-
Chương 188
Cười khổ qua đi, biểu hiện 2 người không giống nhau, Ngọc Phật thì thở dài, còn Tả Đăng Phong lại cười lạnh.
Ngọc Phật thấy vậy nhíu mày.
- Cô cho rằng hắn đáng thương sao?
Tả Đăng Phong cười.
- Chẳng lẽ không đúng?
Ngọc Phật nhíu mày.
- Hắn làm hắn chịu, mỗi người đều có lựa chọn, hắn lựa chọn sai lầm nên phải gánh lấy hậu quả, đấy chính là Âm Dương Bình Hành trong Đạo gia, cũng là nhân quả báo ứng rong Phật gia.
Tả Đăng Phong bình tĩnh cười nói.
Ngọc Phật nghe vậy lại nhíu mày, Tả Đăng Phong nói lời này là trái với đạo làm người hơn nữa còn quả thật là vô cùng lãnh huyết nhưng mà Ngọc Phật không thể phản bác được bởi vì Tả Đăng Phong nói vô cùng chính xác, khiến cho nàng không nghĩ tử là Qua tử này cũng đồng ý cách nói của Tả Đăng Phong:
- Cậu ta nói rất đúng, tôi đáng chết, mắt tôi bị mù nên nhìn lầm người.
- Chừng nào thì ông nghĩ thông suốt?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Mấy năm nay tôi mới nghĩ thông suốt, tôi không thể trách người khác, chỉ có thể trách bản thân mình.
Qua tử lau nước mắt, nước mũi, sau đó cầm lấy bầu rượu mà uống.
- Tôi vô cùng thưởng thức thái độ làm người của ông, đây là những gì ông nên có để có thể sống đến tuổi già, đây cũng chính là Âm Dương Bình Hành, có nhân có quả.
Tả Đăng Phong móc mấy miếng vàng ra đưa cho Qua tử. Nguyên nhân không phải xuất phát từ đồng tình mà là khen ngợi người này hiểu rõ bản thân mình.
Qua tử thấy thế lập tức ngẩn người, đây là quá nhiều tiền a, hắn không dám lấy.
- Cất đi, tôi không hy vọng ông vì đống tiền này mà gặp tai họa.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn người đi lại ngoài đường.
Qua tử nghe vậy vội vàng cất lấy số vàng kia, sau đó đứng ngồi không yên.
Tả Đăng Phong cầm lấy một bầu rượu, rót một chén rồi uống.
- Từ khi nào suy nghĩ của anh biết thành như vậy?
Ngọc Phật nhìn Tả Đăng Phong, hành động của Tả Đăng Phong ương bướng, người thường khó lý giải được nhưng Ngọc Phật lại biết hắn.
- Từ sau khi tu hành Âm Dương Sinh Tử quyết của Đạo giáo cùng Tụ khí pháp quyết của Tiệt giáo.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói, mặc dù Âm Dương Sinh Tử quyết chỉ là Luyện khí pháp môn nhưng mà nó là Đạo thuật của Xiển giáo, Đạo thuật có Xiển giáo chú ý đếu sự trầm ổn, truy cầu việc tìm ra nguồn gốc, nếu an tâm tu hành, đến cuối cùng thể xác và tinh thần sẽ có được như tiên nhân. Nhưng mà trên đường Tả Đăng Phong lại tụ tập pháp môn của Xiển giáo, Đạo thuật của Xiển giáo có đặc điểm là chú trọng cái trước mắt, học tập nhanh chống. 2 loại pháp môn bất đòng khiến cho tâm tính của Tả Đăng Phong sinh ra ảnh hưởng, khiến cho Tả Đăng Phong có năng lực phân tích cùng hiểu rõ mọi vấn đề cực nhanh nhưng cũng thiết đi sự trầm ổn cùng hiền hòa.
- Những ngọn núi kia đã có người trèo qua chưa?
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Qua tử đang run rẩy.
- Mấy năm nay luôn có người đi tìm Tuyết sâm, 12 ngọn núi đều có người trèo qua, chỉ có ngọn núi cao nhất là Caba Borg chưa có ai trèo qua.
Qua tử nhanh chóng trả lời.
- Tại sao lại có cái tên nước ngoài?
Tả Đăng Phong nghe vậy, nhíu mày hỏi.
- Caba Borg là tiếng Tạng, có nghĩ là thần hộ mệnh trong truyền thuyết của Cát Cử phái.
Qua tử giải thích.
- Cát Cử phái là môn phái nào?
Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.
- Là một phân chi của Phật giáo.
Ngọc Phật trả lời.
- Đúng vậy, Caba Borg là Thánh sơn của bọn họ.
Qua tử nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy, đầu óc trở nên mơ hồ, chủ nhân của Thập Tam là đạo nhân của Tiệt giáo, làm sao có dính líu đến Lạc Ma đây.
- Bọn hắn cấm người ngoài lên núi à?
Ngọc Phật nói tiếp.
- Không không, thỉnh thoảng bọn hắn có qua tế bái, bình thường cũng không có ở đó.
Qua tử quay đầu nhìn về phía Ngọc Phật.
- Những ngọn Tuyết sơn bị người ta trèo qua cũng không có nơi nào lạ sao?
Ngọc Phật lại hỏi.
- Không có, chỉ có sơn động trên tòa núi thứ 5 thôi. Trước khi tôi đi lên thì không ai lên được đó, mấy năm nay tôi cũng có dẫn người lên đó nhưng mà bọn hắn cũng không thể trèo lên được đỉnh núi.
Qua tử trả lời.
- Chung quanh Thập Tam ngọn núi kia không có hồ nước gì sao?
Ngọc Phật hỏi.
Lời này Ngọc Phật vừa ra khỏi miệng, Tả Đăng Phong lập tức đoán được dụng ý của nàng, nàng muốn xác định độc vật mà Thập Tam diễn sinh ra là Long có xuất hiện ở khu vực như vậy không.
- Có, ở quanh sườn núi của ngọn núi Caba Borg có hồ nước lớn, bất quá nước trong hồ đều đóng băng, bên trên còn có tuyệt đọng nữa.
Qua tử nói.
- Cách đây xa không?
Ngọc Phật lại hỏi.
- Cụ thể xa hay không tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi từng dẫn người đến đó, trước sau mất hơn 1 tháng.
Ngọc Phật nghe vậy quay đầu nhìn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát không nói gì, rước mắt hy vọng duy nhất chính là ngọn núi Caba Borg cao nhất. Ngọn núi thứ 5 kia có thể là nơi mà đạo nhân kia ở lại tu hành, đương nhiên cũng không loại trừ nơi này cũng lưu lại hình ảnh mà đạo nhân kia tu hành.
- Ăn cơm đi.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong không lên tiếng, liền đưa tay ý bảo Qua tử kia ăn cơm đi.
Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ, cầm đùa lên ăn, vừa ăn vừa tự hỏi. Cơm nước xong, Tả Đăng Phong lại gọi cho Thập Tam mấy cân thịt bò sống.
- Có gì cần nói thì cứ nói hết đi, chúng ta lập tức đi, ông cũng không cần đi theo.
Tả Đăng Phong nói với Qua tử.
- Tôi biết 2 người có võ công nhưng mà khí trời trên mấy ngọn núi kiah ay thay đổi, 2 người không biết khi nào có tuyết, khi nào không tuyết, hay là tôi mang 2 người đi thôi.
Qua tử này cũng hiểu rõ đạo lý ăn lộc vua phải làm cho vua.
- 1 ngày chúng ta có thể đi ngàn dặm, ông đi theo sẽ làm liên lụy đến chúng tôi.
Tả Đăng Phong khoát tay.
- 2 người muốn đi đâu?
Qua tử lại hỏi.
- Ngọn núi cao nhất.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói.
- Ngọn Caba Borg có tuyết đọng rất dày, hiện tại nhiệt đã đang tăng, rất nguy hiểm.
Qua tử nhắc nhở.
- Không sai, ông hãy sớm rời khỏi đây, đi ra ngoài tìm đàn bà, cố gắng tìm người nối dõi.
Tả Đăng Phong cười nói.
Ngọc Phật cảm thấy bất đắc dĩ, liếc Tả Đăng Phong một cái, trách hắn ăn nói thô lỗ.
- 2 người hiện tại không thể vào núi, phải đợi đến tối mai.
Qua tử lại lên tiếng.
- Vì sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày.
- Vị Phật sống của  Để tự trong Cát Cử phái để viên tịch cách đây 5 năm, những hòa thượng trong chùa đều đi khắp nơi tìm kiếm, trước đây mấy ngày đã tìm thấy linh đồng. Mấy ngày nay đang cử hành Tọa Sàng đại điển, có vô số tín đồ đến xem lễ rồi. A Để tự nằm ngay lối đi vào núi, mấy ngày nay cấm không cho người Hán đi vào.
Qua tử chỉ về phía Tây Bắc.
Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật nghe vậy liền nhíu mày. Những hòa thượng trong miệng Qua tử này chính là Lạt Ma, khu vực mà hắn chỉ chính là đường duy nhất để đi từ Đông sang Tây, không thể đi đường vòng, nhưng mà 2 người cũng không thể lãng phí nửa ngày này được.
- Tốt nhất là 2 người đừng xông vào, Cát Cử phái có rất nhiều cao tăng, cũng có vô số tín đồ, đừng nên vào đó gây náo loạn, hiện giờ trong đó cũng khá là hỗn loạn đó.
Qua tử thấy sắc mặt 2 người không tốt, vội vàng nhắc nhở.
- Hỗn loạn, là sao?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Tìm được 2 Linh đồng chuyển thế, trong chùa có 2 Đại hòa thượng, mỗi người tìm được một đứa, đang tranh nhau làm Phật sống.
Qua tử đáp.
- Không phải có cách rút thăm sao? Cần gì phải nội chiến như vậy.
Tả Đăng Phong mở miệng hỏi.
- Cát Cử phái là một chi của Phật giáo, bọn họ dựa vào di chúc của Phật sống đời trước để tìm Linh đồng.
Qua tử trả lời.
- Làm sao đây?
Ngọc Phật quay đầu nhìn về phía Tả Đăng Phong.
- Anh đi đi, sớm rời khỏi nơi này.
Tả Đăng Phong cũng không trả lời Ngọc Phật mà là nói với Qua tử.
Qua tử nghe vậy muốn quỳ xuống nói cảm ơn, Tả Đăng Phong đường nhiên là không để cho một người hơn 50 tuổi quỳ mình rồi, vì thế hắn liền phóng Linh khí nâng Qua tử dậy. Qua tử đứng dậy rồi khom lễ cảm ơn 2 người, sau đó liền chạy về phía Đông.
Tả Đăng Phong không có trả lời Ngọc Phật nhưng Ngọc Phật dựa vào hành động của hắn đã đoán được dụng ý của Tả Đăng Phong.
- Khi nào thì đi?
Ngọc Phật hỏi.
- Trước tiên hãy nhìn tình huống đã.
Tả Đăng Phong mang rương gỗ lên.
- Tôi cũng không biết rõ Phật giáo của người Tàng lắm, cô có biết cái gì gọi là Tọa Sàng không?
Tả Đăng Phong vừa đi về phía Bắc, vừa hỏi Ngọc Phật.
- Tòa sàng cũng là một lễ lớn giống với lễ xác định địa vị chưởng giáo trong Đạo gia. Dựa theo số giường mà phân ra, Ban Thiện cùng Da Lại ngồi ở tầng thứ 5, Tát Già Pháp vương ngồi ở tầng 4, phía dưới còn có ngồi 3 tầng, nói tóm lại là số tầng càng cao thì địa vị càng lớn.
Ngọc Phật nhớ lại một chút.
- Phật sống của Cát Cử phái ngồi ở tầng mấy?
Tả Đăng Phong tò mò hỏi.
- Không rõ lắm, có thể là tầng 3 hoặc là nửa tầng 3.
Ngọc Phật cũng không khẳng định.
2 người vừa đi vừa nói chuyện, sau 30’ 2 người cũng đã thấy được một ngôi chùa khổng lồ. Xung quanh chùa có nhiều tăng lữ và tín đồ ngồi xếp bằng. Nếu muốn qua sông, nhất định phải xuyên qua đám người này.
Ngọc Phật thấy vậy nhíu mày.
- Cô cho rằng hắn đáng thương sao?
Tả Đăng Phong cười.
- Chẳng lẽ không đúng?
Ngọc Phật nhíu mày.
- Hắn làm hắn chịu, mỗi người đều có lựa chọn, hắn lựa chọn sai lầm nên phải gánh lấy hậu quả, đấy chính là Âm Dương Bình Hành trong Đạo gia, cũng là nhân quả báo ứng rong Phật gia.
Tả Đăng Phong bình tĩnh cười nói.
Ngọc Phật nghe vậy lại nhíu mày, Tả Đăng Phong nói lời này là trái với đạo làm người hơn nữa còn quả thật là vô cùng lãnh huyết nhưng mà Ngọc Phật không thể phản bác được bởi vì Tả Đăng Phong nói vô cùng chính xác, khiến cho nàng không nghĩ tử là Qua tử này cũng đồng ý cách nói của Tả Đăng Phong:
- Cậu ta nói rất đúng, tôi đáng chết, mắt tôi bị mù nên nhìn lầm người.
- Chừng nào thì ông nghĩ thông suốt?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Mấy năm nay tôi mới nghĩ thông suốt, tôi không thể trách người khác, chỉ có thể trách bản thân mình.
Qua tử lau nước mắt, nước mũi, sau đó cầm lấy bầu rượu mà uống.
- Tôi vô cùng thưởng thức thái độ làm người của ông, đây là những gì ông nên có để có thể sống đến tuổi già, đây cũng chính là Âm Dương Bình Hành, có nhân có quả.
Tả Đăng Phong móc mấy miếng vàng ra đưa cho Qua tử. Nguyên nhân không phải xuất phát từ đồng tình mà là khen ngợi người này hiểu rõ bản thân mình.
Qua tử thấy thế lập tức ngẩn người, đây là quá nhiều tiền a, hắn không dám lấy.
- Cất đi, tôi không hy vọng ông vì đống tiền này mà gặp tai họa.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn người đi lại ngoài đường.
Qua tử nghe vậy vội vàng cất lấy số vàng kia, sau đó đứng ngồi không yên.
Tả Đăng Phong cầm lấy một bầu rượu, rót một chén rồi uống.
- Từ khi nào suy nghĩ của anh biết thành như vậy?
Ngọc Phật nhìn Tả Đăng Phong, hành động của Tả Đăng Phong ương bướng, người thường khó lý giải được nhưng Ngọc Phật lại biết hắn.
- Từ sau khi tu hành Âm Dương Sinh Tử quyết của Đạo giáo cùng Tụ khí pháp quyết của Tiệt giáo.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói, mặc dù Âm Dương Sinh Tử quyết chỉ là Luyện khí pháp môn nhưng mà nó là Đạo thuật của Xiển giáo, Đạo thuật có Xiển giáo chú ý đếu sự trầm ổn, truy cầu việc tìm ra nguồn gốc, nếu an tâm tu hành, đến cuối cùng thể xác và tinh thần sẽ có được như tiên nhân. Nhưng mà trên đường Tả Đăng Phong lại tụ tập pháp môn của Xiển giáo, Đạo thuật của Xiển giáo có đặc điểm là chú trọng cái trước mắt, học tập nhanh chống. 2 loại pháp môn bất đòng khiến cho tâm tính của Tả Đăng Phong sinh ra ảnh hưởng, khiến cho Tả Đăng Phong có năng lực phân tích cùng hiểu rõ mọi vấn đề cực nhanh nhưng cũng thiết đi sự trầm ổn cùng hiền hòa.
- Những ngọn núi kia đã có người trèo qua chưa?
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Qua tử đang run rẩy.
- Mấy năm nay luôn có người đi tìm Tuyết sâm, 12 ngọn núi đều có người trèo qua, chỉ có ngọn núi cao nhất là Caba Borg chưa có ai trèo qua.
Qua tử nhanh chóng trả lời.
- Tại sao lại có cái tên nước ngoài?
Tả Đăng Phong nghe vậy, nhíu mày hỏi.
- Caba Borg là tiếng Tạng, có nghĩ là thần hộ mệnh trong truyền thuyết của Cát Cử phái.
Qua tử giải thích.
- Cát Cử phái là môn phái nào?
Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.
- Là một phân chi của Phật giáo.
Ngọc Phật trả lời.
- Đúng vậy, Caba Borg là Thánh sơn của bọn họ.
Qua tử nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy, đầu óc trở nên mơ hồ, chủ nhân của Thập Tam là đạo nhân của Tiệt giáo, làm sao có dính líu đến Lạc Ma đây.
- Bọn hắn cấm người ngoài lên núi à?
Ngọc Phật nói tiếp.
- Không không, thỉnh thoảng bọn hắn có qua tế bái, bình thường cũng không có ở đó.
Qua tử quay đầu nhìn về phía Ngọc Phật.
- Những ngọn Tuyết sơn bị người ta trèo qua cũng không có nơi nào lạ sao?
Ngọc Phật lại hỏi.
- Không có, chỉ có sơn động trên tòa núi thứ 5 thôi. Trước khi tôi đi lên thì không ai lên được đó, mấy năm nay tôi cũng có dẫn người lên đó nhưng mà bọn hắn cũng không thể trèo lên được đỉnh núi.
Qua tử trả lời.
- Chung quanh Thập Tam ngọn núi kia không có hồ nước gì sao?
Ngọc Phật hỏi.
Lời này Ngọc Phật vừa ra khỏi miệng, Tả Đăng Phong lập tức đoán được dụng ý của nàng, nàng muốn xác định độc vật mà Thập Tam diễn sinh ra là Long có xuất hiện ở khu vực như vậy không.
- Có, ở quanh sườn núi của ngọn núi Caba Borg có hồ nước lớn, bất quá nước trong hồ đều đóng băng, bên trên còn có tuyệt đọng nữa.
Qua tử nói.
- Cách đây xa không?
Ngọc Phật lại hỏi.
- Cụ thể xa hay không tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi từng dẫn người đến đó, trước sau mất hơn 1 tháng.
Ngọc Phật nghe vậy quay đầu nhìn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát không nói gì, rước mắt hy vọng duy nhất chính là ngọn núi Caba Borg cao nhất. Ngọn núi thứ 5 kia có thể là nơi mà đạo nhân kia ở lại tu hành, đương nhiên cũng không loại trừ nơi này cũng lưu lại hình ảnh mà đạo nhân kia tu hành.
- Ăn cơm đi.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong không lên tiếng, liền đưa tay ý bảo Qua tử kia ăn cơm đi.
Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ, cầm đùa lên ăn, vừa ăn vừa tự hỏi. Cơm nước xong, Tả Đăng Phong lại gọi cho Thập Tam mấy cân thịt bò sống.
- Có gì cần nói thì cứ nói hết đi, chúng ta lập tức đi, ông cũng không cần đi theo.
Tả Đăng Phong nói với Qua tử.
- Tôi biết 2 người có võ công nhưng mà khí trời trên mấy ngọn núi kiah ay thay đổi, 2 người không biết khi nào có tuyết, khi nào không tuyết, hay là tôi mang 2 người đi thôi.
Qua tử này cũng hiểu rõ đạo lý ăn lộc vua phải làm cho vua.
- 1 ngày chúng ta có thể đi ngàn dặm, ông đi theo sẽ làm liên lụy đến chúng tôi.
Tả Đăng Phong khoát tay.
- 2 người muốn đi đâu?
Qua tử lại hỏi.
- Ngọn núi cao nhất.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói.
- Ngọn Caba Borg có tuyết đọng rất dày, hiện tại nhiệt đã đang tăng, rất nguy hiểm.
Qua tử nhắc nhở.
- Không sai, ông hãy sớm rời khỏi đây, đi ra ngoài tìm đàn bà, cố gắng tìm người nối dõi.
Tả Đăng Phong cười nói.
Ngọc Phật cảm thấy bất đắc dĩ, liếc Tả Đăng Phong một cái, trách hắn ăn nói thô lỗ.
- 2 người hiện tại không thể vào núi, phải đợi đến tối mai.
Qua tử lại lên tiếng.
- Vì sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày.
- Vị Phật sống của  Để tự trong Cát Cử phái để viên tịch cách đây 5 năm, những hòa thượng trong chùa đều đi khắp nơi tìm kiếm, trước đây mấy ngày đã tìm thấy linh đồng. Mấy ngày nay đang cử hành Tọa Sàng đại điển, có vô số tín đồ đến xem lễ rồi. A Để tự nằm ngay lối đi vào núi, mấy ngày nay cấm không cho người Hán đi vào.
Qua tử chỉ về phía Tây Bắc.
Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật nghe vậy liền nhíu mày. Những hòa thượng trong miệng Qua tử này chính là Lạt Ma, khu vực mà hắn chỉ chính là đường duy nhất để đi từ Đông sang Tây, không thể đi đường vòng, nhưng mà 2 người cũng không thể lãng phí nửa ngày này được.
- Tốt nhất là 2 người đừng xông vào, Cát Cử phái có rất nhiều cao tăng, cũng có vô số tín đồ, đừng nên vào đó gây náo loạn, hiện giờ trong đó cũng khá là hỗn loạn đó.
Qua tử thấy sắc mặt 2 người không tốt, vội vàng nhắc nhở.
- Hỗn loạn, là sao?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Tìm được 2 Linh đồng chuyển thế, trong chùa có 2 Đại hòa thượng, mỗi người tìm được một đứa, đang tranh nhau làm Phật sống.
Qua tử đáp.
- Không phải có cách rút thăm sao? Cần gì phải nội chiến như vậy.
Tả Đăng Phong mở miệng hỏi.
- Cát Cử phái là một chi của Phật giáo, bọn họ dựa vào di chúc của Phật sống đời trước để tìm Linh đồng.
Qua tử trả lời.
- Làm sao đây?
Ngọc Phật quay đầu nhìn về phía Tả Đăng Phong.
- Anh đi đi, sớm rời khỏi nơi này.
Tả Đăng Phong cũng không trả lời Ngọc Phật mà là nói với Qua tử.
Qua tử nghe vậy muốn quỳ xuống nói cảm ơn, Tả Đăng Phong đường nhiên là không để cho một người hơn 50 tuổi quỳ mình rồi, vì thế hắn liền phóng Linh khí nâng Qua tử dậy. Qua tử đứng dậy rồi khom lễ cảm ơn 2 người, sau đó liền chạy về phía Đông.
Tả Đăng Phong không có trả lời Ngọc Phật nhưng Ngọc Phật dựa vào hành động của hắn đã đoán được dụng ý của Tả Đăng Phong.
- Khi nào thì đi?
Ngọc Phật hỏi.
- Trước tiên hãy nhìn tình huống đã.
Tả Đăng Phong mang rương gỗ lên.
- Tôi cũng không biết rõ Phật giáo của người Tàng lắm, cô có biết cái gì gọi là Tọa Sàng không?
Tả Đăng Phong vừa đi về phía Bắc, vừa hỏi Ngọc Phật.
- Tòa sàng cũng là một lễ lớn giống với lễ xác định địa vị chưởng giáo trong Đạo gia. Dựa theo số giường mà phân ra, Ban Thiện cùng Da Lại ngồi ở tầng thứ 5, Tát Già Pháp vương ngồi ở tầng 4, phía dưới còn có ngồi 3 tầng, nói tóm lại là số tầng càng cao thì địa vị càng lớn.
Ngọc Phật nhớ lại một chút.
- Phật sống của Cát Cử phái ngồi ở tầng mấy?
Tả Đăng Phong tò mò hỏi.
- Không rõ lắm, có thể là tầng 3 hoặc là nửa tầng 3.
Ngọc Phật cũng không khẳng định.
2 người vừa đi vừa nói chuyện, sau 30’ 2 người cũng đã thấy được một ngôi chùa khổng lồ. Xung quanh chùa có nhiều tăng lữ và tín đồ ngồi xếp bằng. Nếu muốn qua sông, nhất định phải xuyên qua đám người này.