• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tam thốn nhân gian (3 Viewers)

  • Chap-79

Chương 79: Ngộ đạo chân tử







- Mình đã đi đến đỉnh cao ở đảo Hạ Viện rồi, nếu muốn tiến thêm bước nữa thì chỉ có thể đột phá Cổ Võ cảnh, bước vào Chân Tức cảnh mà thôi!



- Trong tự truyện quan lớn có nói, muốn có được thành tựu lớn thì không thể giẫm chân tại chỗ... Dù cuộc sống hiện tại rất thoải, nhưng chỉ khi bước vào Chân Tức thì mới có thể đến đảo Thượng Viện, bước lên một tầm cao mới!



Vương Bảo Nhạc siết chặt nắm đấm, trong mắt bừng lên ý chí chiến đấu.



Hôm nay hắn đã hiểu được phần nào về đảo Hạ Viện. Hnắ biết rõ mặc dù mình có thể hô mưa gọi gió ở đảo Hạ Viện, nhưng trong mắt của mấy người ở đảo Thượng Viện thì mặc dù không đến nỗi nào, nhưng dù sao cũng không cùng một đẳng cấp, vẫn có khoảng cách khá xa.



Nếu muốn vượt qua khoảng cách này thì chỉ có cách trở thành Chân Tức mà thôi!



Cuộc chiến ở rừng mưa Trì Vân khiến cho Vương Bảo Nhạc ý thức được rõ ràng, nếu như không muốn bị kẻ khác ức hiếp thì bản thân nhất định phải trở nên mạnh hơn, mà trong hệ thống liên bang thì tu vi và chức vị cũng có liên quan nhất định với nhau!



- Được rồi, lọt vào top một ngàn để đến bí cảnh giành lấy tạo hóa, trở thành Chân Tức!



Khi hắn hạ quyết định thì trên đảo Hạ Viện của đạo viện Phiêu Miễu cũng có vô số người hạ quyết tâm y hệt hắn.



Tuy phần lớn người tham gia kỳ thi này đều là học sinh cũ, nhưng vẫn có một phần học sinh mới có tu vi Cổ Võ đến Phong Thân đổ lên đều quyết định tham gia thử một phen, cùng lắm thì thất bại, sau này thi lại thôi, nhưng nếu bảo từ bỏ thì bọn họ lại không cam lòng!



Như Trác Nhất Phàm lúc nay cũng đang luyện tập trong nội đường hệ Chiến Võ, hắn vừa tu luyện xong, vừa lau mồ hôi vừa nhìn tin tức về kỳ thi lần này, hai mắt dần sáng lên.



- Top một ngàn à... Mục tiêu của ta là top mười kia!



Đám người Trần Tử Hằng và Lục Tử Hạo cũng nhanh chóng hạ quyết định, những hệ khác cũng như thế, như Đỗ Mẫn của hệ Đan Đạo, cùng với một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên ban công động phủ ở hệ Trận Pháp.



Cẻ mặt của thiếu nữ này vô cùng bình tĩnh, lại rất thanh nhã tựa như không vướng bụi trần, trong mắt cô lộ ra vẻ chấp nhất vô cùng thuần túy với tu hành.



Cô ấy chính là Triệu Nhã Mộng nổi tiếng linh thể trời sinh năm ngoái vô cùng nổi danh, vốn có thể được vào đạo viện Bạch Lộc, sau này mặc dù trở thành học thủ nhưng vẫn rất mực khiêm tốn!



- Chân Tức...



Triệu Nhã Mộng thì thào, đôi mắt tĩnh lặng, dường như với cô thì không cần cân nhắc xem có nên tham gia cuộc thi đột phá Cổ Võ bước vào Chân Tức này hay không, bởi vì đó là con đường cô nhất định phải đi rồi.



Trong lúc tất cả mọi người tập trung chuẩn bị thì mâu thuẫn giữa Vương Bảo Nhạc và hệ Ngộ Đạo cũng giảm hơn phân nửa, nhưng vẫn không hoàn toàn biến mất, bởi vì... Trong hệ Ngộ Đạo dần lan truyền một tin đồn, dường như trong số đám học sinh từng lấy Vương Bảo Nhạc ngộ đạo kia đã có người thành công ngộ đạo được, giờ đang bế quan để củng cố lại.











Tin tức này lập tức khiến cho đám người của hệ Ngộ Đạo vô cùng hưng phấn, nếu không có vụ kỳ thi sắp tới thì sợ là đám hệ Ngộ Đạo sẽ bắt đầu tìm Vương Bảo Nhạc tiếp, mà có khi còn đến đông hơn ấy chứ.



Vương Bảo Nhạc nghe nói tới việc này xong cũng hết hồn, hắn nhớ tới lời nhắc nhở của hệ chủ, lại nghĩ tới việc đám hệ Ngộ Đạo có tới hơn hai vạn người... Trong lòng vô cùng căng thăng.



- Điêu! Nhất định là điêu thôi!



Vài ngay sau, tin tức về kỳ thi được truyền ra khiến cho người của đạo viện đều biết và lần lượt đến báo danh. Trên đỉnh Ngộ Đạo, có một mõm đá chìa ra, bên dưới mõm đá này là vực sâu ngàn trượng, bên trên là trời xanh mây trắng, đứng ở nơi này tựa như có thể đằng không bay lên.



Lúc này có một thanh niên tuấn lãng trọc đầu đang khoanh chân ngồi trên mõm đá, thanh niên này mặc học bào của đạo viện, hắn không phải là học thủ của hệ Ngộ Đạo, càng không tham gia sự kiện nhằm vào Vương Bảo Nhạc, tựa như tất thảy hư danh đều không hề quan trọng.



Thậm chí tất cả thế giới của hắn cũng chỉ có cái chén không ở trước mặt hắn mà thôi, vô cùng thuần túy.



Bên trong cái chén này không hề có một giọt nước nào, đã được đặt trước mặt hắn hồi lâu, mà hắn cũng đã khoanh chân ngồi ở đây rất lâu rồi.



Thậm chí chính hắn cũng không nhớ mình đã ngồi đây bao lâu, mãi cho đến một chớp mắt này, trong ánh mắt chăm chú của hắn, đột nhiên... Bên trong cái chén rỗng ấy lại dần dần xuất hiện một giọt nước!



Trong nháy mắt khi giọt nước ấy đột nhiên xuất hiện thì thanh niên đầu trọc này đột nhiên mỉm cười. Ngay khi hắn mỉm cười, chung quanh tựa như tràn ngập một loại sinh cơ vô cùng đặc biệt.



Sinh cơ này tản ra khiến cho cỏ cây xung quanh không gió lại nhẹ lay, ẩn ẩn giống như lại lớn thêm một chút!



Cùng lúc đó, hư không sau lưng hắn đột nhiên vặn vẹo, sau đó có một lão giả bước ra.



Lão giả này mặc một bộ đạo bào cũ, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng trong mắt ông lại lóe lên ánh sáng vô cùng thâm thúy, không giận mà uy, thậm chí nếu như nhìn kỹ vào mắt ông thì dường như có thể nhìn thấy trong mắt ông giống như ẩn chứa một cái lò lửa lớn!



Cảm giác này giống như nhìn thấy người, nhưng nhắm mắt lại thì trong cảm nhận lại là mặt trời chói lóa vậy!



Nếu như Vương Bảo Nhạc ở đây thì nhất định có thể cảm giác ra được uy áp trên người lão giả này còn khủng bố hơn vị trưởng lão đến từ đảo Thượng Viện kia nhiều, tựa như có thể thiêu đốt cả đất trời!



Mà lão giả xuất hiện cũng không khiến cho bất kỳ ai trên đảo Hạ Viện chú ý tới, dường như nếu ông không muốn thì cả đạo viện Phiêu Miễu này không ai có thể phát hiện ra được sự xuất hiện của ông.



Bởi vì ông chính là tổng thống liên bang tiền nhiệm, cũng là thái thượng trưởng lão duy nhất của đạo viện Phiêu Miễu hôm nay!



- Khá lắm, mặc dù thời gian hơi lâu, nhưng cuối cùng cũng coi như thành công rồi.



Lão gải mỉm cười lên tiếng.



Ông cất lời khiến cho thanh niên đầu trọc kia lập tức quay đầu lại, sau khi nhìn thấy ông thì hắn vội vàng đứng dậy ôm quyền cúi đầu.



- Sư tôn.



- Con không cần phải tham gia kỳ thi lần này của đạo viện,d dó không phải nơi mà người của hệ Ngộ Đạo tranh đoạt, lần này ta sẽ đưa con tới một nơi thí luyện đặc biệt của riêng hệ Ngộ Đạo chúng ta!



Lão giả nói xong thì phất tay, cảnh vật xung quanh lập tức trở nên mơ hồ, khi tất cả trở nên rõ ràng lại thì thân ảnh của ông và thanh niên kia đã biến mất.



Thời gian lại trôi qua, trong lúc tất cả học sinh báo danh của đạo viện đều đang xoa tay chuẩn bị tham chiến thì nagỳ thi rốt cuộc cũng được định ra.











Năm ngày sau cuộc thi sẽ bắt đầu!



Mà số người tham gia cũng đã được thống kê xong, giờ không nhận đăng ký thêm nữa, bởi vì tình hình lần này khá đặt biệt cho nên số người vượt xa lúc trước một vạn người, đến hơn năm vạn người tham gia.



Một vạn người đó đều là học sinh dưới năm năm, dù chưa đạt tới độ tuổi tốt nghiệp, nhưng vẫn cho rằng mình có tư cách giành cơ hội.



Dù chỉ có top một ngàn mới có thể vào bí cảnh của tứ đại đạo viện, nhưng cơ hội hiếm có thế này, phàm là người tự tin vào bản thân thì sẽ không nguyện ý bỏ qua, mục tiêu của họ đều là tranh thủ lọt vào top một ngàn.



Dù không vào được top một ngàn, không được vào bí cảnh của tứ đại đạo viện cũng không sao, vì vẫn còn bí cảnh khảo hạch của riêng đạo viện Phiêu Miễu. Mặc dù vẫn kém xa, cao nhất chỉ có thể trở thành linh căn năm tấc, nhưng với phần lớn người mà nói thì linh căn năm tấc cũng đủ rồi.



Đồng thời, bởi vì số lượng người gia tăng, cho nên chỉ khi bí cảnh của tứ đại đạo viện mở ra thì mới có đợt tranh tài cỡ lớn hơn năm vạn người thế này, đối với những học sinh khác mà nói thì thường chỉ có thể gặp được một lần trong thời gian học ở đạo viện mà thôi.



Cho nên dù không đăng kí nhưng tất cả đều hưng phấn theo dõi.



- Không biết ai có thể bước vào top một ngàn đây!



- Đám học sinh mới năm nay thì khỏi nói tới, trong năm hai thì có Vương Bảo Nhạc, Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng, bọn họ đều có triển vọng lắm đấy.



- Đừng có xem thường học sinh cũ chứ, dù sao thì bọn họ ở đạo viện lâu, cũng được rèn giũa không tồi đâu, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này!



Dù là học sinh với nhau hay trên linh võng đều bàn luận vô cùng rầm rộ, trong vòng năm ngày sau đó, theo vô số lời bàn tán dâng cao, nhiệt độ trở nên sôi trào thì cuộc thi này cũng bắt đầu!



Ngày này vừa đến thì đạo viện cũng công bố kiểu khảo hạch của lần này!



Đầu tiên là hải tuyển, từ hơn năm vạn người, chọn ra hai ngàn người!



Học thủ đăng ký không cần tham gia hải tuyển, bọn họ có thể tham gia khi cuộc thi hải tuyển này đã kết thúc.



Sau đó lại chọn ra một ngàn người giành được tư cách tiến vào bí cảnh của tứ đại đạo viện từ hai ngàn người này! Cách chọn cũng không phức tạp gì, hai ngàn người này rút thăm quyết định đối thủ, sau đó chia ra đánh năm trận



Chiến trường chính là đỉnh núi mười hệ của đạo viện Phiêu Miễu, gần trăm cái lôi đài, về phần sẽ được xếp ở đâu thì phải chờ rút thăm quyết định.



Cuối cùng dựa vào thứ hạng, người toàn thắng cả năm trận tất nhiên sẽ được liệt vào top đầu, những người tháng bốn trận cơ bản cũng không thành vấn đề, những người khác thì cần phải tiến hành thi đấu hiệp phụ để giành những vị trí còn lại!



Cách này có thể nói là gần như không có người đứng đầu, chỉ có những người đứng đầu trong top một ngàn! Mà vận may cũng chiếm nhân tố không nhỏ trong vụ này!



Quy tắc được phổ biến xong, kỳ thi bắt đầu, toàn bộ học sinh của đảo Hạ Viên trong đạo viện Phiêu Miễu đều trở nên hưng phấn thấy rõ, những người tham gia thi đấu đều rút thăm xong rồi bắt đầu chiến đấu trên hơn một trăm cái lôi đài kia!



Từng trận lần lượt được bắt đầu, lão sư của các hệ cũng bận việc bù đầu, vừa làm trọng tài vừa chuẩn bị sẵn sàng đề phòng xảy ra sự cố.



Từng tiếng gào thét trên lôi đài cùng với tiếng hò hét cổ vũ của các học sinh xung quanh vang lên liên hồi, vang vọng khắp đất trời.



Vương Bảo Nhạc cũng không bế quan suốt trong động phủ nữa, sau khi khai chiến thì hắn thường chạy đến lôi đài theo dõi, hắn khá để ý quan sát kiểu chiến đấu của các hệ khác, dù sao thì hắn cũng hiểu rõ lần này tất nhiên mình sẽ có thể gặp phải đối thủ ở hệ khác.



- Hệ Trận Pháp, hệ Cơ Quan, hệ Đan Đạo... Phải tìm hiểu rõ xem đám người này đánh đấm kiểu gì thì mới có thể nắm chắc phần thắng được!



Vương Bảo Nhạc hiểu rõ mình không thể sơ ý coi nhẹ được, cho nên hắn vừa ăn vừa đứng bên cạnh lôi đài quan sát rất kỹ.



Thậm chí bởi vi có nhiều trận đấu tiến hành cùng lúc, cho nên lúc về động phủ hắn lại lên linh võng tìm clip xem lại thật kỹ để tìm hiểu.



Thời gian cứ thế trôi qua, hơn năm vạn người cuối cùng lại chọn ra được hai ngàn người!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom