• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tàn Bạo (2 Viewers)

  • Chương 219

Đạo sĩ mặt tròn đứng trước mặt Tả Đăng Phong mười bước, sắc mặt lạnh lùng.


- Chó ngoan không cản đường!


Tả Đăng Phong lạnh lùng nói, nếu biết chắc chắn phải đánh nhau thì hắn cũng chẳng khách khí.


- Thiếu niên đắc chí liền ngông cuồng, tuổi trẻ như vậy mà không biết cấp bậc lễ nghĩa!


Khẩu âm của lão đạo sĩ đặc sệt vùng Thiểm Cam.


- Xin họi đạo hiệu của chân nhân là gì, là tiên trưởng của phái nào ?


Tả Đăng Phong cười nói.


- Nói hay, Tất Phùng Xuân của Bạch Vân Quan Chính Nhất Giáo.


Lão đạo sĩ liền nói, Chính Nhất Giáo thường có tên riêng của mình, còn phái Toàn Chân tên sẽ do sự phụ đặt.


- Tất chân nhân, vì sao ngài lại cản đường ta.


Tả Đăng Phong liền hỏi.


- Nghe nói Huyền Âm chân khí của Tàn Bào bá đạo dị thường, bần đạo mặc dù tuổi cao, nhưng vẫn không nhịn được ngứa tay, ngày hôm nay muốn lãnh giáo mấy chiêu với Tả thiếu hiệp.


Tất Phùng Xuân lạnh lùng nói.


Lời vừa ra, Tả Đăng Phong lập tức đoán được hôm nay Tất Phùng Xuân đến chính là để báo thù cho đồng môn của mình, Bạch Vân Quan chính là một chi phái của Chính Nhất Giáo, lúc trước việc Trương Hoằng chịu nhục ở phái Mao Sơn, chắc chắn đã truyền khắp các chi phái của Chính Nhất Giáo.


- Ngươi đặc biệt vì ta mà đến!


Tả Đăng Phong cau mày hỏi.


- Lão đạo có vài người thân ở gần đây cho nên hôm nay mới cải trang đi thăm, không ngờ đến đây lại phát hiện có người giữa thanh thiên bạch nhật tàn sát thôn dân, trộm mộ của tiền nhân, cho nên mới dừng lại quan sát, không ngờ ngẫu nhiên gặp được Tả thiếu hiệp!


Tất Phùng Xuân lắc đầu nói, người này có thể là chưởng giáo một phái, mặc dù trong lòng tức giận nhưng lời nói vẫn rất có chừng mực.


- Chân nhân bây giờ không cần nói láo, người cứ nói thẳng đi, hôm nay có phải người đến là vì việc của Trương Hoằng không ?


- Không phải, ngươi hiểu lầm rồi, mặc dù địa vị của thiên sự rất cao nhưng đều là người trẻ tuổi, người tuổi trẻ giao đấu, lão phu mà xen vào thì còn mặt mũi gì, hôm nay bần đạo thực sự là ngứa nghề, không có ý khác.


Tất Phùng Xuân xua tay nói.


Tả Đăng Phong nghe xong liền nhíu mày, tục ngữ nói người già thành tinh, lão già này có thể đã biết hắn quan hệ rất tốt với Kim Châm, nên không muốn đắc tội với Kim Châm, dù sao Kim Châm có ảnh hưởng rất lớn ở trong Chính Nhất Giáo.


- Tất chân nhân, hôm nay ta có việc quan trọng cần làm, để hôm khác ta sẽ đến tận nơi bồi tiếp người!


Tả Đăng Phong im lặng suy nghĩ một lát, nói.


- Bần đạo nay đã già chỉ sợ không còn sống được bao lâu, chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ là hôm nay đi, cũng để cho bần đạo khi sống biết được một chút về Huyền Âm Thủ trong truyền thuyết!


Tất Phùng Xuân vừa nói vừa nhìn vào tay phải của Tả Đăng Phong, nếu không để ý thì khó mà phát hiện ra Tả Đăng Phong đeo Huyền Âm Thủ, nhưng nếu cố ý thì vẫn có thể nhận ra, dù sao màu sắc của Huyền Âm Thủ vẫn hơi khác với màu da.


Tả Đăng Phong nghe xong liền cảm thấy có vấn đề, lão già này không giống ra mặt vì Chính Nhất Giáo mà giống như đến để cướp Huyền Âm Hộ Thủ hơn, không phải Tả Đăng Phong đa nghi, bởi vì người trên giang hồ chỉ biết sát chiêu nổi tiếng của Tả Đăng Phong chính là huyền âm chân khí, nhưng rất ít người biết là hắn dùng Huyền Âm Hộ Thủ để phát ra, Tất Phùng Xuân một lời đã nói thẳng ra tên của Huyền Âm Hộ Thủ, điều nhày chứng tỏ hắn biết về lai lịch của nó


- Huyền Âm Hộ Thủ liên quan đến việc sống còn của ta, không thể đưa cho ngươi, nhưng ta còn có một Thuần Dương Hộ Thủ, cái này không có tác dụng với ta, ta có thể tặng cho ngươi.


Tả Đăng Phong im lặng chốc lát, nói.


- Cũng được!


Tất Phùng Xuân nghe xong, tham lam gật đầu.


Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu, dù là ai đi nữa thì cũng không đem thứ mà mình vất vả lấy được cho người khác, Tả Đăng Phong cũng vậy, lời nói vừa nãy của hắn chỉ là để thử Tất Phùng Xuân, Tả Đăng Phong đã tự dùng Huyền Âm Thủ, biết rõ sự lợi hại của nó cho nên cũng biết rõ uy lực của cái Thuần Dương Hộ Thủ, nếu tặng nó cho Tất Phùng Dương thì với nó Tất Phùng Xuân đủ sức bá chủ giang hồ, cao thủ một phần Âm Dương đeo Thuần Dương Hộ Thủ sẽ không sợ bị dương khí bạo loạn, bởi vì linh khí trong người bọn họ đã ở trạng thái lỏng, có thể thoải mái điều tiết Âm Dương.


Tả Đăng Phong từ trong ngực lấy ra Thuần Dương Hộ Thủ, bây giờ đã là giữa trưa, giữa ánh mặt trời Thuần Dương hộ Thủ nhẹ như sợi bông, mỏng như cánh ve phản xạ ra ánh sáng huyền diệu.


- Bùm!


Vừa lấy Thuần Dương Hộ Thủ, Tả Đăng Phong cũng rút súng lục ra, bất ngờ nổ súng.


Vì muốn có được một kích tất sát, Tả Đăng Phong đem toàn bộ tám viên đạn đều bắn sạch về phía Tất Phùng Xuân, đây là một tiểu nhân hèn hạ, đối phó với dạng người này thì chẳng cần phải dùng thủ đoạn quang minh chính đại làm gì.


Nhưng Tả Đăng Phong không ngờ đến, toàn bộ viên đạn bắn ra đều trúng Tất Phùng Xuân, nhưng trên người hắn lại không hề có máu tươi chảy ra, lúc này Tả Đăng Phong liền nghĩ đến khống thi thuật mà Ngọc Phất từng dùng, nhưng lập tức hắn bỏ qua suy đoán này, bởi vì sau lưng Tất Phùng Xuân đeo chính là kiếm gỗ đào, nếu hắn là âm vật thì chắc chắn phải sợ kiếm gỗ đạo, huống chi bây giờ cũng là giữa trưa, ánh mặt trời mạnh nhất!


- Bây giờ đem toàn bộ hai Hộ Thủ đưa cho ta, bổn tọa có thể tha chế cho ngươi!


Tất Phùng Xuân hung ác nói, trên đầu hắn cũng bị trúng đạn, lúc này vết đạn từ vết thương đang từ từ bị đẩy ra ngoài, Tả Đăng Phong thấy thế liền nhíu mày, người này chắc hẳn là tu luyện loại tà thuật nào đó, thân thể đã khác hẳn với người thường.


Tả Đăng Phong nghe vậy liền vứt súng lục đi, chậm rãi cất Thuần Dương Hộ Thủ vào ngực, hành động này đã chứng tỏ quyết tâm của hắn, khi lâm trận đối địch có thể sử dụng tâm kế nhưng quyết không có khả năng quỳ gối cầu xin.


- Ngươi là tu vị một phần Âm Dương, ta cũng vậy, ta còn có huyền âm chân khí, nếu thực sự đánh, chưa biết hươu chết về tay ai, đừng để khi đấu đến lưỡng bại câu thương lại bị người khác chiếm tiện nghi!


Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về cao thủ ở hướng chính bắc, lão đạo gầy yếu kia vẫn đứng yên quan sát, không hề ẩn nấp.


- Bọn họ sẽ không xen vào chuyện này, tiếp chiêu!


Tất Phùng Xuân vừa nói vừa rút ra một lá bùa màu đỏ ném lên không, theo tiếng niệm chú, tấm bùa đỏ nhanh chóng biến thành một xác thối chỉ có thịt mà không có da, ở giữa không trung gào thét, đánh về phía Tả Đăng Phong.


Mặc dù biết mấy cái xác thối này là do bùa chú biến thành, nhưng hình dạng như thật, mùi xác thối phát ra khiến người nghe buồn nôn, Tả Đăng Phong liền né tránh, nhưng mấy cái xác thối vẫn bám sát theo phía sau.


- Huyền âm chân khí!


Tả Đăng Phong thấy không thể vứt bỏ được đám xác thối, liền phong huyền âm chân khí muốn đóng băng hết chúng.


Huyền âm chân khí phóng ra, mấy cái xác thối không những không bị đóng băng mà lại càng cao lớn thêm gần một thước, móng vuốt mày đen cũng dài ra thêm hơn hai tấc.


Tả Đăng Phong thấy vậy liền thu lại huyền âm chân khí, mấy cái xác thối do phù chú biến ảo này cũng thuộc âm vật, huyền âm chân khí đối với chúng chỉ có lợi chứ không hại gì.


- Ngã xuống cho ta!


Sau khi thu hồi lại huyền âm chân khí, Tả Đăng Phong lại ra tay lần nữa, lần này hắn sử dụng linh khí bình thường, xác thối liền vỡ vụn, biến thành lá bùa rơi trên mặt đất!


Đã rảnh tay, Tả Đăng Phong lập tức đánh về hướng Tất Phùng Xuân, pháp thuật phù chú của Chính Nhất Giáo muốn dùng phải có thời gian niệm chú, Tả Đăng Phong chính là muốn không cho hắn có cơ hội để thi triển pháp thuật.


So với lão tăng trước đó thì Tất Phùng Xuân càng khó đối phó hơn, bởi vì thân pháp của hắn cao hơn Tả Đăng Phong, điều này khiến Tả Đăng Phong rất khó tiếp cận được, phải dùng huyền âm chân khí đóng băng từ xa mới khiến Tất Phùng Xuân chậm lại, nhưng trong lúc tránh né Tả Đăng Phong hắn vẫn liên tục ném bùa, lá bùa lần này hắn ném ra là màu đen bên trên chữ viết dày đặc, đây cũng không phải là phép thuật chính thống của Chính Nhất Pháp, bởi vì Chính Nhất Giáo không có loại bùa màu đen, như vậy có thể biết lão đạo này mặc dù là môn nhân của Chính Nhất Giáo nhưng tu hành một loại công pháp khác, chính là một cao thù tà phái trà trộn thành cao thủ chính phái.


Mấy lá bùa Tất Phùng Xuân ném ra vung vãi khắp nơi, khi Tả Đăng Phong còn đang nghi ngờ vì sao lão này lại giống như ném giấy vụn khắp nơi thì Tất Phùng Xuân bắt đầu niệm chú, thanh âm niệm chú của người này hoàn toàn khác với Ngọc Phất và Kim Châm, âm thanh rất khó nghe, tựa như tiếng khóc nức nở, so với nói niệm chú thì càng giống như khóc tang hơn.


Mặc dù niệm rất khó nghe nhưng vẫn có tác dụng, sau một trận khóc tang thì đám bùa rơi vãi trên mặt cỏ bắt đầu có dị trạng, tụ tập dính liền lại với nhau, sau một lát đã hóa thành một con rắn lớn màu đen dài hơn ba trượng, thân thể to như thùng nước, toàn thân phủ lân giáp màu đen.


Sau khi thành hình, con rắn liền nâng người phóng về phía Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong thấy vậy liền dồn khí đá ra một đá, hắn mang một chiếc giầy avir, khi đạp trung thân rắn thì lập tức cảm giác mặc dù do phù chú biến thành như lại giống như thật, hơn nữa có thể xuất hiện giữa trưa là thời điểm dương khí nặng nhất, chứng tỏ Tất Phùng Xuân cực kỳ am hiệu đạo phù chú, phù chú tà môn đã cực kỳ nhuần nhuyễn.


Một đá của Tả Đăng Phong không tạo được thương tổn gì cho con rắn này, sau khi bị đá trung con rắn lại phản công, miệng rắn há lớn cắn tới.


Những chiêu số mà Tất Phùng Xuân sử dụng trước giờ Tả Đăng Phong chưa từng gặp, cho nên trong thời gian ngắn hắn chưa nghĩ được cách phá giải, nhưng mặc dù pháp thuật của Tất Phùng Xuân lợi hại những vẫn có điểm yếu, những tà vật do phù chú biến thành này không đủ linh hoạt, vẫn cần phải do tự thân điều khiển.


Sau khi phát hiện điểm này, Tả Đăng Phong lập tức thay đổi chiến thuật, bỏ con rắn qua một bên, tập trung tấn công Tất Phùng Xuân, Tất Phùng Xuân tất nhiên không muốn cùng hắn so đấu linh khí nên chỉ né tránh, lúc né tránh vẫn niệm chú, điều khiển con rắn màu đen truy sát Tả Đăng Phong.


Tất Phùng Xuân không phải né tránh loạn mà là theo một vòng tròn, Tất Phùng Xuân chạy phía trước, Tả Đăng Phong theo sát phía sau, cuối cùng là con rắn màu đen, tất cả đều chạy vòng tròn.


Tất Phùng Xuân sợ Tả Đăng Phong đuổi kịp cho nên tốc độ rất nhanh, cùng lúc đó cũng tăng tốc độ niệm chú để cho con rắn kia tăng thêm tốc độ đuổi theo Tả Đăng Phong, cho nên ba người càng chạy càng nhanh.


Hơn mười mấy vòng, Tả Đăng Phong hơi đảo mắt, nhanh chóng chuyển hướng lao nhanh về hướng đông, Tất Phùng Xuân vẫn mãi chạy chưa phát hiện ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom