-
Chương 186
Nếu những lời này Tả Đăng Phong nói rất nghiêm túc thì cũng thôi đi, quan trọng là hắn vừa nói vừa cười. Ngọc Phật nghe vậy giận dữ rút tay lại, lườm hắn một cái.
- Không biện pháp khác, chẳng lẽ cô muốn bơi ra ngoài.
Tả Đăng Phong cười nói, hiện giờ đã tìm được nội đan thứ 3 làm cho tâm tình của hắn trở nên tốt hơn.
Ngọc Phật được hắn nhắc nhở mới nhớ đến tình cảnh bây giờ của 2 người, rơi vào đường cùng chỉ có thể chủ động vươn tay ra.
Tả Đăng Phong cười xấu xa, cầm lấy đôi tay mềm mại của Ngọc Phật, giả vờ tỏ ra lưu manh mà vuốt ve, Ngọc Phật biết hắn đùa nên bấm tay của hắn, quả nhiên là Tả Đăng Phong sợ. Sau đó hắn ngưng khí ném Ngọc Phật qua bờ bên kia.
Đưa Ngọc Phật qua bờ bên kia, Tả Đăng Phong liền đem súng máy ném qua kia, Ngọc Phật bắt lấy được. Sau đó Tả Đăng Phong liền ném một hòn đá xuống nước rồi lăng không, nhảy lên hòn đá để mượn lực, làm hắn không ngờ tới chính là lúc sắp đến gần bờ thì Ngọc Phật cũng không ném hòn đá ra, mà cười xấu xa nhìn Tả Đăng Phong.
- Đừng giỡn, tôi không muốn xuống núi.
Tả Đăng Phong hô to.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong lộ vẻ khẩn trương thì mới ném hòn đá ra, Tả Đăng Phong mượn lực đạp lên hòn đá lướt qua bờ.
- Sau này không nên đùa như thế này nữa.
Sau khi đứng vững, Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
Ngọc Phật nghe vậy lại bật cười, sau đó đi về phía Đông. Tả Đăng Phong mang theo súng máy mà Thập Tam đi theo.
- Người trong Đạo môn thường không sử dụng hỏa khí, quá ỷ lại hỏa khí không phải là chuyện gì tốt.
Ngọc Phật nói.
- Chúng ta không thể bịt tay trộm chuông, phủ định uy lực của hỏa khí được, người tu hành dựa vào hỏa khí cũng giống như hổ mọc thêm cánh.
Tả Đăng Phong nói, người tu hành sở dĩ không dùng hỏa khí là bởi vì nếu dùng hỏa khí sẽ làm cho người đó mất đi lòng tu hành trong những năm qua, cho nên bọn họ thường coi thường những viên đạn.
Ngọc Phật nghe vậy gật đầu, Tả Đăng Phong đã tiếp nhận qua giáo dục hiện đại nên tư tưởng cũng không cũ kỹ nữa.
Chốc lát sau, 2 người thu thập xong đồ, Tả Đăng Phong lướt về thành lâu, cầm lấy chiếc đồng hồ rồi cùng với Ngọc Phật đi về phía Bắc.
- Nếu chúng ta đi tới bờ Tây, rất có thể sẽ không trở về được.
Ngọc Phật đưa tay chỉ phía phía Tây của Lan Thương giang.
- Nhất định phải đi, bất kể như thế nào phải cho Thập Tam một công đạo.
Tả Đăng Phong sờ Thập Tam đang ngồi ở trên vai của hắn.
- Vậy chúng ta đi nhanh đi, tranh thủ đi sớm về sớm.
Ngọc Phật nói.
- Trời rét lạnh sẽ không ảnh hưởng gì đến Thanh Phù trùng đó chứ?
Tả Đăng Phong gật đầu, hỏi.
- Không đâu, anh yên tâm đi.
Ngọc Phật lắc đầu.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, đạp đất mượn lực, lăng không về phía Bắc.
2 người xuất phát từ giờ Ngọ, một dường lăng không cho nên tốc độ rất nhanh, lúc màn đêm buông xuống thì đã đi được 300 - 400 dặm.
Buổi tối 2 người tìm sơn động để nghỉ ngơi, Tả Đăng Phong đốt lửa nướng cá.
- Tôi đi tắm, chốc lát nữa sẽ về.
Sau bữa cơm tối, Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phật.
- Đi sớm về sớm.
Tả Đăng Phong gật đầu, ở chỗ này có ôn tuyền nên Tả Đăng Phong cũng không lo lắng Ngọc Phật tắm nước lạnh từ sông.
- Anh đi luôn đi, mang theo Thập Tam luôn.
Ngọc Phật suy nghĩ một chút rồi nói.
- Cũng được.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi đứng lên.
Chốc lát sau 2 người đến ôn tuyền rồi tách ra tắm rửa.
Cởi chiếc đạo bào trên người ra, Tả Đăng Phong cảm thấy vô cùng bi thương, bi thương không phải vì vết máu của Vu Tâm Ngữ còn lưu lại trên đạo bào mà hắn cảm giác được bản thân của mình dường như đã dần quền đi Vu Tâm Ngữ, trong quá trình tiếp xúc với Ngọc Phật, bóng dáng của Vu Tâm Ngữ trong tâm trí của hắn đã dần phai mờ, những ưu điểm của Ngọc Phật càng lúc càng hiện rõ hơn.
- Anh chỉ là người bình thường, người thường sẽ gặp phải những chuyện này nhưng mà anh sẽ không để bản thân phạm phải sai lầm, anh vĩnh viễn sẽ không cô phụ em.
Tả Đăng Phong tự lẩm bẩm nói.
- Anh đang nói cái gì thế?
Ôn tuyền bên kia, Ngọc Phật nghe thấy tiếng của Tả Đăng Phong thì hỏi.
- Tôi đang nói chuyện với Thập Tam. Tả Đăng Phong thuận miệng nói.
Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phật cũng không hỏi nữa, thay vào đó là những tiếng vọc nước, nàng muốn làm vậy để trêu trọc Tả Đăng Phong. Giờ phút này Tả Đăng Phong âm thầm chặc lưỡi nhưng mà hắn vẫn khống chế được bản thân để không sinh ra những ý niệm xấu xa.
Sau khi tắm xong, Ngọc Phật,Tả Đăng Phong cùng Thập Tam trở lại sơn động. Tả Đăng Phong thì nằm nghỉ ngơi còn Ngọc Phật ngồi đả tọa Luyện khí, gần đây thường tu hành Đạo thuật mà Tả Đăng Phong đã đọc cho nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, 2 người khởi hành, đến giữa trưa đã đi được thêm mấy trăm dặm, địa thế bằng phẳng, 2 người đã phát hiện được dấu vết của nhân loại, có sơn đạo cũng có những bẫy thú của thợ săn.
Đến nơi này, bờ Tây đã không còn tuyết nữa, Tả Đăng Phong phát hiện từ Nam đến Bắc có tổng cộng Thập Tam ngọn núi.
- Không biện pháp khác, chẳng lẽ cô muốn bơi ra ngoài.
Tả Đăng Phong cười nói, hiện giờ đã tìm được nội đan thứ 3 làm cho tâm tình của hắn trở nên tốt hơn.
Ngọc Phật được hắn nhắc nhở mới nhớ đến tình cảnh bây giờ của 2 người, rơi vào đường cùng chỉ có thể chủ động vươn tay ra.
Tả Đăng Phong cười xấu xa, cầm lấy đôi tay mềm mại của Ngọc Phật, giả vờ tỏ ra lưu manh mà vuốt ve, Ngọc Phật biết hắn đùa nên bấm tay của hắn, quả nhiên là Tả Đăng Phong sợ. Sau đó hắn ngưng khí ném Ngọc Phật qua bờ bên kia.
Đưa Ngọc Phật qua bờ bên kia, Tả Đăng Phong liền đem súng máy ném qua kia, Ngọc Phật bắt lấy được. Sau đó Tả Đăng Phong liền ném một hòn đá xuống nước rồi lăng không, nhảy lên hòn đá để mượn lực, làm hắn không ngờ tới chính là lúc sắp đến gần bờ thì Ngọc Phật cũng không ném hòn đá ra, mà cười xấu xa nhìn Tả Đăng Phong.
- Đừng giỡn, tôi không muốn xuống núi.
Tả Đăng Phong hô to.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong lộ vẻ khẩn trương thì mới ném hòn đá ra, Tả Đăng Phong mượn lực đạp lên hòn đá lướt qua bờ.
- Sau này không nên đùa như thế này nữa.
Sau khi đứng vững, Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
Ngọc Phật nghe vậy lại bật cười, sau đó đi về phía Đông. Tả Đăng Phong mang theo súng máy mà Thập Tam đi theo.
- Người trong Đạo môn thường không sử dụng hỏa khí, quá ỷ lại hỏa khí không phải là chuyện gì tốt.
Ngọc Phật nói.
- Chúng ta không thể bịt tay trộm chuông, phủ định uy lực của hỏa khí được, người tu hành dựa vào hỏa khí cũng giống như hổ mọc thêm cánh.
Tả Đăng Phong nói, người tu hành sở dĩ không dùng hỏa khí là bởi vì nếu dùng hỏa khí sẽ làm cho người đó mất đi lòng tu hành trong những năm qua, cho nên bọn họ thường coi thường những viên đạn.
Ngọc Phật nghe vậy gật đầu, Tả Đăng Phong đã tiếp nhận qua giáo dục hiện đại nên tư tưởng cũng không cũ kỹ nữa.
Chốc lát sau, 2 người thu thập xong đồ, Tả Đăng Phong lướt về thành lâu, cầm lấy chiếc đồng hồ rồi cùng với Ngọc Phật đi về phía Bắc.
- Nếu chúng ta đi tới bờ Tây, rất có thể sẽ không trở về được.
Ngọc Phật đưa tay chỉ phía phía Tây của Lan Thương giang.
- Nhất định phải đi, bất kể như thế nào phải cho Thập Tam một công đạo.
Tả Đăng Phong sờ Thập Tam đang ngồi ở trên vai của hắn.
- Vậy chúng ta đi nhanh đi, tranh thủ đi sớm về sớm.
Ngọc Phật nói.
- Trời rét lạnh sẽ không ảnh hưởng gì đến Thanh Phù trùng đó chứ?
Tả Đăng Phong gật đầu, hỏi.
- Không đâu, anh yên tâm đi.
Ngọc Phật lắc đầu.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, đạp đất mượn lực, lăng không về phía Bắc.
2 người xuất phát từ giờ Ngọ, một dường lăng không cho nên tốc độ rất nhanh, lúc màn đêm buông xuống thì đã đi được 300 - 400 dặm.
Buổi tối 2 người tìm sơn động để nghỉ ngơi, Tả Đăng Phong đốt lửa nướng cá.
- Tôi đi tắm, chốc lát nữa sẽ về.
Sau bữa cơm tối, Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phật.
- Đi sớm về sớm.
Tả Đăng Phong gật đầu, ở chỗ này có ôn tuyền nên Tả Đăng Phong cũng không lo lắng Ngọc Phật tắm nước lạnh từ sông.
- Anh đi luôn đi, mang theo Thập Tam luôn.
Ngọc Phật suy nghĩ một chút rồi nói.
- Cũng được.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi đứng lên.
Chốc lát sau 2 người đến ôn tuyền rồi tách ra tắm rửa.
Cởi chiếc đạo bào trên người ra, Tả Đăng Phong cảm thấy vô cùng bi thương, bi thương không phải vì vết máu của Vu Tâm Ngữ còn lưu lại trên đạo bào mà hắn cảm giác được bản thân của mình dường như đã dần quền đi Vu Tâm Ngữ, trong quá trình tiếp xúc với Ngọc Phật, bóng dáng của Vu Tâm Ngữ trong tâm trí của hắn đã dần phai mờ, những ưu điểm của Ngọc Phật càng lúc càng hiện rõ hơn.
- Anh chỉ là người bình thường, người thường sẽ gặp phải những chuyện này nhưng mà anh sẽ không để bản thân phạm phải sai lầm, anh vĩnh viễn sẽ không cô phụ em.
Tả Đăng Phong tự lẩm bẩm nói.
- Anh đang nói cái gì thế?
Ôn tuyền bên kia, Ngọc Phật nghe thấy tiếng của Tả Đăng Phong thì hỏi.
- Tôi đang nói chuyện với Thập Tam. Tả Đăng Phong thuận miệng nói.
Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phật cũng không hỏi nữa, thay vào đó là những tiếng vọc nước, nàng muốn làm vậy để trêu trọc Tả Đăng Phong. Giờ phút này Tả Đăng Phong âm thầm chặc lưỡi nhưng mà hắn vẫn khống chế được bản thân để không sinh ra những ý niệm xấu xa.
Sau khi tắm xong, Ngọc Phật,Tả Đăng Phong cùng Thập Tam trở lại sơn động. Tả Đăng Phong thì nằm nghỉ ngơi còn Ngọc Phật ngồi đả tọa Luyện khí, gần đây thường tu hành Đạo thuật mà Tả Đăng Phong đã đọc cho nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, 2 người khởi hành, đến giữa trưa đã đi được thêm mấy trăm dặm, địa thế bằng phẳng, 2 người đã phát hiện được dấu vết của nhân loại, có sơn đạo cũng có những bẫy thú của thợ săn.
Đến nơi này, bờ Tây đã không còn tuyết nữa, Tả Đăng Phong phát hiện từ Nam đến Bắc có tổng cộng Thập Tam ngọn núi.
Bình luận facebook