”
Sau bữa tiệc đó, tôi luôn cảm thấy cách nhìn của các bạn trong lớp đã thay đổi. Có một lần, vào tối thứ 6 không có giờ tự học, các bạn học nhất quyết muốn đi khám phá tòa nhà đổ nát ở gần trường, tôi không muốn đi cùng nhưng Trịnh Lỗi đã nài nỉ tôi đi.”
Trịnh Lỗi đã nói rằng “Thẩm Thần, cậu đi cùng tôi đi, tôi đi một mình, sợ rằng bọn họ sẽ lại kiếm chuyện đánh tôi.”
Nếu việc bọn họ bắt nạt tôi là trong im lặng, thì việc bọn họ bắt nạt Trịnh Lỗi là công khai. Tôi đã suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý đi, sau này tôi đã phải hối hận rất nhiều về quyết định đó.
Đi đến đâu, chúng tôi cũng bị bọn họ xô đẩy, ném vào thang máy hỏng, trong bóng tối, thang máy rung lắc dữ dội và rơi xuống rất nhanh, giống như một ông trùm bất chấp tử thần đang kẹp con ách chủ bài vào cổ tôi. May mà tôi đã không chết, chỉ là tôi bị thương khá nặng.
Tôi nhớ người đã đẩy tôi chính là Trịnh Lỗi.
Khi thang máy rơi xuống, tôi nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc như Trương Thành Vũ, Dương Nghị, lớp trưởng Trần Cảnh Nghi, Vương Lâm, Ôn Giai Giai, Trịnh Lỗi,... nét mặt của họ có những biểu cảm khác nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là… bọn họ không một ai lo lắng cho tôi cả.
Tôi cố gắng giữ sự hiện diện của mình trong lớp thấp nhất có thể, nhưng tôi vẫn luôn luôn bị bọn họ cười nhạo. Cho đến một ngày, lớp trưởng đã nhận được một bức thư tình rất rõ ràng, Trần Cảnh Nghi đã khóc rất to khi đọc nó rồi ném lá thư lên trên bàn. Bọn họ tạt nước bẩn vào người tôi, nói rằng bức thư là do tôi viết, tôi thừa nhận về cơ bản nó khá giống với chữ của tôi, nhưng nét bút và phong cách rõ ràng khác với chữ của tôi.
Nhưng không một ai tin lời tôi nói, và bọn họ bắt đầu việc bắt nạt tôi một cách công khai. Sau khi Tạ Văn Bân giúp đỡ tôi vài lần, cậu ấy cũng bị bọn họ cảnh cáo và đàn áp. Bạn cùng bạn của Tạ Văn Bân là Vương Lâm, cô ta đã tung tin đồn rằng Tạ Văn Bân thích tôi.
Tin đồn này ngày càng lan rộng, mọi người trong trường ai cũng đều biết, hiệu trưởng đã đích thân nói chuyện với Tạ Văn Bân, ngụ ý của ông ấy là khuyên cậu ấy đừng vì tôi mà hủy hoại tương lai của bản thân. Tạ Văn Bân lúc ấy đã giải thích với hiệu trưởng rằng “Thưa thầy, Thẩm Thần là một học sinh chăm chỉ, xu hướng tính dục của cậu ấy hoàn toàn bình thường, chỉ là cậu ấy có chút yếu đuối…”
Thầy hiệu trưởng cũng lắc đầu “Văn Bân, trò phải hiểu rằng, lời nói của người khác rất đáng sợ mà chúng ta lại không cản được lời nói của họ, những tin đồn dù là thất thiệt cũng có thể giết chết một mạng người.”
Mùa đông năm đó cực kỳ lạnh lẽo và tôi đã nghĩ rằng bản thân sẽ không thể vượt qua được. Tôi đã nói với Tạ Văn Bân rằng “Lão Tạ, cậu học rất giỏi, cũng nên chuẩn bị cho kỳ thi đại học rồi, cậu không thể chỉ vì tôi mà rời khỏi trường này. Tôi định sẽ chuyển trường.”
“Tuy nhiên trước đó, để cậu có thể vượt qua kỳ thi đại học một cách suôn sẻ, tôi đã quyết định rồi.”
Tạ Văn Bân cau mày nhìn tôi “ Cậu quyết định cái gì?”
“Tôi quyết định rằng sẽ để cậu cùng tôi bất đồng trong trò chơi True or Dare, nói rằng tôi là người thích cậu, còn cậu không hề thích tôi.”
Tạ Văn Bân nghe xong suýt chút nữa té xuống sân thượng “Cậu muốn trực tiếp giết chết bản thân sao? Cậu đang nói nhảm gì vậy?”
“Như thế sau này chẳng phải cậu ở lại đây sẽ dễ dàng hơn sao? Hãy nghĩ kỹ xem, nếu như mọi thứ đều gáng lên người tôi, sau này tôi phủi mông rời khỏi trường này, đến một trường khác cũng chẳng có ảnh hưởng gì.”
Tạ Văn Bân không đồng tình “Cậu đang nói gì vậy? Cái đồ thẳng nam nhà cậu, không phải cậu vẫn luôn thích Từ Thanh sao?”
“Không hề có Từ Thanh.” Tôi xấu hổ gãi đầu “Tôi chỉ tưởng tượng ra Từ Thanh, cô ấy là một nhân vật 2D.”
Thật ra tôi là một otaku hai chiều, còn Từ Thanh chính là một cô gái dễ thương và xinh đẹp mà tôi tưởng tượng ra, cô ấy sẽ không ghét bỏ tôi gầy yếu xanh xao, còn khen tôi đẹp trai nữa.
Tạ Văn Bân ban đầu không đồng ý, nhưng sau khi bị tôi thuyết phục hết lần này đến lần khác, cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý. Chúng tôi đã lợi dụng tiệc giáng sinh năm đó và hoàn toàn bất hòa với nhau như đã định. Tạ Văn Bân khi đó đã đỏ mặt, xấu hổ mắng tôi. Đó chính là những lời tôi đã viết ra trước cho cậu ấy.
Ngoại truyện 2: Góc nhìn của Tạ Văn Bân
Sau khi Thẩm Thần giả vờ bất hòa với tôi, cậu ấy không chuyển ngay sang trường khác mà là chuyển sang lớp khác, và tôi dần dần cũng ít tiếp xúc với cậu ấy hơn, nhưng tôi vẫn thường nghe thấy rằng cậu ấy vẫn thường xuyên bị bắt nạt, tôi lúc đó còn tưởng rằng, sau khi học kỳ này kết thúc, cậu ấy sẽ chuyển sang trường khác.
Nhưng mà… cậu ấy gần như không thể vượt qua được mùa đông lạnh lẽo đó. Những bạn học trong lớp thích lớp trưởng đã tìm đến một đám xã hội đen, kéo cậu ấy vào ngõ hẹp rồi đánh đập, sau đó lột trần cậu ấy và kéo đến cổng trường.
Lúc đó, trời mới lạnh lẽo làm sao.
Khi đó, tôi vẫn còn đang ngồi trong phòng học có điều hòa nên không biết về chuyện đó. Có người nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Thẩm Thần liền chụp lại, đăng vào nhóm lớp, khi ấy tôi lại không mang theo điện thoại. Tôi chỉ cảm thấy hơi lạ vì mọi người trong lớp cứ hay lẻn ra ngoài.
Sau đó, buổi tối tôi đang ngồi học bài, tôi lấy điện thoại ra và phát hiện Thẩm Thần bị ném ra ngoài, không một ai gọi xe cứu thương hay cảnh sát, cậu ấy nằm lạnh lẽo trên đám cỏ héo úa bên lan can của trường.
Tôi trèo qua tường và đưa cậu ấy đến bệnh viện. Bác sĩ nói cậu ấy gần như chết cóng, tôi đã gặng hỏi cậu ấy rằng ai làm thì cậu ấy không nói gì, chỉ bảo rằng ngày mai có lớp và khuyên tôi nên trở về sớm.
“Tạ Văn Bân, lá thư tình gửi cho lớp trưởng không phải do tôi viết.”
“Tôi biết chứ.” Tạ Văn Bân gật đầu.
Nó được viết bởi bạn học có mái tóc vàng, mặc áo hoddie đen ngồi phía sau lớp trưởng. Cậu ấy thường xuyên viết những điều ngẫu hứng vào sổ tay như thư tình, tiểu thuyết,.. đó là cái cậu ấy gọi rằng sáng tạo.
Sau đó, Thẩm Thần yêu cầu tôi minh oan cho bản thân bằng cách vu khống cho cậu ấy, kỳ thực lúc đó trong lòng tôi có chút vui mừng, không ai muốn bản thân mình bị người khác vu khống, xúc phạm như vậy, tương lai của tôi cũng có khả năng sẽ bị hủy hoại.
Tôi giả vờ từ chối, sau đó lại đồng ý.
Đầu xuân năm ấy, sau khi tôi vừa quay lại trường sau kỳ nghỉ đông, tôi thấy Thẩm Thần không hề chuyển trường, tôi biết, cậu ấy đã lừa tôi. Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy bị bắt nạt, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi lại không ngừng tăng lên, sâu trong thâm tâm tôi biết rõ một việc, cả hai chúng tôi đều không hề có lỗi gì cả.
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Thẩm Thần đã tự sát. Tòa nhà giảng dạy đổ nát ở trong khuôn viên trường, nơi cậu ấy luôn bị bắt nạt, khi cậu ấy bước vào, nó đã bị bốc cháy dữ dội. Nhà trường liền vội vàng dập tắt sự việc và dư luận, cho rằng tòa nhà đó vốn đã xuống cấp trầm trọng, không may xảy ra hỏa hoạn và một học sinh vô ý đã bước vào trong đó.
Mọi người đoán xem, học sinh đó là ai.
________________
Năm nay tôi đã chia tay với bạn gái.
Chúng tôi bây giờ đã lớn cả rồi, không còn là trẻ con nữa, cô ấy nói muốn trở về quê để phát triển sự nghiệp, trong khi đó công việc hiện tại của tôi ở đây đang rất tốt, tôi không thể từ bỏ mà theo cô ấy về quê được. Chúng tôi đã chia tay trong hòa bình.
Tôi đã đến viếng mộ của Thẩm Thần, thầm nhớ lại lúc trước cậu ấy rất hay nhắc đến Từ Thanh, cậu ấy cũng tưởng tượng bản thân giống với Từ Thanh. Thật tiếc, nếu như cậu ấy vẫn còn sống, có lẽ cậu ấy đã kết hôn rồi.
Trên đường về, tôi bắt gặp Trương Thành Vũ, cậu ta đã tông vào một cô gái đang đi xe đạp trên phố. Vẻ mặt cậu ta rất hung ác, những người xung quanh cảm thấy sợ hãi nên cũng không dám tiến lên, cô gái kia với gương mặt thống khổ, một phần vì đau đớn, phần nữa là vì sợ hãi.
Tôi chợt nhận ra rằng, những kẻ xấu vẫn đang tiếp tục làm việc ác ở bên ngoài, Thẩm Thần đã dùng cả tính mạng của mình để ngăn chặn điều đó, nhưng tại sao cậu ấy vẫn luôn luôn phải chịu đựng đau đớn?
Vì vậy tôi đã hẹn trước với lớp trưởng Trần Cảnh Nghi đang bị thất tình, Ôn Giai Giai - người làm nghề phát sóng trực tiếp và chàng trai mặc áo hoodie đen hay viết tiểu thuyết nên luôn tìm những đề tài thú vị mỗi ngày.
Tôi đã trực tiếp g.i.ế.t c.h.ế.t họ và làm giả video trực tiếp.
Tôi đã dẫn dắt bọn họ trong suốt buổi hội thoại. Nếu để ý kỹ, nền video của ba người c.h.ế.t đầu tiên đó gần như giống hệt nhau. Tuy nhiên tất cả bọn họ đều lo lắng, sợ hãi nên không để ý đến điều đó.
Mọi người, hãy luôn làm chủ bản thân, đừng làm điều xấu.
Nếu không mọi việc sẽ có kết thúc như thế này, bọn họ cũng vậy, bản thân tôi cũng vậy.
Bình luận facebook