-
Chương 165
- Ước chừng vài giờ nữa.
Tả Đăng Phong nói.
- Tầm nửa đêm, không sai biệt lắm, bọn họ cũng không rõ lắm.
Người đàn ông trung niên phiên dịch lại.
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, Tả Đăng Phong lập tức quay đầu lại, hắn đồng thời phát hiện ra, ngày mai là ngày Kinh Trập.
Tả Đăng Phong xuất ngoại vào mùng bảy tháng giêng, sau đó năm ngày sau đến Thương Hải, tại Thượng Hải đợi tới bốn ngày, rồi đi đường tới đây mất bảy ngày, nghỉ ngơi một hôm, ngày hôm qua xuất phát một ngày, hôm nay lại một ngày nữa, ngày mai vừa đúng mùng 6 tháng 3, chính là ngày Kinh Trập năm nay.
- Có phải ngày Kinh Trập hàng năm nó đều xuất hiện đúng không?
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía hai nữ nhân kia hỏi.
Người đàn ông trung niên phiên dịch lại, hai người liên tục gật đầu.
- Anh đã đoán đúng, đúng là Động vật trong nước.
Ngọc Phật tán dương nhìn Tả Đăng Phong, động vật lãnh huyết đúng là xuất hiện trong ngày Kinh Trập.
- Cô trước tiên đưa người cao kều kia ra ngoài, tôi có điều muốn hỏi tên lùn này.
Tả Đăng Phong hướng Ngọc Phật nói.
Ngọc Phật nghe vậy, lấp tức mang người phụ nữ cao kia ra khỏi phòng, nàng biết Đăng Phong muốn hỏi chi tiết trong quá trình sàng đệ.
- Lúc ban đêm, cô không mặc quần áo phải không?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Đúng.
Người phụ nữ lùng gật đầu, đều thông qua phiên dịch viên.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày, ngay cả Giang thần cũng cởi quần áo sao.
- Cô lúc ban đêm nằm trên giường này đúng không?
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ vào chiếc giường gỗ ở phòng phía tây.
- Vâng.
Nữ nhân gật đầu với hán tử phiên dịch.
- Lúc tỉnh lại vẫn thấy mình ở trên giường.
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại, chiếc giường này là giường gỗ thông thường thôi, nếu con quái vật kia rất nặng, vậy chiếc giường này không thể chịu tải trọng như vậy chứ.
- Không rõ nữa.
Nữ nhân thông qua hán tử phiên dịch.
- Có ý gì?
Tả Đăng Phong nhíu mày nói lại, hán tử phiên dịch đi tới, nữ nhân kia cuống cuồng chạy tới bên giường.
Tả Đăng Phong thấy thế liền kéo người đàn bà lại, cẩn thận nhìn chiếc giường gỗ, phát hiện đầu giường có năm vết móng vuốt cào lên, chiếc giường gỗ dài đến hai thước rưỡi, cửa phòng rộng chừng một trượng, có thể nói, con quái vậy này cao tầm ba thước, to không thể tưởng
- Các người không ai nhìn thấy bộ dạng của nó sao?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
Hán tử phiên dịch nói lại, nữ nhân lắc đầu.
- Đi qua các người cũng không có phải ứng gì?
Tả Đăng Phong hỏi, ba người phụ nữ bị thắt cổ có lẽ thấy bộ dạng của nó, bằng không sẽ không thể bị treo cổ, bởi vậy có thể thấy tên kia lớn lên không thể đẹp trai được.
- Không phản ứng gì, nửa người phía dưới đau nhức, đi lại khó khăn, năm sáu ngày sau mới có thể đi lại được bình thường.
Nữ nhân kia nói nhanh, hán tử phiên dịch cũng nhanh không kém, ở dưới tình huống sinh mệnh khó bảo toàn, bọn họ đã bất chấp thể diện.
Tả Đăng Phong nghe thấy vậy, cười khổ lắc đầu, hắn thán phục sức hồi phục của nữ nhân cùng với năng lực bao dung.
- Cẩn thận suy nghĩ lại xem còn chi tiết nhỏ nào nữa không.
Tả Đăng Phong hỏi lại.
- Thánh nữ thị phụng qua Giang thần không thể tái giá, bằng không nam nhân đó liền chết luôn.
Nữ nhân chỉ chốc lát đã mở miệng.
- Tin đồn có vẻ là sự thật.
Tả Đăng Phong trong lòng vui vẻ, nếu đó là sự thật vậy độc thế trong thân thể những nữ nhân này có nguồn gốc từ động vật diễn sinh ra.
- Thật sự không ai dám đụng vào các nàng.
Người đàn ông trung niên nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, đưa tay ra chữa trị ngón tay bị sái cho người đàn ông, hắn kinh hỉ luôn miệng cảm ớn, người trong hoàn cảnh nguy hiểm thường sinh ra nô tính, hắn đã quên ngón tay này vốn bị Tả Đăng Phong bẻ gãy.
- Tôi còn biết một việc, có một thánh nữ mang thai Giang thần, bất quá vì khó sinh mà chết.
Hán tử kia lộ ra bộ mặt Hán gian.
- Chuyện xảy ra khi nào?
TẢ Đăng Phong trong lòng rùng mình.
- Ba năm trước.
Người đàn ông turng niên nhớ lại nói.
- Biết chôn ở đâu không?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
- Biết, tôi dẫn cậu đi.
Người đàn ông trung niên khom lưng cúi đầu, hắn ở thôn này vốn không có địa vị gì, nên thường xuyên phải khom lưng khuỵu gối.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền gật đầu, đi qua thi thể của bà lão kia, người đàn ông trung niên liền theo sau, còn người nữ nhân lùn kia lại không dám di động.
- Một phụ nữ mang thai của quái vật, tôi đi xem qua hài cốt xem có manh mối gì không.
Tả Đăng phong hướng về Ngọc Phật đang đợi bên ngoài nói.
- Tôi cũng cùng đi.
Ngọc Phật nói.
- Cô lưu lại đây đi, bảo bọn họ quét dọn lại phòng một chút, đúng rồi, cô tinh thông dùng độc, kiểm tra xem trên người các nàng có độc hay không.
Tả Đăng Phong nói.
- Được.
Ngọc Phật gật đầu đáp ứng, nàng đã bắt đầu hiệu dụng ý của Tả Đăng Phong, ý của hắn là để buổi tối dụ con quái vật kia để giết nó.
Hán tử kia trên đường đi vào một nhà mang theo một cái xẻng, rồi đi phía trước dẫn đường ra phía sau núi, người trong thôn sớm đã thức dậy, bọn họ không ngốc, biết loại cuộc sống giàu sang vô sỉ đã chấm dứt, thi thể của bà lão kia bị Tả Đăng Phong ném ra đường cái của thôn, biểu thị quyền lãnh đạo.
Rất nhanh người đàn ông trung niên ở phía sau núi trong rừng tìm được một ngôi mộ đất nhưng khi đào thấy quan tài thì hắn không dám đào nữa.
- Để ta đi, người ra phía sau.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói, tuy rằng hắn chán ghét người không có cốt khí nhưng sẽ không bạc đã người nghe lời.
Người đàn ông nghe vậy lộ vẻ thụ sủng nhược kinh nhanh chóng nói cảm tạ rồi vọt sang bên cạnh.
Tả Đăng Phong nhìn xuống quan tài nằm dưới mặt đất hai thước, phóng linh khí ra bóc nắp quan tài lên, một mùi tanh hôi tỏa ra bốn phía.
Ngừng thở chờ mùi tanh hôi tán đi, Tả Đăng Phong chậm rãi đi tới bên cạnh hông quan tài, cúi đầu xuống thì thấy một khối thối rữa không còn hình dáng hài cốt, xuất linh khí xốc quần áo đã nát vụn lên thì phát hiện ở khoang bụng hài cốt có một quyền súc vào khung xương màu lục.
Lúc trước ở khu vực Lô quốc Tả Đăng Phong cũng đã từng thấy một khối trong hài cốt của một nữ dã nhân khó sinh mà chết nhưng mà tốt xấu gì hài cốt đó cũng là của con người. Thông qua kiểm tra Tả Đăng Phong phát hiện hài cốt của đứa trẻ chưa ra đời rất dài, đầu hình tam giác, xương ngực khép kín, bên dưới có đuôi, rõ ràng là xà loại nhưng tứ chi lại là của nhân loại chắc là do kế thừa huyết thống của mẹ.
Khám nghiệm tử thi càng làm cho Tả Đăng Phong thêm nghi hoặc, chắc chắn không thể nào là rắn vì rắn không có móng vuốt.
Quay lại thôn, Thiết Hài và Thập Tam đã quay lại rồi, Thập Tam nằm ở sường đông nhà gỗ tắm nắng, Thiết hài thì uống rượu.
- Trong cơ thể bọn họ có độc bất quá chỉ ở nửa thân dưới.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong trở về vội ra đón và nói vậy.
- Vì sao lại có tình huống như thế?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
- Không rõ lắm, con vật kia lưu lại trong cơ thể họ thứ gì đó khiên kinh nguyệt cắt đứt, không thể loại bỏ.
Ngọc Phật nói.
- Thuộc loài động vật gì?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Một loài rắn chưa bao giờ gặp.
Ngọc Phật nghiêm túc nói.
- Không thể nào! Cô từng gặp qua rắn có móng vuốt chưa?
Tả Đăng Phong xua tay phủ định.
- Anh khám nghiệm tử thi kết quả thế nào?
Ngọc Phật cũng không tranh luận với Tả Đăng Phong.
- Cũng giống như là rắn.
Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu.
- Thứ kia của rắn đực có thể giữ lại trong cơ thể rắn cái rất lâu, cái này giống như bệnh trạng của bọn họ.
Ngọc Phật gián tiếp duy trì quan điểm của mình.
- Nhưng cô từng thấy rắn có móng vuốt sao?
Tả Đăng Phong lắc đầu phủ định.
- Có phải là long ?
Ngọc Phật cũng không khẳng định.
- Khả năng không lớn bởi vì giờ đến ngày kinh trập mùng hai tháng hai cũng chỉ còn vài ngày. Thôi đến tối sẽ biết, nấu cơm trước đã.
Lúc này đã giữa trưa, đêm qua và sáng nay đã không ăn gì cho nên hắn thấy đói bụng.
Cơm trưa do Tả Đăng Phong tự tay làm, hắn không dùng thứ gì trong thôn cả do hắn thấy không được sạch sẽ.
Sau bữa cơm, Tả Đăng Phong thả một người phụ nữ và người phiên dịch, để người lớn tuổi hơn ở lại làm mồi dụ. Hắn sẽ không để Ngọc Phật ở lại làm mồi, con quái vật kia không xứng.
- Nó sẽ đến sao?
Ngọc Phật đưa tay chỉ vào nhà gỗ, vào người đàn bà đã bị hắn làm phép hôn mê nằm trong đó.
- Nhiều năm như vậy nó cũng đã quen chân rồi, nhất định sẽ đến thôi.
Tả Đăng Phong nhìn mặt trời đang dần xuống núi, màn đêm sắp buông xuống.
- Nếu nó đến thật anh tính làm sao?
Ngọc Phật hỏi lại, đây là vấn đề mấu chốt.
- Cô có biện pháp nào có thể truy tung nó không?
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi hỏi, loài động vậy này không phải là mục tiêu chủ yếu hắn muốn tìm kiếm, hắn mong tìm được động vật địa chi diễn sinh.
- Có! Có thể hạ cổ.
Ngọc Phật gật đầu.
- Vậy hạ cổ sau khi nó bỏ đi.
Tả Đăng Phong nói.
- Hay là hạ trước đi.
Ngọc Phật nghiêm túc nói.
- Cô có ý gì?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
- Nếu hạ sau có thể nó sẽ không lập tức trở về.
Ngọc Phật trầm ngâm một lạt rồi nói.
- Ý cô là người đàn bà bên trong phải xui xẻo rồi.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Cũng không phải là lần đầu tiên.
Ngọc Phật cười lạnh nói, nàng không có chút đồng cảm với người đàn bà bên trong kia chút nào.
- Hy vọng nó không kén ăn.
Tả Đăng Phong cười xấu xa, con quái vật kia thích đại cô nương giờ lại cho nó một lão bà nương, không biết nó có hài lòng không.
Ngọc Phật nghe vậy trừng mắt nhìn Tả Đăng Phong một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Mặt trời dần khuất núi, màn đêm buông xuống, Ngọc Phật đến trước của nhà gỗ hạ cổ độc, chỉ cần quái vật qua cửa nhất định sẽ dính.
Thiết Hài cũng biết tính toán của hai người, thề son sắt là sẽ không quấy rối, nhưng mà Tả Đăng Phong không tin hắn nên bảo hắn và Thập Tam lui về phía sau mười trượng còn hắn và Ngọc Phật ở phía đông nam quan sát ngôi nhà.
Lúc này trời vẫn cón rét, con trùng trong núi không nhiều lắm, màn đêm buông xuống thôn xóm hoàn toàn tĩnh mịch, nhà gỗ bị màn đêm đen tối như mực bao phủ.
Quá nửa đêm, Tả Đăng Phong nghe được một loạt tiếng bước chân nhỏ vang lên, âm thanh này giống như tiếng chân người đi dép chẳng qua là nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Đến rồi!
Tả Đăng Phong nhắc nhở Ngọc Phật, giác quan của nàng không mẫn tuệ bằng hắn.
Ngọc Phật nghe vậy gật gật đầu chuyển hướng nhìn về phía con đường nhỏ từ rừng ra phía tây nhà gỗ, chỉ chốc lát hai người đã phát hiện một bóng đen cao gần trượng đang tiến tới gần, hai người không ngờ là bóng đen kia lại di chuyển bằng hai chân. Như vậy có thể bỏ qua khả năng là long. Khi bóng đen đến gần hơn Tả Đăng Phong nhìn rõ mặt mũi nó ra sao, đó là một con rắn mối màu xanh lè.
Tả Đăng Phong nói.
- Tầm nửa đêm, không sai biệt lắm, bọn họ cũng không rõ lắm.
Người đàn ông trung niên phiên dịch lại.
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, Tả Đăng Phong lập tức quay đầu lại, hắn đồng thời phát hiện ra, ngày mai là ngày Kinh Trập.
Tả Đăng Phong xuất ngoại vào mùng bảy tháng giêng, sau đó năm ngày sau đến Thương Hải, tại Thượng Hải đợi tới bốn ngày, rồi đi đường tới đây mất bảy ngày, nghỉ ngơi một hôm, ngày hôm qua xuất phát một ngày, hôm nay lại một ngày nữa, ngày mai vừa đúng mùng 6 tháng 3, chính là ngày Kinh Trập năm nay.
- Có phải ngày Kinh Trập hàng năm nó đều xuất hiện đúng không?
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía hai nữ nhân kia hỏi.
Người đàn ông trung niên phiên dịch lại, hai người liên tục gật đầu.
- Anh đã đoán đúng, đúng là Động vật trong nước.
Ngọc Phật tán dương nhìn Tả Đăng Phong, động vật lãnh huyết đúng là xuất hiện trong ngày Kinh Trập.
- Cô trước tiên đưa người cao kều kia ra ngoài, tôi có điều muốn hỏi tên lùn này.
Tả Đăng Phong hướng Ngọc Phật nói.
Ngọc Phật nghe vậy, lấp tức mang người phụ nữ cao kia ra khỏi phòng, nàng biết Đăng Phong muốn hỏi chi tiết trong quá trình sàng đệ.
- Lúc ban đêm, cô không mặc quần áo phải không?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Đúng.
Người phụ nữ lùng gật đầu, đều thông qua phiên dịch viên.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày, ngay cả Giang thần cũng cởi quần áo sao.
- Cô lúc ban đêm nằm trên giường này đúng không?
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ vào chiếc giường gỗ ở phòng phía tây.
- Vâng.
Nữ nhân gật đầu với hán tử phiên dịch.
- Lúc tỉnh lại vẫn thấy mình ở trên giường.
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại, chiếc giường này là giường gỗ thông thường thôi, nếu con quái vật kia rất nặng, vậy chiếc giường này không thể chịu tải trọng như vậy chứ.
- Không rõ nữa.
Nữ nhân thông qua hán tử phiên dịch.
- Có ý gì?
Tả Đăng Phong nhíu mày nói lại, hán tử phiên dịch đi tới, nữ nhân kia cuống cuồng chạy tới bên giường.
Tả Đăng Phong thấy thế liền kéo người đàn bà lại, cẩn thận nhìn chiếc giường gỗ, phát hiện đầu giường có năm vết móng vuốt cào lên, chiếc giường gỗ dài đến hai thước rưỡi, cửa phòng rộng chừng một trượng, có thể nói, con quái vậy này cao tầm ba thước, to không thể tưởng
- Các người không ai nhìn thấy bộ dạng của nó sao?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
Hán tử phiên dịch nói lại, nữ nhân lắc đầu.
- Đi qua các người cũng không có phải ứng gì?
Tả Đăng Phong hỏi, ba người phụ nữ bị thắt cổ có lẽ thấy bộ dạng của nó, bằng không sẽ không thể bị treo cổ, bởi vậy có thể thấy tên kia lớn lên không thể đẹp trai được.
- Không phản ứng gì, nửa người phía dưới đau nhức, đi lại khó khăn, năm sáu ngày sau mới có thể đi lại được bình thường.
Nữ nhân kia nói nhanh, hán tử phiên dịch cũng nhanh không kém, ở dưới tình huống sinh mệnh khó bảo toàn, bọn họ đã bất chấp thể diện.
Tả Đăng Phong nghe thấy vậy, cười khổ lắc đầu, hắn thán phục sức hồi phục của nữ nhân cùng với năng lực bao dung.
- Cẩn thận suy nghĩ lại xem còn chi tiết nhỏ nào nữa không.
Tả Đăng Phong hỏi lại.
- Thánh nữ thị phụng qua Giang thần không thể tái giá, bằng không nam nhân đó liền chết luôn.
Nữ nhân chỉ chốc lát đã mở miệng.
- Tin đồn có vẻ là sự thật.
Tả Đăng Phong trong lòng vui vẻ, nếu đó là sự thật vậy độc thế trong thân thể những nữ nhân này có nguồn gốc từ động vật diễn sinh ra.
- Thật sự không ai dám đụng vào các nàng.
Người đàn ông trung niên nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, đưa tay ra chữa trị ngón tay bị sái cho người đàn ông, hắn kinh hỉ luôn miệng cảm ớn, người trong hoàn cảnh nguy hiểm thường sinh ra nô tính, hắn đã quên ngón tay này vốn bị Tả Đăng Phong bẻ gãy.
- Tôi còn biết một việc, có một thánh nữ mang thai Giang thần, bất quá vì khó sinh mà chết.
Hán tử kia lộ ra bộ mặt Hán gian.
- Chuyện xảy ra khi nào?
TẢ Đăng Phong trong lòng rùng mình.
- Ba năm trước.
Người đàn ông turng niên nhớ lại nói.
- Biết chôn ở đâu không?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
- Biết, tôi dẫn cậu đi.
Người đàn ông trung niên khom lưng cúi đầu, hắn ở thôn này vốn không có địa vị gì, nên thường xuyên phải khom lưng khuỵu gối.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền gật đầu, đi qua thi thể của bà lão kia, người đàn ông trung niên liền theo sau, còn người nữ nhân lùn kia lại không dám di động.
- Một phụ nữ mang thai của quái vật, tôi đi xem qua hài cốt xem có manh mối gì không.
Tả Đăng phong hướng về Ngọc Phật đang đợi bên ngoài nói.
- Tôi cũng cùng đi.
Ngọc Phật nói.
- Cô lưu lại đây đi, bảo bọn họ quét dọn lại phòng một chút, đúng rồi, cô tinh thông dùng độc, kiểm tra xem trên người các nàng có độc hay không.
Tả Đăng Phong nói.
- Được.
Ngọc Phật gật đầu đáp ứng, nàng đã bắt đầu hiệu dụng ý của Tả Đăng Phong, ý của hắn là để buổi tối dụ con quái vật kia để giết nó.
Hán tử kia trên đường đi vào một nhà mang theo một cái xẻng, rồi đi phía trước dẫn đường ra phía sau núi, người trong thôn sớm đã thức dậy, bọn họ không ngốc, biết loại cuộc sống giàu sang vô sỉ đã chấm dứt, thi thể của bà lão kia bị Tả Đăng Phong ném ra đường cái của thôn, biểu thị quyền lãnh đạo.
Rất nhanh người đàn ông trung niên ở phía sau núi trong rừng tìm được một ngôi mộ đất nhưng khi đào thấy quan tài thì hắn không dám đào nữa.
- Để ta đi, người ra phía sau.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói, tuy rằng hắn chán ghét người không có cốt khí nhưng sẽ không bạc đã người nghe lời.
Người đàn ông nghe vậy lộ vẻ thụ sủng nhược kinh nhanh chóng nói cảm tạ rồi vọt sang bên cạnh.
Tả Đăng Phong nhìn xuống quan tài nằm dưới mặt đất hai thước, phóng linh khí ra bóc nắp quan tài lên, một mùi tanh hôi tỏa ra bốn phía.
Ngừng thở chờ mùi tanh hôi tán đi, Tả Đăng Phong chậm rãi đi tới bên cạnh hông quan tài, cúi đầu xuống thì thấy một khối thối rữa không còn hình dáng hài cốt, xuất linh khí xốc quần áo đã nát vụn lên thì phát hiện ở khoang bụng hài cốt có một quyền súc vào khung xương màu lục.
Lúc trước ở khu vực Lô quốc Tả Đăng Phong cũng đã từng thấy một khối trong hài cốt của một nữ dã nhân khó sinh mà chết nhưng mà tốt xấu gì hài cốt đó cũng là của con người. Thông qua kiểm tra Tả Đăng Phong phát hiện hài cốt của đứa trẻ chưa ra đời rất dài, đầu hình tam giác, xương ngực khép kín, bên dưới có đuôi, rõ ràng là xà loại nhưng tứ chi lại là của nhân loại chắc là do kế thừa huyết thống của mẹ.
Khám nghiệm tử thi càng làm cho Tả Đăng Phong thêm nghi hoặc, chắc chắn không thể nào là rắn vì rắn không có móng vuốt.
Quay lại thôn, Thiết Hài và Thập Tam đã quay lại rồi, Thập Tam nằm ở sường đông nhà gỗ tắm nắng, Thiết hài thì uống rượu.
- Trong cơ thể bọn họ có độc bất quá chỉ ở nửa thân dưới.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong trở về vội ra đón và nói vậy.
- Vì sao lại có tình huống như thế?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
- Không rõ lắm, con vật kia lưu lại trong cơ thể họ thứ gì đó khiên kinh nguyệt cắt đứt, không thể loại bỏ.
Ngọc Phật nói.
- Thuộc loài động vật gì?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Một loài rắn chưa bao giờ gặp.
Ngọc Phật nghiêm túc nói.
- Không thể nào! Cô từng gặp qua rắn có móng vuốt chưa?
Tả Đăng Phong xua tay phủ định.
- Anh khám nghiệm tử thi kết quả thế nào?
Ngọc Phật cũng không tranh luận với Tả Đăng Phong.
- Cũng giống như là rắn.
Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu.
- Thứ kia của rắn đực có thể giữ lại trong cơ thể rắn cái rất lâu, cái này giống như bệnh trạng của bọn họ.
Ngọc Phật gián tiếp duy trì quan điểm của mình.
- Nhưng cô từng thấy rắn có móng vuốt sao?
Tả Đăng Phong lắc đầu phủ định.
- Có phải là long ?
Ngọc Phật cũng không khẳng định.
- Khả năng không lớn bởi vì giờ đến ngày kinh trập mùng hai tháng hai cũng chỉ còn vài ngày. Thôi đến tối sẽ biết, nấu cơm trước đã.
Lúc này đã giữa trưa, đêm qua và sáng nay đã không ăn gì cho nên hắn thấy đói bụng.
Cơm trưa do Tả Đăng Phong tự tay làm, hắn không dùng thứ gì trong thôn cả do hắn thấy không được sạch sẽ.
Sau bữa cơm, Tả Đăng Phong thả một người phụ nữ và người phiên dịch, để người lớn tuổi hơn ở lại làm mồi dụ. Hắn sẽ không để Ngọc Phật ở lại làm mồi, con quái vật kia không xứng.
- Nó sẽ đến sao?
Ngọc Phật đưa tay chỉ vào nhà gỗ, vào người đàn bà đã bị hắn làm phép hôn mê nằm trong đó.
- Nhiều năm như vậy nó cũng đã quen chân rồi, nhất định sẽ đến thôi.
Tả Đăng Phong nhìn mặt trời đang dần xuống núi, màn đêm sắp buông xuống.
- Nếu nó đến thật anh tính làm sao?
Ngọc Phật hỏi lại, đây là vấn đề mấu chốt.
- Cô có biện pháp nào có thể truy tung nó không?
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi hỏi, loài động vậy này không phải là mục tiêu chủ yếu hắn muốn tìm kiếm, hắn mong tìm được động vật địa chi diễn sinh.
- Có! Có thể hạ cổ.
Ngọc Phật gật đầu.
- Vậy hạ cổ sau khi nó bỏ đi.
Tả Đăng Phong nói.
- Hay là hạ trước đi.
Ngọc Phật nghiêm túc nói.
- Cô có ý gì?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
- Nếu hạ sau có thể nó sẽ không lập tức trở về.
Ngọc Phật trầm ngâm một lạt rồi nói.
- Ý cô là người đàn bà bên trong phải xui xẻo rồi.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Cũng không phải là lần đầu tiên.
Ngọc Phật cười lạnh nói, nàng không có chút đồng cảm với người đàn bà bên trong kia chút nào.
- Hy vọng nó không kén ăn.
Tả Đăng Phong cười xấu xa, con quái vật kia thích đại cô nương giờ lại cho nó một lão bà nương, không biết nó có hài lòng không.
Ngọc Phật nghe vậy trừng mắt nhìn Tả Đăng Phong một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Mặt trời dần khuất núi, màn đêm buông xuống, Ngọc Phật đến trước của nhà gỗ hạ cổ độc, chỉ cần quái vật qua cửa nhất định sẽ dính.
Thiết Hài cũng biết tính toán của hai người, thề son sắt là sẽ không quấy rối, nhưng mà Tả Đăng Phong không tin hắn nên bảo hắn và Thập Tam lui về phía sau mười trượng còn hắn và Ngọc Phật ở phía đông nam quan sát ngôi nhà.
Lúc này trời vẫn cón rét, con trùng trong núi không nhiều lắm, màn đêm buông xuống thôn xóm hoàn toàn tĩnh mịch, nhà gỗ bị màn đêm đen tối như mực bao phủ.
Quá nửa đêm, Tả Đăng Phong nghe được một loạt tiếng bước chân nhỏ vang lên, âm thanh này giống như tiếng chân người đi dép chẳng qua là nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Đến rồi!
Tả Đăng Phong nhắc nhở Ngọc Phật, giác quan của nàng không mẫn tuệ bằng hắn.
Ngọc Phật nghe vậy gật gật đầu chuyển hướng nhìn về phía con đường nhỏ từ rừng ra phía tây nhà gỗ, chỉ chốc lát hai người đã phát hiện một bóng đen cao gần trượng đang tiến tới gần, hai người không ngờ là bóng đen kia lại di chuyển bằng hai chân. Như vậy có thể bỏ qua khả năng là long. Khi bóng đen đến gần hơn Tả Đăng Phong nhìn rõ mặt mũi nó ra sao, đó là một con rắn mối màu xanh lè.
Bình luận facebook