-
Chương 128
- Cô có thể hiểu nàng nói gì ?
Tả Đăng Phong chợt thấy xấu hổ, lúc trước hầu như hắn đã dùng mọi cách rồi.
- Có thể, ngôn ngữ của nàng rất giống với tiếng địa phương ở quê tôi.
Ngọc Phất gật đầu nói.
- Nói cho bọn họ biết, chúng ta không có ác ý . Đốt lửa là để thiêu cháy những quái vật bên ngoài kia.
Tả Đăng Phong liền nói. Ngọc Phất sinh sống ở Hồ Nam, nơi này trước đây chính là nước Dung, mà năm đó hai nước Dung và Lô giáp giới với nhau, như vậy thì ngôn ngữ có thể giống nhau, mà ngôn ngữ được truyền miệng, kéo dài mấy ngàn năm cũng không dễ thay đổi.
Ngọc Phất nghe xong liền gật đầu, sau đó liền bắt đầu nói, cô gái kia vừa thấy Ngọc Phất biết ngôn ngữ của bọn họ liền cực kỳ vui mừng, rất nhanh cả hai đã cùng hỏi đáp với nhau, hai bên nói gì Tả Đăng Phong đều nghe không hiểu, hắn chỉ có thể dựa vào vẻ mặt bên ngoài đến phán đoán Ngọc Phất đang đặt câu hỏi, còn đối phương thì bị động trả lời. Giọng nói của Ngọc Phất rất gay gắt, bởi vì vừa nãy nhìn một màn này khiến nàng rất xem thường cô gái kia.
- Cô có phải nên chú ý giọng điệu một chút không, sao lại giống như đang tra hỏi phảm nhân vậy ?
Nhìn một lát Tả Đăng Phong không nhịn được chen lời.
- Vậy cậu đến hỏi nhé ?
Ngọc Phất nghe xong liền quay đầu liếc Tả Đăng Phong một cái.
Tả Đăng Phong chỉ biết im lặng.
Mất hơn một giờ để hỏi đáp, từ lúc đầu đến giờ cả hai bên đều đứng đối diện cách cánh cửa, hai bên trong một giờ đã nói những gì Tả Đăng Phong đều không biết, nhưng dựa vào vẻ mặt của cô gái trẻ kia, hắn đoán nàng rất thông minh, giọng điệu của nàng và vẻ mặt khi nói chuyện với Ngọc Phất luôn bình tĩnh. Còn người con trai thì vẻ mặt liên tục thay đổi, khi thì vui vẻ, có lúc lại đau buồn, khi thì nghi ngờ, lúc lại hoảng sợ, Tả Đăng Phong đoán người rất ngây thơ, không thông minh lắm.
Đến lúc sau, Tả Đăng Phong dứt khoát không nghe nữa, lui lại sau mấy bước, chọn một tảng đá xanh ngồi xuống chơi đùa với Thập Tam, hắn là vậy vừa là để bản thân có cơ hội nghỉ ngơi, cũng là để giảm áp lực cho đối phương.
Thêm một lúc lâu, cuối cùng Ngọc Phất cũng hỏi xong, xoay người đi đến ngồi cạnh Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thấy nàng đến liền lấy bình nước đưa tới.
- Cậu thật cẩn thận, tỉ mỉ như nữ nhân vậy.
Ngọc Phất nhìn bình nước nói.
Tả Đăng Phong nghe xong chỉ cười không nói gì.
- Hai người họ đúng là chị em, chính là hậu nhân của nước Lô, những người khác đều chết hết rồi, mà đám Cự Nhân đều biến thành những quái vật bên ngoài kia.
Ngọc Phất cầm bình nước uống xong đưa trả lại cho Tả Đăng Phong.
- Nàng còn biết cái gì nữa ?
Tả Đăng Phong nhìn về hai người đang đứng sau cánh cửa, nói.
- Nàng rất thông minh, cái gì cũng biết, còn biết được đoạn lịch sử trước đây. Những điều ngươi phân tích đa số đều đúng, nơi này đúng là kinh thành nước Lô, năm đó bọn họ thật sự từng trợ giúp chủ nhân của Khương Tử Nha, sau khi nhà Chu được lập thì bọn họ được phong làm chư hầu, sau khi nhận phong thưởng bọn họ dẫn binh lính trở về quê quán, không bao lâu sau vì vấn đề lãnh thổ biên giới mà xảy ra chiến tranh với nước Dung.
Ngọc Phất từ tốn nói.
- Hai nước ở gần cũng không phải ngắn, vì sao lại bất ngờ xảy ra chiến tranh ?
Tả Đăng Phong ngắt lời hỏi.
- Nàng không rõ lắm. Tôi cảm giác có thể là khi phong hầu chia đất cho bọn họ, Vũ Vương cố tình không nói rõ biên giới chính xác, chính vì vậy mới dẫn đến hai nước xảy ra chiến tranh.
Ngọc Phất liền nói.
- Nói tiếp đi.
Tả Đăng Phong liền gật gù, nói.
- Khi xảy ra chiến tranh, nước Lô tấn công trước, phái ra một đám lớn Cự Nhân xuôi nam, một lần tấn công đã đạp phát toàn bộ thành trì của nước Dung, nhưng bọn họ đã phạm phải một sai lầm chí mạng, đó là đánh rắn không chết, công chúa nước Dung và một số ít cao thủ dùng độc may mắn trốn thoát được. Vì vậy mà rất nhanh bọn họ gặp phải sự trả thù điên cuồng, các cao thủ dùng độc này đều rất am hiểu việc hạ độc, một lần hạ độc một thành trì, tàn sát hàng loạt dân cư bên trong, khó lòng đề phòng, lòng người hoang mang, quân vương nơi này rơi vào đường cùng đành phải cầu cứu Khương Tử Nha, Khương Tử Nha liền đến kinh thành xếp đặt trận pháp bảo vệ.
Ngọc Phất liền thuật lại.
Tả Đăng Phong liền gật đầu, những việc này hắn cũng đã đoán trước.
- Khương Tử Nha đa mưu túc trí, mặc dù bày ra trận pháp bảo vệ cho bọn họ, nhưng cũng đã hạn chế tự do của dân cư bên trong, hắn lấy lý do là người nước Dung cũng là con dân của Chu thiên tử, vì vậy mà nhà Chu cũng phải bảo vệ những hậu nhân còn sót lại của nước Dung. Vì đề phòng nước Lô lại tấn công xuống phía Nam, Khương Tử Nha chỉ để lại năm khối trận phù, nói cách khác, một lần chỉ có thể có năm người ra ngoài trận pháp được.
Ngọc Phất cười mỉa mai nói.
- Lão nhân thành tinh !
Tả Đăng Phong liền tỉnh ngộ, thì ra trận pháp ở đây có năm khối trận phù, mà cả năm khối đều bị Cự Nhân mang theo ra ngoài. Mất đi trận phù, mọi người đều vĩnh viễn bị vây khốn bên trong.
- Cự Nhân ở nơi này được xem là nô lệ, trước đây họ sinh sống ở hai khu vực, Tây Bắc và Tây Nam thành, còn nơi này và khu vực Đông bắc là nơi cho con người ở, người dân ở đây khống chế được Cự Nhân là nhờ Quỳ Long trống này, trống này chính là do Hoàng Đế truyền lại, mà những người khổng lồ kia chính là hậu nhân của tộc Cửu Lê, Xi Vưu.
Ngọc Phất nhấc tay chỉ về phía mặt trống thật lớn phía bên phải, Quỳ Ngưu hay Quỳ Long đều là một, chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi.
Tả Đăng Phong nghe song liền sáng tỏ, Xi Vưu chính là thủ lĩnh của tộc Cửu Lê, mà khu vực tộc Cửu Lê sinh sống chính là Hồ Bắc ngày nay, có câu thắng làm vua thua làm giặc, có thể là ngày trước khi Hoàng Đế đánh bại địch nhân lớn nhất Xi Vưu, đã cử thành viên quan trọng trong bộ lạc đến nơi này cai quản tộc Cửu Lê. Nói cách khác, người dân ở đây chính là hậu nhân của Hoàng Đế, còn đám Cự Nhân kia chính là hậu nhân của Xi Vưu.
- Phạm vi ba trăm dặm nhìn như rất lớn, nhưng thật sự không nuôi chứa được nhiều người, qua nhiều đười sinh sản, thì thực vật và đất đai nơi này đều thiếu thốn, đến lúc đó chắc chắn người dân ở đây sẽ lo bảo vệ mình, giảm bớt lương thực của Cự Nhân, còn cấm bọn họ sinh đẻ, cứ như vậy mâu thuẫn trở nên gay gắt, thời gian càng lộng càng dễ sinh loạn, mặc dù cuối cùng phản loạn đã bị trấn áp, nhưng xuất trận phù cũng bị cướp mấy, vì vậy mà người dân ở đây vĩnh viễn không thể đi ra ngoài, cuối cùng người cầm quyền ở đây đã quyết định, đem đám Cự Nhân thả ra ngoài thành, với điều kiện là đối phương không được tiến vào mảnh ruộng tốt ở thành Nam. Sau đó mọi chuyện xảy ra giống như ngươi đã suy đoán, kết hôn cận huyết khiến đán Cự Nhân xảy ra biến dị và con người cũng diệt vong.
Ngọc Phất liền nói.
- Đám quái vật kia đều là đực, những con cái đi đâu mất rồi ?
Tả Đăng Phong gật đầu, tiếp tục hỏi.
- Đều ở dưới đất, nơi này thiếu thốn lương thực, đám quái vật một khi trưởng thành, liền một tháng ăn cơm một tháng ngủ, đực cái thay phiên, chỉ có mùa xuân, mùa sinh sản thì mới cùng xuất hiện, nhưng thời gian cũng rất ngắn, chỉ có vài ngày.
Ngọc Phất liền trả lời.
- Chúng ta có cầm theo trận phù, vì sao chỉ có thể vào mà không ra được ?
Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
- Tôi có hỏi nàng, nàng nói trận phù này phải cần 7 ngày sau mới có thể sử dụng tiếp được.
Ngọc Phất liền đáp.
- Kim Kê kia ở đâu ?
Tả Đăng Phong liền hỏi đến vấn đề hắn quan tâm nhất.
- Việc này tôi cũng đã hỏi, nhưng nàng nói không biết, chưa bao giờ thấy qua loài chim quái dị nào.
Ngọc Phất liền nói.
- Kim tháp kia là thứ gì vậy ?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Nàng cũng không biết rõ lắm, những điều nàng biết đều là từ những bộ sách trong tộc ghi lại, mà trong đó không hề có ghi chép nào về Kim Tháp cả.
Ngọc Phất lắc đầu nói.
- Nàng vậy mà biết chữ ?
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
- Đúng, nàng rất thông minh, lúc trước tôi tìm một ít vấn đề khó để hỏi, nàng đều không giận, trả lời rất nhanh, hình như không cần suy nghĩ vậy.
Ngọc Phất ngẩng đầu liếc nhìn nữ tử bên trong cánh cửa một cái.
- Nói cho bọn họ biết, lúc tiến vào đây tôi có đem theo toàn bộ năm cái trận phù, chỉ cần bọn họ giúp chúng ta tìm được Kim Kê, tôi liền dẫn bọn họ ra ngoài.
Tả Đăng Phong suy nghĩ một lát, nói.
Ngọc Phất liền nhíu mày suy nghĩ, sau đó ngước nhìn hai chị em kia nói, hai người nghe xong liền lộ vẻ vui mừng, người nam nhân không nhịn được nói một cái gì đó, còn người nữ thì nhanh chóng nói tiếp một câu rất dài.
- Nàng nói nàng thật sự không biết Kim Kê ở đâu, nhưng nàng tình nguyện giúp chúng ta tìm kiếm, còn có thể cấp cho chúng ta thức ăn.
Ngọc Phất liền phiên dịch lại.
- Trước đó, người nam kia nói gì vậy ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Hắn nói, làm sao bây giờ ? Ta cảm thấy có lẽ bọn họ biết một chút gì đó.
Ta cảm thấy có lẽ bọn họ biết một chút gì đó, Ngọc Phất phiên dịch xong cũng suy đoán.
Tả Đăng Phong nghe xong liền im lặng chốc lát, sau đó xoay người mở rương gỗ, lấy ra hai cái trận phù, tính thêm hai cái của mình và Ngọc Phất nữa cầm lên quơ quơ trước mặt hai chị em họ, hắn muốn cho hai kia tin tưởng, thật sự có dư trận phù.
Nữ nhân kia nhìn thấy trận phù liền mỉm cười gật đầu, đưa tay chỉ về hướng Tây, nhanh chóng nói một câu gì đó.
Ngọc Phất nghe xong liền nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên, cũng không lập tức phiên dịch lại.
- Nàng nói gì vậy ?
Tả Đăng Phong liền quay đầu hỏi.
- Nàng nói tòa tháp đó chính là do Kim Kê biến thành.
Tả Đăng Phong chợt thấy xấu hổ, lúc trước hầu như hắn đã dùng mọi cách rồi.
- Có thể, ngôn ngữ của nàng rất giống với tiếng địa phương ở quê tôi.
Ngọc Phất gật đầu nói.
- Nói cho bọn họ biết, chúng ta không có ác ý . Đốt lửa là để thiêu cháy những quái vật bên ngoài kia.
Tả Đăng Phong liền nói. Ngọc Phất sinh sống ở Hồ Nam, nơi này trước đây chính là nước Dung, mà năm đó hai nước Dung và Lô giáp giới với nhau, như vậy thì ngôn ngữ có thể giống nhau, mà ngôn ngữ được truyền miệng, kéo dài mấy ngàn năm cũng không dễ thay đổi.
Ngọc Phất nghe xong liền gật đầu, sau đó liền bắt đầu nói, cô gái kia vừa thấy Ngọc Phất biết ngôn ngữ của bọn họ liền cực kỳ vui mừng, rất nhanh cả hai đã cùng hỏi đáp với nhau, hai bên nói gì Tả Đăng Phong đều nghe không hiểu, hắn chỉ có thể dựa vào vẻ mặt bên ngoài đến phán đoán Ngọc Phất đang đặt câu hỏi, còn đối phương thì bị động trả lời. Giọng nói của Ngọc Phất rất gay gắt, bởi vì vừa nãy nhìn một màn này khiến nàng rất xem thường cô gái kia.
- Cô có phải nên chú ý giọng điệu một chút không, sao lại giống như đang tra hỏi phảm nhân vậy ?
Nhìn một lát Tả Đăng Phong không nhịn được chen lời.
- Vậy cậu đến hỏi nhé ?
Ngọc Phất nghe xong liền quay đầu liếc Tả Đăng Phong một cái.
Tả Đăng Phong chỉ biết im lặng.
Mất hơn một giờ để hỏi đáp, từ lúc đầu đến giờ cả hai bên đều đứng đối diện cách cánh cửa, hai bên trong một giờ đã nói những gì Tả Đăng Phong đều không biết, nhưng dựa vào vẻ mặt của cô gái trẻ kia, hắn đoán nàng rất thông minh, giọng điệu của nàng và vẻ mặt khi nói chuyện với Ngọc Phất luôn bình tĩnh. Còn người con trai thì vẻ mặt liên tục thay đổi, khi thì vui vẻ, có lúc lại đau buồn, khi thì nghi ngờ, lúc lại hoảng sợ, Tả Đăng Phong đoán người rất ngây thơ, không thông minh lắm.
Đến lúc sau, Tả Đăng Phong dứt khoát không nghe nữa, lui lại sau mấy bước, chọn một tảng đá xanh ngồi xuống chơi đùa với Thập Tam, hắn là vậy vừa là để bản thân có cơ hội nghỉ ngơi, cũng là để giảm áp lực cho đối phương.
Thêm một lúc lâu, cuối cùng Ngọc Phất cũng hỏi xong, xoay người đi đến ngồi cạnh Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thấy nàng đến liền lấy bình nước đưa tới.
- Cậu thật cẩn thận, tỉ mỉ như nữ nhân vậy.
Ngọc Phất nhìn bình nước nói.
Tả Đăng Phong nghe xong chỉ cười không nói gì.
- Hai người họ đúng là chị em, chính là hậu nhân của nước Lô, những người khác đều chết hết rồi, mà đám Cự Nhân đều biến thành những quái vật bên ngoài kia.
Ngọc Phất cầm bình nước uống xong đưa trả lại cho Tả Đăng Phong.
- Nàng còn biết cái gì nữa ?
Tả Đăng Phong nhìn về hai người đang đứng sau cánh cửa, nói.
- Nàng rất thông minh, cái gì cũng biết, còn biết được đoạn lịch sử trước đây. Những điều ngươi phân tích đa số đều đúng, nơi này đúng là kinh thành nước Lô, năm đó bọn họ thật sự từng trợ giúp chủ nhân của Khương Tử Nha, sau khi nhà Chu được lập thì bọn họ được phong làm chư hầu, sau khi nhận phong thưởng bọn họ dẫn binh lính trở về quê quán, không bao lâu sau vì vấn đề lãnh thổ biên giới mà xảy ra chiến tranh với nước Dung.
Ngọc Phất từ tốn nói.
- Hai nước ở gần cũng không phải ngắn, vì sao lại bất ngờ xảy ra chiến tranh ?
Tả Đăng Phong ngắt lời hỏi.
- Nàng không rõ lắm. Tôi cảm giác có thể là khi phong hầu chia đất cho bọn họ, Vũ Vương cố tình không nói rõ biên giới chính xác, chính vì vậy mới dẫn đến hai nước xảy ra chiến tranh.
Ngọc Phất liền nói.
- Nói tiếp đi.
Tả Đăng Phong liền gật gù, nói.
- Khi xảy ra chiến tranh, nước Lô tấn công trước, phái ra một đám lớn Cự Nhân xuôi nam, một lần tấn công đã đạp phát toàn bộ thành trì của nước Dung, nhưng bọn họ đã phạm phải một sai lầm chí mạng, đó là đánh rắn không chết, công chúa nước Dung và một số ít cao thủ dùng độc may mắn trốn thoát được. Vì vậy mà rất nhanh bọn họ gặp phải sự trả thù điên cuồng, các cao thủ dùng độc này đều rất am hiểu việc hạ độc, một lần hạ độc một thành trì, tàn sát hàng loạt dân cư bên trong, khó lòng đề phòng, lòng người hoang mang, quân vương nơi này rơi vào đường cùng đành phải cầu cứu Khương Tử Nha, Khương Tử Nha liền đến kinh thành xếp đặt trận pháp bảo vệ.
Ngọc Phất liền thuật lại.
Tả Đăng Phong liền gật đầu, những việc này hắn cũng đã đoán trước.
- Khương Tử Nha đa mưu túc trí, mặc dù bày ra trận pháp bảo vệ cho bọn họ, nhưng cũng đã hạn chế tự do của dân cư bên trong, hắn lấy lý do là người nước Dung cũng là con dân của Chu thiên tử, vì vậy mà nhà Chu cũng phải bảo vệ những hậu nhân còn sót lại của nước Dung. Vì đề phòng nước Lô lại tấn công xuống phía Nam, Khương Tử Nha chỉ để lại năm khối trận phù, nói cách khác, một lần chỉ có thể có năm người ra ngoài trận pháp được.
Ngọc Phất cười mỉa mai nói.
- Lão nhân thành tinh !
Tả Đăng Phong liền tỉnh ngộ, thì ra trận pháp ở đây có năm khối trận phù, mà cả năm khối đều bị Cự Nhân mang theo ra ngoài. Mất đi trận phù, mọi người đều vĩnh viễn bị vây khốn bên trong.
- Cự Nhân ở nơi này được xem là nô lệ, trước đây họ sinh sống ở hai khu vực, Tây Bắc và Tây Nam thành, còn nơi này và khu vực Đông bắc là nơi cho con người ở, người dân ở đây khống chế được Cự Nhân là nhờ Quỳ Long trống này, trống này chính là do Hoàng Đế truyền lại, mà những người khổng lồ kia chính là hậu nhân của tộc Cửu Lê, Xi Vưu.
Ngọc Phất nhấc tay chỉ về phía mặt trống thật lớn phía bên phải, Quỳ Ngưu hay Quỳ Long đều là một, chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi.
Tả Đăng Phong nghe song liền sáng tỏ, Xi Vưu chính là thủ lĩnh của tộc Cửu Lê, mà khu vực tộc Cửu Lê sinh sống chính là Hồ Bắc ngày nay, có câu thắng làm vua thua làm giặc, có thể là ngày trước khi Hoàng Đế đánh bại địch nhân lớn nhất Xi Vưu, đã cử thành viên quan trọng trong bộ lạc đến nơi này cai quản tộc Cửu Lê. Nói cách khác, người dân ở đây chính là hậu nhân của Hoàng Đế, còn đám Cự Nhân kia chính là hậu nhân của Xi Vưu.
- Phạm vi ba trăm dặm nhìn như rất lớn, nhưng thật sự không nuôi chứa được nhiều người, qua nhiều đười sinh sản, thì thực vật và đất đai nơi này đều thiếu thốn, đến lúc đó chắc chắn người dân ở đây sẽ lo bảo vệ mình, giảm bớt lương thực của Cự Nhân, còn cấm bọn họ sinh đẻ, cứ như vậy mâu thuẫn trở nên gay gắt, thời gian càng lộng càng dễ sinh loạn, mặc dù cuối cùng phản loạn đã bị trấn áp, nhưng xuất trận phù cũng bị cướp mấy, vì vậy mà người dân ở đây vĩnh viễn không thể đi ra ngoài, cuối cùng người cầm quyền ở đây đã quyết định, đem đám Cự Nhân thả ra ngoài thành, với điều kiện là đối phương không được tiến vào mảnh ruộng tốt ở thành Nam. Sau đó mọi chuyện xảy ra giống như ngươi đã suy đoán, kết hôn cận huyết khiến đán Cự Nhân xảy ra biến dị và con người cũng diệt vong.
Ngọc Phất liền nói.
- Đám quái vật kia đều là đực, những con cái đi đâu mất rồi ?
Tả Đăng Phong gật đầu, tiếp tục hỏi.
- Đều ở dưới đất, nơi này thiếu thốn lương thực, đám quái vật một khi trưởng thành, liền một tháng ăn cơm một tháng ngủ, đực cái thay phiên, chỉ có mùa xuân, mùa sinh sản thì mới cùng xuất hiện, nhưng thời gian cũng rất ngắn, chỉ có vài ngày.
Ngọc Phất liền trả lời.
- Chúng ta có cầm theo trận phù, vì sao chỉ có thể vào mà không ra được ?
Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
- Tôi có hỏi nàng, nàng nói trận phù này phải cần 7 ngày sau mới có thể sử dụng tiếp được.
Ngọc Phất liền đáp.
- Kim Kê kia ở đâu ?
Tả Đăng Phong liền hỏi đến vấn đề hắn quan tâm nhất.
- Việc này tôi cũng đã hỏi, nhưng nàng nói không biết, chưa bao giờ thấy qua loài chim quái dị nào.
Ngọc Phất liền nói.
- Kim tháp kia là thứ gì vậy ?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Nàng cũng không biết rõ lắm, những điều nàng biết đều là từ những bộ sách trong tộc ghi lại, mà trong đó không hề có ghi chép nào về Kim Tháp cả.
Ngọc Phất lắc đầu nói.
- Nàng vậy mà biết chữ ?
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
- Đúng, nàng rất thông minh, lúc trước tôi tìm một ít vấn đề khó để hỏi, nàng đều không giận, trả lời rất nhanh, hình như không cần suy nghĩ vậy.
Ngọc Phất ngẩng đầu liếc nhìn nữ tử bên trong cánh cửa một cái.
- Nói cho bọn họ biết, lúc tiến vào đây tôi có đem theo toàn bộ năm cái trận phù, chỉ cần bọn họ giúp chúng ta tìm được Kim Kê, tôi liền dẫn bọn họ ra ngoài.
Tả Đăng Phong suy nghĩ một lát, nói.
Ngọc Phất liền nhíu mày suy nghĩ, sau đó ngước nhìn hai chị em kia nói, hai người nghe xong liền lộ vẻ vui mừng, người nam nhân không nhịn được nói một cái gì đó, còn người nữ thì nhanh chóng nói tiếp một câu rất dài.
- Nàng nói nàng thật sự không biết Kim Kê ở đâu, nhưng nàng tình nguyện giúp chúng ta tìm kiếm, còn có thể cấp cho chúng ta thức ăn.
Ngọc Phất liền phiên dịch lại.
- Trước đó, người nam kia nói gì vậy ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Hắn nói, làm sao bây giờ ? Ta cảm thấy có lẽ bọn họ biết một chút gì đó.
Ta cảm thấy có lẽ bọn họ biết một chút gì đó, Ngọc Phất phiên dịch xong cũng suy đoán.
Tả Đăng Phong nghe xong liền im lặng chốc lát, sau đó xoay người mở rương gỗ, lấy ra hai cái trận phù, tính thêm hai cái của mình và Ngọc Phất nữa cầm lên quơ quơ trước mặt hai chị em họ, hắn muốn cho hai kia tin tưởng, thật sự có dư trận phù.
Nữ nhân kia nhìn thấy trận phù liền mỉm cười gật đầu, đưa tay chỉ về hướng Tây, nhanh chóng nói một câu gì đó.
Ngọc Phất nghe xong liền nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên, cũng không lập tức phiên dịch lại.
- Nàng nói gì vậy ?
Tả Đăng Phong liền quay đầu hỏi.
- Nàng nói tòa tháp đó chính là do Kim Kê biến thành.
Bình luận facebook