Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
Chương 130: Nghiên cứu tìm hiểu về kích thích tinh thần
Đây là pháp khí khôi lỗi mà Vương Bảo Nhạc đã luyện chế ra được!
Khôi lỗi này có bề ngoài là một gã to con, cao lớn cơ bắp cuồn cuộn, uy vũ hơn người. Nhất là trên người nó toàn lông lá, thoạt nhìn vô cùng tục tằng và đáng sợ, nếu như nó im lặng đứng đó thì tựa như một cái tháp sắt vững chãi, ngay cả ánh mắt cũng sáng rực, không giống với những khôi lỗi khác mà Vương Bảo Nhạc đã luyện chế ra.
Nói đến con khôi lỗi này, nó chính là một trong những con khôi lỗi mà hắn đã luyện chế ra đầu tiên trước kỳ nghỉ ở đảo Hạ Viện, cũng đã trải qua lần tôi luyện sống còn ở rừng mưa Trì Vân với hắn, đồng thời cũng là một trong những thủ phạm khiến cho tên áo đen khi đó sợ co vòi.
Nó cũng là một trong những thứ đã cho Vương Bảo Nhạc có ý tưởng mới về việc chế tạo khôi lỗi!
Lúc đó tổng cộng có ba khôi lỗi khiến cho gã áo đen kia sợ hãi, trong sự kiện hệ Ngộ Đạo khi xưa, đã bị Vương Bảo Nhạc cải tạo, cho thêm hình thức rên rĩ, có điều về sau dù Vương Bảo Nhạc đã luyện chế ra được không ít khôi lỗi, nhưng cũng đã bị hư hao hơn phân nửa, nhất là khi vượt qua trận pháp trong ngọn núi ở quê hương linh tức nên đã bị hủy đi rất nhiều rồi.
Cho nên hiện tại chỉ còn lại có một mình nó, mặc dù lúc trước bị phi đao của Lâm Thiên Hạo làm hỏng, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn sửa lại đàng hoàng. Giờ đây nhìn con khôi lỗi đó, trên mặt Vương Bảo Nhạc đầy vẻ cảm khái và thỏa mãn.
- Chu Kiên Cường à, ta định lấy ngươi làm thí nghiệm, ngươi có chịu không?
Vương Bảo Nhạc vờ vịt hỏi.
Hắn vừa lên tiếng thì khôi lỗi đại hán này đột nhiên ngẩng đầu dậy, mặc dù ánh mắt ngờ nghệch, nhưng ánh sáng phát ra từ linh thạch bảy màu lại lóe lên trong trong mắt, nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng rằng khôi lỗi này sống lại nữa, tựa như còn uy vũ hơn trước kia, đột nhiên mở miệng.
- Ưm!
Thanh âm này vừa vang lên thì toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên.
- Được rồi được rồi...
Vương Bảo Nhạc cũng chịu không nổi cái tiếng này, nên vội xoa mũi ho khan một tiếng, mang theo con khôi lỗi này vào phòng luyện chế, định làm ra thêm vài con nữa, đồng thời cũng gia cố Chu Kiên Cường này thêm một chút.
Lát sau, khi Vương Bảo Nhạc đi ra thì có ba đại hán đi theo sau lưng hắn. Cả ba đều có bộ dạng của Chu Kiên Cường, cao lớn phi phàm, cả đám đều để trần nửa người trên, để lộ cơ thịt chác nịch và lông lá bù xù, đứng nguyên tại chỗ thôi đã có thể dọa đám nhát gan sợ hết hồn.
Sau khi thỏa mãn nhìn Chu Kiên Cường số một, số hai, số ba mà mình đã chế tạo, Vương Bảo Nhạc liếc mắt nhìn hướng phòng của Lâm Thiên Hạo, đắc ý khoát tay.
- Từ giờ trở đi, các ngươi chính là hộ vệ của Vương Bảo Nhạc ta, đứng canh ở cửa ra vào cho ta, không có lệnh của ta thì không có bất kỳ kẻ nào được ra vào, đồng thời nhớ kỹ nhiệm vụ ta giao cho các ngươi, liên tục ghi lại số liệu cảm xúc biến hóa của đối tượng thực nghiệm đấy nhé.
Ba khôi lỗi cao to này lập tức đồng thanh kêu lên.
- Ưmm!
Sau khi hô to một tiếng khiến Vương Bảo Nhạc nổi hết cả da gà thì chúng nó lập tức đi thẳng ra cửa động phủ, sau khi đi ra đứng trước cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc thì bày ra tư thái uy vũ đứng im không nhúc nhích.
Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy mỹ mãn, khoanh chân ngồi xuống, không thèm bận tâm đến chuyện ở bên ngoài nữa, tiếp tục nghiên cứu Vạn Vật Hóa Binh Quyết và phần chế tạo. Cứ thế, hai ngày nhanh chóng trôi qua, trong hai ngày này, Lâm Thiên Hạo không hề ra ngoài, hắn cảm thấy rất hí hửng, khi nào luyện khí rảnh rỗi đều liếc mặt nhìn về phía động phủ của Vương Bảo Nhạc, khóe miệng nhếch lên cười khẩy.
- Ngoại trừ dùng cái loa lớn để tạo tiếng ồn ra thì tên Vương Bảo Nhạc này cũng chẳng có thủ đoạn gì nữa, nhưng ta còn nhiều cách lắm, Vương Bảo Nhạc, để xem ta với ngươi ai chuyển đi trước!
Lâm Thiên Hạo hừ lạnh rồi đứng dậy, định ra ngoài mua vài tài liệu luyện khí về, lúc này tâm trạng của hắn không tệ, mở cửa định đi ra.
Nhưng vừa mới ló đầu ra, không đợi hắn kịp nhìn rõ cái gì thì bên tai đã vang lên tiếng ư ưm quên thuộc, Lâm Thiên Hạo ngu người quay đầu qua nhìn thì thấy có ba gã to con đứng bên ngoài động phủ của Vương Bảo Nhạc, vừa õng ẹo nũng nịu vừa đá lông nheo với hắn...
Khó mà tưởng tượng ra được cảnh ba gã to con này ra vẻ yêu kiều quyến rũ nó kinh khủng khiếp đến cỡ nào, càng khó mà tưởng tượng ra được khi ba gã to con này vừa ưỡn ẹo vừa há miệng rên ư ử sẽ khiến người ta rợn gáy ra sao...
Thậm chí chúng nó còn ngoắc Lâm Thiên Hạo...
Nếu chỉ như thế thì thôi, nhưng đòn sát thủ của Vương Bảo Nhạc há lại đơn giản như thế, vậy nên trong nháy mắt đứng đực mặt ra thì Lâm Thiên Hạo lại nghe được tiếng hô hoán như gà cắt tiết của ba gã này.
- Tới đây đi, ứ... Cưng à, đến đi nè!
- Á ~~ Tới bắt ta đi nè, đến đánh ta đi a á!
- Cưng ơi... Ư ư ư ~
Cảnh này khiến cho đầu óc Lâm Thiên Hạo đùng một phát, thiếu chút nữa hụt chân ngã sấp mặt. Thoắt cái đã nổi hết da gà, nhất là hắn chú ý thấy ba con khôi lỗi này đều có bộ dạng y hệt Chu Kiên Cường gì đó thì lập tức nhớ đến lời vu khống của Vương Bảo Nhạc dành cho hắn, vậy nên tức giận vô thức muốn ra tay.
Nhưng hắn lại ráng nhịn, ý thức được đây nhất định là âm mưu của Vương Bảo Nhạc, một khi mình động thủ thì nhất định sẽ dính chưởng, cho nên hắn cố nhịn, sầm mặt coi như không thấy không nghe gì, cuống quít bỏ đi.
Mãi cho đến khi Lâm Thiên Hạo đi rồi thì ba con khôi lỗi này lập tức khôi phục bình thường, tiếp tục đứng ở đó như hộ vệ, Vương Bảo Nhạc ở trong động phủ thì mừng húm.
- Xem ra loại kích thích tinh thần kiểu này có tác dụng lớn nhất, nó rất quan trọng cho quá trình nghiên cứu của ta sau này.
Vương Bảo Nhạc cảm giác dường như mình đã tìm được hướng chế tác pháp khí loại tinh thần rồi, thực ra hắn không hề sợ Lâm Thiên Hạo động thủ, chỉ cần đối phương ra tay thì coi như làm trái với mệnh lệnh của các chủ, dù sao thì đám khôi lỗi đó cũng là pháp khí của hắn, đánh khôi lỗi của hắn chẳng khác gì đánh hắn, nhưng dù có đến lúc đó đi nữa thì Vương Bảo Nhạc cũng không định ép vật thí nghiệm quý giá này bỏ đi, chơi vài vố thì được.
- Hạo tiện nhân, cố gắng lên nhé, ta coi trọng ngươi lắm đấy.
Vương Bảo Nhạc ghi chép xong thì cảm thấy lần thí nghiệm này giúp ích rất nhiều cho việc chế tác pháp khí của mình trong tương lai, nên tâm trạng rất hân hoan vui sướng. Hắn bắt đầu tiếp tục nghiên cứu phần rèn, thực ra mấy ngày nay khổ công nghiên cứu, phối hợp với những gì đã biết lúc trước, Vương Bảo Nhạc đã nắm vững hơn phân nửa phần rèn này rồi.
Tiếp theo, hắn định chờ đến khi hoàn toàn nắm vững phần rèn này thì sẽ bắt đầu thử luyện chế pháp khí cấp một hoàn mỹ, rồi đi tìm hiểu phần luyện chế. Thực ra bản thân Vương Bảo Nhạc cũng không để ý đến, từ khi hắn đến đảo Thượng Viện này, không hề chậm trễ thời gian, tu luyện và học thức đều tăng nhanh, còn Lâm Thiên Hạo thì phát điên chẳng có lòng dạ nào để tu luyện, cứ như thể, sợ là chẳng bao lâu nữa, chênh lệch giữa Lâm Thiên Hạo và Vương Bảo Nhạc sẽ ngày càng cao hơn.
Nửa tháng sau, chính bản thân Lâm Thiên Hạo không hề ý thức được việc này, nhiều lần nổi trận lôi đình, nhưng trừ phi là không ra ngoài, bằng không mỗi lần đi ra thì ba con khôi lỗi của Vương Bảo Nhạc đều làm cho hắn nổi máu, không thể nào quen được.
Nhưng không thể nào không ra ngoài được, dù hắn đã cố gắng không đi đâu thì vẫn sẽ có người đến bái phỏng, vậy nên chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, Lâm Thiên Hạo khóc không ra nước mắt, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ dời đi nữa. Nhưng hắn không cam lòng, cũng chẳng còn tâm trạng để tu luyện hay học tập, chỉ lo vùi đầu nghĩ cách đối kháng.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cách gì thì hôm nay lại có một thanh niên mặc đạo bào màu trắng xuất hiện trước cửa động phủ của hắn. Y phục thanh niên này mặc khác với binh đồ bình thường, khí chất cũng không hề tầm thường, nhìn qua đã biết hắn có thân phận tôn quý, có quyền lực không nhỏ.
Bởi vì vốn anh tuấn phi phàm, khí vũ hiên ngang, cho nên mặc trường bào màu trắng thế này lại càng phiêu dật hơn.
Hắn chắp tay sau lưng, đứng ngoài cửa động phủ của Lâm Thiên Hạo, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm ba con khôi lỗi to đùng trước cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc.
Lúc này ba con khôi lỗi đứng đó như đang hộ vệ, mắt không chớp lấy một cái, tư thái vô cùng uy vũ.
Thấy thế, khuôn mặt của thanh niên chợt động, ánh mắt đảo qua cửa chính động phủ của Vương Bảo Nhạc, sau đó lại nhìn động phủ của Lâm Thiên Hạo, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì hắn phất nhẹ tay áo, cửa động phủ của Lâm Thiên Hạo lập tức chấn động.
- Lâm sư đệ có nhà không?
Thanh niên mỉm cười mở miệng.
Trong động phủ, Lâm Thiên Hạo đang cáu bẳn nghe thấy tiếng động thì vốn định lờ đi, nhưng sau khi ngẩng đầu xem xét thì đồng tử của hắn lập tức co rụt lại.
- Trần Vũ Đồng! Sao hắn lại tới đây chứ!
Lâm Thiên Hạo nhận ra thanh niên áo trắng ở bên ngoài động phủ, biết rõ đối phương xem như thiên chi kiêu tử thật sự trong Pháp Binh các, tám năm trước đột phá linh căn tám tấc, thi vào đảo Thượng Viện xong thì lập tức được một trong số năm vị trưởng lão của Pháp Binh các thu làm đệ tử, tiếng tăm vang dội, xem như một nhân vật phong vân trong đảo Thượng Viện này.
Bản thân lại còn tuấn lãng hơn người, vô cùng vĩ đại, nhất là lại có điểm hơn người ở mặt sửa chữa pháp binh, ngay cả thái thượng trưởng lão cũng từng gật đầu khen ngợi linh bảo do hắn chế tạo!
Người này chẳng những là binh tử, lại còn là đứng đầu trong số binh tử, thậm chí nghe đâu hắn sắp sửa lên làm phó các chủ của Pháp Binh các rồi!
Một nhân vật khiến bao người chú ý như thế, dù Lâm Thiên Hạo có bối cảnh khổng lồ cũng phải cố gắng kết giao với kẻ này, không muốn đắc tội, đáng tiếc hắn vừa mới đến đảo Thượng Viện, chẳng có cơ hội tiếp xúc gì nhiều, cho nên không thân quen gì. Lúc này thấy đối phương đến, Lâm Thiên Hạo lập tức đứng dậy, mở cửa động phủ ra, trên mặt là ý cười tươi rói như đón gió xuân, ôm quyền cuối đầu.
- Trần sư huynh...
Nhưng Lâm Thiên Hạo còn chưa nói xong, ngay khi hắn vừa xuất hiện thì ba con khôi lỗi bên kia lập tức quay đầu qua, đá lông nheo vô cùng tự nhiên, thân thể cũng thuận thế uốn éo, miệng rên ư ử, vừa õng ẹo kêu réo.
- Cưng à, rốt cuộc cưng cũng ra rồi, đến đây đi nè, ư ư ư á...
Lâm Thiên Hạo lập tức nổi gân xanh, nếu như ở trước mặt kẻ khác thì hắn còn nhịn được, nhưng bị làm nhục ở ở trước mặt người mình muốn kết giao như Trần Vũ Đồng, lại ngay lúc đối phương chủ động đến bái phỏng thế này, Lâm Thiên Hạo lập tức bùng nổ, tức giận gầm lên một tiếng, vừa định hành động thì ngay sau đó...
Thanh niên áo trắng Trần Vũ Động quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm ba con khôi lỗi nọ, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên vẻ kinh hỉ mà người khác không thể nhìn thấy.
Đây là pháp khí khôi lỗi mà Vương Bảo Nhạc đã luyện chế ra được!
Khôi lỗi này có bề ngoài là một gã to con, cao lớn cơ bắp cuồn cuộn, uy vũ hơn người. Nhất là trên người nó toàn lông lá, thoạt nhìn vô cùng tục tằng và đáng sợ, nếu như nó im lặng đứng đó thì tựa như một cái tháp sắt vững chãi, ngay cả ánh mắt cũng sáng rực, không giống với những khôi lỗi khác mà Vương Bảo Nhạc đã luyện chế ra.
Nói đến con khôi lỗi này, nó chính là một trong những con khôi lỗi mà hắn đã luyện chế ra đầu tiên trước kỳ nghỉ ở đảo Hạ Viện, cũng đã trải qua lần tôi luyện sống còn ở rừng mưa Trì Vân với hắn, đồng thời cũng là một trong những thủ phạm khiến cho tên áo đen khi đó sợ co vòi.
Nó cũng là một trong những thứ đã cho Vương Bảo Nhạc có ý tưởng mới về việc chế tạo khôi lỗi!
Lúc đó tổng cộng có ba khôi lỗi khiến cho gã áo đen kia sợ hãi, trong sự kiện hệ Ngộ Đạo khi xưa, đã bị Vương Bảo Nhạc cải tạo, cho thêm hình thức rên rĩ, có điều về sau dù Vương Bảo Nhạc đã luyện chế ra được không ít khôi lỗi, nhưng cũng đã bị hư hao hơn phân nửa, nhất là khi vượt qua trận pháp trong ngọn núi ở quê hương linh tức nên đã bị hủy đi rất nhiều rồi.
Cho nên hiện tại chỉ còn lại có một mình nó, mặc dù lúc trước bị phi đao của Lâm Thiên Hạo làm hỏng, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn sửa lại đàng hoàng. Giờ đây nhìn con khôi lỗi đó, trên mặt Vương Bảo Nhạc đầy vẻ cảm khái và thỏa mãn.
- Chu Kiên Cường à, ta định lấy ngươi làm thí nghiệm, ngươi có chịu không?
Vương Bảo Nhạc vờ vịt hỏi.
Hắn vừa lên tiếng thì khôi lỗi đại hán này đột nhiên ngẩng đầu dậy, mặc dù ánh mắt ngờ nghệch, nhưng ánh sáng phát ra từ linh thạch bảy màu lại lóe lên trong trong mắt, nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng rằng khôi lỗi này sống lại nữa, tựa như còn uy vũ hơn trước kia, đột nhiên mở miệng.
- Ưm!
Thanh âm này vừa vang lên thì toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên.
- Được rồi được rồi...
Vương Bảo Nhạc cũng chịu không nổi cái tiếng này, nên vội xoa mũi ho khan một tiếng, mang theo con khôi lỗi này vào phòng luyện chế, định làm ra thêm vài con nữa, đồng thời cũng gia cố Chu Kiên Cường này thêm một chút.
Lát sau, khi Vương Bảo Nhạc đi ra thì có ba đại hán đi theo sau lưng hắn. Cả ba đều có bộ dạng của Chu Kiên Cường, cao lớn phi phàm, cả đám đều để trần nửa người trên, để lộ cơ thịt chác nịch và lông lá bù xù, đứng nguyên tại chỗ thôi đã có thể dọa đám nhát gan sợ hết hồn.
Sau khi thỏa mãn nhìn Chu Kiên Cường số một, số hai, số ba mà mình đã chế tạo, Vương Bảo Nhạc liếc mắt nhìn hướng phòng của Lâm Thiên Hạo, đắc ý khoát tay.
- Từ giờ trở đi, các ngươi chính là hộ vệ của Vương Bảo Nhạc ta, đứng canh ở cửa ra vào cho ta, không có lệnh của ta thì không có bất kỳ kẻ nào được ra vào, đồng thời nhớ kỹ nhiệm vụ ta giao cho các ngươi, liên tục ghi lại số liệu cảm xúc biến hóa của đối tượng thực nghiệm đấy nhé.
Ba khôi lỗi cao to này lập tức đồng thanh kêu lên.
- Ưmm!
Sau khi hô to một tiếng khiến Vương Bảo Nhạc nổi hết cả da gà thì chúng nó lập tức đi thẳng ra cửa động phủ, sau khi đi ra đứng trước cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc thì bày ra tư thái uy vũ đứng im không nhúc nhích.
Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy mỹ mãn, khoanh chân ngồi xuống, không thèm bận tâm đến chuyện ở bên ngoài nữa, tiếp tục nghiên cứu Vạn Vật Hóa Binh Quyết và phần chế tạo. Cứ thế, hai ngày nhanh chóng trôi qua, trong hai ngày này, Lâm Thiên Hạo không hề ra ngoài, hắn cảm thấy rất hí hửng, khi nào luyện khí rảnh rỗi đều liếc mặt nhìn về phía động phủ của Vương Bảo Nhạc, khóe miệng nhếch lên cười khẩy.
- Ngoại trừ dùng cái loa lớn để tạo tiếng ồn ra thì tên Vương Bảo Nhạc này cũng chẳng có thủ đoạn gì nữa, nhưng ta còn nhiều cách lắm, Vương Bảo Nhạc, để xem ta với ngươi ai chuyển đi trước!
Lâm Thiên Hạo hừ lạnh rồi đứng dậy, định ra ngoài mua vài tài liệu luyện khí về, lúc này tâm trạng của hắn không tệ, mở cửa định đi ra.
Nhưng vừa mới ló đầu ra, không đợi hắn kịp nhìn rõ cái gì thì bên tai đã vang lên tiếng ư ưm quên thuộc, Lâm Thiên Hạo ngu người quay đầu qua nhìn thì thấy có ba gã to con đứng bên ngoài động phủ của Vương Bảo Nhạc, vừa õng ẹo nũng nịu vừa đá lông nheo với hắn...
Khó mà tưởng tượng ra được cảnh ba gã to con này ra vẻ yêu kiều quyến rũ nó kinh khủng khiếp đến cỡ nào, càng khó mà tưởng tượng ra được khi ba gã to con này vừa ưỡn ẹo vừa há miệng rên ư ử sẽ khiến người ta rợn gáy ra sao...
Thậm chí chúng nó còn ngoắc Lâm Thiên Hạo...
Nếu chỉ như thế thì thôi, nhưng đòn sát thủ của Vương Bảo Nhạc há lại đơn giản như thế, vậy nên trong nháy mắt đứng đực mặt ra thì Lâm Thiên Hạo lại nghe được tiếng hô hoán như gà cắt tiết của ba gã này.
- Tới đây đi, ứ... Cưng à, đến đi nè!
- Á ~~ Tới bắt ta đi nè, đến đánh ta đi a á!
- Cưng ơi... Ư ư ư ~
Cảnh này khiến cho đầu óc Lâm Thiên Hạo đùng một phát, thiếu chút nữa hụt chân ngã sấp mặt. Thoắt cái đã nổi hết da gà, nhất là hắn chú ý thấy ba con khôi lỗi này đều có bộ dạng y hệt Chu Kiên Cường gì đó thì lập tức nhớ đến lời vu khống của Vương Bảo Nhạc dành cho hắn, vậy nên tức giận vô thức muốn ra tay.
Nhưng hắn lại ráng nhịn, ý thức được đây nhất định là âm mưu của Vương Bảo Nhạc, một khi mình động thủ thì nhất định sẽ dính chưởng, cho nên hắn cố nhịn, sầm mặt coi như không thấy không nghe gì, cuống quít bỏ đi.
Mãi cho đến khi Lâm Thiên Hạo đi rồi thì ba con khôi lỗi này lập tức khôi phục bình thường, tiếp tục đứng ở đó như hộ vệ, Vương Bảo Nhạc ở trong động phủ thì mừng húm.
- Xem ra loại kích thích tinh thần kiểu này có tác dụng lớn nhất, nó rất quan trọng cho quá trình nghiên cứu của ta sau này.
Vương Bảo Nhạc cảm giác dường như mình đã tìm được hướng chế tác pháp khí loại tinh thần rồi, thực ra hắn không hề sợ Lâm Thiên Hạo động thủ, chỉ cần đối phương ra tay thì coi như làm trái với mệnh lệnh của các chủ, dù sao thì đám khôi lỗi đó cũng là pháp khí của hắn, đánh khôi lỗi của hắn chẳng khác gì đánh hắn, nhưng dù có đến lúc đó đi nữa thì Vương Bảo Nhạc cũng không định ép vật thí nghiệm quý giá này bỏ đi, chơi vài vố thì được.
- Hạo tiện nhân, cố gắng lên nhé, ta coi trọng ngươi lắm đấy.
Vương Bảo Nhạc ghi chép xong thì cảm thấy lần thí nghiệm này giúp ích rất nhiều cho việc chế tác pháp khí của mình trong tương lai, nên tâm trạng rất hân hoan vui sướng. Hắn bắt đầu tiếp tục nghiên cứu phần rèn, thực ra mấy ngày nay khổ công nghiên cứu, phối hợp với những gì đã biết lúc trước, Vương Bảo Nhạc đã nắm vững hơn phân nửa phần rèn này rồi.
Tiếp theo, hắn định chờ đến khi hoàn toàn nắm vững phần rèn này thì sẽ bắt đầu thử luyện chế pháp khí cấp một hoàn mỹ, rồi đi tìm hiểu phần luyện chế. Thực ra bản thân Vương Bảo Nhạc cũng không để ý đến, từ khi hắn đến đảo Thượng Viện này, không hề chậm trễ thời gian, tu luyện và học thức đều tăng nhanh, còn Lâm Thiên Hạo thì phát điên chẳng có lòng dạ nào để tu luyện, cứ như thể, sợ là chẳng bao lâu nữa, chênh lệch giữa Lâm Thiên Hạo và Vương Bảo Nhạc sẽ ngày càng cao hơn.
Nửa tháng sau, chính bản thân Lâm Thiên Hạo không hề ý thức được việc này, nhiều lần nổi trận lôi đình, nhưng trừ phi là không ra ngoài, bằng không mỗi lần đi ra thì ba con khôi lỗi của Vương Bảo Nhạc đều làm cho hắn nổi máu, không thể nào quen được.
Nhưng không thể nào không ra ngoài được, dù hắn đã cố gắng không đi đâu thì vẫn sẽ có người đến bái phỏng, vậy nên chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, Lâm Thiên Hạo khóc không ra nước mắt, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ dời đi nữa. Nhưng hắn không cam lòng, cũng chẳng còn tâm trạng để tu luyện hay học tập, chỉ lo vùi đầu nghĩ cách đối kháng.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cách gì thì hôm nay lại có một thanh niên mặc đạo bào màu trắng xuất hiện trước cửa động phủ của hắn. Y phục thanh niên này mặc khác với binh đồ bình thường, khí chất cũng không hề tầm thường, nhìn qua đã biết hắn có thân phận tôn quý, có quyền lực không nhỏ.
Bởi vì vốn anh tuấn phi phàm, khí vũ hiên ngang, cho nên mặc trường bào màu trắng thế này lại càng phiêu dật hơn.
Hắn chắp tay sau lưng, đứng ngoài cửa động phủ của Lâm Thiên Hạo, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm ba con khôi lỗi to đùng trước cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc.
Lúc này ba con khôi lỗi đứng đó như đang hộ vệ, mắt không chớp lấy một cái, tư thái vô cùng uy vũ.
Thấy thế, khuôn mặt của thanh niên chợt động, ánh mắt đảo qua cửa chính động phủ của Vương Bảo Nhạc, sau đó lại nhìn động phủ của Lâm Thiên Hạo, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì hắn phất nhẹ tay áo, cửa động phủ của Lâm Thiên Hạo lập tức chấn động.
- Lâm sư đệ có nhà không?
Thanh niên mỉm cười mở miệng.
Trong động phủ, Lâm Thiên Hạo đang cáu bẳn nghe thấy tiếng động thì vốn định lờ đi, nhưng sau khi ngẩng đầu xem xét thì đồng tử của hắn lập tức co rụt lại.
- Trần Vũ Đồng! Sao hắn lại tới đây chứ!
Lâm Thiên Hạo nhận ra thanh niên áo trắng ở bên ngoài động phủ, biết rõ đối phương xem như thiên chi kiêu tử thật sự trong Pháp Binh các, tám năm trước đột phá linh căn tám tấc, thi vào đảo Thượng Viện xong thì lập tức được một trong số năm vị trưởng lão của Pháp Binh các thu làm đệ tử, tiếng tăm vang dội, xem như một nhân vật phong vân trong đảo Thượng Viện này.
Bản thân lại còn tuấn lãng hơn người, vô cùng vĩ đại, nhất là lại có điểm hơn người ở mặt sửa chữa pháp binh, ngay cả thái thượng trưởng lão cũng từng gật đầu khen ngợi linh bảo do hắn chế tạo!
Người này chẳng những là binh tử, lại còn là đứng đầu trong số binh tử, thậm chí nghe đâu hắn sắp sửa lên làm phó các chủ của Pháp Binh các rồi!
Một nhân vật khiến bao người chú ý như thế, dù Lâm Thiên Hạo có bối cảnh khổng lồ cũng phải cố gắng kết giao với kẻ này, không muốn đắc tội, đáng tiếc hắn vừa mới đến đảo Thượng Viện, chẳng có cơ hội tiếp xúc gì nhiều, cho nên không thân quen gì. Lúc này thấy đối phương đến, Lâm Thiên Hạo lập tức đứng dậy, mở cửa động phủ ra, trên mặt là ý cười tươi rói như đón gió xuân, ôm quyền cuối đầu.
- Trần sư huynh...
Nhưng Lâm Thiên Hạo còn chưa nói xong, ngay khi hắn vừa xuất hiện thì ba con khôi lỗi bên kia lập tức quay đầu qua, đá lông nheo vô cùng tự nhiên, thân thể cũng thuận thế uốn éo, miệng rên ư ử, vừa õng ẹo kêu réo.
- Cưng à, rốt cuộc cưng cũng ra rồi, đến đây đi nè, ư ư ư á...
Lâm Thiên Hạo lập tức nổi gân xanh, nếu như ở trước mặt kẻ khác thì hắn còn nhịn được, nhưng bị làm nhục ở ở trước mặt người mình muốn kết giao như Trần Vũ Đồng, lại ngay lúc đối phương chủ động đến bái phỏng thế này, Lâm Thiên Hạo lập tức bùng nổ, tức giận gầm lên một tiếng, vừa định hành động thì ngay sau đó...
Thanh niên áo trắng Trần Vũ Động quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm ba con khôi lỗi nọ, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên vẻ kinh hỉ mà người khác không thể nhìn thấy.
Bình luận facebook