Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-160
Chương 160: Vân Vụ Chỉ
- Đại khái cũng có thể thi triển được ba mươi lần... Sau ba mươi lần thì linh khí sẽ bị tiêu hao hết. Lúc đó phải đả tọa trong khoảng thời gian một nén nhang mới có thể khôi phục lại được.
Vương Bảo Nhạc rất kích động, trong lòng cũng khá đắc ý. Bởi vì hắn từng xem qua phần giới thiệu của người khác ở trên linh võng, cho nên biết được những người khác khi ở Chân Tức tầng hai thì cùng lắm cũng chỉ có thể phóng thích thuật pháp được hơn mười lần mà thôi.
Không ai có thể qua hai mươi lần. Nhưng bản thân mình lại có thể phóng ra được ba mươi lần, hơn nữa tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn những người kia rất nhiều. Có thể thấy được bản thân mình vô cùng lợi hại.
- Bách biến linh căn của ta không phải dạng vừa đâu!
Trong lòng của Vương Bảo Nhạc tràn đầy đắc ý. Lúc này thấy linh khí của mình đang rất sung túc thì hắn lập tức nhớ tới Vân Vụ Chỉ được nhắc tới trong tầng thứ hai của Vân Vụ Phiêu Miểu Công.
Vân Vụ Chỉ là thuật pháp đặc biệt của Vân Vụ Phiêu Miểu Công, lại còn là thuật pháp riêng biệt của học sinh trong đạo viện Phiêu Miểu. Uy lực của nó tất nhiên sẽ không tầm thường, chẳng qua Chân Tức tầng một lại không thể nào thi triển được, chỉ khi nào bước vào tầng hai thì mới có thể dùng được thuật pháp này.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Vương Bảo Nhạc lập tức nóng rực lên, hít sâu một hơi rồi lấy thẻ ngọc Vân Vụ Phiêu Miểu Công ra tiến hành nghiên cứu một phen. Ánh mắt của hắn lúc này chợt ngưng tụ lại, tay phải thì chậm rãi giơ lên, khống chế linh khí chạy dọc trong cơ thể theo cách đặc biệt của Vân Vụ Phiêu Miểu công. Dần dần, lại có một tia sương mù phiêu tán ra từ đầu ngón trỏ trên tay phải của Vương Bảo Nhạc.
Tia sương mù này có màu xám, thọat trông thì rất tầm thường, nhưng sau khi nó xuất hiện lại không hề có chút dấu hiệu sẽ tản ra hay biến mất nào cả. Ngược lại, nó vẫn luôn ngưng tụ trên đầu ngón trỏ của Vương Bảo Nhạc, lượn lờ xung quanh đó giống như một con rắn nhỏ màu xám.
- Vân Vụ Chỉ có thể dung nhập vào hư không, phiêu hốt vô tung, lại có thể khuếch tán giống như mây mù để ngăn cản kẻ thù ở bên ngoài. Nó cũng có thể được phóng ra, theo tu vi bất đồng thì lực sát thương thể hiện ra cũng khác nhau!
Trong miệng Vương Bảo Nhạc thì thầm phần giới thiệu về Vân Vụ Chỉ có trong thẻ ngọc. Sau đó hắn nhìn xuống tia sương mù đang quấn quanh trên ngón tay mình, cũng không nhìn ra nó lợi hại cỡ nào, vì thế hắn thử vung tay phải lên.
Tia sương mù đang vờn quanh ngón tay hắn tựa như biến thành một con rắn nhỏ vô cùng sống động và linh hoạt, bắn nhanh ra ngoài, như thể dung nhập vào trong hư không, khó mà có thể thấy rõ quỹ tích của nó, chỉ trong nháy mắt đã đâm thẳng vào vách tường ở bên cạnh.
Không có nổ mạnh mà chỉ phát ra một tiếng ‘phịch’, tia sương mù màu xám kia cũng biến mất, nhưng Vương Bảo Nhạc lại trợn to hai mắt, hô hấp dồn dập tiến lên vài bước. Hắn thấy được chỗ bị tia sương mù kia đụng vào trên vách tường lại đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ, tuy nó không thể xuyên thấu qua bức tường để chui sang động phủ bên cạnh, nhưng Vương Bảo Nhạc có thể nhìn ra cái lỗ này ít nhất cũng phải sâu đến một thước!
Phải biết rằng vách tường này không phải là nham thạch bình thường, bên trong nó có ẩn chứa trận pháp, nhưng dù như thế mà Vân Vụ Chỉ này lại có thể xuyên thủng đến hơn một thước, uy lực của nó lớn đến mức khiến Vương Bảo Nhạc phải hít sâu một hơi.
Đồng thời hắn cảm nhận được cơ thể mình xuất hiện tình trạng suy yếu, linh khí trong kinh mạch thoắt cái mà đã tiêu hao mất sáu thành.
- Nếu đổi lại là một tên Chân Tức tầng hai khác thì chắc hẳn chỉ có thể thi triển một lần mà thôi. Ngay cả ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển được có hai lần... Uy lực thế này đúng là đáng sợ!
Vương Bảo Nhạc lập tức ý thức được hiện tại thuật pháp Vân Vụ Chỉ này sẽ trở thành đòn sát thủ của mình.
Trong lúc đang hưng phấn, Vương Bảo Nhạc hoạt động thân thể một chút thì niềm kinh hỉ lại xuất hiện thêm lần nữa. Hắn phát hiện ra thân thể của mình linh hoạt hơn lúc trước rất nhiều, vì vậy vung quyền cảm thụ một chút, chuẩn bị kiểm tra tốc độ của bản thân, nhưng trong nháy mắt thân thể của hắn nhoáng lên một cái, suýt chút nữa đã đâm thẳng vào vách tường. Vương Bảo Nhạc giật thót phải tranh thủ dừng bước, đưa hai tay chống về phía trước.
Vách tường lập tức phát ra một tiếng nổ vang, giống như bị va chạm với một lực rất lớn, làm cho Vương Bảo Nhạc phải lùi về sau vài bước, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Lực lượng trở nên lớn hơn rồi! Nhưng mà ta cũng không thấy trên linh võng có nói sau khi đột phá Chân Tức tầng một lên tầng hai, thân thể cũng sẽ được tăng cường. Lực lượng và tốc độ của ta đây đều phải tăng lên ít nhất hai lần.
- Chẳng lẽ là vì mầm mống thôn phệ và linh mạch mười phần của ta sao?
Loại cảm giác mạnh mẽ hơn người cùng cảnh giới này làm cho Vương Bảo Nhạc mừng rỡ. Lúc này hắn đang rất vừa lòng thỏa ý nên cũng không có suy nghĩ nhiều, lúc đang muốn tiếp tục thể nghiệm thử xem cụ thể mình cường đại hơn được bao nhiêu thì nhẫn truyền âm bỗng nhiên rung lên. Vương Bảo Nhạc cúi đầu xem xét, phát hiện trong nhẫn truyền âm, lại có đến hơn một trăm tin nhắn.
Rõ ràng chúng đều được người ta gửi đến lúc hắn đang bị hôn mê, mà sau khi tỉnh dậy thì hắn cũng không có chú ý đến nó. Mãi đến bây giờ sau khi thấy, hắn mới nghĩ đến đơn đặt hàng pháp khí của bản thân nên vội vàng mở ra xem xét.
Chờ sau khi xem xong thì hắn lập tức cười vang.
Trong này ngoại trừ tin thăm hỏi của mấy người bạn tốt ra, số còn lại đều là đơn đặt hàng của những học sinh xa lạ. Vương Bảo Nhạc vừa kéo xem, ánh mắt cũng dần dần sáng lên.
- Phát tài rồi!
- Trong này hầu hết đều đặt mua Kim Chung Châu cùng với bộ câm miệng, những vật phẩm khác không được mua nhiều lắm, xem ra việc tuyên truyền trọng điểm rất quan trọng.
Trong lúc hưng phấn, Vương Bảo Nhạc tiếp tục kéo xem, nhưng chẳng mấy chốc đã thấy kinh ngạc.
- Lại có người muốn mua thùng gỗ pháo hoa của ta, bọn họ mua thứ này làm gì nhỉ, đi tỏ tình à?
Vương Bảo Nhạc xem hết một lượt các đơn đặt hàng. Sau khi xem xong, hắn gãi đầu một cái, cảm thấy có phần khó tin.
Thật sự là số người đặt mua thùng gỗ pháo hoa chỉ đứng sau Kim Chung Châu và bộ câm miệng thôi.
Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức đắc ý không thôi.
- Xem ra đã có tên tuổi rồi, nhưng mà ta vẫn phải củng cố thêm một chút, phải cho thêm ký hiệu chống giả lên bên trên pháp khí nữa!
Vương Bảo Nhạc hào hứng bừng bừng, lấy tất cả những pháp khí trước đó chính mình đã luyện chế từ trong vòng tay trữ vật với túi trữ vật ra, nhưng mà số lượng thì vẫn còn thiếu một chút.
Nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không sốt ruột, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn bèn khắc một chữ Nhạc lên trên những pháp khí này!
- Ta tên Vương Bảo Nhạc, nếu đã vậy thì từ nay về sau ta sẽ chia bảo bối của mình thành ba cấp bậc, những cái này sẽ khắc chữ Nhạc, chờ ta luyện chế ra được linh bảo thì sẽ khắc chữ Bảo, cuối cùng nếu ta luyện chế ra được pháp binh thì sẽ khắc chữ Vương!
- Nếu có một ngày, ta luyện ra thần binh, như vậy thì cũng chỉ có thần binh mới đáng giá để ta khắc tên hoàn chỉnh của chính mình lên đó!
Vương Bảo Nhạc cảm thấy lời nói này của mình rất có khí thế, chỉ là hơi đáng tiếc khi xung quanh không có ai nghe được, thiếu đi những tiếng khen ngợi, vừa tiếc nuối vừa bắt đầu nhớ Liễu Đạo Bân.
- Hy vọng Liễu Đạo Bân có thể cố gắng một chút, tranh thủ nhanh chóng tới đây giúp ta, chỗ này của ta thật sự đang thiếu người.
Vương Bảo Nhạc vừa cảm khái, vừa khắc chữ Nhạc lên tất cả các pháp khí, sau đó lập tức liên hệ với nơi quản lý linh võng của đạo viện, cầm pháp khí đưa đến chỗ của bọn họ, để cho người ta tự động đến giao dịch lấy hàng.
Kiểu giao dịch này cũng là dạng lưu hành nhất ở đảo Thượng Viện. Mặc dù chỗ quản lý linh võng sẽ thu tiền công, nhưng một mặt nó có thể giảm bớt việc gặp mặt khi mua bán của hai bên, mặt khác cũng có thể nghiệm chứng được thật giả của pháp khí, xem như là được chính phủ chứng thực, còn có thể giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Đồng thời cũng có thể nặc danh đưa pháp khí đến nơi đó treo bán, mấy năm nay bộ ngành quản lý linh võng đã hoàn thiện công tác bảo vệ sự riêng tư rất tốt.
Cứ như vậy, sau đó mấy ngày, theo nhóm pháp khí đầu tiên của Vương Bảo Nhạc bị người ta trực tiếp quét sạch, có một lượng lớn linh thạch chảy trở về. Vương Bảo Nhạc cũng bắt đầu luyện chế ra nhóm thứ hai, cho đến hơn nửa tháng sau, hắn cuối cùng cũng giải quyết xong hết tất cả số đơn đặt hàng pháp khí còn lại, nhìn vào số linh thạch mình kiếm được, ánh mắt của hắn sáng rực lên.
- Cái này kiếm tiền nhanh hơn việc tự mình luyện chế linh thạch bảy màu nhiều, mà cũng đỡ phiền nữa...
Vương Bảo Nhạc vô cùng phấn khởi, lấy toàn bộ linh thạch lời được được để mua tài liệu luyện khí, sau đó mở ra pháp khí phổ của Pháp Binh các. Sau khi xem xét thì hắn lựa chọn một nhóm pháp khí khó luyện chế nhất, bắt đầu tiến hành làm quen và luyện chế pháp khí cấp hai hoàn mỹ.
Ở bên trong nhóm pháp khí này, có phất trần, có bảo châu, có dù, có đại ấn, có dây thừng, cũng có liên hoa đài các loại...
Lúc trước dù hắn có thể luyện ra pháp khí cấp hai hoàn mỹ, nhưng mà vẫn tồn tại tỷ lệ thất bại không nhỏ, cho nên cũng không tính là rành rẽ gì, bây giờ đã có đầy đủ tài liệu, hắn lập tức bế quan bắt đầu luyện chế.
Trong quá trình luyện chế này, Vương Bảo Nhạc kinh hỉ phát hiện ra hình như bản thân mình có gì đó khác với lúc trước.
Bất kể là việc khắc họa hồi văn, hay là việc hợp thành linh bôi đều trở nên nhạy cảm và tinh chuẩn hơn trước rất nhiều. Dường như linh bôi ở trước mặt, hắn chỉ cần liếc qua là có thể cảm nhận được kết cấu bên trong nó, mà trong việc khắc họa hồi văn thì cần phải cân nhắc đến kết cấu của linh bôi, đưa một ít hồi văn xuyên thấu qua linh bôi rồi khắc ở bên trong.
Kể từ đó, làm cho hồi văn này trở nên linh hoạt và đa dạng, có quá nhiều lựa chọn, khiến cho Vương Bảo Nhạc đột nhiên tăng mạnh trên mặt luyện khí. Mặc dù tại giai đoạn rèn và luyện chế bây giờ không khác trước kia nhiều lắm, nhưng ở giai đoạn linh bôi, hắn đã đạt đến trình độ gần như hoàn mỹ!
Giống như việc đặt nền móng thêm lần nữa trên cơ sở vốn đã rất thâm hậu ban đầu, khiến cho trụ cột vô cùng hùng hậu, do đó làm cho tỉ lệ kháng thất bại cũng tăng cao, tiến tới việc ảnh hưởng tới khâu rèn tài cùng luyện chế, khiến xác suất thành công cũng tăng lên trên diện rộng.
- Là bởi vì cảm ngộ của ta lúc ở bên trong thế giới giọt nước kia!
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên vẻ hưng phấn.
- Tiêu chuẩn trở thành binh tử là luyện ra linh bảo cấp ba, ngày này đã không còn xa nữa rồi!
Trong lòng tràn đầy chờ mong, hắn đắm chìm trong việc bế quan luyện chế. Thời gian một tháng chậm rãi trôi qua, những dư âm của giải thi đấu Chiến Võ cũng đã lắng xuống, Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng hoàn thành xong việc luyện chế pháp khí cấp hai hoàn mỹ của chính mình!
Nhìn vào từng món pháp khí bắn ra lưu quang bốn phía đang đặt ở trước mặt, Vương Bảo Nhạc đứng dậy cười ha hả.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn làm được, xác suất thành công khi đám pháp khí khó nhằng nhất trong danh sách của Pháp Binh các nay cũng đã đến một trăm phần trăm!
Dù có nhìn khắp Pháp Binh các thì cũng chẳng mấy ai làm được như thế, thậm chí một số ít binh tử luyện ra linh bảo cũng chưa chắc đã làm được việc này.
- Có phải bây giờ mình đã có thể thử luyện chế... Linh bảo rồi không?
Khí tức của Vương Bảo Nhạc ngưng tụ. Đối với hắn mà nói thì linh bảo ẩn chứa quá nhiều lực lượng khó mà tin nổi, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với pháp khí. Nếu như ví von pháp khí là sắt thì linh bảo... Chính là thép!
- Đại khái cũng có thể thi triển được ba mươi lần... Sau ba mươi lần thì linh khí sẽ bị tiêu hao hết. Lúc đó phải đả tọa trong khoảng thời gian một nén nhang mới có thể khôi phục lại được.
Vương Bảo Nhạc rất kích động, trong lòng cũng khá đắc ý. Bởi vì hắn từng xem qua phần giới thiệu của người khác ở trên linh võng, cho nên biết được những người khác khi ở Chân Tức tầng hai thì cùng lắm cũng chỉ có thể phóng thích thuật pháp được hơn mười lần mà thôi.
Không ai có thể qua hai mươi lần. Nhưng bản thân mình lại có thể phóng ra được ba mươi lần, hơn nữa tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn những người kia rất nhiều. Có thể thấy được bản thân mình vô cùng lợi hại.
- Bách biến linh căn của ta không phải dạng vừa đâu!
Trong lòng của Vương Bảo Nhạc tràn đầy đắc ý. Lúc này thấy linh khí của mình đang rất sung túc thì hắn lập tức nhớ tới Vân Vụ Chỉ được nhắc tới trong tầng thứ hai của Vân Vụ Phiêu Miểu Công.
Vân Vụ Chỉ là thuật pháp đặc biệt của Vân Vụ Phiêu Miểu Công, lại còn là thuật pháp riêng biệt của học sinh trong đạo viện Phiêu Miểu. Uy lực của nó tất nhiên sẽ không tầm thường, chẳng qua Chân Tức tầng một lại không thể nào thi triển được, chỉ khi nào bước vào tầng hai thì mới có thể dùng được thuật pháp này.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Vương Bảo Nhạc lập tức nóng rực lên, hít sâu một hơi rồi lấy thẻ ngọc Vân Vụ Phiêu Miểu Công ra tiến hành nghiên cứu một phen. Ánh mắt của hắn lúc này chợt ngưng tụ lại, tay phải thì chậm rãi giơ lên, khống chế linh khí chạy dọc trong cơ thể theo cách đặc biệt của Vân Vụ Phiêu Miểu công. Dần dần, lại có một tia sương mù phiêu tán ra từ đầu ngón trỏ trên tay phải của Vương Bảo Nhạc.
Tia sương mù này có màu xám, thọat trông thì rất tầm thường, nhưng sau khi nó xuất hiện lại không hề có chút dấu hiệu sẽ tản ra hay biến mất nào cả. Ngược lại, nó vẫn luôn ngưng tụ trên đầu ngón trỏ của Vương Bảo Nhạc, lượn lờ xung quanh đó giống như một con rắn nhỏ màu xám.
- Vân Vụ Chỉ có thể dung nhập vào hư không, phiêu hốt vô tung, lại có thể khuếch tán giống như mây mù để ngăn cản kẻ thù ở bên ngoài. Nó cũng có thể được phóng ra, theo tu vi bất đồng thì lực sát thương thể hiện ra cũng khác nhau!
Trong miệng Vương Bảo Nhạc thì thầm phần giới thiệu về Vân Vụ Chỉ có trong thẻ ngọc. Sau đó hắn nhìn xuống tia sương mù đang quấn quanh trên ngón tay mình, cũng không nhìn ra nó lợi hại cỡ nào, vì thế hắn thử vung tay phải lên.
Tia sương mù đang vờn quanh ngón tay hắn tựa như biến thành một con rắn nhỏ vô cùng sống động và linh hoạt, bắn nhanh ra ngoài, như thể dung nhập vào trong hư không, khó mà có thể thấy rõ quỹ tích của nó, chỉ trong nháy mắt đã đâm thẳng vào vách tường ở bên cạnh.
Không có nổ mạnh mà chỉ phát ra một tiếng ‘phịch’, tia sương mù màu xám kia cũng biến mất, nhưng Vương Bảo Nhạc lại trợn to hai mắt, hô hấp dồn dập tiến lên vài bước. Hắn thấy được chỗ bị tia sương mù kia đụng vào trên vách tường lại đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ, tuy nó không thể xuyên thấu qua bức tường để chui sang động phủ bên cạnh, nhưng Vương Bảo Nhạc có thể nhìn ra cái lỗ này ít nhất cũng phải sâu đến một thước!
Phải biết rằng vách tường này không phải là nham thạch bình thường, bên trong nó có ẩn chứa trận pháp, nhưng dù như thế mà Vân Vụ Chỉ này lại có thể xuyên thủng đến hơn một thước, uy lực của nó lớn đến mức khiến Vương Bảo Nhạc phải hít sâu một hơi.
Đồng thời hắn cảm nhận được cơ thể mình xuất hiện tình trạng suy yếu, linh khí trong kinh mạch thoắt cái mà đã tiêu hao mất sáu thành.
- Nếu đổi lại là một tên Chân Tức tầng hai khác thì chắc hẳn chỉ có thể thi triển một lần mà thôi. Ngay cả ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển được có hai lần... Uy lực thế này đúng là đáng sợ!
Vương Bảo Nhạc lập tức ý thức được hiện tại thuật pháp Vân Vụ Chỉ này sẽ trở thành đòn sát thủ của mình.
Trong lúc đang hưng phấn, Vương Bảo Nhạc hoạt động thân thể một chút thì niềm kinh hỉ lại xuất hiện thêm lần nữa. Hắn phát hiện ra thân thể của mình linh hoạt hơn lúc trước rất nhiều, vì vậy vung quyền cảm thụ một chút, chuẩn bị kiểm tra tốc độ của bản thân, nhưng trong nháy mắt thân thể của hắn nhoáng lên một cái, suýt chút nữa đã đâm thẳng vào vách tường. Vương Bảo Nhạc giật thót phải tranh thủ dừng bước, đưa hai tay chống về phía trước.
Vách tường lập tức phát ra một tiếng nổ vang, giống như bị va chạm với một lực rất lớn, làm cho Vương Bảo Nhạc phải lùi về sau vài bước, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Lực lượng trở nên lớn hơn rồi! Nhưng mà ta cũng không thấy trên linh võng có nói sau khi đột phá Chân Tức tầng một lên tầng hai, thân thể cũng sẽ được tăng cường. Lực lượng và tốc độ của ta đây đều phải tăng lên ít nhất hai lần.
- Chẳng lẽ là vì mầm mống thôn phệ và linh mạch mười phần của ta sao?
Loại cảm giác mạnh mẽ hơn người cùng cảnh giới này làm cho Vương Bảo Nhạc mừng rỡ. Lúc này hắn đang rất vừa lòng thỏa ý nên cũng không có suy nghĩ nhiều, lúc đang muốn tiếp tục thể nghiệm thử xem cụ thể mình cường đại hơn được bao nhiêu thì nhẫn truyền âm bỗng nhiên rung lên. Vương Bảo Nhạc cúi đầu xem xét, phát hiện trong nhẫn truyền âm, lại có đến hơn một trăm tin nhắn.
Rõ ràng chúng đều được người ta gửi đến lúc hắn đang bị hôn mê, mà sau khi tỉnh dậy thì hắn cũng không có chú ý đến nó. Mãi đến bây giờ sau khi thấy, hắn mới nghĩ đến đơn đặt hàng pháp khí của bản thân nên vội vàng mở ra xem xét.
Chờ sau khi xem xong thì hắn lập tức cười vang.
Trong này ngoại trừ tin thăm hỏi của mấy người bạn tốt ra, số còn lại đều là đơn đặt hàng của những học sinh xa lạ. Vương Bảo Nhạc vừa kéo xem, ánh mắt cũng dần dần sáng lên.
- Phát tài rồi!
- Trong này hầu hết đều đặt mua Kim Chung Châu cùng với bộ câm miệng, những vật phẩm khác không được mua nhiều lắm, xem ra việc tuyên truyền trọng điểm rất quan trọng.
Trong lúc hưng phấn, Vương Bảo Nhạc tiếp tục kéo xem, nhưng chẳng mấy chốc đã thấy kinh ngạc.
- Lại có người muốn mua thùng gỗ pháo hoa của ta, bọn họ mua thứ này làm gì nhỉ, đi tỏ tình à?
Vương Bảo Nhạc xem hết một lượt các đơn đặt hàng. Sau khi xem xong, hắn gãi đầu một cái, cảm thấy có phần khó tin.
Thật sự là số người đặt mua thùng gỗ pháo hoa chỉ đứng sau Kim Chung Châu và bộ câm miệng thôi.
Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức đắc ý không thôi.
- Xem ra đã có tên tuổi rồi, nhưng mà ta vẫn phải củng cố thêm một chút, phải cho thêm ký hiệu chống giả lên bên trên pháp khí nữa!
Vương Bảo Nhạc hào hứng bừng bừng, lấy tất cả những pháp khí trước đó chính mình đã luyện chế từ trong vòng tay trữ vật với túi trữ vật ra, nhưng mà số lượng thì vẫn còn thiếu một chút.
Nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không sốt ruột, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn bèn khắc một chữ Nhạc lên trên những pháp khí này!
- Ta tên Vương Bảo Nhạc, nếu đã vậy thì từ nay về sau ta sẽ chia bảo bối của mình thành ba cấp bậc, những cái này sẽ khắc chữ Nhạc, chờ ta luyện chế ra được linh bảo thì sẽ khắc chữ Bảo, cuối cùng nếu ta luyện chế ra được pháp binh thì sẽ khắc chữ Vương!
- Nếu có một ngày, ta luyện ra thần binh, như vậy thì cũng chỉ có thần binh mới đáng giá để ta khắc tên hoàn chỉnh của chính mình lên đó!
Vương Bảo Nhạc cảm thấy lời nói này của mình rất có khí thế, chỉ là hơi đáng tiếc khi xung quanh không có ai nghe được, thiếu đi những tiếng khen ngợi, vừa tiếc nuối vừa bắt đầu nhớ Liễu Đạo Bân.
- Hy vọng Liễu Đạo Bân có thể cố gắng một chút, tranh thủ nhanh chóng tới đây giúp ta, chỗ này của ta thật sự đang thiếu người.
Vương Bảo Nhạc vừa cảm khái, vừa khắc chữ Nhạc lên tất cả các pháp khí, sau đó lập tức liên hệ với nơi quản lý linh võng của đạo viện, cầm pháp khí đưa đến chỗ của bọn họ, để cho người ta tự động đến giao dịch lấy hàng.
Kiểu giao dịch này cũng là dạng lưu hành nhất ở đảo Thượng Viện. Mặc dù chỗ quản lý linh võng sẽ thu tiền công, nhưng một mặt nó có thể giảm bớt việc gặp mặt khi mua bán của hai bên, mặt khác cũng có thể nghiệm chứng được thật giả của pháp khí, xem như là được chính phủ chứng thực, còn có thể giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Đồng thời cũng có thể nặc danh đưa pháp khí đến nơi đó treo bán, mấy năm nay bộ ngành quản lý linh võng đã hoàn thiện công tác bảo vệ sự riêng tư rất tốt.
Cứ như vậy, sau đó mấy ngày, theo nhóm pháp khí đầu tiên của Vương Bảo Nhạc bị người ta trực tiếp quét sạch, có một lượng lớn linh thạch chảy trở về. Vương Bảo Nhạc cũng bắt đầu luyện chế ra nhóm thứ hai, cho đến hơn nửa tháng sau, hắn cuối cùng cũng giải quyết xong hết tất cả số đơn đặt hàng pháp khí còn lại, nhìn vào số linh thạch mình kiếm được, ánh mắt của hắn sáng rực lên.
- Cái này kiếm tiền nhanh hơn việc tự mình luyện chế linh thạch bảy màu nhiều, mà cũng đỡ phiền nữa...
Vương Bảo Nhạc vô cùng phấn khởi, lấy toàn bộ linh thạch lời được được để mua tài liệu luyện khí, sau đó mở ra pháp khí phổ của Pháp Binh các. Sau khi xem xét thì hắn lựa chọn một nhóm pháp khí khó luyện chế nhất, bắt đầu tiến hành làm quen và luyện chế pháp khí cấp hai hoàn mỹ.
Ở bên trong nhóm pháp khí này, có phất trần, có bảo châu, có dù, có đại ấn, có dây thừng, cũng có liên hoa đài các loại...
Lúc trước dù hắn có thể luyện ra pháp khí cấp hai hoàn mỹ, nhưng mà vẫn tồn tại tỷ lệ thất bại không nhỏ, cho nên cũng không tính là rành rẽ gì, bây giờ đã có đầy đủ tài liệu, hắn lập tức bế quan bắt đầu luyện chế.
Trong quá trình luyện chế này, Vương Bảo Nhạc kinh hỉ phát hiện ra hình như bản thân mình có gì đó khác với lúc trước.
Bất kể là việc khắc họa hồi văn, hay là việc hợp thành linh bôi đều trở nên nhạy cảm và tinh chuẩn hơn trước rất nhiều. Dường như linh bôi ở trước mặt, hắn chỉ cần liếc qua là có thể cảm nhận được kết cấu bên trong nó, mà trong việc khắc họa hồi văn thì cần phải cân nhắc đến kết cấu của linh bôi, đưa một ít hồi văn xuyên thấu qua linh bôi rồi khắc ở bên trong.
Kể từ đó, làm cho hồi văn này trở nên linh hoạt và đa dạng, có quá nhiều lựa chọn, khiến cho Vương Bảo Nhạc đột nhiên tăng mạnh trên mặt luyện khí. Mặc dù tại giai đoạn rèn và luyện chế bây giờ không khác trước kia nhiều lắm, nhưng ở giai đoạn linh bôi, hắn đã đạt đến trình độ gần như hoàn mỹ!
Giống như việc đặt nền móng thêm lần nữa trên cơ sở vốn đã rất thâm hậu ban đầu, khiến cho trụ cột vô cùng hùng hậu, do đó làm cho tỉ lệ kháng thất bại cũng tăng cao, tiến tới việc ảnh hưởng tới khâu rèn tài cùng luyện chế, khiến xác suất thành công cũng tăng lên trên diện rộng.
- Là bởi vì cảm ngộ của ta lúc ở bên trong thế giới giọt nước kia!
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên vẻ hưng phấn.
- Tiêu chuẩn trở thành binh tử là luyện ra linh bảo cấp ba, ngày này đã không còn xa nữa rồi!
Trong lòng tràn đầy chờ mong, hắn đắm chìm trong việc bế quan luyện chế. Thời gian một tháng chậm rãi trôi qua, những dư âm của giải thi đấu Chiến Võ cũng đã lắng xuống, Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng hoàn thành xong việc luyện chế pháp khí cấp hai hoàn mỹ của chính mình!
Nhìn vào từng món pháp khí bắn ra lưu quang bốn phía đang đặt ở trước mặt, Vương Bảo Nhạc đứng dậy cười ha hả.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn làm được, xác suất thành công khi đám pháp khí khó nhằng nhất trong danh sách của Pháp Binh các nay cũng đã đến một trăm phần trăm!
Dù có nhìn khắp Pháp Binh các thì cũng chẳng mấy ai làm được như thế, thậm chí một số ít binh tử luyện ra linh bảo cũng chưa chắc đã làm được việc này.
- Có phải bây giờ mình đã có thể thử luyện chế... Linh bảo rồi không?
Khí tức của Vương Bảo Nhạc ngưng tụ. Đối với hắn mà nói thì linh bảo ẩn chứa quá nhiều lực lượng khó mà tin nổi, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với pháp khí. Nếu như ví von pháp khí là sắt thì linh bảo... Chính là thép!
Bình luận facebook