Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 669
Lại môt ngày tháng ba nữa, một cơn gió thổi qua cành liễu, khiến tơ liễu bay đầy trời, nhìn từ xa giống như một đám mây đang di chuyển.
Trình phủ hôm nay khách quý chật nhà, tiếng cười tiếng nói thỉnh thoảng lại truyền ra từ trong tường viện khiến người đi trên đường sôi nổi quay đầu nhìn. Hài tử của Trình Thu Trì đã sinh ba ngày trước, hôm nay thân hữu đến Trình phủ nhân lễ ba ngày của đứa nhỏ.
Đầu tiên là phải làm lễ tắm, đứa trẻ mập mạp trắng trẻo kia được nhũ nương bế từ trong chậu ra dưới sự chứng kiến của thân thích, ngay đó hắn liền cao giọng cất tiếng khóc nỉ non khiến mọi người đều cười ha ha.
Nghi thức làm xong thì đứa nhỏ được bế về phòng, còn chủ nhân thì đãi tiệc khoản đãi khách khứa, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Trình Thu Trì mới vừa kính rượu xong một vòng thì phát hiện không thấy Trình Mục Du đâu, cái ghế đối diện hắn đã trống không từ bao giờ. Tâm tình vốn đang vui mừng của hắn bỗng nhiên cũng nhiều thêm vài phần buồn bã. Vì thế hắn chậm rãi buông chén rượu, rời khỏi yến hội náo nhiệt, đi vào hậu viện.
Quả nhiên đúng như hắn sở liệu, Trình Mục Du đang ngồi một mình ở bên bàn đá ở hậu viện, nhìn căn phòng của Trình Đức Hiên mà ngẩn người.
Trong lòng Trình Thu Trì co rụt lại, vội đi tới cạnh hắn, nhẹ đặt tay lên vai hắn, miệng nói, “Người khác đều nói phụ thân mất tích trong đêm tuyết đó, chỉ có hai người chúng ta biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Mục Du, ta biết đệ khổ sở trong lòng, nhưng ta làm huynh trưởng lại không giúp được đệ cái gì, chỉ hy vọng đệ không cần đè nén đau khổ trong lòng, thương thế của đệ mới khỏi, ngàn vạn đừng để ưu tư thành tật.”
Trình Mục Du cười đạm mạc với hắn, “Huynh trưởng nghĩ nhiều rồi, ta cũng không quá sầu khổ, ta chỉ vẫn không hiểu, phụ thân làm sao lại đi tới một bước này. Khi còn nhỏ, ông ấy vẫn luôn dạy dỗ chúng ta phải hiền lương ngay ngắn, nhưng không biết sau này ông ấy đã gặp phải chuyện gì mới chọn con đường ấy?”
Trình Thu Trì ngẩn ra, trên mặt đột nhiên nổi lên một mạt xanh trắng. Hắn hung hăng cắn môi, lúc này mới chần chờ nói, “Mục Du, kỳ thật việc kia…… Ta cũng biết, trước khi đệ muội qua đời, ta có tận mắt nhìn thấy phụ thân bưng một chén thuốc đi vào phòng nàng……” Nói tới đây, hắn bỗng nhiên bắt lấy tay Trình Mục Du, nói khẩn thiết, “Nhưng mà, ….. Nhưng sau đó ta nghĩ lại mới hiểu phụ thân đã làm gì, Mục Du, đệ cũng biết con người ta vẫn luôn yếu đuối, không dám cãi lời phụ thân. Hơn nữa phụ thân cũng trong sáng ngoài tối cảnh cáo ta vài lần, nói là vì tốt cho ta…… Vì thế ta chỉ đành giấu chuyện này đi không dám nói, nhưng những chuyện khác phụ thân làm thì quả thực là ta không biết, ta thề, thật sự……”
Trình Mục Du vỗ mu bàn tay hắn, nhẹ giọng nói, “Huynh trưởng, được rồi, trước đó vài ngày ta có tới Đoạn gia thỉnh tội với nhạc phụ, lão nhân gia biết phụ thân đã chết thì cũng không muốn truy cứu nữa, chỉ nói danh dự của Thục Viện không bị tổn lại là được rồi. Người của Đoạn gia cũng đã bỏ qua, sao ta có thể không thông cảm với huynh chứ?’
Nghe vậy, trong lòng Trình Thu Trì không khỏi hổ thẹn. Hắn thở ngắn than dài một lúc lâu mới bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Trình Mục Du, “Mục Du, ngươi đã từ quan dưỡng bệnh mấy tháng nay, vậy đã nghĩ ra sau này ngươi sẽ làm gì chưa?”
Trình Mục Du nhìn bàn cờ khắc trên bàn đá, lại nhặt một viên đá đặt ở đường giáp ranh nói, “Lúc trước chiến sự căng thẳng, Lưu Tự Đường Lưu đại nhân bị phong làm Tuyên Uy tướng quân cử ra tiền tuyến. Hắn có mời ta qua, ta đã đồng ý, qua mấy ngày nữa ta sẽ cùng Tích Tích và Tấn Nhi đến Quản Sầm Sơn.”
Trình Thu Trì lắp bắp kinh hãi, “Nơi đó binh hoang mã loạn, gió cát lớn, ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Tấn Nhi chứ.”
Trình Mục Du cười thoải mái, “Tứ thư ngũ kinh ta có thể tự mình dạy dỗ hắn, nhưng tiểu tử này cực kỳ có hứng thú với binh pháp, để hắn tôi luyện nhiều hơn, nói không chừng trong tương lai sẽ có thể vì nước phụ vụ. Đúng rồi, Hữu Nhĩ cùng Tử Minh cũng muốn đi theo chúng ta, có bọn họ chiếu cố Tấn Nhi thì huynh trưởng thật không cần lo lắng an nguy của hắn.”
Trình Thu Trì chống má suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên, “Mục Du, ngươi…… Không phải sợ nhìn cảnh nhớ người, cho nên mới muốn rời khỏi Tân An, đến nơi hoang man kia chứ? Ta nghe Tích Tích nói Yến cô nương đến Vĩnh Xương lăng, nếu ngươi không bỏ được thì đi tìm nàng đi. Người ta chẳng có ai là tâm địa sắt đá, ngươi đối tốt với nàng như thế, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Trình Mục Du cười lắc đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy đi đến cửa viện. Lúc này hắn quay đầu lại nhìn về phía Trình Thu trì, “Huynh mau trở lại bữa tiệc đi thôi, khách khứa đều đang đợi huynh đó, chớ để bọn họ chờ lâu.”
Tơ liễu lả tả rơi xuống phía sau hắn, giống như một bức tường cao mông lung, khiến hai người bị ngăn cách. Trình Thu Trì nhìn bóng dáng hắn, miệng nỉ non nói, “Mục Du, sao ngươi lại ngu như thế, ngươi không muốn khó xử nàng, nhưng đến cuối cùng người khổ sở lại là ngươi.”
Hắn cười khổ, khóe mắt lại bất tri bất giác ẩm ướt.
***
Bảy năm sau.
Tháng bảy, quân Liêu biết quân Tống đang vận chuyển quân nhu cho quân đội nên phái đại tướng Gia Luật Hưu Ca lĩnh mấy vạn kỵ binh chặn đánh. Tống quân đi tuần đêm phát hiện Liêu quân thì theo dõi, thừa dịp trời sáng đánh bất ngờ, Gia Luật Hưu Ca bị thương nên chạy trốn, Liêu quân bị đả kích, tử thương vô số. Dân gian lưu truyền rằng Gia Luật Hưu Ca là bị một vị tiểu tướng mới 13 tuổi của Tống quân bắn trúng cánh tay phải, sợ hãi quá mà chạy trối chết. Quân Liêu đại thương nguyên khí, từ đó không dám quấy rầy biên cảnh Đại Tống nữa.
***
Núi rừng xanh um, cỏ hoang um tùm, bên ngoài Vĩnh Xương lăng có một thiếu niên gỡ mũ giáp trên đầu xuống, cung kính quỳ trước lăng tẩm, quy quy củ củ dập đầu ba cái rồi mới cất cao giọng nói, “Yến Nương, Tấn Nhi tới thăm ngài, thỉnh ngài ra gặp Tấn Nhi một lần.”
Một lúc sau, cửa đá của lăng tẩm mở ra, một nữ tử mặc áo xanh đứng giữa cửa lớn, bộ dạng nàng vẫn giống bảy năm trước, chẳng qua trong mắt nàng có thêm vài phần thanh tĩnh và an bình. Nàng nhìn thiếu niên, nhoẻn miệng cười, “Tấn Nhi, ngươi còn trẻ như thế đã lập công lớn, ta quả nhiên không nhìn lầm người.”
Trong mắt thiếu niên lại bỗng trào nước mắt, hắn phủ phục trên mặt đất, đầu đè ở giữa hai cánh tay, nước mắt lã chã nói, “Yến Nương, ta tới đây hôm nay là có việc quan trọng muốn bẩm báo.”
Yến Nương thấy cả người hắn run lên nhè nhẹ thì bỗng nhiên rùng mình, môi động đậy, nói không ra lời.
“Cha vì bảo hộ ta mà bị Liêu quân bắn một mũi tên trúng ngực, vĩnh viễn…… Vĩnh viễn ở lại Quản Sầm Sơn……”
Câu kế tiếp Yến Nương không nghe được nữa, trong đầu nàng chỉ có mấy chữ: tên bắn trúng ngực. Mấy chữ này cứ vỡ ra lại tụ lại liên tục, khắc vào lòng nàng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng bước ra khỏi tòa lăng mộ nàng vẫn giấu mình bảy năm nay, không đằng vân giá vũ, cứ thế đi về hướng tây, một ngày một đêm sau mới đến được nơi cả nàng và hắn đều quen thuộc.
Phố Nam vẫn là bộ dáng cũ, dòng người chen chúc xô đẩy, nhà cao san sát. Nàng thất hồn lạc phách đi không nhanh không chậm, giống như đang bị dòng người đẩy về phía trước, giống như nước chảy bèo trôi, sau đó tới trước Tễ Hồng tú trang.
Cả sân viện hiện giờ đều bị tơ liễu trùm lên, hiển nhiên đã nhiều năm không có người ở. Yến Nương đẩy cửa mà vào, chậm rãi đến dưới tường viện trong sân, do dự một lúc lâu mới nhẹ cất giọng gọi phía bên kia tường, “Trình Mục Du.”
Nói ra ba chữ này rồi nàng mới gắt gao nhắm mắt lại, mí mắt run rẩy vài cái, trên mặt lại là một tia lạnh lẽo. Nàng hoảng sợ mà mở to hai mắt, duỗi tay dò lên má. Nước mắt? Nàng thế mà lại vì hắn mà rơi lệ sao?
Nhưng vừa nghĩ đến đây thì một cỗ bi thương như dời non lấp biển ào đến, nàng ôm mặt, tận tình khóc thành tiếng.
“Ai chọc phu nhân bi thương như thế? Mau nói cho ta biết, vi phu nhất định sẽ không để người nọ được yên.”
Giọng hắn bỗng vang lên phía sau, Yến Nương hoảng sợ thất thố quay đầu lại, liều mạng lau nước mắt, muốn xác định hắn không phải ảo giác trong đầu mình.
Trên mặt hắn là ý cười tươi sáng, là mưa thuận gió hoà, từng giọt từng giọt tiến vào trong lòng nàng. Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi hắn mới lấy từ trong cổ tay áo ra một phong thư, vẫy vẫy trước mặt nàng, “Mấy ngày trước Tiêu Thái Hậu có nhờ người gửi thư cho ta. Trong thư chỉ có năm chữ, phu nhân có đoán được năm chữ gì không?”
Yến Nương nhìn chằm chằm hắn, ngạc nhiên lắc đầu.
“Thư nói: Trong lòng nàng có ngươi.” Hắn cười đắc ý, “Phu nhân, hóa ra vi phu bị nàng lừa lâu như thế.”
HOÀN
****
Nếu bạn thích truyện này hãy ủng hộ Amber nhé:
Donate qua paypal: [email protected]
Nếu không có Paypal, bạn có thể:
1.Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung – 0021002033624 – Vietcombank
2.Chuyển qua Momo
3.Gửi thẻ cào điện thoại Vietel
Liên hệ Amber: https://www.facebook.com/truyenphimanuong/
****
Trình phủ hôm nay khách quý chật nhà, tiếng cười tiếng nói thỉnh thoảng lại truyền ra từ trong tường viện khiến người đi trên đường sôi nổi quay đầu nhìn. Hài tử của Trình Thu Trì đã sinh ba ngày trước, hôm nay thân hữu đến Trình phủ nhân lễ ba ngày của đứa nhỏ.
Đầu tiên là phải làm lễ tắm, đứa trẻ mập mạp trắng trẻo kia được nhũ nương bế từ trong chậu ra dưới sự chứng kiến của thân thích, ngay đó hắn liền cao giọng cất tiếng khóc nỉ non khiến mọi người đều cười ha ha.
Nghi thức làm xong thì đứa nhỏ được bế về phòng, còn chủ nhân thì đãi tiệc khoản đãi khách khứa, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Trình Thu Trì mới vừa kính rượu xong một vòng thì phát hiện không thấy Trình Mục Du đâu, cái ghế đối diện hắn đã trống không từ bao giờ. Tâm tình vốn đang vui mừng của hắn bỗng nhiên cũng nhiều thêm vài phần buồn bã. Vì thế hắn chậm rãi buông chén rượu, rời khỏi yến hội náo nhiệt, đi vào hậu viện.
Quả nhiên đúng như hắn sở liệu, Trình Mục Du đang ngồi một mình ở bên bàn đá ở hậu viện, nhìn căn phòng của Trình Đức Hiên mà ngẩn người.
Trong lòng Trình Thu Trì co rụt lại, vội đi tới cạnh hắn, nhẹ đặt tay lên vai hắn, miệng nói, “Người khác đều nói phụ thân mất tích trong đêm tuyết đó, chỉ có hai người chúng ta biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Mục Du, ta biết đệ khổ sở trong lòng, nhưng ta làm huynh trưởng lại không giúp được đệ cái gì, chỉ hy vọng đệ không cần đè nén đau khổ trong lòng, thương thế của đệ mới khỏi, ngàn vạn đừng để ưu tư thành tật.”
Trình Mục Du cười đạm mạc với hắn, “Huynh trưởng nghĩ nhiều rồi, ta cũng không quá sầu khổ, ta chỉ vẫn không hiểu, phụ thân làm sao lại đi tới một bước này. Khi còn nhỏ, ông ấy vẫn luôn dạy dỗ chúng ta phải hiền lương ngay ngắn, nhưng không biết sau này ông ấy đã gặp phải chuyện gì mới chọn con đường ấy?”
Trình Thu Trì ngẩn ra, trên mặt đột nhiên nổi lên một mạt xanh trắng. Hắn hung hăng cắn môi, lúc này mới chần chờ nói, “Mục Du, kỳ thật việc kia…… Ta cũng biết, trước khi đệ muội qua đời, ta có tận mắt nhìn thấy phụ thân bưng một chén thuốc đi vào phòng nàng……” Nói tới đây, hắn bỗng nhiên bắt lấy tay Trình Mục Du, nói khẩn thiết, “Nhưng mà, ….. Nhưng sau đó ta nghĩ lại mới hiểu phụ thân đã làm gì, Mục Du, đệ cũng biết con người ta vẫn luôn yếu đuối, không dám cãi lời phụ thân. Hơn nữa phụ thân cũng trong sáng ngoài tối cảnh cáo ta vài lần, nói là vì tốt cho ta…… Vì thế ta chỉ đành giấu chuyện này đi không dám nói, nhưng những chuyện khác phụ thân làm thì quả thực là ta không biết, ta thề, thật sự……”
Trình Mục Du vỗ mu bàn tay hắn, nhẹ giọng nói, “Huynh trưởng, được rồi, trước đó vài ngày ta có tới Đoạn gia thỉnh tội với nhạc phụ, lão nhân gia biết phụ thân đã chết thì cũng không muốn truy cứu nữa, chỉ nói danh dự của Thục Viện không bị tổn lại là được rồi. Người của Đoạn gia cũng đã bỏ qua, sao ta có thể không thông cảm với huynh chứ?’
Nghe vậy, trong lòng Trình Thu Trì không khỏi hổ thẹn. Hắn thở ngắn than dài một lúc lâu mới bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Trình Mục Du, “Mục Du, ngươi đã từ quan dưỡng bệnh mấy tháng nay, vậy đã nghĩ ra sau này ngươi sẽ làm gì chưa?”
Trình Mục Du nhìn bàn cờ khắc trên bàn đá, lại nhặt một viên đá đặt ở đường giáp ranh nói, “Lúc trước chiến sự căng thẳng, Lưu Tự Đường Lưu đại nhân bị phong làm Tuyên Uy tướng quân cử ra tiền tuyến. Hắn có mời ta qua, ta đã đồng ý, qua mấy ngày nữa ta sẽ cùng Tích Tích và Tấn Nhi đến Quản Sầm Sơn.”
Trình Thu Trì lắp bắp kinh hãi, “Nơi đó binh hoang mã loạn, gió cát lớn, ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Tấn Nhi chứ.”
Trình Mục Du cười thoải mái, “Tứ thư ngũ kinh ta có thể tự mình dạy dỗ hắn, nhưng tiểu tử này cực kỳ có hứng thú với binh pháp, để hắn tôi luyện nhiều hơn, nói không chừng trong tương lai sẽ có thể vì nước phụ vụ. Đúng rồi, Hữu Nhĩ cùng Tử Minh cũng muốn đi theo chúng ta, có bọn họ chiếu cố Tấn Nhi thì huynh trưởng thật không cần lo lắng an nguy của hắn.”
Trình Thu Trì chống má suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên, “Mục Du, ngươi…… Không phải sợ nhìn cảnh nhớ người, cho nên mới muốn rời khỏi Tân An, đến nơi hoang man kia chứ? Ta nghe Tích Tích nói Yến cô nương đến Vĩnh Xương lăng, nếu ngươi không bỏ được thì đi tìm nàng đi. Người ta chẳng có ai là tâm địa sắt đá, ngươi đối tốt với nàng như thế, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Trình Mục Du cười lắc đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy đi đến cửa viện. Lúc này hắn quay đầu lại nhìn về phía Trình Thu trì, “Huynh mau trở lại bữa tiệc đi thôi, khách khứa đều đang đợi huynh đó, chớ để bọn họ chờ lâu.”
Tơ liễu lả tả rơi xuống phía sau hắn, giống như một bức tường cao mông lung, khiến hai người bị ngăn cách. Trình Thu Trì nhìn bóng dáng hắn, miệng nỉ non nói, “Mục Du, sao ngươi lại ngu như thế, ngươi không muốn khó xử nàng, nhưng đến cuối cùng người khổ sở lại là ngươi.”
Hắn cười khổ, khóe mắt lại bất tri bất giác ẩm ướt.
***
Bảy năm sau.
Tháng bảy, quân Liêu biết quân Tống đang vận chuyển quân nhu cho quân đội nên phái đại tướng Gia Luật Hưu Ca lĩnh mấy vạn kỵ binh chặn đánh. Tống quân đi tuần đêm phát hiện Liêu quân thì theo dõi, thừa dịp trời sáng đánh bất ngờ, Gia Luật Hưu Ca bị thương nên chạy trốn, Liêu quân bị đả kích, tử thương vô số. Dân gian lưu truyền rằng Gia Luật Hưu Ca là bị một vị tiểu tướng mới 13 tuổi của Tống quân bắn trúng cánh tay phải, sợ hãi quá mà chạy trối chết. Quân Liêu đại thương nguyên khí, từ đó không dám quấy rầy biên cảnh Đại Tống nữa.
***
Núi rừng xanh um, cỏ hoang um tùm, bên ngoài Vĩnh Xương lăng có một thiếu niên gỡ mũ giáp trên đầu xuống, cung kính quỳ trước lăng tẩm, quy quy củ củ dập đầu ba cái rồi mới cất cao giọng nói, “Yến Nương, Tấn Nhi tới thăm ngài, thỉnh ngài ra gặp Tấn Nhi một lần.”
Một lúc sau, cửa đá của lăng tẩm mở ra, một nữ tử mặc áo xanh đứng giữa cửa lớn, bộ dạng nàng vẫn giống bảy năm trước, chẳng qua trong mắt nàng có thêm vài phần thanh tĩnh và an bình. Nàng nhìn thiếu niên, nhoẻn miệng cười, “Tấn Nhi, ngươi còn trẻ như thế đã lập công lớn, ta quả nhiên không nhìn lầm người.”
Trong mắt thiếu niên lại bỗng trào nước mắt, hắn phủ phục trên mặt đất, đầu đè ở giữa hai cánh tay, nước mắt lã chã nói, “Yến Nương, ta tới đây hôm nay là có việc quan trọng muốn bẩm báo.”
Yến Nương thấy cả người hắn run lên nhè nhẹ thì bỗng nhiên rùng mình, môi động đậy, nói không ra lời.
“Cha vì bảo hộ ta mà bị Liêu quân bắn một mũi tên trúng ngực, vĩnh viễn…… Vĩnh viễn ở lại Quản Sầm Sơn……”
Câu kế tiếp Yến Nương không nghe được nữa, trong đầu nàng chỉ có mấy chữ: tên bắn trúng ngực. Mấy chữ này cứ vỡ ra lại tụ lại liên tục, khắc vào lòng nàng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng bước ra khỏi tòa lăng mộ nàng vẫn giấu mình bảy năm nay, không đằng vân giá vũ, cứ thế đi về hướng tây, một ngày một đêm sau mới đến được nơi cả nàng và hắn đều quen thuộc.
Phố Nam vẫn là bộ dáng cũ, dòng người chen chúc xô đẩy, nhà cao san sát. Nàng thất hồn lạc phách đi không nhanh không chậm, giống như đang bị dòng người đẩy về phía trước, giống như nước chảy bèo trôi, sau đó tới trước Tễ Hồng tú trang.
Cả sân viện hiện giờ đều bị tơ liễu trùm lên, hiển nhiên đã nhiều năm không có người ở. Yến Nương đẩy cửa mà vào, chậm rãi đến dưới tường viện trong sân, do dự một lúc lâu mới nhẹ cất giọng gọi phía bên kia tường, “Trình Mục Du.”
Nói ra ba chữ này rồi nàng mới gắt gao nhắm mắt lại, mí mắt run rẩy vài cái, trên mặt lại là một tia lạnh lẽo. Nàng hoảng sợ mà mở to hai mắt, duỗi tay dò lên má. Nước mắt? Nàng thế mà lại vì hắn mà rơi lệ sao?
Nhưng vừa nghĩ đến đây thì một cỗ bi thương như dời non lấp biển ào đến, nàng ôm mặt, tận tình khóc thành tiếng.
“Ai chọc phu nhân bi thương như thế? Mau nói cho ta biết, vi phu nhất định sẽ không để người nọ được yên.”
Giọng hắn bỗng vang lên phía sau, Yến Nương hoảng sợ thất thố quay đầu lại, liều mạng lau nước mắt, muốn xác định hắn không phải ảo giác trong đầu mình.
Trên mặt hắn là ý cười tươi sáng, là mưa thuận gió hoà, từng giọt từng giọt tiến vào trong lòng nàng. Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi hắn mới lấy từ trong cổ tay áo ra một phong thư, vẫy vẫy trước mặt nàng, “Mấy ngày trước Tiêu Thái Hậu có nhờ người gửi thư cho ta. Trong thư chỉ có năm chữ, phu nhân có đoán được năm chữ gì không?”
Yến Nương nhìn chằm chằm hắn, ngạc nhiên lắc đầu.
“Thư nói: Trong lòng nàng có ngươi.” Hắn cười đắc ý, “Phu nhân, hóa ra vi phu bị nàng lừa lâu như thế.”
HOÀN
****
Nếu bạn thích truyện này hãy ủng hộ Amber nhé:
Donate qua paypal: [email protected]
Nếu không có Paypal, bạn có thể:
1.Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung – 0021002033624 – Vietcombank
2.Chuyển qua Momo
3.Gửi thẻ cào điện thoại Vietel
Liên hệ Amber: https://www.facebook.com/truyenphimanuong/
****
Bình luận facebook