Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-29
Chương 29: Không chút do dự!
Nỗi vui mừng khi tu vi tiến bộ cùng giảm cân thành công khiến cho Vương Bảo Nhạc vô cùng phấn chấn, nhất là khi hắn nghĩ tới chuyện mình sắp trở thành học thủ thì lại hí hửng hơn nũa. Trong đầu chợt vẽ nên cảnh tượng khi mình trở thành học thủ, hai mắt sáng rỡ lên.
- Rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này rồi!
Vương Bảo Nhạc mừng rơn, tim đập cũng trở nên nhanh hơn, đang định lao vội đến học đường thì lại để ý thấy Tạ Hải Dương đứng một bên. Vương Bảo Nhạc cảm kích lập tức nhào lên ôm lấy Tạ Hải Dương vô cùng nhiệt tình.
- Bạn học tốt, cách giảm cân của ngươi cực kỳ hữu dụng luôn!
- Sau này chúng ta phải liên lạc nhiều vào nhé, đây là số linh thạch đã hứa này!
Vương Bảo Nhạc cười phơi phới móc linh thạch ra đưa cho Tạ Hải Dương, nhưng lại phát hiện hình như Tạ Hải Dương vẫn còn đang ngu người nghĩ gì đó chưa kịp tỉnh.
- Ớ này... Bạn học Tạ, ngươi nhìn thử giờ này cũng không còn sớm... Hay là hôm khác ta mời ngươi ăn cơm nhé?
Nếu như đổi lại là lúc khác thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ nói chuyện với Tạ Hải Dương thêm chút nữa, nhưng lúc này hắn chỉ một lòng muốn trở thành học thủ nên trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, thế là lên tiếng nhắc khéo.
- Ngươi... Sao tu vi của ngươi lại tăng lên... Đúng là không thể tin nổi!
Tạ Hải Dương nhìn Vương Bảo Nhạc mà đầu óc mít đặc, thật sự là hắn lăn lộn trong đạo viện mấy năm nay, làm biết bao mối làm ăn, cũng gặp đủ loại khách hàng, Tử Thần đan cũng có lắm kẻ dùng rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy có kẻ dùng Tử Thần đan mà đột phá thế này đây.
- Dùng thêm vài viên chắc là được ngay ấy mà.
Vương Bảo Nhạc thuận miệng nói bừa, vừa nói vừa ôm vai Tạ Hải Dương, kéo Tạ Hải Dương đang trong trạng thái ngu người ra khỏi động phủ.
Mãi đến khi đi khỏi rồi mà trong đầu của Tạ Hải Dương vẫn còn đặc quánh, miệng lẩm bẩm không thể tin nổi không thể tin nổi, đờ đẫn xuống núi.
Thấy Tạ Hải Dương đi rồi, Vương Bảo Nhạc nhìn ánh nắng chiều phía xa, thật sự nhịn không nổi nữa nên vội chạy ào đến học đường.
- Ta sắp sửa trở thành học thủ rồi!
Vương Bảo Nhạc cười ha hả, tâm trạng cực kỳ tốt đẹp. Lúc trước hắn đã tìm hiểu rõ cách trở thành học thủ rồi, chỉ cần mở phần khảo hạch ở trên bảng danh sách chỗ bia đá ở học đường, ghi lại kết quả của một lần luyện chế linh thạch, nếu như độ tinh khiết mà đủ thì có thể lên bảng ngay.
- Một khi trở thành học thủ thì ta chính là đại nhân vật hiếm hoi ở hệ Pháp Binh này, đến lúc đó để xem kẻ nào dám bắt nạt anh đây!
Vương Bảo Nhạc nôn nao trong dạ, cảm giác mong chờ cực kỳ mãnh liệt, giống như ngay cả máu cũng chảy nhanh hơn.
Mặc dù khoảng cách từ động phủ của hắn đến học đường không xa lắm, nhưng cũng không ngắn chút nào, lúc này Vương Bảo Nhạc đang kích động quá thể nên không chú ý tới khi hắn vừa đi ra khỏi động phủ một đoạn thì có một học sinh cũ của hệ Pháp Binh ở gần đó, hắn vốn chỉ đi ngang qua, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì hai mắt sáng rực lên!
Hắn thấy rõ lúc này Vương Bảo Nhạc đang mặc một bộ học bào đặc chiêu nát bươm, thế là lấy nhẫn truyền âm ra thấp giọng nói.
- Ta trông thấy Vương Bảo Nhạc này, hắn ăn mặc xộc xệch lắm!
Cùng lúc học sinh này truyền âm, ở trên đỉnh núi của hệ Pháp Binh có ba tòa nhà rất bắt mắt, ba nơi này nằm ở gần ba học đường của hệ Pháp Binh, chúng độc một màu tím, tựa như nha môn, hình như còn khiến cho tất cả những người nhìn thấy cảm giác được một cỗ khí tức vô cùng bức người.
Thậm chí ở cửa ra vào của ba tòa nhà này đều có học sinh đứng đó coi chừng hệt như bảo vệ, quắc mắt nhìn tất cả những người đi ngang qua.
Bình thường phàm là học sinh đi ngang qua đây đều vô thức bước nhanh hơn, không muốn nán lại lâu.
Ba tòa nhà này chính là... Bộ viện kỷ, nơi có địa vị, quyền lực gần với hệ chủ và các lão sư nhất trong hệ Pháp Binh!
Cũng có nhiều người thích gọi ba tòa nhà này là học thủ các!
Bởi vì người phụ trách bộ viện kỷ này chính là học thủ của hệ đó!
Bên trong đảo Hạ Viện của đạo viện Phiêu Miễu, các hệ đều có học thủ riêng, cũng có bộ viện kỷ riêng của hệ mình, mà học thủ chính là dựa vào thực lực của bản thân để giành được, đây cũng là một trong những quy tắc của đạo viện Phiêu Miễu. Vậy nên khiến cho thân phận của học thủ khá siêu nhiên, chỉ riêng chưởng viện mới có thể trực tiếp hạ lệnh cho bọn họ!
Cho nên mỗi vị học thủ lại có tiếng là môn đồ của chưởng viện!
Còn việc bọn họ phụ trách bộ viện kỷ của các hệ thì là do chưởng viện trao quyền cho cấp dưới, bị người áo đen gai mắt Vương Bảo Nhạc lúc trước, cũng chính là phó hưởng viện nắm giữ!
Cũng vì chuyện này cho nên dù là hệ chủ có thể hạ lệnh với học thủ trong hệ của mình, nhưng có nghe theo hay là bằng mặt chứ không bằng lòng còn phải xem học thủ thấy thế nào.
Lúc này trong học thủ các ở bên cạnh linh thạch học đường đang có bảy tám học sinh cũ ăn mặc khác với học sinh bình thường tụ tập nói cười, bọn họ đều mặt áo màu đen, dù là bất kỳ người nào đi lại trong hệ Pháp Binh cũng đều khiến mấy học sinh khác nơm nớp kính sợ.
Thật sự thân là đốc tra của bộ viện kỷ do học thủ của linh thạch học đường tự mình bổ nhiệm, quyền lợi của bọn họ cũng không nhỏ chút nào, có thể giám sát toàn bộ kỷ luật tác phong của tất cả học sinh trong hệ Pháp Binh, thậm chí hai thanh niên trong số đó chính là người hôm đó đã đưa Vương Bảo Nhạc đi.
Lúc này bọn họ đang nói cười với nhau, có một người cúi đầu xuống nhìn nhẫn truyền âm, lúc ngẩng đầu lên thì đã cười toe.
- Mọi người ngồi lại tán gẫu thêm chút nữa đi, bọn ta đi xử Vương Bảo Nhạc trước đây, có người trông thấy hắn vi phạm kỷ luật của đạo viện, lúc này hình như đang định đến linh thạch học đường!
Hắn vừa nói xong thì đám bạn học xung quanh cũng bật cười.
- Rốt cuộc cũng bắt được rồi à? Lúc trước ta báo cáo với học thủ thì học thủ còn hỏi chuyện này đấy.
- Nói ra thì chuyện mà học thủ sai làm cũng qua hơn nửa năm rồi đấy, ta còn đang đau đầu đây. Cái tên béo này nửa năm nay cứ xuất quỷ nhập thần, căn bản chẳng thấy bóng dáng đâu, bất quá ta nghĩ chắc là không phải hắn đắc tội với học thủ đâu...
- Ha ha, để ý làm gì, chắc là học thủ cũng giúp người ta thôi, chứ nếu thật sự đắc tội với học thủ thì tên béo này đã bị xử đẹp từ đời nào rồi. Nhưng chúng ta cũng phải làm cho oách nào, ta cũng thấy chán tên béo này lắm.
Bọn họ vừa cười nói vừa đi ra khỏi bộ viện kỷ, sau khi bước ra ngoài thì ai nấy đều đanh mặt lại ra vẻ nghiêm nghị không hay nói cười, một đám hơn mười người nối đuôi nhau rồng rắn đi trên con đường cần phải đi qua để đến linh thạch học đường.
Bọn họ vừa xuất hiện thì lập tức khiến cho rất nhiều học sinh đứng xung quanh chú ý tới, sau khi thấy bọn họ thì mọi người đều thấy giật mình, biết rõ lại sắp có kẻ xúi quẩy rồi. Thế là cả đám học sinh vừa bàn tán với nhau, vừa tò mò theo đuôi, muốn đến xem hiện trường chấp pháp của bộ viện kỷ.
Cứ thế, không bao lâu sau, Vương Bảo Nhạc đang hí hửng chạy đến đã đụng mặt bọn họ ngay trên con đường nhỏ ở bên ngoài ll học đường.
Đường núi không tính là rộng rãi gì, nhưng cũng đủ cho dăm ba người dàn hàng ngang mà đi. Hiện tại tâm trạng của Vương Bảo Nhạc dang rất tốt, vậy nên sau khi nhìn thấy mấy người đốc tra này, nghĩ đến chuyện mình sắp sửa trở thành lãnh đạo trực tiếp của bọn họ thì hắn cũng toét miệng cười tươi, thậm chí còn giơ tay lên định bắt chuyện.
- Mọi người...
Nhưng còn chưa nói xong thì đám đốc tra áo đen đứng trước mặt hắn lập tức cười lạnh rồi quát lớn, cắt đứt câu nói của Vương Bảo Nhạc.
- Vương Bảo Nhạc, quần áo xộc xệch thì không được ra ngoài, người mặc đồ không nghiêm chỉnh chính là vi phạm kỷ luật điều 37 nhỏ của đạo viện Phiêu Miễu ta. Bây giờ hãy đi một chuyến với bọn ya!
Tên đốc tra này vừa quát lớn vừa đi tới chỗ Vương Bảo Nhạc, trực tiếp giơ tay phải lên muốn túm lấy bả vai của Vương Bảo Nhạc.
Hắn căn bản không thèm quan tâm tu vi với thân phận học sinh đặc chiêu của Vương Bảo Nhạc, theo hắn thấy chỉ cần ở trong hệ Pháp Binh này thì không ai dám phản khảng, nhất là khi có chứng cứ rành rành thế này.
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, lùi lại nửa bước tránh bàn tay của đối phương.
- Các vị bạn học, thật ngại quá, việc này cũng có nguyên nhân riêng, lát nữa ta sẽ thay ngay, sau đó cũng sẽ phối hợp đến bộ viện kỷ làm việc.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, kiên nhẫn trả lời. Hiện tại đúng là quần áo của hắn rách nát thật, thật sự là lúc trước phì lên ghê quá, khiến cho cả quần áo học sinh đặc chiêu vô cùng bền chắc cũng bị tách toạc ra, mà hắn lại nóng lòng muốn trở thành học thủ cho nên không rảnh để đi lãnh quần áo mới.
Đây vốn là chuyện nhỏ, nếu như không phải tên học thủ của lh học đường kia dặn dò thì cùng lắm chỉ cần tốn chút linh thạch đóng phạt là được, thậm chí với thân phận học sinh đặc chiêu của hắn cũng có thể trực tiếp hóa giải luôn ấy chứ.
Nhưng bây giờ mấy tên đốc tra áo đen này khó khăn lắm mới tóm được sai phạm của Vương Bảo Nhạc, sao có thể dễ dàng buông tha. Nhất là gã thanh niên đang định tóm lấy Vương Bảo Nhạc kia, thấy Vương Bảo Nhạc dám tránh né thì hắn lập tức bực mình.
- Dám phản kháng à? Bớt nói nhảm đi, dẫn hắn đi!
Thanh niên đốc tra này lặp lại, sau đó nhào tới muốn chộp lấy Vương Bảo Nhạc lần nữa, mấy tên đốc tra khác đứng bên cạnh hắn cũng cười lạnh nhào lên, rõ ràng là muốn bắt Vương Bảo Nhạc ngay tại chỗ này để giải về bộ viện kỷ.
Một khi vào đó rồi, còn vi phạm điều luật gì khác nữa hay không sẽ không phải bản thân Vương Bảo Nhạc có thể quyết định được. Bọn chúng có rất nhiều cách có thể thêm tội cho Vương Bảo Nhạc, dù cuối cùng có thể không khiến cho Vương Bảo Nhạc bị đuổi khỏi đạo viện, nhưng bị xử phạt nặng thì vẫn được.
Đám học sinh đứng ở phía xa thấy thế thì đều mở to hai mắt, nếu như bắt người khác thì có lẽ bọn họ sẽ không để ý như thế, thật sự là thân phận học sinh đặc chiêu cùng với tiếng tăm Vương Bảo Nhạc tạo ra mấy lần trước đã khiến mọi người xem hắn như nhân vật phong vân rồi.
Vương Bảo Nhạc vốn là kẻ thông minh, lúc trước hắn còn nhún nhường là vì biết được mình sắp thành học thủ, nhưng nay thấy đám người kia làm thế thì rõ ràng là muốn cậy thế không bỏ, điều này khiến hắn vừa cảnh giác vừa bực bội.
Trong nháy mắt khi thanh niên phía trước nhào tới thì Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên, một phát túm lấy cổ tay của đối phương, nhìn chằm chằm vào kẻ đó, gằn từng chữ một.
- Điều luật thứ mấy của viện kỷ quy định vấn đề quần áo cũng sẽ bị bắt đi chứ hả!
- Dám túm cổ tay ta mà còn nhắc quy định với ta à? Vương Bảo Nhạc ngươi đây là đang kháng cự chấp pháp, tội nặng thêm một bậc, bây giờ bọn ta có thể bắt ngươi rồi!
Tên thanh niên bị túm cổ tay cười lạnh, không hề lo lắng chút nào, giọng điệu cũng kiêu ngạo hơn hẳn, thậm chí hắn còn giơ tay kia lên nện một quyền về phía Vương Bảo Nhạc.
Nghe lời nói cùng với vẻ mặt của thanh niên kia xong thì sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên âm trầm, ngày thường hắn coi như lành tính, nhưng nếu bị người ta bắt nạt, lúc nên ra tay thì hắn sẽ không hề do dự!
- Bộ viện kỷ bây giờ lại ngang ngược đến mức này à!
Vương Bảo Nhạc mở miệng, trong mắt lóe lên hàn quang, thuận thế bẻ một cái, răng rắc một tiếng, lập tức có một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong miệng của thiếu niên kia. Thân thể của hắn bị Vương Bảo Nhạc hất một cái ngã lăn ra, hắn hét thảm, nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi.
Nỗi vui mừng khi tu vi tiến bộ cùng giảm cân thành công khiến cho Vương Bảo Nhạc vô cùng phấn chấn, nhất là khi hắn nghĩ tới chuyện mình sắp trở thành học thủ thì lại hí hửng hơn nũa. Trong đầu chợt vẽ nên cảnh tượng khi mình trở thành học thủ, hai mắt sáng rỡ lên.
- Rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này rồi!
Vương Bảo Nhạc mừng rơn, tim đập cũng trở nên nhanh hơn, đang định lao vội đến học đường thì lại để ý thấy Tạ Hải Dương đứng một bên. Vương Bảo Nhạc cảm kích lập tức nhào lên ôm lấy Tạ Hải Dương vô cùng nhiệt tình.
- Bạn học tốt, cách giảm cân của ngươi cực kỳ hữu dụng luôn!
- Sau này chúng ta phải liên lạc nhiều vào nhé, đây là số linh thạch đã hứa này!
Vương Bảo Nhạc cười phơi phới móc linh thạch ra đưa cho Tạ Hải Dương, nhưng lại phát hiện hình như Tạ Hải Dương vẫn còn đang ngu người nghĩ gì đó chưa kịp tỉnh.
- Ớ này... Bạn học Tạ, ngươi nhìn thử giờ này cũng không còn sớm... Hay là hôm khác ta mời ngươi ăn cơm nhé?
Nếu như đổi lại là lúc khác thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ nói chuyện với Tạ Hải Dương thêm chút nữa, nhưng lúc này hắn chỉ một lòng muốn trở thành học thủ nên trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, thế là lên tiếng nhắc khéo.
- Ngươi... Sao tu vi của ngươi lại tăng lên... Đúng là không thể tin nổi!
Tạ Hải Dương nhìn Vương Bảo Nhạc mà đầu óc mít đặc, thật sự là hắn lăn lộn trong đạo viện mấy năm nay, làm biết bao mối làm ăn, cũng gặp đủ loại khách hàng, Tử Thần đan cũng có lắm kẻ dùng rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy có kẻ dùng Tử Thần đan mà đột phá thế này đây.
- Dùng thêm vài viên chắc là được ngay ấy mà.
Vương Bảo Nhạc thuận miệng nói bừa, vừa nói vừa ôm vai Tạ Hải Dương, kéo Tạ Hải Dương đang trong trạng thái ngu người ra khỏi động phủ.
Mãi đến khi đi khỏi rồi mà trong đầu của Tạ Hải Dương vẫn còn đặc quánh, miệng lẩm bẩm không thể tin nổi không thể tin nổi, đờ đẫn xuống núi.
Thấy Tạ Hải Dương đi rồi, Vương Bảo Nhạc nhìn ánh nắng chiều phía xa, thật sự nhịn không nổi nữa nên vội chạy ào đến học đường.
- Ta sắp sửa trở thành học thủ rồi!
Vương Bảo Nhạc cười ha hả, tâm trạng cực kỳ tốt đẹp. Lúc trước hắn đã tìm hiểu rõ cách trở thành học thủ rồi, chỉ cần mở phần khảo hạch ở trên bảng danh sách chỗ bia đá ở học đường, ghi lại kết quả của một lần luyện chế linh thạch, nếu như độ tinh khiết mà đủ thì có thể lên bảng ngay.
- Một khi trở thành học thủ thì ta chính là đại nhân vật hiếm hoi ở hệ Pháp Binh này, đến lúc đó để xem kẻ nào dám bắt nạt anh đây!
Vương Bảo Nhạc nôn nao trong dạ, cảm giác mong chờ cực kỳ mãnh liệt, giống như ngay cả máu cũng chảy nhanh hơn.
Mặc dù khoảng cách từ động phủ của hắn đến học đường không xa lắm, nhưng cũng không ngắn chút nào, lúc này Vương Bảo Nhạc đang kích động quá thể nên không chú ý tới khi hắn vừa đi ra khỏi động phủ một đoạn thì có một học sinh cũ của hệ Pháp Binh ở gần đó, hắn vốn chỉ đi ngang qua, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì hai mắt sáng rực lên!
Hắn thấy rõ lúc này Vương Bảo Nhạc đang mặc một bộ học bào đặc chiêu nát bươm, thế là lấy nhẫn truyền âm ra thấp giọng nói.
- Ta trông thấy Vương Bảo Nhạc này, hắn ăn mặc xộc xệch lắm!
Cùng lúc học sinh này truyền âm, ở trên đỉnh núi của hệ Pháp Binh có ba tòa nhà rất bắt mắt, ba nơi này nằm ở gần ba học đường của hệ Pháp Binh, chúng độc một màu tím, tựa như nha môn, hình như còn khiến cho tất cả những người nhìn thấy cảm giác được một cỗ khí tức vô cùng bức người.
Thậm chí ở cửa ra vào của ba tòa nhà này đều có học sinh đứng đó coi chừng hệt như bảo vệ, quắc mắt nhìn tất cả những người đi ngang qua.
Bình thường phàm là học sinh đi ngang qua đây đều vô thức bước nhanh hơn, không muốn nán lại lâu.
Ba tòa nhà này chính là... Bộ viện kỷ, nơi có địa vị, quyền lực gần với hệ chủ và các lão sư nhất trong hệ Pháp Binh!
Cũng có nhiều người thích gọi ba tòa nhà này là học thủ các!
Bởi vì người phụ trách bộ viện kỷ này chính là học thủ của hệ đó!
Bên trong đảo Hạ Viện của đạo viện Phiêu Miễu, các hệ đều có học thủ riêng, cũng có bộ viện kỷ riêng của hệ mình, mà học thủ chính là dựa vào thực lực của bản thân để giành được, đây cũng là một trong những quy tắc của đạo viện Phiêu Miễu. Vậy nên khiến cho thân phận của học thủ khá siêu nhiên, chỉ riêng chưởng viện mới có thể trực tiếp hạ lệnh cho bọn họ!
Cho nên mỗi vị học thủ lại có tiếng là môn đồ của chưởng viện!
Còn việc bọn họ phụ trách bộ viện kỷ của các hệ thì là do chưởng viện trao quyền cho cấp dưới, bị người áo đen gai mắt Vương Bảo Nhạc lúc trước, cũng chính là phó hưởng viện nắm giữ!
Cũng vì chuyện này cho nên dù là hệ chủ có thể hạ lệnh với học thủ trong hệ của mình, nhưng có nghe theo hay là bằng mặt chứ không bằng lòng còn phải xem học thủ thấy thế nào.
Lúc này trong học thủ các ở bên cạnh linh thạch học đường đang có bảy tám học sinh cũ ăn mặc khác với học sinh bình thường tụ tập nói cười, bọn họ đều mặt áo màu đen, dù là bất kỳ người nào đi lại trong hệ Pháp Binh cũng đều khiến mấy học sinh khác nơm nớp kính sợ.
Thật sự thân là đốc tra của bộ viện kỷ do học thủ của linh thạch học đường tự mình bổ nhiệm, quyền lợi của bọn họ cũng không nhỏ chút nào, có thể giám sát toàn bộ kỷ luật tác phong của tất cả học sinh trong hệ Pháp Binh, thậm chí hai thanh niên trong số đó chính là người hôm đó đã đưa Vương Bảo Nhạc đi.
Lúc này bọn họ đang nói cười với nhau, có một người cúi đầu xuống nhìn nhẫn truyền âm, lúc ngẩng đầu lên thì đã cười toe.
- Mọi người ngồi lại tán gẫu thêm chút nữa đi, bọn ta đi xử Vương Bảo Nhạc trước đây, có người trông thấy hắn vi phạm kỷ luật của đạo viện, lúc này hình như đang định đến linh thạch học đường!
Hắn vừa nói xong thì đám bạn học xung quanh cũng bật cười.
- Rốt cuộc cũng bắt được rồi à? Lúc trước ta báo cáo với học thủ thì học thủ còn hỏi chuyện này đấy.
- Nói ra thì chuyện mà học thủ sai làm cũng qua hơn nửa năm rồi đấy, ta còn đang đau đầu đây. Cái tên béo này nửa năm nay cứ xuất quỷ nhập thần, căn bản chẳng thấy bóng dáng đâu, bất quá ta nghĩ chắc là không phải hắn đắc tội với học thủ đâu...
- Ha ha, để ý làm gì, chắc là học thủ cũng giúp người ta thôi, chứ nếu thật sự đắc tội với học thủ thì tên béo này đã bị xử đẹp từ đời nào rồi. Nhưng chúng ta cũng phải làm cho oách nào, ta cũng thấy chán tên béo này lắm.
Bọn họ vừa cười nói vừa đi ra khỏi bộ viện kỷ, sau khi bước ra ngoài thì ai nấy đều đanh mặt lại ra vẻ nghiêm nghị không hay nói cười, một đám hơn mười người nối đuôi nhau rồng rắn đi trên con đường cần phải đi qua để đến linh thạch học đường.
Bọn họ vừa xuất hiện thì lập tức khiến cho rất nhiều học sinh đứng xung quanh chú ý tới, sau khi thấy bọn họ thì mọi người đều thấy giật mình, biết rõ lại sắp có kẻ xúi quẩy rồi. Thế là cả đám học sinh vừa bàn tán với nhau, vừa tò mò theo đuôi, muốn đến xem hiện trường chấp pháp của bộ viện kỷ.
Cứ thế, không bao lâu sau, Vương Bảo Nhạc đang hí hửng chạy đến đã đụng mặt bọn họ ngay trên con đường nhỏ ở bên ngoài ll học đường.
Đường núi không tính là rộng rãi gì, nhưng cũng đủ cho dăm ba người dàn hàng ngang mà đi. Hiện tại tâm trạng của Vương Bảo Nhạc dang rất tốt, vậy nên sau khi nhìn thấy mấy người đốc tra này, nghĩ đến chuyện mình sắp sửa trở thành lãnh đạo trực tiếp của bọn họ thì hắn cũng toét miệng cười tươi, thậm chí còn giơ tay lên định bắt chuyện.
- Mọi người...
Nhưng còn chưa nói xong thì đám đốc tra áo đen đứng trước mặt hắn lập tức cười lạnh rồi quát lớn, cắt đứt câu nói của Vương Bảo Nhạc.
- Vương Bảo Nhạc, quần áo xộc xệch thì không được ra ngoài, người mặc đồ không nghiêm chỉnh chính là vi phạm kỷ luật điều 37 nhỏ của đạo viện Phiêu Miễu ta. Bây giờ hãy đi một chuyến với bọn ya!
Tên đốc tra này vừa quát lớn vừa đi tới chỗ Vương Bảo Nhạc, trực tiếp giơ tay phải lên muốn túm lấy bả vai của Vương Bảo Nhạc.
Hắn căn bản không thèm quan tâm tu vi với thân phận học sinh đặc chiêu của Vương Bảo Nhạc, theo hắn thấy chỉ cần ở trong hệ Pháp Binh này thì không ai dám phản khảng, nhất là khi có chứng cứ rành rành thế này.
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, lùi lại nửa bước tránh bàn tay của đối phương.
- Các vị bạn học, thật ngại quá, việc này cũng có nguyên nhân riêng, lát nữa ta sẽ thay ngay, sau đó cũng sẽ phối hợp đến bộ viện kỷ làm việc.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, kiên nhẫn trả lời. Hiện tại đúng là quần áo của hắn rách nát thật, thật sự là lúc trước phì lên ghê quá, khiến cho cả quần áo học sinh đặc chiêu vô cùng bền chắc cũng bị tách toạc ra, mà hắn lại nóng lòng muốn trở thành học thủ cho nên không rảnh để đi lãnh quần áo mới.
Đây vốn là chuyện nhỏ, nếu như không phải tên học thủ của lh học đường kia dặn dò thì cùng lắm chỉ cần tốn chút linh thạch đóng phạt là được, thậm chí với thân phận học sinh đặc chiêu của hắn cũng có thể trực tiếp hóa giải luôn ấy chứ.
Nhưng bây giờ mấy tên đốc tra áo đen này khó khăn lắm mới tóm được sai phạm của Vương Bảo Nhạc, sao có thể dễ dàng buông tha. Nhất là gã thanh niên đang định tóm lấy Vương Bảo Nhạc kia, thấy Vương Bảo Nhạc dám tránh né thì hắn lập tức bực mình.
- Dám phản kháng à? Bớt nói nhảm đi, dẫn hắn đi!
Thanh niên đốc tra này lặp lại, sau đó nhào tới muốn chộp lấy Vương Bảo Nhạc lần nữa, mấy tên đốc tra khác đứng bên cạnh hắn cũng cười lạnh nhào lên, rõ ràng là muốn bắt Vương Bảo Nhạc ngay tại chỗ này để giải về bộ viện kỷ.
Một khi vào đó rồi, còn vi phạm điều luật gì khác nữa hay không sẽ không phải bản thân Vương Bảo Nhạc có thể quyết định được. Bọn chúng có rất nhiều cách có thể thêm tội cho Vương Bảo Nhạc, dù cuối cùng có thể không khiến cho Vương Bảo Nhạc bị đuổi khỏi đạo viện, nhưng bị xử phạt nặng thì vẫn được.
Đám học sinh đứng ở phía xa thấy thế thì đều mở to hai mắt, nếu như bắt người khác thì có lẽ bọn họ sẽ không để ý như thế, thật sự là thân phận học sinh đặc chiêu cùng với tiếng tăm Vương Bảo Nhạc tạo ra mấy lần trước đã khiến mọi người xem hắn như nhân vật phong vân rồi.
Vương Bảo Nhạc vốn là kẻ thông minh, lúc trước hắn còn nhún nhường là vì biết được mình sắp thành học thủ, nhưng nay thấy đám người kia làm thế thì rõ ràng là muốn cậy thế không bỏ, điều này khiến hắn vừa cảnh giác vừa bực bội.
Trong nháy mắt khi thanh niên phía trước nhào tới thì Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên, một phát túm lấy cổ tay của đối phương, nhìn chằm chằm vào kẻ đó, gằn từng chữ một.
- Điều luật thứ mấy của viện kỷ quy định vấn đề quần áo cũng sẽ bị bắt đi chứ hả!
- Dám túm cổ tay ta mà còn nhắc quy định với ta à? Vương Bảo Nhạc ngươi đây là đang kháng cự chấp pháp, tội nặng thêm một bậc, bây giờ bọn ta có thể bắt ngươi rồi!
Tên thanh niên bị túm cổ tay cười lạnh, không hề lo lắng chút nào, giọng điệu cũng kiêu ngạo hơn hẳn, thậm chí hắn còn giơ tay kia lên nện một quyền về phía Vương Bảo Nhạc.
Nghe lời nói cùng với vẻ mặt của thanh niên kia xong thì sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên âm trầm, ngày thường hắn coi như lành tính, nhưng nếu bị người ta bắt nạt, lúc nên ra tay thì hắn sẽ không hề do dự!
- Bộ viện kỷ bây giờ lại ngang ngược đến mức này à!
Vương Bảo Nhạc mở miệng, trong mắt lóe lên hàn quang, thuận thế bẻ một cái, răng rắc một tiếng, lập tức có một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong miệng của thiếu niên kia. Thân thể của hắn bị Vương Bảo Nhạc hất một cái ngã lăn ra, hắn hét thảm, nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi.
Bình luận facebook